1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tù Nô Tân Nương: Cải Tạo Tổng Tài Gay Của Giới Hắc Đạo - Nguyệt Thần(150c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14: Chị Có Thể Thay Em Làm Vũ Nữ Ngày Được ?



      Đào Chi về tới công ty, vốn nghĩ người luôn nhiều lời, thích hỏi hỏi lại như Lý Mai, nhất định tra hỏi ngừng, nhưng bất ngờ ta có mặt trong phòng làm việc.


      Ngẫm lại mình ra ngoài cả buổi trưa, cảm thấy có chút mệt mỏi, liền vào nhà vệ sinh rửa mặt chút để lấy lại tinh thần.


      Khi rửa mặt trong phòng vệ sinh, nghe thấy tiếng khóc của ai đó vang lên.


      Đào Chi phải là người tò mò, nhưng với thính lực được huấn luyện nhiều năm, tai trở nên rất mẫn cảm, có thể nhận ra người vừa khóc vừa chuyện điện thoại chính là Lý Mai.


      Rốt cuộc, đến buồng vệ sinh cuối cùng, nghe thấy giọng của Lý Mai truyền ra. Hơn nữa ta giống như vừa chuyên điện thoại vừa khóc.


      “Được, con biết rồi, mẹ, hôm nay con về nhà, chờ con trở về đưa mẹ vào bệnh viện, mẹ đừng nóng lòng, cũng đừng làm gì, chờ con trở về được ?”


      xong, Lý Mai tắt điện thoại, ở trong đó cúi đầu tiếp tục thút thít khóc.


      Đào Chi thích nghe lén chuyện của người khác, vì vậy trực tiếp gõ cửa hỏi “Lý Mai, ra đây , bị sao vậy, xảy ra chuyện gì?”


      Giọng của lớn lắm, nhưng bởi vì lúc này mọi người bắt đầu vào giờ làm việc, trong nhà vệ sinh lại có ai, gian phòng trống trải, giọng của vọng lại rất lớn.


      Lý Mai lau nước mắt, lâu sau, mới chậm rãi cúi đầu bước ra.


      Đào Chi nở nụ cười tươi đầy dịu dàng, nụ cười được huấn luyện nhiều năm qua với Tiểu Đào, hỏi “Lý Mai, cho tôi biết có chuyện gì xảy ra?”


      Lý Mai ngẩng đầu nhìn liếc cái, gương mặt nhắn vẫn còn dính những giọt nước mắt, đôi mắt như nghĩ đến điều gì đó lại tràn ngập những giọt lệ trong suốt.


      nhìn Đào Chi hồi lâu, sau đó cố nén nước mắt lắc đầu “Em sao, chị cần lo lắng cho em.”


      Đào Chi yên lặng nhìn , giọng trầm xuống “Nhưng mà thái độ, ánh mắt, và giọng của , tất cả đều cho tôi biết có chuyện. cho tôi biết trong nhà xảy ra chuyện gì, mẹ của bị sao vậy?”


      “Chị nghe hết rồi?” Lý Mai giống như con thỏ trắng kinh động nhìn , Đào Chi gật đầu khuyến khích ta tiếp.


      Trước tiên Lý Mai cố lắc đầu, đầu lắc qua lắc lại như cái trống bỏi, nhưng sau đó nước mắt lưng tròng nhìn Đào Chi , muốn lại thôi.


      Đào Chi vẫn như cũ cười rất sảng khoái, “ , có chuyện gì tôi giúp cho.”


      Lý Mai do dự mãi, suy nghĩ lại cuối cùng khóc rống lên.


      Đào Chi cũng hối thúc, kiên nhẫn chờ ta khóc xong, nhè vỗ vào lưng .


      Khóc xong, Lý Mai ngước cặp mắt như con thỏ đỏ hồng nhìn Đào Chi nức nở “Chị , chị có thể giúp em chuyện được ?”


      “Cái gì, lớn chút được ?” Đào Chi giọng cầu.


      “Chị có thể thay em làm vũ nữ ngày được ?” Lý Mai cất tiếng hỏi dè dặt.


      Khi nghe được cầu của , Đào Chi cảm thấy khá bất ngờ. Nhưng định thần lại rất nhanh.


      Tiếp theo đó, Đào Chi nghe Lý Mai kể lại tình.


      ra, tình trạng gia đình của Lý Mai tốt lắm. là con cả, trong nhà còn em . Khi hai người còn bố bỏ mẹ , khiến ẹ tức giận đau ốm liên miên nằm giường cho đến nay. Vì vậy, Lý Mai phải gánh vác trách nhiệm lo cho cả nhà, ngoài công việc tại trung tâm tổ chức hôn lễ, mỗi buổi tối còn phải làm công việc của vũ nữ ở vũ trường.


      Vũ trường này có tên là Chi Dạ.


      Đào Chi nghe qua về vũ trường này, đó là quán bar, vũ trường cao cấp nhất. Dĩ nhiên, nhìn bề ngoài nó chỉ đơn giản là nơi giải trí bình thường, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra bộ mặt của nó.


      Bất quá những lời này ra.


      Bởi vì còn có nhiều chuyện phải làm, thể bận tâm vào những chuyện đâu.


      Hôm nay mẹ của Lý Mai gọi điện thoại báo cho biết em bị tai nạn xe, còn bà vì sốt ruột ngã xuống giường bị thương, may có người hàng xóm tốt bụng phát kịp thời cứu bà, sau đó cho bà mượn điện thoại gọi cho Lý Mai.


      Vì vậy Lý Mai rất lo lắng đến phát khóc, bối rối biết nên làm gì mới tốt. Em còn học, mẹ lại bệnh trầm kha, tất cả đều cần tiền, vì vậy Lý Mai phải giấu giếm gia đình đến vũ trường làm thêm.


      Chi Dạ là vũ trường cao cấp, cạnh tranh quyết liệt, có rất nhiều người muốn bước chân vào, vì vậy nếu vắng mặt ngày làm cho dù với bất kì vì lí do gì cũng bị cho thôi việc, và lập tức có người thay thế. Lý Mai muốn mất việc làm hái ra tiền này, nhưng em của nằm bệnh viện cần người chăm sóc, để mẹ của mình cũng yên lòng.


      là tiến thoái lưỡng nan, biết nên làm gì mới tốt, mặt lo lắng cho em và mẹ, nhưng mặt khác lại cảm thấy phiền não nếu mất công việc tiền viện phí của em và bệnh tình của mẹ làm sao bây giờ, vì quá nóng lòng, lại biết chia sẻ với ai nên mới trốn trong nhà vệ sinh khóc mình.


      Nhìn thấy vẻ mặt của Đào Chi trầm hẳn xuống, ánh mắt chờ mong của Lý Mai từ sáng lấp lánh biến thành ảm đạm, vai rũ xuống uể oải như hiểu có gì đâu, em biết cầu như vậy làm chị khó xử, em chỉ là buột miệng thôi. có việc gì, em tự mình lo được. Cùng lắm em tìm việc khác” Lý Mai cố làm ra vẻ có gì, nhưng ánh mắt thất vọng lừa được Đào Chi .


      Đào Chi nhìn phải mang gánh nặng gia đình vùng vẫy trong đau khổ, khỏi nhớ lại cuộc sống như dã thú trước kia của , vì chút đồ ăn, vì sinh tồn mà cướp giật, cho dù phải vứt lòng tự trọng của mình, bất cứ giá nào cũng muốn sống sót. Lý Mai cũng giống như họ, làm những việc này cũng chỉ vì muốn sống tiếp.


      Ngoài dự đoán của Lý Mai, Đào Chi gật đầu đồng ý. “Được, chị giúp em, vừa rồi chị gì vì lo lắng vẻ ngoài xinh đẹp như em, khiêu vũ cũng giỏi bằng em, sợ làm mất địa vị của em ở đó.”


      “Chị đồng ý rồi?” Lý Mai cảm giác giống như trong cuộc sống của mình vừa xuất vầng sáng, ánh mắt ảm đạm vô thần bỗng nhiên sáng hẳn lên, đầu rũ xuống chợt ngước lên nhìn chăm chăm vào Đào Chi , trong đôi mắt ánh lên vẻ cảm kích, có chút dám tin, và vui mừng vô hạn.


      sao, sao đâu. Cho dù nhảy như thế nào cũng được, chỉ cần có mặt tối nay là được rồi,” Lý Mai vui vẻ .


      Chỉ cần qua được hôm nay, sắp xếp ổn thỏa ẹ và em là có thể tiếp tục nhảy. luôn luôn nghe lời, có quan hệ rất tốt với người phụ trách khiêu vũ là chị Trần, chỉ cần tình huống và tìm người thay thế, đến lúc đó thần biết quỷ hay, mọi việc diễn ra êm đẹp. Lý Mai ngây thơ nghĩ thầm.


      Đào Chi nhìn dở khóc dở cười, chỉ cần ấy vui vẻ là tốt rồi.


      Trước kia vì mục tiêu cần phải ám sát, cũng từng giả dạng vũ nữ múa cột, đối với giả vũ nữ là chuyện quá dễ dàng.


      Chẳng qua hôm nay hẹn Tiểu Vũ ra ngoài ăn tối, xem ra bữa ăn này phải hẹn lại lần khác. Còn việc đón Tiểu Đào tan học, có lẽ cũng phải nhờ đến Tiểu Vũ. Tiểu Đào từ trước đến nay thích Quạ Đen, khi hai người gặp mặt nếu phải đấu võ mồm cũng xảy ra chiến tranh lạnh, hi vọng có chuyện gì xảy ra.
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15: Hoa Túc Trong Đêm



      Sau khi tan làm, giống như mọi ngày, Đào Chi vội trở về nhà trọ của mình. trước đó gọi điện báo cho Tiểu Vũ cuộc hẹn hôm nay bị huỷ bỏ, còn nhờ ấy đến đón Tiểu Đào. Mặc dù trong điện thoại ấy trách cứ rất nhiều nhưng Đào Chi biết ấy dù năng chua ngoa nhưng lòng dạ mềm như đậu hũ. Năm đó sau khi hai người trốn , Tiểu Vũ thề trước mặt , bởi vì cứu ấy thoát chết còn mang lại tự do, vì vậy mạng sống và tất cả của ấy mà cống hiến.


      Tuy rằng từ trước đến nay Đào Chi chưa bao giờ nhờ ấy làm bất cứ việc gì, nhưng nhiều năm trôi qua, Tiểu Vũ cùng con đường, ấy , vì Tiểu Đào làm rất nhiều việc, Đào Chi đều ghi nhớ trong lòng, Đào Chi vốn giỏi trong việc ngăn cản chuyện người khác muốn làm, sau khi cố gắng khuyên nhủ vài lần có kết quả, dần dần cũng để Tiểu Vũ muốn làm gì làm. Chấp nhận diện của ấy bên cạnh .


      Trước khi màn đêm buông xuống, theo cầu của Lý Mai, Đào Chi đến con đường ồn ào náo nhiệt. Cả con đường đầy ấp những quán bar vũ trường xa hoa lộng lẫy. Bên trong ngừng truyền ra những tiếng cười đùa nũng nịu của các .


      nơi hỗn tạp như thế, người ăn mặc đơn giản và trang điểm nhạt như Đào Chi dường như khác hẳn với mọi người. Nhưng Đào Chi thèm quan tâm đến ánh mắt hiếu kỳ của những người qua đường hướng về . sát thủ giỏi là người có tâm lý tốt nhất và có định lực tốt nhất. bất hạnh thay, Đào Chi vẫn là người luôn nổi bật trong những lĩnh vực này.


      Vẻ quyến rũ quỷ dị trong bóng đêm là vẻ phong tình thuộc về , đó cũng là bắt đầu của buổi tốt kì lạ này.


      được đoạn, nơi góc rẽ, khuất rất khó nhận ra, nhưng đây chính là lối vào bí mật, được canh giữ rất nghiêm nhặt của hộp đêm cao cấp này.


      Vũ trường Chi Dạ.


      Dựa theo lời căn dặn của Lý Mai, Đào Chi tìm thấy bên hông của hộp đêm, khi đến cửa bí mật phía sau, có hai người đàn ông lực lưỡng canh giữ trước cửa, Đào Chi lấy ra thẻ nhân viên đưa cho hai người xem, nét mặt họ chẳng lộ ra biểu tình gì, nhìn đánh giá chút sau đó để vào.


      Sau khi bước vào chỗ sâu nhất trong vũ trường liền cảm nhận được ồn ào náo nhiệt của nó, còn có những ánh đèn màu rực rỡ gây tác động mạnh đến thị giác cách kì lạ. Nhưng đối với những thứ này, Đào Chi chút cảm giác nào. Lúc trước khi thi hành nhiệm vụ, trải qua quá nhiều trường hợp tương tự, nhìn thấy quá nhiều điều kì lạ, cũng hiểu quá nhiều xa xỉ thối nát của nó.


      phồn hoa mà mắt mình nhìn thấy trong lúc nhất thời, làm con người trầm mê trong ảo giác, nhưng họ lại biết từ nơi bí mật gần đó, có người cười nhạo ngây thơ của họ khi để mình sa chân vào vũng lầy.


      Sau khi vào hậu trường, mặc dù cúi thấp đầu xuống, nhưng vẫn khiến người khác chú ý.


      Đào Chi nhìn đám con trong hậu trường, muôn hình muôn vẻ, xinh đẹp hơn người, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận biết trong số họ ai là chị Trần người quản lý ở đây.


      Đào Chi bước tới giọng “Chị Trần, hôm nay Ngải Lệ Na bận việc, tôi tới thay thế ấy” Trong chỗ này Lý Mai dùng tên mà lấy tên giả là Ngải Lệ Na.


      Chị Trần nhìn đánh giá từ xuống dưới sau đó khinh thường cũng thông minh vừa nhìn biết tôi là chị Trần, nhưng có tài năng gì khiến tôi tin tưởng có khả năng thay thế Ngải Lệ Na, nên biết rằng, nơi đây chấp nhận thất bại.”


      Đào Chi nhìn chị ta, giận cũng phiền, vẫn như cũ cười “ Chị Trần tin tôi cũng là chuyện bình thường, nhưng Ngải Lệ Na biết nếu tôi thất bại khiến ấy bị mất việc, nếu ấy biết tôi có khả năng thay thế tại sao dám để tôi đến đây, chị đúng , chị Trần?”


      “Ừ…” Chị Trần xem xét người con vẫn bình tĩnh, mỉm cười trước mặt mình. Nhìn trông rất bình thường, chiếc quần bò và áo rộng thùng thình che hết thân thể của . Nhưng biết tại sao, có vẻ ngoài bình tĩnh như vậy ở đây hiếm thấy.


      bằng miệng ai chả được, phải tận mắt nhìn thấy mới tin.” Chị Trần vẫn giữ giọng điệu kiêu ngạo, cho lời của là đúng.


      Đào Chi gật đầu “Chị Trần đúng, như vậy hãy cho tôi cơ hội chứng minh khả năng của mình ?”


      “Tiết mục mà nhóm của Ngải Lệ Na trình diễn là màn độc đáo nhất của vũ trường, chi Trần nhìn vài tới, lạnh nhạt tại chỉ là tiết mục mở màn khởi động làm nóng sân khấu, cho dù bị thất bại cũng có thể cứu vãn, lên đó thử xem, hãy chứng minh cho tôi xem có thực lực như thế nào.”


      Chị Trần nhìn cái liền quay lại căn dặn làm công việc hoá trang ở bên cạnh, “Tiểu Loan hãy mau giúp ấy trang điểm, ấy cần phải lên sân khấu gấp.”


      được gọi đáp lời “Chị Trần, em biết rồi”


      Đào Chi cười , xoay người bước qua


      Chị Trần nhìn biết nghĩ gì đột nhiên hỏi “ tên gì vậy?”


      Đào Chi quay đầu lại cười “Tôi tên Somnus.” dứt lời liền đến bên cạnh người hoá trang ngồi xuống, nhắm mắt lại mặc cho thoa son trát phấn lên gương mặt mình.


      Somnus? Somnus là tên khoa học của cây túc, cũng là vị thần tượng trưng cho giấc ngủ trong các vị thần ở La Mã. Bông hoa Somnus đẹp chí mạng, khi bị nó mê hoặc lúc đầu cảm thấy hưng phấn bay bổng, nhưng sau đó trải qua nhiều thống khổ giống như bản chất của tình , mặc dù lứa đôi nhau đôi khi cũng rất đau khổ nhưng có biết bao nhiêu người chút ngần ngại dấn thân vào.


      Chị Trần biết mọi người đến đây đều dùng tên giả, thậm chí dùng nghệ danh để tìm hoan lạc nơi chốn này, nhưng chị ngờ trông có vẻ bình thường như vậy, lại từ xưng mình là Somnus, này chỉ có tư tin kêu ngạo bình thường. Chị Trần đột nhiên đối với ta cảm thấy hứng thú.


      Cuối cùng trước ánh mắt khinh thường của mọi người, Đào Chi thản nhiên mặc chiếc váy nhảy khêu gợi, trước khi rời khỏi còn nở nụ cười đầy quyến rũ với họ, rồi tràn đầy tự tin bước lên sân khấu.


      ràng chỉ là gương mặt bình thường có gì đặc sắc, nhưng nụ cười của lại vô cùng quyến rũ, giống như loại cám dỗ chết người, đúng, giống như đoá hoa túc nở về đêm khiến mọi người ngơ ngẩn cả tâm thần.


      Bước lên sân khấu đầy ánh đèn màu, trong đầu Đào Chi nhớ lại thuật ám thị từ được huấn luyện, bắt đầu tưởng tượng bản thân mình là vũ nữ quyến rũ lẳng lơ, lúc này, giống như đứng ở đầu con phố, nhảy múa điên cuồng trước mặt mọi người, nóng bỏng cuồng nhiệt, giống như nữ hoàng nhìn xuống quan sát thiên hạ của mình, nhảy cách tự tin đầy kiêu hãnh, mỗi cái giơ tay nhấc chân, hay quay đầu lại mỉm cười, khóe mắt nhướng lên, mỗi cái ngẩng đầu, sóng mắt lưu chuyển, trong ánh mắt có hàng ngàn loại ma lực, hấp dẫn tất cả đàn ông. Cuối cùng, Đào Chi thành công nhập vào vai, ở sân khấu hóa thân thành vũ nữ tự do, tưởng tượng giống như mình nhảy vì người đàn ông đẹp trai nào đó, ngừng chuyển động giống như linh tinh xinh đẹp kiều mỵ của bóng đêm, nhảy điêu luyện dường như làm cả vũ trường trở nên cuồng nhiệt.


      Đêm nay mọi người được dịp thưởng thức kỹ thuật khiêu vũ điêu luyện của , nhìn ánh mắt ngừng chuyển động, gương mặt với hàng ngàn loại biểu tình quyến rũ lẳng lơ của , khiến bầu khí trong vũ trường trở nên sôi sục.


      Khi chị Trần từ trong mộng tỉnh lại, Đào Chi theo nhóm múa biến mất từ lâu.


      Sau khi định thần lại, Đào Chi còn chưa mở miệng hỏi chị nhảy như thế nào, chị ta giống như biến thành người khác, nở nụ cười có vẻ nịnh bợ lấy lòng mời đến đây làm việc, trả lương cho cao nhất trong vũ trường.


      Đào Chi ngẩn người, sau đó liền khôi phục lại vẻ ôn hoà dưới lớp mặt nạ, cười “Chỉ đêm nay, tôi thay thế bạn của tôi chỉ khiêu vũ đêm nay thôi.”


      Chị Trần nhìn với ánh mắt chứa nhiều ý, cũng ép buộc. Chỉ cười bảo hãy chuẩn bị thay thế Lý Mai ra biểu diễn.


      Trước sân khấu bởi vì diện của , màn vũ đạo độc đáo vừa rồi nhóm lên ngọn lửa, khiến người xem cuồng nhiệt như điên, điên cuồng kêu gào bảo các hãy tiếp tục nhảy, có người vì quá cao hứng còn giơ tay lên huýt sáo.


      Những người đến đây đều là những kẻ sành điệu, những ông chủ giàu có, thậm chí có cả những người thuộc dòng dõi quý tộc hay giữ chức vụ lớn trong chính phủ. Ngày thường họ mặc dù cao hứng nhưng vẫn có thể ngụy trang rất tốt, nhưng tối hôm nay giống như có người châm trong lòng họ ngọn lửa, khiến họ còn giống như ngày thường mà cuồng nhiệt đứng lên.


      Đối với việc này Đào Chi thèm quan tâm, điều duy nhất để ý vào lúc này chính là có thể thay Lý Mai biểu diễn màn tốt. Từ Đào Chi được huấn luyện, đó là khi diễn bất kì nhân vật nào, hay bất kì vai gì, cũng phải diễn cách hoàn mỹ mới đạt được kết quả tốt nhất. Đó là tác phong làm việc cũng như cách nhận thức của Đào Chi , vì vậy khi biểu diễn vũ đạo vừa rồi, cố gắng thực cách tốt nhất, mỗi động tác đều hoàn hảo, quyến rũ vừa đủ, mê hoặc vừa đủ, tất cả đều vừa đủ, đến gần hoàn mỹ.


      lại ngờ, màn biểu diễn gắng đạt tới hoàn mỹ đó lại mang đến cho ít phiền toái.


      góc sáng sủa, vừa xuất nhóm đàn ông săn đẹp, trong đó có người đàn ông đẹp trai mặt chút thay đổi nhìn lên sân khấu xem nhóm vũ công nhảy thoát y bốc lửa.


      “Đây là thứ cậu muốn tôi xem à?” Người đàn ông với gương mặt đẹp trai nhưng lạnh lẽo như ma quỷ liếc nhìn người bạn bên cạnh.


      Người bạn bị khinh thường vội vàng giải thích “ phải, Thương, câu nhìn thấy ? Nơi đây vừa mới đến lạ, tôi lăn lộn trong vũ trường này nhiều năm, chưa từng thấy qua màn trình diễn hoàn hảo mê hoặc như thế. Nếu tin cậu hãy nhìn xem tất cả đàn ông ở đây còn ngây ngẩn lộ vẻ si mê. Thương, người phụ nữ này nhất định là ngạc nhiên đầy thích thú. Các cậu nghĩ sao? biết cảm giác cùng với ta giường như thế nào đây nữa?” Ánh mắt của người đàn ông lên tia dục vọng si mê, mặt luôn hướng về sân khấu.


      Nhìn biểu tình của người bạn, Cung Nhã Thương cau mày, lẽ đến nhầm chỗ?


      Nhưng cái tên của vũ trường này cũng thú vị — Chi Dạ.


      Cái tên cũng rất hợp với cảm giác nơi vũ trường này.


      Bỗng nhiên nghĩ đến những kiện xảy ra vài năm trước, khi đó cùng bạn bè uống rượu chúc mừng tại vũ trường này, sau đó trở về khách sạn chuyện đó xảy ra, chợt nhớ lại chuyện cũ, nhớ tới người phụ nữ chạy trong vội vã, nhớ tới người phụ nữ khiến nhớ thương năm năm, ánh mắt Cung Nhã Thương trở nên lạnh giá, còn lạnh hơn nước trong hồ băng đỉnh núi Thiên Sơn.


      Y Thiên Hoa nhìn nét mặt của bạn thân biến đổi, chợt nhớ lại chuyện xảy ra vài năm trước khiến bạn mình nhớ mãi quên, muốn mở miệng an ủi ta.


      Nhưng rất nhanh toàn bộ ánh mắt của ta, mà , phải là toàn bộ ánh mắt trong vũ trường này đều tập trung vào chỗ, đó chính là sân khấu.


      Cùng với tiếng nhạc sống động, nhóm phụ nữ giống như tinh dưới sân khấu từ từ xuất trước mặt mọi người. Những người ở dưới sân khấu chỉ cần liếc cái cũng có thể nhận ra vô cùng quyến rũ ở giữa chính là vừa mới biểu diễn vừa rồi.


      Nhất thời, khí trong vũ trường trở nên sôi sục.


      người đàn ông trung niên cầm bó hoa hồng đỏ rực muốn xông lên tặng nhưng bị đám bảo vệ lẫn trong khán giả ngăn lại, cho ông ta quấy rối màn biểu diễn. Người đàn ông còn cách nào khác chỉ biết nhảy lên điên cuồng hét to “ em.”


      Những thanh như vậy ngừng vang lên bên cạnh họ.


      Cung Nhã Thương nhìn có ánh mắt quyến rũ mà vừa nhìn thấy bị hấp dẫn sân khấu. chỉ thấy ta mang khăn che mặt, gây cho người khác cảm giác quyến rũ đầy mê hoặc. Hai cánh môi đỏ mọng lộ ra ngoài, kiều diễm ướt át, hơn nữa chiếc lưỡi thơm tho vươn ra liếm liếm bên khóe môi, tất cả đàn ông ở đây đều bị hành động đó hấp dẫn đến thần hồn điên đảo, chưa đến đôi mắt kia của ấy. hoá trang đôi mắt màu khói đậm khiến cho đáy mắt trở nên trong suốt sâu thẳm mê người, giống như cơn lốc xoáy hấp dẫn, như cuốn mỗi người đàn ông bên dưới chìm vào trong đó.


      Cung Nhã Thương thể thừa nhận ta cùng những người vũ nữ từng gặp qua có nhiều điểm bất đồng, có khả năng khiến đàn ông trở nên điên cuồng vì , ngay cả cũng bị cuốn vào đôi mắt đó, dường như có chút thể kháng cự.


      giống như vũ nữ quyến rũ lẳng lơ đến cực điểm, mê hoặc tất cả đàn ông, nhưng trong vẻ dâm đãng đó, so với những người phụ nữ khác, những điếm khác, hơn thanh nhã trong sáng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Vì thế đó là hai loại mê hoặc chết người kết hợp với nhau, biến thành độc dược của hoa túc thấm vào xương tuỷ, khiến người say mê thể nào dứt ra được.


      nhìn xung quanh, những người đàn ông si mê nhìn chăm chú vào bộ ngực trắng nõn hơi lộ ra của , cổ thon dài và vùng xương quai xanh hấp dẫn, còn có phần lưng trắng muốt, biểu tình và ánh mắt trở nên có chút si mê.


      biết vì lí do gì, Cung Nhã Thương cảm thấy vui. Giống như đồ vật của mình bị người khác dòm ngó. Cung Nhã Thương biết tại sao đối với người phụ nữ lần đầu gặp gỡ, ngay cả mặt cũng nhìn thấy mà sinh ra ý tưởng muốn chiếm hữu làm của riêng.


      Đào Chi tự coi mình là vũ nữ chính hiệu, vừa tận tình uốn éo thân người, vừa ném những cái nhìn chết người xuống khán giả, bày ra vẻ xinh đẹp thiên kiều bá mị, và vẻ quyến rũ lẳng lơ mê hoặc lòng người.


      Đào Chi tưởng tượng trong đầu, tự bảo với mình, chính là hoa túc trong bóng đêm, màu hoa sáng chói, khiến người ta đắm chìm có cách thoát ra. Tất cả mọi việc đều làm được, tự với mình vũ nữ, là bông hoa túc, và làm được những điều đó. Đó chính là khả năng đặc biệt cả đời , kẻ lừa đảo muôn mặt, bất kì nhân vật gì cũng có thể làm cách hoàn hảo nhất.


      Trong lúc nhảy điên cuồng sân khấu, so với người khác Đào Chi vẫn luôn có trực giác bén nhạy. Vì vậy, dù toàn thân tập trung vào điệu nhảy, vẫn bỏ qua ánh mắt nóng bỏng từ nơi góc khuất thể nhìn thấy, Ánh mắt của người đàn ông này giống những ánh mắt đầy si mê dục vọng của những người đàn ông bên dưới, ánh mắt bá đạo mãnh liệt này giống như muốn cắn nuốt lấy , muốn biến duy nhất chỉ thuộc về ta. Loại ánh mắt mãnh liệt kì lạ này khiến Đào Chi cảm thấy hiếu kỳ.


      Đào Chi thừa dịp xoay tròn ngẩng đầu nhìn về hướng ánh mắt đó, bỗng nhiên ánh mắt như chìm đắm trong ánh mắt sâu thẳm đầy mê hoặc.
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16: Lựa Chọn Phải Lựa Chọn

      Đây là nội dung ảnh, bạn đợi xíu nhé

      [​IMG]
      [​IMG]
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17: Tôi Chọn Tiếp Khách



      Trong lúc nhất thời khí dường như ngưng đọng lại .


      Ánh đèn phía sau hậu trường của sân khấu mờ mờ ảo ảo, giống như màu sắc của vẻ quyến rũ ngại ngùng. Ở cuối hành lang có đại sảnh sáng bừng, lộng lẫy huy hoàng, đèn đuốc sáng rực khiến Đào Chi cảm thấy chói mắt.


      Xem ra, vũ trường Chi Dạ này đơn giản, phía sau nó dấu những gian phòng có lối kiến trúc giống như những khách sạn năm sao.


      Đào Chi cùng chị Trần nhìn nhau lâu, cuối cùng làm ra vẻ bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Xem ra nếu tôi chọn như thế nào cũng thoát khỏi lòng bàn tay của chị, được rồi, tôi đồng ý thoả hiệp, tôi chọn tiếp khách” Dáng vẻ của giống như vừa chán nản vừa bất đắc dĩ chịu thỏa hiệp. Chị Trần cười ra vẻ con buôn, chị biết mọi người đều làm như vậy.


      “Có điều” Chị Trần như nhớ ra chuyện gì nhắc nhở “Tôi quên , nếu về sau đến làm, như vậy có thể bảo Ngải Lệ Na cũng cần tới làm việc nữa.”


      Đôi mắt dài của Đào Chi nheo lại “Chi uy hiếp tôi à?”


      Chị Trần làm ra vẻ vô tội “Đó là quy tắc ở đây, được rồi.”


      Chị Trần nhìn hai người đàn ông to lớn căn dặn “Trước hết đưa ta qua đó, có lẽ ông chủ Lý chờ sốt cả ruột.”


      Nhìn Đào Chi giống những khác khóc sướt mướt sợ hãi, chị cố tình dặn them hai gã “Cẩn thận chút.”


      “Chúng tôi biết rồi, Chị Trần…..” Hai tên đàn ông cao to gật đầu.


      Mỗi người kéo tay giống như nhấc bổng lên.


      Hai cánh tay của Đào Chị bị họ nắm chặt rất đau, nhưng cách nào giãy ra được, hai tên đàn ông dã man này, biết lý lẽ mà.


      Dù sao, Đào Chi nheo mắt lại, chờ chút khiến họ đẹp mặt, nhưng phải chổ đông người thế này, chọn chổ vắng vẻ mới ra tay.


      Ba người lên tầng ba, Đào Chi nghe chị Trần , ông chủ Lý đợi ở phòng 308.


      Ánh mắt vừa chuyển động, Đào Chi phát huy khả năng diễn xuất của mình, sắc mặt trở nên tái nhợt, mồ hôi đổ ra như tắm, nhìn có vẻ rất đau đớn, hai tay ôm chặt bụng mình.


      Hai tên cao to liếc nhau rồi nhìn kiên nhẫn bị sao vậy, đừng gây thêm phiền phức, chúng tôi đưa vào, hãy ngoan ngoãn nghe lời, chúng tôi mới có thể ăn với chị Trần”


      Nghe họ đề cập đến chị Trần với giọng cung kính có thể thấy chị ta là người rất có quyền lực và uy tín trong vũ trường này.


      Đào Chi ôm bụng, ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng, dáng vẻ tội nghiệp “Hai , tôi chút cũng muốn gây ra phiền tóai, tôi cũng muốn ngoan ngoãn để các có thể hoàn thành nhiệm vụ về báo lại. nhưng tôi nhịn được, hôm qua có lẽ ăn phải thứ gì tốt, trong bụng có chút thoải mái..”


      Giọng Đào Chi càng ngày càng , gương mặt trắng nõn ửng hồng giống như xấu hổ.


      Hai người đàn ông liếc nhau, sau đó chăm chú nhìn như đánh giá xem giọng của hay giả.


      Đào Chi xấu hổ khép mắt “Xin lỗi hai , tôi muốn vậy, nhưng tôi đau bụng quá nhịn được, các nên để tôi , tôi muốn vừa vào phòng, trước mặt khách vội vã giải quyết, như vậy khiến khách vui. Đến lúc đó Chị Trần nhất định tức giận” Đào Chi mong chờ nhìn họ, ý nếu hầu hạ khách tốt, chị Trần giận dữ, và sau khi biết tình chị Trần giận lây hai người họ. Đến lúc đó…


      Trong lòng Đào Chi cười nhạo, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ trong sáng vô tội nhìn họ.


      Quả nhiên vừa nhắc đến chị Trần, hai người liền lộ ra vẻ khó xử, lâu sau, cuối cùng dẫn về phía cuối hành lang, vừa vừa hung hăng phiền phức, lần sau được viện cớ này nọ nữa.”


      Lông mi dài của Đào Chi chớp chớp, người khác thể nhìn ra trong ánh mắt mênh mông xinh đẹp chứa điều gì.


      Đào Chi cười lạnh, chờ chút nữa, bọn chúng nghĩ còn có lần sau hả?
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 18: Vào Nhầm Phòng Của Ma Vương



      Hai người đàn ông sốt ruột chờ đợiở ngoài , mặc dù trước đó họ vào kiểm tra, ta thể nào chạy trốn được, nhưng cứ chờ đợi như vầy dày vò, sợ có chuyện hay xảy ra nhưng lại ngại dám xông vào. Nhưng họ suy nghĩ quá nhiều, Đào Chi chưa từng nghĩ muốn chạy trốn.


      “Ai da.” biết qua bao lâu, từ trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng kêu đau đớn,


      Hai người đàn ông bên ngoài sốt ruột đến nỗi mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, cuối cùng thể chờ thêm nữa, chân đá văng cánh cửa vôi vàng xông vào, họ muốn xem có chuyện gì xảy ra với ta, chỉ nhìn thấy ngồi bệt cái sàn bóng loáng giống như thủy tinh, đôi mắt đầm đìa nước mắt ra vẻ vô tội quay đầu nhìn họ. Đôi mắt ngập nước mắt như nước trong veo, ràng nước mắt chực rơi xuống, nhưng bị cố đè nén, nhìn vô tội đáng thương như đứa trẻ vừa đánh mất viên kẹo của mình.


      Tim hai người mềm nhũn, trong lòng có chút thương xót.


      “Ôi. Xin lỗi hai , sàn nhà trơn quá em cẩn thận bi trợt chân, chân em dường như bị trật gân rồi, đau quá, hai có thể dìu em đứng lên được ? Mắt Đào Chi sáng lên làm ra vẻ tội nghiệp nhìn họ.


      …con mụ này tại sao rắc rối quá vậy” Hai cái miệng hẹn mà cùng thốt ra chặn ngang lời , nhưng hai người vẫn làm theo lời đến bên cạnh, mỗi người cầm lấy tay đỡ đứng lên.


      Cơ hội đến rồi, chính là lúc này.


      ngồi dưới đất, ánh mắt của Đào Chi bỗng trở nên lạnh lùng, mỗi bàn tay quật ngã người, sau đó dùng hai tay bắt lấy họ, Hai người nhanh chóng bị chế ngự cùng lúc.


      Tiếng kêu tha mạng còn chưa thoát ra khỏi miệng hai người đàn ông, tay Đào Chi rất nhanh rút cây kim từ vòng tay đặc biệt đâm vào cổ hai họ.


      Hai người đàn ông to như con voi, kịp kêu lên tiếng nào, trở nên mềm nhũn, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh giống như chết.


      Đào Chi nhìn họ bị châm vào huyệt mê giống như chết, nhưng ra chỉ là hôn mê lúc thôi. ra nên cảm ơn hai người họ vì lo chạy trốn nên đuổi hết những người phụ nữ khác ra ngoài, còn kiểm tra vòng xác định còn ai, có khả năng chạy trốn, vì thế tại trong nhà vệ sinh còn ai, những việc vừa làm có ai nhìn thấy, thần biết quỷ hay.


      Bây giờ còn đợi lúc nào?


      Đào Chi cởi áo khoác đen người gã đàn ông ra mặc vào, tiện tay lấy luôn kính mát của người đàn ông đó. Sau khi hoá trang hồi trước gương, Đào Chi từ từ cúi đầu bước ra cửa. Dọc theo đường , mặc dù có nhiều người can đảm, nhưng ở nơi như thế này, người kì chuyện lạ rất nhiều, vì vậy những người đến đây thường thực hành chính sách ba .


      Thứ nhất: nhìn người nên nhìn


      Thứ hai: nghe những điều nên nghe


      Thứ ba: quản chuyện lien quan đến mình.


      Vì vậy, mặc dù đường có nhiều ánh mắt hiếu kì, nhưng có mấy người quan tâm đến , Đào Chi cảm thấy yên tâm chút.


      Nhưng khi ra tới hành lang mới phát mình quá xa, thậm chí dường như lạc trong chổ giống như mê cung này. vất vả tìm được lối vào đây, liền vội vàng lao xuống, ngờ vừa được nửa đường nghe giọng của chị Trần và người đàn ông.


      Trong lòng Đào Chi thầm kêu xui xẻo, chỉ còn cách quay ngược trở lại.


      trở lại bỗng nhiên phát khắp nơi là những người đàn ông mặc áo đen, họ ra hiệu với nhau như tìm kiếm vật gì đó.


      Đào Chi thầm nghĩ trong lòng ổn rồi, nhất định hai người đàn ông kia bị phát , sau đó đến tai chị Trần. Đào chi đoán sai, khi vừa rời khỏi nhà vệ sinh chưa lâu, có mấy người phụ nữ say mèm vào nhà vệ sinh nôn mửa, ngờ nhìn thấy hai người đàn ông nằm sàn liền hét lên, vì tỉnh táo nhìn thấy họ bị bất tỉnh tưởng rằng họ chết.


      Sau tiếng thét “Có người bị giết” khiến nhiều người kinh động sau đó chị Trần dẫn theo rất nhiều người truy tìm .


      “Mày hướng kia, mày hướng này, còn mày nữa hướng kia, tất cả mọi người cẩn thận tìm ả đàn bà đáng chết dám đả thương người chạy trốn, cho dù phải bới tung chổ này lên cũng phải tìm ả về cho tao” Giọng lạnh lùng độc ác của chị Trần vang lên, Đào Chi nghe được rất ràng, cũng biết mình ở trong hoàn cảnh tốt. quá xem thường thực lực của vũ trường này, mới bị lạc trong toà nhà tráng lệ huy hoàng, vì thế mới…


      Đào Chi kịp nghĩ nhiều, liền xoay người chạy dọc theo hành lang vắng lặng, hy vọng có thể tìm được lối ra, nhưng Đào Chi bị thất vọng, đó phải là lối thoát mà là ngõ cụt.


      Phía bên kia của con đường cụt truyền lại giọng của những người áo đen.


      Lòng Đào Chi chợt lạnh, nhưng cảm thấy vui mừng khi cánh cửa bên cạnh khóa trái lại he hé mở ra


      suy nghĩ nhiều, nhàng đẩy cửa , lắc mình vào, trong nháy mắt mất dạng.


      Bước vào phòng Đào Chi nghe thấy gì, lúc đám người áo đen nhìn thấy số phòng, cả người đổ mồ hôi lạnh rùng mình.


      4444


      Đó là ký hiệu của Ma vương.
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :