1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tôi là tất cả của tên ấy - Lâm Ngân Hỷ(90c-full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 26

      "Hôm nay chơi vui quá! Phải ? Tuấn Hỷ~ Tiểu Mẫn~"

      "Ừ, vui đó. Chúng ta tiếp tục!! Hướng đến mục tiêu tiếp theo nào!"

      Tôi bị Tiểu Mẫn chọc cười rồi. Tuy Tiểu Mẫn uống say nhưng vẫn đáng quá. Hơ hơ.

      "Chúng ta ra Công Nguyên Tiền !"

      "Ừ~ ừ ~"

      Lúc đó tôi vẫn chưa biết trong di động có N cuộc gọi nhỡ, và cả người nào đó điên lên vì giận dữ nữa. -_-;;;

      " chơi với bọn nhé?"

      vài tên khốn cũng khá bảnh đến lôi kéo bọn tôi.

      "!"

      Tôi từ chối dứt khoát, nhưng chúng vẫn theo bọn tôi. Wushiiiiiiiiiiiiiiii!!! Tôi biết chúng tôi rất xinh đẹp, nhưng mấy người làm thế chẳng phải càng ràng điều đó hơn sao! ^_^;;

      "Cùng chơi mà. *^^* bị em mê hoặc rồi! Em yên tâm, thực ra là người tốt, thôi, mời bọn em."

      Ha, lão Vương bán dưa tự bán tự khen à. Tự mình khen mình tốt! chưa từng gặp người nào tốt à? Trời ạ! Tên khốn này muốn làm gì đây? -_-;;

      "Thôi . Buông tay ra."

      Nhưng tên này càng nắm chặt hơn. Làm sao đây. -_-a

      "Bỏ bàn tay dơ bẩn của mày ra!"

      A! Là Thiết Hựu! +__+ Thiết Hựu, cậu là cứu tinh của tôi!

      "Mày là thứ gì hả?"

      "Ai cho phép mày đụng chạm vào chị dâu tao? Cút!!"

      Nhưng Thiết Hựu à, cậu gọi tôi là chị dâu có phải là quá -_- khoa trương rồi ? Tôi mắc cỡ quá mất.

      "Mày dám làm càn ở đây hả? Mẹ kiếp, muốn chết à?"

      "Nếu cho bọn mày biết tao là Khương Cẩm Thánh sao?"

      Thiết Hựu vừa phun ra tên Khương Cẩm Thánh cái là mặt mày bọn kia trắng bệch hơn tờ giấy nữa. A ha~ cuối cùng hiểu chuyện rồi kia đấy! +__+

      "Là Đại Lâm Công Cao..."

      "Ừ, đồ thối tha! Đây là bạn của Khương Cẩm Thánh!"

      "Ặc! Mẹ kiếp! Chúng ta biến!!"

      Bọn khốn đó bị Thiết Hựu dọa cho trận sợ chạy cuống cuồng. Nhưng Khương Cẩm Thánh đáng sợ thế sao? Quen biết rồi thực ra thấy chẳng có gì đáng sợ cả. -_-;;

      " sao chứ?"

      "Ừ. Cám ơn cậu. Nếu có cậu, bọn tôi chẳng biết phải làm sao nữa."

      "Cũng may em đến tìm chị đó. ^^"

      "Tìm tôi?"

      "Dạ. Chị xem di động của chị trước ?"

      "Để làm gì?"

      "Chị cứ xem rồi biết ngay ấy mà."

      Tôi lôi điện thoại ra khỏi túi nhìn thoáng qua, mẹ ơi!! -O- Suýt chút nữa đánh rơi nó xuống đất. Có tới 20 cuộc gọi nhỡ!! Và chỉ có mình Cẩm Thánh gọi đến. Tên này có phải điên rồi ? Làm gì mà gọi nhiều thế?

      "Kinh quá. ta gọi nhiều thế làm gì nhỉ? Ban nãy bọn tôi ở trong quán karaoke, nghe thấy chuông điện thoại reng. ^^"

      "Đội trưởng uống say rồi. ^^"

      " à? Tôi cứ tưởng ấy bao giờ say chứ."

      "Hôm nay ấy bị chuốc rượu thảm lắm. Đàn năm 3 đúng là giỏi hành hạ người khác."

      "Các đàn chuốc rượu á?"

      "Dạ. Là phạt rượu í. "

      "Phạt rượu?"

      "Đàn năm 2 đến chuyện đội trưởng có bạn rồi, đàn năm 3 bắt ấy dẫn đến ra mắt. Nhưng Cẩm Thánh sợ đưa chị đến chỗ đó thấy mất tự nhiên nên thoái thác để lần sau dẫn . Đàn năm 3 nổi giận, phạt rượu quá chừng. Cẩm Thánh lợi hại nhỉ. Ha ha. Nếu là em chắc chịu nổi từ lâu rồi, cứ đưa đến cho xong!"

      Cảm động quá. TT_TT Khương Cẩm Thánh, cũng khiến em quá cảm động rồi đó!! Chí ít hôm nay em đối xử tốt với .

      "Vậy nên mới uống nhiều thế hả?"

      "Dạ. A, chị nhìn này, suýt nữa em quên mất. Chị dâu, thôi, các chị cũng cùng đến nhé? Giờ các ấy ở Công Nguyên Tiền đó."

      "Công Nguyên Tiền? Bọn tôi hồi nãy cũng tính đến đó."

      "A, ạ?"

      Chúng tôi cùng Thiết Hựu đến Công Nguyên Tiền. Lúc đến cổng, bỗng nhiên Tiểu Mẫn tỏ ra vô cùng căng thẳng.

      "Mặt tớ có đỏ lắm ? Người tớ có phải vẫn còn mùi rượu ?"

      " có đâu. *^^*"

      Hình như Tiểu Mẫn muốn để Tuấn nhìn thấy bộ dạng mình uống say. Hơ hơ ~

      "Xin hỏi... Tuấn cũng ở trong đó chứ?"

      "Tất nhiên rồi. Á? Chị chắc thích Tuấn đó chứ?"

      "A??"

      Mặt Tiểu Mẫn đỏ bừng lên. lùi được nữa rồi. ^_^;;;

      \'Ha ha! Hàn Mẫn xong đời rồi!"

      "Trí , cậu được phép !"

      "Ha ha, sao. Em người khác biết đâu. Yên tâm ! Tuấn là đứa rất tốt đó, cố lên nhé!!"

      "Thiết Hựu, Tuấn là em trai tôi! ^^"

      "Ối, ạ? Í da ~ Em vẫn biết. Hèn chi giống nhau đến thế. Tên Tuấn này thực rất bảnh đó. ^^ Ha ha, chúng ta vào trong ."

      Chúng tôi kéo Tiểu Mẫn rất căng thẳng lo lắng ^^;; cùng Thiết Hựu vào trong. Vừa vào đến phòng... ôi trời đất ơi !!!

      Chương 27

      Nguyên nhân khiến tôi giật mình nhất là, tên nhóc Lý Vân Quân đứng ghế sô-pha hứng chí hát hò. -,.- điên cuồng hết mức rồi.

      " Tạm biệt ~ người tôi quý ~ hãy hạnh phúc nhé!!"

      Hừ. Lại còn biết ca khúc hay thế này nữa kia đấy! -_-^

      "A, là Tuấn Hỷ kìa! Tuấn Hỷ~!! Mẹ ôi? Tiểu Mẫn~ Trí ~"

      Thái Dân phát ra chúng tôi liền cao hứng hò hét tên từng đứa. Tên điên Lý Vân Quân vừa nhìn thấy chúng tôi liền nhảy xuống khỏi ghế chạy đến. Đúng là y như thằng điên, tôi nhìn thấy cảm thấy hơi sợ hãi. - -;; Đâu cần kích động chạy đến như thế chứ?

      "Thiết Hựu, tìm thấy ở đâu vậy?"

      " đường thấy mấy thằng khốn quấy rối chị dâu."

      " hả? Thằng nào chán sống thế?"

      " biết nữa. Nhìn thấy chị dâu là em lập tức mời tới đây ngay."

      "Làm tốt lắm. ^^ Tuấn Hỷ, cậu lại gặp phiền phức rồi."

      "Phiền gì chứ?"

      "Cậu nhìn Cẩm Thánh mà xem."

      Tôi nhìn về phía Thái Dân chỉ. Nhìn thoáng qua, tôi ngạc nhiên đến nỗi há hốc cả mồm. -O- Nút áo sơ mi cởi hết 3 chiếc, cà vạt đen rủ lòng thòng xuống phía dưới... đúng là kỳ quan lớn mà.

      "Đừng lo. Cẩm Thánh tỉnh rượu nhanh lắm. Nhưng sao cậu chịu nghe điện thoại? Cẩm Thánh tức đến nỗi quăng cả điện thoại luôn. -_-"

      "Thế hả? Đâu phải tớ cố ý nghe đâu. -.-"

      Nhưng mà tính xấu của tên này cũng là... sao lại phải quẳng chiếc di động đáng thương chứ? Phải tỉnh táo chứ? -_-;;; Sao ta ngốc thế nhỉ.

      Nhiều người quen biết quá. Tôi ngồi xuống cạnh Cẩm Thánh. Tuy sợ ta uống say đánh người. -_-;; Nếu đánh tôi phải làm sao? Chẳng phải những người say đều rất đáng sợ à? -O- Trí kéo Tiểu Mẫn đến ngồi cạnh Tuấn . Sau đó cũng tự ngồi xuống cạnh Tuấn . Trí , làm tốt lắm!! -_-b HIHI. Nhưng tên này chừng nào mới tỉnh đây? =_=

      Đột nhiên, Thái Dân hứng chí tột đỉnh chỉ vào tôi. Cậu ta muốn gì? +_+

      "Ê, đây là tiểu thư Phác Tuấn Hỷ vợ của Khương Cẩm Thánh đó. Quen chứ? Đến chào hỏi chị dâu ."

      "Chào chị!! Chị dâu!!"

      Oái!! -O- chóng mặt!! Bọn điên này muốn chết à?

      "Tụi này hình như lần đầu tiên thấy Tuấn Hỷ mặc đồ thường. Đúng , Chí Hồi?"

      "Ừ. Đúng là rất đẹp. *^^*"

      "A, Cẩm Thánh đúng là có phúc mà. Cẩm Thánh mau mau tỉnh dậy để nhìn vợ của mình . Nhìn rồi tức giận cho xem. Ha ha!"

      "Chính xác. Chắc chắn hỏi ngay tại sao em ăn mặc đẹp thế này để ra đường hả! Haha!"

      Ngắm Cẩm Thánh nằm bên cạnh ngủ ngon lành, tôi muốn đánh cho phát quá. ^^; Vân Quân ngồi cạnh tôi đột ngột bước tới bên Cẩm Thánh, nhè kéo chéo áo, ánh mắt mờ ám nhìn Cẩm Thánh rồi . -_-^

      "Đội trưởng, có phải cậu quá sexy rồi ? Cậu hư quá, dám mê hoặc tớ như thế. >_< Tớ mãi mãi là người của đội trưởng." Chát! "A! Cậu là đồ ác quỷ, nữ ma đầu! Cậu nhường Cẩm Thánh cho tớ ngày nào!!" "Tớ xin cậu mau cút cho tớ nhờ. -_-^" "A a~ >_

      "Tặng cậu ngón giữa của tớ. xì..."

      Chẳng ai khuyên giải được tên quạ này. Hu~ tôi có thể nhìn thấy chứng cứ ràng bọn uống say rồi. đống chai rỗng rượu và bia vứt lăn lóc mặt bàn. Lợi hại , có cho tiền tôi cũng thể uống nhiều thế được. Thái Dân như chưa uống nhiều lắm nên vẫn tiếp tục uống. Tên khốn Tuấn chẳng thèm nhìn Tiểu Mẫn cái, đúng là đồ chết bầm!!!

      Cẩm Thánh ngủ gần tiếng sau mới lơ mơ thức dậy.

      "Nước... cho tôi nước..."

      Tôi lấy nước lạnh ra cho uống từng hớp .

      "Ôi. Khó chịu quá."

      "Này, mở mắt ra xem nào."

      "Cái gì... con ở đâu ra..."

      "Em đây."

      "Hả!! Em đến khi nào thế?"

      Như tôi đoán trước, vừa nhìn thấy tôi là nổi xung lên. -_-;

      " giờ trước em đến rồi. Lúc em đến ngủ mà."

      " hả? Này, em!!"

      "Á, giật mình! Làm gì vậy hả? Có phải muốn hỏi vì sao em nghe điện thoại chứ gì? Em hát karaoke nghe thấy chuông điện thoại, đó. Còn nữa, có tức giận gì nữa cũng đừng quăng điện thoại chứ."

      " cứ tưởng em chạy đâu mất với thằng nào rồi. *-_-*"

      "Hừ hừ. Tỉnh rồi về nhà thôi."

      " thấy em chưa đầy 10 phút mà."

      Tôi nghe thế nên đành ngồi lại với thêm chút nữa.

      chốc sau chúng tôi đều ra về. Tuấn tự mình về nhà.

      "Phác Tuấn , về chung chứ."

      " cần, Cẩm Thánh đưa bà về. Byebye"

      "Này! Thế... ngươi đưa Tiểu Mẫn về!"

      Tuấn quay lại nhìn tôi lúc. Mặt Tiểu Mẫn đỏ bừng lên. Tuấn bước đến trước mặt Tiểu Mẫn, :

      " thôi!"

      Lần đầu thấy Tuấn tuyệt như vậy. Ôi chao~ còn kéo tay Tiểu Mẫn nữa chứ. đường hai người gì đây? Tò mò quá!

      "Về đây. Thứ 2 gặp lại nhé."

      "Vâng. đường cẩn thận nhé."

      "Bye~"

      Khương Cẩm Thánh chỉnh lại quần áo vẫn thấy đẹp trai như thường. - -;; xoa lên tóc tôi :

      "Hôm nay... em đẹp lắm."

      "Vốn đẹp sẵn rồi mà."

      "Ừ, vốn rất đẹp rồi. Ngày mai chúng ta hẹn nhau ."

      "Hừ... ngày mai rảnh rồi?"

      "Giận hả? Hôm nay bó tay mà, lần sau chắc chắn thế nữa."

      "Biết rồi. Dạ dày khó chịu ?"

      "Có."

      "Vậy mai mẹ nấu canh rong biển ăn ."

      " có mẹ."

      "Hả?"

      Vậy là sao đây trời? -O-

      "Đừng ngạc nhiên chứ. Có gì đáng ngạc nhiên đâu? Bố mẹ vì công việc nên Pusan cả rồi. Nên trước mắt chỉ có sống mình thôi."

      " thế à? Sao cùng Pusan?"

      "Vì thích Suwon (Thủy Nguyên) chứ sao."

      "Ô~ ra thế. Vậy ngày mai tính sao đây?"

      "Gì mà tính sao đây chứ. Tuấn Hỷ em đến nấu canh rong biển cho ăn chẳng phải tốt à?"

      "Zời~ nghĩ hay nhỉ."

      Tên này đúng là mẫu càng nhìn càng thấy thích mà. Hôm nay tôi càng thích nhiều hơn hôm qua rồi.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28

      Tám giờ... mới có tám giờ thôi mà, nhưng chằng hiểu sao mắt cứ mở thao láo. Tôi bị trúng tà rồi hay sao ấy? Trong giấc mơ toàn thấy hình ảnh Khương Cẩm Thánh vì khó chịu trong người nên nhăn nhó suốt. Cả đêm tôi bị giấc mơ này hành hạ miết. - -;;

      được, dù thế nào nữa tôi cũng phải thăm tên đó xem sao. Kiếp trước chắc tôi tạo nghiệp chướng? Chứ nếu sao kiếp này tôi lại lương thiện đến thế? -,.- Ừ, đúng là cũng hơi lo lắng chứ! Hơ hơ...

      Tút --- tút ---

      Phác Tuấn , tên này đêm qua về nhà, xem ra cả đêm ở ngoài kia uống rượu rồi. Đúng là điên!!! - -^

      [Làm gì thế hả?]

      Chắc vì bị tôi đánh thức dậy nên mới nghe điện thoại hét toáng lên. -_-^

      "Này! Ngủ hả?"

      [Thần kinh à, mới sáng sớm đánh thức người ta dậy!]

      "Tám giờ rồi còn gì!"

      [Tám giờ rồi sao? Sáng sớm gọi điện thoại!]

      "Nhà Khương Cẩm Thánh ở đâu hả?"

      [Gì thế? Bà muốn hả? Ha ha!]

      Đúng là xui xẻo, bị cười thúi mũi rồi. -_-;

      "Xì. Cười gì mà cười. Tóm lại là ở đâu?"

      [Số 304 đường Thông. Cúp đây.]

      Cạch ---

      Tên khốn!!! đối xử với chị nó tốt hơn chút nào được sao? -_-; Đường Thông? Tóm lại là ở đâu ta? -_-a

      Thôi mặc kệ, tôi tóm lấy quần jeans mặc vào, áo len xinh đẹp, khoác thêm chiếc áo ngoài màu trắng là mốt, lén lén lút lút qua mặt bố mẹ ra ngoài. Tên điên kia, người đẹp sắp đến rồi đây! Hihi. ^^

      "Taxi!"

      Taxi sao mà đắt khách thế nhỉ, vẫy mãi chả chiếc nào dừng. Lạnh cứng người rồi. +_+

      "Này! Taxi!"

      Haha ~ cuối cùng cũng gọi được chiếc. Ôi~

      "Chào ."

      "Chú ơi đến đường Thông."

      "Được."

      Cái đường quỷ. Cứ nghĩ nó gần, ai ngờ xa đến thế. Ghét . A ha~ tức chết mất thôi, gọi xe mất hết 6000 won . Khương Cẩm Thánh, tiểu tử thối, đều tại mà ra!

      Đường Thông trước mặt rồi. Hờ hờ. xinh đẹp hiền lành như tôi biết tìm đâu bây giờ. Ha ha! Mẹ ơi~ điên mất rồi. *-_-*

      Số 304.

      tìm sai chứ? Hôm nay lạnh thế, chắc ở nhà chung với tên đó quá.

      Ding doong ... ding doong... ding doong...

      Hử? Còn chưa chịu ra mở cửa à? -_- Mọi người cứ chờ mà xem! Xem rốt cuộc ai hơn ai cho biết.

      Ding doong Ding doong Ding doong Ding doong Ding doong Ding doong Ding doong ...

      Rầm!!!

      Chắc chắn phải tôi đấm cửa rồi. -O- Là tên đó nổi giận, đạp tung cửa ra, ý chừng cảnh cáo đừng có nhấn chuông nữa đó mà? Xấu tính ! -_-;;

      "A! Mẹ kiếp! Đứa nào thế?"

      Còn là ai chứ? Em nè. ^^

      Rầm!!!

      Lại tiếng nữa vang lên rồi cửa mở ra. Cửa vừa mở, mẹ ơi~ tôi hoảng đến mức tay chân lóng ngóng. Xem ra tên này cũng bị phen giật mình chết điếng.

      "A! Sao lại là em! Đợi chút!!!"

      Rầm!!!

      Cửa lại bị đóng lại. Đợi ... hình như vừa bỏ qua điều gì đó... phải rồi. Vừa nãy ràng tên này chỉ mặc quần lót ra mở cửa, mà còn là quần lót tam giác... Thình thịch!!! -_- Tim đập nhanh quá... Hơ... tình huống này làm tim tôi đập dữ dội quá. -_-; Ai da~ ghét quá! Cứ như mình là đồ háo sắc ấy!

      Cách! Cửa lại mở ra, tên ấy mặc đồ ở nhà, mặt đỏ bừng bừng xuất ở cửa. Chắc cũng thấy mất mặt lắm. Tên này có lúc lại hay xấu hổ đến thế, chẳng hợp với phong cách của tí nào. Đáng quá. haha ^^

      "Em thấy hết rồi...?"

      "Phải ~ thấy hết rồi."

      "A, điên mất thôi. Vào ."

      Nhà sạch gọn gàng hơn tôi tưởng tượng. căn nhà được thu dọn sạch y như vậy.

      "Sao em tìm được chỗ này?"

      "Tuấn em biết."

      "Em..."

      " muốn hỏi em mới sáng sớm đến làm gì chứ gì?"

      "Ừ. ừ..."

      Mắt bắt đầu díp lại. Hình như ngủ chưa đủ. Hơ hơ.

      "Cái này cả đêm cứ khục khặc nhăn nhó suốt, hành hạ em cả đêm nên em mới đến đây nè."

      "?"

      "Chứ gì nữa."

      "Hừ, viện cớ gì dở ẹc.... cứ thẳng là nhớ nên đến chẳng phải hay hơn à..."

      "Mới sáng sớm nhìn thấy là hai mắt thấy buồn ngủ rồi, buồn ngủ chết được. Em phải ngủ ~"

      "Này! Đây là đâu hả, mà còn ngủ!"

      "Em mặc kệ, nhìn thấy là buồn ngủ."

      "Dậy mau. Này này!! Em mà ngủ ở đây là hôn lén ráng chịu đó!"

      "Tùy . Woa~ giường của dễ chịu quá!! Oáp~ ngủ ngon nhá!!"

      Tên này vì sao muốn tôi ngủ, tôi thừa biết í chứ. ta vẫn ngây thơ lắm. Ha ha, tôi là dạng người càng ở gần càng thấy đáng mà. Ha ha. nhìn cũng biết, tên này chắc chắn đờ đẫn ngắm tôi ngủ, sau đó cũng chạy đến sô-pha gà gật luôn cho xem. ^^*

      Chương 29

      A~ Ngủ ngon quá! Nhìn đồng hồ 11 giờ rồi. Tên kia đâu rồi nhỉ? Hơ hơ hơ. Quả nhiên đúng như dự đoán, nằm co ro ngủ ghế sô-pha. Nhìn dáng diệu đáng thương ấy, tôi cảm thấy hơi động lòng trắc . Tối qua uống nhiều rượu quá chắc chắn dạ dày khó chịu, tôi thương xót đắp chăn thêm cho . Tên này đúng là đẹp trai quá. Hơ hơ, nước miếng lại chảy ra rồi. >O<

      Vì người mình thương, tôi quấn tạp dề xuống bếp chuẩn bị ra tay. Canh giá đỗ thêm mì sợi, trứng chiên thêm thịt hun khói và xúc xích. Hư hư~ chắc chắn rất ngon miệng, a! Đúng rồi, chưa nấu cơm. Suýt chút nữa là toi rồi. Nếu như thế chúng tôi chỉ đành ngồi đực ra nhìn các món ăn mà thôi. - -;;

      Mở tủ lạnh ra, những thứ cần thiết đều có món nào. Chỉ còn lại đồ hộp ăn còn thừa, nước lọc, bia, rượu trắng, rượu tây. là!! -_- Tên này làm trò gì đây? Sao lại có nhiều rượu thế này! Tiền mua rượu thà mua thức ăn có phải hơn ? Chả hiểu ăn gì để sống nữa! hoang đường! Lại nghĩ đến cảnh hồi đó đến nhà tôi ăn cơm. Lúc ấy ăn điên cuồng giống như bị bỏ đói cả mấy ngày vậy. Vậy... chẳng lẽ bữa trưa miễn phí ăn ở trường là toàn bộ lương thực của hay sao? Đột nhiên thấy đáng thương T_T Đừng lo. Bổn nương đây nấu cơm cho ăn, để ăn ngon lành bữa cho biết.

      Thức ăn có, xúc xích chiên, món lạnh có giá đỗ, rau xào, rau cuộn, canh... toàn bộ rồi đấy. Haizz... biết thế mua thêm đồ ăn mang đến, cảm thấy hơi hối hận. Bước đến ban công nhìn, suýt tí nữa xây xẩm mặt mày, dưới 10 thùng mì gói, bốn thùng trong đó rỗng . Xem ra tên này ngày nào cũng ăn mì cho qua ngày đây mà. Haizzz... đáng thương quá! thế nào nữa cũng là bạn của Phác Tuấn Hỷ này mà... Hu hu - -^

      "Này! Này! Khương Cẩm Thánh!!"

      Tôi bắt đầu gọi Cẩm Thánh say sưa trong giấc ngủ tỉnh dậy. Tên này còn muốn dậy, can đảm quay người sang chỗ khác nữa chứ.

      "Khương Cẩm Thánh, dậy mau!! Nhanh!!"

      Hả!! Dám làm bộ nghe thấy à!!

      " còn dậy là em hun ráng chịu đó nha!!"

      hiểu nổi cái câu buồn nôn lợm giọng này lại phát ra từ miệng tôi mới chết chứ. -_-;;; Sến chết được! Xem ra càng ngày tôi càng mê mẩn Khương Cẩm Thánh rồi. Ha ha~

      " dậy."

      Hừ. Tiểu tử thối. -_- Sao lần này lại nghe thấy chứ? -_-^

      "Em nấu cơm rồi. Dậy ăn ."

      " hả?"

      Vừa nghe thấy tôi nấu cơm, Khương Cẩm Thánh giật mình ngồi dậy. Sau đó bước vào nhà bếp, nhìn bàn đầy ắp thức ăn, lại nhìn tôi, rồi cười vẻ kinh ngạc:

      " Trong nhà đâu có gì... ở đâu ra nhiều thế này? Em mua hả?"

      "Ừ hứ."

      "Mấy thứ này em làm đó hả?"

      "Ừ hứ."

      "I cha~ xem ra tìm được vợ tốt rồi."

      "Điên! -_-;;"
      " Mau đến đây!!"

      Tôi lừ đừ ngồi xuống ghế. Tên này ăn ngấu nghiến trông ngon , càng nhìn tôi càng thấy thương. Ai câu này nhỉ? "Chỉ nhìn cũng đủ no", giờ đây tôi nhìn ăn cơm cũng thế đấy. Nhìn ăn ngon miệng thế tôi cảm thấy hài lòng.

      "Sau này còn ăn mì gói nữa là em giết ."

      " có ăn mì gói đâu."

      "Muốn chết à? ăn? Vậy mấy cái thùng mì gói ở ban công là sao? Chẳng lẽ nó tự nhảy tới chắc?"

      "Haizzz"

      "Cả ngày uống rượu, dạ dày đau mới lạ. Có phải muốn chết ?"

      "Biết rồi mà. Sau này ăn là được chứ gì. Em bớt giận nào."

      "Sớm thế có phải hay hơn ."

      Ăn cơm xong, Cẩm Thánh dọn dẹp bàn ghế, sau đó chúng tôi ngồi sô-pha xem tivi. Chán quá. Ngày nào cũng xem mấy tiết mục này chán chết . Cẩm Thánh hình như cũng thấy chán. Cứ thế rồi 3 tiếng đồng hồ trôi qua lặng lẽ. 4 giờ rồi. Haizzz. -_-;;;

      "Chúng ta hát . ^^"

      " ."

      Tên này! Ta . Tôi lấy hai tay bấu vào hai má .

      "Á! Đau quá! Em làm gì thế?"

      " hát."

      " biết hát."

      "Vậy cũng phải ! Em muốn hát!!"

      "Biết rồi, biết rồi. thôi, thôi."

      "Sớm nghe lời có phải hay hơn ."

      "Em đó, cái gì cũng được. Nhưng về sau đừng có áp sát mặt lại gần thế."

      " là. Chẳng phải ngày nào cũng hôn bậy bạ à!"

      " là con trai mà!"

      "Con trai rồi sao?"

      "Em đột nhiên áp sát lại, chẳng nghĩ được gì hết. Thế chẳng phải bị em quấy rối đầu óc à?"

      "Rối cái gì mà rối?"

      "Dù gì em cũng đừng làm thế nữa. Tim chịu đựng nổi. ^^"

      Lục tung tủ áo lên còn phát ra tên này có cả quần jeans ăn mày. Haha. Tôi cứ tưởng chỉ có quần áo đứng đắn thôi chứ. Hí hí! Phát lớn!! Tôi nằng nặc bắt Cẩm Thánh mặc quần jeans và áo thun hoạt hình vào rồi lôi ra cửa.

      Ha ha, bất kỳ ai cũng đều nhận thấy chúng tôi là cặp trời sinh. ^O^

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 30

      "Oái, thế này là sao chứ? thích thế này! Gì chứ, y như con nít!!!"

      Khương Cẩm Thánh ngồi bên lảm nhảm mãi ngớt. Nhưng tôi lại cười khoái chí. Ha ha!! Mười tám tuổi đương nhiên là con nít rồi, chẳng lẽ là người lớn? Tên này buồn cười . -,.-

      "Chúng đến phòng luyện nhạc nào đây???"

      "Tùy."

      "Tùy là ở đâu? Rốt cuộc là chỗ nào?"

      "Biết rồi, xin lỗi mà. thôi. Đến đằng kia."

      Cẩm Thánh kéo tay tôi đến phòng luyện nhạc mang tên ARIRANG. Bước vào nhìn lướt vòng, hoàn toàn khác hẳn vẻ bề ngoài, bên trong tương đối sạch , thiết bị cũng khá tốt. Vẫn tốt hơn phòng nhạc "Trác Biệt Lâm". Ôi chao~ +_+

      Tên này vừa vào phòng móc thuốc ra hút.

      "Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ... hắt xì..."

      "Được rồi, được rồi. Biết rồi mà. hút nữa là được chứ? hút nữa!"

      "Em muốn ngồi hát cạnh ."

      "Đến đây."

      Tôi nhảy phốc vào giữa hai tay vươn dài ra lưng ghế tựa. Dựa vào người hát hò thoải mái. Cảm giác thấy rất chăm chú ngắm nhìn tôi hát. ^^;; Tiểu tử thối, muốn tạo khí tình tứ à? Tôi chọn bài "Chồng " của Lý Tiểu Ngân.

      Hôm nay giống trước kia, hát rất hay! -O- được, cứ thế này tôi chết mất. >_< Tay của Cẩm Thánh biết từ lúc nào vòng ngang eo tôi. Tiểu tử thối này, biết làm nhiều chuyện.

      Chồng , chồng tốt bụng của em. Tha thứ cho em nhé. Đừng giận nữa mà. hãy cố gắng chịu đựng nhé. Vì ngay từ lúc đầu nhầm người. Là lỗi của .

      --- "Chồng " của Lý Tiểu Ngân.

      Chúng tôi trong phòng nhạc diễn vở kịch. Khà khà. Nam chính là "Khương Cẩm Thánh", nữ chính là "Phác Tuấn Hỷ", vở kịch tên "Trong Arirang vào lòng nhau."

      Úi ha ha ha!!! Woa!!! ^O^

      "Tuấn Hỷ!"

      "Hử?"

      "Sau này em chỉ có thể hát trước mặt ."

      "Tại sao? Em đâu phải đồ chơi của , sao lại bắt em chỉ được hát trước mặt ."

      " được mà. Em hát trước mặt người khác rồi người khác bị em mê hoặc, chịu nổi!"

      " thế mê em rồi chứ gì?"

      "Ừ. Mê mẩn rồi..."

      "Chụt~"

      Nhìn ngốc nghếch thế quả thực quá đáng . Tôi hôn chụt lên mặt mấy cái. Ha ha~ tên này lại đỏ mặt rồi. Đúng là tên con trai hiếm thấy. Tôi phải trêu đùa tí mới được. Ha ha~ thú vị . tên con trai dễ mắc cỡ thế này mà lại rất giỏi đánh nhau. Đúng là tin được!

      "Bài hát em hát lúc nãy tên gì đó?"

      "Chồng ."

      "Ha ha~ hát hay lắm. Sao đến tên bài hát cũng dễ thương thế."

      Tôi hát n bài hát xong cùng rời khỏi Arirang.

      "Hát lâu thế chắc đói bụng rồi phải ?"

      "Ừ, hơi hơi."

      " thôi."

      " đâu?"

      đưa tôi đến tiệm pizza. Chúng tôi gọi phần pizza, phần salad, ăn ngon lành 1 bữa. Tôi lấy món salad dấu của mình, Cẩm Thánh cũng đem phần pizza thích của ăn ngấu nghiến như điên hề khách sáo tí nào.

      "A, no chết ."

      Ăn quá nhiều salad đến nỗi lúc tính tiền, mấy người phục vụ cứ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt kỳ quái. Cũng có gì lạ đâu, chúng tôi đều rất xinh đẹp, người xung quanh đều muốn đến xin chữ ký. Nhưng lúc ăn cứ như bị bỏ đói mấy ngày rồi í, thực như hổ mà. Ha ha.

      Tôi và Cẩm Thánh lững thững tản bộ đường Thông. Có 3 tên xấu xí cũng theo chúng tôi. tên trong đó cũng to cao như Thái Dân, tên khác mặt mày hung ác, còn tên khác thân hình cũng cao ngang ngửa Cẩm Thánh, tướng mạo cũng rất dễ nhìn.

      Bầu khí này hơi ngột ngạt phải. Nhìn thấy bọn , gương mặt tươi cười của Cẩm Thánh biến dạng như thể đạp phải đống phân. Sao thế?

      "Hei, Cẩm Thánh, lâu quá gặp rồi nhỉ?"

      tên lên tiếng vẻ giễu cợt. Xem ra bọn họ quen nhau.

      "Cút!!!"

      Đây là lần đầu tiên tôi nghe giọng trầm khàn hằn học khiến người khác dựng cả tóc gáy lên của Cẩm Thánh. Bọn này muốn chết hay sao thế nhỉ?

      "Trời ơi, lâu quá gặp mà lại bảo bọn này cút à? Khương Cẩm Thánh thành cả rồi hình như đôi cánh cũng cứng cáp nhỉ! Phải , Dân Thọ?"

      Dân Thọ? Tên khốn đó gọi tên của đứa con trai có tướng mạo ưa nhìn. Thế bọn là học sinh của Hữu Hàn rồi. -O-

      "Khương Cẩm Thánh, đứa con bên cạnh mày là thú cưng mới đó à? Trước kia chưa gặp bao giờ, tìm ở đâu ra thế? Xinh đẹp đấy!"

      Đúng là mõm chó nhả ra nổi ngà voi mà. Muốn mắng cho bọn chúng vài câu nhưng nhìn bộ mặt đểu giả mà nuốt hận vào lòng. -_-;; Vẫn nên nhẫn nhịn . đứa con yếu đuối như tôi sao đánh thắng nổi bọn chứ... phải ?! nổi đâu. T^T

      Bốp!!!

      Tôi ngẩn người. Chỉ thấy Cẩm Thánh tống cú gọn ghẽ vào mặt tên nhiều chuyện kia. Giật mình!! Cẩm Thánh, cám ơn ! Cho tôi **** thề 1 câu nhé! Sướng quá! đúng là thần tượng của em! Oai quá chừng!! +_+ Nhưng sao bồi thêm cú nữa! Hí hí!

      "Lưu Xương Thạch, mày quá nhiều rồi đấy. Còn bậy bạ nữa tao tha cho mày đâu. Thú cưng?? Mày còn tục tĩu thêm nữa là tao quyết cho mày nếm mùi đấy! Hôm nay tao cho bọn mày biết, bọn mày chống mắt ra mà nhìn đây! Đứa nào dám động đến cọng lông của Tuấn Hỷ, cứ chờ chết . Biết chưa hả?? Lưu Xương Thạch, mày to gan rồi phải ? Thằng ngu nào giáo huấn mày vậy? Phác Dân Thọ hay là Kim Nạp Triết?"

      "Mẹ kiếp!"

      Tên khốn tên Lưu Xương Thạch vừa ôm 1 bên mặt vừa bị đánh vừa do dự lúc, tên cao to lực lưỡng kia ngậm tăm miệng dám tiếng nào, còn tên Phác Dân Thọ chỉ biết trừng mắt nhìn Khương Cẩm Thánh. Vẻ mặt cũng khủng khiếp . Giật mình ~ có chút... đúng... đáng sợ!! -_- Phác Tuấn Hỷ, mày đúng là cứu nổi rồi.

      "Khương Cẩm Thánh, gần đây cậu đương? Có phải ta đó ?"

      Là tao, thằng khốn!! Con đó là tao đấy! Rồi sao!! Hừ! +_+ Phác Dân Thọ. Tên này vẫn có chút lễ độ, nếu so với Lưu Xương Thạch... -_-;

      "Dào, đến trả lời cũng lười nữa à! sao, Cẩm Thánh ghét tôi đâu phải ngày ngày hai. Hiểu rồi, chúng ta vẫn nên đường của chúng ta. Phải rồi, tôi nghe Đại Lâm chuẩn bị đến diệt bọn tôi, tuy biết có hay , nhưng bọn tôi dễ bị đánh như năm ngoái đâu. Nhớ đó!!"

      "Phác Dân Thọ, nếu mày là đại ca của Hữu Hàn cũng nên lưu ý giùm. Đại Lâm chúng tao gây chuyện lùm xùm đâu. Biết chưa hả? Nhưng nếu bọn mày coi thường lời tao hôm nay, hậu quả bọn mày tự gánh lấy. Lưu Xương Thạch chắc hiểu điểm này rồi. Hiểu chưa? Bọn mày tốt nhất nghe ngóng cho rồi hãy hành động."

      Phác Dân Thọ cười nhạt giễu cợt rồi bước ngang qua chúng tôi bỏ . Hừ... T__T Hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dạng đáng sợ của Cẩm Thánh, đúng là dọa chết người ta mà. Tên con trai trước kia hễ bị tôi đùa giỡn chút là đỏ mặt, hôm nay lại trở nên uy phong như thế. Nhưng tôi càng thích người tên Cẩm Thánh ngây thơ này hơn rồi. -_-

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 31

      "Mau vào nhà !"

      "Ừ. đường cẩn thận nhé."

      " biết rồi. đây."

      Tôi về nhà mình được nhưng cứ nằng nặc đòi đưa tôi về. Những lời cảnh cáo bọn Phác Dân Thọ khi nãy lại lên trong đầu tôi:

      "Hôm nay tao cho bọn mày biết, bọn mày chống mắt ra mà nhìn đây! Đứa nào dám động đến cọng lông của Tuấn Hỷ, cứ chờ chết . Biết chưa hả??"

      Cẩm Thánh lòng với tôi đó. à, cám ơn nhé. Huhu. T^T

      "Khương Cẩm Thánh!"

      "Hử?"

      "... lời phải giữ lời đó..."

      "Sao?"

      "Là chuyện sau này đánh nhau nữa ấy."

      "Đương nhiên rồi! Em mau vào nhà ."

      Cẩm Thánh từ từ xa dần.

      "Phác Tuấn Hỷ!"

      "Hử?"

      " là chồng của em phải ?"

      "... ừ... là... là chồng của em.. -_-;;"

      Tên này có phải nhớ mãi quên bài "chồng " ta? Ngốc!!!

      " đây!"

      Ngốc... vẫn là ngốc! Đừng bao giờ đánh nhau! Biết chưa hả? Có người kiếm chuyện cũng ra tay, biết chưa? Nếu để ngày nào đó em nhìn thấy đánh nhau bị thương, lúc đó khách sáo với nữa đâu. phải nghe lời em đó. -_- chưa hả? Em quả thực càng ngày càng thích rồi. Phải làm sao đây? Thích thích đến nỗi sống được... bảo em phải làm sao đây?

      Hẹn hò xong lời tạm biệt với , sao lại khiến em cảm thấy nỡ thế này? nỡ xa đến mức ngay lúc này muốn chạy đến trạm xe buýt để gặp .

      lòng cám ơn . Trước khi gặp , em luôn vui vẻ, tưởng rằng từ đó bao giờ còn thích được ai khác nữa... Khương Cẩm Thánh, sau này chúng ta luôn bên nhau như bây giờ chứ? cần nhiều hơn, cũng được ít . Cứ nhau như bây giờ là đủ rồi...

      Chương 32

      Sáng sớm thứ 2. Hễ đến thứ hai là tôi bực bội, cũng muốn học, hu... TT nhưng vẫn phải cùng Tuấn ...

      "Ớ? ? Sao lại đến đây?"

      Khương Cẩm Thánh đứng trước cửa nhà chúng tôi. Chuyện gì thế này?

      " có gì, học cùng hai người thôi."

      "Vì Tuấn Hỷ chứ nhỉ? Hì hì, là, làm em thất vọng quá!"

      Sao bây giờ? Khóe môi tự dưng lại nhếch lên. Hử~ được cười! Nếu thế quá bằng tỏ là thích ấy đến à! -O- Tôi phải nghĩ đến Lý Vân Quân, nghĩ đến tức giận mà cười nổi... ổn rồi, ha ha ha.

      "Chịu thua thôi. Ha ha, Tuấn Hỷ, sao đến mà em ra vẻ như nhìn thấy thế?"

      "Ăn sáng chưa?"

      "Hở? Ừ... ăn rồi!"

      "Muốn chết hả? Còn nữa?"

      "Xin lỗi mà! Bắt đầu ngày mai ăn mà."

      Binh! Binh! Binh! Binh!

      Tôi thụi vào bụng Cẩm Thánh mấy cái mạnh. Tên điên này, dám nghe lời ta hả? Hả?!

      " là... , đừng đụng đến Tuấn Hỷ nữa, bà ấy còn dữ hơn cọp í !"

      Tên khốn, dám chị mày thế hả? -_-;; Kiếp trước tôi và nó chắc chắn là oan gia, bằng sao lại ghét nhau đến thế! -_-;

      "Ha ha, với hình như phải thế! sợ ấy lắm!"

      Ha ha. ^^* Phác Tuấn , đừng có mà chọc giận ta! Khương Cẩm Thánh nằm trong tay ta rồi!! Hihi, đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó!

      Ba người chúng tôi cùng lên xe buýt. Dãy ghế cuối xe có Bắp Thịt, Mắt Kính và Xương Sườn, Xương Sườn vẫn lải nhải như trước đây. -_-;

      "Học tốt nhé. gửi tin nhắn cho em."

      "Ừ. Tạm biệt."

      Xương Sườn bất lực kéo Khương Cẩm Thánh nỡ rời xa tôi.

      "Đội trưởng! Sắp đến căn phòng tình xinh ấm áp của chúng ta rồi! Vừa nãy là tình huống rất bình thường! Tớ thích tình huống đó chút nào đâu!"

      "Nhóc, bậy bạ gì thế hả! Cậu đừng nhảm nữa !"

      "A chịu đâu. >_

      Tên Xương Sườn điên khùng. -_-; vẫn lảm nhảm như tên khùng kìa, Thái Dân và Chí Hồi cũng nhìn Cẩm Thánh vẻ tin nổi. Các chú nhóc à, đó là sức mạnh tình đó. Ha ha ha~

      Tôi vui vẻ bước vào phòng học.

      "Ê, chuyện chút coi!"

      Y Giang Yến căm hận nhìn tôi . Gì mà mới sáng sớm gây chuyện, tóm lại ta muốn gì đây? Tôi nhịn được tò mò bước theo ta.

      Nhưng chưa được bao lâu tôi hối hận. Ở đó có Phác Na Lệ và mấy con đứng chờ tôi đến. Mấy con ranh này, có phải muốn đánh nhau to ? Hừ! Gì chứ, cái bọn khốn này!

      "Mày tốt há, Phác Tuấn Hỷ?"

      Là Phác Na Lệ. Nó muốn làm gì? ghê tởm. Rốt cuộc là muốn làm gì? Tất cả những đứa khác cùng nhìn tôi bằng ánh mắt thù địch. Tôi ngầm cảm thấy mình rơi vào tình thế bất lợi vô cùng.

      "Y Giang Yến, cậu muốn gì với tôi?"

      "Nghe mày và Khương Cẩm Thánh nhau?"

      Y Giang Yến bằng giọng mỉa mai. ra chính là chuyện này.

      "Rồi sao? Có liên quan gì tới cậu?"

      "Mày cừ đó? Biết dụ dỗ người ta cơ à? Chắc khó khăn gì dụ được ấy nhỉ? Thảo nào ấy bị mày quyến rũ nhanh thế. Hồ ly tinh! Các bạn xem đúng ?"

      Tất cả đều cười rộ lên châm biếm. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi bị tổn thương đến lòng tự trọng đến thế. Tôi cố gắng kiềm chế lửa giận.

      "Sao? ấy bị cậu quyến rũ mà bị tôi dụ dỗ nên cảm thấy khó chịu à? Chúng ta vốn cùng đẳng cấp mà, chuyện này đành bó tay thôi."

      "Mày biết phải trái gì à? Hả?"

      "Cậu chẳng phải qua lại với Dân Hữu à? Sao còn rảnh làm mấy chuyện này?"

      "Hờ~ Dân Hữu? Mày đến Kim Dân Hữu hả? Nghe Dân Hữu tụi mày trước đây cặp với nhau rồi, nghe thời gian cũng đâu có ngắn, phải ? Phải rồi, còn nghe mày bị Dân Hữu đá nữa. Ai cha~ dù sao cũng tốt, giờ tao cặp với Dân Hữu, chắc mày đau lòng lắm nhỉ?"

      Y Giang Yến đúng là khiến tôi kiềm chế nổi nữa.

      "Nếu mày và Dân Hữu cặp với nhau mà làm tao đau lòng, vậy chắc thấy tao và Cẩm Thánh qua lại với nhau mày càng đau đớn hơn chứ nhỉ? Có qua có lại mà. Nếu mày gọi tao đến đây chỉ để những lời này tao đây. Đồ trẻ con, có thế mà cũng làm ầm lên!"

      " là! Tao suýt nữa muốn giết mày rồi đấy! Mày quá ngu ngốc hợm hĩnh. Hôm nay mày chết chắc rồi. Con điên!"

      Bốp!

      Phác Na Lệ đạp đạp vào bụng tôi, tôi ngã xuống đất, tiếp đó mấy con khốn vừa đấm vừa đá tôi. Tôi cắn răng đứng dậy, sau đó trừng trừng nhìn Y Giang Yến. Được thôi, tới đây! Hôm nay mày mới là đứa phải chết chắc!

      "Mày tới đây cho tao!"

      Tôi túm lấy tóc Y Giang Yến nện cật lực trận. -_-^ Y Giang Yến chẳng qua chỉ dựa hơi Phác Na Lệ. Chỉ có la hét chống cự thôi. Đồ chết dẫm! -_-;;

      Nhìn thấy tôi đánh Y Giang Yến, Phác Na Lệ và những đứa khác đều nện lực vào sau lưng tôi. Nhưng tôi hề thấy đau, chỉ thấy bừng bừng tức giận, tức vì tôi bị bọn rác rưởi này đánh. Đúng là nhảm nhí. Con ranh Y Giang Yến này đúng là nhảm nhí!

      Phác Na Lệ nhìn thấy tôi nện Y Giang Yến cật lực đẩy tôi ra. Tôi lại bị đám rác rưởi vây quanh đánh tới tấp. Chỉ nhìn thấy Y Giang Yến cười giễu cợt. Y Giang Yến, Phác Na Lệ, tao bao giờ quên ngày hôm nay. Bọn rác rưởi. Xem ra bọn nó hận tôi đến tận xương cốt, giây nào ngừng đánh đập tôi.

      "Này, Phác Tuấn Hỷ!! Mày tưởng tao thích Kim Dân Hữu à? Dân Hữu chỉ là đồ chơi của tao thôi. Tao phải đạp mày xuống dưới chân tao! Tim tao chỉ có Cẩm Thánh thôi! Nếu phải mày Cẩm Thánh chẳng vứt bỏ tao. Hiểu chưa? Tại sao tao phải vì mày mà thê thảm thế này? Hả?"

      Bị đánh bao lâu rồi? Sắp ngất mất. Lúc đó Phác Na Lệ phun ra câu càng khiến tôi xây xẩm.

      "Nhục nhã, Cẩm Thánh và Y Giang Yến từng cặp với nhau!"

      Đột nhiên còn nghe thấy thanh gì nữa. Chỉ nghe thấy tiếng khóc của Y Giang Yến. Vừa nãy gì? Y Giang Yến và Cẩm Thánh từng cặp với nhau? Cái gì...

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 33

      Mệt quá, toàn thân rã rời. Nhìn đồng hồ 11 giờ. Di động hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Trí và Tiểu Mẫn gọi đến. Tôi về phía phòng học, trong lớp ồn ào náo nhiệt, có lẽ là giờ tự học. Cửa mở ra. Tôi nhìn thấy Trí và Tiểu Mẫn.

      "Tuấn Hỷ!! Tuấn Hỷ!!"

      Nhìn thấy tôi như sắp ngất đến nơi, Trí , Tiểu Mẫn và mấy bạn khác chạy bổ đến dìu tôi ngồi xuống ghế.

      "Tuấn Hỷ? Là ai? Tên ******** nào? Tên nào dám hại cậu ra nông nỗi này hả? !!! Có phải Phác Na Lệ và Y Giang Yến ?! mau !!!"

      Trí xúc động đến mức tay run lẩy bẩy. Tiểu Mẫn vừa lau máu cho tôi vừa khóc. Tôi... lúc này rất nhớ họ. Họ cũng bảo vệ tôi như Phác Na Lệ bảo vệ Y Giang Yến chứ.

      "Trí . Được rồi... tớ sao, muốn ngủ lúc!!"

      "Này! Cậu phải tớ biết chứ! Bọn khốn nào hả? Hả??"

      "Tớ sao..."

      "Khốn kiếp!! Bọn nó chết chắc rồi!!"

      Trí nhào ra khỏi phòng học.

      "Tiểu Mẫn, có chuyện này... tớ muốn hỏi cậu..."

      "Hu hu... chuyện gì? ."

      "Cẩm Thánh và Y Giang Yến từng qua lại với nhau à?"

      "A?"

      Tiểu Mẫn lúng túng biết nên trả lời sao cho phải. Xem ra là rồi. Tâm trạng tôi tồi tệ quá, cực kỳ cực kỳ tồi tệ.

      "Tại sao tớ biết?"

      "...... Xin lỗi. Nhưng Khương Cẩm Thánh và Y Giang Yến chia tay rồi. Dứt khoát hoàn toàn rồi."

      "Nhưng Y Giang Yến vẫn chịu thôi. Bây giờ tâm trạng tớ tồi tệ lắm, tớ ghét bản thân mình tại sao lại thích tên đó đến thế."

      "Tuấn Hỷ, Cẩm Thánh là người thế nào, cậu chắc phải biết hơn ai hết."

      Tôi biết, biết Khương Cẩm Thánh là người thế nào, nhưng... biết vì sao lại thấy tức giận. Tôi tức giận chuyện Cẩm Thánh và Y Giang Yến từng cặp với nhau... giận lắm, giận muốn chết!

      Trí lại trở về rồi.

      "Tuấn Hỷ! Bọn khốn đó đâu rồi? Sao lại có trong lớp học? Hả?"

      "Thôi , Trí , đừng quan tâm bọn nó nữa. Tớ mệt lắm..."

      Tôi cảm thấy người mình nóng ran. Bây giờ mới thấy đau, nhưng tim còn đau hơn gấp bội. Tôi ngủ thiếp . Sau đó xảy ra chuyện gì, tôi cũng biết.

      Chương 34

      Lách tách lách tách...

      Tiếng gì thế nhỉ? -_-; Tôi choàng tỉnh. Toàn thân đau nhức, tôi ngẩng đầu lên tìm Trí và Tiểu Mẫn, nhưng thấy đâu. Mà các bạn khác cũng đâu rồi nhỉ? Chuyện gì thế này? -_-a Tôi nhìn lên bảng đen thấy dòng chữ của lớp trưởng nguệch ngoạc xiêu vẹo để lại: Hôm nay hội thảo nghiên cứu của giáo viên kéo dài nên chỉ học buổi sáng. Về nhà được rồi.

      ra là thế. Chắc phải về thôi... nhưng chẳng có chút xíu sức lực nào.

      "Khụ khụ khụ khụ..."

      Binh!!!

      "Tuấn Hỷ!!"

      Ai đây? Xuất trước mặt tôi là Khương Cẩm Thánh. nhìn thấy tôi bị thương, vẻ mặt đằng đằng sát khí như sắp giết người đến nơi, nhưng nhìn thấy tôi càng cảm thấy đau lòng hơn, đau đến mức thể thở nổi.

      "Về nhà thôi."

      ", đừng đụng vào tôi. Phác Tuấn . Tuấn đến đây, đưa ta về nhà, được ?"

      Nước mắt tự dưng trào ra. Câu cuối cùng của Phác Na Lệ và Y Giang Yến chập chờn bên tai tôi:

      Nhục nhã, Cẩm Thánh và Giang Yến từng cặp với nhau!!

      Cặp với nhau... Khương Cẩm Thánh và Y Giang Yến... Ý gì chứ! Chẳng lẽ tôi là kẻ thứ ba? Khương Cẩm Thánh, tại sao lại khiến tôi khổ sở thế này?

      "Phác Na Lệ và Y Giang Yến tại sao lại đối xử với em như thế hả?"

      Khương Cẩm Thánh tức giận bừng bừng nhìn tôi chằm chằm. Nhưng giờ tôi rất lười trả lời bất cứ câu hỏi nào.

      "Sao bà lại ngốc nghếch để bọn nó đánh hả? Mẹ kiếp! Bà bị sao thế hả?"

      "Tuấn , dìu ấy đứng dậy, cõng."

      Tuấn đỡ tôi dậy, tôi muốn hất ra nhưng chẳng có chút sức lực nào, thấy choáng váng quá.

      "Ngốc, đừng khóc. Bà phải khóc, biết chưa? Tôi thay bà đánh cho bọn rác rưởi đó tàn phế luôn... bà nhẫn nhịn , biết chưa hả?"

      Hình như giọng Tuấn tức đến nỗi run rẩy. Ngươi vẫn quan tâm đến bà chị này. Phác Tuấn , cám ơn...

      "Khương Cẩm Thánh, !"

      "Em bị sao thế hả?"

      Nhìn thấy thái độ tôi ràng khác hẳn với sáng nay, đau khổ nhìn theo.

      "Hình như là Na Lệ với bạn ấy chuyện gì đó, cậu với Giang Yến..."

      "Thôi , Tiểu Mẫn, đừng nữa..."

      " gì hả?! Tiểu Mẫn! Tóm lại là gì?"

      "Chuyện trước đây cậu với Y Giang Yến từng có quan hệ với nhau... hình như Y Giang Yến bậy bạ về chuyện đó với Tuấn Hỷ đó."

      Loảng xoảng!!!

      Tấm gương trong lớp học vỡ nát. Tay Khương Cẩm Thánh đầm đìa máu.

      "Làm sao đây..."

      "Đội trưởng, sao chứ?! Chí Hồi, mau đưa tớ khăn tay gì đó ..."

      Vân Quân đứng bên hoảng hốt hét to, Chí Hồi móc khăn tay trong túi ra đưa cho . Chí Hồi hét lên với Khương Cẩm Thánh:

      "Nhóc, có tức giận cũng đừng thế này chứ."

      "Y Giang Yến, con đó có phải bị thần kinh rồi ? Chẳng phải gần như uy hiếp cậu, cậu mới qua lại với nó sao? Phác Tuấn Hỷ, đừng tin lời con điên đó, nếu cậu tin cậu là đồ ngốc. Trước đây cậu làm gì bây giờ cứ làm thế ."

      Thái Dân gào lên với tôi, thực ra tôi nghe Trí và Tiểu Mẫn rồi, có phải bị uy hiếp rồi mới qua lại hay thực ra chẳng còn quan trọng nữa, tôi ghét vì mình bị kẹp giữa Khương Cẩm Thánh và Y Giang Yến. Vân Quân và Chí Hồi dùng khăn tay băng vết thương lại cho , nhưng máu vẫn ngừng chảy, vải nhuốm thành màu đỏ. Khương Cẩm Thánh lẳng lặng cõng tôi lên. Ghét quá, tôi căm ghét bản thân mình bây giờ chỉ biết tuôn nước mắt ngừng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :