1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi một chút cũng không đáng yêu [Giới giải trí] - Mộc Kim An

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mèo Lười Cận Thị

      Mèo Lười Cận Thị Well-Known Member

      Bài viết:
      124
      Được thích:
      1,214
      Chương 33: Món quà

      Tốc độ chuyển phát nhanh rất mau, giữa trưa ngày hôm sau, Thư Trừng liền nhận được tin nhắn.

      Sau khi nhận được chuyển phát nhanh, Thư Trừng liền trước bước xé bỏ tin nhắn hộp.

      sợ sau khi về nhà tin nhắn hộp bị Phùng Lan thấy được, đến lúc đó dễ giải thích.

      hộp tờ giấy chuyển phát nhanh dính quá chặt, Thư Trừng ở dưới lầu xé hồi lâu mới xong.

      Trong quá trình bước lên cầu thang, Lê Dữ liền nghe máy.

      xem tin nhắn chuyển phát nhanh biểu ký nhận, em nhận được đồ chuyển phát nhanh rồi sao?” Lê Dữ có chút nóng vội hỏi.

      Thư Trừng nhìn nhìn cái hộp tay, cười : “Nhận được rồi, bên trong là đồ gì vậy?”

      cho em đâu, dù sao là bất ngờ, mở ra em biết thôi.” Lê Dữ thần bí hề hề mà .

      Hỏi ra cái gì, Thư Trừng tiếng tạm biệt với , liền cúp máy.

      Vào phòng, Thư Hàng ở phòng khách xem TV, Phùng Lan ở phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, mà Đào Dĩ Tình còn lại là tránh ở trong phòng.

      Thư Trừng vào phòng, liền thấy Đào Dĩ Tình cầm di động ngẩn ngơ, lắc đầu than , chuyện cảm tình này nào có dễ dàng là có thể giải quyết như vậy.

      Từ trong ngăn kéo lấy kéo ra, Thư Trừng liền bắt đầu mở ra hộp chuyển phát nhanh.

      Hộp chuyển phát nhanh mở ra, bên trong còn có cái hộp khác, nghi hoặc mà mở ra xem, sắc mặt kia trong nháy mắt liền thay đổi.

      Son môi Chanel đặt trong hộp cách chỉnh tề, Thư Trừng đếm đếm, loạt mười thỏi, tổng cộng năm hàng, màu son có lặp lại.

      Thư Trừng đỡ trán, cảm thấy đây phải là bất ngờ mà là kinh hách.

      “Tại sao lại có nhiều son môi như thế, ai tặng vậy? Chị họ tự mình mua sao?” Đào Dĩ Tình biết lúc nào đứng ở sau lưng Thư Trừng, ấy nhìn son môi kinh hô tiếng.

      Thư Trừng canh lời mà : “Em cảm thấy chị có tiền rảnh rỗi dùng lần mua nhiều son môi như thế sao?”

      Bình thường hay dùng son môi, chỉ mua hai thỏi để ở trong nhà. Bây giờ nhiều như thế dùng đến bao giờ mới hết đây……

      “Ai mà có tiền như thế tặng nhiều son môi cho chị họ như thế?” Ánh mắt Đào Dĩ Tình lập tức trở nên nhiều chuyện lên, “Nên phải là người nào đó theo đuổi ?”

      Thư Trừng ở trong lòng nhanh chóng tìm kiếm lý do thoái thác, bình tĩnh mà đẩy cái hộp, “Em muốn chọn mấy thỏi hay ?”

      Đào Dĩ Tình nhìn son môi sững sờ, trong nháy mắt liền lắc lắc đầu, lời lẽ chính đáng mà , “ được, đây là người ta tặng cho chị họ, em thể lấy.”

      Thư Trừng suy nghĩ chút, liền nhắn tin với Lê Dữ.

      Thư Trừng: tặng em nhiều son môi như thế làm cái gì?

      Lê Dữ: Có phải rất bất ngờ hay ? [nhếch miệng]

      Cũng ……

      Thư Trừng: Em phải dùng đến bao giờ mới có thể dùng hết……

      Lê Dữ: Dùng hết cứ tặng cho người khác , có ý kiến nha. ^_^

      Thư Trừng: nghe ai muốn tặng son môi làm quà?

      Lê Dữ: Dịch Nam với , ta các đều thích son môi, tặng cái này sai.

      Thư Trừng: Vậy ta nhất định với muốn tặng mấy thỏi sao?

      Lê Dữ: Cái này trái lại chưa từng , lại biết em thích màu son nào, liền dứt khoát mua thêm mấy thỏi.

      Thư Trừng: Em cho em họ em mấy thỏi có được ?

      Lê Dữ: Chỉ cần ấy giới thiệu bạn trai cho em là được, liền sao cả. ╯^╰

      Thư Trừng:……

      còn nhớ .

      Thư Trừng: yên tâm , đâu.

      ***

      Buông di động xuống, Thư Trừng liền với Đào Dĩ Tình vẻ mặt nhiều chuyện: “Em có thể chọn mấy thỏi, sao cả.”

      Đào Dĩ Tình nhạy bén mà cảm giác được tia kỳ quái, ấy nhìn chằm chằm Thư Trừng lúc lâu, “Chị họ có phải đương hay ?”

      “Vì sao lại như thế?” Thư Trừng sửng sốt.

      “Trước kia người theo đuổi chị họ cũng rất nhiều nha, nhưng mà trước nay chưa từng nhận quà của bọn họ. Nhưng lúc này đây chị thế nhưng nhận lấy, còn là món quà quý như thế. Cho nên em đoán đối phương khẳng định là đơn giản đâu.” Đào Dĩ Tình phân tích.

      Thư Trừng dựng thẳng lên ngón trỏ thở dài tiếng, “ giọng chút, đừng để cho bố mẹ chị nghe thấy.”

      “Vì sao lại thể cho cậu mợ vậy?” Đào Dĩ Tình vô cùng khó hiểu.

      mặt Thư Trừng lên tia rối rắm, “Chị mới vừa đương, vẫn chưa ổn định, thể .”

      “À, lý do của chị họ khác với em lắm.” Đào Dĩ Tình hiểu mà gật gật đầu.

      “Em đáp ứng chị thể cho bất kỳ ai, biết ?” Thư Trừng mím môi .

      Đào Dĩ Tình lập tức gật gật đầu.

      “Cho nên, chọn , chọn màu son em thích .” Thư Trừng đưa hộp tới trước mặt ấy, cười .

      Đào Dĩ Tình nhìn nhìn Thư Trừng, lại nhìn nhìn cái hộp, ấy nuốt nuốt nước miếng, “Đây là phí giữ miệng sao?”

      “Đúng thế, cho nên nhất định phải giữ bí mật nha.” Thư Trừng hơi hơi mỉm cười.

      Đào Dĩ Tình hoa cả mắt mà chọn son môi, ấy cảm thấy đến cửa hàng chọn lựa khác biệt gì hết, hội chứng rối loạn lựa chọn trực tiếp bùng nổ.

      Thấy ấy do dự, Thư Trừng liền hỏi: “Chọn thỏi nào?”

      Đào Dĩ Tình mở tay ra, có bốn thỏi son làm cho ấy do dự. “Em biết chọn thỏi nào cả.”

      “Đều cầm hết .” Thư Trừng hào sảng mà vẫy vẫy tay.

      Đào Dĩ Tình lắp bắp mà nhìn Thư Trừng, “, ư?”

      Thư Trừng cười gật đầu, “Cầm , mấy thỏi son này chị dùng hết.”

      “Chị họ, có thể tiết lộ chút đối phương là ai hay ?” Ngọn lửa nhiều chuyện của Đào Dĩ Tình hừng hực dâng lên, loại thủ đoạn vung tiền như rác này, đối phương thoạt nhìn liền rất có tiền.

      Tay cất hộp của Thư Trừng chợt dừng, quay đầu lại, cười tủm tỉm mà : “Cái này là bí mật, thể được.”

      Đào Dĩ Tình cũng nhụt chí, ôm thỏi son cười đến rất vui vẻ, “Lần này tới cũng mệt, có bạn trai, còn có nhiều thêm bốn thỏi son.”

      Thư Trừng dở khóc dở cười, “Tại sao em lại lấy bạn trai so sánh với son môi.”

      Đào Dĩ Tình hừ : “ ta ngay cả son môi đều bằng, ít nhất son môi có thể làm cho tâm tình của em vui vẻ, ta chỉ biết khiến cho em khổ sở.”

      ***

      Vốn là tới cửa ải cuối năm, Đào Dĩ Tình ở lại lâu, ngày hôm sau liền trở về nhà.

      Thư Trừng tự nhiên nặng bên này bên kia, tìm mấy thỏi son màu thích hợp cho mẹ dùng, mượn hoa hiến Phật mà tặng.

      Phùng Lan cầm son môi, vui tươi hớn hở hồi lâu.

      Thư Trừng thầm nghĩ, nếu mà mẹ biết mấy thỏi son môi này là Lê Dữ tặng, chỉ sợ là phát điên.

      Phùng Lan điên, nhưng Thư Hàng sắp tức chết rồi.

      Con tặng quà cho mẹ tặng cho bố, ràng là bất công nha.

      Thư Hàng tức giận đến cơm trưa cũng ăn được.

      Cũng may Thư Trừng còn có nhãn lực, buổi chiều chạy tới trung tâm mua sắm mua cà vạt trở về.

      Thư Hàng mở ra vừa thấy, cũng tức khắc mặt mày hớn hở, quên luôn chuyện buổi sáng.

      Thu phục xong bố mẹ, chính Thư Trừng cũng thở dài nhõm hơi.

      ***

      Thư Trừng cài đặt Weibo của Lê Dữ thành đặc biệt chú ý, chỉ cần vào Weibo, liền nhận được nhắc nhở.

      mở ra vừa thấy, ra lại là cái quảng cáo.

      Gần đây mức độ nổi tiếng của Lê Dữ đột ngột tăng lên, quảng cáo phát ngôn cũng trở nên nhiều hơn.

      Quảng cáo lần này là nhãn hiệu phấn mắt trang điểm nào đó, bây giờ nhà quảng cáo đều biết nam minh tinh có nhiều fans nữ, cho nên rất nhiều phát ngôn phấn mắt trang điểm đều là nam minh tinh, như vậy gia tăng sức mua của các fans lớn.

      Quảng cáo phấn mắt trang điểm của Lê Dữ vừa ra, lập tức liền bùng nổ.

      Nguyên nhân , Lê Dữ ở trong quảng cáo vẽ phấn mắt. Xưa nay Lê Dữ đều trang điểm tương đối nhạt, đột nhiên trang điểm đậm, quả thực có cảm giác giống nhau.

      Má ơi tui muốn ngủ ấy: Hôm nay cũng muốn lần, để cho tui ngủ tinh này .

      Tiểu khả ái theo em : Waldemar! Xem tui lướt tới cái gì nè? Đây vẫn là Lê Dữ mà tui biết sao?

      Là Lê Dữ đó: Còn có thể cái gì, mua mua mua!!!

      Chocolate vị Phao Phao: Thao! Để cho tui chà đạp ấy !

      Cạch cạch cạch: Nghiêng cái lầu, cầu hướng dẫn vẽ phấn mắt……

      Tiểu khả ái cá chép: Trả tiểu khả ái lại cho tui!!

      Đừng nhìn, ở giường tui: Con trai trưởng thành chính là giữ được rồi…… [hút thuốc]

      ***

      Thư Trừng xem hết cái quảng cáo, cũng là hít hà hơi, bởi vì trước sau tương phản xác có hơi lớn.

      Hai người gọi điện thoại, Lê Dữ liền ở trong điện thoại hưng phấn, “ nhận được quà rồi, sau này muốn mỗi ngày đều đeo!”

      “Lúc đóng phim làm sao bây giờ?” Thư Trừng cười .

      “Đóng phim tháo ra, đóng lại mang vào thôi.” Lê Dữ trả lời.

      “Em nhìn thấy quảng cáo hôm nay quay.” Thư Trừng giọng , “Cảm giác so với ngày thường thực giống nhau.”

      Lê Dữ thở dài hơi, “ cũng cảm thấy vậy, nhưng có cách nào, bởi vì là quảng cáo phấn mắt, cho nên phải vẽ phấn mắt.” Sau đó cẩn thận hỏi: “Có phải em có biện pháp tiếp thu hay ?”

      đâu, độ tiếp thu của em rất cao, cần lo lắng đâu.” Thư Trừng an ủi .

      Đầu kia điện thoại Lê Dữ nghe xong đáp án này, cũng yên tâm, “Sau khi qua Tết Lịch khoảng thời gian rảnh rỗi, đến lúc đó liền có thể tìm em rồi.”

      cần đóng phim mới sao?” Thư Trừng hỏi.

      “Vừa mới chọn bộ kịch bản, còn chưa có thông báo chính thức, vào tổ cũng phải chờ ba bốn tháng.” Đây cũng coi như là bí mật, nhưng Lê Dữ lại dễ như trở bàn tay mà cho Thư Trừng.

      “Sau khi qua Tết Lịch, em liền trở về Thanh Viễn làm.” Trong lòng Thư Trừng tự nhiên cũng rất nhớ Lê Dữ, , “Đến lúc đó, tới Thanh Viễn tìm em .”

      Bỗng dưng, “Thư Trừng, rất nhớ em.” Lê Dữ trầm giọng mà câu.

      Trái tim Thư Trừng đập lỡ nhịp, mím môi, “Rất nhanh tụi mình có thể gặp mặt.”

      “Tại sao em lại nhớ ? Chẳng lẽ em cũng nhớ sao?” Lê Dữ có chút hài lòng.

      Thư Trừng chuyển đề tài, “Son môi tặng cho em, em tặng mấy thỏi cho mẹ em rồi, bà ấy rất là thích.”

      “Dì thích tốt rồi. Em có cho bọn họ quan hệ của và em hay ?” Lê Dữ hỏi.

      có, em sợ lộn xộn.” Thư Trừng trả lời.

      Lê Dữ thở ngắn than dài, “Cũng biết lúc nào tụi mình mới có thể công bố đây.”

      cứ cố gắng làm việc trước .” Thư Trừng bất đắc dĩ.

      “Gần đây nhận quảng cáo, lại có gameshow, kiếm lời ít tiền, đến lúc đó giao hết số tiền đó cho em.” Lê Dữ hưng phấn mà đưa ra ý kiến.

      “Em thiếu tiền dùng, cứ giữ lại .”

      được! Có người cho , nếu em giúp giữ tiền, liền đại biểu cho em chạy thoát.” Lê Dữ giọng điệu nghiêm túc mà .

      “Bên cạnh đều là người gì vậy? Đừng theo chân bọn họ học mấy cái lung tung rối loạn này.” Thư Trừng cắn chặt răng.

      cảm thấy bọn họ rất đúng.” Lê Dữ kiên trì với ý kiến của mình.

      “Em nhận đâu.” Thư Trừng cũng kiên định mà .

      Lê Dữ hừ tiếng, sau đó lại nghĩ tới, “Thiếu chút nữa bị em lừa vòng quanh, em còn chưa có nhớ đâu!”

      nhớ!” Thư Trừng thẳng .

      Tần con đều là khẩu thị tâm phi (*), khẳng định em nhớ .” Lê Dữ đắc ý dào dạt mà .

      (*) Khẩu thị tâm phi (口是心非): Ngoài miệng là phải, trong lòng nghĩ là trái, chỉ dối trá. Tương tự với câu thành ngữ Việt Nam: “Miệng đằng, lòng nghĩ nẻo”.

      Thư Trừng cứ cảm thấy Lê Dữ học hư, hề là Lê Dữ đơn thuần dễ lừa trước kia nữa……
      Last edited: 13/6/21
      nkhanh3324, Mai Trinh, levuong15 others thích bài này.

    2. Mèo Lười Cận Thị

      Mèo Lười Cận Thị Well-Known Member

      Bài viết:
      124
      Được thích:
      1,214
      Chương 34: Hôn hôn

      Ăn Tết đơn giản chính là các loại thăm người thân, ăn tiệc cưới, Thư Trừng thích náo nhiệt, thành thành mà làm tổ ở nhà.

      Cuối năm, Thư Trừng lần nữa trở lại Thanh Viễn, kỳ nghỉ của dài hơn so với người khác, cũng nên thấy đủ.

      làm ngày đầu năm, ánh mắt đầu tiên Thư Trừng thấy Giả Dung Dung liền cười.

      Giả Dung Dung buồn bực mà nhíu mày, “ là người thứ tư thấy tôi liền cười.”

      có việc gì có việc gì, chỉ tròn chút.” Thư Trừng nhìn Giả Dung Dung mặt tròn vòng, nhanh chóng an ủi ấy tiếng.

      cần gạt tôi, tôi cân rồi, nặng lên tám ký!” Giả Dung Dung thở phì phì mà .

      “Nhất định là mùa đông mặc quần áo quá nhiều mới như vậy.” Thư Trừng lại câu.

      “Tôi cởi hết quần áo, chỉ mặc áo ngủ, chỉ thiếu trần truồng mà đứng ở cân điện tử.” Giả Dung Dung mắt trợn trắng, ngồi xuống.

      Thư Trừng nghĩ ra lời an ủi gì, nghẹn lâu mới : “Kỳ , như vậy cũng rất đẹp, làn da thoạt nhìn rất tốt.”

      “Cảm ơn an ủi tôi, nhưng bây giờ tôi bình tĩnh được, tôi sợ đến lúc đó dạy học, tụi sinh viên cười nhạo tôi.” Giả Dung Dung có chút uể oải.

      “Trong lúc béo lên, bọn họ cũng béo lên, cần lo lắng.” Thư Trừng cười .

      “Cũng đúng ha, Tết nhất này, lại phải chỉ có mình tôi ăn quá nhiều.” Giả Dung Dung tức khắc cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn.

      Thấy an ủi ấy xong, Thư Trừng liền ngồi xuống làm việc.

      Giả Dung Dung nhìn chằm chằm Thư Trừng, mặt cho dù cúi đầu cũng có cằm đôi, “Thư Trừng, ở nhà ăn Tết ăn cái gì? Tại sao lại cảm giác chút cũng béo lên vậy.”

      “Thịt cá, phối hợp chay mặn.” Thư Trừng cũng ngẩng đầu lên mà trả lời.

      “Ăn nhiều như thế, thế nhưng cũng chưa béo lên.” Giả Dung Dung kinh ngạc.

      là người so với người tức chết nha.

      “Tôi còn tốt, thể chất phải dễ béo.” Thư Trừng trả lời.

      “Thư Trừng, biết những lời này có bao nhiêu làm người hận sao!” Giả Dung Dung cắn răng .

      Thư Trừng lập tức mím môi, “Tôi câm miệng.”

      “Tôi ăn Tết cũng dám thăm người thân, tất cả đều là hỏi có bạn trai hay , lúc nào kết hôn, tôi giúp giới thiệu nha, phiền đến sắp chết rồi.” Giả Dung Dung cau mày .

      “Cho nên tôi đều muốn , trừ phi bất đắc dĩ.” Thư Trừng nâng đầu .

      “Năm nay nguyện vọng là tìm được bạn trai.” Giả Dung Dung nắm tay lại .

      “Cố lên, nhất định có thể.” Thư Trừng cổ vũ ấy.

      sao? có nghĩ tìm bạn trai?” Giả Dung Dung thò đầu ra hỏi.

      Thư Trừng tức khắc nghẹn lời, ngượng ngùng mà cười vài tiếng, “Cái này…… trước mắt còn suy xét……”

      “Được! Vậy chúng ta cùng nhau cố lên!”

      ***

      Mỗi học kỳ gặp được sinh viên tuy rằng giống nhau, nhưng là cho Thư Trừng cảm giác lại khác mấy.

      Môn tự chọn chuyên ngành đối với bọn họ mà , chỉ là vì học phần.

      Thư Trừng cũng thêm ràng buộc bọn họ nhiều lắm, trừ bỏ khi chính mình ngẫu nhiên bị trêu chọc, Thư Trừng mới có thể lấy ra uy nghiêm của giảng viên.

      Cuối tuần này, Thư Trừng trước tiên mua rất nhiều đồ ăn, bởi vì Lê Dữ tới Thanh Viễn, muốn chủ nhật tới đây gặp mặt .

      Tuyên truyền điện ảnh bắt đầu, thành phố Thanh Viễn tự nhiên cũng là thành phố trong đó, cho nên Lê Dữ mới có thể có thời gian tới đây.

      Thư Trừng có đôi khi cảm thấy, bọn họ đương so với xa còn phải càng thêm gian nan, nhưng là cũng làm cho cả hai càng thêm quý trọng thời gian ở chung.

      Thứ bảy.

      Thư Trừng dậy tương đối muộn, giữa trưa chỉ là tùy tiện làm hai món ăn.

      Buổi chiều là thời gian quét dọn.

      vừa mới quét dọn xong, ngoài cửa liền vang lên trận tiếng đập cửa.

      Thư Trừng có chút nghi hoặc, nhớ hôm nay có người nào muốn tới đây mà?

      đến chỗ lối vào, từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, đỉnh đầu mũ lưỡi trai màu đen ánh vào mi mắt, trong lòng Thư Trừng lộp bộp chút, tức khắc liền có suy đoán.

      Chỉ thấy mũ lưỡi trai ngẩng đầu, hướng về phía mắt mèo hơi hơi mỉm cười, cũng thấy được khuôn mặt quen thuộc kia.

      Trong nháy mắt, trong lòng Thư Trừng liền như là bị cảm xúc kỳ lạ gì đó tràn ngập, có chút chua lại có chút ngọt.

      gấp chờ nổi mà mở cửa, Lê Dữ liền lắc mình cái tiến vào.

      Cửa đóng lại cùng lúc, Lê Dữ cũng tay ôm Thư Trừng vào trong lòng.

      rất nhớ em đó.” Giọng Lê Dữ khàn khàn, lộ ra vài phần mỏi mệt.

      Trong mũi Thư Trừng tràn đầy mùi hương người Lê Dữ, vừa là yên tâm, vừa là ngọt ngào.

      phải ngày mai mới tới sao?” Giọng của nghe thấy có chút run.

      tới Thanh Viễn, biết em ở nhà, có cách nào nhưng mà tới tìm em.” Lê Dữ trầm giọng mà , “Thư Trừng, nhịn được.”

      Cái ôm này có hơi chặt, cũng có chút lâu.

      Hai người đều có loại cảm giác khác thường mất mà tìm lại được, vì thế đều siết chặt cánh tay, ôm đối phương chặt, giống như sợ đối phương chạy vậy.

      Nếu phải tiếng chuông di động của Lê Dữ reo lên, cái ôm này có lẽ còn dừng lại.

      Lê Dữ buông tay ra, nghe máy, “Alô? Tần.”

      “Em lại chạy đâu rồi!” Đầu kia điện thoại Tần rít gào.

      Lê Dữ thầm liếc mắt nhìn Thư Trừng cái, liền thanh giọng mà : “Ở trong nhà bạn .”

      phải ngày mai cho hai đứa gặp mặt sao?” Tần bất mãn .

      “Em nhịn được.” Lê Dữ có chút ủy khuất.

      “Trước 7 giờ tối cần phải trở về cho , bằng , sau này em cũng đừng muốn trở ra!” Tần tức giận mà cúp máy.

      Tiếng chuyện của Tần có hơi lớn, cho dù mở loa ngoài, Thư Trừng cũng nghe ràng.

      liếc mắt nhìn Lê Dữ cái, “ lại là lén chạy ra?”

      Lê Dữ ngoan ngoãn mà ừ tiếng, “ nhớ em mà.”

      “Ngày mai gặp mặt cũng giống nhau mà, tại sao lại nghe lời người đại diện?” Thư Trừng có chút đau đầu.

      “Hồi nãy em cũng phải là ý này mà, ôm chặt đó.” Lê Dữ khoa tay múa chân chút.

      Thư Trừng thẹn thùng mà trừng mắt liếc mắt nhìn Lê Dữ cái, liền phút chốc tự vào phòng khách.

      Lê Dữ thuần thục mà thay dép lê, theo Thư Trừng tới phòng khách, “Em đừng nóng giận, hồi nãy cũng ôm chặt.”

      “Lê Dữ, im !” Thư Trừng khó thở.

      Lê Dữ lập tức im miệng, đôi tay vâng lời mà rũ xuống, ngoan ngoãn mà đứng ở kia.

      Thấy như thế, Thư Trừng bất đắc dĩ, “Muốn uống nước ?”

      Lê Dữ ghi nhớ lời mới vừa rồi, cho nên nhanh chóng gật gật đầu.

      “Ngồi , em rót nước cho .” Thư Trừng chỉ chỉ sofa, liền xoay người vào phòng bếp.

      Bưng nước lại đây Thư Trừng thấy Lê Dữ vẫn mím môi chặt như cũ, bất đắc dĩ mà : “ có thể chuyện rồi.”

      Lê Dữ lập tức mở miệng hít thở : “Nín chết rồi.”

      Thấy mắt hơi có tia máu, Thư Trừng biết nghỉ ngơi tốt, “Gần đây có phải rất mệt hay ?”

      Lê Dữ uống ngụm nước, thấm giọng đỡ khát, “Vẫn ổn, chỉ là tuyên truyền điện ảnh mà thôi.”

      “Sau khi phim mới thông báo chính thức, liền phải vào tổ sao?” Thư Trừng có chút đau lòng mà nhìn .

      “Sắp rồi, liền thông báo chính thức trong mấy ngày này.” Lê Dữ trả lời.

      Thư Trừng nhàng thở dài, “Làm liên tục cũng quá mệt mỏi, ngủ cũng ngủ ngon.”

      Lê Dữ cười tủm tỉm mà : “Nếu em hôn chút, bảo đảm nạp đầy máu sống lại.”

      Thư Trừng hơi hơi nhíu mày, kề sát Lê Dữ : “Gần đây tiếp xúc người nào vậy? Ở đâu học mấy thứ lung tung rối loạn này thế?”

      Chợt tới gần, Lê Dữ lập tức liền ngây ngẩn cả người, nhưng giây tiếp theo, Thư Trừng ngồi về chỗ cũ.

      Trong lòng Lê Dữ có chút mất mát, nhưng mặt lại chút ra, “ tiếp xúc người rất nhiều nha, hết ngày đêm cũng xong đâu.”

      “Có mấy thứ cần học bậy, biết ?” Thư Trừng sắc mặt nghiêm túc mà .

      giống như giáo dạy dỗ học sinh, giống như sợ học sinh vào nhầm con đường lạc lối vậy.

      Lê Dữ nghiêm túc gật đầu, “ học.”

      ***

      Thư Trừng thay đổi đề tài, “Em thấy ‘Thời gian’ lại đạt được mấy cái giải thưởng, nghe còn muốn ở TV truyền phát tin lần hai, chúc mừng .”

      “Đạo diễn Lý hẹn thời gian mời nhân viên chủ yếu của đoàn phim tụ họp với nhau, mở bữa tiệc chúc mừng đâu.” Lê Dữ híp híp mắt cười .

      “Bộ điện ảnh bây giờ của còn phải là đạo diễn Lý quay sao?” Thư Trừng nghĩ tới.

      “Đúng vậy, cho nên ông ấy cũng biết đương, còn biết đối phương là em.” Lê Dữ thẳng.

      Thư Trừng kinh ngạc, “Tại sao đạo diễn Lý lại biết được?”

      “Đoán được.” Lê Dữ gãi gãi đầu, “Ông ấy ở trong lúc quay phim điện ảnh biết theo đuổi người ta, nhưng khi đó còn biết là em. Sau lại lúc gọi điện thoại cho em, ông ấy vừa vặn ngang qua, liền nghe được.”

      bảo lúc gọi điện thoại phải cẩn thận chút, may mắn là đạo diễn Lý nghe được, nếu là đổi lại là nhân viên công tác, phải làm sao bây giờ?” Thư Trừng thở dài.

      phải vì tín hiệu trong núi tốt sao, cũng có cách nào mà.” Lê Dữ ủy khuất mà cúi đầu, “Bị phát công bố ra thôi, sợ đâu.”

      Thư Trừng có cách nào với , “Đạo diễn Lý chưa cái gì ?”

      có, ông ấy chúc phúc .” Lê Dữ nhếch miệng, cười đến rất vui vẻ.

      Thấy Lê Dữ hình như có hơi mệt mỏi, Thư Trừng liền đề nghị : “ muốn ngủ lát hay ?”

      được, trước 7 giờ liền phải trở về, bây giờ ngủ, liền thể chuyện phiếm với em rồi.” Lê Dữ nhanh chóng lắc đầu.

      “Ngày mai cũng có thể gặp, trước tiên ngủ , tới 5 giờ em gọi dậy.” Thư Trừng .

      “Vậy có thể lựa chọn chỗ ngủ ?” Lê Dữ cẩn thận mà giơ tay.

      .”

      “Ngủ đùi em.”

      Thư Trừng trừng mắt, Lê Dữ lập tức mím môi, như vậy rất là đáng thương.

      Sau đó, Thư Trừng xê dịch về phía sofa bên cạnh, vẫy vẫy tay, “Lại đây .”

      Nhưng Lê Dữ cuối cùng vẫn là nằm ở sofa, nhưng đỉnh đầu kề sát ở chân Thư Trừng.

      Thư Trừng hơi hơi sửng sốt.

      sợ chân em bị tê.” Lê Dữ cong môi cười cười, sau đó liền nhắm mắt lại.

      Rất nhanh Lê Dữ liền vào giấc ngủ.

      Trong phòng mở điều hòa, tự nhiên lạnh, nhưng Thư Trừng vẫn là lo lắng, tay chân nhàng mà đứng dậy, vào phòng, cầm tấm thảm lại đây.

      Thư Trừng ôm thảm lại đây, liền nhàng mà đắp lên người Lê Dữ.

      Sau đó, Thư Trừng liền cầm quyển sách, ngồi ở vị trí vừa rồi, tiếng động mà đọc.

      người ngủ người ngồi, thế nhưng lại cực kỳ hài hòa.

      Chưa đến 5 giờ, Lê Dữ lại tự mình tỉnh lại.

      ngơ ngác mà ngồi dậy, nhìn Thư Trừng ngẩn ngơ.

      ngủ bao lâu rồi? Bây giờ là mấy giờ?”

      Thư Trừng đặt sách xuống, mắt xem di động, “Chưa đến bốn giờ rưỡi.”

      Lê Dữ xoa xoa mặt, “Cảm giác ngủ hồi lâu.”

      rửa mặt .” Thư Trừng cười tiếng.

      Sau khi rửa mặt xong, Lê Dữ tức khắc cảm thấy tinh thần thoải mái rất nhiều, ngồi xuống liền than thở, “Nếu mà cả đời đợi ở trong phòng này tốt rồi.”

      “Được, đến lúc đó em dọn ra ngoài, thuê cái phòng này .” Thư Trừng cười chọc .

      Lê Dữ buồn bực chút, “Tụi mình rất lâu gặp nhau rồi, chẳng lẽ liền nên làm chút gì đó sao?”

      muốn làm cái gì?” Thư Trừng nhìn chăm chú.

      Lê Dữ ở trong lòng suy nghĩ chút, ngượng ngùng mà quay đầu .

      Thư Trừng sao mà biết ý tưởng của , khóe miệng cong lên, dịch người về phía bên cạnh Lê Dữ.

      Tiếp theo trong nháy mắt, duỗi tay nắm lấy áo Lê Dữ, kéo về phía mình.

      Ở dưới ánh mắt hơi kinh ngạc của Lê Dữ, Thư Trừng hôn lên.

      Cánh môi ấm áp dán vào nhau, là tim đập, cũng là ngọt ngào.
      Last edited: 20/11/20
      Mai Trinh, levuong, Nhược Vân13 others thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Hôn ! Hôn lâu vô ! Ngọt chết tui , kaka

    4. ๖ۣۜAn Hạ

      ๖ۣۜAn Hạ Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      401
      Ây dà chị là mạnh mẽ, là biết chủ động :04(1)::04(1):

    5. Mèo Lười Cận Thị

      Mèo Lười Cận Thị Well-Known Member

      Bài viết:
      124
      Được thích:
      1,214
      Chương 35: Tai tiếng

      Lê Dữ chỉ cảm thấy đến mảnh mềm mại dán môi , trong nháy mắt, liền mở to mắt.

      cứng đờ mà cử động cái cũng dám, tim đập thịch thịch thịch, giống như bị lây bệnh vậy, cổ, lỗ tai đều đỏ như sắp chảy máu.

      Lúc này trong lòng Lê Dữ chỉ có phản ứng, đó chính là mình bị hôn.

      Hôn môi chỉ có kéo dài hơn mười giây, Thư Trừng liền buông ra.

      mỉm cười mà nhìn Lê Dữ, thấy giống như tôm luộc vậy, liền cảm thấy vô cùng buồn cười.

      Nhưng giây tiếp theo, Lê Dữ nhảy lên, sau đó liền nhanh chóng trốn vào trong phòng vệ sinh.

      Thư Trừng nhìn bóng dáng hốt hoảng mà chạy của , khỏi mà bật cười.

      Tại sao lại có người ngây thơ như thế, là đáng .

      lát sau, Thư Trừng thấy Lê Dữ còn chưa ra, liền đến bên ngoài phòng vệ sinh nghe, nhưng bên trong hề có động tĩnh.

      gõ cửa, “Lê Dữ, ở bên trong làm cái gì vậy? Còn chưa ra?”

      Mới vừa , Lê Dữ liền mở cửa ra, tóc và mặt còn có bọt nước, hình như là vừa mới rửa mặt xong.

      , mặt có hơi nóng, liền, liền rửa mặt.” Lê Dữ lắp bắp mà .

      phải phải làm chút gì sao? Như thế nào? Thẹn thùng?” Thư Trừng dựa vào cạnh khung cửa, cười đến giống như đứa lưu manh vậy.

      phát chọc Lê Dữ là chuyện rất đơn giản, cũng rất có ý tứ.

      Lê Dữ hoảng loạn mà chớp chớp mắt, “Thời gian còn sớm nữa, cũng nên trở về thôi, ngày mai tụi mình gặp nhau .”

      Thư Trừng đứng thẳng, “Được, đường cẩn thận.”

      Lê Dữ xong những lời này, liền hoảng loạn mà rời , giống như ngày đó cưỡng hôn Thư Trừng vậy.

      vừa , Thư Trừng ở tại chỗ cười hồi lâu, nếu phải căn phòng cách hiệu quả tồi, sợ là ngay cả hàng xóm cũng nghe được.

      ***

      Ngày thứ hai.

      Thư Trừng và Lê Dữ thương lượng phen, quyết định đến khách sạn Lệ Nguyên tìm .

      Hôm qua Lê Dữ ở đường trở về bị fans nhận ra, cũng may xảy ra chuyện lớn gì.

      Tần vì để cho chắc chắn, tự nhiên muốn để cho lại chạy ra bên ngoài.

      Thư Trừng liền ngồi xe, đến khách sạn Lệ Nguyên.

      Bởi vì lúc trước chào hỏi qua với Trần Lị, nhân viên công tác trong khách sạn đều nhận ra .

      vừa đến, giám đốc tiền sảnh của khách sạn liền tới đây, cười muốn tự mình mang vào.

      Thư Trừng ngượng ngùng phiền toái ông ta, chỉ bảo ông ta số phòng là được rồi.

      Thư Trừng vừa , người đàn ông liền tới, “Vừa rồi vị tiểu thư kia là ai vậy?”

      Giám đốc tiền sảnh cũng là người có nhãn lực, tự nhiên phát tên đàn ông này là phóng viên, ông ta cười : “Chỉ là khách hàng của chúng tôi, xin hỏi ngài có chuyện gì sao?”

      ấy thoạt nhìn có chút quen mặt nha.” Phóng viên sờ sờ cằm suy tư.

      Giám đốc tiền sảnh mặt mang nụ cười mà trả lời: “Tin tức của khách hàng thể lộ ra, nếu ngài có chuyện gì, xin hãy rời .”

      Phóng viên vừa , giám đốc tiền sảnh cũng thở dài nhõm hơi, chủ tịch mệnh lệnh quy định ràng, phải bảo vệ tốt chuyện của hai người, bọn họ cũng dám nghe theo.

      ***

      Khi Thư Trừng nhìn thấy Lê Dữ, người đại diện của cũng ở bên cạnh.

      Thư Trừng sửng sốt, nhanh chóng nhìn Lê Dữ.

      Lê Dữ giới thiệu hai người với nhau: “Thư Trừng, đây là người đại diện của , em gọi ấy là Tần là được rồi.”

      “Chào Tần.” Thư Trừng lễ phép mà câu.

      Tần, đây là bạn em Thư Trừng.”

      “Chào , tôi là người đại diện của Lê Dữ, sau này nếu mà có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi.” Tần cũng khách khí, trực tiếp đọc số di động.

      Thư Trừng nhanh chóng lấy di động ra lưu vào, hai người trao đổi số điện thoại tại chỗ.

      “Em cũng đừng để ý, cũng là lo lắng hai người bị phóng viên chụp được.” Tần cười .

      “Nào có dễ dàng bị chụp được như vậy em vẫn luôn rất cẩn thận.” Lê Dữ bất mãn mà .

      “Phải ? Vậy ngày hôm qua tại sao em lại bị chụp được?” Tần hỏi.

      Giọng của Lê Dữ tức khắc xuống, “Đó là cẩn thận.”

      Tần tin mà nhìn cái, sau đó ta quay đầu cười với Thư Trừng: “ Thư xin thứ lỗi, Lê Dữ là minh tinh, cho nên hai người đương tương đối phiền toái chút, tôi quản cậu ấy cũng là vì tốt cho cậu ấy.”

      Thư Trừng cười cười, “ sao cả.”

      “Được, vậy hai người cứ trò chuyện , tôi ra ngoài.” Tần gật gật đầu, liền mở cửa rời .

      Lê Dữ kéo Thư Trừng ngồi xuống, trong lòng vẫn là có chút vui, “ muốn lén lút với em như thế, công khai sớm chút tốt rồi.”

      Thư Trừng an ủi , “Kỳ bây giờ cũng khá tốt mà, em ngại đâu.”

      “Nhưng để ý!” Lê Dữ vội vàng mà , “ muốn cho người khác biết có bạn rồi.”

      “Để cho người khác biết làm cái gì?” Thư Trừng khó hiểu.

      “Em biết đâu, lần trước chụp quảng cáo cùng với người mẫu nữ, ta cứ luôn dán lên người , rất thoải mái.” Lê Dữ đen mặt .

      Thư Trừng cười tiếng, nhéo nhéo mặt : “Ừm, gương mặt này vẫn là rất được người thích.”

      được, thích.” Lê Dữ cau mày, “ chỉ thích em chạm vào thôi.”

      Thư Trừng lập tức ngồi xích ra, phân giới hạn với .

      Nhưng ngay sau đó, bị kéo trở về.

      Lê Dữ ôm Thư Trừng, cằm ở vai cộ qua cọ lại, “Vẫn là ở bên cạnh em thoải mái hơn.”

      Thư Trừng nhàng : “Nhưng là diễn viên, vẫn phải quay cảnh tình , đến lúc đó cảnh hôn phải làm sao bây giờ?”

      “Có thể tá vị (*) mà.” Lê Dữ trả lời.

      (*) Tá vị (借位): Mượn góc, là thuật ngữ quay phim chuyên nghiệp, là loại phương pháp lợi dụng góc độ quay phim đối với quay phim thực tế sửa đổi, trau chuốt tăng thêm hiệu quả. Vì ở góc độ khác nhau quay phim cùng khung cảnh mà tăng thêm biến đổi vị trí tương đối cho diễn viên, đạo cụ và bố trí khung cảnh.

      Thư Trừng lại có chút tin, bây giờ diễn viên, cảnh hôn nào phải quay , gần như có tá vị.

      “Em quên rồi hay sao, nụ hôn đầu tiên của chính là của em.” Lê Dữ nở nụ cười khẽ, “ chỉ có nụ hôn đầu tiên, sau này tất cả lần đầu tiên đều là của em.”

      Thư Trừng đỏ mặt, trực tiếp đánh sau lưng Lê Dữ, “Câm miệng!”

      Người ngày hôm qua còn thẹn thùng, hôm nay tại sao lại liền thành như vậy.

      Lê Dữ giả bộ ho khan vài tiếng, “Được, vậy sau này dùng hành động tới chứng minh.”

      Thư Trừng than thở, cũng liền mặc , rốt cuộc liền phải tách ra.

      Tối nay Lê Dữ phải lên máy bay, lập tức liền phải bắt đầu đóng phim mới, cũng trở nên bận rộn.

      ***

      Đoàn phim “Thời gian” làm tiệc chúc mừng, mấy diễn viên chính cũng là đặc biệt sắp xếp lịch trình tới tham gia.

      Bộ phim này chỉ có làm cho Lê Dữ nổi tiếng, cũng củng cố địa vị của Dịch Nam và Điền Điềm, hai người thậm chí còn lấy được giải thưởng nam nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

      Đương nhiên, cũng có người mời mà tới, như Vạn Vi.

      Da mặt ta dày, cho dù trong lời của người khác hôm nay có phần của ta, ta vẫn là bộ dáng giả bộ nghe hiểu như cũ.

      Vài diễn viên chính từng người đều kính đạo diễn Lý, cảm ơn ông ấy quay được bộ phim tốt này.

      Đạo diễn Lý cũng vui tươi hớn hở mà đáp lễ, bàn cười sung sướng ngừng.

      Vạn Vi cũng bưng ly rượu khắp nơi tìm người kính rượu, có mấy người ngại với mặt mũi mà tiếp, có vài người lại để ý đến ta.

      Lê Dữ liền càng liếc nhìn ta cái, chính là biết Vạn Vi người này.

      Dịch Nam gắp đồ ăn ăn, vừa hỏi Lê Dữ: “Có phải cậu sắp vào tổ rồi hay ?”

      “Ừ, sao?” Lê Dữ hỏi.

      “Gần đây có mấy bộ phim vườn trường tìm tôi đóng, tôi đều từ chối, muốn đóng nhân vật lặp lại.” Dịch Nam cau mày .

      “Khoảng thời gian trước tôi cũng vậy, tôi cũng từ chối.” Lê Dữ gật đầu .

      “Cậu cùng giáo như thế nào rồi? Lần trước đề cử quà tặng cho cậu ấy có thích hay ?” Dịch Nam cười hì hì.

      Lê Dữ nhanh chóng nhìn nhìn chung quanh, thấy tất cả mọi người đều chuyện phiếm uống rượu với nhau, hoàn toàn có chú ý đến bên này, lúc này mới yên tâm.

      “Giống nhau , có cảm giác được có bao nhiêu thích.” Lê Dữ hồi tưởng lại thái độ của Thư Trừng mà .

      “Vậy cậu liền hiểu rồi, các biểu ra chính mình có bao nhiêu thích, cái này gọi là rụt rè.” Dịch Nam truyền ý nghĩ của chính mình với Lê Dữ.

      Lê Dữ hoài nghi mà nhìn ta cái, sau đó để ý tới ta.

      ***

      Tan tiệc, sau khi Lê Dữ và đạo diễn Lý tạm biệt, liền cùng Dịch Nam cùng đến bãi đỗ xe ngầm.

      Còn chưa bao xa, Vạn Vi liền chạy tới.

      “Lê Dữ, nghe nhận bộ phim 《Giang hồ tình》 này, tôi cũng đóng vai nhân vật ở trong phim, xin giúp đỡ nhiều hơn.” mặt Vạn Vi treo khéo léo mỉm cười, ta còn vươn bàn tay muốn bắt tay với Lê Dữ.

      《Giang hồ tình》 là bộ phim Lê Dữ nhận, ở trong phim đóng vai vị thiếu niên hiệp khách giang hồ hào sảng.

      Bộ phim này vừa mới thông báo chính thức diễn viên chính, đều là những diễn viên giỏi có kỹ thuật diễn, đội hình cường đại.

      Lúc trước đạo diễn cũng từng quay ít bộ phim ai cũng thích, Lê Dữ lựa chọn kịch bản này, cũng là trải qua nhiều phương diện suy tính.

      Vạn Vi đóng hẳn là chính là nhân vật , cho nên Lê Dữ cũng biết được.

      đối với Vạn Vi có hảo cảm gì, chỉ nhìn ta cái, liền quay đầu với Dịch Nam: “Chúng ta thôi.”

      Dịch Nam tự nhiên chút do dự theo rời .

      Vạn Vi sắc mặt trầm mà thu tay lại, ta cắn chặt răng : “Lê Dữ, chờ coi .”

      ***

      Qua hai ngày, Weibo liền có account marketing tin nóng Lê Dữ có bạn , còn có thêm ảnh chụp và Vạn Vi nhìn như thân mật.

      Tiêu đề càng là khoa trương lại hấp dẫn ánh mắt người khác.

      “Lê Dữ hư hư thực thực và bạn cùng dùng cơm, sau khi ăn cơm thân mật cùng nhau .”

      Trong nháy mắt, bình luận liền vượt hơn nghìn, còn có xu thế tăng lên.

      Hot search cũng là trực tiếp hàng .

      #Bạn của Lê Dữ# #Lê Dữ đương# #Bạn của Lê Dữ là ai#

      Các loại hot search chiếm cứ bảng đơn, giống như là hồi kế hoạch có mưu dự tính từ trước.

      Rất nhanh liền có người tìm ra Vạn Vi là ai, đại quân ăn dưa vào phía dưới Weibo của Vạn Vi dò hỏi.

      Vạn Vi mới đầu cũng đáp lại, giờ sau phát cái Weibo.

      Vạn Vi: [Ngốc] Đây là xảy ra chuyện gì?

      Fans và người qua đường càng là nổ tung nồi.

      —— Lê Dữ có bạn ? Đây là thiệt hay giả?

      —— Bạn còn là tiểu minh tinh tuyến mười tám, Lê Dữ mắt mù hả.

      —— Má ơi, vừa thấy chính là mặt phẫu thuật chỉnh hình, ánh mắt của Lê Dữ kém như thế sao!

      —— Ngọa tào! ấy vừa mới hot liền đương, có chút tự hủy tương lai mà.

      —— Lê Dữ còn chưa có đáp lại, chuyện này nhất định là , hết thảy lấy tin tức từ công ty quản lý làm chuẩn. [ok]

      —— Lê Dữ nếu là cùng mặt phẫu thuật chỉnh hình nãy đương, tui lập tức làm fans nữa, ấy mắt mù rồi, tui cũng mắt mù rồi.

      —— làm fans +1

      —— Nhưng là xem ảnh có chút thích hợp a……

      —— Có phải có mờ ám hay ? Có lẽ có xoay ngược lại, ăn dưa.

      —— Ăn dưa xem diễn +1

      ……

      Lúc này Tần cũng ngừng gọi điện thoại, nghe máy, ta bực bội mà : “Tại sao em lại nhấc lên quan hệ với người phụ nữ này!”

      Lê Dữ sắc mặt trầm, “Em giải thích rất nhiều lần rồi, là ta chạy tới tìm em chuyện, em để ý tới ta.”

      “Bây giờ tìm mấy account marketing khống chế diễn biến, thuận tiện xóa hot search.” Dưới tay Tần làm động tác nhanh chóng.

      “Lúc ấy Dịch Nam cũng ở đó, tại sao ta ở trong bức ảnh!” Lê Dữ kinh ngạc mà .

      “Bởi vì mục tiêu của bọn họ là em, tự nhiên phải bỏ qua Dịch Nam. Như vậy , em tìm Dịch Nam giúp em làm sáng tỏ chút. Lúc ấy hai người là liên hoan, có lẽ có phóng viên khác cũng chụp ảnh, mua lại đây.” Tần .

      Lê Dữ làm theo, nhanh chóng gọi điện thoại cho Dịch Nam, Dịch Nam hai lời liền đáp ứng.

      Nhưng ở lúc sắp cúp máy, Dịch Nam trêu chọc câu, “Tôi cũng ở bên cạnh, tại sao ta chỉ theo dõi cậu? Còn có, giáo nhà cậu nếu mà thấy được, phỏng chừng khổ sở chết đó.”

      Lê Dữ trong lòng trầm xuống, tự nhiên biết, nhưng gọi vài cuộc cho Thư Trừng, nhưng vẫn có người nghe máy.
      Last edited: 20/11/20
      nkhanh3324, Mai Trinh, levuong13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :