1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi một chút cũng không đáng yêu [Giới giải trí] - Mộc Kim An

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Ồ ồ, cố lên bạn Lê Dữ ơi

    2. Mèo Lười Cận Thị

      Mèo Lười Cận Thị Well-Known Member

      Bài viết:
      124
      Được thích:
      1,214
      Chương 28: Trở về

      Từ sau khi Thư Trừng như vậy, những sinh viên đó cũng liền có tới phiền , nhưng ra bớt ít chuyện cho .

      Trừ bỏ ngẫu nhiên bị đồng nghiệp trêu chọc vài câu, xem như, vẫn là tương đối có lời.

      Lê Dữ vào tổ, chỗ sâu trong núi lớn tín hiệu cũng tính là quá tốt, trừ bỏ khi vừa mới bắt đầu vào, báo bình an cho , giờ ít tìm .

      Thư Trừng biết, bộ điện ảnh này có ý nghĩa rất lớn với , có thể là tác phẩm chuyển hình, cũng là tác phẩm đặt cơ sở.

      Lê Dữ cần phải nghiêm túc mà đóng.

      Tháng mười hai, thời tiết lạnh dần, Lê Dữ vào tổ cũng sắp ba tháng.

      Mà Thư Trừng lại vẫn như cũ như thường lui tới vậy, trải qua cuộc sống hai điểm đường.

      Giả Dung Dung từ ngoài cửa tiến vào, ấy chà chà tay, dậm dậm chân, “Mới tháng mười hai thôi cũng lạnh như thế, xem ra năm nay phỏng chừng có tuyết lớn.”

      Nhìn Giả Dung Dung bên ngoài mặc chiếc áo khoác, phía dưới lại mặc cái váy, Thư Trừng liền cười lắc đầu, “Là mặc quá ít đó thôi.”

      “Mùa đông là phiền chết , mặc nhiều trông có vẻ mập mạp, mặc ít lại thấy lạnh.” Giả Dung Dung căm giận thôi.

      “Bị bệnh và cái đẹp, cái nào quan trọng hơn?” Thư Trừng hỏi ấy.

      Giả Dung Dung cười hì hì : “Tôi lựa chọn cái đẹp.”

      “Coi như tôi chưa .” Thư Trừng bất đắc dĩ.

      “Thư Trừng, có bạn trai rồi, kết quả đến bây giờ cũng chưa từng xuất lần, tụi sinh viên bắt đầu hoài nghi rồi đó.”

      Trong phòng mở điều hòa, thân thể Giả Dung Dung rất nhanh liền ấm lên, ấy cởi áo khoác, treo ở bên.

      Thư Trừng vừa gõ bàn phím, vừa : “Có thể có được yên tĩnh thời gian cũng là tồi.”

      “Cho nên, có bạn trai, chỉ là cố ý ra lừa tụi nó?” Giả Dung Dung kinh ngạc hỏi.

      “Đúng vậy, chiêu này dùng tốt .” Thư Trừng híp mắt cười rộ lên, bộ dáng vẻ mặt thỏa mãn.

      Giả Dung Dung liếc mắt trừng cái, “ ngay cả tôi cũng lừa!” Ngay sau đó ấy nhíu mày suy nghĩ chút, “ đúng, nhưng tôi thấy gần đây xác giống đương thế.”

      Thư Trừng trong lòng cả kinh, “Nào có.”

      “Di động rời người, vô cớ nhìn di động ngây ngô cười, thường xuyên ngơ ngẩn.” Giả Dung Dung liệt kê mấy cái, “Trước kia cũng phải là như vậy.”

      Khóe miệng Thư Trừng cứng đờ mà cong lên, “ nhìn lầm rồi, tôi có như vậy đâu.”

      xuất phản thường tất hữu (*), khẳng định có chuyện giấu tôi.” Giả Dung Dung mắc lừa, hừ tiếng.

      (*) xuất phản thường tất hữu (事出反常必有妖): Nghĩa là việc xảy ra khác thường, nhất định là có điều kỳ lạ.

      Thư Trừng sợ chính mình nhiều sai nhiều, nhanh chóng tiếp tục cúi đầu làm việc.

      có thể vào lúc này, di động của đổ chuông.

      ***

      Vì sợ bị người phát có số điện thoại của Lê Dữ, Thư Trừng cũng có lưu tên của Lê Dữ, mà là dùng nick name khác.

      Thấy điện thoại tên là “Cá chép tinh” gọi tới, Thư Trừng đầu tiên là nhìn nhìn Giả Dung Dung, rồi mới nhanh chóng cầm di động ra ngoài nghe máy.

      “Cá chép tinh này là ai vậy!” Giả Dung Dung chỉ liếc mắt cái liền dùng thị lực cực tốt của ấy mắt thấy được mấy chữ kia.

      Thư Trừng cũng quay đầu lại mà là mở cửa ra ngoài, sợ Giả Dung Dung đuổi theo hỏi .

      đến cầu thang nghe máy, ở đây có ai cả, cũng yên tĩnh nữa.

      Nhưng là có chút tốt, gió rất lớn.

      Gió mùa đông liền giống như con dao vậy, thổi ở mặt Thư Trừng, đau vào xương, lạnh vào xương.

      Cũng may Thư Trừng mặc áo lông dài, còn có thể chống lạnh được.

      “Alô, Lê Dữ.” Thư Trừng hạ giọng kêu tiếng.

      “Chị lại nghe máy nữa, bên này tín hiệu của tôi liền bị cắt đứt rồi.” Lê Dữ lẩm bẩm câu.

      “Vậy lần sau tôi nghe máy nhanh.” Thư Trừng cười .

      Lê Dữ cảm thấy mỹ mãn, “Biết bây giờ tôi ở đâu gọi điện thoại cho chị ?”

      “Chỗ WC? Hay là ở cửa sau?” Thư Trừng suy đoán.

      “Cũng phải, hôm nay đoàn phim cho nghỉ ngày, chúng tôi xuống chân núi, dưới chân núi có cái thôn, tín hiệu tốt hơn chút.” Lê Dữ cười ha hả mà .

      “Trong thôn có phải ấm áp chút hay , mặc nhiều chút.” Thư Trừng dặn dò.

      “Chị yên tâm , tôi mặc áo khoác quân phục đó, miễn bàn có bao nhiêu ấm áp.” Lê Dữ , “Bên kia chị có lạnh ?”

      “Có, mặc áo lông lạnh nữa.” Thư Trừng trả lời.

      “Chị cũng thể học theo những bên ngoài đó nha, mùa đông mặc váy mang tất chân, bên ngoài mặc chiếc áo khoác, như vậy quá lạnh, bị cảm đó.” Lê Dữ lải nhải giống như ông già vậy.

      Nhớ tới những nữ sinh đó trong lớp xác theo như lời của Lê Dữ vậy, Thư Trừng liền nhoẻn miệng cười, “Tôi mặc áo lông mà, rất ấm áp.”

      “Điện ảnh cũng sắp quay chụp xong rồi, tôi cũng sắp trở về rồi, đến lúc đó tôi mang quà về cho chị nha.” Lê Dữ .

      Thư Trừng suy nghĩ chút chỗ đó có đặc sản gì, nhưng lại cái cũng thể nghĩ được. đành lòng khiến Lê Dữ thất vọng, liền cười : “Được đó, tôi rất chờ mong.”

      “Bên kia chị có tiếng gió, có phải ở bên ngoài hay ?” Lê Dữ giọng hỏi.

      “Ừm, bị nghe thấy được rồi.”

      “Vậy tôi hàn huyên với chị nữa, chị nhanh chóng vào , đừng để bị đông lạnh.” Lê Dữ thúc giục tiếng.

      “Được, vậy tôi cúp máy đây.”

      Nhớ tới Lê Dữ liền sắp trở lại, bước chân về của Thư Trừng cũng nhàng hơn vài phần.

      ***

      Đầu tháng , thành phố Thanh Viễn nghênh đón trận tuyết đầu tiên.

      Nửa đêm tuyết rơi, ngày hôm sau toàn bộ mặt đất liền phủ màu tuyết trắng xóa, ngân trang tố khỏa (*).

      (*) Ngân trang tố khỏa (银装素裹): khắp nơi tuyết trắng; miêu tả thế giới tuyết phủ trắng xóa, chút sặc sỡ, vô cùng tinh khiết.

      Thư Trừng vốn dĩ hôm nay nghỉ ngơi, nhưng mẹ của Lê Dữ Trần Lị tới Thanh Viễn, là bảo đến gặp.

      Lời của trưởng bối, thể nghe, huống chi lại là mẹ của Lê Dữ.

      Thư Trừng đội nón mang khăn quàng cổ đeo khẩu trang, trừ bỏ mắt lộ ra bên ngoài, gần như đều che kín hết.

      Tuyết ở tiểu khu sớm bị người dẫm ra thành con đường, nhưng là nước đóng thành băng, lại có hơi trơn, Thư Trừng cẩn thận mà băng.

      xe tốn ít thời gian, trời tuyết rơi luôn là dễ hay bị kẹt xe. Sau khi tới khách sạn Lệ Nguyên, Thư Trừng liền trực tiếp đến tầng lầu Trần Lị .

      Vào phòng, hơi nóng đập vào mặt, lập tức thổi về phía Thư Trừng, thuận tiện cũng nhuộm đỏ gương mặt của .

      tháo khẩu trang, khăn quàng cổ ra, chào hỏi, “Cháu chào dì ạ.”

      Trần Lị vẫn mặc đồ vest giỏi giang như cũ, bà cười ngâm ngâm mà lại đây dẫn Thư Trừng ngồi xuống.

      “Bên ngoài rất lạnh ? Làm khó cháu phải chạy tới lúc trời lạnh.” Trần Lị mang theo xin lỗi .

      Thư Trừng nhàng lắc đầu, “ sao cả ạ, cháu cứ thể vẫn luôn ở nhà mãi được, còn phải làm mà.”

      Trần Lị hơi hơi mỉm cười, “Ngày thường dì rất bận, rút ra được thời gian rảnh nào cả, cho nên lần này tới Thanh Viễn cũng chỉ là muốn gặp cháu, tâm chút với cháu.”

      Thư Trừng có chút thụ sủng nhược kinh (*), “Cảm ơn dì ạ, dì có lời gì cứ việc ạ.”

      (*) Thụ sủng nhược kinh (受宠若惊): Được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người thương vừa mừng lại vừa lo.

      “Thằng nhóc Lê Dữ kia vào tổ đóng phim vài tháng, cháu có nhớ nó ?”

      “Ơ……” Thư Trừng nghĩ tới Trần Lị trực tiếp như thế, đột nhiên liền ngây ngẩn cả người.

      Trần Lị phụt nở nụ cười, “Dì thuận miệng hỏi chút thôi, dì biết hai đứa liên lạc với nhau.”

      Thư Trừng thầm thở dài nhõm hơi, “Bên kia tín hiệu của cậu ấy tốt lắm, cho nên ngẫu nhiên mới có thể liên lạc lần.”

      “Bên kia, quá cực khổ.” Trần Lị thở dài, “Từ thằng bé liền có chủ ý của mình, dì cũng gò bó nó. Muốn làm cái gì muốn làm cái gì, toàn bộ dì đều buông tay để cho nó quyết định. Cũng biết cách làm như vậy là tốt hay là xấu đây.”

      Thư Trừng cũng biết từ Lê Dữ mất cha, mẹ ngày thường lại rất bận. Có lẽ là như thế này, mới dưỡng thành tính cách độc lập tự chủ của Lê Dữ.

      “Cậu ấy làm việc rất có chủ kiến, ý tưởng cũng rất thành thục, dì cần lo lắng đâu ạ.” Thư Trừng an ủi .

      “Dì vốn dĩ cho rằng nó tùy tiện nhận mấy bộ phim thần tượng đóng chút là được rồi, nghĩ tới mục tiêu của nó thế nhưng lớn như vậy.” Trần Lị lắc đầu.

      “Cháu cảm thấy bước đường này rất tốt, diễn viên và minh tinh khác nhau, Lê Dữ cuối cùng lựa chọn diễn viên, cháu tin tưởng cậu ấy có thể làm tốt.” Thư Trừng nhấp môi cười .

      Trần Lị kinh ngạc mà nhìn cái, “Cháu rất là tin tưởng thằng bé nha.”

      Thư Trừng ngượng ngùng mà cúi đầu.

      “Kỳ trước kia dì rất hy vọng nó bị suy sụp, rồi mới rời khỏi giới giải trí.” Trần Lị thở dài.

      Thư Trừng bỗng dưng ngẩng đầu, “Vì sao ạ?”

      “Công ty lớn như thế phải có người kế thừa mà, nó là con trai của dì, công ty này tự nhiên là để cho nó tới quản lý.” Trần Lị giải thích.

      Thư Trừng hiểu gật gật đầu, cái này xác vấn đề.

      “Kỳ trong lòng vẫn luôn hy vọng nó cần đóng phim, nghĩ tới nó lại trở nên hot. Dì biết nó rời khỏi giới giải trí như vậy, cho nên trong lòng vẫn là rất lo lắng.” Trần Lị cười , “Cho đến khi dì gặp được cháu, dì cảm thấy dì có thể buông cái lo lắng này được rồi.”

      “Cháu ạ? Vì sao ạ?” Thư Trừng vô cùng khó hiểu.

      “Còn có thể vì sao cái gì, hai đứa nếu là thành đôi, dì liền có thể có người thừa kế rồi.” Trần Lị cười tủm tỉm mà .

      “Khụ khụ……”

      Thư Trừng lập tức liền đỏ mặt, hai lỗ tai càng là đỏ rực giống như cà chua vậy.

      bị dọa tới rồi, nghĩ tới Trần Lị suy nghĩ xa xăm như vậy.

      “Cháu có thích Lê Dữ hay ? Nếu cháu thích thằng bé, dì có thể lập tức giúp hai đứa tổ chức hôn lễ. Tuy rằng nó chỉ mới có 22 tuổi, nhưng là lập tức liền 23, cũng tới tuổi pháp luật cho phép có thể kết hôn rồi.” Trần Lị chuỗi dài.

      Nhưng tưởng tượng đến phải kết hôn với Lê Dữ, mặt Thư Trừng liền càng đỏ hơn. chỉ có như thế, còn cảm thấy nóng lên.

      “Dì đùa cháu chút thôi.” Trần Lị nhìn Thư Trừng giống như con tôm luộc, liền che miệng mà nở nụ cười.

      Đầu Thư Trừng đều sắp chôn xuống đất rồi, hoàn toàn dám nhìn Trần Lị.

      “Kỳ hôm nay tìm cháu tới còn có chuyện khác.” Trần Lị quyết định trêu chọc nữa.

      Thư Trừng ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn Trần Lị.

      “Vào phòng cách vách , nơi đó có đáp án.” Trần Lị đẩy đẩy .

      Thư Trừng vẻ mặt mê mang mà mở cửa ra ngoài.

      “Thằng nhóc ngốc, mẹ chỉ có thể giúp được đến đây thôi.” Trần Lị lắc đầu thở dài.

      ***

      Đến phòng cách vách, Thư Trừng đầu tiên là gõ cửa, nhưng qua hồi lâu cũng chưa có người mở cửa.

      cảm thấy kỳ lạ, sau đó vừa vặn tay nắm, cửa thế nhưng lại mở.

      Trong phòng có hơi tối, cũng rất yên tĩnh, sau khi Thư Trừng vào, nhìn xung quanh khắp nơi, cũng thấy được bóng người.

      Đột nhiên vào lúc này, đèn đột nhiên bật lên.

      nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, Lê Dữ liền đứng ở chỗ chốt mở cười với .

      Sau khi Lê Dữ vào tổ liền cắt tóc, giờ cũng chỉ dài hơn chút. Những ngày cực khổ trong đoàn phim, mặt Lê Dữ gầy , góc cạnh cũng càng thêm ràng. Liền giống như chàng trai non nớt biến thành người đàn ông thành thục vậy.

      Trong nháy mắt, Thư Trừng liền ngơ ngẩn, kinh ngạc đến quên mất hít thở, trái tim thịch thịch thịch, đập đến sắp bay ra ngoài.

      Vốn định nhìn Lê Dữ nhiều thêm vài lần, nhưng tầm mắt lại bị lớp hơi nước ngăn lại, trước mắt tức khắc trở nên mơ hồ.

      Lê Dữ tiến lên bước, có chút thấp thỏm, “Tôi có thể ôm……”

      Thư Trừng lại trực tiếp nhào vào trong lòng ngực , vùi đầu vào ngực , dùng sức hít thở.

      cho rằng, cho dù tách ra mấy tháng, cũng nhớ Lê Dữ như vậy, nhưng mà sai rồi.

      rất nhớ rất nhớ.
      Last edited: 20/11/20
      Tiểu Ly 1111, Mai Trinh, levuong14 others thích bài này.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Thư Trừng chủ động rồi! Chúc mừng Lê Dữ. Tiểu biệt thắng tân hôn

    4. Mèo Lười Cận Thị

      Mèo Lười Cận Thị Well-Known Member

      Bài viết:
      124
      Được thích:
      1,214
      Chương 29: Chuyển chính thức

      Lê Dữ ngẩn người hồi lâu, mới chậm rãi đem vòng tay ở người Thư Trừng.

      Giờ khắc này, trong lòng vừa phong phú lại vui sướng.

      “Thư, Thư Trừng, chị xảy ra chuyện gì vậy?” Lê Dữ lắp bắp hỏi.

      Thư Trừng nghe câu hỏi như thế, khỏi cười lên tiếng.

      “Lê Dữ, giống như cao hơn rồi.” Thư Trừng ở trong lòng ngực , rầu rĩ mà .

      “Chị bổ nhào vào trong lòng ngực tôi, chỉ là vì muốn xem xem tôi có phải cao lên hay sao?” Lê Dữ buồn bực hỏi.

      Thư Trừng buồn bực nở nụ cười, rồi mới chuẩn bị từ trong lòng ngực Lê Dữ ra ngoài, ai ngờ ôm rất chặt, Thư Trừng hoàn toàn thể tách ra được.

      Cằm Lê Dữ chống ở đỉnh đầu Thư Trừng, hai tay ôm đến gắt gao, “Là chị ôm tôi trước, tôi chỉ là ôm lại mà thôi.”

      Lê Dữ thầm đắc ý, phải nhấn like vì cơ trí của mình.

      Thư Trừng có biện pháp với , dừng giãy giụa, để cho ôm lúc.

      lát sau, Thư Trừng liền : “Lê Dữ, tôi thể thở được.”

      “Tôi muốn buông tay đâu.” Lê Dữ nhấp môi .

      “Vậy có muốn thêm điểm ?” Thư Trừng bất đắc dĩ hỏi.

      Lê Dữ lập tức buông tay, hai tay nắm bả vai Thư Trừng, vui sướng hỏi: “Chị muốn cho tôi thêm điểm? Thêm bao nhiêu điểm?”

      muốn bao nhiêu điểm?” Thư Trừng cười khẽ hỏi.

      Lê Dữ tức khắc buồn rầu, cúi đầu suy nghĩ hồi, rồi mới : “Nếu là tôi tham lam muốn nhiều hơn, có phải chị liền cho tôi thêm điểm hay ?”

      “Chà? ra ngoài chuyến trở nên thông minh hơn nha.” Thư Trừng khen chút.

      Lê Dữ lập tức đắc ý dào dạt, “Lần này tôi ở trong đoàn phim chính là học được rất nhiều thứ.”

      ……

      Lê Dữ cầm di động ở bên ngoài tìm tín hiệu gọi điện thoại, người trong đoàn phim đều biết, mấy diễn viên gạo cội thêm đạo diễn ngồi ở cùng nhau còn đặc biệt trêu chọc lúc.

      “Lê Dữ, lần này cậu ra ngoài gọi cho ai thế?” Đạo diễn Lý hỏi.

      “Ối trời! Còn có thể gọi cho ai nữa, bạn đó mà.” diễn viên gạo cội .

      “Lê Dữ cũng có bạn rồi, là bất ngờ.”

      “Còn, còn chưa có được đâu.” Lê Dữ gãi gãi đầu, ngượng ngùng mà .

      “Vậy hiệu suất của cậu có hơi thấp, thử ngẫm lại biện pháp . Lúc trước tôi chính là tôi lì lợm la liếm bà nhà tôi mới đồng ý, đàn ông phải buông mặt mũi xuống, phụ nữ mới cảm thấy có mặt mũi.” diễn viên gạo cội khác .

      “Chuyện của hai người các người, ai mà biết, và Lê Dữ tình huống giống nhau, người ta lớn lên đẹp trai, dựa vào cái mặt phải được rồi sao.”

      “Ha! chuyện ra sao vậy, bà xã của tôi tôi là soái ca đẹp trai nhất đời này đó.”

      “Đó là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, còn tưởng là sao.” Diễn viên gạo cội ghét bỏ mà nhìn ông ta, sau đó ông ấy quay đầu nhìn về phía Lê Dữ, “Lê Dữ, cậu đừng nghe ông ta , cậu đó đến lúc đó hãy giả bộ đáng thương, phụ nữ khẳng định mềm lòng.”

      đúng, đúng!”

      “……”

      nhóm người vì chuyện của Lê Dữ mà tranh nhau đến mặt đỏ tai hồng, Lê Dữ ở bên nhìn, có chút mộng bức (*).

      (*) Mộng bức (懵逼): là cách ở miền đông bắc Trung Quốc, ý chỉ trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời).

      ***

      học được cái gì rồi?” Thư Trừng đến trước ghế sô pha ngồi xuống, rồi mới hỏi.

      Lê Dữ bừng tỉnh từ trong hồi ức, rồi mới vội vàng đến ngồi xuống bên cạnh Thư Trừng, “ phương diện đóng phim học được rất nhiều.”

      “Tôi xem dự báo thời tiết ở bên kia, tuyết rơi rất nhiều, ở bên kia có khỏe ?” Thư Trừng đánh giá lần, rồi hỏi.

      Lê Dữ ngoan ngoãn gật đầu, “Tôi rất tốt.”

      tới Thanh Viễn tại sao lại với tôi tiếng.” Thư Trừng bất mãn mà nhìn .

      “Tôi muốn cho chị bất ngờ, cho nên mẹ tôi bảo tôi đợi ở trong phòng này chờ chị tới.” Lê Dữ thẹn thùng mà cười chút.

      “Được nha, ra hai người thông đồng với nhau.” Thư Trừng vứt cho cái liếc mắt, “Xem ra là cần thiết thêm điểm rồi.”

      “Vậy được!” Lê Dữ vội vàng mà mở miệng, “Tôi, tôi muốn thêm điểm!”

      “Nhưng gạt tôi.” Thư Trừng từ từ mà .

      “Tôi xin lỗi chị, cho nên chị thể trừ điểm tôi, còn phải cho tôi thêm điểm.” Lê Dữ đúng lý hợp tình mà thêm cầu.

      “Vì sao tôi phải cho thêm điểm.” Thư Trừng mắt điếc tai ngơ.

      Lê Dữ lập tức thay bộ dáng biểu tình vô cùng ủy khuất, “Tôi ở bên kia đóng phim rất mệt, tuyết nhiều, gió lớn, chỉ muốn trở về gặp chị, ôm chị cái.”

      Lê Dữ hổ có thiên phú đóng phim, lúc này biểu tình vừa đáng thương lại ủy khuất, giống như đứa bé bị vứt bỏ vậy, khiến cho người ta nhịn được mà mềm lòng.

      Thư Trừng cứ như vậy mềm lòng, “Rồi rồi, tôi thêm điểm cho .”

      Sau giây Lê Dữ liền đổi sắc mặt, lập tức mặt mày hớn hở, hỏi: “Cho tôi thêm bao nhiêu điểm?”

      “Hai mươi điểm, muốn hay ?” Thư Trừng cười .

      “Sao lại cho tôi nhiều như thế!” Lê Dữ cả kinh .

      “Mười điểm bởi vì nỗ lực đóng phim, còn mười điểm còn lại bởi vì đáng thương.” Thư Trừng từ từ mà .

      Nhưng trong lòng Thư Trừng lại biết, mười điểm bởi vì rung động, mười điểm bởi vì nhớ mong.

      Lê Dữ vui mừng trong lòng, ra chiêu giả bộ đáng thương này còn rất có ích, “Vậy bây giờ tôi có trăm điểm? Full điểm có khen thưởng gì ?”

      “Tại sao lại biết trăm điểm là full điểm, có lẽ trăm năm mươi điểm mới là full điểm đâu.” Thư Trừng chọc .

      Thấy sắc mặt Lê Dữ lập tức suy sụp xuống, Thư Trừng liền khôi phục ý cười, “Full điểm liền đại biểu đủ tư cách để thi, cho nên chuyển chính thức.”

      Lê Dữ đầu tiên là khó hiểu, nhưng giây tiếp theo liền hiểu được, kích động mà năng lộn xộn lên, “Chuyển chính thức! Chuyển chính thức chính là thực tập chuyển chính thức cái kia sao? Có phải hay , có phải hay đại biểu bây giờ tôi là bạn trai của chị?”

      “Đúng vậy, có đồng ý hay .” Thư Trừng cười cười hỏi.

      Lê Dữ nặng nề mà gật đầu, “Đồng ý! đồng ý trăm lần!”

      Thư Trừng thấy bộ dáng ngốc nghếch này của , cũng buồn cười mà cười ra tiếng.

      ***

      quá hồi, Lê Dữ liền ríu rít hỏi lên.

      “Thư Trừng, em đồng ý hẹn hò với sao?”

      .”

      “Thư Trừng, bây giờ là bạn trai của em sao?”

      “Đúng vậy.”

      “Thư Trừng, vậy bây giờ em là bạn của hả? chạy chứ?”

      “Ừm, đâu.”

      ……

      Sau khi xác định, Lê Dữ kích động tay và chân cũng biết đặt ở chỗ nào, chỉ biết bây giờ có tràn đầy vui vẻ và hưng phấn.

      Nhìn Thư Trừng cười ríu rít, bây giờ Lê Dữ chỉ muốn ôm , giống như như vậy mới có thể chứng minh phải nằm mơ.

      Hương thơm đầy cõi lòng, là mùi hương đặc trưng thuộc về Thư Trừng, cho nên bây giờ phải nằm mơ.

      Mấy trăm lần ngày ngày đêm đêm nhớ mong rốt cuộc đổi lấy giờ khắc này, giờ chỉ muốn ôm người trong lòng ngực buông tay.

      “Thư Trừng, nhất định phải nằm mơ đúng .” Lê Dữ ôm Thư Trừng, có chút xác định hỏi.

      Thư Trừng ngẩng đầu lên ôm lại, “Nếu là cho rằng nằm mơ cũng có thể.”

      “Giấc mơ đẹp như thế, vậy dứt khoát cả đời cũng cần tỉnh.” rồi, tay Lê Dữ lại ôm chặt thêm vài phần.

      Thư Trừng đánh cái, rồi : “ ngốc quá !”

      “Vậy vì để chứng minh có nằm mơ, em có thể hôn chút được ?” Lê Dữ đột nhiên kế thượng tâm đầu (*).

      (*) Kế thượng tâm đầu (计上心头): Là thành ngữ ý chỉ trong lòng đột nhiên có kế sách, tương tự như “nảy ra ý hay”.

      Thư Trừng híp mắt lại, thuận tiện tránh khỏi cái ôm của , “Lê Dữ, thể nha.”

      Trong giọng chứa đầy ý cảnh cáo.

      Lê Dữ chưa thèm mà buông lỏng tay ra, tuy rằng đòi hôn thành công, nhưng nhụt chí.

      ***

      “Dì còn ở cách vách đó, chúng ta muốn qua hay ?” Thư Trừng đột nhiên nhớ tới Trần Lị.

      Lê Dữ lúc này cũng nhớ tới, tình nguyện mà đứng lên, “Thôi được rồi, vậy chúng ta qua.”

      vất vả mới có thế giới hai người đâu, thời gian còn chưa có qua bao lâu đâu.

      Thư Trừng thấy biểu tình của hạ xuống, chủ động lấy tay bỏ vào trong lòng bàn tay , tỏ an ủi.

      Lê Dữ lập tức cúi đầu nhìn xuống, ngay sau đó khóe miệng liền cong lên, rồi mới liền cùng Thư Trừng mười ngón tay đan vào nhau.

      Hai người đan tay nhau chặt, thêm nữa lòng bàn tay Lê Dữ quá nóng, Thư Trừng cứ cảm thấy nhiệt độ kia cũng truyền tới tay , rồi mới đường lan truyền, truyền tới trong lòng, truyền tới mặt.

      Gương mặt ửng đỏ, hết vẻ đẹp.

      Lê Dữ nhanh chóng quay đầu , xem nhiều đối với tốt.

      Hai người cứ như vậy nắm tay chặt, đến phòng cách vách.

      Trần Lị nhàn nhã mà uống trà nóng, nhìn thấy hai người bọn họ nắm tay tiến vào, khi so lần đầu thấy, biết thân mật bao nhiêu.

      Chỉ liếc mắt cái, bà liền biết việc này thành công.

      “Mẹ.”

      “Dì.”

      Hai người ở dưới ánh mắt cường thế của Trần Lị đều có chút ngượng ngùng.

      Trần Lị rất nhanh thu ánh mắt, cười : “Đều lại đây ngồi .”

      Cho dù ngồi xuống, Lê Dữ cũng muốn buông tay.

      Thư Trừng ở phía dưới cái bàn muốn rút tay ra, nhưng rút được, cũng liền bất đắc dĩ mà theo .

      “Hai đứa bây giờ là hẹn hò ?” Trần Lị cười ngâm ngâm hỏi.

      Hai người đồng loạt gật đầu.

      “Vậy hai đứa bây giờ là muốn công khai hay là bí mật hẹn hò trước?” Trần Lị trực tiếp hỏi.

      Hai người đều sửng sốt, Thư Trừng liền cười trả lời: “Tự nhiên là bí mật hẹn hò rồi ạ, bây giờ Lê Dữ thích hợp công khai.”

      “Thư Trừng……” Lê Dữ kinh hoảng mà nhìn .

      “Lê Dữ, con là nhân vật trước công chúng, đương bị tuôn ra đối với bên nhà thương tổn rất lớn, con hẳn là biết ?” Trần Lị đúng lúc hỏi.

      “Con biết, nhưng con muốn Thư Trừng bị che giấu.” Lê Dữ cúi đầu, buồn rầu mà trả lời.

      Thư Trừng lại cười, “Em ngại đâu, kỳ muốn công khai, em cũng có rất nhiều chuyện phiền lòng, đến lúc đó tất cả mọi người đều đuổi theo em hỏi, làm cũng được tự nhiên. Tạm thời bí mật hẹn hò đối với em mà chuyện tốt mà.”

      “Thư Trừng suy nghĩ rất chín chắn.” Trần Lị tán thưởng , Thư Trừng hiểu chuyện vượt qua tưởng tượng của bà.

      “Hơn nữa bây giờ vừa mới hot lên, nếu bị tuôn ra đương mà , chỉ có bị mất fans, đối với thích cũng tạo thành thương tổn. Em ngại chờ chút đâu.” Thư Trừng an ủi .

      Lê Dữ suy nghĩ hồi lâu, rồi mới nhàng gật đầu, “Được, vậy , nhưng mà em thể bởi vì như vậy mà chạy mất đâu đó.”

      Thư Trừng bật cười, “Em có thể chạy đâu được.”

      Trần Lị cũng cười : “Sau này hai đứa muốn gặp mặt liền lựa chọn khách sạn Lệ Nguyên , rất nhiều thành phố đều có, tính bảo mật khẳng định mạnh hơn. Hai đứa cần lo lắng. Đến lúc đó mẹ phân phó xuống.”

      “Con cảm ơn mẹ.”

      “Cháu cảm ơn dì.”

      “Rồi.” Trần Lị đứng lên, “Thời gian của mẹ cũng nhiều lắm, đợi lát nữa phải họp cuộc hội nghị kế tiếp, thể ở lại Thanh Viễn được.”

      “Mẹ, mẹ muốn bây giờ sao?” Lê Dữ kinh ngạc hỏi.

      Trần Lị gật gật đầu.

      Ba người ra cửa, Trần Lị liền với Thư Trừng: “Thư Trừng cháu trước chờ chúng ta ở phía trước, dì muốn với vài câu Lê Dữ.”

      Thư Trừng buông tay, đến phía trước chờ.

      Thấy Thư Trừng rời , Trần Lị liền trầm giọng dặn dò : “Con năm nay 23, cũng phải là đứa trẻ nữa rồi, nếu đương liền phải có trách nhiệm biết .”

      Lê Dữ nghiêm túc gật đầu, “Con đối với Thư Trừng là nghiêm túc, tuyệt đối phải chỉ chơi đùa mà thôi.”

      Trần Lị yên lòng, ngay sau đó liền trêu ghẹo : “Nếu con lên con đường diễn viên này, mẹ liền mặc kệ. Nhưng bây giờ con đương, mẹ chỉ hy vọng con có thể nhân lúc còn sớm mà kết hôn, sau đó sinh đứa cháu làm người thừa kế cho mẹ.”

      Trong phút chốc, gương mặt Lê Dữ liền đỏ rực, ánh mắt lập lòe, “Mẹ, con và Thư Trừng…… Chúng con còn trẻ…… Chúng con vừa mới đương mà thôi…… Tại sao lại có thể……”

      Trần Lị vỗ vỗ bờ vai của , trêu chọc : “Mẹ chỉ là nhắc nhở như thế thôi, con đừng có để ở trong lòng đó.”

      Lê Dữ:…… để ở trong lòng.

      Hai người chuyện với nhau xong, Lê Dữ và Thư Trừng liền tiễn Trần Lị lên xe rời .

      Chờ sau khi Trần Lị , Thư Trừng nhìn chằm chằm gương mặt Lê Dữ còn đỏ, nghi hoặc hỏi: “ và dì chuyện gì vậy? Sao mặt lại đỏ như thế?”

      Lê Dữ lập tức liền nhớ tới lời mới vừa rồi, lúc này mặt đỏ ửng lại càng đỏ thêm.
      Last edited: 20/11/20
      Tiểu Ly 1111, nkhanh3324, levuong12 others thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Kaka, biểu cảm của bé Dữ cưng quá à

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :