1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tôi yêu nhân dân tệ - Trùng Tiền Hữu Điểu (44C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 35

      Tôi đánh già từ xuống dưới người đàn ông trước mặt, cách nào gộp ta với Quý Tiểu Quang trong trí nhớ. Hồi Quý Tiểu Quang là bé mập mạp nhát gan, bị người khác đánh mắng cũng chưa bao giờ dám đánh lại cãi trả, cho dù đối tượng là đứa bé tuổi hơn cậu ta.

      Lần đầu tiên gặp cậu ta, tôi năm tuổi cậu ta tám tuổi, mà cậu ta bị đứa bốn tuổi ăn hiếp. buồn cười ha, nhưng chính là thế, lúc ấy cậu ta bị đứa 4 tuổi đè ở đất bắt nạt, gương mặt mập mạp nhắn đều là dấu răng của đứa bé kia, tóc bị đứa bé hung bạo kéo xuống sợi, cậu ta dám phản kháng chút nào chỉ có nước mặt tí tách rơi xuống ngừng.

      Tôi luôn vừa mắt người ta bắt nạt kẻ khác ở trước mặt tôi, cho đến bây giờ chỉ có tôi ăn hiếp người khác, vì vậy tôi nhất thời chạy tới đá mạnh phát vào mông đứa bé kia, đứa bé bốn tuổi liền giống như ‘cẩu’ lăn sang bên, che ‘cúc hoa’ của mình oa oa khóc lớn. tôi tím Quý Tiểu Quang dậy nhanh chân bỏ chạy, từ đó về sau Quý Tiểu Quang liền thành người hầu của tôi, mỗi ngày đến tìm tôi chơi, mãi đến năm bảy tuổi ấy nhà tôi chuyển , Quý Tiểu Quang nước mắt lưng tròng níu quần áo tôi buông, tôi vỗ mông cậu ta, tận tình khuyên nhủ nỏi với cậu ta: sau này ai bắt nạt cậu, cậu cú đá vỡ cúc hoa của nó!

      Cậu ta liền nghẹn lời gật đầu, tháo dây chuyền vàng cổ cậu ta xuống đeo cho tôi, cũng ngàn căn vạn dặn tôi đến chỗ ở mới nhất định phải viết thư cho cậu ta. Tôi tùy tiện gật đầu, sau khi đến thành phố S tôi hoàn toàn quên chuyện này, hơn nữa sợi dây chuyền vàng kia cũng biết chạy đến chỗ nào.

      “Vẫn nhớ ra sao?” giọng Quý Tiểu Quang hơi thất vọng.

      Tôi gật đầu, thấy bộ dáng mất mát của ta đại gia đành lòng, đối với soái ca tôi tiếc lời ca ngợi: “Bé mập mạp, gầy!”

      Quý Tiểu Quang nở nụ cười, lại còn cười đến có chút khuynh thành, tôi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lắc mạnh đầu. có khuynh thành cũng lật đổ được vị trí đệ nhất mỹ nam của ông chủ Ngôn trong cảm nhận của đại gia! Ông chủ Ngôn, ngài yên tâm! Trong lòng tôi ngài vĩnh viễn giữ vị trí thứ nhất!

      màn kinh hãi xuất , Quý Tiểu Quang cư nhiên đưa tay sờ sờ đầu tôi….. ta cư nhiên dám can đảm sờ đầu đại gia?!

      Tôi hung hăng hất tay ta ra, hí mắt nguy hiểm: “Tiểu người hầu, đừng ‘dĩ hạ phạm thượng’!”

      Quý Tiểu Quang cười vui tươi hớn hở.

      Tôi chọc chọc bã vai ta, cười hiểm: “ là người đứng đầu nhóm huấn luyện viên bọn tôi?”

      Quý Tiểu Quang gật đầu.

      “Tôi muốn phơi thành cục than đen, cho nên tiểu người hầu, hiểu….”

      ta cái hiểu cái : “Em muốn xả nước?”

      Tôi vỗ mạnh bờ vai ta: “Trẻ dễ dạy!”

      Cho nên những ngày tiếp theo đại gia trải qua vô cùng thoải mái dễ chịu, nhân tiện mấy người của ký túc xá tôi cũng thơm lây, các ấy vô cùng quan tâm đồng chí Quý Tiểu Quan có bạn chưa, nét mặt đều là thèm dãi. Tôi đương nhiên rất tốt bụng hỏi giúp, chút do dự đẩy Quý Tiểu Quang vào miệng cọp.

      Ngày thứ năm học quân là tết Trung Thu, tôi gọi Quý Tiểu Quang lên, chuẩn bị cho ta đường nhân duyên quanh co ngàn dặm. lúc ta nhìn thấy ba hoa khôi trang điểm xinh đẹp sau lưng tôi, gương mặt tuấn tú ràng run rẩy.

      Ngày hội Trung thu, mỹ nhân làm bạn, là chuyện tuyệt vời bao nhiêu! Quý Tiểu Quang còn mau cảm tạ đại gia tôi, tôi nháy mắt với Quý Tiểu Quang bị đoàn người vậy quanh, ta tức giận trừng tôi cái, tiếp đó trả lời vấn đề sắc bén của ba vị mỹ nhân ngượng ngùng thôi bên cạnh. Thí dụ Lâm Kỳ hỏi: em có thể làm bạn ? Thí dụ Lê Lệ hỏi: cảm thấy em và mặt trăng ai hấp dẫn hơn? Thí dụ Mạnh Mạnh hỏi: vẫn là xử nam sao?

      Lại ‘mỗi phùng giai tiết bội tư thân’*, tại đại gia rất nhớ ông chủ Ngôn.

      * 九月九日憶山東兄弟

      獨在異鄉為異客,

      每逢佳節倍思親。

      遙知兄弟登高處,

      遍插茱萸少一人。

      Cửu nguyệt cửu nhật ức Sơn Đông huynh đệ

      Độc tại dị hương vi dị khách,

      Mỗi phùng giai tiết bội tư thân.

      Dao tri huynh đệ đăng cao xứ,

      Biến sáp thù du thiểu nhất nhân.

      Ngày trùng cửu nhớ huynh đệ ở Sơn Đông (Người dịch: Lê Văn Phong)

      Quê người khách lạ mình ta,

      Gặp thời tiết đẹp nghĩ mà nhớ nhau.

      Non quê lên chắc âu sầu,

      Vin tay bẻ nhánh thầu dầu vắng ai!

      Lại gần đây ông chủ Ngôn bận gì đâu, mỗi lần gọi điện thoại cho ta đều có người nhận, hoặc là hai ba câu liền xua đuổi đại gia, cuối cùng thêm câu ngoan, đại gia liền ngoan ngoãn cúp điện thoại có tiếp tục quấy rầy ta.

      Lại có phải ông chủ Ngôn ở sau lưng đại gia làm chuyện mờ ám ? Nếu vì sao vội như thế! Tôi lấy điện thoại di động ra ấn xuống phím 1, đô đô đô đợi điện thoại ông chủ Ngôn.

      phút sau trong điện thoại truyền đến giọng nữ đại ác: Xin chào quý khách, số máy quý khách vừa gọi có người nhận, xin gọi lại sau…

      Bi phẫn!!!

      người nhận!! chẳng lẽ ông chủ Ngôn và Tiểu tam độc ác lăn giường?!!

      Lúc tôi lo lắng có cần xông về nhà xách dao chém chết tiểu tam, nhạc chương di động vang lên, ông chủ Ngôn gọi lại rồi!

      Tôi nhận điện thoai6 khỏi làm nũng: “Ông chủ Ngôn, em rất nhớ đó!”

      cho ta cơ hội trả lời, tôi đánh đòn phủ đầu: “ vừa mới cùng ai lăn giường!”

      trận trầm mặc, đầu kia điện thoại rốt cuộc lên tiếng: “Nhậm Minh Bích, là tôi---“

      “Ngôn Tô Kính!!” tôi kêu to hất điện thoại ra, nhìn chằm chằm nàm hình, phía quả nhiên viết là tên Ngôn Tô Kính.

      gọi tôi làm gì?”

      Tôi tức giận hỏi, là, đại gia còn tưởng rằng là ông chủ Ngôn có lương tâm cảm thấy nỡ gọi lại cho đại gia, mừng hụt rồi.

      Đương nhiên Ngôn Tô Kính cũng tức giận, giọng điệu vô cùng ác liệt: “Ông đây muốn gọi gọi! quản sao?!”

      Eo ơi, nguy ! tôi lập tức cúp điện thoại, tức giận bất bình phỉ nhổ với điện thoại. tên đáng đánh đòn, gọi cho đại gia còn làm vẻ mặt cao cao tại thượng, khiếp! làm như đại gia mong lắm vậy? chút tự hiểu bản thân cũng có, đại gia là mong chờ điện thoại của chú cậu ta được !

      Di động lại vang lên, lúc này tôi cản thận nhìn tên lóe sáng màn hình, ràng là Ngôn Tô Kính, tôi bĩu môi khinh thường, ấn xuống từ chối nghe.

      Ngôn Tô Kính chưa từ bỏ ý định cứ gọi, tôi liền cứ từ chối. cuối cùng cậu ta chán nản rốt cuộc gọi nữa, đổi thành gửi tin nhắn.

      Mở hộp thư ra.

      -- có gan! Dám nghe điện thoại của ông đây! Muốn chết hả?

      Tôi tức giận bạch bạch ấn bàn phím: quản đại gia! Đại gia thích nghe điện thoại của ! Suy nghĩ bao xa cút xa bấy nhiêu cho đại gia!

      Ngón cái ấn xuống nút gửi dừng lại, đầu chuyển động, lập tức xóa tin nhắn hay vừa soạn. nghĩ đến liền thấy hay! Đại gia trả lời tin nhắn cậu ta chẳng phải là theo ý nguyện của cậu ta rồi sao?! Người thông minh như đại gia, chút tài mọn làm sao có thể lừa đại gia, ha ha ha.

      Quả nhiên lâu sau tin nhắn của Ngôn Tô Kính lại đến:

      --Cả tin nhắn của ông đây cũng trả lời? Nhậm Minh Bích, muốn chết sao!

      Tôi vô cùng khinh bỉ cất điện thoại. stop! Hỗn cầu Ngôn Tô Kính này có bản lĩnh đến giết tôi sao! Đại gia là mợ tương lai của cậu ta nha!

      Lúc này Quý Tiểu Quang cũng thoát khỏi ba mẹ dạ xoa như sói như cọp, đến nặng nề gập ngón tay gõ vào trán tôi, tức giận mắng mỏ: “Em lung tung gì đó với bạn học em!”

      Tôi vừa định trách cứ tiểu người hầu sao có thể gõ cái trán tôn quý của đại tỷ, nghe lời ta liền chột dạ rụt rụt cổ, nhanh chóng sang chuyện khác: “Bọn họ đâu?”

      thả đám em đói khát lâu ra chơi cùng các em ấy rồi.”

      Tôi thể tin được trừng lớn hai mắt. em đói khát lâu? Chớ phải chỉ đám huấn luyện viên chứ!

      Quý Tiểu Quang túm chặt móng heo của tôi về phía trước, sâu xa : “Bây giờ, nên đến phiên chúng ta chuyện.”

      ? Chúng ta có gì để sao? từ mập ú giảm béo thành công thành đại soái ca? hay la đến bí mật vì sao vẫn độc thân đến bây giờ ?”

      Quý Tiểu Quang đột nhiên dừng bước, tôi đập mạnh vào lưng ta, ta sững sờ chút dao động giống như tảng đá, trán tôi bị đập mà phát đau.

      “Tiểu người hầu! đừng lại cũng nên trước tiếng chứ!”

      Quý Tiểu Quang có trả lời tôi, ánh mắt nhìn thẳng phía trước. tôi xoa cái trán đến cạnh ta, nhìn theo ánh mắt ta---

      vị mỹ nữ khuynh thành đứng lặng phía trước bình tĩnh nhìn về phía chúng tôi, tôi vỗ mạnh đùi, la hét:

      “Ai da tiểu người hầu! Đây là bạn sao? Bắt gian tại trận!”

      Tại nhà hàng nào đó khí lãng mạn.

      Nhưng bàn chúng tôi ngồi bầu khí vô cùng lãng mạn, có thể là xấu hổ túng quẫn.

      Nửa ngày cũng chuyện, làm gì thần bí vậy? nhất là tầm mắt của mỹ nhân còn luôn đảo quanh chúng tôi, tôi chọc chọc cánh tay Quý Tiểu Quang, thầm: “Mau giải thích với bạn , quan hệ giữa chúng ta còn trong sáng hơn cả sữa tiệt trùng!”

      Quý Tiểu Quang nhàn nhạt trả lời: “ ấy phải bạn .”

      Ách…. phải bạn của tiểu người hầu….chẳng lẽ bạn tôi sao?

      Mỹ nhân cười dịu dàng, môi hồng khẽ mở: “ là đường đột làm phiền hai người, cho phép tôi tự giới thiệu, tôi tên Kỷ Hiểu Lan.”

      điệu như hạt bụi quét qua lòng người, mỹ nhân quả nhiên là mỹ nhân, cả giọng cũng kiều mị làm người ta như đắm chìm trong gió xuân…..nhưng mà Kỷ Hiểu Lan nghe qua quen tai nha, tôi vắt hết óc suy nghĩ cái tên này rốt cuộc nghe qua ở đâu, lúc tôi sắp nhớ ra, mỹ nhân Kỷ Hiểu Lan lại tiếp:

      “Tôi là mẹ Đậu Đậu.”

      ….

      ….

      Gì? Mẹ Đậu Đậu?

      Trong đầu có đường dây căng cứng chợt đứt ra, thoáng chốc trống rỗng.

      giai điệu vang lên, tôi theo bản năng lấy điện thoại động ra nhận cuộc gọi thất thần lảm bẩm : “Ngôn Tô Kính, mẹ của con trai chú tìm tôi ở đây….”

      Trong điện thoại nghẹn trận, sau đó là giọng khẩn trương vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Nhậm Minh Bích! Hay nghe , mặc kệ ấy gì với em em cũng được tin---“

      Giọng trầm thấp mê người này……. phải của Ngôn Tô Kính……là của ông chủ Ngôn……tôi luộn chờ điện thoại của ông chủ Ngôn, cuối cùng lúc nghe được giọng ta lại có chút vui vẻ nào……

      Ong ong rung động trong lỗ tai, đều là câu ‘Tôi la mẹ Đậu Đậu’ kia của Kỷ Hiểu Lan, hoàn toàn nghe được lời hấp tấp của ông chủ Ngôn, thất thần cúp điện thoại của ta, nhìn ánh mắt lo lắng của Quý Tiểu Quang, tôi hít sâu hơi hiếm khi nghiêm túc bình tĩnh nhìn chăm chú vào ta: “Có gì chị cứ thẳng .”

      ấy….ở trong ấn tượng của tôi vẫn là xấu xa như vậy.” trong nụ cười tươi của Kỷ Hiểu Lan an chứa mang theo vài phần chua xót.

      ! Mẹ ! Bà mẹ ! Đại gia rảnh nghe chi chít chi chít nhảm, đại gia muốn nghe trọng điểm!! tôi chịu đựng xúc động muốn nổi bão, cười đáp lại ta, tùy rằng cười rất khó coi.

      Điện thoại luôn vang điên cuồng, đến cuối cùng tôi trực tiếp tháo pin xuống, nhìn thẳng vào ta.

      Kỷ Hiểu Lan cười chua sót, trong giọng có ngưỡng mộ: “Siêu Kế ấy quan tâm .”

      Có nén xuống xúc động phát hỏa, tôi vẫn cười với ta, chính là cười càng khó coi và hung dữ, ngài có thể có lời mau có rắm mau thả .

      Kỷ Hiểu Lan dường như cũng phát tôi kiên nhẫn, cười xin lỗi, giọng em tai: “Tôi trở về vì Đậu Đậu.”
      yui_9xmal thích bài này.

    2. yui_9x

      yui_9x Well-Known Member

      Bài viết:
      182
      Được thích:
      299
      mẹ Đậu Đậu
      - vì tiền mà bỏ
      - vốn dĩ cần Đậu Đậu
      - bị bức ép rời
      - ra lý do
      ... hoặc n nguyên nhân khác...
      đoán nữa :yoyo68:
      LạcLạc thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 36

      Trở về ký túc xá tôi nhào lên giường lấy chăn quấn chặt mình, ba đóa hoa khôi thấy thế nhao nhao nhảy lên đến an ủi hỏi, tôi rên tiếng trả lời vấn đề của bọn họ, các ấy bất đắc dĩ chỉ có thể rút lui. Cơn buồn ngủ dần kéo đến, tô tiến vào mộng đẹp.

      Đêm nay tôi mơ rất nhiều, mơ thấy rất nhiều người.

      Trong mơ tôi và ông chủ Ngôn vui đùa ầm ĩ trong phòng, tôi tranh cãi ầm ĩ muốn hôn ta, ông chủ Ngôn thẹn thùng gật đầu nhắm mắt lại, tôi vui sướng vô cùng chu môi nhào lên, lúc sắp chạm đến môi hồng của ta, mặt ông chủ Ngôn đột nhiên biến thành Ngôn Đậu Đậu, cậu ta hoảng sợ kêu la đòi mẹ đòi mẹ. tôi chỉ vào mình hỏi cậu ta, vậy chị làm mẹ em được , Ngôn Đậu Đậu để ý đến tôi, cứ khóc nức nở đòi mẹ, tôi vừa định mắng Ngôn Đậu Đậu: mẹ em cần me nửa rồi!

      Hoàn cảnh lại nháy mắt thay đổi đến lễ đường xa hoa thiên liêng, chú rễ soái khí thể nghi ngờ chính là ông chủ Ngôn, dáng người ta cao ngất tuấn trong khuyu tay dắt theo , đưa lưng với tôi, tôi nhìn dáng vẻ của ta, tôi từng bước về phía ta, đột nhiên Ngôn Tô Kính xuất trước mặt tôi ngăn cản lối của tôi, mặt câu ta biểu cảm tuyên bố: “ bị chú ruồng bỏ.”

      Tôi tiện tay lấy cây chồi bên canh, tức giận đánh về phía Ngôn Tô Kính, ông chủ NGôn làm sao có thể bỏ tôi! Ngôn Tô Kính nhanh nhẹn né, cây chổi bay về phía dâu.

      dâu bị cây chổi đập trúng té ngã, Ngôn Đậu Đậu khóc kêu mẹ chạy về phía dâu, vẻ măt ông chủ Ngôn đau thương quay đầu nhìn chằm chằm tôi, trong đôi mắt sâu thẳm là tức giận vô tận, ta nhặt cây chổi đập chết dâu lên lập tức ném về phía tôi---

      Tôi chợt bật dậy từ người, sờ cái trán mồ hôi ngập tay, ý thức hỗn loạn. lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, khoảng chừng 4 giờ rưỡi.

      Bọn họ còn ngủ, mà tôi cách nào ngủ nổi, dứt khoát xuống giường ròn rén đến cửa.

      Bình minh ngày hè, chẳng qua là người thức dậy cũng sớm như vậy, tôi ra ký túc xá, con đường bóng người.

      Đoán chừng sáng sớm cũng chỉ có tôi rút gân thôi…..tôi khỏi nhớ lại hết thảy cảnh tưởng trong mơ. Từ đầu đến cuối tôi thấy dáng vẻ dâu, nhưng màn cuối cùng lại khiến tôi nhớ ràng là ông chủ Ngôn cầm chổi ném tôi.

      Giấc mơ báo hiệu, là ông chủ Ngôn vứt bỏ tôi? Nhưng cũng đúng, chân tướng cùng ông chủ Ngôn mà Kỷ Hiểu Lan với tôi ra…

      Trong tầm mắt nhìn về phía trước bỗng dưng xuất bóng dáng, bóng dáng kia thẳng tắp mà kiên định, ta dựa vào dười cây hòe ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm tôi.

      Tôi chà chà mắt, bóng dáng ấy vẫn đứng sừng sững như cũ dưới táng cây biến mất, phải ảo giác sao, là ông chủ Ngôn.

      ta bước nhanh vững vàng về phía tôi, bước chân kiên định như thế.

      Ánh mắt bỗng có chút chua chát, tôi bĩu môi, phát quần áo ông chủ Ngôn ảm ướt chưa khô, tôi nhớ tối qua nửa đêm dường như có cơn mưa tí tách.

      Chẳng lẽ vì tôi cúp điện thoại của ta, suốt đêm ta liền đuồi từ thành phố S đến thành phố T, còn biết ta đứng dưới ký túc xá tôi bao lâu……

      Nước mắt lạch cạch rơi xuống, ông chủ Ngôn đứng ở trước mặt tôi dang hai tay, khắc này tôi liều lĩnh nhào vào lòng ta.

      Ông chủ Ngôn ôm chặt tôi, than thở tiếng.

      Tôi ôm chặt eo ta, vùi đầu trong ngực ta, rầu rĩ : “ là đại ngốc!” người ta lạnh lẽo đến có chút độ ấm nào, hơi lạnh lan sang người tôi, tôi khỏi ôm ta càng chặt, hi vọng ta có thể ấm chút.

      ta cúi đầu cười, bàn tay to sờ đầu tôi, giọng khàn khàn: “Cũng là ai làm hại vậy?”

      Tôi! Là tôi tim phổi lòng lang dạ sói vân vân làm hại!

      Tôi cắn môi, đau lòng: “ đứng ngây ngốc bao lâu?”

      Cánh tay ta càng siết chặt, tôi nghe thấy giọng trầm thấp của ta: “Rất lâu, rất lâu.”

      Lệ trong mắt rơi xuống càng nhiều, tôi vùi đầu trong lòng ta nỉ non.

      Tôi biết ý rất lâu trong lời ta , đơn giản chỉ ta lo lắng bất an đứng ởi dưới ký túc xá của tôi mắc mưa, còn là chỉ thời gian tôi tùy hứng liều lĩnh ích kỷ khiến ta chờ, rất lâu rất lâu.

      Sau đó tôi gọi cho Quý Tiểu Quang, với ta hôm nay tôi huấn luyện, để tự ta xem xử lý. Đoán chừng ta còn trong mộng, mãi cho đến khi tôi cúp điện thoại ta cũng chưa thốt lên lời.

      Tôi kéo bàn tay lạnh lẽo của ông chủ Ngôn đến khách sạn thuê phòng, cho đến khi đẩy ta vào trong phòng tắm, trái tim đau lòng hơn nửa ngày của tôi mới dễ chịu chút.

      ta vội đến rồi lại quên mang theo ví tiền, thẻ tín dụng, chính là mang theo gì, mình đến thành phố T.

      Quan trọng nhất là ông chủ Ngôn lại sớm với tôi, nếu sớm với đại gia, đại gia dẫn ta đến khách sạn năm sao….

      Oa hu~! 8888 tệ đó…..túi tiền của đại gia sắp chảy máu! Thôi, vì ông chủ Ngôn cái gì cũng đáng gia! Huống chi….đại gia trở về có thể tìm ta thanh toán!

      Ông chủ Ngôn ở trong phòng tắm tắm rửa sạch , hiếm khi đại gia mơ mộng, hiếm khi nhìn lén thân thể trắng trẻo thơm ngát của ông chủ Ngôn, lúc này ngập đầu đại gia đều là chuyện về Kỷ Hiểu Lan và Ngôn Đậu Đậu.

      Nặng nề nhào lên giường lớn mềm mại lăn lộn, đại gia vui vẻ, vui vẻ. bởi vì Kỷ Hiểu Lan trở về là vì Đậu Đậu, mà phải vì ông chủ Ngôn! Quá tuyệt vời ~!

      Mỹ nhân Kỷ Hiểu Lan với tôi, ra Ngôn Đậu Đậu phải con trai ruột của ông chủ Ngôn, Đậu Đậu là con trai của ta và Trần Viên---bạn thân của ông chủ Ngôn!

      Cụ thể là xảy ra chuyện gì, mọi người cứ thả lỏng nghe đại gia .

      Theo lời của đương Kỷ Hiểu Lan, chín năm trước ta mang thai Đậu Đậu lại vì hiểu lầm Trần Viên ngoại tình, hai người cãi nhau ầm ĩ trận sau đó Kỷ Hiểu Lan tức giận bỏ nhà . Trần Viên đuổi theo vì muốn đuổi kịp ta, vượt đèn đỏ may gặp tai nạn giao thông, bi kịch cứ thế xảy ra. Lúc Kỷ Hiểu Lan đến Trần Viên, khóe mắt như có lệ, ta ngẩng đầu dừng lại lát mới tiếp, ông chủ Ngôn và Trần Viên là bạn chơi từ đến lớn, tình cảm đương nhiên sao diễn tả được. chuyện Trần Viên, khiến ta rất hận Kỷ Hiểu Lan, cũng vì ta cố tình gây mới khiến em tốt của ta mất mạng sống, đây là chuyện làm sao ta cũng tha thứ được.

      Kỷ Hiểu Lan , ông chủ Ngôn tha thứ cho ta cũng bình thường, bởi vì chính ta cũng chách nào tha thứ cho bản thân. Sau khi sinh Đậu Đậu ra, liền nhẫn tâm bỏ , mỗi năm ở nước ngoài nghĩ ngơi dưỡng thương. Mà lần này về, là vì chịu được khiển trách của lương tâm, ngày ngày đêm đêm ta đều mơ thấy Trần Viên ôm bé trai mắng ta nhẫn tâm, cả con mình cũng thèm lo.

      Mà nguyên nhân ta đến tìm tôi, là muốn nhờ tôi giúp khuyên bảo ông chủ Ngôn, nhường quyền nuôi dưỡng Đậu Đậu cho ta, để ta tận tâm làm trách nhiệm của người mẹ.

      Từ lúc biết được Kỷ Hiểu Lan vì đến vì ông chủ Ngôn, tôi liền hủy bỏ địch ý với ta, còn vô cùng cảm thông. Nhưng có phải ta quá xem trọng tôi …..tôi có bản lĩnh lớn như vậy được hay ….

      Tôi suy nghĩ làm sao uyển chuyển từ chối lời thỉnh cầu của ta, mỹ nhân Kỷ Hiểu Lan liền lệ rơi lã chã, như đổ máu: “Tôi cầu xin !”

      Xin đại gia…

      ta cư nhiên cầu xin đại gia…….

      Đại gia nhất thời kích động, liền dõng dạc đồng ý: “Giao hết thảy cho tôi!”

      Ông chủ Ngôn nửa người dưới quấn khăn tắm bước ra, mái tóc ướt nhẹp thấm nước thôi, giọt nước chảy từ tóc ta xuống đến ngực rắn chắc cường tráng, đường cong duyên dáng cho đến khi biến mất ở cuối khăn tắm. sắc đẹp động lòng người như thế chọc cho miệng lưỡi đại gia khô dắng, nhiệt huyết sôi trào, lửa dục thiêu thân. Trong đầu chuyện về Ngôn Đậu Đậu hay Đậu Đậu, Kỷ Hiểu Lan hay hòa gì đó hết thảy lập tức ném ra sau đầu, lòng dốc sức làm sao đẩy ngã ông chủ Ngôn.

      Ông chủ Ngôn thoáng nhìn bộ dạng dê xòm của tôi, khẽ nhếch môi, chậm rãi tiến tới giường lớn.

      ta bước bước, trái tim bé của tôi lại nhảy loạn thình thịch, lỗ tai chậm rãi đỏ hồng. ông chủ Ngôn sao ta, ta đột nhiên trở nên câu hồn người như vậy….gương mặt mỹ lệ, dáng người xinh đẹp, ánh mắt quyến rũ như tơ….phụt---!

      Máu mũi lâu thấy lại hoa hoa lệ lệ thiểm thiểm lượng lượng chảy ra!

      Tôi nhanh chóng bịt mũi, dòng nước nóng liên tục trào ra từ lỗ mũi, mông chậm rãi lết về sau. thể nhìn ông chủ Ngôn nữa, bằng đẩy ngã ta, đại gia chết vì mất máu mũi!

      Dời tấm mắt, tìm kiếm khắp nơi thứ gì đó có thế khiến tôi phân tâm, phút chốc ánh mắt dừng ở đống quần áo vứt bỏ trước cửa phòng tắm. tôi ràng nhìn thấy quần lót của ta, chất lỏng trong lỗ mũi chảy càng thêm hả hê.

      Ông trời nhất định phải để đại gia chảy máu mũi chết sao.

      Bàn tay to dịu dàng nhàng lau sạch cái mũi tôi, ông chủ Ngôn cười khuynh thành: “Máu mũi này chảy vì tôi sao?”

      Tôi có tiền đồ gật đầu mạnh, máu mũi theo động tác tôi chảy xuống lần nữa. F-ck! Máu mũi cũng là máu, cứ chảy ngừng như vậy, sớm hay muộn đại gia cũng bỏ mạng tại đây!

      Đẩy bàn tay chà lau của ông chủ Ngôn ra, ta hít mạnh, hịt dòng chất lỏng sắp chảy ra về, ngây ngô cười hắc hắc với ta. Mày đẹp của ông chủ Ngôn khẽ nhếch, tùy tiện vứt khăn giấy dính đầy máu tươi trong tay, ngón tay ngọc thon dài nâng cằm tôi, giọng trầm thấp mị hoặc.

      “Nếu , chúng ta làm trước khi em 18 tuổi?”

      Tiếp đó! Máu mũi đại gia vất vả ngừng, lại hoa hoa lệ lệ thiểm thiểm xuất huyết lần nữa!

      Buổi tối trước mười tám tuổi mất hồn thần bí của đại gia cuối cùng cũng thành công, bỡi vì mỗi khi nghĩ đến tuồi mười tám kích động lòng người, máu mũi liền hề nghi ngờ chảy ngừng, thế nên cách nào tiếp tục xảy ra đêm tuyệt vời.

      Đại gia chưa bao giờ thống hận cái mũi mình như lúc này, vì sao phải làm hỏng đại của đại gia vào thời điểm mấu chốt, nếu vì nó chảy máu ngừng, ông chủ Ngôn bây giờ sớm trở thành người của tôi, từ nay về sau ta sống là người của đại gia chết là ma của đại gia, *gào khóc*! Chuyện tốt đẹp cỡ nào a….đại gia gia quyết định thống hận cái mũi mình vạn năm!!

      Ông chủ Ngôn lo lắng cho tôi bất an đứng đêm ngủ dưới ký túc xá chờ đợi, lúc này ngủ say, hô hấp vững vàng mà có quy luật.

      Tôi rón rén trèo lên giường, nằm nghiêng bên cạnh ta, tay chống đầu tỉ mỉ đánh giá ngủ quan ông chủ Ngôn ngủ say, tay khẽ xoa mày tuấn lãng, tư thế có vẻ đặc biệt oai hùng bừng bừng phấn chấn, lông mi dài dày đặc thỉnh thoảng khẽ run, lần lượt đến mũi cao thẳng…

      Rồi kết luận: ông chủ Ngôn là đẹp mắt, nhìn hoài chán, ngàn nhìn vạn xem cũng thấy đẹp.

      nhàng tiến vào trong ngực ta, nằm ở vòng eo cường tráng của ta, tôi ngáp cái, hạnh phúc nghĩ: ra như vậy cũng mất hồn…
      yui_9xmal thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 37

      Mãi đến lúc tỉnh lại là năm giờ chiều, mặt trời dần dần lặn xuống phía Tây, tôi sờ vị trí bên cạnh, trống . Bỗng chốc mở to mắt, quá nhiên bên cạnh bóng người.

      Ông chủ Ngôn đâu? Sao thấy ông chủ Ngôn nữa…..chẳng lẽ là tôi nằm mơ, hơn nữa còn là tự mộng du đến khách sạn năm sao thuê phòng sao

      Trong đầu lập tức lên ---mất người lẫn tiền!

      Trong lúc tôi rối rắm vô cùng, ông chủ Ngôn áo nón chỉnh tề bước đến trước phòng ngủ.

      Sắc mặt của tôi lập tức đổi 180 độ, giống như bị táo bón lâu đột nhiên trong nháy mắt thông ruột vậy!

      Tôi chợt từ giường nhảy phóng về phía ông chủ Ngôn, ta dang hai tay vững vàng đón được tôi.

      Móc ở người ta, tôi ôm lấy cổ , tay chân quấn lấy eo , tôi bĩu môi: “Người ta muốn hôn hôn!”

      ta bất đắc dĩ chụt cái lên môi tôi, tôi cũng chụt ta tiếng vang dội, “Ông chủ Ngôn…” chứng minh đại gia có nằm mơ cũng có mộng du.

      ta nhíu mày, ý có chuyện gì.

      Tôi cọ cọ vào cổ ta, ngượng ngùng : “Người ta muốn…”

      “Hôn hôn?” ta hỏi.

      Tôi ngượng ngùng lắc đầu.

      “Vậy em muốn gì?”

      “Người ta muốn---- tiểu!”

      Từ trong khách sạn ra tôi đường nắm tay ông chủ Ngôn ríu rít, thường quay đầu nhìn bóng dáng tuấn của ta. Nghĩ đến ông chủ Ngôn vì tôi làm chuyện ngốc nghếch, trái tum rung động từng hồi cùng hạnh phúc ngọt ngào.

      Ông chủ Ngôn cũng dung túng tôi, khóe môi nhếch lên nụ cười như có như .

      “Ông chủ Ngôn, chừng nào về thành phố S thế?”

      gấp, dù sao cũng đến đây, ở lại thành phố T lúc.”

      Nghe vậy tôi hứng phấn như lên thẳng thiên đường. oa!! Quá tuyệt vời! những ngày học quân kế tếp tôi phải chào hỏi Quý Tiểu Quang….học quân !! oa xấu hổ! tôi giật mình lập tức che mặt mơ hồ hỏi: “Em có đen hay ?” tuy rằng lúc huấn luyện cơ bản đại gia đều nhàn nhã trốn ở góc u, nhưng nhiều hay ít cũng có ánh mặt trời dữ-dội, tia tử ngoại cay-nghiệt lọt vào.

      Ông chủ Ngôn dừng bước, có chút nghiêm túc tỉ mỉ đánh giá tôi.

      nghiêm trọng.”

      Tôi ủ rủ vỗ ngực liên tục giậm chân tại chỗ, ông chủ Ngôn thản nhiên :

      “Yên tâm, ghét bỏ em.”

      Cả người tôi chấn động, lời an ủi của ông chủ Ngôn chẳng những khiến tôi an tâm, ngược lại còn khiến tôi lo lắng trận. ghét bỏ…..ông chủ Ngôn cư nhiên dùng từ nghiêm trọng như ghét bỏ!! tôi đen cỡ nào vậy a!!!

      Lúc này bà mẹ dắt đứa bé trai ngang qua bên người, tôi bỗng dưng nhớ đến chuyện Kỷ Hiểu Lan cầu xin đại gia!

      Tôi lập tức vỗ mạnh đùi: “Thiếu chút quên còn chuyện này!”

      Ông chủ Ngôn khẽ nhíu mày, vì sao tốc độ biến sắc mặt của tôi nhanh như vậy.

      Hạ tầm mắt vắng lặng, tôi yếu ớt mở miệng: “Ông chủ Ngôn….”

      “Sao vậy?”

      “Hôm qua Kỷ Hiểu Lan đến tìm em…”

      Phút chốc ta cầm chăt tay tôi, trong giọng có môt tia khẩn trương: “ ấy gì với em?”

      “Chị ta …”

      “Chị ta …..chỉ cần trả Đậu Đậu cho chị ta…..chị ta …. làm tiểu tam(hồ ly tinh, kẻ thứ 3)!”

      như vậy hẳn là có chút áp lực? ông chủ Ngôn thích Ngôn Đậu Đậu, thích Kỷ Hiểu Lan, trả Ngôn Đậu Đậu lại cho mẹ cậu ta chẳng phải là biện pháp vẹn cả đôi đường thập toàn thập mỹ sao!

      Ông chủ Ngôn phải đồng ý nha.

      khí căng thẳng ba giây.

      Sắc mặt ông chủ Ngôn trầm: “ thể.”

      “Vì sao?”

      “Tuyệt đối thể.”

      “Vì sao?!” chẳng lẽ ông chủ Ngôn sợ Kỷ Hiểu Lan xem vào giữa chúng tôi!

      “Dù sao cũng thích Ngôn Đậu Đậu----“

      “Nhậm Minh Bích!” ông chủ Ngôn đột nhiên hét lớn, quả nhiên kiềm chế giọng tôi, sắc mặt tôi tái nhợt trắng bệch, tim loạn nhịp.

      Qua lâu tôi mới khúm núm lên tiếng: “Ngôn Đậu Đậu cũng cần mẹ…”

      Nghe được lời kháng nghị của tôi, ông chủ Ngôn nhìn cũng thèm nhìn tôi cái, trực tiếp nhấc chân bỏ .

      Bỏ lại tôi lẳng lặng đứng tại chỗ, chờ tôi bừng tỉnh, bóng dáng ông chủ Ngôn sớm biến mất trong biển người.

      Ông chủ Ngôn tức giận? nghi ngờ gì, đúng thế, là tôi chọc? nghi ngờ gì, đúng thế, tôi vì Kỷ Hiểu Lan mà ‘dĩ hạ phạm thượng’? nghi ngờ gì, đúng thế, các người cảm thấy tôi ngủ xuẩn? nghi ngờ gì, đúng thế!!!

      Tôi thất bại gãi đầu, đại gia cư nhiên vì mẹ của Ngôn Đậu Đậu mà cãi nhau với ông chủ Ngôn……lần đầu tiên cãi nhau vì mình, mà là vì người khác-----cảm giác này thực ‘mẹ nó’ khó chịu!!

      Chạy mục đích ngã tư đường, người đến người bên cạnh đều có đôi có cặp, chỉ có tôi lẻ loi mình.

      Bờ hồ Quãng trường.

      Tôi tìm đại chỗ ngồi xuống, cảm thấy sa sút nhìn đám người vui chơi giữa dòng nước phun, đoán chùng bọn họ là người hay là vợ chồng.

      Nếu là tôi và ông chủ Ngôn, bị người khác nhìn thành gì? Người hay là vợ chồng hay là hồ ly tinh…

      F-ck! Ai dám biến đại gia thành tiểu tam, đại gia xác định chắc chắn đánh chết kẻ đó, đánh đến hoàn toàn biến dạng cả ba mẹ nó cũng nhận ra…..nhưng mà ông chủ Ngôn tức giận quan tâm tôi, ai có thể khiến ta xuất trước mặt tôi, cho dù phải đánh tôi đến hoàn toàn biến dạng cả Lão Thái Hậu cũng nhận ra cũng sao!

      Trong lúc thở dài đôi giày quân đội ánh vào trong mắt, tôi liếc mắt, Quý Tiểu Quang. Mất mát nổi lên trong lòng, trong nháy mắt tôi cứ ngở như ông chủ Ngôn trở về.

      ta ngồi xổm xuống, bàn tay to nhàng vỗ đầu tôi.

      mình em ở đây làm gì?”

      Tôi hung hăng hất tay ta ra, giọng điệu cay nghiệt: “Đừng chạm đầu em!” đầu sang quý của đại gia chỉ có ông chủ Ngôn mới có thể đụng chạm!

      “Tiểu Minh Bích, ăn gì mà cục tức to vậy?”

      “Tiểu cái đầu ! Đại gia thất tình được !”

      Quý Tiểu Quang đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó giọng mười phần nguy hiểm: “Thất tình? Người đàn ông nào ăn hiếp em vậy? với , giúp em chỉnh ta!”

      Chỉnh cái cọng lông ấy! ông chủ Ngôn chỉ có mình tôi có thể ăn hiếp! người khác ăn hiếp đều phải chết! tôi rất muốn rống lại, nhưng nước mắt biết sai liền rơi xuống, tôi ra sức lau lệ trong hốc mắt, cúi đầu .

      Thấy thế, con giận trong mắt Quý Tiểu Quang càng sâu, nén xuống con giận của chính mình, ta khẽ dỗ:

      tìm em cả ngày, gọi điện thoại cũng bắt, em muốn giày vò tiểu mập mạp à?”

      Tuyệt mắc cười, tôi bĩu môi: “Quý Tiểu Quang, đủ hư, công phu dỗ nữ sinh kém như vậy, sau này ai thém muốn !!!”

      “Vậy em muốn---“

      “Nhậm Minh Bích!!”

      tiếng kêu to truyền đến, bọn tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Ngôn Tô Kính đứng ở chỗ xa 10 mét thở hổn hển, nổi lo lắng trong mắt sáng trong trải rộng.

      Quý Tiểu Quang bỗng đứng dậy, giọng câu thể nghe thấy: “Tốt lắm, tự động đưa đến cửa.”

      Tôi nghi hoặc nhìn Quý Tiểu Quang bước từng bước về phía Ngôn Tô Kính, tay nắm chặt. chẳng lẽ bọn họ biết nhau?

      “A!!”

      Tiếng kêu thảm thiết thê lương làm tôi sợ giật mình, Ngôn Tô Kính ràng chịu đấm của Quý Tiểu Quang té ngã xuống đất, Ngôn Tô Kính lập tức từ đất đứng dậy nhào lên đánh với Quý Tiểu Quang.

      Đám người vui chơi quãng trường nhao nhao sợ hãi tránh xa tai ương, nhưng rời di8 mà tụ lại ở khu an toàn chỉ trỏ hai người đánh nhau.

      Tôi giật mình nhìn chằm chằm hai người kia, có chút nào muốn ngăn cản, cảm thấy khiếp sợ. hóa ra Tiểu mập mạp ‘thâm tàng bất lộ’(giấu tài), đánh nhau lợi hại như vậy.

      Tò te tò te tò te…..(Ta chả biết tiếng gì nữa)

      Lúc chú cảnh sát mời hai người lên xe cảnh sát, có vị quần chúng vô cùng ‘tốt bụng’ chỉ vào tôi ngồi bên canh reo lên: “Đồng chí cảnh sát, còn người bên kia! ấy chính là đương !”

      Ánh mắt đồng chí cảnh sát xoát xoát qua lại, bước chân tiếp theo.

      Tôi chửi ầm lên: “ mới là đương ! cả nhà đều là đương !” rống xong tôi co cẳng chạy.

      Đáng tiếc thần kinh vận động của tôi có phát triển thế nào cũng kém chú cảnh sát phục vụ vì nhân dân, rất nhanh tôi cũng bị giải lên xe xảnh sát. Ánh mắt sắc bén của tôi bắn về phía người vừa rồi báo cáo tôi trong đám người, đáng tiếc vẫn là biết ai khốn nạn, vị thế tôi tức giận bất bình hô to: “Báo cáo có thưởng, là tên hỗn cầu nào làm, đứng ra cho đại gia!”

      “Nhậm Minh Bích, là tôi!” giọng ràng quen thuộc lại nhớ nổi.

      Trước khi xe cảnh sát đóng cửa, tôi ràng nhìn thấy lớp trưởng trung học ở trong đám người chen ra vẫy tay với tôi.

      Fuck!!!
      yui_9xmal thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 38

      Từ lúc chào đời đến này đây là lần tiên vào sở cảnh sát, tôi từ lúc đầu là thấp thỏm lo âu dần trở nên hưng phấn thôi. Suốt đường Ngôn Tô Kính đau đến nhe răng trợn mắt, bởi vì học quân mà mặt còn trắng nõn như lúc trước thêm vào đó là chỗ xanh chỗ tím, chứng tỏ Quý Tiểu Quang ra tay tàn nhẫn chút lưu tình, so lại Quý Tiểu Quang chỉ có chút thương tổn. Ngôn Tô Kính nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, nếu phải bị đồng chí cảnh sát canh giữ, chừng Ngôn Tô Kính xông tối đấm đá mắng miếng ngừng.

      “Tên tuổi nghề nghiệp….” đồng chí lớn tuổi cầm ghi chép hỏi trình tự.

      Hai người họ đều im lặng .

      “Nguyên nhân đánh nhau là gì?” ông ta lại hỏi.

      Bọn họ cũng im lặng , còn tôi bên tò mò nhìn quanh bốn phía. Sở cảnh sát trong truyền thuyết oa~~~~ cảm thấy có chút nghèo rớt mồng tơi, rách nát tơi tả a. Computer kiểu cũ rách nát, ghế ngồi rách nát, bản công văn rách nát, đồng chí cảnh sát rách nát.

      Chợt tầm mắt bị người ngăn chặn, ta lên tiếng, lặp lại lần nữa câu hỏi của đồng chí lớn tuổi hỏi tuôi.

      Tôi bỗng dưng nhớ đến lời kịch TV thường diễn, tôi thông thông cổ họng: “Tất cả chờ luật sư của tôi đến lại .” Hình như tôi vậy sai , ừm, tuy rằng đại gia có luật , nhưng mà vẫn muốn giả vờ.

      Nghe được giọng tôi, đồng chí cảnh sát trước mặt híp mắt tỉ mỉ đánh giá tôi từ xuống dưới lần, tiếp đó lộ ra vẻ mặt giật mình vạn phần: “Sao lại ở đây!”

      Đối với câu hỏi của vị đồng chí cảnh sát này, tôi rất thắc mắc, chẳng lẽ ta biết tôi hay sao? Tôi cũng phải tôi phạm giết người tội ác tày trời gì mà!

      Thấy vẻ mặt tôi mê mang, vị đồng chí cảnh sát này có chút thất vọng: “Là tôi nè! Tháng trước tôi còn chặn xe của !”

      Nghe vậy, đến lượt tôi híp mắt tỉ mỉ đánh giá ta từ xuống dưới lần, rốt cuộc bừng tỉnh hiểu ra: “Là à!” từ lúc chào đời đến này đó là lần đầu tiên bị cánh sát giao thông bắt được, đương nhiên đại gia suốt đời khó quên ấn tượng khó phai.

      “Chẳng phải là cảnh sát giao thông sao? Bây giờ…??”

      “Haiz! Bị điều rồi…ài!”

      “Vậy à.”

      “Vậy sao ở đây…”

      lời khó hết…”

      Thấy thế, Quý Tiểu Quang và Ngôn Tô Kính giương mắt nhìn, những người liên can khác thấy hai người bọn tôi chuyện hăng say, đều có vẻ mặt biết gì.

      lâu sau, cục trưởng sở cảnh sát vô cùng lo lắng gắp gáp trở về, chưa đến gần trừng mắt Quý Tiểu Quang, chẳng qua ông ta cười rất hòa nhã dễ gần đáng với chúng tôi.

      Cục trưởng là ông chú rất men, nhất là ông ta cười rộ lên quả chính là Hamtaro(1) phiên bản người , Kawaii(là tiếng Nhật nghĩa là: Dễ thương) đó đó đó.

      Chú Ham đến bên cạnh Quý Tiểu Quang vái câu, sắc mặt của ta phút chốc khó coi, ý vị nhìn tôi vài lần.

      Tiếp đó bàn tay to của chú Ham vung lên cho chúng tôi biết có thể rời , Ngôn Tô Kính mặt mũi bầm dập qua kéo tôi, lại bị Quý Tiểu Quang ngăn cản, tầm mắt tức giận của hai người chạm nhau trong khí, ma sát ra lửa.

      Thấy khí thế của bọn bất cứ lúc nào cũng gây chiến, tôi nhanh chóng lên tiếng: “Hai trước !”

      Bọn họ đều nhíu mày, hiểu cái gì gọi là ‘Hai trước .’?

      Tôi phỉ nhổ, hai kẻ ngu xi tứ chi phát triển! quá ràng để thấy đại gia tính rồi!

      Tôi lại ràng rành mạch với bọn họ lần, bọn họ chút nào có ý muốn rời . Tức, hai tên này nghe lời đại gia , muốn chết mà, ép đại gia sử dụng tuyệt chiêu!

      Cuối cùng đại gia uy hiếp tuyên bố họ tuyệt giao, hai người rốt cuộc tức giận bỏ .

      Tôi hài lòng, quay đầu nhìn mặt chú Ham thất thần si ngốc vẫy tay, ông ta vui vẻ chạy đến.

      “Ba con khỏe chứ?”

      đoán được chú Ham hỏi chuyện này, tôi theo bản năng trả lời: “ tệ tệ! tính phúc mỹ mãn, đoán chứng sang năm chú có thể ẵm cháu của ông ấy!”

      Mặt chú Ham đen xì.

      Ách. .có vẻ như đại gia lại lời vô sỉ rồi!

      Nhanh chóng trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Chú Ham, con có việc muốn xin chú giúp đỡ !”

      thành vấn đề! Chú có thể giúp nhất định giúp con, nhưng mà vì sao gọi chú là chứ Ham…?”

      “Bởi vì chú là chú của Hamtaro!”

      Lúc ông chủ Ngôn xông tới, tôi ở cùng đám người bản xứ, lúc ánh mắt lo lắng gấp gáp nôn nóng vạn phần của ta thoáng thấy tôi quăng con vua K xuống trở nên lạnh lùng trào phúng, được lời nào xoay người bỏ .

      Tôi nhanh chóng xả bài tay, vẫy tay qua loa với các đồng chí cảnh sát đánh bài, vội vang đứng lên chạy theo. Bước chân của ta rất nhanh, tôi gần như phải chạy mới có thể đuổi kịp ta.

      Hít sâu hơi, tôi chợt vọt tới trước mặt ta, ngăn cản đường của ta, chẳng thèm thở, “Ông chủ Ngôn, đứng lại!” hô! Hô! Mệt chết đại gia!

      Ông chủ Ngôn chuyển hướng tiếp, hoàn toàn nhìn tồn tại của tôi, trong nháy mắt lòng lạnh lạnh, tôi chợt xông lên ôm lấy ta từ phía sau, “ được , em cho !”

      ta dừng bước, giọng tựa như từ nơi xa truyền đến: “Nhậm Minh Bích, thất vọng với em.”

      Thất vọng!

      Từ nghiêm trọng! ông chủ Ngôn cư nhiên thất vọng với tôi….ách! chẳng lẽ ta từng kỳ vọng ở tôi? Còn đại gia phụ lòng kỳ vọng của ta, làm ta thất vọng?

      “Em có từng đứng ở lập trường của mà thay lo lắng chưa?” giọng phản phát từ Bắc cực bay đến.

      Có mà….mà hình như…. có…..chuyện Kỷ Hiểu Lan dường như tôi đứng ở lập trường của ông chủ Ngôn suy xét…..ai! cho nên ông chủ Ngôn thất vọng với tôi.

      “Em rất ích kỷ!” giọng bây giờ là từ Thổ tnh truyền đến!

      Được rồi….đại gia thừa nhận quả đại gia ích kỷ…… lòng nghĩ cho Kỷ Hiểu Lan dẫn Ngôn Đậu Đậu cứt ………. có nghĩ thay ông chủ Ngôn…..

      “Em biết sai rồi!!”

      “Em biết sao? Khi nghe em mình ở sở cảnh sát….em hiểu tâm trạng lúc ấy sao?”

      Ách?? . . phải chuyện Kỷ Hiểu Lan sao??! Ông chủ Ngôn thất vọng về tôi là vì tôi lừa ta đến sở cảnh sát sao…..đại gia kêu Ham gọi cho ông chủ Ngôn, miêu tả tình cảnh tôi ở sở cảnh sát khoa trương chút chút….tuy rằng lúc đó mơ hồ nghe được Hamtaro với ông chủ Ngôn…..tôi bị đánh này nọ nhưng có căn ngăn!

      Cho nên ông chủ Ngôn vì lời đồn tôi bị đánh thành tàn phế nhưng thực tế là tứ chi hoàn chỉnh mà thất vọng! hóa ra là như vậy!

      “Em biết! em biết! nếu đối tưởng đổi lại, em nhất định xách dao vọt vào sở cảnh sát cứu !” nhưng nếu ông chủ Ngôn bị đánh cho tàn phế, tôi vui vẻ, cho nên rốt cuộc ông chủ Ngôn tức giận là vì cái gì chứ chứ chứ ?

      Người chung quanh tới lui, ngang qua bên cạnh chúng tôi đểu ghé mắt nhìn lại. ông chủ Ngôn trầm mặc, đưa ra bất kì bình luận gì đối với lời hùng hồn của tôi, tôi chỉ có thể ôm chặt người ta buông.

      Tôi như chó mất chủ yếu ớt trở lại trường, ba đóa hoa khôi phi nhanh đến bao vậy tấn công ép hỏi tôi biến mất ngày làm chuyện ‘thương thiên hại lý’ gì. Đối mặt với lời truy hỏi khóc lóc của các , tôi thở dài, cuối cùng rề rề ra chuyện của chúng tôi.

      Sau khi các nàng nghe xong bài trình bày vui buồn lỗn lộn của tôi, ánh mắt người người gần như mốt trợn ra, miệng cũng mở to.

      Lâm Kỳ : “Đại Khoản à! Cậu quả nhiên dũng mãnh!

      Lê Lệ mặt đỏ bừng: “Đại Khoản à! Cậu biết ngượng ngùng mà!

      Mạnh Mạnh trợn trắng mắt khinh bỉ : “Cậu ấy đức hạnh này! diệt đàn ông nhà lành!”

      Ba đóa hoa khôi đánh gia tôi thế nào, tôi thèm quan tâm, đại gia quan tâm chính là ông chủ Ngôn thôi, vì sao ta phải giận tôi, vì sanh ta phải bơ đại gia chứ, đại gia nên làm sao cứu vãn trái tim nhiệt tình như lửa với đại gia của ta đây???

      Buồn bã rầu rĩ lục ra đồ ta làm mất… được được được! là tôi trộm là tôi trộm! lúc ra quần lót và quần ngủ tôi trộm, bên sợi vải mỏng manh giống như còn lưu lại hơi ấm của ta, móng heo run run nâng chúng đến bên mặt, chà chà.

      Ba đóa hoa khôi phút chốc mặt tái nhợt, mặt ngại ngùng.

      Ngại ngùng? Ngại cái mốc á! Đại gia lười nhìn các , tiếp tục chà rồi chà bảo bối của tôi…

      Mạnh Mạnh là người đầu tiên chịu nổi nào tới muốn lấy chúng nó, cũng may tôi phản ứng nhanh nhẹn, lập tức nhanh chóng kéo cổ áo ta nhét chúng nó vào, mật giận dữ: “Cậu muốn làm gì?! Mạnh Mạnh mình cho cậu biết! cậu muốn cướp gì cũng được, nhưng nếu cậu cả gan dám cướp đồ có liên quan đến ông chủ Ngôn, mình thể liều mạng với cậu!”

      Mạnh Mạnh cướp thành, sắc mặt càng khó chịu, giọng điệu là ‘chỉ tiếc rèn sắt thành thép’: “Nhậm Minh Bích! Cậu có chút tiền đồ được ! Chẳng phải chỉ là người đàn ông thôi sao!! Đến nổi cậu cậu cậu…….cậu!!” có lẽ đối với hành vi của tôi còn lời nào để , Mạnh Mạnh ‘cậu cậu’ cả buổi ra nguyên do vì sao, lập tức hung hăng phủi tay.

      Lâm Kỳ Lê Lệ cũng nhao nhao gật đầu, tỏ vẻ đồng tình lời Mạnh Mạnh.

      Tôi lưu luyến thôi sờ bảo bối bên trong ngực bé, bĩu môi: “Mà mình chỉ thích ta! Thích đến cả quần lót của ta cũng trở thành bảo bối!” bỗng dưng nhớ đến lời Liễu Lam Lam từng , lời tiên đoán của ả trở thành , bây giờ đại gia chính là lấy quần lót của ông chủ Ngôn nhìn vật nhớ người! oa hu hu hu! Quạ đen Liễu Lam Lam! !

      Có lẽ động tác vuốt ve bảo bối trong ngực bé quá mức khoa trương, khiến cho thoạt nhìn đồng tác rất giống như tự xoa ngực an ủi, sắc mặt ba nàng ràng càng trắng bệch.

      Lê Lệ run run mở miệng:

      “Cậu nhận sai với ta , mình tin nhất định ta tha thứ cho cậu…”

      “Mình cam đoan là mình rất thành tâm nhận sai! Nhưng mà ta vẫn…” tôi nản lòng ủ rũ.

      Mạnh Mạnh túm lấy di động của tôi, ở trong danh bạ điện thoại tìm được số của ông chủ Ngôn, cười chậc chậc ấn xuống nút gọi điện.

      Tút tút tút…

      Tút tút tút…

      Tôi im lặng thở dài, tiếp tục vuốt ve bảo bối bên trong ngực bé. Vô ích, ông chủ Ngôn chắc chắn nghe điện thoại của tôi, bây giờ ta chính là đứa khó chịu nhất, làm sao có thể nghe điện thoại của tôi chứ? chúng tôi lấy cây kẹo dỗ dỗ ta còn có thể tha thứ…

      Đột nhiên ba nàng kích động: “Kết.. kết nối rồi!!”

      “Ừm ừm, kết nối rồi!”

      kết rồi!”

      Tôi hơi run sợ, ràng nghe giọng điện thoại phát ra tiếng quạnh quẽ xa lạ: “Alo, xin chào.”

      “….” Mạnh Mạnh ngây người, biết nên làm gì. Lâm Kỳ doặt lấy điện thoại, khu vài tiếng rồi : “Xin chào! Tôi là bạn của Đại Khoản…. phải! tôi là bạn học của Nhậm Minh Bích!”

      ấy đâu?”

      “Cậu ấy sao! Cậu ấy khóc lóc vô cùng thương tâm! Chúng tôi khuyên được, đành phải gọi cho …”

      “Xin giao điện thoại cho ấy, cảm ơn.” Dừng chút, ta lại bổ sung: “Tôi khuyên ấy.”

      Lâm Kỳ đưa điện thoại đến trước mặt tôi, tôi run rẩy nhận điện thoại đưa đến bên tai, lại biết gì.

      biết em khóc.”

      “Ông chủ Ngôn! Em em---“

      “Đừng gấp, hãy nghe xong.”

      Tôi im lặng, ngoãn ngoãn chờ đợi câu tiếp theo của ta, chỉ nghe giọng vắng lặng của ta:

      “Bây giờ ở sân bây, tối 11h về thành phố S….em đừng nghĩ lung tung, có việc gấp phải về xử lý.”

      Chờ đầu óc tiêu hóa xong lời ta , điện thoại sớm cắt đứt, tôi kinh ngạc, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di dộng trở lại màn hình chờ, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống. từ lúc biết ông chủ Ngôn đến nay, nước mắt tôi hoàn toàn bị giảm giá trị. Ông chủ Ngôn đáng ghét, giết người người lại vì mà tơi lệ, ta có biết ….tức giận có thể mắng tôi, có thể đánh tôi, tôi thà rằng thân thể bị hành hạ cũng muốn tâm tình bị dày vò.

      “Đại Khoản!! cậu làm sao vậy?! sao cậu khóc?? ta gì???”

      “Đại Khoản! Đại Khoản cậu đừng khóc mà, có việc cứ , bọn mình giúp cậu nghĩ cách!”

      “Đàn ông quả biên có ai tốt!”

      Tôi đứng dậy lau nước mắt, kiên định với các : “Mình phải đến sân bay.”

      Đúng vậy! đại gia nhất định phải cứu vãn trái tim đối với đại gia nhiệt tình như lửa của ông chủ Ngôn!! Đại gia phải dùng loại nhiệt tình như lửa mạnh hừng hực hòa tan trai tim thất vọng lạnh như băng của ta!!!
      yui_9xmal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :