1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tôi là tất cả của tên ấy - Lâm Ngân Hỷ(90c-full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 19

      Sao lại đưa tôi? Đây là thứ gì vậy? +_+

      "Gì thế?"

      Bọn đều trả lời mà chỉ cười - -

      "Các bạn làm vậy là sao đó?"

      Tiểu Mẫn và Trí cũng hiểu gì, nhìn bọn . Tặng hoa là rất tốt, nhưng cũng phải chứ?

      Cả ôm hoa ngất ngưởng trong lòng tôi. -_- +++ Chỉ còn lại tên con trai.

      "Đây là hoa mà đội trưởng chúng em tặng cho chị."

      "Đội trưởng? phải là... Khương Cẩm Thánh chứ?"

      "^_^ Hôm nay chị tuyệt quá! Đây là thiệp đội trưởng tặng chị. Đây, gửi chị!~"

      "Đợi ! Sao lại gọi là đội trưởng? Gọi được à?"

      ấu trĩ. -_-

      "Đội trưởng biết chúng em gọi ấy như thế. Đối với chúng em, Cẩm Thánh chính là đội trưởng. Đội trưởng ngoài nghĩa khí ra, chính là con người ấy. Em rất thích đội trưởng của mình. Chị dâu, bye~"

      Bye... Cẩm Thánh bye họ cũng theo à? -_-^

      Tâm trạng vui quá ^^* Tôi nhìn tấm thiệp Cẩm Thánh viết. Ha ha~ nhìn là biết là viết vội vội vàng vàng rồi đây. Xiêu xiêu vẹo vẹo, chỉ mấy chữ ngắn ngủi.

      Hôm nay em tuyệt vời lắm. có chút chuyện, chưa kịp gặp em phải rồi. Nhận hết hoa hồng nhé. Còn nữa, lòng đó.

      Khương Cẩm Thánh, nếu tôi tôi có chút rung động với rồi, có tin ? đấy, tôi... Tại sao bây giờ cứ nghĩ mãi đến thế? Lần đầu tiên tôi nhớ như thế, sao có thể dễ dàng khiến tôi rung động thế nhỉ? Cái tên này!

      Hoạt động kết thúc, tôi và Trí cùng Tiểu Mẫn đến quán bia gần đó để chúc mừng. Tâm trạng tốt rượu cũng vô cùng thơm. Ha ha~

      Uống nhàng rồi tôi về nhà.

      "Về rồi à?"

      "Ừ, sao ngươi về nhà nhanh thế?"

      " về nhà còn về đâu?"

      "Mấy tên nhà ngươi có phải hôm nay bận chuyện gì ?"

      "Có chuyện gì đâu."

      " hả? Vậy chỉ có Khương Cẩm Thánh bận thôi à?"

      "A, ấy hả?"

      "Sao vậy?"

      "Có gì đâu, đại nam nhân mà tặng hoa hồng mất mặt quá rồi chạy luôn. Buồn cười ghê nhỉ?"

      "Á? hả? Tên này..."

      Tôi bị Tuấn ra làm cho giật mình phen. Và còn, cảm thấy Khương Cẩm Thánh dễ thương quá! ^^

      "Woa~ Tuấn Hỷ đặc biệt quá nhỉ!"

      "Tuyệt quá, đúng ? ra Tuấn Hỷ vì chuyện này mà ngày nào cũng phải dậy sớm học. Cẩm Thánh, darling của cậu cố gắng để diễn xuất đến thế, cậu cũng phải biểu lộ gì chứ? Ít nhất cũng phải tặng hoa nhỉ? >_< Tất nhiên rồi, phải tặng thôi! >_< Như thế mới làm cho Tuấn Hỷ càng nghe lời cậu hơn." hổ là quạ đen. -_-;; Tuấn Cẩm Thánh vừa nghe thế là nghiêm túc ngay. Đôi mắt mở to lên. Bên cạnh đó, Thái Dân và Chí Hồi cũng hùa theo bảo tặng , cuối cùng đồng ý. "Phải rồi! Nhất định phải tặng! Chúng ta mau mua hoa !!" Khương Cẩm Thánh túm lấy Thái Dân phấn khích ... "Tớ cần tự tay tặng à?" "Ha ha~ Đương nhiên là do cậu tặng rồi, chẳng lẽ lại là tớ?" "Này! Đại nam nhân mà ôm cả đống hoa thế còn ra thể thống gì !! Tớ cần đâu!" "Ôi ha ha ha ha! Cậu buồn cười đó! Chỉ là tặng hoa thôi mà! Có gì mà xấu hổ đâu!" "Tớ chưa bao giờ tặng hoa cho con cả!!" Lúc câu này Cẩm Thánh vô cùng thẹn thùng. Tuấn nhìn điệu bộ đáng của ta len lén cười đến sắp ngất luôn... Ha ha~ "Vậy... tặng thế nào? Tặng ấy bó hoa à? Tầm thường quá! Có cách nào đặc biệt hơn ?" Lý Vân Quân điên khùng này. -_- "Có rồi! Có rồi !!!" "Cái gì?" "Tìm 50 người tới, mỗi người cầm cành tặng ấy, nhưng cành cuối cùng phải do chính tay darling thân của tớ là cậu tặng!" "Đồ điên!!! Tớ trở thành darling của cậu lúc nào hả???" "Hí hí ~ Cậu hiểu mà. >_< Thế nào? Thế nào??? Chỉ cần là con cảm động ngay cho xem! Nhỉ? Tuấn Hỷ nhìn có vẻ hung dữ đó, nhưng darling của tớ mà xuất đầu lộ diện em nào thoát cho nổi! Ha ha ha~ Thế nào? Cách của tớ hay chứ hả? -O-" "Ha ha~ Lý Vân Quân ~ Í cha~ Hay tuyệt. ^^ Cẩm Thánh, hay đó chứ?" "Nghe có vẻ hay đó. Nhưng mà... tớ phải là người cuối cùng tặng à? Ngượng lắm. Vả lại nếu là tớ tặng ấy chắc thấy thoải mái đâu. Mấy hôm nay ấy quá phiền tớ rồi, nếu ngay tại đó mà vứt hoa của tớ ... Sau này tớ còn mặt mũi nào nữa. được! được! được! A...." "Á! Sắp điên rồi! Đội trưởng chúng ta trước giờ làm việc gì cũng can đảm mà bây giờ lại... A, toát mồ hôi lạnh rồi đây. Thế cậu rốt cuộc muốn thế nào đây??" "Đợi . Để tớ suy nghĩ kỹ xem ..." Cẩm Thánh nghiêm túc suy nghĩ lúc rồi : "Cứ làm theo cách Vân Quân . Nhưng cành hoa cuối cùng để cho Thiết Hựu tặng." "Sao lại là Thiết Hựu?" "Đàn em năm nhất tớ tin tưởng Thiết Hựu nhất. Vậy phải phiền THiết Hựu thôi. Tớ viết tấm thiệp. Thế bây giờ mau mua hoa !" xong là mình hào hứng chạy ngay đến tiệm hoa bên ngoài trường mua 50 đóa hoa hồng và tấm thiệp để viết... kiện thiệp chúc mừng này cũng buồn cười chết được. ^^;; "Đội trưởng! Viết sến sến tí. Tuấn Hỷ tình của , em là đóa hoa!! \'Hôm nay em là tuyệt vời\' thế nào?" "Đồ điên Lý Vân Quân!! Cái gì mà đóa hoa! Cậu điên rồi à??" " ràng là đội trưởng điên có. Sao lại tớ điên. >_< Bình thường chẳng phải rất uy phong sao? ra vốn chỉ là ly nước sôi mà thôi. Đội trưởng, cậu còn có chuyện gì nữa đây?"

      "Mất mặt lắm, tớ dám gặp ấy đâu. Tớ phải trước đây. Các cậu phải tuyệt đối giữ bí mật nghe chưa. Nếu có ai kể cho Tuấn Hỷ nghe, tớ luộc chín tên đó. -_-+"

      "Ha ha ha!! Đau bụng quá mất ~ Tuấn , cứu mạng!!"

      " là quá bất ngờ! ngờ Cẩm Thánh lại..."

      Sau đó ấy gọi điện thoại đàn em Thiết Hựu tìm 50 người đến. Thiết Hựu bị Cẩm Thánh làm cho giật mình hết hồn , 10 phút sau đem 50 người lớp mình đến đông đủ chờ lệnh. Cẩm Thánh liền hạ thánh chỉ cho mỗi người cầm 1 cành hoa đợi tôi xuất tặng cho tôi. ^^;;

      " cũng phải cùng chứ?"

      "? phải về nhà rồi. Phiền cậu vậy! Bye~"

      xong liền làm ra vẻ có chuyện gì xảy ra ^^;; chầm chậm qua trước mặt bọn họ, về nhà.

      "Ha ha~ làm sao đây?? Đau bụng chết mất!! Ối..."

      "Buồn cười quá hả? Tôi cũng cười muốn ngất luôn. Lúc đó Cẩm Thánh quá đáng . Đừng làm Cẩm Thánh đau lòng nữa, qua lại với ấy . Bà đâu để tìm người tốt như ấy chứ. Bà phải hài lòng !"

      "Thú vị !!!"

      Ai mà tin được? Khương Cẩm Thánh vì chuyện tặng hoa cho con thấy mất mặt nên chạy trốn... Còn viện cớ rất chi là xạo nữa chứ. Đúng là tên con trai đáng . Ha ha ^^;;

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 20

      Tôi thừa nhận có chút động lòng với Khương Cẩm Thánh rồi.

      Hôm nay cùng học với Tuấn , lâu rồi cùng với nó. Tôi lên xe buýt chắc chắn được Cẩm Thánh giữ chỗ cho. Ha ha ^^

      "Này, hôm qua bà tuyệt lắm đó."

      Mẹ ơi... tôi có nghe nhầm ? Phác Tuấn khen tôi???

      "Ha ha! à? thank you!"

      "Hôm qua tôi thấy rất mát mặt. Phải giữ phong độ thế nhé."

      "Ừ. Biết rồi. ^O^"

      "Bà đừng ra vẻ thế có được ?"

      "Hừ. -_-"

      " Cẩm Thánh lòng đó, bà biết chứ? Bà đừng giả ngốc nữa, ngoan ngoãn nghe lời ấy ."

      "wushiiiiiiii. Nè, hôm qua Tiểu Mẫn cũng nhảy đẹp lắm, đúng ? Tiểu Mẫn tốt sao? Vừa hiền lành vừa ngoan ngoãn."

      "Rồi sao nữa?"

      "Chẳng có gì, chỉ là rất tốt thôi."

      "Phải, hôm qua tất cả đều tuyệt."

      " chứ? chứ? Đúng vậy mà! Tiểu Mẫn vốn..."

      "Bà nhiều quá! Xe đến rồi kìa."

      Cái tên Phác Tuấn này khiến tôi nhớ đến ca khúc " là tên biết sợ hãi là thứ gì", chính là bài hát đó. Hừ!!

      "Lâu quá rồi bà trả tiền xe buýt cho tôi há. Hôm nay trả nhé!"

      "Ta biết ngay ngươi thế mà. -_-"

      Cho qua , hôm nay tâm trạng tốt, thèm tính toán với nó làm gì. Quả nhiên Khương Cẩm Thánh giữ chỗ cho tôi. Ba người còn lại nhìn tôi cười. Nhưng Vân Quân quả thực điên hết mức rồi. -_-;;;

      "Tuấn Hỷ~ Tuấn Hỷ tình của tớ ~ Hôm qua cậu oách hết chỗ chê! Tớ bị cậu mê hoặc rồi! ^^ Tớ thích cậu quá mất ^^"

      "Tuấn Hỷ, cậu nhảy rất tuyệt. Phong độ lắm. ^^"

      Tuy bọn Thái Dân chuyện với tôi nhưng tập trung của tôi lại hướng về Cẩm Thánh. Tôi đến rồi nhưng lại chẳng câu nào, mặt ra vẻ thờ ơ nhìn thẳng về phía trước. Tên điên này... đúng. ràng mắc cỡ! Ừ, chắc chắn thế rồi.

      Lúc gần đến trường, tôi sực nhớ đến nội dung tấm thiệp hôm qua.

      "Cám ơn hoa của nhé. ^^ Hôm qua có chuyện gì thế?"

      "Ừ."

      "Rốt cuộc là bận chuyện gì hả?"

      Tên này. Lại khổ não nữa rồi. Ha ha. Vui đấy.

      "Ừ ... người bạn... lâu gặp đến chơi..."

      "A ha~ ra là thế! Chơi với bạn vui ?"

      "Ừ, vui lắm. Tuấn Hỷ, đến rồi, xuống xe thôi."

      Tên đáng này. Có gì mà phải mắc cỡ đến thế. Đáng như tôi mà cũng chịu thua luôn. Học cho tốt nhé, nhóc, chị mày đây ~

      "Chào chị!! Hôm qua chị tuyệt lắm!"

      Ha ha, những đứa baby này rốt cuộc biết đến tồn tại của tôi rồi. đường có rất nhiều học sinh đến chào hỏi tôi. Ha ha~ cảm giác tuyệt đó!! Nhưng tôi tuyệt đối kiêu ngạo như Y Giang Yến kia đâu!!

      Lại phải học rồi. Môn quốc ngữ tôi ghét nhất nữa chứ. Buồn quá . Ôi chao ~ Buồn ngủ quá!!

      Tít tít ~ tít tít ~

      [Làm gì thế?]

      Tin nhắn Khương Cẩm Thánh gửi.

      [ lờ đờ.]

      [Ha ha, hổ là Tuấn Hỷ. ngắm em đây nè.]

      Giật mình!! -O-

      [ lời điên khùng gì thế? là người tàng hình à?]

      [ có hình của em, Tuấn đưa cho... đẹp đó.]

      [Này! mang đến ngay cho tôi!]

      [Thế nào? cầm hình của bạn , được à? Tiếp tục lờ đờ ! Bye~]

      là, tên này chỉ chuyện cỏn con mà khiến lòng tôi rối tung rối bời. Hừ... "bạn của tôi"? Ừ, nghe cũng hay đó chứ. Ha ha ^^;; Tôi điên hết mức rồi. -_-+

      Giờ quốc ngữ vô vị cuối cùng cũng kết thúc rồi. Tiết sau là môn Lịch sử tôi thích nhất. Ha ha ha ha!

      "Hôm nay chúng ta học ở ngoài sân tập thể thao!"

      "Woa aaaaa!!!"

      "Các em còn chưa mau ra sân ! ^^"

      "Vâng..."

      hổ là dạy Lịch sử tôi thích nhất! Ha ha! Trí và Tiểu Mẫn phấn khích chạy ra ngoài trước rồi. Đám học sinh nam cố gắng chạy ngoài sân tập... và chúng tôi!!! Ha ha! sân thể thao trở thành lớp của những đóa hoa xinh đẹp, nữ sinh tỏ ra rất vui sướng!

      "A! Cẩm Thánh! Tuấn Hỷ, lớp của Cẩm Thánh hình như học tiết thể dục đó!"

      "Thế hả?"

      Bọn Cẩm Thánh bắt đầu chạy vòng quanh sân tập. Khương Cẩm Thánh và Lý Vân Quân chạy cách uể oải ở sau cùng. Đột nhiên tên Vân Quân phát ra tôi, sau đó thào với Cẩm Thánh. Khương Cẩm Thánh nhìn thấy tôi rồi.

      "Tốt, bắt đầu học thôi. Trước kia vào thời kỳ Cao Lệ..."

      Lúc này... những gì dạy tôi chẳng nghe nổi câu nào. Trong mắt tôi chỉ nhìn thấy Khương Cẩm Thánh chạy thôi.

      "Phác Tuấn Hỷ! em! Phác Tuấn Hỷ! em!"

      Ối... tôi... tôi có nghe nhầm vậy? Mẹ ơi! Giữa thanh thiên bạch nhật thế này! Đám nam sinh lớp Cẩm Thánh đột nhiên toàn bộ đều ngoác họng lên gào. Lý Vân Quân chạy phía cuối cùng quả thực trong trạng thái phấn khích tột độ.

      Đám bệnh thần kinh này! -_-;;

      "Các bạn! Gào to lên chút nữa!! Bắt - đầu!!"

      "Phác Tuấn Hỷ! em! Phác Tuấn Hỷ! em! Phác Tuấn Hỷ! em!"

      "Này! Tuấn Hỷ là người đội trưởng chúng ta quý nhất --- các bạn có biết ?"

      Mặt của tôi thoắt chốc đỏ bừng bừng. Lý Vân Quân... có phải điên rồi ? , hoàn toàn điên loạn rồi. Ai đưa vào bệnh viện nhanh nhanh !! -O-

      "Woa, Tuấn Hỷ! Hoạt động lần đó em nổi tiếng rồi à? Ôi chao, Tuấn Hỷ của chúng ta giỏi quá!"

      Lịch sử hình như cũng cảm thấy thú vị nên cười với bọn điên chạy kia. Trí và Tiểu Mẫn cũng nhìn bọn bằng cặp mắt ngưỡng mộ. A ôi~ Khương Cẩm Thánh tên điên này chịu khuyên bọn , chỉ đứng kia cười ngốc nghếch. đúng, chính cũng gào lên kia kìa. cũng điên rồi á? - -;;

      "Tuổi trẻ đúng là hay . Cứ nhân cơ hội quý giá này mà điên cuồng . Nhưng rốt cuộc là vị đẹp zai nào thích Tuấn Hỷ nhà ta vậy?"

      "Chính là người chạy cuối cùng đó ạ!"

      Mẹ ơi, Trí ! Sao cậu lại thế! Tớ ngại chết đây nè! ^^;;

      " phải cái tên thấp đâu, là cái tên dáng cao cao đó!"

      "Ai? Mẹ ôi, em Khương Cẩm Thánh đó hả?"

      " cũng biết cậu ấy sao?"

      "Đương nhiên ~ Có thầy nào mà biết Cẩm Thánh đâu!"

      Ôi chao! Rốt cuộc làm trò gì mà thầy nào cũng quen biết thế này! -_-+

      "Tuấn Hỷ, phải biết trân trọng đó nhé~ Thằng nhóc Cẩm Thánh này tuy có lúc cũng gây chuyện rắc rối , nhưng chắc chắn là đứa rất tốt. Trước kia có đàn em gia cảnh khó khăn đóng nổi học phí, chính Khương Cẩm Thánh lén làm thêm để trả học phí cho cậu đó, còn cho thêm tiền ăn nữa. Sau đó với cậu đàn em đó là: Tuy bây giờ tôi đóng tiền học phí giúp cậu, nhưng về sau phải do tự cậu kiếm tiền; nếu cậu muốn sinh tồn trong xã hội này cậu phải dựa vào bản thân mình. Cậu học sinh kia khóc và hứa tiếp tục sống tốt. Có phải là đàn rất tốt ? Vậy nên học sinh trường cậu ấy đều rất thích Cẩm Thánh."

      " ơi, vậy à? Cẩm Thánh làm thế sao?"

      "A~ Tiến sĩ của chúng ta ~ Thẩm Trí cũng biết chuyện này à? Thầy ai cũng biết hết."

      Ôi chao!! +_+ Tôi quen Cẩm Thánh lại từ đầu rồi. Tại sao? Tại sao tên ấy lại là người như thế?

      Tôi nhớ lại câu hôm qua của cậu học sinh tặng hoa cho tôi.

      "Đội trưởng biết bọn em gọi ấy như thế! Đối với chúng em, Cẩm Thánh chính là đội trưởng. Đội trưởng ngoài nghĩa khí ra còn có cả chính con người ấy nữa. Em rất thích đội trưởng của bọn em!"

      Cuối cùng tôi cũng hiểu ra rồi. Tại sao bọn họ lại gọi Cẩm Thánh là đội trưởng... còn có nguyên nhân vì sao bọn họ lại thích Cẩm Thánh đến thế!

      Tên này... lại làm lay động lòng tôi lần nữa rồi.

      Cẩm Thánh, tôi muốn hỏi chuyện này. khiến tôi quên được chuyện buồn trước kia ? chuẩn bị sẵn sàng chưa? chắc chắn chuẩn bị xong rồi chứ? Hình như tôi thích rồi...

      Khương Cẩm Thánh... Khương Cẩm Thánh...Khương Cẩm Thánh...Khương Cẩm Thánh...

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21

      Buổi sáng nhìn thấy mặt Cẩm Thánh thấy giống như trước nữa, hôm nay càng làm tôi thấy tim đập dữ dội hơn, cảm giác run rẩy. Hình như tôi bị hớp hồn rồi, đúng, chừng tôi thích trong vô thức mất rồi. Gì thế này, bị trúng rồi sao. Hu. -,.-

      "Nghĩ gì thế?"

      "... Hả? Có nghĩ gì đâu?"

      "Có phải nghĩ đến chuyện trong sáng đó? Có phải, muốn cùng chơi trò hun hun à?"

      "wushiiiiiii~! muốn chết à? -_-+"

      "Ừ, thế nữa. Nhưng cũng đâu cần phải đỏ mặt đâu."

      "Tôi vốn thích đỏ mặt đấy, rồi sao?"

      "Ha ha~"

      Ở cổng trường, Cẩm Thánh gọi tôi lúc đó sắp bước vào trường lại.

      "Tuấn Hỷ."

      "Gì thế?"

      "Nhất định phải nghe đó."

      "Cái này, gì thế?"

      "Đĩa thu cho em. Trong này có lời từ trái tim ."

      "Sao trẻ con thế? -_-?"

      "Ngại quá. ^^ Nghe xong hãy từ từ cảm nhận nhé, biết chưa? Để thu đĩa này phải tốn bao nhiêu công sức đó, ngờ lại khó như thế. Tóm lại em phải nghe đó?! đây!"

      "Hôm nay sao bye nữa?"

      "Bye~"

      Haha~ Cẩm Thánh tặng tôi đĩa CD. Để nghe cho nhanh nội dung đĩa này, tôi chạy gấp vào phòng học. Ai có CDP nhỉ? A, mau lên...

      "Tuấn Hỷ, cậu làm gì thế?"

      "Tiểu Mẫn, cậu có CDP ?"

      "Ừ, có."

      " hả? Ôi, may mà cậu có. Cho tớ mượn nghe với nhé? +_+"

      "Đợi tí..."

      Tôi đặt đĩa CD Cẩm Thánh đưa vào ổ, nhấn play, nhạc vang lên trong tai nghe... Là "Tình cuối cùng" của Triệu Thịnh Mậu. Tôi vô thức chìm đắm vào trong nhạc. Đây là tiếng lòng của Cẩm Thánh sao? Trong lòng ấy tôi có địa vị nào chứ? Có khi nào giống như bạn cũ của ? Hay là... chừng... ai da... biết đâu. Tôi nghĩ tuổi chúng tôi bây giờ chắc có tình cảm sâu sắc đâu.

      "Tình cuối cùng"... chuyện gì thế này, sao tự nhiên muốn khóc quá. Tôi vội giấu mặt vào giữa hai cánh tay. Cám ơn . Em trân trọng món quà tặng này. Nhưng mà... -_-

      hổ là tác phong của tên này. Có phải muốn đùa cho vui với tôi vậy nè? Tôi còn chờ đợi sau bài này là gì đó, ngờ tiếp theo vẫn là "Tình cuối cùng", tiếp nữa cũng vẫn là bài đó... trò gì thế này, nếu mười bài hát đều là "Tình cuối cùng", có người nào tin nổi ?

      Nhưng đúng là thế . Đầu tên này rốt cuộc nhét thứ gì vậy ta? -O- muốn phân tích kỹ càng Khương Cẩm Thánh quá! Muốn biết tên này tóm lại là nghĩ những gì! Cố ý thu đĩa thế này sao? Thế chắc chắn tôi là "tình cuối cùng" của à? Ngốc quá. Ha ha~ hổ là Khương Cẩm Thánh ^_^;

      mở rộng đôi tay đón lấy em. Chỉ cần em quay về bên là được, bảo vệ em, khiến em đau lòng nữa. Chỉ cần em giao tất cả cho là được, cho dù có khó khăn cũng ở bên cạnh em. Bởi vì lý do sống thế gian này chính là em.

      Học xong, tôi nhìn thấy Khương Cẩm Thánh đứng ở cổng trường đợi. Nhìn thấy tôi, Cẩm Thánh liền mỉm cười.

      "Chúng mình hẹn hò nhé."

      " đâu."

      " thôi."

      Tôi đẩy ra bị kéo mất rồi. Miệng của tôi cũng là... sao cứ hễ nhìn thấy tên này là toàn ngược lại thế này. là!!!

      cùng Cẩm Thánh ra Nam Môn, còn thưởng thức rất nhiều món ngon. ta ăn ngon đấy.

      "Ngon ? Ở đây ngon nhất đó."

      " à? Ngon tuyệt. thường đến đây hả?"

      "Ừ. Ông chủ, tính tiền."

      Tính tiền xong chúng tôi bước ra ngoài. Lại dạo bộ đến rất nhiều nơi. Cẩm Thánh luôn nắm chặt tay tôi. ^O^

      "Này, chúng ta chụp hình sticker ?"

      "Chụp hình á?"

      "Ừ."

      " thích chụp hình."

      "Em chụp chụp . nhiều thế làm gì!! -_-++"

      "Ừ ừ, biết rồi. Tuân lệnh. Chụp thôi."

      Tôi kéo tay Cẩm Thánh miễn cưỡng vào nơi chụp hình. Ha ha ~ ^O^

      "Này, đừng có làm mặt xấu nữa. Cười !!"

      " mà. -_-+"

      "Hừ hừ! Sắp chụp rồi, cười nào!"

      " mà!"

      Cách!!

      "Ôi chao! Gì thế này! là bạo tộc hả? Vẻ mặt gì thế này?"

      "Úi trời ~ thích tấm này quá!"

      Cách!

      phải chứ! Tên này lại lấy tấm hình khó coi nhất. Còn tỏ ra đặc biệt vui sướng nữa chứ. Tên kỳ lạ này! Khương Cẩm Thánh móc ví ra, cẩn thận bỏ hình vào trong đó.

      "Tuấn Hỷ, em chụp hình đẹp quá."

      "Ha ha ha ha~"

      "Sao em lại cười thế hả? Cười thục nữ dịu dàng tí. Hihi, thế này nè, hi hi..."

      " thấy em giả thục nữ hợp lắm à?"

      "Ừ~ hợp. Hay thôi đừng giả nữa. Ha ha. Về nhà thôi. đưa em về."

      Cửa nhà. Sao nhanh thế nhỉ??

      "Ngủ ngon nhé."

      "Ừ. cũng thế nha."

      Đột nhiên Khương Cẩm Thánh kéo tôi sắp vào nhà lại, nhìn chằm chằm. Sau đó ôm tôi chặt. muốn làm gì thế này?

      "Sao thế?"

      "Nghe bài hát chưa?"

      "Ừ."

      "Phác Tuấn Hỷ... sau này em gặp phiền phức rồi."

      "Tại sao?"

      "Bị Khương Cẩm Thánh túm chặt rồi. Sau này em đâu được nữa. Biết chưa?"

      "Xì. Thần kinh."

      "Ha ha, vòng tay đủ rộng chứ? Đối với , giữ được em, ôm được em, túm chặt em lại cho chạy thoát là chuyện . Nên em đừng nghĩ đến chuyện gì khác, ngoan ngoãn theo là được rồi."

      "Sao em tin được đây?"

      "Tin , tin vào đôi mắt chỉ nhìn thấy em thôi."

      "Ánh mắt làm người ta nổi da gà phải làm sao?"

      "Ha ha~ Phác Tuấn Hỷ, thích em thế này đó."

      CHỤT!!!

      "A! muốn chết hả? Sao lần nào cũng muốn hôn là hôn? Hả?"

      "Ai bảo em mê người thế kia. đây. Ngủ ngon nhé."

      Tôi biết gì hết. Khương Cẩm Thánh, em... có thể tin ? Hình như có thể quên... có thể quên Dân Hữu... phải, có lẽ tôi quên mất cậu ấy rồi... vì những tháng ngày ở cạnh Cẩm Thánh khiến tôi nghĩ đến Dân Hữu nữa.

      Hình như tôi quên Dân Hữu như thế đấy.

      Dân Hữu... Dân Hữu... Trước khi Dân Hữu xuất , tôi và Cẩm Thánh rất vui vẻ với nhau. Cho đến khi Dân Hữu xuất ...

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 22

      Buổi sáng cùng bọn Tuấn , Cẩm Thánh, Vân Quân, Thái Dân, Chí Hồi học chung. Mấy hôm nay Thái Dân và Phác Na Lệ rất căng thẳng. Chắc là cãi nhau? Có bạn như Phác Na Lệ Thái Dân đúng là quá đáng thương.

      đường tôi thấy bóng người quen thuộc đến bất ngờ. Tôi gặp ở đâu nhỉ? -_- Muốn chạy ngay lên đằng trước liếc xem rốt cuộc là ai quá. Nhưng tôi dám làm thế trước mặt Cẩm Thánh. -_-; Nhưng người mặc đồng phục trường tôi phía trước kia quá giống người...

      Lúc này... Vân Quân hét lên...

      "Ê! Kim Dân Hữu!"

      Khoảnh khắc... Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm. thể nào... chắc chắn thể xảy ra chuyện này. Nhưng mà... nhưng... nam sinh quay lại nhìn chúng tôi đó... quả thực là Kim Dân Hữu. Chính là người mà tôi luôn muốn gặp mặt, ngày đêm mong nhớ... Kim Dân Hữu. Tôi biết phải thế nào đây, phải phản ứng thế nào đây... cứ đứng tại chỗ ngốc nghếch giương mắt nhìn.

      "Phác Tuấn Hỷ, làm gì thế? Sao đầu bà phát nóng thế?"

      "Tuấn ... ra ngươi biết hết..."

      "..."

      Tuấn im lặng, câu nào.

      "Chẳng trách hôm đó ngươi thế."

      "Bà được làm Cẩm Thánh đau lòng. Nếu bà phản bội ấy tôi chắc chắn tha thứ đâu."

      Quá đột ngột. Xúc động đến nỗi hô hấp cũng khó khăn. Ta hiểu. Phác Tuấn . Ta hiểu mà. Nhưng giây phút này sao tim đau thế ? Tim đau quá. Đau đến nỗi thể thở nổi. Bên cạnh tôi có Cẩm Thánh nhưng tim vẫn đau nhói.

      Dân Hữu đứng trước mặt tôi.

      "Tuấn Hỷ...?"

      Dân Hữu hình như cũng cảm thấy kinh ngạc như tôi. Dân Hữu trước mặt tôi, ánh mắt ấm áp thay đổi.... vẫn như trước kia. Vẫn là Dân Hữu năm trước ở bên tôi. Thay đổi chỉ là bên cạnh cậu ấy có tôi, và bên cạnh tôi cũng còn cậu ấy.

      "Dân Hữu..."

      Thời gian hình như ngừng lại. Nhưng Lúc này tôi phải quan tâm đến cảm nhận của Cẩm Thánh. Cẩm Thánh lặng thinh đứng nhìn Dân Hữu, sau đó nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi. Tôi trốn tránh ánh mắt của . Tôi dám nhìn thẳng... tôi dám.

      "Kim Dân Hữu, làm gì thế? Hả? Cậu quen Tuấn Hỷ?"

      Lý Vân Quân hình như tức giận.

      "Lý Vân Quân. Cậu vẫn nhiều chuyện nhỉ?"

      "Cái thằng này cậu vẫn chưa chịu tình hình à~~ Có phải cậu lại muốn học nữa ?"

      "Nhờ phúc các người mà tôi vẫn nghỉ ngơi khỏe. Lần này đến lượt các người rồi."

      Thái Dân bị lời của Dân Hữu chọc tức lên.

      "Cái thằng này cậu muốn chết hả? Bị đình chỉ học là do cậu tự làm, sao cứ đổ lỗi cho bọn tôi? Cậu đúng hổ là tên ngốc hết thuốc chữa."

      Làm sao đây? Tôi có Khương Cẩm Thánh rồi... đột nhiên Dân Hữu kéo tay tôi lúc đó ngẩn ra bước trước. Lúc này có người túm lấy Dân Hữu. Là Tuấn .

      "Kim Dân Hữu, Tuấn Hỷ có bạn trai rồi. Trước mặt bạn trai bà ấy mà dám làm chuyện nhảm nhí này à?"

      "Bạn trai? Ai?"

      " Cẩm Thánh."

      "A~ Khương Cẩm Thánh! Tôi mắc gì phải quan tâm đến ?"

      "Nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn thôi nhé."

      Tuấn đến mức sắp kiềm chế hết nổi rồi. Nhưng Dân Hữu phải là người chỉ có thế mà chịu buông tha tôi.

      "Tuấn Hỷ, thôi."

      "Kim Dân Hữu, có biết tôi ghét lắm ? Tôi quả thực hề thích chút nào. đừng có mà làm tôi tức lên nữa."

      "Phác Tuấn , cậu vẫn ghét tôi thế à?"

      " bỏ Tuấn Hỷ rồi sao còn làm thế này?"

      "Chúng tôi chỉ chút chuyện thôi, được à?"

      "Còn gì nữa? Hai người còn có chuyện gì để ?"

      Họ gì thế? Tôi thể suy nghĩ nổi, chỉ nghe thấy giọng Dân Hữu và Tuấn luẩn quẩn bên tai. Toàn bộ chú ý của tôi đều dồn vào Khương Cẩm Thánh sắc mặt lạnh lùng bước ngang qua tôi. Cẩm Thánh, phải như nghĩ đâu, chỉ như gặp lại người bạn lâu rồi gặp thôi mà. Chỉ thế thôi, đó.

      "Ha ha~"

      " tốt nhất đừng làm càn ở đây. Tôi giết đấy. Phác Tuấn Hỷ, bà trước."

      "..."

      "Tôi trước!"

      Tuấn điên lên quát vào mặt tôi, Dân Hữu lúc này mới buông tôi ra.

      Tôi vào phòng học. biết tại sao lại xảy ra chuyện thế này. Tôi phải làm sao đây? Bây giờ tôi rốt cuộc phải làm sao mới được...

      Chương 23

      ra Dân Hữu cũng chuyển đến Hữu Lâm. Tôi biết... haizzz~ tâm trạng hỗn loạn quá, chịu nổi nữa rồi. Giờ chẳng muốn nghĩ gì nữa, cứ ngồi đờ đẫn ở chỗ của mình. Tôi thấy bất an quá, sắp điên mất rồi.

      "Tuấn Hỷ, bọn mình chuyện chút ."

      Dân Hữu. Trí và Tiểu Mẫn nhìn thấy Dân Hữu liền tỏ vẻ kinh ngạc ngó tôi. Chắc thắc mắc vì sao tôi lại quen Dân Hữu ? Trí , Tiểu Mẫn, đợi chút nữa tớ kể hết mà.

      Tôi và Dân Hữu ra ngoài, ngồi lan can của sân thể dục. Hai đứa chẳng ai chịu mở miệng trước, cứ im lặng như thế đến hơn mười phút. Biết gì đây?

      Cuối cùng vẫn là Dân Hữu lên tiếng phá tan bầu khí trầm mặc.

      "Chuyển trường đến đây hả?"

      "Ừ."

      "Sao vậy?"

      "Bố tớ muốn đến làm ăn ở đây."

      "Ô~ ra thế. Tuấn chuyển đến Công Cao phải ?"

      "Ừ."

      "... vẫn ổn chứ?"

      "Ừ~ rất tốt... còn cậu?"

      "Như cậu thấy đây nè, cậu so với trước càng hoạt bát, xinh đẹp hơn đó."

      "Tớ á?"

      "Ừ. Cậu hoạt bát hơn hẳn rồi. Tớ hiểu cậu mà. Thời gian năm ngắn ngắn, dài cũng chẳng phải dài. cảm thấy cậu vui vẻ hơn trước kia nhiều."

      Từ khi quen Cẩm Thánh tôi mới trở nên vui vẻ thế này đây.

      "... Sao cậu quen với Cẩm Thánh? Chuyển đến đây rồi mới quen hả?"

      "Tuấn quen trước đó rồi. Tớ đến đây xong mới quen ấy."

      "Cậu qua lại với Cẩm Thánh à?"

      "..."

      "Chỉ là Cẩm Thánh thích cậu thôi chứ gì?"

      ", tớ cũng thích ấy."

      Đúng thế. Dân Hữu, chỉ có Cẩm Thánh thích tớ, mà tớ cũng thích ấy. Thích đến nỗi có thể quên được cậu. Xin lỗi... tớ chỉ có thể xin lỗi mà thôi.

      "Ra thế. ... nhưng tại sao cứ phải là Cẩm Thánh."

      "Là sao?"

      "Tớ với Cẩm Thánh là kẻ thù của nhau, kiểu đội trời chung ấy. Cậu có nghe đến Phác Dân Thọ trường Hữu Hàn chưa?"

      "Phác Dân Thọ?"

      "Ừ."

      "Biết. Tớ cũng nghe đồn Hữu Hàn và Đại Lâm quan hệ tốt."

      "Phải. Vô cùng tệ hại. Dân Thọ xin tớ giúp đỡ. Từ hôm ấy bọn tớ là bạn tốt của nhau."

      "..."

      "Chúng ta vẫn là bạn chứ?"
      "..."

      Bạn? Phải, vẫn là bạn. Dân Hữu, cám ơn cậu. Cậu vẫn là Dân Hữu tớ quen, đúng ?

      "Chúng ta là bạn liên quan đến Cẩm Thánh, phải chứ?"

      "Ừ. được rồi, chúng ta vào lớp ."

      "Đúng rồi, Tuấn Hỷ, cậu biết Y Giang Yến chứ?"

      "Y Giang Yến??"

      "Ừ. là bạn của tớ đó."

      Oạch!

      Gì chứ? Sao có thể? Y Giang Yến là bạn Dân Hữu? Chẳng phải ta thích Cẩm Thánh sao? Mà còn khăng khăng lòng thích Cẩm Thánh nữa. Nhưng Dân Hữu lại ta là bạn mình?

      " hả?"

      "Ừ. Mới đến quen nhau, cặp với nhau chưa đầy 2 tuần nữa. Rảnh cùng chơi nhé."

      "ồ... ừ... được thôi."

      Sao lại có chuyện này nhỉ? Y Giang Yến... rốt cuộc muốn làm gì đây?

      chuyện xong với Dân Hữu, tôi quay trở về lớp học. Trí trừng trừng nhìn tôi như tội nhân thiên cổ ấy.

      "Tuấn Hỷ, chuyện gì thế?"

      "Hử?"

      "Ban nãy Thái Dân gọi điện thoại tới, bảo Cẩm Thánh tức điên lên. Còn hỏi có phải cậu ra ngoài với Dân Hữu rồi ?"

      " hả? Rồi cậu cho bọn biết?"

      "Làm gì có. Tớ cậu đến phòng giáo vụ rồi."

      "A~ may quá. Cám ơn cậu, Trí ."

      "Tớ... có thể hỏi chuyện đó được ?"

      "Ừ, chắc các cậu tò mò lắm phải ?"

      Tôi đem hết mọi chuyện kể cho Trí và Tiểu Mẫn nghe, người mà tôi quên được là Dân Hữu... Kim Dân Hữu của Hữu Lâm Thượng Cao này, nhưng đó là chuyện cũ rồi... khó khăn lắm mới quên được cậu ấy để đón nhận Cẩm Thánh... nhưng vẫn thấy rối loạn... v.v... tất cả đều kể hết, cả chuyện tôi thích Cẩm Thánh nữa.

      "Đừng nghĩ ngợi nhiều. Cẩm Thánh bỏ qua thôi."

      " ?"

      "Đương nhiên~ nhưng cậu cũng phải thành thực với cậu ấy hơn nữa. Cậu có quá nhiều chuyện che giấu cậu ấy đó."

      "Ừ, tớ biết. Tớ cũng muốn thành thực mà. Nhưng cứ hễ thấy Cẩm Thánh là lại ngược. Kỳ quá?"

      "Đó là do cậu quá thích Cẩm Thánh thôi. Tớ cũng vậy, tuy thích Tuấn nhưng cứ gặp là được gì. Đứng trước mặt cậu ấy thấy mình bé quá. nên tớ có thể hiểu được tâm trạng cậu. sao cả, cố lên! ^^"

      "Cám ơn cậu."

      "Còn nhớ trước kia tớ từng với cậu trường ta có nam sinh rất được ?"

      "Người đó là... Dân Hữu?"

      "Ừ. ^^"

      "Ra là cậu ấy. Thế các cậu có biết chuyện cậu ta và Y Giang Yến cặp với nhau ?"

      "Cái gieeeeeeeeè??"

      Thấy bọn nó thảng thốt thế chắc biết rồi. Nghe xong, 2 đứa tiếc lời nguyền rủa Y Giang Yến cặp người này còn lưu luyến Cẩm Thánh. Tôi cũng hiểu nổi. có người mình thích mà còn qua lại với kẻ khác? a - -;; Tôi thể chỉ đứng đây. Cơn giận dữ của Cẩm Thánh mới là vấn đề lớn. TOT

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 24

      Hôm nay là lần đầu tiên tôi đợi ở cổng trường, mỗi học sinh Công Cao ngang qua đều len lén liếc trộm tôi cái. Nhóc con, lần đầu thấy nữ sinh xinh đẹp thế này à? Ha ha ^^;;

      Nhưng chuyện Khương Cẩm Thánh giận điên lên quả khiến tôi thấy hơi sợ hãi, tôi chưa nhìn thấy bộ dạng lúc giận bao giờ.

      "Ô? Chị dâu!! ^^"

      ra là nam sinh tặng tôi bông hoa cuối cùng, tên là Thiết Hựu phải.

      "Xin chào bạn!"

      "Ui chao, chị đừng cung kính thế. ^^ Nếu đội trưởng mà nghe thấy chị dâu lễ phép với em thế chắc đập em chết mất."

      "Hô~ Được thôi *^^*"

      " đợi đội trưởng ạ?"

      "Ừ. Tôi chọc ấy tức ấy mà."

      "Thế à? Ra là vậy. Hôm nay em gặp Cẩm Thánh mấy lần, mặt mày ấy hậm hực lắm. Nếu đội trưởng mà tức giận lên kinh khủng lắm!"

      "Ha ha ^^;; Thế hả? phải nổi gai ốc à?"

      "Chắc chắn! Vì kinh khủng mà! Bọn em đều đội trưởng tức giận khiến người ta sợ đến *** tè í !! Vì quá căng thẳng mà! Ha ha. "

      "Haha. Thế à, kinh khủng như thế, tôi vẫn chưa thấy bao giờ."

      "Chị dâu à. ^^ Vậy em trước nhé. Chị mau làm cho ấy nguôi giận , như thế ngày mai mới dám cười chào hỏi ấy được."

      "Ừ, được rồi. Cậu cứ yên tâm. *^^*"

      Càng nhìn Thiết Hựu càng cảm thấy thiết, cậu ta đúng là thằng nhóc vừa hiền lành vừa đơn thuần. Có thể là ngây thơ đáng chứ? Hì hì ^^;;

      A, Cẩm Thánh ra rồi! +_+ ấy cùng với những người khác. Nhóc Tuấn thấy tôi đứng đợi Cẩm Thánh tỏ vẻ rất hài lòng nhìn tôi. Bệnh . -_-^

      "Cẩm Thánh, vợ của cậu đến tìm cậu kìa. >O< Kiệu hoa đâu? >O< Tớ muốn ngồi kiệu hoa về nhà."

      Lý Vân Quân đồ điên! Đúng là điên rồi. -_-^

      "Này, các bạn trước . Cẩm Thánh với tớ."

      "Vậy cho tớ mượn kiệu hoa lúc cậu đến đây ."

      Thượng đế ơi. -_- Xin hãy ban cho con sức chịu đựng vô hạn ! Con chưa muốn kết thúc quá sớm cuộc đời tươi đẹp mà chưa được bao nhiêu chặng đường đâu!!
      "Xì, cái thằng này!! Sao cứ lải nhải mãi thế. Chúng ta biến thôi, Tuấn Hỷ, cố lên nhé ~ Tạm biệt!"

      Cám ơn cậu nhiều lắm, THái Dân. Lý Vân Quân đáng ghét cuối cùng chuồn rồi, chỉ còn lại tôi và Khương Cẩm Thánh. chẳng chằng rằng, cả hai cứ thế ngồi im chiếc ghế dài.

      Học sinh và thầy đều về hết, trời cũng chạng vạng. Tên này xem ra rất buồn bã, bắt đầu hút thuốc.

      "... đừng hiểu lầm."

      Tôi vất vả ra câu này.

      " hiểu lầm."

      " à? Sao còn giận làm gì?"

      " giận."

      " xạo, bây giờ rành rành là giận."

      " có."

      "Dân Hữu chỉ là bạn trai trước kia của em thôi. Hồi đó em quên được cậu ta... nhưng bây giờ quên rồi. Quả nghĩ cậu ta... ối!!!"

      Nụ hôn thứ hai với Cẩm Thánh. như lần trước, lần này tôi phản ứng lại. Tuy trời rất lạnh, nhưng vòng tay Cẩm Thánh lại ấm áp cực độ, ấm áp đến nỗi muốn xa rời, nên tôi cũng ôm chặt hơn.

      ", muốn người khác nắm tay em."

      "Đó là..."

      "Em nhất định được lay động."

      " đâu. Chắc chắn mà. đừng nghĩ lung tung."

      "Nếu trong tim em bắt đầu có đừng thêm bất kỳ người nào khác."

      "... vâng."

      Lần đầu tiên chúng tôi nghiêm túc trò chuyện với nhau. Cả hai đều ai chính thức quen nhau, nhưng giống như hai đứa ở bên nhau là điều tất yếu vậy, rất tự nhiên. Bây giờ là như thế đó. Tôi thích ấy quá. Và tôi cam tâm tình nguyện trở thành người của .

      Chương 25

      đến ngày thứ 7 thích của tôi rồi. ^^ Tên điên Khương Cẩm Thánh này. -_- Hôm nay vốn tôi định chơi với , ngờ lại từ chối bảo mình có hẹn rồi. Tuấn hình như cũng cùng hay sao ấy. Chưa đến 5 giờ rồi. Tức ! >_< Tôi quyết định hẹn Trí và Tiểu Mẫn chơi. Chống mắt lên mà xem nhé! Bọn tôi chơi vui hơn các người cho biết! Hừ!!

      Ba đứa chúng tôi hẹn 7 giờ gặp nhau ở đường Nhân Tế. Mặc gì đây ta? Ừ. -_-a lục tung cả tủ quần áo hồi lâu, cuối cùng chọn chiếc váy màu tím nhạt.

      "Ha ha~"

      Tôi soi mình trong gương. Hà hà, hôm nay nhìn có vẻ đẹp hơn trước nhiều! Ha ha ha. ^O^

      Chuẩn bị xong xuôi rồi tôi vội nhào đến chỗ hẹn. đường tôi nhìn thấy Dân Hữu và Y Giang Yến. Xem ra bọn họ cặp với nhau . Tôi quyết định mặc kệ. Tôi có Cẩm Thánh rồi, Dân Hữu chỉ là bạn thôi. *^^*

      "Tuấn Hỷ!"

      "A~ Tiểu Mẫn!! Woa, Tiểu Mẫn cậu hôm nay đẹp quá!"

      "Ôi trời~ đẹp hơn mình mà còn nữa chứ!"

      "Ha ha~ Hôm nay chúng ta vui vẻ hết mình nhé~"

      "Đương nhiên rồi. Mà sao Trí vẫn chưa đến nhỉ?"

      Tiểu Mẫn hôm nay mặc chiếc váy ngắn màu đen, quả rất xinh đẹp.

      "Thẩm Trí !"

      "A~ Các cậu là... sao hôm nay mặc đẹp thế hả? Phác Tuấn Hỷ!! mình nổi bật thế kia! Phiền phức quá, nhiều người cứ bu đến làm thế nào?"

      "Ngốc!!"

      Chúng tôi chọn quán ăn gần đó. Bộ dạng Trí mở nắp bia là điệu nghệ. -_-

      Tôi giỏi uống lắm nên chỉ uống tí, nhưng Tiểu Mẫn và Trí uống rất khá, giống như coi rượu là nước lọc í.

      "Mấy hôm nay tớ và Tuấn liên lạc với nhau!"

      "Oái~ hả??"

      ". Nhưng Tuấn có vẻ hờ hững lắm. Chỉ là tớ luôn chủ động liên lạc thôi. ^^"

      "Thế à."

      "Tớ phải liên lạc trước, cậu ấy mới trả lời. Như thế tớ cũng thấy đủ rồi. Nghe đồn hôm nay Tuấn uống rượu với các đàn ."

      "Vậy hả? Thế Khương Cẩm Thánh chắc chắn cũng chung rồi. -_-+"

      " ấy chứ. Mấy hôm nay Thái Dân buồn phiền nhiều lắm."

      Trí vừa nghe Tiểu Mẫn thế trở nên xúc động dữ dội. Có phải quá khích quá rồi . -_-;;

      "Cậu ấy bị sao vậy?"

      "Hình như cãi nhau to với Na Lệ. Nghe Na Lệ thường qua lại với người khác."

      "Con **************!!"

      Trí phẫn nộ ****. Na Lệ chân đạp hai thuyền... đúng, là N thuyền mới phải, chẳng trách bạn hiền chúng tôi giận dữ thế.

      "Sao mấy hôm nay Phác Na Lệ với Y Giang Yến yên tĩnh thế?"

      "Từ sau hoạt động lần đó là im tiếng luôn, phá bĩnh nữa, chắc quê rồi."

      "Thế à?"

      "Chắc chắn. Chẳng phải mấy hôm nay dám xuất trước mặt cậu à? Nhìn thấy thế là đủ biết rồi. Nhưng cái con Phác Na Lệ bị điên hay sao thế? Thái Dân là người mà nó muốn đùa bỡn là đùa chắc? là!! Thái Dân luôn nhịn nó, nó được nước nghĩ mình là ai chứ?"

      Trí hình như ghét cay ghét đắng Na Lệ. Tôi tuy cũng thích ta, nhưng tôi càng ghét Y Giang Yến hơn. Chẳng bao lâu sau, bàn bày đầy N chai rượu rỗng. Đa số do Trí và Tiểu Mẫn uống.

      Đột nhiên Tiểu Mẫn la to. -_-;;

      "Muốn gặp Tuấn bây giờ quá."

      "Hờ hờ, cậu vẫn thích nó à? Nhưng biết sao đây? Tớ giúp gì được cho cậu... tớ cũng muốn cố gắng..."

      "Tuấn Hỷ, tớ hiểu mà. Giờ tớ dần dần hiểu Tuấn hơn rồi, Tuấn vô tình quá. Có lúc gửi tin nhắn đại loại như tớ giờ mệt mỏi v.v..., tớ còn tưởng cậu ấy đừng để bị bệnh nhé... uống thuốc rồi nghỉ ngơi ... này nọ, nhưng Tuấn lần nào cũng tôi phải ngủ rồi, ngủ ngon nhé, hoặc ngày mai gặp v.v.."

      " phải, Tuấn trước giờ chưa hề những câu quan tâm người khác, thấy chối tai, nên mới thế. Trước kia sống ở Nhân Xuyên càng quá đáng hơn. Con mà ngồi bên cạnh cũng nổi giận. Trước kia nó ghét con lắm. Nhưng đến đây rồi thay đổi nhiều lắm đó. Cậu cứ đợi thêm !"

      "Ừ, Tiểu Mẫn. Cậu cứ chờ xem sao!!"

      "Trí , cậu có người cậu thích chưa?"

      Trước kia muốn hỏi rồi. Tò mò quá. -_-

      "Tớ?"

      "Ừ. *^^*"

      È~ rốt cuộc là ai đây? mau !!!

      "... có."

      Lúc có, thấy Trí có vẻ rất đau khổ. Tại sao kia chứ?

      Chúng tôi ngồi trong quán uống đến hơn 10 giờ rồi ra ngoài, tiếp tục hướng đến mục tiêu sau đó - karaoke!! Chúng tôi nhảy nhót hát hò như điên. Trí uống rượu rồi có phải càng nhảy giỏi hơn? Nhảy càng đẹp hơn ? Hờ hờ~^^*

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :