1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tù Nô Tân Nương: Cải Tạo Tổng Tài Gay Của Giới Hắc Đạo - Nguyệt Thần(150c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4: Tìm Đường Sống Trong Chỗ Chết



      Khu rừng rậm kín đến mức cơn gió nào có thể lọt qua nổi, khí nóng bức trầm trọng, trung lộ ra mặt trời lớn, cả khu rừng giống như lò nướng khổng lồ, con người nếu vào trong đó cảm thấy đau khổ vô cùng, như thể việc hít thở cũng bị ngừng lại.


      Nhưng vào lúc này, trong khu rừng rậm kín mít đó diễn ra cuộc huấn luyện sống chết. Nếu ra khỏi cánh rừng đúng thời hạn, cả người bị nổ tung thành tro bụi. Có rất nhiều thuốc nổ được chôn trong rừng, nên các sống chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ đúng giờ.


      Bằng chỉ có kết cục duy nhất—đó chính là cái chết.


      Sư Tử nhìn vào thiết bị định vị từ vệ tinh, và chiếc đồng hồ đếm chính xác tới từng giây, chỉ còn 100 giây nữa là thuốc nổ nổ tung, mà từ trong rừng rậm chạy ra còn năm trăm mét. Đủ, các vẫn còn đủ thời gian!


      ngắn gọn giao phó “ trăm giây, năm trăm mét, sau đó nơi này phát nổ.”


      Bốn người bên cạnh gật đầu, đối với những người được huấn luyện từ bé như các , chỉ cần như vậy cũng đủ hiểu.


      Khi Sư Tử vừa dứt lời, năm người bắt đầu chạy như điên ra khỏi rừng, Thân thể mạnh mẽ, phản ứng nhanh nhẹn, đây là những yếu tố mà sát thủ cần phải có, Mấy người bọn họ chạy như bay trong rừng rậm, con người vì bản năng sinh tồn bộc lộ những khả năng làm người ta kinh ngạc.


      Đối với nhóm người được huấn luyện vì sống chết mà làm đủ mọi cách, cuộc huấn luyện hôm nay đối với các là gì cả.


      chạy được nửa đường, Sư Tử đột nhiên nghe thấy tiếng kêu kinh hoàng của Chồn Tía “Có chuyện xong rồi, em của tôi đâu?”


      Có người bị bỏ rơi lại phía sau, đây là tình huống Sư Tử muốn nhìn thấy nhất.


      Sư Tử nhíu mày, dừng lại với những người chạy vượt qua mình “Các , hãy nhanh chóng chạy về phía trước.”


      Hồ Ly giận dữ “Sư Tử đâu, thời gian còn kịp nữa, nếu mà quay trở về chỉ còn con đường chết.”


      Sư Tử quay đầu chạy ngược trở về, lớn tiếng chỉ huy “Tôi là tổ trưởng, các phải phục tùng mệnh lệnh của tôi, hãy chạy ra ngoài đợi tôi, tôi mang Quạ Đen ra ngay lập tức.”


      Ba người khiếp sợ, Chồn Tía có chút xấu hổ, Quạ Đen là em của , nhưng trong lúc sống chết bản thân còn do dự vài phần, mà Sư Tử chút do dự cũng có, lập tức chạy trở vào trong. Trước mắt các có phải là Sư Tử con người lạnh lùng vô tình nhất trong những cuộc huấn luyện thường ngày ?


      có thời gian suy nghĩ nhiều, Hồ Ly kéo tay Chồn Tía lo lắng cũng muốn quay trở về cứu em và Mèo Đêm , Chồn Tía và Quạ Đen là hai chị em sinh đôi, trong lúc này Chồn Tía gấp gáp đến nỗi muốn khóc. Hồ Ly chau mày, bình tĩnh nghe Sư Tử dặn gì sao, hãy tin tưởng ấy, ấy và Quạ Đen bị chuyện gì đâu, chúng ta hãy chạy nhanh !”


      Giống như nhìn tâm tư của hai người, Hồ Ly tiếp “ Chúng ta giúp được gì cho ấy, cũng đừng trở thành gánh nặng của ấy, hãy nhanh thôi.”


      Biểu tình của hai người có chút lưỡng lự nhưng cũng gật đầu.


      Tinh thần của ba người rất hỗn loạn, dắt dìu nhau vội vàng chạy ra khỏi khu rừng rậm. Người huấn luyện trưởng và Chủ nhân Khải Tư đợi ở ngoài từ sớm. Nhìn thấy các ra, huấn luyện trưởng nhìn các nở nụ cười hiếm thấy, bởi vì cho tới giờ phút này họ là những người duy nhất có thể sống sót chạy ra khỏi khu rừng


      Trong đợt huấn luyện về khả năng sinh tồn lần này, được chia ra làm sáu nhóm, mỗi nhóm có năm người, trong ba mươi đó, chỉ có nhóm do Sử Tử lãnh đạo là có người sống sót. Ba người ngồi bệt ở bìa rừng, khẩn trương nhìn cửa ra, các ngừng cầu nguyện cho hai người họ được bình an, có thể nhanh chóng chạy ra.


      Còn trong khu rừng, sau khi Sư Tử chạy ngược trở lại chừng vài chục mét tìm được Quạ Đen.


      ra chân Quạ Đen dẫm phải cái cọc mai phục ngầm, bị thương rút ra được. Khi Sử Tử đuổi tới nhìn thấy vẻ mặt đầy tuyệt vọng của ngồi chờ chết, bởi vì còn kịp nữa.


      Các chị em của cũng kịp cứu , nếu có người quay trở lại, như vậy chạy ra kịp. Các trải qua huấn luyện để trở thành sát thủ, tự nhiên biết điều lợi hại trong đó, nhất định quay trở lại, cũng trách họ.


      Sư Tử nhìn cái cọc ngầm rất đơn giản, theo lý thuyết chỉ cần chút thông minh Quạ Đen thể nào để trúng bẫy đạp vào nó.


      Sư Tử nhíu mày, bước tới, ôm lao vút .


      Khi Quạ Đen nhìn thấy , trước tiên là kinh ngạc vô cùng, chờ chết mà hề nghĩ có người mà quay lại. Điều làm cho ngờ tới nhất là người trở lại cứu phải là chị của Chồn Tía, mà là Sư Tử người ngày thường luôn lạnh lùng tàn nhẫn, là người ghét nhất. Lúc này Quạ Đen biết Sư Tử cứu trước đó. Sư Tử cũng cho Chồn Tía và Hồ Ly cho biết. Trừ bỏ Quạ Đen rất ngây thơ, ba người còn lại trong nhóm đều biết về việc Khải Tư hành hạ .


      Sư máu lạnh tình cảm của Sư Tử chứng kiến. Khi trải qua những cửa trước, có mấy nhóm khác thể trốn thoát cầu xin bọn cứu họ, chỉ cần các cứu có nhiều người sống sót hơn. Nhưng với vị trí tổ trưởng, lạnh lùng của Sư Tử làm cho người ta kinh hãi, Sư Tử nghiêm cấm các giúp họ, đừng xen vào chuyện người khác. Làm cho các chỉ còn biết trơ mắt đứng nhìn các nhóm bạn từ từ vào cõi chết, các đành lòng.


      Trong khi đó mặt của Sư Tử để lộ ra biểu tình nào làm cho thể ghét ta.


      trở về làm gì, thời gian kịp nữa, chạy nhanh , cần phải lo cho tôi…Tôi cần giúp, cút …” Quạ Đen lớn tiếng mắng nhưng trong mắt đầy lệ, biết giờ phút này tình cảnh rất nguy hiểm muốn liên lụy Sư Tử bởi vì ta vốn có thể ra ngoài. Hét lên tiếng cuối cùng, Quạ Đen thất thanh khóc rống.


      muốn chết, cũng muốn sống. Nhưng muốn liên lụy Sư Tử.


      lâu sau mới lên tiếng “ Chân của tôi bị thương, thể cử động được.”


      Sư Tử kiên nhẫn nhìn Quạ Đen chờ chết mà còn nổi điên, chớp chớp mi, thèm để ý lời ta , dùng sức kéo Quạ Đen lên lưng cõng chạy ra ngoài. Mới vừa chạy được mười mấy thước nghe trong rừng vang lên tiếng báo động, đó là tiếng cảnh báo chỉ còn mười lăm giây nữa cả khu rừng nổ tung, còn kịp nữa rồi…Mồ hôi trán của Sư Tử tuôn ra đầm đìa, lẽ hai người họ nhất định bị chết nơi này?


      Quạ Đen được Sư Tử cõng lưng ngừng khóc, Sư Tử cười khổ.


      Quạ Đen nằm tấm lưng gầy yếu của khóc sướt mướt “Tôi liên lụy , làm cho cùng chết với tôi….”


      cái gì thối quá vậy, ai muốn cùng chết với !” Su Tử giận dữ mắng. Nhưng bản thân cũng hiểu được còn kịp nữa rồi. Mồ hôi chảy ra đầm đìa, trong vài giây ngắn ngủi, Sư Tử cố gắng nghĩ ra loạt biện pháp để thoát thân trong đầu rồi loại bỏ từng cách .


      Nhìn người trước nay luôn lạnh lùng tức giận, Qua Đen tiếp tục nữa, chỉ còn biết ôm thầm rơi lệ.


      Cho tới giờ phút này các mới đột nhiên phát , hai người họ đến gần cái chết trong gang tấc.


      Trong giây phút này các có thể chết bất kì lúc nào, và sau đó thân thể của họ biến thành tro bụi trong trời đất.


      Sư Tử trầm giọng “Tôi biết các người chán ghét tôi, nhưng tôi chỉ là người, phải thần thánh cho nên thể nào giúp được tất cả mọi người, tôi chỉ có thể bảo vệ nhóm mà tôi lãnh đạo, giúp các sống sót. Nếu tôi dành thời gian giúp những người khác, đó là tôi làm tròn trách nhiệm của tổ trưởng đối với mạng sống của các .”


      Nếu lúc này Sư Tử Quạ Đen cũng hiểu được, trong tất cả sáu nhóm, chỉ có nhóm người của họ là có thể từng bước kiên trì đến cùng. Chạy nhanh là biệt tài của , cho nên khi biết có thể chạy ra ngoài, quá mức tự tin, trong nhất thời sơ ý đạp trúng phải cọc ngầm, nhưng trong đợt huấn luyện về khả năng sống còn lần này cho phép có bất cứ sơ ý nào. Bởi vì phạm phải sai lầm đó, cho dù bị chết cũng đáng số, nhưng Sư Tử là người vô tội…


      Sư Tử chưa từng nghĩ tới bản thân bị chết. rất tự tin vào khả năng của mình, cho rằng các đợt huấn luyện là những trò vui, trong giờ phút này bị trừng phạt rồi.


      tin tôi ?” Sư Tử đột ngột quay đầu lại, ánh mắt sáng rực .


      Quạ Đen biết vì lí do gì, nhưng trong giờ phút này, nguyện ý đem mạng sống của mình giao vào tay Sư Tử vì vậy cố sức gật đầu.


      “Sư Tử, tôi tin .”


      Sư Tử gật đầu, bắt đầu chạy ngược trở vô rừng.


      Nơi hai vừa rời khỏi có mấy cái hang động, các hang động này là nơi bày trí cơ quan các vừa qua khi nãy, sau khi loại bỏ các cơ quan, dĩ nhiên họ được an toàn. Nếu có thể trốn vào nơi đó, sau khi phát nổ có nhiều khả năng các chết.


      Trong lúc ba người bên ngoài chờ đợi trong đau khổ, bỗng nhiên có tiếng nổ ầm ầm, tiếng nổ lớn truyền đến trời long đất lở, giống như sấm sét, giống như toàn bộ thế giới bị sụp đổ vỡ tan ra thành mảnh . Ngay cả bọn họ ở bên ngoài cũng bị ảnh hưởng làm toàn thân lắc lư. Mặt đất cũng rung chuyển tạo thành nhiều vết nứt.


      Sau những tiếng nổ đinh tai nhức óc, cả khu rừng chợt bùng cháy, ngọn lửa lớn giống như con rồng lửa nuốt trọn cả khu rừng. Khói đen cuồn cuộn bốc lên như bao trùm cả trung làm cho bầu trời tối sầm lại nhìn cảnh vật, trong khí có mùi khó ngửi làm bọn họ phải bịt miệng lại vì sợ hít khí độc vào làm tổn hại đến phổi.


      Lửa lớn ánh đỏ cả góc trời, màu đỏ như máu bao phủ vùng đất rộng lớn.


      Sau trận lửa lớn, trời bắt đầu mưa tầm tả.


      Chồn Tía mê man gục xuống mặt đất bùn lầy, mặt tóc, và cả người đều là nước mưa ướt như chuột lột, nhưng hoàn toàn có cảm giác. Tay đặt mặt đất, quỳ gối khóc thành tiếng, giống như người bị trúng độc lên cơn điên loạn, hai bàn tay ngừng đánh đám đất lầy lội, cho đến khi vũng nước đen ngòm lan tràn những vệt màu hồng nhạt.


      Mèo Đen kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, thể tin hai người họ trở về, lại càng dám tin Sư Tử và Quạ Đen chết.


      Sư Tử luôn luôn mạnh mẽ và lạnh lùng nhất, còn Quạ Đen luôn luôn ngây thơ và đáng nhất. Hai người họ chết rồi, biến mất khỏi thế gian này.


      thể kiềm được, nước mắt rơi xuống ướt hai má, thể phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt.


      Hồ Ly kinh ngạc nhìn cảnh tượng kì lạ lúc này, lửa cháy lớn lại gặp mưa to, nước và lửa gặp nhau, giống như tình cảm của họ lúc này nóng và lạnh như đan vào nhau.


      “Sư Tử, Quạ Đen” Hồ Ly kinh sợ nhìn về phía rừng rậm dường như còn gì hết, cho đến giờ phút này các cũng thể tin được. hai người họ còn sống, hai người họ thể thoát ra khỏi khu rừng.


      Sắc mặt của Khải Tư có chút buồn bã, có chút mất mát. nhìn khu rừng rậm chẳng còn gì lẩm bẩm “Sư Tử…” biết đó là lưu luyến hay là tiếc nuối vì còn ai để cho hành hạ.


      Làm sao như vậy được, Sư Tử là người ưu tú nhất trong những đứa được nuôi dưỡng, nhiều năm qua, trong khi huấn luyện hay làm nhiệm vụ chưa từng phạm phải sai lầm nào, làm sao thể ra ngoài, làm sao có thể bị nổ chết?


      Mưa gió vẫn thê lương như cũ, giống như tâm tình của các trong lúc này.


      Đó là nỗi đau thấu xương, đọng lại thành dòng sông chảy về phía nơi xa.


      Sau vài canh giờ, đám cháy lớn cũng bị mưa to dập tắt.


      Ở phía bên kia khu rừng có hai người toàn thân màu đen giống như vừa mới từ ống khói chui ra, rất tàn tạ, ánh mắt lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt.


      Người nhìn có vẻ yếu đuối lẩm bẩm “Chị của tôi, bọn họ..”


      Người bên cạnh ôm chặt “Bọn họ tốt lắm, cần phải lo lắng.”


      “Sư Tử, quyết định rồi sao?”


      Người được kêu là Sư Tử thản nhiên nở nụ cười, sau đó gật đầu kiên định.


      “Từ nay về sau còn Sư Tử, Sư Tử chết trong đám cháy lần này rồi.”


      Người bên cạnh cũng cười “Từ đây cũng còn Quạ Đen nữa.”


      Hai người nhìn nhau mỉm cười.


      con Phượng Hoàng từ cõi niết bàn tắm lửa hồi sinh. thế gian cũng còn sát thủ Alice.


      Kể từ giờ phút này chính là , chỉ là người bình thường.


      Gánh nặng đeo lưng mười mấy năm trong chớp mắt bỗng nhiên được trận mưa này cọ rửa trôi mất. được hồi sinh trở thành con người hoàn toàn mới.
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5

      Đây là nội dung ảnh, bạn đợi xíu nhé

      [​IMG]
      [​IMG]
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6: Phải Bị Bất Lực Chứ?



      Đào Chi đứng trước cửa phòng do dự chút, sau đó than tiếng cuối, lấy chìa khóa ra, nhìn lần nữa để xác định số phòng, sau đó mở cửa bước vào.


      Bên trong gian phòng tối, bóng tối tràn ngập cả gian phòng. Đào Chi vừa bước vào cảm thấy bất an biết từ đâu ập tới. Bằng trực giác của sát thủ lâu năm, có thể cảm nhận được bất an này phải xuất phát từ bóng tối trong gian phòng mà từ diện của người nào đó trong căn phòng này.


      Sau khi từ thoát ra khỏi địa ngục đó, bắt đầu chán ghét cảm giác sống trong bóng tối, Đào Chi vào, theo thói quen với tay muốn bật đèn lên.


      Trong bóng đêm, nơi cửa sổ sát góc phòng có ngọn đèn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, Đào Chi mơ hồ có thể nhìn ra hình dáng của người đàn ông, ta dường như cũng biết đến nhưng thèm quan tâm.


      giọng rất thu hút nhưng lạnh lùng vang lên “Đừng mở đèn.”


      thích ngồi yên lặng trong bóng đêm, hơn nữa vào giây phút này đối với người đàn bà do bạn bè đưa tới hề có chút hứng thú. Người đàn ông uống hớp rượu thản nhiên thưởng thức quang cảnh về đêm.


      Đào Chi dừng tay, cảm thấy có chút kì lạ nhưng vẫn quyết định tôn trọng ý muốn của ta. Có lẽ ta nghĩ đến điều gì đó, hơn nữa cũng có chút ngại ngùng, làm việc này là muốn mình mang thai, cũng cần phải biết mặt đối phương là ai.


      Dù sao qua đêm nay, hai người họ cũng gặp lại, để nhân ra đối phương nếu tình cờ gặp nhau… tối như vậy… cũng tốt…


      Đào Chi cởi áo khoác, về phía ta, thản nhiên hỏi “ tắm chưa?”


      phải ta là người nổi tiếng trong giới trai bao sao, có lẽ ta chuẩn bị xong xuôi hết rồi, dù sao đó cũng là điều cơ bản mà gã trai bao nào cũng phải biết.


      Thấy ta vẫn trầm mặc như cũ gì, trong lòng Đào Chi có chút bất mãn, là khách đến đây rồi mà ta ngay cả hành động tiếp đón cũng có. Đào Chi cảm thấy kì lạ, nhưng nghĩ lại ta là gã trai bao có tiếng tăm, nghe rất nhiều người vì muốn được đêm bên ta mà ngại hao phí tâm tư, có chút kiêu ngạo cũng là việc bình thường, cho nên Đào Chi cũng suy nghĩ thêm.


      “Chuẩn bị tốt chưa?” giọng đàn ông vang lên trong bóng đêm.


      Giọng của ta rất tùy tiện như thèm quan tâm. Trong giọng lạnh nhạt đó còn có chút khinh thường, như thể ta mới là khách của vậy. Trong lòng Đào Chi có chút thoải mái, cho rằng những gã trai bao thường thường đều tùy tiện như vậy.


      Đào Chi lạnh nhạt “Vậy được rồi, bây giờ tôi tắm trước, tiền tôi thanh toán với khách sạn của rồi, tôi tin tưởng vừa lòng, hi vọng cũng làm tôi hài lòng.” Gã trai bao này là kêu ngạo. Đúng là tiền nào của nấy, cũng hi vọng tiền của mình bị lãng phí.


      Trong bóng đêm, Cung Nhã Thương lẳng lặng nhìn trước mặt. giống như bán hoa bình thường, dựa vào thời gian giao hẹn, ta đến quá sớm, hơn nữa cách chuyện giống bán hoa chuyên nghiệp. lẽ đây là mánh lới mới của các để hấp dẫn khách, thay đổi cách diễn xuất làm cho khách cảm thấy kích thích hơn, hay là muốn ám chỉ phải trả cho ta món thù lao vừa ý?


      Hôm nay Cung Nhã Thương vừa mới về nước, tính ngủ lại khách sạn Lao Lạp Tư, nhóm bạn nghịch như giặc của biết từ đâu biết tin về nước, đến chúc mừng suốt đêm, vất vả mới về tới khách sạn muốn nghĩ ngơi chút. người bạn lại gọi điện tới, là đêm nay mang đến cho bất ngờ lớn, muốn cự tuyệt vì cơ thể rất mệt mỏi, cảm thấy hứng thú với phụ nữ, nhưng trong giờ phút này Cung Nhã Thương lại cảm thấy rất hưng phấn. đột nhiên thấy hứng thú với bán hoa mà bạn bè đưa tới này.


      Cử chỉ của này kì lạ, cách chuyện cũng vậy. ta có vẻ quyến rũ lẳng lơ mà bán hoa nên có, cũng có vẻ nũng nịu khiến người khác buồn nôn. Giọng của ta lạnh nhạt, còn cử chỉ lại rất có chừng mực. Nếu những bán hoa kia là những đóa hoa hồng hoa lý lẳng lơ trong đêm, này lại là đóa hoa sen thầm nở rộ, thản nhiên tồn tại, từ người ta toát ra khí chất thanh nhã hấp dẫn .


      Rất hiếm có nào làm chú ý như vậy.


      Trong bóng đêm, đôi mắt sắc bén của Cung Nhã Thương lóe lên sáng quắc, giống như ánh mắt của con thú hoang nguy hiểm.


      Ngồi nơi Đào Chi thể nhìn thấy, dưới ánh đèn mờ nhạt, Cung Nhã Thương ngồi gần cửa sổ uống rượu, nhàn nhã thưởng thức cảnh xa hoa của đô thị, hàng ngàn hàng vạn căn nhà lên đèn, Cung Nhã Thương giống như yên lặng thưởng thức cốc rượu đỏ như máu trong tay, nhưng trong lòng ta lại thích thú cười thầm.


      Ánh đèn nhàn nhạt chiếu vào, làm lộ ra gương mặt giống nghiệt của . Sống mũi cao thẳng, hai mắt tà mị mê hoặc, hẹp dài giống như hồ ly, nhưng làm người ta cảm thấy lạnh xương sống nhất chính là đôi môi mỏng nhếch lên vô cùng mê hoặc, mặt đẹp như ngọc, mắt sáng như ánh sao, phong thái đẹp trai, khí thế bức người. Đôi mắt trong bóng đêm vẫn bắn ra những tia sáng như cũ, đôi mắt của sâu thẩm như bóng đêm mà tối nay thưởng thức.


      lát sau, Đào Chi bước ra từ phòng tắm thấy ta vẫn ngồi ở góc sô pha như cũ, lời. Đào Chi buộc chặt áo ngủ, kiên nhẫn bảo “Ông chủ của dạy như thế nào vậy, có người phục vụ khách như thế này à?”


      Người đàn ông quay đầu lại, ánh mắt nguy hiểm như con báo săn mồi nhìn chằm chằm vào . ta quay lưng về phía ánh sáng, Đào Chi thể nhìn mặt ta. nghĩ ta là gã trai bao lên, có lẽ mặt mũi cũng đẹp trai.


      Đào Chi thả tóc xuống, hoài nghi nhìn về phía người đàn ông vẫn ngồi trong bóng tối, ngập ngừng hỏi “ phải bị bất lực đấy chứ?”


      Tuy rằng nghĩ như vậy, muốn làm tổn thương lòng tự ái của người đàn ông, nhưng ta giống gã trai bao bình thường, chút nhiệt tình cũng có, giống như pho tượng lạnh như băng, có chút tình cảm.
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7: Gã Trai Bao Điên Cuồng



      Bất kì người đàn ông nào có tôn nghiêm, có năng lực đều thể bỏ qua câu hỏi bất nhã như thế.


      Huống chi đó lại là người đàn ông dày dạn phong trần, “chinh chiến nhiều năm nơi sa trường” như Cung Nhã Thương.


      Cung Nhã Thương từng được tạp chí Times bầu chọn là “công tử phong lưu đào hoa nhất” và cũng là “người đàn ông máu lạnh nhất”, trong giờ phút này lại bị bán hoa cho là bất lực. Chuyện này mà truyền ra ngoài làm cho người ta cười lăn cười lộn mới lạ.


      Loại vũ nhục tự ái đàn ông này, thể nào tha thứ! Ánh mắt trở nên u lạnh lẽo.


      Trước nay đối với phụ nữ chỉ là công cụ để giải quyết nhu cầu sinh lý, cho dù này có đặc biệt đến đâu cũng chỉ là phong trần, món đồ chơi của đàn ông mà thôi. tuyệt đối đối xử với đặc biệt hơn người khác. Thêm vào đó, vừa rồi còn nghi ngờ bị bất lực, với đó là mối nhục lớn, người đàn ông chân chính ai có thể chịu đựng được vũ nhục đó.


      Đào Chi hề nhận thấy giận dữ của Cung Nhã Thương, muốn lãng phí thời gian thêm nữa. bước qua và ngước mắt nhìn với ánh mắt nghi hoặc, Cung Nhã Thương nhìn mặt , nhưng trong ánh sáng mờ nhạt có thể thấy đó là tuyệt đẹp.


      Trong những lĩnh vực khác, tin tưởng lắm vào đám bạn bè phá phách của mình, nhưng riêng về cách chọn phụ nữ của họ hôm nay, rất hài lòng. Cũng tốt, phụ nữ xinh đẹp với loại thưởng thức và hưởng thụ.


      Ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn trong phòng nhè lay động, giống như ánh nến thời cổ xưa, như làm nhiệt độ trong gian phòng tăng lên cách đáng ngờ.


      Gương mặt Đào Chi vừa thanh nhã vừa lạnh nhạt, hơi lo lắng nên sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẻ tái nhợt đó lại làm lòng người cảm thấy yên tĩnh.


      chậm rãi bước đến gần, bàn tay ngọc ngà nhàng kéo dây buộc của áo ngủ, chiếc áo ngủ trượt từ làn da mềm mại trơn bóng người xuống đất, để lộ ra thân thể trắng như sứ. Tuy nhiên ai biết sau lưng , có hình xăm Sư Tử luôn hành hạ ngày đêm. Đào Chi đứng ở đó, tuy trong phòng mở máy điều hoà, nhưng vẫn cảm thấy khá mát mẻ.


      Trong bóng tối, nhìn thấy ánh mắt đầy dục vọng và tiếng thở dồn dập của người đàn ông kia.


      Đào Chi cũng biết người đàn ông đứng bên cạnh từ lúc nào, hai tay ta ôm lấy , ép vào cánh cửa. Đào Chi còn chưa bình tĩnh lại bàn tay gian ác của ta thuần thục vuốt ve thân thể , giống như con rắn bò khắp thân thể , tấn công đến từng ngõ ngách nhất.


      Tiếp theo đó là trận mưa hôn, nụ hôn này chưa hết nụ hôn kia đến, tuy ta hôn bừa bãi cách điên cuồng tàn phá nhưng lại rất lạnh lẽo đáng sợ. dường như chút cảm tình nào, ta đối với chỉ có dục vọng. Lúc này lưỡi của ta tấn công vào vùng ẩm ướt của , ngừng hút lấy mật ngọt nơi sâu thẳm nhất đó, những tiếng rên rỉ triền miên đôi lúc bị chặn lại. Hai tay bao phủ lấy bộ ngực no tròn, ngừng vuốt ve nắn bóp như cuồng phong bão táp, Đào Chi muốn , nhưng thanh chưa kịp thốt ra bị những nụ hôn dường như bất tận của ngăn lại, cuối cùng chúng lại trở thành những tiếng rên rỉ mờ ám.


      Đây là lần đầu tiên Đào Chi làm chuyện này, có kinh nghiệm nên để mặc dẫn dắt, lúc giết người bình tĩnh lạnh lùng, trong khoảnh khắc sinh tử vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ cách thoát thân, nhưng khi ở dưới thân người đàn ông tà ác này, bỗng nhiên có cảm giác sợ hãi muốn đẩy ta ra, muốn chạy trốn khỏi nơi này.


      Nhưng người đàn ông kia cho có cơ hội làm vậy.


      “Buông ra…. làm tôi đau…” Người đàn ông hôn khắp thân thể , từng chỗ từng nơi, bỏ sót centimet nào, từ đôi môi kéo dài xuống cái cổ mảnh khảnh, xương quai xanh thon dài, trước ngực của ngừng chạy xuống… phía dưới.


      Đào Chi cũng cảm thấy ta phải hôn trừng phạt đúng hơn…lại còn cắn rất đau..


      Đào Chi muốn đẩy ta ra, nhưng dường như phát ra điều đó, càng ôm chặt hơn, ngừng cắn mút.


      giọng lạnh lẽo vang lên “ phải vừa nghi ngờ tôi bị bất lực sao? Đúng ? Tôi ‘chứng minh’ cho thấy …”


      Đào Chi cắn môi, ngăn cho tiếng rên rĩ vừa “đau khổ vừa sung sướng” thoát ra từ miệng , nghiến răng . “Buông tôi ra, tôi khiếu nại với quản lí về cách đối xử với khách của mình…”


      Cung Nhã Thương thèm bận tâm cười cười. này đúng là diễn viên chuyên nghiệp, bây giờ còn muốn khiếu nại nữa chứ.


      Cung Nhã Thương nhìn , bỗng nhiên cười tà ác, hai tay nâng chân lên, thèm cảnh báo, tàn nhẫn thúc mạnh “cục nóng” của mình vào nơi mềm mại của .


      Bỗng nhiên như có gì đó chặn lại, con đường phía trước giống như bị tắc nghẽn, Cung Nhã Thương hơi nghi ngờ, nhưng nghĩ lại mấy bán hoa bây giờ thích làm phẫu thuật vá lại màng trinh để câu khách. Vừa rồi còn nhìn thấy vẻ phóng đãng chủ động mời chào của ta, người đàn bà như thế làm sao có thể “còn” được, cho nên những nghi vấn kia rất nhanh bị Cung Nhã Thương tống ra khỏi đầu. tận tình giải phóng chính mình, tận sức rong ruổi thân thể , biết tại sao, cảm thấy này giống những khác, ta khiến nảy sinh khát vọng muốn chiếm lấy làm của riêng, giống như bị thân thê mê hoặc.


      Thân thể đau đớn như bị cắt lìa thành từng đoạn, trước mặt người đàn ông này, có chút sức kháng cự nào, nếu vì muốn mang thai, muốn có đứa con, giờ phút này giết ta. luôn tự tin khả năng ám sát của mình, trong lúc ngờ tới nhất, lập tức đưa đối phương vào cõi chết.


      Đào Chi cắn chặt môi dưới, ép buộc bản thân phải ráng chịu đựng cách đối xử thô bạo của ta, nhưng trong thời điểm nơi sâu thẳm của bị xé rách, lệ nhịn được vẫn tràn ra khóe mi.


      A …đau quá…


      ta thèm để ý đến vẻ khác thường của , vẫn tận tình phát tiết dục vọng của mình thân thể .


      Trong phòng tràn ngập mùi vi của hoan ái, còn có nhẫn, áp lực, và những tiếng rên rỉ như còn quanh quẩn…Sau khi đau đớn qua , cảm nhận được từng chút từng chút khoái cảm dâng lên, nhưng Đào Chi cố hết sức cắn chặt môi để ngăn những tiếng rên xấu hổ chực chờ thoát ra khỏi đôi môi của .


      Người đàn ông giống như hiểu được nghĩ gì, ngừng hôn môi lần tiếp nối lần đưa lên đỉnh của khoái lạc. Nhìn chìm sâu vào đam mê, ánh mắt mê ly, mỉm cười hài lòng về “năng lực” của mình, đẩy phát cuối cùng, phun hạt giống nóng bỏng vào trong thân thể .


      Sau đó tiếng rên đầy thỏa mãn vang lên.
      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8: Chạy Trốn Khỏi Ác Ma



      như Đào Chi mong muốn, đêm nay vẫn chưa kết thúc.


      Đào Chi vừa phát cái vật “cực nóng” của ta trong cơ thể lại bắt đầu có phản ứng, cảm thấy xấu hổ muốn chạy trốn, nhưng bị ta hung hăng bắt lại, tiếp tục “hành hạ và âu yếm”, đưa đến nơi có cả ngọt ngào của thiên đường lẫn đau khổ của địa ngục.


      có cảm giác cho dù mình “ở trong ” bao lâu cũng đủ, ôm chặt lấy , như thể muốn thân thể tan chảy vào thân thể hòa lại thành , muốn vào sâu trong hết lần này đến lần khác…. biết tại sao mình lại như vậy, tại sao lại mê đắm thân thể đến như vậy. như bị trúng tà, chỉ muốn lần lại “ lần nữa….mong được chìm đắm trong thân thể ….


      Đào Chi muốn trả đũa, ôm lấy đầu chặt, hai tay lùa sâu vào trong mái tóc đen mượt của . hung hăng giựt tóc mấy cái nhưng cũng thèm quan tâm.


      Mặc dù vẫn chìm đắm trong điên cuồng dục vọng, Đào Chi miễn cưỡng nhìn thấy hình xăm hay là cái bớt gì đó giấu trong mái tóc đen chỗ thái dương của , giống như con rồng tinh xảo uốn lượn bay lên trời cao.


      Nhưng để cho có thời gian nhìn kỹ, đau đớn từ phía dưới truyền đến khiến ngừng lấy tay đánh túi bụi vào người đàn ông quấn chặt thân thể buông tha “Bỏ tôi ra, bỏ ra…. là đồ biến thái, đồ ác ma…”


      bắt đầu hoài nghi Hồ Ly có phải muốn nhân dịp này trả thù hay , bỗng nhớ lại những lời quảng cáo của ấy, cái gì mà tôi tìm giúp gã trai bao “giỏi” nhất Hồng Kông, giống của rất tốt rất thuần chủng, dáng vẻ đàng hoàng tử tế, trong “chuyện đó” rất dịu dàng, nhiều kinh nghiệm, đợi phòng. Những chuyện khác về ta dám khẳng định, nhưng có thể chắc chắn ta hề “dịu dàng” chút nào. Hành động của ta giống như con thú hoang điên cuồng hành hạ , còn là đối tượng để ta phát tiết dục vọng.


      Gương mặt ta lộ ra nụ cười quỷ dị, lạnh lùng “Như thế nào, sao lại cầu xin tôi tha cho , phải chủ động mời chào tôi, phải hoài nghi ‘năng lực’ của tôi sao?”


      ta đột nhiên tiến vào nơi mềm mại của , Đào Chi có chút chuẩn bị nào, đau đến nỗi thân thể co rút lại, hít sâu hơi.


      ép sát vào tường, tay nâng hai chân lên, có lựa chọn nào khác ngoài việc phải dựa vào người ta.


      “Tôi biết gì, nếu cảm thấy tiền đủ, hài lòng, tôi có thể trả thêm…” Đào Chi đau đến nỗi nhăn mặt nhíu mày, cắn chặt răng chịu đựng.


      Còn , sau khi nghe những lời này của , cả người đột nhiên cứng ngắc, ôm đặt xuống, trong lúc Đào Chi tưởng rằng cơn ác mộng chấm dứt, ta đột nhiên ôm lấy nhấc bổng lên vào phòng, vứt lên cái giường rộng lớn.


      Đào Chi bị chấn động, cảm thấy có chút hoang mang.


      Cung Nhã Thương nhìn , người phụ nữ này biết tốt xấu, đến lúc này rồi mà vẫn muốn trả tiền , chẳng lẽ ta cho rằng mình là người phụ nữ có tiền còn gã trai bao ư, đáng chết!


      Cung Nhã Thương nhìn cười thâm độc, nhanh chóng cởi hết quần áo người mình vứt qua bên. thân thể hoàn mỹ cường tráng ra trước mặt Đào Chi , lúc này cảm thấy choáng váng hoa mắt, sắc mặt trở nên trắng bệch, có tinh thần “thưởng thức” “chiều chuộng” của ta. Cung Nhã Thương nhìn nét mặt có chút cảm xúc nào, hai mắt nhắm lại, lông mi dài thấm đẫm nước mắt run run nhè , chớp chớp. Dường như thể chịu nổi nữa, gầm , đổ ập lên người , buộc hai chân khép chặt của mở ra, sau đó đâm mạnh “lửa nóng” của mình vào trong .


      Vừa bị ta cường bạo, nhưng Đào Chi vẫn thể nào thích ứng với “xâm nhập” của ta, rất đau, đau đến mức thở nổi.


      Nhìn thấy giống như thực chịu nhiều đau đớn, giống như giả vờ, Cung Nhã Thương có chút nghi ngờ. Đêm nay, người phụ nữ này xuất như giấc mơ, mang đến cho biết bao bất ngờ.


      Trong nháy mắt khi giãy giụa chống trả lại , ánh mắt của bị thứ gì đó lưng hấp dẫn. cái lưng trắng như tuyết, hình xăm sư tử. Cung Nhã Thương kinh ngạc, trong lúc muốn đưa tay vuốt ve hình xăm đó chuyện bất ngờ xảy ra.


      Nhìn thấy vẻ hoảng hốt của ta, Đào Chi biết thời cơ đến, Cung Nhã Thương nhìn thấy ra tay như thế nào, chỉ cảm thấy có lực mạnh đánh vào cổ mình, theo phản xạ nhảy tránh qua bên nhưng cổ vẫn cảm thấy đau đớn, sợi dây chuyền bị chộp lấy, kéo xuống, tiếp đó xoay người rất nhanh, trong nháy mắt giống như cơn gió biến mất nơi cửa. Lúc Cung Nhã Thương định thần lại, áo quần của cũng biến mất cùng với người phụ nữ vừa mới đưa lên đỉnh của khoái lạc kia.


      Đào Chi khoác đại áo quần lên người chạy khỏi căn phòng đó, thân dưới cảm thấy rất đau, từng bước giống như bước ngàn lưỡi dao, hai chân run rẩy mềm nhũn.


      đáng chết. chợt nhớ tới gã đàn ông thô bạo tàn nhẫn kia, cơn giận bùng lên trong lòng.


      Còn là giúp tìm người đàn ông đẹp trai dịu dàng, dịu dàng đâu chẳng thấy, đẹp trai cũng biết vì nhìn , lại còn bị hành hạ đến chết sống lại.


      Trong đầu chợt lên cái hình xăm rồng đen hay bớt gì đó thái dương của người đàn ông nọ, còn có vẻ mặt đẹp trai chỉ nhìn thoáng qua, dáng người tuyệt mỹ, nhớ lại những chuyện này làm vẻ mặt của Đào Chi đỏ ửng, đỏ đến mức giống như ráng chiều vậy.


      vất vả chạy khỏi khách sạn, Đào Chi mới phát biết từ khi nào, lòng bàn tay nắm chặt vật trang sức, lại nhớ tới vừa rồi trong bóng đêm khi đánh vào gáy người đàn ông đó, ta nhanh nhẹn tránh dường như có nhìn thấy vật gì lóe lên. ra là sợi dây chuyền này.


      Đào Chi chăm chú nhìn sợi dây chuyền trong tay mình.


      Ngọc thạch màu đen toả ra ánh sáng lấp lánh, khi được ngọn đèn đường chiếu vào lóe lên những tia ngũ sắc. Vẫn là sợi dây chuyền hình rồng, nhìn rất giống hình con rồng thái dương của ta. Giống như cố tình làm giống nhau vậy. Sợi dây chuyền này dường như là vật rất có giá trị.


      muốn quay về trả cho người đàn ông kia, nhưng chợt nhớ tới những việc vừa xảy ra làm mặt Đào Chi đỏ ửng, trong lòng cảm thấy rất tức giận, nếu đây là vật có giá trị, như vậy để ta tự mình tìm về .


      Có lẽ người giàu có nào đó vì muốn ta vui đặt riêng sợi dây chuyền này cho ta. Bị mất coi như là trừng phạt cho hành động càn rỡ của ta hôm nay.


      Chạy ra tới bên ngoài, Đào Chi cột chặt áo khoác lại, khập khiễng bước hòa mình vào đám đông.


      Bởi vì Đào Chi khập khiễng làm cho rất nhiều người đường chú ý, mặt của bỗng nhiên hồng lên, giống như những suy nghĩ thầm kín vừa rồi của bị họ nhìn ra được.
      lazybee thích bài này.

    6. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9



      Nhìn kia chạy chối chết, Cung Nhã Thương cũng nóng lòng truy tìm tung tích ngay, chỉ vươn tay cầm lấy điện thoại gọi “Dạ, đến phòng ta ngay lập tức!”


      giọng cung kính từ đầu dây bên kia truyền đến “ , thưa Hắc Đế.”


      Cung Nhã Thương gác điện thoại, bước tới gần cửa sổ, quan sát thành phố bên dưới. Nơi này là Hồng Kông, còn ông trùm, ông chủ lớn của công ty quảng cáo truyền thông vừa từ Mỹ về, cũng là công tử đào hoa phóng đãng biết kiềm chế. rất thích vai trò này.


      Cung Nhã Thương cười nhạt.


      lâu sau, có người xuất ở cửa.


      Toàn thân người đàn ông này toát ra vẻ bí , mặt có vết sẹo đáng sợ, cúi đầu, lặng lẽ bước tới bên người Cung Nhã Thương như ma quỷ.


      “Hắc Đế có chuyện gì cần dặn dò?”


      Cung Nhã Thương vội trả lời, chỉ cười cách thích thú, lâu sau, trước ánh mắt tò mò của Dạ mới thản nhiên “Long Diệu của ta bị mất rồi.”


      “Cái gì?” Dạ sợ đến nỗi đột ngột ngẩng đầu lên, cũng quan tâm vết sẹo dữ dằn mặt mình có thể dọa Hắc Đế, mắt như kết băng, lạnh lùng “Hắc Đế là người nào lớn mật như vậy, dám cả gan đoạt lấy Long Diệu? Dạ tình nguyện giết người đó đoạt Long Diệu về.”


      Sợi dây chuyền đó đại diện cho thân phận và địa vị của Hắc Đế, nghe Hắc Đế đeo nó từ thuở bé, về việc sợi dây chuyền này có nguồn gốc như thế nào, ai biết bởi vì những người may biết được đều chết. Còn những người cố tình muốn biết ai có thể sống sót.


      Sợi dây chuyền đó đại diện cho uy quyền, thế lực của Hắc Đế. Nó bị thần thánh hóa đến nỗi có rất nhiều người cho rằng nó cũng độc ác cũng như độc ác của Hắc Đế. Rất nhiều người mơ tưởng ngồi lên địa vị của Hắc Đế muốn đoạt lấy sợi dây chuyền, nhưng tất cả đều bị thủ tiêu trong vòng vài ngày. Sau này ai dám có ý định cướp Long Diệu nữa. Vì vậy khi nghe Long Diệu bị đánh cắp, Dạ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.


      Dạ chỉ nghe kể lại mặt hình rồng của sợi dây chuyền được lấy ý tưởng từ cái bớt bẩm sinh nơi thái dương của Hắc Đế, nhưng cũng xác định được tin đó là hay giả, vì ai còn sống sót sau khi nhìn thấy cái bớt rồng của Hắc Đế. Hắc Đế được xem như ma vương chuyển thế cũng phải có nguyên nhân, cái bớt hình rồng chứng minh, nghe những người nhìn thấy nó đều bị chết cách thê thảm, ai có thể sống sót.


      Sau khi trải qua rất nhiều chuyện truyền kì, càng có nhiều điều thần bí quỷ dị được thêu dệt xoay quanh sợi dây chuyền đó.


      Mọi người đều e sợ Hắc Đế, càng sợ chết chóc mà ta đại diện. Chỉ cần ta có ý định muốn giết người nào người đó thể sống.


      Đó chính là chỗ đáng sợ của Hắc Đế.


      Dạ nhìn về phía “Ma vương” Hắc Đế với ánh mắt tò mò, biết người nào có khả năng đoạt lấy Long Diệu từ cổ Hắc Đế. Trước tiên với thân thủ cao thâm khó lường của Hắc Đế rất ít người có thể đến gần , huống chi muốn cướp lấy Long Diệu người đó nhất định phải có tiếp xúc thân mật với thân thể .


      Dạ hiểu tính tình Hắc Đế, ta rất lạnh lùng ít khi cho phép những người phụ nữ làm ấm giường có cơ hội đến gần, cũng ít khi thả lỏng bản thân mình. Đến cùng là người nào có năng lực lớn đến nỗi có thể cướp Long Diệu từ trong tay Hắc Đế? Dạ trầm tư suy nghĩ mãi ra câu trả lời.


      Cung Nhã Thương cười thú vị cần suy nghĩ nhiều, ta nghĩ ấy biết vật mình lấy là Long Diệu, càng có ý muốn cướp Long Diệu.”


      “Cái gì?” Điều này càng làm Dạ thêm nghi ngờ, nếu ta biết đó là Long Diệu tại sao lại cướp ? Vì cái gì có ý muốn cướp? Những nghi vấn cứ xoay quanh trong đầu làm Dạ càng thêm bối rối.


      Cung Nhã Thương cười, thái độ lười biếng giống như con sư tử nghỉ ngơi, nhưng Dạ biết ngay cả lúc nghỉ ngơi Hắc Đế vẫn rất nguy hiểm.


      Cung Nhã Thương cười cười tiếp “Hãy liên lạc với cậu chủ họ Y, hỏi ta ả điếm ta đưa tới hôm qua là người như thế nào, sau đó tìm người đàn bà kia bắt sống mang về cho ta.”


      lâu gặp qua con “thú cưng ” thú vị như thế, muốn bắt lại làm món đồ cho mình “chơi đùa”. Ánh mắt của Cung Nhã Thương lóe lên, nở nụ cười.


      Tuy rằng Dạ vẫn còn nghi vấn, tại sao Hắc Đế muốn điều tra điếm, lẽ Long Diệu bị ta cướp . ta là to gan! Dạ biết Hắc Đế cũng có lúc nương tay, nếu là những người khác chỉ cần nhìn thấy Long Diệu, chết cũng bị móc hai mắt, nhưng với người đàn bà biết từ đâu đến này, Hắc Đế chẳng những giết mà còn muốn Dạ mang ta về gặp mình.


      Tâm tư của Hắc Đế rất khó đoán, Dạ cũng dám hỏi nhiều, hơn nữa Dạ đối với Hắc Đế luôn phục tùng gì nghe nấy, Dạ gật đầu cung kính “Hiểu , thuộc hạ nhất định nhanh chóng mang ta đến gặp Hắc Đế.”


      Đúng lúc Dạ nhận lệnh muốn rời khỏi, đột nhiên chuông cửa vang lên rất chói tai.


      Ánh mắt Cung Nhã Thương trở nên lạnh lẽo, Dạ nhanh chóng trốn vào nơi để bảo vệ Hắc Đế trong trường hợp có chuyện hay xảy ra.


      Chuông cửa vẫn vang lên liên tục, Cung Nhã Thương nghi hoặc tự hỏi lẽ người phụ nữ vừa rồi trở lại?


      Chậm rãi bước , Cung Nhã Thương mở cửa ra, mùi hương sực nức xộc vào mũi làm cảm thấy chán ghét, tiếp theo đó người đàn bà có dáng người đầy đặn, cách ăn mặc khiêu gợi, áo quần sặc sỡ, nhào vào lòng .


      “Quý khách, để ngài đợi lâu” giọng nũng nịu truyền đến tai .


      Trước khi Cung Nhã Thương muốn đóng cửa đuổi ả ta ra, ta xông vào, tự nhiên như ở nhà mình, trước hết nhìn vòng chung quanh, sau đó đột ngột cởi áo ngoài xuống, để lộ ra thân hình trắng nõn kiều.


      Người đàn bà này có ánh mắt rất mê hoặc, dịu dàng “Quý khách có vừa lòng ?”


      Lời vừa dứt liền bước nhanh qua, thân thể mềm mại đổ ập vào lòng Cung Nhã Thương.


      Đầu tiên Cung Nhã Thương cảm thấy chán ghét, nhưng đột nhiên đôi chân mày rậm của nhíu lại như vừa nghĩ ra điều gì đó.


      Cung Nhã Thương nhăn mày nhìn người đàn bà trước mắt nhiệt tình như lửa, nghi hoặc hỏi “ là người cậu chủ Y gọi tới vì muốn mang đến cho tôi vui mừng bất ngờ?”


      Người đàn bà ỏng ẹo cười, gật đầu “Có người khách họ Y cho tôi rất nhiều tiền, muốn tôi tới đây hầu hạ , ‘kinh ngạc vui sướng’ này làm quý khách hài lòng sao?”


      Lông mày Cung Nhã Thương càng nhíu chặt hơn.


      Trong đầu ra những cử chỉ kì lạ của vừa rồi khi bước vào phòng, cuối cùng hiểu ra.


      ta phải muốn thu hút chú ý của khách, cũng phải vì muốn đổi vai để gây thích thú, ta coi gã trai bao bán mình vì tiền.


      Còn muốn khiếu nại nữa, ta chắc chán sống rồi! Dám hài lòng về “ phục vụ” của , mắt Cung Nhã Thương hơi nheo lại. Nếu lần này bắt được ta, đem ả quăng lên giường, bắt ta nhận lấy cơn cuồng phong từ , để cho ta biết “thực lực” của mình.


      như vậy ấy phải điếm, ngây ngô của ấy trong chuyện chăn gối là , là người đàn ông “đầu tiên” của ấy, điều này làm cảm thấy vui sướng, nhưng lại biết mình mừng vì cái gì.


      Ngay cả hình dáng mặt mũi ấy thế nào cũng nhìn , chỉ nhớ lưng của hình xăm sư tử. Ngoài ra hoàn toàn biết gì về . Nhưng tại sao kia dường như khắc sâu trong trái tim , hình bóng xinh đẹp của cứ quanh quẩn trong đầu đuổi hoài .


      Trong lúc người đàn bà lần nữa nhào vào lòng , Cũng Nhã Thương tránh qua “Dạ hãy phát ra Long Diệu lệnh, phải tìm cho ra người đàn bà cướp Long Diệu của ta.”


      Dạ mình trong bóng Dạ gật đầu cung kính trả lời “Hiểu , thưa Hắc Đế.”


      Long Diệu lệnh là mệnh lệnh có uy lực lớn nhất trong giới hắc đạo Âu Mỹ, ngờ Hắc Đế lại dùng nó để tìm người phụ nữ, xem ra người phụ nữ này rất quan trọng đối với Hắc Đế.


      Cung Nhã Thương chán ghét nhìn ả đàn bà trang điểm xinh đẹp nhưng có đầu óc trước mặt, lạnh lùng ra lệnh “Tiện tay mang luôn ải đàn bà này ra ngoài.”


      xong Cung Nhã Thương trở về phòng thèm liếc ta cái.


      Bên ngoài vọng vào tiếng thét chói tai như heo bị chọc tiết, lúc sau tiếng thét chói tai biến mất. đêm kì lạ trôi qua, trả về yên tĩnh vốn có.
      lazybee thích bài này.

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :