1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh - Nguyễn Nhật Ánh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 53 - LŨ VỀ

      Trước hôm trò chuyện với thằng Tường, tôi có nghĩ đến chuyện mò mẫm các bờ ruộng bắt con cóc khác rồi lén lút bỏ vào gầm giường. Tôi với em tôi rằng con Cu Cậu rốt cuộc trở về, mặc dù tôi chắc mưu của tôi có bị nó phát hay .

      Nhưng bây giờ ý tưởng đó được gỡ khỏi đầu tôi. Tường biết con Cu Cậu còn cõi đời này nữa, tôi thể gạt nó được.

      Trong khi tôi chưa biết làm cách nào để chuộc lại lỗi lầm của mình mưa lũ đột ngột kéo về làng. Rồi nhiều biến cố liên tiếp xảy ra khiến thằng Tường còn thời gian và tâm trí để tắm mình trong nỗi buồn Cu Cậu và tôi thực sung sướng vì điều đó.

      Những ngày đó, ngoài trời mây đen xuống thấp gần chạm nóc ngôi nhà thờ duy nhất trong làng. Gió đong đầy hơi nước, báo hiệu lũ sắp về. Làng tôi, lũ tháng bảy, tháng mười, năm nay ve sầu vừa kéo đàn mà trời muốn sa mưa.

      Năm ngoái, năm kia mưa lũ cũng bất thường như thế. Ba tôi bảo đó là do khí hậu trái đất thay đổi và do thời gian gần đây rừng thượng nguồn bị tàn phá thương tiếc.

      Chiều chiều tôi ngồi trong nhà ngó ra, thấy mây tụ lại từng bầy. Như đội quân điểm binh, mây kéo về tập hợp mỗi ngày dày, chậm rãi nhưng quyết liệt, và khi giăng kín bầu trời với lượng nước ước chừng có thể làm trôi cả ngôi làng, mưa bắt đầu rơi.

      Buổi sáng mưa rơi tí tách, đến gần trưa bỗng vỡ òa như bầu trời đột ngột bị thủng. Suốt từ trưa đến tối, mưa chạy rầm rập mái tranh, nước dột tứ tung khiến nhà tôi ai chợp mắt. Mẹ tôi, tôi, thằng Tường và con Mận gần như bới tung cả nhà để lôi ra bất cứ thứ gì có thể hứng nước mưa từ mái nhà liên tục rót xuống: thùng thiếc, thau nhôm, ca nhựa, gáo dừa, gàu, nồi, chảo, ấm, cả những chiếc bát vỡ.

      Mưa như người giận dai, gầm gừ, xối xả và miên man, có cảm giác mây đen kéo cả đại dương lên trời để bây giờ hả hê trút xuống.

      Nửa khuya, lũ từ nguồn tràn về, mực nước từ từ dâng lên mấp mé mặt giường trong ánh mắt lo lắng của mẹ tôi. Cả nhà tôi leo hết lên giường, xách theo mấy chiếc đòn kê để ngồi cho khỏi ướt mông, co ro chờ trời sáng.

      Rất may, lũ chỉ quét qua đêm, sáng hôm sau mưa ngớt, nước bắt đầu rút dần để lại mặt đường nhớp nháp và sạt lở, và vô số rác rến, gỗ mục, xác súc vật vướng vào các gốc cây, vách nhà và hàng rào. Cảnh vật sau khi lũ qua trông hoang tàn như phim trường vừa quay xong cảnh chiến tranh.

      Đến trưa cuộc tổng kết thiệt hại có kết quả: ông Tư Cang trôi mất con trâu, ông Năm Ve chết con heo ngay trong chuồng, nhà Thoan chái bếp bị cuốn, còn vườn rau tốt tươi nhà ông Bé bây giờ rất thích hợp để làm sân vận động cho con nít đá banh.

      Nhưng tai họa lớn nhất là chiếc cầu bắc ngang qua suối Lồ Ồ bị lũ giật sập: nữa chiếc cầu còn lại đầu dính mố cầu đầu kia chúi xuống nước như người té suối bị kẹt chân, nửa chiếc kia chẳng trôi đâu.



      CHƯƠNG 54 - CUỘC TRA HỎI

      Đó chỉ là những thiệt hại về của.

      Thiệt hại về người mới làm rúng động cả làng.

      Thằng Dưa con ông Năm Ve đâu cũng bô bô chính mắt nó nhìn thấy chị Vinh bị lũ cuốn trôi. Nó bảo nó ra sau hè tiểu, thấy chị Vinh ngụp lặn giữa dòng nước xiết, nó kêu cứu inh ỏi nhưng gió thổi lồng lộng ai nghe thấy. Nó tính chạy vào nhà kêu ba nó ra, vừa ngoảnh tới ngoảnh lui thấy chị Vinh trôi xa tít, chỉ còn là chấm ở cuối cánh đồng.

      Chẳng biết thằng Dưa có bịa chuyện nhưng chị Vinh mất tích sau cơn lũ là chuyện . Từ trưa đến tối, nhà chị Vinh tiếng khóc như ri.

      Thầy Nhãn qua nhà ông Năm Ve gạn hỏi thằng Dưa, người lớn con nít bu xem đông như kiến.

      Tôi, thằng Tường, con Mận cũng hăng hái góp phần vào đám đầu cổ lố nhố, chen chúc nghe thằng Dưa kể lại câu chuyện mà thực ra cả làng ai cũng thuộc lòng.

      Ông Năm Ve ngồi tréo chân, tư thế cho biết ông cảm thấy mình đột nhiên trở thành nhân vật quan trọng. Lướt mắt qua đám đông vòng rồi quay nhìn thằng Dưa đứng khoanh tay trước mặt, ông thình lình đập bàn đánh "rầm" khiến đám con nít đứng gần giật bắn mình, cất giọng nghiêm nghị:

      - Thầy hỏi gì con phải đáp cho đàng hoàng nghe chưa!

      - Dạ.

      - Phải , được thêm bớt nghe chưa!

      Thằng Dưa lại "dạ", mặt như tờ giấy trắng, có lẽ nó ngờ chỉ vì tình cờ chứng kiến cảnh chị Vinh bị nước cuốn mà nó bỗng trở thành tội phạm.

      Tiếng xì xào lập tức im bặt khi thầy Nhãn bắt đầu cuộc chất vấn:

      - Con nhìn thấy chị Vinh lúc mấy giờ hả con?

      - Dạ, con biết. Nhà con có đồng hồ.

      - Lúc đó là buổi sáng hay buổi trưa?

      - Dạ, buổi sáng. Sáng sớm con hay ra sau hè tiểu.

      Câu trả lời thà của thằng Dưa khiến đám trẻ con đứng chung quanh giống như bị cù. Những tiếng cười hí hí vang lên làm buổi hỏi cung đột nhiên mất hết vẻ nghiêm trang.

      Thầy Nhãn đanh mặt lại, ý là dùng vẻ uy nghiêm để vãn hồi trật tự nhưng tụi con nít dù đưa tay bụm miệng, những tràng rinh rích như chuột rúc vẫn phát ra đằng sau các kẽ tay.

      Ông Năm Ve sau khi ra oai bằng cách nạt thằng con, bây giờ lôi thuốc rê trong túi áo ra, thong thả quấn, y như người vô can.

      Thầy Nhãn hỏi thêm vài câu nữa, vẫn chẳng phát ra điều gì bất thường trong những câu trả lời của thằng Dưa, mặt thầy đột ngột nhàu và lưng thầy sụp xuống khiến người thầy trông như ngắn khúc.

      Lòng nặng nề, tôi kéo tay thằng Tường và con Mận, lôi hai đứa ra khỏi đám đông:

      - Về thôi!

      Mắt thằng Tường ửng đỏ:

      - Thế chị Vinh chết rồi hở ?

      - Chết sao được mà chết! Biết đâu khi chị Vinh trôi xuống dưới kia lại có người cứu!

      Tôi nạt thằng Tường nhưng lại nghe sống mũi cay cay, liền quay mặt .

      Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy chú Đàn.




      CHƯƠNG 55 - ĐIỆU NHẠC VUI


      Chú Đàn đứng lẫn trong đám người bu quanh nhà ông Năm Ve. Chú đứng tuốt sau cùng (có lẽ vì sợ thầy Nhãn bắt gặp) nên lúc nãy tôi nhìn thấy chú.

      Như có linh tính, chú thình lình ngoảnh mặt về phía tôi và khi thấy tôi định chạy lại phía chú, chú vội vã khoát tay ra hiệu cho tôi về nhà trước.

      Tối đó, chú Đàn qua chơi.

      Tôi cố tìm ở chú bộ mặt người ta vẫn thường đeo trong đám tang nhưng trông chú có vẻ gì buồn bã.

      Chú ngồi thềm giếng, ngẩn nhìn bóng trăng mờ nấp sau sương mù và lôi cây acmônica ra thổi.

      Tiếng kèn của chú bữa nay hoàn toàn giống tiếng kèn nỉ non ngày nào.

      Tôi ngạc nhiên khi nghe chú thổi bản hành khúc có điệu vui tươi:

      - Sao chú thổi bài này?

      Chú Đàn nhét cây kèn vô túi áo, vui vẻ :

      - Chú sắp tìm chị Vinh.

      Tường níu tay chú, mừng rỡ:

      - Chị Vinh còn sống hả chú?

      - Chú đoán vậy. - Chú Đàn ôm vai Tường - Chị Vinh có phúc tướng, thế nào cũng có người cứu.

      Con Mận vọt miệng:

      - Hồi chiều bạn Thiều cũng y như chú.

      Chú Đàn cúi sát đầu vào ba đứa tôi, hạ giọng:

      - Đây là chuyện bí mật, tụi con được cho ai biết nghe chưa!

      Ba đứa tôi cùng "dạ" và nghĩ chú Đàn lại bỏ nhà ra ngay khuya hôm đó.

      Sáng vừa mở mắt, chưa kịp chui ra khỏi mền, tôi nghe tiếng bà hỏi mẹ tôi, chắc bà qua nhà tôi từ sớm:

      - Con có biết thằng Đàn đâu ?

      - Dạ . Tối hôm qua chú Đàn có ghé nhà con nhưng con nghe chú gì hết.

      Bà tôi lại hỏi:

      - Mấy đứa ngủ dậy chưa?

      Thằng Tường bấm tôi:

      - Chết rồi. Lát bà hỏi mình sao, Hai?

      Tôi đáp, sau hồi nghĩ ngợi:

      - Cứ cho bà biết.

      - Chú Đàn dặn mình đừng mà.

      - Nhưng nếu mình , bà lo lắng.

      Sợ thằng Tường phản đối, tôi chép miệng:

      - Tao nghĩ chú Đàn muốn bà lo lắng đâu.

      Trán bà tôi dãn ra khi nghe tôi và thằng Tường thuật lại những gì chú Đàn .

      Nhưng liền sau đó bà lại nhăn mặt:

      - Thằng khỉ! Lũ cuốn làm sao sống được mà tìm!



      CHƯƠNG 56 - THẦY NHÃN QUA NHÀ TÔI

      Hôm sau tới lượt thầy Nhãn qua nhà tôi.

      Tay cầm cây roi mây, thầy quát ngay từ ngoài cổng:

      - Thằng Đàn đâu?

      Mẹ tôi bước ra, lễ phép:

      - Chào thầy.

      Tôi, thằng Tường và con Mận theo cửa bếp xô nhau chạy ra sau hè, nấp chỗ chuồng gà len lén nhìn vô.

      Trong ba đứa, thằng Tường chạy nhanh nhất. Nó chưa quên lần chạm trán với thầy Nhãn hôm nào.

      Tôi trông bộ mặt hầm hầm của thầy Nhãn bên kia bức vách. Thầy hỏi mẹ tôi bằng giọng gay gắt:

      - Chị biết thằng Đàn dẫn con Vinh trốn đâu ?

      Mẹ tôi ngẩn ra:

      - Tôi nghe cháu Vinh bị nước cuốn mà, thầy.

      - Cuốn cái...

      Thầy Nhãn tức giận đến mức quên mất thầy làm thầy, suýt nữa văng tục. Phút chót, sực nhớ ra chuyện với mẹ tôi, thầy kịp nắn lại câu :

      - Cuốn cái... gì mà cuốn! Nước cuốn con Vinh hôm trước, hôm sau thằng Đàn mất tích là sao?

      Mẹ tôi vẫn bình tĩnh:

      - Chắc chú Đàn xuôi miệt dưới, xem có ai cứu được cháu Vinh hay .

      Lúc đó, tôi ghét thầy Nhãn kinh khủng. Lúc nào trông thầy cũng hung hăng, chuyện với mẹ tôi thầy cũng giở giọng hoạnh họe, quát tháo y như thể ai cũng là học trò của thầy. Nếu có thêm chiếc bờm, thầy giống hệt con sư tử.

      Tôi chỉ hết ghét thầy khi hôm sau thầy lại qua, lần này con roi mây quen thuộc biến mất. Thái độ thầy cũng khác hẳn, trông như thầy vừa khoác nhầm bộ mặt của ai đó.

      Thầy ngồi xuống chiếc ghế đối diện với mẹ tôi, mặt se lại, có cảm giác thầy vừa già cả chục tuổi.

      Thầy , giọng mệt mỏi:

      - Chị thiệt với tôi . Tôi cầu xin chị đó.

      - Hôm qua tôi với thầy rồi mà, thầy.

      Thầy Nhãn dùng hai bàn tay ấn lên thái dương, động tác của kẻ bị chứng nhức đầu hành hạ:

      - Thú thực là tôi tin thằng Đàn kiếm con Vinh. Tôi cũng tin con Vinh nhà tôi bị nước cuốn.

      - Thầy căn cứ vào đâu...

      Thầy Nhãn ngắt lời mẹ tôi:

      - Tôi căn cứ vào linh cảm của người cha. Con tôi chưa chết. Tôi nghĩ thằng Đàn và con Vinh lập mưu trốn .

      Tôi, thằng Tường và con Mận vẫn nấp ngoài hè nghe trộm và câu của thầy Nhãn khiến tụi tôi thể chìa vẻ mặt sửng sốt vào mắt nhau.

      Như thấy vẻ ngơ ngác của mẹ tôi, thầy Nhãn lại cất giọng, lần này nghe như van nài, là thứ giọng tôi bao giờ hình dung có thể thốt ra từ đôi môi quen quát thét của thầy nên cảm giác rất kỳ cục:

      - Chị biết tụi nó ở đâu, chị kêu về giùm, tôi cảm ơn chị ngàn lần! là tôi sẵn sàng tác thành cho hai đứa nó...

      Giọng thầy Nhãn đột nhiên đùng đục như phát ra đằng sau chiếc khăn tay và những giọt nước mắt từ từ lăn ra khỏi đuôi mắt nhăn nheo của thầy khiến tôi há hốc miệng, bắt gặp mình đối diện với tâm trạng rất khó tả.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 57 - THẰNG DƯA

      Những gì ba đứa tôi nghe thấy trong ngày hôm đó giống như mồi lửa, rất thích hợp để châm ngòi cho cuộc tranh cãi.

      Thằng Tường hỏi ngay, khi thầy Nhãn vừa ra khỏi nhà:

      - tin chuyện đó , Hai?

      - Chuyện gì?

      - Chuyện chú Đàn và chị Vinh rủ nhau trốn khỏi làng.

      Tôi chưa kịp đáp, con Mận giành trả lời:

      - Mình tin. Thằng Dưa bảo chính mắt nó trông thấy chị Vinh bị lũ cuốn mà.

      - Nhỡ thằng Dưa bịa chuyện sao?

      - Nó bịa chuyện để làm gì?

      Tường xộc mười ngón tay vào mái tóc, bối rối đáp:

      - Làm sao em biết được.

      tiếp, khẽ liếc con Mận bằng ánh mắt của người vừa biết mình phạm sai lầm:

      - Em chỉ "nhỡ" thôi mà.

      Con Mận tặc lưỡi, giọng khôn ngoan:

      - Nếu thằng Dưa bịa chuyện, thầy Nhãn biết rồi. Thầy gạn hỏi nó hàng buổi mà có phát điểm gì khả nghi đâu.

      - Thầy Nhãn nghi nhưng tao nghi. - Tôi nhún vai, cảm thấy mình thể làm thinh được nữa - Nếu chị Vinh bị lũ cuốn chú Đàn tươi tỉnh đến vậy.

      Có vẻ trí nhớ của con Mận bị câu của tôi đánh thức. Nó nhanh nhẩu phụ họa, quên ngay nhận định hùng hồn của mình vừa rồi:

      - Ờ há! Mình nhớ tối hôm đó chú Đàn chẳng tỏ ra đau khổ chút xíu nào hết.

      Thằng Tường nghệt mặt nhìn tôi:

      - Vậy là thằng Dưa bịa chuyện hở ?

      - Tao biết. Tao và mày kiếm nó hỏi xem!

      Tôi và Tường bắt gặp thằng Dưa bên bờ suối Lồ Ồ. Nó chí chóe giành nhau với mấy đứa nhóc trong làng vị trí gần bờ suối nhất để đứng xem người ta đắp đường.

      Trong khi chờ sửa cầu, cần có con đường vắt qua suối để giải quyết chuyện lưu thông đường lộ. Xe đò phía trong chạy ra, phía ngoài chạy vô, đổ khách và hàng hóa xuống bên này đầu cầu. Hành khách mang đồ đạc theo con đường đất tạm bợ lội bộ qua đầu cầu bên kia, leo lên xe đò tiếp, gọi là "sang xe".

      Con đường đất lúc này đắp gần xong, người lớn trẻ con đứng bờ xem như xem hát.

      Tôi vòng ra sau lưng thằng Dưa, đập tay lên vai nó:

      - Nè.

      Dưa quay lại, thấy tôi, liền gầm gừ:

      - Tao xí chỗ trước, mày được giành à nghe!

      Tôi bĩu môi:

      - Tao thèm giành.

      Tôi giật áo nó:

      - Mày ra đây tao chuyện này hay lắm.

      - Chuyện gì vậy? - Cặp mắt thằng Dưa láo liên, vẻ cảnh giác.

      - mày ra đây !

      Sau thoáng ngần ngừ, Dưa bước theo tôi lại chỗ bờ ruộng thằng Tường ngồi đợi. Nhác thấy Tường, thằng Dưa lập tức khựng lại, lo lắng:

      - Hai em mày định làm gì?

      - Mày yên tâm ! - Tôi trấn an thằng Dưa - Tao dắt em tao tới đây để làm nhân chứng thôi.

      - Nhân chứng? - Dưa mở to mắt, vẫn chưa hiểu tôi muốn gì.

      Tôi đá chân vào bờ thửa, cười khảy:

      - Tao cho mày biết, em tao là "chim xanh" của chị Vinh và chú Đàn tao đó.

      - Chim xanh? - Thằng Dưa ù ù cạc cạc, cái cách nó nhìn tôi như thể tôi vừa tiếng Ả Rập.

      - "Chim xanh" tức là người đưa thư đặc biệt. - Tôi nhếch mép giải thích - Xưa nay chú Đàn tao và chị Vinh gửi thư cho nhau, toàn do tay thằng Tường.

      Tới đây, Dưa bắt đầu ngờ ngợ, có vẻ nó đoán được mối quan tâm của tôi. Mặt nó bất giác lộ vẻ xao xuyến:

      - Nhưng chuyện đó liên quan gì tới tao?

      - Liên quan hay mày tự hiểu. - Tôi hừ mũi - Tao chỉ muốn cho mày biết là bất cứ bí mật gì chú Đàn tao cũng kể cho thằng Tường nghe hết á.

      Thằng Dưa tránh ánh mắt của tôi. Nó nhìn lên trời, "Ờ há".

      Lần này tôi sút vào bờ đất. Tôi đá vào chân thằng Dưa:

      - "Ờ há" cái gì! Mày khai ! Tại sao mày bịa ra chuyện chị Vinh chết đuối?

      Dưa bị tôi bắt nọn, mặt bợt :

      - Tao , tụi mày được kể lại với ai đấy nhé!

      Tôi mừng rơn, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ bất bình:

      - Chuyện này liên quan đến chú tao, ngu gì tao kể!

      Chính quan hệ "chú cháu" này dọa thằng Dưa sợ đến mất trí. Nó quên rằng nếu có chuyện gì chú Đàn cũng tâm với thằng Tường hai em tôi chẳng cần phải nhọc công tra hỏi nó làm chi.

      Bữa đó có bao nhiêu bí mật thằng Dưa dốc tuột ra hết. Như thể nó lộn trái cái túi và giũ mạnh. Tôi và thằng Tường nhặt nhạnh những mẩu bí mật tung tóe của nó và ghép lại thành câu chuyện động trời này: Chị Vinh cho thằng Dưa tiền để nó phao tin chị chết đuối. Chị Vinh giữ vai trò tác giả kịch bản kiêm đạo diễn, thằng Dưa là diễn viên, chỉ lặp lại những gì chị mớm cho nó. Hèn gì cả làng bị lừa và thầy Nhãn xoay thằng Dưa như đèn cù vẫn tìm ra sơ hở trong những lời bịa đặt của nó!

      Lúc này lòng tôi nhõm lắm.

      - Chị Vinh cho mày nhiều tiền ? - Tôi nhìn thằng Dưa, cười hỏi.

      - Tao giúp chị Vinh phải vì tiền. - Thằng Dưa ngoảnh mặt - Chị Vinh thương tao nhất. Tao cũng thương chị Vinh nhất.

      - Ai bảo mày vậy? - Tôi đập tay lên ngực - Chị Vinh thương tao nhất. Mày chỉ được thương nhì thôi!

      Dưa tính ngoác miệng cãi, tôi nhìn thấy quai hàm nó động đậy, nhưng rồi nó chẳng gì, chỉ làm thinh chạy về phía bờ suối. Chắc nó sực nhớ ra tôi là cháu của chú Đàn. Chị Vinh thương chú Đàn, đương nhiên thương cháu của chú nhất.



      CHƯƠNG 58 - NHỮNG NGÀY ĐÓI

      Sau lũ, làng lâm vào đói kém.

      Làng tôi là làng nghèo, ba tôi kiếm được việc làm phải bỏ làm ăn xa. Ở thành phố công việc của ba tôi cũng rất bấp bênh. Toàn việc thời vụ, bữa có bữa , lương công nhật chỉ đủ cho ba tôi sống qua ngày để chờ thời.

      Nghe tin lũ, ba tôi về nhà vài ngày, lợp lại mái tranh, đắp lại cái nền, dựng lại giàn mướp. Rồi vội vã đeo túi ra , chẳng thiết tha đặt vè cho con nít hát trêu hay la cà nhà này nhà nọ kể chuyện Tiết Đinh San và Phàn Lê Huê như trước nữa.

      Tôi có thể nhìn thấy đói kém hiển từng ngày trong mâm cơm. Nồi cơm lưng hơn. Thức ăn ít . Cá thịt thưa thớt dần, có hôm mất tích hẳn. Thỉnh thoảng có bữa tôm rang con nào con nấy mặn chát, muối bám quanh con tôm trắng xóa như tuyết. Chỉ với "con tôm tuyết" đó, tôi có thể ăn ba chén cơm.

      Dĩ nhiên tôi, thằng Tường và con Mận hề than vãn nhưng nhìn vẻ mặt kém tươi của tụi tôi, có lẽ mẹ tôi nghe được những tiếng thở dài chạy quanh mâm cơm và cảm giác đó khiến bà vô cùng xót ruột.

      Đó là lý do ông Tư Cang rủ mẹ tôi theo xe tải buôn, mẹ tôi đồng ý ngay.

      Những ngày này người có vốn liếng kha khá dựng lều hai bên đầu cầu bán nước ngọt, trứng gà, bánh mì, bánh ít, bánh ú, kẹo mè, kẹo đậu phộng cho khách sang xe. Người ít vốn hơn trải tấm ni-lông bên vệ đường hoặc cắp thúng vô nách bán rao dọc các dãy xe đậu nối đuôi nhau.

      hôm thằng Tường hái măng tre ngoài suối, lượm được miếng kim loại màu vàng, chạy ù về khoe tôi với con Mận.

      - Em nhặt được cái này nè, Hai!

      Tôi cầm lấy miếng kim loại săm soi, rú lên:

      - Đây là vàng! Vàng mày ơi!

      Mặt thằng Tường sáng trưng:

      - Vàng hả ?

      - mà. - Tôi gật đầu, hân hoan - Tao thấy vàng lần rồi. Thằng Sơn từng đánh cắp vàng của ba nó cho tao xem. Đây đúng là vàng!

      Đôi mắt Tường long lanh:

      - Miếng vàng này nhiều tiền lắm hả ?

      - Nhiều lắm! Rất, rất là nhiều!

      - triệu ?

      Tường lại hỏi, trong ý nghĩ của nó, triệu là số tiền hết sức khổng lồ. Tôi cũng vậy thôi, chỉ đọc thấy số tiền triệu ghi đằng sau tờ vé số chứ chưa nhìn thấy bằng mắt bao giờ.

      - Ờ, triệu. - Tôi tặc lưỡi thêm - Có khi nhiều hơn!

      - Mười triệu hở ?

      - Ờ, mười triệu.

      Tường vỗ tay reo, cứ như thể nó bỏ số tiền đó trong túi áo:

      - Hay quá! Vậy là nhà mình hết nghèo rồi!

      Tôi sung sướng kém gì nó:

      - Ừ, từ nay nhà mình giàu to. Giàu hơn nhà ông Ba Huấn. Tao ba mình xây nhà ba tầng, cao hơn nhà thằng Sơn.

      - Mua xe ôtô nữa há? Nhà thằng Sơn có ôtô. - Tường háo hức phụ họa.

      Tôi hào phóng:

      - Dĩ nhiên rồi. mua ôtô.

      Lúc đó tôi vẫn chưa biết được cảm giác của con nhà giàu là như thế nào, nhưng nghĩ đến cái gì cũng hơn nhà thằng Sơn tôi thấy lòng lâng lâng khó tả.

      Tường đặt tay lên vai con Mận:

      - Mình chia tiền cho chị Mận nữa chứ ? Để nhà chị Mận cũng giàu như nhà mình.

      À, tôi quên khuấy mất chuyện đó. Đề nghị của Tường hết sức hiển nhiên. Lẽ ra tôi gật đầu ngay và hớn hở "Đúng rồi". Nhưng tôi bỗng cụt hứng khi ánh mắt tôi bắt gặp bàn tay thằng Tường vai con Mận.

      Cứ như có mũi dao vừa chọc thủng quả bóng mộng mơ trong tôi khiến niềm vui nhà giàu xẹp nhanh chóng. Tôi để rơi ánh mắt xuống mũi chân, gượng gạo :

      - Ừ.

      Con Mận hiểu thái độ của tôi theo cách của nó, giọng nó buồn thiu:

      - Mình cần đâu. Mẹ mình vừa bán nhà, mẹ mình có tiền rồi.

      - Mày ngu quá! - Tôi quắc mắt, nổi giận cách vô cớ - Tiền bán nhà đâu có bao nhiêu. Miếng vàng này thừa sức mua mười căn nhà của mày.

      Thằng Tường nơm nớp hỏi:

      - Thế mình vẫn chia tiền cho chị Mận phải ?

      Tôi nổi điên lên với cả thằng Tường, mặc dù lúc này nó bỏ tay khỏi vai con Mận:

      - Lại thêm đứa ngu nữa! chia tiền cho nó chia cho ai!

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 59 - VÀNG

      Như thỉnh thoảng vẫn xảy ra, ngày hôm đó tự nhiên dài lê thê. Mặt trời dường như đứng yên.

      Thằng Tường chốc chốc lại chạy ra giữa sân, đứng đo bóng nắng, rồi chạy vô thông báo:

      - Bóng em dài thêm khúc nữa rồi. Chắc mẹ sắp về.

      Còn tôi cứ vài phút lại chạy ra đường lộ, ngóng từng chiếc xe tải. Nhưng mẹ tôi vẫn thấy tăm hơi.

      Ông Tư Cang buôn quế, nhờ vốn liếng của người quen cũng buôn loại hương liệu này. Mẹ tôi có tiền, chỉ buôn củi.

      Mẹ tôi theo xe từ sáng sớm, chiều tối lại theo xe về.

      Mẹ tôi ra các vựa củi miệt ngoài, mỗi lần về chở theo mét khối củi nguyên. Sau đó, mẹ tôi, thằng Tường và con Mận hì hục chẻ từng súc củi lớn thành những thanh , nhiệm vụ của tôi là bó lại từng bó, bán cho các nhà trong làng.

      Từ ngày mẹ tôi theo ông Tư Cang buôn, bữa ăn có thêm thịt. Cứ vài ngày, mẹ tôi lại xách về con gà. Có thể đó là toàn bộ số tiền lãi của mẹ tôi. buôn như vậy chẳng khấm khá gì, chỉ là lấy công làm lời. Nhưng mẹ tôi có lẽ chỉ mong có thế. Ngắm những cặp mắt sáng rực của ba đứa tôi trước đĩa thịt gà bày giữa mâm cơm, đó là niềm hạnh phúc của bà trong những ngày khó khăn đó.

      Nhưng hôm nay tụi tôi ngóng mẹ phải để chờ nghe tiếng gà kêu quang quác trong tay bà như mọi lần.

      Tôi và thằng Tường thay phiên nhau chạy ra chạy vô vì nóng lòng khoe với mẹ tôi gia tài to lớn thằng Tường vừa nhặt được. Miếng vàng mỏng manh đó trong hình dung của tôi cũng lung linh và màu nhiệm chẳng khác nào chiếc đũa phép của các bà tiên trong những câu chuyện cổ tích thằng Tường hay kể tôi nghe. Ai được chiếc đũa đó chạm vào người, cuộc đời lập tức thay đổi, ba tôi còn lang thang cách vô vọng thành phố và mẹ tôi phải sớm tối vất vả về.

      Tôi chạy ra đường lộ đến lần thứ ba mươi hay hơn chút gì đó chiếc xe tải quen thuộc đỗ lại trước cổng và mẹ tôi bước xuống với chiếc lồng gà tay. Ông Tư Cang và chú tài xế giúp mẹ tôi lăn những khúc củi tròn xuốn vệ đường.

      Mẹ tôi nhìn thấy tôi, bây giờ có thêm thằng Tường và con Mận đứng nhấp nhổm bên cạnh sau khi tôi quay mặt vào nhà hét lớn "Tường ơi, Mận ơi! Mẹ về".

      - Tụi con ra đây làm gì vậy? - Mẹ tôi hỏi, giọng trách móc nhưng ánh mắt lại lộ vẻ trìu mến.

      - Mẹ ơi! Nhà mình sắp giàu rồi! - Tôi chưa kịp đáp thằng Tường hớn hở la lớn, vừa nó vừa giơ miếng kim loại lên khỏi đầu khua rối rít.

      Tiếng động cơ xe tải nổ ầm ĩ khi phóng át tiếng hét của thằng Tường nên mẹ tôi nghe thông báo quan trọng của nó.

      Chỉ đến khi vào trong sân, mẹ tôi mới biết lý do tại sao ba đứa tôi nôn nao chờ bà về đến vậy khi tôi hào hứng lặp lại câu của Tường:

      - Nhà mình sắp giàu rồi, mẹ ơi!

      Tôi nghĩ là lần này mẹ tôi nghe nhưng có lẽ bà chưa chuẩn bị tinh thần để đón nhận tin vui bất ngờ như vậy nên trông bà có vẻ ngơ ngác. Hình như bà nghĩ tôi nhầm hoặc là bà nghe nhầm.

      - Con gì hả con? - Mẹ tôi nhìn tôi, mắt nheo lại như chói nắng.

      Tôi , mặt tươi hơn hớn:

      - Hồi trưa thằng Tường lượm được cục vàng ngoài suối.

      - Mẹ xem này! - Tường sung sướng đặt miếng kim loại vào tay mẹ tôi - Nhà mình sắp tới giàu hơn nhà ông Ba Huấn, mẹ há!

      Mẹ tôi cầm lấy miếng kim loại, đưa lên mắt quan sát trong khi tụi tôi hồi hộp quan sát quan sát của bà.

      - Nhà mình chia tiền cho nhà chị Mận nữa nha mẹ.

      Thằng Tường nhắc, có vẻ nó quên được con Mận, điều đó làm tôi thấy tưng tức.

      - Ừ. - Mẹ tôi đưa miếng kim loại lại cho Tường, mỉm cười - Nhưng đây là đồng chứ phải vàng, con à. Bán ai mua đâu!

      Có lẽ mãi mãi về sau này tôi bao giờ quên được cảm giác hụt hẫng của tôi (và của cả thằng Tường lẫn con Mận nữa) lúc đó. Cứ như thể tụi tôi sắp đến được thiên đường mơ ước cửa thiên đường đột ngột đóng sập lại.

      Ba đứa thẫn thờ quay sang nhìn nhau và y như nhìn vào gương, mỗi đứa này đều bắt gặp vẻ đau khổ, bẽ bàng của mình gương mặt của những đứa kia và tâm trạng tồi tệ đó kéo dài trong nhiều ngày liền.




      CHƯƠNG 60 - MIẾNG VỎ QUẾ

      Tôi có ra nhà con Xin chơi lần, trong những ngày u ám đó.

      Bọn trẻ con thiếu ăn, lười chạy nhảy nên khoảng sân gạch nhà con Xin dạo này thưa người hẳn.

      Tôi ghé nhà con Xin cũng phải để chơi u, chơi thả đỉa ba ba như mọi lần. Tôi muốn tặng cho nó miếng vỏ quế.

      Đối với tụi tôi, được ngậm miếng vỏ quế thơm lừng là điều tuyệt vời, dễ gì có được. Mỗi lần ai cho miếng vỏ quế, tôi chỉ dám cắn từng mẩu be bé rồi ngậm lâu trong miệng để hít hà. Vị quế cay cay, hăng hăng, ngòn ngọt, ăn xong hơi thở vẫn còn thơm ngát.

      Được ông Tư Cang cho mẩu vỏ quế, tôi bỏ trong túi áo định để dành cho con Mận. Nhưng thèm quá, tôi nhịn được, cứ chốc chốc lôi ra gặm tí. Tôi chỉ gặm ngoài rìa thôi. Gặm vòng quanh hồi, đến lúc mẩu vỏ quế tròn quay như đồng xu, tôi quyết định chạy kiếm con Mận.

      Tôi ra sau hè, thấy nó và thằng Tường vai kề vai chúi đầu vào cuốn sách gì đó. Hình ảnh đó khiến tôi tức sôi, mẩu vỏ quế lấy ra cầm tay rồi, tôi nhét vào lại túi áo.

      Tôi chẳng thèm tặng con Mận nữa.

      Chiều đó tôi hậm hực chạy ra nhà con Xin.

      Lúc tôi đến, con Xin cùng mấy đứa nhóc chơi trò rồng rắn lên mây. Tôi nhanh nhẹn chạy lại nhập bọn, cố tình đứng ngay sau nó.

      Chạy qua chạy lại lát, tôi khều nó:

      - Xin nè.

      - Gì hở Thiều?

      Con Xin hỏi, từ đầu đến cuối nó hề quay đầu lại mà vẫn nhận ra tôi. Con hay ghê!

      - Tao cho mày cái này nè.

      - Gì vậy?

      - Mày đưa tay ra sau lưng !

      Con Xin đưa tay ra phía sau và tôi rón rén nhét mẩu vỏ quế vô tay nó. Trước đây tôi từng gửi thư cho con Xin. Nhưng lần đó tôi dám đưa tận tay phải nhờ thằng Sơn đưa giùm nên biết được cảm giác hồi hộp xen lẫn thích thú khi tự mình đặt vào tay đứa con thứ mà nhờ đó nó có thể biết được mình thích nó như thế nào.

      Tôi nín thở nhìn con Xin cẩn thận mân mê miếng vỏ quế bằng cả tay lẫn mắt, và sướng ran cả người khi nó kê món quà của tôi vào mũi và reo lên:

      - Ôi, quế! Ở đâu Thiều có vậy?

      - Ông Tư Cang cho tao nhưng tao ăn. Tao để dành cho mày. - Tôi sung sướng kể công.

      Nhịn thèm để tặng vỏ quế cho người khác đối với bon trẻ con chúng tôi chẳng khác nào đem tặng gia tài. Trong khi tôi đinh ninh con Xin cảm động cảm ơn tôi rối rít nó bỗng làm chuyện mà giàu tưởng tượng đến mấy tôi cũng nghĩ nó làm là quay phắt lại và trước vẻ mặt ngẩn ngơ của tôi, nó nhét trả mẩu vỏ quế vào lại trong tay tôi, kèm theo câu lạnh ngắt:

      - Mình lấy đâu! Thiều đem về tặng cho bạn Mận !

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 61 - THỊT GÀ

      Con Xin làm tôi buồn mất mấy ngày.

      Như vậy là nó biết tôi thích con Mận. Nhưng tại sao nó biết điều đó tôi tài nào đoán ra. Hoặc nó thấy con Mận ở nhà tôi, hoặc nó nghe thằng Sơn mách lẻo (và đơm đặt thêm) chuyện tôi qua ngủ nhà con Mận hôm con Mận bị cháy nhà. Tôi bần thần nhủ bụng, cảm thấy cuộc sống sao mà buồn quá.

      Con Mận cho đến lúc này vẫn nhận ra thái độ bực dọc và hờn lẫy của tôi khi phải chứng kiến nó suốt ngày cứ lẽo đẽo chơi với thằng Tường.

      Như để làm tôi buồn hơn, chuyện buôn bán của mẹ tôi ngày càng ế ẩm. thưa thớt dần những bữa cơm có thịt gà và tôi lại khổ sở quay lại những ngày thèm khát của đứa trẻ nhà nghèo.

      Tôi, thằng Tường và con Mận lại tiếp tục trệu trạo nhai những cọng rau lang hái ngoài ruộng trước ánh mắt ái ngại của mẹ tôi.

      hôm, sau khi qua chơi nhà bà tôi về, tôi bước vào trong sân và vòng ra sau hè định xem thằng Tường và con Mận làm gì ngoài đó. Nhưng đảo mắt vòng tôi ngạc nhiên chẳng thấy hai đứa nó đâu.

      Lúc định chui qua cửa bếp, tôi bỗng nghe có tiếng trò chuyện rì rầm trong nhà, liền nhón chân lại gần, áp tai vào vách tò mò lắng nghe.

      Đúng là tiếng thằng Tường và con Mận.

      Thằng Tường :

      - Miếng thịt gà này là của chị nè.

      - Còn miếng này là phần em nè. - Con Mận vui vẻ nối lời.

      Tiếp theo là tiếng lịch kịch bàn ăn rồi tiếng nhai chóp chép.

      Trong phút, ngực tôi tức nghẹn. Thằng Tường và con Mận những cặp kè suốt ngày mà còn hùa vào với nhau để lén lút chén thịt gà sau lưng tôi. Chắc tụi nó nhiều lần ăn lén như thế này những lúc tôi vắng nhà. Tôi phẫn nộ nghĩ, và giận lây cả mẹ tôi. Có lẽ vì gà mua về ngày càng hiếm, mẹ tôi giấm dúi cho hai đứa nó, cho tôi ra rìa.

      Giận dữ, thèm thuồng, đau đớn, những cảm giác tồi tệ đan thành tấm lưới thít chặt lấy tôi khiến tôi gần như thở nổi. Người tôi run bần bật đến mức tôi phải nhích ra khỏi bức vách để tránh gây nên tiếng động.

      Tiếng mời nhau vồn vã và thân thiết lại vẳng ra như khiêu khích:

      - Chị ăn thêm miếng nữa . Cái đùi gà này, em dành cho chị đó.

      - Cảm ơn em. Để chị gắp cho em miếng gan gà.

      Tới đây người tôi như bốc cháy. nhẫn nhịn nổi nữa, tôi xông vào nhà như con bò điên.

      Hoàn toàn mất trí, thoáng thấy thằng Tường và con Mận ngồi cạnh nhau bên bàn ăn, tôi vớ lấy cây gậy đánh chó ba tôi vẫn dựng bên vách, phang tới tấp vào lưng thằng Tường, vừa vụt gậy vừa gầm gừ:

      - Thịt gà nè! Giấu tao nè! Cho bỏ cái tật ăn lén nè!

      Thằng Tường kịp trở tay, bị tôi quất túi bụi, chỉ kịp kêu lên hai tiếng " Hai" rồi ngã lăn ra đất.

      Chưa hết giận, tôi quét tia nhìn tức tối về phía con Mận, thấy nó há hốc miệng ra nhìn tôi, cặp mắt mở to như đứng tròng. Đó là vẻ mặt thể nhầm được của người sửng sốt, kinh hoàng, đau khổ - cùng lúc, vẻ mặt mà mãi về sau này tôi thể nào quên được.

      Lúc đó tôi vẫn chưa phát ra sai lầm của mình. Đến khi ánh mắt tôi rớt từ mặt con Mận xuống mặt bàn tôi mới điếng người.

      hề có miếng thịt gà nào hết.

      bàn chỉ là những mảnh bát vỡ, trong đó đựng những chiếc lá tre, lá dương xỉ ngắt khúc và lá dâm bụt xé . Đó là trò chơi bày hàng trẻ con làng tôi hay chơi và cách đây lâu tôi vẫn còn thích thú.

      "Mời chị ăn món này!", "Mời xơi khúc cá này, cá này vừa bắt từ sông lên, tươi lắm!", "Bán cho tôi tô mì, nhớ bỏ nhiều tôm", "Trứng gà này ngon chị?", bọn trẻ con bán mua mời chào, sau đó vờ nhai rau ráu và nuốt ừng ực rồi gật gù khen "Ngon quá!", "Ngon thiệt là ngon!". Dùng trí tưởng tượng để bù đắp cho cuộc sống quanh năm thiếu thốn, để thỏa mãn thèm thuồng luôn ỉ trong lòng, đó là trò chơi ưa thích của lũ trẻ quê tôi.

      Bây giờ, những câu mời chào quen thuộc ngày nào bất chợt ra trong đầu tôi nhói buốt như có ai đó vừa dùng mũi dao khắc sâu thêm những lời đối thoại ngây thơ và tội nghiệp đó lên vỏ não tôi.

      Nỗi ân hận lúc này rất giống chiếc cọc nhọn xuyên từ đỉnh đầu xuống gót chân tôi, đóng chặt tôi vào hoang mang, đờ đẫn.

      Người như mê , tôi nhận ra thằng Tường vẫn còn nằm ngửa dưới nền nhà, lóp ngóp cả buổi vẫn ngồi dậy được.


      CHƯƠNG 62 - CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN

      Con Mận chạy lại đỡ Tường nhưng nó loay hoay hồi vẫn sao dựng em tôi ngồi lên.

      Tôi chỉ choàng tỉnh và cuống cuồng xô lại khi Tường kêu lên như van vỉ "Giúp em với, Hai!". Lòng tôi như tan ra khi trông nó giống như con thú vừa bị tôi bắn hạ, vậy mà bây giờ con thú đáng thương đó lại tin cậy cầu cứu tôi.

      Nhưng tôi vừa choàng tay xốc nách nó, Tường rên lên "Đau em!" và tôi thấy nước mắt nó ứa ra.

      Tôi run run hỏi:

      - Mày sao thế? Đau chỗ nào?

      - Em đau ở lưng.

      - Để tao xem nào!

      Tôi và luồn tay xuống lưng nó thử ấn những ngón tay lên cột sống.

      Tường lại nhăn mặt:

      - Đau em, Hai!

      Trán tôi bắt đầu toát mồ hôi. Xưa nay ba tôi vẫn dùng cây gậy này vụt vào người tôi và Tường biết bao nhiêu lần nhưng chẳng xảy ra chuyện gì tệ hại giống như lúc này.

      Tường lo lắng hỏi:

      - Chắc cột sống em bị làm sao rồi hở ?

      - Mày đừng có đoán mò! - Tôi trấn an nó và nghe cay xè nơi sống mũi.

      Tôi quay đầu nhìn quanh, mím môi :

      - Mày nằm yên , để tao nghĩ cách khiêng mày lên giường.

      Nhưng tôi nghĩ được cách nào. Người thằng Tường bây giờ giống như làm bằng những cơn đau, đụng vào là phát ra tiếng rên, xê dịch được nó là chuyện khó tày trời.

      Trong khi tôi bối rối, con Mận chợt sáng mắt lên, nó vừa la vừa nhỏm dậy:

      - Mình nghĩ ra cách rồi.

      - Cách gì? - Tôi liếm đôi môi khô rang.

      - Đem cái vạt giường lại đây!

      Gần như ngay tức khắc, tôi và con Mận đâm bổ lại phía giường ngủ của tôi và Tường, hối hả tốc hết mền chiếu, nhanh nhẹn tháo rời cái vạt giường ra rồi khiêng lại đặt song song bên cạnh Tường.

      - Ráng chịu đau chút nghe em!

      Con Mận dịu dàng và nó đằng chân tôi đằng đầu, hai đứa thận trọng nhích thằng Tường từng chút đặt lên tấm vạt được ghép bằng những thanh gỗ mảnh.

      Tường bặm môi cố để bật ra những tiếng rên nhưng nhìn vẻ mặt héo của nó, tôi biết là nó đau đớn lắm.

      Tôi và con Mận dám mạnh tay, vì vậy cả nửa tiếng đồng hồ sau hai đứa tôi mới đặt được thằng Tường lên tấm vạt và mất thêm nửa thời gian như vậy nữa để khiêng tấm vạt lẫn thằng Tường đặt ngay ngắn giường.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 63 - ÔNG XUNG

      Chiều tối xe tải mới về nên tụi tôi thể ngồi yên đợi mẹ tôi. Tôi cũng biết mẹ tôi ở đâu để tìm.

      Tôi với con Mận:

      - Mày ở nhà coi thằng Tường để tao chạy qua kêu ông Xung.

      Con Mận nhắc:

      - Thiều chạy qua nhà bà nội báo cho bà biết nữa chứ.

      - Thôi, - tôi gạt phắt - bà biết bà chỉ lo. Để ông Xung khám trước coi sao .

      Tôi vừa dợm chân, nghe tiếng thằng Tường phát ra từ đống gối mền tôi và con Mận chèn quanh người nó:

      - Hai!

      - Gì hở em? - Tôi quay lại, lòng mềm khi nghe tiếng kêu yếu ớt của nó.

      - đừng với ông Xung là đánh em nhé.

      Tường khoan đúng vào nỗi lo của tôi. Từ khi biết nó bị tôi phang nhằm chỗ hiểm, bụng tôi cứ thon thót. Ba mẹ tôi mà biết tôi gây nên cớ này, chẳng biết chuyện gì xảy ra. Ba tôi tính nóng như lửa, ông treo cổ tôi lên, nhất cũng đuổi tôi ra khỏi nhà. Mẹ tôi nữa. Mẹ tôi phạt toi nhưng chắc lòng bà tan nát. Điều đó còn làm tôi đau khổ hơn.

      - vậy sao? - Tôi nhìn đăm đăm vào mắt Tường.

      - bảo em trèo cây bị tuột tay rơi xuống đất.

      Cứ như thể có ai vừa nhấc hòn núi khỏi vai tôi. Tôi nghe lòng hẳn và quay sang con Mận, hồi hộp chờ đợi. Dù sao nó cũng là nhân chứng trong chuyện này, nếu nó đồng tình coi như hỏng bét.

      Bắt gặp cái nhìn thăm dò đầy lo lắng của tôi, con Mận khẽ mấp máy môi:

      - Ừ, mình cũng nghĩ Thiều nên giấu kín chuyện vừa rồi.

      Tường lại cẩn thận dặn dò:

      - Với ba mẹ hay với bất cứ ai, cũng là em bị té ngã nghe Hai.

      Tôi gì, chỉ gật đầu rồi lặng lẽ ra khỏi nhà. Tôi giống như phạm nhân vừa được tòa tuyên bố tha bổng (và thực tôi mong ngóng điều đó biết bao), vậy mà khi thoát nạn rồi, tôi ngạc nhiên thấy lòng mình chẳng hề vui sướng.

      Cái cách Tường bảo vệ tôi ngay cả lúc nó là nạn nhân xấu số của tôi khiến tôi cảm thấy xấu hổ và day dứt ghê gớm. Tình của em tôi dành cho tôi mênh mông trong khi tôi hết lần này đến lần khác đối xử với nó chẳng ra gì.

      Tôi vừa vừa nghĩ ngợi, nước mắt nhòe cả mặt.

      Hôm đó, tôi dẫn ông Xung về nhà, nơm nớp nhìn ông bắt mạch, khám mắt, khám lưỡi và rờ rẫm khắp vùng lưng của Tường, miệng ngớt đặt ra cho em tôi vô số câu hỏi.

      Tôi và con Mận nín thở đứng xem, cảm thấy rệt thời gian ngừng trôi và mọi động tác của ông Xung bỗng trở nên lê thê như trong cuốn phim chiếu chậm.

      Hai cái miệng chỉ nhè thở ra khi cuối cùng ông Xung cũng kết thúc cuộc thăm bệnh và quay sang tôi, gật gù:

      - Hy vọng là em con bị tổn thương cột sống. Đây là do chấn động...

      Ông Xung còn gì gì đó nữa, nhưng tai tôi lúc đó ù . Chỉ nghe ông bảo em tôi bị tổn thương cột sống, tim tôi như vỡ òa và sau đó tôi còn nghe thấy gì nữa.



      CHƯƠNG 64 - NHỮNG NGÀY SAU

      Mẹ tôi về nhà, gần như phát điên khi biết chuyện Tường trèo cây bị ngã và bây giờ nằm liệt ngồi dậy được.

      Bà chạy lại chỗ Tường nằm, la rầy hay trách móc, chỉ ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vuốt tóc nó và khóc. Thằng Tường phải liên tục an ủi "Mẹ đừng buồn. Ông Xung rồi, con chỉ nằm như vậy chừng vài ngày thôi. Uống vài thang thuốc là khỏi".

      Mặc dù Tường vậy và trước đó nghe tôi thuật lại lời chẩn bệnh của ông Xung, mẹ tôi vẫn cắp nón chạy như bay qua nhà con Xin để được nghe chính miệng ba nó lặp lại thêm lần nữa.

      Ba tôi ở thành phố nghe người làng bắn tin, vội vã chạy về.

      Trái với mẹ tôi, ba tôi đứng ở đầu giường, quắc mắt nhìn thằng Tường, giận dữ:

      - Mày mà nằm bẹp thế này, tao đập thêm cho mày mấy gậy rồi!

      Ông quay sang hét lên với tôi:

      - Chính mày bày ra trò leo trèo nghịch ngợm này phải ?

      - Dạ, đâu có! - Tôi run bắn, chân bước né ra xa.

      Ba tôi ném mạnh cái túi xách xuống nền nhà, gầm gừ:

      - Hừ, con với cái!

      Trong những ngày tăm tối đó, thực lòng tôi sợ tiếng khóc của mẹ tôi hay tiếng quát thét của ba tôi bằng ánh mắt của con Mận. Ánh mắt nó nhìn tôi lặng lẽ và thăm thẳm, giống như phải nhìn tôi mà nhìn xuyên qua tôi để xem bụng dạ tôi có gì mà độc ác đến thế. Có lẽ cho đến bây giờ nó vẫn thể hiểu được tại sao tôi lại thình lình phát rồ trong ngày hôm đó. Tâm trí nó chắc bao giờ quên được bộ mặt hung dữ của tôi lúc tôi xông vào nhà chộp lấy cây gậy quất túi bụi lên lưng em tôi và điều đó chắc ám ảnh nó ghê gớm.

      Từ khi phát ra con Mận hay nhìn trộm tôi, tôi tìm cách tránh mặt nó, giống như tội phạm tìm cách lảng xa bản án lúc nào cũng lơ lửng đầu.

      Tôi chỉ thoát khỏi ánh mắt của con Mận vào ngày mẹ nó được thả về và đem nó .

      Mẹ con Mận bảo với mẹ tôi là bà dẫn con Mận kiếm ba nó. Tôi vừa người vừa buồn bã về ra của nó và trong lòng cầu mong cho gia đình nó được trùng phùng.

      Ngày chia tay, cả ba đứa tôi cùng khóc. Con Mận vuốt tóc thằng Tường, cử chỉ của nó giống hệt mẹ tôi, và qua tiếng nấc:

      - Chị nghe em. Chúc em mau lành bệnh nha.

      Thằng Tường cũng thút thít:

      - Em chúc chị lên đường bình an và chóng gặp lại ba chị.

      lạ, nhìn cảnh đó trong tôi chẳng gợn lên chút gì ghen tức như trước đây, chỉ thấy lòng bâng khuâng và nặng trĩu.

      Tôi và con Mận chia tay ngay trước cổng.

      Mặc dù những ngày qua ánh mắt nó nhìn tôi như trách móc nhưng lúc này nó chẳng nhắc gì về điều tồi tệ đó.

      Nó thò tay nắm chặt tay tôi, mắt rưng rưng:

      - Thiều ở lại mạnh giỏi!

      Lần đầu tiên con Mận tự ý cầm tay tôi, như hôm nào dưới gốc bời lời tôi lần đầu cầm tay nó lúc biết nó thường xuyên bị mẹ nó đánh đòn vô cớ. Lòng nao nao, tôi nghĩ tôi thổ lộ với con Mận biết bao điều, nhưng hiểu sao tự dưng tôi quên sạch hết vốn từ, miệng khô , chỉ :

      - Ờ. Mận cũng thế.

      Lần đầu tiên tôi kêu con Mận bằng tên, nhưng tôi hề thấy ngượng ngập, như tôi xưng hô với nó như vậy từ lâu lắm.

      - Mai mốt mình về thăm Thiều.

      Trước khi theo mẹ nó ra xe, con Mận nhìn tôi bằng đôi mắt ướt và thêm câu mà tôi biết chắc chính nó cũng nó có thực được hay .

      Nó còn quá mà.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :