1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi một chút cũng không đáng yêu [Giới giải trí] - Mộc Kim An

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mèo Lười Cận Thị

      Mèo Lười Cận Thị Well-Known Member

      Bài viết:
      124
      Được thích:
      1,214
      Chương 11: Đánh người

      Người của đoàn phim cũng chuẩn bị bánh kem chúc Lê Dữ sinh nhật vui vẻ, hơn nữa chụp chứng thực đăng ở Weibo chính thức.

      Vừa mới đăng lên Weibo, số lượt bình luận liền trong nháy mắt tăng vọt hơn nghìn, bên trong đều chúc sinh nhật vui vẻ.

      Lê Dữ cũng đăng lên Weibo: Cảm ơn đoàn phim, cảm ơn mọi người chúc mừng. ^_^

      Dịch Nam còn đăng riêng lên Weibo chúc sinh nhật vui vẻ, kết quả làm các fans kích động trận.

      Từ sau khi công bố hai người trở thành nam chính và nam phụ trong《Chúng ta trong thời gian》, liền tự nhiên có fans thành fan CP của hai người.

      CP Nam Dữ so với CP nam nữ chính tạo thành còn phải hot hơn rất nhiều, đoàn phim ngẫu nhiên đăng ít tin ngoài lề, Dịch Nam và Lê Dữ cũng thường xuyên có tương tác qua lại, cái này liền càng làm cho fan CP kích động.

      Dịch Nam đăng Weibo, Lê Dữ đáp lại, Weibo đáp lại câu cảm ơn kia, lập tức liền bị lên top bình luận nóng hổi đệ nhất, nhóm fans lớn ở dưới kêu ai oán.

      Lê Dữ trả lời từng tin nhắn chúc mừng của các ngôi sao đăng, nhớ tới mẹ còn có tỏ vẻ, lại mở WeChat lên, mắt thấy Trần Lị có động tĩnh gì, thất vọng mà tắt di động.

      ***

      Sau khi Thư Trừng và Lê Dữ tách ra, liền trở về văn phòng cầm giáo án dạy học.

      nghĩ tới khi xuống cầu thang gặp Vạn Vi.

      Thư Trừng nhớ tới Kỷ Lăng tin tức của là Vạn Vi để lộ ra, có hảo cảm với Vạn Vi, cũng muốn cái gì với Vạn Vi, vòng qua ta liền chuẩn bị rời .

      “Thư Trừng! đứng lại đó cho tôi!” Vạn Vi lạnh lùng .

      Thư Trừng dừng lại bước chân, “Tôi với có gì để .”

      cái gì với Kỷ Lăng? ta thế nhưng nổi giận với tôi!” Vạn Vi bắt lấy cánh tay Thư Trừng, sắc mặt có chút vặn vẹo hỏi.

      Thư Trừng trực tiếp dùng sức tránh thoát tay ta, sắc mặt thờ ơ lạnh lùng mà : “Vậy cái gì với Kỷ Lăng, ta mới biết được tôi ở đây?”

      Vạn Vi kinh ngạc mà trợn to mắt, “ ta ràng đáp ứng với tôi, để lộ ra là tôi .”

      Vạn Vi thầm cắn răng, nghĩ tới Kỷ Lăng thế nhưng đem ta bán như thế, lúc trước ta nên muốn thêm tiền mới đúng.

      “Tôi mặc kệ giữa các người diễn xiếc gì, đừng kéo tôi vào, tôi có hứng thú.” Giọng điệu Thư Trừng lạnh lùng, hơi khép đôi mắt, cảnh cáo.

      “Chúng tôi có thể diễn xiếc cái gì.” Vạn Vi hừ .

      Thư Trừng đánh giá mặt ta lần, “Mắt, mũi, cằm của đều từng động dao kéo ?”

      Lúc ấy liền cảm thấy có những chỗ đó thích hợp, như thế vừa thấy, ràng là giống với trước kia.

      Vạn Vi lui ra sau vài bước, sờ mặt mình, hoảng sợ mà : “ muốn làm cái gì!”

      Mặt của ta tốn ít tiền, hơn nữa fans của ta đều khen ta xinh đẹp, đẹp tự nhiên, nếu bị phát phẫu thuật thẩm mỹ, khẳng định mất fans.

      Thư Trừng lắc đầu, “Tôi muốn làm cái gì.” thở dài, “ tự giải quyết cho tốt .”

      xong câu đó, Thư Trừng cũng mặc kệ sắc mặt Vạn Vi vặn vẹo biến hóa như cái gì, lập tức xuống cầu thang.

      Ngửi thấy mùi hoa ở bên ngoài, tâm tình của Thư Trừng mới dần dần tốt lên.

      Tiết học này hôm nay, ánh mắt nhiều chuyện của các sinh viên vẫn như cũ giảm, trong lòng Thư Trừng tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng mặt vẫn luôn duy trì bình tĩnh, phảng phất giống như hoàn toàn hiểu bọn họ nhìn cái gì vậy.

      tiết học hết, mọi người bắt đầu tự do hoạt động, sợ bọn họ ồn ào, Thư Trừng xách theo ba lô toilet.

      Tầng lầu này chỉ có hai lớp có tiết, có người nào, toilet cũng cần xếp hàng.

      Thư Trừng giải quyết xong ra, liền nghe được cách vách nữ sinh lớn tiếng kêu lên: “Bên ngoài có người sao? Có băng vệ sinh hay ?”

      Thư Trừng lắc đầu, từ trong ba lô lấy ra cái dự phòng, rồi mới đưa vào từ phía dưới.

      “A a! Cảm ơn!” nữ sinh kích động mà cảm ơn.

      Thư Trừng đặt ba lô ở bên cạnh bồn rửa tay, liền bắt đầu rửa tay.

      “Cạch!”

      nữ sinh mở cửa ra, ấy nhìn nhìn xung quanh, nhìn nhìn lại bóng dáng Thư Trừng, thể tin tưởng hỏi: “, ơi, vừa rồi là cho em sao?”

      Thư Trừng quay đầu lại, thấy là học sinh lớp mình, mỉm cười gật đầu, “Là .”

      “Cảm, cảm ơn !” nữ sinh lại đây vừa rửa tay vừa cảm ơn.

      có gì, vừa vặn có để sẵn cái.” Thư Trừng cười , “Làm con , ở lúc sắp đến tháng, hẳn là phải tùy thời mà chuẩn bị.”

      “Em quên mất.” nữ sinh gãi gãi đầu, ngượng ngùng mà .

      Thư Trừng nhìn xem gương mặt ửng đỏ của nữ sinh, dịu dàng cười, “ thôi, mau vào lớp .”

      Thư Trừng rời trước, bên ngoài bạn cùng phòng chờ ấy thấy nữ sinh ra, có chút nóng nảy, “ nhanh , tớ thấy giáo Thư về phòng học rồi đó.”

      nữ sinh nắm lấy tay của bạn cùng phòng, kích động mà : “Má ơi, giáo Thư dịu dàng nha, vừa rồi ấy chỉ có đưa băng vệ sinh cho tớ, còn cười với tớ nữa.”

      giáo Thư vẫn luôn đối xử rất tốt với nữ sinh mà.” Bạn cùng phòng ghét bỏ mà nhìn ấy, “Cậu mới biết sao?”

      , lúc giáo Thư cười là đẹp mắt, trách được những nam sinh đó đều muốn học môn của ấy.” nữ sinh vừa vừa .

      “Nghe lần trước có nữ sinh dì cả tới bụng đau, giáo Thư còn giúp cậu ấy nấu ly nước đường đỏ đó.” Bạn cùng phòng gật đầu .

      “Woa! Trách được tớ thấy những bài đăng đó diễn đàn, rất nhiều nữ sinh đều muốn cưới giáo Thư, ra là .” nữ sinh ngạc nhiên mà kêu lên tiếng.

      thôi thôi, tớ thấy cậu cũng sắp trầm mê rồi đó.”

      Cuối cùng, Thư Trừng vẫn là tránh thoát được công kích của các sinh viên nhiều chuyện.

      ơi, nếu là có bạn trai, nhất định phải cho chúng em biết nha!”

      “Chúng em giúp trấn cửa ải, xem ta có xứng với hay .”

      “Đúng vậy đúng vậy……”

      Thư Trừng hơi hơi thở dài, “Tạm thời đương, các em cần suy nghĩ bậy nữa.”

      Trả lời phải là tiếng thở dài mà là tiếng kinh hô, Thư Trừng hiểu được ý tưởng của bọn họ……

      ***

      Buổi chiều, trong văn phòng chỉ còn lại có mình , liền yên tĩnh mà đợi. Vừa lúc có tiết học, cho nên liền thành thành mà ngồi ở trước bàn làm việc soạn bài.

      Tốn hai tiếng để soạn giáo án, Thư Trừng duỗi người ra, quyết định ra ngoài hít thở khí.

      “Kỷ Lăng, tiến vào như thế nào?” Mặt Thư Trừng lạnh xuống, nhìn Kỷ Lăng chậm rãi về phía .

      làm việc ở đây?” Kỷ Lăng dường như có việc gì mà nhìn nhìn xung quanh, rồi mới .

      Ánh mắt Thư Trừng hơi rùng mình, “ thế nhưng biết tôi ở đây, Vạn Vi cho ?”

      “Cái này cần biết, buổi tối hôm nay có rảnh sao? Cùng ăn cơm.” Kỷ Lăng cười hỏi.

      Nhìn gương mặt này, Thư Trừng hận thể đánh đấm vào, nếu phải từ học lễ nghi cho thể đánh người, hơn nữa chiều cao vóc dáng của hai người cách xa, Thư Trừng liền nhịn được.

      cười nhạo tiếng, “Kỷ Lăng, mặt lớn.”

      Nụ cười của Kỷ Lăng dần dần phai nhạt, “Thư Trừng, tôi cố gắng tôn trọng ý kiến của , còn muốn như thế nào nữa?”

      “Ý kiến của tôi?” Thư Trừng trào phúng mà nhìn ta, “Tôi bảo cút, cút sao?”

      Thư Trừng cảm giác trong lòng khó chịu, làm thế nào cũng thể phóng thích ra được. Kỷ Lăng liền bám dính giống như kẹo mạch nha, kéo cũng ra, là làm người bực bội.

      “Thư Trừng, tôi tin tưởng đối với tôi vẫn là có cảm giác, hồi cấp 2 khi đó……”

      Thư Trừng lập tức ngắt lời ta , “Kỷ Lăng, bị chó cắn cái, còn có hảo cảm với chó sao?”

      mắng tôi là chó!” Kỷ Lăng cau mày, cắn răng .

      “Bằng đâu?” Thư Trừng cười lạnh, “Chẳng lẽ làm ra chuyện như vậy với tôi, tôi còn phải cảm động đến rơi nước mắt? Kỷ Lăng, cũng khỏi quá biết xấu hổ .”

      Mặc kệ ánh mắt trầm của Kỷ Lăng, Thư Trừng tiếp tục : “Tôi hoàn toàn là muốn nhìn thấy , cũng muốn chuyện với , bởi vì mấy cái này đều khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”

      Kỷ Lăng giơ lên tay, mắt thấy liền sắp phải rơi xuống.

      Thư Trừng mím môi liền phải lui ra sau, đúng lúc này, bóng người xuất ở trước mặt Thư Trừng, nắm lấy cổ tay của Kỷ Lăng.

      Là Lê Dữ.

      Thư Trừng nhìn sườn mặt của Lê Dữ, có chút sững sờ, nghĩ tới xuất .

      là ai!” Kỷ Lăng muốn rút tay mình ra, mới phát sức lực của Lê Dữ lớn đến dọa người, gã hoàn toàn rút ra được.

      “Đàn ông đánh phụ nữ, cũng lợi hại nha.” Lê Dữ mắt chưa trào phúng mà nhìn ta.

      Kỷ Lăng cắn răng, “Đây là chuyện của tôi với ta, là cái thá gì, bằng cái gì nhúng tay vào.”

      “Chuyện của hai người? Nhưng tôi nghe thấy, chị ấy hoàn toàn muốn chuyện với , chỉ là bên tình nguyện mà thôi.” Lê Dữ cong môi, mặt mày vô tội mà .

      “Thư Trừng, đây là mới tìm? Thoạt nhìn là đứa trẻ ranh chưa đủ lông đủ cánh, cũng có thể tiếp thu?” Kỷ Lăng trào phúng cười.

      Thư Trừng còn chưa có tới kịp mở miệng phản bác, Lê Dữ ra tay.

      trực tiếp đánh đấm vào khóe miệng của Kỷ Lăng, đánh Kỷ Lăng đến hơi lảo đảo, thiếu chút nữa còn té ngã xuống đất.

      “Như thế nào? Tôi tuổi có chuyện gì? đánh thắng được tôi sao?” Lê Dữ ra lời tàn nhẫn.

      Vuốt khóe miệng đau đến tê dại, hai mắt Kỷ Lăng nhíu lại, sắp phải đánh trả.

      Thư Trừng trực tiếp mở miệng : “Kỷ Lăng, nếu là dám đánh cậu ấy, tôi liền kêu bảo vệ lại đây.”

      Kỷ Lăng dừng tay lại, nhìn phòng bảo vệ cách đó xa, gã oán hận đến buông tay xuống.

      “Loại đàn bà này, tao cũng hiếm lạ!” xong, Kỷ Lăng liền nghênh ngang mà .

      Lê Dữ tức giận đến liền phải tiến lên tiếp tục động thủ, nhưng bị Thư Trừng kéo lại phen.

      ta chị như vậy, tại sao chị lại cho tôi tiếp tục tấu ta!” Lê Dữ thở phì phò mà .

      Thư Trừng lại : “Lê Dữ, quên thân phận của sao? là nhân vật của công chúng, là ngôi sao, nếu là bị người có tâm chụp được đăng lên mạng, vậy chuyện này phải lên tiếng giải thích như thế nào!”

      “Tôi để bụng!” Lê Dữ cao giọng .

      “Tôi để ý!”

      Lê Dữ tức khắc ngây ngẩn cả người, ngẩn ngơ mà nhìn Thư Trừng, nhịp tim đột nhiên hiểu được mà đập nhanh hơn vài phần.

      “Lê Dữ, tôi nghĩ bởi vì tôi mà có tin tức tiêu cực, cuộc đời của chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.” Thư Trừng thở dài.

      “Nhưng ta vừa rồi chuyện khó nghe như vậy, còn muốn đánh chị.” Lê Dữ vẫn là có chút tức giận.

      Thư Trừng vẻ mặt thoải mái mà cười : “ hai câu cũng rớt miếng thịt, hơn nữa ta ràng sau này đến nữa, tôi cũng coi như thở dài nhõm hơi.”

      “Nhưng trong lòng tôi chính là thoải mái.” Lê Dữ mím miệng.

      Thư Trừng nhéo nhéo mặt , ý cười nồng đậm mà : “Nhưng vừa rồi giúp tôi giáo huấn ta mà, đấm kia đánh đẹp trai, tôi rất cảm ơn !”

      Vừa nghe Thư Trừng khen , Lê Dữ tức khắc mặt mày hớn hở, “ vậy chăng? Có phải giống như phim truyền hình đóng hay ?”

      “Ừ!” Thư Trừng gật đầu cái, “Đặc biệt đẹp trai!”

      Vừa rồi trong khoảnh khắc khi Kỷ Lăng giơ tay kia, trong lòng là có chút hoảng sợ, nhưng nghĩ tới Lê Dữ xuất .

      Lưng tuy tính to rộng, nhưng giống như cảm nhận được cảm giác an toàn.
      Last edited: 13/4/22
      Lee Đỗ, Tiểu Ly 1111, nkhanh332421 others thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      hùng cứu mỹ nhân đúng lúc luôn, chúc mừng Lê Dữ nhá

    3. Mèo Lười Cận Thị

      Mèo Lười Cận Thị Well-Known Member

      Bài viết:
      124
      Được thích:
      1,214
      Chương 12: Rung động

      Lê Dữ được khen trận, trong lòng cũng có chút lâng lâng.

      Thấy vào giờ này xuất ở chỗ này, Thư Trừng có chút nghi hoặc: “ cần đóng phim sao?”

      “Hôm nay là sinh nhật tôi, đoàn phim cho tôi nghỉ.” Lê Dữ cười .

      Thư Trừng gật gật đầu, chần chờ hỏi câu: “Muốn lên ngồi chút ?”

      Mắt Lê Dữ khỏi sáng ngời, gật gật đầu mạnh, “Được, tôi .”

      Thư Trừng cười lắc đầu, dẫn lên cầu thang. Đến văn phòng quá thích hợp, rốt cuộc Lê Dữ là nhân vật của công chúng, Thư Trừng dẫn đến gian phòng họp ở cách vách.

      Thư Trừng đẩy cửa ra, bên trong có chút tối, đến cửa sổ kéo màn che ra, thuận tiện mở cửa sổ ra, “Trước tiên ở nơi này ngồi, tôi rót cốc nước cho .”

      Lê Dữ nhìn xung quanh, rồi mới ở cạnh bàn hội nghị tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống.

      Vừa mới ngồi xuống, Tần người đại diện liền gọi cú điện thoại cho .

      “Lê Dữ, bây giờ em ở đâu?” Tần ở đầu kia của điện thoại hỏi.

      Lê Dữ đáp, ngược lại : “Hôm nay là sinh nhật của em, để cho em nghỉ, cũng thể can thiệp.”

      biết, nhưng em đừng chọc phiền toái gì ra cho , cần đến chỗ đông người biết ?” Tần lo lắng mà dặn dò .

      Lê Dữ nhìn phòng họp trống rỗng, khỏi cười tiếng, “Tự nghe chút, bên này của em có thanh gì hay .”

      Bên kia trầm mặc lúc, rồi mới mở miệng : “Được, liền tin tưởng em lần, nhớ có việc gọi điện thoại cho .”

      “Ừm ừm, yên tâm .” Lê Dữ miệng đầy đáp ứng.

      Cúp điện thoại, Lê Dữ giật mình, lại vào WeChat, kết quả lịch sử trò chuyện của Trần Lị vẫn là bất động như núi, yên tĩnh đến được.

      Lê Dữ bĩu môi, thở phì phò mà đăng xuất WeChat, úp điện thoại di động xuống, nhắm mắt làm ngơ.

      Lúc này, Thư Trừng dùng cốc giấy dùng lần bưng cốc nước ấm lại đây, nhàng đóng cửa lại, đặt cốc nước ở trước mặt Lê Dữ, “Đây là phòng họp, có người, cũng cần lo lắng bị người nhận ra.”

      xong, Thư Trừng liền ở bên tay phải Lê Dữ ngồi xuống.

      Lê Dữ bưng cốc giấy lên uống ngụm, : “Tôi lo lắng đâu, chị à, chị làm sao lại giống như người đại diện của tôi vậy, luôn là lo lắng cái này lo lắng cái kia.”

      Thư Trừng bất đắc dĩ mà cười cười, “Trái tim tôi mạnh mẽ như đâu, sợ bị hù chết.”

      có việc gì, tôi sợ.” Lê Dữ híp híp mắt nở nụ cười.

      Ánh mắt của Thư Trừng chuyển đến tay phải của Lê Dữ, thấy nắm tay của đỏ lên, “Tay như thế nào? Có đau hay ?”

      Rốt cuộc tác dụng lực qua lại, huống chi mu bàn tay của đều đỏ.

      Lê Dữ thèm quan tâm mà nhìn thoáng qua, “Vẫn ổn, đau gì hết.”

      “Phải ?”

      Lê Dữ chuẩn bị tiếp tục an ủi , nhưng nhìn thấy ánh mắt có chút lo lắng của Thư Trừng, trong lòng vừa động, “Có hơi đau, nếu chị xoa xoa giúp tôi.”

      xong, liền đưa tay đến trước mặt Thư Trừng.

      Thư Trừng sửng sốt, nhìn mu bàn tay trắng nõn chỉ có vùng đỏ chói mắt kia, trong lòng nhiều thêm vài phần áy náy, đây dù sao cũng là bởi vì .

      Ở trong ánh mắt ngạc nhiên của Lê Dữ, bàn tay cầm lấy tay phải của Lê Dữ, rồi mới dùng hai ngón tay cái nhàng xoa xoa giúp .

      Lê Dữ tuổi tuy , nhưng bàn tay này lại lớn hơn so với Thư Trừng chỉ con số.

      “Có đau hay , đau liền nha.” Thư Trừng cúi đầu, nghiêm túc giúp tan máu bầm.

      Lê Dữ có thể cảm nhận được mềm mại trong tay Thư Trừng, trong lòng có sợi dây ở trong nháy mắt kia đứt lìa.

      Nhìn Thư Trừng lên gương mặt nhu hòa, Lê Dữ tức khắc có chút hít thở xong, cảm thấy chính mình giống như bị bệnh vậy, tại sao lại có chút cách nào hít thở.

      Nghe thấy tiếng hít thở ngắn ngủi mà hỗn loạn của Lê Dữ, Thư Trừng nghi hoặc ngẩng đầu, “ xảy ra chuyện gì? thoải mái sao?”

      “Có hơi.” Lê Dữ che giấu tính mở mắt ra, rồi mới dùng tay quạt quạt gió.

      Thư Trừng nhìn nhìn cửa sổ, rồi mới : “Gian phòng này có hơi ngột ngạt, mở cửa sổ, qua lúc liền tốt.”

      Lê Dữ ừ tiếng, tay còn bị Thư Trừng nắm, muốn rút ra, nhưng lại lưu luyến nỡ.

      Thư Trừng xoa cho lúc, rồi mới buông ra, “Đoàn phim hẳn là có rượu thuốc, đến lúc đó tự xoa chút.”

      Đáy mắt của Lê Dữ lên tia đáng tiếc, rút tay lại, ra vẻ bình tĩnh gật đầu, “Ừm, tôi biết rồi.”

      ***

      cho khí lạnh xuống, Thư Trừng quyết định tùy tiện chút gì đó.

      “Vừa rồi thấy nhìn di động, có phải có rất nhiều tin nhắn muốn trả lời hay ?” Thư Trừng tán gẫu với .

      Lê Dữ hơi khép mắt, mặt mang vẻ mất mát mà : “Đáng tiếc có người tin nhắn vẫn luôn chờ được.”

      “Là ai?” Thư Trừng hỏi.

      “Mẹ tôi, đại khái công việc bận quá, cho nên nhớ sinh nhật tôi.” Lê Dữ thở dài.

      “Có lẽ ban ngày bận quá, chờ lúc buổi tối, bà ấy liền nhớ ra rồi.” Thư Trừng an ủi .

      “Có lẽ , sinh nhật tôi từ đến lớn, bà ấy liền chưa nhớ qua mấy lần.” Lê Dữ bĩu môi .

      Thư Trừng cười : “Bố tôi cũng nhớ được sinh nhật tôi, ông ấy trong đầu ông ấy đều dùng để nhớ tư liệu của giáo viên và học sinh, cho nên sinh nhật tôi tổ chức được.”

      “Vậy chị tức giận sao?” Lê Dữ tò mò hỏi.

      Thư Trừng gật đầu, “Vừa mới bắt đầu rất tức giận, còn cãi nhau với ông ấy, sau khi ông ấy lý do này, tôi cũng liền tin. Nhưng sau đó ông ấy lại nhớ sinh nhật của mẹ tôi, lúc tôi chất vấn ông ấy, ông ấy ông ấy chia ký ức thành hai phần, có phần liền chuyên môn lưu trữ về mẹ tôi.”

      Lê Dữ mở to mắt, “Woa, lãng mạn nha.”

      “Ông ấy còn để cho tôi tự mình tìm người đàn ông nhớ kỹ sinh nhật tôi, đừng tới làm phiền ông ấy.” Thư Trừng bất đắc dĩ mà thở dài.

      Lê Dữ mím môi, suy nghĩ rồi lên tiếng, “Người kia hoàn toàn xứng với chị, chị cần khổ sở vì ta.”

      Thư Trừng hơi giật mình, “Kỷ Lăng sao? Tôi chán ghét ta còn kịp đâu.”

      “May mắn chị sớm kịp thấy ta, có rơi vào .” Lê Dữ .

      sớm kịp?” Thư Trừng nghi ngờ mà nhìn qua, “Tại sao lại biết được?”

      Lê Dữ vừa thấy chính mình lỡ miệng, lập tức ngậm miệng .

      Thư Trừng nhớ tới sáng nay với Giả Dung Dung, tức khắc bừng tỉnh đại ngộ, “Hôm nay, có phải ở bên ngoài nghe được hay ?”

      Lê Dữ nhanh chóng giải thích, “Tôi phải cố ý nghe lén, lúc tôi tìm chị, cẩn thận nghe thấy.” trộm nhìn thoáng qua Thư Trừng, thấy nổi nóng, còn thêm, “Cũng bởi vì tò mò, liền đứng ở ngoài cửa, nghe nhiều thêm lúc.”

      xong, Lê Dữ che lại đầu, chột dạ tựa mà cúi đầu .

      Thư Trừng tuy rằng kinh ngạc, nhưng là lại có tức giận, cười cười: “Yên tâm , tôi tức giận.”

      vậy chăng?” Lê Dữ có chút thể tin tưởng mà ngẩng đầu, “Chị tức giận?”

      Thư Trừng lắc đầu, “Chuyện này qua rồi, mà bây giờ Kỷ Lăng cũng đến nữa, cũng coi như giải quyết viên mãn.”

      “Tôi còn lo lắng chị tức giận, vẫn luôn dám .” Lê Dữ nhấp miệng.

      “Xem ra lần sau chuyện phải cẩn thận tai vách mạch rừng.” Thư Trừng hài hước mà cười.

      Lê Dữ gãi gãi sau đầu, ngượng ngùng mà cười.

      lát sau, di động của Lê Dữ liền vang lên, Tần gọi điện thoại cho , bảo trở về, buổi tối tạm thời có hành trình phải tham gia.

      đường cẩn thận.” Thư Trừng đứng lên, giọng .

      Lê Dữ mím môi, “Có việc gọi cho tôi.” Tuy rằng có chút nỡ, nhưng vẫn là xoay người rời .

      Thư Trừng đến phía trước cửa sổ, đóng cửa sổ lại, kéo màn che lại, nơi này lại khôi phục yên tĩnh.

      ***

      Thời điểm tan tầm về nhà, Thư Trừng đến cổng trường, có nhìn thấy xe và Kỷ Lăng, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc buông xuống.

      Vì chúc mừng bỏ được kẹo mạch nha này, đường trở về Thư Trừng đặc biệt mua rất nhiều đồ ăn, quyết định buổi tối làm bữa khao chính mình.

      Lúc Thư Trừng nấu ăn nhận được điện thoại của Phùng Lan , giọng của nhàng hỏi: “Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?”

      Phùng Lan nghe ra manh mối, “Hôm nay xảy ra chuyện tốt gì? Tâm tình của con tồi nha!”

      có gì, mẹ gọi điện thoại lại đây có chuyện gì?” Thư Trừng cười hỏi.

      “Còn nhớ dì Đào trong đoàn văn nghệ ?” Phùng Lan hỏi.

      “Dạ nhớ, xảy ra chuyện gì?”

      “Bà ấy có đứa cháu trai ở thành phố Thanh Viễn, năm nay 28 tuổi, nghe là bác sĩ, lớn lên tồi, hơn nữa cũng độc thân. Dì Đào cho hai đứa gặp mặt, mẹ sợ con muốn cho nên gọi điện thoại lại đây hỏi chút.” Phùng Lan châm chước mở miệng.

      Thư Trừng cười cười, “Ý kiến của bố mẹ sao?”

      “Con cũng 25 tuổi rồi, cũng nữa, con tìm bạn trai, bố mẹ khẳng định gấp. Đương nhiên, bố mẹ hy vọng con có thể gặp, đến nỗi hai đứa có nguyện ý tiếp tục kết giao tiếp hay , chính là chuyện của hai đứa.” Phùng Lan , bà kỳ cũng có ý muốn ép buộc Thư Trừng, coi như gặp mặt kết giao người bạn cũng là tốt.

      “Được chứ, thời gian địa điểm.” Thư Trừng trực tiếp đồng ý.

      Hôm nay ném được kẹo mạch nha, cảm thấy chính mình cũng có thể suy xét phương diện này.

      “Con đáp ứng rồi!” Giọng của Phùng Lan lộ ra vui vẻ, “Được được, bây giờ mẹ liền liên hệ với dì Đào, hỏi bà ấy lúc nào hẹn gặp.”

      Thư Trừng cười rồi cúp điện thoại.

      Nấu xong cơm tối, Thư Trừng đặt điện thoại di động ở bên chuyên tâm ăn.

      Màn hình di động sáng lên, ra là Lê Dữ chụp bức ảnh gửi qua, là bữa tối của , vô cùng đơn giản.

      Thư Trừng giống như khoe ra mà chụp đồ ăn tự mình làm, có mặn có chay, đẹp mắt và ngon, thoạt nhìn khiến cho người ta muốn cắn ngón trỏ.

      Thư Trừng: Cơm tối của tôi. ^_^

      Lê Dữ: ⊙⊙ Chị tự mình làm?

      Thư Trừng: Ừ.

      Lê Dữ: Lúc nào tôi cũng có thể nếm thử đồ ăn chị làm đây?

      Thư Trừng: Có lẽ có cơ hội.

      Lê Dữ: Tôi coi như chị đáp ứng tôi. ( ̄へ ̄)

      Buổi tối, Lê Dữ đăng lên Weibo cảm ơn mọi người chúc sinh nhật vui vẻ, cuối cùng câu: Năm nay thu được quà sinh nhật đặc biệt tốt, rất cảm ơn.

      Weibo này còn gửi đến WeChat của bạn bè trong giới, Thư Trừng nhấn like cho .

      Mà Phùng Lan cũng vào lúc này đem thời gian địa chỉ cùng với số điện thoại của cháu trai dì Đào nhắn qua đây.
      Last edited: 19/11/20
      Lee Đỗ, Tiểu Ly 1111, nkhanh332417 others thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      2 bạn í thả thính nhau. Cảm ơn edit nhiều nhé

    5. Mèo Lười Cận Thị

      Mèo Lười Cận Thị Well-Known Member

      Bài viết:
      124
      Được thích:
      1,214
      Chương 13: Khoảng cách

      Đây cũng xem như buổi coi mắt, Phùng Lan chỉ là muốn cho ra ngoài quen biết thêm ít người mà thôi.

      Thời gian định vào sáng thứ bảy này lúc 9 giờ, địa điểm liền ở quán cà phê trong phố buôn bán.

      Ngày hôm sau khi làm, tâm tình Thư Trừng cũng rất là nhàng, đại khái là bởi vì giải quyết được kẹo mạch nha Kỷ Lăng này.

      “Thư Trừng, hôm nay tâm tình của tồi đó, có chuyện tốt gì sao?” Giả Dung Dung cười hỏi.

      Thư Trừng tiến đến trước mặt ấy, tình hình thực tế với ấy.

      “Tên cặn bã này còn dám có mặt mũi tới, lúc ấy tại sao lại gọi tôi theo!” Giả Dung Dung oán hận mà .

      dạy học, tôi gọi như thế nào.” Thư Trừng có chút bất đắc dĩ mà cười cười.

      Giả Dung Dung bừng tỉnh gật gật đầu, “Cũng đúng, bị thương gì chứ?”

      Thư Trừng cười lắc đầu.

      “Như vậy .” Giả Dung Dung vui vẻ mà vỗ vỗ tay, “Thứ bảy này chúng ta cùng dạo phố như thế nào?”

      Nếu phải đáp ứng mẹ thứ bảy này gặp người khác, có lẽ liền đáp ứng rồi.

      được, thứ bảy này tôi phải gặp người.” Thư Trừng thở dài .

      “Gặp người nào?” Giả Dung Dung nghi hoặc.

      người bạn của mẹ tôi giới thiệu cháu trai của bà ấy gặp mặt với tôi, xem.” Thư Trừng cười .

      “Đây là coi mắt?” Giả Dung Dung mở to mắt, thể tin tưởng mà , “ muốn coi mắt? còn cần coi mắt?”

      Thư Trừng cười cười : “Cũng tính là coi mắt, chỉ là gặp mặt làm quen thôi, mẹ tôi cũng ép buộc tôi cần phải hẹn hò với bạn trai.”

      “Tôi nghĩ tới, còn phải con đường này.” Giả Dung Dung kinh ngạc mà nhìn .

      “Con đường nào?” Thư Trừng cười cười, “Bạn của tôi nhiều, quen biết người nào nhiều, phỏng chừng sau này cũng chỉ có thể con đường này.”

      “Ngay cả đều con đường này, làm những người bình thường như chúng tôi làm sao bây giờ đây.” Giả Dung Dung vẻ mặt đau khổ .

      “Tôi cũng là người bình thường mà, có gì khác nhau với đâu.” Thư Trừng bất đắc dĩ cười .

      Giả Dung Dung kiên định mà lắc lắc đầu, “ giống nhau, mặt giống nhau, so với tôi đẹp hơn nhiều.”

      cũng đừng nghĩ quá nhiều, kỳ có gì khác biệt.” Thư Trừng cầm lấy giáo án , “Tôi dạy học trước.”

      Nhìn Thư Trừng sắp ra, Giả Dung Dung nhanh chóng kêu câu, “Giữa trưa cùng nhau ăn cơm.”

      “Được ~”

      ***

      Giờ cơm trưa, Giả Dung Dung vẫn luôn dừng lại lòng nhiều chuyện.

      “Người đàn ông kia gặp qua chưa? Lớn lên đẹp trai hay ?” Giả Dung Dung cắn đũa hỏi.

      Thư Trừng nuốt xuống ngụm cơm, rồi mới trả lời: “Tôi cũng chưa thấy qua, ngày mai là lần gặp mặt đầu tiên.”

      “A? biết ta trông như thế nào liền đáp ứng rồi, lỡ như đặc biệt xấu làm sao bây giờ?” Giả Dung Dung vẻ mặt khiếp sợ mà .

      Thư Trừng câm nín mà cười : “Nào có khoa trương như vậy, hơn nữa chỉ là gặp mặt làm quen mà thôi.”

      “Được rồi, hy vọng là tôi nghĩ nhiều.” Giả Dung Dung chọc chọc cơm .

      “Nhanh ăn , đồ ăn cũng sắp nguội rồi.” Thư Trừng nhắc nhở ấy.

      Đột nhiên vào lúc này, Khương Phi Nhã bưng mâm lại đây ngồi, hai người đều là khiếp sợ mà nhìn ta.

      Khương Phi Nhã lạnh nhạt mà liếc mắt nhìn các cái, rồi mới : “Hết chỗ rồi.”

      Thư Trừng lúc này mới nhìn lại xung quanh, sinh viên tan học, bàn trong nhà ăn đều kín chỗ, chỉ có bàn này của các còn có hai chỗ trống thôi.

      “À à.” Thư Trừng gật gật đầu.

      quay đầu lại, thấy Giả Dung Dung vẻ mặt ghét bỏ mà làm cái khẩu hình: muốn ngồi ở cùng bàn với ta.

      Thư Trừng nhìn hiểu, lại chuyện, chỉ là nâng nâng cằm, chỉ chỉ đồ ăn của ấy.

      Giả Dung Dung ngày thường ăn cơm rất chậm, lại thêm nữa ngồi cùng với Thư Trừng vô cùng hay , cho nên giống nhau đều là người trước ăn đến người sau.

      Nhưng từ sau khi Khương Phi Nhã ngồi ở bên này, tốc độ của Giả Dung Dung liền trở nên nhanh hơn, chỉ nhanh hơn chút đâu.

      Ngày thường, Thư Trừng ăn xong vẫn phải chờ ấy, nhưng hôm nay lại đảo ngược, thay đổi ấy chờ Thư Trừng.

      Thư Trừng vừa mới ăn xong, Giả Dung Dung liền đứng lên bưng mâm rồi. Thư Trừng đầu tiên là sửng sốt, sau đó với Khương Phi Nhã, “Chúng tôi trước đây, gặp lại sau.”

      Khương Phi Nhã cúi đầu ăn cơm, động tác cũng tạm dừng, giống như nghe được vậy.

      Thư Trừng cũng nữa, bưng mâm đuổi kịp bước chân của Giả Dung Dung.

      đường, Giả Dung Dung sâu mà thở ra hơi, ấy nhíu mày : “Ngồi gần Khương Phi Nhã, cảm giác khí áp xung quanh đều hạ thấp, là khó chịu.”

      “Cái này ngược lại tôi cảm thấy, chỉ là đột nhiên trở nên yên tĩnh, có chút quen thôi.” hài hước mà nhìn thoáng qua Giả Dung Dung, “Còn có tốc độ ăn cơm của nhanh hơn nhiều, tôi rất kinh ngạc đấy.”

      “Bởi vì ta ở bên cạnh, tôi thoải mái mà, tự nhiên phải ăn nhanh hơn chút.” Giả Dung Dung vẻ mặt chính trực mà lên tiếng.

      Thư Trừng trêu chọc, “Cái này nếu mà ở Khương Phi Nhã phía sau đuổi theo , danh hiệu quán quân chạy nhanh 100 mét khẳng định là của rồi.”

      “Nè, Thư Trừng……” Giả Dung Dung bất đắc dĩ.

      Khi hai người chuyện, liền trở về văn phòng, lúc này trong tòa nhà này cũng chưa có người nào, thanh hai người lên cầu thang, rành mạch mà truyền tới toàn bộ hành lang.

      Các mới vừa mới lên lầu hai, người đội mũ lưỡi trai liền thoáng ở trước mặt các .

      “A ——” Giả Dung Dung sợ tới mức kêu hét lên.

      Mà trái tim của Thư Trừng cũng mãnh liệt nhảy lên chút.

      Mũ lưỡi trai ngẩng đầu, khuôn mặt quen thuộc lộ ra, là Lê Dữ.

      “Lê Dữ ——” Giả Dung Dung tức khắc che miệng lại, sợ tiếng kêu của mình dọa đến Lê Dữ ở trước mặt.

      Lê Dữ cười với ấy, liền nhìn về phía Thư Trừng, “Chị à, tôi chờ chị lâu đó.”

      Thư Trừng còn chưa gì, nhưng Giả Dung Dung kinh ngạc, “Hai người quen nhau?”

      Thư Trừng xấu hổ mà cười tiếng, “ phải tôi đến đoàn phim quay cảnh phim sao, quen nhau khi đó.”

      Thư Trừng bịa đại ra lý do lung tung, nhưng Giả Dung Dung tin.

      Thấy Giả Dung Dung có tiếp tục hỏi nữa, trong lòng Thư Trừng thở dài nhõm hơi.

      “Chị à, ngày mai chị có thời gian hay , tôi có chút việc tìm chị.” Lê Dữ lại lên tiếng hỏi.

      Thư Trừng há miệng thở dốc, nhìn hai con ngươi trong suốt của Lê Dữ, chưa kịp lên tiếng.

      “Ngày mai Thư Trừng có hẹn với người khác, chỉ sợ được.” Giả Dung Dung buột miệng thốt ra.

      Lê Dữ ngây ngẩn cả người, vứt cho Thư Trừng cái liếc mắt, “A, là buổi hẹn rất quan trọng sao?”

      “Ừ, chuyện lớn liên quan đến cả đời mà, cậu có quan trọng hay ?” Giả Dung Dung .

      “Dung Dung, vào trước .” Thư Trừng thở dài.

      Giả Dung Dung nhìn biểu tình tình bất định (*) của Lê Dữ, ấy kinh ngạc phát giác chính mình có phải sai cái gì rồi hay .

      (*) tình bất định (阴晴不定): Tâm tình ổn định, sắc mặt thay đổi ngừng, tâm trạng khó đoán, khó hiểu.

      “Ừ ừ, tôi vào trước.”

      Giả Dung Dung vừa , giữa hai người liền lâm vào trầm mặc, Thư Trừng biết với như thế nào, mà Lê Dữ lại biết hỏi từ đâu.

      Đôi tay của Lê Dữ còn ở sau lưng, đôi tay của chồng vào nhau, nhàng nắm nắm tay, bên trong hình như chứa thứ gì đó.

      khô khốc mở miệng, “Ngày mai chị muốn hẹn hò sao? Cùng ai?”

      Thư Trừng có nhìn Lê Dữ, đặt tầm mắt đặt ở hướng góc nghiêng của , đáp: “Mẹ tôi giới thiệu cho tôi người, liền làm quen chút.”

      hẹn hò sao?” Lê Dữ hỏi.

      Thư Trừng ngốc ngốc mà nhìn về phía , “Cái này, tôi cũng biết.”

      “Nhưng mà có khả năng?” Lê Dữ lại hỏi.

      “Cái kia cũng nhất định, có lẽ thích hợp.” biết như thế nào, Thư Trừng lập tức phủ nhận khả năng này.

      “À.”

      Rồi mới, giữa hai người đó là trầm mặc lâu.

      tìm tôi có chuyện gì sao?” Lần này đổi ngược lại Thư Trừng tới hỏi.

      Lê Dữ ở sau lưng nắm chặt nắm tay, “Cũng có gì chuyện quan trọng, chị trở về .”

      Thư Trừng yên tâm mà lại hỏi tiếng, “ có chuyện gì ư?”

      Lê Dữ hơi hơi mỉm cười, dường như sợ Thư Trừng tin, còn nặng nề mà gật gật đầu, “ .”

      Thư Trừng lại truy hỏi nữa, vòng qua về phía văn phòng.

      vào văn phòng, Giả Dung Dung liền nhảy lại đây, “ !”

      Thư Trừng hoảng sợ, “ làm tôi sợ muốn chết.”

      “Hừ, giữa hai ngươi đơn giản nha.” Giả Dung Dung liếc mắt nhìn cái.

      Thư Trừng trở lại vị trí của mình ngồi xuống, nhàn nhạt mà trả lời: “ suy nghĩ nhiều rồi, tôi với cậu ấy chính là nhiều thêm mấy câu mà thôi.”

      “Bộ dáng này cậu ấy tới tìm riêng ?” Giả Dung Dung điệu giương cao lên, ràng tin.

      Thư Trừng cười : “Đúng vậy, cứ như vậy.”

      , hai người có phải nhau hay , bởi vì cậu ấy là ngôi sao, cho nên hai người bí mật hẹn hò? cho tôi, tôi bảo đảm giữ kín bí mật.” Giả Dung Dung đến bên người hỏi.

      Thư Trừng câm nín : “Dung Dung, suy nghĩ nhiều rồi, tôi với cậu ấy đương. Hơn nữa cậu ấy là ngôi sao, tôi là người thường, giữa chúng tôi hoàn toàn có khả năng.”

      “Có cái gì có khả năng, mọi người phải chỉ có hai con mắt cái miệng hay sao. Điều kiện của lại kém, đương nhiên có thể xứng đôi với cậu ấy.” Giả Dung Dung phản bác .

      “Giữa ngôi sao và người thường kém rất xa, cuộc sống, vòng luẩn quẩn đều khác nhau.” Thư Trừng thở dài.

      từng thấy Lê Dữ ảnh chụp, trong video, loá mắt lại sáng ngời, tựa như ngôi sao, mà cùng lắm chỉ là người ở mặt đất nhìn lên .

      Khoảng cách giữa bọn họ, cũng thể dùng km tới tính toán.

      là để tâm vào chuyện vụn vặt.” Giả Dung Dung .

      Thư Trừng hỏi lại: “Nếu là để cho hẹn hò cùng ngôi sao, nguyện ý sao?”

      “Tôi?” Giả Dung Dung suy nghĩ lát, “Tôi muốn.”

      xem đó, vậy còn tôi.” Thư Trừng liếc mắt trừng ấy cái.

      “Bình thường miệng tôi có hơi nhiều, nếu để cho đương với ngôi sao, vậy phải mệt chết hay sao.” Giả Dung Dung xua xua tay.

      “Vậy còn tôi.” Thư Trừng mím môi .

      Giả Dung Dung chuẩn bị phản bác, lại nhớ tới ít chuyện, “ đúng nha, nếu thích Lê Dữ thẳng thích là được, vì cái gì đến chuyện ngôi sao.” ấy híp mắt lại, hứng thú nồng đậm mà nhìn , “Hay là , thích Lê Dữ, nhưng bởi vì thân phận của cậu ấy là ngôi sao khiến chùn bước?”

      Trong lòng Thư Trừng nhảy dựng, nhanh chóng : “Tôi là giả thiết mà thôi, suy nghĩ nhiều rồi, đừng hỏi nữa, tôi phải làm việc đây.”

      Thư Trừng đẩy đẩy ấy, Giả Dung Dung hừ tiếng, liền trở lại vị trí của mình.

      Thư Trừng hòa hoãn thanh nhảy lên trong lòng, rồi mới thầm thở phào nhõm.

      hơi giật mình, cúi đầu mở ngăn kéo ra, đóa hoa màu vàng lần trước Lê Dữ tặng, Thư Trừng dùng khăn giấy gói lại, lẳng lặng mà nằm ở kia.

      Đóa hoa màu vàng khô héo, nhưng Thư Trừng vẫn là có vứt.

      Ngoài văn phòng đột nhiên truyền đến tiếng rống giận, đó là tiếng rống tức muốn hộc máu của Triệu Gia Tùng: “Rốt cuộc là ai ở hành lang ném đồ lung tung! Còn dám hái hoa lung tung từ trong bồn hoa! Nếu là để cho tôi biết, nhất định phạt đứa đó quét dọn sân trường!”
      Last edited: 19/11/20
      Lee Đỗ, Tiểu Ly 1111, nkhanh332417 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :