1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi một chút cũng không đáng yêu [Giới giải trí] - Mộc Kim An

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mèo Lười Cận Thị

      Mèo Lười Cận Thị Well-Known Member

      Bài viết:
      124
      Được thích:
      1,214
      Chương 44: Nickname

      Lê Dữ chỉ cảm thấy trong đầu keng tiếng, mơ mơ hồ hồ.

      “Vì sao phải ngủ sofa vậy? thể ngủ giường sao? Ngủ sofa rất mệt, vừa mới xuống máy bay, nghỉ ngơi đầy đủ mà , đối với thân thể tốt.” Lê Dữ ủy khuất .

      “Được, vậy em ngủ sofa, ngủ giường.” Thư Trừng bình tĩnh mà bồi thêm câu.

      “Vậy được, tại sao em lại có thể ngủ ở sofa.” Lê Dữ vội vàng phủ định lựa chọn này.

      “Bằng vào ở khách sạn, Thanh Viễn cũng có Lệ Nguyên, vào chỗ đó có thể ở phòng xa hoa, hưởng thụ phục vụ hầu hạ.” Thư Trừng cười tủm tỉm mà chặn trở về.

      Lê Dữ tức khắc có chút thất bại, vất vả có cơ hội ở chung, sao có thể trực tiếp từ bỏ.

      “Được rồi được rồi, ngủ sofa.” Lê Dữ lập tức thỏa hiệp.

      Thư Trừng vừa lòng mà cười cười, “ ăn cơm trưa chưa?”

      Lê Dữ nhanh chóng lắc đầu, “ có gì để ăn, bây giờ vẫn còn hơi đói.”

      “Em nấu bát mì cho ăn nha?” Thư Trừng hỏi .

      Lê Dữ lên tiếng, “Được.”

      Thư Trừng từ trong tủ lạnh cầm quả cà chua và quả trứng gà, liền bắt đầu nấu mì cho Lê Dữ.

      Lê Dữ ngồi ở sô pha nhàm chán, nhìn thấy bàn trà đặt di động của Thư Trừng, nhớ tới lời Dịch Nam từng với .

      “Bạn có bao nhiêu cậu từ nickname của số di động là có thể nhìn ra tới.”

      Ma xui quỷ khiến, Lê Dữ bấm số của Thư Trừng, di động của Thư Trừng qua vài giây liền đổ chuông.

      Lê Dữ cầm lấy di động vừa thấy, mặt đều đen.

      “Lê Dữ, di động của em đổ chuông, là ai gọi điện thế?” Thư Trừng ở trong phòng bếp hỏi.

      Lê Dữ cầm lấy di động, đen mặt qua.

      “Ai gọi điện thế?” Thư Trừng bỏ mì sợi vào.

      Lê Dữ hừ tiếng, “.”

      Thư Trừng cạn lời, “ mấy tuổi rồi, còn chơi loại trò chơi này, cúp máy chứ.”

      Ngay sau đó, liền xoay người tiếp tục nhìn chằm chằm mì trứng cà chua trong nồi.

      Lê Dữ làm theo, ngược lại giơ di động lên cho xem, “Xin em hãy giải thích chút cá chép tinh là có ý gì.”

      Trong giọng hơi có chút ý vị nghiến răng nghiến lợi.

      Cả người Thư Trừng cứng đờ, thế nhưng quên sửa tên lại, mặt Thư Trừng lên tia ảo não.

      xoay người nhìn Lê Dữ, “Em có thể giải thích.”

      Lê Dữ tắt điện thoại đổ chuông, phòng bếp trong nháy mắt khôi phục yên tĩnh, “Được, nghe đây.”

      Thư Trừng thanh thanh giọng , giải thích: “Lúc ấy em có số của , nếu trực tiếp dùng tên của , em sợ người khác nhìn thấy nghi ngờ, cho nên liền dùng tên này thay thế.”

      “Vậy cũng cần thiết dùng cá chép tinh mà.” Lê Dữ rất buồn bực.

      “Vốn dĩ em muốn gõ hài (*) cá chép, ai biết sau khi gõ vào lại nhiều thêm chữ tinh, em liền thuận tay thêm vào.” Thư Trừng vội vàng giải thích cho nghe.

      (*) Hài (谐音): Danh từ nhạc, chỉ các thanh hòa hợp với nhau. Ở đây Trừng tỷ lấy chữ “cá chép” (lí ngư) /lǐyú/ để thay tên Dữ ca là /líyǔ/, 2 chữ này có cách đọc giống nhau.

      Đúng lúc này, mì trong nồi cũng chín, Thư Trừng nhanh chóng dùng đũa gắp sợi mì, mì lập tức bị đứt, cũng ngẩng đầu lên mà : “Mì nấu xong rồi, ra ngoài trước ngồi .”

      Lê Dữ ngoan ngoãn mà đến trước bàn ăn ngồi xuống, chờ ăn mì.

      Thư Trừng bưng bát mì lên, liền cẩn thận mà dặn dò : “Mì rất nóng, cứ từ từ mà ăn.”

      Lê Dữ buông di động ra, nhận đũa, chuẩn bị ăn mì.

      Thấy vui đều viết ở mặt, Thư Trừng lập tức : “Bây giờ em liền giúp sửa tên lại, , muốn đổi thành cái gì?”

      Lê Dữ lập tức ngẩng đầu, ý cười bên miệng lập tức liền nhộn nhạo, tự hỏi, “Phải nghĩ cái tên hay chút.”

      Thấy di động của Lê Dữ đặt bên cạnh, Thư Trừng hơi động tâm tư, giả bộ như vô tình hỏi: “ lưu nickname gì cho em thế?”

      Lê Dữ nhướng mày lên, “Em đoán xem?”

      “Em muốn biết.” Thư Trừng lập tức phai nhạt tâm tư, “Mì cũng sắp nguội rồi, ăn nhanh .”

      “Hừ, cho em xem.” Lê Dữ lách cách lách cách mở mật mã, rồi mới nhấp vào danh bạ, rồi mới đưa cho Thư Trừng xem.

      Thư Trừng đọc lại lần: “Hộp giữ tiền? Có ý gì thế?”

      hiểu.

      “Khụ…… Có ý là đem tiền của và người của đều cất giữ ở chỗ của em.” Lê Dữ khó chịu mà giải thích chút.

      hơi giật mình, tuy rằng cái nickname này thoạt nhìn rất kỳ quặc, nhưng Thư Trừng lại cảm thấy đáy lòng lan tràn ý ngọt nhè .

      Tới mặt, Thư Trừng lại phải như thế, cố ý chọc , “Cái nickname này cũng tốt nha.”

      “Hừ, em hiểu đâu, di động của rất nhiều đều là dùng loại này, chủ yếu là sợ mất di động, để lộ bí mật. Tỷ như mẹ , đặt nickname cho bà là Nữ Oa.” Lê Dữ lại giải thích.

      Thư Trừng tức khắc tò mò lên, hỏi: “ đặt nickname cho Tần là cái gì thế?”

      “Máy quét rác, chuyên môn giúp giải quyết phiền toái.” Lê Dữ húp hết hớp mì .

      Thư Trừng: “……”

      Mạch não thần kỳ này……

      ***

      Bên này, Đào Dĩ Tình thuận lợi ngồi xe lửa, ấy trước gọi cho Thư Trừng báo bình an.

      ấy cũng có Weibo, trừ bỏ vài bạn học, cũng mấy fans, nhưng mà trạng thái hoạt động rất cao.

      ấy lén follow Lê Dữ và Thư Trừng, nhưng việc này ấy với Thư Trừng.

      Như là đổ nước đắng, ấy phát cái Weibo.

      Là đào phải đào: Qua cái cuối tuần bi thôi, chạy đến tìm chị họ tớ chơi, ai biết rể cũng tới, vừa vào cửa tóm lấy chị họ tớ hôn mãnh liệt hồi, đây quả thực đối với tớ con cún độc thân này tạo thành mười nghìn điểm bùng nổ. [khóc lớn][khóc lớn][khóc lớn]

      (*) Mình xin giải thích nick chat của Đào Dĩ Tình chút, “Là đào phải đào” nguyên văn là (是陶不是桃), chữ ‘đào’ đầu tiên là họ của bạn ấy, chữ ‘đào’ sau là cây đào, quả đào, hoa đào. Cả 2 chữ ‘đào’ đó đều có cách đọc là /táo/.

      Đào Dĩ Tình sau đó click mở WeChat, phát trong group càng thêm sôi trào.

      Điền Lệ Cáp: Dĩ Tình, cậu trở về rồi?

      Đào Dĩ Tình: trở về còn có thể đợi ở chỗ đó sao? Cậu biết ánh mắt Lê Dữ nhìn tớ đâu, giống như muốn nuốt tớ vậy, là đáng sợ.

      Vu Mạt: Lê Dữ nhìn giống như chú chó con, kỳ con sói.

      Dương Tinh Tinh: Cậu đăng lên Weibo ư, cậu sợ bị fans của Lê Dữ nhìn thấy sao?

      Đào Dĩ Tình: Tớ phải chỉ tên họ sao……

      Dương Tinh Tinh: Ở phía dưới bình luận của tớ này có hai chữ Lê Dữ, bị fans nhà ấy lục xoát đến sao……

      Đào Dĩ Tình: Cái gì! Tớ vào xem!

      Đào Dĩ Tình vội vàng vào Weibo, nhìn thấy tin nhắn nơi đó có ba cái, ấy click mở, hai lượt thích, lượt bình luận.

      Hôm nay cũng phải cố gắng giảm béo: Bạn còn dám đăng lên Weibo, cẩn thận Lê Dữ và chị họ của bạn đánh bạn nha.

      Đào Dĩ Tình: “……”

      biết bây giờ ấy xóa, còn có kịp hay ……

      Kết quả tải lại chút, lại nhiều thêm mấy tin nhắn, Đào Dĩ Tình nơm nớp lo sợ mà nhấp vào.

      Bình luận làm cho ấy đầu trọc.

      —— Chị họ của bạn là Thư Trừng?

      —— Bạn hay giả thế?

      —— Ngày hôm qua Lê Dữ xác đóng máy, có fans hôm nay ấy đến sân bay, phải là đến Thanh Viễn tìm Thư Trừng chứ?

      —— Nếu là , Lê Dữ mạnh mẽ như thế nha, nhìn ra đó nha!!

      Đào Dĩ Tình: Dương Tinh Tinh! Tớ muốn giết cậu! Fans của Lê Dữ qua tới rồi!!!

      Dương Tinh Tinh: Xin lỗi cậu nha, bây giờ tớ liền xóa. [hoảng sợ]

      Vu Mạt: Cậu nhanh chóng tìm chị họ cậu thôi.

      Đào Dĩ Tình: Đúng rồi, bây giờ tớ liền .

      ***

      Bên này Thư Trừng còn chưa có quyết định đặt nickname khác, liền nhận được tin nhắn của Đào Dĩ Tình nhắn cho . trả lời cái, bảo sau này Đào Dĩ Tình tới nhớ tiếng với .

      “Tin nhắn của ai vậy?” Lê Dữ vừa ăn vừa hỏi.

      “Dĩ Tình.” Thư Trừng trả lời, “Sau này cần hung dữ với em ấy như vậy, em ấy chia tay với bạn trai rồi.”

      “Phải ? Cái loại bạn trai này chia tay sớm chút cũng tốt, yên tâm , lại hung dữ với em ấy nữa.” Lê Dữ miệng đầy đáp ứng.

      Di động của Thư Trừng lại đổ chuông, Đào Dĩ Tình nhắn cho tràng dài, vừa là giải thích lại là xin lỗi.

      Lê Dữ thấy Thư Trừng hơi hơi nhíu lại mi, liền hỏi : “Xảy ra chuyện gì?”

      “Dĩ Tình nhắn cái Weibo, giống như tiết lộ tin tức ở chỗ em, em vào xem đây.” Thư Trừng cười nhạt .

      Lâu rồi vào Weibo, vừa mới vào, tin nhắn, bình luận đều là hàng trăm hàng nghìn.

      cần tìm như thế nào, có fans @ và Lê Dữ.

      Thư Trừng nhìn thấy nội dung của Weibo kia, cũng chỉ là bất đắc dĩ mà cười, “ cũng vào xem .”

      Lê Dữ cũng nhìn thoáng qua, ngay sau đó cả lỗ tai đều đỏ lên, lắp bắp mà : “Lời fans em cần để ý.”

      “Bây giờ cảm thấy thẹn thùng rồi sao?” Thư Trừng thấy có biện pháp, bình luận của các fans đều rất phấn chấn, tất cả đều bàn luận chuyện này, như là phát đại lục mới vậy.

      hôn bạn của mình xảy ra chuyện gì? Lại phải thể hôn.” Lê Dữ mạnh miệng .

      Thư Trừng thuận tay follow Đào Dĩ Tình, ngẩng đầu hỏi: “Em bảo Dĩ Tình xóa nha?”

      “Tùy, tùy em.” Lê Dữ lại vùi đầu ăn sạch mấy hớp mì còn dư lại.

      Thư Trừng cười nhắn tin cho Đào Dĩ Tình, bảo ấy xóa Weibo, cái khác cũng có vấn đề gì.

      Tuy rằng xóa, nhưng fans nên chụp lại chụp lại, lại nhìn thấy Thư Trừng follow Đào Dĩ Tình, liền biết chuyện này khẳng định là .

      —— Hu hu hu, lại ăn đống thức ăn cho chó.

      —— Con ơi, cậu thay đổi rồi, lúc nào cậu biết như thế. [khóc lớn][khóc lớn]

      —— Lê Dữ tương phản cũng quá lớn, tui cách nào tưởng tượng được.

      —— Thư Trừng cũng hạnh phúc.

      —— Thao, cảm giác mở ra cánh cửa của thế giới mới, Lê Dữ, sau này đương, phải là rồi.

      —— Lê Dữ mới vừa đóng máy, khẳng định rất mệt, hy vọng chị chăm sóc tốt cho ấy. @Thư_Trừng

      ……

      ***

      Đào Dĩ Tình: Chị họ, sau này em bao giờ tùy tiện đăng bậy nữa, chuyện này đối với chị và Lê Dữ có thể có ảnh hưởng hay . [khóc thút thít]

      Weibo của Đào Dĩ Tình lần đầu tiên độ hot cao như thế, vô số tin nhắn vọt về phía ấy, trong lòng ấy cũng hốt hoảng.

      Thư Trừng: sao cả đâu, chị và Lê Dữ quan hệ bạn trai bạn bình thường mà.

      Đào Dĩ Tình: Sau khi trở về em với bạn cùng phòng của em, em xin lỗi chị.

      Thư Trừng lại an ủi ấy lúc, Đào Dĩ Tình mới yên tâm.

      Buông di động xuống, Thư Trừng hỏi Lê Dữ: “Chuyện này đối với có gì ảnh hưởng chứ?”

      “Có thể có ảnh hưởng gì chứ, hôn bạn của mình phạm pháp sao?” Lê Dữ chút nào để ý mà .

      “Vậy được.” Thư Trừng gật gật đầu.

      “Nhưng mà vấn đề nickname của tụi mình còn chưa có giải quyết xong đâu.” Lê Dữ lại còn nhớ đến vấn đề này.

      Thư Trừng đau đầu, đùa, “Em vẫn chưa nghĩ ra được, chẳng lẽ muốn fans của tụ họp lại cùng tìm sao?”

      “Em cũng cần bận tâm đến nickname của , hôm nay có thể ngủ giường chứ?” Lê Dữ chờ mong hỏi.

      Thư Trừng: “……”
      Last edited: 20/11/20
      Tiểu Ly 1111, nkhanh3324, Mai Trinh15 others thích bài này.

    2. Mèo Lười Cận Thị

      Mèo Lười Cận Thị Well-Known Member

      Bài viết:
      124
      Được thích:
      1,214
      Chương 45: Chào buổi sáng

      Thư Trừng vừa tức vừa cười, “ cứ chấp nhất như thế sao?”

      Lê Dữ giơ lên ba ngón tay, ra vẻ thề thốt, “ bảo đảm làm chuyện khác đâu. chỉ là muốn ngủ cùng em thôi, sau đó vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy em.”

      Thư Trừng nhìn Lê Dữ sắc mặt khẩn trương, biết chính mình nếu đồng ý với , còn nghĩ ra trăm loại phương pháp để cho đồng ý.

      “Được thôi, nhớ kỹ lời .” Thư Trừng khẽ gật đầu.

      Lê Dữ vui sướng vô cùng, thấy Thư Trừng muốn dọn bát đũa vội vàng ngăn cản, ân cần mà cười : “Nếu mà em nấu cơm, vậy việc rửa bát cứ giao cho .”

      Thấy Lê Dữ vào nhà bếp rửa bát, Thư Trừng cầm lấy di động ngồi ghế sô pha, Weibo các loại tin tức còn oanh tạc .

      Nhớ tới chuyện nickname, Thư Trừng hồi lâu mới đăng cái Weibo.

      Thư Trừng: Tất cả mọi người đều đặt nickname cho bạn trai là cái gì?

      —— Chị đặt nickname cho Lê Dữ là cái gì thế?

      [Trả lời] Thư Trừng: Cá chép tinh, cho nên ấy giận dỗi.

      —— Phụt……

      —— Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha Lê Dữ tức giận mới có vấn đề đó.

      —— Tui rất tò mò, chị vì sao lại đặt tên này?

      [Trả lời] Thư Trừng: Tiện tay đặt.

      —— Vốn dĩ muốn tui đặt nickname cho Lê Dữ là cục cưng , nhưng mà ở trước mặt bạn chính quy, lời này của tui cũng chân có chỗ đứng……

      —— Chị vì chuyện nickname mà buồn rầu sao? Bằng liền cứ đặt là Lê Dữ được rồi, vừa đơn giản lại thuận tiện.

      [Trả lời] Thư Trừng: ấy giận dỗi, bởi vì đủ đặc biệt. [che mặt]

      —— Lại bị nhét ngụm thức ăn cho cún, hôm nay tui ăn no rồi, muốn ăn nữa đâu. [tạm biệt]

      ***

      Lê Dữ rửa bát xong ra, giũ giũ giọt nước tay, thấy Thư Trừng cúi mặt xuống, liền nghi hoặc hỏi: “Em xem gì vậy?”

      vẫn luôn muốn đặt nickname, em hỏi fans của chút thôi.” Thư Trừng cười cười .

      Lê Dữ rút ra tờ giấy xoa tay, “Ý kiến của các ấy, sao mà có thể đại biểu cho ý kiến của .”

      Ngay sau đó, lấy di động ra vào bình luận dưới Weibo của Thư Trừng.

      Lê Dữ: Em hẳn là phải hỏi ý kiến của chút chứ ╯^╰

      Lê Dữ: Nickname cần phải đổi ╯^╰

      Lê Dữ: được trực tiếp dùng hai chữ Lê Dữ ╯^╰

      [Trả lời] Thư Trừng: Được rồi, vậy .

      —— Kinh ngạc Lê Dữ xuất !!!

      —— Hai người bây giờ phải ở bên nhau sao? Vì sao lại phải dùng Weibo để chuyện……

      —— lầu, đây là loại phương thức ngược cẩu kiểu mới, phương thức này cực kỳ bi thảm, nơi đến, cẩu độc thân tất cả đều phải nằm sấp xuống.

      —— Tui nghe! Tui nghe! Tui nghe!

      —— Cuộc tình này có mùi chua…… Hai người có thể thu liễm chút được ?

      —— Lê Dữ bao nhiêu ngày vào Weibo rồi? Cỏ đều mọc cao lên Weibo rồi ? Kết quả lại chạy đến chỗ của chị spam?

      —— Lê Dữ sống giống tài khoản cao cấp giả mạo.

      —— Vợ chồng trái cây hôm nay lại ngược cẩu nữa rồi, mọi người mau đến xem !

      ……

      Thư Trừng xem bình luận ở vợ chồng trái cây cái kia ngừng lại, nghi hoặc mà ngẩng đầu lên hỏi, “Vợ chồng trái cây là có ý gì?”

      “Chính là các fans đặt tên CP cho hai chúng ta, lê trong Lê Dữ, trừng trong Thư Trừng, lê và cam đều là trái cây mà, cho nên gọi là vợ chồng trái cây.” Lê Dữ giải thích cho Thư Trừng nghe.

      (*) Ở đây mình xin giải thích chút, chữ ‘lê’ trong họ Dữ ca và chữ ‘lê’ phía sau đều đọc là /lí/, chữ ‘lê’ phía sau có nghĩa là cây lê, quả lê, hoa lê; còn chữ ‘trừng’ trong tên của Trừng tỷ và chữ ‘cam’ (tranh) đều đọc là /chéng/.

      Thư Trừng có chút kinh ngạc, “Fans của là có ý tứ.”

      “Đây là cộng đồng fans của tụi mình, còn có trang web riêng đó.” Lê Dữ chỉ cho xem.

      Thư Trừng xích lại gần nhìn thoáng qua, official Weibo Vợ chồng trái cây, hai mươi nghìn fans.

      Lần đầu tiên nhìn thấy loại trang web riêng này, Thư Trừng cảm thấy rất thần kỳ, “Nhưng loại trang web riêng này đăng nội dung gì thế?”

      biết trang web riêng của các fans bình thường đều chia sẻ tài nguyên của thần tượng linh tinh, Lê Dữ là minh tinh tự nhiên có chia sẻ, mà chính là người thường.

      biết.” Lê Dữ lắc đầu.

      ***

      Fans liên tục bình luận, thuận tiện liệt kê ra loạt nickname, hoa hòe lòe loẹt, cái gì cũng có, Thư Trừng nhìn đến hoa cả mắt.

      Thư Trừng đơn giản ném điện thoại cho Lê Dữ, “Tự đổi .”

      “Tự đổi?” Lê Dữ kinh ngạc hỏi.

      Thư Trừng gật đầu, “Em cho cái quyền lợi này, muốn đổi cái gì cứ đổi .”

      xong những lời này, Thư Trừng liền cất quần áo.

      Mặt trời rất chói, quần áo trải qua đêm sớm hong khô, Thư Trừng ôm quần áo liền vào trong phòng gấp quần áo.

      Lê Dữ đổi lại tên xong, đưa điện thoại lại cho Thư Trừng.

      Thư Trừng cầm quần áo bỏ vào ngăn tủ, cầm lấy di động, hỏi: “ đổi lại thành cái gì?”

      Lê Dữ chưa , dùng lấy di động của mình gọi cho Thư Trừng.

      Màn hình sáng lên, Tiểu khả ái của nhà Thư Trừng đập vào mắt Thư Trừng.

      Thư Trừng đỡ trán, kệ vui vẻ .

      “Như thế nào? tồi chứ, suy nghĩ hồi lâu đó.” Lê Dữ bày ra vẻ bộ dáng xin khen ngợi.

      Thư Trừng có lệ gật gật đầu, “Lần này được nghỉ ngơi mấy ngày?”

      tuần, sau đó điện ảnh sắp chiếu phim, phải tuyên truyền.” Lê Dữ trả lời.

      “Cho nên, chuẩn bị trong tuần này đều ở lại chỗ của em sao?” Thư Trừng kinh ngạc hỏi.

      thể sao?” Lê Dữ chớp chớp mắt, hỏi ngược lại.

      “Được chứ.” Thư Trừng nhanh chóng gật đầu, “Buổi tối muốn ăn cái gì? Em có thể nấu cho .”

      Lê Dữ tâm niệm vừa động, “Buổi tối chúng ta ra ngoài dạo .”

      Thư Trừng ngẩn người, “ sợ bị người chụp phải sao?”

      “Đâu có làm chuyện xấu gì đâu, sợ cái gì chứ.” Lê Dữ bĩu môi, làm minh tinh chẳng lẽ cùng nhau dạo phố với bạn của mình cũng được sao.

      Thư Trừng cười đồng ý, nếu sợ, cũng liền lo lắng nữa.

      ***

      là tháng sáu, ban ngày dài hơn.

      Sáu giờ tối, bên ngoài vẫn như cũ là mảnh sáng ngời. Người trong tiểu khu cơm nước xong dạo ở công viên gần đó.

      Lê Dữ đội mũ vào đeo kính đen, thay quần áo chuyên về phong cách vận động.

      Thư Trừng nhìn thoáng qua, gương mặt này của Lê Dữ vốn dĩ non nớt rồi, giờ lại ăn mặc như thế, giống như học sinh cấp 3 vậy.

      Phảng phất nhận ra ánh mắt Thư Trừng, Lê Dữ nhếch miệng cười cười, “Em chào !”

      thôi.” Thư Trừng liếc mắt nhìn cái.

      Hai người vừa mới ra cửa, liền gặp được hộ gia đình cùng chung cư xuống lầu, Thư Trừng khóa cửa, Lê Dữ liền đưa lưng về phía cầu thang, cúi đầu nhìn xuống đất.

      Chờ hộ gia đình kia xuống lầu trước, Lê Dữ mới cẩn thận nhìn thoáng qua chỗ cầu thang phía dưới.

      Thư Trừng buồn cười mà nhìn , “ phải sợ hãi sao.”

      phải sợ hãi.” Lê Dữ giọng điệu nghiêm túc mà , “ sợ sau này ở chỗ này bị nhận ra tới, người khác liền biết em ở đâu, đến lúc đó em bị người ta nhìn chằm chằm.”

      “Kỳ ở trong trường, ít người nhìn em chằm chằm như vậy, em quen rồi.” Thư Trừng dịu dàng trấn an .

      Hai người xuống lầu, Thư Trừng hỏi : “ muốn đâu?”

      “Chúng ta đến công viên tùy ý dạo chút .”

      “Chỗ đó có rất nhiều người đó.” Thư Trừng cả kinh.

      Lê Dữ nắm lấy tay Thư Trừng, mười ngón tay đan vào nhau với , “ có việc gì, lát nữa trời tối nhìn nữa.”

      Ở cách tiểu khu Thư Trừng ở cách đó xa, có công viên vừa mới khai phá, công viên lớn, bên cạnh có con sông uốn lượn.

      Dọc theo con sông, có con đường nhựa rất dài, khi chạng vạng, hộ gia đình xung quanh đều tới đây tản bộ chuyện phiếm.

      Từng cơn gió đêm, mát mẻ thoải mái.

      Hai người giống như đôi nhau bình thường, chậm rãi bước .

      Lê Dữ nhìn xung quanh, hỏi: “Em thường xuyên tới đây sao?”

      Thư Trừng lắc lắc đầu, “ đâu, bình thường sau khi trời tối em liền rất ít ra cửa.”

      Hai người lại lúc nữa, sắc trời hoàn toàn tối sầm xuống. Lê Dữ nắm lấy Thư Trừng đến ghế dựa bên cạnh bồn hoa, đường có người nào, cũng có người tới đây.

      Lê Dữ tháo mũ xuống, “Thư Trừng, em có thể cảm thấy có hơi ủy khuất hay , bởi vì tụi mình thể giống như đôi nhau bình thường kiêng nể gì dạo phố, cũng thể đón em làm tan tầm.”

      “Đây là vấn đề mà vẫn luôn rất bối rối hay sao?” Thư Trừng hỏi.

      “Kỳ , lần trước đến nhà em, chú tìm chính là cái này.” Lê Dữ cúi đầu.

      Thư Trừng cười cười, “Trái lại phải ủy khuất, chỉ là có chút tiếc nuối. Tụi mình là người , lại thể quang minh chính đại mà xuất ở bên ngoài. Nhưng mà em nghĩ thông suốt rồi, nhau phải cho người khác xem. Mặc kệ ở đâu, hai người có thể ở bên nhau tốt rồi.”

      Lê Dữ nhàng ôm Thư Trừng vào trong lòng, trêu chọc câu, “Bạn có đôi khi quá hiểu chuyện, bạn trai liền có vẻ thực có tác dụng.”

      Thư Trừng cười vỗ vỗ .

      ***

      Sau khi về đến nhà, Lê Dữ tự giác rửa bát, Thư Trừng cầm quần áo tắm.

      Sau khi tắm xong, Thư Trừng mở cửa phòng tắm ra, hơi nóng cũng xông ra, lấy máy sấy tóc ra.

      Bỗng nhiên, Lê Dữ xuất từ phía sau , “ giúp em sấy tóc.”

      Thư Trừng nhìn Lê Dữ trong gương, đưa máy sấy tóc cho .

      Tóc Thư Trừng tính là rất dài, nhưng rất mềm mỏng, sấy khô cũng rất đơn giản.

      Động tác của Lê Dữ lại vẫn như cũ cẩn thận, sợ làm đứt tóc .

      Động tác của Lê Dữ quá mức mềm thoải mái, nếu phải máy sấy kêu lên ong ong, Thư Trừng cảm thấy chính mình đại khái ngủ mất thôi.

      Thư Trừng sờ sờ tóc, tóc khô rồi, đẩy đẩy Lê Dữ, “Được rồi, tắm .”

      Lúc Lê Dữ tắm, Thư Trừng lên giường ngồi, biết như thế nào, hôm nay trong lòng vô cùng hốt hoảng.

      để cho mình hốt hoảng, Thư Trừng đặc biệt cầm sách ở đầu giường lại đây xem.

      Mà Lê Dữ tắm xong, cũng vẫn luôn ở trước gương soi, nhìn trái nhìn phải, xác định trạng thái của mình tồi, lúc này mới ra khỏi phòng tắm.

      Cửa phòng vẫn luôn mở ra, mới vừa bước vào, bước chân liền dừng lại, “, tắm xong rồi.”

      Tay cầm sách của Thư Trừng khỏi mà run lên, cứng đờ mà ngẩng đầu lên, “À, vậy ngủ .”

      Lê Dữ quay đầu lại khóa cửa phòng lại, toàn bộ căn phòng ngay lập tức liền trở nên đóng kín. Trong phòng yên tĩnh lại, hai người đều nghe được tiếng tim đập thình thịch trong lòng mình.

      Lê Dữ cẩn thận đặt dép lê bên giường, Thư Trừng dám ngẩng đầu nhìn, chỉ cảm thấy được giường của mình lún xuống, sau đó là mùi hương của sữa tắm đánh úp lại.

      Lê Dữ được tự nhiên hỏi câu, “Em đọc sách sao?”

      Thư Trừng nhanh chóng để sách ở tủ đầu giường, rồi mới nằm xuống, “Đọc lúc, bây giờ buồn ngủ rồi.”

      Lê Dữ cũng nằm xuống, nhưng lại dám dựa gần Thư Trừng quá, có thể cảm giác được Thư Trừng căng thẳng.

      Lê Dữ cứng đờ mà nằm xuống, nhìn trần nhà, hề buồn ngủ.

      Nhưng vào lúc này, Thư Trừng trở mình, cánh tay nhàng đặt ở người Lê Dữ, đầu cũng dựa vào trước ngực .

      Lê Dữ trong lòng chấn động, chỉ nghe được Thư Trừng câu: “Lê Dữ, em vẫn còn chưa có quen, cho em chút thời gian.”

      Trong đáy lòng của tức khắc vui sướng vô cùng, cánh tay cũng ôm lên, “Có thể như vậy, rất thỏa mãn rồi.”

      Bên môi Thư Trừng nở ra nụ cười, ngửi mùi hương thoải mái người Lê Dữ, dần dần tiến vào mộng đẹp.

      Buổi sáng, hai người vẫn còn duy trì động tác tối hôm qua vào giấc ngủ, Lê Dữ tỉnh lại, dám cử động, sợ đánh thức Thư Trừng.

      lát sau, Thư Trừng mơ mơ màng màng mà tỉnh lại.

      Lê Dữ cười tiếng, “Chào buổi sáng.”
      Last edited: 20/11/20
      Tiểu Ly 1111, Mai Trinh, levuong10 others thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Công nhận bạn Dữ dễ thỏa mãn , hihi

    4. Mèo Lười Cận Thị

      Mèo Lười Cận Thị Well-Known Member

      Bài viết:
      124
      Được thích:
      1,214
      Chương 46: Tách ra

      Chủ nhật, hai người cũng chưa ra cửa, làm ổ ở nhà tốt qua ngày.

      Trải qua cả đêm, Thư Trừng cũng kháng cự cùng Lê Dữ ngủ chung như vậy.

      Thậm chí cảm thấy có hiệu quả yên giấc, mỗi khi tới gần , Thư Trừng liền rất nhanh vào giấc ngủ, ngủ đến vừa sớm vừa ngon.

      Khiến cho Lê Dữ cũng rất buồn bực.

      Thứ hai, Thư Trừng nghe đồng hồ báo thức vang lên rời giường.

      Thời gian còn rất sớm, Lê Dữ giấc ngủ sâu, cũng bị đồng hồ báo thức đánh thức, nhưng vẫn là ghé vào kia.

      Thư Trừng rửa mặt xong, sau đó ăn sáng, liền chuẩn bị làm.

      Trước khi làm, chạy đến phòng giọng dặn dò Lê Dữ: “Em làm đây, muốn ăn cái gì tự mình làm, cũng có thể kêu cơm hộp, buổi tối em trở về nấu cơm.”

      Lê Dữ nhàng lên tiếng, “Em phải làm?”

      “Ừm, em đây.”

      “Vậy em hôn chút rồi .” Lê Dữ mơ mơ màng màng mà .

      Thư Trừng dùng tay gõ đầu của , cự tuyệt cầu của , “Mặt cũng chưa rửa, răng cũng chưa đánh, tưởng bở.”

      Cự tuyệt xong Lê Dữ, Thư Trừng bình tĩnh mà rời .

      ***

      Sáng thứ hai luôn là bận rộn, vất vả hết tiết, Thư Trừng và Giả Dung Dung cùng đến nhà ăn ăn cơm.

      đường đến nhà ăn, Giả Dung Dung chế nhạo mà nhìn Thư Trừng: “Lê Dữ và ở cùng chỗ ?”

      “Cái này cũng bị biết được?” Thư Trừng kinh ngạc.

      “Tôi cũng là người dùng Weibo mà, và Lê Dữ cao điệu show ân ái, ai mà biết chứ.” Giả Dung Dung hừ tiếng.

      Thư Trừng lúc này mới nhớ tới, mẹ cũng dùng Weibo, vậy cũng biết Lê Dữ ở chỗ , nhưng vì sao lại có gọi điện thoại cho ?

      Thấy Thư Trừng hai mắt thất thần, Giả Dung Dung dùng khuỷu tay đụng Thư Trừng chút, “Tại sao lại trả lời tôi? suy nghĩ cái gì vậy?”

      Thư Trừng phục hồi tinh thần lại, “À, ấy đúng là ở chỗ tôi, nhưng mà qua hai ngày nữa phải .”

      “Vậy phải phòng ở sao? Cậu ấy ngủ chỗ nào?” Giả Dung Dung nghi hoặc hỏi.

      Thư Trừng được tự nhiên mà nhìn nhìn xung quanh, “Liền ngủ giường.”

      giường!” Giả Dung Dung kinh ngạc mà nhìn , “ như thế hai ngươi ngủ chung?”

      Thư Trừng khẽ gật đầu.

      “Vậy hai người ngủ với nhau rồi sao?” Giả Dung Dung tò mò hỏi.

      Mặt Thư Trừng trong nháy mắt đỏ lên, nhanh chóng che miệng Giả Dung Dung lại, “ bậy cái gì đó!”

      May mắn lúc này xung quanh ai, bằng cũng biết truyền thành bộ dáng gì.

      Giả Dung Dung lấy tay Thư Trừng ra, giọng điệu tiếc nuối mà , “Hai người quá cho lực (*) .”

      (*) cho lực, nguyên văn “bất cấp lực” (不给力): Dùng để hình dung khi tình huống thực và dự đoán mục tiêu của chính mình kém khá xa. Có ý là “Chẳng ra gì a”. Vốn là thuộc về ngôn ngữ internet, xuất sớm nhất ở bản phối tiếng Trung của hoạt hình Nhật Bản hài hước《Tây Du Ký: Điểm cuối của chuyến 》.

      thoạt nhìn rất thất vọng?” Thư Trừng liếc mắt nhìn ấy cái.

      “Lê Dữ chẳng lẽ liền nghĩ làm chút gì với sao? Cậu ấy chính là người đàn ông nha, gặp được người con mình liền muốn làm cái gì?” Giả Dung Dung vẻ mặt rối rắm mà .

      Thư Trừng bất đắc dĩ, “Trong đầu toàn nghĩ cái gì thế? Lê Dữ còn mà.”

      cái gì, bây giờ sinh viên đương khai phòng đều nhiều, huống chi là người trưởng thành.” Giả Dung Dung phản bác.

      Thư Trừng trừng ấy liếc mắt cái, “Chỉ có nghĩ nhiều, nhanh lên đến nhà ăn .”

      ***

      Thư Trừng cảm thấy thời gian ngày hôm nay đặc biệt dài lâu, buổi tối tan tầm là chuyện tầm thường, nhưng lại chờ mong nhiều hơn vài phần.

      Tiện đường đến chợ bán thức ăn mua chút đồ ăn trở về, Thư Trừng liền nện bước thoải mái mà trở về nhà.

      Vừa mới mở cửa tiến vào, Thư Trừng liền ngửi thấy mùi khói nồng đậm.

      ho khan vài tiếng, “Lê Dữ, làm cái gì vậy?”

      “Thư Trừng, em về rồi!” Ở trong phòng bếp Lê Dữ vui vẻ mà chạy ra tới.

      Nhìn Lê Dữ buộc tạp dề, cầm nồi sạn, Thư Trừng nhăn mày lại, “ nấu ăn?”

      “A, đúng!” Lê Dữ nhanh chóng chạy về phòng bếp, “Chờ làm xong món này, tụi mình liền có thể ăn cơm.”

      Thư Trừng yên tâm, nhanh chóng chạy vào phòng bếp, thấy phòng bếp khói đặc cuồn cuộn, tức khắc đau đầu lên, “ xào rau tại sao lại bật máy hút khói, còn có cửa sổ tại sao lại mở ra.”

      Thư Trừng bít mũi lại, đem máy hút khói và cửa sổ đều mở ra.

      Tức khắc, khói đặc trong phòng liền bắt đầu dần dần tiêu tán, mùi hương cũng dễ ngửi ít.

      “Khét rồi.” Lê Dữ nhìn đồ ăn trong nồi, có chút thất thần .

      Thư Trừng đỡ trán, “Buổi sáng phải , tối về em nấu cơm sao?”

      “Dù sao cũng có việc gì, muốn cho em về nhà liền ăn cơm liền mà.” Lê Dữ đem đồ ăn hơi khét chút bưng lên, “Em mang sang , bưng cơm.”

      Mặt Thư Trừng lộ vẻ hoài nghi, biết món ăn này có thể ăn được hay .

      bàn cơm có ba món ăn, hơn nữa món này là món thứ tư, chỉ là bề ngoài của mỗi món ăn đều phải quá tốt……

      Lê Dữ bưng cơm lại đây, ngồi xuống, chờ mong mà nhìn Thư Trừng, “Em nếm thử xem.”

      Thư Trừng nhận lấy đũa, có chút chần chờ mà nhìn , ở dưới ánh mắt cổ vũ của Lê Dữ, ăn ngụm.

      Ngay sau đó sắc mặt kinh ngạc lên, “Mùi vị giống như tồi đó?”

      Vốn dĩ cho rằng khó có thể nuốt xuống, nghĩ tới cũng tệ lắm.

      quả nhiên là có thiên phú.” Lê Dữ kiêu ngạo mà ngẩng đầu, chạy tới bàn trà ở bên kia cầm lấy di động, “ tới chụp mấy tấm, chia sẻ cho fans xem.”

      Tách tách.

      Lê Dữ liền viết dòng Weibo đăng lên.

      Lê Dữ: Lần đầu tiên nấu ăn. (v^ _ ^)v

      Thuận tiện kèm theo mấy tấm ảnh.

      Ở trong quá trình này, Thư Trừng lại nếm mấy món khác, mùi vị vẫn còn được, ăn ngon , ít nhất có thể nuốt xuống.

      đả kích tính tích cực của Lê Dữ, Thư Trừng vẫn là khích lệ , “Vẫn được, nếu là luyện nhiều thêm, sau này càng tốt.”

      “Ăn ăn .” Lê Dữ cũng bắt đầu ăn.

      Lê Dữ đối với chính mình lần đầu tiên xuống bếp, thỏa mãn đến được, thế cho nên cảm thấy chính mình giống như là làm bàn lớn món ngon mỹ vị vậy.

      “Sau này mấy ngày cơm tối nấu.” Lê Dữ vỗ bộ ngực, tự hào mà .

      Thư Trừng co rút khóe miệng, muốn cự tuyệt, rồi lại thể ra miệng.

      ***

      Đàn ông ngay thẳng chụp ảnh là có thẩm mỹ gì, Lê Dữ trực tiếp chụp ảnh liền đăng lên.

      Cho nên mấy món ăn trong ảnh thoạt nhìn có chút thảm nỡ nhìn.

      Fans thấy được, cũng sôi nổi phun tào (*).

      (*) Nguyên văn là “thổ tào” (吐槽) thổ: phun, ói, nôn; tào: máng, tàu ngựa, rãnh; chỉ hành vi tìm điểm thiếu sót, sơ hở trong hành động lời của người khác để chen lời thắc mắc hay than thở. Chủ yếu mang tính vui đùa. Đâm; chọc; móc. (Nguồn: Góp nhặt từ QT và Internet).

      —— Đừng cho em, đây là làm cho chị ăn……

      —— Tui dùng kính lúp dày như tường thành fans vậy, đều cảm thấy mấy món ăn này ăn ngon……

      —— Lần đầu tiên bởi vì idol làm chuyện mà thổi ra miệng……

      —— Cái này có thể ăn sao???

      —— Lê Dữ, phải là muốn cố ý độc chết chị chứ……

      —— Woa! Mâm đẹp! (Lê Dữ bảo trọng, em chỉ có thể thổi đến đây.)

      —— Các bạn cảm thấy đàn ông biết nấu cơm rất hấp dẫn sao? Tui cảm thấy thoạt nhìn còn có thể nha. [cười khóc]

      Lê Dữ ăn cơm xong, hưng phấn mà vào Weibo, phát tất cả bình luận nóng hổi đều là phun tào.

      cam lòng, @Thư_Trừng, bảo cho các fans.

      [Trả lời] Lê Dữ: Em cho các ấy, đồ ăn nấu thế nào. @Thư_Trừng

      “Mau vào Weibo .” Lê Dữ với Thư Trừng.

      Thư Trừng thấy có bộ dáng vẻ mặt cao hứng, đại khái biết sao lại thế này.

      Vừa vào Weibo, quả nhiên phát bị fans ghét bỏ.

      Thấy @ chính mình, Thư Trừng cũng trả lời ở phía dưới: Ừm, ăn ngon.

      —— Chị , có phải chị bị Lê Dữ uy hiếp hay , cho nên mới ra loại lời này?

      —— Đừng cố giữ mặt mũi thay ấy, ăn ngay , chúng em có thể tiếp thu.

      —— Tui thua rồi, kính lúp của chị so với tui còn dày hơn.

      —— Tui tin, có phải Lê Dữ cầm di động của chị trả lời hay ?

      —— Hoa thức thổi đệ nhất nhân, ha ha ha……

      ……

      Thư Trừng xem bình luận, cũng khỏi bật cười, “Em giải thích, các ấy tin đó thôi.”

      Lê Dữ bực mình mà đặt di động xuống, “ rửa bát.”

      “Bát cứ để em tới rửa .” Thư Trừng nhanh chóng .

      “Em làm cả ngày rồi, khẳng định mệt mỏi, em tắm , tới rửa bát cho.” Lê Dữ kiên trì.

      Thư Trừng hơi hơi mỉm cười, cảm thấy chính mình giống như nuôi chàng ốc đồng (*), cái gì đều cần sầu.

      (*) Nguyên văn là “điền loa tiên sinh” (田螺先生): Ý chỉ người đàn ông ở sau lưng yên lặng bảo vệ bạn, trả giá vì bạn, cầu báo đáp.

      ***

      Lê Dữ ở chỗ của Thư Trừng, hồi lâu mà trải qua cái kỳ nghỉ yên tĩnh.

      Mỗi ngày ôm người ngủ, còn có thể ngủ đến tự nhiên tỉnh, cái này làm cho có chút vui đến quên cả trời đất.

      Tần vẫn luôn gọi điện thúc giục, Lê Dữ cho dù muốn bỏ qua, cũng bỏ qua được, phải trở về làm việc.

      “Ngày mai phải về Tân Thành rồi.” Lê Dữ nằm ở giường nhàng mà .

      Cả người Thư Trừng cứng đờ, giọng hỏi: “Ngày mai mấy giờ?”

      “10 giờ sáng phải bay rồi.” Lê Dữ trả lời.

      “Khi đó em dạy học, thể tiễn được.” Thư Trừng nghiêng người đưa lưng về phía Lê Dữ.

      Lê Dữ tay kéo Thư Trừng qua, rồi mới vùi đầu ở chỗ cổ , hít hơi sâu, “ muốn tách ra với em.”

      Thư Trừng xoay người, ôm lại , “Chờ em nghỉ phép, em liền tìm .”

      “Vậy còn có thời gian dài đó.” Lê Dữ rầu rĩ mà .

      Hai người đều bỏ được ly biệt, nhưng lại biết đây là cách nào ngăn cản, chỉ có thể cố gắng tận dụng thời gian ở bên nhau.

      Suốt đêm, Lê Dữ đều ôm Thư Trừng, rất có loại ý vị tuyệt buông tay.

      Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức reo lên.

      Thư Trừng rời khỏi giường, Lê Dữ cũng mơ mơ màng màng mà ngồi dậy. uể oải mà dựa vào đầu giường, phảng phất giống như tất cả tinh thần đều bị hút sạch rồi vậy.

      Thư Trừng trước khi , lại đây hôn lên gương mặt , “Em đây, tới sân bay rồi hãy nhắn tin cho em.”

      Lê Dữ tay kéo Thư Trừng vào trong lòng, trong giọng che giấu được mất mát, “Nhớ mỗi ngày đều phải liên lạc với .”

      “Ừm.” Thư Trừng trầm thấp mà lên tiếng.

      ***

      Trước lúc máy bay và xuống máy bay, Lê Dữ đều nhắn tin cho Thư Trừng.

      Thư Trừng cũng bảo cố gắng chăm sóc chính mình.

      Tần tới đón Lê Dữ, nhìn thấy Lê Dữ khuôn mặt suy sụp, lại dùng ánh mắt giết người nhìn ta, ta cạn lời mà : “Em có cần đến nỗi này sao, nhìn giống như nhìn kẻ thù vậy.”

      Lê Dữ cao ngạo lạnh lùng mà khẽ hừ tiếng, rồi mới liền lên xe.

      Xe rời khỏi sân bay, Tần liền trò chuyện chút với , “Lần này nghỉ phép như thế nào?”

      “Rất tốt, chỉ cần gọi điện thoại tới đây.” Lê Dữ ngồi ở phía sau vứt cho ta cái liếc mắt.

      biết em muốn tách ra với Thư Trừng, nhưng em cứ thể làm việc nha.” Tần thở dài.

      “Mấy ngày nay có lịch trình gì?” Lê Dữ hỏi.

      “Có cái gameshow chương trình truyền hình thực tế mời, em muốn hay ?” Tần nhìn gương chiếu hậu hỏi.

      Nhớ tới chuyện lần trước bị hãm hại, Lê Dữ liền đối với chương trình truyền hình thực tế có hứng thú, lắc đầu, “ từ chối , em muốn tham gia show thực tế gì đó đâu……”

      “Trước hết em hãy nghe xong .” Tần ngắt lời , “Là mời em và Thư Trừng hai người, chương trình truyền hình thực tế tình lữ đương chân , hai người là khách mời duy nhất.”

      Trong nháy mắt mắt Lê Dữ sáng ngời, “Em và Thư Trừng hai người?”

      Ý nghĩa này lúc làm việc cũng có thể cùng Thư Trừng ở bên nhau, đương nhiên nguyện ý.

      “Đúng vậy, video Sao Biển muốn làm tiết mục chương trình truyền hình thực tế như vậy, bây giờ phải có rất nhiều tiết mục minh tinh đương giả tưởng sao, bọn họ muốn làm tình lữ chân . Em và Thư Trừng ở mạng rất hot, cho nên bọn họ muốn mời hai người tham gia.” Tần giải thích.

      Lê Dữ tuy rằng nguyện ý, nhưng cũng muốn hỏi ý kiến của Thư Trừng chút, “Vậy tối nay em hỏi Thư Trừng chút.”
      Last edited: 13/6/21
      nkhanh3324, Mai Trinh, levuong13 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Dạo này kén truyện cực kì, đọc vừa ý được bộ nào. Tình cờ thấy bộ này up chương mới nên vô xem thử. Mới đọc văn ân thôi là thấy cuốn rồi. Cảm ơn bạn rất nhiều vì edit. Mình nhảy hố và ủng hộ bạn nhiệt tình ❤❤❤
      Mèo Lười Cận Thị thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :