1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tôi muốn ở biệt thự - Kim Huyên (Full 10c Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1.1:

      Editor: Pang Pang.

      làm gì ở đây?”

      Tiến lên trước bước, nếu phải Lệ Hằng chính mắt nhìn thấy, nhất định tin chuyện ngoài ý muốn như vậy.

      nàng ngốc nghếch Đồ Đông Nhan, tốt bụng, luôn thích giúp đỡ người khác, cũng phải hiểu được cái gì nằm trong khả năng của mình chứ?

      cao bao nhiêu cm? Chắc cũng đến 160cm, cân nặng sao? Có đủ 40kg ? Thân thể gầy yếu nhắn như vậy, lại muốn cõng bà lão nặng gần 60 kg! điên rồi phải ?
      Đột nhiên bị mắng, Đồ Đông Nhan mất trọng tâm, suýt nữa bị ngã, may có cánh tay nhanh chóng đỡ , giúp thoát nạn.

      “Cảm ơn.” ngẩng đầu tiếng cảm ơn, lại phát hiên đối diện với mình là thân hình gầy gò quen thuộc, hơn nữa khuôn mặt vẻ tức giận, lạnh lùng.

      Lệ Hằng, người đàn ông mà cho đến nay vẫn chưa biết được thân phận .

      Nghe mới hai mươi lăm tuổi, có chức danh gì trong công ty, chỉ là nhân viên thực tập, nhưng kỳ lạ, trong công ty, từ tổng giám đốc đến nghiên cứu viên, mỗi người đều luôn kính trọng ta.

      tháng trước, may mắn được vào công ty Cố thị làm việc, và ba khác được phân làm trợ lý của . Đối mặt với vị cấp trẻ tuổi đẹp trai, dáng vẻ cao lớn, và ba nàng đó đều vô cùng ngạc nhiên, nhưng đến tháng, ngoài ra, cả ba nàng đều bị vị cấp đẹp trai ăn cẩn trọng, thái độ làm việc nghiêm túc này dọa cho chạy
      phải bị dọa đến sắp khóc, nhưng vì để giữ được miếng cơm nên mới cố gắng nhẫn nhịn.

      Nhưng sau khi bị vị cấp ma quỷ huấn luyện, bây giờ lại cảm thấy mình rất may mắn vì chống đỡ để ở lại, bởi vì sau tháng, học được rất nhiều điều trong việc quản lý tài vụ từ vị cấp này, sô với việc tiền lương ít ỏi, cảm thấy đây là thu hoạch lớn nhất của trong công việc này.

      Có điều thu hoạch thu hoạch, vẫn hi vọng vị cấp ma quỷ gần gũi bình dị hơn chút, ít nhất lúc sau giờ làm việc, hai người vô tình gặp nhau đường, có thể phải nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị lúc làm của .dღđ☆L☆qღđ

      làm trò gì ở đây vậy?”

      Đột nhiên gặp , trong khoảng thời gian ngắn, Đồ Đông Nhan quên biết nên như thế nào.

      “Tôi hỏi , trả lời sao?” Giọng lạnh lùng của lệ Hằng vang lên, sau đó lại đỡ bà cụ sau lưng đứng dậy cho ngay ngắn.

      “Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?” quay đầu hỏi bà cụ bối rối.

      “Vừa rồi bà bị chiếc xe qua đẩy ngã, bị trẹo chân, bé tốt bụng này muốn đưa bà bệnh viện…”

      “Hai chân của bà đều bị trật sao?” nhịn được cắt đứt lời bà cụ. Cho dù hai chân đều bị trật, thể bộ cũng nên ràng tình trạng của mình, sao lại để cho bé, còn bằng nửa mình cõng qua bệnh viện? quá đáng!
      “Chân này bị trật, chân này…” Bác kéo ống quần lên, để lộ ra đầu gối bị chảy máu cho xem, cũng tìm lối thoát cho chính mình.

      “Mặc dù rất đâu nhưng đến mức bộ được chứ? Sao bà có thể để bé cõng bà như vậy?” nghiêm nghị hỏi.

      “Là tôi…” Thấy mặt của bà lão ngày càng đỏ, Đồ Đông Nhan nhịn được mở miệng, lại bị thô lỗ cắt ngang.

      im lặng!”

      tự chủ được co rúm lại.

      “Lại đây, nếu bà đau đến như vậy, để tôi cõng bà.” Lệ Hàng đột nhiên ngồi xổm trước bà lão .

      cần, bà…” Bã lão sững sờ, biết phải làm gì vội vàng lắc đầu cự tuyệt.

      “Làm nhanh chút, tôi còn có việc khác, có thời gian để lãng phí ở đây.” nghiêm giọng, bã lạo sợ hãi dám chần chừ, vội vàng trèo lên lưng , để cõng mình qua đường, đưa vào bệnh viện đối diện.

      “Như vậy là được rồi đúng ? Cần tôi thông báo cho người nhà ?” quên công việc tiếp theo nên làm.

      cần đâu, bà có mang di động theo, bà tự thông báo.” Bà lão thấy gương mặt đó đâu dám làm phiền điều gì.

      “Vậy được rồi, tạm biệt.” gật đầu, xoay người nắm lấy cánh tay của Đồ Đông Nhan, lôi ra bên ngoài.

      “A, tiền bối, xin hổi muốn đưa tôi đâu?” Sau khi bị kéo đường dài, cuối cũng cũng nhịn được hỏi.

      Lệ Hằng đột nhiên dừng bước, xoay người lại, tức giận nhìn chằm chằm.

      Đồ Đông Nhan tự chủ được lui về sau, cánh tay lại bị nắm chặt nên thể né tránh.

      Tầm mắt dời xuống bàn tay nắm lấy cánh tay của , lại nhìn lên khuôn tức đùng đùng tức giận của , cả người cứng ngắc biết phải làm sao.

      “Tiền bối.” Vì có chức vị, lại thích người khác gọi là Lệ tiên sinh, mà cũng dám gọi đầy đủ tên họ của như những người trong công ty, cho nên luôn gọi là tiền bối. “Có thể phiền …” nhìn xuống bàn tay đặt cánh tay mình, dám xin buông tay.

      !” buông tay, ngược lại còn kiềm chế được tức giận tiến lên bước.

      lại lui về sau bước, cả người căng thẳng.

      nàng đáng chết này!”

      “Cái gì!” ngẩn người, vẫn tại sao mình lại bị mắng, mặt đột nhiên cúi xuống, trong nháy mắt hôn lên môi .

      ***

      giấc mơ sao?

      Hôm sau làm, Đồ Đông Nhan vẫn vô cũng lo lắng, cho là tối qua mình mơ thấy giấc mơ tưởng tượng nổi.

      để ý, tiếp tục làm công việc giao cho, thỉnh thoảng lại vụng trộm liếc nhìn vị cấp ma quỷ này, sau đó lại với mình đó chỉ là giấc mơ lần thứ trăm lẻ , nếu làm vậy sao bây giờ có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra?

      Nhưng vẫn nghĩa ra, sao mình lại có thể mơ như vậy? khẽ vuốt môi, chân mày nhíu lại phỏng đoán.

      , từ trước tới nay, chưa từng vọng tưởng có gì với , vì kiếm học phí và tiền sinh hoạt, cũng để ứng phó với vị cấp ma quỷ này, tiêu tốn rất nhiều sức lực, có thời gian để mơ mộng đến tình , chứ đừng tới việc xứng với , sao có thể mơ mộng hão huyền như vậy đây?

      Lệ Hằng là người chuyên nghiệp khiến mọi người kính trọng, mặc dù còn trẻ, tiền đồ lại vô cùng sáng lạn, nhìn xem, chỉ vì học phí, tiền sinh hoạt vô cùng sầu não, tương lai mờ mịt. Đây là điểm thứ nhất xứng với .

      Điểm thứ hai, đẹp trai, cao lớn, là đối tượng được phái nữ trong công ty ưu ái, những người đó cũng đủ để đếm xuể rồi, sao còn có thể rảnh rỗi chú ý đến người như ?

      Hơn nữa, bàng ô tô thay cho bộ, mà được bằng xe buýt cảm thấy đây là điều hưởng thụ vô cùng xa xỉ. Còn nữa, mặc dù chuyện cẩn trọng, nhưng vẫn được moi người chào đón, khiến người khác nhịn được muốn tìm cơ hội làm quen với , giống , cho dù cố gắng mỉm cười, cố gắng làm tròn công việc được giao, vẫn có người nào muốn làm quen với .

      Tóm lại, khoảng cách giữa , có thể xa như trời và đất vậy, cho nên chưa từng vọng tưởng quá nhiều. Nhưng như vậy, sao còn mơ thấy hôn ? điên rồi.

      ngẩn người gì vậy, việc tôi giao phó làm xong chưa?”

      tiếng lạnh lùng vang lên, Đồ Đông Nhan sợ hãi lập tức ngồi nghiêm chỉnh, để suy nghĩ của mình tiếp tục lạc vào cõi thần tiên.

      “Được tồi, để tôi gửi qua cho .” vội gật đầu.

      “Được rồi gửi qua cho tôi, còn cần tôi thúc giục sao?” Lệ Hằng lạnh lùng .

      “Xin lỗi!”

      cho rằng xin lỗi người khác phải có nghĩa vụ tha thứ cho sao?”

      Đồ Đông Nhan im lặng cúi đầu.

      “Tôi cần biểu đồ phân tích tất cả các thị trường mới và phát triển tại Trung Quốc, sửa lại cho tôi.”

      “Vâng.” lặp tức lên tiếng, nhanh chóng làm việc, mà ngừng đối diện với những con số nhảy nhót màn hình.

      Phòng làm việc lại trở về với yên lặng vốn có, nhưng chỉ bên ngoài là bình tĩnh, bên trong lại như có sóng lớn mãnh liệt.

      Lệ Hằng có cách nào ngăn cản mình dùng gương mặt nghiêm nghị chuyện với , vì nếu làm như vậy, thể nhìn thẳng vào mắt .

      Trời ạ! Cho dù trai qua buổi tối, vẫn thể tin được mình lại cường hôn , hơn nữa hôn xong còn lập tức xoay người rời , đáng chết, có chút khí phách đàn ông nào!

      nên hôn , cho dù tức giận, mất khống chế hơn nữa, bị hấp dẫn, cũng nên hôn . Bởi vì tháng nữa, phải ra nước ngoài du học, đó là mơ ước nhiều năm của , là kế hoạch thể nào thay đổi, cho nên, nếu việc nên làm nhất trong lúc này, đó là đương, nhưng lại đáng chết, cố tình chọn lúc này để xuất trước mặt .

      P/s: Lịch post truyện cố định, mình làm tới đâu postisi đó, tks mọi người ủng hộ

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1.2:

      Editor: Pang Pang

      Vẻ ngoài Đồ Đông Nhan cũng có gì đặc biệt, thực tế mà , ngoại trừ làn da trắng nõn, ngũ quan cân đối, diện mạo lạnh lùng của tạo được cảm tình với người khác, ngược lại còn làm cho người ta nghĩ rằng ngạo mạn tự cao tự đại. Nhưng làm việc với nhau hơn tháng, biết, tuyệt đối ngạo mạn, ngược lại trái tim còn mềm mại hơn bất kỳ người nào, vừa kiên nghị lại vừa dịu dàng, khiến càng hiểu hơn, cũng vì vậy mà thích .

      Nhìn lại, trong tháng ngắn ngủi vừa qua, nhiệt tình giúp người khác, bắt gặp hành động làm việc nghĩa của rất nhiều lần.

      làm kỵ sĩ giúp người bị ngã xe, dẫn bạn bị lạc đến đồn cảnh sát, mang vật nặng qua đường giúp ông già, cho người phụ nữ có thai mượn ô, còn có tối hôm qua, chịu tự lượng sức mình, muốn cõng bà lão nặng hơn mình phải đến 10kg đến bệnh viện gần đó.

      hiểu nổi, tại sao mình lại luôn gặp những lúc giúp đỡ người khác, nếu như thấy những hình ảnh đó,có lẽ, bị hấp dẫn.

      Hừ, đây thực suy nghĩ tự lừa mình dối người. Cho dù nhìn thấy hình ảnh nhiệt tình giúp đỡ người khác, cũng nhìn thấy hình ảnh chịu khổ nhọc, kiên cường và dũng cảm, rồi vẫn bị những hình ảnh như vậy của hấp dẫn.

      Có trời mới biết, trước kia có rất nhiều trợ lý, nhưng dù là nam nữ già trẻ, chỉ có câu oán hận, ngại cực khổ hoàn thành tất cả công việc cầu. Có lẽ kiến thức chuyên ngành của bằng những người khác, nhưng ít ra cũng đến mức biết giả bộ như hiểu, hay như biết mà hỏi, ngược lại rất chuyên tâm học tập.

      thích những người thông minh, nhưng còn thích những người làm việc đến nơi đến chốn hơn, dùng toàn lực làm việc, mà cần nghi ngỡ là loại người như vậy.

      Tìm ra trong hàng vạn người, bỗng nhiên quay đầu, người đó lại đứng dưới ngọn đèn tàn.

      Lẽ ra nên xuất sớm chút, nếu chậm mấy năm, chờ hoàn thành học phần xuất cũng được, tại sao lại chọn thời điểm mấu chốt này để xuất ? Chỉ còn lại tháng nữa là ra nước ngoài du học, rốt cuộc phải làm gì với đây?

      biết mình nên kiềm nén tình cảm với , tất cả theo kế hoạch ban đầu là tốt nhất, nhưng trái tim ngủ đông trong cơ thể giờ phút này lại rục rịch cháy bỏng, hi vọng và lo lắng cũng khiến tốt hơn, nhiều lần rất muốn tiền lên, chiếm lấy , biến thành sở hữu của mình.dღđ☆L☆qღ

      Bởi vì ánh sáng của viên kim cường thể che đậy được, khi chần chờ, người cạnh tranh tăng lên, như vậy, tương lai bảo bối rơi vào tay ai vẫn còn là số.

      cách nào tưởng tượng được hình ảnh Đồ Đông Nha bị người khác ôm vào ngực, muốn mất chút nào.

      Quay đầu nhìn ngồi trước máy tính chuyên tâm làm việc, ánh mắt do dự của Lệ Hằng được thay thế bằng quyết tâm.

      muốn ! quan tâm quyết định này có bao nhiêu ích kỷ, lại công bằng với thế nào, phải có được , tạo dấu ấn thuộc về người , để những kẻ cạnh tranh khác biết là hoa có chủ, chết tâm, dám lại gần .

      Ba năm, chỉ cần ba năm trở về bên người , sau đó đợi đến khi tốt nghiệp đại học cưới về nhà.

      biết người nội trợ hiền thục, cũng là người mẹ tốt, hơn nữa chỉ cần nguyện ý, tuyệt đối thua bất kỳ người đàn ông nào.

      Nhớ lại bộ dang mặc bộ đồ công sở ngồi trước bàn hội nghị phát biểu ý kiến, khóe miệng nhịn được nhếch lên.

      “Lệ Hằng.” đôi tay như hai con rắn nước, đột nhiên vuốt ve vai , lại từ từ tiến lên trước ngực, “Hôm nay là sinh nhật em, các đồng nghiệp muốn sau khi tan làm tổ chức mừng sinh nhật cho em, cùng ?”

      Nghe giọng đó, Đồ Đông Nhan nhịn được quay đầu nhìn lại, nhìn thấy tiết mục quyến rũ trắng trợn đó trong phòng làm việc cả người cứng lại. nhanh chóng thu hồi tầm mắt, làm bộ nhìn thây gì, nhưng lại cách nào ngăn cản được đoạn đối thoại của hai người đó vang lên bên tai mình.

      “Xin lỗi, buổi tối tôi còn có việc.” Cấp ma quỷ lạnh lùng cự tuyệt.

      “Mỗi lần em hẹn , đều thoái thác là có việc, hôm nay là sinh nhật em, thể nể mặt em lần sao?” Quản lý Trần
      Mỹ Hoa dịu dàng .

      “Xin lỗi.”

      đừng lạnh lùng như vậy, cứ coi tối nay mở bữa tiệc tạm biệt là được rồi, chưa chơi cùng mọi người bao giờ, sợ lễ tạm biệt cuối tháng trở nên chán ngắt sao?”

      Lễ tạm biệt? Cái gì là lễ tạm biệt? Trong lòng Đồ Đồng Nhan là cả ngàn dấu chấm hỏi.

      “Tôi cho rằng tôi ràng, tôi cần mọi người làm buổi lễ tạm biệt gì đó.” Lệ Hằng lạnh lùng cự tuyệt.

      “Đây là lòng của mọi người thôi mà.”

      “Tôi xin nhận. Đồ Đông Nhan.”

      “Hả?” ngờ cấp ma quỷ đột nhiên gọi mình, Đồ Đông Nhan hoảng hốt nhảy dựng lên, xoay người đối mặt với .

      “Vâng.” chột dạ lên tiếng, rất sợ phát vừa rồi mình chuyên tâm làm việc, mà nghe lén hai người chuyện.

      “Thu dọn lại, những côn việc chưa làm xong lát trở về làm tiếp. tại tôi phải ra ngoài gặp vài người quản lý của hai công ty, với tôi.” ra lệnh.

      “Hả?” ngẩn người, nhất thời tình hình, bở vì trước kia chưa bao giờ đưa gặp các quản lý cấp cao trong công ty.

      “Hả cái gì? Lời của tôi rất khỏ hiểu sao?” trừng mắt.

      “Xin lỗi, tôi dọn ngay đây.” nhanh chóng dọn dẹp bàn làm việc, đặt những thứ cần thiết vào ngăn kéo, khóa lại, tắt may tính .

      phải gặp hai công ty sao? Đúng lúc buổi chiều em có việc gì, em với . Em nghĩ hiệu suất làm việc của em có lẽ tốt hơn em này chứ?” Trần Mỹ Hoa đặt tay Lệ Hằng lên tay mình, mỉm cười với .

      “Tôi cần người ghi chép, công việc này quá bé với quản lý Trần, cho nên ý tốt của , tôi chỉ có thể đặt trong lòng.” lấy cánh tay của mình ra khỏi người , sau đó quay đầu nhìn Đồ Đông Nhan. “ được chưa?”

      “Được rồi.” luống cuống cầm ba lô và áo khoác của mình lên, xoay người gật đầu với .

      thôi.” ra khỏi phòng làm việc, mà dám chậm trễ lập tức đuổi theo, khi qua Trần Mỹ Hoa chỉ gật đầu cái.

      Ra khỏi văn phòng công ty, chạy theo phía sau , tự chủ được nghĩ lại đoạn đối thoại vừa rồi của hai người trong phòng làm việc của hai người là có ý gì. Chẳng lẽ tiền bối muốn nghỉ việc?

      Nhưng tại sao? Theo quan sát, tiền bối làm việc ở đây rất có tương lai, ông chủ ở đây cũng tệ, quan hệ với đồng nghiệp cũng có vấn đề gì, có thể như cá gặp nước, tái ao lại muốn bỏ công việc tốt như vậy?

      Là có người khác nguyện ý cho nhiều lợi thế hơn sao? Hay là muốn tự mình xây dựng nghiệp?

      Điều này cũng có thể vì rất lợi hại, chỉ mới tháng, tăng doanh thu của công ty lên tới 23%, có thể thiên tài. Nếu như có tiền, cũng muốn giao đầu tư, quản lý tài sản, đáng tiếc đến đồng cũng có.

      Vừa nghĩ tới túi tiền trống trơn của mình, Đồ Đông Nhan lập tức nhịn được than thở, vô lực cúi đầu về phía trước, hy vọng có thể may mắn nhặt được tiền…ha ha… Đó đương nhiên là điều thể.

      nhắm mắt tự giễu, mở mắt ra lần nữa, lại kịp tránh đâm đầu vào đột nhiên dừng bước.

      Lê Hằng kịp thời đỡ , cúi đầu, cau mày nhìn hỏi. “ làm gì vậy? biết bộ hả?”

      “Xin lỗi!” vọi vàng xin lỗi.

      “Trưa này muốn ăn gì?” đột nhiên hỏi.

      “Hả?” kinh ngạc.

      “Trưa nay muốn ăn gì? Lời của tôi chắc khó hiểu như vậy chứ?” nâng cao mày, nụ cười thình lình ra.

      Đầu tiên trừng mắt nhìn, sau đó đôi mắt trừng lớn, lộ ra vẻ mặt khó tin.

      cười?” như vừa phát ra vùng đất mới.

      Chân mày lại giương cao hơn. “Sao vậy? Tôi thể cười sao?” cười như cười nhìn .

      Đồ Đông Nhan ngơ ngác nhìn , nhịn được đưa tay lên véo má mình, hoài nghi có phải nằm mơ , nếu , sao có thể thấy biểu cảm này gương mặt nghiêm túc của . trước mặt là sao?

      “Sao lại véo mình như vậy?”

      “Tôi chỉ xác minh xem có phải mình nằm mơ hay .” ngơ ngac nhìn anhm ngây ngô trả lời.

      Nghe được như vậy, Lệ Hằng đột nhiên cười to lên.

      Đôi mắt Đồ Đông Nhan lúc này mở lớn hết mức mà thôi, đến cả miệng cũng khép lại được. Trời ạ! Nhất định là mơ, còn tưởng rằng rất đẹp trai rồi, ngờ cười lên còn mê người như vậy.

      Trời ạ! Sao tiếng cười của lại dễ nghe như vậy? chưa từng nghe qua tiếng cười dễ nghe như vậy.

      Trời ạ! Đây nhất định là giấc mơ!

      “Được rồi, có ý kiến phải nghe theo tôi. Muốn ăn cơm, ăn đồ nướng với tôi.” đột nhiên kéo tay về nhà hàng đồ nướng…

      Lúc này mới hiểu vì sao lại đột nhiên dừng lại, nhưng vẫn hiểu, sao lại kéo ? lại dám đối kháng , đừng cùng .
      Last edited by a moderator: 19/11/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.1:

      Editor: Pang Pang

      160, 180, 200…

      Nhìn chằm chằm vào số tiền đó, ánh mắt Đồ Đông Nhan mở ngày càng lớn, cả người đột nhiên cảm thấy hốt hoảng và hối hận, đứng ngồi yên, biết phải làm sao.

      Làm sao đây? Sao những thứ này lại đắt như vậy, chỉ có 100, sao có thể ăn nổi đây! Nếu bây giờ ra ngoài, có phải rất kỳ quái ?”

      muốn ăn gì?” Lệ Hằng đột nhiên mở miệng hỏi .

      nhanh chóng nhìn cái, lại cúi đầu nhìn số tiền các món ăn thực đơn, do dự lắc đầu.

      “Tôi đói, ăn trước , nếu lát nữa tôi đói, chỉ cần ghé vào cửa hàng tiện lợi mua cái bánh báo ăn là được.” nuốt nước miếng.

      Lệ Hằng dường như biết được suy nghĩ của , nhìn cái, tự mình quay đầu lại với nhân viên phục vụ. “Hai phần bò bít tết.”

      “Tiền bối!” Đồ Đông Nhan sợ xanh mặt, trợn mắt kêu lên.

      “Nước miếng của muốn chảy xuống rồi, còn đói?”

      “Nhưng…”

      “Sao vậy?”

      thanh xào rau lập tức vang lên, kèm theo đó, hương tỏi tràn ngập khắp gian, cách nào ngăn cản được quay đầu lại nhìn món ăn được đưa lên cách thèm thuồng, sau đó lại nuốt nước miếng.


      Chỉ là rau xào bình thường mà thôi, tại sao lại thơm như vậy? Làm sao đây, rất muốn ăn món rau xào đó, xem nó có ngon như hương thơm của nó .

      lần là được rồi, xa xỉ lần thôi, coi như phần thưởng dành cho khi phục vụ cho cấp ma quỷ này tháng.

      hít sau, làm ra quyết định.

      “Tiền bối, có thể cho tôi mượn 200 đồng được ?” đột nhiên quay đầu nhìn , giọng thỉnh cầu.

      Lệ Hằng hoài nghi nhìn , lên tiếng.

      “Có được ?” hỏi lần nữa.

      “Tại sao lại muốn mượn tiền?” hỏi.

      “Tôi mang theo nhiều tiền theo người như vậy.”

      khó tin lắc đầu. “ cho rằng tôi bắt trả tiền sao?”

      Đồ Đông Nhan đột nhiên trợn to mắt, ánh mắt chợt sáng lên, chớp nhìn chằm chằm.

      “Là tôi mời.” cười điệu.

      “Cảm ơn!” Vừa nghe thấy lời đó của , lòng lập tức hét lên, sau đó lại nhếch miệng lớn tiếng , như sợ nghe thấy.

      Lệ Hằng ngạc nhiên nhìn , lại bị phản ứng khoa trương của chọc cười. cười vô cùng vui vẻ, lại đỏ mặt xin lỗi.

      “Xin lỗi.” cúi đầu.

      sai, sao lại xin lỗi?” cười hỏi, lại nhịn được . “ ra cũng có mặt đáng như thế này.”

      Đồ Đông Nhan trừng mắt nhìn, bị câu ca ngợi của làm cho giật mình, gương mặt đỏ lên.

      ngờ lúc đỏ mặt cũng rất dễ thương.” Lệ hằng giương môi, nhìn , đột nhiên tiến lại gần hỏi. “ có muốn làm bạn tôi ?”

      Trong nháy mắt, đôi mắt trợn to, lộ ra vẻ mặt ngây ngô, thậm chí còn hoài nghi lỗ tai mình vấn đề.

      muốn làm bạn tôi ?” hỏi lại lần nữa.

      Đồ Đông Nha kinh ngạc thốt nên lời, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Chẳng lẽ còn nằm mơ, vẫn chưa tỉnh lại? Đầu tiên là mơ thấy hôn , sau đó lại mơ thấy bộ dạng mỉm cười, bây giờ còn mơ thấy mở miệng muốn theo đuổi , đây quả là giấc mơ vô cùng đẹp!

      “Tỉnh lại , tỉnh lại, nếu rời giường làm trễ đó.” nhắm mắt lại, đưa tay vỗ má mình, giọng với chính bản thân mình.

      Lệ Hằng lại bị chọc cười. “ ra diễn viên hài đóng mặt lạnh!”

      đột nhiên mở to mắt, cau mày với .

      nằm mơ đâu, tất cả đều là .” cười cho biết. “Tôi thích , Đồ Đông Nhan.”

      ? Điều này thể là .” sững sợ,trợn tròn mắt nhìn hồi lâu, lắc đầu .

      “Tại sao lại thể?” hỏi.

      “Điều kiện của tốt như vậy, nhiều người thích như vậy, sao lại có thể thích tôi?”

      “Tại sao lại thể?”

      “Bời vì bộ dạng của tôi xinh đẹp chút nào?” biết tự lượng sức mình.

      cảm thấy tôi là người nông cạn như vậy sao? Huống hồ, cũng đẹp, chỉ là ngũ quan hơi sắc bén, lạnh lùng thôi.” Lệ Hằng chân thành .

      Giọng của dịu dàng khiến Đồ Đông Nhan nên lời.

      “Tiền bối, có thể đem những lời này ra để đùa tôi được ?” nghiêm túc .

      “Tôi lòng thích .” Giọng khàn khàn nhưng kiên định, dịu dàng lại tràn ngập tình ý.

      Nhưng chính vì như vậy, điều đó lại càng khiến tâm hoảng ý loạn. Tất cả việc này, nghiêm túc sao? phải là đùa giỡn sao? Sao có thể thích ?

      thể nào.” tự lẩm bẩm.

      ghét tôi sao?” Lệ Hằng hỏi.

      nhìn , sau đó lắc đầu.

      “Vậy tốt.” lập tức lộ ra nụ cười hài lòng. “Ăn cơm , sau khi cơm nước xong, chúng ta còn có việc phải làm.” lập tức sang chuyện khác.

      Đồ Đông Nhan ngạc nhiên, hoàn toàn theo kịp tốc độc thay đổi đề tài của . Vậy bây giờ sao? Đề tài vừa rồi có kết quả?Kết quả đó là gì?

      Vậy tốt? Tốt ở chỗ nào, từ đầu đến giờ hai người chuyện gì, ai có thể cho biết ?

      **

      “Sao vẫn ngồi trước máy tính?” Đì vào phòng làm việc,nhìn thấy vẫn ngồi trước máy tính gõ gì đó, Lệ Hằng nhíu mày hỏi.

      “Hả?” Đột nhiên nghe thấy giọng của , ngẩng đầu lên, hỏi ngược lại.

      “Hả cái gì? phải vừa rồi tôi còn chuẩn bị chút, chúng ta phải ra ngoài sao?” nhíu mày, nghiêm nghị nhìn .

      “Tiền bối, tôi có thể hỏi chúng ta chuẩn bị đâu được ?” do dự nhìn .

      nhướn mày, phát càng lúc càng sợ , đậy tượng tốt.

      thăm khách hàng.” .

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.2:

      Editor: Pang Pang

      gặp khách hàng. nhịn được thở dài trong lòng, đồng thời còn có loại kích động muốn phản kháng , vì kinh nghiệm hơn tuần lễ nay khiến cho biết, gặp khách hàng trong miệng , có hơn 50% là lấy việc công để làm việc tư, chơi khắp nơi.

      người nhận được tin tưởng và kính trọng của ông chủ, lại là người tài năng, chuyên nghiệp, có thể chơi đùa vui vẻ như vậy, nhưng chỉ là trợ lý nho , chỉ sợ khi bại lộ, mất công việc này!

      “Tôi có thể ? Tôi còn rất nhiều việc còn chưa làm xong.” Đồ Đông Nhan cẩn thận mở miệng, lần đầu tiên trong đời cảm thấy biết ơn đống công việc chất đống này.

      “Công việc gì? Tôi nhớ từng giao cho công việc gì mà!” Lệ Hằng nhanh chóng nhíu mày, lời về phía , khom lưng nhìn bản thảo làm dở máy tính của . “Đây phải là công việc tôi giao cho đúng ? Ai làm?” nghiêm nghị chất vấn.

      “Trợ lý giám đốc Lý và phó lý Trần.” Như vậy có thể cần gặp khách hàng với đúng ?

      “Đưa đây.”

      “Cái gì?”

      rút tờ giấy tay , sau đó cầm tập tài liệu bàn lên, xoay người lập tức ra cửa.

      “Tiền bối?” Đồ Đông Nhan lập tức rời khỏi chỗ ngồi, hiểu gì đuổi theo hỏi. “ định đâu vậy? Tiền bối!”

      Bước chân của ngưng lại, cặp mát giấu dưới cắp kính vì tin mà dần mở to, sắc mặt cũng dần tái nhợt. Ông trời ơi!

      Lệ Hằng bước đến quán cà phê bên cạnh, hai ngồi đó biết vì chuyện gì mà cười vung tay loạn xạ, Lệ Hằng vung tay cái, ném tập tài liệu lên bàn của hai nàng.

      Bộp tiếng, cắt đứt tiếng cười của hai , phó lý Trần và trợ lý giám đốc Lý Hạnh Hà cùng ngẩng đầu lên.

      “Cái này là có ý gì?” nhíu mày hỏi, giọng khách khí vừa nghe là biết rất giả dối.

      “Cái gì?” Lý Hạnh Hà cúi thấp đầu nhìn những xếp nhăn tập tài liệu.

      “Tôi cho rằng Đồ Đông Nhan là trợ lý của tôi, phải của mấy người.” nổi giận, chỉ thản nhiên chuyện, những chỉ như vậy khiến người khác cảm thấy vui.

      phải ta là sinh viên do công ty mới đến làm việc theo giờ sao? Ai cũng có thể ta làm việc.” Trê mặt Trần Mỹ Hoa là nụ cười giả dối.

      Mấy ngày nay nghe được tin đồn, Lệ Hằng thích sinh viên làm việc theo giờ. biết tin đồn này do ai đồn ra, nhưng vẫn nhịn được lén quan sát hai người mấy ngày, ngờ Lệ Hằng lại đối xử với ta tốt hơn bất kỳ người nào, xem ra Lệ Hằng thích con vịt xấu xí đó.

      thể tin được, cảm giác giống như đột nhiên có người tát cho cái, bởi

      thấy con vịt xấu xí đó có chỗ nào tốt hơn , tại sao Lệ Hằng lại chọn ta, mà phải là ?

      Mặc dù lời đồn vẫn được người trong cuộc thừa nhận, nhưng chỉ cần điểm thái độ đối với ta khá đặc biệt này, cũng đủ khiến ghen tỵ dứt, cho nên mới có thể bắt nạt sinh viên làm việc theo giờ nho này, chỉ là thể ngờ được, Lệ Hằng lại bảo vệ ta, lập tức tới tìm dạy bảo.

      “Người nào làm được tìm ấy nhờ giúp tay, nhưng tôi thấy hai người bạn rộn chuyện gì, bận chuyện phiếm sao?” KHóe miệng Lệ Hằng nhếch lên giễu cợt.

      “Đó là bây giờ, năm phút trước bọn em còn bận kịp thở đó.” Trần Mỹ Hoa chút xấu hổ : “Huống hồ, em thấy ấy rảnh rỗi, thân là phó lý, chẳng lẽ thể nhờ nhân viên làm việc theo giờ giúp em làm chút chuyện, để em nghỉ ngơi chút lấy hơi sao?” khiêu khích.

      “Có thể, nếu như ấy ‘rảnh rỗi’.” Nhìn cái, cố ý nhấn mạnh hai chữ này. “Nhưng tại ấy phải ra ngoài gặp khách hàng với tôi, cho nên những việc còn chưa làm xong mấy người tiếp tục hoàn thành .” xong khẽ nghiêng người với Đồ Đồng Nhan đứng ở cửa ra vào.

      “Thu thập lại những tài liệu mà phó lý Trần và trợ lý giám đốc Lý chút, đưa đến đây.”

      Đồ Đồng Nhan lúng túng, lập tức xoay người lamg theo, cả người cứng ngắc đưa xấp tài liệu cho bọn họ, đầu cúi thấp đặt vật tay lên bàn, sau đó cẩn thận lùi ra sau bước.

      “Xin lỗi, phó Lý, trợ lý giám đốc.” giọng xin lỗi.

      có lỗi với chúng tôi, là chúng tôi phải xin lỗi , đưa công việc của mình cho làm. Thât xin lỗi!” Trần Mỹ Hòa cười cười nhưng trong lòng thể cười nổi, giọng vô cùng chanh chua.

      Đồ Đồng Nhan im lặng, dám nhúc nhích, nào biết Lệ Hằng lại tiếp tục : “ biết là tốt rồi.” Sau đó, lập tức kéo tay về phòng làm việc, muốn nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.

      Lúc này, hoàn toàn do dự, lập tức lấy tốc độ có thể lập kỷ lục thế giới để thu dọn đồ đạc, sau khi câu “được rồi” với , ngẩng đầu lên, cúi đầu ra khỏi công ty.

      “Tiền bối!” đến cửa thang máy, Đồ Đồng Nhan lập tức buồn rầu quay sang . bị hại chết!

      “Sao vậy?” Vẻ mặt Lệ Hằng thản nhiên, giống như hoàn toàn cảm thấy giờ phút này vô cùng buồn bực và oán hận.

      “Vừa rồi sao lại làm như vậy?” bị làm cho tức chết.

      “Tôi làm cái gì?” còn giả ngu/

      “Tại sao lại trả công việc phó lý Trần và trợ lý giám đốc giao cho tôi?”

      “Đó là công việc của họ, phải trả lại cho họ đưa cho ai?”

      nhìn chằm chằm, đột nhiên có cảm giác tức nên lời.

      “Họ là phó lý và trợ lý giám đốc!” lớn tiếng.

      sao?”

      đột nhiên hít hơi, đổi cách khác để chuyện với . “Hơn nữa tôi chỉ là sinh viên làm việc theo giờ, chỉ cần tôi có thời gian, thể cho người trong công ty giao việc cho tôi.”

      đến trọng điểm, chỉ cần có thời gian. Nhưng vấn đề là bây giờ có thời gian, phải gặp khách hàng với tôi.” nghiêm túc gật đầu, có dấu hiệu tỉnh ngộ.

      Đồ Đồng Nhan tức giận, cảm giác mình sắp bị ép điên rồi.

      Khi thang máy xuống tầng , cửa mở ra, Lệ Hằng thoải mái cầm tay rời khỏi.

      tức giận hất tay ra, lần đầu tiên chuyện nghiêm túc với . “Tiền nối, mong tôn trọng tôi chút.”

      “Tôn trọng cái gì?” đột nhiên dừng bước, quay đầu mất hứng nhìn .

      muốn đứng trước cửa thang máy làm tâm điểm chú ý của người khác, làm bộ có gì thẳng ra ngoài công ty.

      “Đừng cầm tay tôi như vậy.” Khi sát qua người , .

      Lệ Hằng đột nhiên phá lê cười “ đáng .”

      Đồ Đồng Nhan vừa thẹn vừa tức, hoàn toàn biết nên gì, chỉ có thể bước nhanh hơn về phía trước.

      hiểu , tại sao quan hệ của hai người lại biến thành thế này? đúng là cấp ma quỷ nghiêm nghị, năng cẩn trọng mới đúng, tại sao lại có thể cười đáng như bây giờ, suốt ngày trêu chọc ? Mà ràng vừa kính vừa sợ , suốt ngày câm như hến, tại sao bây giờ lại dám cầm giấy đánh lên đầu ?

      Tất cả chuyện này cũng phải trách , sao lại thích , còn thường cười với , còn nghiêm mặt chuyên với như trước nữa, thỉnh thoảng còn xin ăn thứ gì đó, đưa về nhà, khiến khoảng cách và kính sợ của với giảm bớt, khiến quan hệ của hai người giờ đâ biến thành mập mờ như vậy?

      “Buổi trưa tôi hơi bận, đến bây giờ còn chưa ăn cơm trưa, ăn chút gì đó được ?” đột nhiên cầm tay .
      Last edited by a moderator: 22/11/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2.3:

      Editor: Pang Pang

      “Tôi đói.” Đồ Đông Nhan gạt tay ra, ác độc cự tuyệt.

      “Nhưng tôi đói, thôi!”

      lại tiếp tục cầm tay , hơn nữa còn đan mười ngón tay vào nhau, để muốn vùng ra cũng nổi, khiến giận đến mức nên lời. Người đàn ông này chỉ độc tài trong công việc, trong cuộc sống thường ngày cũng vậy…

      Nhưng…

      Cúi đầu nhìn bàn tay nằm chặt của , cảm thấy lòng mình ngọt ngào, như có dòng nước ấm chậm rãi chảy qua. Sao lại như vậy, phát chán ghét bá đạo của , thậm chí còn thích, hình như cũng thích .

      “Tiền bối, rốt cuộc thích tôi ở điểm nào?” được lúc, cúi đầu nhìn sản nhà mở miệng.

      “Cuối cùng em cũng chịu đối mặt với chuyện này rồi hả?” .

      im lặng , coi như chấp nhận.

      “Tôi thích khả năng chịu đựng gian khổ, cần cù vượt khó, thái độ làm việc nghiêm túc của em. Tôi cũng thích tính cách nhiệt tình đối lập với vẻ ngoài lạnh lùng của em, nhưng gần đây tôi lại phát mình còn thích em thêm điểm, đó là em rất có khả năng khả năng chọc cười tôi.”

      ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn , hoàn toàn nghĩ đến bản thân lại có những ưu điểm mà vừa .dღ

      “Tôi còn phát em rất đáng .” nhìn , mỉm cười .

      Khuôn mặt Đồ Đông Nha trong nháy mắt lại đỏ lên.

      “Da mặt em mỏng.” Lệ Hằng đưa tay cào lên gò má đỏ bừng của , mê hoặc . Đây là phát mới nhất của về .

      “Đó là vì xưa nay chưa ai tôi đáng .” đỏ mặt .

      “Nhưng em rất đáng .” kiềm chế được, cúi đầu hôn lên gò má .

      hoảng hốt mở lớn hai mắt, sau đó lại đưa tay che nơi vừa bị hôn, lấm lét ngó trái ngó phải, chỉ sợ có người nhìn thấy màn xấu hổ này của hai người. Trời ạ, hai người họ vừa làm chuyện đó đường cái ư! xấu hổ!

      Lệ Hằng bị phản ứng ngây thơ của làm cho tức cười, đột nhiên giang hai tay ôm từ phía sau.

      “Trước… tiền bối?” Đồ Đông Nhan bị dọa, cả người cứng ngắc, biết phải làm sao.

      “Làm sao đây?” Cằm đặt lên đỉnh đầu , thở dài .

      Trong giọng của vẻ bất đắc dĩ và sầu não, khiến quên mất mình và biểu bộ dạng thân thiết trước mặt mọi người, quan tâm thốt lên. “Sao vậy?”

      “Tôi sợ tôi rời khỏi em được.” im lặng chút, thở dài trả lời.

      Rời ? Đầu Đồ Đông Nhan trở nên trống rỗng, nhàng rời khỏi , chậm rãi xoay người, ngẩng đầu nhìn .

      có ý gì?” lo lắng hỏi.

      nhìn , im lặng lát, cuối cùng cũng mở miệng. “Tháng sau tôi phải Mĩ du học, dự tính phải ở đó tới ba năm.”

      **

      “Ba năm? Sáu năm cũng qua rồi, rất giỏi gạt người!

      Năm đó, thẳng thắn mình chuẩn bị ra nước ngoài du học khiến cảm thấy như sét đánh ngang tai, khó có thể tin, buồn cười, hoang đường, còn có cảm giác đau tận tâm can.

      cảm thấy mình bị lừa, tại sao biết mình phải rời , còn thích , còn để cho thích ? Tại sao có thể đùa giỡn tình cảm của như vậy, tại sao?

      Lần đầu tiên trong đời, mất chế, quên tất cả, bỏ công việc lại, xoay người rời .

      Lần đầu tiên trong đời, đứng đường khóc thành tiếng, hoàn toàn quan tâm đến ánh mắt của những người đường.

      Lần đầu tiên trong đời, hận ba mẹ vứt bỏ , để phải tự tìm việc nuôi sống bản thân mình, vì nếu như vậy, gặp , , sau đó đau lòng, tan nát cõi lòng.

      chưa bao giờ biết cảm giác hận người là gì, nhưng hận .

      cho rằng mình hận

      có biện pháp để đối mặt với Lệ hằng, hôm sau lập tức gọi điện tới công ty xin từ chức, nhưng lại chịu bỏ qua cho , trực tiếp chạy đến dưới tòa nhà thuê phòng, hơn nữa còn ngang ngược kéo lên xe mình giải thích, cuối cùng, thậm chí còn tiếc việc buông tha cơ hội ra nước ngoài du học chỉ mong nhận được tha thứ của .

      điên rồi, nhưng khóc, vì phát nghiêm túc.

      Ngày đó, kiềm chế được xảy ra quan hệ với , cũng muốn theo kế hoạch ra nước ngoài du học, chờ về.

      cũng cam kết, nhất định trở lại, hơn nữa mỗi ngày đều viết thư cho . Còn , ba năm nhanh chóng trôi qua, chuyện đầu tiên khi về nước là cưới .

      Mỗi ngày viết thư chỉ duy trì được hai tuần, sau đó, tuần chỉ có phong thư, rồi tháng phong, sau lại nửa năm mới có phong, cuối cùng hoàn toàn bặt vô tín.

      ba năm nhanh chóng trôi qua, nhưng ba năm trôi qua vẫn trở về. , có lẽ có về, nhưng do mất tin tức của nên biết mà thôi, về chuyện muốn cưới , càng cần phải .

      Tám năm rồi, ngờ thời gian còn trôi nhanh hơn cả tưởng tượng của .

      Thời dòng chảy của thời gian, Đồ Đông Nhan cho rằng mình còn cơ hội gặp lại , dù sao nhẫn tâm phụ tấm lòng thành của như vậy, nên dù ngày nào đó, hai người vô tình gặp nhau đường, chắc làm bộ như biết bước nhanh qua .

      Nhưng lại xuất , hơn nữa còn chủ động lên tiếng chào hỏi .

      Nhìn ở phía trước cõng bà lão, tâm tình Đồ Đông Nhan phức tạp biết phải dùng từ nào để hình dung. Rốt cuộc dùng tâm trạng gì xuất trước mặt , trong lòng nghĩ gì? nhịn được phỏng đoán, vì nếu đặt lập trường từ phía , chắc chắn làm như quen .

      dùng sức hít sâu, lắc đầu, ra lệnh cho mình phải tỉnh táo, nên vì xuất của mà làm rối loạn cuộc sống yên bình của mình.

      Mặc kệ đột nhiên xuất trong cuộc sống của là vì điều gì, mang theo tâm trạng gì xuất , chỉ cần nhớ kĩ chuyện là đủ rôi, đó chính là mọi chuyện đều qua, chuyện cũ cần nhắc lại nữa.

      Sau chuyện này nên xem như đây chỉ là cuộc gặp ngẫu nhiên thôi! tự với mình, chỉ là gặp lại người bạn lâu năm thấy đường, thuận miệng chuyện vài câu, sau đó thoải mái vẫy tay hẹn gặp lại, từ đó cũng còn gặp nhau nữa.

      lại thầm hít sâu hơi, sau đó đưa tay đặt lên lồng ngực, cảm giác nhịp tim khôi phục như bình thường, tâm tình cũng vững vàng hơn, còn hỗn loạn, phức tạp như vừa nãy.

      ngẩng đầu, thái độ nghiêm túc, sau đó tiền lên hai bước, đến bên cạnh Lệ Hằng, sóng vai với .

      “Cảm ơn .” Đồ Đông Nhan mở miệng, sau đó bổ sung thêm câu. “Đúng là lâu gặp, tiền bối.” mỉm cười .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :