1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ - Cố Mạn (1-35)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 17
      Hôm đó xin nghỉ đương nhiên được,tôi làm thêm giờ cho xong bản báo cáo dự toán, hôm sau tôi đề đơn xin nghỉ và bản báo cáo lên bàn làm việc của Lâm Tự Sâm.
      Tôi tưởng đơn nghỉ phép của mình giống như những người khác,lặng lẽ chờ phê chuẩn, thế nhưng tôi quá ngây thơ…
      Lâm Tự Sâm vừa tới,tôi liền bị gọi vào văn phòng.
      “Vì sao lại xin nghỉ?”.
      “Dạ…sức khỏe tốt lắm”.
      Lâm Tự Sâm ngẩng lên.
      Ánh mắt chiếu vào tôi, nhìn từ đầu đến chân như điều tra: “Rất tiếc tôi từng là bác sĩ, tôi thực nhìn ra sức khỏe có gì ổn”.
      Tôi hỏi theo phản xạ: “ là bác sĩ đông y?”.
      Nếu sao biết chiêu “Nhìn,nghe,hỏi,sờ” này?.
      ngờ tôi vừa hỏi xong,sắc mặt liền thay đổi, ánh mắt nhìn tôi lạnh đến kinh người. Tôi ngớ người, nhìn nơi khác, với giọng gắng sức kiềm chế: “Tôi cho phép nghỉ, có thể ra ngoài rồi”.
      Tôi cầm tờ đơn,ủ rũ ra khỏi phòng . Ân Khuyết chồm tới hỏi: “Được phép nghỉ chưa?”.
      Tôi nghiêm túc nhìn nàng: “Cậu là bác sĩ đông y à?”.
      Ân Khuyết hoang mang : “ phải,cậu bị trúng gió à?”.
      “Nghe câu này cậu có giận ?”.
      “Có gì mà giân,nhiều lắm nghĩ cậu bị tâm thần thôi.”
      Chính thế,nhưng sao tôi cảm thấy phản ứng của Lâm Tự Sâm giống như bị tôi giẫm trúng vào khu vực gài mìn thế nhỉ. Tôi thở dài, xé nát tờ đơn rồi quẳng vào sọt rác, quyết định mấy hôm nay cúp đuôi ngoan ngoãn.
      Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng,mấy hôm sau ngược lại càng náo nhiệt hơn.
      Nguyên nhân do Ân Khuyết nhận ra, chúng tôi bị kỳ thị.
      “Quá đáng , ràng ta mới vào,lại được xếp ở khu A,cho dù phòng đó có người xin nghỉ nên trống chỗ,cũng phải ưu tiên cho chúng ta chứ, chúng ta vào công ty trước mà. Chứ phải ỷ có người quen với trưởng phòng hay sao, tức chết mất, người phòng Hậu Cần quá đáng ”.
      Hai khu A, B của kí túc xá công ty khác nhau về điều kiện ở, khu A phòng chỉ có 2 người, nhà vệ sinh riêng và có cả máy giặt…điều kiện khá tốt, khu B bốn người hoặc tám người ở, nhà vệ sinh và nhà tắm đều dùng chung. Lúc chúng tôi vào, phòng Hậu cần khu A đầy, nên xếp chúng tôi vào khu B. Ai ngờ Ân Khuyết gần đây mới nhận ra, nhân viên nhân vào sau chúng tôi lại được xếp vào khu A.
      Thế là bây giờ nổi cáu trong kí túc.
      “Cậu bảo chúng ta phải làm sao? được, bọn mình tuyệt đối thể cho qua như vậy,tớ phải kháng nghị với phòng Hậu cần!”.
      Vũ Hoa tuy tính cách hiền lành nhưng muốn thua thiệt,nghe thế cũng gật đầu: “Đúng, bọn mình viết đơn tố cáo!”.
      Ân Khuyết khổ sở: “Chỉ sợ tố cáo cũng vô ích,cố ý kéo dài, đến lúc đó người ta cũng ở lâu rồi, lẽ còn bắt phải dọn ”.
      Tôi nghĩ ngợi: “Tại sao tìm phó tổng Lâm?Trước kia lúc tớ ở phòng tài vụ, lúc vào công ty, trưởng phòng còn đặc biệt dặn người mới rằng trong công việc hay cuộc sống có vấn đề gì có thể với ấy”.
      Vũ Hoa cũng gật đầu: “Sếp của bọn tớ cũng thế,nhưng…tìm phó tổng?”.
      “Đương nhiên! Tớ và Ân Khuyết thuộc phòng Quản lý, cậu phòng Thị trường, ra đều là phòng ấy lãnh đạo trực tiếp, tìm ấy tìm ai?”.
      Nhớ lại luôn thản nhiên dặn tôi làm cái này cái kia,làm thêm chạy việc, tôi cảm thấy suy nghĩ này quá chính đáng!
      Vũ Hoa tính tình cẩn trọng, cả nghĩ : “Hay là thôi , người kia là họ hàng trưởng phòng, phó tổng Lâm liệu có trách chúng ta nhiều chuyện, khiến ấy khó xử ”.
      Cũng đúng…lỡ như các sếp nghĩ mình hiểu chuyện toi mất.
      Tư duy tôi khác họ nên mới bẫng như vậy, nghĩ đến đó tôi có phần hổ thẹn vội : “Thế này , hai cậu viết đơn kháng nghị, mình tìm phó tổng Lâm”.
      Ân Khiết lập tức phản đối: “Đừng, muốn cùng , nếu ai hết”.
      Vũ Hoa cũng gật đầu.
      Tôi liền viện bừa cái cớ thuyết phục họ: “ cần, tớ cho, nhiều người quá phó tổng nghĩ chúng ta ép ấy”.
      Dù sao nợ nhiều lo, tôi sợ Lâm Tự Sâm vì chuyện này mà nghĩ xấu về tôi. Trong tình huống hợp lí, tôi phát ra tôi rất vui khi có thể gây chút phiền toái cho . Hơn nữa chuyện này đối với thể là phiền toái được.

      Thế nhưng, sáng hôm sau Lâm Tự Sâm có ở công ty,tôi đợi mỏi mòn đến ba, bốn giờ chiều,cửa văn phòng mới xuất bóng . Tôi lập tức kích động bước tới.
      “Phó tổng, bây giờ có thời gian ?”.
      dừng bước,ánh mắt đảo vòng mặt tôi gì, thẳng vào văn phòng. Tôi do dự rồi cũng vào.
      Vào trong rồi mới .
      “Đóng cửa lại, có chuyện gì?”.
      Tôi đóng cửa trước, lúc quay lại nhìn thấy cởi áo vest,tiện tay ném sang bên.
      Hôm nay ăn mặc khá nghiêm túc, trông chững chạc tuấn tú vô cùng, lúc vào văn phòng lớn thu hút ánh nhìn của mọi người.Bây giờ ném áo vest sang bên, chỉ mặc áo trắng thẳng thơm, đứng bên cạnh bàn rót trà, nút áo cổ tay màu đen thoắt thoắt , trông rất đẹp mắt.
      Tôi bỗng nhớ ra mọi người từng là bác sĩ khoa ngoại, biết mặc áo blouse trắng cầm dao mổ phẫu thuật như thế nào nhỉ…
      Văn phòng lớn bên ngoài vẳng đến tiếng chuyện khiến tôi nhận ra tôi thất thần lúc, thế nhưng tôi cũng chẳng thúc giục, lặng yên đứng bên cạnh, vẻ mặt bình thản để mặc tôi quan sát, tôi có chút lúng túng, vội về chuyện kí túc xá.
      cụp mắt xuống,: “ tìm tôi, là vì chuyện này?”.
      “Vâng…vâng ạ”.
      lặng lẽ hớp ngụm trà,vẻ mặt trầm tĩnh nhận ra cảm xúc gì. Sau đó đặt ly trà xuống,nhấc điện thoại lên.
      Lát sau trưởng phòng Hậu cần tới, tôi chạy ra gọi Vũ Hoa và Ân Khiết vào.
      Trưởng phòng Hậu cần vừa thấy chúng tôi liền xin lỗi trước, gì mà đều do chúng tôi sơ suất trong công việc…Ân Khiết rất khéo lé, tỏ ra thông cảm làm phiền phòng Hậu cần rồi.
      Vũ Hoa trước đây khéo trông giao tiếp, nỡ nụ cười cứng nhắc.
      Hai bên vui vẻ hòa hợp.
      Sau đó trưởng phòng Hậu cần đưa ra vấn đề nan giải chỉ có phòng hai người mà các ba người làm sao đây?
      Chúng tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề đó, nhất thời ngẩn người.
      Nhưng ràng có chỗ cho chúng tôi suy nghĩ, Lâm Tự Sâm quyết định: “Ân Khiết và Vũ Hoa dọn đến đó”.
      Trưởng phòng Hậu cần đương nhiên đồng ý: “Vâng, mời hai bớt chút thời gian điền vào giấy đổi phòng,chúng tôi sắp xếp nhanh nhất có thể”.
      Ân Khiết và Vũ Hoa nhìn nhau rồi bước lên: “Phó tổng, chúng tôi…”.
      Lâm Tự Sâm cho họ cơ hội hết.
      “Chuyện này cứ thế , Nhiệp Hy Quang ở lại”.
      Ân Khiết và Vũ Hoa lo lắng nhìn tôi, tôi lắc đầu,họ đành lặng lẽ ra ngoài.
      Văn phòng tĩnh lặng, Lâm Tư Sâm dựa vào lưng ghế: “ Nhiếp, có ý kiến gì về cách xử lý của tôi ?”.
      Tôi nhất thời để ý thay đổi trong cách xưng hô của . “ có”.
      “Tôi cũng đoán vậy”, ánh mắt nhìn tôi với vẻ giễu cợt, “ Nhiếp nếu cố ý ‘cải trang vi hành’,chắc là để bụng nếu ở gần dân tình hơn chút nhỉ”.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 18
      “Tại sao đàn ông đẹp trai chút là đều kiếm chuyện với chị vậy?”, đường tan sở về kí túc, tôi kiềm được hét gào nổi lòng mình với Khương Duệ ở đầu kia điện thoại.
      Khương Duệ vừa gõ máy tính vừa xoa dịu tôi: “Ôi trời,có gì tốt đâu? Nếu có mỹ nữ chịu làm khó em em vui còn kịp nữa ấy chứ”.
      “..Khương Duệ”.
      “Chị hỏi ta làm sao biết à?”.
      “Đương nhiên là có,em tưởng ta chịu trả lời hay sao?”.
      “Ồ, chị cũng đâu cần hoảng loạn như vậy, ta từ tổng bộ Thịnh Viễn chuyển đến, biết chị ở bên này có gì lạ đâu, nhưng thái độ đó … chị, người ta là bác sĩ ngoại khoa, vừa vào Thịnh Viễn là giám đốc bộ phận,chị chưa từng nghĩ đến vấn đề trong đó à?”.
      “Nghĩ rồi chứ”.
      Đương nhiên là nghĩ,nhưng cảm thấy liên quan gì đến mình cho lắm, nên cũng nghĩ vậy thôi rồi gác sang bên.
      Khương Duệ tiếp: “Nghe mấy năm nay nội bộ Thịnh Viễn đấu đá nhau ghê lắm, lớp già định sẵn người kế tục, con trai lại đông. Sếp của chị đó biết người của ai, nhưng chắc chắn cũng là hạt nhân nòng cốt, bây giờ lại bị đẩy , hơn nữa bác với con trai cả của người đó bên Thịnh Viện có quan hệ tốt lắm, nên em đoán trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết, chị bị vạ lây đấy”.
      Tôi cau mày,phủ định theo trực giác: “ phải đâu,chị cảm giác ấy phải loại người đó”.
      Lâm Tự Sâm vốn có khí chất quang minh chính đại, cho người ta cảm giác thanh cao trong sạch, khó tưởng tượng ấy vì đấu tranh quyền lực mà trút giận lên người tôi.
      ấy là dạng…”, tôi cố gắng hình dung cho Khương Duệ nghe: “Trước kia ấy là bác sĩ mà, chính là dạng bác sĩ nhận phong bì đấy”.
      Khương Duệ rất sửng sốt: “Chị phải thế chứ, người ta đối xử với chị như thế, mà chị còn nghĩ người ta đối xử tốt à? Ôi trời, đây là nhịp điệu của tình sao?”.
      “Chuyện nào ra chuyện đó,…Khương Duệ, Thượng Hải và Tô Châu gần lắm tàu điện ngầm cao tốc mười mấy phút là tới”.
      “Được rồi, được rồi, chọc chị nữa. Cũng đúng mấy người đó đều nham hiểm, nếu muốn làm khó chị đâu để chị thoải mái như vậy, IQ của người ta thấp thế đâu”.
      “…”, sao tôi có cảm giác như bị kích thế nhỉ ?
      “Vậy em nghĩ khả năng tiếp theo là người ta ưa chị. Có phải chị làm chuyện gì xấu người ta có ấn tượng tốt.
      Tôi định ngay là có, nhưng nhớ đến chuyện tải phim bị bắt quả tang…
      Lần đầu gặp nhau lại ngay dưới gầm bàn…
      Bổng á khẩu câm nín.
      Khương Duệ hiểu tôi nhất, lập túc phì cười, hỏi ra còn chọc tôi đời,sau đó còn cảm khái: “Chị ơi, chị mau trưởng thành ”.
      “…Thôi , chị đến kí túc xá rồi, bye bye”.
      Cúp máy nhanh gon, tôi suy nghĩ rồi rút ra kết luận. cho cùng Lâm Tự Sâm đối với tôi như thế là do thành kiến và ấn tượng lần đầu.
      Thành kiến là thứ khó thay đổi nhất, nên thuận theo tự nhiên .
      Dù sao ngoài việc bắt tôi làm thêm và chạy sai vặt cũng chằng làm gì được tôi.

      Tuần tiếp theo sau đó rất ư là bận rộn vì chúng tôi phải tổ chức kiểm kê nhà xưởng cùng với phòng tài vụ và sản xuất. Việc kiểm kê rất mệt mỏi, nên dành cho những lúc quá bận rộn, người của từng phòng cũng lần lượt tham gia.
      Tôi cảm thấy với “ưu đãi” của phó tổng Lâm dành cho mình việc này tôi nhất định thể chạy thoát được, nên chủ động xin , hôm sau tham gia kiểm kê.
      Ở trung tâm quản lý nhà xưởng, nhìn thấy nhân viên phòng tài vụ phối hợp với nhân viên nhà xưởng chính là Âu Kỳ Kỳ, tôi rất vui, trò chuyện chút với chị, Tiểu Tô phụ trách kiểm kê của phòng sản xuất với chúng tôi với vẽ hối lỗi: “ Kỳ Kỳ, Hy Quang, xin lỗi nhé, hôm nay máy in của chúng tôi hỏng rồi, vừa sửa xong nên danh sách chúng tôi chưa in được, hai người ngồi đợi lúc nhé?”.
      sao, cậu cứ in ”.
      Được lười biếng cách danh chính ngôn thuận thế này tôi vui còn kịp nữa là…Tiểu Tô đặt lệnh in xong cũng còn việc gì, rót hai ly nước cho chúng tôi, ngồi xuống trò chuyện. Lát sau máy tính nàng “Tít,tít” tiếng, quay sang, lập tức hưng phấn : “Wow, Kỳ Kỳ, cậu lỗ nặng rồi, Đàm Đàm phòng cậu hôm nay có siêu cấp đẹp trai tới đó”.
      Kỳ Kỳ hưng phấn chồm tới: “Ai thế, ai thế, ở đâu tới?”.
      hỏi Đàm Đàm nè”.
      Đàm Đàm cũng thuộc phòng tài vụ, ở chung phòng với Tiểu Tô, mọi người thường ngày thất thiết nên Tiểu Tô hề ngại ngùng khi chat QQ trước mặt chúng tôi “Cách cách cách” gõ thôi hồi : “Đàm Đàm từ ngân hàng A tới”.
      Tay cầm ly giấy của tôi hơi run lên.
      “Biết họ ta là gì ?”.
      Kỳ Kỳ : “Cái này chắc biết đấu,Đàm Đàm làm về thuế, ngân hàng nước ngoài đa phần là tìm người bên tổ đầu tư, bàn về việc thanh toán gì đó…Ôi trời, đợi mình kiểm kê xong khi về người ta mất rồi”.
      Tiểu Tô : “Cậu ấy biết đó, “tám” với mình đây, tên người ta cũng rất oách, họ hiếm lắm, Trang,…Ủa, Hy Quang em sao vậy?”.
      “Em..em bỗng nhớ văn phòng có chút chuyện, về lát rồi quay lại ngay”.
      “Hả? Gấp lắm à? Danh sách sắp in xong rồi, chúng ta kiểm tra ngay ấy mà…”
      Tôi bỏ lại tiếng gọi của Tiểu Tô sau lưng xa.
      Tôi rất lâu rất lâu rồi nhớ về người ấy, tôi nghĩ thời gian xóa nhòa mọi thứ.
      Tôi nghĩ…
      Thời gian vẫn chưa đủ.
      Thế nhưng khi tôi tựa vào cánh cổng ngăn cách giữa khu xưởng và khu văn phòng, thở hồn hển, tôi bỗng vô cùng cảm kích lần kiểm kê này.
      Nếu nhờ lần kiểm kê này, chắc tôi ở văn phòng, khoảng cách gần như vậy, trước khi lí trí của tôi kiềm chế manh động, tôi chạy đến phòng Tài vụ rồi.
      Cũng để nhìn thấy tôi, thấy bộ dạng quên tình cũ khó coi của tôi.
      giống bây giờ, tôi có thể quay đầu. Quay lại nơi biết diện của , nhưng lại thấy .
      Đó có được xem là tiến bộ?
      Nhất định là thế.


      Tôi quyết định trở về khu xưởng để kiểm kê, thế nhưng nhìn thấy tòa văn phòng ở xa,nơi cánh cửa sổ phòng Tài vụ lại chần chừ, di chuyển nổi bước chân.
      Đến khi nghe thấy cánh cổng lớn mở ra, đoàn người vừa chuyện vừa bước vào.
      Sau đó tôi cảm nhận vài ánh mắt nhìn mình.
      Trong đó có ánh mắt thể phớt lờ.
      Tôi có phần mệt mỏi nhìn vào mắt ta.
      Lâm Tự Sâm.
      đứng đó nhì tôi, trong tay cầm mũ bảo hiểm, phía sau là mấy vị chủ quản bộ phận sản xuất. Phải, gần đây, khu xưởng có mảnh đất mở rộng xây dựng, ở đây cũng có gì lạ.
      Sau vài giây im lặng, : “Nếu tôi nhớ lầm giờ lúc này phải ở công xưởng kiểm kê”.
      Tôi đáp lại có phần ngô nghê: “Tôi về ngay đây”.
      Lâm Tự Sâm gì, nhìn tôi, lại là ánh mắt nhìn xuyện thấu, rồi : “Lần kiểm kê trong tuần này do phụ trách”.
      “Tại sao?”, sửng sốt, phải mọi người thay phiên nhau làm hay sao?
      “Tự động rời vị trí làm việc”, lạnh lùng thốt ra mấy chữ, rồi dẫn đoàn ngươi, được mấy bước ngừng lại , quay sang, “Đương nhiên nếu Nhiếp muốn ai miễn cưỡng”.
      Tôi siết chặt tay: “Tôi rất muốn”.


      Và thế là, trong ánh mắt thương cảm của Ân Khiết, Vũ Hoa và những người vui nỗi đau của tôi, tôi bắt đầu kiểm kê trong vòng tuần.
      Công việc này còn mệt mỏi hơn những gì các tiền bối hình dung. Khu xưởng có mấy kho lớn, mỗi kho vừa to vừa cao, rất nhiều nơi phải ngồi thang máy. Kiểu thang máy thô sơ đến mức xung quanh có gì che chắn, thường xuyên ngừng ở độ cao gần mười mét, sau đó tôi phải chồm người ra để xem tem hàng hóa, đồng thời đếm số lượng.
      Ngồi liên tiếp ba ngày, lúc ra khỏi thang máy chân tôi nhũn ra,bất cẩn té cú thê thảm, hai tay và đầu gối nhuốm máu. Vào đúng lúc kết thúc ngày cuối cùng,tôi lại bị linh kiện rơi từ kệ xuống trúng đầu.
      Tôi cảm thấy cả đời này tôi chưa từng khổ sở như vậy.
      Ân Khiết từng chủ động thay tôi hai ngày, tôi nghiêm nghị từ chối, chỉ tuần thôi có gì ghê gớm đâu.
      Cứ thế nghiên răng chịu đựng đến hết tuần.Khi công việc kiểm kê xong xuôi, tôi cầm danh sách kiểm kê dày cộp ra khỏi phân xưởng,nhận thức sau sắc rằng “khi mơn mỡn khi về bũng beo” mất rồi.


      “Mẹ, tuần này con về…Dạ, chơi với đồng nghiệp”.
      Thứ sáu tan sở tôi về phòng mình mà nằm lăn lộn giường trong phòng mới của Ân Khiết, gọi điện cho mẹ.
      Sau khi đối phó xong với mẹ, Ân Khiết nấu cháo chồm tới: “Hy Quang, ngày mai cậu cùng chơi với bọn mình hả?”.
      ”, tôi nghĩ ngợi gì luôn, ngày mai tôi phải ở nhà lăn lộn giường cả ngày, nhà còn có sức về chơi cái gì.
      “Sao cậu với mẹ là chơi với bọn này”.
      thế thôi, nếu tớ bị sếp hành cho nhúc nhích nổi hả? Ồ, đúng rồi, mai các cậu từ trung tâm trở về nhớ mang cho tớ chút đồ ăn để làm bữa tối nhé”.
      “Bọn này mai vào trung tâm thành phố, trước đó bàn bạc với nhau cậu có nghe vậy”, Ân Khiết đánh tôi cái.
      Đương nhiên tôi nghe, tôi mệt đến độ tai tôi sắp điếc rồi.
      “Vậy các cậu đâu?”.
      “Thượng Hải, có thể về rất muộn, cậu tự tìm đồ ăn nhé”.
      “Thượng Hải?”, tôi ngẩn ngơ ,ngồi dậy.
      “Ừ,cậu biết tớ muốn học ở miền Bắc mà, nếu tới miền Nam làm việc, lại gần như thế đương nhiên phải đến Thượng Hải chơi,ôi trời, chỗ bọn mình Thượng Hải tiện quá rồi,bắt xe ở cổng công ty là được…”.
      “Tớ cũng ”.
      “Vũ Hoa muốn đến chùa Tịnh An thắp hương, ngờ nó lại ngoan đạo như vậy, nhưng cũng ăn thịt nhiều lắm…ủa”, Ân Khiết ngừng việc thao thao bất tuyệt, “Hy Quang, cậu gì?”.
      có gì”,tôi nằm lại xuống giường, cố bằng lúc chất giọng bình thường, “Tớ cũng ”.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 19:
      Sáng sớm hôm sau chúng tôi bắt xe ở cổng công ty. Chủ yếu là Ân Khiết và Vũ Hoa, chứ tôi ngồi bên bồn hoa kế bên ngủ gà ngủ gật. Trong lúc mơ màng hình như nghe thấy giọng vui mừng của Ân Khiết: “ Phó tổng Lâm, cũng Thượng Hải à?”.
      Sao ấy lại ở đây?.
      Tôi sửng sốt, ngẩng đầu lên ngay, thế nhưng muộn.
      Tôi nghe thấy giọng nhàng của Lâm Tự Sâm: “Ừ, tôi có thể dẫn các đến đó!”.
      Tôi vội nháy mắt với Ân Khiết ý bảo ấy từ chối, Ân Khiết giả vờ thấy thôi còn kéo tôi lại, đẩy về phía ghế phụ: “Cám ơn phó tổng Lâm! Hy Quang, cậu ngồi phía trước !.
      nàng lớn tiếng , rồi thầm dặn tôi: “Cơ hội tốt đó, cậu cố tạo mối quan hệ tốt với phó tổng Lâm , dù sao bây giờ phải lúc làm việc, mọi người thoải mái hơn”.
      nàng kéo Vũ Hoa chui nhanh ra phía sau, cho tôi từ chối, “rầm”, tiếng đóng cửa lại.
      Tồi đành ngồi phía trước.
      Trong gian hẹp, người bên cạnh có tồn tại to lớn thể phớt lờ, tôi hiểu sao chịu làm tài xế. Lúc thả lỏng tay, tay gần như chạm vào áo tôi. Tôi lặng lẽ kéo áo, ngồi dịch sang bên.
      Tay khựng lại, vẽ mặt dửng dưng đạp chân ga.
      Chiếc xe chạy bon bon, Ân Khiết nhéo mạnh vào cánh tay tôi, ra hiệu muốn tôi gì đó, tôi lại co người sang bên cạnh mặc kệ nàng.
      Lâm Tự Sâm liếc nhìn chúng tôi.
      Ân Khiết vội rút tay lại, cười giả lả mấy tiếng.
      Lâm Tự Sâm hỏi gọn: “Các bạn muốn đâu?”.
      “Bọn em muốn đến chùa Tịnh An trước, Vũ Hoa thích nhất cầu thần khấn phật, là cầu tài ở chùa Tịnh An rất linh nghiệm… Em muốn bến Thượng Hải chơi, tuy mọi người đều rằng chỉ những người ở tỉnh khác mới tới đó, nhưng em phải người ở tỉnh khác mà ha ha ha…”.
      Có Ân Khiết khí đến nổi nhạt nhẽo. Lâm Tự Sâm hỏi câu, Ân Khiết líu ríu thôi hồi.
      Cơn buồn ngủ lại ập tới, tôi đưa tay che miệng len lén ngáp cái…
      Líu ra líu ríu..
      Trong tiếng làm nhàm có tiết tấu của Ân Khiết, tôi chống cự nổi cơn buồn ngủ, mơ mơ màng màng ngủ thiếp , loáng thoáng nghe Ân Khiết : “Hy Quang, dạo này rất mệt mỏi…Nghe kiểm kê phải trèo lên thang máy leo lên leo xuống gì đó. Hy Quang còn bị ngả cú, tay và chân đều bị sướt da, còn bị linh kiện ngả vào đầu…”.


      Đến khi tôi bị Vũ Hoa lắc cho tỉnh lại đến chùa Tĩnh An. Ân Khiết và Vũ Hoa cùng cảm ơn Lâm Tự Sâm, tôi lẳng lặng xuống xe.
      Đứng bên cạnh xe, bất cẩn nhìn vào mắt , tôi quay đầu tránh né, ngắm ngôi chùa sắc vàng óng ánh.

      Lâm Tự Sâm lái xe , Vũ Hoa nhìn theo chiếc xe,cảm động : “Phó tổng Lâm là người tốt, tớ còn tưởng vừa đến Thượng Hải ấy bắt chúng ta xuống xe tự vẫy taxi chứ”.
      Ân Khiết độc miệng : “Người ta thấy Hy Quang ngủ như heo ấy, ngại đuổi chúng ta xuống đó!”, vừa vừa chỉ trích tôi: “Cơ hội tốt như thế, có phải lúc làm đâu, vậy mà cậu chịu mấy câu để tạo mối quan hệ tốt”.
      Tôi : “Tớ cần nịnh nọt ấy”.
      Ân Khiết tức tối : “Sao cậu cứng nhắc thế nhỉ!”.
      Vũ Hoa vội hòa giải: “Được rồi, đừng cãi nhau trước cửa chùa, bọn mình vào trong ”.
      Ân Khiết bực bội : “Ai cãi nhau với cậu ấy”.
      Tôi đáp: “Đúng rồi, ai cãải nhau người đó là heo!”.
      Ân Khiết thụi tôi hai cái, rồi cười rộ lên.
      Vũ Hoa đẩy chúng tôi vào trong chùa. Ân Khiết thấy giá vào cửa mấy chục tệ kiên quyết chịu vào. Tôi có cách nào đành theo Vũ Hoa .
      Nhưng khi tôi quỳ tấm bồ đoàn, tôi lại thấy băn khoăn.
      Cầu xin, cầu xin cái gì bây giờ?
      Trong khoảnh khắc chập tay, đáp án ra. Trong đầu tôi xuất cha me, phải chính tôi, phải người đó, mà là…
      Lâm Tự Sâm…
      Tôi chắp tay, nhắm mắt, thành tâm cầu khuẩn. Xin hãy cho phó tổng Lâm Tự Sâm biến mất , thăng chức hay về lại tổng bộ, sao cũng được, bị người ngoài hành tinh bắt cũng vô tư, cầu mong ấy mau chóng biến mất…
      Ước nguyện xong, tôi cảm thấy chuyến này tệ, tâm trạng tươi tỉnh hơn nhiều, Vũ Hoa cũng tỏ ra như ngày mai phát tài tới nơi, cùng Ân Khiết đến bến Thượng Hải. Bên đó chẳng có gì vui, dạo lát là đến giờ ăn.
      Nhưng chuyện ăn uống này, tôi và Ân Khiết lại chia thành hai phe.
      Ân Khiết lòng muốn miếu Thành Hoàng, “Bên đó cũng là thắng cảnh của Thượng Hải mà, ăn và chơi đều thuận lợi”.
      Tôi : “Chúng ta qua sông ”.
      “Sao lại phố Đông, miếu Thành Hoàng gần hơn, hơn nữa có lễ hội ăn vặt, cậu nghĩ thử xem phố xá đầy ắp thức ăn ngon, lại đặt! miếu Thành Hoàng !”.
      “Chỗ nào có đồ ăn, hơn nữa qua chỗ kia tớ khao bữa hoành tráng”.
      Ân Khiết chồm tới: “ hay giả? Cậu khao á?”.
      Tôi gật đầu, nhấn mạnh: “Bữa hoành tráng”.
      Ân Khiết cũng vật vã: “Nhưng tớ cũng muốn ăn vặt”.
      “Bên kia nhiều trai đẹp lắm, hơn nữa lại giỏi giang”.
      Ân Khiết mắt sáng rực: “ à?”.
      “Tất nhiên, bên đó là trung tâm tiền tệ cơ mà, nơi có sức sống nhất Thượng Hải, công ty cổ phiếu này, ngân hàng này..”, tôi dừng lại, “…Tóm lại ,trai đẹp có ở khắp nơi!”.
      Ân Khiết quả quyết chữ: “”.
      Chúng tôi bắt taxi .
      Từ khi tôi có nhiều trai đẹp, taxi vừa ra khỏi đường hầm vượt sông, mắt Ân Khiết sáng rực nhìn khắp phố, nhìn lúc, nàng quay lại như phát điều gì lạ, “Tổng bộ Thịnh Viễn cũng ở bên này, các cậu xem giờ phó tổng Lâm có ở Thịnh Viễn ? Vậy chúng ta có thể nhờ xe ấy về?”.
      Tôi lơ đãng “ừ” tiếng, rồi với bác tài xế xe: “Bác tài, đến tòa nhà Thịnh Viễn”.
      Ân Khiết bàng hoàng nhìn tôi.
      Xuống xe, Vũ Hoa liền kéo tay tôi: “Hy Quang,…cậu tìm pho tổng Lâm à?”.
      “Gì cơ…?”,tôi hoàn hồn, “Chúng ta ăn ở gần đây nhé”.
      Trong nhà hàng gần đó có rất nhiều chỗ ăn, chọn quán ngồi xuống. Vũ Hoa hỏi tôi với vẻ lo âu: “Nơi này liệu có hơi đắt ?”.
      “Làm thêm nhiều như thế, cũng có tiền tăng ca mà, sao”, tôi nhìn thực đơn, nhanh nhẹn gọi bàn đồ ăn, Ân Khiết cứ ra sức nháy mắt với tôi, đợi phục vụ rồi, nàng gào lên: “Hy Quang, cậu điên hả, bao nhiêu đồ ăn cũng phải sáu, bẩy trăm tệ, hơn nữa chắc chắn là ăn hết đâu”.
      “Vậy ăn nhiều hơn chút”.
      Tôi ngước lên nhìn bên ngoài cửa sổ, từ xa logo hình tròn, lấp lánh ánh sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.
      Bữa ăn này mất cả tiếng rưỡi đồng hồ, hề ngạc nhiên là mọi người no kềnh càng, Ân Khiết vừa nhờ phục vụ gói đồ ăn mang về, vừa xoa bụng : “Tớ cảm thấy thể ăn nổi hột cơm nữa”.
      Vũ Hoa hỏi: “Tiếp theo chúng ta đâu?”.
      Tôi : “Dưới lầu có quán cà phê trà chiều rất nổi tiếng, chúng ta đến chỗổ đó nhé?”.
      Ân Khiết câm nín: “Tớ xin cậu. chúng ta đến chỗ khác được , đừng ăn nữa”.
      “Nghe ở đó bánh ngọt rất ngon”.
      được, dù ngon mấy tớ cũng ăn nổi nữa”.
      “…Đầu gối tớ đau, được đâu”.
      Ân Khiết kéo Vũ Hoa, nước mắt đầm đìa theo tôi uống trà chiều.
      Tuy miệng ăn ăn nổi,nhưng bánh kem đẹp mắt vừa mang lên là nàng liền tươi tỉnh hẳn, ăn nhanh hơn bất kỳ ai.
      Vũ Hoa bất lực : “Chẳng phải dạo này cậu giảm cân hay sao, cho dù hiếm khi cũng đâu cần thế này, mấy hôm trước nhịn đói là vô ích rồi”.
      Ân Khiết hùng hồn đáp: “Chính vì mấy hôm trước ăn quá ít nên tớ mới thế. Nỗi lòng mở to mắt nhìn thức ăn ngon dấu trước mặt mà lại thể ăn, các cậu có hiểu ? Trước đó kiềm chế nhưng mấy hôm sau càng nhìn càng thèm, sau đó kiềm chế nổi, càng kiềm nén càng khó kiểm soát! Haizzz, thà nhìn thấy đồ ăn ngon sao… Những người chưa từng giảm cân như các cậu hiểu đâu!”.
      Càng kiềm nén càng khó kiểm soát ư?.
      “ Có gì mà hiểu”, tôi khuấy trà sữa, nhìn ra ngoài cửa sổ.
      “Thôi , cậu có giảm cân đâu, sao cậu có thể hiểu được”.
      Ân Khiết ăn mấy miếng bánh thể ăn nổi nữa, cùng tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Hy Quang, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ nãy giờ rồi, có thấy trai đẹp ? Sao tớ thấy ai cả”.
      Vũ Hoa yếu ớt : “Trước đó tớ muốn hỏi hai cậu, hôm nay thứ bảy mà…trai đẹp cũng làm”.
      Tôi ngây ngẩn, bổng nhiên cảm thấy toàn thân rã rời.
      Đúng rồi hôm nay thứ bảy, nếu phải thứ bảy sao tôi có thời gian rãnh rỗi Thượng Hải… Nếu là thứ bảy người ta làm.
      Tôi làm thêm nhiều đến nổi lú lẩn rồi, ngay cả điều này mà cùng quên.
      Ân Khiết như thể đau thiết sống: “Bọn mình bị Hy Quang lừa phỉnh rồi! Hy Quang cậu thừa nhận cậu thèm thức ăn bên này phải ?”
      Chúng tôi cùng ra khỏi quán cà phê, phố khách bộ hành rất đông. Tôi lại ngước nhìn lên ,nhìn dãy cửa sổ ở dãy nhà ấy, ngơ ngẩn dừng bước.
      Bấy nhiêu ô cửa sổ, bình thường ấy nhìn xuống từ ô cửa sổ nào.
      “Hy Quang”.
      “Hy Quang, cậu nghĩ gì thế? thôi!”.
      Tôi nghĩ gì nhỉ?
      Tôi đứng con phố người qua lại đông đúc, mỗi phút đều có biết bao người qua lại, từ phía trước tiến lại, bước qua tôi. Tôi nhìn thấy bao nhiêu người xa lạ, chỉ .
      Tôi biết mối ngày qua nơi này, tôi biết ở góc nào trong thành phố này, có lẽ ở ngay con phố kế bên,cũng có lẽ ngay giây phút sau đứng ngay ở chổ tôi đứng.
      Nhưng lúc này đây tôi gặp được.
      mãi biêt rằng, có người từng đứng đây, tưởng tượng khi được gặp .


      Ân Khiết kéo tay áo tôi: “Hy Quang, sao ? Nghĩ gì vậy?”.
      “Hử? nghĩ gì,chỉ thấy,,,”, tôi thầm, “gặp nhau ở Thượng Hải, thực là quá khó”.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 20
      Type: Huyền
      Tôi ngủ suốt ngày trong phòng ký túc.
      Đến tối ngủ nổi nữa, lăn lộn lâu rồi bò dậy chơi game cả đêm. Sáng thứ Hai, tôi làm với tinh thần kiệt quệ. đường còn nghĩ, Lâm Tự Sâm thấy bộ dạng này của tôi, chưa biết chừng còn mỉa mai mấy câu, ai ngờ mới vào văn phòng nghe tin đáng sợ.
      “Hình như phó tổng Lâm bị tai nạn giao thông”.
      thể nào?Trong tích tắc tôi tỉnh cả ngủ, nhớ lại lời ước của mình trong chùa…lẽ nào…
      Tôi túm lấy Tưởng Á là người phao tin, căng thẳng : “ ấy sao chứ?”.
      Tưởng Á nghi ngờ nhìn tôi, giọng lập tức chua cay: “Nhiếp Hy Quang, căng thẳng làm gì, nhận ra lại quan tâm phó tổng Lâm như vậy đấy”.
      xong ta quay ngoắt người bỏ , cho tôi chút tin tức có ích nào.
      Cũng may là cuộc họp các phòng ban được triển khai nhanh chóng, người chủ trì cuộc họp là tổng giám đốc Trương, bình thường vẫn hay quản mấy chuyện này. Tổng giám đốc Trương thông báo rằng phó tổng Lâm bị tai nạn giao thông, may mà có gì nguy hiểm, nhưng cũng phải tĩnh dưỡng vài tuần.
      “Công việc tháng này của phó tổng Lâm do tôi tiếp quản, nhưng gần đây việc mở rộng khu nhà xưởng có lúc vẫn cần cậu ấy xem rồi cho ý kiến, nên cần người đến nhà phó tổng Lâm đưa văn kiện, cũng thường xuyên lắm, tuần chỉ hai lần thôi, có ai tình nguyện ?”
      Tổng giám đốc Trương nhìn quanh, tôi đứng lên trước tiên khi mọi người xôn xao: “Tổng giám đốc Trương, tôi ạ”.
      Mọi người quay lại nhìn tôi, tôi ho tiếng giải thích: “Đầu tiên đương nhiên là việc mở rộng nhà xưởng tôi vẫn luôn bám sát, sau nữa là mọi người đều biết rằng phó tổng Lâm có ấn tượng mấy tốt đẹp về tôi”.
      Có lẽ nghĩ đến những tình huống thường ngày nên ánh mắt các đồng nghiệp hơi dịu lại.
      Tôi tiếp tục kể: “Nên tôi muốn tranh thủ cơ hội này, cải thiện ấn tượng của phó tổng Lâm về tôi”.
      Tiện thể cứu rỗi cảm giác tội lỗi trong lòng…quan trọng là cái này.
      Ánh mắt tôi lấp lánh nhìn tổng giám đốc Trương, có lẽ ông ta cũng bị ánh mắt nóng bỏng của tôi làm cho lóa mắt, lập tức quyết định: “Vậy nhé”.
      Thế là chiều hôm sau, tôi ôm chồng công việc dày cộp chạy đến nhà phó tổng Lâm. Người mở cửa là dì khoảng hơn năm mươi tuổi, chắc bà cũng biết công ty có người tới nên cực kỳ lịch .
      “Chào dì, xin hỏi có phải là nhà của Lâm Tự Sâm ạ?”
      “Đúng rồi đúng rồi, bên công ty của cậu Lâm phải , cậu ấy chờ trong thư phòng, mau vào .”
      Tôi thay dép lê, ôm công văn lấy vào thư phòng của Lâm Tự Sâm. Thế nhưng đứng trước cửa tôi lại rụt rè, bỗng thấy sinh cảm giác như tội phạm gặp người bị hại vậy.
      Tôi kéo dì lại: “Dì ơi, phó tổng Lâm thế nào rồi, có chuyện gì ?Bác sĩ thế nào ạ?”.
      sao sao, có gì nguy hiểm, chỉ là vết thương cũ tái phát thôi!Tĩnh dưỡng là được, bây giờ tốt nhất là nên lại, cũng được đứng quá lâu.”
      được lại?
      Tôi biết mình ước lại linh như thế, biến mất là biến mất, còn thảm như vậy…Mấy hôm trước tôi còn rất căm phẫn Lâm Tự Sâm, bây giờ chỉ thấy luống cuống.
      Tôi thấp thỏm hỏi: “…Vậy liệu cháu vào có tiện ạ?Hay là dì giúp cháu đưa công văn này cho phó tổng?”.
      : “Để tôi hỏi cậu Lâm, đợi ở đây nhé”.
      định gõ cửa nghe giọng trầm trầm của phó tổng Lâm vọng ra: “Ai ở ngoài đó?”.
      “Cậu Lâm, là nhân viên của công ty cậu, bé rất nhanh nhẹn hoạt bát mang công văn đến, cậu xem có tiện cho ấy vào , hay là để tôi mang vào cho.”
      Trong phòng im lặng.
      “Để ấy vào.”
      Tôi đẩy cửa thư phòng, ngay từ đầu vội vã nhìn Lâm Tự Sâm.
      Quả nhiên ngồi ghế.
      Trước cửa sổ lớn chạm đất ánh sang rất đẹp, mặc áo len màu xám nhạt, đầu gối đắp tấm thảm mỏng, cúi đầu xem tạp chí.
      Tuy từ đầu đến chân thấy có chỗ nào bị thương, nhưng nhìn kiểu gì tôi cũng thấy cứ như là thương binh vậy.
      “Phó tổng Lâm”, tôi hơi căng thẳng đến trước mặt , đưa công văn ra.
      nhìn vào mắt tôi.
      “Là à?”
      Tô lúng túng: “Vâng, nhưng người khác đều bận cả”.
      Tôi thể là tôi đến xem mức độ bị tôi nguyền rủa thế nào, chỉ viện bừa lý do chẳng có mấy sức thuyết phục. Ánh mắt nhìn tôi có vẻ dò xét, tôi lúng túng, vội cúi đầu xuống.
      gấp cuốn tạp chí lại đặt sang bên, đón lấy tài liệu, dặn dì giúp việc đứng bên cạnh: “Dì Trần, dẫn ấy đến phòng khách ngồi nhé”.
      Lần này ngồi hơn tiếng đồng hồ, suýt nữa tôi ngủ gục sofa, về sau phải lấy điện thoại ra chơi game cho tỉnh táo…
      Trước khi tôi nhìn thấy Lâm Tự Sâm nữa, dì giúp việc đưa văn kiện phê xong cho tôi, sau đó lại đưa tôi tờ giấy.
      “Tiên sinh bảo ngày mai mang hợp đồng ghi này đến.”
      Tôi ngớ ra, phải tuần hai lần sao, ngày mai phải đến nữa ư? Cúi xuống nhìn, dòng chữ phóng khoáng mà quen thuộc đó chính là nét chữ của Lâm Tự Sâm.
      Chiều hôm sau, tôi lại mang công văn đến cho đúng giờ, rồi chuẩn bị ra phòng khách ngồi đợi.
      Ngồi ngoài phòng khách quá buồn chán, nhưng tôi bi thảm nhận ra mình đến quá vội, điện thoại để quên ở văn phòng rồi, game chơi được, thế là lúc ra khỏi thư phòng, tôi dè dặt hỏi: “Phó tổng, tôi có thể đọc tạp chí ở ngoài phòng khách ?”.
      Dù sao cũng là đồ của người ta, tôi tiện xem.
      ngẩng lên, : “ xem hiểu đâu”.
      Hả?
      “Đều là tuần san y học nước ngoài.”
      “Ồ, vậy tôi ra ngoài đợi”, tôi rất xấu hổ, chuẩ bị chuồn .
      “Đợi .”
      Tôi nhìn .
      ngồi đây”, vẻ mặt lạnh nhạt, “Tôi có vài việc muốn hỏi ”.

      Đưa công văn mà còn bị tra khảo ư…Tôi lặng lẽ ngồi xuống sofa, kết quả hơn tiếng qua , xem tôi như tồn tại, hoàn toàn hỏi dù bất cứ câu nào, đến khi kết thúc mới : “Chiều mai dì Trần có việc về Thượng Hải, tự mở cửa.”
      “Hả?”, chuyện gì thế này?
      “Chẳng lẽ bắt tô mở cửa?”
      “Ồ.”
      Tôi ngờ nghệch nhận lấy chìa khóa từ dì giúp việc, cảm giác rất kỳ dị, đưa văn kiện thôi mà, sao bỗng dưng tôi có chìa khóa nhà thế này?
      Ra khỏi nhà tôi mới nghĩ ra, ngày mai tôi lại phải tới! Tức là, đến nhà ba ngày liên tiếp?
      Tôi dám tưởng tượng đến ánh mắt của các đồng nghiệp nữa.
      Hay là ngày mai tôi giả vờ nghỉ phép rồi lén đến nhà ? được, được, thế chẳng phải càng khiến người ta nghĩ bậy hay sao.
      Chưa đợi tôi nghĩ ra kế sách ổn thỏa nhất, đến lúc phải tới nhà phó tổng Lâm rồi, lần này đừng là bọn Tưởng Á, ngay cả ánh mắt Ân Khiết cũng viết rành rành – cậu và phó tổng Lâm phát triển quan hệ mờ ám rồi hả?
      Được thôi, nếu mọi người nghi ngờ rồi tôi cũng… căng thẳng nữa!
      Tôi thản nhiên xách văn kiện đến nhà Lâm Tự Sâm.
      Ngoài việc tự mở cửa ra chẳng có gì khác lạ.
      Chỉ là hình như yên tĩnh đến bất ngờ.
      Buổi chiều mùa thu, Lâm Tự Sâm vẫn ngồi xem văn kiện, tôi vẫn ngồi thẫn thờ sofa. Ánh mắt lướt từ tán tán cây ngoài cửa sổ, đến sách kệ, rồi bình hoa bàn, cuối cùng dừng lại ở ly nước rỗng đặt cạnh bình hoa.
      quan tâm đối với bệnh nhân, tôi chủ động hỏi thăm: “Phó tổng, có cần tôi rót chút nước cho ?”.
      Động tác lật văn kiện của khựng lại, sau đó mới chậm rãi tiếp tục nhưng gì, đúng lúc tôi tưởng mình nhiều chuyện gật đầu.
      Tôi vội vàng cầm ly nước chạy vào nhà bếp, xách thử ấm nước nóng, trống rỗng.
      Tôi chạy đến cửa thư phòng thò đầu vào: “Phó tổng, xin hãy chờ mấy phút, nước sôi hết rồi, tôi đun ”.
      ngước lên nhìn tôi, rồi lại cúi xuống. Tôi vò đầu, xem như ngầm đồng ý, lại chạy về nhà bếp, nhìn ấm ước chờ nước sôi.
      Đun nước xong, rót ra, mang đến thư phòng, cẩn thận đưa đến trước mặt .
      thêm đá viên ở trong tủ lạnh, nên nóng lắm đâu, bây giờ uống được rồi.”
      lại đón lấy, ánh mắt dừng lại ở ly nước trong tay tôi lúc, rồi từ từ di chuyển đến mặt tôi.
      “Nhiếp Hy Quang, vì sao thấy áy náy?”
      “Gì…gì cơ ạ?”
      “Gương mặt giấu được tâm tư đâu” gọn, “Hôm đầu tới, tôi thấy rất áy náy, vì sao?”.
      “Tôi..”
      Tôi bị nhìn đến mất tự nhiên, thầm nghĩ tôi phải cố ý nguyền rủa đâu…Hơn nữa tôi phải trả lời thế nào đây, rằng mình rủa trong chùa, nên bị tai nạn?Chẳng khoa học tí nào…
      đợi tôi hết.
      “Nhiếp Hy Quang, đây là lần thứ hai tôi bị tai nạn xe”, nhìn tôi, giọng trầm thấp.
      “Lần tai nạn trước, cắt đứt con đường nghề nghiệp của tôi.”
      Con đường nghề nghiệp?Tôi ngớ ra, mới ý thức được về nghề cũ của , bác sĩ khoa ngoại cầm dao phẫu thuật.
      Bác sĩ khoa ngoại quan trọng nhất là…
      Ánh mắt tôi bất giác nhìn vào tay , tay rất đẹp, thon thả mạnh mẽ, các long xương rệt, tôi tưởng tượng cảnh đôi tay này cầm dao mổ, chắc chắn rất đẹp mắt.
      …”, tôi ngừng lại kịp thời, vô cùng hối tiếc.
      “Tay tôi…”, gật đầu, ánh mắt nhìn tôi chăm chú, “Nếu lần tai nạn này có thể khơi gợi hồi ức xa xưa của Nhiếp, vậy tôi cảm thấy rất vui”.
      Hồi ức xa xưa gì?
      Tôi hoang mang nhìn : “ gì thế?”.
      đáp.
      Ánh mắt lại như đóng băng nhanh chóng, thu ánh nhìn lại, giọng chậm rãi trầm ấm lúc nãy cũng nhanh chóng chuyển thành lạnh nhạt.
      có thể về rồi.”
      Hôm sau tôi nhận được thông báo rằng sau này cần mang văn kiện đến cho phó tổng Lâm nữa. Tôi ngờ nghệch nhận ra, lẽ nào tôi lại đắc tội với rồi?
      Ngài Lâm này, cũng dễ đắc tội quá!
      Tôi ôm đầu khổ sở suy nghĩ, cũng nghĩ ra mình sai câu nào.
      “Toi rồi”, tôi khổ sở với Ân Khiết, “ Khi ấy quay về, tớ lại phải đối mặt với lò luyện ngục làm thêm thê thảm rồi”.
      Thế nhưng lần này tôi đoán sai, hai tuần sau Lâm Tự Sâm quay lại, để cho tôi tự do rảnh rỗi triệt để. Thậm chí có lần tôi lên mạng vào giờ làm việc, qua sau lưng tôi mà cũng làm như nhìn thấy.
      Ân Khiết chúc mừng tôi: “Hy Quang, xem ra cậu đưa công văn đến mấy lần cũng hiệu quả đó chứ, nhìn kìa, phó tổng Lâm còn bắt cậu làm thêm nữa”.
      Phải ?
      Là ảo giác của tôi ư?Sao tôi cứ thấy thái độ của Lâm Tự Sâm đối với tôi càng tệ hơn?

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 21
      Nhưng cần làm thêm vẫn là chuyện tốt.
      Tôi băn khoăn hai ngày rồi quên hẳn vấn đề này, lại bắt đầu hưởng thụ cuộc sống làm nhàng thoải mái.
      vào tháng Mười hai, thời tiết dần lạnh, quần áo phải mặc thêm nhiều, đồ cần giặt cũng nhiều hơn. Thế là tôi thường xuyên gói quần áo lại, mang đến chỗ máy giặt bên Ân Khiết.
      Hôm đó tôi lại mang túi quần áo tới, kết quả đến đó thấy Ân Khiết ngồi sàn trước cửa nghịch điện thoại.
      Tôi choáng: “ phải chứ, chẳng phải cậu cậu có ở phòng sao?”
      Ân Khiết phủi mông đứng lên: “ tớ đây, hê hê, quên mang chìa khóa nên lừa cậu đến chơi với tớ”.
      “Cậu lại quên mang chìa khóa…”
      Tôi bó tay, về công việc Ân Khiết rất nhanh nhẹn đáng tin, nhưng trong cuộc sống cẩu thả đến độ biết phải sao nữa. Chuyện nàng quên mang chìa khóa vẫn thường xảy ra khi chúng tôi ở cùng phòng, sau khi đến đây, tôi gặp phải chuyện này cũng là lần thứ hai rồi.
      “Vũ Hoa cũng có ở đây à?”
      “Cậu ấy Côn Sơn chơi với bạn rồi, biết mấy giờ mới về, lúc nãy đến phòng quản lý ký túc mượn chìa khóa dự phòng, kết quả là chẳng có ai, xui xẻo chết được.”
      Tôi nhớ lại, lúc nãy tôi lên, trong phòng quản lý hình như vẫn có ai. Bó tay rồi, tôi hỏi: “Cửa sổ có mở ?”
      mở, Hy Quang cậu lại leo cửa sổ hả, đừng mà, sắp tối rồi, nguy hiểm lắm. Hay cứ đợi người quản lý về rồi tính.”
      “Ai biết phải đợi tới bao giờ”, tôi đặt quần áo xuống đất, “ có chuyện gì đâu, dù sao cũng phải lần đầu”.
      Ký túc của họ ở lầu hai. Bệ cửa sổ lầu hai rộng tới mét, hơn nữa còn nối với nhau, nhìn xa trong như bồn hoa lớn vậy, nên bước lên hoàn toàn nguy hiểm, chỉ cần chú ý tránh những thứ lầu ném xuống là được.
      Gõ cửa đến mấy phòng cũng có ai, đến phòng thứ năm mới có người, tôi trèo ra ngoài từ cửa sổ của người ta, từ từ dựa vào tường đến phòng Ân Khiết. Tôi rất vững vàng, lúc sắp tới nơi bỗng nghe thấy bên dưới có tiếng hét thất thanh.
      Tôi vô thức quay đầu lại nhìn, thấy gương mặt căng thẳng của Lâm Tự Sâm, và cả trẻ ăn vận rất thời thượng tỏ ra hoảng sợ đứng cạnh , sau đó chân như đạp phải thứ gì đó trơn trượt…
      Thế là tôi rơi xuống từ bệ cửa sổ.
      Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt, trong đầu tôi chẳng kịp phản ứng gì, rơi phịch xuống cây tùng, sau đó lại từ cây tùng lăn xuống đất.
      Trong tích tắc chạm đất, tôi cảm thấy cánh tay đón lấy tôi, nhưng va chạm mạnh vẫn khiến đầu tôi đập xuống đất, đau nhói từng cơn.
      Sau hồi trời đất chao đảo, tôi mở mắt, ngơ ngẩn nhìn đôi mắt lo âu kia, trong đó thoảng nỗi kinh hoàng chưa từng thấy.
      Lâm Tự Sâm?

      nhanh chóng đặt tôi ngồi ngay ngắn, quỳ gồi cạnh tôi, tay mở cổ áo tôi ra, tay kia ấn lên động mạch.
      “Nhiếp Hy Quang!”
      gọi tên tôi, sắc mặt trắng bệch và nghiêm nghị, tôi vẫn chưa hoàn hồn lại sau cơn chấn động ngã lầu, đờ đẫn nhìn .
      “Đừng sợ, nhìn tôi, có nghe tôi ?”
      “Có.”
      “Trả lời tôi, hôm nay thứ mấy?”
      “Chủ nhật.”
      Tôi cảm thấy mình trả lời , nhưng lại có chút hoài nghi, biết phát ra thanh chưa, trong đầu cứ có cảm giác choáng váng ập tới, tôi khó chịu nhắm nghiềm mắt lại.
      Nhưng tôi cảm thấy trí óc vẫn minh mẫn, có thể nghe thấy tiếng người xung quanh chuyện, nghe thấy tiếng người xung quanh chuyện, nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt của Ân Khiết và giọng nữ lạ, nghe thấy giọng rất nghiêm nghị và trấn tĩnh của Lâm Tự Sâm…
      Nhưng gì?
      Tất cả dần dần trôi xa…
      Giữa chừng tôi tỉnh lại mấy lần, có lần tỉnh thấy hình như nằm xe cấp cứu, tôi nghe Lâm Tự Sâm gọi điện, “… có vết thương đầu nào ràng, tìm thấy tụ máu ở đầu, những chỗ khác đều bình thường, nhưng có triệu chứng mất ý thức tạm thời…Ừ, chuẩn bị , phải chụp CT đầu…”.
      Sau đó đến bệnh viện…Thực ra về sau tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều, chỉ là buồn ngủ vô cùng nhưng bị người ta gọi dậy liên tục, trước mắt cứ thấy màu áo xanh nhạt lay động…
      Khi tôi tỉnh lại trời tối rồi.
      Tôi mở mắt, thứ ra vẫn là cái áo màu xanh nhạt ấy.
      Dưới ánh đèn hơi mở của phòng bệnh, Lâm Tự Sâm nhắm mắt ngồi dựa vào sofa cạnh cửa sổ, như thể ngủ say, mái tóc hơi rối, áo nhăn nhúm, hoàn toàn còn phong thái gọn ghẽ ung dung thường ngày.
      …vẫn ở đây?
      Ánh mắt tôi dừng lại ở lúc rồi quay , nhìn quanh vòng, lúc nhìn Lâm Tự Sâm lần nữa bất giác giật bắn mình. biết tỉnh dậy từ lúc nào, mở mắt ra và nhìn tôi lặng lẽ.
      Tôi muốn mở miệng, nhưng há miệng ra lại phát ra tiếng, cổ họng khô rát đau đớn.
      đứng dậy, rót ly nước ấm rồi tới chỗ tôi, tôi vừa định nhổm dậy đỡ tôi, giúp tôi uống nước.
      Cánh tay mạnh mẽ khoác chặt vai tôi, truyền đến cảm giác nóng bỏng, tôi gần như dựa vào ngực , chiếc cằm kiên nghị của ở ngay trước mắt, hơi thở hòa vào nhau, khoảng cách gần đến bất an, tôi hơi lúng túng, uống nhanh mấy ngụm nước…
      “Cám ơn.”
      đỡ tôi nằm xuống, im lặng đặt ly nước sang bên.
      Bây giờ tôi còn chút váng vất nào nữa, tự cảm thấy khỏe. Thế nhưng thấy im lặng như thế, tôi lại thấy hơi lo lắng, kìm được hỏi: “ Tôi… sao chứ?”.
      tên gì?”, mở miệng, giọng khan đến lạ lung.
      “…”, tình huống gì thế này? “Nhiếp…Hy Quang?”.
      “Còn tôi?”
      “…Lâm Tự Sâm.”
      “Tôi là cháu ngoại của Thịnh Tiên Dân”, nhìn tôi, bất ngờ .
      Thịnh Tiên Dân? Chủ tịch Thịnh Viễn?
      Tôi nghi ngờ: “… chưa từng với tôi mà?”.
      khựng lại.
      “Rất tốt, ý thức của rất minh mẫn”, đứng thẳng, như kiềm chế gì đó, nhìn nơi khác và cố gắng bình thản kể lại: “Tình trạng giờ rất ổn, các xét nghiệm kiểm tra đều có vấn đề, trừ số vết thương ngoài da ra có gì đáng lo ngại. Nhưng tốt nhất là nên ở lại kiểm tra, Ân Khiết theo xe cấp cứu tới đây, tôi bảo ấy về rồi, ngày mai tới chăm sóc ”.
      “Ồ, chắc ấy sợ chết khiếp rồi.”
      “Ha, sợ chết khiếp à.”
      Câu đó biết đụng trúng quả mìn nào, mà bỗng dưng thể duy trì được vẻ bình tĩnh nữa, “Tôi cảm thấy lạ lùng vì tấm lòng quan tâm thương người của Nhiếp tiểu thư đây, lúc này mà còn nghĩ đến tâm trạng của người khác”.
      Tôi giật bắn mình trước cảm xúc bất ngờ bùng phát của , mở to mắt nhìn , nên lời, tôi chỉ thuận miệng ra mà thôi, tại sao lại nổi giận đến thế?
      “Nếu lương thiện đến như vậy tại sao…”
      bỗng khựng lại, hít hơi sau, lại kiềm chế được cảm xúc của mình. Thế nhưng vẻ mỉa mai trong giọng quá ràng, ngờ nghệch như tôi mà còn bị tổn thương vì lời .
      “Xem như thương tình tôi xui xẻo thế này, nên có thể kiểm soát thành kiến của mình được ? Vui vẻ hòa nhã chút !”
      Trông mắt tôi nóng lên. Vốn dĩ muốn tỏ ra yếu đuối, nhưng đau thế này còn bị giễu với châm biếm, tôi bỗng cảm thấy rất tủi thân.
      Nước mắt trào ra.
      Trong phòng bỗng lặng phắc.
      Bóng dạng giận dữ của như thế bị ngừng trệ trong tích tắc, đứng đờ trước giường bệnh.
      khóc cái gì? bị tổn hại gì đâu, có gì đáng để khóc?”, hồi lâu sau, khan giọng khẽ.
      Hóa ra ngay cả quyền được khóc cũng có?
      “Nếu phải bạn hét lên tôi chẳng ngã xuống, bị hại thảm như vậy mà còn bị mỉa mai đủ điều, tôi khóc được à?”
      “…Vì tôi?”
      vì ai?”, tôi xui xẻo quá mới gặp phải !
      Tôi trút hết mọi nỗi tủi thân trong mấy hôm nay ra, “Vừa chụp ếch, lại bị linh kiện rơi trúng đầu, kiểm kê mệt thế nào có biết ? Bây giờ tôi ngã từ lầu xuống…”.
      “Nhiếp Hy Quang…”
      khẽ gọi tên tôi.
      Mọi thứ mờ nhòa, tôi ra sức chùi nước mắt, “Lâm Tự Sâm, tôi có câu hỏi.”
      ”, biết có phải là ảo giác mà giọng hình như dịu hơn, nhưng lại có chút cứng nhắc lạ lùng.
      “Tôi là con Nhiếp Thịnh Viễn sao, hai nhà chúng ta thù oán gì, sao lạ làm khó tôi như vậy?”
      im lặng.
      Tôi gần như chắc chắn nữa, “…hai nhà chúng ta có thù oán à?”.
      “Nhà họ Thịnh và nhà họ Trình xưa nay hợp tác rất tốt đẹp.”
      “Thế vì sao?”
      “…Tôi cũng muốn biết, vì sao?”
      lẩm bảm câu này, gương mặt có vẻ như tự hào, ánh mắt trong khoảnh khắc như bị nỗi mệt mõi lắp đầy.
      “Đau lắm hả?Nhiếp Hy Quang…”, khẽ hỏi tôi.
      Tôi vô thức gật đầu.
      “Ha, tôi cũng thế.”
      Tôi ngơ ngẩn nhìn , biết vì sao lại cảm thấy còn đau đớn hơn tôi.
      sao vậy? tại người lên án lẽ nào phải là tôi? Sao tôi lại cảm thấy mình mới là người làm tổn thương ?
      Tôi bật hỏi: “…vẫn ổn chứ?”.
      Vẻ mặt thay đổi, ánh mắt phức tạp khó đoán nhìn thẳng tôi như tìm kiếm điều gì, có khoảnh khắc thậm chí tôi cảm thấy đưa tay ra chạm vào mắt tôi.
      “Câu này…”
      Giọng càng hẫng, lời như thoảng qua bên tai. Bốn mắt nhìn nhau, tôi nghĩ mắt mình chắc chắn là rất hoang mang, lại nhớ ra khóe mắt còn ướt nước, tôi vội lau .
      từ từ nhìn chỗ khác.
      Lát sau, : “Đừng khóc nữa”.
      lặng lẽ đứng trước giường lúc, rồi lại đứng mình trước cửa sổ.
      đứng rất lâu rất lâu.
      Lâu tới độ tôi ngỡ đó là pho tượng bất động, lâu đến nỗi sắc trời bên ngoài sáng dần lên, lâu tới mức tôi muốn thiếp , sắp nhắm mắt lại.
      “Sau này tôi thế nữa.”
      Trong phòng bệnh tĩnh lặng, giọng trầm ấm bỗng vang lên.
      Tôi chớp mắt, gần như cảm giác mình nghe nhầm.
      quay lại, vẻ mặt như mặt biển tĩnh lặng sau cơn bão, những u ám, giận dữ, đau khổ…lúc này, tất cả chìm dưới ánh mắt bình thản đó. Ngoài quầng thâm mệt mỏi dướt mắt ra, vẫn như mọi lúc, lạnh lùng và trầm tĩnh.
      “Sau này tôi đối xử với như thế nữa, nhất định.”
      lặp lại câu đó lần nữa, giọng rất quả quyết. biết vì sao, tôi cảm thấy câu đó giống với tôi, mà giống tự nhủ hơn.
      Tôi đờ đẫn, biết gì. cũng cần tôi , cầm áo khoác sofa lên, : “ nghỉ ngơi , tôi lấy bữa sáng”.
      trở lại với vẻ ung dung bình thản, còn tôi lại hoàn toàn hoang mang trước tiến triển đó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :