1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tôi yêu nhân dân tệ - Trùng Tiền Hữu Điểu (44C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 10

      Ông chủ Ngôn , nếu tôi còn muốn nhìn thấy mặt trời của ngày mai, hôm nay ta bảo sao nhất định phải nghe vậy, được có mảy may có tí phản kháng nào.

      Có thể giữ lại cái mạng nhoi này, tôi đương nhiên đồng ý ngàn lần, nguyện ý vạn lần, dù có lên núi đao xuống biển lửa….cái này có lẻ thôi .

      “Ông chủ Ngôn, tiếp theo chúng ta phải đâu vậy..?” Tôi cười lấy lòng ta. Sau đó Ngôn Siêu Kế miêu tả dáng vẻ lúc bấy giờ của tôi, rằng giống như má mì gặp được kim chủ vậy, chỉ hận thể mang hết vốn liếng ra.

      “Cách gọi này cũng tệ, sau này cứ gọi vậy .”

      Tôi lập tức gật đầu liên tục: “Chỉ cần thích là tốt rồi! đừng là ông chủ Ngôn, ngay cả Ngôn tổ tông tôi cũng bằng lòng gọi.”

      mặt Ngôn Siêu Kế đầy vạch đen, xua tay: “Bắt đầu từ bây giờ, đồng ý của tôi, được mở miệng chuyện.”

      thành vấn đề.”

      Ngôn Siêu Kế nhíu mày nhìn tôi, tôi vội vã bụm miệng, gật đầu gật đầu lại gật đầu, chứng tỏ rằng tôi hiểu.

      Xe rẽ vào khúc quanh, cũng phải là đường về nhà, tôi vừa định mở miệng hỏi nhìn thấy nét của Ngôn Siêu Kế, liền lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

      …..

      Siêu Thị.

      Tôi phụ trách việc đẩy xe đẩy, nhìn Ngôn Siêu Kế ngừng bỏ cái này bỏ cái kia vào trong xe, hồi lại sai tôi đông lấy món này, chút lại sai tôi tây cầm món nọ, quả coi tôi như chó mà chỉ tới chỉ lui, ta thích thú vui vẻ, tôi khổ tả được.

      Ai bảo hôm nay ta là Đại ca! Đại gia nhịn!!!

      Cuối cùng, ta cúi người câu ở bên tai tôi, nghe xong tôi xù lông, lại thể nào nổi giận.

      ta ta ta……lại muốn tôi lấy ‘áo mưa’! hơn nữa là mỗi loại nhãn hiệu mỗi loại kích cỡ mỗi loại mùi vị….mỗi thứ lấy mười gói!

      Ôi mẹ nó, ta căn bản là chơi ác với đại gia mà!

      “Đừng quên lời của mình , cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho tôi..?” Ngôn Siêu Kế nhanh chậm xong, cuối cùng còn nhàng thổi hơi ở bên tai tôi, mà tôi lại vô cùng vô cùng vô dụng, gương mặt nhắn đỏ bừng.

      Trước khi , ánh mắt tôi vô cùng bi thương nhìn ông chủ Ngôn—Ngôn Siêu Kế, hi vọng ta có thể thu hồi mệnh lệnh ban hành, đừng nhẫn tâm đẩy trẻ tuổi xinh đẹp hiền lương thục đức tôi đây vào chỗ chết….F***! ta lại giễu cợt coi như thấy tôi, quay đầu chỉ biết xem tỉ mỉ giá tiền----thức ăn cho chó!

      Đay quả là chế nhạo tôi cách trắng trợn mà!! chẳng lẻ so ra tôi lại thua kém gói thức ăn cho chó?!

      Hít vào, thở ra, lại hít vào, lại thở ra.

      Tôi là Ninja Rùa, tôi là Ninja Rùa, tôi là Ninja Rùa…Tôi lặp lại nhấn mạnh với chính mình, chỗ nào là tôi nhịn.

      Ngôn Siêu Kế, coi như có gan, tôi nhịn!! hãy cầu nguyện đừng để ngày nào đó lại rơi vào tay đại gia, nếu muốn sống cũng được mà muốn chết cũng , cầu xin gì cũng được, hừ hừ!!

      Nhìn trái nhìn phải nhìn trước nhìn sau….mục tiêu là kệ hàng hóa, tại xung quanh lại bóng người, nếu bây giờ rat ay còn đợi đến lúc nào!

      Tôi nhanh chóng vọt đến trước kệ hàng, mang toàn bộ ‘áo mưa’ lọt vào trong tầm mắt ở cửa hàng gom vào cái giỏ xách tay, mặc kệ rốt cuộc lấy ba gói năm gói hay mười gòi hay hai mươi gói…

      Cái giỏ dần dần đầy….’áo mưa’, tôi sụt sịt hơi, cầm lấy cái ‘áo mưa’ cuối cùng kệ hàng bỏ vào trong giỏ chuẩn bị rút lui, xoay người---

      Mẹ tôi ơi! Ai có thể cho tôi biết hai người đàn ông mặc áo đen có dáng vẻ khổng lồ này……xuất từ lúc nào vậy hả?!

      Bọn họ há mồm trợn mắt nhìn tôi, sau đó nhìn đến kệ hàng còn món đồ gì, sau đó lại nhìn đến ‘áo mưa’ tràn ngập cái giỏ của tôi.

      Oh my god! Đều do tên Ngôn Siêu Kế kia hại, mất mặt, quá mất mặt mà. Tôi cố sức bày ra bộ dạng dường như có việc gì xách cái giỏ vòng qua rời .

      “Chở chút.”

      Hại vị mãnh nam áo đen bỗng dưng ngăn cản đường của tôi, tôi cả kinh bất giác lùi về sau vài bước, lắp bắp: “, các muốn gì?”

      vị mãnh nam áo đen trong đó xoa tay nở nụ cười với tôi, nụ cười bỉ ổi! tôi nghe thấy ta : “ xinh đẹp…nhiều áo mưa như vậy….em dùng hết sao? có muốn bọn tôi giúp đỡ…”

      Hu hu!! Tôi gặp phải ‘sắc lang’(sói háo sắc) rồi! hơn nữa chỉ là ! mà là hai ‘đại sắc lang’ màu đen! Ngôn Siêu Kế là tên khốn kiếp! nếu phải đề ra chủ ý cúi bắp này chọc tôi, sao tôi có thể lâm vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm và đáng sợ như vậy chứ. Hu hu, nếu tôi xảy ra chuyện gì, thành quỷ tôi cũng tha cho đâu!!

      Mặc dù trong lòng tôi sợ hãi gần chết, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lạnh lùng hung dữ: “ cần! tôi , cho các biết, ông xã nhà tôi rất lợi hại! vì thế , cần các giúp đỡ! Tôi phải, phải rồi! ông xã tôi còn chở tôi!”

      Tôi dè dặt lướt qua bọn họ rồi bỏ , tim đập mạnh, quả nhiên chưa được mấy bước lại bị bọn họ ngăn cản, người đàn ông áo đen còn lại trực tiếp ra tay túm lấy tôi, tôi thét chói tai: “ được chạm vào tôi! ở đây, ở đây là nơi công cộng…”

      Khi tay của người đàn ông áo đen kia sắp chạm đến tôi bị lại bàn tay trắng nõn thon dài bắt lại, sau đó tôi nghe được giọng nhàn nhạt của Ngôn Siêu Kế: “Lá gan của ấy hơi , các nên dọa ấy.”

      Hu hu, tôi vứt bó đồ tay, mạnh mẽ nhào vào trong lồng ngực của Ngôn Siêu Kế, dùng sức ôm lấy ta, ngửi được mùi hương của ta bỗng nhiên còn sợ hãi nữa. Ngôn Siêu Kế mở tay ôm tôi, vừa ôm chặt lấy vừa vỗ lưng an ủi tôi.

      Cái giỏ rớt xuống đất, áo mưa liên tiếp tràn ra…..chỉ thấy người đàn ông muốn bắt tôi trước đó nhặt hai cái áo mưa lên rồi bỏ vào trong giỏ của .

      xin lỗi, tính tình người an hem của tôi hơi nóng nảy…chúng tôi chỉ muốn chút với vị **** này, có thể….để lại hại cái ‘áo mưa’ cho chúng tôi .” Người đàn ông áo đen xong liền nở nụ cười bỉ ổi với chúng tôi.

      Tôi theo bản năng co rúm lại, ta càng ôm chặt lấy tôi, trong đầu tôi từ từ suy nghĩ lời . ạch. …. vậy là bọn họ chỉ muốn tôi….để lại cho bọn họ hai cái áo mưa?

      Về đến nhả tôi liền đẩy cửa ra chạy vào phòng, thèm quan tâm đến Ngôn Siêu Kế ở phía gọi to. Tôi nhào lên giường liền vùi mặt vào trong gối, ra sức đấm đá cái giường. Đàn ông xấu xa đáng chết! già mà nên nết! đáng giận đáng giận đáng giận!! đáng ghét đáng ghét đáng ghét!!

      Cốc cốc----

      Tôi chợt ngồi dậy, vung quả dấm về phía cánh cửa. Gõ cửa cái gì mà gõ cửa, phải có chìa khóa sao, hừ, còn ra vẻ quân tử cái gì.

      “Còn tức giận sao?”

      Vô nghĩa! Nếu là giận chắc, còn cười ?

      xin lỗi.”

      Xin lỗi có ích, vậy còn cần cảnh sát làm gì?

      “Coi như hôm nay là sinh nhật tôi, đừng tức giận, có được ?”

      Tôi quản là ngày sinh nhật hoặc ngày giỗ của , đại gia muốn để ý .

      “Tôi biết sai rồi.”

      Bây giờ mới biết sai sao? sớm giờ làm cái gì, bây giờ----muộn rồi!

      “Tại vì em coi tôi là Gay, tôi tức giận nên nhất thời quên mất phải có chừng mực, tôi đảm bảo có lần sau nữa, được ?”

      Là trong giọng cầu xin của Ngôn Siêu Kế có tia đáng thương tội nghiệp, hay là tôi nghe nhầm vậy? nhưng mà bây giờ tôi cũng còn tức giận như vậy, chỉ là muốn dễ dàng bỏ qua cho như vậy.

      xin lỗi làm em tổn thương, em muốn thấy tôi, vậy tôi ra.”

      ra? Nhanh như vậy bỏ cuộc nữa chừng? ta vài lời nan nỉ nữa sao?

      Tôi ‘cạnh’ tiếng mở cửa, vừa định mắng giương mắt liền nhìn thấy vẻ mặt cười trộm của ta, tôi mới biết hòa ra mình bị lừa, tôi sa sầm mặt chuẩn bị đóng cửa lại bị tay của ta ngăn cản.

      “Bỏ ra.” Tôi tức giận trừng ta.

      bỏ.” Ngôn Siêu Kế cực kì vô lại , nét mặt rạng rỡ: “Đừng tức giận được ?” Mỹ nam kế? vô dụng!

      Tôi đưa mắt liếc xéo ta, im lặng bày tỏ: muốn tôi tức giận tức giận, nghĩ hay .

      “Vậy hôm nay đừng nổi giận với tôi, ngày mai lại giận được ?”

      còn có thể như vậy sao? …được rồi, coi như hôm nay là sinh nhật hai mươi chin tuổi của , đại gia tôi chấp nhất với .

      Nhà bếp.

      Ngôn Siêu Kế dựa vào cửa nhìn tôi ở bên trong bận đông bận tây, mặn nhạt mở miệng: “ càn tôi giúp sao?”

      Tôi vội vàng tranh thủ thời gian đáp lại câu: “Còn hơn so với ngọc trai.”

      ta nhún nhún vai, vào phòng khách xem kênh tài chính và kinh tế, thỉnh thoảng tôi có thể cảm thấy tầm mắt của ta chuyển hướng về phía tôi rồi dừng lại rất lâu.

      Hứ! khinh thường đại gia chứ gì, để đại gia làm kinh ngạc, ha ha, để biết cái gì gọi là ‘Bất minh tắc dĩ Nhất minh kinh nhân’*, ha ha .

      *bình thường làm, vừa làm liền khiến người ta kinh ngạc.

      Oa…oa..oa--- nước sôi--- hạ nồi hạ nồi---- hắc hắc hắc hắc…

      Khi tôi mang món Gà xé cay, Cá chép chua ngọt(, Tôm Long Tĩnh, Thịt bằm hương cá, Vây cá mập khô vân vân có đủ sắc hương vị trong từ điển món ăn lên bàn, ông chú Ngôn vẫn luôn che dấu cảm xúc có nhiều biểu cảm cho lắm bỗng có biểu tình sửng sốt, ngạc nhiên, khiếp sợ nghiêm trọng thỏa mãn lòng hư vinh của tôi.

      Dường như tôi có thể thấy được sung bái từ trong mắt ta…Ạch, được rồi, đấy chỉ là tự tôi hoang tưởng thôi.

      bàn cơm, ông chủ Ngôn hơi hơi tò mò, người ngay cả cơm rang trứng cũng biết như tôi đây, sao có thể làm nhiều món ăn như vậy. Giọng điệu mang theo nghi ngớ khinh bỉ tôi, tôi lập tức vỗ mạnh xuống bàn chỉ vào chóp mũi của ta, trách cứ: “---- mũi là gì vậy? màu đen? Sao đột nhiên có vật đen dài vậy?”

      Ông chủ Ngôn mặt đổi sắc chỉ chỉ vào trong chén của tôi, A….hóa ra là rong biển. nhưng mà rong biển sao có thể chạy lên mũi ta…chẳng lẻ do tôi vừa nãy vỗ bàn..

      Tôi cầm đũa đưa qua vốn định gắp rong biển xuống, ngờ trượt tay, chiếc đũa chọc vào trong lỗ mũi của ông chủ Ngôn!!!

      Guong mặt tuấn tú của ông chủ Ngôn lập tức đen xì, ánh mắt bắn về phía tôi như hận thể ăn tôi vào bụng.

      Tôi run rẩy lấy chiếc đũa và sợi rong biển chết tiệt kia của mình về, khúm núm quỳ lụy với ông chủ Ngôn: “Tiểu nhân… kiềm lòng được…”

      Lúc tôi quằn quại biết phải làm thế nào để tự cứu mình dưới ánh mắt như nước sôi lửa bỏng của ông chủ Ngôn di động của ta vang lên.

      Tôi vội vàng chân chó: “Điện thoại của ngài vang, điện thoại của ngài.”

      ta ném cho tôi cái liếc mắt, sau đó nhận điện thoại được hai câu liền đứng dậy đến cạnh cửa sổ.

      Bỗng nhiên tôi thấy hơi thở ở xunh quanh ta trở nên lạnh lẽo, tôi nghe ta gì, nhưng mà giọng điệu vô cùng lạnh lẽo cứng ngác.

      Chẳng lẻ vì tôi chọc mũi ta, ta tức giận? đúng nha, vừa rồi chọc ta cũng thấy ta thay đổi dữ dội như vậy……hình như là vì cuộc điện thoại….tâm trạng của ta đột nhiên quay 180 độ…..Ạch là ai gọi điện thoại vậy..?

      Lúc này ông chủ Ngôn cúp máy đến trước mặt tôi, tôi muốn hỏi nhưng dám hỏi, ta nhìn tôi cái rồi với tôi: “ xin lỗi, tôi về phòng trước.”

      Liền chút lưu luyến nào xoay người bỏ , tiếp đó trái tim tôi hết xoắn lại xoắn, nhìn kĩ bàn đồ ăn, tôi đột nhiên đặc biệt muốn tức miệng mắng chửi cái người gọi cú điện thoại kia, biết lựa thời điêm chút nào .

      được, tâm trạng của ông chủ Ngôn tốt, tôi nhất định phải nghĩ cách. Cầm lấy điện thoại di động, tối bấm số của Liễu Lam Lam…

      Muốn đại gia này nghĩ cách lãng mạn, quả thực là ‘tiền dâm hậu sát’ (cưỡng trước giết sau) tế bào não của tôi. Liễu Lam Lam ngoại trừ lời vô nghĩa vẫn là lời vô nghĩa, gì mà: “Cậu học cách tạo ra lãng mạn ở tivi làm trái tim ta rung động…” rồi treo máy.

      Mẹ kiếp, khinh bỉ ả.

      Huống chi tivi toàn là con trai tạo lãng mạn để theo đuổi con , còn tôi sao, coi như có xảy ra chuyện gì, cũng phải lấy lại niềm vui cho ông chủ Ngôn.

      Đây là thách thức, đây là thách thức khó khăn, đây là thách thức vô cùng khó khăn.

      Phóng hỏa đùa chư hầu, để có được nụ cười của Bao Tự. Vì có được nụ cười của ông chủ Ngôn, đại gia bất chấp hết thảy.

      ………..

      Xông vào phòng lục tung mọi thứ, đào ra tất cả tiền giành giụm của mình, tôi leo lên xe đạp phóng ra ngoài.

      Lãng mạn! lãng mạn! lãng mạn! đại gia ghét hai chữ này! ToT

      Đại gia mua nổi 999 đóa hoa hồng……..đành phải mua 999 ngọn nến cho đủ số.

      Vô cùng kích động chạy vào trong siêu thị, tôi hét to: “Người đâu, nhanh chóng gói 999 ngọn nến cho đại gia!” những người có liên quan bị dọa đến sửng sốt rồi sửng sốt, sau đó cấp tốc gom hết tất cả ngọn nến trong siêu thị đến, cố gắn gom đủ 999.

      . . .

      Nhưng vì sao trong siêu thị chỉ có 912 ngọn nến hả hả hả? còn 87 ngọn nến ở nơi nao??

      87, đần độn. Tôi giận, ngay cả ngọn nến ở đây cũng tôi là kẻ đần độn có thành tựu!!

      Chạy hết các cửa hàng lớn , rốt cuộc cũng gom đủ 999. nhưng mà ông trời ơi, nhiều nến như vậy tôi làm sao mang về nhà đây……

      Đối diện cửa sổ khuê phòng cua ông chủ Ngôn là bãi cỏ, cũng may phải bãi biển. Từ xa nhìn đến khuê phòng của ông chủ Ngôn, rèm cửa sổ khép chặt. Ạch, cũng tốt, dễ dàng làm việc.

      Tôi cầm cái xẻng , ngồi mặt đất ngừng đào khoét, đào đào khoét khoét tôi lại nghĩ: 999 ngọn nến----nghĩa là tôi phải đào 999 cái hố----ôi mẹ tôi ơi!!

      Nhìn thời gian, bây giờ là 19 giờ 37 phút.

      Còn hơn 3 tiếng, nghe ông chủ Ngôn sinh ra lúc 11 giờ tối nha

      Cố gắn phấn đấu—go! Go! Go!

      ………..

      Khi tôi nhét toàn bộ nến vào hố, trong lòng tôi bỗng dâng lên loại cảm xúc tự hào! Òa òa òa~~~

      Ngọn nến mặt đất được xếp thành hình đóa hoa, bên trong bông hoa có hai hàng chữ: Ông chủ Ngôn (hàng ) sinh nhật vui vẻ (hàng dưới).

      Vì sao tôi xếp hình trái tim ư, bởi vì tôi cảm thấy trái tim quá tầm thường….được rồi, tôi thừa nhận hoa càng tầm thường hơn, nhưng người ta đều dùng trái tim, đại gia luôn muốn đặc biệt chút mà!

      Được được, vô cùng tầm thường vô cùng tầm thường, túy mọi người thế nào, tâm trạng đại gia tốt nên so đo với mọi người.

      Nhưng mà nét cuối cùng của chữ vui vẻ. hình như là có đủ ngọn nến trong dự tính. sao, đại gia nghĩ ổn, đến lúc đó tôi nằm mặt đất vẽ ra nét cuối cùng, perfect!

      Bây giờ mấy giờ rồi? tôi lấy điện thoại ra xem……màn hinh điện thoại bị bùn đất che kín hoàn toàn thay đổi!

      Ngẩng đầu nhìn sắc trời, đen tối khiến tôi hoàn toàn nhìn . Mặc kệ, mau thắp nến.

      ………

      Má ơi! Tình huống gì đây!!

      Tôi mới vừa thắp lên năm ngọn nến, cơn gió vô tình thổi qua----tắt!!

      Thắp lại. Ngọn thứ nhất…..ngọn thứ hai…thứ ba……ngọn thứ chín, tắt, tôi thở phào hơi……..ngọn thứ mười-----tắt!!

      Rơi lệ ! ông trời, đừng đối xử ác với tôi!!!

      Đại gia hiếm khi lãng mạn lần!!! ông để tôi lãng mạn lần được !!!

      Oán giận dậm chân cái, tôi tiếp tục thắp nến!

      Lúc tôi thắp ngọn nến thứ năm mười, tôi sụt sịt khẩn cầu, đừng có gió……… đừng có gió……đừng có gió….. giây sau, tôi nhìn thấy sợi tóc nhàng lung lay theo gió…….tôi hoảng sợ nhìn tóc mình nhàng tung lên, rồi chậm rãi rơi xuống.

      Nến tắt---1 cây.

      Thở phào hơi, cũng may gió lớn. Các con, các con kiên cường, vẫn sừng sững tắt trong gió………tôi kiêu ngạo vì các con…….ngọn nến bị tiêu diệt kia, tôi đăc biệt khinh thường em, chút tiền đồ cũng có!

      Lúc tôi thắp toàn bộ nến lên, tôi lại rơi lệ nữa rồi. phải vì chúng nó bị gió thổi tắt, mà là tôi nhanh chóng thắp xong rồi……….tôi vội vàng lấy điện thoại ra, chà mạnh màn hình tìm số điện thoại của ông chủ Ngôn. Nhưng mà càng gấp tôi lại càng tìm thấy, có số điện thoại của ông chủ Ngôn….chẳng lẻ bị gió thổi rồi ư ?

      Chẳng thèm gọi điện thoại, tôi trực tiếp đứng phía dưới hướng về phía cửa sổ của ông chủ Ngôn gọi to: “Ông chủ Ngôn!! ra đây!! Mở cửa sổ!!”

      có động tĩnh.

      “Ngôn Siêu Kế! mau mở cửa sổ!”

      có động tĩnh.

      Chẳng lẻ ông chủ Ngôn ngủ…oh my god, tôi muốn chịu bi kịch nha, gia tăng mã lực tôi gào thét hí: “Ông chủ Ngôn dậy cháy kìa!! Mau mở cửa sổ !!”

      “Có lũ lụt kia! lại mở cửa sổ ra lũ lụt liền ngập vào đó!!” Lúc này nên dặt câu hỏi Logic với tôi!! Ông chủ Ngôn mở cửa sổ!! huh u hu…

      “Ngôn Siêu Kế! ông chủ Ngôn! Ngôn đại gia! Hu~ mở của sổ ra …”

      Sư Tử Hà Đông rống nhiều lần như vậy, mà ngay cả chút động tĩnh vẫn có, chẳng lẻ tôi cứ phải chịu đại bi kịch…..hu hu, tôi muốn đâu mà!!

      Tôi buồn bã xoay người, sau đó tôi chấn động, ông chủ Ngôn đứng ở nơi cách tôi xa, ánh mắt sáng ngời nhìn tôi chằm chằm.

      Trong giây phút này tôi quả thực muốn nhảy dựng lên hoan hô, và tôi cũng làm như vậy rồi. Bay nhanh nhảy đến bên cạnh chữ “Vui vẻ” làm nét bút sau cùng, tôi nằm mặt đất cười ngây ngô với ông chủ Ngôn.

      Bi kịch xảy ra.

      Giây phút tôi vừa mới nằm xuống, cơn gió thổi qua, ngọn nến nè…….tắt hết.

      Nụ cười mặt tôi cứng lại, dần dần chuyển hóa thành vẻ mặt trái khổ qua bi phẫn.

      Ông chủ Ngôn bước từng bước đến bên cạnh tôi, kéo tôi. Tôi có nặn ra gương mặt cười ha ha với ta, ta nhíu mày.

      Đừng kích người ta như vậy chứ, tôi bĩu môi.

      Bàn tay to lau sạch mặt tôi, tôi nguyên do nhìn ta. Ông chủ Ngôn vô cùng dịu dàng : “Nhìn xem em giống như Tiểu Hoa Miêu, mới vừa lăn lộn đất trở về.”

      Oa~~ dịu dàng dịu dàng mà…

      Đôi mắt liều lĩnh ngước lên nhìn vẻ mặt vô cùng dịu dàng của ông chủ Ngôn, trái tim tôi đập thình thịch kịch liệt, tôi rất muốn ngã xuống đất lăn lộn nha…

      Trước khi tôi lăn lộn đất, Ngôn Siêu Kế nâng gương mặt nhắn đỏ bừng của tôi lên, sau đó môi của ta phủ xuống….

      Oh my god!! Đây là chứng minh! Đại gia lãng mạn thành công sao!!!

      Khoảnh khắc tôi và ông chủ Ngôn cùng Kiss, ngọn nến xung quanh phực tiếng cháy lên…đây là tình huống gì?!

      Ách đó chỉ là ảo tưởng của tôi…….ha ha ha ha…
      mal thích bài này.

    2. mal

      mal Well-Known Member

      Bài viết:
      317
      Được thích:
      640
      đọc truyện này hài quá .
      @LạcLạc quý tốc độ đáng khâm phục :5: :034::th_83:
      LạcLạc thích bài này.

    3. yui_9x

      yui_9x Well-Known Member

      Bài viết:
      182
      Được thích:
      299
      cái này giống nữ truy nam quá , mà chị coi như là cáo già nhưng vẫn ngây thơ để hổ ăn thịt thôi :yoyo19::yoyo17::hoho:
      LạcLạc thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 11

      Đến giữa trưa ngày hôm sau mới tặng quà cho ta.

      Tôi lấy tự điển món ăn của ngày hôm qua từ trong tủ lạnh ra, sau khi hâm nóng chính là bữa trua hôm nay của chúng tôi, ông chủ Ngôn nhà tôi thể lãng phí thức ăn, hơn nữa là lần đầu tiên tôi….ạch, món ăn lần thứ hai tôi nấu vì ta lại càng thể lãng phí hì hì. . . . . .

      Vui vẻ ăn sạch món ăn của đêm qua, tôi cũng chưa nhớ chút gì đến quá tặng vẫn chưa đưa cho ta. Mà ông chủ Ngôn vừa thong thả ăn vừa thờ ơ : “ phải em còn có chuyện chưa làm sao?”

      có đâu!”

      có?”

      Tôi nghiêng đầu nghĩ chút, trả lời khẳng định: “Cái đó có mà!”

      Sắc mặt ông chủ Ngôn trầm xuống, có chút tức giận: “Cái đó có thể có.”

      Ách? Tôi thận trọng quan sát sắc mặt của ta, có chút : “Có có….vậy nhất định là có, có thể nhắc nhở tôi chút xíu ?”

      “Quá sinh nhật của tôi.”

      a..a…a..!! hóa ra là cái này! Tôi nhếch môi cười: “Có có có, chắc chắn có, cơm nước xong liền đưa cho .” May mà ta nhắc nhở, nếu tôi hoàn toàn quên rồi.

      ông chủ Ngôn gật đầu, vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt, chẳng qua là tôi vẫn bị phát tốc độ ăn cơm của ta nhanh lên chút chút, ông chủ Ngôn ngượng ngùng xấu hỏ đáng mà.

      Cơm nước xong xuôi, ông chủ Ngôn ngồi sofa vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng mà tôi biết trong lòng của ta nhất định đặc biệt khẩn trương kích động, chỉ là ngại biểu ra ngoài.

      “Nhận nhận nhận!” Tôi lấy quà tặng từ phía sau đưa đến trước mặt ta, trong mắt ta lóe lên tia vui sướng bị tôi bắt được. He he he, tôi ta còn rất chờ mà đấy mà.

      Nhận quà rồi ông chủ Ngôn vội vã mở bao gói ra….được rồi, ra ta vẫn rất thong thả bình tĩnh, ngay cả tháo dây ruybăng cũng tao nhã đến thế…..nếu như đổi thành cởi quần áo , *gào thét*!!! Nghĩ đến hình ảnh ông chủ Ngôn cởi áo tháo thắt quần, tôi liền kìm lòng được kích động chảy máu mũi.

      Lúc này ông chu Ngôn mở lớp đóng gói thứ 3 ra, hình như có chút mất kiên nhẫn, trực tiếp xé lớp đóng gói sau cùng.

      Oh my god!! Ông chủ Ngôn bạo lực cũng có mị lực(sức hấp dẫn) nha!!

      Ách----sắc mặt của ông chủ NGôn có phần bất thường? Giật giật? kinh hoàng? Kinh ngạc? dù sao cũng chính là rối loạn lung tung .

      “Đây là trò quỷ gì?”

      “Quần lót Ultraman(siêu nhân điện quang) đó!” Tôi vô cùng hào hứng : “Loại Ultraman nào cũng có, Ultraman Leo, Ultraman Ace, Ultraman Deyja vân vân.”

      Ông chủ Ngôn lên giọng, dám tin hỏi: “Đây là món đồ em tặng tôi?”

      “Đúng rồi! thích ?”

      “………”

      Ông chủ Ngôn trầm mặt lâu mới : “Tôi còn nhớ quần lót quái thú của em.”

      Tôi gật đầu gật đầu lại gật đầu.

      Ông chủ Ngôn nghiêng người: “Em muốn tôi đánh em sao?”

      ". . .

      Tôi nguyên nhân nhìn ta, ta cũng giải thích, chỉ cười dặc biệt thâm hiểm.

      lâu về sao tôi mới biết được ta rằng: Siêu nhân điện quang đánh Tiểu quái thú!

      Thời gian hồng hộc trôi qua.

      ngày nọ Chủ nhiệm lớp phát cho chúng tôi bảng nguyện vọng thi vào trường đại học, tôi mới giật mình cảm thấy trưởng cấp ba sớm ân sủng chúng tôi, cho đến bây giờ tôi cũng có cảm giác căng thẳng của thời cấp ba, so với những học sinh ngày này vùi đầu khổ học, tôi có thể là ‘hoang dâm vô độ’ (ăn chơi sa đọa). nhìn chằm chằm quy định cứng nhắc bảng nguyện vọng, tôi rút, trong đầu mảnh hỗn độn, Bắc cực lập tức xuất Nam cực lập tức xuất , bốp tiếng Liễu Lam Lam đánh vào sau đầu tôi, tức giận mắng mỏ: “Bắc cực Nam cực có đại học sao, cậu đúng là kẻ ngốc!”

      “Vậy mình phải làm gì đây?” Tôi nằm bò lên cái bàn yếu ớt , tôi vẫn cho rằng tôi cách đại học rất xa xôi, cái ý nghĩ tựa như bây giờ tôi còn học tiểu học ấy. quá đột ngột, quá đột ngột, là quá đột ngột quá đột ngột, tôi còn chưa chuẩn bị chút tâm lý nào!

      “Đột ngột cái mốc! Mình thấy cậu biết cái gì cả! mình hỏi cậu, cậu cam lòng rời khỏi nhà ông chủ Ngôn của cậu?”

      lời thức tỉnh người trong mộng, tôi lập tức đứng lên chỉ trời thề thốt: “Tôi cam lòng đó là thể!”

      Liễu Lam Lam vô cùng khinh thường trợn mắt: “Vậy cậu đăng kí đại hoc S trong thành phố .”

      Đại hoc S là trường đại học cao thấp nằm giữa hạng nhất và bình thường, đối với loại người có tiến thủ như tôi là lựa chọn sai, tăng thêm chút điểm mới có thể đậu.

      “Vậy còn cậu?”

      “Đại học M ở tỉnh bên cạnh.”

      “Wow!”

      “Rất giỏi phải !”

      “Ừ ha…hợp lại là SM nha!”

      “Bốp!” kết quả tôi lại bị pia, rơi lệ.

      ………

      Sau khi tan học, mẹ già lãng quên tôi rất lâu và cũng bị tôi quên lãng rất lâu lại gọi điện thoại cho tôi.

      “Nhậm Minh Bích!! phải con ở nhà người ta chơi tới quên trời quên đất chứ? Cả nhà cũng cần về? cả mẹ già cũng cần luôn hả?” Kim khẩu của mẹ già vừa mở liền ào ào đính cho tôi cái tội danh.

      , nghe được giọng mẹ già, nếu có hiển thị cuộc gọi, tôi còn tưởng rằng là người phụ nữ chanh chua của nhà nào đó. Trong thế giới của bà, mục tiêu chính là bồi dưỡng tôi thành con người có học thức hiểu biết lễ nghĩa dịu dàng hiền lành lương thiện đáng nhu nhu nhược nhược, nhưng biết sao tôi lại lầm đường lạc lối….mượn lời Liễu Lam Lam mà : là kẻ bại hoại, lưu manh giả danh trí thức trong ngoài đồng nhất, xấu xa đến tận xương tủy nhưng có chết vẫn chịu thừa nhận, mà làm việc kích động nghĩ đến hậu quà, chỉ số IQ bẩm sinh chưa phát triển, càng ngày càng lười nhác khờ khạo, cuối cùng rêu rao là người trẻ tuồi có khẩu vị nặng.

      Tôi nắm cổ họng làm nũng với điện thoại di động: “Con rất nhớ người nha…! Mẹ ”

      “Mẹ…cho phép con hôm nay về nhà.” Giọng mẹ già ràng run rẩy, cuối cùng rơi rụng.

      Mẹ già biết chút gì gọi tình thú, thảo nào năm bốn mùa cha luôn công tác trở về nhà. Tôi hậm hực hờn dỗi nghĩ, cầm chiếc điện thoại mới của ông chủ Ngôn vừa mua cho tôi, nhịn được bẹp môi cười ngây ngô hi hi. Di động của tôi bị bùn đất vô tình làm nhục vào ngày sinh nhất đó của ta, mặc dù tẩy sạch , nhưng ông chủ Ngôn bị lãng mạn của đại gia làm rung động nên hào phóng bỏ tiền mua cái mới cho tôi, đại gia lập tức nghĩ đến kiểu dáng thịnh hành nhất mới nhất lâu,*gào khóc*.

      Bấm số của ông chu Ngôn, tôi vô cùng thẹn thùng hô: “Alo~ ông chủ Ngôn ~”

      Điện thoại bên kia:”……”

      Tôi thẹn thùng kiên trì cố gắng: “Hello~ ông chủ Ngôn ~”

      “….”

      Tôi nghi hoặc. sao có tiếng động? vừa nãy trò chuyện với mẹ già vẫn có vấn đề gì mà, chẳng lẻ chợt hỏng? xảy ra trục trặc? ? Oh my god, chẳng lẻ điện thoại mới mua lại phải gặp ‘độc thủ’ tàn nhẫn của tôi, đối phó với loại tình huống này chắn hẳn mọi người đều biết rồi đập đập liền tốt, mỗi lần thử nhất định linh nghiệm. nhưng đây là điện thoại ông chủ Ngôn mua cho tôi mà, huh u, nỡ đâu….

      Dưới loại tình huống này tôi chỉ có thể hét lớn vào microphone: “Ông chủ Ngôn! nghe thấy “ khi tôi hô xong người đường dồn dập liếc mắt nhìn tôi, ánh mắt quái gở.

      Che tai nghe của di động, tôi mặt hung dữ lớn tiếng hét lớn với bọn họ: “Nhìn gì mà nhìn! Chưa từng thấy điện thoại hỏng à?” Bị uy phong của tôi làm khiếp sợ, người qua đường Ất người qua đường Giáp nhao nhao cấp tốc tránh xa, người qua đường Bính tiến lên liếc mắt đánh giá tôi: “Tôi thấy là đầu óc bị hỏng mới phải.”

      Nhe răng trợn mắt nhìn bọn ho hết, tôi mới dặt điện thoại đến bên tai, vẻ mặt ngượng ngùng trong nháy mắt.

      “Tôi nghe thấy.” cuối cùng giọng tuyệt mĩ của ông chủ Ngôn cũng truyền vào lỗ tai, nhưng mà thanh tuyết(đường truyền thanh) hình như ổn định lắm?

      Hóa ra là vậy, có lẻ loa thanh hoạt động, tôi hí tiếng hô to vào di động: “Ông chủ Ngôn! Hình như loa thanh của điện thoại này hỏng rồi! tôi phai gào thét mới nghe thấy!!”

      Ông chủ Ngôn chịu nổi khẽ quát: “Nhậm Minh Bích! Điện thoại hỏng, nhưng em mà rống nữa, màng nhĩ của tôi bị phá hỏng!”

      Tôi nghẹn lời sửng sốt, khúm núm : “ nghe thấy sao…?”

      “Nghe thấy.” ông chủ Ngôn tức giận .

      “A…” tôi ủy khuất cúi đầu, vô thức đá đá cục đá dưới chân chơi, quan tâm dùng sức cục đá liền bay ra ngoài.

      “Em gọi điện thoại là vì thủ chức lượng trò chuyện của di động sao?”

      “Đương nhiên ----a!” Tôi thét chói tai, nhìn thấy nam sinh chạy xe đạp từ trường học vọt đến, mà cục đá vừa mới bị tôi đá bay ra ngoài liền bắn vào bánh xe của cậu ta---

      “Rầm—“

      Té….xe…rồi…

      “Sao vậy?! xảy ra chuyện gì rồi hả?! Nhậm Minh Bích! Nhậm Minh Bích! chuyện!!” Bên tai truyền đến lời hỏi thâm lo lắng của ông chủ Ngôn.

      có gì…!” Tôi trả lời theo bản năng, ánh mắt nhìn “ đống” nằm bò mặt đất ở phương xa.

      “F***! Tên thối tha nào dám ám toán ông đây!” Nam sinh ngã mặt đất xoa cánh tay đứng dậy, tức giận dò xét chung quanh, sau đó cậu ta nhìn thấy tôi, tôi cũng thấy cậu ta---Ngôn Tô Kính!

      “Lại là !! NHậm Minh Bích!”

      “Là ai?” ông chủ Ngôn dừng chút, nghi hoặc: “Là ai gọi tên em?”

      Xong….đời…rồi…
      yui_9xmal thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 12

      Ông chủ Ngôn sờ sờ đầu tôi, có phần bất đắc dĩ : “Hôm nay em về nhà trước .”

      Ngôn Tô Kính ở bên cạnh mở to hai mắt dám tin chỉ vào chúng tôi: “Hai người, hai người----hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Ông chủ Ngôn liếc mắt pia cậu ta, Ngôn Tô Kính liền xấu hổ rút ngón tay của mình về.

      Tôi vô cùng khinh bỉ xem thường Ngôn Tô Kính, phải ta vừa thấy ông chủ Ngôn cũng có bộ dạng lén lút sợ sệt đó sao, có lẻ là ánh mắt của tôi chạm đến nổi đau của Ngôn Tô Kính, ta tức giận nhảy dựng lên muốn túm lấy tôi, tôi vội vàng núp sau lưng ông chủ Ngôn, chỉ nghe thấy tiếng Ngôn Tô Kính gào thét: “Nhậm Minh Bích! có gan đừng trốn! con mẹ nó ra cho tôi, ông đây muốn tính nợ mới lẫn nợ cũ lần với !”

      “Đủ chưa?” Ông chủ Ngôn trầm giọng quát, Ngôn Tô Kính kia liền ngoan ngoãn dám náo loạn, vẫn cứ căm tức ánh mắt của tôi, thế phải băm tôi thành trăm ngàn mảnh.

      “Em dọn đề về nhà .” Vẻ mặt ông chủ Ngôn nghiêm túc, tôi thấy cũng hơi sờ sợ, vội vàng bỏ rút lui chạy lấy người.

      Lời kháng nghị bất mãn của Ngôn Tô Kính vang lên ở phía sau: “Chú ! Sao chú phải bảo vệ ta? dạy dỗ ta chút con cam lòng!”

      Tôi sao nghe được câu trả lời của ông Ngôn, đột nhiên rất tò mò biết ông chủ Ngôn trả lời như thế nào nhỉ……

      cẩn thận bước vào trong nhà, nhìn xung quanh thấy có gì thay đổi, khác gì mấy so với mấy tháng trước.

      cây roi pia vung tới trước mặt tôi. Cũng may thân thủ của tôi nhanh nhẹn, đúng lúc nảy về sau, tránh khỏi nguy hiểm.

      “A, còn phản ứng tốt.” mẹ già bước đến từ sau cửa, lấy roi lại.

      trán tôi xuất vài vạch đen, đời này sao lại có người mẹ nào quái lạ như thế. tháng gặp, vừa mới về nhà liền mượn roi kiểm tra khả năng phản xạ có điều kiện của tôi = =

      Thái Hậu ngồi xuống ghế, tôi vội vã bưng trà dâng đến tay bà, bà hài lòng gật đầu: “Phát biểu chút cảm nghĩ trong 1 tháng này nghe.”

      Tôi nuốt ngụm nước bọt, thấp thỏm lo âu : “Trải qua khoảng thời gian hơn tháng này….con hiểu ‘dụng tâm lương khổ’ của mẹ…….sau này nhất định dám gây chuyện phiền phức nữa!”

      Thái Hậu khẽ lắc đầu thổi trà nóng, nhanh chậm đặt câu hỏi: “Còn có?”

      Còn có?!

      Tôi chau mày rủ mặt cắn cắn ngót tay, vắt sạch óc suy nghĩ xem còn có cái gì

      Tự hỏi tự hỏi tự hỏi……sau đó trong đầu tôi lên chuỗi nốt nhạc….ách, điệu có vẻ rất chân -------

      Giai điệu quen thuộc, tôi thầm kêu ổn

      Quả nhiên mày phượng của Thái Hậu nhíu lại, cao cao tại thượng ra lệnh: “Nhận, mẹ muốn nghe.”

      Lệ rơi đầy mặt móc điện thoại ra, Lão Thái Hậu nhìn đến điện thoại mới của tôi, tinh quang trong mắt chớp lóe. Nhìn màn hình lên dãy số xa lạ, trong lòng tôi đột nhiên có dự cảm lành.

      Lão Thái Hậu thấy tôi rề rà nhận điện thoại, trực tiếp đoạt láy điện thoại của tôi, nhấn xuống nút phóng đại thanh----

      “Nhậm Minh Bích! Tôi cho biết! đừng tưởng có chú bảo kê , tôi buông tha cho ! Tốt nhất nên cầu nguyện đừng để tôi bắt gặp mình ! Nếu tôi để đẹp mặt!”

      Giọng điệu hung tợn kiêu căng ngông nghênh truyền ra từ di động chinh là của Ngôn Tô Kính!!! Tên khốn kiếp!!

      Điện thoại là do Ngôn Tô Kính ngắt mày hay do mẹ già ngắt máy, tôi biết mà cũng chẳng muốn biết. tôi chỉ muốn biết, tôi có thể chết kiểu nào đẹp mặt hơn chút ? đẹp cũng sao, chỉ cần đừng thiếu tay thiếu chân là được rồi /(ㄒoㄒ)/~~

      “Nhậm Minh Bích con giỏi, ngày đầu tiên về nhà liền cho mẹ niềm vui bất ngờ.”

      ………..

      Cố gắng chà đất cố gắng lau tường cố gắng giặt quần áo nấu cơm……..hu hu, cuộc sống quay về nhà quả như là địa ngục!

      trẻ tuồi có dung mạo như hoa giống tôi đây, sao có thể làm những công việc nặng này…..được rồi, ra tôi cũng làm quen, từ sống dưới áp bức lạm dụng uy quyền của mẹ già, dĩ nhiên tôi có thể tay ôm trọn bất kì việc nhà nào.

      Ngẫm lại cuộc sống ở nhà ông chủ Ngôn quả thực là nghỉ phép nha, tôi rất muốn quay trở lại nhà…

      Ông chủ Ngôn, tôi rất nhớ ngài oa, tôi rất muốn nghe giọng tuyệt mĩ động lòng người của ngài oa, nhưng di động ban cho tôi bị mẹ già tịch thu, hu hu hu….

      “Nhậm Minh Bích, con điền nguyện vọng thi vào trường cao đẳng là trường quân đội .”

      tiếng nổ san bằng đất đai, tôi bị nổ đến thịt nát xương tan, hộc máu mà chết.

      “Quân…trường quân đội?!” Tôi hú tiếng sói, thoáng thấy sắc mặt mẹ già ra vẻ tức giận, tôi lập tức hạ giọng: “Mẹ già à, mẹ, mẹ lộn phải ?”

      Trường thể dục cũng được mà, tại sao cứ phải là trường quân đội?! chẳng lẻ mẹ già hi vọng tôi học tập cống hiến như cha?

      Oh no oh no oh no!! oh oh oh no no no!!!

      “Sao, con muốn?” Trong giọng của mẹ già ràng có ý chỉ cần tôi liền rắc rắc tôi.

      , quyết định của mẹ già bao giờ cũng có ý nghĩ sâu xa cả!”

      Nhưng mà tôi có ngàn cái vạn cái triệu cái muốn mà!!! tôi muốn trở thành thứ đầu óc ngu si tứ chi phát triển danh xứng với thực đâu mà!

      Đêm khuya yên tình.

      Tôi lén lút đến bên cạnh điện thoại ở phòng khách, ban ngày, ở dưới con mắt của mẹ già tôi căn bản dám chạm vào điện thoại. tôi nhịn được, nghe được giọng của ông chủ Ngôn, tôi như núi băng rạn nứt.

      Bấm chuỗi con số ghi nhớ trong lòng, tôi im lặng chở đợi điện thoại kết nối.

      “Alo…” Giây phút thanh trong trẻo của ông chủ Ngôn vừa truyền vào trong tai tôi lập tức xúc động đến rơi lệ, bụm miệng, tôi cố gắng bình ổn kích động trong lòng.

      “Alo…Minh Bích?” Ông chủ Ngôn có chút chắc chắn hỏi.

      “Ưm ưm là tôi, hu hu, ông chủ Ngôn tôi rất nhớ .” Tôi hạ giọng khóc lóc kể lể .

      “Mấy ngày nay tôi gọi điện thoại cho em, sao em nhận, hôm nay sao lại còn tắt điện thoại?”

      Tôi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ chuyện khẽ cau mày của ông chủ Ngôn lúc này, hu hu hu, người ta vẫn chưa thỏa mãn việc chỉ có thể nghe thấy giọng của ông chủ Ngôn đâu, tôi muốn gặp người…

      “Điện thoại di động bị mẹ tôi lấy rồi…ông chủ Ngôn, ở nhà sao?” xong tôi lại cảm thấy mình hỏi vô nghĩa, ông chủ Ngôn là tiên sinh vô cùng tốt, nửa đêm ở nhà có thể ở đâu? Quán bar họp đêm tán sao? ha ha ha ha------điều đó tuyệt đối thể!!

      “Bây giờ tôi có ở nhà.” Ông chủ Ngôn thấp giọng .

      “Mẹ kiếp! chẳng lẻ bây giờ ở quán bar họp đêm? Tán ?!” Tôi vô thức kéo cao giọng lên đến quãng tám, chẳng lẻ ông chủ Ngôn thựa là ngụy quân tử ra vẻ nghiêm chỉnh?!

      Thiếu giám sát của tôi, hằng đêm sênh ca với người đẹp trong ngực, từ nay vua chẳng còn lâm triều!!

      “Em ra ngoài, nhớ mang giày.” xong câu này, ông chủ Ngôn liền gác điện thoại.

      ". . .

      Tình huống gì đây…tôi mờ mịt đặt điện thoại xuống, chấm dứt những ý nghĩ mien man bất định ở trong óc. Ngẫm lại vẫn làm theo lời ông chủ Ngôn, mang giày vào rón rén mở cửa chuồn .

      Gió lạnh vù vù vù vù, tôi rụt đầu vai nhìn trái phải, ông chủ Ngôn bảo tôi ra đây làm gì chứ? Chẳng lẻ đêm nay có mưa sao băng trăm năm mới gặp…

      Bông nhiên có đôi tay từ phía sau vòng lấy tôi.

      Sắc lang! đùa sao, cảm giác này nhất định là----ông chủ Ngôn!

      “Sao lại mặc áo ngủ chạy ra vậy hả?” Giọng điệu của ông chủ Ngôn mang theo chút trách cứ, tiếp đó ta cởi áo khoác của mình xuống choàng lên người tôi.

      Tôi nhào vào trong lồng ngực của ta, mặt cọ cọ ở trước ngực của ta, ngửi mùi của ta, ông chủ Ngôn mặc cho tôi làm bừa, bàn tay to chút lại chút vuốt đầu của tôi.

      “Người ta rất nhớ đó…” tôi ngẩng đầu nhìn ta làm nũng: “Mỗi ngày người ta đều muốn trực tiếp phóng đến nhà , nhưng Thái Hậu nhà tôi trong vòng 20 phút từ sau khi tan học vẫn chưa về nhà đừng vè nữa…..bà xấu mà..”

      Ông chủ Ngôn chỉ cười , gương mặt tươi cười vẫn xinh đẹp như trước, tôi cười ngây ngô với ta.

      “Ông chủ NGôn, Lão Thái Hậu muốn tôi ghi danh trường quân đội kìa!!! xem có phải não của bà bị rút gân rồi hay …..tôi muốn thi đại học S!” Cuối cùng tôi dùng ánh mắt kiên định nhìn ông chủ Ngôn, vì ông chủ Ngôn và cũng vì bản thân tôi, tôi muốn phản kháng thế lực xấu xa dân chủ!

      Ông chủ Ngôn khẽ cười ôm chặt tôi, bên tai tôi: “ sao, mọi thứ hãy giao cho tôi.”

      Trời đêm tối đen, có đầy sao tô điểm.

      Bầu khí lãng mạn như vậy, làm sao có thể xảy ra chút gian tình chứ, tôi cười gian.

      Ngượng ngùng nháy mắt vài cái với ông chủ Ngôn, ông chủ Ngôn vô cùng phối hợp cúi đầu đến gần tôi, cực kì dịu dàng : “Có cát bay vào trong mắt em sao?” Môi mõng khẽ mở giả vờ giúp tôi thổi cát trong mắt.

      Chẳng lẻ đại gia tôi biểu rất kém cỏi? Tôi tức giận đấm ta đấm, kéo đầu ta xuống trực tiếp đưa mõm sói lên.
      piipp, yui_9xmal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :