1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh - Nguyễn Nhật Ánh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 19 - THẦY NHÃN ĐÁNH CHÚ ĐÀN

      Tôi nhớ hồi tôi tám tuổi, có lão thầy bói ghé vào nhà tôi xin nước uống.

      Áo quần bạc phếch, dáng người gầy gò khắc khổ, râu cằm ngắn và thưa, mặt mày xám xịt như suốt đời chỉ xực củ cải muối, lão ngồi tréo chân ghế uống từng ngụm nước trong chiếc ca nhựa vừa đưa mắt ngắm nghía hai em tôi.

      Ca nước đó tôi chỉ uống vài tợp là hết, nhưng lão ngồi uống tì tì cả buổi. Trong khi uống, lão chẳng hé môi tiếng nào.

      Nhưng trước khi , lão chỉ tay vào tôi, gật gù với mẹ tôi:

      - Thằng bé này cẩn thận kẻo sau này chết đuối!

      Tôi nghe lão phán, chẳng có cảm xúc gì nhưng mẹ tôi mặt xanh như tàu lá. Trán mẹ tôi chỉ giãn ra khi lão thêm:

      - Qua mười tám tuổi, nếu chết sông chết suối sống rất thọ.

      Lão quay sang thằng Tường, ngoẹo cổ nhìn:

      - Còn thằng bé này đẹp quá, nên bị con tạo ganh ghét. Số nó vất vả, nhưng có quý nhân phò trợ. Bà đừng lo, đời nó gặp nhiều tai nạn nhưng rốt cuộc đều vượt qua được hết.

      Tôi chẳng biết những gì lão thầy bói phán chính xác được bao nhiêu phần trăm. Nhưng riêng chuyện thằng Tường gặp nhiều tai nạn bây giờ nhớ lại, tôi công nhận là lão đúng.

      Thằng Tường hết bị ba tôi vụt gậy vô người đến bị tôi ném đá vỡ đầu, bây giờ lại bị thầy Nhãn nổi cộc quất roi lên lưng, toàn tai bay vạ gió.

      Tôi nghịch ngợm hơn nó, quậy phá hơn nó, lại chuyên bày trò, nhưng nhờ nhanh chân nên hầu như trận đòn nào tôi cũng thoát.

      Bữa đó tôi nấp ngoài hè lúc lâu, đợi thầy Nhãn ra về mới rón rén chui vô.

      Thằng Tường vẫn ngồi dưới đất. Nó và con Cu Cậu đối diện nhau. Con cóc mải đớp mồi còn nó mải khóc.

      Nhìn nó thút thít, tôi cầm lòng đậu. Tôi ngồi xuống bên cạnh, ôm vai nó, dỗ:

      - Nín , em!

      Xưa nay tôi vẫn gọi Tường bằng "mày". Tự nhiên nghe tôi gọi nó bằng tiếng "em" ngọt lịm, Tường mủi lòng lại càng nức nở.

      Tôi rờ tay lên lưng nó, nhàng và thận trọng như chạm vào thứ gì dễ vỡ:

      - Đau lắm hả em?

      - Bớt đau rồi, Hai. - Tường sụt sịt.

      - Thế sao em khóc hoài vậy?

      - Ai biểu thầy Nhãn vô cớ đánh em. - Tường ngước gương mặt nhòe nhoẹt lên nhìn tôi, nó chùi nước mắt bằng cả hai tay, ấm ức đáp - Khi bắt quả tang em đem thư cho chị Vinh, sao lúc đó thầy Nhãn đánh em, bây giờ lại đánh?

      Tôi thờ dài:

      - phải thầy Nhãn đánh em đâu. Thầy đánh chú Đàn đó.



      CHƯƠNG 20 - MÙA BẮT VE SẦU CHƯA TỚI

      Thầy Nhãn đánh chú Đàn nhưng chú Đàn chẳng hề hấn gì. Trong khi đó lưng thằng Tường bầm tím.

      Sáng hôm sau tôi vén áo nó lên xem, thấy vết bầm nhạt nhưng vẫn còn con lươn xanh mờ vắt ngang lưng nó.

      - Tường nè. - Giọng tôi chùng xuống.

      - Gì hở ?

      - Sắp đến mùa hè rồi đó.

      - Dạ.

      - Khi nào mùa hè tới, lũ ve sầu trở lại, tao dẫn mày rình bắt ve ve.

      - Ôi, thích quá! Bắt bằng mủ mít hả ?

      - Ờ, bằng mủ mít. Tao vót hai cái que dài. Mày cái, tao cái. Rồi mình bôi mủ mít lên đầu que.

      - Em biết rồi. Như năm ngoái chứ gì!

      Năm ngoái hai em tôi trưa nào cũng dọ dẫm ven bờ rào rình bắt ve ve dưới cái nắng chói chang. Nắng mùa hè rơi xuống từng bưng, hong vàng lá gòn nhà ông Ba Huấn, lá nhãn lồng nhà thầy Nhãn, lá vú sữa trong vườn nhà bà tôi và hong vàng tóc hai em tôi.

      Chiều nào bắt ve về, mặt mày tôi và Tường cũng đỏ lơ đỏ lưỡng, đầu tóc xác xơ và đỏ quạch như hai cây chổi rơm. Mẹ tôi la trận, dọa méc ba khiến tôi và Tường sợ xanh mặt nhưng qua hôm sau hai em lại trốn ngủ trưa lẻn ra sau hè cầm que rảo dọc các bờ rào để ngóng tìm lũ ve đồng ca râm ran các tàng cây.

      Nhưng mùa hè năm nay hoàn toàn giống hệt mùa hè năm ngoái. Năm ngoái, và những năm trước nữa, người vót que luôn luôn là thằng Tường.

      " Hai học bài , để em làm cho!", thằng Tường luôn thế khi vung vẩy cây rựa tay. Những lúc như vậy tôi sung sướng để mặc nó lo liệu mặc dù thi học kỳ hai xong, tôi chẳng còn bài gì để học, chỉ mải chơi.

      Nhưng mùa hè năm nay, tôi giành phần vót que. Tôi muốn bù đắp cho nó. Thầy bói rồi, số nó vất vả, gặp nhiều tai nạn. Tôi muốn gánh cho em tôi phần vất vả, và trong những chuyện vất vả chuyện ít vất vả nhất là vót que rình bắt ve sầu.

      Nhưng cây phượng trước sân nhà chị Vinh chưa trổ hoa, mùa hè còn lâu mới đến. Tôi tặc lưỡi nhìn Tường:

      - Bây giờ tao tìm cỏ gà giùm mày.

      - Chơi đá gà hở ?

      - Ừ.

      - Em biết chỗ nè. - Tường reo lên - Để em dẫn .

      xong, Tường nắm tay tôi kéo ra khỏi nhà, lần về phía giếng đá sau vườn.

      Tôi lẽo đẽo theo nó, lòng buồn thỉu buồn thiu. Bao giờ cũng vậy, cứ mỗi lần tôi động lòng định giúp Tường điều gì y như rằng người được giúp cuối cùng lại là tôi. Hoài hoài như vậy.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 21 - CHUỒN CHUỒN CẮN RỐN

      Những vạt đất quanh giếng đá lúc nào cũng ẩm ướt nên cỏ dại quanh năm tốt tươi. Cỏ lá gừng, cỏ xuyến chi mọc lẫn với rau dền, rau sam, thỉnh thoảng chen vào cây hoa mào gà đỏ tía.

      Cỏ mọc dày, lan cả lên thềm giếng.

      Phía xa xa là vạt rau muống, lá sum xuê và xanh ngăn ngắt. Cỏ gà mọc lên chỗ tiếp giáp giữa cỏ và rau. Tôi biết từ khi nào thằng Tường phát ra chỗ đó. Mọi lần tôi vẫn hái cỏ gà ở chân rào.

      Trong khi tôi loay hoay lựa những cọng cỏ gà dai khỏe, chốc lát hái được cả nắm, thằng Tường dường như chưa hái được cọng nào.

      Tôi thấy nó ngồi lom khom chỗ, săm soi cái gì đó trong tay.

      - Mày ngồi làm gì đó, sao hái cỏ gà , Tường?

      - xem này! - Tường xoay người về phía tôi, chìa tay ra, vẫn ngồi chồm hổm hai chân.

      Tôi nhìn gương mặt rạng ngời của nó, liếm môi hỏi:

      - Dế lửa hả mày?

      - .

      Tôi lại gần, cúi xuống nhìn, thấy con sâu cuốn chiếu nằm co trong lòng bàn tay Tường.

      - Ghê quá! - Tôi nhăn mặt - Mày chơi sâu à?

      - Sâu cuốn chiếu mà, Hai. Nó hiền khô à.

      Tôi phun nước bọt phèo phèo:

      - Cuốn chiếu cũng là sâu. Mày chơi dơ quá, tao chơi với mày nữa.

      xong, tôi cầm mớ cỏ gà quay vào nhà, mặc Tường mải mê lấy ngón tay khều khều con cuốn chiếu để thích thú ngắm nó sợ hãi cuộn tròn người lại.

      Trẻ con thôn quê là bạn của các con vật. Con trâu, con bò, con chó, con mèo, các loại chim chóc và các loại côn trùng. Tôi cũng thế. Tôi có những hộp diêm và những hộp các-tông dùng để nhốt dế, cánh quýt, ve sầu và bọ rầy. Nhưng tôi khác thằng Tường.

      Tường hồn nhiên chơi với cả kiến, chuồn chuồn, châu chấu, nhền nhện, sâu cuốn chiếu và sâu róm, nay lại nuôi con cóc dưới gầm giường.

      Cái cách thằng Tường thân thiện với mọi con vật khiến đôi lúc tôi có cảm giác nó hơi khùng khùng. Chỉ với cái que tay, nó có thể say sưa đùa giỡn hàng giờ với con sâu róm ngo ngoe thân gỗ mục. Nó bênh vực, mỗi khi tôi bĩu môi vào đám bạn của nó: " biết đó thôi. Nhền nhện giăng tơ để mình có thứ cầm máu khi bị đứt tay. Còn chuồn chuồn cắn rốn giúp mình biết bơi".

      Về tơ nhện Tường đúng. Trước nay mỗi lần đứt tay chảy máu, tôi thường ngậm ngón tay trong miệng rồi ba chân bốn cẳng chạy vô nhà kho hoặc chái bếp để tìm mạng nhện. Tơ nhện quấn quanh vết đứt, máu ngưng chảy liền, chẳng vì sao. thời gian dài, đó là thuốc tiên của tuổi thơ lắm trầy xước của bọn tôi.

      Nhưng tôi chẳng tin chuyện chuồn chuồn cắn rốn tẹo nào.

      Tôi nheo mắt nhìn Tường:

      - Mày ngốc quá. Chuồn chuồn cắn rốn mà biết bơi á?

      - Dạ.

      - Ai bảo mày vậy?

      - Chú Đàn bảo.

      - Chú Đàn bảo à. - Tôi hạ giọng, ngập ngừng - Mày đấy? Để tao chạy tìm chú Đàn tao hỏi.

      - mà.

      Tường , và nó chạy vụt ra sau vườn.

      Lát sau, nó chạy vô với con chuồn chuồn ớt tay.

      - vén áo lên ! - Tường nhìn lom lom vô bụng tôi, hào hứng giục.

      - Thôi. - Tôi bước lui bước - Mày phanh rốn cho nó cắn trước !

      Tường vạch áo, đặt con chuồn chuồn vào giữa rốn.

      Tôi chống tay lên hai đầu gối, ngoẹo đầu nhìn. Tôi thấy con chuồn chuồn đột ngột vểnh đôi cánh mỏng, đuôi cong vòng, chưa kịp nhìn kỹ nghe thằng Tường hét lên bài hãi, tay hấp tấp kéo con chuồn chuồn ra xa

      - Sao thế? - Tôi giật bắn - Đau lắm à?

      Tường cười lỏn lẻn:

      - Đau sơ sơ. Như kiến cắn thôi.

      - Đau sơ sơ mà mày la muốn bể nhà như thế?

      Tôi nhìn Tường nghi ngờ, thậm chí tôi thấy có vẻ nó ứa nước mắt vì đau.

      Cho nên khi Tường chìa con chuồn chuồn cho tôi, "Tới lượt nè", tôi đưa tay gạt phắt:

      - Tao chơi trò ngu ngốc này đâu!

      - Ngu ngốc á?

      - Chứ gì nữa! - Tôi nhún vai - Khi nào tao thấy mày bơi được, tao mới tin.

      Chiều đó, hai em kéo nhau ra suối.

      Tôi đứng bờ theo dõi, còn thằng Tường dọ dẫm khúc suối cạn, tìm chỗ nước ngập ngang ngực để tập bơi.

      Kết quả buổi thực tập được đúc kết trong mẫu đối thoại buồn rầu sau đó giữa hai em:

      - Bơi được ?

      - Được.

      - Chìm ?

      - Chìm.



      CHƯƠNG 22 - CA NÔ TAY

      Tôi cười khì khì đường từ suối về nhà:

      - Thấy chưa! Tao bảo đây là trò ngu ngốc mà.

      Tường chống chế:

      - Hay tại chuồn chuồn ớt linh. Hôm nào em bắt con chuồn chuồn ngô.

      Nghe thằng Tường , tôi sởn cả gai ốc. Chuồn chuồn ngô to gấp hai, ba lần chuồn chuồn ớt, lại rất dữ tợn. Để chuồn chuồn ngô cắn rốn, thủng bụng như chơi.

      - Mày đừng có chơi dại. - Tôi nạt Tường.

      - Chú Đàn bảo thế mà.

      Đúng là chú Đàn có bảo thế . Nhưng hôm sau chú Đàn bảo khác.

      Tôi và Tường gặp chú, kể chú nghe chuyện thằng Tường tập bơi, chú xoa đầu thằng oắt, áy náy:

      - Sao con khờ thế. Chú chỉ chơi thôi mà. Hồi bé chú từng cho chuồn chuồn cắn rốn nhưng có bơi được đâu.

      Hóa ra hồi bằng tuổi bọn tôi, chú Đàn cũng khờ như thằng Tường.

      - Thế bây giờ chú biết bơi chưa? - Thằng Tường chớp mắt, ngẩn ngơ hỏi.

      Chú Đàn trả lời bằng cách lôi hai em tôi ra suối. Trước cặp mắt kinh ngạc của tôi và Tường, chú cởi áo rồi lao mình xuống suối, thoáng mắt biến mất giữa làn nước xanh.

      Chú lặn mạch qua bờ bên kia, trồi đầu lên giữa bụi chuối nước nở hoa đỏ ối ven bờ, cười toe toét:

      - Hay ?

      Tường vỗ tay bôm bốp:

      - Hay quá! Chú dạy tụi con bơi .

      Chú Đàn bơi ngược trở lại. Tôi phục lăn khi thấy chú bơi nhanh như rái cá dù chỉ quạt nước bằng tay.

      Hôm đó, tôi và Tường thay nhau cưỡi lên tấm lưng trần trơn tuột của chú, thích thú và sợ hãi. Chú làm chiếc ca nô chở hai em tôi chạy qua chạy lại giữa hai bờ suối, cả chục lần như vậy.

      Chú dạy bọn tôi bơi, nhưng chỉ như vậy tôi và Tường sướng mê.

      Chú bảo:

      - Bữa nay tụi con chỉ ca nô thôi. Bữa sau chú tập tụi con bơi.

      Trước khi rời con suối, chú còn hái lá dứa dại ven bờ quấn thành chiếc kèn đưa cho thằng Tường thổi toe toe dọc đường về. Ý là chú muốn đền bù cho thằng oắt về cái chuyện trót nghe lời chú mời chuồn chuồn xơi rốn của mình đau điếng đó mà.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 23 - ACSMONICA BUỒN

      Lúc chú Đàn tặng thằng Tường chiếc kèn lá dứa, chưa xảy ra chuyện thầy Nhãn hầm hầm cầm roi kiếm chú và chị Vinh.

      Khi biết bữa đó thằng Tường vô cớ lãnh roi đau thấu xương, mặt chú Đàn buồn thiu.

      Chú lại xoa đầu thằng Tường:

      - Tội con quá!

      Giọng chú bùi ngùi, nghe như tiếng than.

      Chú với Tường nhưng nhìn nó, ánh mắt chú đong đầy phiền muộn và lang thang đâu đó ngoài rặng tre xa. Gương mặt chú hằng ngày vui tươi là thế, bỗng trở nên khắc khổ, những đường nét sinh động đột ngột cứng lại, như làm bằng gỗ.

      Tôi ngồi bên cạnh, dám nhìn chú, cũng hé môi tiếng nào. Tường cũng thế, nó bắt chước chú Đàn mơ màng thả mắt ngoài xa xăm.

      bầu khí khắc khoải bao quanh ba chú cháu khiến ngực tôi nặng chình chịch.

      Đột nhiên tiếng kèn acmônica cất lên.

      - Hay quá! - Tiếng Tường reo khẽ - Chú thổi kèn cho tụi con nghe .

      Tôi hớn hở:

      - Lâu quá thấy chú thổi acmônica.

      Nhưng nghe chú Đàn thổi kèn hồi, lòng tôi lại xẹp ngay xuống. Tiếng kèn của chú bữa nay nghe buồn da diết, chẳng giống mọi ngày.

      Tiếng kèn nỉ non, như oán trách ai đó. Chắc chú Đàn nghĩ đến mối tình trắc trở với chị Vinh. Chị Vinh và chú nhau, nhưng thầy Nhãn muốn chị Vinh lấy chồng cụt tay.

      Tôi bỗng buột miệng:

      - Chú đừng thổi kèn nữa.

      Tường cũng :

      - Nghe buồn quá, chú ơi!

      Chú Đàn nhét cây kèn vào túi áo:

      - Ờ, chú thổi nữa. Để chú kể chuyện ma cho các con nghe.

      Lúc đó là buổi chiều. Chuyện ma nghe ban đêm mới thích. Nhưng tôi và Tường vẫn hào hứng:

      - Đúng rồi đó. Chú kể chuyện thằng Sơn thức dậy thấy chiếc áo màu trắng biến thành màu hồng , chú!

      Thế là chú Đàn lại quấn ống tay áo vào cánh tay cụt, động tác quen thuộc trước khi chú tằng hắng hai ba tiếng để lấy giọng:

      - Tụi con cũng biết rồi đó, nhà ông Ba Huấn là ngôi nhà lầu hai tầng...



      CHƯƠNG 24 - CỌP THÀNH TINH

      hôm tôi hỏi thằng Sơn:

      - Nhà mày có con ma treo cổ, mày sợ hả Sơn?

      - Làm gì có con ma treo cổ nào! - Sơn nhún vai - Là do người ta đồn thôi.

      Nó phun nước bọt, giở giọng mất dạy:

      - Chỉ đứa nào ngu mới tin.

      Tôi tức uất nhưng biết làm gì, đành giương mắt ếch:

      - Thế do người ta phịa à?

      - Dĩ nhiên rồi.

      - Thế sao tao nghe con người chủ cũ lấy phải người chồng cờ bạc, khi người này tù, vợ buồn tình kiếm dây treo cổ?

      Thằng Sơn nhìn tôi như nhìn bắp cải thối, môi dài ra:

      - vợ treo cổ hồi nào. ta chết là do bệnh thương hàn.

      - Thấy chưa! - Tôi gần như reo lên, giọng đắc thắng - Hễ có người chết là có ma. Thế mà mày còn chối. Lại dám bảo tao ngu.

      Sơn lúng túng, trông nó như kẻ cắp bị bắt quả tang:

      - Tao có chối đâu.

      Nó e hèm tiếng, trở lại giọng bướng bỉnh:

      - Mày ngu thiệt chứ bộ!

      Trước vẻ mặt ngớ ra của tôi, nó chậm rãi giải thích cho tôi biết cái ngu của tôi nằm ở chỗ nào:

      - Chết vì bệnh thương hàn khác với chết do treo cổ. Chết do treo cổ mới biến thành ma.

      - Mày mới ngu! - Tôi điên tiết vặc lại - Chết vì nguyên nhân gì cũng biến thành ma hết á.

      Thằng Sơn có vẻ nhận ra lý lẽ của mình vững. Nó đưa tay gãi gáy:

      - Nhưng ma thương hàn rất hiền. Chỉ có ma treo cổ mới quậy phá.

      Chỗ này thằng Sơn đúng. Tôi nhớ chú Đàn từng bảo những người chết vì treo cổ uất khí rất nặng, linh hồn siêu thoát được nên phá phách rất ghê.

      - Thế chuyện ma treo cổ nhà mày là chuyện phịa à? - Cuối cùng tôi hạ giọng, phân vân.

      - Ờ, phịa tất. - Sơn vung tay, hùng hổ - Cả chuyện tao liệng chiếc áo rồi bỏ chạy cũng vậy. Còn khuya chiếc áo của tao mới dính máu!

      hiểu sao tôi nghi ngờ gì thằng Sơn, mặc dù nó vừa chửi tôi ngu tới những hai lần. Có lẽ phải câu mà chính vẻ mặt của nó thuyết phục tôi.

      Tôi liếm môi:

      - Thế chuyện Thoan hái củi bị ma giấu cũng phịa à?

      - Cũng phịa. - Sơn gật đầu, nó bằng cái giọng như thể trừ cái đứa ngu là tôi ra cả làng này ai cũng biết thực cả rồi - Cả chuyện thằng Ghế làm rẫy gặp ma trêu cũng thế.

      Xác nhận của thằng Sơn làm tôi bất giác cảm thấy nhõm. Tôi nghĩ đến cái nghĩa trang mênh mông sau nhà, nhè thở ra:

      - Thế ra tất cả chuyện ma đều là phịa tất.

      - Mày lại ngu nữa! - Sơn hừ mũi - Chỉ có ba chuyện vừa kể là phịa thôi. Còn sau lưng nhà mày là ma .

      - Sau lưng nhà tao? - Tôi hỏi giọng run run, cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng - Mày muốn ma trong nghĩa trang...

      - Nghĩa trang cạnh nhà mày chả có ma cỏ nào sất. - Sơn ngắt lời tôi - Nhưng hết nghĩa trang là gặp đồi Cỏ Úa, đúng ?

      - Ờ.

      - Thế hết đồi Cỏ Úa là tới chỗ nào?

      - Tao biết. Tao chưa tới chỗ đó bao giờ.

      Tôi đáp và vểnh tai chờ thằng Sơn tiếp tục chửi tôi ngu. Nhưng lần này nó chỉ nhe răng cười hè hè:

      - Bên kia đồi Cỏ Úa là xóm Miễu. Tao cũng chưa tới đó nhưng tao nghe ba tao kể. Xóm Miễu trước đây là chốn ma thiêng nước độc, bây giờ cây cối thưa thớt nhưng vẫn còn dấu vết của rừng già. Riêng con ma cọp vẫn còn ở đó.

      - Ma cọp? - Mắt tôi trố lên.

      - Ờ. - Sơn gật đầu, mắt láo liên, giọng nó đột ngột vo ve khiến tôi gần như cụng tai vào miệng nó để nghe cho - Trong khu rừng thưa ở xóm Miễu có con cọp già thành tinh vì nó ăn thịt đủ trăm người. Ba tao bảo hồi xưa nó bị phường săn bắn què chân nên nó rất hung dữ, luôn nuôi mộng báo thù.

      - Thế cọp thành tinh khác gì cọp thành tinh? - Tôi liếm đôi môi khô ran, thầm hỏi.

      - Cọp thành tinh nghe được tiếng người. Ở xa mấy nó cũng nghe. Mình bàn tính gì nó đều biết hết. - Thằng Sơn vừa vừa ngoảnh cổ nhìn dáo dác cứ như thể con cọp ba chân rình rập quanh đây làm tôi phải quay đầu nhìn theo nó, lòng chờn chợn.

      Tôi tự trấn an mình bằng nhận xét:

      - Nhưng nó đâu phải là ma. Ma mới đáng sợ. Chứ cọp thành tinh dù sao cũng...

      - Cọp thành tinh với ma cọp là . Tinh là tinh, tức là thuộc dạng ma quỷ rồi.

      Thằng Sơn đáp bừa, rồi nó nghiêng đầu nó vào đầu tôi, xì xào qua khe răng:

      - Ba tao bảo con ma cọp này khôn lắm. Muốn bắt người nào, nó làm cho người đó bị đau bụng, thế là nạn nhân cố thủ trong nhà được, phải lần sau hè ị. Nó nấp sẵn trước cửa, nạn nhân vừa bước ra là nó vồ ngay, trăm người trật .

      Câu chuyện rùng rợn của thằng Sơn quét lên mặt tôi thứ màu làm bằng bột mì. Người tôi như gây gây sốt.

      lúc muốn lăn ra ốm, tôi chợt nhớ tới chi tiết, mắt liền sáng lên:

      - He he, mày chỉ giỏi phịa. Nếu đúng như mày tại sao ông Tám Tàng mổ lợn dám cất nhà ở xóm Miễu?

      - Mày chả biết gì mà cũng . - Thằng Sơn xì nước bọt qua kẽ răng - Trước khi chuyển sang mổ lợn, ông Tám Tàng hành nghề thầy cúng. Ông Tám Tàng có bùa, ma cọp chẳng làm gì được.

      Tôi thể bắt bẻ thằng Sơn được. Tôi vặn vẹo cỡ nào, nó cũng đáp ro ro. Túng thế, tôi phẩy tay:

      - Tao cóc tin mày. Để tao về tao hỏi chú tao.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 25 - TRUYỀN THUYẾT XÓM MIỄU

      Chú Đàn im lặng nghe tôi thuật lại những gì thằng Sơn . Cho đến khi tôi kể xong, chú vẫn hé môi tiếng nào.

      - Thằng Sơn xạo phải chú? - Tôi bối rối nhìn chú, ngập ngừng lên tiếng.

      Tôi hỏi và thấy chú vẫn nhìn đâu đó ngoài trời. Có lúc tôi ngờ ngợ biết chú có nghe thấy câu hỏi của tôi .

      Lâu lâu chú mới tặc lưỡi đáp:

      - Bạn con đúng đó, con.

      - Đúng là sao, chú? - Tôi sửng sốt hỏi lại, vẫn tin vào tai mình dù tôi nghĩ tôi nghe rất .

      Chú Đàn đặt tay lên vai tôi và thở hắt ra:

      - Đúng là ở xóm Miễu có con cọp thành tinh. Tụi con đừng bao giờ về phía đó.

      Thằng Tường ngồi cạnh, vọt miệng:

      - Vậy sao trước nay chú cho tụi con biết?

      - Tại vì chú nghĩ tụi con có việc gì phải đến xóm Miễu.

      - Con cọp đó biết nghe tiếng người hả chú? - Tường lại hỏi.

      - Ờ, con cọp ba chân đó tinh ranh lắm. Chuyện này rất nhiều người biết.

      Ánh mắt chú Đàn qua lại giữa tôi và Tường, vẻ mặt chú đột nhiên nghiêm trang:

      - Tụi con nhớ lại xem. Có phải trẻ con làng mình xưa nay đứa nào xuống xóm Miễu.

      Tôi níu tay chú Đàn:

      - Ba mẹ tụi nó cho hả, chú?

      - Ờ, tụi nó đâu , nhưng xuống xóm Miễu là bị cấm ngặt.

      Chú Đàn gạt tôi. Hôm sau đến lớp, tôi vờ hỏi con Mận:

      - Mận này! Ngày mai mày xuống xóm Miễu chơi với tao ?

      - Eo ôi, mình dám đâu. Xuống đó cho cọp ăn thịt à? - Con Mận vừa vừa rụt cổ.

      Tôi rủ con Xin, con Xin cũng lắc đầu nguây nguẩy:

      - Mình đâu. Mình sợ lắm.

      Tôi giả bộ khờ:

      - Sợ gì cơ?

      - Ma cọp.

      - Ai bảo mày ở xóm Miễu có ma cọp?

      - Ba mình bảo.

      Nó thè lưỡi:

      - Mình mà léng phéng xuống đó, ba mình đánh cho bét đít.

      Con Xin đem ba nó ra làm bằng chứng, tôi thể tin.

      Tôi gật đầu:

      - Ờ, ba mày vậy ngày mai tao cũng ở nhà luôn.


      CHƯƠNG 26 - BA CON XIN

      Ba con Xin là ông Xung hành nghề hốt thuốc Bắc. Nhà ông có dãy tủ gỗ mít đen bóng ốp sát tường, ngăn kéo san sát. Mỗi lần đến nhà con Xin, chạy nhảy ngoài sân chán tôi lại vào nhà xem ông hốt thuốc.

      Trước tiên ông nghiêm nghị bắt mạch người bệnh với ba ngón tay, sau đó hỏi han đủ thứ, rồi ông vạch mí mắt người bệnh ra xem, bắt người bệnh thè cả lưỡi ra nữa. Những lúc đó trông ông rất oai, như ông vua, bảo làm gì là khách làm theo răm rắp.

      Nhưng tôi vào nhà phải để xem ông khám bệnh. Tôi hồi hộp đợi tiết mục tiếp theo. Đó là lúc ông hốt thuốc.

      Ông mở ngăn kéo này, hốt nắm vỏ quýt, mở ngăn kéo kia hốt nắm cam thảo. Có vô số ngăn như vậy, mỗi ngăn chứa loại thảo dược khác nhau.

      Sau khi hốt đủ các vị thuốc cần thiết, cuối cùng bao giờ ông cũng bắc ghế trèo lên thò tay vào ngăn cùng, bốc vài quả táo Tàu cho vào thang thuốc.

      Quả táo Tàu to bằng ngón tay cái, khô quắt queo và đen thùi lùi nhưng cắn vào nghe sừng sực và ngọt lịm, con nít đứa nào cũng mê tơi.

      Lần nào cũng vậy, thấy tôi đứng thập thò sau quầy ngăn giương cặp mắt thèm thuồng ra nhìn ông, thế nào ông Xung cũng lấy thêm quả táo chìa ra trước mặt tôi, vui vẻ:

      - Bác cho con nè.

      Trăm lần như , hễ tôi có mặt lúc ba con Xin hốt thuốc bao giờ tôi cũng có phần.

      Nhưng phải lúc nào ông Xung cũng có khách. Những lúc đó, thèm táo quá, tôi nhìn dáo dác thấy ai liền đánh liều bắc ghế trèo lên các ngăn tủ. Ngăn đựng táo quá cao, tôi phải chồng lúc ba cái ghế mới vói tới.

      Ba lần ăn vụng táo đều trót lọt.

      Tới lần thứ tư, tôi kiễng chân mạnh quá, chồng ghế lộn nhào hất tôi lăn kềnh dưới nền nhà, ê ẩm cả người.

      Sợ ông Xung nghe tiếng động chạy ra, tôi nén đau tập tễnh chuồn ra trước sân, rồi chân thấp chân cao vù thẳng mạch về nhà.

      Hôm sau gặp con Xin lớp, mặt tôi cứ lấm la lấm lét. Tôi chờ nó chửi tôi là đồ ăn vụng. Ghét tôi, nó quàng ba chữ "đồ trộm cắp" lên đầu tôi, tôi chỉ có khóc.

      Nhưng tôi rình nó suốt cả buổi sáng, chẳng thấy nó có thái độ gì khác lạ. Con Xin vẫn cười tỉnh bơ, cứ như thể nhà nó chưa từng có trộm đột nhập.

      Chắc là ông Xung biết tôi vào nhà trộm táo. Nhìn thấy mấy chiếc ghế đổ chổng kềnh, chắc ông nghĩ do bọn chó mèo gây ra. Tôi thở phào nhõm và vài ngày sau tôi lại lơn tơn mò sang nhà nó.

      Chơi u, chơi cướp cờ với tụi bạn chán, đến trò trốn tìm tôi nhìn quanh thấy đứa nào để ý lại chui tọt vào nhà.

      Phòng khám của ông Xung vắng hoe, ba chiếc ghế con xếp thành hàng ngay ngắn trong góc.

      Tôi liếc lên dãy ngăn kéo im lìm, phân vân biết có nên bắc ghế leo lên lần nữa .

      lưỡng lự, ánh mắt tôi chợt chạm phải ngăn kéo dưới thấp và lập tức mắc kẹt luôn ở đó.

      Đó là ngăn kéo duy nhất có dán nhãn bên ngoài, độc chữ "TÁO".

      Trong phút, khí chung quanh tôi như đông cứng lại, mọi thanh xôn xao vọng vào từ ngoài sân đột ngột tắt ngấm trong tai tôi.

      Tất cả những gì tôi nghe thấy trong lúc đó là tiếng trái tim tôi nện thình thịch trong lồng ngực, , phải lồng ngực, nó đập binh binh ở chỗ nào khác, thấp hơn, có thể trái tim tôi vừa rơi xuống chỗ nào đó gần dạ dày.

      Tay chân tôi tê liệt có đến lúc. Đến khi cử động được, điều duy nhất tôi có thể làm là vùng chạy ra khỏi nhà con Xin. Chạy tuốt ra đường. Xa xa.

      Tôi cảm thấy xấu hổ, cứ như thể tôi vừa bị bắt quả tang thò tay vào ngăn kéo, mặc dù tôi biết ba con Xin trách cứ gì tôi. Thậm chí ông cố tình đổi ngăn kéo đựng táo xuống phía dưới và ghi chữ "TÁO" bên ngoài để tôi có thể dễ dàng lấy trộm.

      Ông "vẽ đường cho hươu chạy" chẳng qua ông sợ tôi té ngã khi phải bắc ghế trèo lên cao.

      Nhưng kể từ hôm đó tôi bao giờ nghĩ đến chuyện lấy trộm táo của ông nữa, chẳng hiểu tại sao!

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 27 - BA CON MẬN

      So với nhà con Xin, nhà con Mận ở gần nhà tôi hơn, chỉ cách nghĩa trang chạy dọc theo đường lộ về phía biển.

      Nhưng tôi chưa bao giờ thực có ý định qua chơi với con Mận (chỉ có nó hay qua nhà tôi, khi mượn tập khi nhờ tôi giải giùm bài toán khó).

      Trước đây tôi có qua nhà con Mận cũng là để cắt tóc, bây giờ tôi chỉ qua nhà nó khi mẹ tôi sai tôi (vào những lúc thằng Tường vắng nhà) mua đường, nước mắm, hột vịt, xì dầu hay những thứ linh tinh khác.

      Từ ngày tiệm hớt tóc của ba con Mận đóng cửa, thế vào đó là tiệm tạp hóa bày bán đủ thứ lặt vặt, ai còn nhìn thấy ba nó nữa. Người ta nghi ông bị bệnh phong, mẹ con Mận dám để ông lảng vảng ở nhà trước. Ai hỏi, bà cũng bảo ông chữa bệnh thành phố.

      Chỉ có tôi biết ba con Mận vẫn ở trong nhà.

      lần tôi tới tìm con Mận để đòi cuốn tập nó mượn của tôi. Nó học dốt ơi là dốt. Nó lớn hơn tôi tuổi, mặt mày xinh đẹp nhưng hơi bị ngu, gần đây tháng nào cũng đứng gần bét lớp. Mỗi khi thầy giáo ra bài tập, sắp đến ngày nộp bài, nó toàn mượn tập của tôi để chép. Lần đó tôi hỏi con Mận "Sao mày học ngu thế?". Nó đáp, chỉ cúi đầu nhìn xuống chân. Tôi lại hỏi: "Về nhà mày bao giờ học bài làm bài à?". Nó vẫn đáp nhưng tôi thấy nó lấy tay quệt nước mắt.

      Những giọt nước mắt của con Mận làm mềm trái tim tôi. Tôi tò mò ngắm khuôn mặt nó, cảm thấy tâm hồn nó dường như xa vắng lắm. Tự nhiên tôi ước giá như tôi chưa từng thốt ra những lời lẽ lỗ mãng vừa rồi.

      Ngần ngừ hồi, tôi khẽ tặc lưỡi và lúc lắc đầu như thể có con ruồi đậu chóp mũi:

      - Mày đừng buồn nữa. Mày chép bài chưa xong cứ giữ tập của tao. Tao đòi nữa đâu.

      - Mình chép xong rồi. - Con Mận mỉm cười yếu ớt.

      Tôi gãi gáy, nhìn con Mận như nhìn dấu hỏi to tướng:

      - Thế sao mày khóc?

      - Mình phải lo cho ba mình.

      Thoạt đầu, tôi hiểu con Mận gì. Thậm chí tôi bắt đầu nghĩ nó hơi điên điên.

      - Mày phải lo cho ba mày? - Tôi hỏi lại cách máy móc.

      - Ờ. Vì vậy mình giờ để coi lại bài vở.

      Tôi tròn xoe mắt:

      - Ba mày lên thành phố chữa bệnh rồi mà?

      Con Mận sụt sịt đáp, trong phút tôi thấy mặt nó như héo :

      - Ba mình vẫn ở trong nhà. Mẹ mình nhốt ba mình gác.

      Con Mận hạ giọng vo ve như sợ ai nghe lỏm khiến tôi vừa dỏng tai vừa nhìn chằm chằm đôi môi nó để vừa nghe vừa đoán xem nó gì.

      - À, ra thế.

      Tôi đưa mắt tìm căn gác nhà con Mận nhưng tôi nhìn thấy vì căn gác nằm ở phía sau, người bất giác run lên vì tiết lộ bất ngờ của nó.

      Ánh mắt tôi lại rớt xuống gương mặt u sầu của con Mận, đọng lại ở đó lúc lâu, lòng rất đỗi hoang mang, chỉ đến khi nó ngừng khóc để bắt đầu xì mũi tôi mới quay mặt chỗ khác.



      CHƯƠNG 28 - TÔI THỂ GIỮ BÍ MẬT

      Từ khi biết được bí mật đó, lần nào ngang nhà con Mận hoặc ghé nhà nó mua đồ, tôi đều có thói quen ngước mắt nhìn lên, dù căn gác nơi ba nó ở bị che khuất bởi mái nhà ngang phía trước.

      Bữa đó khi chia tay, con Mận nhìn tôi bằng đôi mắt ướt:

      - Bạn nhớ giữ kín chuyện này nha.

      - Dĩ nhiên rồi.

      Tôi gật đầu, nhận ra giọng mình khẳng khái hơn bình thường, có lẽ do câu chuyện buồn bã của nó, phần khác do đôi mắt nó đột nhiên xám và lạnh trong bóng chiều khiến tôi thấy lòng se lại.

      Tôi nghĩ lung suốt dọc đường về nhà. Tôi biết mẹ con Mận làm thế có đúng , nhưng tôi nghĩ chắc bà khổ tâm lắm.

      Sau này nhiều lần tôi định hỏi con Mận rằng mẹ nó nhốt ba nó bằng cách nào, nhưng cứ mỗi lần tôi định mở miệng lại như có cái gì đó chẹn ngang họng. Tôi thấy câu hỏi đó nhẫn tâm quá, mặc dù tôi chỉ bị tò mò kích thích.

      Tôi đành phải hình dung trong đầu. Tôi mường tượng mẹ con Mận xích ba con Mận vào chân giường, hoặc là vào cột nhà để ông thể tự do lại. Cũng có thể bà cần làm thế, chỉ khóa trái cửa lại là ba con Mận thể tháo thân.

      thời gian dài đầu óc tôi cứ bị cột chặt vào các hình ảnh đó, ngay cả trong giấc ngủ, đến mức nỗi bứt rứt của tôi có lẽ kém gì con Mận.

      chuyện ly kỳ như vậy mà thể thổ lộ với ai càng khiến tôi khổ tâm ghê gớm. Nhưng tôi trót quả quyết với con Mận và cay đắng nhận ra mình bị cầm tù bởi lời hứa của chính mình.

      Cho đến ngày, tôi có cảm giác nếu tôi ra được với ai về chuyện đó tôi chết, người tôi nổ tung ra mất, tôi bèn ngoắt thằng Tường ra sau hè.

      - Chuyện gì quan trọng vậy, Hai? - Tường giương mắt nhìn tôi khi hai em ngồi xuống chiếc đòn kê cạnh chuồn gà.

      - Ờ, chuyện này quan trọng lắm.

      Tôi liếc Tường, nhấn mạnh:

      - Quan trọng nhất trong những chuyện quan trọng tao từng với mày.

      Tôi thấy thằng Tường rùng mình cái, nó rùng mình hay cố tình làm ra thế.

      Tôi nhắm mắt lại, như muốn nhìn thẳng vào bí mật tôi sắp tiết lộ, và hấp tấp kể cho nó nghe chuyện nhà con Mận.

      Nếu trước đây tôi từng nhanh cũng chẳng thấm tháp gì so với lúc này, giọng tôi vấp váp và đôi chỗ lưỡi như líu lại, nhưng tôi biết nếu tôi thong thả có thể tôi đủ can đảm dốc ra hết những ý nghĩ u ám trong đầu. Phần khác, tôi tin nếu tôi như gió đó cũng là cách làm cho câu chuyện tồi tệ này qua phứt cho rồi.

      Thằng Tường cụp mắt xuống, mặt nó tối lại khi nghe tôi kể xong câu chuyện. Trông nó như ngọn đèn vừa bị ai thình lình vặn tắt.

      Vai rũ xuống, lâu lâu nó mới mở miệng:

      - Chị Mận kể chuyện này với hả?

      - Ờ. Nó kể với tao. Vừa kể vừa khóc. Nó bảo suốt ngày nó phải chăm sóc ba nó nên nó chẳng có giờ ôn tập.

      - Tội nghiệp chị Mận quá há.

      Tôi chép miệng:

      - Tội nghiệp ba nó nữa.

      Tôi vò đầu, băn khoăn:

      - Tao nghĩ mãi biết rốt cuộc mẹ con Mận nhốt ba nó bằng cách nào.

      - Em nghĩ là mẹ chị Mận khóa trái cửa phòng.

      - Thế mẹ nó để ba nó được tự do trong phòng à? Nhỡ ba nó phá cửa xông ra sao?

      - Ba chị Mận làm thế. - Tường tươi tỉnh đáp, sắc hồng đột ngột quay lại gương mặt tái nhợt của nó.

      Tôi nhìn Tường ngờ vực:

      - Mày dựa vào đâu...

      Tường giải thích, đợi tôi hết câu:

      - Nếu muốn, ba chị Mận la hét hay cầu cứu inh ỏi rồi, ông đâu có cần phá cửa, Hai.

      Cứ như thể có tia chớp vừa xẹt ngang óc tôi. Như kẻ vừa thoát ra được ngoài rìa của cơn ác mộng, tôi nhìn Tường như nhìn kỳ quan, mặt nở ra:

      - Mày thông minh đấy. Có thế mà tao nghĩ ra.

      hào hứng, tôi chợt khựng lại:

      - Thế chẳng lẽ ba nó lại thích bị nhốt?

      Vừa buột ra câu hỏi, tôi đưa tay véo môi cái và tự trả lời, gần như ngay lập tức:

      - Tao hiểu rồi. Chẳng ai thích bị nhốt cả. Ba con Mận cũng thế. Nhưng vì vợ con nên ông sẵn sàng sống gác đó thôi.

      Đôi mắt thằng Tường thốt nhiên xa xăm:

      - Suốt đời sống gác, đặt chân xuống đất chắc ba chị Mận khổ lắm há?

      Tôi vỗ vai Tường, như bằng cái đập đó dập tắt nỗi lo trong lòng nó:

      - Mày yên tâm . Nửa đêm thế nào mẹ con Mận cũng mở cửa cho ba nó xuống nhà tiểu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :