1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tôi là tất cả của tên ấy - Lâm Ngân Hỷ(90c-full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      . Chương 35

      ", đến nhà , em với nhà em sau, chứ bộ dạng này mà về nhà chắc chắn bố mẹ hốt hoảng lắm, bị thương nặng thế mà. Tuấn Hỷ trước giờ chưa từng về nhà trong bộ dạng này, nếu giờ mà về thẳng nhà náo loạn lên mất."

      "Biết rồi, mọi người mau về lớp học ."

      Cẩm Thánh lặng lẽ cõng tôi về, "Giờ học của sao?", "Tay bị sao rồi?"... dù tôi hỏi thế nào, cũng trả lời.

      "Đừng thế nữa... em mệt lắm..."

      Vẫn trả lời. Khương Cẩm Thánh... tại sao chúng ta thể qua lại tốt đẹp với nhau được? Tại sao chúng ta phải thế này... tại sao... tại sao...

      Tôi tại sao mình lại đột nhiên cảm thấy thương hại lẫn căm ghét Y Giang Yến thế này. Tất cả những gì ta làm cũng chẳng qua vì quá thích Cẩm Thánh mà thôi.

      Trước kia chẳng phải tôi cũng mến người như Y Giang Yến sao? Dân Hữu... đúng, là Dân Hữu, tôi rất muốn gặp Dân Hữu. Cứ nghĩ đến chuyện Giang Yến thích Dân Hữu, tim tôi lại thấy đau nhói, vậy Dân Hữu... Dân Hữu thế nào đây? Tại sao mọi chuyện lúc nào cũng suôn sẻ thế này?

      Chúng tôi về đến nhà Cẩm Thánh. tiếng nào, cứ thế này thà nổi giận trận còn hơn, như thế tôi cũng làm loạn phen. Tại sao lại qua lại với Y Giang Yến chứ? Tại sao? Em đặc biệt căm ghét cái thực ta từng qua lại với nhau... Tại sao cứ phải là ta?... Tôi rất muốn hỏi những điều đó, nhưng cứ mãi im lặng.

      mang áo pull và quần short đến cho tôi thay, sau đó lặng lẽ ra ngoài ban công. Mệt quá, toàn thân tôi rã rời đau nhức, a~ Bị đánh nặng thế này, sao tôi có thể chịu đựng được đây?

      Tôi thay quần áo xong nằm xuống giường, nước mắt ngừng trào ra. Phác Tuấn Hỷ vốn rất mạnh mẽ mà... là... sao nước mắt cứ tuôn mãi thế này? Tôi lấy tay che mắt mình lại... khóc trận đời...

      Chương 36

      "Đến đây, bôi thuốc nào!"

      Tôi mặc kệ , cứ khóc thôi.

      "Đừng khóc nữa... em đừng khóc! Đừng khóc nữa có được ! sắp điên lên đây nè! Xin em đừng khóc nữa! Em là đồ ngốc! Bọn nó đánh em sao em chạy chứ?"

      " chạy, nếu chạy càng bị mất lòng tự trọng, chẳng thà ở lại chịu đánh còn hơn."

      Cẩm Thánh phẫn nộ giận dữ xoay lưng lại với tôi, nghe thế bước đến trước mặt đỡ tôi dậy, sau đó nhàng ôm tôi vào lòng, tôi nghe thấy tiếng tim đập... nhịp tim của ! Giờ ở trước mắt tôi, nhưng tôi lại thấy sao mà xa cách quá. Nước mắt lại chảy ra...

      "Xin lỗi... xin lỗi... bây giờ đúng là sắp điên mất rồi. Đau lắm hả? Em trách lắm phải ? Xin lỗi, xin lỗi... Tuấn Hỷ... xin lỗi em..."

      Cẩm Thánh xin lỗi mãi.

      "Em đừng nghe người khác , chỉ nghe thôi... chỉ tin lời thôi được ? từ đầu đến cuối chưa từng lừa dối em... Em đừng nghe người ta , chỉ tin lời thôi, được ? Hả? Em có thể chỉ tin lời thôi?"

      "Em rất giận. đấy... em vô tình thích mất rồi... thích đến nỗi quên luôn cả Dân Hữu... em luôn nghĩ rằng Dân Hữu là người mình thể quên được mà cuối cùng cũng quên, biết khi nào trong tim chỉ còn có ... Lúc nghe và Y Giang Yến có quan hệ với nhau trước kia... lúc nghe ta đau khổ như thế... em rất hận bản thân mình, hận mình vì thích mà quên luôn cả mối tình trong năm... hận lắm... em rất hận mình như thế..."

      "Xin lỗi."

      "Hu... Khương Cẩm Thánh hãy em biết. chưa từng dối, Y Giang Yến... chưa bao giờ thích ta, đúng ? Hả? , như chúng ta bây giờ... có phải đối với ta như đối với em ? mau , có phải thế ..."

      Thực ra tôi rất ghen tức, đố kỵ. Tôi tức giận đối xử với ta cũng tốt như với tôi, cứ nghĩ đến Khương Cẩm Thánh hễ bị tôi chọc là đỏ mặt càng cảm thấy đau lòng. Tôi đánh loạn xạ vào người , oán trách . lại lần nữa dịu dàng ôm lấy tôi.

      "Ngốc ơi, nếu như làm thế... nếu đối xử với ta như với em, có chia tay với Y Giang Yến ? Nếu ta như thế chia tay làm gì? Vừa nghe tin em bị thương là rụng rời tay chân, hoảng loạn yên, nếu thích ta chia tay ta làm gì... hễ em khóc là lại đau lòng, đau đến mức sắp chết , nếu thích ta... chia tay làm gì chứ, nếu lòng ta sao có thể chia tay được... Em còn chưa tấm lòng sao?"

      Cẩm Thánh nâng mặt tôi lên. Phải , Cẩm Thánh? Trong mắt chỉ có em, phải thế ?

      "Khương Cẩm Thánh, phải thề. Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng ở bên cạnh em, cho dù ghét em cũng được bỏ rơi em. chưa hả? Chỉ có thể là em bỏ . Em muốn bỏ rơi em, em đau lòng... Em cần..."

      "Được, thề. ... Tôi, Khương Cẩm Thánh tuyệt đối bỏ rơi Phác Tuấn Hỷ... Tôi xin thề... xin thề..."

      Đau lòng quá. Khương Cẩm Thánh thế lại làm tôi đau lòng rơi nước mắt. Cẩm Thánh đau xót bôi thuốc cho tôi, hỏi tôi có phải đau lắm ... làm thế nào nhẫn nhịn được... xin lỗi... bảo vệ tôi để chuyện thế này xảy ra lần nữa...

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 37

      Sáng sớm. Ôi, toàn thân đau nhức. -_-;; Quả thực còn đau hơn hôm qua, cứ như bị đâm vài ngàn nhát dao vậy... Đánh tao ra nông nỗi này, bọn mày chết chắc rồi. Ôi chao, người tôi... T_T

      "Dậy rồi hả?"

      "Ừ. Sao dậy sớm thế?"

      "Ăn cơm thôi."

      Cẩm Thánh bế tôi cẩn thận như bế đứa bé sơ sinh vào phòng ăn, rồi lại dè dặt đặt tôi ngồi lên ghế, làm tôi cảm thấy cứ kỳ kỳ thế nào í... *-_-*

      " học hả?"

      "."

      "Còn em?"

      "Em cũng được ."

      "Tại sao? - -;;"

      "Bảo em đừng mà."

      "Tại sao? - -;;"

      Cẩm Thánh tự tay nấu thức ăn cho tôi. Tên này hóa ra còn biết nấu cả cháo... mà tay nghề còn rất khá nữa cơ chứ. +_+

      "... tay sao chứ?"

      " sao."

      "... Sau này em chỉ tin mỗi thôi."

      Tôi khó khăn lắm mới ra câu này. Vì tôi nhìn thấy suốt đêm túc trực bên giường tôi nên quyết định như thế. Nghe câu trả lời này của tôi, mới lộ ra nụ cười. Được, sau này em chỉ tin mỗi thôi, được chưa hả?

      Tôi và Cẩm Thánh rúc ở trong nhà cả ngày. Vết thương cũng khá hơn, còn đau nhiều nữa. May . bõ công chăm sóc của .

      Trong chăm sóc cẩn thận chu đáo của Cẩm Thánh, tôi bắt taxi trở về nhà, tận mắt nhìn thấy tôi vào phòng, cho đến khi tôi bật đèn mới chịu về. Tuyệt quá.

      "Được rồi, về ."

      "Ngủ ngon nhé... chỉ được nghĩ đến chuyện vui, biết chưa?"

      "Ừ, em biết rồi."

      "Trước khi ngủ nhớ uống thuốc, bôi thuốc."

      "Ừ, nhớ rồi mà. Yên tâm ."

      "Lát nữa về nhà rồi gọi điện cho em."

      "Được, về cẩn thận nhé."

      ", nếu em muốn ngủ nhắn tin cho , nhận được tin gọi cho em nữa."

      ", gọi . Em chờ điện thoại của ."

      "Em chờ gọi?"

      "Ừ."

      " biết rồi, vậy em nằm cho yên lành nhé, đợi điện thoại của , cố gắng về nhà nhanh để gọi cho em."

      "Ừ. Tạm biệt."

      "Nhớ đóng cửa, gió vào đó. đây."

      "Ừ."

      Tại sao chứ... tự nhiên muốn khóc quá! Tôi vội vã đóng cửa lại. Nước mắt lại rơi ra. Sao lại tuyệt như thế? -_-;; quan tâm chăm sóc vô bờ của khiến tôi cảm động đến mức nước mắt cứ chảy mãi ngừng. Thế gian này còn ai tốt hơn nữa ? , có, chắc chắn là thế. Nếu em lòng rồi phải làm sao đây? đó, nếu , em chẳng còn ai để đùa giỡn, để đánh nữa rồi. Cẩm Thánh à. ^^;;

      Tôi nằm giường... chắc khoảng 20\' sau, di động réo vang. Màn hình di động ra mặt và tên: "Tên đẹp trai". Tốc độ về nhà của nhanh , tóm lại là xe kiểu nào mà về đến nhà sớm thế nhỉ? Đúng là thần kỳ.

      "Alo."

      [ về nhà rồi. Em mau ngủ .]

      "Em biết rồi, cũng ngủ nhé."

      [Tuấn Hỷ...]

      "Hử?"

      [... Ngủ ngon nhé.]

      "... Ờ..."

      Chết tiệt, cứ tưởng được nghe câu " em" chứ. Từ lúc bắt đầu tới giờ chưa hề với tôi 3 chữ này, thậm chí là chưa nghe cả thích tôi. Ghét quá, tên đáng chết này. Tôi quả thực muốn nghe 3 chữ đó quá, muốn nghe lắm lắm. Ôi~ -_-;; Ngày mai lại phải học, ghét quá ... -_-^ Haizzz...

      Chương 38

      Tôi và Cẩm Thánh cùng nhau đến cổng trường. Thấy bộ dạng chăm sóc tôi chu đáo thế, Vân Quân cứ cười suốt. Tên này đúng là bó tay với . -_-; Hôm nay thấy Thái Dân đâu. Chí Hồi Thái Dân và Phác Na Lệ sắp chia tay rồi. Họ sắp chia tay ư? Tuy nghĩ thế này là đúng nhưng quả thực tôi thấy Thái Dân chia tay Na Lệ là phải đạo rồi. Qua lại với loại người như Na Lệ tôi thấy tiếc cho Thái Dân. Mong rằng Thái Dân mau chóng quên phứt con bé đó để quay trở về con người trước kia của cậu ấy...

      "Tuấn Hỷ, thấy thế nào?"

      Là Tiểu Mẫn.

      "Ừ, tàm tạm. ^^"

      Nghe Tiểu Mẫn kể tôi mới biết được mọi việc sau khi tôi ngất trong lớp hôm ấy. Trí đánh nhau với Phác Na Lệ... Thế Y Giang Yến với Phác Na Lệ giờ ở đâu?

      "Trí đâu?"

      "Vẫn chưa đến."

      "Chưa đến?"

      Tôi kéo Tiểu Mẫn vào hàng bán đồ ăn để khiến cậu ấy vui hơn. Lúc buồn ăn cái gì đó mới là thượng sách. -_- Tiểu Mẫn nhận ra tôi cố gắng tươi cười cũng cười theo tôi. Để cậu ấy vui thế này đều là do tôi cả. Cảm thấy có lỗi quá. - -;;

      "Tuấn Hỷ!"

      "Hử? À Dân Hữu hả?"

      "Sao mặt lại bị thương thế kia? Có chuyện gì thế?"

      "Hả? À, cái này... hôm qua đường về nhà cẩn thận nên bị ngã thôi. ^^;;"

      " ra là thế. Sao lại sơ sẩy quá vậy! Vết thương thế nào rồi?"

      "Ừ, sao."

      "Tuấn Hỷ, tớ vào lớp trước. Các cậu chuyện nhé. ^^;;"

      Tiểu Mẫn chắc cảm thấy ngại nên vào lớp trước rồi. Tôi và Dân Hữu chuyển chỗ sang ngồi dãy ghế băng sân vận động.

      "Haizzz..."

      "Chuyện gì thế?"

      "Mấy hôm nay Y Giang Yến kỳ lạ lắm..."

      "Sao?"

      "Điện thoại nghe, thái độ với tớ cũng khác trước. Kỳ lạ, có khi nào ngày nào đó ấy chia tay với tớ ? thực, giờ tớ thấy mệt lắm."

      Trong lòng cảm thấy kỳ lạ, tôi nghe cậu ta kể thế cảm thấy là lạ, mấy tháng trước đâu có cảm giác này.

      "Hôm qua tớ bỗng nhớ đến cậu, nghĩ chắc trước kia cậu cũng buồn lắm. Lúc đó tự nhiên tớ lại vô duyên vô cớ tránh né cậu, cũng nghe điện thoại cậu gọi, chia tay mà chẳng có lý do gì, thậm chí còn chuyển trường... Bây giờ tuy muộn rồi... nhưng tớ vẫn phải xin lỗi, có lẽ ông trời trừng phạt tớ đây mà."

      Lúc những lời này, Dân Hữu có vẻ rất đau khổ. Tại sao kia chứ? Dân Hữu... bây giờ chắc cũng tan nát cõi lòng như tôi trước khi gặp Cẩm Thánh vậy.

      Tôi nghĩ đến lời Y Giang Yến , ta bảo thích Dân Hữu, vậy Dân Hữu phải làm sao? Nếu ta vì chia tay với Cẩm Thánh mà xem Dân Hữu như vật thế thân, vậy Dân Hữu là gì trong mắt ta chứ? Gì thế này, vậy chẳng lẽ tóm lại Dân Hữu vẫn là tay trắng vẫn hoàn trắng tay?

      "... Chuông reng rồi. Dân Hữu, nếu cảm thấy vui cứ gọi điện thoại cho tớ. Lúc nào tớ cũng sẵn sàng nghe cậu tâm ."

      Xem ra tôi vẫn còn giữ lại chút tình cảm năm với cậu ấy, dù gì tình cảm trong năm trời thể quên là quên được. Nhìn thấy Dân Hữu đau khổ thế, tôi cũng cảm thấy đau lòng. Thậm chí tôi còn nghĩ nếu rời xa tôi cậu ấy đâu phải thành ra thế này. Cậu rời bỏ tôi để ra nên hạnh phúc chứ... Bây giờ tôi rất hạnh phúc, mà tại sao người vứt bỏ tôi là cậu lại may mắn như vậy? Gì chứ... như thế công bằng... quá bất công! Dân Hữu... Kim Dân Hữu... sao cậu lại trở thành thế này? Hả???

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 39

      Từ sau chuyện đó xảy ra tôi còn gặp Y Giang Yến và Phác Na Lệ trong trường nữa, nghe Trí hai đứa bỏ nhà với nhau rồi. Mấy đứa điên này. Vốn còn định gặp bọn nó để dạy cho bài học nhớ đời, vậy mà giờ lại chẳng tìm được ai. T^T Bọn rác rưởi!!!

      Sau khi Y Giang Yến bỏ , số lần Dân Hữu đến lớp chúng tôi cũng thưa dần. Tôi vẫn lo cho cậu ấy... nhưng cũng bất lực thôi. Hừ ~

      "Tuấn Hỷ, hôm nay xem phim nhé?"

      "Hử? Hôm nay?"

      "Ừ, hôm nay. Cậu bận à?"

      Hôm nay vốn định đến chỗ Khương Cẩm Thánh nấu cho ít món ngon mà. Làm sao đây? Làm sao đây? Hu~ Lần sau nấu chắc sao chứ nhỉ? - -;; Phải rồi, lần sau nấu cho ăn vậy. >.<

      "Được rồi, xem phim vậy. Có lẽ tớ đến muộn chút. Lớp các cậu tan rồi mua sẵn vé đợi tớ nhé. Tớ đến ngay. *^^*"

      "Biết rồi. Đến nhanh nhé. ^^"

      "Ừ. ^^"

      Tuy trả lời rất sảng khoái nhưng trong lòng đâu vui dữ vậy. Haizzz~ phải! Tôi và Dân Hữu luôn chỉ là bạn mà thôi! Có quan hệ gì đặc biệt đâu! ^^

      Vừa tan học là tôi chạy ngay ra cổng trường tìm Dân Hữu.

      Giật mình! Sao... sao... sao... sao lại có chuyện này nhỉ!! Khương Cẩm Thánh đứng ở cổng trường đợi tôi. là, hai trường gần nhau quá cũng tốt tí nào. -_- Bó tay!!!

      " thôi."

      "A... a... chuyện đó..."

      "Gì thế?"

      "Em..."

      Thấy có lỗi với quá. T^T

      "Hôm nay em có việc gấp. Lần sau nấu ăn cho được ?"

      "Chuyện gì thế?"

      "Hả? Ừ... bạn cũ đến tìm em chơi chung í mà."

      Nếu tôi biết là xem film với Dân Hữu, chắc chắn nghĩ bậy bạ lung tung. được! thể ra.

      "Vậy à? đưa em cùng nhé?"

      "Hả? được... bạn đó... sợ người lạ, thấy rồi chắc chắn ngượng ngập lúng túng, ha ha. ^^"

      Đột nhiên thấy nóng quá. Nóng đó. Xem ra dối đâu phải là chuyện dễ dàng gì. -_-;;

      "Vậy hả, hiểu rồi."

      "Xin lỗi nhé."

      Xin lỗi mà, xin lỗi xin lỗi xin lỗi. Mấy hôm nay Dân Hữu cứ buồn bã suốt... cho nên... cho nên... cho nên...

      "Có gì mà xin lỗi chứ. Chơi vui nhé, nhớ gọi điện cho ."

      "Ừ, em gọi."

      " , trễ giờ đó."

      " à?"

      " đợi bọn Tuấn ."

      "Vậy em nhé."

      "Tạm biệt."

      Trong lòng khó chịu quá, đấy! Hu~ Lúc tôi nấu món gì ngon ngon là tỏ ra đặc biệt vui sướng... nhưng mà... tôi lại làm trò gì đây... Hu... T_T

      Tôi bỏ lại Cẩm Thánh sau lưng để đến rạp chiếu phim nơi Dân Hữu đứng đợi tôi. Nếu tôi về chỗ Cẩm Thánh nấu ăn cho lại cảm thấy Dân Hữu quá đáng thương, nên cuối cùng cũng đến chỗ cậu ta rồi.

      Chương 40

      "Phim tuyệt quá, nhỉ?"

      "Hơ... ừ... Hay lắm."

      "Giờ hai đứa mình làm gì đây? Cậu muốn đâu chơi?"

      "Hử? có. -_-"

      "Vậy cà phê nhé?"

      "Ừ, thôi."

      Chúng tôi vào quán cà phê. Dân Hữu lúc nào mặt cũng buồn rầu. Chắc là do Y Giang Yến đây mà.

      "Còn nhớ ?"

      "Gì cơ?"

      "Nhớ năm ngoái có lần tụi mình vào quán cà phê ngồi từ sáng sớm đến khi quán đóng cửa mới chịu về."

      "Ừ, nhớ chứ. Lúc đó tụi mình có tiền chỉ chọn hai ly cà phê, đúng chưa? Hei hei~ Hôm đó ông chủ với mấy người phục vụ bị chọc tức điên lên. ^^"

      "Ừ. Giờ nghĩ lại lúc đó vui . Đúng ?"

      "Ừ."

      " muốn quay lại thời đó quá."

      "Hả?"

      Nhất định là tôi nghe nhầm rồi. Dân Hữu, đừng như thế. Đừng làm tớ dao động.

      " phải, có gì. ^^ Tuấn Hỷ, tớ muốn nhờ cậu việc."

      "Chuyện gì?"

      "Thứ 7 tuần sau chúng ta Incheon (Nhân Xuyên) ."

      "Incheon?"

      "Ừ. Incheon có thể gặp lại nhiều bạn cũ, vui lắm. Còn nữa, chúng ta đến quán cà phê đó xem sao."

      "......"

      "Sao vậy? muốn à? Có việc hả?"

      " có, được rồi. . Chắc vui lắm đây! Tụ họp với bạn bè cũ nhất định rất vui!"

      "Ha ha, chính thế. ^^ Gọi Thục Uyển và Chính Hỷ . Nếu bọn họ mà thấy hai đứa mình với nhau chắc chắn kinh ngạc cho xem, đúng ?"

      "Ừ, chắc vậy. ^^"

      "Chắc chắn thứ 7 tuần sau rồi đó. được hẹn với người khác nhé."

      "Đương nhiên rồi!"

      "Vậy 4 giờ tụi mình gặp nhau ở trạm xe điện ngầm nhé!"

      "Ok."

      Vì cũng có chuyện gì đặc biệt nên tôi nhận lời với cậu ấy. Lâu quá về Incheon rồi. -O-

      A~ Chính Hỷ vẫn khỏe chứ nhỉ? Thục Uyển chắc cũng rất ổn. ^^ Nhớ bọn nó quá, trước đây 4 đứa chúng tôi rất vui vẻ bên nhau. Lúc đó ngày nào cũng ôm lấy Nguyệt Mỹ Đảo luyện giọng hát, đến quen cả mặt ông chủ ở đó, rất vui vẻ... Nhớ quãng thời gian ấy !

      "Tuấn Hỷ, chúng ta uống rượu ."

      "Rượu?"

      "Ồ, phải rồi, cậu biết uống rượu, vậy theo chuyện với tớ là được."

      "Sao vậy, có phải xảy ra chuyện gì rồi ?"

      "Tớ chỉ muốn uống rượu thôi mà.."

      Chúng tôi ra khỏi quán cà phê, Dân Hữu đưa tôi đến quán ăn mà cậu ấy thường hay lui tới.

      Tôi cảm thấy nhất định là cậu ấy có chuyện gì đó. Uống liền lúc mấy ly, bắt đầu có biểu ủ rũ.

      Dân Hữu uống cạn hai chai, lúc nãy còn để tôi ngồi chuyện với cậu ta, nhưng chính cậu lại ngồi uống rượu mãi lời nào.

      "Cậu ở với tớ thế này bạn trai có giận ?"

      " sao, giận đâu. Bọn mình là bạn thôi mà."

      " đúng lắm, chúng ta là bạn mà."

      Dân Hữu hôm nay đúng là hơi kỳ quặc, mấy ngày nay đều kỳ lạ thế. Có phải Y Giang Yến gì với cậu ta rồi ?

      Chương 41

      "Hôm qua tớ tìm gặp Giang Yến rồi."

      " à? Thế tại sao ta học?"

      " ấy muốn."

      "Tại sao...???"

      "... Đừng trách tớ câu này nhé."

      "Là gì?"

      Tôi cũng có thể đoán ra Dân Hữu sắp gì rồi, chắc có liên quan đến Cẩm Thánh đây mà.

      "Tại thằng Cẩm Thánh chết tiệt ấy. Mẹ kiếp."

      Tôi hi vọng biết mấy là mình đoán sai. Nhưng nghe Dân Hữu vậy vẫn cảm thấy đau quá. Tôi biết nên sao cho phải. ra Dân Hữu cũng biết chuyện Y Giang Yến thích Khương Cẩm Thánh, hơn nữa hai người từng có quan hệ với nhau. Xem ra việc càng lúc càng phức tạp rồi. Giống như tớ ghét Y Giang Yến, chắc cậu cũng ghét Cẩm Thánh y như vậy nhỉ. Thực ra Cẩm Thánh là người rất tốt mà... -_-;;

      "Thế ta ở đâu?"

      "Ở nhà."

      "Nhà?"

      "Ừ. Cứ ở nhà thôi, chịu học."

      "Vậy cậu đến khuyên ."

      Dân Hữu hình như vẫn chưa biết chuyện tôi và ta đánh nhau, phải, có lẽ biết tốt hơn. Dân Hữu biết chuyện này có lẽ tốt hơn cho cậu ấy.

      "Hà, Y Giang Yến mà chịu nghe lời tớ à? bao giờ. Tớ hiểu Giang Yến, nếu ấy mà chịu nghe lời người khác, cho dù cậu muốn cũng phải thừa nhận rằng ấy chỉ nghe lời mình Khương Cẩm Thánh thôi."

      "Hư..."

      "Biết từ lâu rồi, Y Giang Yến thích Khương Cẩm Thánh còn cố tình muốn qua lại với tớ, tớ biết. Đối với ấy tớ chỉ thực tồn tại khi muốn níu kéo chú ý của Cẩm Thánh mà thôi."

      " đâu, Dân Hữu sao cậu lại nghĩ thế được?"

      "Từ khi Phác Na Lệ cặp với Thái Dân Giang Yến cũng quen với đám đó luôn. Lúc tớ vừa chuyển đến đây quan hệ bọn họ cực tốt. Giang Yến đó là khoảng thời gian ấy cảm thấy hạnh phúc nhất, muốn quay trở về lúc ấy. Nhưng chẳng biết từ khi nào hai người họ càng lúc càng cách xa nhau, trở nên xa lạ hẳn, sau đó Cẩm Thánh bắt đầu qua lại với cậu."

      Trước khi tôi đến, giữa hai người đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tóm lại tôi nên tin ai đây? Hư... làm gì thế, sao phức tạp vậy nè? phải... phải!!! Cẩm Thánh chỉ muốn tôi tin lời mình thôi. ràng là thế! Vậy giờ tôi chỉ cần tin ấy là được rồi!

      "... Thực ra hôm qua tớ và Giang Yến chia tay rồi!"

      Chuyện tôi hi vọng nhất xảy ra rồi. Là tổn thương. Đối với cậu ấy, cả đối với ta... đều bị tổn thương.

      "Thực ra cũng chẳng phải. Là tớ bị ấy đá."

      có gì để . Phải, tôi còn biết gì với Dân Hữu đây.

      "Mẹ nó! Tớ thích ấy đến thế, chỉ tại thằng khốn Cẩm Thánh đó mà chuyện gì cũng thuận lợi! Tớ hận thằng đó!!!"

      Lúc này điện thoại tôi réo vang.

      [Tên đẹp trai]

      Cẩm Thánh gọi điện đến, nhưng tôi bắt máy. lại gọi lại, tôi lại nghe. Can đảm bỏ điện thoại vào túi xách luôn.

      Dân Hữu uống rất nhiều, khó khăn lắm tôi mới dìu cậu ấy trong tình trạng say khướt về nhà được. - -;; Cuối cùng Dân Hữu khóc... cậu ấy khóc...

      "Dân Hữu, cậu mau vào nhà ."

      "...."

      Đừng khóc nữa. Xin cậu làm ơn đừng lộ vẻ yếu đuối ra trước mặt tớ, khó khăn lắm mới quên được cậu, vẫn đau đớn mất. Tớ... mới vừa đón nhận tình mới. Lúc khó nhọc quên dần dần mọi thứ về cậu, cậu lại xuất trước tớ với dáng vẻ này, tớ phải làm sao đây.

      "Tớ về đây."

      Dân Hữu chộp lấy tay tôi khi tôi vừa quay người .

      "Cậu đừng , Tuấn Hỷ.... đến cả cậu cũng tới bên Cẩm Thánh... đừng đừng . Giang Yến ấy quay về bên Cẩm Thánh, chỉ cần Cẩm Thánh bảo ấy quay về trường, ấy lập tức học trở lại! ấy bao giờ còn trở về bên tớ nữa!"

      Dân Hữu... xin cậu đừng những lời đó. Tớ cũng thích Cẩm Thánh mà. Giống như Y Giang Yến cần có ấy, giờ tớ cũng rất cần ấy. Cậu đừng chỉ đến tình của Giang Yến chứ.

      "Giang Yến có bố, khi ấy còn bố qua đời, cậu biết đúng ? Giờ chỉ có ấy và mẹ, hai người sống với nhau, nhưng mẹ ấy làm việc ở khách sạn, tối khuya mới về nhà. Bố mẹ của Na Lệ cũng ly hôn rồi, nên hai người họ mới bảo vệ lẫn nhau thế. Cho dù biết bạn mình sai lầm cũng bảo vệ lẫn nhau. Chia tay với Thái Dân? Hừ, họ lại làm lành rồi. Thái Dân cậu ta tuyệt đối bỏ được Phác Na Lệ đâu. Chắc chắn."

      Buồn quá. Chỉ có thể thở dài.

      "Tớ muốn mang đến hạnh phúc cho Giang Yến. Nhưng có cố gắng thế nào cũng vô ích. Hôm qua Y Giang Yến cũng , chỉ khi ở bên Cẩm Thánh ấy mới cảm thấy hạnh phúc. Khương Cẩm Thánh chỉ xem ấy là bạn cũng được, thế nào cũng được, chỉ cần cười với ấy là đủ rồi. ấy ... van xin tớ... Cậu bảo tớ phải làm sao đây?"

      "Dân Hữu. Xin lỗi. Tớ phải về rồi."

      biết tôi chạy qua bao con đường. Nước mắt ngừng rơi, như hạt chuỗi trân châu bị đứt ngừng rơi xuống. Có phải tôi quá ích kỷ chỉ nghĩ cho hạnh phúc của chính mình rồi ... ích kỷ quá phải ... tôi phải làm sao đây? Nhưng tôi, tôi cũng thích Cẩm Thánh mà. ... ... tôi rồi. Nhưng Y Giang Yến quá đáng thương. Tôi cũng từng đau khổ rơi lệ vì người như ta, lúc đó tôi cũng cảm thấy chỉ cần ở bên người ấy là quá đủ rồi. Y Giang Yến có thể bước qua cuộc sống khó khăn đến nhường ấy, chắc là vì bên cạnh có Khương Cẩm Thánh chăng?

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 42

      Sáng sớm tinh mơ ra khỏi nhà, mắt sưng húp như cá Kim Ngư, chạy đến trường học như con điên. -_-;;

      Hôm qua lúc về nhà rồi mở điện thoại, éc -_- hộp thư thoại 5 cái, tin nhắn 10 cái, cuộc gọi nhỡ 17 cuộc đợi chờ tôi. Nhưng tôi thể gọi cho . Và cũng bắt đầu thấy ảo giác với gương mặt phớt qua trước mắt. Nếu len lén đến lớp ấy nhìn trộm cái cũng được? -O- Con ngốc hết thuốc chữa Phác Tuấn Hỷ! Bạn trai của tôi mà... Khương Cẩm Thánh chẳng phải bạn trai tôi sao? Tóm lại là lo lắng gì chứ, hả? Là bạn của , đến gặp mặt cái có vấn đề gì sao? Ừ, quyết định rồi! Tôi phải gặp Khương Cẩm Thánh. >_< Học sinh của Đại Lâm Công Cao lũ lượt kéo nhau về phía cổng trường, tôi cũng đứng ở đó đợi tên ấy. Đợi khoảng 10 phút, sau đó từ xa nhìn thấy bộ dạng học giống ai của . Nhớ quá - -^ "Em nhớ . >_

      "Mắt em bị sao vậy?"

      "Ừ hả?"

      "Mắt sao lại bị sưng đến thế này?"

      "Hôm qua trước khi ngủ ăn mì gói ấy mà."

      "Vậy tại sao nghe điện thoại gọi?"

      "Hử? À lúc em định nhấc máy pin đủ nên tự tắt."

      "Thế hả? Chơi với bạn vui chứ?"

      "Ừ. "

      "Thứ 7 tuần sau nhớ đừng làm việc gì khác nhé, rảnh với ."

      "Ừ! Em biết rồi, học vui nhé. ^^"

      "Ừ."

      Gặp mặt rồi tự nhiên thấy tâm trạng cũng tốt hơn. Xem ra thứ 7 tuần sau muốn hẹn hò với mình đây mà. Hei hei. Thứ 7 tuần sau. Hi hi. ^O^ Thứ 7 tuần sau... thứ 7... tuần sau... Ối, trời ơi!!! Thần thánh ơi! Hành hạ con đến thế sao!! -O-

      "Thứ 7 tuần sau! Phải hủy bỏ các cuộc hẹn khác đó!"

      Cuộc hẹn với Dân Hữu!! Tôi túm lấy đầu lắc qua lắc lại lúc lâu. Đầu tôi bị úng nước hay tôi bị điên rồi? Tôi gạt được hình ảnh tươi cười của Dân Hữu! Cùng Incheon nhé! Dân Hữu cười với tôi rất rạng rỡ. Dạo này Dân Hữu đau lòng lắm... Đau khổ quá , hu hu, T^T Vậy Cẩm Thánh sao đây... Đồ ngốc, đồ ngu, đồ đần, ********, ngu muội, ngốc nghếch ...

      Ôi, xem ra phải hẹn lại Dân Hữu lần sau vậy. thể cứ lùi cuộc hẹn với Cẩm Thánh được nữa.

      Chương 43

      Hơ, nghe đồn hôm nay là lễ Pretz . Tôi vốn rành về khoản này. có lễ Tình nhân rồi còn chưa đủ hay sao mà phải có thêm lễ Pretz nữa. -_- Nhưng tôi tặng Pretz cho Cẩm Thánh, có thất vọng nhỉ? Đợi lát nữa chuẩn bị Pretz rồi đứng đợi trước cổng vậy. Chắc chắn rất vui sướng nhỉ? ^O^

      ( đôi điều về lễ Pretz của Hàn ^O^:

      Pretz là loại Pocky, ở Nhật phát triển ra rất nhiều mùi vị, chẳng hạn như: chocolate, dâu, hạnh nhân, xoài, grape (Nagano), yubari melon (Hokkaido), giant mikan (lemony, sold in Kyushu), powdered tea azuki bean (Kyoto), Kobe wine (Kobe), chuối, cafe, caramen v.v...

      Vừa vào đến phòng học tôi phát ra bọn con "điên" lên. Dù chẳng phải là Lễ Tình Nhân nhưng có số người chuẩn bị những hộp rất to, bên trong đủ loại quà. là quà dành cho nam sinh Đại Lâm Công Cao. -_-;; Thần thánh ơi! Van xin ngài đừng để Khương Cẩm Thánh nhìn thấy đám quà này. Tên ấy tuy ngoài mặt quan tâm mấy trò vặt vãnh này nhưng trong bụng sướng rơn lên, khoái chí mới lạ, cho dù có nhắm mắt lại cũng tưởng tượng ra điệu bộ đó, van xin ngài bịt mắt lại đừng để nhìn thấy đống quà này. A men! Ôi~ A di đà Phật!

      Ding dang ~

      [Tuấn Hỷ cậu là hạnh phúc!!! >__< Tuy tôi cố gắng để lộ niềm vui sướng ra ngoài mặt, nhưng quả quá tuyệt vời! Ha ha ha! Hei hei hei! ^O^

      "Tuấn Hỷ, còn có thiệp nữa kìa! Mau xem xem nào! Là ai nhỉ? Cẩm Thánh?"

      " phải chứ! -_-;;"

      Tên Khương Cẩm Thánh đó mà biết nghĩ đến những thứ này sao? Đó là chuyện tuyệt đối thể xảy ra, nhưng đúng khoảnh khắc tôi mở thiệp ra bị giật mình phen. Quả thực đây đúng là chuyện lãng mạn nhất mà 18 năm nay chưa từng xảy ra. Đây là lần đầu tiên. Lần nào xảy ra chuyện thế này tôi cũng chỉ là cái bóng và là người xem, nhưng bây giờ xảy ra với chính tôi, dám tin! Ngày mai nếu mà mặt trời mọc từ phía Tây tôi rất cám ơn đó. ^O^;;

      Chương 44

      TO: Tuấn Hỷ

      Em nổi da gà chứ? Nghe bọn kia hôm nay là ngày lễ mà các cặp tình nhân thường tặng Pretz cho nhau, đường vừa hay nhìn thấy cửa hàng bán Prezt nên mua cho em. biết em có thích hay . Từ lúc bắt đầu quen nhau chỉ tặng hoa, chắc đây là món quà đầu tiên nhỉ. Có lẽ chính vì thế mà càng muốn tặng cho em hơn. Tên điên Vân Quân lại lảm nhảm bên tai rồi, xem ra chỉ có thể viết đến đây thôi. Tuấn Hỷ, em phải mãi mãi ở bên như bây giờ nhé.

      From: Cẩm Thánh

      biết từ khi nào, nước mắt làm mờ đôi mắt, sắp sửa trào ra ngoài rồi. Tên này xem ra ghiền phim quá rồi nên mới chọn làm chuyện lãng mạn thế này. TT_TT Đối với em, là độc nhất vô nhị. Chuyện này khiến tôi nghĩ đến lời trong CF quảng cáo nào đó - "Hãy để chúng ta nhau nhé", chính là điều tôi muốn bây giờ đó. T_T Dân Hữu, Y Giang Yến có thể tha cho chúng tôi, chen vào nữa ? Hu hu.

      Vừa tan học là tôi lập tức từ chối ngay lời mời ăn của Trí , chạy đến cổng trường Công Cao đợi . Trong lúc đợi tôi nghĩ ra chuyện, cảm thấy giống như lần tặng hoa và thiệp trước kia, chắc chắn đằng sau chuyện tặng Pretz này lại là câu chuyện rất thú vị đây. Ha ha~ Vui ! +_+ Về nhà phải hỏi Phác Tuấn mới được! Đúng rồi, tên nhóc đó hôm nay chắc cũng nhận được Pretz rồi nhỉ. A! Tên đó ra rồi kìa. ^^

      Những người khác chẳng biết chạy đâu mất tiêu rồi, chỉ có Vân Quân và Cẩm Thánh, hai tên lững thững bước ra. Lý Vân Quân, cậu làm ơn đừng có chạy kiểu đó được . Khó coi quá ! Có phải là trẻ con hai tuổi đâu mà chạy nhảy tung tăng kiểu đó chứ! Hic... -_-;;;

      Cẩm Thánh thấy tay tôi cầm lẵng hoa đỏ mặt lên. Hei hei hei! Buồn cười ! >.< "Tuấn Hỷ, nhận được món quà kia rồi chứ hả? Ha ha ha~ Hôm qua tớ và Cẩm Thánh lượn lờ cả ngày mới mua được đó!! Hờ hờ!!" "Lý Vân Quân, cậu về nhà hả? ít lại rồi về nhanh giùm, về ngay!!!" "Ặc ặc... đau chết mất, tớ cứ tưởng bị bóp cổ chết rồi chứ. Đội trưởng cậu muốn mưu sát người tài như tớ hả? >_< Tuy vợ có tốt cỡ nào cũng đâu cần đối xử thế với tớ. Ặc! Biết rồi!!! Tớ về là được chứ gì. Tuấn Hỷ, bye bye~ A, đúng rồi, đội trưởng~ buổi tối tớ chuẩn bị rượu nho đợi cậu trở về đó. >_<"

      "Này! Thằng này cậu muốn chết hả? Còn chưa về ?"

      "Woa~ cậu tớ đến thế sao?"

      "Lý Vân Quân!"

      "Biết rồi mà, đội trưởng. Tớ về tắm rửa đợi cậu nhé."

      Đồ nhiều chuyện. Chỉ cần nhìn thấy Lý Vân Quân, trong đầu tôi chỉ lên từ duy nhất là NHIỀU CHUYỆN. Sao lại có từ thích hợp với thế nhỉ? Lợi hại. +_+

      Bạn doc truyen online tại:http://WWW.ThichTruyen.VN

      Khương Cẩm Thánh gì chỉ lẳng lặng men theo đường về. Xem ra lại mắc cỡ dám lên tiếng trước rồi.

      Hic, đúng là quái thai!!! Cái tên chuyên gia mắc cỡ đỏ mặt này sao lại biết hôn thế nhỉ? Quái thai. -_-

      "Em chẳng chuẩn bị quà gì đẹp cả..."

      "Hả? cũng có quà à?"

      "Ồ ừ. Nhưng mà... cái này. Xin lỗi, có gì đặc biệt cả."

      "Ôi chao~ là tặng chứ? Mua cho hả?"

      "Hử? Ừ. Tặng cho đó. T_T"

      Bàn tay đưa Pretz cho trong chốc lát chợt trở nên bé. Dáng điệu vui sướng quá đáng của tên này khiến tôi bỗng cảm thấy hổ thẹn. Quả tôi xứng với cái chức bạn này, hu hu TT_TT

      " vốn hề nghĩ rằng em tặng quà cho ."

      "Nhưng mà... cũng đừng vui thế chứ."

      Tôi muốn đào hố chui xuống cho rồi.

      "Nghe Tuấn em coi trọng ngày lễ này lắm. Vậy nên cũng hi vọng gì được em tặng quà, nhưng bây giờ có vẻ em coi là chồng của em rồi. Ha ha~"

      lại tôi cũng chưa từng làm gì cho Cẩm Thánh, thấy nợ nhiều quá. Việc với Dân Hữu cũng thế, quá là bất công với . Tôi phải đối tốt với hơn... Có lẽ thể tìm đâu ra người tốt như nữa đâu. Nhưng... sao cứ mỗi lần tôi muốn tiến thêm bước gần hơn lại xảy ra chuyện hoài vậy? Tại sao chứ.... tôi cũng muốn hạnh phúc bên lắm...

      "Cẩm Thánh, món quà xíu xiu thế này mà cũng khiến vui vậy sao?"

      Tôi hỏi tên ngốc vui đến độ miệng toét đến mang tai này... và thế là...

      "Thế em xem có thằng nào vui khi nhận được quà của bạn mình tặng?"

      thế ...

      "Vậy sao. Nếu thế , lần sau em tặng ... món quà... đẹp hơn đẹp hơn nữa..."

      Nghe tôi xong, tên này ra câu càng khiến người ta cảm động hơn.

      " cần. Những thứ đó quan trọng. Quan trọng nhất là em chuẩn bị những thứ này cho , là tấm lòng của em."

      Xem ra kiếp trước Khương Cẩm Thánh đến tám phần là thiên sứ rồi, cho dù những thằng con trai khác thích , coi là đồ xui xẻo, ghét bỏ , nhưng trong mắt tôi là thiên sứ. Sao có thể bày tỏ tình cảm cách tự nhiên như đứa trẻ lương thiện thuần khiết đến thế cơ chứ? Tôi vừa vừa liếc trộm gương mặt tên ngố cười đến nỗi miệng ngoạc ra , cảm thấy có phần hổ thẹn, cầu mong sau này đừng bao giờ xảy ra chuyện khiến tôi thấy có lỗi với nữa.

      Lần đầu tiên tôi chủ động khoác tay . Có lẽ cử chỉ này của tôi khiến giật mình, phản xạ đầu tiên là cúi đầu xuống nhìn tôi rồi lập tức nở nụ cười. Sau đó siết mạnh tay tôi. Cẩm Thánh, em , lòng rất .

      "Tuấn Hỷ, em xem truyện \'Khăn tay vàng\' chưa?"

      Tự nhiên đâu ra lại có khăn tay vàng thế này? -_-;;

      "Có người chồng phạm tội phải tù 4 năm. Khi sắp mãn hạn tù, ta viết thư cho vợ, nếu có thể tha thứ cho người chồng vì thể chăm sóc con trẻ trong những năm vừa rồi, cũng thể ở bên vợ mình, hãy thắt khăn vàng lên những cành cây dọc con đường làng về nhà được ? Ngày được trả tự do, khi ngồi xe về làng, nhìn thấy rất nhiều khăn tay vàng được thắt đầy những cành cây dọc đường! Quá cảm động phải ? Người vợ đó có phải quá tuyệt vời ?"

      "Khăn tay vàng" khiến người ta cảm động bao nhiêu lại từ miệng thốt ra khiến tôi cảm thấy bất an căng thẳng bấy nhiêu. -_-;; Sao kể chuyện này mà cứ như về mình vậy kìa? Cuối cùng tôi cũng hiểu ra lý do tại sao và Vân Quân lại trở thành em tốt của nhau rồi. -,.-

      "Tuấn Hỷ, nếu có ngày nào đó cũng phạm tội phải tù 4 năm, em có làm như người vợ kia ?"

      Bốp!

      Tôi đánh mạnh vào đầu . Tên chết tiệt! -_-^ Sao có thể mình thế được.

      "Đầu bị úng nước rồi hả? Điên à? Sao có thể mình thế được? Hả?"

      "Ha ha~ chỉ thế thôi mà! Đừng xúc động vậy chứ. ^^*"

      Tôi có thể xúc động được sao! Hừ. -O-

      "Tuấn Hỷ, làm thế. em giống như người vợ ấy chờ đợi chồng mình 4 năm vậy."

      "Nếu em ngoại tình +_+ cũng em như bây giờ chứ?"

      "Nếu đùa vui nhất thời được. Đừng lo! mọn quá đâu! Ha ha ~ chỉ xử lý thằng cha đó, xin nó cái chân để khỏi gặp em là xong! Ha ha~"

      "Mẹ ơi, gì thế hả."

      "Tuấn Hỷ vậy thế này . Nếu em thấy có lỗi với chịu quay về thắt hàng loạt khăn tay vàng lên những gốc cây trước nhà chúng ta. Thế nào? Ý kiến này hay chứ? Chỉ cần em thấy những chiếc khăn tay vàng này là biết tha thứ cho em rồi, vì vậy lúc đó phải trở về bên . Hiểu chưa?"

      "Hơ~ ngốc quá. Tụi mình đâu phải đóng phim. Buồn cười !"

      " mà. Có bao giờ em thấy xạo chưa?"

      "Biết rồi, biết rồi. Vậy chỉ cần em nhìn thấy khăn tay vàng biết là tha thứ cho em rồi, sau đó cười toe toét với rồi chạy đến chứ gì? Phải thế ?"

      "Đương nhiên rồi, em là! Em chẳng cần làm gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn quay về là được!"

      Hay cứ thử xem sao. Hơ hơ. được, thể vì tôi mà để sinh mệnh bất hạnh biến mất thế gian được. Tên này là làm được, vậy nên chừng dám đánh cho tên đàn ông kia trận sống dở chết dở lắm, -_- tuyệt đối thể giỡn thế được, ha ha ha, nhưng vẫn khiến tôi cảm động quá chừng chừng. ^O^

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 45

      Nghe Thái Dân và Phác Na Lệ làm lành với nhau rồi. Dù tôi biết chuyện mình hi vọng hai người họ chia tay nhau là đúng, nhưng tôi vẫn mong hai đứa nó chia tay sớm cho rồi. Thái Dân dạo gần đây hay cười nữa, cũng còn kể chuyện hài hước như xưa, mà còn thường xuyên xụ mặt năng gì. Nhưng càng kỳ lạ hơn là từ hôm đó Trí cũng cười nhiều nữa. Hư. -_- Tình hình có lẽ còn tệ hại hơn tôi tưởng tượng nhiều.

      "Trí , cảm thấy khó chịu ở đâu hả?"

      " phải."

      "Vậy có chuyện gì xảy ra à?"

      "Đâu có."

      "Thế sao cậu cứ buồn bã vui vậy?"

      "Tớ có thể xảy ra chuyện gì chứ. Vết thương cậu khỏi hẳn chưa?"

      "Ừ, vết thương nhặt này đáng gì. Nhưng cậu và Thái Dân hai người dạo này bị sao vậy?"

      "Thái Dân bị sao? Chẳng phải hòa với Phác Na lệ rồi à? Vậy tốt quá rồi còn gì."

      "Ừ. Nhưng xem ra có vẻ có tâm gì đó."

      "Tâm ... ừ, có lẽ là có."

      "Hình như toàn bộ chuyện này đều do tớ mà ra, chỉ trách tớ thôi. Hu~"

      "Nếu tối nay bọn mình uống ?"

      "Phải đó~ gọi thêm Hàn Mẫn, 3 người bọn mình cạn ly !"

      Chúng tôi hẹn nhau tan học xong gặp nhau ở cổng Nam. Tôi vội trở về nhà để thay quần áo, vừa bước vào nghe chuông điện thoại reo ầm ĩ, Dân Hữu gọi điện tới.

      "Alo? Dân Hữu hả?"

      [Cậu về nhà rồi à?]

      "Ừ. Nhưng có chút việc phải ra ngoài bây giờ."

      [Thế hả. Tớ vừa gọi điện cho Thục Uyển và Chính Hỷ tuần sau có thể sắp xếp thời gian chơi với bọn mình . bạn Chính Hỷ nghe có thể gặp được cậu vui mừng đến muốn điên lên luôn.]

      "Hả? Ừ ừ... thế sao?"

      [Này, cậu thấy hồi hộp à? Tớ nghĩ thú vị lắm đây.]

      Chịu thôi. Tôi đành vậy, bảo là có chuyện gấp được. -_-

      "Dân Hữu, thực xin lỗi cậu quá. Thứ 7 tới tớ có..."

      [Alo? Tuấn Hỷ, tớ nghe ...]

      "Hả?"

      [Ôi. Bây giờ tốt rồi. Vừa nãy cậu gì thế?]

      Làm sao đây, làm sao bây giờ. Tôi muốn thực nhưng cái di động chết tiệt này tự dưng lại bị nhiễu sóng. -_- Cố gắng lắm mới ra được mà. ****. - -^

      [Chính Hỷ giờ bị bố bạn ấy cấm túc đó. Nhưng để gặp chúng ta mạo hiểm với tính mạng mà chuồn ra ngoài đấy.]

      " hả?"

      Chính Hỷ, cấm túc rồi ra ngoài được là xong mà? Làm gì mà phải mạo hiểm để ra ngoài gặp bọn mình chứ? Ôi chao, Chính Hỷ. - -;;

      [Này! thấy là rất vĩ đại hả?]

      "Ừ..."

      Vĩ đại, vì quá vĩ đại, vậy nên tôi chịu nổi nữa rồi. Thực ra đâu cần phải tới nghĩa khí như vậy chứ.

      [Chơi vui vẻ tí, thứ 7 tuần sau đó nha! Đừng quên!]

      "Ừ. Phải, biết rồi."

      Tệ quá! Vẫn chưa được. Bố của Chính Hỷ quả thực rất đáng sợ, bạn mạo hiểm với tính mạng để gặp chúng tôi, tôi biết phải làm sao đây? Ai ya, xem ra ổn rồi. Chỉ có thể lùi lại cuộc hẹn với Cẩm Thánh tới tuần sau sau nữa vậy. -_-;; A, sao tôi nghĩ ra cách đơn giản như thế này nhỉ? Ha ha ^^;;

      Tám giờ hơn chút tôi đến cổng Nam. Hàn Mẫn và Trí đứng trước nhà hát kịch mà chúng tôi hẹn nhau để đợi tôi. Sắc mặt Trí vẫn xấu lắm, cười với nhau mà rất gượng gạo, hai chúng tôi quyết định cẩn thận để chọc giận cậu ta.

      Vào quán rượu rồi, thấy Trí muốn ngồi xuống chọn đồ uống ngay, tôi và Hàn Mẫn cũng hiểu ý lập tức tìm chỗ ngồi để chọn món ăn. Rượu vừa lên là Trí bắt đầu uống như điên.

      lúc sau... tôi và Hàn Mẫn nghe được câu chuyện tình của Trí , đó là câu chuyện vô cùng thương tâm.

      Chương 46

      mặt bàn đầy những vỏ chai rỗng lăn qua lăn lại. 11 giờ rồi, Trí mãi gì mà chỉ uống rượu. Nếu khoảng thời gian đó chỉ có tôi và Hàn Mẫn ầm ĩ cũng phải là quá đáng. Giữa chừng tôi nghe điện thoại của Khương Cẩm Thánh mấy lần, và Hàn Mẫn cũng gọi điện cho Tuấn vài lần. Cứ thế hai tiếng trôi qua.

      "Tớ ra... ra..."

      Sau lúc lâu Trí cuối cùng cũng chịu mở miệng. Rốt cuộc là chuyện gì mà khó thế chứ?

      "Trí , chúng mình là bạn thân mà. Nên gì cũng sao đâu. Tóm lại là chuyện gì? Cậu cố gắng hết cho nhõm. Được chứ?"

      Hàn Mẫn khích lệ như thế nên Trí mới từ từ kể.

      "Khi tớ học cấp 2, tính cách tớ lúc ấy khác hẳn bây giờ, là đứa trầm lặng ít , lúc nào cũng u sầu. Lúc ấy tớ thích người... nhưng cậu ấy thường chơi với đám bạn cậu ta, nên tớ thể nào tiếp cận được, chỉ có thể đứng đằng sau len lén nhìn theo... Đó là tất cả những gì tớ có thể làm được. Chỉ có thể thế thôi... có lẽ... Nhưng có ngày nọ, khi tớ bị mấy học sinh cấp 3 muốn cướp ví tiền của tớ, đánh tớ cậu ấy vừa hay ngang qua và nhìn thấy, thế là đánh cho mấy đứa đó trận nhớ đời, sau đó cậu ấy với tớ nếu để bọn nó đánh cậu cậu đúng là đồ ngốc... Nếu cậu cứ im lặng tiêu cực thế bọn nó coi thường cậu, lừa gạt cậu, nên sau này nên cởi mở hơn, tích cực hơn chút ... Cho tớ lời khuyên như thế, nên về sau tớ càng thích cậu ấy hơn. Sau đó tớ càng cởi mở tích cực hơn xưa. Để thay đổi bản thân hoàn toàn, tớ cũng cắt phăng mái tóc dài, để tóc ngắn... Tớ hoàn toàn thay đổi... Cậu có biết cái ngày khiến tớ đau lòng nhất ?"

      Trí cuối cùng nhịn nổi bật khóc.

      "Hôm tốt nghiệp, là ngày mà tớ và cậu ấy phải chia tay... Hôm đó... tớ là thích cậu ấy lần nào cả, còn chưa kịp tỏ tình phải tốt nghiệp, sau đó học lên cấp 3. Có ngày tớ thấy cậu ấy khoác đồng phục Đại Lâm Công Cao chơi đùa với đám bạn, lúc đó tớ vui đến mức muốn bay lên trời, ý nghĩ tiếp tục được nhìn và quan tâm đến cậu ấy khiến tớ rất vui sướng, tư tưởng mới xuất khi tớ muốn cậu ấy biết đến tồn tại của mình, đó là tớ tham gia hoạt động văn nghệ, sau đó gắng sức tập nhảy. Dịp lễ đó vì được lên sân khấu biểu diễn nên cậu ấy cuối cùng phát ra, về sau lúc gặp nhau tớ có thể chào cậu ấy rồi, vui sướng quá chừng. Tớ muốn tình cảm của mình... luôn luôn muốn thế, nhưng cứ đứng trước mặt cậu ấy là tớ lại ra nổi... Tớ cũng tự cảm thấy mình rất giống con ngốc."

      Càng nghe tôi càng cảm thấy cậu ấy mà Trí là Cẩm Thánh. Tim đập dữ dội.

      "Nhưng có lẽ tớ và cậu ấy có duyên vô phận thôi, ha, rồi cậu ấy có bạn . Tớ rất ghét con học cùng trường đó, ta là người rất hoạt bát cởi mở, rất thú vị. biết từ lúc nào, cậu ấy bắt đầu buồn phiền vì ta, tớ thấy dáng vẻ cậu ấy mệt mỏi chán nản, nên tớ rất ghét con đó, đứa con khiến cậu ấy đau lòng buồn bã... Phải, rất ghét rất ghét."

      Trí ôm mặt khóc hu hu rồi. Tôi cũng suýt chút nữa khóc theo, mắt ướt đẫm. Phải làm sao đây? Trí quá đáng thương!

      "Trí , tớ chỉ tiện đoán thôi... cậu ấy mà cậu có phải là Thái Dân ?"

      Hàn Mẫn đột ngột . Thái Dân? Tôi vốn hề nghĩ đó là Thái Dân. Phải rồi, Thái Dân... vậy Trí cãi nhau với Na Lệ, ghét cay ghét đắng Na Lệ đều là vì Thái Dân ư?

      "Ừ. Cậu ấy... là Thái Dân, Hy Thái Dân."

      ra là cậu ấy. Thái Dân, là Thái Dân. Làm sao đây? Bạn mình khó khăn lắm mới mở lòng bộc bạch tâm , nhưng tôi chẳng thể giúp được gì, chỉ càng ghét Phác Na Lệ hơn. Bạn thể có được tình ... hư... câu này đặc biệt dùng cho ngày hôm nay càng khiến người ta đau lòng...

      ... rất người ta nhưng lại thể chạm đến nỗi khổ của người ấy, hình như tôi cũng có thể từ từ hiểu ra rồi.

      "Lúc Thái Dân đánh Na lệ muốn chia tay với , thực ra tớ cũng thấy vui sướng chút ít. Tớ hư quá phải ? Thậm chí tớ nghĩ đến chuyện Thái Dân buồn lòng vì Na Lệ nữa, hồi phục lại tự do xưa. Trong năm rưỡi trở lại đây, Na Lệ ngày ngày hẹn hò với những đứa con trai khác nhưng chịu buông tha cho Thái Dân. Cứ viện cớ bố mẹ ly hôn, nếu xa em em chết mất để làm lý do túm chặt lấy Thái Dân chịu buông. Các cậu biết vì sao tớ ghét Phác Na Lệ rồi chứ?"

      Ôi... =_= Lúc này tốt nhất là nên ngậm miệng giả ngốc thôi.

      "Phải, tớ cũng hiểu Phác Na Lệ... bố mẹ ly hôn khiến ta rất đau khổ, nhưng chỉ vì chuyện này mà dựa dẫm, ỷ lại và đòi hỏi Thái Dân, cũng nên đối xử với Thái Dân tốt hơn chút chứ! Tại sao cứ toàn làm những chuyện ngốc nghếch để Thái Dân phát ra rồi đau lòng? Nên tớ rất ghét ta, còn cả Thái Dân thể xa ta nữa tớ nhìn thấy thế là đau lòng. Đau đến muốn chết ..."

      Tôi cảm thấy rượu đúng là thứ tốt tí nào. Trí lại uống thêm chai rồi bất chấp hình tượng khóc gào ầm ĩ, Hàn Mẫn ngồi cạnh cũng khóc theo.

      Nước mắt tôi suýt nữa cũng rơi ra, nhưng thấy dáng điệu hai người khóc lóc thế cũng nén nhịn lại! Tệ ! -_-; Tình của Trí quá bi thương. Giờ phải làm sao đây? Ôi...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :