1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tôi yêu nhân dân tệ - Trùng Tiền Hữu Điểu (44C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 39

      đường đến sân bay tôi ngừng hối Quý Tiểu Quang tăng tốc, hận thể cước đá bay ta khỏi vị trí tay lái. Giữa đường phố lần đầu tiên cảm thấy dân số Trung Quốc là nhiều đến đáng sợ, xe chạy lát tắc nghẽn, hoặc là đèn đỏ. Lòng tôi buồn phiền rối loạn, chỉ có thể ngừng thêm dầu vào lửa khiến Quý Tiểu Quang vượt đèn đỏ, ta chịu, tôi liền mắng ta nhát gan vô dụng. Quý Tiểu Quang cũng rất bình tĩnh thấp giọng mắng, suýt nữa đụng vào chiếc xe phía trước.

      F-ck! Thời khắc quan trọng Quý Tiểu Quang thắng lại, chờ đợi dòng người tản ra hết mới chạy tiếp, Audi A8 màu đen chạy với tốc độ con rùa, trong lúc đó tôi lại đứt quãng mắng Quý Tiểu Quang. Cuối cùng lúc 10 giờ đến sân bay. Đẩy cửa xe ra, tôi phóng nhanh lao ra, mặc Quý Tiểu Quang ở sau lưng hô to gọi .

      Tôi vừa mù quáng tìm kiếm bóng dáng ông chủ Ngôn vừa cẩn thận nghe thông báo cất cánh trong radio vang lên.

      Ông chủ Ngôn ở đâu…. ở đâu….ông chủ Ngôn của tôi ở đâu!

      Lòng tôi nóng như lửa đốt nhìn xung quanh, từng giây từng phút trôi qua, tôi vẫn như ruồi bọ đầu đập loạn nơi nơi. Thoáng bình ổn lại tâm trạng của mình, tôi tận lực với bản thân, ông chủ Ngôn cũng khó tìm, ta nhất định ở góc nào đấy. ta thích tranh cãi ầm ĩ, phải tìm góc khuất vắng vẻ.

      Tôi bắt đầu tìm kiếm xem xét mỗi nơi trông có vẻ yên tĩnh.

      20 phút qua, máy bay đăng ký vé trước nửa tiếng, tôi cũng chỉ còn 10 phút. Tăng nhanh cước bộ, Quý Tiểu Quang đồng ý theo sau tôi lặn lội chung quanh. Năm phút đồng hồ lại qua , rốt cuộc tôi phát bóng dáng cao ngất của ta, ngồi đưa lưng về phía tôi.

      Tôi thở cái phi nhanh vọt đến trước mặt ta, nghe tiếng động ông chủ Ngôn ngước mắt nhìn tôi khẽ sững sờ.

      đừng tức giận có được ?”

      “Em biết sai rồi, tha thứ cho em được ?”

      “Sắc mặt ông chủ Ngôn thả lỏng, bàn tay to giữ hai bên vai tôi: “Em đừng nghĩ lung tung…”

      “Siêu Kế, em đăng ký rồi----“ Kỷ Hiểu Lan biết từ đâu ra, tiếng ta lúc nhìn thấy tôi ngừng, ta có chút xấu hổ tay cầm vé chỉ chỉ bên cạnh, ý bảo ta sang bên cạnh chờ, để lại gian cho hai người bọn tôi chuyện.

      Kỷ Hiểu Lan? Sao chị ta ở đây! Tôi thấy ràng tay chị ta cầm hai vé máy bay…..bọn họ muốn bỏ cùng nhau….

      Ông chủ Ngôn còn bào tôi đừng nghĩ lung tung! Sao có thể nghĩ lung tung! Bọn họ chỉ ở cùng nhau, lại còn định cùng nhau về thành phố S? thế này sao bảo tôi đừng nghĩ lung tung!

      “Hai người….hai người!!”

      “Nhậm Minh Bích! rồi, bảo em đừng nghĩ lung tung!”

      “Vậy vì sao hai người ở chung! cũng với em!” tôi bỗng dung rống to, hốc mắt dần dần phiếm hồng.

      Cũng may chung quanh có ai, bằng chắc chắn bọn họ cho rằng chúng tôi quay phim truyền hình? Có lẽ đại gia chính là vật hi sinh trong phim truyền hình, mãi mãi có happy end. Mà đại mỹ nhân nhu nhu nhược nhược Kỷ Hiểu Lan, mới là nữ chính định trong sinh mệnh của ta.

      Ông chủ Ngôn cúi đầu thở dài tiếng kéo tôi ôm vào trong ngực, chạm chẹ mép tóc tôi trấn ăn cảm xúc bộc phát của tôi.

      cần em nữa rồi sao?” nếu sao ta có thể ở cùng Kỷ Hiểu Lan, chẳng phải ta luôn ghét Kỷ Hiểu Lan à!

      Ông chủ Ngôn chịu giao quyền nuôi dưỡng Ngôn Đậu Đậu, Kỷ Hiểu Lan cũng chịu buông tha, bây giờ bọn họ lại cùng về, chẳng lẽ quyết định muốn cho Ngôn Đậu Đậu gia đĩnh mỹ mãn?

      Tuy rằng Kỷ Hiểu Lan là vợ của Trần Viên mất, nhưng chung quy Trần Viên cũng chết, mà con ta chính là nguyên nhân đưa bọn họ đến với nhau. Có lẽ, có lẽ ông chủ Ngôn cũng từng thích Kỷ Hiểu Lan? Chỉ là thể khi dễ vợ bạn, vì vậy mới yên lặng chôn vùi tình say đắm của mình. Bây giờ, Thiên thời Địa lợi Nhân hòa, cuối cùng bọn họ ‘hoạn nạn gặp chân tình’?

      Cả người ta cứng đờ càng ôm chặt lấy tôi, trong giọng tràn ngập bất đắc dĩ: “ hết cách với em, hề cần em.” Sao có thể có thể cần em? Sao có thể bỏ cần em?

      “Mọi khi nhìn thấy Thư Mặc( Ai? Ai? Chính là Ngôn Đậu Đậu chứ ai) lại bất giác nghĩ tới Kỷ Hiểu Lan, còn có Trần Viên là vì sao mà chết, khiến từ đến lớn cho nó chút tình thương của cha….em sai, có lẽ Thư Mặc cần người mẹ, chứ phải người cha có chút trách nhiệm nào là .

      đối với nó…. đủ xấu rồi!”

      Trong câu của ông chủ Ngôn tràn đầy buồn bã cùng ảo não áy náy, tôi ôm chặt ta, chút nghĩ ngợi phản bác ta tự hạ thấp bản thân.

      tuyệt đối xâu! Tuyệt đối ! tốt nhấ, tốt nhất thế giới!”

      Ông chủ Ngôn mỉm cười bưng chặt gò má tôi, trong giọng tràn ngập dịu dàng.

      “Lý do và Kỷ Hiểu Lan cùng về thành phố S, là quyết định….” ta tạm dừng, trầm ngâm: “ quyết định để Thư Mặc lựa chọn cho chính mình.”

      Nhìn theo họ vào lối kiểm soát, mãi đến khi bóng dáng ta biến mất tôi mới quay đầu bỏ , chợt gương mặt phóng đại xuất trong mắt, tôi ràng giật mình lùi về sau vài bước.

      Tiếp theo tôi nghe thấy giọng dương quái khí của Quý Tiểu Quang.

      “Đó, ta mới là tên khốn kiếp khiến em thương tâm nức nở?”

      mới khốn kiếp! cả nhà mới khốn kiếp!” tôi tức giận chửi ấm lên, cư nhiên dám mắng ông chủ Ngôn nhà tôi, đáng đánh đòn.

      Sắc mặt Quý Tiểu Quang lại thay đổi, cuối cùng nặng nề hừ tiếng.

      “Kể nghe chuyện của hai người chút .” đường về Quý Tiểu Quang thế.

      Tôi vô cùng kinh ngạc, ngờ Quý Tiểu quang cũng bà tám như thế, mơ tưởng đào ra bí mật tình của tôi và ông chủ Ngôn, nhưng mà thấy có chút ham học hỏi khao khát thế, đại qua lòng dạ Bồ Tát thõa mãn ta.

      Sau khi kết thúc huấn luyện, Quý Tiểu Quang về đơn vị của ta tiếp tục đào tạo sâu, còn cuộc sống đại học của tôi chính thứch tiến vào quỹ đạo. bình thường việc học nhiều lắm có thể là rảnh rỗi, thời gian trôi nhanh tuần lại tuần trong nháy mắt trôi qua, tôi có tham gia bất kì CLB nào, bởi vì lâu nữa ông chủ Ngôn về thành phố T. có câu rất hay, thời gian tựa như sữa-vắt là có cả sông, cho nên đại gia muốn vắt ra dòng sông rộng lớn mênh mông chờ đợi ông chủ Ngôn về.

      Hằng đêm trò chuyện với ta căn bản đủ, đại gia thõa mãn dục vọng nghiêm trọng, đại gia chỉ muốn nghe giọng ta, càng muốn nghe tiếng rên rĩ khó nhịn của ta khi được đại gia vuốt ve!

      *Gào khóc*!! Đại gia chỉ cần nghĩ đến cái miệng ướt át của ông chủ Ngôn phát ra tiếng: rên rỉ “Ưm…a….đừng… chút…” như thế này, máu mũi nhịn được xịt ra, ! Kinh! Bạo! mà!

      Vì thế đại gia quyết định, phải khiến ông chủ Ngôn phát ra tiếng rên rỉ dâm-đãng-mị-hoặc dưới khiêu khích của đại gia chính là-----------mục tiêu phấn đấu của đại gia trong cuộc đời này.

      Càn ngửa mặt lên trời cười to.

      Như thường lệ sau khi tan học tôi liền cùng ba đóa hoa khôi ra cổng trường ăn cơm, mọi người đừng hiểu lầm, ra ngoài ăn cơm tuyệt đối phải vì đồ ăn của căn-tin trường ăn được, lại thức ăn của trường chúng tôi rất tệ, nhưng mà thức ăn vô cùng lừa bịp, thí dụ như lạng cơm tẻ hai tệ, thí dụ như chén canh cải trắng 3 tệ, thí dụ như miếng thịt 5 tệ. cũng may đại gia bây giờ có tiền!

      Lần trước ông chủ Ngôn người xu đính túi vào ở khách sạn năm sao, là đại gia nhịn đau trả tiền thay ta, nếu ta sớm bị chủ khách sạn bắt rửa chén trả nợ. vì thế ông chủ Ngôn rất cảm động, rồi viết chi phiếu cho tôi, 10 vạn tệ lập tức vào trong túi đại gia, oa ha ha ha ha ah .

      Đại gia là bá hộ mười vạn đó đó đó! Chuyện tuyệt với biết bao!! *gào khóc*, cho dù ông chủ Ngôn là đưa dư tiền cho tôi, để phòng lần sau có chuyện giống vậy xảy ra. Hừ hừ hừ, nghĩ đến liền thấy đẹp, lần sau ta lại người xu dính túi tôi chỉ cần dẫn ta đến khách sạn sao, nếu cứ cho trực tiếp ngủ ngoài đường cũng tệ.

      Tuy rằng nỡ đế ta ăn gió nằm sương, nhưng mà ông chủ Ngôn ngài cứ yên tâm ! Trời lạnh, cần sợ! em dùng thân thể lửa nóng của em sưởi ấm cho ! Đói khát, phải sợ! em mua vài cái bánh bao nhét vào trong quần áo, bất cứ lúc nào ngài cũng có đồ ăn nóng.

      Cho nên mười vạn tệ chắc chắn nhất định và xác định là vật nằm trong tay đại gia! Tôi thể sống chết cương quyết giữ gìn!

      lần lúc nhanh miệng bất cẩn chuyện này với ba đóa hoa khôi, các ấy liền như ‘sư tử miệng rộng’ đòi phí trấn an, phí lo lắng, phí nước bọt….

      F-ck! Các ấy còn Liễu Lam Lam hơn cả Liễu Lam Lam!

      Dưới bàn bạc, cuối cùng quyết định mời các nàng ăn bữa lớn, về phần địa điểm là chọn phố thương mại mỗi người ăn bít-tết 1000 tệ. Đại gia đau lòng bước khỏi trường học, mỗi bước đều có xúc động nhanh chân chạy trốn. liên tục với bản thân, quyết để ba người kia coi thường.

      Trong tấm mắt bực tức bỗng xuất bóng dáng cao gầy, vóc người cao lớn đứng sừng sững ở cạnh cỗng trường rất chói mắt, lan da ta vì phơi nắng mà ngâm đen lại có vẻ rất có hương vị đàn ông, khiến nữ sinh ra vào cửa nhao nhao liếc nhìn.

      Ngôn Tô Kính! Tôi nghi hoặc thắng bước chân. Sao cậu ta ở đây, chắc phải đến tán ở trường tôi chứ?

      Ba đóa hoa khôi thấy tôi dừng bước, cho rằng tôi đổi ý muốn đãi, vẻ mặt lập tức nhao nhao biến sắc nhéo cánh ta ra sức kéo , tôi mặt tức giận giãy giụa. biết màn này rơi vào trong mắt Ngôn Tô Kính, trở thành ba nữ Bá Vương ban ngày ban mặt bắt nạt yếu ớt. mặt cậu ta lạnh ngắt bước tới, người phát ra hơi thở nguy hiểm.

      “Thả ấy ra!”

      Tiếng quát vang dội khiến ba đóa hoa khôi sững sờ, theo bản năng nới tay. Ngôn Tô Kính túm chặt cánh tay tôi dùng sức kéo cái về sau lưng, giống như gà trống bảo vệ gà con, rất tức giận liếc nhìn các ấy: “Các muốn bắt nạt ấy? là ngừa da muốn ăn đánh à?”

      Hoa khôi nghe vậy biến sắc, hoảng sợ run rẩy thổi. tôi có chút cảm động, Ngôn Tô Kính cư nhiên ra tay giúp tôi, cho dù sai đối tượng, nhưng cũng chứng minh cậu ta vẫn rất quan tâm mợ tương lai của cậu ta, hu hu hu, cháu yên tâm! Mặc kệ cháu lòng hay giả vờ, chờ lúc tôi thực trở thành mợ của cậu, tôi nhớ chuyện ngày hôm nay thoáng mở mắt xử lý khoan dung cho cậu.

      “Đại Khoản! cậu đừng ngẩn người nữa! ta tin chúng mình là bạn học của cậu….hu hu! ta muốn đánh bọn mình!!”

      “Nhậm Minh Bích!! Cậu mau giải thích ràng cho bà!”

      Bị tiếng kêu gọi ríu rít gọi về thực tế, tôi giật áo Ngôn Tô Kính, khúm núm giải thích: “Bọn họ là bạn của tôi….”

      Ngôn Tô Kính căn bản tin, hung tợn trừng các nàng, xoay người đỡ lấy vai tôi, tựa như cho tôi sức mạnh? Đôi mắt sáng quắt của cậu ta bình tĩnh nhìn tôi.

      “Đừng sợ! phải sợ lời uy hiếp của bọn họ, có tôi ở đây, xem ai dám bắt nạt !”
      yui_9xmal thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 40

      Phí hết sức chín trâu hai hổ, tôi lại thuyết phục Ngôn Tô Kính tin tưởng ba nàng là bạn của tôi, chứ phải kẻ thù cần ta báo thù rửa hận cho tôi. Cậu ta nửa nghi nửa tin, tiếp đó đòi phải theo ăn cơm với tôi. Chẳng phải cậu ta đến trường tôi tán à? Sao có thể bỏ dở giữa chứng, nhưng mà trước đó vì thuyết phục cậu ta mà tôi miệng khô lưỡi đắng, còn sức lực ngăn cản cậu ta, chỉ có thể để mặc cậu ta theo.

      Đảo mắt, ra cậu ta muốn theo cũng được, chỉ cần cậu ta trả tiền. lập tức đưa ra điều kiện này với cậu ta, vốn nghĩ cậu ta tức giận mắng tôi, ai ngờ cậu ta hai lời đồng ý ngay.

      Nhà hàng Tây Tuyệt Tôn.

      Nơi trả tiền quá cha, hèn gì tên ‘Tuyệt chủng’. món ăn ngon lắp đầy bao tử, mỗi người 1000 tệ lên gia, khiến bá hộ 10 vạn theo kịp, cũng may có người coi tiền như rác tự động đưa đến cửa để bị xâu xé.

      Có lẽ là hành vi kiêu ngạo trước đó của Ngôn Tô Kính khiến ba đóa hoa khôi tức giận, các nàng gọi món chút lưu tình, chọn toàn thứ mắc nhất, cuối cùng còn gọi chai rượu đỏ Dulwich Fort.

      Ngôn Tô Kính mặt đổi sắc, tuyệt đối lo lắng túi tiền của mình có đủ trả hay , đoán chừng vị huynh đệ này cũng là chủ có tiền. so sánh, có phải đại gia nghèo túng hay ??

      Ba đóa hoa khôi càng khó chịu hơn, Mạnh Mạnh chợt cười quỷ dị: “Đại Khoản à, người này là ai, cậu giới thiệu chút sao?”

      Đúng nha, còn chưa giới thiệu họ với nhau nữa. tôi đứng dậy, cười liên tục chỉ về Ngôn Tô Kính.

      ta là cháu tương lai của mình, Ngôn Tô Kinh!”

      Sao đó lại chỉ ba nàng giới thiệu theo thứ tự.

      “Bên trái là dì Lâm tương lai của !”

      “Ở giữa là dì Lê tương lai của !”

      “Bên phải là dì Mạnh tương lai của !”

      Đợi tôi giới thiệu họ với nhau xong, mặt bọn họ đều đen xì, Mạnh Mạnh khôi phục trước tiên, nở nụ cười tú bà tươi: “Hóa ra là cháu à----“

      Mặt râm đen của Ngôn Tô Kính càng thêm u, cậu ta hung dữ trừng tôi, chút khách khí với Mạnh Mạnh: “ muốn đị đánh câm miệng cho ông.”

      Uy lực này, khí thế này, lời này! Tính quyết đoán áp đảo chiến thắng Mạnh Mạnh, cậu ấy nghẹn họng mặt kinh ngạc tái nhợt. tôi thầm vui vẻ, tên nhóc này cả mợ của cậu ta cũng để trong mắt, làm sao có thể coi trọng các cậu chứ

      Ba đóa hoa khôi sợ đến mức miệng nhắn đóng chặt, lời. tiếp theo tôi liền ra mặt giữ vai trò người hòa giải.

      “Haiz thằng bé này là! lễ phép mà, các cậu đừng để ý, cậu ta chỉ thôi chứ đánh đâu!”

      coi ông đây có dám đánh hay !”

      dám dám, cậu ta chắc chắc dám!”

      Vừa dứt lời mông đột nhiên phát ra tiếng vang ‘bịch’, tôi sửng sốt. hình như tôi có thả bơm nha… này này là…

      mông truyền đến đau đớn, dần hiểu ra-----Ngôn Tô Kính cư nhiên đánh mông tôi!!!

      Đại gia f-ck!

      Trong khi ba đóa hoa khôi che mặt cười trộm, tức giận đứng lên, đại gia tức giận chỉ vào mũi cậu ta kêu gào: “Ngôn Tô Kính! tạo---phản à!!!

      “Rút lại móng heo của .” Mặt Ngôn Tô Kính biểu cảm giơ tay lên nhắm ngay-------mông của tôi.

      Bà cậu ta!! Mẹ cậu ta!! Bà mẹ cậu ta!! Còn, còn dám uy hiếp đại gia, cực kì đáng giận!! cái gì có thể nhịn cái gì thể nhịn, đại gia nhịn. tôi oán hận rút ngón tay, giậm chân cái chạy ra nhà hàng Tây ‘Tuyệt Chúng’.

      Ngôn Tô Kính, xem như lợi hại! thể trêu vào đại gia mà còn yên được!!

      Trong lúc chạy lòng tôi nảy ra kế, bỗng dưng quay đầu hô to với mọi người trong nhà hàng: “Tên đàn ông ngồi bàn 013---là thái giam!”

      Tiếp đó tầm mắt mọi người đều đặt người ‘thái giám’, cả người ‘thái giám’ chấn động, lập tức vỗ bàn đứng dậy. nổi giận đùng đùng chạy về phía tôi.

      ở cửa cầu thang tầng nào đó, tôi thở hồng hộc như trâu, Ngôn Tô Kính kéo cổ áo tôi cười lạnh. Đại gia, tôi tuyệt đối ngờ tên nhóc này khỏe mạnh như vậy, giường nhất định cũng rất….ách, phi phi phi, tôi miên man nghĩ gì thê!

      “Sao chạy nữa ?” cậu ta châm chọc.

      ngu à, nắm áo tôi rồi sao chạy, ngu ngốc! nhưng mà yên lặng mới là hành động thoát thân sáng suốt, tôi thèm quan tâm câu hỏi của cậu ta. Cậu ta càng buồn bực, dựa sát vào tôi, nghiến răng nghiến lợi: “ còn hủy hoại thanh danh của tôi, tôi là thái giám, lá gan to đấy?”

      Này này này, chuyện chuyện, dựa sát như vậy làm gì chứ??

      Ngôn Tô Kính đến gần tôi bước, tôi liền lùi hai bước, mãi đến khi tôi hoàn toàn dán lên vách tường, ta cũng hoàn toàn dán lên người tôi!

      Tôi xấu hổ hô to: “ muốn làm gì! Cứt xa chut!” nam nữ thụ thụ bất thân được ! Nam nữ hữu biệt được !

      Hoàn toàn đếm xỉa đến lời trách cứ của tôi, cậu ta cười u: “Chẳng phải tôi là thái giám sao? Tôi nhất định phải chứng minh với rốt cuộc tôi là thái giám hay là---đàn ông.” Tôi lại muốn cãi nhau: “ là thái giám hay đàn ông cũng liên quan đến đại gia.”, trong nháy mắt chỉ thấy cậu ta cúi đầu đến gần tôi, nhanh chóng ngậm lấy môi tôi….

      Sấm sét giữa trời quang!

      khắc này đầu óc tôi trống trỗng, biết làm sao với hành đồng bất ngờ của cậu ta.

      Cũng may Ngôn Tô Kính chỉ giới hạn ở ngậm môi tôi, có hành động khác. Chờ phản ứng lại, nặng nề đánh cậu ta, mơ hồ : “Tôi là mợ tương lai của …”

      Oanh---!

      biết là phải lời tôi kích thích cậu ta hay , nụ hôn vốn chỉ là lướt qua dừng lại, cậu ta chợt cắn lên môi tôi, cực kì thô lỗ hề có chút kỹ xảo đáng , biết vì sao tôi lại có thể cảm nhận được người cậu ta tản ra đau thuong giãy giụa sâu sắc.

      Nhưng mà thế này đúng! Tôi kịch liệt đẩy người cậu ta: “Buông….ưm!” đầu lưỡi ấm áp của cậu ta tiến vào khoang miệng tôi, mãnh liệt càn quết chung quanh, ngang ngược dùng sức mút đầu lưỡi của tôi.

      Ngôn Tô Kính căn bản quan tâm đến chống cự vô ích, càng hôn mãnh liệt hơn, tôi ràng cảm nhận được tay cậu ta dao động chung quanh ở sau lưng tôi, tôi sợ hãi gần như muốn khóc lên.

      Hu hu hu…

      Tại sao có thể như vậy….tại sao có thể như vậy!!

      1 phút, 2 phút, 3 phút….cảm thấy lúc bị cưỡng hôn trái đất quay vòng lâu, cuối cùng ta cũng buông tha đôi môi sưng đỏ của tôi ra, bàn tay thô ráp lau lệ ở hốc mắt tôi.

      Tôi co rúm lại, làn da mặt bị chà lau mà sinh đau: “Đau….” Tay cậu ta làm từ xương rồng à….hu hu, giả tốt bụng mà!!

      Cậu ta cười, trong nụ cười tràn đầy diu dàng, tôi gần như cho rằng bản thân nhìn lầm, đợi tôi kịp xác nhận, cậu ta lại cúi đầu hôn tôi..

      ……???

      ……..???

      với tôi rằng Ngôn Tô Kính bị rút gân .

      Lần thứ hai cậu ta hôn dịu dàng rất nhiều, thời gian lần này cũng duy trì như trái đất quay mấy vòng…

      Chờ sau khi thần trí Ngôn Tô Kính thoáng tỉnh táo, tôi nâng tay liền muốn cho cậu ta cái tát, để cậu ta nếm thử mùi vị ‘phi lễ’ mợ nhà mình. Cậu ta né, hung hăng đón nhận bàn tay tôi, dấu vết năm ngón tay lập tức lên. Lòng tôi mềm xuống, chẳng phải phản ứng của cậu ta nhanh nhẹn lắm sao, thời khắc quan trọng sao nhạy?

      cho tôi có quá nhiều thời gian rối rắm, cậu ta tím móng heo tôi chạy lấy người, tôi lẳng lặng cúi đầu quan sát, kinh sợ phát chỉ cậu ta nắm tay tôi, mà là mười ngón tay đan nhau!!!

      Càng kinh sợ chính là, sau đó cậu ta đến khu trung tâm mua sắm lớn, ép tôi mặc quần áo tình nhân với cậu ta, tôi sống chết chịu.

      Tiếp đó, giữa ban ngày ban mặt, vũ trụ sáng soi, cậu ta cúi đầu bên tai toi: “Nếu ngoan ngoãn thay cho ông, đợi lát nữa ông tìm chỗ cượng-bức !”

      ……

      …….

      Có lần, tôi từng dùng chiêu này uy hiếp ông chủ Ngôn, hơn nữa còn thành công. Bây giờ ‘phong thủy luân chuyển’, báo ứng chuyển tới người đại gia! Tuyệt đối thành công!! Ngôn Tô Kính, tôi tuyệt đối ngờ cầm thú như vậy! cưỡng-bức đại gia cũng thô, còn là tùy tiện tìm chỗ!!

      Nén lệ, tôi thay quần áo trong tay người bàn hàng. Ông chủ Ngôn, em xin lỗi nha, nhưng mà phải tin em, em là yếu ớt bị ép bức, có cách nào phản kháng Ngôn thiếu gia bất cú lúc nào bất cứ đâu cũng có thể cưỡng-bức, a hu~!

      Chuyện càng áp bức còn có, cậu ta cưỡng ép tôi liên tục chụp hình thân mật, càng ít là cảnh hôn môi, tôi vốn sống chết thuận theo, nhưng hỗn cầu Ngôn Tô Kính này lại dùng cùng chiêu uy hiếp tôi…….trong lúc nước mắt rơi, Ngôn Tô Kính ngừng kéo tôi làm xong hết những việc mà chỉ có người nhau mới có thể làm.

      Sau đó. Lúc chia tay, Ngôn Tô Kính mặt đổi sắc với tôi.

      “Ông thất tình, hôm nay coi như an ủi tôi .”

      Nhậm Minh Bích, tôi bao giờ có cơ hội ở bên cạnh em nữa, bao giờ nữa.
      yui_9xmal thích bài này.

    3. mal

      mal Well-Known Member

      Bài viết:
      317
      Được thích:
      640
      @Lạc là ăn tăng lực sao????????:025::025::025:
      Cơ nhưng mà nhất nhất:038::038::038:
      Mình thấy tội NTK quá :4:
      LạcLạc thích bài này.

    4. yui_9x

      yui_9x Well-Known Member

      Bài viết:
      182
      Được thích:
      299
      Lúc trước toàn là Bích tỷ "ăn hiếp" người ta, còn bây giờ lại bị người khác "ăn hiếp" rồi
      Haizzz biết rồi 2 chú cháu ra sau đây, tội cho tình thầm lặng của NTK quá :yoyo23:
      malLạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 41

      Hai ngày sau lúc tôi trông trước ngóng sau ông chủ Ngôn thong thả đến, cuối cùng đại gia cũng trống đến mây mờ trăng tỏ, ngóng thấy bóng dáng tiền đồ xán lạn của ông chủ Ngôn.

      Hôm nay ánh nắng tươi sáng, tôi lái chiếc xe quí ông chủ Ngôn để lại thành phố T nơm nớp lo sợ đến sân bay, cũng may suốt chặng đường coi như an toáng, có đụng người đụng tường cũng đụng vào cảnh sát giao thông, cùng lắm chỉ là ép chết 'tiểu cường'(con gián) ngang qua đường. Thể được chiếc xe quý của ông chủ Ngôn nghiền chết là loại hạnh phúc, thượng đế phù hộ cho mày kiếp sau đầu thai làm gián, trờ thành con bọ hung, amen!

      Lúc tận mắt nhìn thấy bước chân mạnh mẽ của ta về phía tôi, đại gia khỏi nước mắt lã chã, lấy từ trong túi áo ra khăn giấy trắng nõn tỳ vết, tôi hung hăng lau sạch nước mũi, tiện tại vứt khăn giấy đục ngàu chịu nổi vào thùng rác bảo vệ môi trường, tôi vội vã nhào vào vòng tay ta.

      đường đến khách sạn nào đó.

      “Ông chủ Ngôn, người ta nhớ nha.” tội duỗi miệng dài dài, đáng thương nhìn ta.

      “Tập trung lái xe, mắt nhìn phía trước.” tuy ta chút lưu tình đẩy tôi ra, còn chỉnh người tôi. Tức giận rút miệng bạch tuột về, tôi oán hận nghĩ, xem tôi sau này làm sao thu phục cái dạng này của , cư nhiên dám từ chối nụ hôn đại gia cầu!

      “Nhậm Minh Bích, đừng thất thần.”

      lời cảnh cáo trong trẻo mà lạnh lùng kéo suy nghĩ tôi về với chánh đạo, tôi càng tức giận hơn. A, còn chí chí chóe chóe, để xem sau này đại gia làm sao hôn cái miệng nhắn nõn nà đến đỏ tươi ướt át!

      Đến 20 phút sau, xe chạy đến trước khách sạn, đến trước bãi đậu xe tiểu đệ tôi dừng lại.

      Tôi luống cuống tay chân cới dây an toàn ra, ngầm bực mất công. Nếu phải ông chủ Ngôn tuyên bố nếu tôi thắt dây an toàn để tôi lái xe, với kỹ năng lái xe cao siêu của đại gia, cần thứ ràng buộc nho này.

      Rốt cuộc cởi bỏ thứ trói buộc đáng ghét kia, tôi chợt nào vào người ta, ôm cổ ta làm trận 'cầu sưc'. ta có cụ tuyệt tôi, đỡ lấy gáy tôi khiến cái hôn này dần sâu hơn. ta ngậm chặt cánh môi dưới của tôi châm rãi liếm mút, thậm chí khẽ cắn cái khiến tôi nhịn được phát r a tiếng rên rỉ rất , lưỡi ta nhàng trêu đùa an ủi. Sau lúc lâu, ta buông cánh môi tôi, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào miệng tôi, mang theo cuồng dã bất ngờ.

      Cuối cùng, ta còn chưa thõa mãn liếm liếm khóe miệng tôi, cười mị hoặc, còn tôi như chó tàn hơi hít vào thở ra, mất hết cả mặt mũi. Uổng cho trước đó đại gia còn tuyên bố phải hôn ta đến đỏ tươi ướt át, ra người bị hôn choáng váng đầu óc quay mòng mòng là tôi mới đúng. 囧rz

      biết sao, ánh mắt hẹp dài của ông chủ Ngôn bỗng nheo lại, vẻ mặt trầm, bàn tay to chợt kéo cổ áo tôi, nhìn thấy dấu hồng hồng cần cổ tôi, vẻ mặt của ta càng thêm trầm.

      “Sao lại thế này!”

      tôi hé miệng, mờ mịt nhìn ta, vì sao ta thay đổi nhanh như vậy, bất tri bất giác mới chú ý đến dấu hôn ta phát cổ tôi, vội vàng che cổ, lắp ba lắp bắp giải thích: “Muổi chích...” trong lòng thầm kêu ổn, Ngôn Tô Kính đáng chết, trước đó cưỡng ép để lại loại dâu tây này người tôi......bây giờ thôi rồi chết chắc rồi! Bị ông chủ Ngôn phát rồi!

      “Nhậm! Minh! Bích!”

      ta trầm thấp hét lớn, trong mắt là tức giận khiến người ta sợ hãi, tim tôi đập thình thịch tăng tốc, sợ hãi lùi lên vị trí tay lái, lại bị ta vừa vặn bắt được, gương mặt hung dữ như muốn lột da tôi vậy. Tôi thấp thỏm lo âu biện bạch: “ phải.... phải em....em có 'hồng hành xuất tường'(ngoại tình)!”

      Mặt ta vẫn tối đến đáng sợ, hoàn toàn tin tưởng lý do chối cãi của tôi, tôi khóc ra nước mắt, nhất thời càng thêm thống hận Ngôn Tô Kính tùy hừng làm bậy. Cậu ta thất tình vì sao phải tìm đại gia trút giận, còn lưu lại chứng cứ phạm tội ràng trắng trợn, cậu ta muốn chết vì sao còn muốn kéo theo đại gia

      “Là ai!” ta lại hét lớn tiếng, dB gần như phá vỡ màng nhỉ của tôi. Lại , lần đầu tiên mở rộng tầm mắt chứng kiến sức nổi nóng của ông chủ Ngôn mạnh, nhưng mà dưới tình huống như vậy, tôi cần cần mà mà mà.

      “Là, là....” tôi do dự bất an, biết nên ra Ngôn Tô Kính hay .

      “Là, Ngôn, Tô, Kính?” ta gằn từng tiếng , ánh mắt ta gần như tóe ra lửa, gương mặt nghiêm nghị càng khiến người ta sợ hãi, tôi chỏ có thể gật đầu .

      Bỗng dưng ta nở nụ cười, nụ cười đen tối , cười đến tôi dựng tóc gáy.

      Lúc Ngôn Tô kính nhận điện thoại của chú nhà mình, bất đắc dĩ cười khổ, nên đến cuối cùng cũng đến. Cậu ta ở trường, ở nhà trọ bên ngoài, chính là chú cậu to xử lý thay cậu ta. Nghe chuông vang lên, Ngôn Tô Kính thong thả bước đến mở cửa, đúng là vẻ mặt phẫn nộ của chú .

      Cửa mơ Ngôn Siêu Kế nhìn thấy vẻ mặt Ngôn Tô Kính tươi cười nhìn , ánh mắt sợ chết với , cháu của hiểu ý đồ đến, cơn tức vừa nén xuống bao lâu phút chốc trào lên trong lòng, Ngôn Siêu Kế nắm chặt nắm tay lâu đánh vào mặt Ngôn Tô Kính, Ngôn Tô Kính chợt bị đánh té xuống đất, che cằm đau đến hít khí.

      Ngôn Siêu Kế bước vào, xách cổ áo cậu ta lên, trầm thấp tức giận : “Cháu đáng chết! Lập tức đấm lại dâp vào mặt cậu ta.

      Lần này Ngôn Tô Kính phản ứng nhanh nhẹn chặn đứng nắm tay của Ngôn Siêu Kế, biết sống chết trêu tức: “Bởi vì con làm chuyện nên làm với 'mợ'?”

      Nghe vậy Ngôn Siêu Kế càng giận ra mặt, túm cả người cậu ta hung hăng ném lên vách tường, lưng đau đớn kịch liệt khiến Ngôn Tô Kính hét lớn tiếng, quỳ chống xuống đất, buồn đau trong lồng ngực khiến cậu ta ho khan vài tiếng, cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía chú bị vây trong trạng thái điên cuồng: “Ha chú , chú lại đánh con, con phải đánh trả.” giọng điệu vui đùa trái lại chứa nghiệm túc.

      ra, Ngôn Tô Kính biết lời bản thân có chút ngông cuồng tự đại, bởi vì bản lĩnh võ thuật của cậu ta đa số đều là chú dạy, đánh nhau với sư phụ cậu ta chẳng phải là lấy trứng chọi đá, biết tự lượng sức mình? Biết là thế, cho dù kết quả là bản thân bị đánh đến thê thảm vô cùng, Ngôn Tô Kính vẫn muốn thử, trong lòng cậu ta trước sau hề cam thâm, có lẽ vì ấy cũng có lẽ về chính mình.

      Đối với lời cảnh cáo của Ngôn Tô Kính, Ngôn Siêu Kế chẳng thèm ngó đến, nâng nắm dấm lại xông lên. Sau đó hai người đánh qua đánh lại, nhất thời căn phòng hỗn loạn.

      Nửa tiếng sau.

      Pia liếc mắt Ngôn Tô Kính chồng chất vết thương đất, Ngôn Siêu Kế nắm lấy áo khoắc sofa bởi vì đánh nhau mà phải cởi ra chuẩn bị bỏ , dư quang nhìn thấy chồng ánh chụp bàn, nhấc chân đến, đợi nhìn thứ ảnh là gì, cơn giận vừa tắt lập tức lại dấy lên, hai người trong ảnh vô cùng thân mật cũng rất chói mắt, lấy toàn bộ ảnh chụp bỏ vào trong túi, Ngôn Siêu Kế xoay ngưởi ra khỏi nhà trọ. Ngôn Tô Kính giãy giữa đứng dậy từ đất, đứng lên đánh về phía Ngôn Siêu Kế, muốn cướp lại 'Kỷ niệm' của cậu ta, nhưng lại bỉ Ngôn Siêu Kế chút lưu tình đánh ngã xuống đất.

      Trước khi Ngôn Siêu Kế lạnh lùng bỏ lại câu: “Cháu nhớ bệnh viện.”

      nằm đất lâu lâu, Ngôn Tô Kính nhìn trần nhà, chợt nở nụ cười, giọt trong suốt lướt qua khóe mắt.

      Tôi ở trong phòng khách sạn lo lắng yên chờ đợi hồi lâu, rốt cuộc ba tiếng sau ông chủ Ngôn trở lại, quần áo chỉnh tề thậm chí có chút chật vật, tôi vội vàng xông lên nhìn khắp người ta, cũng may kiểm tra thấy bất kì vết thương gì, tiếp đó tôi mới chú ý đến vẻ khó chịu, ánh mắt trầm trừng tôi của ta.

      Ách.....tôi lùi về sau vài bước lại bị ta giữ chặt, ta lấy từ trong túi áo ra mấy tấm ánh chụp ném vào trong lòng tôi, tôi nơm nớp lo sợ cầm lấy chúng nó, nhìn chằm chằm, quả nhiên là chồng hình bị chụp dưới áp bức, khoai lang phỏng tay trong truyền thuyết ném đến tay tôi đây mà mà mà, tôi rất muốn xé nát bọn nó để minh giám cho tấm lòng nhật nguyệt của tôi, nhưng mà ông chủ Ngôn nắm tay tôi, tôi thể hành động. Rơi vào đường cùng, tôi dùng miệng cắn góc hình, dùng sức xé, lại cắn lại xé, cho đến khi thành công phanh thay chúng nó.....

      vẻ mặt ông chủ Ngôn vẫn xanh mét như trước, so với trước đó có chút cải thiện, tôi vội vã ôm lấy eo ta, đáng thương tội nghiệp cầu xin tha thứ: “Đây phải do em bằng lòng.... đừng tức giận được , sau này em nhất định cắt đứt qua lại Ngôn Tô Kính.” ra tôi rất muốn hỏi ta, ảnh chụp cầm về chỉ có mấy tấm sao, lần đó Ngôn Tô Kính là chụp vẻn vẹn cả bộ á!!!

      nhưng mà vấn đề này đánh chết tôi cũng dám hỏi, đại gia nên ngu ngốc va vào nòng súng, tiếp đó để ông chủ Ngôn xử tử tại chỗ.

      Bỗng nhiên ông chủ Ngôn gió và gia súc cùng cấp thêm câu: “Ngày mai là sinh nhật mười tám tuổi của em.”

      cả người tôi chấn dộng, chợt nghẹn họng.

      Tuổi mười tám đại gia mong chờ lâu, tuổi mười tám mỗi khi nghĩ đến liền nhiệt huyết sôi trào, vì sao tại lại có cảm giác như bị dội nước lã vậy.....
      malyui_9x thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :