1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ - Cố Mạn (1-35)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 22
      Type: Huyền
      Bữa sáng do Ân Khiết và Vũ Hoa mang tới.
      “Lúc bọn mình đến nhìn thấy phó tổng Lâm đứng dưới lầu, ấy bảo bọn tớ mang cháo lên…Hình như là do giúp việc nhà ấy nấu rồi đưa đến”, Vũ Hoa vừa vừa mở hộp giữ nhiệt.
      Ân Khiết lung tung trong phòng bệnh.
      Sau khi nàng nhận ra tôi có chuyện gì nhanh chóng giải thoát khỏi nỗi hối hận, hưng phấn ngó nghiêng quanh quất trong phòng.
      “Wow, Hy Quang, cậu ở phòng đơn hả, phó tổng Lâm hào phóng quá.”
      Vũ Hoa “mẹ hiền vợ đảm” hơn hàng nhiều, ngồi cạnh giường nhìn tôi ăn cháo, vừa lo lắng hỏi chuyện chi phí thuốc men: “Phòng đơn thế này, bảo hiểm y tế của chúng ta hình như chi trả đâu?”
      “Ôi trời, cậu lo cái gì, phó tổng Lâm hôm qua trả rồi”, Ân Khiết tỏ ra thờ ơ, “Nếu phải do có bạn của ấy la hét Hy Quang cũng đâu giật mình rồi té xuống, nhưng Hy Quang này, cậu đừng trách phó tổng Lâm nhé”.
      Vũ Hoa tò mò: “Sao cậu biết là bạn, chứ phải bạn ?”.
      Ân Khiết với vẻ thản nhiên: “Hôm qua cậu thấy đâu, trông mặt phó tổng Lâm rất nghiêm trọng đáng sợ lắm, thực ra Hy Quang té xuống, nàng kia chắc cũng chết khiếp, nếu là bạn ấy phó tổng Lâm phải an ủi ta chứ, đằng này lại hoàn toàn . Tớ nghe đâu như là bạn học cũ thôi”.
      Ân Khiết bò ra trước giường tôi, rất nghiêm túc : “Hy Quang, sau này cậu đừng phó tổng Lâm đối xử tốt với cậu nhé, hôm qua đưa cậu đến bệnh viện, mọi việc đều tay ấy lo. ấy quả hổ danh là bác sĩ, lợi hại lắm, trước khi xe cứu thương đến ấy cấp cứu, kiểm tra cho cậu hết, tuyệt vời. Sau đó trong bệnh viện có thực tập sinh động tác long ngóng vụng về, bị ấy mắng cho trận, còn bảo người ta chuyển nghề sớm , đừng làm bác sĩ nữa, đỡ phải hại mình hại người, trời ơi, chưa từng thấy ấy hung dữ như vậy, tớ cũng sợ chết khiếp được”.
      Tôi cũng nghe đờ cả ra.
      “Ồ đúng rồi, cậu còn ói đầy lên người người ta.”

      Lần này tôi nghệ ra .
      Trong đầu hình như cũng có chút ấn tượng, hình như có lần tôi bị gọi dậy, rồi nhào lên người ói ra?
      “Người ta còn phải đỡ cậu để cậu ói lên người, nếu cậu ngã lăn xuống, đúng rồi, biết có phải tay ấy bị thương hay mà lại đỡ cậu bằng tay…Hy Quang à, lúc phó tổng Lâm lao đến cũng bị vấp ngã đó…”
      Ăn sáng xong tôi đuổi bọn Ân Khiết về làm, bây giờ tôi sao, chân tuy có vài vết trầy xước, lại hơi khó khăn nhưng ảnh hưởng gì lớn, thực cần bắt họ cúp việc ở cạnh tôi.
      Tôi nhớ đến Lâm Tự Sâm.
      Tuy rằng nếu vì bạn hét lên tôi chẳng ngã xuống, nhưng sau đó luôn chăm sóc tôi, dù thái độ… thân thiện lắm lại hơi kỳ quặc, nhưng dường như vẫn nên cảm ơn chứ?
      Tôi ngần ngại lúc rồi lật tìm số điện thoại của .
      Tôi ngần ngại lúc rồi lật tìm số điện thoại của .
      Vì công việc nên tôi luôn có số điện thoại của , nhưng chưa từng dùng đến. Tôi băn khoăn lúng túng mãi về nội dung tin nhắn rồi gửi tin ngắn gọn.
      “Hôm qua cảm ơn .”
      Mãi sau thấy trả lời.
      Tôi ngẫm nghĩ, có thể biết số này là của ai, định nhắn thêm tin để nỗi trả lời tới, rất lịch sáo rỗng: “Đừng khách sáo”.
      “hành lễ” xong, tôi buông điện thoại, thấy chưa tới tám giờ yên tâm ngủ tiếp.
      Ngủ lúc tỉnh dậy, điện thoại bên gối ngừng nháy sáng, cầm lên xem có tin nhắn chưa đọc, mở ra, là của Lâm Tự Sâm.
      “Bây giờ thấy thế nào?”
      Tôi nhìn thời gian, gửi tin từ hơn nửa tiếng trước, tôi vội nhắn lại: “Cám giác sao cả”.
      Rất nhanh tin nhắn lại gửi đến, “Lát nữa tôi đến thăm”.
      Hả?
      Tôi cầm điện thoại lưỡng lự mãi, chưa quyết định xem trả lời thế nào nghe thấy tiếng gõ cửa, Lâm Tự Sâm mở cửa bước vào.
      Tôi hơi ngơ ngẩn nhìn .
      “Vừa hay ở bên dưới”, đứng ở cửa,
      “Ồ”.
      khựng lại rồi mới vào trong, tôi muốn ngồi dậy nhưng bị ngăn lại, “Nằm , tốt nhất là nên nằm nghỉ ngơi nhiều”.
      “Tôi thấy sao hết”, tôi vẫn ngồi dậy, ôm chăn, “Chuyện đó, xin lỗi, nghe Ân Khiết hôm qua tôi ói lên người ”.
      “Làm bác sĩ cũng quen rồi”.
      thay quần áo, lại trở về với vẻ sạch gọn gàng bình thường, tôi vẫn khó tưởng tượng ra cảnh quen bị bệnh nhân ói ra người…Tôi lại nhớ tới tay , “Vậy tay , Ân Khiết hình như bị thương…”.
      sao”, trả lời ngắn gọn hai chữ.
      Trong phòng lại tĩnh lặng.
      nhìn tôi, bỗng hỏi: “Nhiếp Hy Quang, nếu tôi quên hết mọi chuyện trước kia, còn ?Trước đây tôi đối xử với như vậy, cũng quên hết tất cả chứ?”
      Đây là… hòa giải?
      Tôi nhanh chóng nhẩm tính, trước kia bắt tôi làm thêm đủ thứ, nhưng hình như tôi dùng sức mạnh tinh thần (?) làm bị tai nạn…Về sau bạn hại tôi té xuống, bị tôi ói lên người…có vẻ như là công bằng rồi?
      Tôi tính kỹ lại hai lần nữa rồi hào sáng : “Tôi chưa từng thù dai”.
      nhìn tôi chăm chú, gật đầu: “Vậy tốt”.
      Nhưng…
      “Sao bất ngờ…”, muốn hòa giải gì đó?
      “Tôi sợ …Tôi sợ nhất là bệnh nhân khóc”, gượng gạo tránh .
      Tôi ngẩn ra nhìn , thầm nghĩ nửa câu trước chắc định là sợ tôi khóc chăng? Tuy dừng lại…Nhớ đến cảnh mình khóc thút thít hôm qua, mặt tôi bỗng nóng bừng bừng, vô cùng hối hận hỏi câu này.
      Cũng may lúc này đoàn người mặc áo blouse trắng đẩy cửa bước vào.
      đến giờ thăm khám.
      Người đầu là bác sĩ trẻ khoảng hơn ba mươi tuổi, ta vừa vào cười híp mắt.
      “A, bác sĩ Lâm, sao cậu vẫn còn ở đây? Hôm qua thức cả đêm, hôm nay thể lực vẫn dồi dào thế, hổ là đệ nhất cầm thú của Học viện Y chúng ta.”
      “Nào nào nào, để tôi giới thiệu với mọi người”, ta với đám bác sĩ phía sau, “Đàn em thời đại học và du học của tôi, bác sĩ Lâm Tự Sâm”.
      “Em biết bác sĩ Lâm! Em từng đọc luận văn viết về chứng u não”, nữ bác sĩ sau lưng ta mừng rỡ đưa tay ra với Lâm Tự Sâm, “Tiếc rằng lần trước em đến học viện các học thêm lại nghe thôi việc rồi, biết bây giờ bác sĩ Lâm làm ở đâu?”.
      Lâm Tự Sâm cũng đưa tay ra, nhưng so với nhiệt tình của mọi người lại tỏ ra rất dè dặt, “Tôi theo ngành Y nữa”.
      Nữ bác sĩ rất sửng sốt: “Sao…sao lại thế?”.
      Lâm Tự Sâm ngắn gọn: “Mỗi người có chí hướng riên”.
      “Ok ok! Sau này hẵng hàn huyên chuyện cũ”, bác sĩ trẻ cắt ngang họ, quay sang tôi: “Bạn bác sĩ Lâm của chúng tôi phải ? Hôm nay thế nào rồi? Có khó chịu chỗ nào ?”.
      “Đồng nghiệp của tôi”, trước khi tôi kịp phản ứng Lâm Tự Sâm dửng dưng .
      “Ồ, ha ha ha, nhầm lẫn rồi, làm quen nhé, Nhiếp Hy Quang phải ?Tôi họ Phương, là bác sĩ điều trị của ”, bác sĩ Phương hỏi tôi mấy câu, lật bệnh án và phim chụp, “Tốt lắm, rất may mắn, có gì cả…”
      “Trước đó có ói và mất ý thức tạm thời. Tuy nhiên phim chụp có vấn đề gì nhưng tốt nhất vẫn nên ở lại bệnh viện quan sát vài ngày, bốn mươi tám giờ sau chụp CT lần nữa”, người là Lâm Tự Sâm, cầm tấm phim từ bác sĩ Phương, xem qua rồi .
      “Ồ, thế đương nhiên là tốt nhất rồi”, bác sĩ điều trị nhìn tôi, cười tít mắt , “Dù sao cũng ngã từ cao xuống, vẫn nên ở lại quan sát vài ngày chắc chắn hơn”.
      Tôi gật đầu, hỏi chàng bác sĩ mà trông kiểu gì cũng thấy đáng tin cậy đó: “Vậy tôi phải ở mấy ngày?”.
      “Hai tuần.”
      Bác sĩ điều trị tênh, sau đó quay sang hỏi Lâm Tự Sâm: “Thế nào?”.
      Lâm Tự Sâm bình thản trả lại phim chụp cho ta: “ là bác sĩ điều trị”.
      “Ồ, thế hả?Vậy…”
      “Đừng chiếm dụng của công.”
      “Yên tâm, phòng bệnh này thường xuyên để trống.”
      Bác sĩ Phương viết mấy dòng lên bệnh án của tôi rồi ngước lên chớp mắt với tôi.
      …Sao tôi cứ thấy kỳ cục thế nào ấy nhỉ?
      Bác sĩ Phương đến và ào ào như gió, trong phòng bệnh lại tĩnh lặng như trước. Tôi nhìn Lâm Tự Sâm bằng ánh mắt nghi hoặc, lập tức gật đầu : “Hôm khác tôi lại tới”.
      Sau đó đút tay vào túi quần, cũng ra về.
      Bỏ lại tôi suy nghĩ mãi, tại sao, ràng là tôi sắp chạy nhảy được rồi mà còn phải ở viện hai tuần chứ?
      Tôi cứ tưởng Lâm Tự Sâm hôm khác lại tới chỉ là khách sao thôi, nên sáng hôm sau lúc thấy , tôi giật mình. Chắc vì tôi tỏ ra quá lộ liễu nên ánh mắt trong tích tắc trở nên mất tự nhiên.
      Nhưng nhanh chóng tỏ ra bình thản. “Bác sĩ điều trị của là bạn học cũ của tôi, bọn họ có cuộc phẫu thuật lĩnh vực sở trường của tôi. Nên mời tôi đến thảo luận phương án phẫu thuật. Tiện thể đến thăm ”.
      “Ồ…Thế à, vậy cần làm sao?”
      “Hôm qua tôi làm thêm đến ba giờ.”
      “Hả?”
      “Sau đó xin nghỉ phép.”

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 23
      Tôi cảm thấy hết sức kỳ quặc.
      Chẳng hạn, mấy vị bác sĩ trò chuyện trong phòng tôi. Bác sĩ Phương, bác sĩ điều trị của tôi, ngồi tay vịn sofa. Bác sĩ Viên, nữ bác sĩ rất xinh đẹp ngồi rất đàng hoàng sofa. Bác sĩ Tần, nam bác sĩ hơi lớn tuổi, duỗi chân ngồi ở đầu kia sofa.
      Bác sĩ Lâm…phó tổng của chúng tôi, thoải mái dựa vào bệ cửa sổ, cầm tấm phim chụp quan sát…
      Họ rất nghiêm túc thảo luận về phương án phẫu thuật…
      Nhưng vì sao lại là trong phòng tôi?
      “Ừ, khối u quá …”
      Tôi chưa từng thấy dáng vẻ này của Lâm Tự Sâm.
      Ánh mắt nhìn chăm chú tấm phim, toàn tâm toàn ý vào nó, dáng vẻ hơi trầm tư ấy, dường như ngoài bệnh án trước mắt ra còn gì quan trọng nữa.
      Cho dù là chăm chú và tự tin toán ra khi chuyện, hay thần thái lộ ra giữa chân mày đôi mắt khi bàn bạc công việc, tất cả đều khiến người khác cảm thấy xa lạ. Thậm chí ngay cả cách ăn mặc cũng trở nên tùy tiện, nhiều khi chỉ là cái áo len, chẳng đĩnh đạc nghiêm trang như lúc ở công ty chút nào…
      Hình như rất thích làm bác sĩ.
      Họ thảo luận rất chăm chú, kẻ rảnh rỗi vô tích là tôi ngắm họ, nhất thời quên mất thu lại ánh nhìn, Lâm Tự Sâm cái gì mà đường gì ở dưới gối, bỗng khựng lại, quay sang nhìn tôi.
      Mấy vị bác sĩ kia cũng nhìn tôi.
      Tôi lúng túng, cười ngượng nghịu với họ rồi lặng lẽ quay đầu .
      Sau đó nghe bác sĩ Phương cười khì.
      Lâm Tự Sâm đứng thẳng dậy, “Cùng tạm rồi, mọi người cùng ăn cơm nhé?”.
      “Được thôi, được thôi”, các bác sĩ tán đồng.
      Lâm Tự Sâm thu lại tài liệu, nhìn bác sĩ Phương.
      Bác sĩ Phương uể oải vặn mình cái, “Ôi trời, nhiệm vụ nhận gần đây nhiều ”, ta cười híp mắt đứng lên, đến trước giường tôi, “ ăn thôi, bệnh nhân của chúng ta cũng cùng nhé!”.
      “Hả?”
      Tôi bất giác nhìn Lâm Tự Sâm, ánh mắt và tôi giao nhau, rồi cụp mắt xuống, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.

      Là bệnh nhân, lại cùng ăn cơm với các bác sĩ là sao?
      Sao tôi cảm thấy các bác sĩ này kỳ lạ thế nhỉ…
      “Thế nên, cơm cậu ăn mỗi ngày đều do giúp việc nhà phó tổng Lâm mang tới? Nếu ăn chung với phó tổng Lâm hoặc đám bác sĩ Phương?”
      “…Ừ, dì Trần là mang tới cho phó tổng Lâm, ấy có việc bên này mà, tiện thể mang cho tớ phần.”
      “Cậu nghĩ có lý ?”
      “…”
      Ân Khiếp xoa cằm: “Hy Quang à, cậu nghĩ là phó tổng Lâm có ý gì với cậu hả?”.
      “…Cậu có thể suy nghĩ bằng đầu ?”
      Nếu đúng, như nàng , vậy con đường tình cảm của Lâm Tự Sâm cũng quá kỳ quặc sao có thể từ ghét tôi, thoắt cái vượt ngưỡng đến thích tôi?
      “Hình như ấy thảo luận ca mổ rất khó với các bác sĩ ở đây…Ngoài ra có thể ấy nghĩ rằng tớ ngã xuống là ấy cũng có phần trách nhiệm chăng?Hơn nữa phải ấy mang cơm đến. Là dì Trần mỗi ngày mang tới, ấy cũng tiện thể đến thăm tớ, rồi rất nhanh nếu …”
      Ân Khiết mắt sáng rực nhìn tôi, bộ dạng hóng chuyện đời tư kẻ khác, tiếc rằng chắc chắn nàng phải thất vọng rồi.
      “Chính là ngồi ở đây thảo luận với các bác sĩ về vấn đề y học hoặc những chuyện trong giới y học”.
      Ân Khiết tỏ vẻ choáng váng: “Ở đây á?”.
      Tôi gật đầu.
      “Vậy cậu có hiểu ?”
      “…Nên tớ gọi cậu mang máy chơi game đến cho tớ đó thôi!”
      “Kỳ nghỉ phép năm của phó tổng đúng là siêu phàm thoát tục!”, Ân Khiết cảm khái, “ ấy là kẻ cuồng công việc mà, bình thường ở công ty làm thêm như điên làm gì, nghỉ phép còn tới bệnh viện”.
      Tôi cực lực tán thành, tiện thể rỉ ra vài tin vặt vãnh: “Bác sĩ Phương trước kia ấy rất đáng sợ, lúc học cứ như phải người, làm ở bệnh viện càng giống người, ca mổ mười mấy tiếng đồng hồ thực xong mà cứ như có chuyện gì ấy…”.
      Tôi bla bla thôi hồi, Ân Khiết nghe rất hào hứng, “Bác sĩ điều trị của cậu kể cho cậu nghe nhiều chuyện về phó tổng Lâm nhỉ”.
      Nghĩ kỹ lại đúng là nhiều, lúc ăn cơm thường xuyên là người khác trò chuyện về công việc, còn ta lại chuyện phiếm với tôi. Tôi đưa ra kết luận: “Hình như ta hơi nhiều chuyện”.
      tưởng tượng được phó tổng làm bác sĩ sao nhỉ…”, Ân Khiết suy nghĩ mãi rồi bỏ cuộc, “Vậy Hy Quang, quan hệ của cậu và phó tổng chắc tốt hơn rồi chứ?Cơ hội hiếm có đó Hy Quang, cậu đừng ương ngạnh như thế”.
      “…Tàm tạm, hưởng lợi từ người ta…cũng phải trò chuyện vài câu bình thường chứ…”
      “Ừ, tớ thấy thái độ của ấy với cậu cũng khác hẳn trước đây rồi.”
      Về thay đổi thái độ của Lâm Tự Sâm, tôi bỗng nhớ đến lời sáng hôm đó, vô thức hỏi Ân Khiết, “Ân Khiết, có phải lúc tớ khóc rất đáng sợ ?”.
      “…”
      “…Hay là đặc biệt…tội nghiệp đáng thương?”, tự tôi cũng thấy rùng mình.
      “…”,Ân Khiết tỏ ra chịu nổi nữa, “Tớ còn chưa thấy cậu khóc, nào, tớ nhéo thử cái nhé?”.
      Ân Khiết để lại máy chơi game rồi .
      Có nó, những ngày tôi nằm viện buồn chán nữa, ngày nào cũng chơi rất vui. Có lần Lâm Tự Sâm tới, tôi lúc qua màn quan trọng, chào mấy câu rồi tiếp tục vùi đầu vào game.
      Đến khi tôi ngước lên rồi. Tôi bỗng cảm thấy rất buồn, ngày nào cũng ăn cơm của người ta, người ta tới thăm mà tôi lại mê mẩn game, bất lịch , lăn qua lộn lại giường mãi, kìm được gửi tin nhắn xin lỗi .
      “Xin lỗi, lúc nãy tôi chơi game qua màn, mê mẩn quá.”
      Đến khi gửi rồi, tôi bỗng nhận ra như thế hình như cũng lịch lắm. Cũng may trả lời rất nhanh, trông có vẻ giận dỗi gì.
      “Bây giờ nên chơi những trò hoạt động trí óc mạnh như vậy.”
      “Ồ”, bệnh nghề nghiệp của bác sĩ Lâm lại tới nữa rồi.
      Lát sau lại nhắn tin, “Qua màn chưa?”.
      Tôi nhanh chóng trả lời , “Chưa”.
      Nếu biết gửi tin nhắn lại dẫn đến hậu quả này, tôi tuyệt đối gửi – sáng hôm sau, Lâm Tự Sâm lại mang tới đống công việc, là cho tôi làm…
      “Phó tổng…Thực ra tôi phải người cuồng việc như , tôi hề muốn làm thêm…”
      “Chơi game rất hao tổn tinh thần, dùng công việc đề nghỉ ngơi điều hòa lại.”
      Tôi nhìn đống tài liệu ạnh đặt lên đầu gối mình, lặng lẽ câm nín.
      thoải mái cởi áo khoác ném lên sofa, rồi : “Máy chơi game đâu? Hôm qua chưa qua màn, tôi giúp nhé?”.
      Tôi ngớ người, bỗng cảm thấy chẳng hề giống những cuộc trò chuyện xảy ra giữa chúng tôi tí nào. Tuy mấy hôm nay quan hệ của chúng tôi hòa hoãn hơn nhiều, nhưng hình như cũng chưa thoải mái tới mức đó.
      Dường như cũng đờ ra, như bỗng ý thức được rằng mình gì, nụ cười liền biến mất, tôi biết sao, bất giác vội vàng lôi máy chơi game từ trong chăn ra nhét vào tay .
      Rồi chính tôi cũng đờ người.
      Ánh mắt từ mặt tôi dần dần di chuyển đến tay chúng tôi, rồi chậm rãi, nắm chặt máy chơi game.
      Trong phòng bệnh tĩnh lặng.
      Tôi tì lên cái bàn , lơ đãng viết báo cáo tổng kết cuối năm, còn Lâm Tự Sâm ngồi sofa, cúi đầu chăm chú bấm game.
      Tôi cảm thấy rất thông thạo.
      Về sau mới phát , hình như tay trái hoàn toàn theo kịp tốc độ tay phải, chắc cũng nhận ra điều này nên khi thất bại lần nữa, ngừng lại, lặng lẽ nhìn tay trái.
      hiểu vì sao, tôi bỗng muốn nhìn thêm nữa, quay , toàn tâm toàn ý viết báo cáo.
      lâu sau trả lại máy chơi game cho tôi rồi , tôi nhìn thành tích của …có chút thê thảm.
      Tôi bỗng có hứng chơi game nữa.
      Ánh nắng buổi chiều rất đẹp, tôi ngủ giấc tỉnh dậy, buồn chán ra khỏi phòng bệnh. Dạo vòng trong vườn hoa bệnh viện, định về khi quay người lại, tôi trông thấy Lâm Tự Sâm.
      ngồi băng ghế trong vườn, cúi đầu chơi game, bên cạnh lại còn có mấy cậu bé chỉ cách chơi.
      Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy hài hòa.
      Hơn nữa máy chơi game trong tay phải của tôi, lẽ nào cũng mua cái?
      Tôi tò mò tiến lại gần hơn.
      Trong bong râm xanh mát, giọng non nớt của đứa bé thấp thoáng vẳng lại.
      “Chú ơi, những chú bác sĩ khác chú là bác sĩ vô cùng lợi hại, vậy chú có mổ não cho bố cháu ?”
      đâu.”
      “Ồ.Nhưng chú đẹp trai hơn!”
      “…”
      Tôi cảm nhận được câm nín của Lâm Tự Sâm, suýt bật cười, nhưng nụ cười chưa kịp nở nghe Lâm Tự Sâm : “Chú bây giờ cả game cũng chơi được nữa!”.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 24
      Type: Luuly
      Tôi biết mọi chuyện xảy ra thế nào, nhưng tôi bỗng cảm thấy ghét Lâm Tự Sâm chút nào nữa.
      Chớp mắt nằm viện đến ngày thứ chín.
      Buổi trưa lại bị bác sĩ Phương gọi ăn cơm chung. Trong quán cà phê gần bệnh viện, bọn họ chuyện của họ, tôi ăn đồ của tôi.
      Nhưng hôm nay họ về vấn đề chuyên môn, bác sĩ Viên đến bộ phim mới ra nhất.
      mạng chấm điểm rất cao, hôm sau là ngày nghỉ của tôi, định xem cho xong.”
      Bác sĩ Tẩn : “Phim kinh dị hả? mình là phụ nữ mà xem phim kinh dị? nên tìm thêm người , đừng đến lúc đó khóc chạy ra khỏi rạp mà chẳng ai an ủi”.
      Bác sĩ Viên bất lực : “Tôi cũng muốn, nhưng có tìm được đâu, đám phụ nữ mới nghe đến phim kinh dị dám chung với tôi rồi”.
      Bác sĩ Tẩn tiếc nuối: “Tiếc là tôi phải trực, nếu thân ái tháp tùng rồi”.
      Bác sĩ Tẩn xong chẳng ai lên tiếng, bỗng nhiêm im phăng phắc.
      Bác sĩ Phương cười ha ha, “ đến phim kinh dị. Làm tôi nhớ tới chuyện cũ muốn nhắc lại”.
      ta tỏ ra đau đớn khổ sở: “Nhớ lại năm đó tôi khó khăn lắm mới cưa được em Tây, hẹn người ta tới chung cư xem phim, các bạn hiểu đó mà, kết quả là phim xxx mở ra lại thành phim ma, cuối cùng tôi ôm người ta run như cầy sấy! kia đẩy tôi ra rồi bỏ mất…”.
      Bác sĩ Tẩn cười đến suýt phun cơm ra: “Còn có chuyện đó à, thế mà cậu cũng kể ra được cơ đấy, sợ mất mặt hay sao”.
      “Có gì mà mất mặt”, bác sĩ Phương cười, “Nam nhi đại trượng phu, chữ sắc làm mờ lý trí, tình huống khó tránh tính là mất mặt được!”.
      xong ta tỏ ra suy nghĩ, “Ha, cây này quen tai lắm, có phải nghe ai nhỉ?”
      Lâm Tự Sâm liếc ta, “Tôi đấy, rồi sao?”
      Bác sĩ Phương cười khà khà.
      bàn lại im lặng lúc nữa, tôi cảm thấy mấy ánh mắt như vô tình cố ý quét qua, nghi hoặc ngẩng đầu lên khỏi bát cơm nhìn ngó, mọi người vẫn ăn, có gì kỳ lạ.
      Lâm Tự Sâm nhìn tôi: “Ăn xong về sớm nghỉ ngơi
      sao, mọi người cứ trò chuyện, lát nữa tôi theo mọi người về, tôi có việc tìm .”
      Lâm Tự Sâm khựng lại chút rồi “Ừ”.
      Bác sĩ Phương cười tươi rói, bỗng như sực nhớ điều gì, hỏi Lâm Tự Sâm: “Đàn em nhà tôi, ra tay… phẫu thuật xưa nay đều nhanh, đàn đây bái phục…”
      Lâm Tự Sâm uống hớp cà phê rồi đặt xuống, khóe môi nhướng lên, “Quá khen”.
      Chúng tôi cũng ăn quá lâu, vì bác sĩ Phương nhận được điện thoại báo gần đây xảy ra tai nạn xe liên hoàn, bệnh nhân được chuyển tới. Họ vội vàng quay về.
      Lúc sắp về đến bệnh viện, bác sĩ Phương bị người phụ nữ hơn năm mươi tuổi chặn lại.
      “Bác sĩ Phương, trùng hợp quá, tôi định tìm cậu. Tôi là người nhà của Cục trưởng Trương, trước kia có liên lạc với cậu, đây là Nam Nam con tôi, vừa có phim chụp CT kết quả đầu và phổi, muốn nhờ cậu xem giúp, liệu có vấn đề gì …”
      Bác sĩ Phương tiện tay đưa túi phim CT cho Lâm Tự Sâm, “Đây là đàn em của cháu, chuyên gia về khoa ngoại thần kinh, cậu ấy xem giúp dì, cháu có bệnh nhân phải cấp cứu”.
      Sau đó cùng bác sĩ Tẩn, bác sĩ Viên nhanh.
      Người phụ nữ kia ngờ vực nhìn Lâm Tự Sâm.
      Lâm Tự Sâm rút tấm phim ra, nhìn cái: “Phổi và não bị vôi hóa, trước kia có từng bị lao phổi ạ?”
      Người phụ nữ kia lập tức thay đổi ánh mắt, ra sức gật đầu: “Có có, Nam Nam lúc từng bị lao, nhưng nhờ cậu xem thử phần não có vấn đề gì , sau này liệu có… Chúng tôi rất lo lắng, năm nào cũng phải kiểm tra”
      “Phần não cháu xem qua thấy gì. Lao phổi dẫn đến tình trạng này, nhưng vôi hóa biến chứng thành ung thư. Trừ phi lao phổi tái phát làm vôi hóa nặng thêm.” Lâm Tự Sâm đưa phim lại cho người phụ nữ kia, ồn hòa : “Ngoài ra chụp CT cũng ảnh hưởng đến sức khỏe, cần năm nào cũng làm.”
      Hai mẹ con vui mừng rồi, Lâm Tự Sâm quay sang nhìn tôi, “ nhìn tôi làm gì?”
      “…”
      Tôi, có, sao?
      Tôi cười “ha ha”, dời mắt , “Tôi chỉ bỗng dưng nhớ ra, lần trước tôi phải chụp CT lại, về sau hình như chụp nữa?”
      “Ồ, vậy sao? Rồi thế nào?”
      “… Tôi hỏi mà”
      “Nhưng có vẻ như tôi phải bác sĩ điều trị cho ?”
      “…”
      Thế chẵng lẽ người chụp phải sao? Ánh mắt tôi tỏ ra vô cùng ngờ vực, nhưng cuối cùng tôi đành bại trận trước cái nhìn “ liên quan đến tôi” của .
      cười, “ tìm tôi có chuyện gì?”
      “A, đúng rồi”, suýt quên việc chính, “Báo cáo bảo tôi làm tôi viết xong rồi, lát nữa đưa ”.
      khựng lại, “… Là chuyện này à?”
      Đương nhiên phải!
      Tôi gật đầu : “Đúng thế, là chuyện này, cùng tôi đến phòng bệnh lấy nhé?”
      Tôi hơi vội vàng quay về phòng bệnh, đưa báo cáo làm xong cho , rồi tự tâng công mình: “Phó tổng, tôi nằm viện vẫn quên công việc, tiền lương mấy hôm nay chắc vẫn phát như thường chứ ạ?”
      Lâm Tự Sâm nhận lấy rồi lật ra xem, trong giọng có vẻ mỉa mai: “Nhiếp tiểu thư làm việc vì công ty nhà mình, mà còn so đo chuyện này à?”
      “… như thể nhận lương ấy.”
      “Tôi làm thuê mà, đương nhiên phải nhận lương rồi”, ung dung .
      Tôi nghẹn lời.
      Nhưng nhớ lại mục đích chính của mình, tôi nhanh chóng nhảy qua vấn đề này, rút máy chơi game trong ngăn kéo ra, “Thế, tính tiền làm thêm cũng được, giúp tôi qua màn số 5 . Sao tôi qua được.”
      Động tác lật báo cáo của khựng lại.
      “Ừ”, mấy giây sau mới nhận lấy máy chơi game, tiện tay bỏ nó vào trong túi áo khoác ngoài.
      “Bây giờ chơi à?”, tôi nhìn vẻ trông mong.
      “…”
      Động tác lại khựng lại, nhưng vẫn đặt báo cáo xuống, lấy máy ra, chơi mấy lần xong ngước lên nhìn tôi.
      phát ra rồi sao.
      Thực ra rất nhiều game hoàn toàn cần đến tay trái, chẳng hạn game mà tôi đưa giờ.
      Tôi giục: “Chơi nhanh , tôi xem thử có qua màn 5 này được ?”
      Lâm Tự Sâm cúi đầu, bắt đầu chăm chú qua màn.
      Tôi cũng nhận ra rằng tay của bác sĩ ngoại khoa chuẩn xác nhanh nhẹn ổn định làm sao, game biến thái như thế mà cũng bị phá liên tiếp mấy màn, đúng là như thần thánh vậy.
      lợi hại quá”, tôi giơ ngón cái lên với , rất thành tâm thành ý khen ngợi.
      “Nhiếp Hy Quang, có nhận ra …”
      “Gì cơ?”, tôi vẫn kích động vì tốc độ qua màn nhanh như vậy.
      trả lời, ánh mắt dừng ở gương mặt tôi, trong đôi mắt thoáng nụ cười.
      có thể ra viện rồi.”
      .

      Chiều hôm sau, tôi đứng trước cổng bệnh viện gọi điện cho mẹ.
      “Mẹ, hôm nay con về, buổi tối muốn ăn canh sườn!”
      Mẹ bực bội: “Có lần nào mày về nhà chọn món trước được ?” Sao chưa cuối tuần về rồi.
      “Ồ, vì con bị thương mà!”
      “Cái gì?! Chuyện gì thế? Có nặng ?”, giọng mẹ trở nên căng thẳng.
      Tôi cười hì hì, “ có gì đâu, lúc xuống cầu thang chân con bị trẹo thôi”
      nghi ngờ gì nữa khi tôi bị mẹ mắng cho trận.
      Cúp máy rồi mới nhận ra Lâm Tự Sâm tới, đứng trước cổng nhìn tôi.
      “Trước kia tôi từng điều trị cho bệnh nhân, ngã từ nóc xe hàng xuống, đập vào tảng đá, gãy xương trán, tụ máu trong, thận bị rách, ở ICU (Có nghĩa là khoa chăm sóc đặc biệt) tháng mới thoát khỏi nguy hiểm. Độ cao cậu ta ngã xuống còn thấp hơn .”
      “…”
      Sao bỗng dưng rơi vào trạng thái bác sĩ kinh dị thế này.
      “Biết có người lo lắng, đừng làm những chuyện khiến người khác lo.”
      Tôi vội giơ tay thề thốt: “Biết rồi mà! Bảo đảm có lần sau!”
      Lúc giơ tay lên, tôi mới nhận ra động tác này ngốc nghếch. Nhưng hành vi ngơ ngơ này lại như chọc cười Lâm Tự Sâm, ánh mắt dịu nhiều, có vẻ như thoát khỏi trạng thái bác sĩ kinh dị.
      Tôi hơi bẽn lẽn buông tay xuống. Chắc vì được ra viện nên hưng phấn quá đà, năng hành đều thông qua đại não… Nhưng, bắt đầu từ bao giờ mà tôi lại chuyện với thoải mái tự nhiên đến vậy?
      Hình như cũng chỉ trong , hai ngày gần đây.
      Nhưng như thế cũng có gì xấu. Thậm chí tôi còn có phần lo lắng, phải chăng bệnh viện là nơi có môi trường đặc thù, rời khỏi môi trường này rồi, quan hệ giữa chúng tôi có lại trở nên cứng nhắc như trước ?

      Hình như cũng… khá tiếc nuối.
      “Cái đó… mấy hôm nay cảm ơn , và cả cơm của dì Trần nữa.”
      gật đầu, “Dì Trần tặng quà cho dì ấy, dì ấy rất vui”
      “Ồ, tôi nhờ Ân Khiết mua giúp tôi, dì ấy vui là tốt rồi.”
      “Nhiếp Hy Quang, tôi phát ra mấy biết phán đoán mâu thuẫn chủ yếu.”
      “Hả? Gì ạ?”
      tỏ ra mấy hứng thú giải đáp thắc mắc cho tôi, ném cái túi trong tay cho tôi rồi về phía bãi đậu xe. “ thôi, tôi lái xe đưa về.”
      Tôi mở túi ra xem, bỗng thấy đầu to ra, trong túi ngoài thẻ tín dụng tôi đưa để thanh toán ra, còn có bệnh án… Những thứ này thể nào mang về cho mẹ thấy được. Tôi vội đuổi theo: “Phó tổng, có thể phiền giúp tôi tiêu hủy đám này được ?”
      Lên xe chưa bao lâu trời đổ mưa.
      Tôi khổ sở nhìn ra ngoài: “Sao vừa đúng lúc ra viện mưa vậy nhỉ?”
      Nếu buổi sáng ra viện tốt rồi, lúc đó thời tiết rất đẹp, thế mà bác sĩ Phương lại có việc, đành phải trì hoãn đến chiều. Dự báo thời tiết hôm nay mưa, quả đúng.
      Í, khoan
      Nhìn trạm thu phí trước mặt, tôi ngờ nghệch nhận ra là chiếc xe vào đường cao tốc.
      Tôi sửng sốt nhìn Lâm Tự Sâm.
      Lâm Tự Sâm thản nhiên : “Mưa nên tôi đưa về thẳng Vô Tích.”
      “… Thực ra tôi đến ga tàu tự là được mà.”
      “Nhà ở đâu? Ghi vào điện thoại đây”, ném điện thoại cho tôi, hoàn toàn phớt lờ câu của tôi.
      “…”, tôi lặng lẽ nhận lấy điện thoại của .
      “Có mật mã.”
      “Đợi chút”, nhân lúc dừng xe lấy thẻ ở trạm thu phí, chồm người sang, bấm mật mã lên điện thoại. Hơi thở nóng ấm phảng phất ngay đây, tôi ngẩn người, cúi đầu, nhấn cài đặt nơi đến điện thoại.
      “Xong rồi”, tôi trả lại cho .
      nhận lại nhìn qua, sau đó lấy ra cái mắt kính ở trong hộp đựng phía kính chắn gió.
      Tôi hơi thắc mắc: “Lúc lái xe còn đeo kính à?”
      “Sau tai nạn mắt tôi bị ảnh hưởng, trời mưa ảnh hưởng đến tầm nhìn.”
      Tôi vô thức : “Vậy lần tai nạn đó của nặng quá nhỉ.”
      Vừa dứt lời tôi hối hận, chỉ muốn nuốt câu đó lại. Tôi đúng là heo, sao đạp lên vết thương của người ta làm gì, cũng may chỉ “Ừ” tiếng, thái độ có gì khác lạ.
      Tôi quyết định niu kéo lại, “Thực ra. rất lợi hại.”
      “Hử? Là sao?”
      “Sau khi đến, thành tích công ty tăng rệt, giỏi về sản xuất mà”, tôi nhấn mạnh, “Nên thực làm gì cũng rất lợi hại”.
      nhìn thẳng phía trước, cười.
      “… Ah cười cái gì thế?”, lẽ nào tôi nịnh nọt qua trắng trợn?
      “Nhận được lời khen của sếp… tương lai, lẽ nào tôi được cười?”
      “… Tôi thèm vào làm sếp tương lai của .”
      Từ Tô Châu đến Vô Tích chỉ thoáng là tới, Lâm Tự Sâm đưa tôi đến thẳng dưới lầu, tôi xuống xe, híp mắt “cảm ơn” với , ngồi trong xe.
      Đứng thẳng dậy định , tôi bỗng nhớ tới “tiền ” bị tai nạn hai lần của , kìm được lại ghé bên cửa sổ, “ lái xe về cẩn thận nhé”.
      bất ngờ nhìn tôi, có lẽ là do khúc xạ ánh đèn cặp kính, mà tôi cảm thấy ánh mắt có nét dịu dàng thoáng qua trong tích tắc, dịu dàng như muốn làm tan chảy cả tuyết.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      14.05.07



      CHƯƠNG 25





      Ở nhà ăn canh sườn như ý nguyện mấy ngày liền, tôi với da dẻ hồng nhuận quay về công ty. Ân Khiết và Vũ Hoa mỗi người tay túm lấy tôi, nhéo thịt người tôi.

      “Mập rồi, phải đến năm cân là ít.”

      “,..Các cậu là đồ ghen tỵ.”

      Ân Khiết hìn như phát điên lên: “Tớ ghen tỵ mà được à? Cậu ngày ngày ăn uống no đủ, bà đây việc dồn gấp đôi đó!”

      Tôi chìa tay ra: “Đấy thấy , bình thường tớ làm thay cậu bao nhiêu là việc, biết tớ quan trọng đến thế nào chưa!”

      Ân Khiết nũng nịu: “Biết rồi đại gia, sau này tớ bao giờ dám quên mang chìa khóa nữa, cậu có biết bây giờ chuyện tớ mang chìa khóa nổi tiếng khắp công ty? Thứ Sáu tuần trước tớ mang văn kiện đến cho phó tổng Lâm, trước khi ấy còn tỏ ra nghiêm túc nhắc tớ: “Sau này đừng quên mang chìa khóa nữa nhé…Khiến tớ muốn chết quá!”

      “Ha ha ha, còn mặt mũi nào than vãn nữa. Tiểu Nhiếp bị cái tật bừa bãi của hại thảm rồi”, Vương Tề bước tới chọc nàng câu, lại với tôi. “Tiểu Nhiếp, giờ khỏe hẳn chưa? Phòng chúng ta vốn định thăm , nhưng phó tổng Lâm bệnh của cần tĩnh dưỡng, đông người quá thích hợp nên chúng tôi , đừng trách nhé”.

      “A, đâu.”

      Lâm Tự Sâm…Nghe họ nhắc đến , tôi có chút bần thần, biết về lại công ty như thế nào…





      Rất nhanh, sáng thứ Hai tôi gặp Lâm Tự Sâm.

      Buổi sáng có chuyện gì gấp, theo phong cách của , mấy câu dặn dò công việc là kết thúc, có lúc tới năm phút. Nhưng lần này trước khi kết thúc, bỗng : “Giờ đây tôi nghe người ta , phong thủy của phòng chúng ta có vấn đề.”

      Mọi người nhìn nhau, Ân Khiết : “Sao em nghe thấy nhỉ? Ai lung tung thế, truyền đến tai phó tổng Lâm. Đợi mà gặp xui xẻo !”

      Những người khác cũng tỏ ra tức tối.

      Thế nhưng Lâm Tự Sâm có ý truy cứu, đột ngột chuyển hướng: “Có điều tháng trước tôi gặp tai nạn xe, tháng này lại có đồng nghiệp, ừm, nhảy lầu, người ta có suy nghĩ đó cũng khó tránh khỏi.”

      Nhảy lầu…Tôi cầm ly nước lên uống, suýt phun trà ra.

      “Nên tôi định tuần này phòng chúng ta ra ngoài tụ tập ăn uống, cũng để đổi vận.”

      Tụ tập có khả năng đổi vận? Tôi thấy chấn động, còn chưa kịp tỏ ra bàng hoàng nghe tiếp. “Lần này đương nhiên thể tính vào chi phí công, nên do tôi và Nhiếp Hy Quang cùng nhau trả.”



      Sửng sốt - là vẻ mặt mọi người nhìn tôi.

      Sửng sốt - là vẻ mặt tôi nhìn Lâm Tự Sâm.

      Tôi yếu ớt hỏi: “Tại sao tôi cũng phải chi tiền?”

      Những phòng khác đều do lão đại mời mà!

      Lâm Tự Sâm tỏ ra liêm khiết: “Lẽ nào phải do chúng ta liên tiếp xảy ra chuyện nên mới có lời đồn đại?”

      …Thế nào cũng được? Hơn nữa đừng có như thế chúng ta gây ra scandal được

      Cuối cùng tôi chỉ có thể hỏi: “Đắt ?”

      Lâm Tự Sâm cười tủm tỉm với tôi.

      Tôi trải qua ngày trong đủ ánh mắt kỳ quái của các đồng nghiệp…

      Ân Khiết với vẻ lo âu: “Ôi chà, chỗ mà phó tổng Lâm chọn liệu có đắt quá ? Theo như ban đêm tôi quan sát chòm sao chiếu mệnh chắc chắn cậu thuộc “Tộc ánh trăng*”, có cần tớ cho cậu mượn ít !”.



      *Từ lóng trong tiếng Trung quốc, ý chỉ những người mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu.

       

      Tôi thực cảm thấy đúng là tai họa từ trời rơi xuống, mời vấn đề, còn mời khách đổi vận …có chút phá vỡ IQ của tôi rồi.

      “Vậy cậu quan sát chòm sao chiếu mệnh của tớ xem, tớ mang theo ví tiền để phó tổng Lâm trả mình sao?”

      Ân Khiết nhìn tôi kỳ thị: “Cái này cần quan sát chòm sao, tớ đoán bằng đầu gối cũng biết là hôm sau cậu làm thêm, mà còn rất thê thảm.”

      “Cậu đừng lo, với phong độ và nhân phẩm của phó tổng Lâm của chúng ta, cùng chỉ là vậy thôi, bắt cậu trả tiền đâu, làm ơn , cho dù bắt cậu trả tiền cũng đắt lắm đâu.”

      Thế là tôi chỉ có thể ngoan ngoãn xách theo ví tiền, đợi phó tổng Lâm gọi. Kết quả là Ân Khiết đánh giá quá cao nhân phẩm của Lâm Tự Sâm…

      Cho dù đắt mọi người cũng rất kinh ngạc mừng rỡ vì được ăn hoành tráng thế này, tôi lại phải xót tiền , chẳng qua là nhờ vả Ân Khiết là được. Vấn đề là…

      Mọi người ăn xong, Lâm Tự Sâm đứng lên thanh toán, Ân Khiết kéo ống tay áo tôi, tỏ vẻ: Xem kìa, tớ sai chứ, phó tổng Lâm quả nhiên tính tiền mình.

      Tôi giơ ngón tay cái lên khen ngợi nàng.

      Sau đó tôi nhận được tin nhắn của Lâm Tự Sâm: Đến quầy tính tiền.

      Tôi ngơ ngác đứng lên ra đó, mọi người tưởng tôi vệ sinh nên chú ý. Đến quầy, phó tổng Lâm khẽ tựa vào quầy, hơi mỉm cười, với tôi chút ngượng ngập: “Nhiếp Hy Quang, tôi quên mang tiền rồi.”

      “…”

      Ngàn vạn cảm xúc chạy vọt qua, các bạn hiểu đâu.

      Tôi lặng lẽ lấy card ra quẹt, Lâm Tự Sâm đứng cạnh nhìn, tôi cứ cảm thấy ánh mắt đặc biệt sáng, giống như đùa cợt được tôi làm rất đắc ý vậy.

      Hừm, đó là ảo giác chăng? Phó tổng Lâm của chúng tôi thể vô lại như thế được.

      Tôi lặng lẽ lấy lại thẻ, nhìn đầy kỳ thị, nhưng trong lòng thực ra hế tức giận. Ăn bao nhiêu bữa cơm của rồi, mời ăn là điều hiển nhiên.

      “Tôi nhớ ra rồi, tiền nằm viện lần trước vẫn chưa trả .”

      “…”

      Tôi lắc lắc tấm thẻ ngân hàng, “Hết nợ nhau nhé?”

      cười, “Ừ, hết nợ rồi.”

      Lúc về, đa số đều bắt taxi, bởi Ân Khiết khá là vô sỉ, nên ngay lúc đầu tôi bị nàng kéo lên xe của Lâm Tự Sâm…Đương nhiên tôi cũng phối hợp…

      Ngồi cùng xe còn có hai đồng nghiệp khác.

      Đồng nghiệp nam ngồi ở ghế phụ cứ cảm kích Lâm Tự Sâm: “ ngờ phó tổng lại mời chúng em ăn bữa thịnh soạn như thế.”

      “Đừng khách sáo.”

      “Giọng Lâm Tự Sâm thản nhiên đến thể thản nhiên hơn.

      “Bữa này chắc là rất đắt ạ?”

      “Ừm, cũng tạm.”

      Tôi chỉ có thể lặng lẽ gục đầu lên người Ân Khiết.

      Ân Khiết giật mình, lắc lắc tôi, “Hy Quang, cậu sao thế? Say xe hả?”

      …ăn no quá thôi.”

      Ân Khiết: “…”

      Tôi nghe thấy ràng tiếng cười khẽ vẳng đến từ phía trước.

      Thoáng chốc đến công ty, chúng tôi xuống xe, vẫy tay chào tạm biệt Lâm Tự Sâm. được đoạn ngắn, tôi quay đầu lại.

      Tôi bỗng thấy có phần bất an.

      Mọi thứ sao chân thực thế này.

      Trước kia còn như kẻ thù, có thể thoáng chốc như bạn bè được sao? Trêu đùa nhau, chọc ghẹo nhau…

      Có thể thay đổi nhanh thế ư?

      “Đợi tớ chút”, tôi với Ân Khiết, rồi chạy ngược lại.

      Xe Lâm Tự Sâm chưa , chắc thấy tôi chạy lại nên xuống xe.

      “Để quên đồ xe à?”

      ”, tôi lắc đầu, thở hổn hển, đứng trước mặt , ngẩng lên nghiêm túc hỏi : “Lâm Tự Sâm, chúng ta hòa giải rồi sao?”

      nhìn tôi chăm chú, chắc nịch như đóng cột. “Ừ”.

      Tôi cảm thấy trâm trạng tốt, sau đó lại nhớ ra, hỏi : “Vậy trước kia rốt cuộc là vì sao ghét tôi thế?”

      Đêm đầu đông, ánh đèn đường hiu hắt.

      Xung quanh vắng lặng tịch mịch.

      Tôi tưởng có được câu trả lời, nhưng lại nghe giọng trầm trầm dịu dàng của .

      “Vì vô tư quá.”

      “…Gì cơ?”, tôi nghi ngờ mình nghe nhầm.

      “Vì vô tư quá”, , ngừng chút rồi bổ sung. “Lại quá đãng trí.”

      Cái gì thế này…

      Tôi vẫn định hỏi tiếp nhưng cho tôi cơ hội: “Được rồi, nên về , họ nhìn chúng ta đấy.”

      Tôi quay lại, quả nhiên Ân Khiết và mọi người nhìn chúng tôi bằng ánh mắt “đắm đuối”…

      Tôi đành mây đen đầy đầu chào tạm biệt .

      đường về, tôi vắt cạn não ra cuối cùng cũng hiểu được ý của Lâm Tự Sâm, vô tư, đãng trí, tức là tôi ngờ nghệch, khờ khạo chứ gì.

      Ân Khiết tò mò hỏi tôi, “Lúc nãy cậu và phó tổng Lâm gì đó?”

      “Tớ hỏi phó tổng Lâm trước kia vì sao ghét tớ.”

      “Ân Khiết thắc mắc, “ ấy sao?”

      “Ờ”, tôi gật đầu, u sầu giải thích cho nàng nghe. “ ấy tớ quá khờ khạo.”

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      như ánh dương rực rỡ

      Chương 26

      Có phải tôi luôn “khờ khạo” như thế nên Lâm Tự Sâm cứ bắt tôi làm thêm giờ ?

      Tôi tắt đèn văn phòng lớn, đến văn phòng , gõ cửa hỏi: “Phó tổng, chưa sao? Tôi về trước nhé”.

      “Khoan ”.

      dọn dẹp văn kiện, tắt đèn văn phòng rồi cùng tôi ra khỏi đó.

      Ban đêm tòa nhà văn phòng đặt biệt yên tĩnh, cả tòa nhà như chỉ có tiếng bước chân của và tôi. Lặng lẽ lúc, tôi kìm được hỏi : “Phó tổng, tại sao cứ bắt tôi làm thêm giờ thế?”.

      “Nhiếp Hy Quang, công ty này nhà có bốn mươi chín phần trăm cổ phần, lợi nhuận nửa thuộc về nhà .”

      “Thế nên?”

      “Nên gọi người ta làm thêm giờ tôi có cảm giác tội lỗi, thấy như bóc lột giá trị thặng dư của nhân dân lao động”, dịu dàng , “Bảo làm thêm có cảm giác tội lỗi”.

      “…”, tôi nên gì đây?

      “Còn nữa, Nhiếp Hy Quang, tan sở rồi có thể đừng gọi tôi là phó tổng nữa được ?”

      “Tại sao?”

      “À, có cảm giác tan sở rồi mà vẫn còn làm thuê cho vậy.”

      “…”

      Tôi có thể là, mấy hôm nay tôi quen với Lâm Tự Sâm như thế rồi chăng?Chắc đó mới là bản tính của ấy? Tôi nhớ lại dáng vẻ của và bác sĩ Phương trò chuyện, có cảm giác tùy ý mà lại hóm hỉnh…

      Trong lúc trò chuyện, chúng tôi ra khỏi văn phòng, tôi câm nín vẫy vẫy tay với : “Lâm Tự Sâm, tạm biệt!”.

      bỗng gọi, “Nhiếp Hy Quang, quay lại đây”.

      Tôi lại chạy lại, “Sao vậy?”.

      “Sáng nay, búp bê phúc Vô Tích bàn tôi là đặt đó à?”

      Tôi ngẩng lên nhìn trời, “Đúng thế, có người phải phán đoán mâu thuẫn chủ yếu, lần trước tôi về Tô Châu đứng đợi tàu ở ga, bỗng tỉnh ngộ ra, thế là mua con ở đó, mười lăm tệ, cần cảm ơn đâu ạ”.

      “Ồ đúng rồi”, tôi bổ sung, “Cái đó là để treo xe, phải đặt bàn đâu”.

      nhìn tôi, “Mua lâu rồi mà sao giờ mới đưa tôi?”.

      “Trước đó tôi bận xoa dịu vết thương lòng mà bữa ăn gây ra cho tôi”, bữa cơm quẹt mất tất cả lương từ trước tới nay của tôi rồi…

      “Vết thương lòng sâu đến thế à? đưa sớm cho tôi chưa biết chừng tôi quên mang theo ví rồi”, bỗng cười, đưa tôi cái chai , “sản phẩm ba , có dám dùng ?”.

      Tôi đưa tay nhận lấy theo phản xạ, “Đây là gì thế?”.

      Trong lòng bàn tay tôi là cái chai màu xanh lục bích, bằng ngọc, nhưng lại hề có cảm giác mát lạnh mà ấm nóng, như luôn được ai đó nắm trong tay.

      Tôi mở ra, mùi thuốc nhàng thanh mát đưa đến.

      “Cao đông y để trị sẹo”.

      “Hả?”

      “Những vết sẹo ngoài da của có thể dùng cái này để xóa mờ, hiệu quả rất tốt.”

      “Cám ơn…”, tôi bỗng biết gì, “Thực ra sao rồi, sẹo sau này cũng mờ ”.

      thế nhưng bộ dạng bây giờ làm sao tôi đưa ra ngoài?”.

      Cái gì mà đưa ra ngoài với ra ngoài? Tôi nghi hoặc nhìn , còn nữa, vẻ mặt xét nét của là gì…

      Lâm Tự Sâm đưa cho tôi tấm thiệp màu đỏ.

      “Tiệc cưới của bạn phó tổng Lâm? Chính là lần trước hét lên hại cậu té xuống hả?”, Vũ Hoa vừa hỏi vừa đưa cho tôi quả táo đỏ.

      “Ừ, ấy lần trước bạn ấy nagng Tô Châu đưa thiệp, kết quả thấy tớ trèo cửa sổ, giật mình hoảng hốt, hình như mắc chứng sợ độ cao… Quả táo này ngon .”

      Tôi khen quả táo xong, tiếp tục: “Phó tổng lâm ấy luôn cảm thấy áy náy, nên đặc biệt mời tớ tham dự lễ cưới, là mùng Tết ở Thượng Hải… Tớ có nên ?”.

      Ân Khiết , “Đương nhiên là ! Ăn uống miễn phí tại sao ! Ủa, cậu cần đưa phong bì phải ?”.

      Tôi chắc lắm: “… cần hả?Haizzz, cái này phải trọng tâm”.

      “Sao phải trọng tâm!”, Ân Khiết nhảy từ giường xuống, tay chân nhanh nhẹn mở thiếp mời ra, “Cậu xem này, ồ, tên cậu và phó tổng Lâm viết chung với nhau, vậy cậu cần phong bì. Ủa, hình như mới thêm tên cậu vào”.

      “Chắc chắn rồi, ban đầu người ta có quen biết tớ đâu.”

      “Cũng phải. Dù sao cần phong bì phải tham dự, cậu ăn mặc đẹp vào! Lát nữa về phòng cậu xem quần áo! Mục tiêu! Ăn uống miễn phí!”

      … Sao tôi cảm thấy nàng còn hưng phấn hơn mình nhỉ.

      “Ối, ra cậu và phó tổng cùng tham gia tiệc cưới đó!”, Ân Khiết nhấn mạnh: “Tức là hoạn nạn mới biết chân tình! Nếu biết sớm nhảy lầu khiến phó tổng Lâm thay đổi cái nhìn về cậu cậu nên nhảy sớm mới phải!”.

      Tôi trừng mắt: “Nếu bắt cậu nhảy từ lầu hai xuống để thăng chức cho cậu, cậu có nhảy ?”.

      Ân Khiết tỏ ra khó xử: “Tăng bao nhiêu?”.

      … Tôi quyết định phớt lờ nàng.

      Chuyện đám cưới tôi cứ trì hoãn chưa trả lời Lâm Tự Sâm, ai ngờ lâu sau, tôi lại nhận được “quả bom đỏ”.

      Là email lão đại gửi.

      Thực ra hộp thư tôi lâu đăng nhập, hôm đó vừa hay lại đăng ký trang mạng nên phải vào hộp thư xác nhận, cho nên mới bỏ lỡ lá thư bay giữa đống thư quảng cáo.

      “Dưa Hấu, mùng Hai tháng cậu có ở trong nước , ở nước ngoài trước và sau lễ Giáng Sinh chắc được nghỉ lễ phải , rảnh về nhé, bà đây cưới rồi! Nếu về nhất định phải đến nhé! Nếu ở nước ngoài phải gửi phong bao đấy! Điện thoại tớ ở Thượng Hải là 159xxxxxxxx, nhớ liên lạc với tớ, cái con nhóc kia, ra nước ngoài rồi là chẳng liên lạc gì với bọn này cả!”

      Phía sau còn có biểu tượng mắt mũi xếch ngược trông rất hung dữ, quả là có cảm giác lão đại.

      Tôi choáng váng xem xem lại thư mấy lần, cũng hiểu cái gì mà nước ngoài được nghỉ lễ Giáng Sinh, mây đen bay đầy đầu, tôi bấm số điện thoại trong email.

      Rất nhanh, bên kia nghe máy: “A lô, xin chào, ai đấy ạ?”.

      “Tớ đây, Dưa Hấu.”

      “Ủa, cái con bé Dưa Hấu chết tiệt, cuối cùng cũng biết liên lạc đó hả! Đợi chút, đây là số điện thoại trong nước, cậu vẫn ở đây à…”

      “… Tớ ở đây ở đâu?Đây là số ở Vô Tích của tớ, các cậu có số điện thoại của tớ mà”.

      Lão đại bên kia hỏi với vẻ sửng sốt: “Chẳng phải cậu ra nước ngoài du học hay sao?”.

      “Ai thế?”, tôi ú ớ, “Tớ chỉ ra nước ngoài chơi thời gian mà thôi. Tớ nhắn tin cho các cậu mà, bảo các cậu đưa địa chỉ đây để tớ gửi quà cho…”.

      “Bọn tớ đều đổi số điện thoại Thượng Hải rồi mà?”

      “…”

      Được thôi, thực ra chẳng phải nghĩ chuyện họ đổi số, bây giờ thời đại thông tin, muốn tìm cách liên lạc mới quá dễ dàng, thế nhưng về nước được ba tháng, tôi lại vô thức tìm họ, cứ nghĩ qua dạo nữa liên lạc, vậy là trì hoãn tới bây giờ…

      “Tớ sai rồi… Lát nữa cậu nhắn cho tớ số điện thoại của mọi người nhé. Sao cậu lại nghĩ là tớ du học?”, cho dù liên lạc được cũng tới nỗi nghĩ như thế chứ.

      “Hình như là Dung Dung , mà cậu cũng đâu đến Thịnh Viễn”, lão đại tỏ ra hoang mang.

      Sao Dung Dung lại tôi du học?Tôi thấy hơi lạ, nhưng nhắc đến ta tôi chỉ muốn bỏ qua, nên chuyển đề tài, “Ồ, tớ giờ làm việc ở Tô Châu, chuyện đó nữa, đám cưới của cậu chắc chắn tớ đến”.

      “Sao cậu lại chạy tới Tô Châu?”, lão đại lẩm bẩm, “Chỉ đến được, tất cả các cậu phải đến sớm ngày để giúp tớ, mùng đến nhé, dù sao Tô Châu cũng gần. Hê hê, bọn mình nghèo, sảnh cưới phải tự trang trí”.

      Tất cả mọi người?



      Tôi khựng lại, rồi từ chối ngay: “Mùng chắc tớ được, cậu biết là ‘tài vụ’’ đầu tháng phải làm thêm giờ mà..”.

      “Nguyên Đán cũng làm thêm à?”, lão đại nghi ngờ.

      “Phải, phải, tàn bạo vô nhân đạo lắm”, tôi sợ nàng níu kéo, vội cười hê hê. “Cưới nhanh thế, lão đại chắc cậu …”.

      Lão đại có lẽ bị nghi ngờ quá nhiều lần nên lập tức bùng nổ: “Bà đây có thai đâu nhé! Khỉ , cái đám này đứa nào cũng bậy bạ!”.

      “Tớ có cậu mang thai đâu”, tôi kêu oan.

      “Vậy lúc nãy cậu định gì?”

      Tôi ngẫm nghĩ, “Tớ định … Lão đại chắc cậu … làm cho chồng cậu có thai chứ = =”.

      Bên kia im lặng, sau đó là tràng cười man rợ: “Ha ha ha ha ha ha! sai, chính là thế! Dưa Hấu à, bao nhiêu người mà chỉ có cậu nhìn thấu chân tướng! Ha ha ha ha, sang năm ấy sinh con xong cậu đến uống rượu mừng nhé!”.

      Tôi bị tràng cười của nàng làm run lẩy bẩy: “Lão đại, cậu dễ cười đấy!”.

      “Buồn cười mà, nghe này, Hy Quang, tâm trạng cậu tốt quá nhỉ.”

      Tôi ngớ ra, “Có sao?”.

      “Có!Qua điện thoại là ngửi thấy được.”

      Cúp máy xong, tôi chống cằm thẫn thờ. Ngay cả lão đại bên kia cũng nhận ra tâm trạng tôi rất tốt, xem ra tâm trạng tôi tốt , nhưng rốt cuộc là vì sao nhỉ, hình như cũng chẳng xảy ra chuyện gì vui đến kinh thiên động địa mà.

      Chẳng lẽ…

      Tôi bất giác liếc nhìn Lâm Tự Sâm ở trong văn phòng phó tổng.

      … Chẳng lẽ là vì cuối cùng chàng siêu đẹp trai giải trừ thù hận với tôi?

      Ừ, chắc chắn là thế, đó là chuyện đáng biết bao, đáng mừng biết bao, tôi là Lâm Tự Sâm, trước khi hết năm, sau khi bị tai nạn và tôi nhảy lầu, cuối cùng bước vào…

      Quan hệ cấp cấp dưới hài hòa tuyệt đẹp.

      Rất vất vả đấy!

      Còn trắc trở hơn cả người ta nhau nữa đấy!

      Thế nên, tôi đưa ra kết luận!

      Để tiếp tục duy trì quan hệ thân thiện tại, tiệc cưới của bạn tôi phải ! thể để người ta làm đám cưới với tâm trạng áy náy được!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :