1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tôi là tất cả của tên ấy - Lâm Ngân Hỷ(90c-full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12

      Bắt đầu từ chiều hôm đó, tôi luyện vũ đạo mà lúc bình thường chẳng bao giờ nghĩ đến. Chuyện này phải giữ bí mật, thể cho người khác biết - -^ Trí nhìn thế thôi mà nhảy rất đẹp. Cùng là nữ sinh như nhau mà tôi cũng cảm thấy rất mê hoặc. ngờ nhảy nhót cũng mệt quá. Mệt chết , huhu TT TT

      "Tuấn Hỷ, eo phải nghiêng chút nữa!"

      "Như vậy hả?"

      "Ừ! *^^* Tuấn Hỷ, cậu tuyệt quá!!"

      Bài nhảy của chúng tôi là "Money" của WAX. Trí nhảy đúng là đẳng cấp cao , eo lưng mềm mại cong uốn đến khiến tôi và Tiểu Mẫn ngẩn ngơ. Phần hot nhất của nhạc còn có thêm tiếng đàn guitar, tôi cảm thấy rất hay. Ba đứa chúng tôi cứ liên tục nhảy bài "Money" trong 3 tiếng đồng hồ liền, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển. Cố gắng đủ chưa nhỉ?

      "Hu ~ năm ngoái cũng vậy à?"

      "Đương nhiên rồi ~"

      "Lúc đó Trí phải chuyện đùa ~ nhân khí cao ngất trời! ^^ Trí còn được các đàn năm 3 hâm mộ lắm đó!"

      "Thế hả?"

      "Nhưng tớ cảm thấy lần này Tuấn Hỷ làm cả trường bùng nổ, phải , Tiểu Mẫn?"
      "Tớ cũng thấy vậy! chừng còn có thể tham gia lễ Nữ THần nữa!"

      "A, đúng rồi! Còn có lễ Nữ Thần! là...! chừng được chọn đó!"

      "Lễ Nữ thần là gì?"

      "Hihi ^^ Lễ Nữ thần chính là ~ chọn nữ thần ưu tú nhất trong trường chúng ta, là đặc quyền của trường ta thôi đó. Trong 10 người được chọn, chỉ được làm Nữ thần. Tuyệt chứ? A ha ha ha... ^O^ Tớ cũng từng tham gia nhưng bị gạt bỏ. WU~ tức chết . Lễ Nữ thần 80% là do học sinh tiến cử, bình chọn xong nữ thần được chọn! Cậu có biết năm ngoái là ai ?"

      "Ai?"

      "Chính là con Y Giang Yến đó! Từ sau khi được chọn là Nữ thần kiêu căng hết biết! A, đúng là nha đầu khiến người ta cực kỳ căm ghét. Nó còn tưởng mình hoàn mỹ lắm kia đấy!"

      "Y Giang Yến..."

      "Trở thành Nữ thần rồi còn có điểm cực kỳ tốt nữa. Đó là có thể mặc váy dâu cùng với đẹp trai diễu hành nữa. Tuy muốn thừa nhận nhưng quả năm ngoái Y Giang Yến rất xinh đẹp, mặc váy dâu màu trắng muốt, đầu đội vương miện. Thực rất đẹp đó."

      "Vậy hả, nghe có vẻ rất thú vị nhỉ."

      " hả? hả? Thú vị chứ? Năm nay cũng rất mong đợi đó..."

      Tôi rất tò mò với lễ Nữ thần này. Chẳng trách thầy suốt ngày Giang Yến, Giang Yến. Thú vị . Ha ha ha ~ Váy dâu ... còn có zai đẹp... Ha ha ha ~ vui !!! chàng trai nào đó giống Dân Hữu ? Ha ha~

      "Tuấn Hỷ, hôm nay vất vả rồi! Ngày mai nhớ đừng quên luyện tập nhé!"

      "Phải rồi, Trí , ngày mai nhà tớ có chút chuyện, phải về sớm."

      "Sao thế?"

      "Hôm sau là ngày khai trương cửa hàng mà. Mấy ngày nay phải dọn dẹp hàng hóa rất mệt. Bố ngày mai thứ 7 chắc chắn rất bận, bảo tớ đến giúp."

      "A, ra thế. Vậy bọn tớ cũng đến giúp nhé."

      "Ừ, Tuấn Hỷ. Tớ và Trí cũng đến giúp nha?"

      " hả? Được đó? chừng khuya lắm mới xong đó! *^^*"

      "Cái con này! Thứ 7 có sao đâu. Đừng lo! Nếu muộn quá cho bọn tớ chỗ ngủ là được mà ^^"

      "Ha ha, được mà. Cám ơn nhé ^^ Vậy tớ về trước đây. Mai gặp nha."

      Hôm sau là ngày khai trương cửa hàng của bố. Bố chắc rất ổn. Hy vọng làm ăn tốt đẹp. Nghe phát n tờ rơi... làm ăn chắc chắn tốt ^^

      "Ê, Phác Tuấn Hỷ."

      "Phác Tuấn , sao ngươi lại ở đây?"

      "Mấy ngày nay bà làm gì thế? Muộn thế mới về nhà?"

      "Có làm gì đâu... chút chuyện thôi..."

      "Bà về muộn quá nên bố tôi ra đón đây này."

      "A... à? Ngại quá ^^"

      "Cái bà này có chuyện gì thế hả? Nhìn tôi xem, về nhà từ lâu rồi."

      "Xì. Mấy hôm nay chơi với Cẩm Thánh nữa à?"

      "Còn nữa, mấy ngày nay có chuyện gì? Sáng sớm học? Có chút tiền xe buýt thôi mà ghê gớm vậy sao?"

      "-_- Có chút chuyện nên..."

      "Rốt cuộc bà có chuyện gì?"

      "AShi! Ngươi cần biết!"

      "Bà cùng tôi , hại tôi phải trả tiền xe buýt!"

      "Ngươi... ai da ~ Huyết áp của tôi!!!"

      Lần nào chuyện với tên này cũng khiến tôi tức điên lên. Tên chết bầm này!!! Tôi nhất định phải luyện tập chăm chỉ để ngày biểu diễn cho trợn mắt lên mà ngắm! Đợi mà xem! Hứ!!!

      "Này, Cẩm Thánh tìm bà đó!"

      "Làm gì?"

      "Bà có thể qua lại với Cẩm Thánh mà!"

      "Cái gì?"

      "Tôi nhận Cẩm Thánh rồi. người rất tốt, bà gặp ấy ."

      " là, gà mái!"

      "Bà có tốt đẹp gì."

      "wuxiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!"

      Phác Tuấn nhận Khương Cẩm Thánh... Cẩm Thánh à...

      Giật mình! -_- Tuấn làm gì mà trừng mắt với tôi? Tôi có làm gì sai đâu, sao lại có cảm giác bị điểm trúng huyệt vậy nè -_-

      "Chắc bà ... còn thích Kim Dân Hữu đó chứ?"

      " gì vậy?"

      "Cho dù xảy ra chuyện gì, kể cả gặp ta cũng được đối xử tốt với đó!"
      "Gì thế? Sao ta lại gặp Dân Hữu được chứ?"

      "Tôi chỉ giả dụ thế thôi. Bà đừng có để cái tên đó... làm lay động nữa. Nếu bà còn ngu ngốc qua lại với , tôi giết chết đó."

      "Dân Hữu chuyển trường rồi, sao ta gặp lại được. Ngươi bị trúng gió à?"

      Thằng điên này... người ta buồn lắm rồi... còn ở đó mà thổi gió vào lửa à? an ủi tôi thôi , còn giết chết nữa... đồ điên. Đồ điên TT TT

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13

      Vừa tan học, Trí , Tiểu Mẫn và tôi cùng về nhà tôi.

      Nếu làm việc mà mặc váy tiện cho lắm, nên tôi đưa quần áo của mình cho bọn họ mặc.

      "Bố ơi, con về rồi đây!"

      "Thế à, con tôi về rồi hả?"

      "Bố, đây là bạn của con. ^^"

      "Chào chú ạ."

      "Tốt, đến giúp chú đó hả? Cám ơn các cháu nhiều lắm. Nhìn hai đứa xinh đẹp thế kia, có thể làm tiếp thị ?"

      "Tất nhiên ạ ~ Chú cứ giao cho tụi cháu. ^^ A, còn nữa, bạn ấy là Tiểu Mẫn, rất biết làm tiếp thị."

      "A, à? Í cha ~ Bạn của Tuấn Hỷ nhà ta vừa xinh đẹp vừa tốt bụng !!"

      "Hihi *^^*"

      "Cháu tên gì?"

      "Cháu là Thẩm Trí ."

      "Trí ? bé này dễ thương quá."

      Trí ... đúng là hổ là Trí , giao tiếp với ai cũng tốt cả... Đúng là đứa thần kỳ. thực là giao tiếp với mọi người là điều dễ dàng, tôi vẫn phải học nó điểm này. - -^

      Chúng tôi rất nghiêm túc bày biện hàng hóa. Sao mà nhiều thế này? Tuấn sao vẫn chưa đến? Đúng là điên . A! Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, xem ra cũng chỉ làm tiểu nhân như Tào Tháo thôi. -_-;; Mẹ ơi! Chẳng những chỉ có mà còn có những nhân vật ngờ đến nữa. Lý Vân Quân, Hy Thái Dân, Mẫn Chí Hồi, còn cả Khương Cẩm Thánh. Bọn đều đến giúp đỡ sao?

      "Bố, con về rồi đây."

      "A, chàng đẹp trai nhà ta về rồi à?"

      "Mẹ đâu rồi?"

      "Có chút chuyện ra ngoài rồi. Bạn Tuấn đây à?"

      "Là đàn cả đó."

      "A, hả? Mấy đứa này đều tuyệt cả. Ha ha ha~"

      "Chào chú!"

      "Bố, chào bố ^^"

      Đúng là quạ đen. ta nhìn thấy bố lúc nào mà mới nhìn gọi bố rồi? Hừ hừ... Khương Cẩm Thánh, lâu rồi gặp!

      "Asha! Đến đây cả rồi sao? Ha ha ha~"

      "Vui đến thế cơ à? Trí ?"

      "Ừ~ Vui quá! ASha!"

      "Trí , có phải người cậu thích là trong số bọn họ ?"

      Tiểu Mẫn lợi hại , câu trúng phóc.

      ", phải! Tuyệt đối phải mà!"

      "Biết mà, chúng ta đừng nên dối nhau, có gì cùng chia sẻ . Trí hình như có vẻ hơi hoảng hốt rồi, Tuấn Hỷ, phải ?"

      "Đúng là như thế. Ha ha!"

      "Tớ phải mà... ôi - -;;"

      Là Cẩm Thánh à? Hình như phải, mà hình như phải... Ha ha... tò mò !
      "Tuấn Hỷ, vẫn ổn chứ? Mấy ngày nay sao thấy em đâu hết?"

      "Tôi bận."

      " đến đây chỉ để thăm em thôi đó."

      "Xì. làm việc ."

      "Có phải là cố gắng làm việc em hun ?"

      "Ọe ọe. Rác rưởi."

      "Ha ha!!"

      Khương Cẩm Thánh lời điên khùng đúng là đẳng cấp cao. Cẩm Thánh vừa cởi áo khoác ra là di chuyển mấy cái tivi với bọn con trai luôn. Cố gắng tốt hơn tôi nghĩ. Đồ nặng thế mà dễ dàng nhấc bổng lên. I cha ~ Tôi bắt đầu nhìn với con mắt khác rồi. Khương Cẩm Thánh +_+

      "Í cha~ Cái tivi này tuyệt ! Hu ra..."

      Lý Vân Quân... tên này làm việc mà ở đó léo nhéo gì đây? Tên này đến đây chơi à? Tôi rồi mà! Tên này mà giúp được gì! Chỉ có Cẩm Thánh, Thái Dân, Chí Hồi là chăm chỉ làm. À , có cả Phác Tuấn .

      "A~ nóng quá..."

      Cẩm Thánh nóng đến nỗi cởi cả áo ra luôn. Tên này. -_- Ừ... nhìn thế này thấy thân hình cũng rất tuyệt.

      "Tuấn Hỷ."

      "A. Mẹ về rồi..."

      "Bạn bè đến giúp đó hả? Ôi bọn trẻ đáng quá! ^^ Tuấn Hỷ, cậu bé cao cao, đẹp trai bên đó... là bạn của Tuấn hả?"

      "Ai kia?"

      "Chính là cậu ta đó~"

      "Khương Cẩm Thánh?"

      "A! Cậu ta tên Khương Cẩm Thánh à?"

      " phải bạn đâu. Bọn đều là đàn , hơn Tuấn 1 tuổi."

      "A, hả? Tuấn nhà ta ghê gớm , toàn chơi với các đàn . Ha ha~"

      "Thế đấy, ghê gớm..."

      "Nhưng cái cậu Cẩm Thánh đó đúng là đẹp trai quá nhỉ?"

      "Có gì mà đẹp trai đâu?"

      "Mẹ ơi, mắt con bị gì rồi à? Con xem cậu ta kìa, người mẫu nhìn thấy cũng thở dài ghen tị đó. Con làm bạn cậu ta , hợp lắm đó ~"

      "Mẹ! Mẹ gì vậy?"

      " đó, Tuấn Hỷ. Mẹ con nhìn người chuẩn lắm. Ừ. Con và cậu ta đúng là trời sinh cặp đó~"

      "Được rồi. Đừng những câu thế nữa. Mẹ, bạn con hôm nay đến giúp muốn ngủ nhà ta đêm."

      "Được thôi."

      Mẹ giống y như con nít, vẫn là phụ nữ, thấy con trai nhiều tí là vui sướng rệt. - -;; Mẹ đứng bên cạnh Cẩm Thánh làm gì vậy - -^ Ai đến ngăn mẹ tôi lại ... chẳng có ai cả!
      Còn có chuyện rất quái... nhìn thấy bộ dạng Cẩm Thánh chăm chỉ làm việc thế, cũng thấy có chút xíu đẹp trai. Chỉ là hôm nay... mới thấy ta đẹp trai chút xíu vậy thôi mà.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14

      biết bao nhiêu tiếng đồng hồ trôi qua, thấy sắp xếp được kha khá rồi. Nhưng nhìn lại thấy vẫn còn n hộp thùng vẫn đợi mình.

      "Được rồi."

      "Tuấn Hỷ, coi chừng rớt xuống đó."

      "Ừ. Đưa cho tớ ."

      "Đây..."

      Vừa nhận lấy chiếc thùng Tiểu Mẫn đưa... chân tôi vô tình đạp vào khoảng .

      "A... a...!!"

      "Tuấn Hỷ!!"

      Tôi hoảng cả hồn. Tưởng mình phải thân mật với cái sàn nhà rồi chứ. Cảm ơn trời cảm ơn đất! Có người cứu tôi rồi!!

      " sao chứ?"

      "A! đến đây khi nào thế?"

      "Sao em bất cẩn dữ vậy?"

      "Sao?"

      " đứng đằng sau thấy em cứ nghiêng nghiêng ngả ngả, liền bước đến xem chừng... ngờ lại ngã ."

      "Được rồi. Bỏ tay ra ."

      "Ha ha~"

      "Sau này đừng cười nhiều thế nữa."

      "Tại sao?"

      " cứ cười là tôi thấy nổi da gà dựng gai ốc."

      "Tuấn Hỷ!"

      Thấy tôi năng có vẻ bất cần, Tiểu Mẫn vội đến khuyên giải. Nhưng tôi quả thực rất ghét Khương Cẩm Thánh cứ cười hihi. Có phải vì mắt hai mí ? - -^

      "Rất ghét hả?"

      "Ừ."

      "Chẳng sao cả. Sau này thích thôi mà."

      "Lại điên khùng."

      "Ha ha. Sau đợt này em tin lời điên khùng thôi."

      A... tên này còn muốn lải nhải tới bao giờ nữa đây? Chẳng nhượng bộ tôi lần nào, hổ là dạng cùng giuộc với Phác Tuấn .

      "Tuấn Hỷ."

      "Dạ?"

      "Làm xong việc, bố và mẹ phải tắm hơi ~ Bố mệt quá rồi, phải thư giãn, nghỉ ngơi tí, bố thấy chắc ngày mai mới về được. Hi hi~"

      "Ôi ~ hưởng thụ nhé ~"

      "Mẹ lo bữa tối xong rồi, làm xong về ăn nhé, biết chưa?"

      "Dạ biết rồi."

      "Phải rồi, Tuấn bạn nó cũng ở lại nhà ngủ đêm đấy."

      "Cái gì?"

      "Hình như phải bàn bạc gì đó... các con chơi vui nhé... nhưng chớ có cãi nhau đấy!"

      "Ê, Phác Tuấn , đến đây."

      "Bà đến đây!"

      Wuxiiiiii... tên chết bầm này. tuyệt đối chẳng biết ngoan ngoãn nghe lời là gì. Chẳng còn cách nào khác, tôi phải di chuyển vậy.

      "Này! Mấy người cũng muốn ngủ lại nhà mình à?"

      "Ừ."

      "Tại sao?"

      "Cần bàn bạc số chuyện."

      "Thứ 2 cũng bàn bạc được mà. Hôm nay Trí và Tiểu Mẫn cũng muốn ngủ lại nhà ta..."

      "Ngủ ngủ . Liên quan gì đến tôi nào?"

      " được."

      "Bà đừng mấy lời nhảm nhí nữa."

      "Wuxiiiiiiiiiiiiiiii!!! Cái thằng này!!! Ngươi muốn chết hả?"

      "Bạn Bà ngủ phòng bà, bạn tôi ngủ phòng tôi, được hả? Phòng mình còn lớn hơn phòng người khác còn lải nhải lắm mồm!"

      "Hừ! Tùy ngươi đấy!"

      là... chuyện gì cũng muốn làm là làm. Sao lại có loại người thế nhỉ!! Sao mẹ lại có thể sinh ra đứa quái như thế?? Nhìn Bố Mẹ có vẻ thể sinh ra loại người thế được. Chắc chắn là lúc Mẹ mang bầu nó xem quá nhiều phim bạo lực rồi. Chắc chắn thế. Chẳng trách tên đó đáng ghét như thế. A aaaaa!!!
      Đến 12 giờ đêm mới làm xong việc. Vừa đóng cửa hàng là bố mẹ luôn. Tôi cố gắng di chuyển thân thể mệt nhoài của mình theo đám bạn về nhà. Sao họ thấy mệt nhỉ? Xương Sườn làm gì thấy mệt cũng là bình thường - -^ Nhưng những người khác cũng chẳng thấy có vẻ gì là mệt mỏi cả... ghê gớm !

      "Ui cha! Hôm nay chẳng phải là có thể ngủ cùng với Tuấn Hỷ à?"

      Con quạ đen chết thối Vân Quân... đúng là phải đập bẹp mỏ mới được.

      "Tuấn Hỷ, hôm nay vui ghê nhỉ. Hi hi."

      "Trí , vui à? - -^"

      "Ừ! Quá vui luôn ấy chứ!"

      "Cậu nên thế chứ nhỉ! Ha ha ha ^^"

      "Cái gì?"

      " có gì. ^^;;"

      Tôi thấy Trí chắc chắn thích môt ai đó trong đám bọn họ rồi. Hình như là Khương Cẩm Thánh hoặc Mẫn Chí Hồi. Tiểu Mẫn từ nãy tới giờ chẳng biết nghĩ gì mà nghĩ đến xuất thần.

      Tôi thấy họ đều đói cả nên về nhà liền chuẩn bị ngay bữa tối. Cái đám như quỷ chết đói này... lời nào mà vục đầu vào ăn luôn. Quả thực câu nào. Tôi thấy bọn đều thở, àh , mà là quên cả thở, ăn nhanh cực kỳ. Bọn tôi ăn muỗng bọn ba muỗng. Giật mình!!! -O-

      "Mọi người, còn muốn ăn thêm gì nữa ?"

      Lại gì! Nhưng bọn nhìn tôi bằng ánh mắt mãnh liệt. Lợi hại quá! Tôi vừa hoảng vừa tức cười, vội vã lấy thêm đồ ăn cho bọn . Đúng là buồn cười!!!

      "Ha ha... các bạn mấy tháng ăn cơm rồi?"

      "Phải đó. Y như quỷ đói đầu thai ấy."

      "Hà hà~"

      Ba đứa con chúng tôi nhìn bọn bằng ánh mắt ngạc nhiên lẫn ngưỡng mộ. Ăn ngon đấy!

      "Í da~ Ăn ngon đấy >_< Bây giờ bụng biểu tình rồi. >_< A ôi..."

      Cái tên này sao chẳng câu nào được bình thường thế nhỉ? -_-;; cái tên như con quạ đen! Quạ đen Lý Vân Quân!

      "No quá thôi! Tuấn , mẹ của cậu tài nghệ đúng là thần kỳ!"

      " đó!"

      "Đúng là mộng ảo! Tớ phải đến đây ăn thường xuyên mới được."

      Nếu Thái Dân mà đến nhà tôi thường xuyên -_- gạo nhà chúng tôi chắc giữ được tới tuần. Phải ngăn lại mới được!! -O-

      "Tuấn Hỷ, về phòng nghỉ . Ở đây để bọn mình dọn dẹp cho."

      Ối, Mẫn Chí Hồi có phải quá quan tâm rồi ? T_T Chí Hồi xắn tay áo lên bắt đầu rửa chén rồi. Hôm nay chuyển bao nhiêu đồ nặng thế, chắc chắn là rất mệt.

      "Đừng, để tớ dọn dẹp."

      "Em vào phòng . Để bọn dọn dẹp đây cho. và Chí Hồi rất biết dọn dẹp đấy nhé."

      Tên Khương Cẩm Thánh này cũng bắt đầu động thủ. Ha ha, hiểu chuyện thế cơ à ^^*

      " sao đâu mà..."

      "Nhìn mọi người cũng có vẻ mệt mỏi lắm rồi. Vào phòng nghỉ ngơi ."

      "Vậy cũng được~ Cám ơn nhé *^^*"

      Ba người chúng tôi rúc vào phòng tôi. Tiểu Mẫn vẫn như nghĩ chuyện gì đó. Rốt cuộc là nghĩ gì nhỉ?

      "Ba đứa mình cùng tắm ~"

      "Á?"

      "Ôi~ Vui mà~"

      "Ha ha~ Tắm hả?"

      "Mau lên mau lên! Tiểu Mẫn~"

      "..."

      "Hàn Mẫn!"

      "Hở?"

      "Cái con này... nghĩ gì thế hả?"

      Mặt Tiểu Mẫn thoắt nhiên đỏ bừng. Đúng là kỳ quặc . Nghĩ gì thế nhỉ? Bọn tôi kéo Tiểu Mẫn đứng ngơ ngẩn vào phòng tắm. Vừa mở nước nóng là phòng tắm lập tức chìm trong hơi nước.

      "Ya~ dáng các cậu cũng tuyệt quá chứ ^^"

      "Cái gì ~ Tuấn Hỷ, người cậu đẹp nhất mà còn ai nữa! Shock quá!!!"

      "Được rồi, Thẩm Trí , người cậu cũng đẹp lắm lắm!"

      "A? ? Thường thôi ấy mà ~ ^O^"

      "Hà hà! Đúng rồi! Tiểu Mẫn! Cậu thành khai báo cho bọn tớ nghe!"

      Chắc chắn có tâm . -_-a Giác quan thứ 6 mách bảo tôi biết trong lòng cậu ấy có quỷ.

      "Cái gì...? /- //- /"

      "Mấy ngày nay cậu có tâm hả?"

      "A!! Tuấn Hỷ!! Lúc nãy tớ cũng định hỏi! Hàn Mẫn, cậu đừng hòng lừa bọn tớ nhé."

      " có mà... làm gì có chuyện..."

      "Mau lên!"

      Trí hù dọa, nhưng Tiểu Mẫn vẫn có vẻ do dự lúc lâu. đúng là có tâm mà T_T

      "Tiểu Mẫn, tóm lại là chuyện gì? Mau ! Tớ và Trí dốc hết sức giúp cậu mà."

      "Ừ... chính là..."

      "Vậy là đúng rồi! Làm tốt lắm ~ Mau ! Chính là gì nào?"

      "Tớ..."

      "Tớ sao...???"

      "Thực ra... thích..."

      "Thích người nào đó rồi à?"

      "A ôi! Trí ! Giật mình chết mất!"

      "Ha ha! Tớ cũng giật mình nên vô ý hét to thôi... Tiểu Mẫn, vừa nãy cậu thích ai đó rồi à?"

      "À... ừ... /- //- /"

      "Là ai?"

      Mắt hai đứa bọn tôi đều chăm chú vào Tiểu Mẫn, nghiêm túc, tò mò nhìn cậu ấy.

      "Nhưng mà... chỉ là tớ đơn phương thôi. Cậu ấy... chưa từng nhìn thẳng tớ bao giờ."

      "Rốt cuộc là ai nào?"

      "Tuấn Hỷ... xin lỗi..."

      Tiểu Mẫn đột nhiên nắm tay tôi xin lỗi. Rốt cuộc là xin lỗi tôi chuyện gì chứ? -_-a

      Kỳ... kỳ quá... a! A! a! Chẳng lẽ là!!! -O-

      "Chắc phải là... Phác Tuấn chứ???"

      "Ôi... mất mặt quá!"

      "Trời ơi... sao lại là thằng nhóc đó... thể... Tiểu Mẫn, nó xứng với cậu đâu. Cậu biết tên đó điên khùng thế nào đâu..."

      "Cậu ấy phải vậy mà! Đối với tớ... là người tốt nhất thế gian. Tuy hơn tớ tuổi nhưng tớ thấy cậu ấy chín chắn, phong độ..."

      "Cái gì? Đó đâu phải phong độ! Mà là kiêu ngạo! Kiêu ngạo! Chắc chắn thế!"

      "Tuấn Hỷ, trấn tĩnh tí nào! Cậu quá kích động rồi! Ha ha~"

      Phải! Tôi kích động quá đây này! Bạn thân Tiểu Mẫn của tôi lại thích tên Phác Tuấn quái đó! dám tin nổi! tiếc cho Tiểu Mẫn... đúng là ngược đãi người hiền mà. -_- Nếu cậu ấy hiểu tên Phác Tuấn ... đúng, nếu hiểu hoàn toàn về nó chắc chắn thích nổi nữa. Thậm chí còn bỏ thương tiếc! Ừ, chắc chắn như thế!

      "Tuyệt đối được cậu ấy biết. chưa? Tớ cần cậu ấy biết. Chỉ cần ngắm cậu ấy thế thôi mãn nguyện rồi."

      "Đừng ngốc thế. cho biết ."

      " cần mà."

      Trí tức đến nỗi cứ đấm vào ngực.

      "Tuấn Hỷ, có phải Tuấn hứng thú gì với con ? thực cho tớ biết."

      "Chuyện đó... chuyện đó..."

      thực là, Tuấn đúng là có hứng thú với con . Cho dù có cặp kè với con cũng vượt quá tuần. Có qua lại với nhau cũng nghe điện thoại, cuộc sống chẳng khác gì lúc mình là mấy. Nhưng mà... tôi nhẫn tâm cho Tiểu Mẫn đáng thương biết tàn khốc này.

      " phải là có... chắc chưa tìm được người thương thôi? Ha ha... tớ cũng lắm. Trái tim tên đó nghĩ gì có trời mới đoán được... ha ha... ^^;;"

      Tiểu Mẫn vui sướng cười toe toét. Tôi linh cảm thấy Tiểu Mẫn cực khổ lắm, có thể là bị tổn thương vì tên Tuấn . MY GOD!!!

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15

      Tắm xong bước ra khỏi nhà tắm, sảng khoái quá. Ha ha!!

      "Làm sao đây?"

      Từ nhà bếp vọng ra tiếng nghiêm túc khó thấy của Xương Sườn, khó quen được quá. -_- Ba đứa chúng tôi cảm thấy bầu khí được thoải mái lắm, thế là nhè tiến đến cửa nhà bếp để nghe trộm bọn chuyện. Nhất định được để bị phát . A men!!

      "Này, tóm lại phải làm sao đây? Cậu tiếng có được ? Cứ nhịn thế à? Bọn Hữu Hàn Công Cao làm quá lắm, chúng ta cứ nhịn như thằng ngu sao?"

      Hữu Hàn? Hữu Hàn chẳng phải là trường mà lần trước Trí ... quan hệ tốt với Đại Lâm đó sao? phải chứ? - -;; Ba đứa con chúng tôi nhìn nhau bằng ánh mắt dò hỏi.

      "Đàn năm 3 chẳng phải vẫn chưa có động tĩnh đó sao?"

      Thái Dân bất lực . Xương Sườn nghe Thái Dân thế càng phẫn nộ hơn.

      "Mẹ nó, cũng thể cứ ngồi đó chờ chết được chứ?! Năm 3 năm 3, chúng ta là chúng ta! Cái gì mà đàn với đàn ! Chúng ta vốn chẳng cần bọn họ!!"

      "Cậu tưởng tớ muốn san bằng bọn nó à? Tớ cũng muốn diệt bọn nó đến nỗi tay chân ngứa ngáy hết đây này! Thằng nhóc! Nhưng cậu cũng phải nghĩ xem nếu bọn mình như thế Cẩm Thánh ăn làm sao đây?"

      "A! Mẹ nó! Cái thằng khốn kiếp Phác Dân Thọ như con quạ đen đó, đâu cũng diệt cả bọn mình!"

      Quạ đen? -_- Ý cậu là ngoài cậu ra còn có con quạ đen khác nữa à? -_- dám tin.

      "Nghe PHác Dân Thọ linh tinh khắp nơi đó."

      Cái tên Tuấn này chêm vào câu gì đây?

      "Nó nhảm cái gì ?"

      "Ừ. Khương Cẩm Thánh là... đấm cái chết ngắc!!!"

      Rầm!!!

      Mẹ ơi. Vân Quân. Tủ bếp nhà chúng tôi đúng là bền đấy. ... *-_-*chắc đau tay lắm nhỉ?

      " ?"

      "Là thằng khốn đó thế à?"

      "Bọn năm 1 truyền tụng nhau rồi. Tụi nó đều kêu gào buổi sáng tuyên chiến. Em thấy chúng ta cũng nên cho bọn nó thấy uy lực của mình, để bọn nó biết chúng ta phải dễ bị đùa bỡn."

      Tên này như rất nghiêm trọng. Bọn tưởng mình là xã hội đen chắc? Các người để ý chuyện Phác Dân Thọ linh tinh làm gì? quan tâm đến nhịn được à? Khương Cẩm Thánh từ lúc bắt đầu vẫn im lìm gì. Rốt cuộc là nghĩ gì?

      Nhà bếp yên lặng trong phút chốc. Mọi người đều nín thở chờ nghe Cẩm Thánh .

      "... Chúng ta đừng để ý đến bọn nó."

      Khương Cẩm Thánh cuối cùng lên tiếng.

      "Đội trưởng!! Tại sao?? Tại sao???"

      "Chuyện tên Dân Thọ đó lung tung khắp nơi rốt cuộc cũng chỉ là tin đồn thôi. Nếu đến lúc chính tai tớ nghe thấy nó thế tha đâu. Chúng ta hãy cứ đợi xem thế nào ."

      "Ừ, tớ cũng thấy Cẩm Thánh đúng. Nếu chúng ta vội vã quyết định đánh nhau chừng còn làm lớn chuyện ra. Tớ có thể hiểu tâm trạng Vân Quân và Chí Hồi.... thực ra tớ cũng giận điên lên đây. Nếu bọn nó về Cẩm Thánh thế tớ quyết tha cho chúng. Coi thường Cẩm Thánh tức là coi thường trường ta! Nhưng... vẫn đợi xem sao ."

      Mọi người đều gật đầu đồng ý.

      "Biết rồi."

      "Tuấn , biết chưa?"

      "Ừ."

      Hình như đối với bọn , Khương Cẩm Thánh là nhân vật quan trọng nhất. ngờ Vân Quân và Thái Dân lại là dạng đánh trước sau... tên nhóc Tuấn là dạng luôn nghĩ mình đúng, tuyệt đối nghe lời người khác. Chí Hồi hình như là dạng bình tĩnh, hòa hoãn, là nhân vật thể thiếu. Cuối cùng là Khương Cẩm Thánh, hình như chẳng làm gì cả, nhưng trong vô thức giải quyết xong vấn đề. Là dạng như thế đó! -_- chừng còn là lãnh tụ nữa chứ! A! Phác Tuấn Hỷ! Mày bị sao thế? Làm gì mà tán dương Khương Cẩm Thánh? Mày được hồ đồ!! -O-

      Ba đứa chúng tôi mang nỗi bất an trở về phòng. Tâm trạng này là do bọn muốn đánh nhau với Hữu Hàn Công Cao mới buồn bực thế này phải ? là kỳ quặc.

      "Tuấn nếu đánh nhau sao đây? Nghe Hữu Hàn có câu kết với băng đảng Nam Môn, chọc giận chúng nó là to chuyện đó..."

      "Ừ. Tớ cũng nghe thế. Ya, sợ !!"

      " được đánh nhau. được..."

      Trong đầu đột nhiên lướt qua gương mặt Khương Cẩm Thánh.

      Khương Cẩm Thánh. Đừng có làm chuyện khiến tôi ghét biết chưa? Ít nhất là đừng làm tôi ghét vào thời điểm này! Đừng đánh nhau. Tôi cũng biết tại sao lại ghét Cẩm Thánh đánh nhau thế nữa...

      Chương 16

      Từ hôm đó, tôi tỏ ra đặc biệt mẫn cảm với những hành vi của Khương Cẩm Thánh.

      Hôm nay để luyện nhảy tôi đến trường từ sáng sớm. đường chẳng có bóng người nào, nhưng trước cổng trường lại có người đứng đó. Nhìn đồng phục giống trường Công Cao, người đó kéo cao cổ lên che kín nửa mặt dựa vào tường, dáng như ngủ.

      Người này chắc bị bệnh quá? ngủ ở nhà lại đến đây ngủ! khiến người ta hoang mang khó hiểu! Lúc này lặng lẽ ngang qua mới là thượng sách! -_-

      "Này!"

      Giật mình... phải chứ! gọi mình à? Tôi cẩn thận dè dặt quay đầu lại nhìn cái... Vừa nhìn... mẹ ơi, điên rồi hay sao thế?

      "Khương Cẩm Thánh, làm gì thế hả?"

      Chắc uống nhầm thuốc quá! Làm gì mà mới sáng sớm đứng đây?

      "Sao mấy ngày nay em đến trường sớm thế?"

      "Buổi sáng tôi có chút chuyện."

      "Phải làm tới bao giờ đây?"

      "Chỉ còn lại khoảng 5 ngày thôi."

      " à? Tuần trước sau khi đến nhà em rồi cũng chẳng gặp lại em nữa, nên mới đến đây thăm em đây."

      xong, đột ngột đứng trước mặt tôi, nắm lấy vai tôi, nhìn chăm chú vào mặt tôi. Á! Làm gì thế? Chắc phải... muốn... muốn... hôn tôi chứ? =_= Tôi bị nhìn đến mức mặt đỏ bừng lên.

      "Này này! làm gì thế hả? Bị bệnh à?"

      "Được rồi, hôm nay xem như thấy được em rồi. Học vui vẻ nhé!"

      là, có phải cả ngày đều rảnh rang có gì làm . Nhìn thấy hai mắt vằn máu, hình như ngủ ngon, mới sáng sớm ngủ thêm lại đến đây đợi tôi, chính là để nhìn tôi đến 10 phút! chịu hết nổi! lòng thích tôi sao? lòng ? Haizzz~ tôi quả đoán ra. -O- A, phải rồi!

      "Khương Cẩm Thánh!"

      Tôi kêu lại khi xa.

      "Sao vậy?"

      "!! Nếu đánh nhau mà để Tuấn phải tham gia vào, tôi tuyệt đối tha cho đâu."

      Tên tiểu tử thối này thèm trả lời, chỉ đứng đó cười.

      " được cười! Nghiêm túc chút ."

      "......"

      "Này!"

      "Yên tâm . Chắc chắn làm chuyện khiến Tuấn Hỷ thất vọng đâu. Bye~"

      Phải đấy, được làm tôi thất vọng, nhất định được đánh nhau. Nghe Tiểu Mẫn Hữu Hàn Công Cao có quan hệ mật thiết với bang Nam Môn. sợ sao? TOT chỉ là đại ca trong trường, bang Nam Môn lại là xã hội đen chuyên nghiệp đó. Hiểu chưa hả? đúng là tên ngốc biết trời cao đất dày là gì! -_-;;

      Ngày mai chúng tôi công diễn vũ đạo mà mấy hôm nay bán sức ra mà luyện tập rồi. Ha ha ha.

      BIBI~

      "Tuấn Hỷ, điện thoại cậu reo kìa."

      "Ô? Biết rồi."

      Là tin nhắn Phác Tuấn gửi cho tôi.

      [Hôm nay tôi về nhà trễ. giùm ông Bố tiếng. Còn nữa, khoan ngủ trước, đợi tôi gọi điện thoại ra mở cửa cho tôi.]

      Về trễ? Chắc phải... đám con trai này tính đánh nhau chứ? phải chứ... Khương Cẩm Thánh, tôi với rồi mà, nếu đánh nhau tôi tuyệt đối tha cho ...

      "Tuấn Hỷ, mau đến đây! Tới tụi mình rồi."

      Vì hôm nay dợt thử tiết mục nên căng thẳng hơn trước. Mặc kệ. Bắt đầu mở nhạc rồi. Tôi nhảy theo Tiểu Mẫn và Trí . Lạ đó! Cho dù là những người diễn rồi hoặc chưa diễn đều chăm chú nhìn chúng tôi biểu diễn.

      Vẻ mặt của bọn họ đều muôn hình muôn vẻ. Cảm giác tuyệt ^O^

      "Ôi chao! Nhảy đẹp quá!"

      Cuối cùng cũng nhảy xong rồi. biết nhảy thế nào đây. Nhưng nhìn vẻ mặt bọn họ chắc là cũng tồi.

      "Hôm nay nhảy đẹp hơn mấy hôm trước, phải ? Ha ha."

      Trí kích động hét.

      "Chị Trí , lần này cũng rất tuyệt đó ^^ Chị tóc dài ấy trước đây chưa nhìn thấy bao giờ, là ai thế?"

      "Tuấn Hỷ! Bạn cùng lớp. ^^ Nhảy đẹp chứ hả?"

      "Đúng đó! Mà phải chứ! tại có rất nhiều nam sinh hỏi thăm chị đó đó."

      "Ha ha! Đương nhiên thế rồi~ Ngày mai còn mặc đồng phục nhảy, chắc chắn đẹp mê ly luôn~"

      "Em cũng thấy thế. Ngày mai em mang hoa đến xem các chị biểu diễn đó *^^*"

      "Được thôi! Mai mà chị thấy hoa em chết chắc !!!"

      " thành vấn đề! Chị Tuấn Hỷ, chị Tiểu Mẫn, cố lên^^"

      Ha ha~ Tôi cũng phải bắt tên Tuấn mang hoa đến tặng mới được. biết có đến nhỉ? Nếu đến hoa của tôi phải làm sao đây -_-a

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

      "Các chị em, thôi."

      Chúng tôi hào hứng ra khỏi trường. đường về nhà lại đụng Phác Na Lệ và Y Giang Yến đáng ghét. Y Giang Yến lại lườm tôi.

      "Phác Tuấn Hỷ! Nghe mấy ngày nay cậu rất nổi tiếng phải ?"

      "Gì?"

      "Nghe cậu sắp tham gia nhảy?"

      " sao?"

      "A, chẳng có gì ~ Chỉ thấy hơi buồn cười thôi. Có phải cậu cho rằng chỉ nhảy bài trong đêm lặng lẽ nổi tiếng hả?"

      "Hừ hừ. Mỗi lần gặp cậu tôi đều cảm thấy rất ấu trĩ."

      "Phải, tôi ấu trĩ. Cậu mới biết hả? Tôi tuy ấu trĩ, nhưng tôi rất thành thực. Vậy nên tôi rất thành thực bảo cho cậu biết, tôi thấy hành động kiêu ngạo của các cậu mấy ngày nay, thấy buồn nôn muốn ói luôn."

      " à? Chỉ là vì chuyện cỏn con này thôi sao? Này, nếu thế các cậu cũng nên nghĩ giùm cho Trí và Tiểu Mẫn chứ? Từ lúc cậu trở thành nữ thần rồi kiêu căng tự đắc, các bạn ấy phải nhẫn nhịn hơn năm nay rồi, cậu cũng thử nhẫn nhịn xem sao?"

      "Cái gì???"

      "Sao nào? Có phải tôi cũng thành thực quá rồi ? Hai người chúng ta rất thành thực, phải ? Tôi rất bận, trước đây."

      Càng nhìn Y Giang Yến càng cảm thấy ta thực đáng ghét. Làm gì mà ngày nào cũng đụng độ với tôi, đúng là siêu đáng ghét mà. Tôi chẳng muốn chọc ta sao ta phải đấu khẩu với tôi chứ?

      Về đến nhà, chỉ có mình tôi. Bố mẹ lát nữa mới về, còn tên nhóc Phác Tuấn biết khi nào mới về đây? A~ buồn ngủ quá! Hu...

      "Này!"

      "..."

      "Này!!!"

      "Hử? A... =_= Sao về sớm quá vậy? Chẳng phải ngươi về nhà trễ sao?"

      "Về lâu rồi. Sao ngủ nhanh quá thế hả?"

      "Ừ, ngủ quên mất."

      "Mẹ nó. Phiền chết được."

      "Chuyện gì đó?"

      "Thấy Cẩm Thánh quá ư là ngu ngốc."

      "Tại sao?"

      "Hôm nay lúc uống rượu, tên Phác Thái Dân ngồi bàn bên cạnh. Thằng đó ngồi bên cạnh đủ bực mình rồi, ngờ thằng khốn đó còn dám **** Cẩm Thánh. Tôi tức muốn đập vỡ cằm nó, chẳng ngờ Cẩm Thánh lại bắt tôi phải nhịn. biết rốt cuộc ấy bị sao nữa. Chính tận tai nghe lời thằng khốn đó **** tha cho nó. Vậy mà lại bắt bọn tôi mặc kệ thằng điên đó !"

      " à? Khương Cẩm Thánh thế sao?"

      "Ừ."

      "Ôi chao~"

      "Bà ôi chao cái gì? Bệnh à?"

      " có gì... chỉ là... cảm thấy... thể hiểu nổi. Hà hà~"

      "Cái gì?"

      "Cái gì mà cái gì? Chả có gì."

      Ha ha~ tên đó nghe lời tôi sao? Ghi nhớ lời tôi mong muốn thấy ta đánh nhau sao?

      Tính cách kiêu ngạo của , thế mà lại nhẫn nhịn cho qua? Khương Cẩm Thánh, nhớ lời tôi à? Phải thế ? Ừ, tốt, tôi tin rồi đấy. Tôi tin rằng lòng đó. Ha ha~

      "Này, Tuấn ."

      "Gì thế."

      "Ngươi có người nào ngươi thích à?"

      "Hừ. Sao bà có thể ở cùng nhà với tôi được nhỉ, cả chuyện này mà cũng biết à?"

      " phải, ta cảm thấy ngươi cũng nên có bạn rồi."

      "Tôi làm chuyện chán ngắt đâu."

      " người cũng có à? Chẳng phải có rất nhiều bạn vừa tốt bụng vừa hiền lành sao?"

      "Sao bà tự nhiên lại hỏi chuyện này?"

      "Đâu có, chỉ là... chỉ là... hỏi chơi thôi mà."

      "Làm gì mà ấp úng thế? Có phải là làm chuyện gì xấu xa đó?"

      "Làm gì có. Ha ha ^^;;"

      Sao đột nhiên thấy nóng thế này. nên hỏi mới phải. Tôi chỉ hỏi ta giùm Tiểu Mẫn thôi. Ha ha. Tuấn nhìn tôi như nhìn con ngố. mất mặt quá. -,.-

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17

      Trí vừa sáng sớm gọi điện thoại nhắc tôi đến trường sớm. Tôi vội vội vã vã chuẩn bị. Cuối cùng cũng đến lúc quyết chiến rồi à? Ha ha. ^O^

      Vốn là 10 giờ mới bắt đầu nhưng chúng tôi hẹn nhau gặp mặt sớm trước 2 tiếng rồi.

      "Mẹ, con học đây."

      "Tuấn rồi đó."

      "Á?? Phác Tuấn ? -,.-"

      "Ừ, từ lâu rồi."

      kỳ quặc. Cái tên bình thường 10 giờ vào lớp, 9h50 mới chậm rì rì ra khỏi cửa sao hôm nay sớm thế? -_-a Mặc kệ vậy, Trí đợi mình. Tôi vẫn phải nhanh lên thôi... Giật mình!!!

      "Này! Bà là rùa à? Dậy sớm hơn tôi nhiều mà giờ mới ra khỏi cửa?"

      Sao mới sáng sớm xui xẻo đụng mặt bọn rồi? Ông trời sao chẳng chăm sóc tôi chút nào vậy. =_; Vân Quân vẫy tay với tôi, Thái Dân và Chí Hồi cười tươi rói, cả Khương - Cẩm - Thánh đứng kia ngủ gật, thêm bộ mặt xấu xa của thằng em tôi nữa chứ. -_-^

      "Mọi người làm gì vậy?"

      "Cái gì mà làm gì chứ ~ Đội trưởng của chúng tôi muốn đến thăm cậu mà. >_O< "Hoạt động này hay thế à?" "Ừ! Cực kỳ hay! Nếu cậu mà xem rồi chết mê luôn. Chúng ta mau đến trường ." "Tuấn Hỷ đến rồi?" Khương Cẩm Thánh vừa nãy còn ngủ gà ngủ gật say sưa tỉnh dậy hỏi tôi. Mắt tên này lại đo đỏ, chịu ngủ cho , rốt cuộc ngày nào cũng bận chuyện gì chứ? Hừ hừ. -_- Lúc gần đến trường, Phác Tuấn đột nhiên hỏi to: "Này! Phác Tuấn Hỷ!!" "Gì đó?" "Bà xem nào!" " gì?" "Có phải bà tham gia hoạt động lần này ?" Ối. Ánh mắt sắc bén của tên ấy nhìn chòng chọc vào tôi. Xui xẻo quá. -_-^ "Ta làm gì mà phải tham gia cái đó?" "Ngốc. Bà muốn giấu phải chọn cái gì giấu được chứ, lát nữa xem bà có còn dám xạo . Hừ hừ, hết thuốc chữa rồi. Vân Quân, hình như bà ấy tham gia đó, chúng ta ngồi hàng đầu xem bà ấy diễn hề ." Cái tên... khốn có nhân tính này! -_- Dù gì nó cũng là đứa mà trong cuộc đời tôi thể cầu cứu được gì. Tôi về nhà nhất định phải chuyện ràng với Mẹ, hỏi xem Phác Tuấn của Mẹ có phải nhặt được ở đâu . -_- "Tuấn Hỷ, nếu nhảy nhảy sexy tí ~ nếu nhảy đẹp nhảy với cậu ở bên dưới nè, còn nữa ~ vẫy vẫy tay với cậu nữa nè. Tớ lòng đấy! >_

      Tuy đám này có lúc điên điên khùng khùng, nhưng cũng có khi dễ thương quá trời. -_- , thể thế được! thể Vân Quân đáng ! A! Nhưng khóe miệng lại vô tình nhếch lên rồi!! ^^;; được!! được cười!! A!! xong rồi!! Ha ha ha~

      " được cười như vậy!"

      Cái tên Khương Cẩm Thánh này! Lại gây rồi!

      "Em muốn Lý Vân Quân bị em mê hoặc hả?"

      Khương Cẩm Thánh lại trừng mắt với tôi. ta biết trừng mắt với con là bất lịch sao? *-_-*

      "Ha ha~"

      Tên này tự dưng lại cười to lên, sau đó bước đến trước mặt tôi vuốt vuốt tóc tôi. Tên này cho tôi là chó con chắc?

      "Cố lên! theo dõi em đó. Nếu làm cố gắng làm cho tốt nhé. Biết chưa? trước đây."

      Tuy biết nguyên nhân do đâu... lúc đó tôi quả thực cảm thấy tim tôi run rẩy lúc, nhịp tim lại còn đập thùm thụp thùm thụp rất nhanh... Khương Cẩm Thánh... tôi làm tốt. cứ nhìn mà xem...

      Chương 18

      Hoạt động chính thức bắt đầu. Tôi đứng ở hậu trường chăm chú theo dõi. Đoàn kịch của hai trường cũng xuất để diễn cho hoạt động này thêm màu sắc. Thú vị hơn tôi nghĩ nhiều.

      ngoài dự đoán... hàng ghế đầu dưới khán đài là bọn Khương Cẩm Thánh. Lấy Khương Cẩm Thánh là trung tâm, bên phải là tên Phác Tuấn nhân tính, Thái Dân, Na Lệ, Y Giang Yến căm ghét tôi, bên trái là Vân Quân, Chí Hồi, còn lại là những gương mặt trước giờ chưa gặp, cái bọn nhìn hung dữ quá. -_-;; Sao nhiều người đến thế này? Khương Cẩm Thánh chắng biết vui chuyện gì mà cứ cười suốt!

      Chút nữa là đến lượt chúng tôi rồi. Căng thẳng quá!

      "Tuấn Hỷ, tớ run quá. Làm sao đây? Tuấn cũng đến xem kìa! Sao bọn họ lại ngồi đầu vậy?"

      "Tiểu Mẫn, đừng căng thẳng! Chúng ta cứ nhảy như lúc tập là được mà! Hôm nay cậu phải nhảy đẹp vào, phải khiến tên Tuấn bị cậu mê hoặc mới được! Cố lên nhé! ^^"

      Trí thào an ủi Tiểu Mẫn. Tiểu Mẫn hình như căng thẳng y như tôi. A! Đúng rồi!

      "Tiểu Mẫn."

      "Ừ?"

      " người nào đó với tớ là làm phải cố gắng hết sức làm cho tốt. Chúng ta phải như thế nhé."

      "Ai với cậu thế?"

      " người rất vô lý. ^^"

      " à, tớ đỡ hơn rồi ^^ Chúng ta cố gắng hết sức nhé."

      Tiểu Mẫn, câu này có thể khiến cậu thoải mái hơn ? Thực ra tớ cũng thế. Nên mới với cậu. Câu đó của Khương Cẩm Thánh quét sạch mọi căng thẳng của tôi... Cậu có tin ? Như Trí , Khương Cẩm Thánh đúng là người thể đoán nổi.

      Cuối cùng, những tiết mục khác kết thúc, chỉ còn lại tiết mục của chúng tôi. Giọng MC vang lên.

      "Tiết mục hôm nay có tuyệt ?"

      "Tuyệt vời~!"

      "Vậy ! Bây giờ chỉ còn lại tiết mục, các bạn có biết là gì ? Ha ha! Trả lời đúng rồi~ Chính là tiết mục đội nhạc. Năm nay họ có khiến chúng ta mê mẩn như năm ngoái ? Mong chờ quá! Vậy bây giờ chúng ta cùng mời họ ra sân khấu biểu diễn nhé! Xin mời~"

      "go!!"

      Cuối cùng chúng tôi ra quân rồi. sân khấu nổ bùng những cụm khói màu đẹp tuyệt y như lúc những thần tượng nhạc biểu diễn sân khấu vậy. Tốt! Bắt đầu nào!

      Chúng tôi mặc những bộ đồ oách, cố gắng nhảy cho đẹp. Lúc này trong mắt tôi chỉ thấy Khương Cẩm Thánh mắt chuyển dời nhìn tôi chăm chú. Tại sao chứ... Nhìn tên này cảm thấy đặc biệt an tâm. Tôi cười với , cũng cười với tôi. Cám ơn , Khương Cẩm Thánh *^^*

      Cuối cùng bắt đầu điệu "money" mà mấy ngày nay chúng tôi dở sống dở chết tập luyện rồi đây.

      Ha ha~ Vân Quân biết kiếm đâu ra tấm băng rôn to, viết tên tôi lên đó vẫy qua vẫy lại. Cái tên đáng này. >_<

      "Hu raaaaaaaaa..."

      Kết thúc rồi. Hu... tiết mục của chúng tôi kết thúc quá tuyệt vời! Lúc chúng tôi lui vào, dưới khán đài ầm ầm những tiếng vỗ tay và hoan hô. Kích động quá! Tự nhiên muốn khóc quá.

      "Tuấn Hỷ, cậu khóc hả?"

      "Đâu có, khóc. Sao tớ lại phải khóc chứ?"

      "Chúng ta tuyệt quá! Tuyệt hơn cả lần trước! Chúng ta chúc mừng, uống ly ?"

      "Ừ! Tất nhiên thế rồi!"

      "Ha ha! Tiễu Mẫn, đến đây."

      Ba đứa chúng tôi đứng ở đó lúc lâu. Khoảnh khắc này chúng tôi mãi mãi bao giờ quên được.

      "Ừ, thôi. Ha ha ^O^"

      Thay quần áo xong, vừa lúc bước ra, đám học sinh mặc đồng phục Công Cao... vẫn là đám con trai có tướng mạo hung ác ấy, mỗi người đều cầm tay cành hoa hồng, sau đó...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :