1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi một chút cũng không đáng yêu [Giới giải trí] - Mộc Kim An

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mèo Lười Cận Thị

      Mèo Lười Cận Thị Well-Known Member

      Bài viết:
      124
      Được thích:
      1,214
      Chương 18: Tuyên truyền

      Ba tháng cuối cùng, bộ phim《Chúng ta trong thời gian》này chính thức đóng máy, đạo diễn và nhân viên trong đoàn phim đều thở dài nhõm hơi, còn lại chính là chế tác và tuyên truyền.

      Bữa tiệc đóng máy, trừ bỏ Lê Dữ và đạo diễn Lý và mấy nhà làm phim sau khi uống vào vài cốc rượu, liền vẫn luôn ngồi ở kia yên tĩnh mà đợi.

      Dịch Nam nhưng ra thuận lợi mọi bề, cùng đám người thân thiết nóng bỏng.

      “Bọn họ đều qua bên kia chơi, tại sao cậu lại ?” Dịch Nam thừa dịp rảnh rỗi lại đây hỏi.

      Lê Dữ thấy nhóm người kia chơi vui, chỉ là lắc đầu: “Tôi thích, .”

      “Như thế nào?” Dịch Nam nhạy bén mà phát giác ít thích hợp, “Luyến tiếc giáo kia?”

      Lê Dữ đột nhiên ngẩng đầu, lắp bắp mà biện giải: “ bậy cái gì thế? , giáo nào chứ?”

      Dịch Nam hừ tiếng, “Cậu đừng cho là tôi biết, cậu thường xuyên thừa lúc rảnh rỗi đóng phim lén lút chạy tới tòa nhà kia, vẫn đến mức mỗi ngày WC chứ?”

      Ánh mắt Lê Dữ lập loè, phủ nhận: “Tôi có!”

      “Còn muốn gạt tôi? May mắn chỉ có tôi biết, bằng cho người khác thấy được, vậy bát quái liền bay đầy trời rồi.” Dịch Nam liếc mắt nhìn cái.

      Lê Dữ mím môi, tiếp tục im lặng.

      “Thích cứ theo đuổi , có cái gì quan trọng.” Dịch Nam vỗ vỗ bờ vai của , “Chỉ là tôi thấy giáo kia phải dễ dàng có thể theo đuổi được như vậy.”

      “Vì cái gì?” Lê Dữ lập tức hỏi.

      “Cậu xem đó, tôi đoán đúng rồi , chính là giáo kia .” Dịch Nam vẻ mặt thực được mà .

      Lê Dữ thế mới biết chính mình bị lừa, nghẹn hơi, rồi mới lại chưa từ bỏ ý định hỏi câu: “Vừa rồi chính là có ý gì?”

      “Cậu nghĩ , cậu là ngôi sao, người thường và ngôi sao đương là rất mệt.” Dịch Nam thở dài, bộ dáng vẻ mặt đây có chuyện xưa, “Trước kia tôi từng gặp được chuyện như vậy, cuối cùng liền chia tay, bởi vì ấy quá mệt mỏi.”

      Ánh mắt Lê Dữ phức tạp, sau đó liền cúi đầu.

      Dịch Nam nghe thấy bên kia có người kêu ta qua, tức khắc khôi phục lại đây, “Vậy tôi chơi trước đây.”

      Dịch Nam vừa , Lê Dữ liền rót ly rượu uống vào. Rượu trắng vào miệng, mùi rượu cay nồng trong nháy mắt xông lên đầu lưỡi, hương vị cay rát đâm vào khiến Lê Dữ mãnh liệt mà ho khan vài tiếng.

      ly rồi ly vào miệng.

      Chờ lúc Tần tới đón , Lê Dữ có chút say.

      Tần đỡ Lê Dữ lảo đảo lắc lư vào trong xe, vẻ mặt ghét bỏ mà : “Tại sao lại uống vào nhiều rượu như vậy!”

      “Thư Trừng……”

      Lê Dữ thấp giọng nỉ non.

      Khi Tần đỡ đến giường cũng nghe , “Cái gì cam? Muốn ăn cam sao?”

      Lê Dữ nhắm mắt, có lên tiếng.

      Tần vừa rời vừa thầm, “Đứa này là kỳ lạ, trước kia còn thích ăn cam, lần trước phỏng vấn thế nhưng thích ăn cam, bây giờ còn ở trong mơ kêu lên nữa.”

      Hậu quả của say rượu chính là, Lê Dữ buổi sáng dậy, đầu đau đến vô cùng.

      tắm rửa xong ra, liền thấy Tần xách túi cam tiến vào.

      “Đây là cái gì?” Lê Dữ vừa dùng khăn lông lau tóc vừa hỏi.

      “Quả cam đó.” Tần lấy ra quả cho xem, “Ngày hôm qua lúc em uống say liền nhắc mãi.”

      Lê Dữ hồi tưởng lại, ràng kêu chính là……

      Trong nháy mắt, ánh mắt nhìn Tần liền có chút lời khó hết, đoạt lấy túi cam, “Cảm ơn, em muốn thay quần áo, ra ngoài trước .”

      Tần bị đẩy ra ngoài, cho đến khi cửa đóng lại, ta mới câm nín mà câu: “ thể hiểu được!”

      ***

      Lê Dữ là sống mình, sau khi trở lại Tân Thành, liền về trước nghỉ ngơi.

      Căn nhà trống rỗng, bởi vì mấy tháng có ai ở, đều đọng bụi bặm.

      Lê Dữ buông hành lý, chuẩn bị gọi điện thoại bảo người tới dọn dẹp, Trần Lị thế nhưng gọi điện thoại tới.

      Lê Dữ đè xuống kích động trong lòng, nghe điện thoại, “Mẹ, tại sao mẹ lại gọi điện thoại lại đây.”

      Tần gọi điện thoại lại đây với mẹ, con đóng máy, con về Tân Thành rồi ư? Gần đây mẹ tương đối vội, thể gặp con.” Trần Lị lập tức .

      Lê Dữ tràn ngập nhiệt tình bị dội xuống gáo nước lạnh trong nháy mắt, lòng cũng hơi hơi lạnh xuống, tiếng, “Con biết rồi, mẹ cứ vội .”

      Trần Lị bên kia biết là ai kêu bà tiếng, bà vội vàng : “Sau này lại gọi điện thoại cho con, mẹ cúp trước đây.”

      Tít......

      Lê Dữ trực tiếp ném điện thoại di động sang bên, cũng mặc kệ bụi bặm sô pha, trực tiếp nằm lên.

      Công việc là cái phương pháp tống cổ phiền muộn trong lòng rất tốt, Tần giúp Lê Dữ nhận ít lịch trình, chạy vội lịch trình, trong lòng cũng liền khó chịu như vậy.

      《Chúng ta trong thời gian》 cũng khua chiêng gõ trống mà chế tác, poster lớn của vai chính khi tung ra lại hấp dẫn đợt độ hot.

      chỉ có như thế, official Weibo của “Thời gian” còn ở Weibo khởi xướng hồi ức chuyện thú vị trong kiếp sống học sinh của mình, chiếu theo số lượng điểm khen ngợi tới xếp hạng, rồi mới đều có trao tặng phần thưởng khác nhau.

      Đầu tiên fans của ba vai chính đều tích cực tham dự, bởi vì trong phần thưởng liền có tấm ảnh có chữ ký của ba người, các fans tự nhiên kích động tham dự.

      Tác giả nguyên tác vừa đăng lên, ít fans nguyên tác tự nhiên cũng tham gia tiến vào.

      Đều trăm người đọc liền có trăm Hamlet, tưởng tượng trong lòng mỗi người đối với nhân vật đều là giống nhau, nhưng bộ phim này tuyển vai, cơ bản làm tất cả mọi người vừa lòng.

      Qua mấy ngày, cuộc họp báo truyền thông mời đến, tất cả nhân viên chủ chốt quan trọng đều tham gia.

      bộ phim giống nhau đều có cảm giác lăng xê CP nam nữ chính, nhưng cuộc họp báo truyền thông, Dịch Nam và Lê Dữ nhưng ra giống như dính ở bên nhau, hoàn toàn bỏ qua Điền Điềm.

      Điền Điềm cũng ở trường tin nóng, Dịch Nam và Lê Dữ ở phim trường gần như đều đợi ở bên nhau, ấy có đôi khi hoài nghi chính mình là kẻ thứ ba.

      câu làm người xem ở trường đều cười ha ha, Dịch Nam và Lê Dữ cũng nhìn nhau liếc mắt cái, bất đắc dĩ mà nở nụ cười.

      Đoạn video này cũng nhanh chóng mà truyền tới Weibo, fans các nhà đều ở dưới cười ha ha.

      —— Má ơi, cười chết tui, Điền Điềm cũng là tác giả truyện cười nha.

      —— Kẻ thứ ba ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

      —— Cờ lớn Nam Dữ phất lên !!

      —— Nhìn thấy biểu tình của Dịch Nam và Lê Dữ sao? hấp dẫn nha! [mắt lấp lánh]

      ***

      Sau khi cuộc họp báo kết thúc, Lê Dữ cũng vất vả trở về nghỉ ngơi, kế tiếp chính là vấn đề tuyên truyền.

      Trong khoảng thời gian này, lịch trình của Lê Dữ gần như là dày đặc, gần như có thời gian liên lạc với Thư Trừng.

      Nhưng chuyện làm cho tức giận, liên lạc với Thư Trừng, Thư Trừng cũng liên lạc với .

      Tức giận đến nỗi mỗi ngày xem di động đều muốn quăng lần!

      Trước khi tắm rửa, Lê Dữ theo thường lệ xem di động lần, lịch sử trò chuyện của và Thư Trừng còn dừng lại ở lần trước.

      Giao diện chat yên tĩnh đến được.

      Lê Dữ hừ tiếng, ném điện thoại di động lên giường liền tắm rửa.

      Chờ khi tắm rửa xong, liền nhìn thấy icon WeChat ra mục thông báo.

      Trong lòng Lê Dữ kích động, nhanh chóng mở WeChat ra.

      Quả nhiên là Thư Trừng nhắn tới.

      Thư Trừng: Trái cây khô của ăn xong rồi sao? ^_^

      Lê Dữ lẩm bẩm: “Nếu là tôi ăn xong rồi, chị muốn đưa lại đây cho tôi ?”

      Lê Dữ: Ừm ừm!

      Lê Dữ mới vừa trả lời xong, liền thu được tin nhắn của Tần, cuối tuần này phải đến thành phố Thanh Viễn, có cái hoạt động.

      Lúc Lê Dữ nhìn thấy tin nhắn này là kích động, thậm chí muốn nâng Tần lên cao.

      Trong khoảng thời gian này đến nhiều thành phố như vậy, chính là chưa qua Thanh Viễn. Lê Dữ trong tối ngoài sáng đều ám chỉ với Tần, bảo Tần cho tiếp nhận hoạt động của thành phố Thanh Viễn, nhưng Tần cứ mắt điếc tai ngơ.

      Rốt cuộc, lần này có thể đến thành phố Thanh Viễn.

      hận thể ở tại chỗ quay vài vòng mới vui vẻ.

      có để cho hưng phấn làm mê muội đầu óc, nhanh chóng xem di động, Thư Trừng lại nhắn tin lại đây.

      Thư Trừng: Vậy tôi gửi ít qua cho được ?

      Lê Dữ: cần, cuối tuần này tôi đến Thanh Viễn, có cái hoạt động, tôi tìm chị lấy.

      Thư Trừng: Muốn tới Thanh Viễn??

      Lê Dữ: Ừm, chị chờ tôi.

      Lúc nhìn thấy tin nhắn này, trong nháy mắt trong lòng Thư Trừng hoảng loạn.

      tách ra hơn tháng với Lê Dữ, mỗi ngày đều mạng xem tin tức của . Nhìn giao diện chat, cũng cố gắng nhịn xuống tìm .

      Nhưng, cuối cùng vẫn là có nhịn xuống……

      ***

      Ở hoạt động cuối tuần, Lê Dữ xuất phát trước hai ngày, vào khách sạn Lệ Nguyên ở.

      hiểu, em tới chỗ này trước hai ngày làm cái gì, làm hại thiếu chút nữa sắp xếp tốt.” Tần oán giận.

      Lê Dữ vứt cho ta cái liếc mắt, “Thanh Viễn phải có khách sạn Lệ Nguyên sao, còn sợ chúng ta có chỗ ở à?”

      Dạ, tiểu thiếu gia……

      Tần ở trong lòng thầm chửi thầm.

      Mặc kệ biểu tình của Tần như thế nào, lúc này trong lòng Lê Dữ kích động.

      lấy lý do ở bên ngoài gặp mặt có thuận tiện, thuận lợi muốn tới địa chỉ của gia đình Thư Trừng.

      Bởi vì việc này, kích động đến đêm ngủ.

      Thứ bảy, Thư Trừng nghỉ ngơi.

      Lê Dữ gạt Tần, bảo giám đốc của khách sạn Lệ Nguyên chuẩn bị cho chiếc xe, rồi mới đưa đến tiểu khu của Thư Trừng.

      Lê Dữ đè thấp mũ lưỡi trai, đeo kính râm liền quang minh chính đại mà vào tiểu khu.

      Trong lòng khẩn trương, Thư Trừng lại cũng phải bình tĩnh như vậy.

      Sáng sớm thứ bảy liền rời giường, Thư Trừng liền bắt đầu quét dọn phòng, vẫn luôn bận rộn đến mấy tiếng.

      Tiếng gõ cửa vang lên, Thư Trừng sô pha hoảng sợ, trước tiên nhìn vào mắt mèo, sau khi xác nhận là Lê Dữ, mới mở cửa.

      tới rồi.”

      Lê Dữ gật đầu, mặt bình tĩnh như lúc ban đầu, “Ừm.”

      “Vào .”

      Lê Dữ theo tiến vào, thuận tiện đóng cửa lại.

      Thư Trừng cầm đôi dép của đàn ông đưa cho , “Đây là lúc bố tôi tới thỉnh thoảng mang, giặt rất là sạch .”

      Lê Dữ cong môi, cởi giày mang vào, “Tôi ngại đâu.”

      Lê Dữ ngồi xuống sô pha, cởi kính râm và mũ ra, yên lặng nhìn chăm chú vào căn nhà này.

      Sạch , ngăn nắp.

      Vừa nhìn, trong lòng Lê Dữ vừa kích động, cảm thấy chính mình khẳng định là người đàn ông đầu tiên vào căn nhà này.

      Đương nhiên, trừ bỏ bố của Thư Trừng.

      Thư Trừng bưng cốc nước lại đây, thấy khóe môi cong lên, có chút tò mò hỏi: “ cười gì vậy?”

      Lê Dữ lập tức thu lại khóe miệng cong lên, cầm cái cốc lên uống ngụm nước, thoáng đè xuống kích động trong lòng.

      Thư Trừng để ý, : “Tôi giúp đựng xong trái cây khô.”

      “Ừm, phiền chị rồi.” Lê Dữ sắc mặt đứng đắn mà .

      Thừa dịp lúc Thư Trừng lấy trái cây khô, ánh mắt Lê Dữ nhìn đến kệ sách sắt bên cạnh, đó có mấy quyển sách, còn có tạp chí.

      Lê Dữ rút tạp chí ra, bìa mặt rất quen thuộc, là chính .

      lật bên trong, cầm tạp chí, khóe miệng nhếch lên độ cung lại như thế nào cũng thể hạ xuống.

      Thư Trừng ra, nhìn thấy cầm tạp chí, cũng có chút luống cuống, nhanh chóng buông túi xuống, liền phải tới đoạt lấy.

      Nào biết Lê Dữ sớm có chuẩn bị, tránh né qua , “Tại sao chị lại có tạp chí của tôi.”

      “Đây là đồng nghiệp cho tôi.” Thư Trừng vội vàng mà giải thích.

      “À ~ được rồi.” Nhưng ánh mắt kia lại như cũ mang theo ý cười.

      Thư Trừng thấy tin, lại vội vã giải thích câu, “Đây là !”

      “Tôi tin tưởng chị.” Lê Dữ nhìn cười, “Trong nhà có tạp chí của tôi lại phải chuyện gì muốn người biết.”

      Lê Dữ sung sướng mà cười, nhưng ở trong mắt Thư Trừng, cứ làm cho cảm thấy chính mình bị cười.

      “Lê Dữ!” Thư Trừng có chút bực, kêu tiếng.

      “Có!”

      Lê Dữ mắt cong thành trăng non, bị Thư Trừng kêu tiếng, liền ngồi thẳng người, ngoan ngoãn.

      Thư Trừng tức khắc còn nổi nóng nữa.
      Last edited: 19/11/20
      Tiểu Ly 1111, Mai Trinh, levuong15 others thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Phải vậy chứ, tiến triển nhanh đôi bạn trẻ ơi

    3. Mèo Lười Cận Thị

      Mèo Lười Cận Thị Well-Known Member

      Bài viết:
      124
      Được thích:
      1,214
      Chương 19: Cưỡng hôn

      Thư Trừng xách trái cây khô lại đây, đưa cho , “Cho .”

      Lê Dữ tiếp nhận, rồi mới hỏi: “Đây là muốn tiết tấu đuổi người?”

      Thư Trừng cười nhìn : “Nếu là lại ba hoa, có thể chừng.”

      “Tôi vất vả chạy ra, người đại diện cũng biết.” Lê Dữ vẻ mặt đau khổ .

      “Vậy ngồi xe gì tới?” Thư Trừng có chút giật mình.

      Lê Dữ gãi gãi đầu, “Giám đốc khách sạn Lệ Nguyên giúp tôi kêu xe.”

      ta vì sao giúp ? sợ bị tiết lộ lịch trình sao?” Thư Trừng hỏi.

      Tuy rằng biết khách sạn tiết lộ hành trình của khách hàng, nhưng lỡ như sao……

      Người bụng dạ khó lường bán lịch trình của Lê Dữ cho paparazzi làm sao bây giờ?

      Lê Dữ hơi hơi buồn rầu chút vẫn là ra tình hình thực tế, “Khách sạn Lệ Nguyên là nhà tôi mở.”

      Thư Trừng sắc mặt chấn động, từng xem tư liệu của Lê Dữ, nhưng chưa từng có tin tức như vậy bị đào bới ra tới nha.

      Khách sạn Lệ Nguyên chính là chuỗi khách sạn lớn cả nước, tin tức này nếu là bị tuôn ra, phỏng chừng oanh động giới giải trí .

      “Vậy tại sao lại còn ra tới làm nghệ sĩ?” Thư Trừng rất là khó hiểu.

      “Bố tôi ở khi tôi còn qua đời, mẹ tôi mình lại phải chăm sóc tôi, lại phải đến công ty, cho nên rất mệt. Ngẫu nhiên cơ hội tôi quay quảng cáo, sau lại liền vào giới giải trí. Mẹ tôi cảm thấy có người chiếu cố tôi như vậy, bà ấy liền có thể chuyên tâm xử lý chuyện của công ty.” Giọng điệu của Lê Dữ hơi hơi có chút hạ xuống.

      Trách được lần trước lúc sinh nhật lại vẫn luôn chờ điện thoại, Thư Trừng ở trong lòng nghĩ, an ủi : “Đại khái mẹ cũng muốn cho hoàn cảnh cuộc sống rất tốt, cho nên liều mạng cố gắng.”

      “Tôi cũng biết vậy, công việc của tôi tính chất vốn dĩ liền thuộc về cái loại bận rộn này, hơn nữa bà ấy cũng vậy. Chúng tôi năm cũng gặp được mấy lần, thậm chí ăn Tết cũng thể ở bên nhau ăn bữa cơm đoàn viên.” Lê Dữ thở dài.

      “Mẹ có biết loại ý tưởng này của ?” Thư Trừng hỏi.

      Lê Dữ lắc đầu, “Bà ấy hẳn là biết, tôi cũng chưa qua, hơn nữa thời gian chúng tôi trò chuyện đều rất ngắn.”

      “Có lẽ hai người có thể thử chuyện chút, bây giờ có năng lực làm việc, thậm chí cần dựa dẫm trong nhà. Cho nên nếu có vấn đề gì, hai người có thể trao đổi chút với nhau.” Thư Trừng cười .

      Lê Dữ nhíu nhíu mày, có chút khó xử mà : “Tôi biết mở miệng như thế nào, hơn nữa cũng nhất định có hiệu quả.”

      như thế nào biết đâu.” Thư Trừng dịu dàng cười cười, “Trước kia tôi và bố tôi trước kia quan hệ rất ngượng ngập, ông ấy là hiệu trưởng trường học, tôi ở trường học trước nay chưa từng nhắc qua, còn cố ý bảo trì khoảng cách với ông ấy. Ông ấy rất khổ sở, còn đặc biệt lại đây khai đạo tôi, sau này tôi cũng hiểu được.”

      “Tại sao chị lại bảo trì khoảng cách với ông ấy vậy?” Lê Dữ hiểu.

      “Vậy tại sao lại với người ngoài là con trai của chủ tịch khách sạn Lệ Nguyên?” Thư Trừng hỏi lại.

      Lê Dữ mím môi, “Bởi vì chưa có ai từng hỏi, hơn nữa ra rất phiền toái, có lẽ nhiều năm tôi cố gắng làm như thế đều nhàng biến thành dựa dẫm trong nhà.”

      “Giống như thế, nếu là tôi tôi là con của hiệu trưởng, các bạn học xa cách tôi, các ấy cảm thấy tôi cáo trạng, cũng cảm thấy các thầy cố ý giúp đỡ tôi.” Thư Trừng bất đắc dĩ mà cười cười.

      “Vậy sau này sao?” Lê Dữ tò mò hỏi.

      “Khi đó mới vừa vào lớp 7 học lâu, bố tôi tới phòng học tìm tôi, tôi cãi nhau hồi với ông ấy, hai người chiến tranh lạnh hồi lâu.” Thư Trừng nhớ lại khi đó liền cảm thấy có chút buồn cười.

      tiếp: “Chỉ là sau này bố tôi chủ động lại đây giải hòa, tôi cũng lo lắng của mình, nhưng bố tôi cây ngay sợ chết đứng, cần lo lắng người khác cái gì. Bởi vì có những người mặc kệ làm cái gì, ta muốn cũng .”

      “Cho nên bạn học của chị đều biết chị là con của hiệu trưởng sao?” Lê Dữ hỏi.

      Thư Trừng gật đầu: “Ừ, lúc vừa mới bắt đầu xác rất gian nan, các bạn học đều đề phòng tôi, sau này phát chuyện gì cũng có, cũng yên tâm thoải mái chơi với tôi.”

      chuyện có ích sao?” Lê Dữ vẫn là có chút chần chờ.

      “Đương nhiên rồi.” Thư Trừng gật đầu, đột nhiên bật cười , “Sau này tôi nghe mẹ tôi , khi đó ba tôi buổi tối ngẫu nhiên mua say, trong miệng nhắc mãi đều là câu con còn thương tôi nữa.”

      “Lần sau tôi thử chút.” Lê Dữ nháy mắt có được cổ vũ, gật gật đầu mạnh .

      ***

      Hai người hàn huyên hồi, sắp đến giờ ăn cơm trưa.

      Thư Trừng nhìn đồng hồ, chuẩn bị hỏi Lê Dữ tính toán thế nào, nào biết Lê Dữ mở miệng trước: “Tôi là lén lút ra, cho nên trở về quá sớm tốt lắm.”

      Đây là lời kiểu gì……

      “Vậy muốn làm sao bây giờ?” Thư Trừng hỏi.

      Lê Dữ thanh thanh giọng , “Bây giờ sắp đến giờ ăn cơm trưa, thân phận của tôi ra ngoài ăn cũng quá thuận tiện, bằng liền ở nhà chị ăn .”

      vất vả khóa di động, chính là sợ Tần cho đoạt mệnh liên hoàn call, rồi mới bảo trở về, bây giờ cũng thể kiếm củi ba năm thiêu giờ nha.

      Thư Trừng sớm nhìn thấu ý tưởng của , nhàng cười, “May mắn ngày hôm qua tôi mua ít đồ ăn.”

      đứng dậy, cuốn cổ tay áo lên, liền về phía phòng bếp.

      Lê Dữ vui sướng mà từ sô pha nhảy dựng lên, “Tôi cũng muốn giúp!”

      Thư Trừng từ trong tủ lạnh lấy ra rau dưa tươi mới, mở miệng : “ đừng gây cho tôi thêm phiền là được rồi.”

      Xương sườn và thịt nạc sáng sớm cũng lấy ra để rã đông, lúc này hoàn toàn rã đông.

      Thấy Lê Dữ hứng thú bừng bừng mà theo lại đây, Thư Trừng ném túi đậu tương cho , “Biết lột ?”

      Lê Dữ nhìn vỏ đậu màu xanh lục, rồi mới gật gật đầu, “Biết!”

      Cho Lê Dữ nhiệm vụ, Thư Trừng liền trước rửa sạch xương sườn, rồi mới bỏ vào trong nồi, bỏ thêm rượu vàng, liền dùng nước dùng nấu lần.

      lại lấy khoai tây và ngô ra, bắt đầu rửa sạch chúng nó.

      Khoai tây gọt vỏ, ngô cắt thành từng khúc từng khúc.

      Làm xong mấy cái này, nước sôi, vớt xương sườn ra, bỏ vào hầm trong nồi điện chuyên môn nấu canh, thêm nước dùng, cắt lát gừng và khúc hành, rồi mới nấu.

      Qua đoạn thời gian, lại bỏ thêm khoai tây và ngô vào, bỏ chút muối, liền hề quản nó.

      Cơm cũng nấu chín, Thư Trừng liền bắt đầu rửa sạch những nguyên liệu nấu ăn khác.

      Lúc Thư Trừng xào rau, Lê Dữ liền ở bên nhìn, ánh mắt đều dời chút.

      Thư Trừng cảm thấy rất được tự nhiên, ánh mắt này của sắp bằng với nhiệt độ của gas, có chút ăn tiêu.

      “Chỗ này nhiều khói dầu, ra ngoài trước , lát nữa xong rồi.” Thư Trừng nghiêng đầu với .

      Lê Dữ vốn muốn ở lại, nhưng thấy biểu tình của Thư Trừng hận thể muốn lập tức ra ngoài mới được, chỉ phải rời khỏi nhà bếp.

      Canh xương sườn hầm xong, mùi cơm chín cũng bay ra, những món khác cũng xào xong, hai người liền bưng lên bàn, chuẩn bị ăn cơm.

      Lúc Thư Trừng đựng cơm trở về, Lê Dữ dùng di động chụp ảnh.

      Thư Trừng sửng sốt, rồi mới ngạc nhiên mà nhìn , “Tại sao ngay cả ăn cơm cũng muốn chụp ảnh?”

      “Rất ít ăn loại cơm nhà này, tất nhiên muốn chụp tấm.” Lê Dữ ngượng ngùng mà cười cười.

      Lòng Thư Trừng lại mềm mại, dịu dàng : “Vậy hôm nay ăn nhiều chút.”

      Tài nấu nướng của Thư Trừng tất nhiên so ra kém với những đầu bếp đó, nhưng làm được đồ ăn thơm ngon cũng rất tồi.

      Lê Dữ vẫn luôn cúi đầu ăn, ngay cả lúc cũng ít .

      Thấy Lê Dữ ăn đến vui vẻ, bữa cơm này của Thư Trừng cũng có cảm giác thỏa mãn.

      “Làm sao chị lại biết nấu ăn như thế?” Ăn uống no đủ lúc này Lê Dữ mới mở miệng hỏi.

      Thư Trừng uống canh trả lời: “ mình sống ở bên ngoài, tự nhiên mà học rồi.”

      tốt, cũng biết sau này ai hạnh phúc như thế.” Lê Dữ giọng câu.

      Thư Trừng nghi hoặc mà ngẩng đầu nhìn .

      Lê Dữ đứng lên, chủ động xin ra trận : “Nếu chị nấu ăn, vậy việc rửa bát liền giao cho tôi .”

      Thư Trừng thấy ánh mắt kiên định của , cũng liền có cự tuyệt.

      Tiếng nước máy chảy rì rào trong nhà bếp, Lê Dữ đứng ở trước bồn rửa bát, cuốn tay áo lên, rồi mới nghiêm túc mà rửa bát.

      Bóng dáng thẳng tắp thon dài của , cho dù làm loại việc này, cũng giống như bức tranh vậy, khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

      Thư Trừng dựa vào khung cửa nhà bếp, cười nhìn Lê Dữ, “Nếu là để cho fans nhìn thấy rửa bát, phỏng chừng nổ tung chảo .”

      Lê Dữ ngẩng đầu, lên tiếng, “Nào có khoa trương như vậy.”

      “Như thế nào là khoa trương.” Thư Trừng cười, “Nếu là thấy được, có lẽ cảm thấy là người đàn ông tốt của gia đình, đám hận thể muốn gả cho đó.”

      Lê Dữ rửa xong cái bát cuối cùng, Thư Trừng lại đây sắp xếp ngăn nắp bát đũa bỏ vào tủ bát.

      Lê Dữ đột nhiên lên tiếng hỏi: “Còn chị sao? Chị có thể muốn gả cho tôi như vậy hay ?”

      Vấn đề đột nhiên mà tới làm cho tim của Thư Trừng đập lỡ nhịp, thiếu chút nữa cầm nổi bát đũa.

      “Lê Dữ, đừng bậy.” Thư Trừng ổn định tinh thần, sắp xếp bát đũa xong.

      Lê Dữ bàn tay chống ở bệ bếp, gân xanh cánh tay hơi hơi nổi lên, thoạt nhìn gợi cảm lại dã tính.

      Ánh mắt của nghiêm túc, chút ý vui đùa.

      Thư Trừng sắp xếp xong bát đũa, nghiêng đầu, ánh mắt kia vừa lúc đối diện với Lê Dữ, giờ phút này trong mắt vừa lúc có ảnh ngược của , ràng mà sáng ngời.

      “Tôi rất nghiêm túc.” Lê Dữ lại lần.

      Trái tim Thư Trừng thình thịch mà đập ngừng, hơi hơi hé miệng, rồi mới : “Tôi lựa chọn ở bên nhau với ngôi sao, rất mệt.”

      Lời cự tuyệt vừa thốt lên, sắc mặt Lê Dữ liền thay đổi.

      “Tôi, tôi trước.” Lê Dữ hoang mang rối loạn mà ra nhà bếp.

      Thấy phải , Thư Trừng lập tức cầm lấy trái cây khô bên cạnh sô pha, “ mang theo .”

      Lê Dữ xách theo trái cây khô, cũng có liếc mắt nhìn Thư Trừng cái, liền hoảng loạn mà ra ngoài.

      Lê Dữ vừa , Thư Trừng liền ngồi bệch ở sô pha.

      thở dài hơi sâu.

      ***

      Tài xế ở tiểu khu vẫn luôn chờ, Lê Dữ vừa thấy, liền lên xe.

      “Về khách sạn.” Lê Dữ trầm giọng mà câu.

      Lê Dữ mới vừa trở lại khách sạn, Tần liền nôn nóng mà chạy tới.

      “Tôi tiểu tổ tông à, cậu chạy đâu vậy, tôi gọi điện thoại cho cậu, tại sao cậu lại khóa máy chứ?” Tần bất đắc dĩ mà .

      ta sợ tới mức thiếu chút nữa báo cáo lên cấp , nếu phải giám đốc khách sạn ra ngoài, ta sắp vội muốn chết rồi.

      “Hôm nay lại có hoạt động gì, em ra ngoài tùy tiện dạo.” Lê Dữ đeo kính râm, nhìn ra tia biểu tình.

      Có lẽ phát ít trạng thái kỳ lạ, Tần cũng ép , “Được rồi, vậy em nhanh chóng trở về .”

      Trở lại phòng Lê Dữ đặt trái cây khô lên bàn, liền nằm lên giường.

      Nhớ tới lời của Thư Trừng vừa rồi, liền nhụt chí trận.

      Dịch Nam sai, ai nguyện ý đương với ngôi sao cả.

      Lê Dữ tin tà, vào diễn đàn, giấu tên đăng câu hỏi.

      Người thường vì cái gì muốn ở bên nhau với ngôi sao?

      Vừa mới đăng lên, liền có người trả lời.

      —— Mỗi ngày đều phải bị nhìn chằm chằm, đương nhiên muốn rồi.

      —— Cuộc sống có rất nhiều chuyện bất tiện , rốt cuộc người ở xung quanh đều bắt đầu chú ý bạn, phiền muộn dứt.

      —— Mệt nha……

      —— Phía đều sai, nhưng là nếu idol của tui muốn ở bên nhau với tui, tui phỏng chừng vui đến điên.

      —— Lầu đừng có nằm mơ nữa, chuyện bạn xảy ra.

      Lê Dữ lại ở hỏi thêm câu, vậy phải làm gì mới có thể để cho hai người ở bên nhau?

      —— Ngọa tào! Lâu chủ có chuyện xưa nha! Bạn là ngôi sao là người thường thế?

      —— Phỏng chừng chính là cái loại nằm mơ này tới hỏi chút……

      —— Nếu là idol của tui ở trước mặt tui, ngủ ấy nha, còn nghĩ cái gì nữa……

      —— Quả nhiên, trong mơ cái gì đều có [mỉm cười], lâu chủ về nhà nằm mơ .

      —— Ép buộc nha, liền tổng tài bá đạo Mary Sue, cưỡng hôn, mạnh hơn cái loại này, xem ấy ( ấy) có đáp ứng hay .

      —— Lầu rất đúng, ấy dám chữ cự tuyệt, bạn liền lấp kín miệng ấy, he he he.

      Lê Dữ nhìn lượt, đáp án có ích cũng có.

      quyết định tắm rồi ngủ.

      ***

      Ngày thứ hai, sáng sớm Lê Dữ liền rời giường, phải theo kịp lịch trình.

      Lịch trình kết thúc, Lê Dữ vẻ mặt mệt mỏi lên xe.

      Tần đưa cho chai nước, “ xem hôm nay trạng thái của em hình như đúng nha, ngày hôm qua đâu? xảy ra chuyện gì?”

      Lê Dữ sờ sờ mặt mình, hỏi: “Rất ràng sao?”

      “Vậy ra có, cười đến rất sáng lạn như cũ.” Tần trả lời.

      Lê Dữ vứt cho ta cái liếc mắt, “Vậy tại sao lại nhìn ra trạng thái của em tốt.”

      là ai?” Tần hừ tiếng, ta khoe khoang : “Tốt xấu gì cũng làm người đại diện của em nhiều năm, chút việc như thế vẫn là có thể phát .”

      Lê Dữ để ý tới ta, phút chốc tự nhìn ngoài cửa sổ.

      Tần lái xe trở về khách sạn, ta : “ mua vé máy bay đêm nay về Tân Thành rồi, sau khi em trở về nghỉ ngơi hai ngày, rồi mới lại phải vội lên.”

      “Tạm thời em quay về, sau hành trình em trực tiếp từ thành phố Thanh Viễn qua.” Lê Dữ nhàn nhạt mà .

      Tần bẻ tay lái sang phải, dừng xe ở ven đường, ta quay đầu lại hỏi chuỗi vấn đề dài: “Em muốn làm cái gì? Có phải hay nhớ thương người kia? Ngày hôm qua có phải em ra ngoài tìm ta hay ?”

      Hai tay Lê Dữ gối sau đầu, dựa ra sau, “Đúng như thế nào?”

      “Lê Dữ, có phải em muốn tìm đường chết hay ?” Tần trách mắng.

      “Em có.”

      Tần tức giận cởi đai an toàn, nửa người xoay ra sau nhìn Lê Dữ, “ có tìm đường chết, vậy em còn muốn ở trong thời kỳ quan trọng đương!”

      “Em là muốn đương, nhưng bị người ta cự tuyệt.” Lê Dữ nhìn ngoài cửa sổ tức giận.

      “A.” Tần cười lạnh tiếng, “Vậy hẳn là cảm tạ kia, em tên của ấy cho , cảm ơn ấy.”

      Lê Dữ nhướng mày, “ coi em là thằng ngốc à, tên của ấy em làm sao có thể cho .”

      cho , khẳng định làm công tác tư tưởng, vậy liền càng có cơ hội.

      Lê Dữ hừ lạnh trong lòng, mới ngốc như vậy đâu.

      ra em có ngốc à, vậy em còn muốn đương.” Tần trào phúng .

      làm người đại diện là vì làm cái gì?” Lê Dữ đổi đề tài hỏi.

      “Kiếm tiền nuôi gia đình.” Tần cần nghĩ ngợi mà trả lời.

      “Vậy em lại vì cái gì đến con đường nghệ sĩ này?” Lê Dữ hỏi.

      Tần lúc này mới nhớ tới, Lê Dữ tuy rằng là ngôi sao nhí debut, nhưng càng có rất nhiều mẹ có biện pháp chăm sóc , mới để tới trong công ty.

      Bọn họ nhóm người này giống như bảo mẫu của vậy……

      “Nhưng em hot, em cam tâm sao?” Tần hỏi, ta tin Lê Dữ có lòng nghề.

      “Em muốn con đường lưu lượng, em muốn thành kiên định mà con đường kỹ thuật diễn, cho dù con đường này khó chút chậm chút, em cũng cái gọi là. Chỉ cần có nhân vật tốt để cho em mài giũa, với em mà là đủ rồi.” Lê Dữ .

      “Nhưng con đường này rất khó , em biết ?” Tần thở dài.

      “Cuộc đời của em vốn dĩ chỉ có giấc mơ, mà bây giờ, ấy là giấc mơ khác của em.” Lê Dữ mắt sáng lấp lánh, nhắc tới Thư Trừng liền vui vẻ.

      “Em xác định chứ? Nếu em thích sao?” Tần lại tin, thời đại thức ăn nhanh, tình lại có thể duy trì bao lâu.

      “Em chỉ biết bây giờ em rất thích, nếu em cố gắng tranh thủ, em hối hận.” Lê Dữ ánh mắt kiên định mà .

      “Tại sao em lại chấp nhất như vậy, xem ra chọn kịch bản cho em cũng phải chú ý.” Tần .

      Lê Dữ mím môi cười, “Hơn nữa, cũng cần lo lắng cho em, em đói chết.”

      Tần biết chỉ chính là cái gì, chuỗi khách sạn này sau này còn phải tới tay Lê Dữ, chính là phú nhị đại (*)……

      (*) Phú nhị đại (富二代) hay còn gọi là thế hệ siêu giàu thứ hai, cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn hoặc con của các quan chức cấp cao chính phủ.

      Cái lý do này chê vào đâu được……

      Tần lần nữa ngồi xong, ta cười ha hả, “ mới lo lắng em đói chết đâu, vậy còn bằng lo lắng cho mình đói chết tốt hơn.”

      Xe lần nữa xuất phát.

      Lê Dữ trong lòng thở dài nhõm hơi, ít nhất Tần thoạt nhìn phản đối như vậy.

      ***

      Sau khi trở về, Lê Dữ tạm thời rảnh rỗi nghỉ ngơi.

      nhớ tới lời kia Thư Trừng với , liền cầm lấy di động gọi điện thoại cho Trần Lị.

      Bởi vì là chạng vạng, Lê Dữ cảm thấy Trần Lị lúc này hẳn là nghỉ ngơi.

      Quả nhiên, cuộc gọi này gọi được.

      “Tiểu Dữ, tại sao con lại gọi điện thoại lại đây?” Giọng của Trần Lị có chút mỏi mệt.

      “Mẹ, mẹ còn làm việc sao?” Lê Dữ có chút đau lòng hỏi.

      Trần Lị cười cười, “Vừa mới họp xong, bây giờ nghỉ ngơi.”

      Lê Dữ lại hỏi: “Cơm tối ăn chưa?”

      “Đợi lát nữa ăn.” Trần Lị cười cười, “Đột nhiên gọi điện thoại lại đây, có chuyện gì thế?”

      “Mẹ, mẹ con mình lâu lắm rồi chưa gặp nhau.” Giọng của Lê Dữ có chút hạ xuống.

      “Xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì xảy ra sao?”

      có, chỉ là nhớ mẹ. Mỗi lần mẹ làm việc đều rất bận, con cũng vội, cũng có thời gian gặp mặt.” Lê Dữ .

      “Mẹ cho rằng chuyện gì chứ, mẹ cũng phải làm việc mà, tập đoàn lớn như thế, nhiều công nhân như thế liền dựa vào mẹ tới chống đỡ mà.” Trần Lị thở dài.

      Lê Dữ bất đắc dĩ, “Rất nhiều chuyện đều cần mẹ tự tay làm lấy, mẹ nên mệt như thế.”

      “Tiểu Dữ, hôm nay con rất là lạ nha, tại sao lại đột nhiên nhiều như thế?” Trần Lị nghi hoặc hỏi.

      Lê Dữ ủy khuất mà trả lời, “Có người với con, con hẳn là phải chuyện với mẹ tốt, nhưng mà thoạt nhìn rất vô dụng.”

      Trần Lị vừa quật cường lại kiên cường, bằng nhiều năm dựa vào chính mình mình chống đỡ gia đình, chống đỡ cái công ty như thế.

      “Người nọ là ai thế?” Trần Lị rất có hứng thú hỏi.

      “Cái này quan trọng, quan trọng là con hy vọng mẹ có thể nghỉ ngơi chút, cần lại mệt mỏi như vậy.” Lê Dữ .

      Trần Lị khi cách lâu cảm giác được ấm áp chảy qua trái tim, bà hơi hơi mỉm cười, “Ừm, mẹ cố gắng nghỉ ngơi, chờ mẹ làm xong trận này rồi, liền rảnh rỗi, đến lúc đó liền tìm con.”

      vậy chăng?” Lê Dữ hưng phấn mà hỏi.

      “Đương nhiên là , mẹ đáp ứng con.” Trần Lị cười trả lời.

      “Dạ, vậy con đến lúc đó để trống thời gian ra.” Lê Dữ kích động mà .

      Trần Lị cười cười : “Chính con cũng phải chú ý thân thể nhiều hơn, mẹ nhìn thấy bộ phim kia của con sắp ra mắt , đến lúc đó mẹ để cho toàn thể công nhân đều xem, kéo ratings cho con.”

      Lê Dữ bất đắc dĩ: “Vậy cần, đến lúc đó mọi người đều biết quan hệ của con và mẹ rồi sao?”

      “Cái này có gì, con là con trai ruột của mẹ, để cho người khác biết có thể như thế nào? Truyền thông nếu là dám bậy, đến lúc đó đè ép xuống phải được rồi sao.” Trần Lị .

      Nhìn mẹ trả lời khí phách như thế, Lê Dữ tiếng động mà cười.

      “Chính là con sợ phiền toái, đến lúc đó lại phải phiền chết rồi.” Lê Dữ nhớ tới cái loại hình ảnh này, liền cảm thấy đau đầu.

      “Được, mẹ biết rồi.” Trần Lị lên tiếng.

      Hai người lại hàn huyên lúc, lần này chuyện phiếm lại so với lúc trước nhàng vui sướng vài phần.

      Chờ khi cúp điện thoại, Trần Lị lại mới lấy lại tinh thần, “Tiểu Dữ người kia rốt cuộc là ai ta?”

      ***

      Thư Trừng là mất ngủ, ngày đó làm ràng tinh thần tốt.

      Nhìn quầng thâm mắt mặt Thư Trừng, Giả Dung Dung cười nhạo : “Xảy ra chuyện gì? Buổi tối làm trộm hả?”

      ngủ ngon.” Thư Trừng uể oải ỉu xìu mà trở về chỗ ngồi.

      “Ngày đó tôi cho tạp chí xem xong rồi sao?” Giả Dung Dung tâm huyết dâng trào, đột nhiên hỏi câu.

      đến tạp chí, Thư Trừng liền tức giận, còn bị Lê Dữ hiểu lầm.

      xem, thiếu chút nữa bị hại thảm rồi!” Thư Trừng tức giận mà trừng ấy.

      “Đây là xảy ra chuyện gì vậy? Tôi chính là đặc biệt mua lại cuốn cho , biết bây giờ bên ngoài hết hàng rồi sao?” Giả Dung Dung cho cái biểu tình biết nhìn hàng.

      “Cảm ơn, vô phúc tiêu thụ.” Thư Trừng chắp tay lời cảm tạ.

      Giả Dung Dung xích lại gần hỏi: “ lẽ là tới cái kia , hôm nay rất nổi nóng nha.”

      Hậu tri hậu giác, Thư Trừng sửng sốt, “ vậy chăng?”

      “Có chút, chỉ là bây giờ tốt hơn chút, đợi lát nữa dạy học đừng để cho tụi sinh viên tức giận đó.” Giả Dung Dung nhắc nhở .

      “Dù sao sắp nghỉ hè, bọn nó hẳn là vui vẻ mới đúng.” Thư Trừng xua tay.

      “Liền bởi vì sắp nghỉ hè, trong lòng mới gấp đó, đặc biệt đối với chúng ta loại môn học bắt buộc này, hận thể lập tức kết thúc.” Giả Dung Dung vẫn còn nhớ tuần trước biểu tình các sinh viên của ấy, bộ dáng hy vọng chương trình học nhanh chóng kết thúc.

      Thư Trừng mang theo nghi hoặc đến lớp học, kết quả các sinh viên có cái loại nôn nóng này, ngược lại đám đều uể oải.

      “Xảy ra chuyện gì? Các em đây là sao thế, sắp nghỉ hè còn vui à?” Thư Trừng buông túi xách xuống, rồi mới cười hỏi.

      “Bởi vì đại biểu học kỳ này sắp kết thúc nha.” sinh viên trả lời.

      Thư Trừng từ trong túi xách lấy ra sách vở và USB, vừa cắm USB vào máy tính vừa hỏi: “Vậy chẳng phải là sắp nghỉ rồi, có cái gì vui sao?”

      “Bởi vì gặp được đó.” sinh viên kêu thảm.

      “Học kỳ sau còn có thể nhìn thấy mà.” Thư Trừng có chút kinh ngạc, nghĩ tới sinh viên của ấm lòng như thế nha.

      “Nhưng mà thể học môn của nữa!” nữ sinh lớn tiếng kêu lên.

      “Đúng vậy, giáo đẹp như vậy, học cũng thoải mái nha.”

      Sinh viên trong lớp học bắt đầu phụ họa.

      Thư Trừng đầu đầy vạch đen, vừa rồi cảm động uổng phí đâu.

      “Vào học!” nhanh chóng thu lại biểu tình, rồi mới nghiêm túc dạy.

      Diễn đàn của đại học sư phạm Thanh Viễn từng thảo luận, giảng viên môn nào được được hoan nghênh nhất, được sinh viên thương nhất.

      Thư Trừng lấy thời gian ngắn ngủn, ném các giảng viên khác ở dưới, số phiếu cao nhất đạt được đệ nhất.

      Nguyên nhân rất đơn giản……

      —— Cái này có gì để chọn, xem mặt.

      —— nữ sinh như tui cũng cảm thấy học môn của giáo Thư là loại hưởng thụ, thị giác hưởng thụ.

      —— , nhìn mặt của giáo Thư, tui có thể cả ngày nghe nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác nhàm chán!!

      —— Mẹ nó! Vô pháp vô thiên (*), đám con dám đoạt giáo với chúng ta!!! [phẫn nộ]

      (*) Vô pháp vô thiên (无法无天): “pháp” là “luật pháp” (mẫu mực), “thiên” là “trời”. Cả câu tạm hiểu là “ có luật pháp (mẫu mực), coi trời bằng vung”.

      —— Thứ nhất, trường học có thầy giáo lớn lên đẹp trai; thứ hai, giáo Thư là của mọi người, cũng phải là của con trai mấy người.

      —— sai, đám con trai thúi tụi bây cũng đừng mơ ước giáo Thư!!

      Cuối cùng, toàn bộ diễn đàn nháo lên, trường học nam sinh và nữ sinh chia làm hai phái bắt đầu nổi lên tranh Thư Trừng, sảo túi bụi.

      Cuối cùng kết thúc bài viết, khóa bài viết lại……

      Mà bản thân Thư Trừng, lại chút nào biết.

      ***

      Ba tiết học này, phía dưới học sinh nghe phá lệ nghiêm túc, chỉ là ánh mắt kia lại nhìn chằm chằm làm trong lòng có chút nổi da gà.

      Hết tiết, Thư Trừng màng tiếng thở dài của các sinh viên, liền mang theo nụ cười rời .

      Ít nhất bọn họ có giống như Dung Dung vậy, bực bội khó chịu nha.

      giống thường lui tới tòa nhà lớn giáo dục tư tưởng kia đến, nhưng mà còn chưa có lên cầu thang, liền lại bị người bắt vào tầng phía dưới cầu thang.

      Thư Trừng:……

      Người tới che kín mặt mũi, mũ lưỡi trai, khẩu trang, kính râm, thoạt nhìn tựa như tên biến thái, nhưng Thư Trừng vẫn là liếc mắt cái liền nhận ra ta là Lê Dữ.

      Thư Trừng dựa vào phía dưới vách tường, nhìn thấy là Lê Dữ, mới thở dài nhõm hơi.

      “Lê Dữ, là hay sao?”

      Lê Dữ cởi ra toàn bộ đồ mặt, lúc này mới bắt đầu chuyện, “Là tôi.”

      “Tại, tại sao lại tới đây?” Thư Trừng chần chờ hỏi.

      cho rằng ngày đó như vậy, Lê Dữ lùi bước đâu, như thế nào ……

      “Chị cho rằng tôi từ bỏ sao, hừ! Chị nằm mơ !” Lê Dữ liếc mắt cái liền chọc thủng ý tưởng của .

      phải cuối tuần có hoạt động, sau khi kết thúc liền trở về sao?” Thư Trừng quyết định đổi đề tài.

      “Tôi vì chị ở lại nơi này.” Lê Dữ cười tủm tỉm mà .

      Kỳ chỉ là thừa dịp rảnh rỗi chạy tới, ngày mai có lịch trình, cho nên buổi chiều phải ngồi máy bay rời .

      Nhưng cam lòng, cho nên chạy tới đại học sư phạm Thanh Viễn tìm .

      tới đây lúc nào?” Thư Trừng lại hỏi.

      “Tới lâu rồi, nhưng là chị dạy học, cho nên vẫn luôn ở phía dưới này chờ chị.” Lê Dữ đúng trả lời.

      Thư Trừng kinh ngạc : “Tại sao lại biết thời gian dạy học của tôi?”

      “Cái này còn đơn giản, diễn đàn liền có thời khóa biểu của chị mà, có mấy sinh viên đăng lên, tôi nhìn thấy sáng nay chị có tiết.” Lê Dữ đắc ý dào dạt mà .

      ra là phản đồ trong sinh viên tung ra……

      Thư Trừng nhưng ra nghĩ tới Lê Dữ là người chấp nhất, “Lê Dữ……”

      Di động của Lê Dữ đột nhiên reo lên, ngắt lời Thư Trừng sắp muốn .

      Lê Dữ nghe điện thoại: “Lại cho em chút thời gian, lúc nữa em liền trở về.”

      Lê Dữ cúp điện thoại.

      Thư Trừng lập tức mở miệng: “Nếu theo kịp lịch trình, liền nhanh chóng , đừng chậm trễ.”

      Lê Dữ hừ tiếng, “Chị chỉ biết đuổi tôi , tôi liền !”

      đừng tùy hứng.”

      “Chị có phải cảm thấy tôi thích chị là chuyện rất kỳ lạ, cho nên chị đáp ứng hay .” Lê Dữ hỏi.

      Thư Trừng bị Lê Dữ quả bóng này thẳng tắp đánh ngốc, hoàn toàn biết trả lời như thế nào.

      Nếu ngày đó có thể coi như Lê Dữ đùa, nhưng hôm nay lời này, lại có khả năng lại làm như lời đùa.

      Nhưng dù vậy, Thư Trừng lại vẫn là như cũ vẫn duy trì ý tưởng lúc ban đầu, ngôi sao và người thường đương vốn chính là phù dung sớm nở tối tàn, quá chân .

      Lê Dữ chẳng qua là bởi vì trong khoảng thời gian này ở chung nhiều với , cho nên sinh ra ảo giác.

      “Lê Dữ ngẫm lại cho kỹ, có lẽ chỉ là coi hảo cảm trở thành thích, còn có hẳn là biết chính mình là ngôi sao, đây chính là chuyện giây mất fans.” Thư Trừng khuyên giải .

      Hừ……

      Tiếng cười nhạo này ở trong gian chật chội này có vẻ phá lệ ràng.

      Hai con mắt Lê Dữ nhìn chằm chằm Thư Trừng, ánh mắt kia lại mang theo tia bị thương.

      Thư Trừng lập tức liền giống như bị kim đâm chút, trong lòng mà đau.

      “Thư Trừng, tôi phải con nít, tôi có thể phân biệt ràng.” Lê Dữ trầm giọng .

      kéo tay Thư Trừng, sau đó đặt lên ngực mình.

      Thình thịch thình thịch……

      tiếng so tiếng nhanh hơn, tiếng so tiếng vội vàng hơn……

      Tay Thư Trừng ràng cảm nhận được, tim cũng ràng cảm nhận được.

      “Nghe được sao?” Lê Dữ ngước mắt, “Bởi vì chị tới gần, nó mới đập nhanh như vậy.”

      Trong mắt thâm tình quá mức dày đặc, Thư Trừng bỏ qua bên ánh mắt, vội vàng rút tay lại.

      “Lê Dữ, là ngôi sao.”

      Lê Dữ bực mình: “Ngôi sao có thể như thế nào! Tôi có thể bảo vệ chị tốt, tôi để cho chị chịu thương tổn.”

      “Lê Dữ, tuổi hơn tôi, tôi coi như người em trai.” Thư Trừng nghiêng đầu nhìn , lại lý do.

      Lê Dữ tức cười, “Thư Trừng, đến cùng chị chính là vì cự tuyệt tôi, vậy tại sao chị lại lý do thích tôi.”

      “Tôi …… Ưm……”

      Thư Trừng còn chưa xong, bị chặn trở về.

      Đó là môi của Lê Dữ.

      sợ Thư Trừng ra câu kia, dưới tình thế cấp bách, nghĩ tới biện pháp này.

      Hai tay Lê Dữ chống ở vách tường, môi dán ở môi Thư Trừng.

      Mềm mại lại trơn trượt.

      Thực ngọt, so với kẹo từng ăn còn ngọt hơn.

      Hô hấp của Lê Dữ lập tức liền rối loạn.

      Thư Trừng tất nhiên cũng tốt gì hơn, ở trong trạng thái khiếp sợ, khiếp sợ đến mộng bức (*).

      (*) Mộng bức (懵逼): Là lời ở phía đông bắc Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời) “ngoài khét trong sống”. Vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị “sét đánh” bởi chuyện nào đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất biểu cảm trợn mắt hốc mồm. Cách dùng : Khi bạn khó lý giải về người hoặc chuyện, cố nào đó. Khi bạn ngẩn tò te, cạn lời, chết đứng hoặc chết lặng với ai đó hay chuyện nào đó. (Nguồn: luong1498.wordpress.com)

      Trừ bỏ bờ môi ấm áp kia, cái gì cũng cảm thụ được, đại não giống hồ nhão vậy, sắp nổ tung.

      Toàn bộ quá trình liên tục đến vài giây, Thư Trừng liền đột nhiên đẩy Lê Dữ ra.

      quát: “Lê Dữ, điên rồi!”

      Lỗ tai Lê Dữ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đỏ, ngay cả gương mặt cũng đỏ lên.

      “Tôi, tôi……” Muốn giải thích, rồi lại biết giải thích như thế nào.

      nhanh chóng đeo khẩu trang, kính râm và mũ lên, rồi mới biểu tình hoảng hốt mà chạy……

      chạy……

      Để lại Thư Trừng mình ngây người tại chỗ.

      Tình huống này có chút thích hợp nha, ràng là Lê Dữ hôn , tại sao bây giờ làm cho giống như là cưỡng hôn Lê Dữ vậy……

      Nhìn bên ngoài sớm thấy bóng dáng của Lê Dữ, Thư Trừng rất muốn mắng chửi người……
      Last edited: 14/1/22
      Tiểu Ly 1111, nkhanh3324, Mai Trinh15 others thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Haha, đó gọi là vừa ăn cướp vừa la làng

    5. Mèo Lười Cận Thị

      Mèo Lười Cận Thị Well-Known Member

      Bài viết:
      124
      Được thích:
      1,214
      Chương 20: Xin lỗi

      Tốc độ Lê Dữ chạy rất nhanh, xe sớm chờ ở ngoài cửa.

      vừa lên xe, liền đột nhiên đóng sầm cửa cái, “Đến sân bay.”

      Tài xế quay đầu lại thoáng qua, giọng điệu của Lê Dữ có chút khẽ run, ta khỏi có chút tò mò.

      “Nhìn cái gì?” Lê Dữ ngầm nắm tay lại, giọng điệu trấn định hơn vài phần.

      “Bị khi dễ sao, vừa rồi?” Tài xế lắm miệng hỏi câu.

      Lê Dữ bỗng dưng nhớ tới cái hôn vừa rồi kia, nhiệt độ mặt vừa mới hạ xuống lại tăng lên, may mắn có khẩu trang che kín, mới bị người nhìn ra được.

      nhanh chóng lắc đầu: “, có.”

      Tài xế lại từ gương chiếu hậu nhìn thoáng qua, nhưng có tiếp tục chuyện, xe đường chạy nhanh, về phía phương hướng sân bay.

      Tần chờ ở sân bay, Lê Dữ vừa đến, ta liền chạy nhanh lại đây dẫn đến máy bay.

      Các fans sớm nghe tin mà đến, cầm biểu ngữ và di động chuẩn bị.

      Lần này Lê Dữ có tháo khẩu trang và kính râm ra, nhanh chóng chào hỏi qua liền vào.

      Cho dù có nhìn thấy mặt, các fans vẫn nhiệt tình quay chụp như cũ, rồi mới đăng lên Weibo của mình.

      Là Lê Dữ đó : Hôm nay ấy sao lại che kín mặt như thế? Rất mệt sao?

      Tiểu cục cưng Phao Phao: Nghe dừng lại ở thành phố Thanh Viễn ngày, hẳn là nghỉ ngơi đến khá tốt nha.

      Bánh quy có nhân: Bình thường đều che kín mặt như thế, thông thường chừa lại con mắt nha. [cười nước tiểu]

      ……

      Các fans nhìn hình chuyện, suy đoán lung tung. Ai cũng biết trong lòng Lê Dữ suy nghĩ cái gì.

      Cho đến khi Lê Dữ lên máy bay, mới tháo kính râm và khẩu trang ra.

      mới vừa tháo kính râm ra, Tần liền nhìn chằm chằm hồi lâu.

      Lâu đến mức khiến Lê Dữ có chút chột dạ, ánh mắt lập loè hỏi: “ nhìn cái gì vậy?”

      Tần xì tiếng, ta sờ sờ cằm, “Hôm nay em rất kỳ lạ.”

      Lê Dữ nhìn nhìn xung quanh, cảnh cáo tiếng, “Chỗ này là máy bay, chuyện cẩn thận chút.”

      Tần lập tức ngậm miệng, Lê Dữ cũng tạm thời được yên tĩnh.

      ***

      Xuống máy bay, Lê Dữ mơ mơ màng màng mà tới, máy bay gần như ngủ, trong đầu cứ nghĩ đến đều là xúc cảm mềm mại kia.

      biết, cả đời đều thể quên được.

      Lê Dữ ngay cả điện thoại cũng dám xem, sợ Thư Trừng nhắn tin lại đây mắng .

      cũng biết lúc ấy vì sao làm như thế, lúc ấy đầu óc nóng lên, liền……

      Nhưng càng sợ Thư Trừng vĩnh viễn tìm , hoặc là kéo vào black list (*).

      (*) Nguyên văn là “kéo đen” (拉黑): thông thường tới chính là kéo đến danh sách đen, chặn nhận xét của ai đó, áp dụng cho phần mềm trò chuyện như Tencent QQ và cũng áp dụng cho số game online. Làm để biểu đạt thời thượng, nhưng nghĩa rộng là trong cuộc sống thực tế đối với số chuyện, người nào đó mãi mãi bị chia cắt từ chối tình cảm.

      Trong đầu hỗn loạn suy nghĩ rất nhiều, Lê Dữ vứt cũng vứt ra.

      Ba diễn viên chính của đoàn phim “Thời gian” đêm nay phải tham gia gameshow, vừa lúc tuyên truyền chút cho phim.

      Lê Dữ trang điểm ở trong phòng hóa trang, chuyên viên trang điểm mới ra, Tần liền bắt đầu hỏi chuyện.

      , có phải em tìm nữ sinh kia hay ?” Tần kéo ghế lại đây.

      Lê Dữ nhìn nhìn Tần trong gương, rồi mới gật gật đầu.

      Tần từ bỏ tiếp tục thuyết phục , mà là hỏi : “Hai người làm cái gì?”

      Lê Dữ mím môi, “Vì sao em phải cho ? Đây là bí mật của em, cần thiết với .”

      Tần híp mắt lại, hoài nghi mà nhìn Lê Dữ, “Hai người có phải làm chuyện gì thể miêu tả hay .”

      May mắn mặt Lê Dữ trang điểm, nhìn ra đỏ ửng, nhíu mày, “ bậy cái gì vậy!”

      “Cũng đúng, trong thời gian ngắn như vậy cũng có khả năng.” Tần tự nhiên gật gật đầu.

      Lỗ tai Lê Dữ cọ chút liền đỏ, liếc mắt xẻo Tần cái, “Tại sao lại đứng đắn như thế, em với ấy…… chuyện gì cũng…… có xảy ra.”

      “Em lắp, cho nên vẫn là xảy ra cái gì đó.” Tần suy đoán, “Hai người hôn?”

      Đồng tử Lê Dữ co lại.

      Tần phụt tiếng cười, “Quả nhiên.”

      đừng bậy khắp nơi đó.” Lê Dữ gãi gãi sau gáy, có chút được tự nhiên mà .

      Tần liếc xéo nhìn Lê Dữ cái, cười có chút hèn mọn, “Nụ hôn đầu tiên sao?”

      Lê Dữ tính che giấu mà ho khan tiếng.

      “Ai chủ động? Em chủ động?” Tần lại hỏi.

      Lê Dữ mắt chớp chớp, “ ấy có thể tức giận hay ?”

      “Vậy quyết định bởi ấy có thích em hay .” Tần bộ dáng tài xế già (*), “Thích em, tự nhiên vui vẻ; thích em, phỏng chừng tức giận nha.”

      (*) Nguyên văn là “lão tư cơ” (老司机) là danh từ internet, ý là ngành sản xuất tay già đời, đối với các loại quy tắc, nội dung cùng với kỹ thuật, cách chơi người kinh nghiệm lâu năm, có chứa nghĩa tốt. Có thể lý giải thành đôi ngành sản xuất quy tắc “ngựa quen đường cũ”. Người có được tài nguyên phong phú cũng được xưng là tài xế già. CCTV phiến diện giải thích là chỉ quần chúng thường xuyên vây xem thiệp hoàng phát sóng trực tiếp. Cái này căn bản nơi phát ra bài dân ca 《Tài xế già mang mang tôi》 ở Vân Nam.

      Lê Dữ lập tức hoảng loạn lên, “Vậy bây giờ em gọi điện thoại xin lỗi ấy.”

      Tần vội vàng ngăn cản , “Thời điểm này, có lẽ người ta ngủ rồi, nếu là em gọi điện thoại qua, có thể ấy càng tức giận hơn.”

      Lê Dữ nghe lời mà buông di động xuống, xác định hỏi câu: “ vậy chăng?”

      Tần khẳng định gật gật đầu.

      Lê Dữ cũng nghỉ ngơi tâm tư gọi điện thoại.

      ***

      Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

      “Vào .” Tần hô lên tiếng.

      Cửa bị mở ra, là Dịch Nam.

      “Tới tâm chút.” Dịch Nam cười .

      Tần cũng ngăn cản, đứng lên : “Các cậu cứ trò chuyện , tôi ra ngoài lúc.”

      Tần vừa , Dịch Nam liền ngồi xuống, ta nhiều chuyện hỏi: “Cậu và giáo kia như thế nào rồi?”

      Lê Dữ trừng ta cái, “Tại sao lại tò mò như thế.”

      “Nếu là cậu muốn bắt lấy ấy, tôi có thể giúp cậu nghĩ kế sách nha.” Dịch Nam cười he he.

      Lê Dữ tin mà nhìn ta, “ có kinh nghiệm gì, mỗi đoạn tình của , phải đều là bị chia tay sao?”

      Dịch Nam cảm giác đầu gối trúng dao, ta hít sâu hơi, rồi mới : “Ít nhất tôi từng chuyện đương nha, tốt hơn so với cậu chưa từng chuyện đương , cậu ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng chưa đưa ra đâu.”

      Lê Dữ buồn bực mà phản bác : “Ai nụ hôn đầu tiên của tôi chưa đưa ra !”

      Dịch Nam nhướng mày, ý cười bên miệng vô cùng giảo hoạt, “Xem ra cậu có chút thu hoạch.”

      Lê Dữ thế mới biết chính mình lỡ miệng, đôi môi mỏng của mím thành đường thẳng tắp, mặt viết cao hứng.

      “Động tác rất nhanh nha, xem ra tôi cần ra chiêu.” Dịch Nam mới vừa khen câu, liền nhìn thấy mặt Lê Dữ giăng đầy mây mù, “Xảy ra chuyện gì? Cái phân đoạn nào đúng hả?”

      “Tôi, tôi được ấy đồng ý……” Lê Dữ lắp bắp mà trả lời.

      “Ha ha ha……” Dịch Nam cười ha ha, “Lê Dữ, có phải cậu hay xem phim truyền hình tổng tài bá đạo gì đó hả, cưỡng hôn sao.”

      Lê Dữ cúi đầu, “Lúc ấy tôi……”

      “Thôi kệ thôi kệ.” Dịch Nam xua xua tay, sau đó ta lại hỏi: “Đúng rồi, giáo kia tấu cậu sao?”

      “Tôi chạy.” Lê Dữ thấp giọng .

      “Cái gì?” Dịch Nam giống như nghe được chuyện gì đó thể tưởng tượng, “Vừa rồi cậu cái gì?”

      Lê Dữ cúi đầu, lời nào.

      Dịch Nam vừa mới bắt đầu che miệng cười, sau lại nhịn được, liền cất tiếng cười to.

      Lê Dữ đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt liếc mắt nhìn Dịch Nam cái, Dịch Nam nghẹn cái, lập tức liền nhịn cười lại.

      “Chỉ là, phụt……” Dịch Nam cười , “Cậu như vậy được nha.”

      “Cho nên lúc này tôi nên làm sao bây giờ?” Lê Dữ mặt mang buồn rầu hỏi.

      “Đương nhiên phải theo ấy ràng rồi, gọi điện thoại giải thích tốt nha, bằng , giáo liền cách cậu càng ngày càng xa đó.” Dịch Nam lắc đầu thở dài.

      Tần và Dịch Nam bên nào cũng cho là mình phải, cũng biết nên tin tưởng ai.

      Cũng may, có bao nhiêu thời gian để tự hỏi, bọn họ nên lên sân khấu.

      Người chủ trì đoàn đội đều là người chủ trì kinh nghiệm lâu năm, trường hài hước hài hước, từng đợt tiếng cười.

      Lê Dữ cũng coi như nửa người mới, nhưng ra Điền Điềm và Dịch Nam kinh nghiệm so với nhiều chút, nhưng mà người chủ trì đoàn đội hóa giải rất tốt loại cảm giác khẩn trương của tay mới này.

      Ghi hình rất thuận lợi, cuối cùng chụp ảnh chung kết thúc, Lê Dữ liền được Tần chở về nhà.

      ***

      đường, Tần dặn dò , “Buổi tối em về nhà ngủ sớm chút , chiều mai còn có lịch trình, đến lúc đó sang nhà em đón em.”

      Lê Dữ nhìn đồng hồ, cạn lời mà : “ hai giờ rồi, sớm cái gì.”

      “Trưa mai em muốn ăn cái gì, mang lên cho em.” Tần hỏi.

      Lê Dữ biểu tình uể oải, “Gì cũng được.”

      “Sau khi về nhà, cái gì đều cần nghĩ, trực tiếp ngủ là được.” Tần biết Lê Dữ nghĩ cái gì, vì thế dặn dò .

      Lê Dữ chỉ là thất thần mà ừ tiếng.

      Sau khi về nhà, Lê Dữ cầm di động, ngồi ở sô pha ngẩn người

      suy nghĩ hồi lâu, vẫn là nên nhắn cái tin cho Thư Trừng.

      Thực xin lỗi.

      Nhắn ba chữ qua rồi, Lê Dữ liền có hơi kích động chút, bởi vì Thư Trừng có xóa .

      Nhưng biết bây giờ là giờ nào, Thư Trừng khẳng định ngủ, cũng trông cậy vào nhắn lại.

      Tắm xong, liền ngủ.

      Ngày hôm sau, Lê Dữ là bị hồi tiếng chuông điện thoại đánh thức.

      còn buồn ngủ mà mở mắt ra, mơ mơ màng màng mà cầm lấy di động, cái tên di động làm cho lập tức tỉnh táo lại.

      Lê Dữ liền ngồi dậy, đầu tiên là dụi dụi mắt, sau khi xác định chính mình nhìn lầm, trong lòng đầu tiên là kích động hồi, nhưng ngay sau đó liền có chút lo sợ bất an.

      Thư Trừng có phải hay tới hỏi tội……

      Lê Dữ chuẩn bị tốt trong lòng, tiếp theo hít sâu hơi, rồi mới nghe điện thoại.

      “Alô, alô?” Lê Dữ nơm nớp lo sợ mà kêu tiếng.

      ngủ?” Nhưng ra bên đầu kia điện thoại Thư Trừng có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

      Lê Dữ ràng là chuyện điện thoại, lại ở đây lắc lắc đầu, “ có.”

      “Cái tin nhắn là có ý gì?” Thư Trừng trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.

      Lê Dữ ấp úng mà , “Thực xin lỗi, lúc ấy là tôi lỗ mãng, tôi xin lỗi chị, tôi nên màng cảm thụ của chị, liền…… hôn chị……”

      Bên kia Thư Trừng im lặng bao lâu, trái tim Lê Dữ liền căng bấy lâu.

      “Vậy lúc ấy sao cậu lại chạy?” Thư Trừng hỏi.

      “Tôi, tôi……” Lê Dữ tôi tôi hồi lâu, ngẩn người ra chưa ra được lý do.

      “Sợ hãi tôi đánh ?” Thư Trừng suy đoán.

      phải, chị cũng có thể đánh tôi.” Lê Dữ nhanh chóng .

      Thư Trừng cười tiếng, nhưng vẫn chưa vòng qua vấn đề này, “Cho nên, tại sao cậu lại chạy?”

      Lê Dữ im lặng, kỳ ngượng ngùng, nhưng dám cho Thư Trừng, sợ Thư Trừng cười nhạo .

      “Lê Dữ, tôi thích người do dự.”

      Thư Trừng xong câu đó, liền trực tiếp cúp máy.

      Lê Dữ nghe được tiếng cúp máy, cũng ngốc rồi.

      Đây rốt cuộc là có ý gì……
      Last edited: 12/6/21
      Tiểu Ly 1111, nkhanh3324, Mai Trinh15 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :