1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tôi là tất cả của tên ấy - Lâm Ngân Hỷ(90c-full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 57

      Chuyện đau buồn nhất đời là biết được bản thân mình còn khả năng làm gì cho người mình nữa. rất sâu đậm, rất sâu sắc… từng cố gắng vì người đó, nhưng lại lực bất tòng tâm, đó là chuyện đau khổ nhất đời.

      Nhưng có biết ? biết chứ? Bỏ rơi như thế… ra lời chia tay… Tôi giấu mình sau từng lớp ngụy trang, những lời lạnh lùng vô tình, tất cả những nét mặt hờ hững bây giờ đều là do tôi cố tình tạo nên, liệu có biết ? Chắc là . Trái tim bị dằn vặt từng chút từng chút , có chết cũng biết được đâu.

      Hôm nay tôi phải rời xa , làm tổn thương bằng chính tay mình. Dùng cách tàn nhẫn nhất thế giới để khiến đau khổ.

      “Em cứ nghe máy, làm tưởng xảy ra chuyện gì rồi chứ. Hỏi nhóc Tuấn , nó cũng …”

      có chuyện gì.”

      “Ồ, thế à…”

      Tâm trạng trong khoảnh khắc quyết tâm ra lời chia tay… những người chưa từng trải qua những chuyện này thể nào hiểu được. Rốt cuộc là cảm giác thế nào… đó là cảm giác người cam tâm tình nguyện bị thiêu rụi hoàn toàn…

      “Em quyết định làm lại từ đầu với Dân Hữu rồi.”

      đến nước này … chắc là ghét tôi lắm, Kim Dân Hữu cậu vẫn giúp được tôi. Có cậu thêm vào lý do để khiến ấy căm ghét tôi, tôi nên cám ơn cậu mới phải nhỉ? Hu…

      Khi câu này tôi chẳng chần chừ giây nào. Cẩm Thánh bị giật mình bởi câu của tôi.

      Cẩm Thánh… thực ra em dối đó… lừa đó. Em chưa bao giờ nghĩ làm lại từ đầu với cậu ta. mà! Nước mắt bắt đầu lưng tròng rồi. Quả thực phải nhẫn nhịn rất khổ sở. được khóc ở đây… được khóc trước mặt . Quả thực được… được… được. được được… ngốc ơi, em bao giờ còn người khác được, , thể người khác được nữa.

      “Em gì vậy hả? Gì chứ? lại xem!”

      “Xem ra vẫn chưa nghe , em và Dân Hữu bắt đầu lại rồi. Nên chúng ta…”

      “Ha --- cái gì? Giờ em lòng với đó à?”

      “Ừ, lòng. Tính cách em vốn phải loại thích lòng vòng, chẳng phải cũng biết rồi sao.”

      biết, biết em làm chuyện đó… Hơn nữa cũng biết, sao em có thể ra cách hờ hững như thế? chẳng là gì với em ư? Hai chúng ta chỉ có thể đến thế thôi à?”

      “Vậy mong là đến đâu chứ?”

      Đừng tìm người như em nữa. Cẩm Thánh, tuyệt đối nên tìm loại người hư hỏng như em. ràng tôi khóc… nhưng trái tim hiểu vì sao cứ rỏ nước mắt ngừng, như mưa. Chắc đây là thứ gọi là “bão lòng” đây mà…

      “Nên bắt đầu lại với Dân Hữu rồi?”

      “Ừ.”

      , bao giờ có chuyện đó. Chuyện em rời xa rồi lại quay về bên Dân Hữu… Tuyệt đối thể có. Cho dù như thế, em vẫn phải đau lòng chọn rời xa . Có lẽ là em ích kỷ…

      “Trong lòng em, chẳng qua chỉ là kẻ thứ hai thôi à? Biết lâu rồi… sớm đoán được chuyện đó nhưng ngờ lại đoán đúng, cứ hy vọng là mình đoán sai biết mấy…”

      “Em thể quên được Dân Hữu. Rời xa Dân Hữu em thể sống nổi. Lần nào gặp cũng nhớ đến Dân Hữu. Vốn nghĩ rằng cậu ấy quên em, ngờ lại muốn em làm lại từ đầu. Bây giờ nghe rồi chứ?”

      Ngốc ơi, bây giờ nghe rồi… vậy , bây giờ bắt đầu ghét em hận em rồi. phải làm thế, hiểu chứ? Nhất định phải thế… như vậy em mới thấy dằn vặt. Ngốc ạ, chúng ta đều đau lòng, phải làm sao đây? Cho dù… cho dù như thế em vẫn nhớ đến . Cười rạng rỡ như đứa trẻ, chắc chắn nhớ; gương mặt khi nhận món quà nho mà như ôm cả thế giới vào lòng, em cũng nhớ mãi; đứng trước cửa nhà em lo lắng cho em, em cũng ghi nhớ; dáng điệu xấu hổ đến biết làm sao, em cũng quên được; vẻ mặt hài lòng hạnh phúc của khi giới thiệu em là bạn trước mặt bạn bè, vẻ mặt khi chuyện… giọng của … ngữ điệu của … em nhớ mãi mãi.

      “Em đây, tạm biệt.”

      Cẩm Thánh, phải ăn cơm đúng giờ giữ gìn sức khỏe đó. Cứ ăn mì gói như bây giờ hại người lắm. Nếu ngày nào đó bị bệnh … a… phải rồi, còn có Y Giang Yến mà, ha… tôi cũng là…

      chỉ hỏi em câu.”

      “Gì cơ?”

      “Em từng thích chứ?”

      thể trả lời, “từng thích chứ” là câu quỷ gì chứ, sao lại thích được? Nhưng…

      “Bây giờ hỏi chuyện đó còn có tác dụng gì? Em thấy cần phải trả lời, thấy thế là buồn cười à?”

      Hãy căm ghét con người nhẫn tâm như em . Nhưng chuyện khiến tôi càng đau lòng hơn là khi quay người bỏ , tôi hiểu ra điều. có biết là gì ? Em lúc đó mới hiểu ra em rất rất , giờ mới hiểu ra như con ngốc, nếu biết sớm hơn tốt biết bao… Khi hiểu ra quá muộn rồi…

      “Mẹ nó! Em đừng dối nữa! Phác Tuấn Hỷ!! Đừng có dối !”

      lòng đó!”

      Cách!

      Chạy ra khỏi nhà ấy, bất chấp mọi thứ, chạy như điên cuồng… cho đến khi chạy đến nơi thể nhìn thấy tôi, thể nhịn nổi nữa mà khóc òa lên.

      Thực ra tôi cũng muốn đối xử tốt với , dù lần cũng được, cho dù là lần cuối cũng được, ra lời lòng khiến mãi mãi quên được tôi. Rất , nhưng chẳng cho được gì… nên vì , phải chia tay… Nhưng thể vì ra những điều này lại làm tổn thương hơn nữa. Chắc rất căm ghét tôi nhỉ, chừng thấy sợ hãi lùi bước trước lạnh nhạt vô tình của tôi rồi.

      Cũng được, có thể khiến ghét em hận em. Hận em tốt hơn nhiều so với nhớ em… Vì ghét mà trách mắng em khiến trái tim nhõm hơn, nhưng nhớ nhung chỉ khiến rơi nước mắt… Nếu như nhớ em quá, chỉ nhớ những chuyện vui, như thế khiến càng đau lòng hơn. Hãy chỉ nhớ đến em lần cuối gặp mặt , sau đó ghét em hận em, , nguyền rủa em cũng được, nguyền rủa em nhận phải đau đớn như cũng được. Em tình nguyện… tình nguyện nhận chịu những đau khổ từng trải qua…

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 58

      Tất cả, em nhớ mãi… xin hãy quên nhé. Quên người biết làm nũng lại nhõng nhẽo trước mặt để khiến vui như em, quên em từng khoác tay và nhìn chăm chú, quên những lời em khi hát karaoke rằng bài hát này nhân vật chính là , quên em từng nhìn thấy nụ cười nở ra hạnh phúc, quên em từng đứng trước cổng trường đợi , hãy quét sạch những ký ức về em trong , hãy quên sạch . Đó là điều báo đáp đầu tiên cho em… Để em có thể chúc phúc cho và Y Giang Yến. Đó là điều thứ hai. Nhất định phải quên em.


      "Ngốc ơi, nếu như làm thế... nếu đối xử với ta như với em, có chia tay với Y Giang Yến ? Nếu ta như thế chia tay làm gì? Vừa nghe tin em bị thương là rụng rời tay chân, hoảng loạn yên, nếu thích ta chia tay ta làm gì... hễ em khóc là lại đau lòng, đau đến mức sắp chết , nếu thích ta... chia tay làm gì chứ, nếu lòng ta sao có thể chia tay được... Em còn chưa tấm lòng sao?"

      “Tình với người ấy trở nên sâu sắc rồi, cho dù người xung quanh có chỉ trích người kia hư hỏng, sỉ nhục người đó, em cũng có thể hiểu được người đó. Đau khổ buồn bã vì người đó chắc cảm thấy rất ghét người ta, nhưng chỉ cần nhìn thấy người đó là có thể hiểu được người ta chẳng qua cũng chỉ vì có việc bất đắc dĩ mới thế thôi, trách móc gì người ta cả.”


      Em nhớ, bao giờ quên. Cẩm Thánh… tạm biệt!

      Nếu có ai đó hỏi tôi ngày nào mà tôi thấy hối hận nhất trong cuộc đời, tôi là hôm nay. Hỏi tôi ngày nào mà tôi cảm thấy căm ghét bản thân, thù hận bản thân nhất trong đời, tôi cũng trả lời là hôm nay. Hỏi tôi rằng trong cuộc đời bao giờ có người nào khiến tôi khó quên nhất hoặc nhớ nhung nhất mà chỉ cần nhắm mắt lại cũng đủ rơi lệ, tôi do dự gì mà đáp rằng chính là … người từng là bạn trai tôi.

      Vì tình quá bé… cuối cùng tôi cũng phải chịu thua. Điều tiếc nuối duy nhất là chưa lần nào tôi rằng tôi … Đó trở thành đau khổ lớn nhất trong đời tôi.

      Chương 59

      Mở mắt ra nhìn đồng hồ thấy sáng hẳn, chuyện hy vọng gì nó đến cuối cùng cũng đến. Tối qua nằm lăn lộn mãi đêm mất ngủ, lúc trời tờ mờ sáng tôi mới ngủ thiếp được. Gần đây hình như chảy hết toàn bộ nước mắt trong đời mình rồi. Tôi lặng lẽ ngồi im, nước mắt lại rơi ra. có đau khổ như tôi ? Chắc là tôi buồn hơn mới được, để tôi chịu tội mới đúng. Phải nên như thế…

      Hôm nay từ sáng sớm đổ mưa. Nhìn những giọt mưa bên ngoài cửa sổ lại nhớ đến , tôi chỉ có thể quay người nhìn chỗ khác.

      “Con học đây.”

      Tuy là ra khỏi nhà nhưng cuối cùng cũng học, nổi. Tự nhiên lại có suy nghĩ lạ lùng trong cơn mưa đột ngột ập đến này. biết vì sao tôi thấy mình nên khóc trận đời . Có lẽ đây chính là ly biệt chăng? Lúc có được biết, chỉ khi rời xa nhau, mất nhau rồi mới cảm thấy hối hận vì nhớ nhung và luyến tiếc nhau nhiều hơn. Đó chính là ly biệt chăng. đau khổ lớn hơn cả chia tay là ly biệt chăng.

      cả ngày trời, qua biết bao con đường mà trong đầu vẫn chỉ xuất bóng hình Khương Cẩm Thánh. biết kiểu gì mà từ đầu tới cuối chỉ nghĩ đến . Đôi chân chịu nghe lời dừng lại ở gần nhà . Suýt nữa tôi gọi to tên rồi. Bây giờ được… ích gì… lại mỉm cười với bảo rằng chẳng qua là tôi dối, tại sao đôi chân tôi vẫn tiến về phía trước…

      Đến dưới lầu nhà tôi nổi nữa, ngồi bệt ngay xuống đất.

      “Cẩm Thánh… là đồ ngốc… Cẩm Thánh… huhu…”


      "Tuấn Hỷ vậy thế này . Nếu em thấy có lỗi với chịu quay về thắt hàng loạt khăn tay vàng lên những gốc cây trước nhà chúng ta. Thế nào? Ý kiến này hay chứ? Chỉ cần em thấy những chiếc khăn tay vàng này là biết tha thứ cho em rồi, vì vậy lúc đó phải trở về bên . Hiểu chưa?"

      "Hơ~ ngốc quá. Tụi mình đâu phải đóng phim. Buồn cười !"

      " mà. Có bao giờ em thấy xạo chưa?"

      "Biết rồi, biết rồi. Vậy chỉ cần em nhìn thấy khăn tay vàng biết là tha thứ cho em rồi, sau đó cười toe toét với rồi chạy đến chứ gì? Phải thế ?"

      "Đương nhiên rồi, em là! Em chẳng cần làm gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn quay về là được!"


      Vậy mà Cẩm Thánh lại thắt hàng loạt khăn tay vàng như những quả vàng mọng ươm tán cây trước tòa nhà ở. Tôi đau lòng đến mức muốn điên lên. Nước mắt chùi thế nào cũng khô, khiến tôi phát điên, tấm lòng Cẩm Thánh đối với tôi, mong ước tôi quay về dằn vặt con tim đau khổ của tôi.

      thể quay về… Cẩm Thánh, em thể… đừng đợi nữa… đừng đợi như đứa ngốc nữa. Vì người như em… xứng để làm thế!

      Chương 60

      Cốc cốc…

      “Tuấn Hỷ, mẹ đây.”

      “Dạ…”

      “Con khỏe hơn chưa?”

      “Sao ạ?”

      “Nửa đêm qua con bị bệnh, lại còn sốt cao, mẹ lo quá, sao lại dầm mưa ướt hết thế chứ!”

      “Chỉ là…”

      “Thôi được rồi, đến bệnh viện !”

      cần đâu mẹ, nghỉ ngơi lát là khỏe thôi mà.”

      “Vậy uống thuốc . Mẹ gọi điện cho chủ nhiệm lớp con rồi. Mẹ phải ra cửa hàng đây. Có gì cứ gọi cho mẹ nhé. Biết chưa?”

      “Con biết rồi.”

      ra tôi bị bệnh, như đứa ngốc nghếch…

      “Mẹ ơi!”

      “Sao?”

      “Tuấn đâu rồi ạ?”

      học rồi. Mà con với nó cãi nhau à?”

      “Dạ , có. Mẹ đừng lo, phải cãi nhau đâu. ^^*”

      Chuyện chia tay với , chắc Tuấn cũng biết rồi. Hôm qua, hôm nay được câu nào với nó. Tôi trốn nó, nó cũng tránh tôi. Tôi sợ nhìn thấy nó lại nhớ đến . Cả người mệt nhừ. Hư~ tôi đâu nghĩ rằng mình lại ngốc như thế… Đây đâu phải lần đầu, nhưng dường như là lần đầu tôi cảm thấy mình buồn bã đau khổ đến vậy. Giờ đây tôi rời xa còn đau hơn, mệt hơn khi bị Dân Hữu bỏ rơi nữa. Đến nằm mơ cũng nghĩ rằng lại có lúc tôi đau khổ buồn thương vì như thế… có lẽ tình thay đổi con người chăng… vì nên mới thấy đau khổ?

      Nhắm nghiền mắt. Vì muốn mở mắt ra lại nhớ đến nên đành nhắm mắt lại. Cho dù là lúc ngủ… cũng muốn quên .

      nằm giường cố ru mình vào giấc ngủ di động réo vang.

      “Alo, chào!”

      [Tớ đây, Dân Hữu đây. Giờ tớ đứng trước cửa nhà cậu, ra ngoài chút được ?]

      “Xin lỗi, Dân Hữu. Tớ mệt, ra ngoài được.”

      [Vậy tớ vào nhà nhé. Cậu mở cửa cho tớ được ?]

      “Ừ được.”

      Thời gian qua nhanh . hơn 5 giờ rồi.

      “Vào .”

      Dân Hữu thấy bộ dạng tôi do dự lúc rồi mới chịu vào. Cậu ta bị sao thế nhỉ…

      “Vào , sao lại đứng đó làm gì thế?”

      “Ừ.”

      Chúng tôi cùng ngồi ghế salon, nhưng chẳng ai với ai câu nào. Giờ cũng lười chuyện nữa, chỉ muốn được ở mình. Cảm thấy mọi thứ xung quanh đều quá phiền phức.

      “Cậu nhìn tiều tụy quá.”

      “Tàm tạm thôi.”

      “Cậu và Cẩm Thánh…”

      “Ừ, chia tay rồi.”

      “Tại sao?”

      “Chẳng tại sao cả. Thay lòng đổi dạ, thế thôi… Chuyện này ở tuổi chúng ta là bình thường mà.”

      Tình luôn thay đổi đến chóng mặt… nhưng xem ra lần này có vẻ phải là loại tình mà lứa tuổi chúng tôi thường trải qua. Luôn cho rằng dễ dàng lãng quên, ngờ lại dằn vặt hành hạ tôi đến thế.

      “Chẳng phải cậu từng rất thích ta sao?”

      “Chỉ là rung động nhất thời thôi.”

      “Tuấn Hỷ, chắc phải chia tay vì tớ chứ?”

      phải đâu, cậu đừng hiểu lầm.”

      à, tớ cũng nghĩ chắc có chuyện đó đâu. Nếu thực là chia tay vì tớ chừng tớ thấy hạnh phúc lắm. Nếu bây giờ vẫn chưa được… thế qua thời gian nữa, tớ và cậu trở lại như xưa được ?”

      Có thể ? Dân Hữu hỏi tôi câu đó. Tôi từng mong mỏi nghe Dân Hữu thế, nhưng giờ quá muộn rồi. Ý nghĩ quay về thời đó còn tồn tại nữa.

      được, thể, tớ muốn quay lại như trước kia nữa.”

      “Vậy sao…”

      Tình cảm giờ của tôi quá sâu sắc rồi. Tôi đau khổ vì những thứ mình từng có mà biết quý. Vết thương lòng quá lớn khiến tôi chẳng thể chấp nhận bất kỳ ai khác nữa.

      “Dân Hữu, tớ muốn nghỉ ngơi, cậu có thể về được ?”

      “Ừ, tớ về đây, nghỉ ngơi nhé.”

      “Ừ.”

      Đầu đau quá, chóng mặt quá… thể xác cũng… tim cũng… đau đến nỗi muốn gục ngã, mệt mỏi!

      “Cậu biết ? Cũng như cậu đó, , chừng… Khương Cẩm Thánh có vẻ còn thê thảm hơn cả cậu… Tớ tin là cậu thay lòng. Tớ hiểu vì sao cậu lại làm thế, nhưng mong cậu đừng lưỡng lự băn khoăn nữa, hãy trở về nơi thuộc về cậu. Nếu đừng tránh né nữa, cậu mà thế cậu là kẻ ngu ngốc nhất thiên hạ!”

      Dân Hữu vừa , những giọt nước mắt cố kiềm chế từ nãy giờ tuôn xuống như mưa.

      “Huhu… huhuhuhu…”

      Dân Hữu, ấy thê thảm lắm sao? Y Giang Yến ở bên ấy chứ… chắc thế… Giang Yến từng luôn ở cạnh … như thế tôi mới yên tâm được… Nếu chẳng ai ở bên , tôi đau lòng lắm. Mà nếu thế tôi biết làm sao đây?

      Có lẽ, giờ đây tôi làm chuyện ngu ngốc nhất đời. Vốn quyết định nắm chặt tay buông rời giải quyết được mọi chuyện, nhưng tôi lại ngu muội từ chối cơ hội đó rồi.

      Trong ký ức tôi chỉ còn là gương mặt và vô số khăn tay vàng, còn có cả thực rằng tôi quay về bên được nữa . Cả đời tôi biết ơn thế giới này cho tôi được gặp . Tôi… làm thế…

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 61

      Ba ngày liên tiếp sau đó, bệnh tôi trở nặng đến mức đành phải bệnh viện. Chắc chẳng có ai hiểu tôi đâu nhỉ? Trí và Tiểu Mẫn đến thăm tôi. Tiểu Mẫn nhìn tôi nằm giường bằng ánh mắt buồn bã, cuối cùng kiềm nổi mà khóc hỏi tôi tại sao lại chia tay Cẩm Thánh. Nhưng tôi thể lý do vì sao rời xa . Lúc hỏi tôi làm gì khi Y Giang Yến giờ luôn ở cạnh Cẩm Thánh, tôi chỉ có thể cười gượng mà thôi. Nhìn thấy bộ dạng tôi thế này, Trí tức giận đùng đùng rồi bỏ . Cố chịu đựng quên được thôi mà…

      “Ê.”

      Là Tuấn , cả tuần nay chưa với tôi câu nào, cuối cùng mở miệng, chuyện gì nữa đây?

      “Ê! Bà có gì mà phải đau khổ buồn bã vậy chứ, hả? Cẩm Thánh kiên cường chịu đựng tất cả, bà có tư cách gì mà đau lòng???”

      “Xin lỗi.”

      “Làm gì mà phải xin lỗi tôi? Hả?! Phác Tuấn Hỷ bà tưởng tôi hiểu bà hả?”

      “Hiểu gì chứ?”

      “Chỉ cần bà bắt đầu lại từ đầu với tên Kim Dân Hữu đó hai người chết chắc rồi! Đợi mà xem! Đến lúc đó tôi dễ dàng bỏ qua cho các người đâu! ********** !! Đừng có để tôi nhìn thấy! Nghe chưa hả? Còn nữa, bà được xuất trước mặt Cẩm Thánh nữa. So với bà, Y Giang Yến còn tốt hơn bao nhiêu. ********** , phiền chết được!”

      Ầm!

      Đừng khóc, Phác Tuấn Hỷ, được khóc, đâu phải là chuyện bất ngờ. đoán trước được từ lâu rồi mà. Đừng khóc. Tuấn , ngươi ngươi hiểu ta. , làm sao ngươi hiểu ta được? Cho dù ngươi có hiểu ta chắc gì hiểu chứ?

      Tôi lại nhắm nghiền mắt. Rất muốn ngủ thiếp cho nhanh, sau đó lúc mở mắt ra là sáng sớm. Ghét nhất những đêm sâu tĩnh lặng thế này, những đêm yên tĩnh đến mức khiến tôi chìm sâu vào nỗi nhớ đáng ghét quá chừng!

      Di động réo vang, số lạ… Ai thế nhỉ?

      “Alo?”

      [……]

      “Alo, xin chào?”

      Nhưng bên kia vẫn gì. Có phải gọi nhầm số , vừa đúng lúc định cúp máy

      [… Em đừng bị bệnh nữa.]

      Giật mình, suýt nữa di động rớt xuống đất. Cẩm Thánh… Cẩm Thánh của tôi, Cẩm Thánh… Cẩm Thánh, sao lại gọi điện thoại. Em phải làm sao, phải làm sao đây… nên gọi cho em… Ngốc quá, sao lại có thể gọi chứ. Em phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ, có biết … Giờ lại gọi điện bảo em phải làm sao đây?

      “……”

      Miệng khô đắng vội liếm môi, sau đó cố gắng kiềm chế nước mắt.

      [Em đừng để bị bệnh.]

      Hình như uống hơi nhiều rồi. Tôi lòng rất muốn ngay bây giờ chạy đến bên .

      uống rượu hả?”

      [Ừ, uống rượu, uống nhiều lắm.]

      “Sao uống rượu hoài vậy? Đừng uống nữa.”

      [Vì nhớ em quá, nên uống ít, ngờ càng uống càng nhớ hơn. Uống đến bây giờ lại nhịn nổi mà gọi điện cho em rồi. … Xin lỗi, làm phiền em!]

      “Nếu thấy có lỗi sau này đừng gọi đến nữa!”

      [… Ừ, biết rồi… cúp đây!]

      Giọng như đứa ngốc của run rẩy, giọng đó khiến tôi càng đau đớn hơn gấp bội. Đây là thứ gọi là ly biệt chăng, ly biệt thể chọn lựa.

      [Tuấn Hỷ, em đừng bao giờ uống rượu, đừng bao giờ, khiến đau khổ nhiều hơn, đừng bao giờ uống rượu, còn nữa…]

      “…”

      Điều khiến tôi thấy đau lòng hơn cả ly biệt đó là giọng muốn khóc mà phải gắng nhẫn nhịn của .

      [Đừng bệnh nữa nhé, biết chưa? Tạm biệt.]

      Tôi ôm chặt ống nghe khóc lúc lâu. Tôi đừng gọi điện cho tôi, tôi nếu thấy có lỗi đừng gọi nữa. Tôi hư quá, nhưng nếu lại gọi điện như hôm nay, lúc đó tôi sợ kiềm chế nổi mà chạy đến bên mất. Nhưng thể… Bây giờ mà quay trở lại xem như mọi chuyện khó khăn lắm mới hạ quyết tâm làm nổi trở thành công cốc… Nếu như thế, tôi và càng đau khổ hơn.

      nhau sâu đậm, quý lẫn nhau, luôn mong muốn có được nhau, dù biết mà vẫn thể ở bên nhau. Có lúc lại nhìn thấy tương lai tốt đẹp. Tôi và … có lẽ cũng biết rất khó khăn, nhưng lại chọn con đường đó. Tự cảm thấy đó là vì người ấy… vì người ấy…

      Chương 62

      “Khỏe hơn chưa?”

      “Ừ, khỏe hơn nhiều rồi, làm cậu lo lắng quá nhỉ.”

      “Chứ gì nữa, lo chết được, hu~ Tuấn Hỷ cậu nhìn mặt cậu trắng bệch kìa, tội nghiệp quá. Trí cũng lo cho cậu lắm. Hôm đó giận cậu chạy ra ngoài xong còn hối hận bảo lẽ ra nên giận cậu mới phải. rằng cậu đau lòng rồi mà còn khiến cậu đau khổ hơn. Đợi lát nữa Trí đến, cậu chuyện với cậu ấy trước nhé, được ?”

      “Ừ, tất nhiên rồi.”

      Tôi có thể hiểu nỗi khổ tâm của bọn bạn, Tiểu Mẫn khóc vì tôi… nỗi lòng của Trí khi giận tôi…

      Trí đến. Thấy tôi rồi có vẻ do dự.

      “Tớ trở lại rồi đây. ^^*”

      “Ừ, tốt quá rồi. Nhớ cậu chết được.”

      “Tớ cũng nhớ cậu lắm. ^^*”

      “Ai da~ cậu gầy rồi? Thôi tiện giảm cân luôn cũng tốt~ hihi~”

      “Ừ thế đấy.”

      Trí có thể cười tươi vui vẻ như trước là tốt rồi. ấy cũng nên cười vui như tôi mới được… a~ lại bắt đầu lo cho rồi.

      Đến giờ ăn trưa, khi tôi cùng Tiểu Mẫn, Trí ăn cơm, nghe thấy vài học sinh cũng khá có tiếng trong trường ngang qua chúng tôi chuyện.

      “Chà! ********** ! Nghe Đại Lâm và Hữu Hàn sắp có trận to lắm đấy!”

      sao?”

      “Ừ, hôm nay ngày mai thôi. Chắc phải chúng ta cũng phải tham gia đó chứ? Mẹ kiếp.”

      “Nếu Hữu Hàn thua chắc cũng đến chúng ta í nhỉ.”

      “Này, cậu cứ nghĩ thử xem, Hữu Hàn làm sao thắng nổi Đại Lâm, Phác Dân Thọ và Lưu Xướng Thạch, thêm Kim Nạp Triết nữa cũng chẳng phải là đối thủ của Vân Quân hay Thái Dân đâu, vả lại hình như người mới đến tên gì mà Phác Tuấn đó, cũng đâu phải loại tầm thường.”

      “**********, mẹ nó chứ, bên đó còn có Khương Cẩm Thánh nữa mà.”

      tớ chẳng phải rồi sao. Cho dù Dân Hữu có thêm vào cũng vậy cả thôi.”

      “Thằng nhóc Dân Thọ đó sao mà tự tin thế biết.”

      “Xùy! Chẳng qua thằng đó chỉ tự cho mình giỏi thôi.”

      biết hai học sinh nam kia có biết rằng chúng tôi nghe lỏm bọn bàn tán hay , mà cứ to tiếng chẳng cần biết đến ai. Đánh nhau? Hữu Hàn và Đại Lâm đánh nhau? Làm sao đây?

      “Ê ê!”

      tên nam sinh vội vã chạy đến bên hai tên kia.

      “Ê!! Hôm nay, hôm nay đó!!”

      “Cái gì?”

      “Bọn trường Hữu Hàn cuối cùng gây rồi.”

      “Cái gì? Sao thế được?”

      “Cậu có quen Thiết Hựu năm 1 trường Đại Lâm ?”

      “Ừ, biết.”

      “Bên Hữu Hàn đập mấy thằng nhóc do Thiết Hựu cầm đầu trận suýt chết kìa. Bây giờ bên Đại Lâm loạn lắm rồi.”

      hả? Làm sao đây? Mẹ nó chứ.”

      “Tên Cẩm Thánh đó chẳng phải là loại luôn điềm tĩnh, dễ động thủ à? Nhưng lần này hình như cũng phải thể tha cho chúng được.”

      “Lớn chuyện rồi! Ê, xem xem.”

      “Đương nhiên rồi.”

      “Đánh nhau ở đâu?”

      “Nghe đằng sau núi trường Đại Lâm đó.”

      Tôi, Trí , Tiểu Mẫn đều trở về phòng học. Tôi lo lắng đến nỗi sắp điên lên. Trí và Tiểu Mẫn cũng rất lo lắng. Biết rằng chuyện này rồi xảy ra, nhưng ngờ lại nhanh đến thế… Tay cầm di động cứ nhấn số rồi lại dập máy. tan học rồi nhưng tôi muốn về nhà chút nào.

      “Tớ phải về trước đây.”

      Nghe thấy tôi thế, Trí và Tiểu Mẫn kích động hét lớn.

      “Tuấn Hỷ! Tuấn Hỷ! Cậu về nhà à? Đó là Cẩm Thánh chứ phải ai khác đâu! Cẩm Thánh từng là bạn trai của cậu bây giờ đánh nhau, cậu quan tâm nữa sao?!! Chẳng lẽ Cẩm Thánh với cậu chỉ là thế thôi à?”

      “Là chuyện của Khương Cẩm Thánh! Là chuyện của Cẩm Thánh! Tuấn Hỷ Tuấn Hỷ cậu tỉnh táo lại !”

      Lúc này giờ này mà về nhà e rằng cả đời này tôi hối hận suốt thôi. , chắc chắn hối hận đến chết.

      “Tớ phải , tớ phải xem Cẩm Thánh thế nào.”

      “Hu ra… hay lắm Tuấn Hỷ!!! Hay lắm!”

      Lúc mọi học sinh khác đều về nhà, ba chúng tôi vội chạy , nhưng lúc chúng tôi đến nơi muộn rồi. kịp khuyên ngăn gì bọn bắt đầu đánh nhau. Tất cả học sinh năm nhất túm bên, năm ba của Hữu Hàn và Đại Lâm đứng bên lặng lẽ nhìn. Đúng là bọn khốn, cũng thèm ngăn cản nữa, chỉ có học sinh năm 2 đánh nhau. Nhìn thấy rồi, nhìn thấy đứng giữa Phác Dân Thọ, Lưu Xướng Thạch và Kim Nạp Triết rồi.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 63

      “Xướng Thạch, cho tên này đời ! Mẹ kiếp! Thằng thối tha, Khương Cẩm Thánh, hôm nay là ngày giỗ của mày đó!”

      Bốp!

      Nắm đấm của Cẩm Thánh vung lên.

      “Dân Thọ, mày nhiều quá!”

      Cảnh tượng bây giờ như trong phim điện ảnh ấy, cảnh đánh nhau giữa con trai với nhau kinh dị. Tôi cứ tưởng rằng con đánh nhau dã man, nhưng so với tụi con trai quả là chuyện như con thỏ thôi, sát khí đằng đằng thực đáng sợ. -O- Ở đâu cũng thấy những cẳng chân đạp qua đạp lại. Có lúc ba người vây đánh , số người chảy máu. Bọn này, bọn này, bọn này!! Đồ điên. T_T

      Chí Hồi gục rồi, bọn học sinh năm nhất chạy tới đưa Chí Hồi ra, cõng sang bên lau máu. Cẩm Thánh… Cẩm Thánh… Cẩm Thánh?...

      “Trí , sao bây giờ? Làm sao đây?”

      “Đừng khóc, Tuấn Hỷ, Tiểu Mẫn, đừng khóc nữa. Đại Lâm chắc chắn thắng mà! Bọn khốn Hữu Hàn!”

      Bên Hữu Hàn cũng có rất nhiều người bị thương. đầu Thái Dân cũng bị đánh nặng. Trí nhìn nổi nữa bèn quay chỗ khác, cuối cùng cũng khóc nức nở. Tôi muốn lại gần can ngăn nhưng quả thực có can đảm. Bên Hữu Hàn có Phác Dân Thọ, Lưu Xướng Thạch, Kim Nạp Triết; Đại Lâm bên này Khương Cẩm Thánh, Phác Tuấn , Lý Vân Quân, chỉ có mấy người đó là chưa bị thương. Vân Quân giận dữ hét to tên Dân Thọ. Dáng điệu của Xương Sườn lúc này đúng là hôm nay tôi mới được nhìn thấy lần đầu.

      “Phác Dân Thọ, mày là đồ đê tiện, đồ bỉ ổi, bao nhiêu người mà đánh ! Mày có còn là đàn ông ? Muốn đánh đường đường chính chính mà đánh chứ!! Mày là đồ khốn kiếp!!”

      “Khà khà~ Tao vốn thích đánh nhanh rút gọn đó! Bây giờ chúng ta ba chọi ba rồi, thế này mới công bằng chứ!!”

      “Ngu! mà cũng ngu nữa! Ồ, tao hiểu rồi! Chẳng trách bọn trường Hữu Hàn chúng mày chẳng đứa nào ra hồn, ra có dạng như mày đứng đầu! Ai da~ ra là thế >_

      Tôi vừa nãy còn muốn biểu dương Lý Vân Quân nữa chứ. Lý Vân Quân -_-;; đánh nhau đó hả? Gan lì khiêu khích thế rồi lỡ bị đánh làm sao đây?

      “Lý Vân Quân, mày vừa gì đó, mày dám chửi Hữu Hàn chúng tao hả?”

      Đám học sinh năm 3 đứng phía sau nhìn đám đánh nhau lên tiếng. Tôi sớm biết thế nào cũng vậy rồi mà. -_-^ Cứ thế này học sinh năm 3 cũng tham gia mất. Nhưng tên nhóc Vân Quân này chẳng sợ chút nào mà vẫn đứng cười. Tên này điên rồi chắc? Có khi nào bị đánh đến nỗi loạn thần kinh rồi ? -O- Vân Quân, lo cho cậu quá!

      “Ai da! Đại ca, muốn đánh tôi hả? >_< Vừa nãy muốn đánh tôi nên động tay chân rồi nhỉ? Phải ? Nhưng mà chỉ cần tôi điên lên chẳng nhìn thấy gì nữa đâu đó!”

      Oái!! -O- Tôi điên mất!! Mà nguyên nhân khiến tôi cứ đổ mồ hôi lạnh là vì nhìn thấy nụ cười đầy chất “thần kinh” của Vân Quân. Trong tình huống này sao có thể toét miệng cười thế kia cơ chứ? A!!

      “Cái thằng này, muốn chết hả!!”

      Lúc này có người gầm lên.

      Hồi Thạch à, tôi thấy có lẽ nên im lặng chút hơn! có biết hậu quả khi bọn đánh nhau với chúng tôi là gì ? Chuyện năm 3 của Hữu Hàn đều là đồ bỏ ở Suwon này mà truyền đến tai mọi người ấy, các muốn mất mặt cứ ngoan ngoãn mà đứng đó thôi!”

      Là Cẩm Thánh, Cẩm Thánh với gương mặt khủng khiếp.

      “Vân Quân và tôi mà điên lên còn coi Hồi Thạch là đàn nữa đâu. Còn có điều đáng tiếc nữa là, nhóc Tuấn đứng cạnh tôi đây cũng giống vậy, cũng là dạng chỉ cần điên lên là chẳng cần biết đến ai nữa! Tiếc đấy!!”

      Cẩm Thánh hình như lửa giận bốc lên đỉnh đầu rồi. Nghe thấy Cẩm Thánh vậy, bọn năm 3 trường Hữu Hàn tuy vẻ mặt nhìn như có vẻ đạp phải bãi phân, nhưng chẳng ai dám bước ra. Nhìn thấy lá gan chuột nhắt của bọn như thế, đám trường Đại Lâm rất đắc ý…

      Nhưng đúng lúc này, tình huống bất ngờ xảy ra. Dân Thọ, Xướng Thạch và Nạp Triết nhân lúc Cẩm Thánh để ý đồng loạt nhào tới. Quả thực quá đột ngột, Vân Quân gục xuống rồi.

      Có thể thấy lần này bọn chúng chỉ vây đánh Cẩm Thánh.

      “Trời ơi!!”

      Cơ thể tôi còn phản ứng nhanh hơn, phản ứng quá nhanh như con ngốc. Trong tích tắc Vân Quân ngã xuống thấy tôi nhào tới phía đó. Cẩm Thánh lập tức hét to dừng tôi lại.

      “Đừng đến đây! Mau về ! Đừng ở lại đây nữa, mau về !!”

      Cẩm Thánh, sao em có thể về được…

      “Bọn điên này!!”

      “Woa woa--- Tuấn , điên lên trước đó phút, còn cậu?”

      “Em trước đó 30 giây.”

      “Trời ạ--- nhóc chết tiệt. mày, mày phải chậm tí chứ.”

      “Được được, vậy em là 1 phút 39 giây.”

      “Woa ha ha~ Dân Thọ, mày phải đến bên mày đây!!”

      Tôi bị đoạn đối thoại giữa Lý Vân Quân và Phác Tuấn làm cho khờ ra mất rồi, xem ra Vân Quân đúng điên , tình hình giờ mà còn nhí nhảnh (?) như vậy được nữa. Tuấn và Vân Quân nhảm nhí hồi rồi nhào đến bắt đầu đánh loạn xạ. Dù bị đối thủ đánh cũng vung nắm đấm trả miếng lại, té ngã xuống lại bò dậy đánh tiếp. Vân Quân quả nhiên làm đúng như lời cậu ta , xem ra trong mắt cậu ta chẳng nhìn thấy gì nữa. Xướng Thạch gục rồi, đám đàn em năm vội khiêng ta ra ngoài.

      “Đây là kết cuộc vì chúng mày dám đánh thủ lĩnh chúng tao đấy! Hôm nay bọn mày chết chắc rồi!”

      “Nè nè. Dân Thọ, mày cũng phải biết chọn người mà đánh chứ. Nếu mày biết trời cao đất dày thế nào mà đánh đội trưởng bọn tao mày vốn bị người ta khinh ghét rồi, thế nào sau này cũng có thêm kẻ thù nữa cho xem.”

      Vân Quân nhào tới dùng chân đạp vào mặt Dân Thọ. Lần nào nhìn cũng cảm thấy cẳng chân cậu ta hơi bị ngắn, biết ngay thế nào cũng -_- như dự đoán lại ngắn khúc rồi. Nhưng mà!!

      “Oác!!!”

      Xương Sườn lúc nãy còn phấn khích đột nhiên dùng tay che mông lại kêu quàng quạc ỏm tỏi cả lên. Xem ra kích động quá độ nên quần bị toạc ra rồi đây. -_-;; Tên đó mãi mãi lắm chuyện như thế! Vốn là nghĩ lần sau nếu gặp cậu ta khen oai, nhưng giờ thấy cần thiết rồi. Trong thoáng chốc khí lúc đó trở nên kỳ diệu. Trong tình cảnh này càng nên cười. Nhưng thấy mọi người ráng nhịn đau khổ quá. -_-;; Được~ Lý Vân Quân phá nát khí đấu trường rồi.

      “Mẹ nó~ đội trưởng! Quần tớ rách rồi! Đúng tên Phác Dân Thọ là đồ sao chổi xui xẻo! Mẹ nó~ Tuấn , nhìn đằng sau cho xem. Thấy gì ?”

      Tên Xương Sườn này rốt cuộc có hiểu biết trời, lúc này mà còn tự nhiên thế, nhưng dù gì Lý Vân Quân cũng rất cá tính.

      “Ha ha ha~ tên đó tếu !!”

      Cẩm Thánh vừa chồm dậy là nhào đến bên Kim Nạp Triết.

      Bốp --- Binh ---

      “Hậu quả của việc khiêu chiến biết trời cao đất dày là như thế nào bây giờ rồi chứ hả?”

      “Ặc… mẹ kiếp!!”

      “Các trường Hữu Hàn Công Cao, bây giờ kết thúc rồi. Nếu các muốn tìm rắc rối nữa đừng chọc tới bọn tôi. Đừng kéo đuôi con sư tử ngủ say. Nếu chuyện này mà còn xảy ra, lần sau bọn tôi nể mặt nữa đâu! Nghe đây, tốt nhất mọi người nên nhớ cho kỹ! Phác Dân Thọ, lần sau có đánh nữa cậu cũng nên học chút cách đánh nhau của đàn ông. Cậu có biết tại sao đàn ông được gọi là đàn ông ? Cho dù có ghét người nào nữa, đánh nhau với người đó nữa, xong cuộc có thể bắt tay mà cười với nhau mới gọi là đàn ông. Cho dù đánh nhau ghê gớm thế nào, đến nỗi toạc đầu chảy máu xong cuộc chỉ cần ly rượu cười với nhau, thế mới là đàn ông! Nghe chưa hả? Người như cậu muốn thành đàn ông còn xa lắm!!”

      Đó mới là Khương Cẩm Thánh. Quá tuyệt vời!! +_+ Làm sao đây! Tôi cách nào rời mắt khỏi Cẩm Thánh rồi.

      “Ai cha~ em bất chấp. >_< Làm sao giờ!! Đội trưởng chúng ta quá tuyệt vời! Hu hu~ Sao bây giờ!! Em muốn cưới đội trưởng!! >_<”

      “Ngốc ạ, tớ là con à?”

      “Úi zời~ thế tớ gả cho cậu là được. *^^*”

      “Đừng gớm ghiếc nữa. thôi, tớ cõng Thái Dân, cậu và Tuấn dìu Chí Hồi !”

      “Ừ, biết rồi!! Tuấn , đến đây !!”

      Cẩm Thánh phục Thái Dân lên lưng rồi với đàn năm 3:

      “Các , lần sau đừng đánh nhau nữa! Xem bọn họ ra nông nỗi nào rồi kìa! Lần này là do tên khốn Dân Thọ cố ý gây nên mới bất đắc dĩ mà đánh thôi, chúng ta sau này đừng đánh nhau nữa.”

      “Ừ, được. Hôm nay mệt rồi, mau về nhà nghỉ ngơi sớm .”

      Mọi người bắt đầu lục tục kéo xuống núi. Sao bây giờ? Có nên lại gần hỏi thăm? Đến hỏi ổn chắc sao chứ?

      “Tuấn Hỷ, cậu làm gì thế? Mau , hả? Đến chỗ bọn họ .”

      Tôi muốn . Định đến hỏi thăm xem có khỏe , bị thương có đau . Nhưng mà…

      “Cẩm Thánh! Cẩm Thánh!”

      Tôi nhìn thấy Y Giang Yến.

      “Có sao ? Hả? có biết em lo thế nào ? Tại sao lại đánh nhau?!”

      sao.”

      “Huh u…… đừng đánh nhau nữa. nhìn xem ra nông nỗi thế nào rồi?”

      Hà, đúng rồi, rồi mà, tôi giao Cẩm Thánh lại cho Y Giang Yến rồi. Đúng, thế đấy. Tôi cũng là… Tại sao nghĩ đến đó nhỉ, chỉ muốn chạy đến hỏi thăm , ràng biết bây giờ thể… Giờ nhìn thấy Y Giang Yến mới cảm thấy ta hợp với vị trí đó.

      “Tuấn Hỷ, cậu đâu?”

      “Trí , Tiểu Mẫn, Cẩm Thánh sao đâu.”

      “Tuấn Hỷ, cậu cần để ý Y Giang Yến!!”

      , Cẩm Thánh giờ sao rồi. Tớ trước đây, tạm biệt!”

      “Tuấn Hỷ!!”

      Tôi bỏ mặc Trí và Tiểu Mẫn kêu gọi mình mà xuống trước. Ừ… đường về nhà cứ nghĩ, nghĩ mãi, người tôi còn tuyệt vời và hấp dẫn hơn cả tôi tưởng tượng. Được người tuyệt như thế , à , từng được cũng rất hạnh phúc rồi.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 64

      Tôi hẹn với mẹ buổi tối cùng dạo phố mua sắm ở Nam Môn, sau đó ăn cơm với nhau. Mẹ nhìn tôi mấy hôm nay có vẻ ủ rũ nên chi bằng ra ngoài dạo bộ thả lỏng tâm tình chút. Nam Môn đông . Khi nhìn thấy những học sinh nam nữ mặc đồng phục nắm tay nhau, tự nhiên tôi cảm thấy tim mình đau nhói. tuần trước tôi còn… hu…

      “Tuấn Hỷ, chiếc áo này thế nào?”

      “Uhm, đẹp lắm.”

      “Thế còn cái này sao? Da trắng mặc cái nào cũng đẹp.”

      “Uhm, cũng đẹp lắm.”

      ngang qua cửa hàng trước kia ăn cùng với Cẩm Thánh. Lần sau đến những nơi như Nam Môn nữa, trong đầu toàn là những chuyện có liên quan đến Cẩm Thánh thôi. Con phố Nam Môn từng cùng vai sát vai dạo phố… khắp nơi đều nhìn thấy hình bóng khiến tôi đau khổ.

      Tôi lại đến trước cửa nhà Cẩm Thánh lần nữa. Trước cánh cổng đó vẫn những chiếc khăn tay vàng bay phấp phới như đứng nhìn tôi vậy.

      "Biết rồi, biết rồi. Vậy chỉ cần em nhìn thấy khăn tay vàng biết là tha thứ cho em rồi, sau đó cười toe toét với rồi chạy đến chứ gì? Phải thế ?"

      "Đương nhiên rồi, em là! Em chẳng cần làm gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn quay về là được!"

      Cứ quay về như thế là được rồi, em cười với và chạy về bên là được. Nhưng nếu như em rằng lý do em thể quay về bên là vì muốn tốt cho , có giận em ? Nhưng bây giờ muốn quay về cũng… thể được nữa rồi! Vì , em thể quay về… em chẳng có cách nào giữ được lời hứa nữa, xin lỗi.

      Chương 65

      “Tớ về trước đây.”

      “Ừ, cẩn thận nhé, mai gặp.”

      “Tuấn Hỷ, vui lên , về nhà cẩn thận nha.”

      “Ừ.”

      Tối qua lại khóc cả đêm, dạo này khóc đến sưng cả mặt mũi. Hu…… T_T mắt sưng đến độ y như mắt cá Kim ngư. Chẳng biết từ khi nào tôi lại thành ra thế này nữa. Lúc ra khỏi phòng học đến cổng trường, tôi thấy những gương mặt thân quen. Tại sao lại đứng ở đây? Đến đánh tôi phải ? Giả vờ như biết rồi ngang qua là xong, chuyện với bọn mệt lắm!

      “Phác Tuấn Hỷ! đâu thế?”

      Lý Vân Quân gọi tôi lại, tôi từng vui vẻ vì tên này đấy…

      “Gì thế? Kiếm tớ có việc gì à?”

      Xem ra muốn đánh tôi đây. Được, tôi phản kháng đâu. Nếu đánh tôi có thể khiến các cậu giải được mối hận tôi kháng cự đâu mà.

      “Bắt đầu từ bây giờ hãy nghe kỹ những lời tớ đây!”

      gì chứ?”

      “Cậu có biết bây giờ Cẩm Thánh sắp đâu ?”

      “……”

      Chắc đến nỗi phải vào trại giam giữ thanh thiếu niên vì chuyện đánh nhau hôm qua đó chứ? Sao thế được!! -O-

      “Sắp đâu?”

      “Trước khi chuyện này tớ phải hỏi cậu câu trước . Cậu thích Cẩm Thánh chứ?”

      Rất nghiêm túc. Lý Vân Quân nghiêm túc quá. =_=

      “Cậu nhảm gì vậy? Được rồi đó.”

      “Cẩm Thánh hôm nay phải Mỹ rồi.”

      “Cái gì?? Mỹ?!”

      “Ừ. Bay lúc 6 giờ chiều nay.”

      “Vậy à? Thôi để ấy chơi vui vẻ rồi quay về.”

      Mỹ à. Sao tự nhiên lại Mỹ chứ? Hu… chơi rồi quay về nhé.

      “Này! về nữa đâu!! Cậu ta di dân đó! Khương Cẩm Thánh! Sau này cậu ấy sống ở Mỹ đó! Thế này mà cậu cũng chịu nắm giữ cậu ta nữa hả? Hả?? Tớ là Cẩm Thánh về nữa!! Dứt khoát sống cùng mấy đứa con tóc vàng về đây nữa đâu!!”

      Ầm!! Trong tích tắc như bị ai đó thụi quả trời giáng.

      “Cậu gì thế? Vừa nãy cậu ấy di dân? Di dân hả?”

      “Phải. Mẹ Cẩm Thánh sống mình bên Mỹ, nên nhân cơ hội này dứt khoát qua Mỹ sống rồi, hôm nay đó!”

      “Bọn tớ níu kéo thế nào cũng vô ích, nhưng cậu có thể làm được!”

      Đến Thái Dân cũng thế…. Di dân? Khương Cẩm Thánh sắp rồi sao? bao giờ quay về Hàn quốc nữa! bao giờ còn gặp mặt nữa! sao?

      “Phải đó, Tuấn Hỷ. Chẳng phải cậu rất thích Cẩm Thánh sao? Đừng chối nữa, bọn này biết hết rồi. ràng thích người ta mà lại bỏ cuộc yếu đuối quá, tình cần thiết phải cho quá nhiều thứ đâu.”

      Cẩm Thánh sắp rồi? Mỹ? trở về? còn được nhìn thấy nữa? ! Đừng! Tôi muốn xa

      Lần đầu tiên tôi khóc trước mặt người khác. Nếu Cẩm Thánh Mỹ phải làm sao đây. Phải làm sao đây chứ? Xem ra tôi ấy quá nhiều rồi, bây giờ ấy ổn rồi.

      “Tuấn Hỷ, giữ đội trưởng lại .”

      “Phải đó, chỉ có cậu mới làm được. Nhé?”

      “Tớ… tớ có thể giữ ấy lại ? Chuyện các cậu đều làm nổi, nếu tớ muốn ấy đừng , Cẩm Thánh ở lại chứ?”

      Chí Hồi nghe tôi xong liền mỉm cười vỗ vỗ vai tôi.

      “Ngốc ạ, đương nhiên là thế rồi! Cậu biết Cẩm Thánh thích cậu thế nào đâu!”

      “Tớ làm quá nhiều việc có lỗi với Cẩm Thánh, ấy tha thứ cho tớ chứ?”

      “Ngốc quá, chừng tha thứ từ lâu rồi.”

      “Hu hu --- hu hu --- tớ phải . Tớ phải ra sân bay. Đưa tớ !! Nhanh lên!! Hu hu!! Tớ phải với Cẩm Thánh đừng . Cẩm Thánh rồi tớ sống nổi!”

      Mặc kệ bọn tôi xấu xí hay thế nào, tôi khóc òa lên nức nở.

      “Ya~ baby~ ya~”

      Lý Vân Quân đứng bên hò hét vang trời tuy có hơi đáng ghét nhưng bây giờ khẩn cấp nhất là phải giữ Cẩm Thánh ở lại, cho nên…

      “Mau đưa tớ !! Hu hu~!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :