1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ - Cố Mạn (1-35)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 32

      Type: Huyền



      Tư Tịnh hơi ngượng ngập, cười khan rồi : “Thế ạ”.

      Tôi gì.

      Buổi tiệc rất náo nhiệt, nhưng khí xung quanh tôi lại lặng phắc, ràng mọi người đều chuyện mà tôi lại thấy xa xôi, yên tĩnh đến độ gần như có thể nghe thấy nhịp tim đập của mình.

      Diệp Dung hỏi Trang Tự với vẻ thân mật: “Sao đến đây, cần chúc rượu chúc rượu với vợ chồng lão đại à?”.

      Bọn Tư Tịnh hẹn mà cùng quay sang nhìn Trang Tự, nhưng lại như nghe thấy, lặng lẽ uống ngụm rượu, năng gì.

      Bàn tiệc im lặng mãi lúc sau, cuối cùng vẫn là Tư Tịnh lên tiếng: “Tớ thấy họ hàng nhà họ cũng uống giỏi quá, chắc cần Trang Tự đâu. Đúng rồi, Trang Tự, Trác Huy mấy hôm trước nhìn thấy cậu ở tòa nhà Vinh Tư”.

      Trác Huy tiếp: “Đúng thế, hôm qua quên hỏi cậu, tuần trước có phải cậu đến tòa nhà Vinh Tư ? Tôi đến đó có việc, thấy người rất giống cậu, muốn gọi mà chớp mắt thấy đâu, phải cậu ? Sao cậu chạy tới đó?”.

      “Bây giờ tôi làm việc ở đó.”

      Giọng lạnh lùng vang lên, khoảng cách rất gần như vang vọng trong lồng ngực tôi.

      Trác Huy ngạc nhiên: “Cậu đổi công việc bao giờ thế?”.

      …”, Diệp Dung cũng buột miêng cùng lúc với ta, rồi lập tức mím chặt môi.

      tháng trước.”

      “Cậu kín tiếng nhỉ, đổi công ty cũng , nhưng ngân hàng A rất mạnh rồi, cậu còn chạy đâu?”

      “Vẫn là ngân hàng A, nhưng chuyển bộ phận thôi.”

      “Bộ phận nào?”, bạn khác hỏi tiếp.

      “Phòng ngân hàng đầu tư.”

      Tất cả đều ngớ người, tỏ ra bàng hoàng.

      Kiểu ngân hàng đầu tư hoàn toàn của nước ngoài như ngân hàng A dưới trướng chia ra ngân hàng thương mại và ngân hàng đầu tư, ngân hàng thương mại chuyên về nghiệp vụ tín dụng truyền thống, trước kia Trang Tự đến công ty chúng tôi chắc là làm về mặt tín dụng của ngân hàng thương mại. Ngân hàng đầu tư thuộc kiểu nghiệp vụ hoàn toàn khác, làm về IPO hoặc thu mua…

      Kiểu ngân hàng lớn như vậy, vào được ngân hàng thương mại rất khó, chứ đừng là ngân hàng đầu tư của họ, phải nhân tài cực kỳ xuất sắc vào nổi, thế mà chỉ trong nửa năm nhảy được vào ngân hàng đầu tư của ngân hàng A…

      Nhưng, nếu ở phòng đầu tư phải thường xuyên tiếp đãi khách hàng, tính cách của Trang Tự có hợp ?

      Suy nghĩ đó vừa nảy ra trong đầu bị tôi gạt phắt. Chuyện này có liên quan gì tới tôi chứ, tôi ngồi đến những điều đó cũng quá buồn cười. Hơn nữa, tuy Trang Tự kiêu ngạo thanh cao, nhưng nhân duyên lại cực kỳ tốt, trước kia ở trường từ thầy đến bạn học đều rất thích , ngay cả Khương Duệ cũng phục sát đất. Trước mặt những người khác, cũng tỏ ra nghiêm khắc, khó chịu như đối với tôi.

      Mặt cao ngạo lạnh lùng của chắc chỉ tặng miễn phí tất cả cho tôi chăng…

      Trác Huy như bị cứng lưỡi: “Tôi biết cậu rất lợi hại lại liều mạng, sớm muộn gì cũng vươn lên, nhưng tốc độ này cũng nhanh quá, nếu là phòng đầu tư lương tháng chắc vượt trội nhỉ? Nghe tiền thưởng cuối năm là sáu con số đấy. Với tốc độ này của cậu, trong vòng mấy năm lương trăm vạn cũng lạ”.

      “Có là gì đâu”, giọng Trang Tự có vẻ giễu cợt.

      Tôi kìm được quay sang nhìn.

      Lại đúng lúc chạm vào ánh mắt .

      Tôi ngẩn người, bỗng nhớ trước lúc tốt nghiệp, sau khi biết vào ngân hàng A, ánh mắt nhìn tôi…

      Hình như muốn biết tôi có phản ứng thế nào.

      Chỉ là hôm nay ánh mắt ấy càng sâu thẳm hơn, như cách lớp băng lạnh lẽo.

      Mọi người trong bàn chỉ có Tiểu Phượng là quan tâm lắm tới vấn đề này, nàng truy hỏi Lâm Tự Sâm về  “tình sử” của chúng tôi.

      “Hóa ra và Dưa Hấu là tình công sở à? là sếp của Dưa Hấu chắc cũng học chuyên ngành giống bọn em đúng ? MBA ạ?”.

      phải”, Lâm Tự Sâm trả lời chậm rãi, giọng cũng trầm xuống, “Tôi học y”.

      “Gì ạ?Vậy khác biệt quá, vậy sao làm bác sĩ?”

      Sao nó nhiều chuyện thế nhỉ! Tôi vội quay sang cắt ngang.

      “Cậu hỏi nhiều thế làm gì?”

      Tiểu Phương “nhõng nhẽo”: “ Hỏi chút cũng được sao, đừng có chiếm hữu như thế, Dưa Hấu à, trước kia tớ phát ra cậu lại ghen như vậy đấy. Tớ chỉ thắc mắc là học y mà sao làm bác sĩ thôi”.

      Lại còn !

      Tôi trừng mắt, “Thế có gì mà lạ, chưa từng thấy người nào toàn tài à”.

      Lâm Tự Sâm bật cười, “ ấy chưa từng thấy người nào tự biên tự diễn như em thôi”, sau đó như trấn an tôi, “ sao đâu”.

      Làm sao mà sao, ràng bình thường là người bình thản, nhưng hẫng hụt trong giọng lúc nãy ngay cả tôi cũng nghe ra.

      Tôi đánh trống lảng: “Món canh cá này ngon quá, ăn chưa?”.

      nhìn tôi, khỏe môi hơi cong cong, “Chưa”.

      như có ý động tay, thế là tôi tự động quay bàn xoay, múc bát đưa cho , sau đó lại múc thêm bát cho Tiểu Phượng, tiện thể cũng múc cho mình.

      Tôi buông thìa canh xuống, khựng lại, cố gắng quay tự nhiên, cúi xuống húp canh, tránh khỏi vẫn liếc thấy Trang Tự.

      cầm ly rượu lên, uống cạn.

      Bàn ăn tiếp tục trò chuyện, chủ yếu là cánh đàn ông với nhau.

      “Cậu đến ngân hàng đầu tư cũng rất hợp, dù sao cậu cũng làm việc tám mươi giờ tuần, giống tôi, làm cho qua loa lấy lệ.”

      cũng biết mình làm qua loa à”, Tư Tịnh nãy giờ gì, mở miệng là trách móc Trác Huy, nàng nhìn Trang Tự, ánh mắt có  phần phức tạp, “ ngờ cậu thăng tiến nhanh như thế, chắc sơm mua được nhà ở Thượng Hải thôi”.

      Tiểu Phượng vừa húp canh vừa ậm ừ “Chẳng phải Trác Huy nhà cậu vừa tới Thượng Hải là gia đình ấy mua nhà cho rồi sao, đợi khi có nhà chắc hai người cũng kết hôn nhỉ?”.

      Trác Huy cười khà khà, Tư Tịnh gì, quay sang chuyện với Diệp Dung im lặng đến bất ngờ.

      bạn nam khác xen vào: “Đúng rồi Trang Tự, gần đây tôi mua hai loại cổ phiểu, cậu rảnh rỗi giúp tôi xem thế nào?Cậu đừng có nghĩa khí như hồi đại học đấy nhé, tôi nghe là năm tư cậu mua cổ phiếu, hôm sau nó tăng vọt”.

      Trác Huy phụ họa: “Đúng rồi, tiếc là cậu ta lập tức bán ngay”.

      Trang Tự cúi xuống rót rượu cho mình: “Công việc bây giờ thể đầu tư như vậy được nữa tài khoản của tôi xóa lâu rồi”.

      thế thôi nhưng cho ý kiến …”

      Lời cậu ta được nửa bị cắt ngang trong tiếng ồn áo náo nhiệt, dâu chú rể cầm ly rượu tới chúc.

      Chú rể vừa tối xin tha: “Cảm ơn mọi người nể mặt, đều là em cả, tôi chúc riêng từng người, mọi người cùng uống vậy”.

      Thấy ta uống đến đỏ mặt bừng bừng nên mọi người cũng phản đối, cùng đứng lên, chúc mừng vài câu rồi cầm ly lên.

      Những chiếc ly thủy tinh đựng đầy rượu chạm vào nhau trong trung.

      biết vì sao mà ly rượu của Trang Tự hình như cầm vững, vừa chạm vào lại nghiêng về phía tôi, tôi kịp tránh, rượu vang bên trong sánh rat ay áo lên màu trắng của tôi, nhanh chóng loang thành mảng lớn.

      Tư Tịnh “Á” lên tiếng, mọi người đều dừng lại.

      “Xin lỗi”, Trang Tự quay sang nhìn tôi, tuy xin lỗi nhưng vẻ mặt lại tỏ vẻ gì là hối lỗi, ánh mắt nhìn tôi đầy lạnh lùng.

      “… sao”, tôi nhận lấy khăn giấy Lâm Tự Sâm đưa, lau qua loa.

      Lão đại hỏi: “Dưa Hấu, sao chứ?”.

      sao”, tôi cầm ly lên, lần nữa chúc họ, “Trăm năm hòa hợp”.

      “Xin lỗi, lúc nãy cầm ly vững, tôi tự phạt baly”. Trang Tự cũng quay , xin lỗi dâu chú rể, sau đó cầm chai rượu vang lên rót đầy ly, ngửa cổ uống cạn.

      Lại cúi xuống rót đầy, thêm ly nữa.

      Rồi ly thứ ba.

      uống xong ba ly, mọi người mới sực tỉnh, lần lượt uống cạn rượu trong ly mình.

      Lâm Tự Sâm cười, chậm rãi uống hết.

      “…Cảm ơn cảm ơn, mọi người cứ ăn từ từ nhé”, chú rể chào mọi người rồi dẫn dâu đến bàn tiếp theo.

      Tôi lại cầm khăn giấy lau vài cái, vẫn có chút dinh dính. “Em đến nhà vệ sinh chút”.

      Tôi với Lâm Tự Sâm.

      trả lời.

      Trong khoảng khắc, xung quanh yên tĩnh đến lạ lùng. Lúc ngồi chú ý, bây giờ đứng giữa hai người đàn ông cao lớn như nhau, bỗng cảm thấy có cảm giác đè nén kỳ quặc.

      Tôi ngước lên, Lâm Tự Sâm mới từ từ nhìn tôi, chậm rãi : “ ”.

      Nước róc rách chảy qua kẽ ngón tay.

      thanh vui vẻ bên ngoài văng vẳng, tôi ngước lên nhìn mình trong gương, biết có phải vì tối qua chơi quá khuya hay mà bỗng thấy hơi mệt…

      Thực ra cũng có thể về được rồi, tuy hơi sớm nhưng nếu viện cớ là đường về Tô Châu khá xa hình như cũng tạm chấp nhận.

      Ừ, trở lại rồi cáo từ lão đại.

      Tôi quyết định như thế, tắt vòi nước rồi ra khỏi nhà vệ sinh.

      Về lại sảnh tiệc phải qua hành lang rất dài, tôi cúi đầu chậm rãi quay về, lòng trống rỗng, đến khi đôi giày da màu đen bỗng xuất trong tầm mắt, chặn đường của tôi.

      Tôi ngước lên.

      Phù rể đẹp trai trong buổi tiệc, đứng trước mặt tôi.

      Sao lại ở đây?Cũng muốn vệ sinh?

      Tôi nên chào ?Hay là gì mà cứ ?

      Tôi ngờ lại lên tiếng trước.

      “Số điện thoại di động của cậu là bao nhiêu?”

      Bước chân dè dặt khựng lại, mấy giây sau, tôi : “Vẫn là số cũ”.

      “Tôi cũng vẫn số cũ”, nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo.

      “Nhớ gửi số tài khoản ngân hàng cho tôi”.

      Quả nhiên… muốn đền tiền quần áo cho tôi?

      Tại sao tôi hề thấy bất ngờ.

      “… cần đâu.”

      “Cũng phải”, gật gù, giọng có vẻ châm biếm, “Vẫn chưa chúc mừng cậu, môn đăng hộ đối”

      và Diệp Dung mới là môn đăng hộ đối có.

      “Cậu cũng vậy, chúc mừng”.

      Im lặng.

      Tôi cất bước, định rời lại cười giễu.

      “Nhiếp Hy Quang, lúc nãy tại sao lại nhìn tôi như vậy?”, ngước lên nhìn tôi, ánh mắt đầy mỉa mai, “Đứng núi này trông núi nọ? Hay là đối với tôi vẫn tình cũ khó quên?”

      Tôi bỗng thấy vô cùng khó chịu.

      muốn chứng tỏ điều gì?Chứng tỏ tôi vẫn chưa dứt được , vẫn còn thích ?

      Phải…

      Đúng thế!

      Tôi ngẩng lên, ép bản thân nhìn thẳng vào tránh né, “Hôm qua Diệp Dung xin lỗi mình, mình rất kinh ngạc, mình tưởng cậu ấy cả đời giả vờ chưa từng xảy ra chuyện đó, chết cũng nhận lỗi. Có điều cậu ấy xin lỗi rồi, mình nhớ ra mình vẫn nợ cậu ấy câu trả lời”.

      Tôi nhìn chớp, “Lúc đó cậu ấy hỏi mình, “Lẽ nào cậu còn thích Trang Tự?”, mình nghĩ bây giờ mình có thể trả lời cậu ấy”.

      thích nữa”, tôi từng chữ.

      “Nhớ cậu chuyển lời, cậu ấy hãy yên tâm, hạnh phúc của người khác, mình dòm ngó đến.”


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 33

      Type: Huyền

      cần cho Diệp Dung. Nhưng tôi yên tâm rồi”, chậm rãi , tay đút vào túi quần tây, “ nực cười, hóa ra lời hứa của người lại đáng xu nào, thay đổi là thay đổi”.

      tôi?

      Lời hứa?

      Giữa chúng tôi từ bao giờ mà có thể là hứa hẹn, lẽ nào là chỉ câu tuyên bố nực cười từ rất lâu rất lâu trước kia của tôi – Trang Tự, mình luôn thích cậu, cho dù bây giờ cậu đón nhận, mình cũng thay đổi, đợi mình xử đẹp cậu nhé?

      Cậu thích tôi thôi, cậu ở cạnh người khác rồi. Tại sao còn chạy tới đây, nhắc lại chuyện làm tôi đau buồn?

      Lời hứa đáng xu, dù lời hứa có đáng đồng tiền ai thèm?Cậu có thèm ?

      Tôi nén nước mắt, khẽ : “Mình có phải lòng gang dạ sắt đâu, có người thích mình, đối xử tốt với mình, mình động lòng, ….thay lòng, có gì lạ”.

      Lại hồi im lặng, sau đó cười giễu: “Cậu đúng, có phải lòng gang dạ sắt gì, thay lòng cũng đâu lạ lùng, ai mà chẳng từng thay đổi”.

      “Nhiếp Hy Quang, cảm ơn cậu khiến tôi, lạc đường biết quay về.”

      Ở đâu mà lạc đường? từng lạc đường bao giờ? là…nực cười.

      Người luôn lạc đường mà bịn rịn quên cả đường về, lẽ nào phải tôi?

      Tròng mắt cay quá, tôi cố gắng mở to mắt, hết sức kiềm chế, nhưng trái tim co thắt dữ dội từng đợt lại thể kiểm soát, bắt tôi phải co rúm lại.

      Bóng Trang Tự biến mất hẳn ở ngã rẽ.

      Tôi rã rời dựa vào tường, cuối cùng trượt từ từ xuống, gục đầu ôm gối.

      Tôi biết mình như thế quá gây chú ý, tôi biết hành động này luôn cso người qua lại, nhưng tôi còn cách nào, còn cách nào cố sức vờ tỏ ra tự nhiên, vờ như có chuyện gì xảy ra.

      được khóc, được khóc, có ngốc mới còn khóc vì .”

      Trong lòng chỉ có câu đó lặp lặp lại.

      Nhưng tôi vẫn là con ngốc.

      hành lang luôn có kẻ qua người lại, tôi gục đầu, khóc nức nở thành tiếng.

      Đến khi bị ai đó kéo đứng dậy.

      Lâm Tự Sâm nhìn chằm chằm vào mắt tôi, ánh mắt phức tạp khó đoán.

      Mất mặt quá. Tôi quay , ra sức chùi mắt.

      “Mặc kệ em ”, tôi buồn bực , “Em ổn ngay thôi, phút nữa”.

      “Sao mặc kệ được?Em kém quá.”

      hơi thở dài.

      “Tỏ tình ở đây hạ thấp đẳng cấp của quá, nhưng em khóc thế này, nhân cơ hội lại có lỗi với trí thông minh của mình. Nhiếp Hy Quang, em cho biết phải làm sao đây?”

      Giọng trầm trầm, lại dịu dàng, tựa như làn gió thoảng qua, trong giọng mang theo chút nghi hoặc, nhàng mở cửa trái tim tôi.

      Từ từ nhận ra ý tứ trong câu của , tôi bỗng cảm thấy mình như bị cơn cuồng phong thổi tới choáng váng cả đầu.

      Tỏ tình?Là ý gì?

      Nhân cơ hội này?Là ý gì?

      “Lúc nãy ở cửa sảnh, gặp bạn học của em làm việc ở Thịnh Viễn, với ta, “Nếu tôi là , tôi tới đó”. Nhưng chính lại nuốt lời. tự nhủ, hai năm nữa là ba mươi rồi, đừng như cậu bé biết kiềm chế, nhưng lại kiềm chế được.”

      “Chính luôn lòng dạ, lại mong ấy thay lòng nhanh chút”, nhìn tôi, giọng rất khẽ, “Nhiếp Hy Quang, đừng giả vờ ngốc nghếch”.

      giả vờ”, tôi hoàn toàn rối loạn, đờ đẫn nhìn , “Eung cũng mới hiểu ra, còn chưa kịp giả vờ”.

      bỗng cười khẽ, tỏng tiếng cười đầy ắp niềm vui.

      “Nhiếp Hy Quang, em là…”

      vừa cúi xuống, hơi thở nóng ấm bỗng chốc vô cùng gần gũi, từ cao bao bọc lấy toàn thân tôi, khiến tôi gần như gian nhúc nhích, tôi lúng túng ngước lên, khựng lại, rồi lùi ra bước, buông tay tôi ra.

      Lúc này tôi mới nhận thấy, ban nãy luôn nắm tay tôi.

      Thời gian như ngưng đọng rất lâu, bình thường trở lại, nhét cái túi vào tay tôi.

      ra xe lấy, thay vào, mua bao nhiêu váy đẹp, mặc cho mọi người ngắm tiếc lắm.”

      Tôi cầm quần áo bị nhét vào tay, lại vào nhà vệ sinh, mà bước chân như mây.

      Lúc rẽ, tôi kìm được ngừng lại, nhìn Lâm Tự Sâm, đứng dựa tường, cúi xuống đất. lúc nào cũng bình thản tự tin và phong độ, nhưng trong tích tắc, tôi lại cảm thấy tư thế của vô cùng đơn.

      Lúc nãy thích tôi?

      Lâm Tự Sâm…

      …Tôi?

      Tôi thay đồ, cùng Lâm Tự Sâm quay trở lại tiệc. Ngồi lúc đứng lên cáo từ.

      dâu chú rể cùng phù dâu phù rể đứng ở trước cửa tiễn khách.

      Lão đại vỗ vỗ tôi: “ phải chứ, cậu lại thay đồ à, haizzz, bộ này cũng rất đẹp, đại tiểu thư, đồ cậu mang còn nhiều hơn dâu này nữa đó”.

      Tôi ngờ nghệch nhìn nàng, trong đầu nhất thời trống rỗng, trả lời được.

      Lâm Tự Sâm đứng cạnh, cười tủm tỉm: “Buổi chiều còn có tuyết rơi, lúc đó giao thông tiện, bọn tôi trước vậy”.

      Lão đại bày ra dáng vẻ chủ nhân: “Cảm ơn hai bạn tham dự buổi hôn lễ của chúng tôi”.

      Lúc ra khỏi khách sạn, Trang Tự cũng vừa tiễn vị khách rồi quay lại, bong dáng cao lớn lướt qua tôi, mang theo hơi lạnh thấu xương từ bên ngoài, tôi vô thức nhích về phía Lâm Tự Sâm để tránh đường.

      Bên ngoài tuyết lắc rắc rơi.

      Tôi cạnh Lâm Tự Sâm, chưa bao giờ thấy mất tự nhiên như bây giờ, trong tích tắc chỉ thấy cảm giác tồn tại của người cạnh mạnh mẽ đến độ khiến người ta lúng túng. Đôi tay đút vào túi áo khoác, thong thả lúc rồi bỗng dưng lên tiếng.

      “Hóa ra lời tỏ tình của còn có hiệu quả gây tê toàn thân.”

      Tôi hơi cứng người  lại, cúi xuống nhìn mũi chân.

      “Xin lỗi!”

      Phía đầu tĩnh lặng.

      “Nhiếp Hy Quang, em từ chối nên như thế”.

      “Em nên thẳng thừng rằng, Lâm Tự Sâm, em vẫn chưa để ý đến , vẫn chưa đạt cầu của em. Chứ phải thế này, cứ như làm chuyện gì có lỗi với vậy”.

      phải đâu”.

      Tôi vội ngẩng lên, gần như vô thức phủ định cách của .

      Sao lại đạt tiêu chuẩn của tôi chứ. người đàn ông tài hoa lỗi lạc, phong độ xuất chúng như vậy, cho dù thời thanh xuân tôi có mơ về nửa kia của mình như thế nào, cũng dám mộng tưởng hoàn hảo đến thế.

      Nhưng nếu còn đau lòng buồn bã,   thể lãng quên người, sao có tư cách đón nhận người khác?

      “Em chỉ là”, tôi khựng lại, “Em chỉ là vẫn chưa quên được người em thích trước kia…Ban nãy, cũng thấy rồi. Nếu hai người muốn ở bên nhau, nhất định phải toàn tâm toàn ý, em bây giờ, thể làm được”.

      Lâm Tự Sâm nhìn tôi, khẽ mỉm cười.

      “Thực ra, lúc nãy ở khách sạn, gạt em”.

      Gì cơ?Tôi sửng sốt nhìn , tim đập mạnh.

      , nhận cơ hội này có nỗi với trí tuệ của , thực tế tỏ tình với em lúc đó mới có lỗi với trí tuệ của mình, có lỗi với kế hoạch cả năm mà thức cả đêm để làm, nhưng…Hóa ra những việc đó đều phụ thuộc vào bản thân, cách nào tính toán được.”

      cười, “Lần đầu trải nghiệm cảm giác ngày, là mới lạ”.

      biết em từ chối. Nhưng nhanh thế này…làm sao đây, bây giờ có hơi, ưm… còn mặt mũi nào. Nhưng cũng có thể xem như trong dự đoán, hơn nữa có cảm giác, tuy là khối u, nhưng cũng may là lành tính.”

      gật gù, dáng vẻ khá ổn, “Được thôi, xem ra vẫn chỉ có thể tiến hành từ từ theo trình tự, vậy đến đây trước , chúng ta về Tô Châu rồi tính tiếp?”.

      Tính tiếp, tính tiếp cái gì?

      thấy bộ dạng đau đầu chóng mặt, mắt nổ đom đóm của em chưa?

      ràng là tôi rất nghiêm túc biểu đạt ý tứ của mình, nhưng cái cảm giác trong tích tắc theo kịp tiết tấu này là sao?

      Khối u gì chứ, đâu lại xuất trong cuộc đối thoại, có vấn đề gì ư?

      Tôi thử điều chỉnh cảm xúc bị khuấy đảo biết đâu mà lần, sau phút, vô hiệu. Tôi đành túm lấy vấn đề khá đơn giản.

      “Em về Tô Châu nữa, em…muốn về Vô Tích chuyến”, tôi nhanh chóng giải thích “Dù sao vẫn còn ngày rưỡi phép, em cũng về thăm mẹ thời gian rồi, muốn ăn canh mẹ nấu, em…”.

      “Về nhà cần nhiều lý do thế à?”, Lâm Tự Sâm gần như phì cười, “Được rồi, vậy đưa em đến….ga tàu”.

      “… cần đâu, em tự gọi taxi cũng được.”

      Cuối cùng thở dài.

      “Nhiếp Hy Quang, em định sau này trốn tránh xa à?”

      phải”, tôi khó xử cắn môi, biết làm sao mới có thể khéo léo, diễn tả ý của mình, cuối cùng vẫn bị đầu óc rối bời đánh bại, quyết định thẳng thắn hơn.

      thông minh như thế, thẳng thắn và khéo léo, chắc cũng chẳng có gì khác nhau.

      ràng là chấp nhận, còn thản nhiên hưởng thụ chăm sóc của người ta, thế chẳng phải quá đáng hay sao?”

      hơi nhíu mày, tỏ ra suy nghĩ, “Cái này cũng có nhiều kinh nghiệm lắm, nhưng thế này, chẳng nhẽ phải là từng bước theo đuổi hay sao?Nên ý của em là, chỉ chấp nhận , mà còn cho theo đuổi em?”

      “Theo đuổi em”, ba chữ này từ miệng Lâm Tự Sâm thốt ra, tôi bỗng luýnh quýnh tay chân. Hơn nữa tại sao bị ra tổng kết như vậy, tôi lại có cảm giác như bà chú khó tính vậy.

      “Nếu cuối cùng em vẫn …Tại sao phải lãng phí thời gian của .”

      “Nhiếp Hy Quang, em có tự tin về bản thân thôi, tại sao có tự tin về ?”, Lâm Tự Sâm nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng.

      “Em chẳng làm gì cũng lợi hại hay sao?”, hơi nhướng mày, “ như em, ngay cả cuối cùng em vẫn chấp nhận mà cũng nỡ ra, mềm lòng đến vậy, phải ngu ngốc đến mức nào mới theo đuổi được em?”

      khen tôi hay là cười nhạo tôi thế này…

      Tôi nín bặt, nhìn , tuy ngượng ngùng mà vẫn thấy hơi buồn cười.

      “Sợ đến nỗi cả xe mà cũng dám ngồi…” thở dài , “ chỉ theo đuổi em, chứ có phải bàn việc hợp tác kinh doanh, còn phải trả lãi ngân hàng đâu. Tại sao em nghĩ trước là, em chấp nhận chính là có lỗi với ?”

      theo đuổi em, lúc phúc lợi của em, phải gánh nặng của em.”

      Tôi ngơ ngẩn nhìn .

      em vẫn thích người ta, vậy có vấn đề gì?”, mỉm cười nhìn tôi chăm chú, chắc như đinh đóng cột, “ cho em chọn”.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 34

      Trong hai mươi hai năm cuộc đời ngắn ngủi của tôi, chưa từng nghe câu nào, khiến tôi liên tục hơn tuần lễ cũng ngủ ngon nổi như vậy…

      Cho dù ngủ thiếp , cũng nằm mơ những giấc mơ kỳ quặc.

      Có lần tôi mơ thấy Trang Tự.

      Thực ra thể là mơ thấy , vì chưa bao giờ xuất chính thức trong giấc mơ của tôi.

      Tôi mơ thấy mình và Khương Duệ đứng trong vười hoa nhà cậu, tôi hỏi Khương Duệ vẻ đầy ắp tự tin: “Sao nào, có phải thời cơ sắp đến rồi , mau đứng ở góc độ con trai phân tích cho chị, bây giờ tỏ tình có phải là khả năng thành công rất lơn? ”.

      Khương Duệ còn tự tin hơn tôi: “ chị lao vào từ lâu rồi, còn góc độ cái gì nữa, chị của em có cần thế ? ”.

      Sau đó tôi tươi cười hớn hở tìm Trang Tự.

      Sau đó tôi nóng đến tỉnh dậy.

      Tôi ôm chăn ngồi gường, vô cùng vui mừng vì hôm nay hứng lên đắp thêm tấm thảm nếu tiếp đó là cảnh tỏ tình bị từ chối chăng.

      Tôi hề muốn nhớ lại cảnh đó chút nào.

      Tuy lúc ấy tôi hề thấy buồn, thậm chí còn chẳng chút nản lòng, tự tin tràn đầy lập tức chuẩn bị tinh thần lần sau “chiến” tiếp.

      Lúc đau buồn và nản lòng là sau khi biết mối quan hệ giữa Dung Dung và , là khi gửi tin nhắn xin lỗi nhưng được đáp trả, là khi lạnh lùng nhìn tôi bị Dung Dung chỉ trích, là những mệt mỏi dần tích tụ theo thời gian…

      ra , lúc đó tôi cũng cẩn thận vạch ra kế hoạch…

      Rất nghiêm túc và chăm chỉ thu thập tư liệu về , hỏi thanh mai trúc mã của xem sở thích của là gì, nhờ Khương Duệ giúp tôi bóng gió xa gần xem thích mẫu con thế nào, buổi tối nằm giường so sánh với bản thân, lúc cười lúc lại buồn…

      Lâm Tự Sâm thức suốt đêm để lên kế hoạch cho cả năm…

      Cũng là thế chăng?

      Tôi trèo xuống giường, cầm lấy điện thoại, mở tin nhắn và hình ảnh mà gửi cho tôi lúc ở Thượng Hải.

      Sông Hoàng Phố trong màn đêm, ly rượu vang dở dang ban công, cảnh tượng vốn có tình cảm lẫn màu sắc, lúc này nhìn lại, bỗng nhiên người ta thấy chua xót.

      nghĩ xem kế hoạch trong năm điều chỉnh như thế nào.”

      Tin nhắn của thế.

      Lúc câu này, tâm trạng như thế nào?

      Sau đó , “ cho em chọn”, có tâm trạng ra sao?

      Tôi từng thích Trang Tự đến thế, nhưng nếu bắt tôi chạy với , giữa tôi và Dung Dung tôi để chọn, thế chỉ bằng giết tôi cho nhanh còn sướng hơn.

      Lâm Tự Sâm, tại sao có thể như vậy bằng giọng kiên quyết đến thế?

      Tôi buông điện thoại xuống, nằm bò ra bàn, ràng buồn ngủ rũ rượi, nhưng tôi biết đêm nay mình lại mất ngủ.

      Kết quả việc ngủ đủ là cả buổi sáng, cứ lờ dà lờ đờ, cũng may hôm nay… có sếp ở đây. Buổi trưa đến nhà ăn để dùng cơm, mùi thơm của thức ăn cũng thể vực dậy tinh thần tôi.

      “Hy Quang, lần này cậu Thượng Hải dự đám cưới, chắc cãi nhau với phó tổng Lâm nữa đấy chứ? ”

      Tôi giật thót, đồ ăn vừa gắp rơi bộp xuống bàn.

      Ân Khiết tỏ ra đau đớn vì xót của, “Cái đồ lãng phí thức ăn này, ôi trời, thịt vò kho ngon thế này mà nỡ bỏ , chê mỡ đừng có chọn chứ!”.

      Ai chê mỡ đâu…Tớ bị cậu dọa cho giật mình có! ăn ngon lành tự dưng lại đến từ then chốt đó làm gì!

      Vũ Hoa thấy miếng thịt bò rơi bàn cũng nhìn tôi bằng ánh mắt quở trách: “Đúng thế, chê thịt mỡ cậu cho tớ hay Ân Khiết là được rồi, bò kho đầu bếp mới tới làm rất ngon, rất nhiều quán bò bên ngoài nấu cũng bằng.”

      lương cao mà”, Ân Khiết vừa ăn vừa ậm ừ , “Chẳng phải bắt đầu từ mùng năm nay công ty tăng tiền ăn mỗi bữa để bù đắp hay sao. Này tớ cho nghe, công ty bây giờ hào phóng như thế, chắc tiền thưởng cuối năm sắp tới đây cũng thấp đâu nhỉ? ”.

      “Khó lắm, nghe các nhân viên cũ năm ngoái cơ bản là tăng.”

      “Quý tư năm nay hoạt động kinh doanh tốt như vậy, chắc đến nỗi đâu, phong cách của phó tổng Lâm khác hẳn với các sếp trước đây, cậu thấy đấy, người ta vừa mới là nhà ăn cũng đầy món ngon.”

      “Đây đâu phải chuyện do mình ấy quyết định? Phải do tổng bộ phê chuẩn nữa chứ.”

      Thấy chủ đề xoay sang chuyện tăng tiền lương, tôi thầm thở phào nhõm, ai ngờ ăn xong đường về văn phòng, Ân Khiết lại xoay câu chuyện trở lại.

      “Hy Quang, cậu lại đắc tội với phó tổng sao? ”

      “…Đâu có”.

      “Vậy hôm trước ấy gọi cậu đến làm biên bản họp, cậu giả bộ đau bụng chạy vào toilet thấy là sao? ”

      “Làm xong cũng nhét vào chỗ tớ, bắt tớ đưa đến cho phó tổng Lâm ký tên là thế nào? ”

      “Đúng đấy”, Vũ Hoa đứng cạnh bổ sung, “Lần trước tớ và cậu cùng thang máy, phó tổng Lâm vừa vào là cậu lập từ nhìn chân để làm gì? Còn chưa tới nơi cậu chạy làm gì? ”

      Tôi mới muốn hỏi, các cậu quan sát kỹ thế để làm gì!

      Tôi chỉ muốn luyện tập tim thôi, được hả?

      Tôi lặng lẽ nhìn họ mấy giây, cuối cùng chọn lựa cách khó khăn giữa “diệt khẩu” và “bịt kín miệng họ”.

      “Tối nay chúng ta ra ngoài ăn thế nào, cá chiên xù và hạt sen? ”

      “Cậu đừng học đánh trống lảng nhé!Thực ra tớ thấy cậu giống như đắc tội với phó tổng, chắc phải…Ái da, cậu đánh tớ làm gì? Tớ chưa kịp gì hết, cậu có tật giật mình hả!”

      Ân Khiết la hét di động của tôi đổ chuông. Tôi bước ra ngoài nghe, giọng bác sĩ Phương phẫn nộ vẳng tới: “Tiểu Nhiếp à, mời ăn cơm để muốn mách lẻo với em, tên đàn em của khốn khiếp, giúp viết luận văn mà bây giờ cúp luôn điện thoại của , cậu ta qua cầu rút ván!”

      Thế là buổi tối tôi cho Ân Khiết và Vũ Hoa leo cây, cùng bác sĩ Phương mặt đối mặt ngồi trong quán ăn nào đó nhìn ra đường.

      “Khốn , giúp cậu ta bao nhiêu việc, mà cậu ta cúp máy là cúp máy ngay!Tiểu Nhiếp, em nhất định phải nhìn bộ mặt mặt người dạ thú của cậu ta nhé!”

      “Cho em nằm viện mười ngày, là do cậu ta làm, rất có y đức”.

      “…”

      “Còn nữa, cậu ta cứ nằng nặc nằm ì trong bệnh viện để thảo luận bệnh án với bọn , đương nhiên, cậu ta cũng giúp viết bệnh án và chẩn đoán xuất viện…Còn gì nữa nhỉ? Ồ, cùng ăn cơm? Mấy việc này đều do cậu ta làm, chắc chắn em biết, cái việc vô sỉ là bắt cóc em tham dự hôn lễ của đàn em chắc cần nhỉ? ”

      “… cần đâu”, tôi ngần ngừ, “Nhưng, cái đó, Phương… đến để mách lẻo à? ”

      Bác sĩ Phương chớp chớp mắt, “Ối chà” tiếng, “Tiểu Nhiếp, em ở cạnh đàn em lâu rồi, có tiến bộ, khá lắm!”

      ta hề tỏ ra lúng túng khi bị vạch mặt, cười híp mắt : “ ấy à, thuần túy là buồn chán thôi, tiện thể với bộ dạng cậu ta bây giờ, sợ ảnh hưởng đến khí chất luận văn của , em hiểu mà!”

      …Thực ra hiểu lắm, luận văn có khí chất à?

      Tôi chọc chọc cái đầu cá bị mình gắp trong vô thức, “ ấy… với rồi à? ”

      “Cái tên ấy tẩm ngẩm tầm ngâm, ban đầu nếu phải cần giúp quả mới chịu thua, chuyện theo đuổi em với , tình hình bây giờ , có cần ? ” Phương sư huynh làu bàu, “Gọi điện co cậu ta, tiếng, “bận”, cúp máy luôn, ràng là “ còn mặt mũi nào Giang Đông phụ lão” mà.

      Hóa ra là có Giang Đông phụ lão

      Bác sĩ Phương tò mò liếc nhìn tôi, “Tiểu Nhiếp à, đàn em của mà em còn thích, mắt nhìn của em phải cao đến đâu”.

      “…”

      Mà vì sao tôi lại ngồi đây cùng đàn của Lâm Tự Sâm để bàn luận về vấn đề tình cảm của mình nhỉ, nhưng, trông bộ dạng hóng chuyện tò mò của bác sĩ Phương thế này, tôi lại cảm thấy chẳng chút e dè là vì sao?

      “Phúc lợi cũng phải nộp tiền bảo hiểm mới có thể hưởng thụ được”, tôi .

      thế gian này, chẳng có gì khiến người ta bất an hơn là làm mà vẫn được hưởng.

      “Phúc lợi gì? Tiền bảo hiểm gì? Tiểu Nhiếp, lời em sao nghe hiểu gì hết, cảm giác thâm nho này, càng lúc càng giống đàn em của rồi”.

      “…Đàn , ăn cá !”

      Tôi rất ân cần dùng đũa chung gắp tiếng cá cho ta.

      Tốc độ ăn của Phương nhanh như bay, ăn hết hai bát, ta buông đũa, thỏa mãn :  “Thế, hôm nay trực ca đêm, tiễn em về được, nhắn tin cho đàn em rồi, lát nữa cậu ấy tới thay đưa em về”.

      Tôi há mồm trợn mắt lúc lâu: “Đàn , thế quá trắng trợn rồi…”

      Phương sư huynh hề thấy ngượng: “Thế hả? Ối chao xin lỗi nhé, bác sĩ khoa ngoại bọn , bình thường làm phẫu thuật quá tỉ mỉ tinh tế, trong cuộc sống lại đặc biệt đơn giản và lỗ mãng. Quen là được!”

      nghe ta huyên thuyên, như có linh cảm tôi bỗng ngước lên, liền thấy ngay Lâm Tự Sâm, xuyên qua sảnh lớn huyên náo, tới chỗ chúng tôi.

      Bác sĩ Phương ngước lên nhìn theo ánh mắt tôi, lại quay lại xuýt xoa: “Thấy chưa, đàn em của , năm ấy xách hộp cơm ăn cơm, mà đẹp trai đến độ cả nhà ăn đổ nghiêng đổ ngửa, bây giờ tuy hơi già, nhưng sức quyến rũ năm nào cũng hề giảm sút nhỉ? ! Tiểu Nhiếp à, em nghĩ , nếu mà túm được cậu ta rồi, các chị em Học viện Y bọn năm đó ngại ngàn dặm mà tỏ lòng ngưỡng mộ lẫn đó kỵ với em đâu, cảm giác khoái trá làm sao!Có kích động ? Có sảng khoái ? ”

      , đừng dọa ấy nữa.”

      Theo giọng vui vẻ, Lâm Tự Sâm xuất trước mắt, áo khoác màu xám nhạt hờ hững lướt qua những sợi tóc buông thả bờ vai tôi.

      Tôi cảm thấy khí bỗng trở nên đổi khác.

      cởi áo khoác ra vắt lên ghế bên cạnh, nho nhã ngồi xuống: “ chưa ăn gì, có phiền nếu ăn hết? ”

      “Hôm nay Tiểu Nhiếp khao, ấy có ý kiến cũng thế.”

      Tôi vội vàng lắc đầu, rồi bắt đầu nhìn món đầu cá trong bát, chăm chú nghiên cứu xem phải ăn nó thế nào.

      đợi tôi nghiên cứu ra, bác sĩ Phương chùi miệng rồi chạy mất. Lâm Tự Sâm lẳng lặng ngồi ăn, cứ như đói lắm vậy. Cũng phải, cuối năm, công ty rất nhiều việc, chuyện mở rộng xưởng lại xảy ra vấn đề, còn phải chạy đến tổng bộ Thượng Hải họp cuối năm, tổng giám đốc Trương lại quản lý công việc, rất bận rất bận…

      Nếu phải bận như thế, tôi cũng trốn tránh thuận lơi như vậy…

      thôi!”

      “A…vâng ạ!”, tôi vội đứng lên, thò tay lấy ví tiền nhưng bị Lâm Tự Sâm đưa tay giữ lại.

      Tôi bất giác ngước lên nhìn , hôm nay đây là lần đầu tiên tôi nhìn vào mắt .

      ràng chỉ trong phút giây ngắn ngủi, nhưng tôi bỗng chú ý đến rất nhiều chi tiết mà trước đây mình để ý, chẳng hạn hàng mi của lại rất dài, thế nên đôi mắt càng trở nên sâu thấy đáy.

      “Để .”

      “Nhưng, hôm nay là em mời Phương…”

      Đôi mắt sâu thấy đáy nhìn tôi chăm chú, “Trước kia chỉ chọc em thôi, bây giờ ràng cả rồi, lẽ nào còn để em trả tiền? ”.

      Tôi biết nên trả lời thế nào, lặng lẽ rụt tay lại. Nhìn lấy thẻ ra thanh toán, rồi theo ra khỏi quán.

      Cơn lạnh và tiếng huyên náo ập đến cùng lúc.

      Tôi hơi co người lại, Lâm Tự Sâm nhìn tôi, “Xe đậu xa đâu”.

      “Ồ”, tôi đáp.

      có vẻ bất ngờ quay sang,rồi bật cười, cảm giác u ám tan biến hết, “Cuộc sống bắt phải đối diện với chuyện chia tay bi thương mà. Yếu đuối hơn cũng đủ rồi, chẳng lẽ yếu đuối cả đời? ”

      Tôi hơi ngẩn người.

      Người đàn ông này, lúc nào cũng vô tình để lộ “khí thế” khiến người khác phải bối rối.

      “Thực ra mấy hôm nay suy nghĩ lại” hơi thở dài, “Hôm đó quá manh động làm em sợ”.

      bỗng nhảy trở lại vấn đề này, vẻ tự nhiên tôi giả vờ nãy giờ tan biến trong phút chốc, lắp ba lắp bắp, “ có”.

      “Làm sao có, mới mấy ngày thôi mà mắt có quầng thâm rồi kìa.” Ánh mắt nhìn tôi vừa dịu dàng vừa trách móc, “Hy Quang, xin lỗi, nên những lời đó khi em chưa hề chuẩn bị, nếu làm phiền em, rất xin lỗi”.

      Tôi bỗng dưng đứng khựng, đờ đẫn nhìn .

      Câu này sao mà quen thế, giống như…chính tôi từng .

      …Xin lỗi, mình biết cậu và Dung Dung ở bên nhau, nếu mình thế với cậu. Mong rằng làm phiền gì đến cậu.

      Trong tích tắc, nỗi chua xót ập tới vây quanh tôi.

      Lời xin  lỗi nên có nhất thế giới này chính là xin lỗi vì tình của chính mình.

      “Đừng thế”.

      Tôi phải với thế nào đây, tình cảm của rất đáng quý trọng, tuy tôi dám đón nhận, nhưng tôi rất trân trọng, rất cảm động, tôi đứng ngồi yên, thấp thỏm băn khoăn là vì thể báo đáp, chứ phải vì trốn tránh .

      Nhưng người khéo ăn như tôi, lúc này chỉ có thể lặp lại lần nữa, “Đừng như thế”.

      Hình như cùng ngấn ra vài giây, chắc phản ứng của tôi làm giật mình. Vẻ mặt xuất nỗi phiền muộn, lại có phần luống cuống chân tay, “Được rồi, thế nữa. Nhưng, gì nhỉ? Hại em sắp khóc rồi này. Sao thích khóc thế nhỉ? ”

      “Đừng xin lỗi”.

      “Ừ, xin lỗi. chỉ…thấy em trốn tránh rất vất vả”, cười “Sau này thế nữa, hứa”.

      “Vậy em cũng đừng trốn tránh được ? Em mệt như vậy, mà phối hợp để em trốn cũng rất vất vả”.

      Hừm?

      Lẽ nào mấy hôm nay tôi trốn tránh thành công phải vì tôi thông minh nhanh nhẹn?

      cười khổ sở, “Ngày nào cũng phải nghĩ cách chạy đến xưởng và Thượng Hải, ngày mai nghĩ ra cái cớ nào để Thượng Hải nữa, em cũng đừng chạy được ? ”.

      Tôi bỗng thấy ngượng ngùng, gật đầu lia lịa, “ đâu”.

      ? ”

      Lại gật.

      “Ừ, vậy hôm nay làm thêm giờ với ? ”

      Tôi gật…được nửa, “Hả? ”.

      Cuối cùng trong việc làm thêm giờ “đường nhật”, tôi tìm lại được cách ở cạnh Lâm Tự Sâm, buổi tối làm xong, rốt cuộc tôi còn mất ngủ, đêm nào cũng ngủ ngon lành.

      Buổi sáng thức dậy ngắm mình trong gương quầng thâm biến mất, tôi nghiêm túc suy nghĩ khả năng mình mắc hội chứng cưỡng ép làm thêm giờ cao bao nhiêu, tại sao làm thêm giờ xong mà lại trông có vẻ khá khẩm hơn, làm thêm lờ đờ mất tinh thần cơ chứ?

      Hôm đó vẫn là ngày bận rộn.

      mấy ngày Lâm Tự Sâm có ở văn phòng, công việc tồn đọng cũng rất nhiều, cả buổi sáng sau khi ngồi ở bàn làm việc, tôi vừa quay sang là có thể thấy bóng dáng cao ráo của sau cửa kính.

      Đương nhiên là tôi rảnh rỗi mà quan sát .

      Công việc của tôi cũng cả đống. Buổi sáng là dự toán, buổi chiều những phần thưởng phát trong cuộc họp cuối năm được mang tới, tôi và đồng nghiệp phòng Hậu cần dùng xuống lầu nhận phần thưởng.

      Đồng nghiệp xuống lấy đồ cùng tôi là Tiểu Đoàn, người cũng khá thân thiết. Tôi cầm danh sách đối chiếu, trong lúc làm việc cũng trò chuyện với nhau. Tiểu Đoàn bỗng nhắc tới bộ phim, “ biết xem chưa, nghe rất hay, nếu xem sắp hết chiếu rồi, thứ Bảy tôi…”.

      “Bộ phim này thích hợp để ấy xem.”

      Giọng nhã nhặn bỗng vang lên ngay bên cạnh,

      Tôi và Tiểu Đoàn cũng quay sang, thấy phó tổng giám đốc Lâm Tự Sâm cùng mấy chủ quan bên khu xưởng đứng sau lưng chúng tôi. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào , tỏ ra bình thản như , thong thả thêm câu: “Lần trước ở rạp ấy xem được nửa là ngủ mãi”.

      Tôi: “…”

      Rất tốt, lần này trong tích tắc mọi người đều dán mắt vào tôi, ngoại trừ Lâm Tự Sâm.

      như chưa từng hai câu đó, chỉ hơi ngừng lại chút rồi tiếp túc về phía thang máy, vừa vừa trao đổi công việc với các chủ quản, “ trao đổi với bên thi công, phương án cho hệ thống thoát nước phải sửa chữa lại…”.

      Nếu phải do vẻ mặt như chu du ở thế giới khác của các chủ quản, tôi phải hoài nghi rằng hai câu vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo giác của tôi.

      Đoàn người nhanh chóng mất. Để lại tôi và Tiểu Đoàn nhìn nhau, cuối cùng Tiểu Đoàn ngượng ngùng cười: “Bộ phim này xem rồi ngủ mất à? ”.

      “Đúng thế.”

      Hình như…còn dựa vào vai .

      “Thực ra tôi chỉ muốn hỏi xem chưa, có hay , tôi và bạn thứ Bảy này xem.”

      “Thực ra cũng khá hay, chí ít nửa phần đầu rất hay, tôi ngủ thiếp là vì…”

      Vì người bên cạnh khiến người ta yên tâm quá mà…

      Nhận xong phần thưởng, Tiểu Đoàn chạy lên lầu gọi người xuống chuyển đồ, tôi ở lại cạnh đống đồ xem lại danh sách lần nữa, viết ghi chú…

      Trong lúc, trước cửa tòa nhà văn phòng chỉ còn mình tôi.

      Viết ghi chú lát, tôi ngừng bút, đứng mình tại chỗ, ngẫm nghĩ, rồi bật cười.

      Lưng bỗng bị vỗ cái mạnh.

      Vừa quay lại, Ân Khiết lao bổ vào tôi, “A a a, tới nghe rồi nhé, Nhiếp Hy Quang, nếu cậu còn phủ nhận phó tổng Lâm theo đuổi cậu tớ tuyệt giao với cậu ngay!”

      Giống như Lâm Tự Sâm , theo đuổi tôi phải là gánh nặng của tôi, cũng chẳng có gì xấu hổ cả. Cho dù bây giờ tôi chưa buông được, thể đón nhận, cũng cần thiết phải tỏ ra khó chịu, tránh tránh né né.

      Tôi từng dũng cảm theo đuổi người, tại sao thể dũng cảm được người ta theo đuổi như vậy?

      Tôi thở dài hơi, như thế bỗng buông bỏ được cái khóa biết từ bao giờ xuất trong lòng.

      Ân Khiết vẫn túm lấy tay tôi lắc lắc, ép tôi trả lời. Tôi cười với nàng, trong ánh mắt chờ đợi đó, tôi nghiêm túc thốt ra hai chữ…

      “Đoán ? ”

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 35

      Tôi bị Ân Khiết đánh đến nỗi ôm đầu lủi như chuột.

      Đợi Tiểu Đoàn gọi người xuống chuyển hết đồ , tôi cũng hoàn thành xong nhiệm vụ, về lại văn phòng, hề bất ngờ khi thấy những ánh mắt giống của Ân Khiết…

      Tốc độ lan truyền lời đồn đại nhanh biết bao?

      Mấy phút nữa là tan sở rồi, Lâm Tự Sâm vẫn ở trong văn phòng họp với các trưởng phòng. Tôi dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị bỗng nhận được tin nhắn.

      “Xin lỗi, ban nãy chuyện xảy ra đột xuất, quan hệ xã hội có nguy cơ gặp khủng hoảng, bây giờ nghĩ lại thấy thiếu suy nghĩ quá.”

      Tôi lập tức quay lại nhìn về phía văn phòng của Lâm Tự Sâm, nghiêm túc họp, mắt nhìn thẳng, thể liên hệ với người nhắn tin được tí nào.

      Tôi nghĩ ngợi, lặng lẽ tắt máy. Tiếng nhạc tan sở vang lên, tôi cũng mắt nhìn thẳng ra khỏi văn phòng rồi chạy mạch về ký túc.

      Hừm, tôi cũng biết vì sao phải chạy, dù gì cũng làm thế rồi.

      Nhà ăn cũng , ngồi trong phòng gặm bánh mỳ khô, cắn rồi cắn, cuối cùng chin giờ, tôi lại chạy về bãi đậu xe cạnh tòa nhà văn phòng nhìn qua, chắc chắn xe của Lâm Tự Sâm còn, rồi mới mở điện thoại trả lời tin nhắn của , rồi nhanh chóng tắt máy lần nữa.

      Làm hết những chuyện này, tâm trang tôi bỗng tốt cực kỳ, thẳng đến siêu thị của công ty mua đống đồ ăn, về lại phòng xé túi này, ăn cái kia băn khoăn xem có nên nấu mỳ gói tiếng gõ cửa bỗng vang lên.

      Động tác của tôi khựng lại. Nhịp gõ cửa đúng tiêu chuẩn rất thong thả, trong tích tắc khiến tôi nghĩ đến ba chữ…

      !Thể!Nào!

      Tôi do dự đến phút, tiếng gõ cửa ngừng rồi, mới chậm chạp lừ đừ ra mở cửa. ngoài dự đoán, người đàn ông cao ráo kia dựa vào bức tường đối diện, cười nhìn tôi mà gì.

      Tôi ho: “… vẫn chưa tan sở à?”.

      thể nào, ràng xe chạy rồi.

      “Lái xe được nửa đường nhận được tin nhắn của em, gọi điện em lại tắt máy”, sải những bước chân ung dung lại gần tôi, đưa điện thoại ra trước mặt tôi, “Đây có nghĩa là gì?”.

      mành hình điện thoại chính là tin nhắn tôi gửi cho , ba chữ cộng thêm dấu câu – Cố lên nhé!

      Tôi nhìn với vẻ cực kỳ vô tội, “À, gửi nhầm rồi”.

      Cho “khủng hoảng quan hệ xã hội” này, cho “thiếu suy nghĩ” này, trải qua bao nhiêu chuyện, hôm qua còn bị lừa làm thêm giờ, tưởng em còn tin “thiếu suy nghĩ” hay sao?

      “Ồ, gửi nhầm à, còn tưởng em cố tình khiến mất ngủ chứ.”

      “Ha ha ha… làm sao thế được?”, sao biết tôi nghĩ thế nào nhỉ…Lộ liễu thế sao?

      “Vậy thất vọng đấy,”

      Giọng tràn ngập vẻ tiếc nuối, ánh mắt lại lấp lánh nụ cười, “Nếu gửi nhầm sao?Em muốn với điều gì?”.

      đợi tôi trả lời, “Là với , tuy cách mạng vẫn chưa thành công, vẫn phải cố gắng, nhưng chính sách mở cửa với ?”

      Sức lý giải cao thâm tự tin như vậy là…

      lý giải cao thâm như vậy…cũng sai”, tôi khó nhọc gật đầu, “Ồ, em định , nếu gửi nhầm ấy”. Tôi vội vàng bổ sung chút.

      “Đương nhiên, hiểu”, nụ cười của càng tươi hơn, đôi mắt sáng đến nóng cả người. Tôi vẫn do dự, lắp bắp , “Nhưng…”.

      “Đừng nhưng nữa”, cắt ngang, đưa tay lên nhìn đồng hồ, “Bây giờ cũng chưa muộn lắm, lúc nãy đến trạm xăng “bơm đầy xăng” rồi, Nhiếp tiểu thư có hứng thú ra ngoài ăn khuya với ?”

      “…Bây giờ sao? chín giờ hơn rồi mà?”

      “Chuyện ‘bơm xăng’ này, xưa nay ngại thời gian”.

      “Ừm, thôi ạ, dạo này em ngủ đủ, hôm nay định ngủ sớm.”

      “Ồ” tiếng dài thườn thượt, rồi , “Nhiếp Hy Quang, ban nãy lên đây, rất nhiều người nhìn thấy”.

      “…”

      “Hoặc là em muốn cùng đứng đây trò chuyện hơn?Nếu mọi người mãi thấy ra …ừm…”

      Nhìn chằm chằm có đến nửa phút, rồi tôi “… thôi, đâu ạ?”.

      Lời đồn dậy sóng gì đó, là kiểu hình dung rất tốt để miêu tả tình hình nay.

      Phó tổng Lâm xưa nay vẫn tỏ ra bình thản. Cũng phải, đầu mối gây họa làm sao bình thản được, tôi còn phải nghi ngờ rằng cái cần chính là hiệu quả này.

      Tôi cũng rất bình thản.

      Thực ra trước nay tôi quá chú ý đến những lời đồn trong công ty. Chắc trải qua “lễ rửa tội” ở đại học, tôi còn quá nhạy cảm với những chuyện đó. Cái tôi để tâm là – tại sao lần nào Lâm Tự Sâm cũng chỉ vài câu là bắt cóc tôi ngay được? Ăn cơm này, xem phim này…Lần nào trong lòng tôi cũng kiên định ”, nhưng sau mười câu

      Tôi muốn nhắc nữa.

      Tôi nhớ đến câu Lâm Tự Sâm phải ngu ngốc thế nào mới theo đuổi được em.”

      Bỗng có dự cảm lành kiểu binh bại như núi đỏ.

      Nhưng tuy để ý đến lời đồn, nhưng nếu chính mình nghe thấy người khác những lời độc địa khó nghe, vẫn khiến tôi rất tức giận.

      Tôi cầm ly trà đứng trước cửa phòng lấy nước, cánh cửa gỗ khép hờ hoàn toàn ngăn được giọng phát ra từ bên trong.

      “Trước kia mặt dày đòi làm thêm mỗi ngày là tôi nhận ra ta có vấn đề, các cậu còn tin à, nhìn , tôi sai chứ.”

      “Nhưng các cậu cũng đừng hâm mộ ta. Cậu tưởng phó tổng Lâm thích ta à, ha ha, đừng ngốc thế, nhìn xe người ta lái gần đây là đủ biết gia đình chắc chắn có quyền thế, dạng đàn ông đó làm sao thích nhân viên tầm thường được, thấy xinh đẹp nên đùa vui mà thôi.”

      Nữ đồng nghiệp kia gì, có lẽ cũng biết nên thế nào, chỉ ha ha cười phụ họa.

      Tôi đẩy cửa ra.

      Tiếng động làm người trong phòng giật mình Tưởng Á và kia cùng quay lại, thấy thế, kia lập tức đứng lên.

      “Ha ha ha, Hy Quang à, trùng hợp quá, ha ha, tôi pha trà xong, giờ còn cả đống việc, tôi trước đây.”

      ta nhanh chóng bỏ , trong phòng trà chỉ còn lại tôi và Tưởng Á.

      Tôi bước lên lấy nước.

      Tưởng Á quay tránh né ánh mắt của tôi.

      “Tưởng Á, Lý trưởng phòng kinh doanh theo đuổi em quầy tiếp tân, đâu cũng là trưởng phòng Lý chắc chắn là chỉ muốn đùa vui ấy, bây giờ lại khắp nơi phó tổng Lâm chỉ đùa vui ấy, bây giờ lại khắp nơi phó tổng Lâm chỉ đùa với tôi, tôi rất tò mò, trong đầu cồ hề có quan hệ bình thường trong sáng hay sao?”

      Tưởng Á ngờ tôi lại chất vấn thẳng thừng, ngần ngừ mãi mới : “……chính có tự trọng đừng trách người ta ”.

      Tôi bị chọc giận đến phát cười, “Tôi có tự trọng thế nào, phó tổng Lâm theo đuổi tôi chính là tôi có tự trọng à?”

      “Chẳng phải chỉ dựa vào cái mã ngoài xinh đẹp thôi sao?”, Tưởng Á cười lạnh, “Tôi thừa nhận xinh đẹp, nhưng phụ nữ xinh đẹp cả đống, mới lạ được bao lâu?Tôi khuyên nên tỉnh táo, địa vị và thân phận của phó tổng Lâm như vậy, có nghiêm túc với ?”.

      “Ồ, tôi nghiêm túc đấy.”



      Tôi và Tưởng Á cùng quay lại.

      Phó tổng Lâm mà chúng tôi ngưỡng mộ cầm ly trà, ung dung bình thản đứng ở cửa, cảm giác nghe được lúc.

      Cảm giác bọ ngựa bắt ve, vàng đứng sau là sao nhỉ?

      Hơn nữa sao lại đến phòng trà, ràng trong văn phòng có máy nước mà!

      Như biết nghi vấn trong lòng tôi, ung dung giải thích: “ Máy nước trong phòng hỏng rồi”.

      bước vào, lấy ly nước, rồi thong thả ra ngoài. Trước khi còn để lại câu rất có tư chất lãnh đạo: “Nhưng tôi đề nghị trong giờ làm, moi người tốt nhất là đừng bàn việc riêng, có lần sau đâu nhé!”.

      Tưởng Á sắc mặt trắng bệch, chắc ta nghĩ rằng xấu lãnh đạo bị bắt quả tang, hết đường sống rồi.

      Thực ra tôi cũng cảm thấy mình hết đường sống.

      Thế là tôi nhìn Tưởng Á, rất thành thực : “Tưởng Á, chúng ta thương lượng điều này nhé?Chuyện này ai trong chúng ta ra, thế nào?”

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :