1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tôi là tất cả của tên ấy - Lâm Ngân Hỷ(90c-full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 47

      "Hu hu - hu hu - hu hu - con khốn Phác Na Lệ, đồ quái, đồ quỷ xui xẻo, đồ nhục nhã! Hu hu~"

      "Trí , khóc mãi sắp khô họng rồi kìa."

      "Hu~ Tuấn Hỷ, tớ đau khổ quá. Hu hu..."

      "Tớ biết, tớ biết cậu rất đau khổ. Cậu mình chịu đựng nỗi đau lớn thế trong bao nhiêu năm chắc mệt lắm phải !"

      Tiếng khóc của Trí kinh động đến bà chủ quán, bà liếc cái sắc lẻm. Tôi dọn dẹp đống hỗn loạn này cũng mệt đừ người luôn. T_T

      "Hừ hừ - Trí , có cần tớ gọi Thái Dân tới ?"

      Tiểu Mẫn uống say rồi cũng bắt đầu làm loạn. -_-;;

      Giờ phải làm sao đây! Ôi trời ơi...

      "Được thôi được thôi! Kêu cậu ta tới đây! Mẹ nó! Tớ phải ra hết! Tớ, hu hu - thích cậu từ năm cấp 2, bây giờ cũng vẫn thích, tớ phải hết cho cậu ấy biết. , tớ phải là tớ cậu ấy! Hu hu~"

      "Rồi rồi, biết rồi! Na Lệ hư hỏng! Nhục nhã! Hạnh phúc bây giờ phải thuộc về cậu rồi!"

      Điệu bộ Tiểu Mẫn và Trí khóc đến đỏ cả mắt ôm nhau ngồi bên kia đúng là khiến người ta thể chịu nổi, may mà còn có tôi vẫn còn chút lý trí. Xiiiii~ TOT

      "Tuấn , là tớ, Tiểu Mẫn!"

      Hả!!! Tiểu Mẫn cuối cùng gây chuyện rồi.

      "Tiểu Mẫn, giờ cậu gọi điện thoại sao được! Mau đưa cho tớ!"

      "! Tớ muốn gọi điện thoại. >_< Nếu cậu mà cướp điện thoại là tớ hận cậu à!"

      Tuy chỉ là nét thoáng qua của Tiểu Mẫn thôi, nhưng sao lại khiến tôi liên tưởng đến con quạ đen Lý Vân Quân kia thế, suýt nữa tôi kêu lên rồi! - -^ Tiểu Mẫn, cậu đừng có vẻ mặt đó chứ, khiến tớ nghĩ đến tên ngốc Vân Quân kia đó.

      "Ừ! Tuấn , tớ ở Nam Môn đó! Ừ ừ, dẫn mấy bạn kia đến ! Ừ, nhanh lên nghe chưa!"

      hết hiểu nổi! =_= Hai người này bắt đầu thân thiết từ hồi nào vậy, hay là Tiểu Mẫn vờ uống say rồi làm ra vẻ cứng rắn? Haizzz, dù sao nữa giờ nên làm gì đây? -_- Giúp tôi với, ôi!!! Thượng đế ơi! Hai đứa này sắp điên mất rồi! Rốt cuộc là nước mắt hay là đại hồng thủy đây, sao lại khóc được như thế nhỉ? Kỳ lạ !

      Đống nước mắt~ mình tôi lau nước mắt cho hai đứa nó cũng chảy cả mồ hôi, -_- mẹ ơi~ giờ làm sao đây. Hai đứa đó thấy tôi đột nhiên ôm chầm lấy, có lẽ nhìn thấy tôi càng muốn khóc hơn chăng. -_-; Sao bây giờ? Chẳng còn cách nào khác, đành phải ngồi với bọn nó vậy...

      Tuy khóc lóc nhưng đúng là hôm nay có lỗi với bà chủ quán quá...

      "Hu hu~ Thái Dân... hu hu..."

      "Đừng khóc, đừng khóc mà. Nhóc à, đừng khóc..."

      Tôi chỉ biết khuyên Trí thôi. Nếu ngày mai cổ họng nó thế nào cũng khản đặc cho xem. cũng tội quá, chuyện mà mãi đến bây giờ vẫn ra được, những giọt nước mắt cố gắng nín nhịn, hôm nay cuối cùng bùng phát, nên càng khiến người ta thương tâm hơn. Những điều này tôi có thể hiểu ra.

      Trí vẫn dựa vào tôi và khóc, Tiểu Mẫn lại nằm lên đùi tôi ngủ mất. -_-+ Mấy tên bạn vừa bước vào quán hôm nay xem ra đặc biệt thân thiết.

      "Ô? Đến rồi? ^^;;"

      Năm tên kinh hoàng biết đường đâu mà lần.

      "Úi chao! Các bạn vừa uống rượu vừa làm loạn à. >_<"

      Cút! Tên này vừa cất tiếng nhảm.

      Lý Vân Quân đếm đống vỏ rỗng bàn, Tuấn lại nhìn chằm chằm Tiểu Mẫn say ngủ, cười bất lực, Cẩm Thánh và Thái Dân sợ tôi mệt nên kéo Trí ra, còn Chí Hồi thất nghiệp đành gọi rượu.

      "Xảy ra chuyện gì thế?"

      Cẩm Thánh lo lắng hỏi tôi.

      " có... chỉ uống chơi thôi."

      "Uống chơi mà uống nhiều thế này à?"

      "Em có uống đâu, toàn Trí và Tiểu Mẫn uống mà. -_-;;"

      Thái Dân lặng lẽ uống rượu. Tình là cái gì. Tuổi rong chơi như chúng tôi sao lại buồn phiền và ưu tư nhiều thế chứ. Hu. - -;;

      "Thái Dân, uống ít thôi, nãy uống nhiều rồi."

      "Phải! Phải đó, Gấu. >_< Quên phứt Na Lệ cho xong. ta chỉ biết làm cậu đau lòng, tớ ghét Na Lệ. Ghét đó! >_<"

      Gấu từ đâu ra vậy trời. -_-; Chẳng có câu nào cho đàng hoàng. Lạ cũng lạ đến mức độ nào thôi, càng kỳ cục hơn là cái đám kết em với Vân Quân đó. Có khi nào làm chuyện giống vậy sau lưng tôi ta? Đừng mà! -O- Nhưng lúc nãy tên ngốc Vân Quân gì đó? ràng quên phứt ta cho rồi... chẳng phải làm hòa rồi hay sao? Tôi cảm thấy tò mò quá nên len lén thầm với Cẩm Thánh sau lưng họ:

      "Thái Dân chia tay với Na Lệ rồi?"

      "Ừ."

      "Làm lành rồi mà?"

      "Na Lệ xin cho thêm cơ hội nên làm hòa. Nhưng Thái Dân mệt quá rồi, muốn tìm lại tự do, bọn khuyên chia tay dứt khoát cho xong."

      " ra là thế."

      " thế thôi, cũng bỏ được, chẳng hiểu tình là gì nữa."

      Lúc đó, quán rượu yên tĩnh bỗng ồn ào trở lại.

      "Hu hu - Tuấn Hỷ, Thái Dân - gọi Thái Dân tới đây cho tớ- hu hu"

      Trong phút chốc tôi bắt đầu hoảng hốt, vội vã bịt miệng Trí lại, nhưng quá muộn, Thái Dân và Vân Quân, cả Cẩm Thánh nữa, đều nghe thấy hết. Ánh mắt sáng rực của Vân Quân lần đầu tiên khiến tôi cảm thấy sợ hãi. -O-;;

      "Woa a! Tuấn Hỷ, có phải Trí thích Thái Dân ? Phải vậy ?"

      "Này, cậu nhảm gì đó! phải! Tớ chẳng hiểu cậu gì cả!"

      "Làm gì có! Lúc nãy Trí vừa bảo cậu gọi Thái Dân tới mà? Cậu tưởng lỗ tai tớ là gì, cậu nghĩ đó là cái mũi à? Lỗ tai tớ là lỗ tai lừa! Tai của vua là tai lừa, cậu nghe chuyện đó chưa?"

      "Này, vậy chẳng lẽ cậu là vua à?"

      "Tất nhiên~ Tớ là vua của Đại Lâm Công Cao mà. >_< Cậu biết hả? Cậu chưa nghe bao giờ?"

      được, đây phải lúc đấu khẩu. Bình tĩnh nào, Phác Tuấn Hỷ. Đừng với Lý Vân Quân nữa, cứ vậy .

      "Trở lại vấn đề ! Trí thích Gấu hả? Phải ?"

      "Cậu ấy gọi Thái Nhân, chứ có phải Thái Dân đâu! Tai cậu là tai lừa hả? Nghe mà cũng nghe nữa."

      "Hờ ha ha! Coi dáng Tuấn Hỷ dối kìa! Tớ biết rồi nhé! Đừng hòng lừa tớ! >_< Cậu tưởng cậu dối dễ tin lắm à? Ha ha ha."

      Sao xui xẻo thế này! Muốn đánh trận quá, nhưng vẫn phải nhịn thôi. Tên đó có biết tôi nóng máu sôi sục như nồi lẩu đây ? Đồ phản ứng chậm chạp. -.- Nếu là em trai tôi là xong rồi, có thể đánh cho trận nhớ đời. Thái Dân đứng dậy đến bên Trí , sau đó dìu Trí đứng dậy.

      "Tuấn Hỷ, tớ biết nhà Trí , tớ đưa cậu ấy về nhà an toàn, cậu đừng lo. Bọn tớ trước đây. Mai gặp nhé."

      "Ồ ừ. Được đó? Vậy cảm ơn cậu nha."

      "Bye bye~"

      Thái Dân dìu Trí loạng choạng đứng vững về rồi. Trí , giờ đây người ở bên cạnh cậu là Thái Dân đó. Ngốc ạ, người cậu , Hy Thái Dân, ở cạnh cậu đấy. TT_TT

      Đợi tính tiền xong chúng tôi cũng ra về. Tuấn cõng Tiểu Mẫn ngủ say gọi xe taxi cùng về với Vân Quân. Có lẽ cùng đưa Tiểu Mẫn về chăng? Chí Hồi cũng về nhà rồi, chỉ còn lại tôi và Cẩm Thánh, chúng tôi chầm chậm thả bước...

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 48

      “Sắp đến thứ 7 rồi nhỉ!”

      A! Lại quên mất. -O- Xem ra đầu tôi đúng là ngốc mà.

      “Nhớ đó chứ?”

      “Ồ… ừ…”

      “Sao trả lời ậm ừ vậy?”

      “Đâu có, em vẫn nhớ mà.”

      “Hôm đó chỉ muốn ở riêng với em thôi, xa cái bọn nhóc kia, chỉ có hai chúng ta.”

      “Tại sao? chơi chung với các bạn .”

      được! Chỉ muốn ở riêng với em thôi.”

      “Thế … thứ 7 em phải Incheon chuyến rồi. -_-a”

      Cuối cùng cũng ra rồi. Ướt cả mồ hôi -_-;;;

      “Có chuyện gì à?”

      “Bạn bè tụ họp… xin lỗi !”

      “Về sớm là được mà, về sớm nhé!”

      phải, cái đó, ơ, cái đó…”

      đợi em về!”

      Bắt đầu mất bình tĩnh với cái tên suốt ngày thúc ép tôi rồi đây! Ai cha! chẳng hiểu tại sao tên này cứ phải sắp xếp cuộc hẹn này vào thứ 7 nữa. Nhưng cũng đâu cần vậy… khiến người ta thấy thương…

      “Lần sau hẹn cũng được mà. Ngoài hôm đó ra, chẳng phải mấy ngày khác đều gặp nhau sao. chừng hôm đó em chơi với đám bạn về muộn lắm, đợi hay là tùy . Em đây!”

      Người vốn tức giận cổ họng cũng to ra. Tôi biết nên cáu với mà vẫn cứ… xong mấy lời đó, quay lưng tôi mới thấy hối hận. T_T Nhưng Khương Cẩm Thánh cũng đuổi theo tôi. Chắc nhất thời cũng cảm thấy ngơ ngác lắm. Nhưng lại ngại quay lại xin lỗi, cũng chẳng mặt mũi nào tổn thương lòng tự trọng, vậy nên tôi ngồi xe taxi về nhà. Giờ suy nghĩ lại hôm đó Cẩm Thánh nghe tôi xong động đậy gì mà cứ đứng nguyên chỗ cũ… Giận rồi sao? Lần sau hẹn hò với , ở bên vậy…

      Sau đó mấy ngày nữa lại trôi qua. Hai ngày sau là thứ 7 rồi. Tối qua Dân Hữu còn điện thoại tới, rất hào hứng cậu ta rất mong chờ cuộc tụ tập bạn bè này. Tuy tôi cũng háo hức nhưng vẫn lo lắng cho Cẩm Thánh lắm. Thôi , đằng nào cũng có thời gian hẹn hò với ấy mà. Đúng . -O- Phải đó phải đó, phải vậy đó.

      Tan học xong ra Nam Môn chơi với Trí và Tiểu Mẫn. Ồ, Trí được Thái Dân đưa về mà, nên đương nhiên là tôi biết rồi. Trí lo lắng bảo hình như hôm đó mình những lời nên . Chúng tôi hỏi vì sao, Trí sau hôm đó Thái Dân thường xuyên gọi điện thoại cho nó, hơn nữa còn cố gắng thay đổi thái độ với nó nữa. Ui cha, tốt quá rồi! Chúc mừng cậu!! Chưa hiểu vui mừng giùm, kết quả là bị nó đánh cho phát. T_T Nếu tình trạng này đúng theo dự đoán của tôi , đó chính là vì Thái Dân thấy tự trách mình nên mới đối xử với nó tốt vậy. Trí muốn bắt Thái Dân gánh trách nhiệm, thà tự mình đau khổ còn hơn.

      Trí vĩ đại. Vì người mà có thể hy sinh nhiều như thế. -_-;; Trí cũng tốt, Tiểu Mẫn cũng tốt, bọn nó có thể trả giá tất cả vì người mình . Còn tôi sao? Hư… Cho dù tự mình nhận xét cũng… ôi chao. - -;;

      Ding ling ling ling…

      Di động tôi réo vang. Ô~ là tên ấy. ^O^

      “Alo.”

      [Em ở đâu thế?]

      chơi với các bạn ở Nam Môn. Còn ?”

      [ ở chung với Vân Quân.]

      “Ừ.”

      [Này, thứ 7 em phải Incheon sao?]

      “Tất nhiên rồi! Em phải .”

      [Này, hôm đó …]

      “Được rồi được rồi! Em mặc kệ em mặc kệ! Chủ nhật gặp nhau chẳng phải ổn sao? Sao cứ lải nhải mãi thế!”

      [… Biết rồi.]

      Bách!

      Tên này sao cứng đầu cứng cổ thế nhỉ. Tên ngốc đẹp trai ạ, thứ 7 chị đây phải chơi vui rùi mới quay về. Cho nên, chủ nhật chúng ta gặp nhau vậy! Hờ hờ. ^O^
      Chương 49

      Hôm nay là thứ 7!

      Hôm qua nhận được điện thoại của Chính Hỷ, đó là cuộc điện thoại đầu tiên kể từ khi tôi chuyển trường, chúng tôi kể lể với nhau suốt 3 tiếng đồng hồ liền, tôi còn cho ấy nghe về bạn trai tôi, Khương Cẩm Thánh nữa, kết quả là sau khi nghe tôi kể xong, Chính Hỷ còn hào hứng hơn cả tôi, liên mồm khen đẹp trai phong độ -_-; . Quả nhiên nằm ngoài dự đoán của tôi mà.

      Cả ngày hôm nay chẳng nhìn thấy Khương Cẩm Thánh đâu, cũng có tin tức gì. Được thôi, giận em chứ gì? thị uy với em chứ gì? Tốt, ai sợ ai chứ, đợi đấy mà xem! Hừ! Em cũng gọi điện cho đâu! Hứ!

      Tôi chạy đến trạm xe điện ngầm để gặp Dân Hữu.

      “Tuấn Hỷ!”

      “Ừ, Dân Hữu. ^^”

      Thế là cả hai cùng lên tàu hỏa đến Incheon. đường với Dân Hữu rất nhiều chuyện, hồi lại chuyển đề tài đến Y Giang Yến, là tuần sau cùng Phác Na Lệ học lại. Dạo gần đây sau khi Na Lệ chia tay Thái Dân suốt ngày bận rộn hẹn hò với những nam sinh khác. Đúng là con người thể hiểu nổi, giật đứt da đầu cũng hiểu nổi.

      Nửa tiếng hơn sau đến Phú Bình. ^^

      “Ôi, Kim Dân Hữu! Phác Tuấn Hỷ!”

      Thục Uyển và Chính Hỷ! Bọn họ vẫn thân mật thế đấy… -_-;;

      “Cái tên này, Phác Thục Uyển! Vẫn khỏe chứ hả?”

      “Dào, Kim Dân Hữu!! Đẹp trai hơn trước nữa rồi? Vui ! Lâu quá chúng ta gặp nhau nhỉ?”

      Lúc Thục Uyển và Dân Hữu chào hỏi nhau tôi và Chính Hỷ cũng vui đến chịu nổi. -O- Chính Hỷ trở nên đáng hơn nhiều. Bốn đứa chúng tôi như những đứa điên đứng ở cửa trạm huyên náo ầm ĩ lúc lâu mới cảm thấy thế này mà ở nơi công cộng mất mặt quá, thế là đến thẳng quán bar gần đó. - -;;

      “Dân Hữu và Tuấn Hỷ quả nhiên có duyên ghê, chuyển trường rồi mà vẫn gặp lại nhau.”

      “Phải đó, tuyệt . ^^ Hai cậu cho dù là trước đây hay bây giờ vẫn luôn~ xứng đôi đó.”

      Nghe Chính Hỷ vậy, Dân Hữu nhìn tôi cười. hợp đâu. -_-;;;

      “Thế à? Ha ha ha.”

      “Thục Uyển, tớ có bạn trai rồi. ^^”

      hả? Học cùng trường à?”

      , trường bên cạnh…”

      “Trường cạnh đó à? Cậu trường các cậu là Hữu Lâm đúng ? Vậy trường kia tên gì?”

      “Đại Lâm Công Cao.”

      “Đại Lâm?”

      “Ừ. Sao vậy? Cậu biết hả?”

      “Đương nhiên là biết Đại Lâm rồi. Cậu biết chân tớ dài lắm à? Ở trường đó tớ có quen đàn . Bạn trai cậu tên gì nhỉ?”

      “Khương Cẩm Thánh.”

      “Khương Cẩm Thánh? Hiểu rồi. Tớ hỏi thăm chút rồi về, mọi người chuyện nhé.”

      Thục Uyển xong liền cầm điện thoại ra ngoài. Dân Hữu, Chính Hỷ và tôi vừa hát vừa trò chuyện biết bao lâu. Cuối cùng Thục Uyển cũng trở lại.

      “Tuấn Hỷ, xem ra cậu tìm được người bạn trai rất~ tốt mà!”

      "Sao cơ?"

      “Đàn mà tớ ban nãy đó, tớ nhắc đến tên Khương Cẩm Thánh với ta, ta Khương Cẩm Thánh là tên mà con trai ở cạnh như ta cũng cảm thấy rất tuyệt~ Tuấn Hỷ hay đó~”

      “Thục Uyển, hả? Ôi chao~ Tuấn Hỷ, tốt quá rồi. >_<”

      “Lúc nào dẫn đến ra mắt bọn tớ nhé. Biết chưa?”

      “Ừ. *^^*”

      Woa ha ha ha~ Vui quá mất. Bạn trai tôi được người ta ca tụng khiến tôi tự hào quá chừng. Nhưng Dân Hữu hình như được vui lắm. -_-;; A tệ ! Dân Hữu vốn thích Cẩm Thánh mà. Cẩm Thánh ấy thực ra là người rất tốt mà. Làm thế này cũng được , làm thế kia cũng chẳng xong, ôi tôi sắp bị làm cho phát điên lên mất thôi!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 50

      10 giờ rồi, thế mà chẳng thấy tăm hơi Khương Cẩm Thánh đâu cả, tin nhắn thường ngày gửi cũng có. Cảm thấy hơi bất an rồi. Lúc ngồi chuyện uống rượu với đám bạn cũng chỉ cần nghe thấy “ding doong” là lại nghĩ gửi tin đến, lần nào cũng vậy, điện thoại ai đó mà reo lên tôi lại lập tức lôi điện thoại mình ra kiểm tra, nhưng chẳng phải. Ngón tay gãy rồi chắc. Hứ.

      Ai ya ya, uống xong vài ly là đầu bắt đầu choáng váng, xem ra hơi say rồi, chắc hôm nay phải ngủ lại nhà Chính Hỷ thôi.

      “Hư, Tuấn Hỷ, bốn chúng ta quay trở về hồi đó hay quá. Dân Hữu và cậu nếu có thể bắt đầu lại từ đầu tốt biết mấy. Lúc đó chúng ta hạnh phúc. Tại sao cứ phải làm ầm ĩ lên rồi đòi chia tay?”

      Chính Hỷ say rồi bắt đầu nhảm. Tôi cười gượng gạo. Thục Uyển nở nụ cười thông cảm rồi kéo Chính Hỷ vào lòng, nhàng ôm bạn. Nghe Chính Hỷ , Dân Hữu cũng cười, hình như nghĩ đến điều gì đó phải.

      “Sắp 11 giờ rồi nhỉ?”

      “Ừ. Thời gian trôi nhanh . Kim Dân Hữu sau này nhớ đến đây chơi thường xuyên nhé.”

      “Thằng nhóc này, đừng thúc giục tớ hoài, cậu cũng đến thăm tớ chứ. Biết chưa?”

      “Ha ha ha, biết rồi.”

      Lúc này, điện thoại sau cả tối ngóng đợi cuối cùng cũng réo vang. Xin mày đó, làm ơn là ấy nha. Huh u. T_T Phác Tuấn Hỷ bỉ ổi. Nhưng lại là Phác Tuấn gọi. ****!!!

      “Gì vậy?”

      [Bà là đồ ngu! Bà điên rồi hả bà?]

      Hở! Đồ điên này nhảm gì thế! Mới gọi điện chưa gì mở miệng ra chửi người ta! A!!

      “Ngươi làm trò gì thế hả? Mới gọi điện kiếm chuyện cãi nhau?”

      [Có phải giờ bà ở chung với tên Kim Dân Hữu hả]

      Oái, tên này đoán hay quá vậy. -_- Nhất định phải cương quyết bảo phải mới được.

      phải, ngươi linh tinh gì vậy?”

      Có đánh chết cũng được ở chung với Dân Hữu. Chỉ cần tôi tên Phác Tuấn nhất định kể cho Cẩm Thánh nghe.

      [Muốn chết hả? Tôi nghe điện thoại mách tội rồi.]

      “Điện thoại gì chứ?”

      [Bà biết bạn tôi làm thêm ở gần trạm xe hả? Bà ngốc à?]

      “Cái gì, alo, sóng tốt, nghe , .”

      thể để hù dọa được. Lấy cớ sóng tốt rồi cúp máy là xong… Nhưng sau đó mấy giây tôi nghe thấy Tuấn lý do, mà khiến tôi cảm thấy mình đáng căm ghét đến cỡ nào. Tôi đáng chết mà!

      [Bà có lương tâm. Bà có phải bạn ấy hả, sau này đừng có với người khác bà là chị tôi nữa! Nếu tôi giết bà!! Hôm nay là sinh nhật của Cẩm Thánh, bà là đồ con hư đốn, nghe chưa hả, ôi tức chết được, nổi nữa.]

      Cách!

      Trong tích tắc hình như xung quanh đều ngừng lại. Có khi nào tôi nghe nhầm . Tôi cố gắng kìm nén nhịp tim đập loạn, chạy ra ngoài gọi điện lại cho Tuấn . thể, chắc tên này muốn hù dọa tôi nên nhảm vậy thôi. Chắc chắn thế… chắc chắn…

      [Gọi lại làm gì?]

      hả? Là sao?”

      [Điên à, cái gì là với giả?]

      “Hôm nay là sinh nhật Cẩm Thánh hả?”

      [Nếu sao, tôi đâu có rảnh gọi điện thoại cho bà làm gì. Hừ!]

      “Bây giờ Cẩm Thánh ở đâu?”

      [Sao tôi biết được?]

      “Phác Tuấn , giờ ta đâu có tâm trạng giỡn, Cẩm Thánh ở đâu?”

      [Sao lại hét lên với tôi? Bệnh thần kinh!!]

      ấy ở đâu? ta biết! Mau lên!!”

      [Nếu biết ấy ở đâu bà có về ? muộn thế này rồi, từ Incheon về Suwon xa thế bà về nổi ?]

      “Ta về! Chắc chắn! Nhất định về! Mau ta biết ấy ở đâu?”

      Từng thầm cầu khấn nhiều lần… thành tâm cầu nguyện … làm chuyện gì có lỗi với nữa… nhưng… tại sao chứ???

      Chương 51

      Chạy ra khỏi quán rượu như con điên, vùng thoát ra khỏi Dân Hữu cố níu kéo tôi lại, bất chấp mọi thứ và lần đầu tiên tôi với Dân Hữu những lời lòng:

      “Trước kia tớ có thích cậu nhưng giờ phải. Người quan trọng nhất với tớ nay phải cậu, mà là Khương Cẩm Thánh. Đừng cản tớ. , cho dù cậu có cản trở tớ cũng về. Khương Cẩm Thánh đợi tớ. Người tớ đợi tớ. Tớ phải về đây. Gặp lại ở trường sau nhé.”

      Sau đó leo lên xe taxi về. Cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng mặc, phải về bên trước 12 giờ tối nay, tôi chỉ nghĩ được như thế.

      “Tôi cũng biết ấy ở đâu nữa. Trước đó còn uống rượu chung ở đường Thông nhưng chia tay ai về nhà nấy rồi. Cẩm Thánh có vẻ rất mong chờ. Hình như chuẩn bị hôm sinh nhật mở party riêng với bà thôi. Bà đúng là đồ khốn!”


      Phải, tôi đúng là đồ khốn như Phác Tuấn mắng, hư đốn ! Làm bạn sao có thể thế được? Đúng là khốn mà! Cho dù Dân Hữu sao, tôi cũng nên hủy bỏ cuộc hẹn với Cẩm Thánh mới đúng, cuộc hẹn này dù thế nào tôi cũng phải bù đắp lại cho . Phải như thế mới được!


      “Sắp đến thứ bảy rồi ha!”

      “Hôm đó chỉ muốn ở bên em, xa cái đám lóc chóc kia, chỉ có hai chúng ta thôi.”

      được, chỉ muốn ở riêng bên em.”

      đợi em về.”


      thế đó… và tôi đáp lại bằng những lời tổn thương .


      “Lần sau hẹn cũng được mà. Ngoài hôm đó ra chẳng phải ngày nào cũng gặp nhau sao? chừng em chơi với đám bạn rất khuya mới về, đợi hay tùy , em đây.”


      Làm sao đây, làm sao đây. TOT Khóc nức nở, và lên xe taxi.

      “Chú ơi, đến đường Thông! Nhanh lên giùm, nhanh lên!”

      Hối hận rồi, hối hận rồi! Nếu hôm đó nhẫn nại lắng nghe hết đâu đến nỗi xảy ra chuyện thế này… Chắc đau lòng lắm? Tại sao tôi chỉ làm những việc thế này với Khương Cẩm Thánh chứ? Tại sao tôi lại chỉ có thể làm bạn tệ hại thế này? Tại sao tôi… tại sao tôi chỉ nghĩ đến mình mà lo nghĩ cho ? phải, tôi cũng … cũng rất , nhưng tại sao làm tốt được? Đau lòng quá! Tôi hư quá… hư quá…

      “Này, thứ 7 em phải Incheon sao?”

      “Đương nhiên rồi! Phải !”

      “Này, hôm đó …”

      “Được rồi được rồi, em mặc kệ em mặc kệ, chủ nhật gặp nhau bộ được à? Sao cứ lảm nhảm mãi thế?”

      “…Biết rồi!”

      Chính tôi chặn ngang khi muốn về ngày sinh nhật, nếu hôm đó nhẫn nại nghe hết, hôm nay để mừng sinh nhật mình thế này… Sắp điên mất thôi, chắc phải đau lòng lắm? xe tôi cứ sỉ vả mình, chảy những giọt nước mắt hối hận. Tôi khóc thổn thức, xin lỗi , Cẩm Thánh, xin lỗi… Xin lỗi, em sai rồi. Xin lỗi… xin lỗi…

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 52

      Chú tài xế có lẽ bị tiếng khóc của tôi làm cho giật mình phen, vội vã lái xe nhanh.

      bé này, chú đưa cháu về nhà nhanh thôi mà, đừng khóc nữa!”

      Nhưng tôi giờ lại cầm nổi nước mắt. Quả thực rất xin lỗi, con người tôi chỉ luôn làm chuyện có lỗi với thực đáng ghét. Nếu xin lỗi , bảo rằng tôi biết hôm nay là sinh nhật liệu rằng “ sao đâu, đừng lo” ? an ủi tôi rằng cùng đám bạn chúc mừng sinh nhật rồi chứ?...


      [Câu chuyện hôm nay rất buồn. Đây là bức thư mà Giang Ngọc Châu ở Hán Thành viết cho bạn trai. Nhưng, vì là thư cầu chia tay nên tôi thấy rất đau lòng. Xin được đọc cho quý vị cùng nghe.]

      Sau khi trấn tĩnh được chút ít, tôi lắng nghe chương trình radio phát xe đường quay về Suwon.

      [Dân Hoán, em là Ngọc Châu. Lá thư này được viết lúc trở về nhà sau khi chia tay với . thể hiểu được em, phải ? Xin lỗi, lại xin lỗi với nữa rồi, hình như em luôn chỉ xin lỗi với . đau khổ phiền lòng vì em, em lại chẳng làm được gì cho , người như em quá ích kỷ. Dần dần cũng hiểu ra, vì em… nếu vì em mà khiến phải khổ sở đau lòng như thế, vậy đó chẳng phải là tình mà chỉ là chiếm hữu, vậy nên em chọn quyết định khó khăn. phải vì em, mà là vì … Đừng tìm người con nào như em nữa, người ích kỷ chỉ biết nghĩ đến mình như em… đừng nên gặp người như vậy nữa. Như thế em mới cảm thấy hổ thẹn. lòng rất , nhưng ở bên em, thấy mệt mỏi lắm. Vậy nên em để ra . Dân Hoán, Ngọc Châu rất . nhất định phải sống hạnh phúc. Được chứ?]

      Trời! Ôi ôi! Ngọc Châu có lẽ là tuýp người giống tôi, Cẩm Thánh chắc cũng rất mệt mỏi vì tôi rồi. bạn chỉ biết nghĩ đến mình khiến người ta rất đau lòng. Khi Cẩm Thánh ở bên tôi chắc cũng cảm thấy đơn lắm. Tôi cũng nên để ra , nhưng tôi đủ can đảm. Từ khi qua lại với Cẩm Thánh, tôi chưa hề làm điều gì cho , chưa lần nào. Cẩm Thánh làm rất nhiều cho tôi, khiến tôi có những hồi ức đẹp đẽ… Nếu ngày nào đó chúng tôi chia tay nhau, mà Cẩm Thánh chẳng lưu giữ lại được gì về tôi phải làm sao? Tôi quả quá hư đốn. Tôi lại nghĩ đến hình ảnh cầm hộp Pretz nho tôi tặng, cười sung sướng như đứa trẻ. Gương mặt Cẩm Thánh khi nhận được món quà dù rất nhưng vẫn cười vui vẻ như thế… Cẩm Thánh là thế đấy… Tôi lại làm những việc quá đáng với Cẩm Thánh như thế đấy…

      11 giờ 50 phút.

      Cẩm Thánh, xin hãy ở nhà đợi em. Được , xin đó…

      Xuống xe đến khu nhà Cẩm Thánh ở, đúng lúc chuẩn bị bước vào đằng sau cổng chính vang lên giọng quen thuộc. Tôi khựng lại, đứng im tại chỗ. , là có can đảm bước tiếp.

      “Khi nào cậu mới học lại?”

      “Ngày mai.”

      “Rốt cuộc cậu muốn làm gì đây? Xin cậu đó, học đàng hoàng .”

      “Ừ, biết rồi. Bắt đầu ngày mai em học đàng hoàng mà. Em biết là em sai rồi. Ngày mai nhất định phải mặc đồ em tặng đó. Biết chưa?”

      “Được rồi, cậu mau về nhà .”

      “Cẩm Thánh, sinh nhật vui vẻ nhé. ^^*”

      “Ừ, biết rồi. Nhưng sao cậu biết được hôm nay là sinh nhật tớ?”

      “Ngốc ạ, chẳng lẽ em còn hiểu à? Có chuyện gì về mà em biết chứ.”

      “Vậy à, cám ơn cậu. Mau về nhà .”

      “Ừ, em về đây.”

      Là Y Giang Yến. thực ngày hôm nay người đứng ở đó là Y Giang Yến chứ phải tôi khiến tôi đau lòng quá.

      Chương 53

      Y Giang Yến còn hiểu ấy hơn cả tôi, thậm chí ta còn biết những chuyện mà tôi biết, dù Cẩm Thánh ta vẫn được.

      Đó là quan tâm rất lớn. , muốn hiểu người mình hơn, muốn biết tất cả về đối phương cũng là chuyện đương nhiên. Vậy nên Y Giang Yến sớm biết được mọi thứ.

      “Cẩm Thánh, em có thể gọi điện cho ?”

      Cẩm Thánh gì cả. Lần đầu thấy biểu như vậy của Y Giang Yến, trước kia luôn cho rằng ta mạnh mẽ, lạnh lùng, vậy mà có lúc lại để lộ ra mặt mềm yếu bất lực trước người nào đó.

      “Cũng tốt, cố gắng đừng gì là hơn, vậy em có thể gọi điện, nếu cần em gọi em cũng chẳng có can đảm, nên dứt khoát gì, vậy em đây.”

      Khi quay lưng , đôi vai Y Giang Yến hình như run rẩy. Cẩm Thánh lặng lẽ nhìn bóng ta xa dần, chầm chậm rút điếu thuốc ra ngậm môi.

      11 giờ 58 phút.

      “Cẩm… Cẩm Thánh…”

      Cẩm Thánh quay đầu lại, thấy tôi đứng sau lưng, có lẽ hơi bất ngờ.

      “Em làm gì thế?”

      “Em vừa từ Incheon về.”

      ra thế, tự nhiên đứng sau lưng làm giật mình. ^^;;”

      Đừng cười, đồ ngốc. Đừng cười ngốc nghếch với em thế. Nụ cười của càng khiến em thấy đau lòng hổ thẹn hơn. Cứ nổi giận với em là được… Tại sao lại cười như tên ngốc với em thế hả…

      “Xin lỗi. Cẩm Thánh, chúc sinh nhật vui vẻ.”

      Vừa xong câu chúc mừng nước mắt tôi cũng tí tách rơi xuống. Nước mắt thể gạt sạch xóa nhòa tầm nhìn, khiến tôi chẳng thể nhìn gương mặt . Tôi sợ tôi hư hỏng khiến đau khổ.

      “Xin lỗi… xin lỗi…”

      “Em sao vậy, có chuyện gì xảy ra hả?”

      “Thực lòng rất xin lỗi .”

      “Em thế này là vì cùng mừng sinh nhật nên xin lỗi à. Được rồi, được rồi mà, cùng bọn nó vui chơi rồi. Trước đó cũng đâu cho em biết .”

      Quả nhiên như tôi nghĩ, tên này vẫn luôn an ủi tôi.

      “Tuấn Hỷ, đừng khóc nữa.”

      “Em thực đối xử với tốt, xin lỗi .”

      “Đâu có.”

      “Em đúng là đứa con hư, ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình.”

      “Em phải con hư, sao có thể mình thế được?”

      phải, em rất hư đốn. Xin lỗi. Cẩm Thánh, thực lòng xin lỗi .”

      Trước kia em dối để xem film với Dân Hữu. Lần này hủy bỏ cuộc hẹn với để gặp người cũng là Dân Hữu. Cẩm Thánh bước lại gần kéo vai tôi lại rồi ôm tôi vào lòng.

      “Lúc nhìn em như thế này, luôn có dự cảm rằng có ngày nào đó em rời xa và biến mất, nên thường cảm thấy bất an lắm.”

      “Cẩm Thánh…”

      “Đừng tự sỉ vả mình nữa, chẳng ai trách gì em đâu, chẳng phải sao rồi mà.”

      “Nếu có người nào đó hơn em tốt rồi.”

      “Dù có người đó cũng cần. Người đó phải em, chẳng có ý nghĩa gì với cả.”

      “Cẩm Thánh, em chẳng cho được gì, cũng chẳng làm được gì vì .”

      chẳng cần gì hết. Đừng lo, cũng đừng nghĩ ngợi lung tung. Tặng người ta nhiều quà hoàn toàn lên được điều gì, đó chẳng phải là tất cả trong tình . Em đừng hiểu lầm đó là tình .”

      “Xin lỗi.”

      “Tuấn Hỷ, nếu sâu sắc và tình trở nên vĩ đại, em nghĩ nó thế nào?”

      Cẩm Thánh hiểu tôi. biết làm thế nào để khiến con tim tôi rung động, an ủi tôi đừng lo lắng và giúp tôi giữ chặt con tim còn e ngại phân vân.

      “Tình với người ấy trở nên sâu sắc rồi, cho dù người xung quanh có chỉ trích người kia hư hỏng, sỉ nhục người đó, em cũng có thể hiểu được người đó. Đau khổ buồn bã vì người đó chắc cảm thấy rất ghét người ta, nhưng chỉ cần nhìn thấy người đó là có thể hiểu được người ta chẳng qua cũng chỉ vì có việc bất đắc dĩ mới thế thôi, trách móc gì người ta cả.”

      “Hu hu…. hu…”

      có thể hiểu em.”

      Giờ tôi còn có thể được gì? đời này có lời bộc bạch nào đáng giá hơn lời có thể hiểu được tôi của Cẩm Thánh chứ? Cám ơn … thực lòng cám ơn … nhưng tình em dành cho càng nhìn càng thấy ít ỏi, nên em càng cảm thấy em có tư cách gì hưởng thụ tình của cả, quá nặng, tình của quá nặng!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 54

      Tôi muốn hôm nay về nhà mình nên ngăn Cẩm Thánh cho đưa về. Nhưng rất bất ngờ, có người đứng đợi tôi trước cửa nhà.

      “Cậu đâu thế?”

      Tôi trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn ta. Sao có thể, phải, tại sao lại đứng đây chờ tôi?

      “Lâu quá gặp rồi.”

      Y Giang Yến, tại sao lại đợi tôi… Muốn gì chăng?

      “Chuyện hồi đó, xin lỗi nhé. Tôi cũng rất hối hận, bao giờ lập lại nữa, xin lỗi.”

      Y Giang Yến xin lỗi tôi lúc này giống Y Giang Yến tôi biết trước đây. Và những lời ta có vẻ như suy nghĩ rất nhiều, khổ sở rất lâu mới quyết định ra, và tuy rằng có vẻ ngạo mạn vô lễ, nhưng tôi cảm thấy đây mới chính là Y Giang Yến .

      “Hôm nay là sinh nhật Cẩm Thánh nên tôi mới đến nhà ấy đợi rất lâu, mãi rồi mới thấy ấy trở về. Nhưng Cẩm Thánh vốn nên mừng sinh nhật rất vui vẻ sắc mặt lại rất khó coi… xem dáng điệu rất hụt hẫng. Nên tôi quay người ngược lại hướng Cẩm Thánh về, sau đó gọi điện cho Dân Hữu. Tôi chỉ tiện miệng hỏi thăm về cậu thôi, có phải… có phải Tuấn Hỷ giờ ở cạnh cậu . Tôi hy vọng biết bao cậu ấy , nhưng cậu ấy thừa nhận. Lúc đó tôi hiểu ra, vì sao Cẩm Thánh lại hụt hẫng thất vọng đến thế. Nếu là tôi… nếu đổi lại tôi là cậu, tôi bao giờ làm thế. , để chuyện đó xảy ra. Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Nếu có được trái tim Cẩm Thánh thể làm vậy chứ! Cho dù là lần, cậu bao giờ nghĩ cho Cẩm Thánh, cố gắng để hiểu ấy hơn chưa? Có quý trọng Cẩm Thánh hơn chính mình ? Tôi rất hiểu loại người như cậu. Loại người ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình như mẹ tôi, tôi quá hiểu rồi! Cậu cũng thế! Chẳng có gì khác biệt!

      Lời của Y Giang Yến khiến tôi câm lặng, đúng quá, nên tôi chẳng thể phản ứng lại nhận xét của ta về mình.

      “Cậu có biết , Cẩm Thánh chuẩn bị bánh kem đợi cậu để cùng cậu mừng sinh nhật, tại sao cậu lại làm ấy tổn thương?”

      Chóng mặt quá. Mọi thứ trước mắt tôi bắt đầu dao động. Dù trước mặt ta tôi muốn khóc nhưng mọi thứ trước mắt cứ lay động ngừng.

      “Tại sao trong mắt cậu lại có bóng hình người khác ngoài Cẩm Thánh ra hả? Tại sao quý trọng Cẩm Thánh hơn?! Tại sao?!”

      Tôi cũng muốn tự hỏi mình, nhưng lúc nào cũng bị những suy nghĩ ích kỷ khống chế… tôi muốn hỏi chính bản thân tôi…

      “Cậu nên dứt khoát trở về bên Dân Hữu . , cậu quay lại . Tôi cầu xin cậu đấy. Cậu trở về bên cậu ấy .”

      Y Giang Yến bước đến quỳ xuống trước mặt tôi.

      “Tuấn Hỷ, cậu quay về , được , cho dù Cẩm Thánh chỉ coi tôi là bạn, tôi cũng nguyện làm tất cả vì ấy. Tôi tự tin rằng tôi làm tổn thương ấy như cậu. Chẳng phải bên cậu còn có Dân Hữu à? Tôi chỉ có Cẩm Thánh thôi. Xa ấy . Tôi xin cậu!”

      “Giang Yến… cậu đứng dậy , đừng như thế. Đứng dậy !”

      Tôi có lỗi với mọi người xung quanh. Nhìn Y Giang Yến như vậy, giờ tôi mới hiểu tôi và ấy khác nhau thế nào, tình cần quan tâm và nhiệt tình, Giang Yến ấy có lòng quan tâm chăm sóc đối phương. Nhưng tôi lại thiếu những điều ấy khi ở bên Cẩm Thánh. Trong khoảnh khắc nhận điều đó, tôi cũng biết mình chẳng còn tư cách nào ở lại bên nữa.

      “Tôi cũng muốn Cẩm Thánh như cậu ấy.”

      “Là ý gì?”

      “Nhưng hình như lực bất tòng tâm… phải… như lời cậu , tôi rất ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình. Cậu nhận xét rất đúng.”

      “Tuấn Hỷ…”

      nên làm thế, nhưng tôi… Tôi xa Cẩm Thánh rồi, liệu ấy có đau lòng ?”

      “Tôi ở bên ấy, lúc nào cũng ở bên an ủi, như trước kia… cậu cần lo lắng!”

      cần lo… cần lo… Câu đó chích thẳng vào trái tim tôi. Cũng tốt, tôi phải lo…

      “Xa ấy , đừng làm ấy đau lòng nữa. Cậu chẳng hiểu gì ấy. hiểu được tấm lòng ấy.”

      Cũng phải, tôi chẳng hiểu gì ấy, thậm chí cả chuyện ấy thích gì, ghét gì, tại sao lại đau lòng. Chỉ thế… những gì tôi biết chỉ là ba chữ tên ấy. Quả thực chẳng có gì cả.

      Y Giang Yến, tôi thua rồi, trả lại cậu… trả Khương Cẩm Thánh lại cho cậu. Xem ra bắt đầu là sai lầm. Tôi còn tự tin. Phải, thực ra như thế cũng tốt. Nhưng phải rời xa , tôi đau lòng quá, đúng là người ích kỷ mà.

      Vào phòng rồi, nhìn thấy đĩa CD trước kia tặng tôi. Khi nghe lại bài “Tình cuối cùng”, tôi khóc cho đến khi mười bài hát chạy hết. Xin lỗi, em phải để . Vì tìm ra được người hơn em, ấy khiến đau lòng. Em tự tin nữa rồi, tự tin rằng em hơn ấy, sau đó bao giờ làm chuyện gì khiến khổ sở nữa. Giang Yến ấy có lòng tin, em hâm mộ lắm, vì em cũng muốn được như thế. Em cũng muốn như ấy … Xem ra em đủ tốt. Cẩm Thánh… xin lỗi… chỉ có thể làm bạn kém cỏi thực có lỗi với .

      Chương 55

      Mấy ngày liền trốn tránh Cẩm Thánh. gọi điện tôi nghe, nhắn tin tôi cũng trả lời. Mau cho biết mới được, nhưng chẳng thể nào nghĩ ra nổi lời tuyên bố chia tay. được, phải ra, thể để đau lòng nữa. của tôi phải được hưởng hạnh phúc.

      Ding---

      Hộp thư thoại. Bàn tay tôi run run nhập mật mã.

      [Có tin nhắn thoại mới.]

      Trái tim đập dữ dội.

      [Hừ… rốt cuộc em nghĩ gì thế hả, Tuấn Hỷ? Dạo này còn nhớ em hơn trước nữa… Đừng thế nữa. Đừng thế mà. Mẹ nó, sắp điên rồi. Sắp điên mất thôi!]

      “Hu…”

      Trước mắt bắt đầu mờ mịt, chẳng nhìn thấy gì, chẳng nhìn thấy gì nữa. Thế này… trước kia cũng từng khóc như vậy sao? Tại sao tôi lại khóc dữ dội đến thế? Có lẽ là vì tổn thương nên tôi cảm thấy hổ thẹn chăng?

      Chương 56

      Trước cửa nhà .

      Trước mặt , tôi nhất định được khóc, tuyệt đối, nếu tôi khóc biết ngay , và do đó người bị tổn thương nhiều hơn lại là . Sao tay tôi nhấn nổi chuông cửa thế này… Tôi phải làm thế… phải nhấn chuông mới ra mà. ****, tay tôi… Tay tôi từ chối chịu làm việc đó, mấy lần đưa lên nhưng lại chẳng có can đảm nhấn chuông. Đấu tranh hơn mấy trăm lần… cuối cùng… nhấn tiếng chuông báo hiệu chia tay. Cẩm Thánh… đây là lần cuối chúng mình gặp nhau…

      Ding doong---

      “Ai đó?”

      “Em… em đây.”

      Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

      Nghe tôi xong, tiếng chân gấp gáp chạy ra.

      Cạch!

      Từ khe cửa mới hé mở nửa có thể thấy luống cuống vội vã. Thấy được vui mừng trong mắt , nhưng tại sao lại tiều tụy thế… Bệnh rồi sao?

      “Vào , bên ngoài lạnh lắm hả? lấy nước cho em nhé?”

      Giọng kềm được vui sướng. Tôi có thể chia tay với ? Phác Tuấn Hỷ, mày có nhẫn tâm được ? có thể ra được chứ? Nếu lỡ hỏi mày có bao giờ thích chưa, mày phải làm sao? những lời tàn nhẫn để khiến tổn thương ư? ra những lời hèn hạ kiểu như vì nên phải để sao? , thể thế được, dù có hỏi cũng thể trả lời như vậy, phải lạnh nhạt, lạnh nhạt vô tình… để có thể ghét tôi cả đời, hận tôi cả đời, phải gắng được thế để mau chóng quên tôi . Đó mới là vì

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :