1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tôi là tất cả của tên ấy - Lâm Ngân Hỷ(90c-full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 80

      "Mỹ Doanh, có phải Giang Yến còn đẹp hơn năm ngóai ?"

      "Ừ, năm nay biểu diễn cũng rất tốt."

      Chị Mỹ Doanh và chị Mẫn Trân về Y Giang Yến. Tôi cũng phải diễn tốt như ta mới được, tôi mặc váy công sở màu đen, chỉnh lại tóc cho đẹp. Giang Yến cởi bỏ áo thường ngày để mặc vào bộ váy công sở màu xám. Y Giang Yến và tôi... phải cùng lên sân khấu. Hu... căng thẳng quá.

      "Tuấn Hỷ, cố lên! ^^*"

      Đằng sau, chị Mỹ Doanh khuyên khích tôi, tôi cũng thấy mỉm cười mắt dõi theo tôi như trước kia. Yên tâm , em nhất đingj diễn tốt mà. ^-^ Tôi và Y Giang Yến cùng ra sân khấu. Oái!! Người xem quá nhiều khiến tôi căng thẳng đến nỗi suýt nữa khựng lại. Nguy quá! Nhưng tôi lập tức định thần lại, trấn tĩnh, lấy vẻ mặt xinh đẹp nhất, thần thái tự nhiên nhất uyển chuyển, tiến về phía trước.

      Ôi chao! Woa!! Tiếng hoan hô...

      Các học sinh và thầy giáo đều cười rất hài lòng! Thành công rồi! khí này, tuyệt! may mắn.

      Ra sân khấu lần rồi cảm thấy rất tự tin, chỉ hai lần thôi mà tôi thấy tự tin lắm rồi... Hu ra! ~ Tôi nhìn thấy Trí và Tiểu Mẫn, cả Xương Sườn ngồi hàng đầu giơ hai ngón tay chữ V lên với tôi. Các em, chị đây làm tốt chứ? Sau đó, tôi mặc áo liền váy ra sân khấu, làm màn biểu diễn cực đẹp rồi trở về. Cuối cùng đến thời khắc diễn váy cưới rồi, Y Giang Yến búi tóc lại, sau đó chải tóc mái gọn về bên. nàng mặc chiếc váy cưới màu chanh tươi nhạt, quả thực rất đẹp, Dân Hữu cũng vô cùng đẹp trai. Trong phần áo cưới, họ có được tiếng vỗ tay hoan hô nồng nhiệt nhất.

      "Sau đây, Nữ thần truyền thống của Hữu Lâm ta sắp ra sân khấu. Nữ thần năm ngoái chính là tiểu thư Y Giang Yến trong trang phục áo cưới, năm nay vẫn vô cùng xinh đẹp. Hy vọng sau này các vị vẫn luôn quan tâm. Trong thời gian Nữ thần chuẩn bị xin hãy tấu nhạc lên!"

      Váy cưới trắng muốt vô cùng lộng lẫy, còn có bó hoa cực lỳ rực rỡ, khoảnh khắc này thực khiến người ta run rẩy. phải vì người xem quá nhiều, mà là vì nghĩ đến chuyện đối diện với Cẩm Thánh cũng mặc trang phục hôn lễ trái tim rất hồi hộp... nhạc vang lên, tôi bắt đầu trang điểm lại theo phong cách váy cưới, búi lại mái tóc dài óng mượt, sau đó tô lại mắt, chấm lại môi.

      "Ôi chao! Mỹ Doanh, cậu tìm mục sư lại đây, chúng ta gả quách nàng này cho rồi!"

      "Hi hi ~ chị này!"

      "Mẫn Trân, yên tâm, còn có hiệu trưởng nữa mà!"

      "Ha ha! Đúng rồi, cần gọi mục sư nữa, hi hi."

      Tôi cẩn thận mặc váy cưới vào, thắt thắt lưng cho chặt. Thế này được rồi chứ?

      "A? Tuấn Hỷ, đợi chút !", Giang Yến .

      "A? Sao vậy?"

      "Sau lưng hình như hơi kỳ kỳ."

      "Vậy hả? Cậu chỉnh lại giúp tớ được ?"

      "Được, biết mà, đừng căng thẳng, cố lên."

      "Ừ, cảm ơn cậu."

      "Được rồi, cậu nhất định diễn tốt mà. Haha"

      Đợi Giang Yến chỉnh lại áo xong, tôi đội khăn voan lên. Hoàn thành rồi, lát nữa thôi, tôi ra từ cánh cửa này, và tôi thấy ấy cười với tôi. Cẩm Thánh, làm sao đây? Em thích quá rồi.

      "Diễn xuất tốt quá đúng ? Sau đây là chàng trai cùng Nữ thần kết thúc buổi diễn, Khương Cẩm Thánh! Mời ra sân khấu!"

      Cẩm Thánh ra rồi. Quá đẹp, quá tuyệt, quá oách! Bạn trai của tôi, trước mặt bao người, trong cổ vũ nồng nhiệt tham gia tiết mục đặc sắc nhất của lễ Nữ thần. Tuyệt quá! Chỉ có câu này, ngoài ra có gì có thể diễn tả được. Gương mặt tôi hơi hồng lên, biểu cảm vô cùng dịu dàng và nghiêm túc... Thực ra vẻ mặt này quá lâu mới thấy vì lần nào nóng giận, tôi cũng chỉ muốn nhéo cho biết tay. Nhưng giờ , tôi chỉ muốn chạy ra để ôm tôi thôi.

      Cẩm Thánh quay lưng lại phía sau, chìa tay ra phía tôi làm dáng vẻ mời tôi bước ra. Lần này đến lượt tôi xuất rồi. Tôi chậm rãi bước đến trước mặt Cẩm Thánh. Cẩm Thánh, chúng ta phải làm tốt nhé, phải làm đẹp hơn năm ngoái. Tôi nắm lấy tay , Cẩm Thánh liếc tôi rồi : "Có ở đây, đừng căng thẳng".

      Chương 81

      Mọi người nín thở theo dõi. Vừa nãy hội trường còn huyên náo, lúc này im bặt còn tiếng động. Khống khí này kỳ diệu. Khoảnh khắc nắm lấy tay , nhớ đến những niềm vui khi ở bên nhau, tôi chỉ muốn cười. Cảm giác được quá hạnh phúc! muốn rơi nước mắt quá. Rồi mai đây khi trưởng thành hơn và có thể chịu trách nhiệm với tình , lúc đó tôi muốn gả cho . Tôi tuyệt đói nhường cho kẻ khác. Phải, tôi là con quỷ tham lam!

      Phựt...

      Ối! Kỳ quá. Sao lại có cảm giác phần cổ lỏng lẻo ra thế này. phải chứ, chẳng lẽ... tôi thắt chặt quá.

      "A? Tuấn Hỷ, đợi chút! Đằng sau hình như hơi kỳ kỳ..."

      Chẳng lẽ... con ranh đó nới lỏng dây ra? Khốn nạn! "Đợi đến lễ Nữ thần mà xem" chính là ý này sao? Tôi nhìn thấy vẻ mặt đáng ghét cười giễu cợt tôi của Y Giang Yên. Con chết tiệt! Ôi!! Bây giờ cũng chẳng thể đến giết nó ngay được. Làm sao đây? Còn phải diễn thêm đoạn nữa, làm sao giờ? Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Làm thế nào đây, chẳng nghĩ nổi gì cả, sắp điên mất thôi. Rút lui cũng phá hoại hình tượng Nữ thần; tôi phải tiếp tục thôi nhưng khiến tôi xấu hổ mất. Chỉ khoảnh khắc mà mọi thứ đều nghĩ đến cả. Chụp lấy áo phía sắp tuột xuống đẻ chạy vào chăng? Hay là tạm lui vào trước? Bao nhiêu người ở đây có ai biết nỗi khổ của tôi bây giờ ?

      Phựt ---

      Tôi mặc kệ đó! Oái! Đáng ghét quá!

      Nhưng mà... nhưng... nhưng... nhưng... chuyện vốn nghĩ đến lại xảy ra. Cẩm Thánh sao ấy lại biết được? nhanh chóng bước đén truwocs mặt tôi che lại.

      "Giữ chặt áo lại."

      Cũng may là có Cẩm Thánh đứng phía trước mà vẻ mặt thất thần hoảng loạn của tôi bị ai phát . Trông cảnh này, mọi người đều nghĩ là chúng tôi biểu diễn, thế nên vô cùng phấn khích.

      "Ha ra!"

      "Tuyệt quá!"

      "Hai người này diễn như ấy!"

      Các bạn có biết , lúc này tôi và Cẩm Thánh muốn phát điên lên rồi.

      "Nếu kịp thấy, chắc em xảy ra chuyện lớn rồi."

      Trong đám người đông đúc thế này, hình như chỉ còn tôi và tồn tại. Dưới ánh nắng nghiêng nghiêng xuyên qua cửa sổ, Cẩm Thánh y như bạch mã hoàng tử. Trong tích tắc, căng thẳng, lo lắng, hồi hộp, sợ hãi của tôi đều biến mất sạch vì tôi ở bên... Chúng tôi là ... Y Giang Yên, lần này tôi lại thắng rồi! Xin lỗi cậu nhé!

      Cẩm Thánh cởi áo khoác ngoài của ra đưa cho tôi.

      "A ~ chịu nổi nữa. ~ Cẩm Thánh tuyệt quá!"

      "Siêu tuyệt vời! ~"

      "Năm nay biểu diễn đẹp nhất đó. ~"

      Trong hội trường cuộn lên bàu khí phấn khích chưa từng có,. Mọi người đâu biết đây là màn kịch Cẩm Thánh vừa nghĩ ra tức , họ chỉ nghĩ là có sẵn trong kịch bản! Tốt tốt nhưng cứ thế mà hề tự nhiên chút nào. Sao Cẩm Thánh lại đưa áo khoác ngoài cho tôi chứ? Tóm lại chắc là vì sợ tôi bị hở ra đây mà.

      Nhưng Khương Cẩm Thánh, đúng là người tuyệt nhất, oai nhất thế gian này. bế bổng tôi lên, mãi mãi tôi cũng thể quên được khoảnh khắc này... đó, dù thế nào nữa... tôi cũng rời xa , nếu tôi sống nổi. Tất cả học sinh và thầy đều vỗ tay nhiệt liệt. Tôi nhìn thấy những chị cực khổ vì màn biểu diễn này của chúng tôi, chị Mẫn Trân và chị Mỹ Doanh cười rất rạng rỡ, đám bạn tốt phấn khích reo hồ cổ vũ... Cảm động quá!

      " chẳng đểt em lo lắng đó sao."

      "Ừ, em lo gì đâu."

      "Em nghĩ bảo vệ nổi em sao?"

      "Ngốc ơi... đừng làm em khóc nữa."

      , mười tám năm ngắn ngủi của tôi, bây giờ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất!



      Biểu diễn kết thúc, chúng tôi trở về phòng thay đồ. Tôi cứ nghĩ rằng họ thắc mắc... nhưng...

      Bốp bốp bốp bốp bốp!

      "Quả là tuyệt vời!!! Tuyệt quá chừng!"

      "Hai người đúng là cặp tình nhân trong mơ!"

      "Tôi thưởng thức lễ Nữ thần mười năm rồi, đây là lần đầu tiên hay đến vậy. Các em vất vả rồi!"

      Tôi sắp khóc mất thôi. Hình như mơ, nghe những lời chúc mừng thành công mà hạnh phúc, hạnh phúc đến rơi nước mắt.

      Trái tim tôi đập dữ dội.

      "A!! Hội trưởng!! Hội trưởng đâu rồi? Tại sao lại lấy cái áo rách này để người ta suýt bị lộ hết thế này hả? A!! Hội trưởng!! Hội trưởng đâu rồi?"

      Cẩm Thánh muốn tìm chị Mẫn Trân để tính sổ vụ quần áo của tôi nên làm náo loạn phen. Chẳng sao cả, Cẩm Thánh, có rồi còn xảy ra việc gì được nữa.


      Lễ Nữ thần kết thúc thành công, chúng tôi cùng chụp hình kỷ niệm với các thầy . Các thầy đều biết Cẩm Thánh là học sinh trường Công Cao nên tỏ ra rất hài lòng. Chúng tôi nhận được vòng hoa trân trọng nhất từ phía học sinh và rất nhiều hoa đẹp từ đám học sinh lớp dưới, lời chúc phúc nồng nhiệt từ bọn họ khiến tôi vô cùng hài lòng và vui sướng.

      Tôi dã tìm con đáng ghét Y Giang Yên nhưng biết ta trốn đâu mà thể tìm ra.

      ta mà suýt nữa tôi lộ hàng. Cứ nghĩ đến chuyện đó là tôi nổi giận run người!

      Cuối cùng, tổ nhiếp ảnh chụp cho tôi và Cẩm Thánh rất nhiều hình, là muốn chọn ra tấm đẹp nhất để giữ lại làm kỷ niệm lễ Nữ thần lần thứ mười .

      Tuy lễ Nữ thần kết thúc nhưng nó mãi lưu lại trong ký ức của tôi.


      "Này!!"

      Chúng tôi tập trung ở nhà Lý Vân Quân, mọi người đều lúc cuối cùng rất xúc động. Về sau còn nghe những người bình chọn và chị Mẫn Trân vì quá xúc động, suýt nữa chạy đến bên Cẩm Thánh. Cẩm Thánh là ai mà họ dám chạy đến chứ? là bạn trai của tôi mà!! là!!

      "Này! Mười năm sau chúng ta kết hôn !"

      Lời Thái Dân khiến cả đám trợn tròn mắt.

      "Tự nhiên lại cái này?"

      "Chẳng phải là kết hôn tập thể đó sao?"

      Kết hôn tập thể? Ý là tất cả chúng tôi cùng kết hôn lúc đó hả? Hình như Thái Dân hơi điên phải? Sao tự nhiên là chuyện kết hôn thế này? Đúng là thể hiểu nổi.

      "Được, được! OK!"

      OK gì vậy trời? Hôm nay, Cẩm Thánh đặc biệt vui sướng.

      "Rất tiết kiệm tiền."

      hổ là lời của Phác Tuấn .

      "Mười năm sau? Hi hi, lúc đó chúng ta thế nào nhỉ?"

      Hình như Tiểu Mẫn nghĩ đến hình ảnh chúng tôi mười năm sau nên cười rất sung sướng.

      "Tất cả phải ghi nhớ kỹ đó, biết chưa hả? Chắc chắn!! Mười năm sau chúng ta cử hành hôn lễ tập thể! Nhất định nhé. Muộn cũng được. Sớm cũng được!"

      "Này! Đến lúc đó nhỡ chưa có bạn sao?"

      Câu này của Chí Hồi làm chúng tôi nhín thinh trong chốc lát. Cũng đúng, đến lúc đó mà có bạn sao? Người khác sao nhưng Vân Quân đúng là khiến người ta phải lo lắng. Lại phát ngôn y như Phác Tuấn .

      "Bắt ấy phải chịu phí tổn du lịch của các cặp mới cưới!"

      " hổ là lời người ."

      Tôi vỗ tay khen Tuấn , người mà nỡ bỏ tiền xe buýt phải thế thôi.

      "Í cha ~ đúng là cách rất hay, he he."

      Khương Cẩm Thánh phấn chấn cực kỳ, sau đó là Lý Vân Quân hết sức phẫn nộ.

      " làm, làm!! Sao lại thế được! Thế phải tổn rất nhiều tiền còn gì!"

      "Này! Ai cần cậu bỏ tiền! muốn chi mau tìm bạn !"

      Vân Quân nghe lời Thái Dân xong liền mở to mắt hứng chí như thằng ngốc.

      "He he, ~ OK ~ ngày mai tớ làm việc đó!"

      "Các em, đúng mười năm sau nhé!"

      Và thế là chúng tôi quyết định đám cưới tập thể sau mười năm. Mười năm sau chúng tôi thay đổi thế nào nhỉ? Có thể kết hôn được như lời Thái Dân hay , hay là chia tay rồi mạng ai nấy cưới? Thắc mắc quá. Nếu kết hôn tập thể, người thể cưới là ai nhỉ? biết là ai nhưng chắn chắn người đó phải bỏ ra rất nhiều tiền. He he ~ chỉ là tâm nguyện nho của tôi thôi, lúc đó hy vọng chẳng ai phải chịu phí du lịch cả. Mười năm sau mọi người đều hạnh phúc là được. Tôi biết được rằng mười năm sau ấy còn ở bên tôi nữa , đến lúc đó tôi vẫn là tất cả của chứ? Mong là mười năm kể từ hôm nay trôi qua nhanh...

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 80

      "Mỹ Doanh, có phải Giang Yến còn đẹp hơn năm ngóai ?"

      "Ừ, năm nay biểu diễn cũng rất tốt."

      Chị Mỹ Doanh và chị Mẫn Trân về Y Giang Yến. Tôi cũng phải diễn tốt như ta mới được, tôi mặc váy công sở màu đen, chỉnh lại tóc cho đẹp. Giang Yến cởi bỏ áo thường ngày để mặc vào bộ váy công sở màu xám. Y Giang Yến và tôi... phải cùng lên sân khấu. Hu... căng thẳng quá.

      "Tuấn Hỷ, cố lên! ^^*"

      Đằng sau, chị Mỹ Doanh khuyên khích tôi, tôi cũng thấy mỉm cười mắt dõi theo tôi như trước kia. Yên tâm , em nhất đingj diễn tốt mà. ^-^ Tôi và Y Giang Yến cùng ra sân khấu. Oái!! Người xem quá nhiều khiến tôi căng thẳng đến nỗi suýt nữa khựng lại. Nguy quá! Nhưng tôi lập tức định thần lại, trấn tĩnh, lấy vẻ mặt xinh đẹp nhất, thần thái tự nhiên nhất uyển chuyển, tiến về phía trước.

      Ôi chao! Woa!! Tiếng hoan hô...

      Các học sinh và thầy giáo đều cười rất hài lòng! Thành công rồi! khí này, tuyệt! may mắn.

      Ra sân khấu lần rồi cảm thấy rất tự tin, chỉ hai lần thôi mà tôi thấy tự tin lắm rồi... Hu ra! ~ Tôi nhìn thấy Trí và Tiểu Mẫn, cả Xương Sườn ngồi hàng đầu giơ hai ngón tay chữ V lên với tôi. Các em, chị đây làm tốt chứ? Sau đó, tôi mặc áo liền váy ra sân khấu, làm màn biểu diễn cực đẹp rồi trở về. Cuối cùng đến thời khắc diễn váy cưới rồi, Y Giang Yến búi tóc lại, sau đó chải tóc mái gọn về bên. nàng mặc chiếc váy cưới màu chanh tươi nhạt, quả thực rất đẹp, Dân Hữu cũng vô cùng đẹp trai. Trong phần áo cưới, họ có được tiếng vỗ tay hoan hô nồng nhiệt nhất.

      "Sau đây, Nữ thần truyền thống của Hữu Lâm ta sắp ra sân khấu. Nữ thần năm ngoái chính là tiểu thư Y Giang Yến trong trang phục áo cưới, năm nay vẫn vô cùng xinh đẹp. Hy vọng sau này các vị vẫn luôn quan tâm. Trong thời gian Nữ thần chuẩn bị xin hãy tấu nhạc lên!"

      Váy cưới trắng muốt vô cùng lộng lẫy, còn có bó hoa cực lỳ rực rỡ, khoảnh khắc này thực khiến người ta run rẩy. phải vì người xem quá nhiều, mà là vì nghĩ đến chuyện đối diện với Cẩm Thánh cũng mặc trang phục hôn lễ trái tim rất hồi hộp... nhạc vang lên, tôi bắt đầu trang điểm lại theo phong cách váy cưới, búi lại mái tóc dài óng mượt, sau đó tô lại mắt, chấm lại môi.

      "Ôi chao! Mỹ Doanh, cậu tìm mục sư lại đây, chúng ta gả quách nàng này cho rồi!"

      "Hi hi ~ chị này!"

      "Mẫn Trân, yên tâm, còn có hiệu trưởng nữa mà!"

      "Ha ha! Đúng rồi, cần gọi mục sư nữa, hi hi."

      Tôi cẩn thận mặc váy cưới vào, thắt thắt lưng cho chặt. Thế này được rồi chứ?

      "A? Tuấn Hỷ, đợi chút !", Giang Yến .

      "A? Sao vậy?"

      "Sau lưng hình như hơi kỳ kỳ."

      "Vậy hả? Cậu chỉnh lại giúp tớ được ?"

      "Được, biết mà, đừng căng thẳng, cố lên."

      "Ừ, cảm ơn cậu."

      "Được rồi, cậu nhất định diễn tốt mà. Haha"

      Đợi Giang Yến chỉnh lại áo xong, tôi đội khăn voan lên. Hoàn thành rồi, lát nữa thôi, tôi ra từ cánh cửa này, và tôi thấy ấy cười với tôi. Cẩm Thánh, làm sao đây? Em thích quá rồi.

      "Diễn xuất tốt quá đúng ? Sau đây là chàng trai cùng Nữ thần kết thúc buổi diễn, Khương Cẩm Thánh! Mời ra sân khấu!"

      Cẩm Thánh ra rồi. Quá đẹp, quá tuyệt, quá oách! Bạn trai của tôi, trước mặt bao người, trong cổ vũ nồng nhiệt tham gia tiết mục đặc sắc nhất của lễ Nữ thần. Tuyệt quá! Chỉ có câu này, ngoài ra có gì có thể diễn tả được. Gương mặt tôi hơi hồng lên, biểu cảm vô cùng dịu dàng và nghiêm túc... Thực ra vẻ mặt này quá lâu mới thấy vì lần nào nóng giận, tôi cũng chỉ muốn nhéo cho biết tay. Nhưng giờ , tôi chỉ muốn chạy ra để ôm tôi thôi.

      Cẩm Thánh quay lưng lại phía sau, chìa tay ra phía tôi làm dáng vẻ mời tôi bước ra. Lần này đến lượt tôi xuất rồi. Tôi chậm rãi bước đến trước mặt Cẩm Thánh. Cẩm Thánh, chúng ta phải làm tốt nhé, phải làm đẹp hơn năm ngoái. Tôi nắm lấy tay , Cẩm Thánh liếc tôi rồi : "Có ở đây, đừng căng thẳng".

      Chương 81

      Mọi người nín thở theo dõi. Vừa nãy hội trường còn huyên náo, lúc này im bặt còn tiếng động. Khống khí này kỳ diệu. Khoảnh khắc nắm lấy tay , nhớ đến những niềm vui khi ở bên nhau, tôi chỉ muốn cười. Cảm giác được quá hạnh phúc! muốn rơi nước mắt quá. Rồi mai đây khi trưởng thành hơn và có thể chịu trách nhiệm với tình , lúc đó tôi muốn gả cho . Tôi tuyệt đói nhường cho kẻ khác. Phải, tôi là con quỷ tham lam!

      Phựt...

      Ối! Kỳ quá. Sao lại có cảm giác phần cổ lỏng lẻo ra thế này. phải chứ, chẳng lẽ... tôi thắt chặt quá.

      "A? Tuấn Hỷ, đợi chút! Đằng sau hình như hơi kỳ kỳ..."

      Chẳng lẽ... con ranh đó nới lỏng dây ra? Khốn nạn! "Đợi đến lễ Nữ thần mà xem" chính là ý này sao? Tôi nhìn thấy vẻ mặt đáng ghét cười giễu cợt tôi của Y Giang Yên. Con chết tiệt! Ôi!! Bây giờ cũng chẳng thể đến giết nó ngay được. Làm sao đây? Còn phải diễn thêm đoạn nữa, làm sao giờ? Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng. Làm thế nào đây, chẳng nghĩ nổi gì cả, sắp điên mất thôi. Rút lui cũng phá hoại hình tượng Nữ thần; tôi phải tiếp tục thôi nhưng khiến tôi xấu hổ mất. Chỉ khoảnh khắc mà mọi thứ đều nghĩ đến cả. Chụp lấy áo phía sắp tuột xuống đẻ chạy vào chăng? Hay là tạm lui vào trước? Bao nhiêu người ở đây có ai biết nỗi khổ của tôi bây giờ ?

      Phựt ---

      Tôi mặc kệ đó! Oái! Đáng ghét quá!

      Nhưng mà... nhưng... nhưng... nhưng... chuyện vốn nghĩ đến lại xảy ra. Cẩm Thánh sao ấy lại biết được? nhanh chóng bước đén truwocs mặt tôi che lại.

      "Giữ chặt áo lại."

      Cũng may là có Cẩm Thánh đứng phía trước mà vẻ mặt thất thần hoảng loạn của tôi bị ai phát . Trông cảnh này, mọi người đều nghĩ là chúng tôi biểu diễn, thế nên vô cùng phấn khích.

      "Ha ra!"

      "Tuyệt quá!"

      "Hai người này diễn như ấy!"

      Các bạn có biết , lúc này tôi và Cẩm Thánh muốn phát điên lên rồi.

      "Nếu kịp thấy, chắc em xảy ra chuyện lớn rồi."

      Trong đám người đông đúc thế này, hình như chỉ còn tôi và tồn tại. Dưới ánh nắng nghiêng nghiêng xuyên qua cửa sổ, Cẩm Thánh y như bạch mã hoàng tử. Trong tích tắc, căng thẳng, lo lắng, hồi hộp, sợ hãi của tôi đều biến mất sạch vì tôi ở bên... Chúng tôi là ... Y Giang Yên, lần này tôi lại thắng rồi! Xin lỗi cậu nhé!

      Cẩm Thánh cởi áo khoác ngoài của ra đưa cho tôi.

      "A ~ chịu nổi nữa. ~ Cẩm Thánh tuyệt quá!"

      "Siêu tuyệt vời! ~"

      "Năm nay biểu diễn đẹp nhất đó. ~"

      Trong hội trường cuộn lên bàu khí phấn khích chưa từng có,. Mọi người đâu biết đây là màn kịch Cẩm Thánh vừa nghĩ ra tức , họ chỉ nghĩ là có sẵn trong kịch bản! Tốt tốt nhưng cứ thế mà hề tự nhiên chút nào. Sao Cẩm Thánh lại đưa áo khoác ngoài cho tôi chứ? Tóm lại chắc là vì sợ tôi bị hở ra đây mà.

      Nhưng Khương Cẩm Thánh, đúng là người tuyệt nhất, oai nhất thế gian này. bế bổng tôi lên, mãi mãi tôi cũng thể quên được khoảnh khắc này... đó, dù thế nào nữa... tôi cũng rời xa , nếu tôi sống nổi. Tất cả học sinh và thầy đều vỗ tay nhiệt liệt. Tôi nhìn thấy những chị cực khổ vì màn biểu diễn này của chúng tôi, chị Mẫn Trân và chị Mỹ Doanh cười rất rạng rỡ, đám bạn tốt phấn khích reo hồ cổ vũ... Cảm động quá!

      " chẳng đểt em lo lắng đó sao."

      "Ừ, em lo gì đâu."

      "Em nghĩ bảo vệ nổi em sao?"

      "Ngốc ơi... đừng làm em khóc nữa."

      , mười tám năm ngắn ngủi của tôi, bây giờ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất!



      Biểu diễn kết thúc, chúng tôi trở về phòng thay đồ. Tôi cứ nghĩ rằng họ thắc mắc... nhưng...

      Bốp bốp bốp bốp bốp!

      "Quả là tuyệt vời!!! Tuyệt quá chừng!"

      "Hai người đúng là cặp tình nhân trong mơ!"

      "Tôi thưởng thức lễ Nữ thần mười năm rồi, đây là lần đầu tiên hay đến vậy. Các em vất vả rồi!"

      Tôi sắp khóc mất thôi. Hình như mơ, nghe những lời chúc mừng thành công mà hạnh phúc, hạnh phúc đến rơi nước mắt.

      Trái tim tôi đập dữ dội.

      "A!! Hội trưởng!! Hội trưởng đâu rồi? Tại sao lại lấy cái áo rách này để người ta suýt bị lộ hết thế này hả? A!! Hội trưởng!! Hội trưởng đâu rồi?"

      Cẩm Thánh muốn tìm chị Mẫn Trân để tính sổ vụ quần áo của tôi nên làm náo loạn phen. Chẳng sao cả, Cẩm Thánh, có rồi còn xảy ra việc gì được nữa.


      Lễ Nữ thần kết thúc thành công, chúng tôi cùng chụp hình kỷ niệm với các thầy . Các thầy đều biết Cẩm Thánh là học sinh trường Công Cao nên tỏ ra rất hài lòng. Chúng tôi nhận được vòng hoa trân trọng nhất từ phía học sinh và rất nhiều hoa đẹp từ đám học sinh lớp dưới, lời chúc phúc nồng nhiệt từ bọn họ khiến tôi vô cùng hài lòng và vui sướng.

      Tôi dã tìm con đáng ghét Y Giang Yên nhưng biết ta trốn đâu mà thể tìm ra.

      ta mà suýt nữa tôi lộ hàng. Cứ nghĩ đến chuyện đó là tôi nổi giận run người!

      Cuối cùng, tổ nhiếp ảnh chụp cho tôi và Cẩm Thánh rất nhiều hình, là muốn chọn ra tấm đẹp nhất để giữ lại làm kỷ niệm lễ Nữ thần lần thứ mười .

      Tuy lễ Nữ thần kết thúc nhưng nó mãi lưu lại trong ký ức của tôi.


      "Này!!"

      Chúng tôi tập trung ở nhà Lý Vân Quân, mọi người đều lúc cuối cùng rất xúc động. Về sau còn nghe những người bình chọn và chị Mẫn Trân vì quá xúc động, suýt nữa chạy đến bên Cẩm Thánh. Cẩm Thánh là ai mà họ dám chạy đến chứ? là bạn trai của tôi mà!! là!!

      "Này! Mười năm sau chúng ta kết hôn !"

      Lời Thái Dân khiến cả đám trợn tròn mắt.

      "Tự nhiên lại cái này?"

      "Chẳng phải là kết hôn tập thể đó sao?"

      Kết hôn tập thể? Ý là tất cả chúng tôi cùng kết hôn lúc đó hả? Hình như Thái Dân hơi điên phải? Sao tự nhiên là chuyện kết hôn thế này? Đúng là thể hiểu nổi.

      "Được, được! OK!"

      OK gì vậy trời? Hôm nay, Cẩm Thánh đặc biệt vui sướng.

      "Rất tiết kiệm tiền."

      hổ là lời của Phác Tuấn .

      "Mười năm sau? Hi hi, lúc đó chúng ta thế nào nhỉ?"

      Hình như Tiểu Mẫn nghĩ đến hình ảnh chúng tôi mười năm sau nên cười rất sung sướng.

      "Tất cả phải ghi nhớ kỹ đó, biết chưa hả? Chắc chắn!! Mười năm sau chúng ta cử hành hôn lễ tập thể! Nhất định nhé. Muộn cũng được. Sớm cũng được!"

      "Này! Đến lúc đó nhỡ chưa có bạn sao?"

      Câu này của Chí Hồi làm chúng tôi nhín thinh trong chốc lát. Cũng đúng, đến lúc đó mà có bạn sao? Người khác sao nhưng Vân Quân đúng là khiến người ta phải lo lắng. Lại phát ngôn y như Phác Tuấn .

      "Bắt ấy phải chịu phí tổn du lịch của các cặp mới cưới!"

      " hổ là lời người ."

      Tôi vỗ tay khen Tuấn , người mà nỡ bỏ tiền xe buýt phải thế thôi.

      "Í cha ~ đúng là cách rất hay, he he."

      Khương Cẩm Thánh phấn chấn cực kỳ, sau đó là Lý Vân Quân hết sức phẫn nộ.

      " làm, làm!! Sao lại thế được! Thế phải tổn rất nhiều tiền còn gì!"

      "Này! Ai cần cậu bỏ tiền! muốn chi mau tìm bạn !"

      Vân Quân nghe lời Thái Dân xong liền mở to mắt hứng chí như thằng ngốc.

      "He he, ~ OK ~ ngày mai tớ làm việc đó!"

      "Các em, đúng mười năm sau nhé!"

      Và thế là chúng tôi quyết định đám cưới tập thể sau mười năm. Mười năm sau chúng tôi thay đổi thế nào nhỉ? Có thể kết hôn được như lời Thái Dân hay , hay là chia tay rồi mạng ai nấy cưới? Thắc mắc quá. Nếu kết hôn tập thể, người thể cưới là ai nhỉ? biết là ai nhưng chắn chắn người đó phải bỏ ra rất nhiều tiền. He he ~ chỉ là tâm nguyện nho của tôi thôi, lúc đó hy vọng chẳng ai phải chịu phí du lịch cả. Mười năm sau mọi người đều hạnh phúc là được. Tôi biết được rằng mười năm sau ấy còn ở bên tôi nữa , đến lúc đó tôi vẫn là tất cả của chứ? Mong là mười năm kể từ hôm nay trôi qua nhanh...

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 83

      Sau kiện Diệp Ngân, Vân Quân ngày đêm bị bé dằn vặt. Thức dậy có điện thoại chào buổi sáng, ở trường nhận được tin nhắn, xóa rồi lại xóa, phải xóa đến hơn hai mươi cái! Lúc tan học, đứng ở cổng trường đợi cậu ta, cho dù Vân Quân tàn nhẫn thế nào vẫn cứ cười rạng rỡ, vẫn vui vẻ như cũ. Vân Quân gọi Diệp Ngân là kẻ hóng hớt. Mình là quạ đen nhiều chuyện mà còn kêu người ta hóng hớt, hoang đường hết sức. Còn biết cảm tạ trời đấy vì có đứa con giá chịu thích mình nữa chứ. Xì, chẳng biết trời cao đất dày là gì cả.


      Tôi vẫn kiên trì khuyên giải cậu ta nhưng Lý Vân Quân sống chết chịu nghe.

      Diệp Ngân quả nhiên là tầm thường, nếu đổi lại là tôi tôi thể làm như thế vì nó quá mất tự trọng. Nhưng bé ấy, cho dù bị từ chối bao nhiêu lần, vẫn cứ cười hà hà. Vân Quân ghét bỏ bảo bé biến , co bé vẫn cười hi hi rạng rỡ còn ngày mai gặp lại. Xem ra diệp Ngân hiền lành nên lúc Vân Quân nổi giận với Diệp Ngân, chúng tôi đều thấy rất có lỗi với bé.

      "Ôi trời!! Phiền chết ! Hai ngày nay chịu đựng áp lực, chỉ muốn uống rượu thôi."

      "Cậu thấy Diệp Ngân rất đáng thương sao?"

      Câu của Chí Hồi khiến Vân Quân nghệt mặt ra như sắp khóc.

      "Đáng thương gì chứ? Tớ cần rồi mà cứ theo làm phiền."

      "Nhóc con! qua lại thử xem sao? Làm gì mà mới đầu từ chối?"

      "Phải đỏ, chưa thử từ chối người ta rồi?"

      "Mẹ kiếp! Tớ thích phải làm sao?"

      Thấy Thái Dân và Tuấn cùng chêm vào hai câu, Vân Quân liền gào lên. Tôi rất ngạc nhiên khi thấy bộ dạng tên nhóc bình thường hề nổi giận bao giờ lại gào thét trước mặt chúng tôi. Hừ, ghét Diệp Ngân đến thế sao? Sao Vân Quân lại tức giận đến thế nhỉ?


      Hôm nay, Vân Quân chỉ chăm chăm uống rượu, lần nào cũng đều do Vân Quân khuấy động khí cho náo nhiệt, khí hôm nay tệ quá, thấy tình hình như vậy, Cẩm Thánh với mọi người câu:

      "Người ta thích mọi người bỏ qua ."

      Vân Quân nghe thấy Cẩm Thánh vậy, bỗng nhiên nước mắt bắt đầu lưng tròng. Oái!! Quả nhiên là thích sao. Lúc sau, Vân Quân cầm thuốc ra ngoài, khí càng ảm đạm hơn.

      "Cái tên Vân Quân này sao chịu chấp nhận bé đó nhỉ? A chịu, hiểu nổi."

      Thái Dân quả thực lực bất tòng tâm.

      "Vân Quân chưa từng có bạn , đối xử với ai cũng như bạn bè, chắc vẫn chưa hiểu tình nên lúc chấp nhận thấy khó khăn thôi. Tên này tuy rất nghịch ngợm, có vẻ cái gì cũng hiểu hết nhưng thực tế vẫn chỉ là đứa trẻ con thôi."

      Chỉ Cẩm Thánh mới hiểu Vân Quân, chẳng trách Vân Quân ngày nào cũng đòi gả cho Cẩm Thánh.

      "Phụt, thảo nào Vân Quân thích . hiểu Vân Quân quá rồi."

      " đúng, Cẩm Thánh hiểu hết chúng ta mà! phải đùa đâu! phải Diệp Ngân là kẻ hóng hớt mà thực tế chính Cẩm Thánh mới là hóng hớt. Các bạn thấy đúng ? Ha ha."

      "Ặc! phải đâu!"

      Mọi người đều liếc Cẩm Thánh, cười vui vẻ. Cẩm Thánh quả là như vậy. Nhìn có vẻ quan tâm đến ai, nhưng thực tế lại quan tâm người khác hơn ai hết, chuyện nào cũng có thể phát ra nhưng lại giữ bí mật cho người đó. Như thế xem ra đúng là người rất tuyệt chứ? Đó là bạn trai tôi mà. Hè hè/


      Mãi thấy Vân Quân quay lại, Cẩm Thánh bèn ra tìm cậu ta. Bọn họ gì nhỉ. Tôi tò mò quá bèn rủ Trí lén chuồn ra ngoài. A! Hai tên đó ngồi ban công trò chuyện. Tôi và Trí lại gần để nghe trộm Binh - binh - binh (tiếng tim đập í)

      "Cậu khóc à?"

      "Giống như trở thành kẻ xấu xa rồi ấy."

      " phải ghét Diệp Ngân sao?"

      " biết nữa, có can đảm."

      "Gì chứ?"

      "Tớ thích ai, ..."

      "Biết rồi, nhóc con."

      "Đại ca biết à? Đại ca biết tâm của tớ sao? Mẹ nó."

      Trời ạ, chuyện gì thế này. Lý Vân Quân khóc. Trời ơi, Lý Vân Quân mà cũng khóc á, phải là cậu ta . Thấy dáng vẻ Vân Quân khóc, tôi thấy vừa kỳ lạ vừa đáng . Vân Quân phiền muộn vì biết cách để , cậu ta phải nhanh chóng được chỉ dậy ở phương diện tình mới đúng.

      "Đàn ông con trai, vì chút chuyện vặt này mà khóc lóc rồi à?"

      "Tức giận mà, tớ quá ngốc phải ? Phải chứ? Mẹ nó."

      "Vân Quân."

      "Hử?"

      "Bọn này có thể biết nhưng cậu phải bản thân mình hơn chứ, cậu cũng có những thứ hiểu được nhưng thể chấp nhận được. Mở rộng lòng mình với người khác phải là chuyện dễ dàng, điểm này tớ hiểu lắm. thực tế, lúc mới bắt đầu Tuấn Hỷ cũng như vậy, lúc ấy tới chỉ muốn bảo vệ Tuấn Hỷ khỏi phiền muộn vì quên được Dân Hữu. Tớ rất muốn để ấy trơt thành bạn của mình, để có thể khiến ấy hạnh phúc nên tớ bất chấp mọi điều để theo đuổi ấy, ấy muốn cũng hôn cho bằng được... Tớ giống thằng điên nhưng tớ thà điên còn hơn phải nhường cho kẻ khác... Tớ thấy Diệp Ngân giống tớ ngày đó, thấy bé như thế tớ cũng sốt ruột lắm. Tớ nghĩ rằng bé ấy tỏ ra bất cần trước mặt cậu nhưng sau đó thế nào cũng rơi nước mắt..."

      ra là thế. Tôi bỗng nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Cẩm Thánh. Lúc đó, tôi cũng cảm thấy mình hề thích ... Vân Quân cũng như vậy sao. Bây giờ Vân Quân có thể hiểu rồi chứ/

      "Lúc mới bắt đầu với Tuẩn Hỷ, cậu cũng mệt mỏi đến thế à?"

      "Đương nhiên, mệt mỏi dối. Nhưng so với lúc chia tay chẳng là gì cả."

      "Lúc hai người muốn chia tay sao?"

      "Tuấn Hỷ chia tay xong bỏ chạy, tớ chạy khắp nơi tìm, sợ ấy khóc. Có người như thế đyaas, lúc khóc muốn để người khác thấy, chỉ khóc mình thôi... Tuấn Hỷ là vậy đấy. Để ấy chạy như thế, hôm đó tớ ngủ được chút nào, mở rồi tắt điện thoại vô số lần... vẫy taxi rồi lại thôi biết bao nhiêu lần, cứ để người ta chạy mất rồi lại chặn chiếc khác, lên xe, xuống xe, viết là bao lần... Ha ha ~ tình khiến người ta dở hơi thế đấy."

      Xiiiiiiiii! Cảm động quá mất. Tôi biết đâu đấy.

      "Đại ca rất thích tuấn Hỷ đúng ? Tuấn Hỷ cũng vậy đó."

      "Nhóc con, chỉ là rất thích thôi à? Là ấy điên cuồng. Ha ha."

      "Mẹ nó ~ tớ làm được."

      "Nhóc, cậu nghĩ thế nào cứ làm thế ấy. Nhưng vì thể mà bỏ cuộc tớ tha cho cậu đâu! Như thế chỉ làm tổn thương cậu và người ta thôi, phải nhớ đấy."

      "Đại ca!! Wuxiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!! Tớ cậu đuợc hả?"

      "Vân Quân, hôm nay tớ muốn đánh cậu đâu, đừng có làm tớ sử dụng nắm đấm này chứ?"

      thế nào cũng là Lý Vân Quân, người thể khuyên giải được. Ha ha. Khó khăn lắm tôi mới nhịn được cười.

      "Đại ca."

      "Gì đấy, nhóc con."

      "Chúng ta già rồi, bị bệnh rồi cũng phải bên nhau nhé."

      "Thần kinh."

      "Tớ già rồi, bị bệnh rồi, đến lúc đó được bỏ tớ đâu đó."

      "Chuyện đó chỉ xảy ra khi mặt trời mọc từ phía tây thôi."

      "Ừ, cảm ơn cậu."

      "Làm gì mà lúc cười lúc khóc thể hả, tởm quá."

      "Hì hì."

      "Tên nhóc này."

      "Diệp Ngân đợi tớ chứ?"

      "Cái gì?"

      "Cho đến khi tớ chấp nhận."

      "Diệp Ngân thích cậu nên đợi cậu mà."

      " à, vậy đại ca, tớ vô cùng cậu, cậu có đợi tớ ?"

      "A! Cái thằng nhóc này toàn những câu muốn ăn đập! Cậu bị đánh chịu được hả?"

      "Hè hè."

      "Ha, nhóc, đừng có vội quá. Biết chưa hả? ai la mắng cậu đâu."

      Cẩm Thánh mỉm cười, vò vò đầu Vân Quân, tôi lại bị mê hoặc lần nữa rồi. Lại là khoảnh khắc tự hào kiêu ngạo vì là bạn trai của mình. Còn gì mà hài lòng? Vân Quân quý Cẩm Thánh, Cẩm Thánh quý trọng Vân Quân. Thấy bọn họ thương nhau như thế... giá trị tình bạn càng lớn hơn hiều so với tưởng tượng. Tôi cảm thấy bọn họ càng đáng hơn nữa rồi. Bạn bè... quá tuyệt vời!


      Tâm trạng Trí và tôi vô cùng thoải mái, nắm chặt tay nhau trở về chỗ cũ. Tớ ở bên cậu suốt đời. Tất nhiên, tình của tôi cũng ở trong đó! Hi hi.

      "Tuấn Hỷ, cậu có biết tớ cậu vô cùng ?"

      "Ừ, biết chứ."

      "Hôm nay tớ vô cùng vui sướng vì Cẩm Thánh là bạn tớ. Có thể ở bên Vân Quân, Thái Dân, Chí Hồi, Tuấn , Tiểu Mẫn tốt biết mấy."

      "Tớ cũng thế."

      Bạn bè, luôn luôn là thế, rất tốt. cần gì, vô điều kiện, im lặng hay mở lời, có tiền hay ... đều có thể với nhau, cùng nhau, có thể ở bên nhau chuyện rất tốt mà chẳng cần đến lý do. Đay chính là tồn tại của bạn bè. Hôm nay, tôi học được thêm điều nữa ở . Bắt đầu là học được tình , lần này là học được tình bạn đáng quý. quan trọng biết bao. Tên đẹp trai của tôi đến khi nào mới có thể đẹp hơn nữa đây.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 84

      Tôi và tên ấy sống trong thế giới chỉ có hai người. Hà hà. bao lâu rồi nhỉ? ^-^ Món mỳ gói Cẩm Thánh nấu cho tôi, biết mùi vị thế nào ? Quá sức là ngon... ngon đến mức muốn chết luôn. >.<

      Ding ring ring...

      Di động của Cẩm Thánh reo vang. -O- Có người gọi điện tới.

      "A lô, ai đó?"

      Tôi dỏng tai lên nghe...

      [Đại ca, tớ đây.]

      Í ~ Lý Vân Quân, dù gì cũng là người mà cả đời chẳng giúp gì được cho tôi nhưng phá hoại khí người khác lại là cao thủ. -_;

      "Cậu à."

      [Đại ca! Tớ và Diệp Ngân quen nhau rồi.]

      " hả? Giỏi lắm"

      là. Bất lực toàn tập! -_- Quen với Diệp Ngân rồi cơ đấy!

      "Đưa điện thoại cho em! Này ! Lý Vân Quân, đồ quạ đen chết thối! Chẳng phải là cậu bảo cần à? quen nhau gì chứ? Cậu đến đây ngay cho tôi!"

      [Ha ha ha! Tuấn Hỷ, cậu ở nhà Cẩm Thánh hả?]

      "Ừ. Mau đến đây !"

      [Biết rồi]

      Vân Quân hứng chí đáp lại. Đến đây nhóc, chị đây dạy dỗ cẩn thận! Mới sáng sớm nay còn bảo thèm, còn làm ầm ĩ, quen nhau á? Dù sao trước kia tôi cũng biết tỏng tên này rồi. Phì.

      "Hà hà, sao xúc động quá thế?"

      "Xương Sườn mà đến đây là chết chắc, em phải diệt !"

      "Chúc mừng , đừng gì khác cả, tên Vân Quân ấy chuyện đó đâu."

      "Hiểu rồi, dạy dỗ lại vậy. ^-^"

      "Ha ha, tốt."

      Tôi nhìn gương mặt Cẩm Thánh, nghĩ ngợi lung lắm...

      "Cẩm Thánh..."

      "Hử?"

      "Sao lại đẹp trai thế?"

      "Cái gì?"

      " phải, quá đẹp trai. -_-;; Có cần làm bộ mặt hớp hồn đó ?"

      Mặt Cẩm Thánh lại đỏ lên. Ha ha! Vui chết được. Ngày nào tôi cũng được thấy vẻ mặt mạnh mẽ của , thỉnh thoảng lại đáng đến mức chỉ muốn cắn cho phát. -_^



      Cốc cốc!

      "Tớ đây, đến rồi đây, mở cửa ra cho tớ!"

      "Đồ thỏ nhép! bấm chuông lại gõ cửa làm quái gì thế?? Ảnh hưởng đến hàng xóm!"

      "Đại ca, tớ quen với Diệp Ngân rồi! ^O^"

      " cậu rồi đấy thôi."

      Xem ra Lý Vân Quân có vẻ vui lắm, Con người ấy mà, từ trước đến nay, nếu phải thành thực, như thế mới hạnh phúc được. -_-^

      "Lý Vân Quân, cậu đến đây. Đến đây!"

      Tôi đến gần Vân Quân, đánh liên tiếp. Hồi trước, hễ đánh là chạy nhảy la lối um xùm, bây giờ lại ngoác miệng ra cười. Khùng rồi à? Nếu thích Diệp Ngân như thế từ chối làm quái gì? -_-+ Chúng tôi ở đó chơi đến gần nửa đêm, Vân Quân chọc cho chúng tôi cười đến chết sặc. Chuyện của Xương Sườn xem như ổn. May mắn ấy! Xương Sườn cũng tươi tỉnh hơn rồi. Hề hề.

      Nhưng càng buồn cười hơn là Lý Vân Quân cố sống cố chết làm bộ bộ ra vẻ đàn ông, trước mặt Diệp Ngân bao giờ tỏ ra vui vẻ thái quá, khuyên nổi . Vậy nhưng Diệp Ngân lại vui sướng đến sắp điên. Đúng là cặp man rợ.

      Cuối cùng cũng chỉ còn tuần nữa là đến kỳ nghỉ mà chúng tôi mong đợi bao lâu nay. Hu ra ~~~ vui quá trời!!! Kỳ nghỉ đông này, tôi cùng Cẩm Thánh và đám nhóc kia đến Đông Hải chơi, nếu được nghỉ nhanh nhanh chút tốt biết mấy.



      kiện Lý Vân Quân lắng lại khoảng thời gian, sau đó lại gặp vấn đề khác. Đối với chúng tôi đó là lần khảo nghiệm đầu tiên... Đó là Chí Hồi, người luôn ở cạnh chúng tôi, luôn bên chúng tôi lặng lẽ, bỗng nhiên biến mất khi chỉ còn cách kỳ nghỉ đúng tuần. Chí Hồi những nghỉ học mà cả điện thoại cũng nghe, di động luôn trong trạng thái tắt máy suốt tuần. Cẩm Thánh và Thái Dân, Vân Quân đều nóng ruột vì Chí Hồi chưa từng làm thế bao giờ. Từ khi tôi quen biết Chí Hồi, cậu ấy chưa hề biến mất tăm mất dạng như bây giờ. Phải làm sao bây giờ? Mẫn Chí Hồi, cậu ở đâu?

      "Mẹ kiếp!"

      Di động vẫn tắt máy. Khương Cẩm Thánh tức giận đến mức ném cả điện thoại . Mọi người đều biết bạn trai tôi rất coi trọng bạn bè. Tuy về sau chúng tôi thân thiết hơn nhưng lần này, Chí Hồi khiến Cẩm Thánh, Vân Quân, Tuấn , , tất cả chúng tôi đều lo lắng.

      "Rốt cuộc là chuyện gì? là!! Lo quá mất!"

      "Cái tên chưa bao giờ vắng mặt hay rút lui, có chuyện gì kia chứ?"

      "Hu ~ Chí Hồi làm trò gì đây?"

      Chúng tôi đều sốt ruột nên chẳng gì. Nếu biết có chuyện gì là tốt rồi... Vậy buồn bực như thế nữa... Chúng tôi chẳng làm được gì.

      "Đến nhà Chú Hồi thử xem sao"

      "Hôm qua rồi mà"

      " lại ! Mẫn Chí Hồi chắc chắn xảy ra chuyện gì rồi. Cậu ấy phải là người tùy tiện nghỉ học như thế. Chắc chắn! Nhất định là xảy ra chuyện gì rồi!"

      Chúng tôi đến nhà Chí Hồi. Gần đây, Cẩm Thánh có phần bất ổn. cùng Thái Dân, Trí , Vân Quân kể ngày đêm đến nhà Chí Hồi tìm kiếm. Họ đến Nam Môn, phố Nhân, bến xe... thậm chí cả Nhân Xuyên nữa nhưng thể tìm đâu ra Chí Hồi.

      Trước cửa nhà Chí Hồi chẳng có đèn đóm, hình như trong đó trống nhưng chẳng au muốn bỏ , tiếp tục quan sát cửa nhà Chí Hồi.

      Đến tờ mờ sáng, chúng tôi mới về nhà. Hôm nay gặp Chí Hồi, sắp nghỉ đông rồi... Chí Hồi từng vui sướng đến chơi ở Đông Hải nhưng giờ chẳng thấy đâu. Chúng tôi đều có chuyện gì xảy ra nên chỉ còn cách tiếp tục đợi chờ.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 85

      Hôm nay, Cẩm Thánh và Vân Quân, Thái Dân lại đến nhà Chí Hồi. Vẫn tối om như cũ! Chẳng lẽ gặp lại quay về ư? Lúc nào tôi cũng nhớ đến gương mặt tươi cười của Chí Hồi. Tôi nhớ đến vậy, chắc họ còn nhớ hơn... Chúng tôi khoác áo jacket, khoác thêm áo khoác to đùng, đứng đợi Chí Hồi ở Hồ Đông Lý nhưng tên ngốc. Lúc này...

      "Ê! Đó chẳng phải là mẹ Chí Hồi sao?"

      Nghe thấy tiếng hét của Vân Quân, Thái Dân vội vã chạy ngay lại.

      "Đúng rồi! Là dì!"

      Trong tích tắc sao lại vui đến thế. Cẩm Thánh vội cúi chào mẹ Chí Hồi.

      "Dì ơi! Bọn cháu đến rồi đây!"

      "Ôi chao! Đến tìn Chí Hồi à? lạnh sao? Đợi bao lâu rồi?"

      "Chúng cháu sao nhưng Chí Hồi đâu ạ?"

      "Lạnh quá, vào nhà rồi hẵng , lạnh quá đúng ? Ôi chao, tay Tuấn Hỷ cóng rồi này, nhìn các cháu kìa!"

      Tôi cảm thấy có gì đó bất thường, mẹ của chí Hôig gầy rất nhiều, như cso điều gì muốn . Sao nhìn bi thương đến thế?... Tóm lại xảy ra chuyện gì chứ?

      "Cẩm Thánh, kỳ quá hả?"

      " có chuyện gì thế hả dì?"

      "Cơ nghiệp của ba Chí Hồi sụp đổ nên mới thành ra thế này đây. Hư..."

      Trong nhà có rất nhiều giấy niêm phong màu đỏ. Chúng tôi chỉ nghe niêm phong là chưa tịch thu tài sản nhưng chưa từng thấy bao giờ nên biết phải lời gì để an ủi nữa.

      "Trong lúc đó, ba Chí Hồi lại bị tai nạn giao thông phải vào bệnh viện phẫu ...hu..."

      ra là thế, Chí Hồi gặp phải bao chuyện thương tâm mà chúng tôi hề hay biết, đau lòng quá...

      "Có nặng lắm ạ?"

      "Hu... có lẽ tuần sao lại phải tiến hành phẫu thuật lần nữa. biết sao mà xảy ra quá nhiều chuyện đột ngột thế này."

      "Dì ơi, càng những lúc thế này càng phải bình tĩnh. Dì còn có bọn cháu mà, đừng lo lắng quá."

      "Dì ơi, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa."

      Tôi muốn nắm lấy tay mẹ Chí Hồi an ủi nhưng chỉ biết rơi nước mắt như con ngốc.

      "Thế Chí Hồi, Chí Yến đâu ạ?"

      "Chí Yến còn , làm gì được nên gửi đến nhà chú nó rồi. Chí Hồi bảo nó lớn rồi, muốn làm kiếm tiền cho ba nó làm phẫu thuật nên đến Lãnh Đông Quảng làm việc, khuyên nó cũng ích gì, bảo nó học cũng nghe. Có cách gì ? Lần đầu tiên đứa con ngoan ngoãn, hiền lành của dì phải làm như vậy. Dì phải làm cách nào để bảo nó học đây?"

      Ngốc quá... khóc mình... khắc phục khó khăn mình... đau lòng cũng mình... Nghĩ đến đây thấy buồn muốn chết.

      "Lãnh Đông Quảng ở đâu hả dì?"

      "Muốn đến thăm hả? Nó vui đâu..."

      "Yên tâm, bọn cháu đều là bạn tốt mà dì."

      "Cảm ơn. Cảm ơn các cháu. Sau này nhà dì ổn đingj trở lại quên các cháu đâu. Giúp Chí Hồi của dì với, cáu cháu biết Chí Hồi rồi chứ? Các cháu thân với nó nhất... biết Chí Hồi nhà dì là đứa trẻ như thế nào rồi phải ? Hu..."

      "Dạ phải. Đương nhiên chúng cháu hiểu cậu ấy. Nhất định chúng cháu ở bên Chí Hồi, dì đừng lo lắng quá."

      Vân Quân nắm chặt bàn tay mẹ Chí Hồi cười khổ sở, mắt đỏ hoe.

      "Chú khỏe lại mà, dì phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Càng những lúc thế này càng phải chú ý."

      "Ừ, cảm ơn các cháu quá, ăn cơm chưa? Ăn rồi hãy ."

      " cần đâu ạ, chúng cháu phải tìm tên kia , gặp rồi cùng ăn luôn."

      "Chúng cháu đây."

      "Yên tâm dì nhé?"

      "Ừ, tạm biệt."



      Chúng tôi ra khỏi nhà Chí Hồi, chỉ tôi mà mọi người đều thấy buồn. Chí Hồi chắc là biết đầu tiên? Nhà cậu ấy xảy ra chuyện như thế... Chúng tôi đều hiểu, tai họa trời rơi xuống thế này để lại vết thương mãi khép miệng.

      đường tìm Chí Hồi, Cẩm Thánh năng gì, biết nghĩ những gì, cảm xúc. Thực tôi sợ khi tức giận lên phạm phải lỗi gì đó.

      "Con thỏ nhép, đồ đại ngốc!"

      "Đồ ngu! Thỏ nhãi nhép mà với bọn mình ổn rồi còn gì!"

      Dường như Vân Quân và Thái Dân quá tức giận nên co chân đá thùng rác.

      Mẹ Chí Hồi địa chỉ Lãnh Đông Quảng cho chúng tôi biết. Chúng tôi thấy rất nhiều chú bận bịu làm việc, xem ra rất mệt nhọc, vẻ mặt cảm xúc.

      "Chú ơi, bọn cháu muốn tìm người. Ở đây có học sinh nào tên Mẫn Chí Hồi ?"

      Cẩm Thánh trịnh trọng hỏi người khỏe mạnh biết bao nhiêu tuổi.

      "Mẫn Chí Hồi?"

      "Phải."

      "A! Chắc là cậu thanh niên mấy hôm trước đến đây làm việc phải . Cậu bé thư sinh nho nhã đoe mắt kính chứ gì?"

      "Đúng rồi, cậu ấy giờ ở đâu ạ?"

      "Cậu ấy ở kia, rẽ phải, cứ thẳng tới, phía kho đông lạnh lớn như cái động kia kìa."

      "Cảm ơn chú nhiều lắm."

      Chúng tôi chạy đến hướng mà chú ấy vừa chỉ. Lúc này, tôi chẳng nghĩ đuợc gì, chỉ thấy thương xót. Nhỡ gặp Chí Hồi lại khóc sao? được khóc!

      Bốn người chúng tôi đều đứng đờ ra nhìn cậu ấy, gương mặt Chí Hồi mất ngày gặp, giờ đây nhuộm vẻ mệt mỏi và mất sức, lại ăn cơm đúng bữa... Trời lạnh thế này mà Chí Hồi lại dùng khăn để lau mồ hôi.

      "Này! Tiểu tử thối!"

      Giọng Thái Dân run run. Chí Hồi thấy chúng tôi mỉm cười... còn... còn... còn quên mỉm cười lúc này nưuax, xem như là may mắn, may mắn rồi...

      "Muốn gọi điện thoại từ trước rồi... Sao tìm đến đây được vậy?"

      "Đồ thỏ nhép! Đừng cười!! Cậu là đồ khốn! được cười!! Mẹ nó!! Hu..."

      "Hy Thái Dân, khóc cái gì, thằng này!!"

      "Mẹ nó!! Xiiiii... Hu..."

      "Í cha! Vân Quân cũng khóc à? A, bọn nhóc này, tự nhiên lại khóc? Nhớ tớ đến thế à!"

      " phải, thằng nhóc này! Nhớ cậu đến mức muốn chết đây này!"

      Tôi cố gắng kiềm chế để mình khóc... cười đến phút cuối... kết quả là nước mắt vẫn thèm nghe lời.

      "Chí Hồi ăn cơm chưa?"

      "Lần này đến Tuấn Hỷ khóc? Ngốc quá! Bây giờ phải ăn cơm rồi."

      " ăn thôi!"

      Nụ cười của Chí Hồi như che giấu nỗi đau trong lòng, cố gắng cười cho bọn tôi thấy, càng khiến chúng tôi đau lòng hơn.

      Đến tiệm ăn, chúng tôi gọi năm bát canh sườn nóng hổi.

      "Ui chao ~ ngon quá mất! Ăn nhanh ! Woa ~ ngon đấy, thực , ngon quá sức tưởng tượng... Ăn ... phù..."

      Chí Hồi đặt bát đũa xuống, cuối cùng rơi nước mắt... Chí Hồi... Chí Hồi...

      "Mẹ nó... đúng là ngon ... hu hu..."

      Tuy nước mắt chúng tôi rơi hoài dứt... nhưng món canh sườn này rất ngon! Chúng tôi khóc đến nỗi mũi đỏ ửng lên nhưng vẫn cười, đến cuối cùng để bát canh nguội lạnh cả.

      Mọi người trong quán đều ngẩn người , lén liếc về phía chúng tôi, nhưng chúng tôi vừa gạt nước mắt vừa ăn... rất chi là thú vị và ngon lành.

      Món canh sườn khiến người ta ăn ngon lành, ăn đến rơi nước mắt. Thực là lần đầu tiên, chúng tôi ăn ngon lành đến thế.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :