1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tôi muốn ở biệt thự - Kim Huyên (Full 10c Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 8:

      Editor: Pang pang

      “Ba, vào, vào nhanh chút.”

      “Làm gì mà thần thần bí bí vậy?”

      Bị con trai lôi vào phòng, Lệ Hằng khỏi nhếch mày lên với căn phòng chật ních người. Trừ Đồ Đông Nhan vẫn chưa tan làm và Dịch Ngạo Dương ở ngoài, những người sống trong nhà này đều có mặt đầy đủ.

      xảy ra chuyện gì sao?” tò mò hỏi, lại quay đầu nhìn con trai. Từ khi nào phòng nó trở thành nơi để tụ tập thế này?

      “Chuyện này phải hỏi mới biết.” Đồ Thu Phong lên tiếng đầu tiên. “Có phải cãi nhau với Đông Nhan?”

      Lệ Hằng kinh ngạc quay đầu nhìn con trai. ra đây là nguyên nhân biến phòng nó thành nơi tụ tập! Nhất định là Hạo Đình chú ý thấy tâm tình mẹ tốt, cũng biết phải làm thế nào cho phải, mới có thể cầu xin hộ trợ của các dì. Nhưng sao con trai hỏi trực tiếp chứ? Làm như vậy khiến trái tim bị tổn thương.

      phải.” lắc đầu trả lời vấn đề.

      “Quả nhiên.” Đồ Thu Phong gật đầu, lộ ra nét mặt sớm biết. “Hạo Đình sai, ba nó mẹ nó đến trình độ đáng ghét rồi, cho nên nhất định là có nguyên nhân khác. , rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà đến cả cũng giải quyết được, khiến Hạo Đình lo lắng tìm đến giúp đỡ của mọi người?”

      Lệ Hằng lại kinh ngạc quay đầu nhìn con trai. “Sao con biết ba giải quyết được?”

      ba ngày rồi.” Lệ Hạo Đình nhìn thẳng ba mình.

      Từ ngày Kim Kelly xuất ở ngân hàng, đến ngày hôm qua bà Kim lại xuất , Đông Nhan đúng là buồn bã tròn ba ngày. ngờ mặc dù con trai gì, lại đều đặt tất cả ở trong mắt. tại hiểu vì sao, Đông Nhan lại sau khi con trai được năm tuổi ngược lại còn chăm sóc họ, dù thể nhưng có thể thấy rất đau lòng.

      “Lại đây.” ngoắc tay với con trai.

      Lệ Hạo Đình nghe lời về phía ba mình.

      phải ba giải quyết được chuyện này, mà là chuyện này phải dựa vào bản thân mẹ mới giải quyết được, chúng ta giúp gì được cả.” ngồi xổm xuống, đôi tay khoác lên vai con trai, cho nó biết.

      “Tại sao?” Lệ Hạo Đình hiểu. “mạ và dì cũng vậy.”

      “Mẹ , đoàn kết đúng là sức mạnh. Chỉ cần chúng ta cũng nhau nghĩ cách, có chuyện gì giải quyết được.” Dịch Hạo Lôi giúp.

      “Đúng.” em sinh đôi đồng thanh , mặt kiên định gật đầu.

      Lệ Hằng kinh ngạc nhìn bọn họ, đột nhiên hoàn toàn biết mình nên gì. Chỉ biết mấy người phụ nữ này dạy con rất tốt, còn đầy đủ hơn bất kỳ người nào, tốt hơn những gia đình giàu có gấp vạn lần. Rốt cuộc họ làm thế nào? nhìn sang phía Đồ Thu Phong và Đồ Hạ Mỹ.

      “Chẳng lẽ bị lời của nhóc này dọa sợ rồi sao?” Đồ Hạ Mỹ cười hỏi .

      Đầu tiên, Lệ Hằng lắc đầu, sau đó khẽ thờ dài. “Tôi chỉ cách nào tưởng tượng những năm này, mấy người làm sao để vừa chăm sóc bọn nó, vừa làm việc, vẫn có thể dạy bọn nó thong minh, hiểu chuyện như thế này.” Từ đáy lòng, rất bội phục bốn người phụ nữ này.

      “Rất đơn giản, giáo dục bằng roi mây và tình thương.” Đồ Thu Phong .

      “Mẹ giáo dục bằng roi mây, phải là giáo dục bằng quả đấm chứ?” Dịch Hạo Lôi nhịn được phản bác.

      “Thằng nhóc thúi, có phải lâu rồi con chưa bị mẹ đánh hả?” trợn mắt với con trai.

      “Con sai.” Cậu le lưỡi, giọng lầm bầm.

      Đồ Thu Phong trợn mắt nhìn con trai, mới chuyển ánh mắt về phía Lệ Hằng.

      “Rốt cuộc mấy ngày nay xảy ra chuyện gì?” trở lại chuyện chính, lấy vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

      ra chuyện này cũng nên trách tôi.” Lệ Hằng nghĩ tới đây lập tức , khỏi hối tiếc.

      “Trách ai quan trọng, quan trọng là xảy ra chuyện gì?” Đồ Hạ Mỹ vung tay lên, nhanh chóng , tính nôn nóng của vẫn biểu lộ bỏ sót cái gì.

      “Ba ngày trước, vợ sắp cưới trước kia của tôi chạy đến ngân hàng tìm Đông Nhan, tát ấy cái…”

      “Cái gì?” Đồ Thu Phong và Đồ Hạ Mỹ cùng đống thanh kêu to.

      “Sao có thể để chuyện như vậy xảy ra, phải chuyện bên kia được giải quyết xong rồi sao? Tại sao người phụ nữ đó lại có thể tới tìm Đông Nhan, rốt cuộc làm cái quỷ gì vậy?” Đồ Hạ Mỹ nổi đóa, Nếu phải bị Thu Phong kéo lại, nhất định xông lên nắm cổ áo rồi! ta có thể hại Đông Nhan chịu cái tát vì ta?

      “Lệ Hằng, rốt cuộc mọi chuyện là sao?” Đồ Thu Phong tỉnh táo hỏi.

      “Đúng là do tôi quá sơ ý, biết tính cách của Kim Kelly, mới có thể khiến Đông Nhan chịu uất ức như vậy, nhưng vấn đề phải ở đây, vẫn đề là mẹ của Kim Kelly.” Giọng mang vẻ tự trách, chậm rãi lắc đầu.

      “Tốt nhất đứng với tôi, mẹ của ta cũng đánh Đông Nhan.” Đồ Hạ Mỹ hung hăng nhìn chằm chằm .

      “Me của Kim Kelly chính là người mẹ năm đó vứt bỏ Đông Nhan.”

      Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, Đồ Thu Phong và Đồ Hạ Mỹ há hốc mồm cứng lưỡi, nhìn chằm chằm Lệ Hằng, lộ ra vẻ mặt khiếp sợ và khó tin. Nhưng điều họ thể tin được chính là, lời tiếp theo của .

      “Bà ta muốn Đông Nhan có thể nể mặt bà ta, tặng tôi lại cho con bà, Kim Kelly.”


      cái gì?” Đồ Hạ Mỹ át chế nỗi khiếp sợ và lửa giận, tức giận hét to.

      sao?” Đồ Thu Phong trầm giọng hỏi, trong giọng cũng là tức giận đè nén.

      Lệ Hằng nặng nề gật đầu.

      “Con mẹ nó!” Đồ Hạ Mỹ nhịn được mắng.

      “Hạ Mỹ!” cảnh cáo giọng quát. Hạ Mỹ có tức giận cũng nên nghĩ đến bọn trẻ nữa chứ.

      “Xin lỗi. Nhưng đây là gì vậy?” hoàn toàn có biện pháp át chế lửa giận, lòng đầy căm phẫn lớn tiếng. “Vứt bỏ con của mình đủ xấu hổ, bà ta lại có thể xuất , cầu Đông Nhan nể mặt, tặng Lệ Hằng lại cho Kim Kelly? Tại sao bà ta lại có thể tổn thương Đông Nhan như vậy?”

      “Hạ Mỹ, đừng lớn tiếng như vậy, tại, điều chúng ta cần quan tâm phải vấn đề này, mà là phải làm thế nào để giúp Đông Nhan giảm bớt đau đớn trong lòng, điều này rất quan trọng.” Đồ Thu Phong tỉnh táo .

      “Nhưng…” bất bình lên tiếng, lại bị chị em tốt tỉnh táo cắt đứt.

      “Cậu cảm thấy sao?”

      Đồ Hạ Mỹ tức giận ngồi xuống giường, cầm gối của Đồ Hạo Đình đánh mấy cái, lại dùng sức ném nó vào tường.

      “Mấy đứa có ý kiến gì ?” Đồ Thu Phong nhìn sang mấy đưa trẻ.

      “Cúng ta có nên đánh bà láo vô sỉ đánh trận ?” Ánh mắt của Đồ Hạo rất nghiêm túc.

      “Em tán thành ý kiến này.” Đồ Hạo Tễ .

      “Mẹ cũng tán thành.” Đồ Hạ Mỹ giơ tay lên tán thành. Bọn họ qua nhiên là con trai sinh ra, có phong thái của , rất tốt, rất tốt.

      “Đánh người là đúng.” ngờ Dịch Hạo Lôi lắc đầu. “Mình nghĩ nên làm vở kịch kẻ ác nho , khiến bà lão đó sợ đứng tim là được rồi. Cậu cảm thấy thế nào? Đạo Đình?”

      “Lệ Hạo Đình nghiêm túc suy nghĩ chút, sau đó mới chậm rãi phát biểu ý kiến của mình. “Mình cảm thấy lúc này mẹ nên nghỉ thời gian.”

      “Rất tốt.” Đồ Thu Phong ca ngợi cậu, gật đầu, quay sang với ba thắng nhóc còn lại và Đồ Hạ Mỹ. “Có nghe chưa, đây mới là cách hay, mấy người chỉ biết lung tung.”

      Lệ Hằng ngạc nhiên nhìn tất cả mọi người, lần đầu tiên nhìn thấy cách mọi người ở cùng nhau. Những đứa bé này đối với họ cũng phải chỉ là trẻ con, chúng là những thân thể độc lập, có quyền phát ngôn ra suy nghĩ của mình, cũng được người lớn tôn trọng. ra họ giáo dục con mình như vậy, tại có thể hiểu tại sao mỗi đứa lại có suy nghĩ và tính cách thuộc riêng mình như vậy.

      “Con cảm thấy mẹ nên nghỉ pháp sao?” hỏi con trai.

      Lệ Hạo Đình gật đầu, nhìn ba mình chăm chú. “Mấy năm nay mẹ vẫn luôn làm việc, chưa bao giờ được nghỉ ngơi cho khỏe. Lần này vất vả lắm mới có thể được nghỉ phép, tại sao ra ngoài chơi? Trước kia mẹ thể lãng phí tiền, nhưng tại có ba ở đây, chúng ta cũng cần lo lắng chuyện đò nữa, có đúng ?”

      “Đúng.” Đồ Thu Phong hưng phấn cướp lời.”Đây đúng là ý kiến hay, Hạo Đình. Mọi người, chúng ta cùng ra nước ngoài chơi! Pháp tìm Xuân Tuyết và Hạo Vân, vé máy bay để mình chuẩn bị.”

      , vé máy bay để tôi chuẩn bị.” Lệ Hằng đột nhiên .

      “Cho nên cũng cảm thấy ý kiến này tệ?” hỏi.

      gật đầu, thưởng thức vuốt đầu con trai. “Tin tức tốt này nên để con với mẹ.”

      cần đâu, vì em nghe thấy rồi.” Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng của Đồ Đông Nhan. đẩy cánh cửa đóng chặt ra, xuất ở cửa phòng, nhìn tất cả mọi người bên trong.

      “Vậy cậu cảm thấy thế nào? Chúng ta cùng đến Pháp thăm Xuân Tuyết và Hạo Vân, sau đó thuận tiên chơi chút.” Đồ Thu Phong mỉm cười nhìn chị em tốt của mình.

      Đồ Đông Nhan nhìn vẻ mặt lo lắng của những người trước mặt, có cảm giác như có dòng nước ấm chảy qua lòng mình. Đây mới là người nhà , có những con người quan tâm thương như vậy, sao có thể để ý đến người xa lạ chưa bao giờ quan tâm dù chỉ lần chứ?” Nên quên thôi.

      “Mình cảm thấy rất tốt.” gật đầu. “Nhưng mọi người có hộ chiếu, làm những thứ này cũng cần phải có thời gian chứ?”

      “Chuyện này cậu yên tâm, đừng quên trước đó mình thường giúp ông chủ công ty mình làm những chuyện vặt này, mình làm, đảm bảo có thể rút ngắn nửa thời gian, ba ngày là có thể xong.” Đồ Thu Phong vô cùng tự tin.

      “Vậy chúng ta lập tức phân chia phần việc của mình , mình phụ trách việc đến trường bọn nhóc xin nghỉ, cũng mua tất cả đồ dùng, cậu phụ trách làm hộ chiếu.” Đồ Đông Nhan phân chia công việc.

      “Còn mình sao?” Đồ Hạ Mỹ hỏi.

      “Cậu cứ làm như bình thường, chờ tới lúc ra nước ngoài là được.” Đồ Thu Phong cười .

      “Cho nên chúng ta chuẩn bị ra nước ngoài chơi?” Dịch Hạo Lôi hỏi.

      sai.” cười, gật đầu với con trai.

      “Oa!” Bọn nhóc nhảy lên cất tiếng hoan hô. Bọn chúng chuẩn bị được ra nước ngoài chơi!

      **

      “Đây, chìa khóa xe đây, mấy đứa lên xe chờ trước.” Lệ Hằng đưa chìa khóa xe cho con trai, giao pho cho bọn nhóc.

      Vì được ra nước ngoài du lịch, và Đông Nhan thừa dịp đốn bọn nhóc tan học xin nghỉ, Thu Phong cũng vừa gọi điện thoại thông báo cho họ, hộ chiếu hoàn toàn có vấn đề gì, ba ngày sau là có thể xong, cho nên tất cả đều được tiến hành theo kế hoạch.

      “Ba, có phải hai người muốn xin nghỉ cho bọn con ?” Lệ Hạo Đình mở miệng hỏi.

      Lệ Hằng gật đầu.

      “Thời gian rất lâu sao?” Nó lại hỏi.

      “Sao vậy?”

      Lệ Hạo Đình liếc trộm giáo viên chủ nhiệm chuyện với mẹ, sau đó cẩn thận vẫy tay với ba, muốn ghé tai lại gần.

      Chân mày khẽ nhướn lên nhìn con trai. “Con muốn làm gì? Hay ba nên hỏi, mấy đứa muốn làm gì?” chú ý thấy ba tên nhóc còn lại cùng dùng vẻ mặt mong đợi nhìn .

      “Ba, bọn con có thể sang tiệm sách cạnh trường học chờ hai người ?”

      “Tiệm sách, mấy đứa muốn mua cái gì?”

      “Ba biết đó, bọn con chuẩn bị gặp Hạo Vân, cũng nên chuẩn bị chút quà tặng chứ?”

      “Ba tên nhóc còn lại lập tức gật đầu.

      “Mấy đứa muốn mua cái gì?” tò mò hỏi.

      “Đây là bí mật.”

      “Được rồi.” Lệ Hằng cười cười, quyết định tôn trọng bọn chúng. “Muốn ba tài trợ bao nhiêu?”

      “Ánh mắt của cà bốn người lập tức sáng lên.

      “5000 đủ ?” rút tờ tiền mặt ra đưa cho con trai.

      “Quá nhiều.” Cặp mắt của Lệ Hạo Đình trợn tròn, sau đó thận trọng rút tờ tiền trong đó. “1000 là đủ rồi.”

      Lệ Hằng kinh ngạc. nghìn có thể mua cái gì?

      “Ít nhất là 3000.” lại đưa 2000 cho con trai. “ , lát nữa ba và mẹ đến tiệm sách tìm mấy đứa.” Sau khi vỗ bả vai của con trai, lập tức xoay người về phía vợ mình.

      “Woa, 3000 có thể mua được 100 tấm bọ cánh cứng!” Đồ Hạo giọng hô. “Hạo Đình, cậu phải mua toàn bộ sao?”

      “Nếu cậu muốn bị dì Đông Nhan cầm roi đánh, mình khuyên cậu nên suy tính chút.” Đồ Hạo Tễ muốn cậu suy nghĩ kĩ càng.

      “Đây là quà tặng cho Hạo Vân, cậu ấy liên quan chứ?” Đồ Hạo bắt đầu do dự.

      “Vấn đề là mẹ biết đây chỉ là kiếm cớ, chúng ta muốn nhân cơ hội này để thu thập nhiều tấm bọ cánh cứng hơn mà thôi.” Dịch Hạo Lôi phân tích chính xác.

      “Nhưng chúng ta muốn mua đống ảnh bọ cánh cứng cho Hạo Vân, phải sao?”

      “Vấn đề là những tấm ảnh đó lặp lại, mẹ chúng ta tinh như vậy, nhất định đoán ra.”

      “vậy bây giờ phải làm sao, Hạo Đình, cậu phải trả tiền lại cho ba cậu sao?” Đồ Hạo hỏi, giọng tràn ngập tiếc nuối.

      “Chúng ta lấy khoảng 1000 chơi, còn dư lại hai ngàn giữ lại, sau khi xem phản ứng của mẹ, chúng ta quyết định.” Cậu suy nghĩ nghiêm túc rồi mới .

      “Cứ quyết định vậy .” Dịch Hạo Lôi gật đầu.

      “Vậy chúng ta nhanh !” Đồ Hạo thể chờ đợi.

      Bốn người hưng phấn chạy ra khỏi trường học, sau khi ra ngoài, lại chạy thẳng đến tiệm sách đối diện.

      Kim Kelly dám tin tưởng vào những gì mình nhìn thấy, theo dõi Lệ hằng đến căn nhà của người phụ nữ biết xấu hổ này, còn hoài nghi bọn họ đến trường tiểu học làm gì? ngờ lại nhìn thấy bốn cậu nhóc chạy qua đường cái, khoảng cách rất gần khiến cảm giác như mình bị điện giật, sợ hãi trợn to đôi mắt.

      Gương mặt đó… cậu nhóc có dáng dấp giống như đúc lệ Hằng, trừ việc lớn , hai khuôn mặt như được đúc từ khuôn.

      Tại sao lại như vậy?

      nhìn lầm sao?

      Tại sao dáng dấp của đứa bé đó lại giống Lệ hằng như vậy, nó…

      đột nhiên chấn động, đột nhiên lĩnh ngộ được nguyên nhân tại sao hai người đó lại phải chạy đến trường tiểu học. Người phụ nữ biết xấu hổ đó, lại có thể sinh cho đứa bé!

      ra đây là nguyên nhân Lệ Hằng vứt bỏ , thể ở cùng với người phụ nữ đó, ta hèn hạ vô sỉ!

      Buổi sáng, thám tử tư gọi điện cho , cho biết, mấy ngày nay Lệ Hằng luôn ở chỗ với Đồ Đông Nhan khiến muốn phát điên, vì biết bốn năm, đính hôn hơn nửa năm, lại chưa từng đụng qua lần, chứ đừng là được ở chung mái nhà. Mà nay, lại có thể ở cúng chỗ với người phụ nữ biết xấu hổ này?

      Tin tức này khiến tức giận, toàn thân phát run, hơn nữa còn thề, tuyệt đối để cho hai người bọn họ được sống tốt.

      muốn tận mắt nhìn thấy tất cả, xác định bọn họ gạt mới bằng lòng giao tiền, cho nên tại ở trong xe của thám tử tư, hơn nữa con phát ra chuyện khó tin này.

      tuyệt đối để cho người phụ nữ hèn hạ vô sỉ đó đạt được thứ ta muốn, nếu như Lệ Hằng vì đứa bé mà thể giải trừ hôn ước, chỉ cần chịu quay đầu lại, vẫn tha thứ cho . Nhưng nếu như vẫn khăng khăng mực, cho bọn họ biết thế nào là đáng sợ.

      “Có muốn hợp tác với tôi ?” đột nhiên mở miệng hỏi hai thám tử tư ngồi đằng trước.

      “Hợp tác làm gì?” Người phụ trách lái xe quay đầu lại hỏi.

      “Tôi muốn đưa đứa bé đó về nhà làm khách, muốn mấy người làm tài xế cho bọn tôi.”

      muốn bắt cóc cậu nhóc đó?” Người đàn ông ngồi cạnh ghế tài xế hỏi.

      Mấy ngày nay bọn họ ở đây điều tra, theo dõi cùng người đàn ông, sao có thể chú ý đến cậu nhóc có bộ dạng giống người đàn ông đó, mà cậu nhóc này lại vừa qua bên cạnh xe bọn họ, người phụ nữ này muốn làm gì, đến đầu gối cũng nhận ra.

      Kim Kelly cứng đờ, lập tức biện giải cho mình. “Tôi chỉ muốn mới cậu nhóc đó đến nhà tôi chơi mấy ngày, tôi làm cậu nhóc đó bị thương.”

      “Chuyện bắt cóc chúng tôi làm.” Người đàn ông ngồi cạnh vị trí tài xế trực tiếp cự tuyệt.

      mím mối, muốn buông tha kế hoạch của mình. “Tôi cho mấy người 50 vạn.” trực tiếp ra giá.

      “50 vạn.” Người đàn ông ngồi ở vị trí tài xế kinh ngạc .

      “Đúng, tôi bỏ ra 50 vạn, chỉ muốn mấy người phụ trác lái xe đưa chúng tôi về nhà là đủ rồi, những chuyện khác cần các làm.” điều kiện.

      “Đại ca, chỉ cần mở cửa xuống xe, 50 vạn có thể cho vào túi rồi.” Người lái xe động lòng với người cùng.

      “Đây là bắt cóc. Dù chỉ phụ trách lái xe, nhưng cũng bị coi là đồng phạm.” Người đàn ông bên cạnh nhắc nhở .

      “100 vạn.” Kim Kelly ngồi phía sau tiếc ra giá gấp đôi.

      Người đàn ông lái xe hưng phấn đến điên rồi. Mỗi ngày bọn họ luôn phải đuổi theo đối tượng, thường phải thức

      đêm, 24 giờ liên tục thể rảnh rỗi nhắm mắt lại là chuyện thường, nhưng những gì kiếm được cũng chỉ để hai ngưòi sống tốt hơn chút mà thôi. Nhưng bây giờ có người nguyện ý bỏ ra 100 vạn chỉ cần bọn họ lái xe đưa mình về nhà. Chỉ chuyến xe mà thôi, bọn họ có thể kiếm được 100 vạn!

      Đại ca? ta kỳ vọng nhìn về đại ca.

      mặt người đó cũng bắt đầu xuất dấu hiệu dao động.

      100 vạn ư! Từ khi ta làm thám tử cho đến bây giờ, chư ătnfg gặp ai trả thù loa cao như vậy.

      tại tôi gioa 50 vạn trước, còn 50 vạn khi nào hoàn thành xong tôi giao. Mấy người nhận tiền cọc của tôi rồi, nên biết tiền bạc đối với tôi có vấn đề gì, mỗi ngân hàng tôi đều có thể lấy tiền ra."

      xong lập tức rút ngân hiếu 50 vạn đặt nó wỏ ngón giữa và ngón trỏ

      "Sao? Có muốn hợp tác cùng tôi ?"

      "Đại ca?"

      ta nhìn ngân phiếu tay lát, cuối cùng cũng cầm cự được hấp dẫn của đồng tiền, mở miệng hứa với : "Chúng tôi chỉ phụ trách lái xe, những chuyện khác chúng tôi nhúng tay vào?"

      " sai." Kim Kelly gật đầu.

      ta lại do dự, cuối cùng khẽ nguyền rủa tiếng, đưa tay nhận lấy ngân phiếu 50 vạn.

      "Đồng ý, chúng tôi ở đây chờ , nhưng nếu tình hình đúng như thế chúng tôi lập tức lái xe rời , tờ chi phiếu năm mươi vạn này lập tức trả lại cho ."

      ta gật đầu sau đó đẩy cửa xuống xe. đến tiệm sách cách đó khoảng 5m

      Trong tiệm sách có bón cậu nhóc xinh đẹp trong đó còn có cặp sinh đôi chơi trò chơi, hình ảnh đó khiến ngưòi khác kahs chú ý. Điểm này nằm ngoài dự đoán của Kim Kelly, nhưn g ta cũng muốn bỏ qua như thế, sau khi hít sâu hơi, ta lập tức về phía trước, quyết định ra tay với cặp sinh đôi trước.

      "Chào, hai nhóc sinh đôi sao? Mặt mũi giống nhau quá."

      Bốn cậu nhóc đồng thời ngẩng đầu lên nhìn , cặp sinh đôi lập tức trợn trắng mắt với ta. "Dì nhảm quá, chúng cháu sinh đôi phải giống nhau rồi."

      Khoan, gì?

      Dì sao?

      Kim Kelly cảm thấy bắp thịt mình đột nhiên co rút. Trẻ con bây giwò chuyện độc như vậy sao, như vậy khiến người khác thích đâu.

      "Xin lỗi là dì sai. Mây đứa đnag chơi trò gì thế? Chơi rất hay"

      ta ép buộc mình mỉm cười.

      Đến trò chơi vua bọ cánh cứng cũng biết. Dì có biết thưởng thức vậy?

      ta siết chặt nắm tay, ngăn bản thân cố kiếm chế bước lên tát cho mấy đứa nhóc này mấy cái. ta nhất định phải đặt lế hoạch của mình lên hết, quan tâm đến cpặ sinh đôi đáng ghét này.

      Cái này àl bọ cánh cứng sao, hình như chơi rất vui, cậu nhóc, con thế dạy cho dì chơi trò này được ?

      ta ngồi xổm xuống bên cạnh Lê Hạo Đình, bằng giọng dịu dàng mỉm cưòi với cậu

      Cậu nhìn Dịch Hạo Lôi cái, cùng nhau trao đổi ý tưởng gì đó.... Người phụ nữ này có vấn đề, hình như cố ý muốn tiếp cận bọn họ, ta có mục đích gì?

      "Được, dì muốn chơi sao?" Lê Hạo Đình .

      Kim Kelly gật đầu. "Cháu có thể dạy dì được ?"

      Cậu nhún nhún vai, giả bộ tùy tiện gật đầu, giảng giải cho ta cách chơi trò chơi vua bọ cánh cứng, nhưng lại cố ý dùng cách ngu ngốc với ta vì cậu quyết định phải tìm hiểu mục đích người phụ nữ này muốn tiếp cận bọn họ

      đơn giản là dùng 30 đồng mua cái thẻ, lại dùng cái thẻ đó đặt vào máy tính chơi trò đoan số là được, tahnwgf nhóc này cần gì phải nó cách phức tạp như vậy chứ? Kim Kelly thầm nghĩ trong lòng, nhưng cũng nhịn được vui mừng. Nhìn dáng vẻ ngu ngốc của thằng nhóc này, việc dụ dỗ có vẻ dễ dàng hơn ta tưởng tượng.

      Nhẫn nại dùng 60 đồng chơi với nó hai lần, đúng lúc cả hai lần đều là thể mà nó muốn, ta lập twsc lấy thẻ của mình đwa cho nó thwà dịp nó còn vui vẻ, mở miệng cám ơn nó dạy mình chơi trò chơi này, cho nên mời nó đến nhà mình chơi.

      ngờ đứa trẻ ngu ngốc đó do dự lúc, lập tức gật đầu đồng ý nhưng phải cho bạn nó cùng.

      về điểm này, ta khổ sở nhíu mày., nhưng cặp dinh đôi đột nhiên mẹ chúng muốn chúng về nhà sớm, thể cùng tì ta mới giãn mày. Vì dù sao mang thêm đứa cũng tốt hơn mang theo ba đứa, huống hồ đuắ trẻ này còn lại ngu ngu đần đần, khôn khéo giống cặp sinh đôi, đứa trẻ ngốc như vậy khá dễ đối phó.

      Gật đầu đồng ý, ta mang hai đứa trẻ , mà cặp sinh đôi này cũng cực kì ngu ngốc, thấy bạn mình leo lên xe người xa lạ, lại có thể vẫy tay vui vẻ hẹn gặp lại.

      Trẻ con đúng là trẻ con, đúng là ngốc đến khó tin.

      Kim Kelly hả hê cười lạnh, lại biết ngưòi đnag bị trúng kế lại chính là ta
      Last edited by a moderator: 27/12/14

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9:

      Editor: Pang Pang

      “Dì, con đói bụng.”

      “Dì, con muốn nhà cầu.”

      “Dì, con muốn xem phim hoạt hình.”

      “Dì, nhà dì nhàm chán, có đố gì có thể chơi.”

      “Dì, con muốn chơi máy vi tính!”

      Kim Kelly sắp bị hai tiểu quỷ này bức đến phát điên rồi, cho tới bây giờ, cũng biết việc chăm trẻ con lại khổ cực như vậy, vì bọn nó, gần như được rảnh rỗi dù chỉ giây, phải chơi cái này, lát sau lại muốn chơi cái kia, chính là đòi về nhà.

      Dĩ nhiên có thể cho tên nhóc quan trọng kia về nhà, nhưng vấn đề là người muốn , người khác lập tức muốn cùng, vì lưu lại tên nhóc đó, chỉ có thể nghĩ cách để tên nhóc kia ở lại, hơn nữa còn phải cố gắng thỏa mãn tất cả cầu của bọn chúng.

      Cuối cùng, notebook của cũng khiến bọn nhóc yên tĩnh lại, cũng làm cho có thời gian thở lấy hơi, hơn nữa còn có thể suy tính tiếp theo nên làm thế nào.

      Sau khi xác định bọn nhóc vẫn còn chuyên tâm chơi máy tính, đóng cửa phòng lại, lại suy nghĩ chút lấy điện thoại di động ra gọi cho Lệ Hằng.

      Điện thoại vừa vang lên có người nhận điện.

      “Kim Kelly, mang con trai tôi để làm gì? Nếu như dám làm tổn thương nó dù chỉ là sợi lông, tôi tuyệt đối bỏ qua cho !”

      Lệ Hằng lạnh lùng nghiêm nghị, giọng chừa đương lui truyền qua di động khiến trái tim Kim Kelly như muốn nổ tung, khiến cho có suy nghĩ muốn chuyện với chút, hỏi có phải vì đứa trẻ, mới thể ở cùng với người đàn bà hèn hạ vô sỉ đó nhất thời tan thành mây khói, chỉ còn lại tức giận muốn bùng nổ.

      sai, đứa bé ở chỗ em. Cho nên tốt nhất chuyện với em nhàng chút, nếu chọc giận em, ngay cả chính em cũng biết mình làm nên chuyện điên rồ gì, nên nhớ kỹ điểm này.” ta lạnh lùng .

      muốn thế nào, muốn tiền sao?”

      “Tiền?” ta lạnh lùng cười. “ cho rằng em là ai? Em có tiền sao? Còn cần phải bắc cóc con trai đòi tiền chuộc? quá coi thường em rồi!”

      “Cho nên muốn cái gì? Muốn tôi trở lại bên cạnh, kết hôn với sao? Đó là chuyện thể.”

      Giọng như chém đinh chặt sắt của khiến Kim Kelly tức giận, khuôn mặt trong nháy mặt đỏ lên.

      , đáng chết, Lệ Hằng!” cắn chặt răng, giọng tràn ngập hận ý.

      “Đúng, người đáng chết là tôi, phải con trai tôi hay bất kỳ ai. Cho nên nếu có bất kỳ bất mãn nào, trực tiếp tới tìm tôi, nên làm tổn thương những đứa trẻ vô tội.”

      “Đứa trẻ vô tội?” cười lạnh. “Chỉ cần là người liên quan đến và người phụ nữ hèn hạ vô sỉ đó, trừng phạt là đúng tội, người em cũng bỏ qua!”

      muốn làm gì? Nếu như dám tổn thương thằng bé, tôi tuyệt đối bỏ qua cho !” Người phụ này đúng là điên rồi.

      “Nếu em muốn xuống địa ngục, em thề, mầy người đừng mong có thể tốt hơn em!”

      “Rốt cuộc muốn thế nào?”

      “Để cho em nghĩ .” làm bộ làm tịch . “Em nghĩ xem muốn đến trước mặt em, quỳ xuống sám hối sai lầm của mình, hay là để người phụ nữ hèn hạ vô sỉ đó quỳ xuống với khóc lóc cầu xin em, ta là người phụ nữ ti tiện cướp chồng người khác, em mới tha thứ cho ra, còn nữa ta còn phải thề sau này gặp nữa, nếu , em móc mắt ta.”

      “Kim Kelly, quá đáng.”

      “Quá đáng? Là ai quá đáng? Quá đáng là đôi gian phu dâm phụ mấy người!” thể kiềm chế, hét lên.

      câu thôi, rốt cuộc muốn tôi phải làm gì?” Lệ Hằng tính toàn điều kiện với ta.

      “Em muốn về Mĩ, kết hôn với em, cả đời được phép trở lại Đài Loan nửa bước, cũng được liên lạc với người phụ nữ biết xấu hổ đó. Em muốn quên ta hoàn toàn, chỉ mình em.”

      “Nếu tôi sao?”

      ta đột nhiên cười lạnh. “Như vậy cả đời này, đừng mong được gặp lại con trai mình!”

      “Vậy cũng chắc!”

      Đột nhiên giọng phát ra từ sau đầu Kim Kelly, thứ đồ màu trắng ngay lập tức đập lên mặt ta, khiến ta kịp ứng phó bị đạp vào mạnh, ta nhất thời choáng váng, mất thăng bằng, cả người lui về phía sau, ngã lên sàn, điện thoại di động tay cũng rơi mất.

      Đầu của ta trống rỗng, cảm giác đau đớn vì bị đập trúng vẫn mờ mờ, tấm bịt mắt lập tức đặt lên mắt ta, khiến ta rốt cuộc chuyện gì xảy ra ở phía trước, cả người ta bị ga giường trói gô lại, buộc chặt sàn nhà, thể động đậy.

      Hai đứa trẻ vốn ở trong phòng chơi máy tính lại ở trước mặt ta, hai tay chống nạnh, nở nụ cười ác ma với ta, người khác còn lại nhặt điện thoại di động, đặt lên tai nghe.

      “Alo, Ba, ba vẫn còn ở đó chứ?” Lệ Hạo Đình .

      “Hạo Đình, xảy ra chuyện gì, con và Hạo Lôi ổn ? Có bị thương ?” Đầu bên kia điện thoại xuất giọng lo lắng.

      “Yên tâm, tất cả đều xong.” Cậu mỉm cười nhìn Dịch Hạo Lôi dùng ngón cái ra hiệu, vào trong điện thoại.

      “Giải quyết cái gì?” Đầu bên kia điện thoại,Lệ hằng hoài nghi hỏi.

      “Người phụ nữ có ý đồ bắt cóc con đó. CÒn có nhứng lời dì ấy với ba, con cũng dùng di động ghi lại, cho nên ba có thể trực tiếp mang cho cảnh sát, trong tay bọn con có bằng chứng chứng minh dì ấy phạm tội.”

      Kim Kelly thể tin trợn to mắt, khiến sợ đến quên giãy dụa. Đây là sao? Hai thằng nhóc trước mặt khôn khéo, thành thục và biểu tình trêu đùa này chính là hai tên nhóc đần lừa về sao?

      Điều này sao có thể?

      Nhưng ở trước mặt, làm sao để tin, mình vừa bị hai học sinh năm hai tiểu học đùa bỡn. Đây là cơn ác mộng sao?

      “Dì à, có thể cho con biết địa chỉ nơi này ?” Lệ Hạo Đình quay đầu hỏi.

      Ánh mắt tràn ngập hận ý của nhìn cậu chằm chằm, cắn răng câu.

      “Được rồi, vậy để con tự ra cửa xem là được rồi.” Cậu nhún vai, cầm điện thoại di động ra ngoài, sau khi đọc địa chỉ tấm biển trước cửa, lại trở vào trong nhà.

      Cậu và Dịch Hạo Lôi ngồi ghế sô pha, vẻ mặt tò mò, vẻ mặt y hệt như những nhà nghiên cứu sinh vật, mắt chớp nhìn chằm chằm người phụ nữ bị trói chặt.

      “Nhìn gì vậy, tiểu quỷ! Nhìn thêm nữa, móc mắt mấy đứa ra!” Kim Kelly bị hai đứa nhóc nhìn được tự nhiên, giận dữ hét lên với bọn nhóc.

      Lệ Hạo Đình nhún vai. Đánh chết cậu cũng thừa nhận người phụ nữ ngu xuẩn điên cuống này lại là em cùng mẹ khác ba với mẹ cậu, cũng chính là dì cậu.

      “Dì bị trói rồi, móc mắt bọn con thế nào?” Dịch Hạo Lôi lại mở miệng, vẻ mặt tò mò hỏi ta.

      “Hạo Lôi, đừng để ý đến dì ta.” Lệ hạo Đình .

      “Nhưng mình rất ngạc nhiên, rốt cuộc dì ấy có biết mình phạm sai lầm gì ?” Cậu nhóc hiểu. “Dì à, dì biết ?”

      “Mấy đứa giả bộ đần trêu chọc dì.” Kim Kelly tức giận hét lên.

      “Phải là do dì quá khinh thường bọn con mới đúng.” Dịch Hạo Lôi tỉnh bơ lắc đầu với ta. “Dì nghĩ rằng tại sao bốn người bọn con phải chia ra hai đường, hai người theo dì, hai người ở lại? Dì nghĩ tại sao bọn con phải gay gắt, quyết liệt giống như khảo nghiệm giới hạn thấp nhất của dì, còn liều chết đói bụng, muốn dì mua đó cho bọn con ăn? Bọn con chỉ muốn xác định dì còn đồng bọn hay thôi, chắc dì cũng ngờ đúng ?”

      Hai mắt trợn tròn , dám tin nhìn cậu chằm chằm. muốn hét chói tai, lại há hốc mồm cứng lưỡi phát ra được thanh nào. Đây nhất định là cơn ác mộng, nếu bọn nhóc này mới bé như vậy, sao có thể bày mưu kế, đùa giỡn tâm cơ, sau đó lại chơi phen?

      “Đứng nhìn vẻ người bọn con mà coi thường, nghĩ đến kế hoạch của dì lại tệ hại như vậy.” Dịch Hạo Lôi tiếp tục lắc đầu, phân tích thất bại của ta. “ , con còn chờ xem, lần bắt cóc này có thể kích thích như thế nào, chơi vui hơn, còn có tính khiêu chiến, nhưng ngờ nó lại nhàm chán như vậy, mới chơi xong rồi, làm con quá thất vọng.”

      “Hạo Lôi, lời này của cậu tốt nhất đứng để dì Thu Phong nghe được.” Lệ Hạo Đình nhịn được khuyên can.

      “Dĩ nhiên mình cũng ngu ngốc như vậy!” Dịch Hạo Lôi nghịch ngợm làm mặt quỷ, sau đó đầu lông mày lại nhăn lại, buồn chán nhìn cậu. “Hạo Đình, phải chúng nên trốn trước sao?”

      “Muốn trốn đến nơi nào? Chạy án, tội thêm bậc, phải cậu biết. Hơn nữa, chúng ta phải đợi cảnh sát tới.” Lệ Hạo ĐÌnh chấp nhận lắc đầu.

      Dịch Hạo Lôi nhìn cậu, cuối cùng cũng chấp nhận buông thõng hai vai/

      “Lần này, nhất định chúng ta bị mắng rất thảm, đúng ?” Cậu thờ dài .

      “Chỉ e là vậy.”

      Hai người ngồi đối diện nhìn nhau cái, đột nhiên cùng mất sức sống. Hai người nhất định bị mắng đến thối đầu! Nghĩ đến điểm này, hai người bé thở dài cái, khiến Kim Kelly ngồi sàn nhà trợn mắt há hốc mồm, thể ra lời.

      Trẻ con bây giờ sao vậy chứ, có ai cho biết ?

      **

      Lúc tiếng gõ cửa vang lên, Lệ Hạo Đình và Dịch Hạo Lôi đồng thời nhìn nhau cái, đồng thời chấp nhận thở dài hơi, ngoan ngoãn đứng dậy ra mở cửa, nhưng người xuất phải người bọn nó mong muốn, mà là cặp vợ chồng trung niên.

      Đột nhiên thấy có trẻ con mở cửa, hai người ngoài cửa sửng sốt, còn hoài nghi lui về sau bước nhìn tấm biển trước cửa nhà, để xác định mình đến nhầm nơi.

      “Cậu nhóc, cháu là ai vậy? Tại sao lại ở đây?” Bà lão hiền lành cười hỏi.

      Lệ Hạo Đình nhìn bà, câu. Mặc dù cậu từng tưởng tượng điển diện mạo của bà ngoại, nhưng sau khi nhìn thấy ‘người dì’ có ý đồ bắt cóc cậu để uy hiếp ba, cậu dám suy nghĩ lung tung nữa rồi, vì người dì đó có nơi nào giống mẹ, nhưng bây giờ…

      Nghe thấy giọng của người lạ, Dịch Hạo Lôi ngạc nhiên tới bên cạnh cậu.

      “Hạo Đình…”

      Cậu vừa mở miệng, Kim Kelly bị trói sàn nhà trong phòng khách đột nhiên hét to lên.

      “Mẹ, là mẹ sao? Nhanh vào đây cứu con!”

      Đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu của con , bà Kim sửng sốt, sau khi hoài nghi nhìn chồng mình cái, nhanh chóng bước vào trong nhà, cũng nhìn thấy con mình bị ga mền trói chặt nằm sàn nhà.

      “Chuyện gì xảy ra vậy?” theo vợ mình vào trong, Kim Ân tuổi gần 60 khó tin hét lên.

      “Ba?” Kim Kelly đột nhiên chấn động, mặt có biểu sợ hãi. “Ba… vì sao ba lại tới?” ngờ ba mình đến Đài Loan.

      “Chuyện gì xảy ra ở đây?” Kim Ân trầm giọng . “Rốt cuộc là ai làm?”

      Hai ngày trước, ông đột nhiên nhân được điện thoại của Lệ Hằng, thế mới biết được con Kim Kelly của ông thừa dịp mình công tác, chạy tới Đài loan làm chuyện hồ đồ. Ông biết Kim Kelly chỉ sợ ông tức giận, cũng chỉ có mình mới có thể làm nàng này ngoan ngoãn nghe lời về Mĩ, cho nên ông thể làm gì khác hơn là đặt công việc trong tay mình xuống, tự mình đến Đài Loan bắt người. Nhưng nhìn con mình bị người ta trói gô lại ném sàn nhà, đây tuyệt đối phải chuyện ông có thể chấp nhận được.

      “Là bọn cháu.”

      giọng trẻ thơ vang lên khiến ông kinh ngạc quay đầu lại, lửa giận lập tức biến mất khi nhìn thấy hai cậu nhóc vừa ra mở cửa cho hai vợ chồng mình. Cậu nhóc lấy vẻ mặt nghiêm túc, ngẩng đầu lên nhìn ông.

      “Các cháu?” Ông ngạc nhiên nhìn chằm chằm hỏi.

      “Là bọn cháu làm, tiên sinh.” Hai bé trai đồng thời nghiêm túc gật đầu với ông, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt kiên định, vẻ mặt đúng mực hấp dẫn lực chú ý của người khác, cũng khiến cho người ta thưởng thức,

      Nhưng mình là ba của Kelly, ông phải thưởng thức bọn nhóc này thế nào?

      “Vì sao mấy đứa phải làm như vậy? Diễn kịch sao?” Đầu lông mày ông chau lại, nghiêm mặt chất vấn.

      “Có lẽ ngài nên nghe cái này trước chút.” Dịch Hạo Lôi lấy điện thoại từ trong túi tiền ra, ngón tay nhanh chóng ấn phím số di động lát, sau đó đưa điện thoại cho ông.

      Kim Ân hoài nghi nhìn hai bé trai bình tĩnh, phong cách trầm ổn trước mặt. Cảm giác giống như ông từng thưởng thức người trẻ tuổi, nhưng ông chưa từng nghe tới chuyện người đó có con, cho nên đây chỉ là trùng hợp thôi?

      Ông nhàng lắc đầu, đưa tay tiếp nhận điện thoại từ tay cậu né, bắt đầu lắng nghe, mắt chớp tiếp tục nhìn bọn nhóc chằm chằm.

      Tiền? cho em là ai? Em lại có thể có tiền sao? Còn cần phải bắt cóc con trai tống tiền? quá coi thường em rồi!

      Tiếng cười lạnh của con từ trong điện thoại di động truyền vào trong tai, khiến ông kinh ngạc khó có thể tin, ánh mắt lại lần nữa tập trung vào bé trai trước mắt. Con trai? Con trai của ai?

      , đáng chết, Lệ Hằng!

      Hoài nghi của ông quả nhiên sai, cậu nhóc trước mặt này là con trai của Lệ Hằng.

      … Em nghĩ xem muốn đến trước mặt em, quỳ xuống sám hối sai lầm của mình, hay là để người phụ nữ hèn hạ vô sỉ đó quỳ xuống với khóc lóc cầu xin em, ta là người phụ nữ ti tiện cướp chồng người khác, em mới tha thứ cho ra, còn nữa ta còn phải thề sau này gặp nữa, nếu , em móc mắt ta.

      … Em muốn về Mĩ, kết hôn với em, cả đời được phép trở lại Đài Loan nửa bước, cũng được liên lạc với người phụ nữ biết xấu hổ đó. Em muốn quên ta hoàn toàn, chỉ mình em.

      Vậy cả đời này đừng mong được gặp lại con trai !

      Nghe xong đoạn ghi , Kim Ân hoàn toàn hiểu lý do tại sao con mình lại bị người ta trói lại như thế này. Ông tức giận quay đầu nhìn con , lại có thể làm ra chuyện bắt cóc này, phát vợ mình cởi trói cho con , ông thèm nghĩ lập tức quát lên bảo ngừng lại.

      được cử động, để cho nó tiếp tục bị trói.”

      “Ông xã?” Bà Kim ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ông. Đây là con bảo bối của hai người mà!

      “Bà biết nó vừa làm gì ? Bắt cóc! Để nó tiếp tục bị trói.” Kim Ân lãnh khốc .

      “Ba?” Kim Kelly ngờ ba mình lại độc ác như vậy, đột nhiên chuyển hướng sang cầu cứu mẹ mình. “Mẹ?”

      “Ông xã?” Bà Kim do dự nhìn chồng mình, muốn cầu cạnh cho con , Kim Ân lạnh lùng dời mặt , lấy hành động ràng cho bà biết, quyết định này bà thể xen vào, cũng là lệnh. Tốt nhất bà nên ngậm miệng, dời đôi tay cởi trói cho con .

      “Mẹ?” ta cầu xin.

      Bà Kim lắc đầu với con . Con nên biết tính của ba con! Bà dùng ánh mắt ra hiệu con , sau đó đứng dậy đến bên cạnh ghế sô pha. Bà nhìn chồng mình ngồi ghế sô pha, vẫy tay với hai bé trai.

      “Tên của mấy đứa là gì?” Thay vì khuôn mặt lạnh lùng lúc nhìn con , Kim Ân hòa ái hỏi hai cậu nhóc.

      “Dịch Hạo Lôi.”

      “Lệ Hạo Đình.” Hai đứa nhóc chia nhau trả lời.

      Kim Ân gật đầu, tự chủ nhìn Lệ Hạo Đình. “Tên ba cháu có phải là Lệ Hằng ?” Ông dịu dàng hỏi cậu.

      Lệ Hạo Đình chút kinh ngạc gật

      đầu. Chỉ cần là người gặp qua hai ba con họ, cũng đồng ý khuôn mặt hai người rất giống nhau.
      "Cháu biết ông và ba cháu biết nhau ?" Kim Ân kinh ngạc hỏi.
      Cậu nhóc gật đầu. "Cháu còn biết ông là ông chủ trước kia của ba cháu, cũng đồng ý để ba cháu hủy bỏ hôn ước, để cho ba cháu được kết hôn với mẹ, cháu rất cảm ơn ông, tiên sinh."
      Cậu nhóc dùng bộ mặt nghiêm túc khiến Kim Ân hết sức kinh ngạc.
      "Cháu tùng nghe về ông?" Ông tò mò hỏi.
      Lệ Hạo Đình lại gật đầu với ông. "Mẹ cháu ông là người thông minh, tốt bụng, ba cháu có thể gặp được ông chủ như vậy là rất may mắn."
      Kim ÂN nhịn được mỉm cười: "Giúp ông cảm ơn lời khen ngợi của mẹ cháu."
      Cậu còn chưa kịp mở miệng trả lời, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gào nóng nảy: "Hạo Đình! Hạo Lôi!"
      Ba nó bọn nó tới!
      "Mẹ, bọn con ở đây." Cậu vui mừng cất giọng trả lời, sau đó mới quay đầu lại nhìn vị tiên sinh tốt bụng dễ gần này, nếu như ông ấy nguyện ý tiếp nhận mẹ là con vợ ông ấy, vậy cậu có thể gọi ông tiếng ông ngoại rồi, nghĩ đến đó cậu nhếch miệng mỉm cười: "Mẹ cháu tới, ngài có thể trực tiếp chuyện đó với mẹ cháu."
      Kim Ân ngẩng đầu nhìn ra cửa, chỉ thấy người phụ nữ nóng nảy chạy vào, theo sát sau là Lệ Hằng.
      "Hạo Đình, Hạo Lôi." Nhìn thấy mấy đứa nhóc có việc gì, toàn thân Đồng Đông Nhan mới thả lỏng.
      "Ông chủ?" Ngoài ý muốn nhìn thấy ông chủ trước đây của mình, Lệ Hằng ngạc nhiên kêu lên, sau đó quay đầu nhìn vợ ông lại sững sờ. "Phu nhân?"
      Nhìn thấy con mà bà cho rằng đời này bao giờ có thể gặp lại, bà Kim vui mừng, tròng mắt lập tức lấp lánh ánh nước, mắt chớp nhìn chằm chằm .
      Chú ý tới ánh mắt của bà, Đồ Đông Nhan gần như xoay mặt chỗ khác, nhìn bà.
      Chân mày Lệ Hằng chau lại, tạm thời đặt chuyện này xuống trước, cung kính đến trước mặt ông chủ, nhàng cúi đầu chào ông.
      "Ông chủ, ông đến Đài Loan khi nào vậy, sao lại ói cho tôi biết trước tiếng?" Đối với người vừa là thầy vừa là bạn này, Lệ Hằng luôn rất kính trọng ông, cho dù còn là nhân viên của ông vẫn là như vậy.
      "Tôi nhất định phải xin lỗi cậu, Lệ Hằng." Kim Ân đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc và xấu hổ lời xin lỗi với .
      Lệ Hằng liếc nhìn Kim Kelly bị trói gô lại sàn nhà, lắc đầu với ông chủ trước.
      "Là tôi phụ ý tốt của ngài trước, mới có thể dẫn đến chuyện ngày hôm nay, người nên lời xin lỗi phải là tôi." xin lỗi, dùng lại chút tiếp. "Trước đó có thể cởi trói cho tiểu thư Kim Kelly được ?"
      Kim Ân nhìn con nằm sàn nhà, chỉ thấy vẫn còn trừng mắt nhìn Lệ Hằng, có chút dấu hiệu tỉnh táo nào. Ông lắc đầu, bất đắc dĩ câu: "Đợi con bé tỉnh táo lại rồi sau." Sau đó ông lại quay đầu nhìn về phía Lệ Hạo Đình.
      "Sao tôi lại chưa bao giờ nghe cậu , cậu có đứa con trai lớn như vậy?" Ông tò mò hỏi, nghe thấy giọng vang lên trong lòng. Nếu như Lệ Hằng là con rể ông, vậy đứa nhóc thông minh này là cháu ông.
      "Tôi cũng mới biết chuyện này gần đây." Lệ Hằng nhìn con trai, cười khổ trả lời.
      "Nó chính là nguyên nhân cậu từ hôn?"
      " phần trong đó, mẹ của nó mới là nguyên nhân chính." nhìn về phía Đồ Đông Nhan trong mắt tràn ngập dịu dàng và thương .
      Kim Ân nhìn người phụ nữ khiến ông mất đứa con rể quý chỉ trong đêm này, phát dung mạo của còn bình thường hơn tưởng tượng của ông rất nhiều, nhưng khôn biết vì sao vào trong mắt ông, lại khiến ông có cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.
      "Đông Nhan." Lệ Hằng dịu dàng gọi vợ mình đến bên cạnh, giới thiệu hai người. "Ông chủ đây là bà xã tôi, Đồ Đông Nhan. Đông Nhan, đây là ông chủ thường kể với em, ông ấy luôn chăm sóc khi ở Mĩ, Kim Ân tiên sinh."
      "Chào ngài." gật đầu với ông.
      "Đồ tiểu thư, tôi cảm thấy rất quen mắt, có phải chúng ta từng gặp mặt ở đâu rồi ?" Ông nhìn chằm chằm, cuối cùng ông vẫn nhịn được hỏi.
      Toàn thân Đồ Đông Nhan cứng đờ, hoàn toàn dám nhìn về phía bà Kim đứng
      ", chúng ta chưa từng gặp mặt." lắc đầu, .
      "Vậy sao?" Kim Ân như có điều suy nghĩ, gật đầu : "Đúng rồi, tôi giới thiệu với đây là vợ tôi. Bà xã?"
      Ông quay đầu gọi vợ mình lại phát mặt bà tái nhợt, lấy vẻ mặt kinh hoàng nhìn bọn họ.
      Chuyện gì xảy ra vậy? Ông muốn , nhưng trong nháy mắt, ông đột nhiên phát ra chuyện, đó là dáng dấp của Đồ Đông Nhan có điểm giống với bà xã ông, nhất là đôi mắt, giống như được đúc ra từ khuôn.
      Ông qua lại giữa hai người, quan sát vẻ mặt của hộ càng lúc càng lo lắng, nghi ngờ mặt ông càng lúc càng đậm, mà khí xung quanh cũng dần chìm vào yên lặng.
      Last edited: 21/12/14

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10:

      Editor: Pang pang

      biết qua bao lâu, Kim Ân đột nhiên mở miệng phá vỡ bầu khí.

      “Ngồi !” Ông trầm ngâm .

      Đồ Đông Nhan níu chặt áo Lệ Hằng, biết phải làm sao ngẩng đầu lên nhìn , ánh mắt hốt hoảng, trong mắt tràn ngập xác định và lo lắng.

      Dù sao, cũng quen việc mình là nhi cha mẹ, muốn thay đổi tình hình tại chút nào, càng muốn phá hư gia đình nhà người khác, cho dù người khác đó vứt bỏ , chưa từng thương , cũng khiến đau lòng, đau lòng muốn chết. muốn.

      Lệ Hằng dĩ nhiên biết vợ mình lo lắng điều gì. Người phụ nữ này là… sao có thể đau lòng vì , thương đây?

      sao.” trấn an vỗ vai , cầm tay lại sô pha ngồi xuống.

      lắc đầu với , nhưng lại dịu dàng mỉm cười với , sau đó kiên định ôm ngồi xuống bên cạnh.

      “Tin .” Lệ Hằng dịu dàng với . Vì ông chủ Kim Ân tiên sinh là người tin tưởng, tin tưởng ông phân biệt được đúng sai, nhất định làm ra quyết định nào gây tổn thương Đông Nhan tốt bụng, vô tội.

      Đồ Đông Nhan nhìn chằm chằm, lại do dự lát, mới hít sâu hơi, gật đầu với , giọng kiên định. “Em tin .”

      Lệ Hằng nhìn về phía Kim Ân, dùng ánh mắt cho ông viết, bên này thành vấn đề, rồi lập đổi sang bên kia! Tầm mắt nhìn về phía bà Kim còn đứng bất động tại chỗ.

      “Bà xã, có thể tới đây ngồi xuống ?” Kim Ân nhìn khuôn mặt còn chút máu của vợ mình, chậm rãi . Tuy câu của ông là câu hỏi, nhưng giọng vô cùng kiên định.

      Toàn thân bà Kim cứng đờ, tự chủ nuốt nước miếng, mới chậm rãi bước tới. Bà thể nhìn lén phản ứng của Đồ Đông Nhan, nhưng lại hoàn toàn dám nhìn thái độ của chồng mình. Bà biết chắc chắn ông ấy phát bà và Đông Nhan rất giống nhau. Bà cúi đầu, lo lắng ngồi xuống sô pha.

      “Bà có lời nào muốn cho tôi biết ?” Kim Ân mở miệng hỏi vợ mình.

      Đôi tay bà đặt ở đùi, vì khẩn trương, lo lắng, hối hận, cùng với biết phải làm sao mà xoắn chặt lại.

      Nên sao, có thể giấu giếm tất cả hay ? , bà thể làm như vậy, đối với đứa con này, bà vứt bỏ lần rồi, thể lại vứt bỏ con bé lần thứ hai.

      Bà là người mẹ ích kỷ, vì những chuyện bà làm, đều là vì quyền lợi của chính mình, vì người nhà, vì con , nhưng Kelly là con bà, chẳng lẽ Đông Nhan phải sao? Hai người đều do bà hoài thai chín tháng, khó khăn lắm mới được sinh ra. Điều khác biệt duy nhất là, Kelly sinh ra có tất cả thương của bà, mà Đông Nhan lại bị bà vứt bỏ.diễn✿đàn-lê-quý✿đôn

      Bà có lỗi với con bé, nếu như thừa nhận khiến cho Kim Ân kết thúc quan hệ vợ chồng hai mươi ba năm nay của hai người, đây cũng là báo ứng của bà, là điều bà phải nhận.

      “Tôi muốn nghe chính miệng bà cho tôi biết.” Kim Ân .

      Bà Kim chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn ông, sắc mặt bà vẫn trắng bệch như tờ giấy, nhưng đáy mắt lại có phần kiên đình hối hận.

      “Con bé…” Cổ họng như bị cái gì đó chặn ngang khiến bà rất khó khăn, bà thử nuốt nước miếng mấy lần, cuối cùng khi hốc mắt chảy ra ít nước mắt, bà cũng có thể thành lời. “Đông Nhan là con tôi, là con mà năm đó tôi vứt bỏ trước khi ra nước ngoài du học, con bé là con tôi.”

      Trong nháy mắt, hốc mắt Đồ Đông Nhan hồng lên, cắn môi nín nhịn, để cho mình khóc lên, nhưng nước mắt vẫn từ từ chảy ra khỏi hốc mắt .

      Mặc dù sớm đoán ra này, nhưng khi nghe lời thừa nhận từ chính miệng người vợ mình kết hôn hai mươi ba năm, Kim Ân vẫn bị đả kích .

      “Tôi biết trước khi bà cưới tôi cưới người khác.” Ông im lặng rồi .

      “Tôi kết hôn.” Nước mắt bà rơi đầy mặt, khẽ lắc đầu. “Đông Nhan là con riêng của tôi, ngay cả ba mẹ cũng biết đến tồn tại của con bé, con bé… tôi vừa sinh nó ra, vứt bỏ nó.”

      Kim Ân nhìn bà chằm chằm, sắc mặt vì khiếp sợ mà trở nên tái nhợt, được câu nào.

      Ông nhìn về phía lệ Hằng, cũng dùng vẻ mặt nghiêm túc người ngồi phía sau, đôi tay dang ra bảo vệ, an ủi người phụ nữ nữ khẽ khóc bên cạnh mình.

      “Sao bà có thể làm vậy? Sao bà có thể nhẫn tâm vứt bỏ con mình như vậy?” Ông khiếp sợ hỏi, tin người vợ trung hậu của mình lại có thể làm ra chuyện tần nhẫn như thế.

      Bà Kim khóc thành tiếng, nước mắt rơi như mưa, bà có cách nào để mở miệng.

      Nhìn bà khóc vô cùng đau lòng, bộ dạng đau đến muốn sống, Đồ Đông Nhan lau nước mắt mặt, cũng nhịn được, mềm lòng giải thích cho bà.

      “Lúc ấy bà ấy còn trẻ, tôi trách bà ấy, thực tế, cuộc sống của tôi cũng tạm ổn, viện trưởng và thầy ở làng nhi đồng quốc tế cũng đối xử với tôi rất tốt.” gượng cười, khiến Lệ Hằng càng ôm chặt vào lòng, đau lòng cúi đầu hôn lên trán .

      “Đông Nhan, năm nay mấy tuổi?” Nhìn , Kim Ân như có điều suy nghĩ, dịu dàng hỏi.

      “26.” Đồ Đông Nhan biết ông hỏi cái này là có dụng ý gì, nhưng vẫn thành trả lời vấn đề của ông.

      “Vậy con trai của côn?”

      “Tám tuổi.”

      “Cho nên khi sinh nó ra tuổi còn rất ít, nhưng vẫn gánh vác trách nhiệm của người mẹ, giáo dục con trai tốt như vậy, phải sao? Hoàn cảnh hai người giống nhau, nhưng bà ấy lại lựa chọn từ bỏ .” Kim Ân nhìn .

      “Điều kiện cũng giống nhau, vì tôi biết chuyện ấy mang thai, ấy còn lớn lên trong nhi viện, có cha mẹ hay tiền bạc hậu thuẫn, tất cả chỉ dựa vào chính mình, chỉ là mười tám tuổi ba mẹ.” Lệ Hằng nhịn được thay cho vợ .

      Kim Ân nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi khiến ông như già mười tuổi.

      Ông ngờ vợ mình cũng giống như con mình, đều là những người phụ nữ ích kỷ. Ông cho rằng con trở thành như vậy, là do mình làm hư nó, nhưng vợ ông sao? Mặc dù chuyện bà vứt bỏ con mình xảy ra trước khi hai người kết hôn, nhưng ông có thể để ý tới tốt bụng, kiên cường độc lập này sao?

      Nghiêm khắc mà , này cũng coi như là con ông.

      nhắm mắt lại suy nghĩ hồi, đột nhiên có quyết định.

      “Đông Nhan, nguyện ý làm con tôi ?” Ông mở mắt, chăm chú nhìn , lòng .

      khiếp sợ trợn to mắt, bà Kim ngồi bên cạnh khóc ngừng cũng trở nên thút thít, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chồng mình.

      nguyện ý làm con tôi ?” Kim Ân hỏi lần nữa.

      Đồ Đông Nhan biết phải làm sao nhìn sang Lệ hằng ngồi bên cạnh, nhưng chỉ mỉm cười với , dùng nụ cười thâm tình nhất, dịu dàng nhất cười với , khiến nhịn được cũng mỉm cười với , sau đó từ từ tỉnh táo lại.

      “Ngài cần làm như vậy, cần thiết.” quay đầu lại, với Kim Ân.

      “Nhưng tôi lại rất muốn có nhiều con . cũng thấy đấy, tôi chỉ có đứa con tùy hứng, tôi còn muốn có ít nhất người con rể khiến tôi an tâm, nhưng tại người đó lại trở thành chồng .” Kim Ân thở dài xong lại nhìn Lệ Hằng cái.

      trừng mắt nhìn, đột nhiên biết nên gì.

      “Còn nữa, con thông minh như vậy, tôi vừa thấy rất thích nó, hận sao nó thể làm cháu trai tôi. Cho nên, cũng hãy thỏa mãn giấc mơ được ẵm cháu của ông giả này ! Đông Nhan, hãy đồng ý làm con tôi được ?” Ông dùng vẻ mặt cầu xin với .

      Đồ Đông Nhan vẫn biết gì, chỉ có thể kinh ngạc nhìn ông.

      Ánh mắt ông trần ngập chân thành, bộ dàng hòa ái dễ gần khiến từ từ cảm nhận được dòng nước ấm áp chảy trong lòng, từ từ chảy qua ôm trọn trái tim và những mất mát trong lòng , khiến trái tim chậm rái thoát ra ngoài, thoát khỏi những ngày liên tiếp u ám này.

      tại cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Lệ Hằng lại tôn kính người này như vậy. Nhưng nên tiếp nhận ý tốt, trở thành con của ông sao? muốn phá hư gia đình trước đây của họ, càng muốn có người vì tồn tại của trong gia đình mà sinh lòng oán hận.

      tự chủ nhìn về phía mẹ mình, lại phát dùng vẻ mặt cầu xin tha thứ, mong nhận lời, trở thành con của Kim Ân tiên sinh, vẻ mặt bà còn tràn ngập khát vọng nhìn . ngẩn ra, biết nên phản ứng thế nào, thể làm gì khác hơn là chuyển mắt về người em khác ba nắm nên nhà, Kim Kelly, ngờ nàng lại dùng vẻ mặt sám hối nhìn , lúc hai ánh mắt chạm nhau, nàng còn xấu hổ dám nhìn .

      Trời ạ, chuyện gì xảy ra vậy, nằm mơ sao? Nếu , sao thái độ của họ với lại thay đổi nhanh như vậy?

      “Thân ái, thử chút .” Lệ Hằng đột nhiên mở miệng với .

      “Thử cái gì?” quay đầu lại nhìn , vẻ mặt khó hiểu.

      “Thử cảm giác có ba mẹ. dự cảm em người ba tốt, người luôn cảm thấy áy náy với em, nhưng vẫn là người mẹ rất thương em, vì em đáng giá có tất cả những điều đó. Thử chút cho họ cơ hội, cũng cho chính mình cơ hội, khiến mình phải hối hận.”

      Đồ Đông Nhan kinh ngạc nhìn chồng, lắc đầu muốn chuyện, lại bị nhàng dùng tay che miệng.

      “Đừng bảo là hối hận.” vuốt ve khuôn mặt , dịu dàng . “Lòng của em rất mềm yếu, lại rất trọng tình cảm, nếu như vì vậy mà tách ra còn quan hệ, cả đời này em nhớ mẹ, rồi cả đời này nhớ hình ảnh mẹ em khóc thầm mất. Đúng, em nhớ bà ấy vứt bỏ em, từng tổn thương em, mà chỉ nhớ bộ dạng khóc thầm của bà ấy. Em càng ngày càng nhớ, càng nhớ càng hối hận, sau đó tìm đủ loại lý do tự trách mình, muốn nhìn thấy em như vậy.”

      kinh ngạc, hoàn toàn biết nên gì.

      “Vì để cho mình hối hận, để cho con trai lo lắng, thử chút được ? Thân ái.” xong coi ai ra gì nghiêng người hôn , khiến nhịn được đỏ mặt.

      “Đông Nhan, được ?” Kim Ân lên tiếng hỏi lần nữa.

      Đồ Đông Nhan nhìn về vị trưởng bối này, lại nhìn khuôn mặt khẩn trương mong đợi của mẹ, cùng em nằm đất cái, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu.

      “ĐƯợc.” trả lời.

      tốt quá.” Kim Ân vui mừng mỉm cười.

      “Cảm ơn con, Đông Nhan.” Bà Kim nghẹn ngào giọng .

      “Có thể để đứa bé gọi ba là tiếng ông ngoại ?” Ông chuyển ánh mắt mong chờ sang cậu bé ngồi chơi máy vi tính, nhịn được mở miệng hỏi.

      “Ông chủ, tôi thấy đây mới là mục đích thực của ngài đó? Muốn con tôi là cháu đích tôn của ngài.” Lệ Hằng trêu chọc.

      Kim Ân nghe vậy cười ha ha.

      “Bị cậu nhìn thấu rồi.” Ông cười lớn. “Tôi rất thích hai thằng nhóc này, trừ con trai cậu ra, còn ba mẹ đứa nhóc khác, biết họ có đồng ý cho thằng nhóc này gọi tôi tiếng ông ngoại .”

      “Tôi nghĩ thành vấn đề.” Lệ Hằng gật đầu. “Vì mẹ Hạo Lôi là chị em tốt lớn lên với Đông Nhan ở nhi viện, nếu như ngài nguyện ý, cũng phải chỉ có nhiều cháu trai gọi ngài là ông ngoại, mà còn rất nhiều con gọi ngài là ba… a, đúng.” xong, lại lắc đầu. “Phải là ngoại trừ Đông Nhan và Hạo Đình ra, ngài còn có thể có ba đứa con , bốn cháu trai gọi ngài là ông ngoại.”

      Ông vừa kinh ngạc vừa vui mừng trừng lớn mắt. “Có ?”

      “Lệ Hằng nghiêm túc gật đầu. “Đông Nhan có ba người chị em tốt, ba người họ có bốn đứa con, Hạo Lôi chính là trong số đó, hơn nữa những đứa nhóc đó cũng giống hai tên nhóc này, đều thông minh hơn người.”

      Trong mắt Kim Ân trần ngập chờ mong.

      Năm đứa cháu thông minh hơn người, trời ạ, đây là điều ông có nằm mơ cũng được chuyện tốt như vậy, ông thể chờ được muốn gặp ba tên nhóc kia rồi.

      **

      Nước Pháp, giống bức tranh của hạo sĩ MONEE trường phái ấn tượng, cách nào lý giải phân tích, lại xinh đẹp khiến cho người ta phải than thở.

      Những lời đó là đoạn mà Đồ Đông Nhan đọc được trong tạp chí, vì chưa bao giờ xem tranh của họa sĩ MONEE, nên hoàn toàn có cách nào kiểm nghiệm được nó xinh đẹp đến ngạt thở như thế nào.

      Nhưng bây giờ ngồi chiếc xe riêng mà Lãnh Quân Dương phái tới sân bay để đón mọi người, đôi mắt nhìn cảnh vật xinh đẹp bay vút qua bên ngoài, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác xinh đẹp khiến cho người ta ngạt thở là gì.

      Trời ạ, là đẹp, mỗi phong cảnh đều khiến cho người ta phải than thở.

      Kiến trúc thanh lịch hoài cổ, quán cà phê lộ thiên nhàn nhã, đường phố sạch cho rằng những phong cảnh này đủ khiến con người ta kinh hãi, ngờ xe càng về vùng ngoại ô, những đồi núi, dòng sông, những đồng cỏ xanh như tấm nệm, xinh đến khiến người ta thẻ dời mắt, bỏ qua bất kỳ cảnh đẹp khiến lòng người say đắm này.

      Mới đầu thu, rừng núi Phong nhiễm màu đỏ rực.

      Xe bọn họ theo con đường cao tốc đến vùng quê, nhìn những đồng ruộng xanh mênh mông bát ngát phía trước, cho đến khi mặt trời lặn về phía tây, pháo đài cổ kính hùng vĩ xuất trước mắt, xe của bọn họ mới dừng lại.

      Vì liên quan đến công việc, Lệ Hằng và Dịch Ngạo Dương gặp qua ít biệt thự lớn, cho nên cũng có phản ứng gì. Nhưng ba người kia lần đầu ra nước ngoài du lịch, phản ứng thú vị hơn nhiều, họ nghẹn họng, nhìn trân trối kiến trúc hùng vĩ trước mắt, hít hơi vẫn thể ra lời, thậm chí họ còn thiếu chút nữa nhìn đường.

      “Cẩn thận chút.” Lệ Hằng nhanh tay lẹ mắt kéo bà xã suýt chút nữa đụng vào bể phun nước lại, cùng Dịch Ngạo Dương cũng bất đắc dĩ liếc mắt buồn cười, vì tay cũng có hai người phụ nữ vừa mới phải bậc thang, thiếu chút nữa là ngã xuống.

      “Hạo Vân!”

      Tiếng hét chói tai của trẻ con như phá vỡ ma chú , kéo thần trí của ba nàng này quay về.

      Họ quay đầu nhìn bọn nhóc vui vẻ chạy về phía Lãnh Hạo Vẫn đứng bậc thang, nửa năm rồi bọn nhóc gặp nhau, nhìn bọn nhóc người dùng quyền đánh lên vai người này, người lại hỏi thăm sức khỏe đối phương, mà Lãnh Quân Dương và Đồ Xuân Tuyết cũng xuất bên cạnh bọn nó.

      “Thu Phong, Đông Nhan, Hạ Mỹ!” Đồ Xuân Tuyết kích động kêu lên với các , lại lập tức chạy về phía bọn họ.

      “Xuân Tuyết!”

      Ba người kia gần như cùng lúc chạy về phía Xuân Tuyết, bốn người khoa trương ôm nhau như mấy chị m thất lạc lâu năm gặp lại, ôm chặt, đứng chỗ rồi còn nhảy lên, chỉ thiếu là rơi nước mắt thôi.

      lâu gặp, cậu khỏe ?”

      “Lãnh Quân Dương có chăm sóc cậu tốt , để mình nhìn xem.”

      “Hình như cậu trở nên xinh đẹp hơn, ngày càng giống phu nhân nhà giàu rồi.”

      “Chờ chút, để mình nhìn cậu ràng chút, có phải trở nên béo rồi ? Nếu sao bụng lại nổi lên như vậy?”

      “Oh my god, Xuân Tuyết, phải cậu có rồi chứ?”

      “Có , có , Xuân Tuyết? Cậu có?” Ba hoàn toàn cho Xuân Tuyết cơ hội để chuyện.

      “Ừ.” Đồ Xuân Tuyết ngượng ngùng gật đầu.

      “Oa, sao trong điện thoại, cậu lại chuyện này với bọn mình? Chúc mừng cậu! Chúc mừng cậu!”

      “Mình mới nên chúc mừng cậu, Đông Nhan. Chúc mừng cậu kết hôn.”

      “Chúc mừng Đông Nhan có được hạnh phúc, đứa trẻ có được ba mẹ.”

      “Đúng rồi, rốt cuộc chuyện này là sao?”

      “Là…” Bốn hưng phấn tụ lại chỗ, người này câu người kia câu, vĩnh viễn hết chuyện, những ông chồng chỉ có thể tự mình cố gắng thôi.

      Lãnh Quân Dương mang theo nụ cười chào đón bước xuống bậc thang, tới trước mặc Dịch Ngạo Dương và Lệ Hằng. bắt tay với Dịch Hạo Dương trước rồi mới quay sang nhìn Lệ Hằng.

      “Xin chào, lần đầu gặp, tôi là Lãnh Quân Dương.” đưa tay với người đàn ông đầu tiên gặp.

      “Xin chào, tôi là Lệ Hằng, ngưỡng mộ đại danh lâu.”Lệ Hằng cầm tay , mỉm cười .

      Lãnh Quân Dương nhịn được nâng chân mày với câu sau cùng của Lệ Hằng. “Ngưỡng mộ đại danh lâu?”

      “”Tên gia hỏa bắt cóc Xuân Tuyết, cái tên họ Lãnh, ba Hạo Vân, ừ, còn tên khá dài, hình như gọi là…”

      “Người chịu làm vấn đề hiều lầm lung tung, tổng giám đốc thiết kế hẹp hòi.” Dịch Ngạo Dương giương môi tiếp lời.

      “Cảm ơn, chính là cái này.” Lệ Hằng quay đầu lời cảm ơn với , sau đó lại dùng nụ cười như cười nhìn Lãnh Quân Dương, rồi với lần. “Ngưỡng mộ đại danh lâu.”

      “Có như ba người họ vẫn tha thứ tôi chuyện khiến cửa hàng TheFourSeason đóng cửa.” nhịn được cười khổ.

      sai.” Dịch Ngạo Dương cười vô cùng vui vẻ. may trong quá trình và Thu Phong nối lại tình xưa, có đắc tội với những nàng này, nếu nhất định rất thảm.

      Lãnh Quân Dương lắc đầu, lộ ra nét mặt cam chịu. Tiếp đó hít sâu, lại đối mặt với nét mặt vui vẻ của Dịch Ngạo Dương và Lệ Hằng. “Tôi nghe kết hôn với Đông Nhan? Chúc mừng .”

      “Cảm ơn.”

      “Có vẻ con đường theo đuổi vợ của , thuận lơi hơn tôi và Ngạo Dương.”

      “Mới là lạ.” Dịch Ngạo Dương cười vang. “Người này hại Đông Nhan vì ta chịu cái tát, giận đến mức bây giờ Hạ Mỹ và Thu Phong vẫn còn chê cười!”

      “Xảy ra chuyện gì?” Lãnh Quân Dương quan tâm hỏi.

      “Chuyện này rất dài dòng.” Lệ Hằng bất đắc dĩ lắc đầu.

      “Vậy vào trong rồi hãy .” Lãnh Quân Dương vỗ vai , xoay người về phía vợ mình chuyện đến quên tất cả với chị em, nhắc nhở có nên đưa mấy người vào đại sảnh ngồi rồi chuyện tiếp hay , dù sao đàn người ngồi máy bay mười mấy tiếng, lại ngồi xe hai giờ mới đến được đây, nhất định cũng mệt mỏi.

      Đồ Xuân Tuyết được ông xã nhắc nhở như vậy, lúc này mới phát mình lại mơ hồ rồi. theo thói quen ba tiếng xin lỗi, sau đó lôi kéo ba người chị em của mình vào trong tòa lâu đài.

      Đoàn người vừa vừa cười vào trong, về phần mấy đứa nhóc, ngay lúc vừa đến cả năm đứa chạy vào trong thám hiểm pháo đài này rồi, đâu còn thấy bóng người nữa.

      **

      Lệ hằng tỉnh vì đối, nhưng thể xác định được mình bị đánh thức vì loại đói nào.

      Bà xã thân của nằm sấp ngủ người , tay ôm ngang lồng ngực , gương mặt dính lên lồng ngực , chân lại vắt ngang qua đùi, khẽ tựa vào nơi sớm cứng rắn của , hơn lớp áo ngủ của còn vắt sang hông, lộ ra đôi chân thon dài, cùng bao gồm cả viền mông xinh đẹp dưới quần lót của .

      hoàn toàn cách nào di chuyển ánh mắt ra khỏi cảnh đẹp của vợ mình, càng thể khống chế bàn tay mình xoa nắn cặp mông đẹp của , thăm dò vào quần lót mỏng.

      Trời ạ! nên quấy rầy giấc ngủ của , vì mệt muốn chết rồi. Hôm qua ngồi máy nay mười mấy tiếng liên tục, lại chuyện với chị em đến nửa đêm, mới bị mấy người chồng bọn họ ép buộc tan họp, trở về phòng nghỉ ngơi. Mặc dù nguyện ý, nhưng cũng chứng minh mệt muốn chết rồi, vì vừa nằm lên giường, đến phút ngủ mất, hơn nữa cả buổi tối gần như lật người.

      Nhìn ngủ, đôi môi khẽ hé mở, hô hấp vững vàng, nhìn cái cũng biết ngủ rất say, nhưng ông trời tha thứ cho , có biện pháp khống chế tay mình đụng vào , đôi môi di chuyển xuống hôn lên môi , liếm mút. hấp dẫn như thế, mềm mại, ngọt ngào, khiến cứng rắn đau đớn.

      , tha thứ cho việc thể khống chế được chứ?

      cúi người hôn , sau đó ngẩng đầu, thâm tình với . “Em .”

      Lệ Hằng mỉm cười, cành môi đột nhiên đánh về phía , cho nụ hôn nhiệt tình. “ cũng em, bà xã.” áp trán mình lên trán , .

      Mỉm cười hôn trả , Đồ Đông Nhan gối đầu lại ngực , cảm thụ hạnh phúc chưa từng trong giờ phút này.

      ra hạnh phúc có thể trở nên hạnh phúc hơn!

      Mà bây giờ, chỉ còn Hạ Mỹ nữa thôi…
      --- HOÀN ---

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :