1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tôi là tất cả của tên ấy - Lâm Ngân Hỷ(90c-full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 64

      Tôi hẹn với mẹ buổi tối cùng dạo phố mua sắm ở Nam Môn, sau đó ăn cơm với nhau. Mẹ nhìn tôi mấy hôm nay có vẻ ủ rũ nên chi bằng ra ngoài dạo bộ thả lỏng tâm tình chút. Nam Môn đông . Khi nhìn thấy những học sinh nam nữ mặc đồng phục nắm tay nhau, tự nhiên tôi cảm thấy tim mình đau nhói. tuần trước tôi còn… hu…

      “Tuấn Hỷ, chiếc áo này thế nào?”

      “Uhm, đẹp lắm.”

      “Thế còn cái này sao? Da trắng mặc cái nào cũng đẹp.”

      “Uhm, cũng đẹp lắm.”

      ngang qua cửa hàng trước kia ăn cùng với Cẩm Thánh. Lần sau đến những nơi như Nam Môn nữa, trong đầu toàn là những chuyện có liên quan đến Cẩm Thánh thôi. Con phố Nam Môn từng cùng vai sát vai dạo phố… khắp nơi đều nhìn thấy hình bóng khiến tôi đau khổ.

      Tôi lại đến trước cửa nhà Cẩm Thánh lần nữa. Trước cánh cổng đó vẫn những chiếc khăn tay vàng bay phấp phới như đứng nhìn tôi vậy.

      "Biết rồi, biết rồi. Vậy chỉ cần em nhìn thấy khăn tay vàng biết là tha thứ cho em rồi, sau đó cười toe toét với rồi chạy đến chứ gì? Phải thế ?"

      "Đương nhiên rồi, em là! Em chẳng cần làm gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn quay về là được!"

      Cứ quay về như thế là được rồi, em cười với và chạy về bên là được. Nhưng nếu như em rằng lý do em thể quay về bên là vì muốn tốt cho , có giận em ? Nhưng bây giờ muốn quay về cũng… thể được nữa rồi! Vì , em thể quay về… em chẳng có cách nào giữ được lời hứa nữa, xin lỗi.

      Chương 65

      “Tớ về trước đây.”

      “Ừ, cẩn thận nhé, mai gặp.”

      “Tuấn Hỷ, vui lên , về nhà cẩn thận nha.”

      “Ừ.”

      Tối qua lại khóc cả đêm, dạo này khóc đến sưng cả mặt mũi. Hu…… T_T mắt sưng đến độ y như mắt cá Kim ngư. Chẳng biết từ khi nào tôi lại thành ra thế này nữa. Lúc ra khỏi phòng học đến cổng trường, tôi thấy những gương mặt thân quen. Tại sao lại đứng ở đây? Đến đánh tôi phải ? Giả vờ như biết rồi ngang qua là xong, chuyện với bọn mệt lắm!

      “Phác Tuấn Hỷ! đâu thế?”

      Lý Vân Quân gọi tôi lại, tôi từng vui vẻ vì tên này đấy…

      “Gì thế? Kiếm tớ có việc gì à?”

      Xem ra muốn đánh tôi đây. Được, tôi phản kháng đâu. Nếu đánh tôi có thể khiến các cậu giải được mối hận tôi kháng cự đâu mà.

      “Bắt đầu từ bây giờ hãy nghe kỹ những lời tớ đây!”

      gì chứ?”

      “Cậu có biết bây giờ Cẩm Thánh sắp đâu ?”

      “……”

      Chắc đến nỗi phải vào trại giam giữ thanh thiếu niên vì chuyện đánh nhau hôm qua đó chứ? Sao thế được!! -O-

      “Sắp đâu?”

      “Trước khi chuyện này tớ phải hỏi cậu câu trước . Cậu thích Cẩm Thánh chứ?”

      Rất nghiêm túc. Lý Vân Quân nghiêm túc quá. =_=

      “Cậu nhảm gì vậy? Được rồi đó.”

      “Cẩm Thánh hôm nay phải Mỹ rồi.”

      “Cái gì?? Mỹ?!”

      “Ừ. Bay lúc 6 giờ chiều nay.”

      “Vậy à? Thôi để ấy chơi vui vẻ rồi quay về.”

      Mỹ à. Sao tự nhiên lại Mỹ chứ? Hu… chơi rồi quay về nhé.

      “Này! về nữa đâu!! Cậu ta di dân đó! Khương Cẩm Thánh! Sau này cậu ấy sống ở Mỹ đó! Thế này mà cậu cũng chịu nắm giữ cậu ta nữa hả? Hả?? Tớ là Cẩm Thánh về nữa!! Dứt khoát sống cùng mấy đứa con tóc vàng về đây nữa đâu!!”

      Ầm!! Trong tích tắc như bị ai đó thụi quả trời giáng.

      “Cậu gì thế? Vừa nãy cậu ấy di dân? Di dân hả?”

      “Phải. Mẹ Cẩm Thánh sống mình bên Mỹ, nên nhân cơ hội này dứt khoát qua Mỹ sống rồi, hôm nay đó!”

      “Bọn tớ níu kéo thế nào cũng vô ích, nhưng cậu có thể làm được!”

      Đến Thái Dân cũng thế…. Di dân? Khương Cẩm Thánh sắp rồi sao? bao giờ quay về Hàn quốc nữa! bao giờ còn gặp mặt nữa! sao?

      “Phải đó, Tuấn Hỷ. Chẳng phải cậu rất thích Cẩm Thánh sao? Đừng chối nữa, bọn này biết hết rồi. ràng thích người ta mà lại bỏ cuộc yếu đuối quá, tình cần thiết phải cho quá nhiều thứ đâu.”

      Cẩm Thánh sắp rồi? Mỹ? trở về? còn được nhìn thấy nữa? ! Đừng! Tôi muốn xa

      Lần đầu tiên tôi khóc trước mặt người khác. Nếu Cẩm Thánh Mỹ phải làm sao đây. Phải làm sao đây chứ? Xem ra tôi ấy quá nhiều rồi, bây giờ ấy ổn rồi.

      “Tuấn Hỷ, giữ đội trưởng lại .”

      “Phải đó, chỉ có cậu mới làm được. Nhé?”

      “Tớ… tớ có thể giữ ấy lại ? Chuyện các cậu đều làm nổi, nếu tớ muốn ấy đừng , Cẩm Thánh ở lại chứ?”

      Chí Hồi nghe tôi xong liền mỉm cười vỗ vỗ vai tôi.

      “Ngốc ạ, đương nhiên là thế rồi! Cậu biết Cẩm Thánh thích cậu thế nào đâu!”

      “Tớ làm quá nhiều việc có lỗi với Cẩm Thánh, ấy tha thứ cho tớ chứ?”

      “Ngốc quá, chừng tha thứ từ lâu rồi.”

      “Hu hu --- hu hu --- tớ phải . Tớ phải ra sân bay. Đưa tớ !! Nhanh lên!! Hu hu!! Tớ phải với Cẩm Thánh đừng . Cẩm Thánh rồi tớ sống nổi!”

      Mặc kệ bọn tôi xấu xí hay thế nào, tôi khóc òa lên nức nở.

      “Ya~ baby~ ya~”

      Lý Vân Quân đứng bên hò hét vang trời tuy có hơi đáng ghét nhưng bây giờ khẩn cấp nhất là phải giữ Cẩm Thánh ở lại, cho nên…

      “Mau đưa tớ !! Hu hu~!”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 66

      Tôi theo bốn người bọn ra ngoài đường lớn. Rồi cưỡi xe máy trực chỉ hướng sân bay. Tôi cứ khóc mãi vì cảm nhận được nỗi bất an khó thành lời. Lỡ như chúng tôi đuổi kịp, Cẩm Thánh sao… Nếu cứ thế rồi gặp được nhau nữa… Cứ nghĩ đến những điều đó là tôi như sắp điên lên. Giờ mới hiểu ra tôi cần phải nghe tình tôi dành cho , để ở lại… Nếu vẫn quyết ý , tôi bảo với rằng tôi đợi đợi cho đến khi nào trở thành bà già chống gậy run rẩy mới thôi. T_T

      Tuấn lái xe máy, tôi ngồi sau lưng nó, Vân Quân đằng sau lưng tôi.

      “A ha! Đợi đó ! Năm em đại bàng xuất phát nào! A ha…”

      Tuấn cười ha ha chọc ghẹo tên Vân Quân phát cuồng. Thực ra tôi cũng rất muốn cười, nhưng lại ngượng ngùng cười nổi, nên rốt cuộc thấy buồn rầu quá.

      “Tuấn Hỷ, cậu thích Cẩm Thánh lắm phải ?”

      “…… ừ.”

      “Nhất định phải giữ cậu ta lại, biết chưa? Vì là cậu nên tớ mới chịu nhường đội trưởng đó. >_<”

      “Nhưng mà Lý Vân Quân, ấy chứ? Nếu chúng ta kịp giờ, Cẩm Thánh mất phải làm sao đây?”

      “Đừng lo. Tuấn kịp mà. Cậu phải tin tưởng em trai mình chứ. chàng đẹp zai >_< Nhưng cậu có biết chuyện Cẩm Thánh trong thời gian này rất đau lòng ?”

      “Đau lòng ?”

      “Chứ gì nữa. Vì vậy từ bây giờ trở cậu phải đối xử tốt với cậu hơn, biết chưa hả?”

      “Hu hu – hu hu – Tớ biết nữa!”

      Cẩm Thánh, đừng , được ? Đừng nhé, đừng mà, xin đó, đừng . Em vẫn còn nhiều thứ phải nghe, vì quá nhiều nên em biết phải bắt đầu từ đâu, vậy nên xin đừng . Đừng Mỹ, đừng bỏ em lại mình. Em hèn nhát trốn tránh nữa đâu. Bây giờ em hiểu được rồi, hiểu rằng là người quan trọng với em biết bao. đó, sau này bao giờ xa nữa. Mặc kệ ai gì, em cũng ở bên . đó, nên phải cho em cơ hội! đừng mà, nhất định em với , nên đừng nhé, em … Cẩm Thánh!

      “Chị.”

      Cái gì thế? Vì quá đột ngột nên tôi Tuấn với tôi hay là với người khác nữa.

      “Mẹ nó chứ! Chị!!!”

      “Ờ hả?”

      Lại rơi nước mắt cảm động. Ôi chao~ Tuấn gọi tôi là chị rồi. T_T Nếu đây là mơ nhất quyết được tỉnh dậy! Tuấn 18 năm trời lần đầu tiên gọi tôi là chị. Tôi cảm động đến mức lóng ngóng mất rồi.

      “Mấy hôm trước chắc chị mệt mỏi lắm? Biết chị rất đau khổ mà em chẳng thể an ủi, xin lỗi, chị cũng biết là tính cách em vốn biết an ủi người khác, thực ra em rất hiểu là chị đau khổ lắm, bắt đầu từ giờ em thay đổi từ từ. Xin lỗi, đó.”

      , Tuấn , sao đâu. Chị hiểu em mà. Huhu –huhu – huhuhu…”

      “Woa~ Mấy người có phải quay phim ? Tớ phải khóc chứ nhỉ? >_< Vui đấy! A ha ha! Các cậu cảm thấy sống là rất thú vị sao? A, quá thú vị! >_<”

      “Có gì mà vui đâu chứ? Cậu thấy tớ khóc là hay lắm à? Hừ~”

      phải chuyện đó… chuyện đó… ha ha ha!”

      bao lâu rồi nhỉ? Tôi cứ nhìn đồng hồ mãi, căng thẳng quá, vì con đường lần đầu xa lạ quá, bây giờ gần 5 giờ rồi.

      “Năm giờ rồi, làm sao đây? Còn xa ?”

      đâu, đừng lo, kịp mà.”

      “Tuấn , nhất định phải đuổi kịp đó. Chị có rất nhiều điều muốn với ấy, phải mới được.”

      Chiếc xe chở chúng tôi bắt đầu tăng tốc.

      bao giờ để đau lòng nữa, bao giờ lời chia tay nữa, giống như hoàn toàn hiểu được em, sau này em cũng phải hiểu tất cả về . thế gian cười mà cũng trọn vẹn này, chúng ta… sống quá mệt rồi. Bắt đầu từ giờ em khiến sống hạnh phúc, bồi đắp những vết thương lòng em gây ra cho . Em để thấy em cười. Em khiến rằng vì có em nên mới cảm thấy sống có ý nghĩa. Chúng ta sau này làm tổn thương nhau nữa. bao giờ khóc nữa. Em bảo đảm… chắc chắn! Giờ đây em thể , Cẩm Thánh, nếu , em thể sống nổi.

      Chương 67

      5 giờ 20 phút, khó khăn lắm mới đến được sân bay, tôi vội vã chạy vào trong. Tôi chạy phía trước, đằng sau bốn người kia chạy theo, chỉ sợ trễ chút thôi tôi

      “Chỉ cần Tuấn Hỷ chạy là được rồi! Chúng ta cần đâu. là! T_T”

      “********** !”

      “Hừ, mệt chết thôi.”

      Bọn gì thế? Sao lại chỉ có mình tôi chạy? Nên cùng nhau chạy vào đó chứ! -_-^ Đồ điên Lý Vân Quân! Hừ hừ. Nhưng mà sao chẳng thấy Cẩm Thánh đâu cả? ngờ sân bay lại rộng đến thế. Tôi quýnh quáng đến sắp điên lên rồi!

      đâu đây? Tớ biết! Làm sao giờ? Chúng ta phải đâu?”

      Tôi luýnh quýnh giậm chân tại chỗ khóc toáng lên. Tôi hối hận cho hành động ngu ngốc mấy ngày nay của mình quá. TT_TT

      “Phải đâu nhỉ? Đây là lần đầu tớ đến sân bay mà. >_< Sao mà rộng thế này?”

      “Hãng… hãng … hãng nào í nhỉ?”

      “Là LY hay là LA?”

      Bọn ngốc này! =_; Còn chưa biết máy bay của hãng nào đưa tôi đến đây rồi? Tôi quá tin tưởng mà theo bọn kể ra cũng là ngu! T_T

      “Mẹ nó! Chúng ta lên tầng 2 xem sao!”

      “Đến đó tìm được Cẩm Thánh à?”

      có biết đâu! thấy trong mấy phim truyền hình dài tập đó, hễ tìm người là đều chạy lên tầng 2 mà. >_< Ha ha!”

      Chúng tôi mặc kệ tên Vân Quân nhảm, tự tỏa ra tìm Cẩm Thánh. Nhưng sân bay to như thế này mà tìm người nào có dễ dàng, quả thực khó ngang với việc hái sao trời.

      Chừng 5 giờ 35 phút. Môi khô ran. Sân bay rộng mênh mông vắng vẻ chỉ còn 5 đứa chúng tôi chạy lên chạy xuống, nhìn đông ngó tây, người trong đó còn khóc đỏ cả mũi. Nhưng vẫn tìm ra, chỉ còn cách nghe lời Vân Quân chạy lên lầu. Cẩm Thánh… Cẩm Thánh… ở đâu? Hả? thể . TOT Nhưng lầu đó cũng chẳng thấy bóng Cẩm Thánh đâu cả. Chúng tôi sức cùng lực kiệt rồi. được! thể để Cẩm Thánh như thế! Tuyệt đối thể… tuyệt đối

      “Cẩm Thánh! Khương Cẩm Thánh! là đồ khốn!! Rốt cuộc ở đâu hả? Cẩm Thánh!!”

      Trong dòng người đông đúc thế, tôi vẫn bất chấp mà khóc òa lên. Tiếng tôi vọng to, khiến bốn tên còn lại suýt nữa bị dọa ngất xỉu. Bọn điên này giật mình gì chứ -_-; chẳng phải bọn muốn tôi nhất định phải giữ chặt ấy sao? Thế vẻ mặt đó là gì! Người khác có lẽ nghĩ rằng cái người tên Khương Cẩm Thánh kia cướp tiền của tôi rồi đào thoát mất nhỉ. Thấy bộ dạng tôi khóc lóc ầm ĩ như thế, có người xì xào bàn tán bảo kia đáng thương. Nhưng tôi đâu dư hơi quan tâm mấy chuyện đó nữa.

      “Làm gì có chuyện đó! Sao lại thế chứ! Hu… Khương Cẩm Thánh là đồ hư đốn, sao có thể như thế được!”

      “Tuấn Hỷ…”

      Tôi vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ngay Cẩm Thánh, thở hổn hển, hình như vừa chạy đến. là… là Cẩm Thánh rồi, người tôi nhất thế giới này… Khương Cẩm Thánh ở trước mặt, nghĩ được gì, thể tin nổi, đó, tôi ngốc mất rồi, thậm chí còn nổi lời nào. Khương Cẩm Thánh… đúng là Khương Cẩm Thánh rồi.

      “Tuấn Hỷ, chuyện gì xảy ra thế? Sao em lại khóc?”

      Tôi có bao nhiêu lời muốn , nhưng cổ họng như có thứ gì chặn cứng lại, thốt ra nổi câu nào.

      “Tại sao lại khóc? Sao lại khóc thê thảm thế kia?”

      “Em… em… em sợ rồi. Sợ bỏ em lại rồi mất tiêu. Nên… nên em sợ lắm…”

      “Em vậy là sao?”

      Tôi cố gắng hết sức mình ôm lấy Cẩm Thánh nhìn tôi chăm chú. Nếu giờ này phút này là thời khắc hạnh phúc nhất của tôi cũng phải là quá đáng. Giống như niềm vui đánh mất thứ gì đó mà giờ tìm lại được, tôi ôm chặt lấy người tôi thương nhất… rất lâu… rất lâu sau cũng buông tay ra.

      “Đừng , Cẩm Thánh. Đừng bỏ em lại mình. Xin lỗi, em sai rồi… xin đừng , đừng …”

      Bắt đầu từ giờ tôi che giấu con tim mình nữa, dù chết cũng lặp lại sai lầm nữa. Từ bây giờ tôi đối xử với thành thực.

      “Cẩm Thánh, xin , nghe em , em, thực tế là, chuyện em và Dân Hữu tình cũ nối lại là giả, thực ra là… thực ra là em rất sợ rằng mình giúp được gì cho . đối với em tốt thế, cho em tất cả những gì có, nhưng em lại chẳng cho được gì. Em cảm thấy có lỗi với , em ghét bản thân như vậy, thấy mình đáng ghét, rất hận mình như thế! … Vậy nên, muốn để , nhưng lúc quay mới phát ra, em quá ngu ngốc! Em ngu ngốc như thế đó, lời chia tay rồi mới tỉnh ngộ! Em… rất . Nên đừng bỏ em lại, đừng rời xa em!”

      Cẩm Thánh ra sức ôm lấy tôi, ôm chặt như những lần trước kia. Tôi hạnh phúc đến mức… giống như trong giấc mơ, cảm tưởng như chỉ cần mở mắt ra là tất cả vụt biến mất, nên tôi nhắm chặt mắt lại. Và như thế, lúc này mới ràng rằng, những hành động suy nghĩ trong thời gian qua của tôi mâu thuẫn biết bao, ấu trĩ biết bao!

      Người mà tôi luôn muốn ôm lấy mãi mãi, muốn để , vậy mà lại ngu muội đẩy ra và từ chối ! Hôm nay tôi mới cho biết tình cảm thực của mình. Lúc này mới khiến thực nhìn thấy nơi sâu thẳm nhất trong trái tim mình. Cẩm Thánh, có biết ? Sau khi em gặp học được rằng tình cần thành thực, đó chính là tình dạy em, em !

      Chúng tôi ôm chặt lấy nhau rất lâu. Nhưng lại có người phá hoạt khí hạnh phúc thế này. Vật chướng ngại đó chẳng phải ai khác, mà là chị họ của Cẩm Thánh. -_-;

      Sao mà đến giây phút chia tay nhanh thế chứ. TT_TT Quá ngắn ngủi, Cẩm Thánh vẫy tay chào chúng tôi rồi bước vào bên trong, tôi nhìn theo bóng Cẩm Thánh mà cầm nổi nước mắt lưng tròng.


      “Cuối cùng em cũng ra rồi, em. Rất, rất em. Nếu em là tất cả của , em có tin ? Có lẽ em cảm thấy câu này bình thường quá, chỉ là thế mà thôi. Nhưng có lúc những câu bình thường nhất lại hộ cho thành tâm thành ý của mình. Cám ơn em trở về bên .”


      Tôi hạnh phúc đến mức bật khóc! Lần này tôi mới nắm giữ được tay ! Hình như căng thẳng bất an vì lúc nào cũng có thể lời chia tay mất rồi. Bàn tay của chúng tôi cuối cùng nắm chặt lấy nhau rồi.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 68

      Cẩm Thánh rồi, tôi đứng thẫn thờ nhìn về phía hướng Cẩm Thánh biến mất rất lâu, hoàn toàn đờ đẫn.

      Cảm thấy thời gian quả thực quá ngắn ngủi, TOT Cẩm Thánh em đợi . phải quay về nhanh đó. Biết chưa hả? Bây giờ mới là hạnh phúc đây! Hạnh phúc quá, hạnh phúc đến nỗi váng vất. Huh u TT

      Tôi còn nhận ra điều này… tình cần lòng tự trọng, căn bản điều đó cần thiết. Sau này tôi tỏ ra tự ái quá mức trước Cẩm Thánh nữa, chỉ có như thế mới có thể có được hạnh phúc thực … Bỗng nhiên tôi nhớ đến lời Cẩm Thánh khi nãy:

      phải định cư luôn đâu, quay lại, nhiều nhất là tuần thôi.”

      Ôi! -_-;; ra là thế, tôi còn tưởng ở luôn bên đó quay về nữa chứ! Khóc lóc ầm ĩ trước mặt bàn dân thiên hạ trong sân bay, mất mặt quá trời ơi! Hic… mất mặt quá mất! Chết tiệt. Mấy đứa khốn các người chết chắc rồi! Tôi quay người lại nhìn thấy bốn tên gương mặt nở nụ cười kỳ cục. Mấy người hôm nay xong đời rồi! Ta quyết tha cho các người!! Mẹ ơi!! >_<

      “Mấy người còn chưa tới đây? Dám di dân nước ngoài hả? là, mấy người chết chắc rồi!!”

      “Haha! Các em, nên về nhà rồi nhỉ? Tớ thấy chúng ta nên về thôi.”

      “Ừ phải đó, hình như chúng ta ở sân bay lâu quá rồi đó. ^^;;”

      Thái Dân và Chí Hồi len lén bước lùi, -_-^ Muốn chạy hả? có cửa đâu!!

      “Chết phứt , dám chỉ có tớ mới níu kéo được ấy? Mấy người giỏi lắm… mấy lời dối xạo đó mà cũng như ấy, diễn hay quá nhỉ!”

      “Haha! Còn dối xạo nữa à? Chẳng phải cậu tin mấy lời xạo đó hả~ Cậu tin rồi~ Còn có Cẩm Thánh sống nổi nữa chứ~ Cậu biết là lời ra như nước hắt rồi sao? Còn khóc lóc ngốc nghếch nữa chứ!!”

      Lý Vân Quân chết tiệt. -_-^ Lúc tên đó cười đầy lạ lùng, tôi đoán ra rồi mà. Chết tiệt, tôi quá tin tưởng vào nhân phẩm của rồi. Hừ! –O– Tôi đúng là ngu !

      “Cậu tới đây cho tớ! Tới đây!”

      Tên Vân Quân vốn muốn cao bay xa chạy rời khỏi đây, nghĩ đến lúc này trong sân bay hành động hơi quá đáng nên đứng lại, rồi bước nhanh, xem ra phải để tên này về đến Suwon rồi tính sổ sau.

      “Tuấn Hỷ, cám ơn cậu nhé >_< hôm nay nhờ cậu mà tớ thưởng thức được bộ phim hay quá, sau này phải quan tâm hơn nhé. hoang dã mất mặt hoàn toàn! Diễn viên chính Phác Tuấn Hỷ! Tuyệt! Hahahaha!”

      được, tha được cho ! Nếu tôi tha tôi chết ngay! Chết tiệt! Nếu mất mặt nãy giờ rồi cho mất luôn. Dù gì mấy người kia cũng chỉ gặp lần thôi mà, lo lắng làm chi! Tên thối tha!! Cậu đợi đó!! Tôi bỏ lại ba tên quan sát cuộc chiến mà chạy đuổi theo Vân Quân. ngờ Lý Vân Quân chạy hề nhanh chút nào. Phải rồi, cặp chân ngắn ngủn thế mà chạy phí công là đúng. Haha~

      “Lý Vân Quân, cậu cút ngay cho tớ! Để tớ bắt được cậu đừng hòng sống!!”

      “Ai da! Các bạn, ở đây có diễn viên điện ảnh nè, mau chạy đến xin chữ ký!”

      Oạch!

      Đúng là trời xanh có mắt mà. tràng cười lập tức nổ ra khi Vân Quân té oạch xuống đất. Tôi quá thế giới này mất rồi. ^O^

      “Tuyệt! Hahaha!”

      “Tớ đoán là tên này gặp báo ứng rồi mà, sao mà linh thế nhỉ. Ối chao!”

      Vân Quân ngã thành hình chữ “đại” to khủng bố ngay cửa vào lầu với bốn chân chỉa thẳng lên trời, biết vì cảm thấy mất mặt quá hay đau quá nên cứ nằm dài đất, có chút phản ứng nào.

      “A, hahaha! Đau bụng quá! A, cứu cứu tớ với! TOT”

      Bụng đau quá mất, tên này mất mặt quá mất.

      “Vân Quân, đau ? Đứng dậy xem nào!”

      Vân Quân nắm lấy tay Chí Hồi, “huỵch” phát đứng phắt dậy, dám ngẩng đầu lên, quá mất mặt rồi còn gì, hahaha!!

      “Chí Hồi giúp tớ che mặt!”

      “Ôi chao…”

      “Đừng cười, mau lên, ra khỏi cửa là xong… Mất mặt , mẹ nó!!”

      Chí Hồi chỉ che mắt tên Vân Quân, thẳng đến đám xe máy. Hôm nay vì bọn mà tôi bị mất mặt, tên Vân Quân cũng thế thôi. Tôi cố ý để ngồi sau lưng Tuấn , còn tôi ngồi sau . Cả đoạn đường tôi cứ chọc chọc vào lưng . ^-^ Ôi tôi độc ác quá! Tên Xương Sườn đáng thương!!

      “Ai da! Đau quá! Đau đó!! A! A!”

      “Chuyện lần này là do cậu gây ra chứ bộ! Chính là cậu, phải nào?”

      phải mà! A, đau chết tôi mất thôi, phải tớ! Đầu tớ làm sao nghĩ ra được thứ chuyện bất công thế này chứ! Tuyệt đối phải tớ!!”

      “Đừng có giỡn!! được mấy câu xạo trẻ con buồn cười đó, ngoài cậu ra còn ai?”

      phải mà! Cậu phải tin tớ chứ!!”

      “Tên này! Đến thế này rồi còn chối nữa hả?”

      “Ui cha! Là tớ! Là tớ nghĩ ra! Đừng hận tớ, trách trách tớ quá thông minh, ở đất nước ta, quá thông minh cũng là vấn đề sao?”

      “A! là, tức đến nỗi tớ nổi luôn đây nè! Cậu mà thông minh chẳng lẽ mọi người đều vào bệnh viện tâm thần hết rồi à? Ai ôi~ tên này! Lúc cậu sống chung với đám con tóc vàng đến hết đời cũng phải nghĩ tới rồi chứ!”

      “hi~ yellow~ come on baby~ ya~”

      chuyện với thằng đần chẳng hóa ra tôi cũng đần sao? -_-;; Nghĩ nghĩ lại cũng nên tha cho , nếu tên Xương Sườn lừa gạt tôi chẳng biết tôi còn tự dày vò mình đến bao giờ! Nghĩ đến đây tôi liền bỏ qua cho ^_^;;

      “Thái Dân! Chí Hồi! Quạ đen! Tuấn !”

      Thái Dân cưỡi xe máy chạy ngay cạnh tôi gọi lớn, để cả đám đều nghe thấy.

      chịu! chịu! Sao gọi tớ là quạ đen!! TOT”

      “Hôm nay chúng ta uống rượu ! Tớ vui quá, tâm trạng rất tốt, muốn uống chút!”

      “Đương nhiên!”

      “Chắc chắn phải thế rồi!”

      “Các em , bữa rượu hôm nay là do Xương Sườn mời >_<, có phải tốt quá rồi ?”

      “Hu ra~”

      được, được, TT_TT Đội trưởng ơi!! Cậu ở đâu hả? Huhu… Phu nhân đội trưởng làm khó tớ kìa! Mau tới cứu tớ! Huhu!”

      “Cũng gọi Tiểu Mẫn đến luôn !”

      Trong tích tắc tôi tưởng mình nghe lộn, dám tin vào tai mình nữa… Tuấn vừa nãy… ràng với tôi là gọi Tiểu Mẫn đến. Nó lòng chứ? Đúng là kết quả nghĩ tới nổi. Giữa hai đứa nó xảy ra chuyện gì trọng đại rồi… haha~ Thú vị rồi đây. ^^*

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 69

      Sai khi về Thủy Nguyên, việc đầu tiên là đến siêu thị gần nhà Vân Quân để mua những thứ cần thiết cho buổi tụ họp. Mua xong, ^^* Vân Quân đau buồn tiền tiêu vặt tuần này thế là tong. Mọi người thấy tội nghiệp, mỗi người đưa cho mười ngàn won, lúc đó mới sung sướng cười toe toét.

      "Này! Phác Tuấn Hỷ! Tiểu Mẫn đến chứ?"

      "Này! Sao người gọi ta là chị nữa hả?"

      "Tôi làm nhiều thứ cho bà như thế, bà còn muốn tôi thế nào nữa?"

      Hứ! -_-;; Sớm đoán biết tên này rồi mà! hổ là tên điên. Phác Tuấn là tên điên đâu phải ngày ngày hai. Hứ! Tôi chăm chỉ xào đồ ăn với Chí Hồi, Thái Dân cũng tỉ mẩn trộn các món lạnh. Cái tướng to đùng của Thái Dân lại ngồi đống tỉ mỉ dùng dao cắt trái cây đúng là khiến người ta tức cười, suýt chút nữa Chí Hồi làm đổ cả chảo thức ăn. ^^;;

      Cốc...cốc!

      "Ô? Có lẽ là Tiểu Mẫn và Trí đó! Tuấn , mở cửa !"

      "Khặc khặc."

      Chắc Thái Dân thấy dáng điệu mình nấu ăn có vẻ tự nhiên cho lắm.

      "Thái Dân, đâu cần ngại như thế? Chắc lúng túng hả?"

      "Buồn cười lắm, phải ?"

      "Ừ. Mà bây giờ Cẩm Thánh làm gì nhỉ?"

      "Phải đó, chỉ thiếu mỗi cậu ấy, tiếc . Đợi Cẩm Thánh về rồi chúng ta lại tụ tập ở nhà Vân Quân nhé!"

      "Ừ."

      Mới có mấy tiếng đồng hồ mà tôi thấy nhớ rồi. Sao vậy kìa? Có thời gian gặp cũng ôm , hôm nay gặp được rồi, thổ lộ rằng tôi rồi còn được ôm, vì thế càng nhớ hơn. Vậy cái quãng thời gian đó sao tôi có thể ráng chịu đựng được nhỉ? tin nổi. ^^*


      Vào phòng khách, tôi thấy Trí và Tiểu Mẫn ở đó. Nhìn thấy tôi, Trí liền gào to:

      "Má già! Nghe hôm nay thành công rồi?"

      "Hề hề. ^-^V"

      Tôi làm biểu tượng chiến thắng hình chữ V với Trí .

      "Nghe hôm nay cậu biểu diễn vở vô cùng cảm động hả?"

      "Xì! Ai chứ? Là ai? Lý Vân Quân, là cậu phải ? Cậu cút ngay cho tớ nhờ!"

      Chúng tôi dọn lên bàn đầy thức ăn, thứ gì cũng có. -_-;; Tuy đơn giản hơn nhưng mùi vị cũng khá. thực tế để tăng thêm mùi vị cho thêm gia vị của mỳ cay, lúc mọi người ăn cứ bảo rằng có mùi vị của mỳ cay, khiến tôi với Chí Hồi bực mình, suýt chút nữa cho bọn họ chết luôn.

      "Tuy là vở kịch do Vân Quân tạo ra nhưng kết quả rất tốt. Mọi người xem phải ?"

      "Mỗi lần đau là lần trưởng thành mà. Ha ha..."

      Thái Dân liếc Trí rồi dốc ly rượu vào miệng. khí này là! Tóm lại là giữa Thái Dân và Trí , Tuấn và Tiểu Mẫn xảy ra chuyện gì chứ?

      "Phác Tuấn Hỷ, kính cậu ly"

      "Được, biết rồi, nhóc! Tiểu Mẫn cạn ly nhá!"

      "Ừ. ^^*"

      Tiểu Mẫn uống lượng kha khá rồi, Phác Tuấn nhìn bằng cặp mắt tán đồng.

      "Này, uống ít thôi, lại gây chuyện nữa"

      "! thể nữa đâu. =_;"

      "Ặc."

      Tôi ngạc nhiên, lại gây chuyện nữa? Có lẽ ý Tiểu Mẫn uống say rồi gây ra chuyện gì sao? Ôi thắc mắc quá, muốn điên lên rồi đây. Hic. TT_TT Có hỏi cũng chịu tôi nghe đâu. Ừ!


      Uống ly rồi lại thêm ly nữa, cứ uống đến lúc bắt đầu thấy say.

      "Này, nước Mỹ có xa lắm ?"

      Mọi người đều gật đầu xác nhận, xa lắm! Ôi! Sao lại xa chứ! Nhớ quá. Có lẽ nhận ra tâm trạng tôi hẫng , tài tử Xương Sườn của chúng tôi đứng dậy vào trong phòng. Vào đó làm gì vậy? lấy cà vạt ra thắt quanh đầu. Nghĩ ra cảnh này rồi -_-;; Lúc truxocs say rượu ở quán hát bài "Tạm biệt" với điệu bộ như thế đấy, dúng là phá cách mà. Hôm nay, muốn hát bài gì đây? Tâm trạng tệ quá chơi cho vậy, hic. T_T

      Hôm nay mới được thưởng thức no mắt màn trình diễn phong phú mang tính lịch siwr của Vân Quân và Thái Dân sau khi uống say.

      "Này! Ban nhạc phải có chỉ huy chứ, trước khi hát phải có nhịp mà!"

      "Biết rồi! phải lo, cứ để đó cho tớ. Nhìn tớ đây!"

      Tất cả ánh mắt dồn vào cậu ta. Tôi cũng nhìn cậu ta đầy tò mò, Thái Dân cũng được mong đợi luôn. +_+

      "Nghỉ! nè! Tạm dừng hai phách, hít thở sâu ba phách, ... hai... ba... bốn!"

      Mọi người bị cậu ta chọc cười lăn lộn, có người còn ôm bụng ngã xuống đất.

      "Mười lăm nè, mặt trăng sáng quá! Cao cao bầu trời ~ ai da da ~ thể ngừng suy nghĩ, nhớ mong nàng, mất ngủ cả đêm ~ da da. ~ Nơi nào vắng đến tiếng sáo quen thuộc? Người tôi cho tôi mối tình, hãy vui vẻ cất lên tiếng sáo, thể khiến tim thôi ngừng đập. Ai cha. ~"

      Tức cười . Hai người qua lại, nhảy điệu múa cổ, thêm dáng điệu kỳ cục, vẻ mặt kỳ cục, xem ra Vân Quân rất có vẻ "tài tử", động tác tay của Thái Dân, cả động tác thân người kỳ lạ... khiến người ta cười đến đau bụng. Màn biểu diễn của hai tên này kéo dài lúc lâu.

      "Nhớ đại ca hả? Phải chịu đựng thôi, biết chưa? >_< Tớ làm cậu cười ở đây, ha ha..."

      Vân Quân. , là tên khiến người ta muốn ghét mà nỡ lòng nào ghét được. Lời quạ đen khiên tôi vui trở lại rồi. ^_^ Tên này cũng nên có bạn rồi... Như thế mới giải phóng được ra khỏi bầy quạ chứ.

      "Tớ khiến cậu cười mỗi ngày như thế này nhưng cậu được quyền thích tớ, nếu tớ khó xử đó. >_< thế nào tớ cũng xứng với đại ca nhất."

      Tôi hy vọng Vân Quân nhanh chóng có người !!! Tôi đó...! -_-

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 70

      ngày... hai ngày... ba ngày... tuần... vẫn chưa về, Cẩm Thánh vẫn chưa về. Nếu có tin tức nào đó hay biết mấy! Nhưng chẳng có chút xíu nào cả. Lúc nào tôi cũng nghĩ có khi nào bao giờ trở về nữa ? T_T Nhớ quá, là tôi ngốc ư? Nhưng quả thực rất nhớ , mong , tôi đau lòng quá, ngày nào cũng mở điện thoại ra xem... Lại tắt máy, cả ngày cứ nghĩ ngợi vẩn vơ. Yixiiiiiiii, có cần vứt điện thoại ! -_-'' Chắc có chuyện như Vân Quân chứ, nhắm trúng em tóc vàng nào đó rồi về nữa. đúng, thể thế, có người bạn xinh đẹp như tôi sao thế được? -_-;;

      Mười ngày trôi qua nhưng vẫn tin tức gì, làm sao đây?

      "Đừng khóc, ấy quay về mà, chắc có chuyện gì làm chậm trễ thôi."

      Trí thấy tôi khóc cũng quýnh quáng lên... Phì, buồn phiền. A. ra, trong tim tôi Cẩm Thánh chiếm vị trí quan trọng như thế! Phác Tuấn Hỷ, ngôc, IQ thâos, ngu, vô liêm sỉ, bệnh thần kinh, đần...

      Tan học rồi, mẹ ơi! Hôm nay phải uống rượu thôi, uống nhiều vào, cứ nghĩ đến Cẩm Thánh là khóc... khóc cho .

      Hừ! Yixiiiiiiii! Nước mắt lại rơi tí tách...



      Ra đến cổng trường có tên mặc sơ mi trắng, thắt cà vạt đen, mặc áo jacker nhìn rất đẹp trai đứng ở đó.... Sao mà nhìn tên này giống Cẩm Thánh thể biết. Đau lòng quá, nhớ đến nỗi bị ảo giác mất rồi.

      "Tuấn Hỷ, mau , đó chẳng phải là Cẩm Thánh ư?"

      Trí và Tiểu Mẫn cũng thấy rồi! phải là mơ sao?

      Tên đẹp trai này vẫy tay và cười với tôi bằng nụ cười phóng điện kinh hoàng. Tôi bắt đầu chạy! phải, phải là bay đến trước mặt mới đúng.


      Có lúc vì mà cố lãng quên , nhưng thế này để lại vết thương lòng thể trị dứt cho cả hai, em bắt đầu lại từ đầu. Đó là thành phố , chẳng ngờ em lại hối hận đến thế, vì an ủi em rằng hãy để ra . đúng, phải do lỗi của mà vì quá mệt. Nhìn thấy , em rơi nước mắt, phải quay về rồi. Thời gian cũng thể khiến em quên , khi rồi em mới nhận ra điều đó. Thời gian ở bên nhau em lừa dối nhưng đối với em điều quý giá nhất đó chính là . Chẳng còn gì đau khổ hơn cuộc chia ly này. My Darling You. Em bao giờ để nữa. Em biết trong quãng thời gian đau khổ vừa qua, chờ đợi duy nhất.
      --- "Love Again" của Cool



      Tôi chạy về ohias , sau đó lại khóc nức nở. Nhớ quá rồi... Tôi cần quá rồi... tôi quá rồi...

      "Tại sao lâu thế hả? Chẳng có chút tin tức nào... có biết người ta đợi mà sợ hãi đến mức nào ? Em cứ nghĩ rằng bị con tóc vàng nào quấn lấy rồi! Em lo thế nào có biết hả?"

      "Hà hà! muốn nhìn xem họ xinh đpej thế nào nên ngắm lúc nhưng với có đẹp đến cỡ nào cũng chẳng bằng những tóc đen, vậy nên trở về sớm hơn để gặp em nè."

      "Sau này cần Mỹ nữa chứ?"

      "Ừ, để em đợi lâu quá, xin lỗi."

      ", sao đâu. về rồi mà."

      Hu hu, nước mắt cứ chảy hoài ngừng, chuyện gì thế này?

      Tôi và Cẩm Thánh nắm tay nhau về nhà. Đến nhà thay quần áo, chúng tôi đến Nam Môn mà truýocs kia từng , ăn món Tokbokki mà tôi thích. Sau đó còn chuoj hình Sticker mà Cẩm Thánh ghét nhất, lần này cười rất đẹp. Tôi cũng cười, quá đẹp, quả thực quá đẹp nên tuyệt đối thể để người khác xem được vì tôi sợ rằng người ta nhìn thấy , cười đẹp quá... quá đẹp trai, quá ưu mỹ. Tôi chỉ muốn mình tôi ngắm nó mỗi ngày thôi.

      Tôi và Cẩm Thánh cùng đến quán cà phê. Tôi ngồi đối diên, cứ nhìn chằm chằm làm có chút tự nhiên. đằng hắng suốt nên tôi chuyển sang ngồi kế bên . Tôi chịu đựng bao lâu rồi? Thời gian qua quá đau lòng, quá mệt mỏi. Mỗi sáng bắt đầu ngày mới như địa ngục nhưng bây giờ chúng tôi ổn rồi. Cảm ơn trời đất cho con được cười vui vẻ như thế này... hạnh phúc. Chúng tôi lại bắt đầu như thế đó!

      "Mẹ làm phẫu thuật nên đến thăm bà. Bà khỏe rồi mới về được!"

      "Thế ư! Bệnh nặng lắm hả?"

      "Giưof cũng tạm ổn nhưng mẹ muốn đến Mỹ sống cùng bà."

      Sao thế được? Tôi chẳng biết gì. Làm sao mới được đây.

      "Nhưng với mẹ là muốn, đúng, được. Ở Hàn Quốc, bảo bối quá quý giá nên thể được... Có bảo bối quý giá như thế, bỏ ấy con hối hận cả đời. Nên con thể rời Hàn Quốc được."

      "Wuxiiiiiiii... hu..."

      "Ối trời, lại khóc?"

      "Sao lại dọa em hả? khiến em giật mình! Suýt nữa là tim ngừng đập luôn rồi... hu..."

      Tên này hư quá! Dọa tôi suýt chút nữa buồn chết mất

      "Tuấn Hỷ?"

      "Hả?"

      "Lúc ở bên me, cứ nhớ em mãi, biết làm sao mới thôi nhớ em đây. Em có nhớ , dù chút chút cũng được?"

      " chút chút?"

      "Sao nhớ gì hết vây?"

      mở to mắt, tôi dọa rồi sao. Môi tôi đặt lên môi rồi. Ngưỡng mộ chưa? Từ lúc quen tới giờ đây là lần đầu đó. Quá... quá nhớ rồi nên mới...

      "Câu trả lời thế nào?"

      "ÔI..."

      "Trả lời thế này hài lòng rồi chứ?"

      " ra nhớ đến thể hả?"

      "Ừ"

      Cái này, sao nhớ chứ? Chuyện đó chỉ cần đến phòng rồi nhìn lên trần là thôi. Trần phòng tôi chỉ để cho những người lòng dạ lương thiện xem thôi, ha ha. ~ trần nhà có gì ấy à? Là gương mặt của to như cánh cửa dán đo! Vì quá nhớ nên mới có đó, hi hi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :