1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tôi yêu nhân dân tệ - Trùng Tiền Hữu Điểu (44C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yui_9x

      yui_9x Well-Known Member

      Bài viết:
      182
      Được thích:
      299
      ta thấy tình cảm gia đình của Bích tỷ nhạt nhẽo quá thôi, cũng may có Ngôn ca hành hiệp trượng nghĩa ra tay cứu giúp Bích tỷ rồi :)
      LạcLạc thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 31

      Trong điện thoại ấp a ấp úng với ông chủ Ngôn hồi lâu, tôi vẫn chưa ra chuyện ba muốn gặp ta.

      Từ trong nhà chạy vội mấy cây số đến chỗ chặn xe của ông chủ Ngôn, tôi vẫn chưa ra chuyện ba muốn gặp ta.

      Sau khi ông chủ Ngôn kéo tôi lên xe, tiếp tục chạy hướng về phía nhà tôi, ta thấy nét mặt tôi muốn phóng rắm mà còn bướng liên tục nhịn xuống, mặt đổi sắc khuyên tôi có gì cứ thẳng, tôi vẫn chưa ra chuyện ba muốn gặp ta.

      Mãi đến khi xe ta dừng ở trước cửa nhà tôi, tôi trông thấy ba đại nhân đứng ở cạnh cửa sổ lầu. tôi giữ chặt tay ông chủ Ngôn, khúm núm câu: “Ba em muốn gặp .”

      Thân thể ông chủ Ngôn ràng cứng đờ, giọng kèm theo nguy hiểm: “Nhậm Minh Bích, sao em sớm chút, điều gì làm cho em khó mở miệng?”

      Tôi ủy khuất bĩu môi: “Hu hu, người ta cũng muốn đâu, người ta chỉ sợ tức giận thôi.”

      Ông chủ Ngôn khẽ nâng cằm, đường cong cổ tuyệt đẹp, ta điều chỉnh tốt hô hấp bình tĩnh nhìn tôi: “ , rốt cuộc em còn lời vô sỉ gì chưa .”

      Ưm….lời vô sĩ….người ta cũng có muốn đâu…

      Tôi cúi gằm đầu, cực kì giọng : “Em là Thầy dạy bổ túc của em.”

      mảnh trầm mặc.

      Tôi vụng trộm giương mắt, mặt ông chủ Ngôn chút thay đổi nhìn chằm chằm tôi, trong đôi mắt hẹp dài lên loại cảm xúc tên là tan vỡ và tức giận.

      “Em sai rồi…..” tôi giật tay áo của ta, đáng thương tội nghiệp nhận lỗi.

      Ông chủ Ngôn lạnh lùng pia liếc tôi cái, lên tiếng.

      Thường ngày bàn cơm chỉ có tôi và Lão Thái Hậu, lúc này xuất thêm hai vị đại nhân, mỗi người lứa.

      Đặc biệt là bầu khí được tự nhiên, nhất là sắc mặt u của ba đại nhân, tôi nhìn mà trong lòng run sợ, giật mình, hoang mang lo sợ.

      Chiến trường tiếng động, tràn ngập khói thuốc súng.

      Lão Thái Hậu phát chút nào, mặt mày vẫn hớn hở như cũ, ba hồi gắp thịt cho ba, bốn hồi gắp rau cho ông chủ Ngôn, gắp cho tôi------xương cá.

      = = xin hỏi mẹ đại nhân, ngài gắp xương cá cho con là vì nguyền nhân gì, hi vọng con sớm bị mắc xương cá mà chết sao…..đại gia vốn mắc kẹt chết sống lại trong ánh mắt đối nghịch giữa ba và ông chủ Ngôn, ngài còn cho con thêm nét, ngài là có mưu gì hả ngài.

      “Cậu chính là ‘giáo viên phụ đạo’ của Minh Bích .” Nét mặt ba nghiêm túc, trong lời có mảy may lạnh lùng.

      Ông chủ Ngôn ung dung bình tĩnh mỉm cười: “Chào bác.”

      Ba ấm nóng gật đầu, mỗi câu chuyện cùng ông chủ Ngôn đều mang theo nhàn nhạt xa cách. Ông chủ Ngôn từ đầu đén cuối đều ở trạng thái vinh nhục sợ hãi, chỉ là khi ánh mắt bay đến chỗ tôi mơ hồ tràn ngập ý tính sổ sau.

      trái bóng cao su đá tới đá lui giữa bọn họ, sau đó biết làm sao liền đá về phía tôi------

      “Con bé nhất định gây thêm ít phiền phức cho cậu.”

      “Chuyện của em ấy đối với cháu mà tuyệt phải phiền phức.”

      “A…? quan hệ giữa hai người dường như rất tốt?”

      “Bác trai, cái này người có thể hỏi Minh Bích.”

      Sau đó, hai tròng mắt lợi hại của ba đại nhân và ánh mắt tràn ngập uy hiểm đe dọa của ông chủ Ngôn bắn về phía tôi, trong lòng tôi, rùng mình, khỏi thầm kêu khổ ngừng, đây là chuyện gì vậy!! Thảo dân tôi có đắc tội gì với hai vị đại nhân, vì sao phải kéo tôi vài trong cuộc chiến của đàn ông bọn họ! đại gia phải bia đỡ đạn mà!!!

      Tôi thận trọng trả lời ba:

      “Con và ‘Thầy Ngôn’….là tình cảm cách mạng vững vàng, ha ha ha.”

      Ba mặt đổi sắc, hỏi tiếp: “Đơn giản là bạn bè sao?”

      Tôi giành mở miệng trước ông chủ Ngôn: “Tình bạn trong sáng thuần tuy1~”

      Ba đại nhân hài lòng gật đầu, mà mặt ông chủ Ngôn vẫn như trước thay đổi, trong đôi mắt ràng lên buồn bực tức giận.

      Ách, đại gia tạm thời làm phản để ông chủ Ngôn ở tạm thế hạ phong.

      Lần này ba trở về, dường như chỉ ở nhà tuần, Lão Thái Hậu có thể vui vẻ, khổ cho tôi, ba ở nhà ngày, tôi liền tiếp tục lặp lại sống bằng chết chết bằng sống.

      Trong quá khứ khoản thời gian ba về nhà cũng quá ba ngày, tại cư nhiên muốn ở lại tuần. oh my god, sống ngày bằng năm đó nha, chừng tỏ đại gia sau này 7 năm thể về nhà họ Ngôn, thể quang minh chính đại cùng ông chủ Ngôn chàng chàng thiếp thiếp ôm ôm ấp ấp, thậm chí thể giờ trò sờ mó với ta.

      Đây là hành hạ trắng trợn mà!!! Đại gia có ông chủ Ngôn tựa như cá thiếu nước, khô héo mà chết!!! (tác giả: thí dụ của rốt cuộc cũng giống chuyện rồi!! ngốc nghếch mới lớn của chúng tôi!!!)

      Hu hu hu! Đại gia muốn là bọ hung mất phân và nước tiểu(Tác giả:………coi như trước đó ta chưa gì!)

      Ngoài cửa.

      Tôi vẻ mặt cười nịnh nọt: “Ông chủ Ngôn, đừng tức giận có được ?”

      Ông chủ Ngôn dịu dàng pia liếc tôi cái, phủi tay chuẩn bị rời .

      Tôi chợt nhào lên ôm lấy thắt lưng của ta, sợ hãi reo lên: “Ông chủ Ngôn, người ta biết sai rồi! đừng để ý đến người ta má!”

      Ông chủ Ngôn dễ dàng gỡ móng heo của tôi ra, lời nào tiếp tục .

      Nhìn bóng lưng ông chủ Ngôn rời , nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống, khỏi thống hận chính mình vì sao trước đó trực tiếp thẳng thắn với ba, ràng biết ông chủ Ngôn nhất định thích bị ba nhận nhầm là thầy giáo, tôi vẫn như cũ lo lắng cảm thụ của ta.

      Hu hu, đại gia là đứa khốn nạn từ đầu đến chân! Bây giờ tốt rồi, ông chủ Ngôn tức giận, để ý đến tôi rồi! để ý đến tôi rồi!!!

      Đại gia trở thành cá thiếu nước, sắp khô héo mà chết, đại gia trở thành bọ hung mất phân và nước tiểu, sắp chết đói!!

      Oa hu hu…

      Trong tầm mắt mông lung bỗng dưng xuất đôi chân, đôi chân khiến đại gia kích động vô cùng, tôi nâng gương mặt dính lệ loang lỗ, ánh mắt hi vọng nhìn về phía ông chủ Ngôn tràn ngập hết cách(bất đắc dĩ).

      ta đưa tay lau nước mắt nước mũi của tôi, trầm thấp : “Em khóc cái gì chứ.”

      đợi tôi trả lời, ta lại : “Là tôi nên ủy khuất mới phải, là tôi nên khóc mới đúng.”

      Tôi tiến lên muốn ôm ta, bàn tay đến giữa trung lại dừng lại, sợ hãi lại bị ta đẩy ra. Thấy thế, ông chủ Ngôn nhíu mày, trong con ngươi sâu thẩm lên tự trách, tay kéo lấy tôi ôm chặt vào lòng.

      ta cúi người ở bên tai tôi, tầm thấp thở dài: “ có tức giận---“

      Tôi ra sức ôm lấy ta, mang theo tiếng khóc cắt ngang lời ta: “ ràng tức giận. để ý đến em! còn đẩy em ra!!”

      Ông chủ Ngôn thầm: “ xin lỗi, đảm bảo sau này tuyệt đối có loại tình huống này.”

      Tôi hít hít mũi gật đầu, đầu cọ cọ trong ngực ta. Ông chủ Ngôn bỗng nhiên cười, cười cực kì bí hiếm sâu xa, khó hiểu.

      Giọng tao nhã mê người của ta vang lên bên tai: “Ba em nhìn chúng ta----từ lúc đẩy em ra.”

      ………..

      Cả người bỗng dưng cứng ngắc, trong đầu bỗng chốc trống , đầu vùi vào trong ngực ta vẫn nhúc nhích, đáy lòng nhanh chóng suy nghĩ làm sao giải thích với ba về hình ảnh chúng tôi chàng chàng thiếp thiếp ôm ôm ấp ấp này.

      Lúc tiễn ‘Thầy Ngôn’ tôi lưu luyến thôi lệ rơi lã chã, cố có cái ôm ‘tràn ngập tình bạn bè’ với ta……..mọi lời giải thích sàng lọc loại bỏ như thế lên trong đầu.

      Hình ảnh ông chủ Ngôn chút do dự đẩy tôi ra phút chốc lên trong óc, lòng tôi co rút, từ trong ngực ta ló đầu ra nhìn về phía ba ở bên cạnh cửa sỗ lầu. Rống như Sư Tử Hà Đông: “Ba! ấy phải thầy con! ấy là---người đàn ông của con!”

      Sắc mặt ba đại nhân trầm, tầm mắt sắc bén như dao từng cái bắn nguòi tôi, tôi co rúm lại theo bản năng trốn vào trong ngực ông chủ Ngôn.

      “Nhậm Minh Bích! đứng yên đó cho tôi!” ba hét lớn tiếng.

      Tôi vội vàng đứng yên, đầu cúi thấp. trong lòng cực kì khinh bỉ ba, cố làm ra vẻ, ông quản tôi cái gì chứ, cả tôi bao nhiêu tuổi ông cũng nhớ được, dựa vào đâu dại gia thích ai còn phải được cho phép của ông!

      “Bác trai---“

      Ba lạnh giọng cắt ngang lời ta: “Đừng gọi tôi là bác trai, tôi nhận nổi!”

      “Ngôn Siêu Kế, 29 tuổi, tổng giám đốc công ty BMR, lại còn là người thừa kế thứ 5 của xí nghiệp Ngôn thị, hửm? thân phận như vậy, tôi có thể nhận nổi tiếng bác trai của cậu sao.”

      Trong khí lan tràn ngảy may mùi thuốc súng, yên lặng trầm mặc.

      Tựa hồ chờ đợi cái gì đó phát nổ.

      Nghe được giọng điệu châm chọc khiêu khích của ba gương mặt tuấn của ông chủ Ngôn cứng nhắc, tôi thấy liền bốc hỏa, ba dựa vào đâu mà dùng giọng điệu chế nhạo đó ca ngợi ông chủ Ngôn!

      “Phải, ấy nên gọi ba là bác trai.” Ánh mắt trừng càng lúc càng lớn, tôi tức chết: “ ấy nên gọi ba là ông nội mới đúng!”

      Ông chủ Ngôn kéo lấy tay tôi ra sức nhéo, tôi biết là ta muốn tôi ngậm miệng, cứ nghe lời dạy của ba. Nhưng mà đại gia cam làm nỡ, lúc đầu đại gia sợ ba biết ông chủ Ngôn, là vì sợ ông chia rẽ bọn tôi, mà lúc này nếu ông biết rồi, vậy tôi cũng cần cố kỵ gì, ai cũng đừng mơ tưởng chia rẽ bọn tôi.

      Quan trọng nhất là, ông chủ Ngôn nhà tôi chỉ được phép để tôi bắt nạt, tôi tuyệt đối để người khác bắt nạt ta, cho dù người này là ba tôi.

      Sắc mặt ba trong nháy mắt xanh mét, tực giận vô cùng, vỗ mạnh xuống bàn: “Nhậm Minh Bích! Con biết con !”

      “Con biết! ba vốn già, chẳng lả ba còn là tên nhóc trẻ tuổi sao?!” tôi sợ chết cãi lại.

      “Phải rổi! con phản rồi!” ba thở hổn hển đứng lên, Lão Thái Hậu vội vàng xông đến ngăn cản ông, quay đầu trừng tôi: “Minh Bích, con ít câu !”

      “Ba ấy, con liền .”

      “Con biết ba là gì của con ? Cư nhiên dám chuyện như vậy với ba!”

      “Ba là ai? Chẳng phải ba là Tham Mưu Trương tài giỏi của hải quân sao?”

      “Lý Quỳnh! Lấy roi cho !”

      Thoáng chốc người xung quanh đều biến mất, còn lại mảnh tối đen. Thân thể kiềm chế được phát run, tôi nhớ đến cảnh tượng trước đây, ba giơ cao roi đánh tôi……

      Năm ấy, tôi khoảng 5 tuổi, rốt cuộc là nguyên nhân gì làm cho ba đánh tôi, đến nay tôi vẫn lắm.

      Lúc ấy chúng tôi hề sống ở khu nhà ở bây giờ, mà là ở tại trụ sở lớn quân khu Công Chính phía tây nam, khi đó ba cũng phải Tham Mưu Trưởng của hải quân, là trung tướng của hải quân. ngày ba nổi giận đùng đùng từ bên ngoài trở về, trước kia còn hiểu chuyện, tôi chỉ y theo tâm trạng của mình muốn làm gì làm đó, có lẽ vẫn còn có chút mong mỏi ba, tôi liền ngây thơ ngọt ngào kêu ba ba chạy về phía ông, sắc mặt ba có chút chuyển biến tốt đẹp.

      “Nhậm Minh Bích! Nhậm Minh Bích!” đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của trẻ con, là Quý Tiểu Quang con trai dì Lý bên cạnh. Lúc này cậu ta cầm mấy cái kẹo que tay ngoắc ngoắc tôi, tôi mở hai tai của ba ra, nhanh chân chạy về phía tiểu Quang.

      Ba giữ chặt áo của tôi, giọng tràn ngập thống hận: “ được .”

      Tôi giãy thân thể bé, miệng hô: “Con muốn kẹo que, con muốn kẹo que! Ba ba buông! Con muốn kẹo que!”

      Bỗng dưng ông buông ta, tôi té xuống đất, sững sờ nhìn ông.

      Bỗng nhiên sắc mặt ba dữ tơn: “Con nghe ba , hay nghe nó ?”

      Tôi theo bản năng trả lời: “Kẹo que…”

      Bỗng nhiên ba ngửa đầu lên cười to, hung ác : “Ha ha ha ha! Con chọn nó, mà cần ba con?”

      biết ba làm sao biến ra cây roi, tôi biết ông giơ roi lên, sau đó hung hăng quất vào người tôi, thân thể truyền đến đau đón tôi òa tiếng khóc lớn lên, Quý Tiểu Quang dường như cững sửng sốt, kẹo que tay rơi xuống đất, sợ đến mức bất động đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn ba tôi roi lại roi đánh vào tôi ở mặt đất.

      Mãi đến khi Lão Thái Hậu từ bên ngoài trở về, nhìn thấy tôi vết thương chồng chất nằm mặt đất nhúc nhích và người đàn ông che mặt quỳ mặt đất, giật mình hét chói tai ra tiếng.

      Sau đó tôi nhập viện, theo lời Lão Thái Hậu, tôi từ khỏe mạnh tưởng nổi, cho đến bây giờ chưa từng đến bệnh viện. mà lần đầu tiên nằm viện, phải vì bị bệnh, mà là bị chính ba mình đánh đến nhập viện, lần đó Lão Thái Hậu câu oán hận ba đề nghị ly hôn.

      Sau này vì sao bọn họ ly hôn thành, nguyên nhân trong đó tôi cũng biết . Tóm lại từ đó về sau, tôi liền sinh ra loại khoảng cách cùng cách giác sợ hãi với ba.

      Bên tai vang lên tiếng thét chói tai của Lão Thái Hậu: “Nhậm Hách, tôi cho ông biết, nếu ông cón dám đánh con tôi, tôi để yên cho ông.”
      mal thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 32

      Lão Thái Hậu đứng phía trước tôi giống như bà mẹ bảo vệ gà con, rất có cảm giác như muốn đánh tôi phải bước qua xác, sắc mặt ba càng thêm khó coi.

      Tôi kiềm chế được run rẩy, nét mặt vẫn phục như trước. ông chủ Ngôn khẽ cau mày, cuối cùng nhàn nhạt lên tiếng: “Minh Bích, em lấy roi thay bác .”

      Nghe vậy, Lão Thái Hậu thể tin được giận dữ nhìn ông chủ Ngôn.

      Tôi cũng dám tin vào câu mà lỗ tai mình nghe được, ông chủ Ngôn--- bảo tôi lấy roi?

      “Tiểu Ngôn! Cậu ước gì vợ tương lai của cậu bị cha chồng tương lai đánh?!” Lão Thái Hậu lại hét tiếng chói tai.

      Tôi chớp mắt theo dõi ta, ba có đánh tôi hay phải vấn đề quan trọng mà tôi quan tâm, Lão Thái Hậu cha vợ thành cha chồng cũng phải vấn đề quan trọng mà tôi để ý, vấn đề quan trọng là vì sao ông chủ Ngôn phải vâng lời cha tôi, chẳng lẽ ta sử dụng ‘khổ nhục kế’? dùng chiến thuật vòng quanh? Mặc kệ là gì, tóm lại tôi tin tưởng ông chủ Ngôn tổn thương tôi, cho dù trong lòng tôi lo lắng yên.

      “Tiểu Quỳnh! muốn đánh con từ khi nào vậy?” ba tức giận .

      Chúng tôi kinh ngạc trân, đầu óc xoay chuyển kịp, khốn đón nhìn họ.

      “Chuyện hứa với em, nuốt lời.” ba trịnh trọng nhìn chằm chằm Lão Thái Hậu, còn Lão Thái Hậu ngây ngốc hiểu tình huống thình lình gì xảy ra. Tiếp đó ba xoay người đối diện với tôi, nét mặt và giọng điệu nghiêm túc: “Về phần con, tiếp , con bao nhiêu câu lát nữa ba liền đánh ‘đàn ông’ của con bấy nhiêu roi.”

      Tôi xù lông, tức giận : “Đánh cái cọng lông ba á!”

      Khóe miệng ông chủ Ngôn run rẩy, lại vẫn ngăn cản tôi .

      “Ba câu.” Ba tuyên bố rất có trật tự.

      Tôi tiếp tục xù lông: “Ba cái cọng lông ba ấy! đầu ba rút gân à!”

      Ba nghiêng người thấp giọng vài câu với Lão Thái Hậu, Lão Thái Hậu liền ra, ông mặt đổi sắc nhìn tôi: “Con muốn mắng tiếp?”

      “Tóm lại con cho ba đánh ông chủ Ngôn!” tôi ôm chặt lấy ông chủ Ngôn, giống dáng vẻ Lão Thái Hậu bảo vệ tôi trước đó.

      “Cậu ấy bằng lòng cho ba đánh.”

      Tôi hung hăn phản bác: “Làm sao có thể! Ba xạo!”

      “Con tin có thể hỏi ông chủ Ngôn nhà con chút, hừ!”

      Tôi kéo kéo tay áo ông chủ Ngôn, tràn đầy tự tin: “Ông chủ Ngôn, với ông ấy, có đồng ỳ cho ông ấy đánh hay ?”

      “Có thể được bác trai dạy dỗ, là vinh hạnh của .”

      khắc đó, tôi lại lần nữa dám tin vào câu mà lỗ tai mình nghe được. ông chủ Ngôn vậy mà bằng lòng….cho ba đánh? Vì sao…..vì sao….

      Tôi đứng yên bất động tại chỗ, lâu cách nào lên tiếng.

      Bỗng nhiên nhớ đến trước kia, lần đầu tiên ông chủ Ngôn chạm mặt Lão Thái Hậu bất hạnh bị đánh, là vì tôi dối, mà câu trả lời của ta cũng là: “Có thể được bác dạy dỗ, là vinh hạnh của cháu.” Giờ phút này ông chủ Ngôn lại vì lời vô sỉ của tôi mà chịu khổ cay độc.

      Dìu ông chủ Ngôn bước từng bước về phía xe của ta, lòng tôi đau gần chết, hận thể vã miệng chết tiệt của mình mấy cái, vì sao luôn tranh luận với ba. Ba cũng kẻ lòng dạ độc ác, quất roi vào người ông chủ Ngôn, mắt cũng chớp cái, ông ta tưởng đánh cướp biển Nhật lùn chắc, có giỏi về biển đánh kẻ địch , vì sao phải tra tấn ông chủ Ngôn nhà tôi.

      bên quan sát Lão Thái Hậu, chỉ ra tay cứu vớt đôi uyên ương số khổ bọn tôi, còn giữ chặt tôi những lúc tôi muốn xông lên chắn roi thay ông chủ Ngôn, ngăn cản tôi hùng cứu mỹ nhân (chúng sinh: ông chủ Ngôn là mỹ nhân, là chắc chắn, còn phải hùng mà là cẩu hùng(người vô tích ), cũng là chắc chắn).

      Hu hu hu……đều tại tôi, ông chủ Ngôn gặp phải tôi chính là kẻ bất hạnh thế giới.

      Nhất là sau khi ba đánh ông chủ Ngôn xong, còn cười nhàng: “Sau này nếu khó chịu với ba cứ việc đến mắng ba, tuy rằng ba hứa với mẹ con, động đến cọng lông tơ của con, nhưng mà đàn ông của con tốt nhất là da đủ dày.”

      Nhất thời tôi xù lông, lửa giận xông lên đầu, há mồm liền chửi: “TMD da ba dày!”

      Pia tiếng, roi của ba lại quất vào phần lưng của ông chủ Ngôn. Ông chủ Ngôn thét lớn tiếng, giữa trán có giọt mồ hôi lạnh trượt xuống.

      Tôi há mồm, ba bình tĩnh cầm lấy roi chĩa vào phần lưng chồng chất vết thương của ông chủ Ngôn, lời của tôi mắc kẹt ở cổ họng, lên nổi cũng xuống được.

      Căm hận nhe răng nhếch miệng với ba phen, tôi cắn chặt môi mình, môi truyền đến đau đớn nhắc nhở tôi đừng nữa.

      Ông chủ Ngôn nhịn đau gượng cười với tôi, ngón cái nhàng xoa môi tôi, để tôi thả môi mình ra, trong mắt ta có chút trách cứ.

      Hu hu hu……… vì sao ông chủ Ngôn đối xử tốt với tôi như vậy! vì sao vậy! đại gia có chỗ nào tốt!

      Bời vì ông chủ Ngôn bị thương, do đó tôi lo nghĩ cho thân thể ta mà đuổi ta đến vị trí tay lái phụ, vì vậy tôi ngồi ở vị trí tay lái của ta, vì vậy cuối cùng tôi cũng có thể ‘sủng hạnh’ chiếc xe hơi cao cấp sang trọng này. Cảm thấy kích động trận, đại gia chưa từng lái xe cao cấp như vậy nha!

      tin em biết lái xe.” Dừng chút, ta : “Kĩ thuật của em thế nào?”

      ách! Ông chủ Ngôn vẫn là tin tôi sao, lật bàn!

      Tôi xác thực: “ phải tin tưởng em, giống như em tin vậy!” tuy rằng tôi tin bản thân mấy.

      Ông chủ Ngôn nhùn vai, động tác thắt dây an toàn trắng trợn chọc mù mắt đại gia, ta cứ như vậy tin đại gia.

      Cho nên giây sau nhào qua, dùng sức quá mạnh nên đè ông chủ Ngôn ở ghế dựa, ta đau hít hơi.

      Tôi vội vàng cởi bỏ dây an toàn ta thắt lên, sau đó lùi về vị trí cũ, chột dạ dám nhìn vẻ mặt thâm trầm của ta.

      Bởi vì trong lòng khẩn trương, lúc khởi động biết sao chân tôi đạp phải tăng tốc, xe lập tức bay ra ngoài, ông chủ Ngôn thắt dây an toàn suýt chút nữa đập vào cửa kính, trái tim tôi sợ đến mức đập thình thịch lập tức thắng xe.

      “Rầm---“

      Đầu ông chủ Ngôn vẫn dâp vào cửa kính…..ô ô…. bi đắt.

      “Nhậm! Minh! Bích!”

      Ô ô, ông chủ Ngôn tức giận, tôi nhanh chóng sang chuyện khác.

      “Ông chủ Ngôn, vì sao với em, nguyện vọng thi đại học là đại học T?”

      Qua lâu, ông chủ Ngôn mới rầu rĩ vui trả lời:

      “Bác với em sao.”

      “Mẹ nghĩ với em!”

      “À, vậy bây giờ em biết cũng muộn.”

      “!!!!”

      Thời gian trôi nhanh, chưa tới bảy ngày cú điện thoại tới trước, liền bảo ba về lo nghiệp hải quân của ông, Lão Thái Hậu khỏi lại khóc lóc trận, lại giữ được bước chân người đàn ông của bà.

      Ba hôn lên trán bà, cúi đầu : lại chờ vài năm nữa, nhất định buông mọi thứ ở cùng em.

      Ba rồi, Lão Thái Hậu xa xa : đây là số của bà, ai kêu bà gả cho quân nhân cống hiến vì nước.

      Mặt khác Lão Thái Hậu lén với tôi, lúc đầu ba định tách chúng tôi ra. Bởi vì tuổi này của mình lớn hơn vợ rất nhiều, ông hi vọng con mình cũng gả cho người đàn ông quá lớn tuổi, nhưng mà con luôn sợ ông sợ muốn chết lại để ông chủ Ngôn trong miệng, ngang nhiên chống lại ông. Trong phút chốc ông liền nghĩ thông suốt, tình cảm của con để tùy con vậy, ông miệt mài nhiều năm, phải là người chồng tốt, cũng phải người cha tốt, vậy liền đành làm người chồng mà khiến vợ và con chán ghét.

      Tôi hơi kinh ngạc, hoa ra ba rất thông tình đạt lý.

      Lão Thái Hậu lập tức vỗ đầu tôi, tức giận : “TMD con đừng thầm oán đàn ông của mẹ, lần trước con mắt ba già mẹ còn chưa tính với con, bây giờ con lập tức cút dọn dẹp sạch trong nhà, tiếp đó chạy về chỗ đàn ông của con!”

      (╯﹏╰) ách. . . . .

      Thời gian trôi qua mau.

      Cách thời gian đến trường báo danh dần dần đến gần, tôi vô cùng buồn rầu, mỗi ngày nhìn gương mặt xinh đẹp của ông chủ Ngôn sững sờ. tuy đại học T rất tốt đẹp rất tươi sáng, nhưng đại gia ngàn lần vạn lần triệu lần muốn rời khỏi ông chủ Ngôn đâu đâu đâu, đại gia muốn tôi và ông chủ Ngôn mỗi người nơi, đại gia muốn xảy ra xích mích với ông chủ Ngôn, muốn vì đại gia ở đây mà có Tiểu Tam(kẻ thứ 3, hồ ly tinh) xen vào….
      mal thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 33

      Lại là buồi tối đen yên tĩnh đưa tay thấy được năm ngón.

      Nghĩ đến ngày mai đến thành phố T, tôi hiểu sao phiền muộn.

      Cho dù ông chủ Ngôn với tôi, mấy tháng sau công ty con của ta được đưa ra thị trường ở thành phố T, lúc đó ta đến xem tôi.

      Tóm lại đại gia có khoảng mấy tháng thấy bóng dáng của ông chủ Ngôn, sờ được thân thể ông chủ Ngôn, hôn được cái miệng nhắn của ông chủ Ngôn, chiếm được tiện nghi của ông chủ Ngôn….hu hu!!!

      Tin dữ(tin xấu á) động rồi! tin dữ trắng trợn!!

      Cho nên tối hôm nay đại gia phải đòi ông chủ Ngôn hết thảy ‘đậu hủ’ ăn được trong mấy tháng!! Hừ hừ hừ! ai bảo ta lừa tôi lén đổi nguyện vọng của tôi thành đại học T!! tuy rằng được trúng tuyển đại học T, tôi vô cùng kích động nhiệt huyết dâng trào….nhưng mà xâm phạm chà đạp ông chủ Ngôn càng khiến tôi kích động sôi trào lửa dục thiêu thân.

      Tôi thấy thời gian là 1 giờ, vậy lúc này ông chủ Ngôn ngủ rồi, *gào khóc*.

      Ban đêm là thời cơ tốt nhất để làm chuyện xấu. ‘Hái hoa tặc’ cũng đều hành động vào ban đêm. Vì vậy đại gia quyết định diễn màn đạo tặc hái hoa, ngắt đóa hoa xinh đẹp nũng nịu ông chủ Ngôn này xuống!

      *gào khóc*~! Bông hoa xinh đẹp! đại gia đến đây!! Đại gia lập tức đến-----sủng hạnh ngươi đây!!

      Rón ra rón rén đẩy cửa phòng ông chủ Ngôn ra, mảnh tối đen như trong trí nhớ.

      Giống như trước kia, tôi ‘bịch’ tiếng ngã nằm xuống đất, lê lết về phía trước.

      Co mông, ngực hướng về trước, co mông, ngực hướng về trước….bóng đèn trong đầu tỏa sáng tôi nghĩ đến chuyện, ngực bé của tôi bị đè ép hủy hoại hủy hoại như thế, sau này, có bị rút lại hay ?

      Đừng! tuyệt đối đừng! đại gia phải ngực bự! đại gia muốn dùng ngực bực đè chết ông chủ Ngôn…….vô cùng ngượng ngùng che mặt……

      ‘bịch’ tiếng, đai gia như con cá lật người nằm đất, co đầu gối, lưng hướng về trước, lại co đầu gối-----

      Đột nhiên.

      Pặc tiếng đèn bỗng sáng lên, chọc mù mắt tôi, kích thích trài tim tôi đập nhanh.

      Tình huống xảy ra bất ngờ là thời điểm thử thách võ công của đại gia cao cường hay !

      Nghìn cân treo sợi tóc, trong giây phút ông chủ Ngôn đứng dậy đó, thân thủ tôi nhanh lẹ bay chui vào trong chăn của ta.

      Thiên thời Địa lợi Nhân hòa, hết thảy hoàn mỹ cỡ nào.

      Trong chăn tối như mực, tôi vỗ ngực trấn an trái tim nhảy kịch liệt. phù! May mà phát , qua nhiên đại gia công lực thâm hậu! nhưng mà muộn thế này ông chủ Ngôn dậy làm gì nha ….A~! đại gia biết rồi! ông chủ Ngộn dậy là muốn tiểu!

      Tôi dựng tai nghe, tiếng bước chân ông chủ Ngôn, nhưng mà có. Ách, ông chủ Ngôn tiểu, sợ ‘bàng quang’ nổ tung sao?!

      Tôi nhấc góc chăn lên lén nhìn tình huống bên ngoài, thình lình phát ông chủ Ngôn mặt biểu cảm xuất gần trong tầm mắt.

      “Mẹ tôi ơi!” tôi thoáng chốc sợ đến mức lui mạnh về phía sau, căn bản chú ý lui đến mép giường, bịch tiếng cả người và chăn lăn xuống giường.

      Ông chủ Ngôn như có như thở dài tiếng, cúi ôm cả tôi và đống chăn đặt lên giữa giường.

      Mông truyền đến đau đớn, tôi đau đến cả mặt nhăn thành cục. thấy thế, lông mày tuấn của ông chủ Ngôn chau lại, bàn tay to nhàng xoa mông tôi.

      Bỗng chốc, mặt dày của đại gia đỏ bừng. đau đớn mông hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại bàn tay tràn ngập độ lực của ông chủ Ngôn….Ưm! ông chủ Ngôn có mặt mũi mà! Cư nhiên vô lễ với mông người ta!!

      Người chết từng câu có qua có lại.

      Móng heo lén chui khỏi chăn, lặng lẽ nhàng đến gần ông chủ Ngôn, dần dần trèo đến cái mông rắn chắc vểnh cao của ta…..

      Bỗng nhiên, bàn tay to thon dài sạch túm lấy móng heo sắp vô lễ với cái mông của ta, ông chủ Ngôn lạnh lùng nhìn tôi.

      Ách! Bị túm rồi! bi kịch….. giây sau đại gia tức giận bất công, vì sao ông chủ Ngôn có thể sờ mông tôi, tôi thể sờ của ta!

      Tôi nhấc chăn lên vứt qua bên, bỗng dưng nhào qua áp đảo ông chủ Ngôn----

      ....

      Vì sao ta chưa ngã xuống….

      Vì sao ta vẫn đứng sừng sững như trước…

      Vì sao vẻ mặt ta run rẩy thôi….

      Vì sao tư thế đại gia khó coi…

      Vì sao…ưm…tôi ngồi cổ ông chủ Ngôn….ưm? vì sao???

      …….

      Hát khúc nhạc, tôi cao hứng phấn chấn dọn hành lý. Ngày mai là lúc phải đến trường báo danh, cho nên ngày mai ông chủ Ngôn đích thân lái xe đưa tôi đến thành phố T.

      Sửa sang lại tủ quần áo, bỗng nhiên cái quần lót và quần ngủ đàn ông rơi ra.

      Là quần lót và quần ngủ của ông chủ Ngôn.

      Run run nhặt chúng nó lên, hai mắt tôi đẫm lệ kề sát chúng nó vào mặt chà chà: chúng cục cưng, đại gia sắp xa bọn ngươi rồi---

      lúc đại gia muốn hôn chào tạm biệt chúng nó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, tôi nhanh chóng tiện tay cất thứ trong tay.

      Ông chủ Ngôn bước vào phòng, pia quần áo lộn xộn chịu nổi đất, dừng bước ánh mắt cực kì vui.

      Tôi đường nhặt quần áo lên đường chay về phía ta, lúc đến trước mặt ta, tôi tiện tay vứt đống đồ tích lũy trong ngực , cợt nhả nhìn ông chủ Ngôn.

      ngờ nhất là, lần này ông chủ Ngôn thấy hành động của tôi liền chút do dự xoay người bỏ .

      Đại gia thương tâm đất, định về tiếp tục thu dọn hánh lý, cúi đầu ràng thấy đường bị quần cản khắp nơi.

      Chẳng phải vừa rồi đại gia đều nhặt đến đây sao…….

      Hôm sau trước cửa nhà họ Ngôn…

      Ông cụ Ngôn chống gậy dẫn đám lớn đến tiễn tôi.

      Ông cụ Ngôn: “ bé, đọc nhiều sách mở mang đầu óc chút, đừng cả ngày cứ đần độn mãi.”

      Ông Dương đồng chí quản gia: “Ông chủ rất phải.”

      Ngôn Đậu Đậu vô cùng khinh bỉ: “Chị ta căn bản có đầu óc mà mở rộng!”

      F-ck! Dám đại gia đầu óc?!

      Tôi xù lông, thẹn quá hóa giận nhào tới Ngôn Đậu Đậu, lại bị ông chủ Ngôn níu cổ áo chỉ có thể đứng tại chỗ giương nanh múa vuốt.

      Bà cậu ta! Mẹ cậu ta! Bà mẹ cậu ta! Trước khi còn phải đả kích châm chọc đại gia!

      Ông chủ Ngôn lạnh lùng trừng mắt liếc Ngôn Đậu Đậu, đứa trẻ lặng lẽ trốn sau lưng ông cụ Ngôn.

      “Ông chủ Ngôn!” tôi phẫn hận lên tiếng, ông chủ Ngôn nóng lạnh đáp tiếng.

      Cái miệng vừa mới cáu kỉnh trước đó thay đổi, tôi nũng nịu ôm cổ ta: “Bao giờ người ta mới có thể….làm mẹ kế của Tiểu Đậu Đậu vậy?”

      Ông chủ Ngôn nhìn xuống mặt nịnh nọt của tôi, nhàn nhạt đáp lại: “Chờ em tốt nghiệp đại học.”

      Tốt lắm! tốt nghiệp đại học! tôi quay đầu cười dữ tợn với Ngôn Đậu Đậu: nhóc con chờ đến ngày đó bản đại gia làm mẹ kế! đánh nát mông đít cộng tròn tròn của nhóc là được!

      Như trước níu ở người ông chủ Ngôn tôi nhìn trái nhìn phải mấy lần, cư nhiên thấy hỗn cầu Ngôn Tô Kính kia.

      Cậu ta là có mặt mũi gặp bản đại gia….oa ha ha ha, có lẽ bị uy nghiêm của đại gia dọa, dám chọc mợ tương lai của cậu ta.

      Mấy giây sau, bóng dáng cao gầy của Ngôn Tô Kính liền ánh vào trong mắt.

      Người chết từng : nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến nhưng mà vì sao tay ‘Ngôn Tào Tháo’ xách theo vali hành lý?!

      Tôi pia pia vali bên cạnh, xác định việc----hành lý Ngôn Tô Kính lấy phải của tôi.

      thôi.” Ông chủ Ngôn tay túm tôi như bạch tuột dán người ta, tay xách hành lý đấy.

      Trước mắt bao người, chúng tôi bước con đường đến thành phố T

      Trải qua ngày bôn ba lao lực, cuối cùng chúng tôi cũng đến thành phố T.

      Lúc vào khách sạn, quầy ***** hỏi chúng tôi cần mấy gian phòng, hai giọng cùng lúc cất lên:

      “Ba căn.”

      “Hai căn.”

      “Ba căn!”

      “Hai căn!” đòi ba căn phòng chính là Ngôn Tô Kính, hai căn chính là tôi.

      Tôi lừa giận bừng bừng trừng mắt Ngôn Tô Kính. F-ck! khắc kia đại gia ngồi cùng cậu ta xe quí của ông chủ Ngôn vô cùng khó chịu rồi, bây giờ cư nhiên còn dám lên giọng với đại gia! Bà cậu ta, mẹ cậu ta, bà mẹ cậu ta đại học Ngôn Tô Kính ghi danh cư nhiên cũng ở thành phố T! may mà cậu là đại học T, nếu đại gia tuyệt đối bị làm tức chết. nhưng mà theo lời ông chủ Ngôn , cậu ta cũng đăng kí đại học T, chỉ là trúng tuyển, ha ha ha ha ha ha, chứng minh cậu ta là kẻ đần!

      Ngôn Tô Kính hài lòng nhìn tôi tức giận thôi, đầu cũng xoay : “Ba căn!!”

      Quầy ***** cười vô cùng xấu hổ, bất đắc dĩ nhìn bọn tôi tranh chấp xong, liền dời ánh mắt đến người ông chủ Ngôn, giọng diệu dịu dàng: “Xin hỏi ngài cần mấy gian phòng?” cuối cùng cón kèm theo nụ cười vạn phần ngọt ngào môi.

      Tôi bỗng dưng thô lỗ đẩy Ngôn Tô Kính ra, chặn ở phía trước ông chủ Ngôn vỗ quầy, quát to: “Hai căn!”

      Nét mặt của nàng ở quầy cứng đờ, mấy cao hứng với hành động tôi ngăn chặn tầm mắt ta, đầu lên lén di chuyển sang bên cạnh.

      Vớ vẩn, chút động tác ấy còn tưởng tránh thoát khỏi ‘pháp nhãn’(mắt thần) của bản đại gia. Tùy, mặc ta dời thế nào, tôi liền chắn thế ấy, cư nhiên dàm tơ tưởng đến đàn ông của bản đại gia!

      nàng ở quầy có lẽ là rất khó chịu, rất lớn tiếng : “Tiên sinh, ngài cần mấy gian phòng?” ôi, vũ trụ bùng nổ sao?

      Ông chủ Ngôn mặt đổi sắc: “Nghe theo ấy.”

      “Chú !” nét mặt Ngôn Tô Kính rất là tức giận: “Hai người còn chưa kết hôn đâu! thể ở phòng!”

      Ánh mắt nàng ở quầy nghe vậy lập tức tỏa sáng, tôi càng khó chịu.

      “F-ck! Đại gia muốn ở phòng hai phòng với ông chủ Ngôn, liên quan gì đến cọng lông !”

      Ngôn Tô Kính nghẹn họng, lập tức phủi tay tức giận bỏ . Tôi nhìn theo bóng lưng ta làm mặt quỷ, lại ra oai với nàng mặt thất vọng ở quầy hàng, khoắc khuỷu tay của ông chủ Ngôn nghênh ngang rời .

      Ông trời à, mặt đất à, vì sao à!

      Vì sao lại là tình huống này! Vì sao!! A a a!! ông chủ Ngôn cư nhiên ở phòng với Ngôn Tô Kính! Đại gia tôi mình ở phòng!!!

      Tôi nước mắt lưng tròng kéo lấy tay áo ông chủ Ngôn, ngăn chặn ta vứt tôi mà .

      “Người ta muốn ở phòng với !” tôi chết sống tha quần áo ta ra, ta bất đắc dĩ ngồi bên cạnh tôi, vuốt đầu tôi dỗ: “Ngoan, em nên ngủ.”

      muốn, em muốn ngủ với !” nghĩ nghĩ tôi lại : “Em muốn cùng ngủ!” ừm, câu này cung rất có khí thế.

      Gương mặt tuấn của ông chủ Ngôn run rẩy, thở dài giọng dụ dỗ: “Chờ em 18 tuổi tôi lại ngủ với em, được ?”

      Lại là 18 tuổi!

      Lại là 18 tuổi!

      lại lấy 18 tuổi làm lệ trách tôi, đại gia dể lừa thế sao!

      Tôi chu miệng: “Em muốn thu lợi trước!” cho ông chủ Ngôn trả lời, tôi liền nhào về phía ta, hôn nửa chuẩn cần chỉnh đẩy ngã ta.

      Rẹt rẹt tiếng kéo mở áo khoác của ta, tiếp đó là áo sơ-mi. dùng sức kéo, toàn bộ nút áo sơ-mi lập tức ‘lạch cạch’ bay la liệt xung quanh.

      Ông chủ Ngôn nhíu mày nhỉn động tác thô lỗ của tôi, nhưng ngăn tôi, mãi đến lồng ngực của ta trần truồng ra trong mắt tôi tôi mới hài lòng. Móng heo xoa trước ngực ta, nhiệt độ cơ thể ấm áp xuyên thấu qua đầu ngón tay truyền đến thần kinh não bộ của tôi, tự chủ vuốt ve đường cong thân thể ta, từ bụng bằng phẳng rắn chắc dần dần hướng về trước, thân thể bên dưới tôi có chút cứng nhắc nhiệt độ dường như tăng cao.

      ‘Trái đào’ nho ánh vào trong mắt tôi rất là ngon miệng, tôi nuốt ngụm nước bọt, nhớ tới lời Liễu Lam Lam : ‘Trái đào’ của đàn ông cũng rất mẫn cảm.

      Tôi chạm vào trái đào của ta, thân thể ta bỗng dưng run rẩy trận, ánh mắt thoáng mê mang.

      Lòng vui sướng, ông chủ Ngôn mẫn cảm nha.

      Tôi cúi đầu cắn ‘trái đào’ của ta, đầu lưỡi đảo quanh sau đó dùng sức mút vào.

      Ông chủ Ngôn phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, xoay người ngăn chặn tôi làm càn người ta, đôi mắt sâu thẩm tràn ngập nguy hiểm.

      Tôi vừa định kháng nghị bảo ta nằm lại , đại gia còn chưa chơi đâu….ưm…

      Môi cực nóng của ta phủ lên tôi, nặng nề cắn, tôi chịu nỏi đánh ta.

      ta cạy mở khớp hàm trêu chọc lưỡi tôi, tôi cam lòng đáp lại, lưỡi của ta bỗng dưng rút , tôi bám theo đến trong miệng ta, răng của ta khép chặt ngăn chặn đường của tôi, tôi sốt ruột làm càn liếm cắn cánh môi ta.

      Ông chủ Ngôn nhàng cười, cuối cùng mở miệng, lưỡi của tôi vội vàng tiến vào trong khoang miệng ta tìm kiếm, mà ta lại vẫn né tránh, luôn cho tôi chút ngon ngọt liền nhanh chân chạy lấy người. tôi thất bại buông tha, quyết định thể để ông chủ Ngôn trêu chọc chơi đùa nữa.

      Bông nhiên lưỡi truyền đến đau đớn, tay nhịn được nắm chặt tóc ta.

      Sức lực ta mút lấy lưỡi tôi rất lớn, tôi đau đến muốn rút đầu lưỡi lại, ta lại như trước chiếm tha. Bàn tay to cũng an phận trèo lên cơ thể tôi, chui vào trong áo tôi tinh tế vuốt ve.

      Bàn tay to tràn ngập ma lực đường mơn mớn, nhiệt độ của da thịt tự chủ lên cao, lên cao….

      Hai thân thể đất quấn chặt nhau, trao nhau nước miếng, quần áo lộn xộn.

      Cửa bị đẩy ra, chúng tôi vẫn như trước chút phát , cho đến khi có giọng hoảng sợ vang lên:

      “Chú ….các người làm gì?!!!”
      mal thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 34

      Hôm nay thời tiết sáng sủa ánh nắng rực rỡ, chim chóc hót vang, ngày đẹp trời, điều kiện trước tiên là phải lơ vẻ mặt chết bầm của Ngôn Tô Kính. Sáng sớm trưng cái mặt thối ra với đại gia, là muốn gì? Đại gia chẳng qua là để cậu ta mở rộng tầm mắt biết cái gì là kích-tình, còn chưa trách cậu ta tối qua phá hỏng đại của đại gia, cậu ta còn dám tỏ vẻ mặt tức giận hèn mọn khinh bỉ?

      Rời khỏi khách sạn ông chủ Ngôn đưa Ngôn Tô Kính đến khu trường của cậu ta trước, đại học G ở ngoại ô, điểm chuẩn trúng tuyển vào đại hoc G chỉ thất hơn đại học T 10 phân, vậy chú cũng kém là bao. Ừm, nhìn ra đầu óc Ngôn Tô Kính cũng ngốc đến thiếu hiểu biết…..lại điểm trúng tuyển của đại gia là điểm sát mức của đại học T, là số cức chó ha ha ha!

      Ngôn Tô Kính rất cam tâm tình nguyện xuống xe, vẻ mặt tràn đầy oán hận liếc chúng tôi cái hết cách liền nhấc hàng lý lên .

      Ách….cậu ta rốt cuộc sao thế?

      Tôi có chút tò mò hỏi ông chủ NGôn, ông chủ Ngôn vứt cho tôi cái liếc mắt mấy vui vẻ.

      Ách….ông chủ NGôn cũng sao thế?

      Chín giờ chúng tôi đến đại học T trong truyền thuyết, tôi giật mình đánh già vườn trường khổng lồ, giống như tổ kiến vĩ đại, mà bầy kiến lục đục kéo đến.

      người nam sinh mặc đồng phục chữ viết tình nguyện viên đến hỏi chúng tôi cần giúp gì, suy xét lát tôi búng tay, : “Tôi muốn phục vụ toàn bộ!”

      Nam sinh kia hơi ngạc nhiên, lập tức cười: “Mời theo tôi.”

      Sau đó tôi chút do dự lấy loạt vali hành lý to này nọ tay ông chủ Ngôn đưa cho cậu ta, nam sinh kia mặt khiếp sợ kinh ngạc, tôi bĩu môi hối : “Dẫn đường !”

      Di động vang lên, ông chủ Ngôn đến bên cạnh nhận điện thoại. chờ ta cúp điện thoại lại, với tôi: “ có việc gấp phải về trước, em theo đàn này làm thủ tục.” ta sờ sờ đầu tôi rồi quay sang lời cảm ơn với nam sinh kia.

      “Phiền cậu chăm sóc ấy chút, cảm ơn.”

      Nam sinh mặt đỏ bừng gật đầu.

      Nhìn theo bóng lưng ông chủ Ngôn rời , tôi lưu luyến thôi thu hồi tầm mắt, quay đầu ràng thấy ánh mắt nam sinh nhìn ra phương xa càng thêm thâm tình nồng nàn.

      Tôi híp mắt đánh giá cậu ta từ xuống dưới lần, tóc dài xéo che khuất gương mặt thanh tú, thân thế bé yếu đuối tiện tay liền có thể bị gió thổi , cái mông ngừng vặn vẹo và ngón tay hoa hơi nâng lên.

      Bản đại gia có thể cho ra kết luận sâu sắc, cậu ta là gay!

      Tôi khó chịu này này vài tiếng, sau khi nam sinh hoàn hồn lúng ta lúng túng cầm lấy hành lý của tôi, tốc độ rùa bộ cố sức dẫn tôi làm thủ tục. đường lúc đầu cậu ta yên lặng trầm mặc, nửa đường liền kìm nén được ấp a ấp úng quanh co lòng vòng hỏi thăm số diện thoại của ông chủ Ngôn,

      F-ck! Tình huống này cậu ta ‘nhất kiến chung tình’(lần đầu gặp thương) ông chủ Ngôn nhà tôi?! Quyết định ‘nhị kiến hiến thân’(lần hai gặp là dâng hiến chính mình)?!

      Suốt đường tôi làm bộ như nghe hiểu, thẳng đến cửa ký túc xá nữ sinh, rốt cuộc cậu ta nhịn được.

      “Số điện thoại của ấy là gì?”

      Tôi biết còn cố hỏi: “Ai cơ?” còn dám hỏi số điện thoại? nếu phải nhà còn giá trị lợi dụng, đại gia sớm cước đá bay !

      “Người đàn ông vừa nãy!” cậu ta thẹn quá hóa giận gầm : “Người đàn ông đưa đến trường!”

      Mặt dày của tôi trầm xuống, hung dữ : “ ta là người đàn ông đưa tôi đến trường học! cũng là đàn ông của tôi!” dứt lời liền đá cước vế phía mông cậu ta.

      Người đàn ông che mông thét chói tai, đại gia thu chân, cảm thấy đắc ý! Cúc hoa(e hèm là nơi mình thải á) chính giữa!

      Hừ! đại gia sớm muốn làm thế rồi! nếu phải thấy cậu ta có giá trị lời dụng là dẫn đường và xách hành lý, sớm triển khai ‘Phật sơn vô ảnh cước’ của đại gia với cậu ta rồi.

      Dám tơ tưởng đến ông chủ Ngôn của nhà đại gia đều bị bạo cúc hoa!

      Dựa theo mã số tờ đơn, đẩy cửa phòng 303 của ký túc xá ra, bên trong có ba nữ sinh, thấy tôi đứng cười ngây ngốc ở cửa, các ấy cũng đứng dậy cười ngây ngô.

      Sau đó tôi biết sơ lược hoàn cảnh của họ.

      Nữ sinh cười ngây ngô số 1: Lâm Kỳ, 18 tuổi, người Đông Bắc.

      Nữ sinh cười ngây ngô số 2: Lê Lệ, 19 tuổi, người phương Nam.

      Nữ sinh cười ngây ngô số 3: Mạnh Mạnh, 17 tuổi, người địa phương.

      Vì sao đại gia là người cười ngây ngô số 4 chứ? Ngốc 4 ngốc 4…..nghe qua rất giống tên ngốc! bi kịch

      Ông trời cho tôi nhiều thời gian rối rắm vì sao tôi là ngốc thứ 4, ngày hôm sau điểm danh liền bắt đầu học quân , nghe thời gian học quân là nửa tháng, bất chấp mưa gió.

      Ánh nắng cao chiếu rọi, sân thể dục khổng lồ, học sinh mới đứng xếp hàng như những con kiến xếp thành đàn.

      Buồn rầu ngước nhìn, ông mặt trời trời to lớn như thế, lửa nóng như thế, chói mắt như thế…….làm đại gia nhìn được lên trời. chờ qua nửa tháng, biết đại gia đen thành gì nữa…..trong đầu tự chủ ra cục than đen. Tôi lập tức hoảng sợ biến sắc, đại gia sắp biến thành cục than đen sao

      Các học sịnh đều nhìn đội ngũ từ phía xa đến, nón màu xanh quân đội, quần áo màu xanh quân đội, giầy màu xanh quân đội, chính minh bọn họ chính là những giáo viên huấn luyện màu xanh quân đội!

      Lâm Kỳ lén tiến đến bên tai tôi: “Cậu xem trong những người tham gia quân ngũ này có soái ca hay ? Mình cận thị thấy .”

      Tôi mở to hai mắt ra sức quan sát, bỗng dưng phát tôi cũng cận thị, tôi hoàn toàn nhìn thấy gương mặt các giáo viên huấn luyện, oh my god!

      Mạnh Mạnh trừng mắt: “Đại Khoản, cậu có việc gì làm hay sao mà nhìn chằm chằm mông họ làm gì!” Đại Khoản là biệt danh mới mà các ấy đặt cho tôi, rất có khí thế ha, đại gia cũng cảm thấy như vậy.

      Ách…được rồi, nhìn chằm chằm mông người khác là rất le6 phép. Tôi thu hồi tầm mắt, vẻ mặt đúng đắn với Lâm Kỳ: “Dựa theo quan sát sâu sắc của mình, trong những người tham gia quân ngũ này có soái ca!”

      Lâm Kỳ ủ rũ nhún vai, Mạnh Mạnh nâng vai ấy dậy: “Đừng nghe cậu ấy xằng, cậu cảm thấy quan sát mông người có thể biết được diện mạo của người đó sao.”

      Lời này đại gia thích nghe rồi! tôi bỗng dưng đè bả vai dựng dậy của Lâm Kỳ xuống, đúng tình hợp lý: “Đại gia chính là căn cứ vào mông phán đoán diện mạo!” từ sau khi mông đại gia chịu đối xử bất bình thường, công lực đánh giá mông của đại gia dần dần tăng lên, chỉ nhìn cái liền biết mông hay lớn, hình dáng, độ rắn chắc thế nào.

      Mà mông của những người tham gia quân ngũ này ràng lớn đồng đều, nhất định là từng chịu hành hạ của con người, người nếu là mông lớn đều làm sao có thể xem là soái ca chứ!

      Còn mông của ông chủ Ngôn----đại gia từng sờ qua. Cảm xúc, rắn chắc, vểnh cao…ừm, thể nghi ngờ chính là hàng cao cấp tốt nhất trong số mông!

      Trong lúc chuyện, lính tư thế oai hùng bước hiên ngang về phía lớp chúng tôi. Các học sinh nhao nhao đứng thẳng người, mặt mỉm cười nhìn chằm chằm ta.

      Khi đến trước mặt chúng tôi, ta dừng bước, chào lịch với chúng tôi, thô giọng : “Các học sinh, chào các bạn!”

      “Huấn luyện viên khỏe!” bạn học cùng hưởng ứng.

      “Tôi họ Lâm, từ hôm nay trở đảm nhiệm vai trò huấn luyện viên lớp của văn ngoại thương 1 các bạn.” bạn học bằng lòng bằng lòng đều vỗ tay.

      Mạnh Mạnh lén lại : “Đại Khoản à! Thực bị cậu đoán đúng, mình quan sát huấn luyện viên của các lớp khóc, dường như soái ca, có dáng cao, nhưng cao vô cùng thê thảm…”

      Tôi vừa định trách cứ Mạnh Mạnh, đại gia sáng suốt, đoán đúng, đánh giá chính xác. Chỉ là huấn luyện viên Lâm trừng mắt liếc bọn tôi cái: “Sau này chuyện trong lúc huấn luyện đều phải báo cáo trước! bây giờ người đó! Báo cáo tiếng cho tôi!”

      Mọi ánh mắt đều đặt người tôi, tôi chỉ cái mũi mình: “Ngài tôi sao?”

      Huấn luyện viên Lâm lại rống to tiếng: “Chính là !”

      Giọng thô quặng dọa tôi sợ đến mức tim đập thình thịch, vừa định ngoan ngoãn la báo cáo, lập tức nghĩ đến đại gia luôn ở dưới người khác, mắc gì ta bảo đại gia báo cáo, đại gia ngoan ngoãn nghe lời.

      Nhất thời tôi khẽ hừ nặng nề, trả lời: “Tôi biết báo cáo đọc thế nào!”

      Huấn luyện viên Lâm về phía tôi, bạn học tự giác nhường ra lồi đường, để ta thuận lợi đến trước mặt tôi.

      “Vì sao báo cáo!” ta quát----Mạnh Mạnh bên cạnh tôi.

      Mạnh Mạnh co rúm lại, nhanh chóng gấp gáp : “Báo cáo, báo cáo!”

      “Lớn tiếng chút!”

      “Báo cáo.”

      “Quá !!”

      “Báo cáo----“

      Mạnh mạnh gầm rú tiếng tê tim liệt phổi, huấn luyện viên Lâm hài lòng gật đầu, với chúng tôi: “Sau này phải dùng loại giọng này với tôi!” mặt các học sinh thổn thức, ta xoay người với tôi: “Vừa rồi biết đọc báo cáo thế nào?”

      trán tôi trượt xuống giọt mồ hôi lạnh, vội vàng lắc đầu. tôi còn tưởng rằng có chuyện của tôi!

      “Ngài nghe lầm rồi! ngài nghe lầm rồi! tôi chỉ đọc báo cáo, cón bán báo!”

      “Đừng đùa với tôi!”

      Tôi lập tức bày ra vẻ mặt bài tú-lơ-khơ cứng ngắt, vô cùng nghiêm túc nhìn ta. Trong lòng phỉ nhổ: đại gia cười với ngươi, là xem trọng ngươi, cũng nhìn lại mông của chính ngươi , đức hạnh gì! Hừ!!

      Xa xa sân thể dục bỗng truyền đến tiếng cười vang dội.

      Huấn luyện viên Lâm trở về vị trí trước đó, lớn tiếng : “Bắt đầu huấn luyện!”

      Buổi sáng chúng tôi chống chọi với cái nắng gay gắt huấn luyện, sống ngày bằng năm, trong lúc đó còn có bạn học té xỉu, huấn luyện viên cũng chỉ hạ lệnh khiên cậu ta đến bên nghỉ ngơi, người còn lại tiếp tục huấn luyện.

      Lúc huấn luyện viên đưa lưng về phía bạn học té xỉu, cậu ta bỗng nhiên ngồi dậy dùng tay quạt bản thân, lúc huấn luyện viên quay qua cậu ta lập tức ngã xuống,, bộ dạng bất tỉnh nhân . tôi nhìn ngây mồm trừng mắt, huấn luyện viên Lâm lại chợt rống bên tai tôi: “! Lại là ! lại tập trung! Nếu ở chiến trường, sớm bị kẻ thù bắn chết!”

      Tôi rụt đầu, cảm thấy ai oán, màng nhĩ sớm hay muộn cũng bị phá vỡ.

      Lúc tiếng cói huấn luyện vang lên, chúng tôi háo hức muốn về, nhưng nhóm giáo viên huấn luyện còn chưa chịu thả người, giữ chặt chúng tôi dong dong dài dài thành quả buổi sáng thế nào, khuyết điểm gì cần thay đổi.

      Các học sinh căn bản có lòng lắng nghe, mặc kệ huấn luyện viên cái gì cũng đểu gật đầu lớn tiếng đáp vâng.

      Huấn luyện viên cậu: “Vậy tiếp tục huấn luyện !” các học sinh phản ứng kịp, tiếp tục thưa vâng, lúc sau giật mình mới lắc lắc đầu kêu .

      Giải phóng rồi…..

      Tôi phát qua nữ sinh của ký túc xá tôi mệt giống như ‘cẩu’, gương mặt phơi nắng đến đỏ bừng, ngược lại bộ dạng tôi lại là tinh thần phấn chấn.

      Lê Lệ là nữ sinh mảnh mai, thấy tôi tràn trề sức sống liền hâm mộ thôi: “Đại Khoản, cậu mệt à?”

      mệt!”

      Ba đại nhân là quân nhân, có thể nghĩ từ đại gia chịu ít huấn luyện, được xem như binh nhân siêu nhân dong nhân(người hầu) phải người mà đối xử, chỉ là đứng thẳng nghiêm cúi chào làm sao có thể làm khó tôi.

      Lúc ngang qua cuối sân thể dục, huấn luyện viên tụ lại với nhau, đứng thành đường thẳng. , bọn họ có chút thu hút ánh mắt người, khiến người ta cảm thấy họ rất soái khí.

      Lâm Kỳ đột nhiên kéo áo chúng tôi, lớn tiếng ầm ĩ: “Cuối cùng mình cũng phát soái ca! các câu mau nhìn!”

      Bọn tôi nhìn theo hướng tay ấy chỉ về phía người đàn ông phát biểu trước các huấn luyện viện.

      Dáng người tuấn thon dài, làn da trắng, ngũ quan thanh tú, mặt khác là người ta tản ra loại cảm giác tôi rất quen thuộc, cụ thể là quen chỗ nào tôi cũng nhớ nổi…hắc hắc, ra đại gia nhìn thấy soái ca đều cảm thấy rất quen thuộc,*Gào khóc*~!

      Tôi giục ba muốn rời , bất mãn : “Các cậu đói à! Chỉ nhìn soái ca có thể nhìn no à?!” là, trai có dep cũng kém hơn ông chủ Ngôn nhà tôi, lần sau mang ông chủ Ngôn ra cho các người nhìn cái! Để biết thế nào là đàn ông đẹp trai chân chính!

      Ba vừa rề rề bước vừa thường ngoái đầ lại nhìn người đứng đầu huấn luyện viên.

      Tôi khó chịu, vừa định tức giận mắng mỏ các ấy liền nghe phía sau truyền đến gọi.

      “Tiểu Minh Bích!”

      Giọng nam tính, tôi nghi hoặc quay đầu, ràng phát là vị huấn luyện viên đứng đầu kêu tôi. mặt ta có phần kích động, tôi mê mang nhìn ta, ta phóng bước dài về phía tôi.

      “Em nhớ sao?” sắc mặt ta khó coi, thấy tôi nửa ngày trả lời liền tức giận : “ là Quý Tiểu Quang!”
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :