1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ - Cố Mạn (1-35)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 5
      Typer: Tiểu Quỷ
       

      Kết quả là tôi chuẩn bị rất lâu, mà khi đến Thượng Hải cần dùng tới.

      Giám đốc Lý phụ trách phỏng vấn còn lễ độ hơn cả tôi, cứ “Nhiếp tiểu thư” liên tục, hỏi gì mà khách sáo trò chuyện với tôi chừng tiếng đồng hồ, sau đó hoan nghênh Nhiếp gia nhập công ty chúng tôi. Còn hỏi lần này đến Thượng Hải được sắp xếp nơi ăn chốn ở chưa, nếu công ty có thể sắp xếp…

      Tôi ngơ ngác vâng dạ xong, lúc đứng lên rời Giám đốc Lý mở cửa tiễn tôi ra, cười tươi rói: “ Nhiếp, cho tôi gửi lời thăm hỏi đến Nhiếp tiên sinh”.

      Hóa ra là thế.

      Sau khi bố mẹ ly hôn, tôi và bố liên lạc thưa dần, suýt quên mất bố tôi là Nhiếp Trình Viễn. Bố tôi, tôi thường hình dung ông bằng từ “ông chú nhà giàu mới nổi” đẹp trai, lúc trẻ nghèo tới độ cơm có mà ăn, chỉ có mẹ tôi chịu lấy ông, đến khi luống tuổi thân phận địa vị lại theo đuổi tình , ly hôn với mẹ, ở bên mối tình đầu bỏ rơi ông lúc trước.

      Cũng may mẹ tôi nghĩ thoáng, với tôi: “Thời trẻ tuổi đẹp trai của bố con thuộc về mẹ, bây giờ già rồi ai mà thèm”. Nhưng bà lại cho tôi nhận xu nào từ ông, rằng tôi là của bà, tôi nghĩ thực ra trong lòng mẹ cũng rất để bụng.

      Mấy hôm trước người bố lâu liên lạc bỗng gọi điện cho tôi, hỏi tôi khi nào tốt nghiệp, có dự định gì chưa, nghe tôi nộp hồ sơ hỏi tôi nộp vào công ty nào. Tôi làm sao nhớ tên công ty, điều duy nhất là công ty mà Trang Tự giúp tôi nộp có tên là Thịnh Viễn gì đó, nên cho ông biết, lúc đó bố chẳng chẳng rằng, sau đó hỏi vài chuyện rồi cúp máy.

      Bây giờ nghĩ lại, chắc sau đó ông sắp xếp thông qua mối quan hệ.

      Hóa ra phải do quan hệ của Trang Tự, chẳng hiểu sao trong lòng tôi lại có chút hụt hẫng.

      tàu hỏa quay về Nam Kinh, tôi cứ nghĩ rốt cuộc có nên đến Thịnh Viễn làm việc . Nếu theo lời hứa với mẹ tôi nên cự tuyệt, nhưng tôi quên được logo của tòa nhà đối diện Thịnh VIễn khi bước ra khỏi đó.

      Logo hình tròn, màu vàng, lấp lánh ánh sáng chói mắt trong nắng – Ngân hàng A.

      Là nơi Trang Tự làm việc.



      Buổi tối về đến ký túc xá, các bạn trong phòng quan tâm hỏi kết quả, tôi vẻ khổ sở: “Tớ vẫn chưa quyết định có hay ”.

      Kết quả hôm nay khi cùng Tư Tịnh ăn sáng ở nhà ăn, Tư Tịnh trách tôi: “Hy Quang, hôm qua cậu thế cũng bất cẩn quá, Dung Dung vẫn chưa nhận được thông báo phỏng vấn, cậu giỏi lắm, còn chưa quyết định nữa chứ”.

      Á, tôi cũng chú ý , đúng là quá bất cẩn. Tôi gật gù: “Tớ biết rồi”.

      Buổi chiều, giám đốc Lý lại gọi điện, hỏi ý kiến tôi về việc ký hợp đồng, tôi do dự phải suy nghĩ, ông ta liền lập tức lại nâng lương và phúc lợi, thực ra vị trí tôi cần chỉ là dạng nhân viên văn phòng, cho dù ở Thượng Hải cũng qua ba, bốn ngàn tháng, làm gì lại khoa trương như ông ta .

      Chắc ông ta cho rằng tôi chê lương thấp nên ỏng eo làm bộ.

      Cúp máy rồi, tôi bỗng cảm thấy có phần khó chịu nên bộ quanh hồ trong trường.

      Tôi gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ mình đến Thịnh Viễn làm việc. Kỳ thực cơ quan ở Vô Tích cũng thế, mấy thực tập sinh cùng với tôi đều bị chỉ tới trỏ lui, làm trâu làm ngựa, chỉ có tôi là khá nhất, cho dù có người bảo tôi làm cũng luôn tươi cười khách sáo vô cùng.

      Nhưng trong lòng người ta nghĩ gì? Tuy tôi chú tâm đến suy nghĩ kẻ khác, nhưng làm tầm gửi như Trang Tự hình như cũng vô vị .

      dạo quanh hồ lúc, tôi gọi điện cho mẹ, với bà rằng tôi muốn tự tìm việc xem sao, đầu tiên mẹ phản đối, về sau lại vui vẻ, cuối cùng tôi biết vạch kế hoạch cho tương lai, sau đó lại dặn nếu tôi tìm được việc cũng đừng cố chấp, bà tìm cho tôi.

      Thực ra trước khi gọi điện tôi vẫn chỉ nhất thời nổi hứng, biết rốt cuộc mình muốn gì, nhưng giọng vui vẻ an ủi của mẹ lại khiến tôi kiên định hơn.

      Tự tìm việc thôi.

      Còn Thịnh Viễn… Tôi nhìn mặt hồ lấp lánh, ngẩn người.

      Chắc tôi từ chối, phải vì bố, mà vì ở đó gần quá.

      Muốn mà lại muốn , đều bởi nơi đó quá gần Trang Tự.



      Quyết định xong, bình tĩnh lại, tôi tiếp tục làm luận văn, mấy hôm nay đau đầu chuyện xin việc, tiến độ làm luận văn bị chậm lại.

      Hôm đó tôi sao chép tài liệu ở phòng báo chí trong thư viện điện thoại có tin nhắn, của Tư Tịnh – Hy Quang, về ký túc, có chuyện.

      Ủa, lẽ nào buổi tối lại ăn uống?

      Gần đây năm cuối cứ tụ tập liên hoan suốt, phản ứng đầu tiên của tôi là vậy.

      Nhìn lại đúng là đến giờ ăn, tôi lập tức trả sách, hứng chí vác túi lao về ký túc.



      Về đến phòng, đẩy cửa ra, tôi ném túi lên giường. “Ai khao thế?”

      ai trả lời. Tôi mới nhận ra khí trong phòng có phần nặng nề kỳ cục, trong phòng trừ Tiểu Phượng Thượng Hải những người khác đều có mặt, mà Trang Tự cũng có, tôi nhìn có vẻ khó hiểu, lẽ nào lại mời?

      Nhưng, sao họ lại nhìn tôi?

      Lát sau, Dung Dung lên tiếng đầu tiên, giọng chút thân thiện.

      “Nhiếp Hy Quang”

      “Gì thế?”, tôi hiểu đầu cua tai nheo.

      “Cậu còn hỏi tớ cái gì à, chẳng phải kỳ quặc lắm sao?”, Dung Dung cười lạnh, “Cậu làm chuyện đó chẵng lẽ thấy xấu hổ hả?”.

      “Tớ làm gì?”, tôi bị ta chất vấn, chỉ trích nên cũng hơi nóng mặt, gà vịt cá trong đầu chớp mắt bay sạch.

      “Dung Dung, cậu bình tĩnh , chuyện còn chưa mà”, Tư Tịnh đứng lên, với tôi vẻ nặng nề, “Hy Quang, buổi chiều thứ Hai, cậu có nhận được điện thoại phỏng vấn Dung Dung của Thịnh Viễn ?”.

      Tôi lắc đầu, vậy là sao.

      “Đến giờ vẫn nhận, Nhiếp Hy Quang, ngờ cậu lại làm thế”, lúc Dung Dung , vẻ mặt rất kỳ lạ, dường như rất giận dữ khinh bỉ, nhưng lại như giấu giếm chút đắc ý.

      A Phân giọng chen vào: “Liệu có khi nào Dưa Hấu quên mất, hôm đó lúc bọn mình chẳng phải nó ngủ hay sao? Có thể nghe điện thoại rồi ngủ tiếp, lúc dậy quên với cậu”.

      A Phân thế, cuối cùng tôi hơi hiểu ra là chuyện gì. Chẳng lẽ Dung Dung nghi ngờ tôi nghe điện thoại mời phỏng vấn ta mà thông báo? Tôi cảm thấy buồn cười nhiều hơn là tức giận. “Các cậu có nhầm lẫn , tớ nhận được điện thoại phỏng vấn của Dung Dung.”

      “Sao phải chối?”, Dung Dung vẫn giọng điệu đó, “Đáng tiếc cho dù cậu rất thông minh tính toán cẩn thận, nhưng nếu phải tớ gọi điện hỏi chắc cũng bị cậu giấu giếm tới giờ rồi”.

      Gì mà loạn cào cào thế này, tôi kìm nén cơn giận bốc lên, quay sang Tư Tịnh. “Tư Tịnh, cậu có thể kể từ đầu đến cuối được ?”

      Tư Tịnh gật đầu, “Là thế này, Dung Dung mãi nhận được điện thoại phỏng cấn, nên gọi điện hỏi công ty Thịnh Viễn, kết quả phòng nhân của Thịnh VIễn lại buổi chiều thứ Hai vừa vào làm thông báo thống nhất, Dung Dung cũng nằm trong danh sách, còn hỏi vì sao Dung Dung tới phỏng vấn?”.

      “Cậu biết đó, điện thoại di động của Dung Dung bị trộm mất trong buổi tuyển dụng hôm thứ Bảy, nên công ty chỉ có thể gọi điện đến ký túc xá, chiều hôm đó, tớ, Dung Dung, A Phân, Tiểu Phượng cùng ra ngoài, lúc đó cậu ngủ, lão đại hôm đó ở quê, thứ Ba mới về, nên…”

      Tư Tịnh dừng lại, : “Cậu nghĩ kỹ lại xem có phải lúc đó nghe điện thoại mà quên ?”.

      Tôi nghĩ kỹ rồi lắc đầu: “, thực ra các cậu lúc tớ cũng dậy thư viện, căn bản nghe thấy điện thoại phỏng vấn gì cả”.

      dối như cuội”, Dung Dung mỉa mai.

      Tôi mặc kệ ta, cau mày suy nghĩ. Đương nhiên tôi nghe cuộc gọi đó, nhưng theo Tư Tịnh cuộc gọi đó đúng là có thể do tôi nghe, rốt cuộc là chuyện gì?

      Trong đầu thoáng suy nghĩ, tôi : “Có thể Thịnh Viễn gọi điện, biết đâu bỏ sót sao, hoặc gọi mà ai nghe, sau đó người ta quên gọi lại?”.

      “Tiếc là người ta có nhật ký điện thoại, trọn hai phút”, giọng Dung Dung chắc nịch và châm biếm, hẳn nhiên ta quả quyết chuyện này do tôi làm.

      Tôi hít sâu, cố gắng giữ chút lý trí cuối cùng, trầm giọng : “Tớ có lý do làm thế”.

      có lý do à?”, Dung Dung cười lạnh, “Chẳng lẽ cậu hết thích Trang tự rồi?”.

      Sắc mặt tôi tái nhợt.

      Dung Dung hề cho tôi cơ hội giải thích, tiếp tục cười lạnh lẽo: “Thịnh Viễn và Ngân hàng A rất gần, câu muốn tớ và Trang Tự ở cạnh nhau chứ gì, nên mới…”.

      “Dung Dung!”

      Người sắc giọng quát ta ngừng lại chính là Trang Tự, nãy giờ vẫn im lặng.

      Đúng rồi, sao lại ở đây? Dung Dung gọi tới? Cùng đến thẩm vấn tôi, để nhìn bộ mặt của tôi? Tôi siết chặt tay, cảm giác cả người như run rẩy.

      Tư Tịnh vội kéo Dung Dung lại: “Có thể là hiểu lầm , dù sao bây giờ cậu có cơ hội phỏng vấn rồi, vậy thôi , đừng làm ầm lên mọi người mất vui”.

      “Chuyện có thể bỏ qua, nhưng cậu thấy nó từ đầu đến cuối có chút hối hận hay hối lỗi nào ? Tớ thể nuốt cơn giận này được.”

      Ra là nuốt được cơn giận, tôi giận quá hóa cười, “Diệp Dung, cậu quá coi thường tôi rồi đó, nếu tôi muốn cậu có cơ hội phỏng vấn, cậu tưởng Thịnh Viễn còn gọi điện thông báo cho cậu được à?”.

      Sắc mặt ta cứng đờ, khựng lại lúc mới , giọng nghe có vẻ miễn cưỡng. “Cậu tưởng cậu là ai, bây giờ xã hội này phải dựa vào thực lực mà chứ.”

      “Có muốn thử ?”, tôi cũng học theo ta, cười lạnh.

      Danh thiếp mà giám đốc Lý kia đưa cho bị tôi tiện tay ném vào trong đám đồ linh tinh bàn, tôi lục tìm, nhấc điện thoại phòng lên, bắt đầu bấm số.

      Dường như những người khác trong phòng đều ngờ việc phát triển đến mức này nên đều ngớ người.

      “A lô, giám đốc Lý phải ? Tôi là Nhiếp Hy Quang, có chuyện này tôi muốn với ông…”

      Chưa xong, ống nghe bị bàn tay mạnh mẽ của nam giới giật cách quyết đoán, là Trang Tự.

      Trong tích tắc giật lấy ống nghe, tôi ngước lên, nhìn thẳng vào mắt .

      Sau đó tôi đờ ra.

      Ánh mắt … y hệt năm nào khi tôi mình thích , lúc đó tôi còn chưa hiểu ánh mắt đó rốt cuộc là ý gì… Bây giờ bỗng như giật mình nhận ra, hiểu hết.

      Là chán ghét.

      Hóa ra là chán ghét.

      Lại là chán ghét.

      ghét tôi.

      Tôi như thất thần để mặc dễ dàng giật lấy ống nghe khỏi tay mình, đờ đẫn đứng đó, bất động, trong đầu chỉ có suy nghĩ.

      ghét tôi…

      ghét tôi, tại sao?

      Hơn nữa phải vì nguyên nhân này vào lúc này, mà trước đó từ lâu, ghét tôi, khi ấy tôi thậm chí vừa cho mượn khoản tiền, để mẹ có thể phẩu thuật suôn sẻ…

      “Xin lỗi, chúng tôi là…”

      vào trong ống nghe mấy chữ, rồi nhíu mày, cúp máy, với Dung Dung tỏ ra căng thẳng: “Số ảo”.

      Phải, tôi gọi số có thực, tôi vốn muốn gọi , nhưng lúc bấm ba số cuối cùng, tôi vẫn bỏ cuộc, bấm bừa.

      Dung Dung thở phào, rồi cười lạnh tanh: “Tôi còn tưởng cậu thần thông quảng đại, hóa ra là giả vờ giả vịt”.

      Tư Tịnh kéo ta, ta mới ngừng lại vẻ cam tâm.

      Tôi có tâm trí nào nghĩ đến những lời chua cay của ta, chỉ nhìn Trang Tự, tôi biết bây giờ bộ dạng này chỉ khiến người ta thêm cười giễu, nhưng tôi kìm lại được, chỉ nhìn .

      Tôi muốn hỏi vì sao ghét tôi, có phải là cũng tin tôi cố ý giấu cuộc điện thoại phỏng vấn của Dung Dung , nhưng tôi hỏi được, ghét hay , tin hay , có ý nghĩa gì?

      Nhưng vẫn cảm thấy tủi thân phải khóc.

      Trước khi nước mắt trào ra, tôi quay người chạy ra khỏi phòng.






    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 6
      Chạy ra khỏi ký túc xá, gió đêm thổi tới khiến tôi tỉnh táo lại chút, trong đầu mơ hồ nghĩ, tôi chạy ra thế này, họ nghĩ thế nào?

      Có tật giật mình?Hoặc là sợ tội bỏ chạy?

      Những người khác tôi , nhưng với cách nhìn của Trang Tự về tôi tới tám, chín phần là nghĩ thế.

      nực cười, trước ngày hôm nay tôi còn mù quáng cho rằng Trang Tự dù thích tôi, dù thuận mắt với an phận của tôi, chí ít cũng cảm kích tôi, cảm thấy tôi là người khá tốt. Bởi tôi cũng từng giúp ta mà?

      Kết quả lại lần nữa chứng minh rằng tôi là kẻ ngốc.

      Từ khi quen Trang Tự, tôi như ngừng là con ngốc. theo đuổi ban đầu như trò hề, tôi sắm vai ngốc nhưng lại tưởng mình cái gì cũng giỏi, về sau hiểu , lặng lẽ rút lui, thậm chí nhắn tin giải thích với – “Xin lỗi, mình biết cậu và Dung Dung nhau, nếu mình thế với cậu. Mong rằng gây phiền phức cho cậu nữa”.

      Vì tình cảm của mình mà xin lỗi, nghĩ lại cũng thấy nực cười.

      Nhưng tôi muốn hiểu lầm rằng tôi cố ý giành giật tình cảm.

      Tin nhắn đó cũng nhận được hồi như đa số những tin tôi từng gửi, bây giờ nghĩ lại, có lẽ rằng hề tin.

      Phải, làm sao tin chứ.

      Làm sao tin tôi và Dung Dung ở cùng phòng mà lại hề biết mờ ám giữa họ. Làm sao tin lúc đó tôi thậm chí còn hỏi Dung Dung nhưng câu trả lời lại là “bọn mình chỉ là hàng xóm, nhưng cũng hiểu nhau lắm”.

      Mắt càng lúc càng cay, đưa tay quệt hai dòng nước trào ra, kết quả lại càng rơi dữ dội, lồng ngực đau nhức khiến tôi chỉ muốn khóc to trận. Cứ cảm thấy người chắc là tâm trạng vui sướng long trời lở đất như sắp nở hoa, tại sao lại khó chịu đến thế?

      Tôi ngồi thẫn thờ trong khoảnh rừng vắng vẻ trong trường đến tận tối mịt, khi bụng đói chịu nổi mới đứng dậy. Ngước lên nhìn, trời tối đen, biết là mấy giờ, điện thoại di động và ví tiền đều để ở trong phòng mang theo, cũng may trong túi quần có mấy chục tệ biết nhét vào từ bao giờ, nếu chẳng những bị oan mà còn bị đói, quá thê thảm.

      Tay đút vào túi áo, từ từ ra khỏi trường, chợ đêm ngoài cổng Bắc đông đúc, những bài hát thịnh hành xen lẫn tiếng người ồn ào vẳng đến, thoáng chốc xóa mờ phiền não trong lòng, tôi hít hơi sâu, cảm thấy tâm trạng khá hơn nhiều, chỉ có mắt bị ánh đèn chợ đêm chiếu vào đau nhức. Tôi bước vào quán mì thịt bò, vẫn hay đến, cạnh chợ đêm, ngồi xuống gọi bát mỳ, sau đó xoay đũa tiếp tục thẫn thờ.

      Xoay đũa, xoay bút là thói quen xấu từ thời cấp ba, tôi bỏ mấy năm rồi, hôm nay bất giác lại chơi trò đó, chiếc đũa xoay nhanh trong tay tôi, chẳng hề gượng gạo.

      Thế nhưng khi nhìn thấy hai người vào trong quán, tay tôi khựng lại, chiếc đũa bay , “cách” tiếng đập vào người ngồi ăn đối diện.

      Là Trang Tự và Dung Dung. Dung Dung khoác tay Trang Tự, cười vui vẻ bước vào.

      Chắc đây chính là oan gia ngõ hẹp.

      Họ đến quán này có gì lạ, sinh viên trường A thường đến đây ăn, mỳ thịt bò ở đây là số , rất nổi tiếng ở Nam Kinh. Nhưng tại sao lại là lúc này?

      Dung Dung kéo tay Trang Tự ngồi ở góc khác trong quán, như nhìn thấy tôi, luôn tươi cười trò chuyện với Trang Tự, tôi ngồi xa thế này cũng cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của ta, hoàn toàn tương phản với tâm trạng đau buồn của tôi lúc này.

      Tôi lần đầu thấy họ thân mật ở nơi công cộng như vậy, xưa nay Dung Dung luôn giữ kẽ, lúc nào cũng với mọi người rằng Trang Tự chỉ là bạn. Bây giờ tỏ ra thân mật như thế, chắc là nhờ công lao của tôi. thế tôi đúng là mũi thuốc kích thích mạnh.

      Tôi cười giễu, nỗi chua chát vừa đè nén trong lòng lại dâng lên.

      câu xin lỗi với đối diện rồi, tôi lấy đũa về. Nhân viên phục vụ mang mỳ lên, tôi cúi đầu ăn, chỉ muốn nhân lúc họ chưa thấy mình mà ăn nhanh rồi về.

      Tiếc rằng trời phụ lòng người. đối diện ăn xong, lúc đứng lên đụng vào người phục vụ bưng mỳ, nhất thời trong quán trở nên hỗn loạn và mất trật tự, thái độ người phục vụ cũng khá tốt, có điều giọng quá to, câu “ cẩn thận chứ” của ta, khiến ít người nhìn về phía này.

      Tuy Trang Tự nhìn lại đây, nhưng nếu phục vụ cứ tiếp tục bô bô như thế khó mà chắc chắn họ quay lại nhìn. Tôi cũng còn lòng dạ nào mà ăn, trước khi phục vụ lại nữa, tôi rút tờ hai mươi tệ đưa ra: “Tính tiền”.

      xong đợi ta trả lại tiền, tôi đứng lên bước ra ngoài.

      Dung Dung nhìn thấy tôi, lúc đứng lên chúng tôi chạm mắt nhau, ta hừ tiếng rồi quay , có vẻ muốn trông thấy tôi nữa.

      Tôi siết chặt nắm tay, kìm nén manh động muốn cãi nhau với ta, cứng đờ người ra khỏi quán.

      Tâm trạng càng lúc càng bực bội.

      Dù thế nào hôm nay cũng về ký túc xá nữa, tôi ra trạm xe, định sang nhà cậu ở tạm.

      Đến nhà cậu, em họ xong giờ tự học, ngồi sofa ăn vặt xem ti vi, vừa thấy tôi ôm cái đĩa vào lòng. “Chị, hôm nay sao chị lại tới. Em đói chết đây, đừng giành với em.”

      “Em cứ ăn ”, tôi phớt lờ nó, qua loa câu rồi chạy lên lầu.

      Nằm giường vài phút cậu em họ gõ cửa. “Này, Nhiếp Hy Quang, em ăn nổi với bộ dạng sắp chết của chị, bánh bao dì Trương làm này, có thịt đó.”

      Tôi mặc kệ.

      Nó đứng ngoài gõ liên tục, “Chị, chắc chị thất tình nữa chứ?”.

      Hôm nay sao mọi người đều phiền phức thế nhỉ? Tôi xuống giường, mở cửa, dửng dưng : “Phải sao?”.

      “Lại thất tình nữa à?”, cậu em họ há hốc miệng, sau đó cười trộm, “Chắc vẫn là Trang chứ gì, chẳng phải chị bỏ cuộc từ lâu rồi à?”.

      Cuối cùng dưới ánh mắt phẫn nộ của tôi nó an ủi: “Được rồi chị, phải thất thân là được”.

      “…”, tôi nhìn nó hai giây rồi đá sầm cửa lại trước mặt nó.

      Làm con rùa rụt cổ ở nhà cậu hai ngày rồi vẫn phải quay về, laptop của tôi ở ký túc xá, luận văn nằm trong đó.

      biết là có phải do tâm lý hay đường trong trường, cứ thấy ánh mắt hấp háy của vài bạn học cùng khoa ánh mắt vốn chẳng quen biết gì nhìn mình, tôi lại thấy buồn bực nhưng cũng thể túm lấy người ta hỏi tại sao. Về sau, A Phán với tôi rằng trong khoa rất nhanh có nhiều người biết chuyện này, lời đồn đại rất khó nghe, cái gì mà Nhiếp Hy Quang hãm hại tình địch… đến mấy phiên bản, làm đám sinh viên thỏa sức tưởng tượng, ngay cả thầy hướng dẫn cũng gọi điện đến ký túc an ủi Dung Dung.

      Tôi cứ nghĩ rằng buổi chiều trong ký túc thường vắng người nên chọn lúc ba giờ hơn . Kết quả vừa đẩy cửa ra, phát rất may rằng, các bạn cùng phòng đều có đủ, Dung Dung đứng giữa phòng, cười tươi rói trong tâm trạng rất vui vẻ, thấy tôi sắc mặt cứng lại, rồi lập tức cười hì hì.

      “Nhiếp Hy Quang, chuyện đó bỏ qua nhé, mọi người là bạn học cả mà.”

      Tôi muốn giải thích nữa, dửng dưng nhìn ta.

      ta nghịch cái điện thoại trong tay: “Đây là hôm qua Trang Tự tặng, quà sinh nhật sớm, phàm chuyện gì cũng có cái được cái mất, lời cổ nhân quả có lý, nhiều lúc hà tất phải tính toán thông minh quá làm gì”.

      ta ám chỉ, những người khác trong phòng đều im lặng, tôi nhìn cái điện thoại màu sắc chói mắt đó, nhạt nhẽo : “Điện thoại tầm thường thế này có gì mà khoe khoang”.

      Mặt ta đỏ lên, rồi khôi phục lại như bình thường: “Phải, điện thoại tầm thường, chỉ có hơn vạn tệ, Nhiếp đại tiểu thư đương nhiên để tâm, nhưng lẽ nào cậu chưa từng nghe?”, ta nhấn mạnh, “Bảo vật vô giá dễ có, mà người khó cầu”.

      Tôi đờ đẫn, sau đó chậm rãi : “Phải, người khó cầu, xin chúc mừng”.

      Tôi ở nổi ký túc nữa, dọn dẹp chút rồi chạy đến nhà cậu.

      Ban đầu tôi nên dọn về.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 7
      Cuộc sống của tôi trở nên yên tĩnh,máy móc. Bây giờ còn tiết học, thỉnh thoảng tôi đến thư viện trường, tìm tư liệu cho luận văn, những thứ liên quan đều in rồi mang về nghiên cứu.
      Nghiên cứu chán rồi chuyển qua chơi máy tính.
      Cậu em họ sắp tới kì thi đại học, là thời điểm nước sôi lửa bỏng,nhìn tôi ngày nào cũng rãnh rỗi đâm ra ghen tỵ. Tôi với nó: “Chị sắp phải làm, đến cả nghỉ đông lẫn nghỉ hè đều có, em thi xong rồi thoải mái mà chơi trong 4 năm,thoải mái lắm.”
      Cậu em họ tỏ ra phục: “Chị,em học đại học phải phấn đấu,bố hoàn thành tích lũy cơ bản ban đầu cho em rồi,em phải là doanh nghiệp lớn,chị đừng tưởng ai cũng giống chị, có chí khí hay sao.”
      “Haizzz, ra lúc chị bằng em cũng có chí khí như thế á, nếu cố sống cố chết vào trường nổi tiếng làm gì,nhưng chị giác ngộ rồi. Khương Duệ em tốt nhất đừng bao giờ giác ngộ, tương lai bươn chải làm trâu làm ngựa kiếm tiền, chị đây nhờ chú nuôi ha.”
      Cậu em tỏ ra khổ sở: “Nếu chị ế em nuôi.”
      phải chứ Khương Duệ, là em thầm chị hả”.
      Em họ giận dữ: “Nhiếp Hi Quang, logic gì thế hả?”.
      Dưới lầu điện thoại vang lên, tôi cười hì hì chạy xuống nghe điện thoại.
      “A lô?”
      “Hi Quang, là tớ.”
      Tôi dừng chút, “À, Tư Tịnh … có chuyện gì sao?”
      có việc gì cũng tìm cậu được sao, cậu to lắm chắc.”
      Tôi cười, có chút miễn cưỡng, tâm trạng hơi tốt hơn mà nghe giọng nàng mây đen như ùn ùn kéo tới.
      Hôm đó mọi người trong phòng ai mở miệng giúp tôi câu. Hẳn nhiên họ có nghĩa vụ đó,hẳn nhiên tình bạn của chúng tôi vẫn đủ để họ tin tưởng tôi vô điều kiện.
      Nhưng tôi vẫn thấy lạnh lòng.
      “Hi Quang”, Tư Tịnh lát sau lên tiếng, “Hôm qua Tiểu Phượng Thượng Hải trở về, cậu ấy cuộc điện thoại đó là cậu ấy nghe. Hôm đó đúng ra cậu ấy đến trạm xe rồi, kết quả nhớ ra mình mang chứng minh nhân dân, quay về phòng vừa đúng lúc nghe cuộc điện thoại đó, lúc cúp máy còn muốn để lại mấy chữ, cuối cùng vội vã quá nên quên mất. Haiz, cái này là do Tiểu Phượng sai, Dung Dung so đo nữa nhưng nó vẫn quyết tâm khao mọi người đền tội, khi nào cậu về,bọn mình lột nó trận ra trò”.
      Giọng của Tư Tịnh ràng rất vui vẻ lạ thường, tôi nghĩ ấy muốn tạo khí “chuyện này qua rồi, có gì to tát cả”, chỉ là dễ dãi như vậy chỉ làm tôi thêm khó chịu thôi. Chỉ có thể trả lời cứng ngắc: “Ừ, tớ biết rồi, nhưng chắc tớ về đâu, ở nhà cậu chuẩn bị bài phản biện luận văn.”
      Tư Tịnh : “Về cũng chuẩn bị được mà,hơn nữa mọi người ở cùng nhau có thể cùng nhau thảo luận xem có thể trả lời thầy thế nào.”
      “Vẫn là thôi , ký túc xá quá nóng, ở nhà cậu có máy điều hòa.”
      Tôi dối trắng trợn, tháng năm còn chưa tới, trời làm gì nóng.
      Tư Tịnh cũng thêm gì nữa.
      Sau đó lần lượt Tiểu Phượng rồi A Phân nhắn tin tụ tập gì đó, tôi vẫn mượn cớ từ chối, người tự nhiên cảm thấy lười nhác.
      Dường như cái gì cũng quan trọng nữa.
      Chỉ là. . .
      Cũng sắp tốt nghiệp rồi, kết thúc cũng phải kết thúc.
      Ngày hai mươi chín tháng tư, giáo viên hướng dẫn luận văn gọi điện đến cho tôi, bảo tôi đem luận văn đến để góp ý sửa chữa. Vì thế, sáng sớm liền cưỡi xe đap của em họ đến đại học A.
      Khả năng hôm nay là thích hợp xuất hành, đường con chó chạy loạn, tôi hung hăng cùng mặt đất tiếp xúc cái, nếu quay về thay quần áo kịp giờ gặp giáo viên, nên còn cách nào đành để người đầy bụi đất vào khoa Kinh tế của đại học A.
      Tìm được phòng làm việc của giáo viên, gõ gõ cửa.
      “Vào .”
      Tôi thấp thỏm đẩy cửa phòng,đập vào mắt là Trang Tự.
      đứng bên cạnh giáo viên hướng dẫn, nghe được tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên nhìn tôi,ánh mắt dừng lại chút rồi nhanh chóng dời .
      Tôi sững sờ ở cửa. Sao lại ở đây?
      Thầy hướng dẫn là phó viện trưởng học viện chúng tôi. người xưa nay nổi tiếng nghiêm khắc. Ông liếc mắt sang tôi, đẩy đẩy cặp kính, “Em ngồi đợi bên kia chút”, sau đó lại tiếp tục chuyện cùng Trang Tự.
      Nghe cuộc chuyện giữa bọn họ, cũng là bàn về luận văn. như vậy Trang Tự và tôi vô tình bắt thăm cùng giáo viên hướng dẫn sao? Chúng tôi tuy cùng hệ, nhưng lại cùng khoa, nếu vô tình chọn cùng giáo viên hướng dẫn cũng có khả năng xảy ra, chỉ là tỷ lệ rất .
      Truyện trùng hợp như vậy nếu xảy ra trước đó,chắc tôi rất hào hứng, nhưng bây giờ chỉ thấy xui xẻo cực kỳ, đặc biệt là khi biết trước hôm nay đến đây tôi nhất định bị mắng. Trong lòng chỉ mong xong rồi ngay.
      Ai biết đợi vài phút, Trang Tự ra về thầy ngăn cản: “Em khoan vội,lát nữa thầy kỹ với em,thầy vài câu với sinh viên này ”.
      Sau đó thầy nhìn sang tôi. “Nhiếp Hi Quang phải ?”
      Tôi gật đầu.
      Thầy lấy luận văn của tôi ra, sau đó xem chăm chú lời nào, vài phút trôi qua trong phòng mảnh tĩnh lặng, tôi khẩn trương sốt ruột muốn chết.
      Cuối cùng, thầy , “Trong các sinh viên tôi từng phụ trách, trò là người nộp đề cương muộn nhất.”
      “Thưa thầy, em. . . “, bản thảo của tôi nộp quá muộn, trước khi đến biết thể nào cũng bị hỏi, tôi sớm chuẩn bị lí do, thế nhưng Trang Tự bên cạnh, tôi cứng họng, mấy lí do trước đó soạn sẵn ra đều dùng được.
      Thầy tiếp tục phê bình: “Cũng là có dàn bài tệ nhất, hoàn toàn là chắp vá lại với nhau. Bài của trò thế này đạt tiêu chuẩn, tôi để luận văn như thế này tham gia phản biện. Trò bỏ qua lần phản biện này, về chuẩn bị kỹ càng , năm sau quay lại.”
      Tuy rằng trước kia đều nghe ông thầy này năm nào cũng đe dọa khủng bố sinh viên, nhưng tôi vẫn bị những lời phê bình nghiêm khắc dọa cho đần người.Lại thêm cảnh tượng thê thảm này bị Trang Tự nhìn thấy,tôi vừa xấu hổ vừa tức tối,muốn phản bác lại nhưng bị cái gì đó chặn lại ngay cổ họng,những lời nịnh nót xin tha tội tôi cũng được.
      Lúc này, Trang Tự vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng, “Thưa thầy.”
      Tôi ngẩng đầu hoài nghi nhìn , nghĩ thầm hiểu lầm giải quyết rồi, giậu đổ bìm leo đấy chứ?
      “Thưa thầy, biết đâu sau khi sửa chữa, luận văn của ấy thay đổi tốt hơn.”
      ngờ… là giúp tôi năn nỉ?
      giúp tôi chuyện, đúng ra tôi nên thấy hài lòng, nhưng chẳng vì lí do gì, trong lòng lại cảm thấy tức giận.
      Cái gì chứ? Tôi chẳng cần cậu giúp năn nỉ!
      Tôi thốt ra lời : “Thưa thầy, năm sau em phản biện cũng được.”
      Nghe vậy, Trang Tự và thầy giáo đều ngẩn ra. Trang Tự ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn tôi, lui về bên, gì nữa.
      Thầy giáo có chút nổi giận, đập bàn, “Xem , mới có hai câu trò giận dỗi. Sinh viên bây giờ đó mà, đều cho mình là nhất, kéo lê lết, vậy viết được cái gì tốt chứ?Đứa nào tính nết cũng khó chìu.”
      Giáo viên bên lắc đầu thở dài, bên ném sang bài luận văn cho tôi, “Xem , đề tài giống nhau, vì sao người ta viết tỉ mỉ nghiêm túc, càng viết càng phát triển ý, hơn nữa người ta sửa gần xong bản thảo rồi, trò mới chỉ có bản nháp.”
      Tôi nhìn qua, chỉ thấy phía đầu đề ghi hai chữ “Trang Tự”. Đúng rồi, tôi và Trang Tự đề tài luận văn là giống nhau. Lúc đầu là muốn bắt chước Trang Tự, khi đó rất nhiều chuyện chưa xảy ra, tôi lòng nghĩ nếu đề tài giống nhau tạo ra nhiều cơ hội tiếp xúc với .
      Giáo viên hướng dẫn tất nhiên cho tôi xem luận văn của người khác, lấy bài về, đưa bài của tôi lại, “Nhận xét đều viết ở đầu rồi, tôi có gì cả.Em tự đọc và sữa, nếu lần sau được nữa tôi cho em tham gia bảo vệ”.
      Bị thầy hướng dẫn đuổi ra, tôi tạm thời thở dài hơi, cuối cùng cũng còn có cơ hội, phải kéo dài thời hạn tốt nghiệp.Từ từ bước ra đợi thang máy mãi sau thang máy mới xuống, tôi bước vào bấm nút đóng cửa loáng thoáng nghe thấy đợi chút.
      Theo phản xạ nhấn nút mở cửa, đến khi nhớ ra giọng của ai muộn.
      Trang Tự bước vào.
      Sau đó cánh tay dài lướt qua tôi nhấn số tầng.
      Thang máy xuống.
      Trong thang máy yên lặng đến độ nghe thấy nhịp tim, tôi mắt cũng chớp nhìn vào ánh sáng lên ở dãy số tầng. Lần đầu tiên nghĩ thang máy ở trường quá chậm, ràng qua thời gian rất dài rất dài, thế mà mới được nửa.
      “Có lẽ tôi có thể giúp cậu.”
      Lúc giọng vang lên, tôi tưởng nghe nhầm,dè dặt lúc mới nhìn Trang Tự.
      Thang máy chỉ có tôi và , vậy là với tôi, nhưng mà giúp tôi? Giúp tôi cái gì?
      Có lẽ là nhìn ra nghi hoặc của tôi, ánh mắt của rơi xuống xấp giấy trong tay tôi, ngắn gọn : “Luận văn.”
      Vẻ mặt tôi nhất thời đỏ bừng. Vừa rồi thầy hướng dẫn phê bình luận văn của tôi xối xả , ở bên cạnh vẫn nghe thấy hết..
      Lại mất mặt.
      Thế nhưng tôi cũng được gì, lúc này thang máy xuống đến nơi, tôi bước nhanh ra ngoài, cũng quay đầu lại.

      Ngày hai mươi chín tháng tư, giáo viên hướng dẫn luận văn gọi điện đến cho tôi, bảo tôi đem luận văn đến để góp ý sửa chữa. Vì thế, sáng sớm liền cưỡi xe đap của em họ đến đại học A.
      Khả năng hôm nay là thích hợp xuất hành, đường con chó chạy loạn, tôi hung hăng cùng mặt đất tiếp xúc cái, nếu quay về thay quần áo kịp giờ gặp giáo viên, nên còn cách nào đành để người đầy bụi đất vào khoa Kinh tế của đại học A.
      Tìm được phòng làm việc của giáo viên, gõ gõ cửa.
      “Vào .”
      Tôi thấp thỏm đẩy cửa phòng,đập vào mắt là Trang Tự.
      đứng bên cạnh giáo viên hướng dẫn, nghe được tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên nhìn tôi,ánh mắt dừng lại chút rồi nhanh chóng dời .
      Tôi sững sờ ở cửa. Sao lại ở đây?
      Thầy hướng dẫn là phó viện trưởng học viện chúng tôi. người xưa nay nổi tiếng nghiêm khắc. Ông liếc mắt sang tôi, đẩy đẩy cặp kính, “Em ngồi đợi bên kia chút”, sau đó lại tiếp tục chuyện cùng Trang Tự.
      Nghe cuộc chuyện giữa bọn họ, cũng là bàn về luận văn. như vậy Trang Tự và tôi vô tình bắt thăm cùng giáo viên hướng dẫn sao? Chúng tôi tuy cùng hệ, nhưng lại cùng khoa, nếu vô tình chọn cùng giáo viên hướng dẫn cũng có khả năng xảy ra, chỉ là tỷ lệ rất .
      Truyện trùng hợp như vậy nếu xảy ra trước đó,chắc tôi rất hào hứng, nhưng bây giờ chỉ thấy xui xẻo cực kỳ, đặc biệt là khi biết trước hôm nay đến đây tôi nhất định bị mắng. Trong lòng chỉ mong xong rồi ngay.
      Ai biết đợi vài phút, Trang Tự ra về thầy ngăn cản: “Em khoan vội,lát nữa thầy kỹ với em,thầy vài câu với sinh viên này ”.
      Sau đó thầy nhìn sang tôi. “Nhiếp Hi Quang phải ?”
      Tôi gật đầu.
      Thầy lấy luận văn của tôi ra, sau đó xem chăm chú lời nào, vài phút trôi qua trong phòng mảnh tĩnh lặng, tôi khẩn trương sốt ruột muốn chết.
      Cuối cùng, thầy , “Trong các sinh viên tôi từng phụ trách, trò là người nộp đề cương muộn nhất.”
      “Thưa thầy, em. . . “, bản thảo của tôi nộp quá muộn, trước khi đến biết thể nào cũng bị hỏi, tôi sớm chuẩn bị lí do, thế nhưng Trang Tự bên cạnh, tôi cứng họng, mấy lí do trước đó soạn sẵn ra đều dùng được.
      Thầy tiếp tục phê bình: “Cũng là có dàn bài tệ nhất, hoàn toàn là chắp vá lại với nhau. Bài của trò thế này đạt tiêu chuẩn, tôi để luận văn như thế này tham gia phản biện. Trò bỏ qua lần phản biện này, về chuẩn bị kỹ càng , năm sau quay lại.”
      Tuy rằng trước kia đều nghe ông thầy này năm nào cũng đe dọa khủng bố sinh viên, nhưng tôi vẫn bị những lời phê bình nghiêm khắc dọa cho đần người.Lại thêm cảnh tượng thê thảm này bị Trang Tự nhìn thấy,tôi vừa xấu hổ vừa tức tối,muốn phản bác lại nhưng bị cái gì đó chặn lại ngay cổ họng,những lời nịnh nót xin tha tội tôi cũng được.
      Lúc này, Trang Tự vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng, “Thưa thầy.”
      Tôi ngẩng đầu hoài nghi nhìn , nghĩ thầm hiểu lầm giải quyết rồi, giậu đổ bìm leo đấy chứ?
      “Thưa thầy, biết đâu sau khi sửa chữa, luận văn của ấy thay đổi tốt hơn.”
      ngờ… là giúp tôi năn nỉ?
      giúp tôi chuyện, đúng ra tôi nên thấy hài lòng, nhưng chẳng vì lí do gì, trong lòng lại cảm thấy tức giận.
      Cái gì chứ? Tôi chẳng cần cậu giúp năn nỉ!
      Tôi thốt ra lời : “Thưa thầy, năm sau em phản biện cũng được.”
      Nghe vậy, Trang Tự và thầy giáo đều ngẩn ra. Trang Tự ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn tôi, lui về bên, gì nữa.
      Thầy giáo có chút nổi giận, đập bàn, “Xem , mới có hai câu trò giận dỗi. Sinh viên bây giờ đó mà, đều cho mình là nhất, kéo lê lết, vậy viết được cái gì tốt chứ?Đứa nào tính nết cũng khó chìu.”
      Giáo viên bên lắc đầu thở dài, bên ném sang bài luận văn cho tôi, “Xem , đề tài giống nhau, vì sao người ta viết tỉ mỉ nghiêm túc, càng viết càng phát triển ý, hơn nữa người ta sửa gần xong bản thảo rồi, trò mới chỉ có bản nháp.”
      Tôi nhìn qua, chỉ thấy phía đầu đề ghi hai chữ “Trang Tự”. Đúng rồi, tôi và Trang Tự đề tài luận văn là giống nhau. Lúc đầu là muốn bắt chước Trang Tự, khi đó rất nhiều chuyện chưa xảy ra, tôi lòng nghĩ nếu đề tài giống nhau tạo ra nhiều cơ hội tiếp xúc với .
      Giáo viên hướng dẫn tất nhiên cho tôi xem luận văn của người khác, lấy bài về, đưa bài của tôi lại, “Nhận xét đều viết ở đầu rồi, tôi có gì cả.Em tự đọc và sữa, nếu lần sau được nữa tôi cho em tham gia bảo vệ”.
      Bị thầy hướng dẫn đuổi ra, tôi tạm thời thở dài hơi, cuối cùng cũng còn có cơ hội, phải kéo dài thời hạn tốt nghiệp.Từ từ bước ra đợi thang máy mãi sau thang máy mới xuống, tôi bước vào bấm nút đóng cửa loáng thoáng nghe thấy đợi chút.
      Theo phản xạ nhấn nút mở cửa, đến khi nhớ ra giọng của ai muộn.
      Trang Tự bước vào.
      Sau đó cánh tay dài lướt qua tôi nhấn số tầng.
      Thang máy xuống.
      Trong thang máy yên lặng đến độ nghe thấy nhịp tim, tôi mắt cũng chớp nhìn vào ánh sáng lên ở dãy số tầng. Lần đầu tiên nghĩ thang máy ở trường quá chậm, ràng qua thời gian rất dài rất dài, thế mà mới được nửa.
      “Có lẽ tôi có thể giúp cậu.”
      Lúc giọng vang lên, tôi tưởng nghe nhầm,dè dặt lúc mới nhìn Trang Tự.
      Thang máy chỉ có tôi và , vậy là với tôi, nhưng mà giúp tôi? Giúp tôi cái gì?
      Có lẽ là nhìn ra nghi hoặc của tôi, ánh mắt của rơi xuống xấp giấy trong tay tôi, ngắn gọn : “Luận văn.”
      Vẻ mặt tôi nhất thời đỏ bừng. Vừa rồi thầy hướng dẫn phê bình luận văn của tôi xối xả , ở bên cạnh vẫn nghe thấy hết..
      Lại mất mặt.
      Thế nhưng tôi cũng được gì, lúc này thang máy xuống đến nơi, tôi bước nhanh ra ngoài, cũng quay đầu lại.


    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 8
      Type: Huyền
      Lúc gần ra khỏi trường gặp Tư Tịnh, hiếm khi nàng lớn tiếng gọi tôi cách thục nữ như vậy, giọng to đến độ tôi muốn giả vờ nghe thấy cũng được.
      “Hy Quang.”
      Tôi dừng xe, “Tư Tịnh”.
      nàng liếc thấy luận văn trong tay tôi, “Đến lấy về sửa à?”.
      “Ừ.”
      “Luận văn thế nào?”
      “Tệ lắm.”
      “Về ký túc , mọi người cũng tiện xem giúp, dù sao sắp tốt nghiệp, cơ hội mọi người tụ tập với nhau còn nhiều”, Tư Tịnh thấy tôi ngừng lại, quan sát vẻ mặt tôi, “Cậu còn để bụng chuện đó à? Chuyện đó là hiểu lầm thôi mà, Dung Dung cũng có ác ý, cậu đừng thù dai như vậy chứ”.
      Tôi ngoảnh , thực ra tôi hiểu tại sao nàng lại nhiệt tình với chuyện của tôi và Dung Dung, Trang Tự như thế, từ rất lâu vậy rồi.
      Tôi nghĩ lúc rồi hỏi: “Tư Tịnh, cậu cảm thấy Dung Dung có ác ý với tớ à?”.
      “Có ác ý gì đâu?”, nàng cười .
      “Có lần cậu và Dung Dung về phòng, thực ra tớ cũng có ở đó, nhưng màn che lại nên chắc các cậu thấy, tớ nghe cậu hỏi Dung Dung là có sợ Trang Tự bị tớ cướp mất ?”
      Nụ cười của nàng cứng đờ.
      “Cậu còn nhớ Dung Dung – Chẳng lẽ cậu thấy nó là đá thử vàng tốt nhất hay sao? Nhà có tiền có thế, ngoại hình cũng xinh xắn, nếu Trang Tự từ chối cái bậc thang này, tớ tin chắc sau này ấy thay lòng.”
      Tôi thuật lại câu từng khiến bản thân đờ đẫn hồi lâu bằng ngữ điệu y hệt Dung Dung, nhìn sắc mặt gượng gạo của Tư Tịnh, rồi cười : “Rồi hôm đó tớ về Vô Tích”.
      Tư Tịnh lặng lẽ nhìn tôi lên xe, ngăn cản.
      Tôi nghĩ sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi này, Tư Tịnh chắc còn nhiệt tình với chuyện này nữa. Quả nhiên, mấy ngày tiếp theo di động im tiếng hẳn.
      Thực ra tôi cũng chẳng có đầu óc nào mà để tìm đến chuyện này, bởi theo như ý kiến của thầy, tôi gần như phải viết lại luận văn từ đầu, tôi vô cùng nhức đầu, biết bắt tay từ đâu. Chỉ trách ban đầu bản thân chọn đề tài mình nắm , bây giờ hối hận muộn.
      chống cằm ngồi thẫn thờ trước laptop, điện thoại bỗng reo vang, là số máy từng quen thuộc.
      Tôi do dự, bấm nút nghe.
      “Nhiếp Hy Quang?”
      Tôi ngẩn người.
      “Tôi là Trang Tự.”
      Tôi biết là . Tôi nghĩ, chỉ là vẫn gượng gạo : “ Ồ, là cậu à”.
      Sau đó tôi biết gì nữa.
      Bên kia khựng lại như cũng thiếu tự nhiên như tôi, “ Cậu xem email , tôi gửi cho cậu.”
      Thư xin lỗi? Thư khen ngợi? Chắc phải tư tình chứ?
      Trước khi mở email, trong đầu tôi xuất vô số suy đoán, nhưng tuyệt ngờ rằng lại là luận văn.
      Tôi nhìn file word vừa tải xuống và mở ra, tiêu để chữ đen và to chính là nguồn cơn cho phiền muộn mấy hôm nay – “Phân tích lũng đoạn độc quyền trong nên kinh tế mạng”.
      Điện thoại chưa cúp, Trang Tự : “Luận văn là tôi viết lại từ đầu, hoàn toàn khác với của tôi, cậu có thể sử dụng luôn, có vấn đề gì đâu”.
      Tôi hoàn toàn biết nên gì.
      Giận dữ hay vui mừng hình như thỏa đáng, mà nhịp tim đập nhanh dần càng khiến tôi khó chịu.
      đợi được câu trả lời của tôi, ngắn gọn: “Thế nhé…Tôi cúp đây, có vấn đề gì tìm tôi”.
      Rồi cúp máy.
      Tôi ngẩn ngơ hồi lâu sau đó mới nhớ ra là mình xem luận văn. Trang Tự, được xưng tụng là đại tài tử khoa Tiền tệ thực phải hư danh, luận văn đâu ra đó, luận cứ đầy đủ, giống tôi viết, để cho đủ số chữ cần thiết nên chỗ nọ viết tí chỗ kia viết tẹo, hoàn toàn có tính logic.
      Nhưng…vì sao lại viết cái này cho tôi?
      Người như Trang Tự rất cao ngạo. Nghe năm ngoái có đàn năm cuối muốn nhờ viết hộ luận văn tốt nghiệp, để ra giá rất cao là năm ngàn tệ, hề do dự cự tuyệt ngay. Dung Dung cứ quá thanh cao chẳng linh hoạt gì cả, thế nhưng bây giờ lại vi phạm nguyên tắc giúp tôi viết luận văn, thậm chí còn rằng tôi có thể sử dụng luôn.
      Tôi nằm bò ra trước máy tính, lầm bẩm: “Lẽ nào, người lúc nay gọi điện cho mình là người ngoài hành tinh…”
      Được thôi, tôi thừa nhận, sau nỗi bàng hoàng, sau nỗi hổ thẹn vì viết nổi luận văn, trong tim bây giờ là chút ngọt ngào, ngọt ngào giống như bỗng nhiên kéo gần mối quan hệ với người đó, hưởng thụ cảm giác mờ ám khi hai người có chung bí mật vậy.
      Tôi di chuyển chuột để xem lướt luận văn. Nghĩ lung tung rằng, đây là cách xin lỗi của chăng?Hay là…
      Trong tích tắc suy nghĩ nảy ra, bàn tay đặt con chuột của tôi khựng lại, bất động hệt như bị điểm huyệt vậy, chút niềm vui bé vừa xuất lập tức biến mất sạch .
      Hay là… xin lỗi thay Dung Dung?
      Tôi nhìn luận văn, càng nghĩ càng thấy có khả năng. Sau khi hiểu lầm được giải tỏa, Tiểu Phượng gọi điện mấy lần xin lỗi tôi, Tư Tịnh và A Phân cũng gọi điện hỏi tôi, nhưng hôm ấy Dung Dung là người công kích tôi nhiều nhất từ đó đến nay lại chẳng lời.
      Hơn nữa, Trang Tự trước kia chẳng ghét tôi ư, sao lại vì lần này tôi bị oan uổng mà viết luận văn giúp tôi.
      Nên…chỉ có lời giải thích đó mới hợp lý thôi.
      Tôi hoang mang đóng hộp thư lại. Cũng may chút rung động ban nãy chỉ là nghĩ thầm trong lòng, ai biết, nếu lại gây trò cười rồi.
      Nằm giường lúc, tôi cầm điện thoại, nghĩ ra mấy câu rồi gọi lại số lúc nãy, định lịch trả luận văn lại.
      Người nghe điện thoại là bạn cùng phòng . “Bạn tìm Trang Tự à, đợi nhé.”
      Lát sau người đó lại nghe máy, “Bạn có chuyện gấp ?Nếu lát nữa gọi lại, Trang Tự ngủ rồi, gọi mấy tiếng dậy”.
      “Ngủ bây giờ á?”, giờ là lúc ăn tối mà.
      “Ừ”, bên kia : “Gần đây cậu ta làm tư liệu gì đó thức mấy đêm liền…A, hình như cậu ta dậy rồi, đợi lát”.
      Thức mấy đêm liền?Tôi ngẩn người, là vì luận văn này ư?
      Từ lúc gặp ở văn phòng cũng chỉ mấy ngày, trong thời gian ngắn như vậy mà cùng đề tài lại viết bài khác hoàn toàn khác bài của mình, cho dù là Trang Tự chắc cũng dễ dàng gì.
      biết vì sao tôi bỗng thấy hơi mềm lòng. Thầm nghĩ, cho dù trực tiếp vì tôi, cũng xem như gián tiếp vì tôi. Thế nhưng cảm xúc buồn bã lại chiếm phần nhiều hơn, chắc bởi ghen tỵ Trang Tự có thể vì Dung Dung đến mức độ này. Trong tâm trạng phức tạp đến mức ngay cả bản thân cũng sắp hiểu , tôi bắt đầu hối hận vì gọi cú điện thoai này.
      Nhưng cúp máy kịp, bên kia Trang Tự nghe máy.
      “A lô”, giọng có vẻ ngái ngủ.
      “Ưm…mình…”, tâm trạng tôi hỗn loạn, những câu từ chối khéo léo chuẩn bị sẵn bỗng quên sạch, “Mình…cái đó…”.
      Bên kia im lặng lúc rồi hỏi: “Nhiếp Hy Quang?”
      “Ừ, là mình…”
      “Luận văn có vấn đề gì à?”
      có.”
      Sau đó lại im lặng.
      “Nếu có vấn đề gì có thể hỏi tôi.”
      “Ồ, được…Vậy tạm biệt”, lần này đợi trả lời, tôi cúp máy luôn.
      Tôi nghĩ bên kia chắc Trang Tự cũng thấy rất kỳ lạ, hoàn toàn hiểu tôi gọi điện nhảm để làm gì.
      Cuối cùng tôi vẫn sử dụng luận văn của .
      Nhưng lại như được cao thủ võ lâm đả thông kinh mạch, bỗng dưng đầu óc khai sáng, ý tưởng tràn trề, rất nhiều suy nghĩ và sáng kiến mới nảy ra, sau đó tốn công sức gấp mấy lần trước kia, thức trắng mấy đêm liền, tự mình tìm tài liệu viết lại.
      Có lúc bận rộn túi bụi bỗng ngừng lại, nhớ đến từng gặp vấn đề gì cứ tìm . những hai lần, chắc phải khách sáo. Nếu tìm , có lẽ nhẫn nại giải thích, giống như khi làm gia sư cho cậu em họ, vậy mục đích tôi chọn đề tài giống với thành thực rồi.
      Nhưng giờ đây, da mặt tôi dù dày mấy cũng tiện làm thế.
      tỏ rằng, tim có chủ rồi.
      Lúc nộp luận văn lại cho thầy, ràng, thầy hài lòng hơn nhiều, lại chỉ ra vài điểm cần sửa, luận văn về cơ bản được hoàn tất.
      Sau khi luận văn sửa xong, cũng gần đến lúc bảo vệ.
      là cuối tháng Năm.
      Còn nửa tháng nữa, tôi chính thức tốt nghiệp.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 9
      Vào tháng Sáu, Nam Kinh bỗng nóng bức hẳn.
      Ở Nam Kinh gần bốn năm, cảm giác lớn nhất chính là Nam Kinh hầu như có mùa xuân và thu, nóng lạnh, áo dài tay rất ít khi mặc, chỉ cần mặc áo pull tay ngắn hoặc áo len là được.
      Nhưng thời tiết nóng rực thế này lại phù hợp với tâm trạng bức bối của tôi bây giờ - phải vì chuyện bảo vệ, mà là vì kỳ thi đại học của cậu em họ.
      Đương nhiên cậu mợ căng thẳng như lâm trận vậy, bố tôi gọi điện quan tâm hỏi han, tuy vậy cậu có vẻ cảm kích lắm. Bất giác tôi cũng căng thẳng theo, lúc ngang phòng em họ, bước chân cũng tự khắc nhàng, chỉ sợ quấy rầy nó nghỉ ngơi. Thế nhưng trong khí khẩn trương như vậy, thí sinh lại ung dung bình thản, có vẻ chẳng lo lắng sốt ruột gì cả. Mùng Bảy thi rồi, mà mùng Sáu nó vẫn còn nghiên cứu sổ tay du học1.
      “Trường này trong có vẻ đẹp nhỉ.”
      “… Em cứ thi xong rồi tính.”
      Cậu em thi đại học xong du học châu Âu là chuyện được định sẵn từ lâu, nhưng tôi ngờ tôi cũng bị kéo theo, vốn dĩ là cậu mợ cùng. Kết quả bây giờ cậu mợ có việc gấp được, tôi đành ra trận, cứ nghĩ phải lên máy bay ngồi suốt mười mấy tiếng đồng hồ là tôi phát run.
      “Khương Duệ, em có muốn đọc sách , mai thi rồi.”
      “Ai lại đọc sách trước khi thi”, cậu em tỏ ra bực bội, “Nước đến chân mới nhảy có tác dụng gì”.
      Ai bảo vô dụng. Tôi kỳ thị nó, tôi nước đến chân mới nhảy mà thi đậu đó thôi.
      Năm đó biết tôi thi trường A, bố chuẩn bị sẵn các mối quan hệ để nhờ vả, ai ngờ thành tích công bố, tôi lại đạt đúng điểm chuẩn. Cả nhà mừng vui khôn xiết, suýt xem tôi là thiên tài tiềm bình thường giấu kín. Thực ra cũng chỉ là ăn may mà thôi. Vừa vào trường A – là tôi lười biếng, thế nên bây giờ thành tích cứ làng nhàng, chắc tôi chính là dạng sinh viên đến khi thi mới học mà thôi.
      Tôi đứng lên vào nhà bếp ăn canh đậu xanh, tiện thể mang cho cậu em bát, nó húp xì xụp xong bảo: “Đúng rồi, Nhiếp Hy Quang, ngày mai chị cũng phải thi cùng”.
      “Mợ ngày mai mợ đưa em mà.”
      Cậu em trề môi: “ được, bố mẹ thần kinh lắm, làm em căng thẳng thêm”.


      Thế là, bốn năm sau, tôi lại lần nữa đến nơi thi đại học. Sáng sớm hôm sau, chú Trương đưa chúng tôi đến cổng trường thi rồi về, Khương Duệ xuống xe rồi nhìn quanh quất.
      “Em tìm gì vậy?”
      “Haizzz, em phải vào rồi, chị, chị chú ý những người cùng nhé, biết đâu lại gặp được duyên phận.”
      Nó chớp chớp mắt với tôi, rồi cười gian xảo vào trong. Tôi hoang mang, nhìn lượt những người cùng theo lời nó , toàn các chú các dì… Duyên phận… Rùng mình.
      Nhân lúc Khương Duệ thi, tôi đặt phòng ở khách sạn gần đó, sau đó nghiên cứu thực đơn ở nhà hàng trong ấy, chọn vài món, hẹn giờ mang thức ăn. Làm xong mọi thứ dạo xung quanh, thấy cũng sắp đến giờ, tôi liền trở lại đợi Khương Duệ trước cổng trường.
      Khương Duệ ra rất nhanh, bộ dạng vui vẻ nhõm cần hỏi cũng biết là thi rất tốt, tôi bước tới cười híp mắt: “Chúc mừng chúc mừng, cuối cùng qua được cửa ải rồi”.
      Khương Duệ hất tóc, vẻ nghênh ngang: “Chị, chị xem nếu em là trạng nguyên của tỉnh phải làm sao?”.
      Tôi choáng, câm nín lúc rồi vỗ mạnh vai nó, “Vậy chỉ có thể nén bi thương mà thuận theo thôi chứ sao”.
      Khương Duệ “xùy” tiếng: “Chị thể câu nào hay ho à”. Nó vừa vừa ranh mãnh ngó quanh quất: “Chị, chị gặp được duyên phận chưa?”.
      Tôi bực tức, “Gặp cái đầu mày. thôi, ăn cơm”.
      “Khoan khoan ”, nó vẫn kiên trì nhìn quanh, sau đó kéo tay tôi, “Kia kìa”.
      Tôi chưa hiểu chuyện gì bị nó kéo tới trước mặt nam sinh, Khương Duệ vui vẻ vỗ vai cậu bé kia, : “Trang Phi”.
      Sau đó quay sang giới thiệu với tôi: “Chị, cậu ta là Trang Phi”.
      Trang Phi?
      cái tên như từng quen, tôi chưa kịp phản ứng Khương Duệ : “Bạn học của em, em trai của Trang, chị quên rồi à? Ồ, Trang Phi. Đây là chị tôi”.
      Hóa ra, là cậu ta.
      Tôi quan sát cậu bé kia lúc, cao ráo tuấn tú quả nhiên có vài phần giống Trang Tự, tôi cười : “Ừm, nhất thời chưa nhận ra, hai người cùng thi ở đây à?”.
      Trang Phi lắc đầu: “”, rồi như sợ chúng tôi gì, cậu giải thích: “Em bảo họ đừng tới, lúc em thi cũng thi mình, em cũng có thể”.
      Khương Duệ : “Nhà cậu xa vậy chắc chắn về ăn cơm, hay ăn với bọn này?”.
      Vừa vừa nhìn tôi, tôi đương nhiên chỉ biết gật đầu: “Hoan nghênh hoan nghênh”.


      Cá tính của Trang Phi chắc là rất rụt rè ý tứ. chịu cùng, nhưng sở trường của cậu em họ tôi là thuyết phục người khác, cái gì mà “đều thi cùng trường”, “môn thi buổi chiều có câu này muốn hỏi cậu” đại loại thế, mấy câu thôi dụ dỗ được người ta ăn chung rồi.
      Tôi đứng cạnh nghe mà mây đen bay đầy đầu.
      Thời gian chúng tôi về khách sạn sớm hơn so với dự định, thức ăn chưa có nên tôi nhờ người lấy trà cho hai đứa uống giải khát, thư giãn.
      Trang Phi khá trầm mặc, lặng lẽ nghe Khương Duệ huyên thuyên, tôi liếc nhìn cậu ta mấy cái, phát hình như ổn lắm, sắc mặt rất tái, vành mắt hơi sưng, có vẻ tâm trùng trùng.
      Tôi nghĩ ngợi rồi hỏi thẳng: “Em sao vậy, khỏe à?”.
      Trang Phi lắc đầu, rồi khựng lại, : “Buổi sáng em dậy có hơi sốt, chóng mặt”.
      Bất kỳ tình huống nào trong lúc thi đại học đều là chuyện lớn, tôi vội hỏi: “Giờ vẫn chóng mặt sao?”.
      “Bây giờ ”, Trang Phi lắc đầu, “Chỉ hơi lo là buổi sáng phát huy tốt”.
      Khương Duệ tỏ ra hào sảng: “ chóng mặt là được, đề thi buổi sáng trình độ đó cậu nhắm mắt cũng thi tốt, yên tâm ”.
      Trang Phi lắc đầu: “Đề làm hết”.
      “Vậy còn lo gì, cậu thế này gọi là trạng thái tốt, mà là hưng phấn quá mức, giống như chị tôi ấy mà.”
      Tôi sao nào? Tôi trừng mắt nhìn Khương Duệ.
      Khương Duệ như con mọt sách chính hiệu, bắt đầu cao giọng kể: “Cậu biết chị tôi đâu, bình thường thành tích khá lắm là trung bình, mấy tháng trước kỳ thi mới liều mạng học, ai ngờ hôm thi lại sốt, bọn này tưởng chị ấy tiêu rồi, ai ngờ cuối cùng thành tích lại cao hơn bình thường mấy chục điểm, bọn này đều chị ấy chóng mặt mới thi tốt được vậy”.
      “Thực lực mà, thực lực đấy”, hê hê, đúng thế, làm sao quên chuyện đó được, đó là chuyện đắc ý nhất đời tôi, nên tôi vội tâng bốc ngay.
      ư?”
      “Đương nhiên là . Thực ra bình thường chị học cũng được lắm, vì nguyên nhân kỳ quặc nào đó mà phát huy được, đúng hôm ấy sốt ruột cái là vũ trụ của chị cuối cùng bùng nổ2…”
      Tôi cùng Khương Duệ tán dóc hồi, Trang Phi trông còn căng thẳng nữa, cười lên vẻ e thẹn, rồi khẽ : “Chị giống với những gì chị Dung Dung ”.
      Vừa buột miệng, cậu ta như biết mình lỡ lời nên nhìn tôi vẻ hồi hộp. Tôi ngẩn người, thấy cậu ta căng thẳng giả vờ để ý, thò đầu ra nhìn quanh.
      “Thức ăn đâu rồi, sao chưa lên nhỉ.”
      Khương Duệ hi hi ha ha chuyện khác với Trang Phi, cậu ta cũng theo, nhưng thỉ thoảng lại lén nhìn tôi, gương mặt có vẻ lo lắng.
      Cậu ta đúng là đứa bé nhạy cảm. Về sau thấy tôi vẫn bình thường mới hoàn toàn yên tâm, thở phào.
      Tôi cũng nhõm vì cậu ta thở phào.
      Rất nhanh, thức ăn mang lên đúng giờ, Khương Duệ nhìn qua rồi trách: “Chị, chị keo kiệt quá, sao ăn thịnh soạn, hôm nay em thi cơ mà?”
      Tôi trừng mắt: “Vì thi nên mới ăn bình thường đấy”.
      Tuy gọi đồ ăn cho hai người, nhưng ba người ăn cũng đủ. Ăn xong đuổi hai đứa lên lầu nghỉ, mình tôi ngồi bên dưới, khó tránh khỏi nhớ tới câu Trang Phi . Dung Dung và nhà họ Trang là láng giềng lâu năm, Trang Phi và ta quen thân là dĩ nhiên, nhưng tôi ngờ rằng ta lại nhắc tới tôi với em trai của Trang Tự. biết có được xem là vinh hạnh .
      Dung Dung gì với Trang Phi, tôi muốn nghĩ tới, chỉ cảm thấy vô vị, thậm chí có phần hối hận, lẽ ra nên gọi Trang Phi ăn cơm cùng, nếu ý tốt nhất thời bị xem là có mưu đồ gì tôi làm sao chịu nổi.
      Nhưng hối hận hối hận, buổi chiều lúc thi xong môn Số học, tôi vẫn gọi Trang Phi về cùng, tôi nhớ là chúng tôi thuận đường. Trang Phi từ chối, lên xe với vẻ ngại ngùng.

      1 Ở đây có nghĩa là dạng du học trao đổi, mục đích học hỏi về du lịch là chính
      2 Xuất phát từ bộ truyện tranh nổi tiếng “Áo giáp vàng” của tác giả Kurumada Masami, các Thánh đấu sĩ lấy sức mạnh từ “tiểu vũ trụ nội tại” tức giác quan thứ bảy, khi sức mạnh họ tăng vọt cũng là lúc tiểu vũ trụ trong cơ thể bùng nổ. Ở đây ý chí khả năng của Hy Quang bùng nổ và phát huy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :