1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tôi là sói, hắn là nai - Kha Lam

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 10: Vậy tôi cho tỷ, làm vợ tôi

      Sáng sớm hôm sau tôi dậy rất sớm, ánh mặt trời chưa mọc nhưng cũng làm tôi tỉnh ngủ. Mơ mơ màng màng mở mắt liền thấy khuôn mặt Bảo Bảo đập ngay mắt tôi làm tôi giật mình.

      "Mới sáng sớm em lại đây làm gì?"

      Bảo Bảo bĩu môi, tỏ vẻ rất bất mãn:"Chị còn ngủ ngon lành như vậy được nữa hả? Người ta chuẩn bị đến mắt chị kìa"

      "Hả?" Tôi trố mắt ngạc nhiên, hiểu Bảo Bảo cái gì. đành uất ức nhìn tôi:"Chị còn biết, hôm qua chị hứa với phu nhân Tống cái gì đó mà hôm nay bà bỗng tìm chị khắp nơi, sáng sớm tìm em để hỏi về danh tính của chị kìa"

      Tôi như chó ngáp phải ruồi, ho khan ài tiếng rồi vội vàng hỏi:"Vậy em có cho bà ta biết hay ?"

      "Tất nhiên là , em để bà đến bắt chị à" Dù Bảo Bảo vậy nhưng tôi biết rằng trong lòng Bảo Bảo rất khó chịu, cực kì khó chịu. Tôi ngồi bình tĩnh lại, nghe lời Bảo Bảo cũng thở phào nhõm.

      "Đúng vậy, vạn nhất đừng cho người ta biết"

      "Nếu như phu nhân đến bảo chị , liệu chị có hay ?"

      Đôi mắt của đỏ au nhìn chằm chằm tôi. Tôi liền biết sáng sớm ra lo lắng chính là vì việc này, chỉ là tin tưởng về việc hay ở của tôi trong lòng quá kém. chỉ sợ rằng ngày nào đó tôi tìm được nhà tốt hơn mà rời , ví dụ điển hình như nhà của mẹ , Tống Hàn Vũ.

      Tôi cười khẽ rồi lắc đầu, ánh mắt của tôi lúc này có biết bao nhiêu là dịu dàng:"Chị theo bà ta làm cái gì? Chị với bà có quen thân gì nhau đâu"

      hiểu, tôi và quen thân nhau mới mời được tôi qua nhà . Bằng bây giờ, tôi ôm gối ôm trong nhi viện mà ngủ. Bảo Bảo an tâm phần nhưn nhớ đến cái gì đó liền hốt hoảng :" phải chị hứa tìm vợ cho sao? Vì chuyện này phu nhân đến tìm chị mãi đấy"

      "Chuyện này cần em lo, dù sao chị cũng công bố là chị thích nữ nhân, nếu chị có tìm giúp cũng chỉ để làm tròn lời hứa của mình thôi" xong hơi dài liền liếc qua Bảo Bảo:" phải em đâu, thẹn thùng cái gì, nhanh rửa mặt để chị còn học"

      Bảo Bảo đưa thân hình mập mạp của mình chạy nhanh vào nhà tắm. Tôi chỉ còn nước bất đắc dĩ nhìn theo, bỗng dưng tôi lại thấy hối hận khi lấy lí do là mình thích nữ nhân.

      Bây giờ tôi mới biết được chuyện lớn lao đó là, Bảo Bảo thua tôi tuổi và học đại học y dược. Bây giờ lại nổi hứng đăng kí qua trường tôi học để có thể cùng đường với tôi. Tôi giải thích cho đến khàn cả cổ rồi cuối cùng nhận lại câu" em muốn học cùng trường với chị".

      Tôi đâu phải loại người dễ dãi hôg đồ đến thế. Ngành y là ngành Bảo Bảo thích, đâu phải vì tôi mà chuyển liền chuyển, tương lai cả đời của nằm ở . Chẳng lẽ vì tôi mà hủy hoại nó sao? Với lại, Bảo Bảo bây giờ bám tôi nhiều hơn trước, đa số thời gian đều là dành cho ấy, ngay cả việc học cũng có mặt ở bên tôi thể chịu được. Với lại, tôi là An Chi Lang, người luôn nắm mọi thứ trong lòng bàn tay, bỗng dưng ngày Bảo Bảo đổi tính nghe lời tôi nữa. Điều này làm tôi ....rất khó chịu.

      đường từ nhà đến trường, tôi mãi ngẩn ngơ suy nghĩ làm sao để dạy dỗ Bảo Bảo cách hiệu quả nhất. để ý đến ánh mắt của nhiều người xung quanh, đến khi vào lớp học. Tôi mới cảm thấy có điều gì đó ổn đành ngẩng đầu lên quan sát.

      tại vì tôi mới vào nên đứng bục giảng, tất cả mọi người đều đứng dậy rất thẳng hàng mà chào tôi, mỗi người mỗi vẻ mặt khác nhau nhưng đa số đều là vẻ mặt nghiêm nghị chào đón. Tôi giật mình, khó hiểu nheo măt lại, tôi nhớ là chưa nghe tiếng chuông reo vào học, cũng chưa ngẩn người đến mức mà phát điều gì kì quái.

      Nhanh chân về chỗ bỗng cánh tay cản lại, cậu nam sinh chắn đường cho tôi vào. Tôi nhìn cậu chờ đợi câu trở lời.

      Cậu ho vài tiếng rồi chỉ tay lên bảng, tỏ vẻ muốn tôi nhìn. Tôi thẩn người ngoai lại, thấy dòng chữ to đùng đập vào trong mắt mình với nội dung.

      "Thầy hôm nay bận việc, thể đến lớp dạy, vợ thầy - An Chi Lang thay mặt thầy điều hành lớp.

      Kí tên: Vũ"

      Tôi nhìn đến tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài. thể tin nổi những gì xảy ra trước mắt mình. Tôi còn thấy rất , chữ " Vợ thầy" đặc biệt vẽ rất đẹp, còn gắn vài bông hoa vào đó. Còn tên "Vũ" nửa nửa ảo như khuôn mặt nháy mắt. Liên tưởng đến khuôn mặt nghiệt của , tôi nghiến răng ken két. Đây là muốn người ta kết thù với tôi đây mà. Mới hôm qua hỏi tôi là ai, hôm nay lại mực hết sức khẳng định tôi là vợ . Cái muốn chính là người khác chú ý đến có mặt của tôi với cái danh hiệu là người "vợ". Vợ của tên đẹp trai làm đốn tim bao nhiêu trong trường. Hoa có chủ, kiểu gì người ta cũng đến đập chủ cướp hoa.

      Nghĩ đến cuộc sống sau mà mà tôi bỗng thấy mình thảm hại, nhanh chân lên xóa những dòng chữ kia rồi hái hoa xuống dẫm dẫm dưới chân, tức giận :"Ai là người viết mấy cái này"


      "Em biết, sáng sớm có người đến, bảo là dùng phương thức đặc biệt để gửi thư đến vợ tương lai" Khuôn mặt cậu nam sinh ngày càng cúi xuống thấp, giọng lí nhí như sợ tức giận của tôi. Đúng vậy, tôi tức giận, rất tức giận. Cái tên Tống Hàn Vũ năm lần bảy lượt dây dưa với tôi làm tôi cảm thấy rất khó chịu. Cực kì khó chịu, lần đầu tiên có nhiều việc xảy ra ngoài dự đoán của tôi như vậy làm tôi cảm thấy bực mình.

      Bây giờ tôi thể đưa bản mặt dịu dàng ra để chuyện được nữa, gắt gỏng hỏi, thanh rất lớn:"Bây giờ ở đâu?"

      Có người sợ chết tiến lên :"Ở phòng hội đồng"

      Bỏ mặt tất cả, tôi hùng hổ lên phòng hội đồng. Khuôn mặt tôi đỏ bừng, bước chân rất nhanh lại nặng nề làm người ta chú ý. Sinh viên trong lớp kéo nhau theo sau lưng tôi để xem trò hay, nhưng vẫn giữ vững khoảng cách nhất định kẻo sợ vạ lây.

      đến gần thấy nhởn nhơ đứng đọc sách rất thoải mái, tôi tức giận hét lên:"Tống Hàn Vũ"

      nghe thấy thanh liền quay đầu lại, ngạc nhiên lát rồi cười:"Ơ, mới sáng sớm tìm tôi rồi, nhớ tôi đến mức ấy cơ à"

      "Bốp" cú đấp vào mắt của , tôi đến nhanh, trừng to mắt nhìn khổ sở:"Này nhớ, đúng là tôi nhớ đấy, nhớ cái bản mặt đáng ghét này của , tôi cũng nhớ phải đánh trận"

      như con thỏ , vô tội nhìn tôi, ánh mắt rưng rưng tỏ vẻ uất ức:" ràng là nhớ tôi, chịu thừa nhận rồi nhé. Mọi người đều nghe thấy hết rồi"

      Tôi lúc này càng tức giân hơn, đầu tôi như muốn bốc hỏa. Bẻ những ngón tay mình cho có tiếng kêu"Rắc rắc". Rồi xăn tay áo lên, nghiến răng nghiến lợi :" Nhớ nhớ cái con khỉ" Bỗng lại nhớ ra cái gì đó, lại :"Tôi chính là nhớ cái mặt như đích khỉ của nên mới tới . nhắc chắc tôi cũng quên mất cách thể nỗi nhớ của tôi rất khác người, tôi nhớ từng nào lại muốn đánh người đó từng ấy"

      nhìn tôi khóe miệng giật giật, tất cả mọi người đều ngã ngửa. Nếu như mặt của như đít khỉ thế giới này làm gì có ai giống con người. Khuôn mặt tuấn lãng như vậy mà ví với con khỉ, chắc nhiều nam sinh ở đây ghen ghét từ lâu cũng nhận ra. Khuôn mặt còn hơn cả đít khỉ.

      nghe tôi vậy, biết là tôi tức giận vội giảng hòa:"Hay và về nhà rồi có gì sau, ở đây là trường học, nếu thể nỗi nhớ công khai như vậy làm người ta hiểu lầm"

      Tôi nghỉ nhổ, hiểu lầm? Chuyện gây ra cho tôi chưa đủ làm người khác hiểu lầm sau, tức giận lấy cái dép mình đeo ném thẳng vào mặt . lại thuận lợi tránh né, biết được tôi chạy đến đánh , liền chạy . Tôi chạy từng nào càng chạy nhanh từng đấy, vì rượt kịp nên đường va phải cái gì tôi liền lấy cái đó ném .

      Người ta thà chọc nhầm tiểu nhân chứ đừng bao giờ chọc vào nữ nhân. chọc vào tôi, dù phá nát cái trường này tôi cũng phải đánh trận ra trò.

      Cái gì mà con của nhà quý tộc? Cái gì mà thấy giáo lịch lam? Cái gì mà đẹp trai hơn người? Tôi chính là đánh , cho người ta thấy được khuôn mặt giả tạo của ngay lúc này.
      Tôi như nữ tướng, phi đến tóm gọn cổ của , đánh tiếp cho mắt bên trái. khổ sở van xin:" bình tĩnh, có gì từ từ a"

      "Này bình tĩnh, bảo tôi bình tĩnh sao? Được rồi, tôi đánh tôi mới thể bình tĩnh" xong rất nhanh chân đá cho cú vào bụng.

      Vì thuở tôi tập làm quen mấy cái thể loại đánh nhau như vậy rồi. Người ở nhi viện rất dễ bị đám du côn ức hiếp vì có người chống đỡ say lưng, bọn tôi phải tự lực gánh sinh, ngày đánh nhau năm sáu lần là chuyện bình thường. Vì lâu rồi có gây với ai nên cận động nhiều, hôm nay bỗng có làm cho tôi thư giãn gân cốt rồi!

      Tôi đám từng nào, càng kêu lên như bị heo chọc tiết. vô sỉ, tôi liền mặt dày cho xem. Đừng có nghĩ đời này chỉ có độ nhất vô nhị.

      Đánh xong trận đời tôi liền ngồi xuống thở phì phào nhìn thân thể tàn tạ của . Nhưng lại làm tôi cảm thán, kể cả bị đấm sưng hai mắt, áo quần xộc xệch, còn thấy vết bị đánh người. Miệng sưng vù lên nhưng vẫn che được vẻ tuấn lãng của .

      ngồi xuống dưới, che đầu lại như sợ bị đánh tiếp. Rất nhiều người vây quanh xem, tôi trừng mắt nhìn họ:"Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy người ta đánh nhau bao giờ sao?"

      Từ đó về sau, trong mắt mọi người tôi phải là người trầm tính lại dịu dàng nữa, mà là nữ mãnh tướng. chỉ có thể biết tỏ khuôn mặt uất ức bị người khác bắt nạt, thầy giáo nghiêm khắc ngày nào bị tôi đánh đến mức như vậy ai dám lại gần tôi nữa. Hừ, như vậy cũng tốt, tôi đơn cũng quen rồi.

      Định ra ngoài lại có tiếng kêu rên:" đánh tôi như thế này rồi còn muốn bỏ à"

      Tôi nheo mắt lại nhìn :" muốn gì?"

      " chịu trách nhiệm , toàn bộ thân thể của tôi đều bị chạm vào rồi"

      Tôi suýt nữa đứng vững, trước mắt bao nhiêu người, bị đánh đến mức ấy còn phát ngôn được như thế. biết thế giới này còn có ai có thể vô sỉ hơn . Tôi cũng phối hợp theo:" phải còn nợ tôi hai mươi triệu sao? Tôi cho , coi như đó là tiền bo" hừ, đánh người rồi còn phải trả tiền.

      Tất cả mọi người ngờ tôi trả lời lại như thế. Nhưng điều ngờ nhất đó chính là lại ngẩng đầu lên. Mắt rưng rưng nhìn tôi vô tội, nhưng sâu trong đó là nụ cười nham hiểm.

      "Vậy tôi cho tỷ, làm vợ tôi "

      Đầu tôi nổi lên ba vạch hắc tuyến, biết là mình thể cãi lại liền bỏ . Cái tên trời đánh này, phải có nhiều người mê mẩn lắm sao? Ra ngoài kiếm đại người về mà làm vợ, sao nhất quyết phải là tôi? Còn nếu muốn mua vợ ra ngoài chợ mà mà mua. Tôi đây có nhu cầu!
      duyenktn1, MikovuB.Cat thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 11

      Người nhưng tàn dư vẫn còn, chuyện của chúng tôi lan nhanh khắp trường, thậm chí cả ngoài trường. Ngay cả bán bún chả bên vỉa hè vẫn biết rất tỉ mỉ chuyện đánh nhau của tôi và .

      Bởi vì làm xáo trộn tất cả mọi thứ, tôi được đưa vào danh sách học sinh đặc biệt bị nhà trường kỉ luật. Chưa về đến lớp là có người gọi tôi lên phòng giám thị, tôi cũng chỉ biết theo mà thôi. Lúc tôi đánh , rất hùng hổ. Còn bây giờ chỉ biết cúi đầu, ngoài hối lỗi cũng chỉ là hối lỗi.

      vào phòng giám thị, tôi sợ hãi mà ngẩng cao đầu vào. Người tôi nhìn thấy đầu tiên là người đàn ông đeo kính mang áo sơ mi sọc trắng ngồi ghế sofa, khuôn mặt rất nghiêm nghị nhìn tôi. Tôi cũng rất lễ phép vào đóng cửa lại rồi cúi đầu :"Em chào thầy"

      Người đàn ông kia ngồ ngay ngắn lại, lạnh nhạt : "Em nhồi xuống đây"

      "Vâng" khẽ đáp tiếng, tôi nhồi xuống ghết đối diện. Ông vẫn như thường lệ, đưa trà cho những ai vào phòng này. Tôi vừa đặt mông ngồi xuống ông liền lên tiếng: "Tôi ngờ người như em có thể đánh thầy giáo"

      Ông nhìn tôi, xem xét từ xuống dưới. Trời sinh ra cho tôi có khuôn mặt rất hiền từ, thân người gầy gầy , lại có giọng đầy "tội lỗi". Nếu như việc đó xảy ra. Chắc tôi vẫn cứ mang
      mình cái danh hiệu "tiểu bạch thỏ".

      Thấy tôi im lặng , phản bác cũng có biểu gì khác. Ông nheo mắt lại tiếp: "Em có thể cho tôi lý do vì sao em lại làm thế?"

      Tôi suy nghĩ để tìm được lý do nào thích đáng chút. Chẳng lẽ lại tôi tức giận vì chuyện viết bảng tôi là vợ . Chuyện này thầy tin. Nhưng đó là , tôi ra này, tất nhiên ông tìm ra ngọn nguồn việc và mọi chuyện lại trở nên rắc rối.

      Chuyện này là tôi gây ra, tôi thể lôi người khác vào. Trong hoàn cảnh rối rắm như vậy, đầu óc tôi trống rỗng. thể nghĩ ra lý do nào thích hợp.

      "Em thể cho tôi biết sao?"

      Nghe thấy giọng thầm thấp lại có chút cảm xúc gì của người đối diện. Tôi nhàng lắc đầu.

      "Nếu như em ra lý do, tôi có thể phân tích cho em chút cái nào đúng cái nào sai. Bằng , em bị kỷ luật càng nặng"

      Tôi vẫn ngồi im như vậy. Vẫn là hiền lành rất dễ dàng vị người ta ức hiếp. Tôi sợ bị kỷ luật, linh lúc đánh , lí trí sót lại của tôi bảo rằng. Tôi được xả stress với điều kiện là mình bị phạt, và đương nhiên là tôi đồng ý điều ấy. Đối với quật cường như tôi, mà mình đánh thầy giáo vì lý do hết sức ngu ngốc như vậy quả là điều thể.

      Ông thầu thấy tôi ngồi yên lặng lời, khuôn mặt lạnh , hơi thở nặng nề có mấy phần tức giận: "Nếu em cho tôi, tôi có thể để xuất lên nhà trường hạ mức kỷ luật xuống, còn em phải nghỉ học hai tuần"

      Tôi biết là ông uy hiếp tôi, đối với sinh viên năm hai như tôi chuyện nghỉ học ở trường là chuyện rất quan trọng. ngày có biết bao nhiêu là kiến thức được thu nạo vào đầu, nếu tôi bỏ lỡ bảy ngày như vậy chẳng khác gì phải học lại từ đầu. Dù vậy, tôi vẫn cứ nhất quyết cúi đầu trả lời. Từ đầu đến cuối vẫn im lặng.

      khí trầm xuống, chỉ có tiếng hít thở đều đều vang lên. Ly trà cũng nguội lạnh dần. Đến lâu sau tôi nghe thấy tiếng thở của người đối diện. Ông đứng dậy, gắt gỏng : " Em đến cuối cùng vẫn muốn "

      Mắt tôi rưng rừng, lắc đầy rất khẽ. Ông đến cửa, mở cửa ra rồi tính ra ngoài. Tôi rất thức thời, ngồi dậy nhanh rồi đến, khe khẽ : "Thầy..."

      Ông nhìn tôi : "Bây giờ em chịu lý do rồi à?"

      Tôi vẫn như cũ, lắc đầu. Giọng có mấy phần nghẹn ngào: "Thầy giảm hình phạt cho em được ạ?"

      Thân người ông run run, có vẻ như rất tức giận. Đôi mắt sau cặp kính nheo đến cực độ: " Cái tôi cần là lý do, nếu em , tôi cũng thể giảm được "

      Ông xem tôi là con nít hay sao? Nếu lý do thích đáng, hình phạt càng nặng hơn. Mà nếu thỏa đáng mọi tội lỗi đều là tôi gánh vác, tôi ngu ngốc đến mức này.

      "Thầy..."

      "Mời em ra ngoài, việc kỷ luật bắt đầu tiến hành vào ngày mai" có lẽ ông muốn dây dưa thêm nữa. Liền đuổi thẳng. Tôi từng bước từng bước ra ngoài, tôi cúi đầu nên có ai biết tôi khóc hay cười, chỉ biết bờ vai tôi run rẩy rất đáng thương.

      Tôi đứng trước cửa vẫn còn níu kéo chít, hạ giọng gọi : " Thầy ơi...tha cho em mà thầy"

      Ông lần này bực mình, vào trong đóng cửa lại rất mạnh. Chắc đây là lần đầu có người dám cãi lời ông, tôi vẫn tiếp tục gọi lần nữa. Xác định bên trong có động tĩnh. Bấy giờ tôi mới thở phào nhõm. Ngẩng đầu lên nhìn trời, môi đưa lên đường cong , như là rất thỏa mãn với việc kỷ luật này. Hí hửng quay lại đường cũ về lớp thu dọn đồ chuận bị về. Cuối cùng mình cũng được nghỉ ở nhà tuần.

      "Tôi chưa thấy ai đứng trước phòng giám thị mà cười tươi khi ra như đâu" giọng nửa đùa nửa trêu vang lên. Chất giọng nam tính ồm ồm chê vào đâu được. Tôi đành quay đầu lại nhìn.

      Chành trai ngồi lan can nhảy xuống, tiến sát đến gần tôi. Cười cái, cúi đầu xuống nhìn. .........cư nhiên dám nhìn thẳng vào ngực của tôi. biết vì thẹn hay là vì bản năng con mà tôi đưa tay lên tát cái bốp to.

      bị đánh, lùi về phía xa. má truyền đến ít đau đau làm nhíu mày, hai tay xỏ vào túi quần bỗng dưng đưa lên che má. Nơi chỗ mà bị tôi đánh, tôi trợn to mất lên mà che ngực lại, ánh mắt cảnh giác nhìn .

      biết là có sở thích bị đánh hay mà đưa ta chạm vào má mình rồi cười khẽ. Ánh mắt thâm thúy nhìn tôi, kiểu giống như mấy gã đào hoa tivi ấy. Cái này gọi là "hái hoa tặc".

      "An Chi Lang, sinh viên năm hai sao? Đáng tiếc là tôi năm bốn rồi, chỉ có thể ở đây với em năm thôi"

      Đầu tôi nổi lên dấu chấm hỏi ta đùng? Tôi và quen thân nhau sao? Còn có, phải nhìn vào ngực mà là nhìn vào thẻ sinh viên tôi đeo người. Nhận ra được điều khác thường, tôi cụp mắt xuống. Và tất nhiên đỏ ửng như những người khác, vì da mặt tôi rất dày.

      Thả tay xuống, quay ngoắt người bỏ . Xem như là khí trực tiếp bỏ qua. lại cất giọng ồm ồm, giọng này tôi thích. Thà nghe giọng điệu bỡn cợt của Tống Hàn Vũ còn hơn nghe .

      "Em thắc mắc vì sao tôi chỉ còn năm hả?"

      Đầu toi bây giờ mới hoạt động, tôi năm hai. năm bốn, năm sau ra trường, còn tôi vẫn học ở đây thêm hai năm nữa. Còn năm, có nghĩa là tôi học chung trường với năm nữa.

      "Đừng thích tôi rồi nhé!"

      Cái này mang tên là vừa gặp trong truyền thuyết đó hay sao? Tôi hứng thú nghe câu trả lời của .

      "Thích, chắc vậy"
      Tôi lại cười khẽ, lần gặp gặp phải hái hoa tặc rồi. Tôi cười tươi, diễn rất : "Xin lỗi nhé, tôi có người rồi"

      " lẽ là người đánh lúc sáng?" Đôi mắt đầy vẻ trầm nhìn tôi. Tôi nhún vai trả lời rất tự nhiên

      " biết vì sao tôi đánh ?"

      "Vì?"

      " dám cướp vợ của tôi"

      Tôi thấy khóe miệng run rẩy thành lời. Tôi rất sảng khoái đến vỗ vỗ vào vai : " biết đấy, đàn ông chúng ta rất mạnh mẽ. Phải cố gắng dành lại người mình từ tay người khác chứ, đúng ?"

      Cái chữ "Đàn ông chúng ta" tôi cắn rất nặng. như đứng hình, ánh mắt trân trối nhìn tôi. Tôi rất chuyên nghiệp thở dài bất đắc dĩ rồi lại lắc đầu thành công lướt qua người . Bấy giờ môi của tôi mới thấp thoáng nụ cười...thỏa mãn.

      Chắc cũng hiểu ngụ ý mà tôi là gì. Mấy người ở trường này, rất dễ bị tôi lừa, trừ người nào đó ra.

      Tôi về lớp, rất tự nhiên mà lấy xách vở rồi ra ngoài. Tự nhiên thấy Bảo Bảo đứng núp ở cổng, tôi liền tò mò đến. Bỏ qua ánh mắt và chỉ trích ngầm của bao nhiêu người, tôi đến bên , thấu đứng mình có chiếc xe ô tô nào đến: " Bảo Bảo, em đến đây bằng cách nào thế, bảo vệ đâu"

      Mắt Bảo Bảo đỏe hoe, tủi thân : " Em bảo họ về trước, lát rồi đến đây cũng được"

      Tôi thấy khác lạ, nhíu mày nghi ngờ. Song nhìn từ xuống dưới, quần áo vẫn tươm tất nhưng lại có dính chút bụi. Bây giờ mới để ý đến khuôn mặt của , má mộ bên đỏ ửng. Có thể thấy năm ngón tay.

      Hơi thở tôi nặng nề, kiềm chết : " là ai đánh?"

      Bảo Bảo hốt hoảng : " phải đâu, chỉ là em lỡ tay đập con muỗi mặt thôi"

      Lỡ tay đập con muỗi mà để in vết như thế này, công chúa được nuông chiều ngày sao sao lại trở nên nông nỗi này. Ánh mắt tôi lạnh lùng nhìn thẳng vào : " Là em muốn cho chị, hay là bói cho bố em để bố em cử người điều tra"

      Chuyện này mình tôi biết sao, nhưng đối với bố Bảo Bảo, đây là vấn đề lớn. Quả trứng ông nâng niu trong lòng bàn tay bây giờ bị sứt mẻ chút, ông làm lớn chuyện mới là lạ.

      Bảo Bảo uất ức , đôi tay bấu chặt nhau rất đáng thương: " Em va phải người ta, người ta liền đánh em cái. Còn tên là Minh Tâm hay gì ấy!"

      Tôi mặt tôi đanh lại. Đưa tay lên có vết thương cho . Minh Tâm, bị đuổi ra khỏi lớp lần trước, ràng là ta muốn tìm cớ gây . Va phải chút xin lỗi là có thể xong, nhưng đằng này lại đánh cái rồi tên cho biết. Chứng tỏ ta muốn khiêu khích đến tôi, cũng tại tôi gây với nhiều người quá hại Bảo Bảo liên lụy theo. Nếu lúc trước chỉ có mình tôi thôi tốt rồi.

      ta hề biết, gây với Bảo Bảo là có hậu quả lớn đến thế nào. Tôi chẳng đợi vệ sỹ của Bảo Bảo đến hay là bố Bảo Bảo tìm xử lý ta. Chính tay tôi là người đánh ta trước.

      "Em đứng đây, lát chị quay lại"

      xong thả sách vở người rồi chạy lại vào lớp. Nhiều người thấy tôi quay lại cũng có phần hốt hoảng. Gọi thẳng vào lớp, nhìn xung quanh lượt thấy Minh Tâm đây, tiện kéo cổ áo của cậu nam sinh mập mạp lại hùng hồn hỏi: " Minh Tâm đâu?"

      "Em..em biết"

      Mắt cậu trợn to lên, nhìn tôi đầy vẻ lo sợ. Tôi trừng mắt nhìn ra lệnh: "Cậu tìm Minh Tâm, cho ta biết, ta có gan quay lại lớp, tôi đánh ta trận ra trò. Biết chưa?"

      Cậu run rẩy gật đầu, khi tôi thả cổ áo liền chạy nhanh ra ngoài. Vì thân người béo ú, vừa chạy vừa bị áp lực nên thở hồng hộc, tôi lạnh lùng nhìn theo.

      Đầu xa kia, cậu chạy rất nhanh nên đâm trúng người. đỡ cậu dậy rồi tiếp tục , ai nhờ cậu thở hồng hộc níu ống tay áo của , thở hổn hển: " Thầy..thầy...cứu..."

      "Hả"

      "Chi Lang...Chi Lang" cậu nên hơi. Nghe đến tên tôi như giật mình đỡ cậu dậy, lo lắng hỏi. "Chi Lang làm sao?"

      "Chi Lang tìm...Minh....bị đánh"

      hiểu sao lại nghe ra thành"Chi Lang bị đánh". Đôi mắt trừng lớn, gắt gao ôm lấy bả vai cậu hỏi ràng: "Ai"

      Cậu nghĩ là thầy hỏi tên người chuẩn bị bị đánh liền nghĩ ngợi : "Minh Tâm"

      "Mẹ nó, dám đánh người của ông, xem ông xử lí thế nào" vừa mắng câu liền xoay người rời . Bỏ xậu học sinh đứng như trời trồng, mở to mắt hiểu chuyện gi.

      Thế là người nào đó hùng hổ xăn tay áo chuẩn bị tìm Minh Tâm chuẩn bị đánh người. Vì trong đầu mãi vang vảng câu"Chi Lang bị Minh Tâm đánh".
      B.CatMikovu thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 12: Tôi và em rất có duyên

      Trong những người có mặt tại trường chỉ có cậu nam sinh vừa mập vừa béo là cảm thấy hạnh phúc bởi vì nghĩ rằng mình làm được việc tốt, tránh được vụ đánh nhau trong trường. Nhưng ai ngờ rằng, vì hấp tấp của cậu gây nên họa lớn.

      Tống Hàn Vũ cũng biết, khắp trường tìm Minh Tâm, bao giờ đánh phụ nữ nhưng cũng có nghĩa là nhờ người ngoài đánh. Khi tìm được Minh Tâm ở nhà ăn của trường, hùng hổ kéo theo bầy con đến, hai lời gây náo loạn trường. Tin tức này nhanh chóng lọt vào tai tôi làm tôi cười cũng cười nổi, nhanh chân chạy đến đấy.

      Tống Hàn Vũ mang khuôn mặt bầm tím đứng bến, thân hình lười nhác dựa vào lan can, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào trong. Người xem tụ tập lại rất đông. Nhưng khi tôi đến mọi người như có chuẩn bị trước, nhanh chóng tãn ra thành hai hàng. Tôi đến trước cửa, lười nhác nhìn vào phía trong. Đập vào mắt tôi chính là bàn ghế bừa bộn, Minh Tâm xinh đẹp ngồi giữa đám đó, tóc tai bù xù, áo quần xộc xệch, tôi còn chưa nhìn kĩ được khuôn mặt thống khổ của ấy có người chắn ngang mắt tôi. Hai tay to lớn đặt lên bả vai, rồi cúi đầu xuống nhìn tôi kĩ, thở phì phò hỏi:" Em bị thương ở đâu chứ?"

      Qủa , tôi cũng hiểu là cái gì? Nhưng nhìn ánh mắt đầy lo lắng của dành cho tôi, mọi nỗi bực bội của tôi dành cho đều bị tiêu tan. nhành lắc đầu, cố nhìn vào phía trong nhưng lại bị người ôm vào lòng làm tôi bỡ ngỡ.

      Có giọng khàn khàn từ truyền xuống, tay đưa lên đặt sau gáy tôi, cũng bởi vì tôi thấp hơn cái đầu nên chỉ có thể mặc định là úp mặt vào bả vai :"May quá, nếu Minh Tâm kia làm em bị thương ở đâu, tôi liền cho ta chịu gấp mười lần"

      Nheo lông mày lại hỏi:"Khoan , ai với ta làm tôi bị thương?"

      Nếu tôi nhớ lầm chính ta làm Bảo Bảo thân của tôi bị thương, dù chỉ là bạt tai nhưng tôi nhất quyết tìm ta tính sổ, chưa kể chuyện này lọt vào tai bố Bảo Bảo, ông cũng cử người đánh ta. Nhưng chuyện này có liên quan gì đến đâu chứ?

      vẫn cố chấp trả lời rằng:"Chính là cậu nam sinh kia, cậu ta tìm tôi là em bị đánh, tôi liền tìm người đến đây đánh ta trận ra trò"

      Vừa dứt câu, tôi ngửi thấy mùi vị tự hào của khi làm việc tốt trong đó. Tôi lại nặn ra nụ cười khó coi, tôi nhớ laamg là tôi nhờ cậu ta tìm Minh Tâm, tôi và đánh nhau trận ra trò, chứ phải bảo cậu ta tìm rồi là tôi bị đánh.

      Nhìn con người dùng đôi mắt đỏ au trong kia căm hận tôi, tôi liền hiểu ra tất cả. Lần này lại thấy bồng bột của làm tôi cảm thấy rất ngọt ngào. Nếu đáng thương, cũng chỉ đáng thương cho Minh Tâm kia, nếu tính là tôi ra tay, ta bị ba người đánh trong vòng ngày. Cấp độ nhất là tôi, cấp độ nặng thứ hai là và đương nhiên cấp độ bùng nổ thứ ba là bố Bảo Bảo.

      Nhưng chuyện ta làm ta tự chịu, thế giới này nào có ai thương hại cho người cố ý gây nên tội đâu. Nếu phạm tội mà chỉ dăm ba câu xin lỗi công an xuất để làm gì? Đáng tiếc là, ta chọc nhầm người. phần cũng tại cậu nam sinh kia, biết là não cậu ta nằm bên phải hay bên trái, tôi đường cậu ta lại nẻo. Dù Bảo Bảo có béo chăng nữa, vẫn cứ phân biệt được phải trái, đủ thông minh để suy nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực nhất. Còn cậu ta...hỡi ôi, chắc mỡ chiếm phần não rồi.

      Quay lại với vấn đề chính, tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Tống Hàn Vũ gần trong gang tấc, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp có vết bầm tím do tôi làm ra, cũng thấy cảm động. biết trời xui đất khiến thế nào, lại đưa tay chạm vào nó, hỏi nhàng:"Đau ?"

      Rất nhiều người nghĩ là nam nhân đại trượng phu. Bị như vậy chắc chắn trả lời "" để thể bản lĩnh của mình, ai ngờ khóe miệng nhếch lên đường cong, rất ràng:"Đau"

      Chỉ có mọi người nơi đây ngã ngửa, tôi cũng lạ gì cái tính cách của . Chỉ lẳng lặng giải thích:"Tôi bảo cậu ta tìm Minh Tâm, tôi tính đánh co ta trận vì dám làm Bảo Bảo bị thương"

      "Hả?" nghe xong nén nổi ngạc nhiên. Tôi cũng tiếp.

      "Tôi chưa kịp tìm ta để đánh, mà tìm trước rồi"

      chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn vào trong. Cũng cảm thấy có lỗi vì việc mình vừa làm, liếc nhìn xung quanh lát rồi trả lời lại:"Nếu đánh trước cũng đánh sau, nếu như tôi tìm ta trước chắc em bị thương vì đánh nhau với ta rồi"

      Tôi nghi ngờ hỏi :" có biết thương hoa tiếc ngọc là gì hả?"

      "Cũng chỉ là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu mà thôi"

      "Vậy tôi phải là hoa sao?" Tôi cũng được sắp xếp vào danh sách nữ nhân dễ nhìn đó.

      liếc tôi cách khinh bỉ:"Em mà được tính là hoa sao?"

      " ơ, phải là hoa vậy là cái gì?"

      "Chính là cây cổ thụ"

      "..."

      Tôi câm nín được nên lời. Người ta ví nữ nhân như những loài hoa xinh đẹp, lại ví tôi như cây cổ thụ vừa già vừa xấu. nghĩ tôi hiểu liền lên tiếng giải thích:"Hoa có đẹp rồi cũng tàn, như em là tốt nhất, mãi mai mạnh khỏe vươn cao, đánh bại mấy loài hoa kia. Tránh ô nhiễm khí"

      "..."

      Từ nay về sau, hễ ai được ví xinh đẹp như hoa đều bị gạch bỏ mà thay vào đó xinh đẹp như vây cổ thụ. Đơn giản vì điều rất có lí, với lại mang chức danh thầy giáo lên người, tất cả mọi người đều in lời và nhìn bằng ánh mắt sùng bái. Kễ cả những nữ nhân xinh đẹp, đâu cũng trăm miệng lời"Tôi xinh đẹp như cây cổ thụ". Say này, mỗi lần tôi nhớ lại chuyện này, tôi đều cười khép được mồm rồi chạy hỏi :" hỏi mẹ xem khi đẻ , đầu ra trươc hay chân ra trước"

      cũng rất phối hợp đáp trả:"Mông ra trước".

      Khụ, đó là chuyện sau này, còn chuyện bây giờ là tôi ngồi xử lí vết thương cho . Cũng chẳng quan tâm đến ai là người thu dọn tàn cục. đánh nhau là vì tôi, nếu phần việc này tôi làm nhất định tôi rất áy náy.

      Đây cũng là lần đầu tien tôi ngồi với mà yên tĩnh như vậy, đấu đá nhau hay là gây với nhau nữa. biết điều gì đó mà làm chúng tôi hòa hợp cách lạ thường. Chắc cũng tại đây là lần đầu tiên có người làm chuyện này vì tôi, từ tôi thường hay đánh nhau. là hủng hổ vậy nhưng cũng chỉ là vẻ bề ngoài để làm đối thủ sợ hãi trước, tôi có thể đánh thắng cách dễ dàng. Nhưng mỗi lần như vậy nào có ai biết tôi lo sợ đến mức nào. Tôi sợ làm bản thân mình đánh thắng, sợ rằng mình bị đánh tả tơi rồi về nhà, nhiều lần như vậy tôi chỉ cầu mong có người ra mặt thay. Chỉ hi vọng nhoi thôi cũng được, nhưng mong ước của tôi chưa bao giờ thành thực.

      Có nhiều thứ mình cầu mong xuất , nhưng cầu mong thif lại có thứ trời rơi xuống làm mình ngạc nhiên. Nghe tin ra mặt vì tôi, cảm xúc đầu tiên của tôi là cảm động. Dù độc mồm độc miệng nhưng chưa bao giờ lam hại tôi. nam tử hán như chịu để tôi đánh trận tả tơi chứ phản kháng lại, còn chỉ mới nghe tin có người động đến tôi thôi lại rất nhanh chóng tìm người kia tính xổ. Ai phải là người tốt nào?

      Tống Hàn Vũ cũng để mặc tôi sơ cứu vết thương, ánh mắt nhìn tôi nhưng biết trong đầu nghĩ cái gì. Khi tôi làm gần xong tất cả mới lên tiếng:"Chúng ta, đùng gây với nhau nữa, có được hay ?"

      Tôi mỉm cười gật đầu cái:"Được"

      "Vậy làm người tôi "

      Khuôn mặt tôi xụ xuống :" vẫn chưa từ bỏ ý định đó sao?"

      "Chưa" trả lời rất tỉnh bơ. Tôi cũng chẳng buồn tức giận, ngồi xuống đối diện với :"Vậy năm lần bảy lượt muốn tôi làm người là có mục đích gì?"

      nhìn tôi, trong đôi mắt sâu thấy đáy ấy lại lên vẻ nghiêm túc:" ra lúc đầu tôi vậy cũng chỉ để mẹ tôi yên lòng, phần cũng thoát khỏi cái cảnh ngày nào cũng xem măt"

      "Vậy còn bây giờ?" Thấy nghiêm túc, tôi cũng đùa nữa.

      "Bây giờ tôi biết, nhưng trực giác mách bảo rằng thể để rơi vào tay người khác"

      Tôi bất chợt cười khẽ:" bản lĩnh tôi kém đến vậy sao?"

      " hề, nhưng mà để bơ vơ như vậy, có người cướp lúc nào tôi biết sao?"

      rất ngây thơ, tôi lại ngồi suy nghĩ và phân tích cặn kẽ những câu của . Nhưng để xác định được điều quả là rất khó. Đành hỏi :" có biết người có nghĩa là gì ?"

      "Chính là người để "

      "Vậy tôi ?" Tôi nghiêng đầu nhìn .

      "Cái này để tôi về tính toán xem coi mình có " nheo lông mày lại, như suy nghĩ vấn đề khó khăn nào đo nhưng suy nghĩ mãi vẫn ra,

      Tôi cười bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại hơi chua xót ít."Vậy tính toán xong nhớ trả lời tôi nhé"

      "Được" như chú thỏ non gật đầu đồng ý, có vẻ như hiểu rất những gì tôi .

      Vấn đề giữa tôi và được giải quyết xong. Lại có trùng hợp là, cũng bị kỉ luật tuần giống như tôi. Từ văn phòng giám thị ra, tôi thấy nở nụ cười rất tươi. Đưa hai tay lên hình chữ V :"Tôi và em rất có duyên"
      B.Cat thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 13: Phát tiền cho người phủ.

      Trong những ngày tôi bị kỉ luật, bầu trời bỗng trở nên xinh đẹp đến lạ thường. Ánh mặt trời dịu chiếu ánh nắng xuống khắp mặt đất, nắng gay gắt cũng quá ít ỏi ấm áp. Những làn mây trong xanh trôi lơ lửng giữa bầu trời với nhiều hình dáng khác nhau, lâu lâu lại có ngọn gió thoang thoảng bay qua làm trôi những mỏi mệt trong lòng. Làn nước xanh gợn sóng đua nhau xô đẩy vào bờ, tôi ngồi ngẩn người trong quán chị Phong Lan để nhìn ngắm khung cảnh thiên nhiên đẹp hài hòa này.

      Tôi cảm thán, cũng mắng trời vì sao người bầu trời đẹp thế này lại xuất trúng ngày tôi được nghỉ học. Những ngày học bình thường trời lại nắng gay gắt, như muốn chiếu hàng ngàn hàng vạn tia UV nóng hổi vào người tôi.

      Từ cái vụ đó trở , Bảo Bảo hai lời mà trở nên ngoan ngoãn đến lạ thường. đòi đến chỗ của tôi học, cũng đòi hỏi tôi phải đến gần nữa. Hình như cái ngày đó, bố Bảo Bảo xử lý xong mọi chuyện rồi gì với , lại vác cái mặt ỉu xìu về thở dài rồi nằm giường. Tôi chỉ nhìn, có thắc mắc chứ hề hỏi câu. Dù sao tôi cũng đoán được hai ba phần trong đó.

      Bố lại cấm ở gần tôi tránh có rắc rối xảy ra, lại bướng bỉnh chịu nên đồng ý trở nên ngoan ngoãn như thế. Trân Gia Long này cũng phải người bình thường, biết lấy tôi ra để uy hiếp , cũng là người thông minh!

      Tôi an ủi hay cho biện pháp để tránh khỏi việc này, dù sao ngoan ngoãn như vậy tôi mới được yên ổn.

      "Cậu tìm Chi Lang hả? Nó ngồi đầu kia"

      Chị Phong Lan rất hòa nhã hướng dẫn cho cậu thanh niên biết chỗ tôi. Tôi thoát ra khỏi những suy nghĩ kia rồi đưa mắt nhìn về bàn tiếp tân. Nếu như tôi uống nước chắc phụ ra hết cả rồi. Đó.. phải là cậu thanh niên bảo là sinh viên năm cuối đó sao?

      Cậu ta theo tôi đến tận đây làm cái gì? phải ngày đó tôi và ràng tất cả rồi hay sao? Còn nhấn mạnh chữ "Đàn ông chúng ta" mà vẫn hiểu hả?

      Vẫn có tôi đứng nguyên hình nhìn , còn lại thể bản lĩnh bằng nụ cười nửa miệng, rất phóng túng. thẳng đến đến chỗ tôi. Bảo Bảo tròn xoe mắt hết nhìn tôi rồi nhìn , khuôn mặt mang dấu chấm hỏi to đùng. Tôi nhanh tay hơn chút, nắm chặt tay Bảo Bảo, khá to như để ai đó nghe thấy:

      "Vợ à, hình như có người đến thăm vợ kìa"

      Bảo Bảo suýt chút nữa ngã ngửa, cố rút tay ra nhưng tôi lại giữ chặt buông. chớp chớp đôi mắt, thả lỏng người rồi giật mạnh, tôi để ý liền suýt bị ngã xuống. Lén trừng mắt với cái liền có người đỡ tay tôi lên. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt tôi là cậu thanh niên kia, giật bắn mình rồi ngồi thối lui vào trong. Cố ý đưa tay lên phủi sạch chỗ cậu ta vừa đỡ.

      " xin lỗi, tôi bị dị dứng với nam nhân"

      khách khí mà ngồi kế bên tôi. Cười khẽ tiếng rồi tự nhiên lấy ly nước của tôi uống.

      "Tôi suy nghĩ rất kĩ, chỉ có em mới làm tôi cảm thấy hứng thú cho nên tôi quyết định dù em có thích nữ giới hay nam giới, tôi cũng thể để mất em được "

      Tôi trợn tròn mắt nhìn :"Tôi có người trong lòng"

      Có lẽ như cao tay hơn tôi bước, bỏ qua lời trân trối của tôi mà hỏi thẳng:"Nguyên nhân nào dẫn đến việc em thích nữ nhân. Theo tôi biết cái này là theo bẩm sinh hoặc là theo môi trường?"

      Tôi thấy ánh mắt nhìn tôi như dò xét. Đôi mắt sâu thấy đáy kia tôi nghĩ là người bình thường, chắc tôi sống bình thường quá nên toàn gặp người bình thường đây mà.

      Nheo mắt lại chút, ánh mắt hơi liếc nhìn xung quanh rồi suy nghĩ về vấn đề trả lời. Tôi nghĩ là tìm hiểu kĩ càng về vấn đề giới tính đến như thế, nếu tôi trả lời là bẩm sinh, từ khi sinh ra như thế tất nhiên tìm hiểu được quá khứ của tôi và biết là tôi dối. Mọi chuyện phức tạp hơn nhiều. có thể tìm đến đây tất nhiên quá khứ cũng tìm ra được.

      Còn nếu như là do môi trường, tin. Nhất định tin, nhưng chắc tìm luôn giáo sư tiến sĩ về chữa bệnh cho tôi quá. Tôi biết ngay mà, chỉ tại lấy cái lí do ngớ ngẩn, rút kinh nghiệm là lấy lí do đó nữa mà vẫn cứ lôi ra dùng. Bây giờ là mình tự hại mình rồi.

      Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào quyết định :"Là do môi trường tạo thành"

      Tay gõ gõ lên bàn, hỏi tiếp:"Vì sao em lại tìm đến nữ nhân?"

      "Bởi vì lúc trước tôi xinh đẹp, thường bị lũ nam nhân cười chê. May có Bảo Bảo ở bên an ủi, thời gian tôi liền phát tôi ấy"

      Tôi suy nghĩ liền trả lời, nhìn tôi xác định là tôi , nhìn qua Bảo Bảo ngồi bên. biết là ai xấu hơn ai. Bỗng có đứa bé ngang qua, đứa bé ấy cũng tầm hai tuổi, liền xuống. Lấy cây kẹo trong túi ra đưa cho bé rồi chỉ tay vào tôi hỏi:"Bé thấy chị này có xinh đẹp ?"

      Đứa bé nhận được kẹo, vui mừng nhìn theo hướng tay của , ngập ngừng:"Đẹp, Đẹp"

      nhìn tôi nhếch méo cười:"Rĩ ràng là em xinh đẹp, ai là em xấu"

      Tôi biết như vậy, phần cũng là thấm ngầm, tôi dối. Cũng phần là khen tôi xinh đẹp. Tôi công nhận từ khi tôi gầy con người trở nên khác hẳn, nhưng vì vậy mà tôi để lộ sơ hở. Tôi cũng mỉm cười, dịu dàng hỏi:"Vậy em thấy ấy có đẹp ?"

      ấy trong miệng tôi chính là Bảo Bảo. Đứa bé cũng nhìn qua, lại ngập ngừng :"Đẹp, đẹp"

      Bây giờ tôi mới cười lên thành tiếng:"Ai là nó khen tôi đẹp, căn bản vì nó biết từ xấu "

      ngượng ngùng ho hai tiêng đứng lên rồi ngồi xuống, biện hộ cho mình:"Dù sao tôi thấy em rất xinh đẹp"

      Có các dì ở trong nhi viện có , những người "dẻo mồm dẻo miệng" lời ra lời vào ngon ngọt hơn mía chắc chắn là những tên ra gì. Còn mang thêm bản chất sắc lang ở trong người nữa thôi rồi. Tôi tính là loại người như vậy, nhưng mới gặp lần là xác định được thích tôi sao?

      Có chuyện gì buồn cười hơn ? Tống Hàn Vũ phải tính toán mới biết có phải thích tôi hay là đấy? Còn người này luôn làm những điều vô lý.

      Thấy tôi gì, lại nhìn qua Bảo Bảo, giọng thay đổi, phải như dịu dàng với tôi mà ngược lại hỏi theo kiểu tra khảo:" quen biết ấy lâu chưa?"

      Bảo Bảo hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn tôi, thấy tôi trả lời liền nhìn qua Phong Lan cầu cứu. Phong Lan cũng rất phối hợp mà đến đây, vì sợ hãi nên cúi đầu, núp sau người Phong Lan, giọng lí nhí:"Chị dâu, giúp em với"

      Khóe môi tôi thấp thoáng nụ cười thấy được. Từ ngày đó, Bảo Bảo ngây thơ nghĩ rằng đó lag chị dâu của mình, đâu cũng gọi chị như vậy thành thói quen. ngờ lại giúp ích được cho tôi.

      nheo mắt lại, khó chịu :"Tôi hỏi đấy!"

      Tôi đặt ly nước xuống, đôi mắt lạnh nhạt nhìn :" Quen hơn năm rồi, mà hình như tôi chưa biết tên cậu"

      liền quên chuyện ban nãy, hất mái tóc qua bên dõng dạc :" Mạnh Hậu Thiên"

      Tôi gật đầu:"Vậy Mạnh Hậu Thiên về được rồi đấy, ở đây chúng tôi bận việc "

      "Tôi là khách mà"

      "Khách cũng qua bên kia ngồi, ở đây nhiều chỗ trống như thế lại cứ khăng khăng ngồi ở đây"

      Tôi thương tiếc mà đuổi thẳng. Mạnh Hậu Thiên tức giận nhưng hơi thở có nặng nề chút, nheo mắt lại hỏi:"Em biết tôi là ai sao?"

      Tôi thành gật đầu:"Có, là Mạnh Hậu Thiên, sinh viên năm bốn"

      Mặt càng ngày càng khó coi:", ý tôi bảo là em biết tôi là người có gia thế như thế nào ?"

      ""

      "Vậy tôi cho em biết" tự hào ngồi, tất cả mọi người đều dỏng tai lên nghe tiếp.

      "Tôi là con trai độc nhất của công ty nhà họ Mạnh đấy"

      "Rồi sao?" trực tiếp tạt thẳng cho gáo nước lạnh. Tôi cũng chẳng biết công ty nhà họ Mạnh là công ty nào, tôi là người bình dân, những thứ cao sang tôi biết cũng chẳng quan tâm.

      Sắc mặt cứng đờ, cố nặn ra thêm lời nữa:" có rất nhiều tiền"

      "Nhiều tiền lắm hả? Tôi cũng có nhiều tiền"

      nhìn tôi kĩ, chỉ nhìn thấy áo quần thô sơ có gì là đắt tiền, thở hắt hơi :"Nhìn người em như vậy, tôi thấy tiền ở đâu cả?"

      "Cậu thấy có nghĩa là mọi người thấy, tôi ngày nào cũng phát tiền đấy" tôi cười nhếch mép, cũng cười vì ấu trĩ của cậu. Nhưng cũng thể bị lép vế, cậu có tiền tôi cũng có tiền.

      "Phát cho trẻ em mồ côi hả?" ngạc nhiên nhìn tôi.

      Bảo Bảo và Phong Lan như người xem kịch, ngồi nhìn tôi và và chờ đợi câu trả lời.

      Tôi đưa ngón trỏ lên ý bảo đúng, cười rất tươi, rất ràng:"Phát tiền cho người phủ"

      Phong Lan kinh ngạc nhìn tôi, hình như chị hiểu những gì tôi làm. Hí hửng ngồi bên cạnh Bảo Bảo xem chuyện vui. Tôi cảm thấy có chịu khi có ai bênh vực mình. Nhìn qua người ngạc nhiên đến nỗi khéo được mồm kia :"Cậu biết hết rồi còn chưa về?"

      Nhớ đến chuyện này, lại câu ban nãy:"Tôi là khách mà"

      Tôi nhay nhau huyệt thái dương. Tôi chưa bao giờ thấy người mặt đay vô sỉ mà đáng ghét như . Cũng rất phối hợp trả lời lại:"Vậy cậu ngồi đây, tôi về"

      cũng đứng dậy:"Tôi bỗng thấy mình có hứng uống cafe nữa"

      Tôi bực mình nhìn xung quanh. Bây giờ ai giúp mình thoát khỏi được, Bảo Bảo . Phong Lan . Cả tôi cũng . Phải nhờ ai bây giờ?

      Bỗng dưng trong đầu tôi lóe lên, đúng rồi. Có người có thể giúp tôi!!
      B.Cat thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 14: Thỏa thuận

      là tôi chưa bao giờ đến bước đường cùng như thế này, chẳng biết có phải là số mệnh đào hoa đến đúng lúc hay mà bản thân tôi muốn có chuyện đương gì xuất ở đây.

      Tôi từng mơ có bạch mã hoàng tử xuất , cũng từng mơ cuộc sống hạnh phúc của mình sau này. Nhưng, khi giấc mơ thành thực bản thân tôi lại cảm thấy vui vẻ chút nào, thậm chí là còn có chút chán ghét.

      Bạn hỏi vì sao ư? ra tôi cũng biết là vì sao, tôi chỉ biết rằng mình muốn sống độc thân, thầm lại nhàng. cần vướng mắc những rắc rối trong đời. Đôi khi con người ta đơn quá, mệt mỏi quá mới mong rằng người đến bên cạnh để mình dựa vào. Những ngày tôi nằm trong viện, đó là khoảng thời gian mệt mỏi nhất, ngày nào cũng mong rằng soái ca trong truyền thuyết xuất kéo tôi khỏi bể khổ. Nhưng cuối cùng, chẳng có ai cả. Khi tôi khỏi bệnh, có Bảo Bảo bên làm bạn, có tiền tài, có niềm vui bỗng dưng tôi lại nhớ đến cái gọi là"mong chờ tình " nữa. Bởi qua chuyện này tôi biết, khi nào đến duyên tự khắc có người xuất .

      Tôi đứng dậy xin phép vệ sinh chút, ra tôi có thể thuận tiện trốn thoát nhưng tôi lại thể để Mộc Lan và Bảo Bảo dính vào rắc rối. Có tên công tử này kiểu gì cũng dính tôi như đỉa, ai đám công tử nhà giàu có da mặt mỏng, theo tôi thấy nó rất dày đúng hơn.

      Thuận lời núp ở phía sau nhà vệ sinh rồi chuồn ra ngoai, vừa đường vừa nghĩ cách làm thế nào để gặp đươc người thầy giáo đáng quý. Tôi hối hận khi xin số điện thoại hay địa chỉ của . Chẳng lẽ lại vòng thành phố để tìm.

      Vừa cúi đầu vừa qua các ngõ hẻm, bỗng dưng ngang ngõ cụt bước chân tôi khựng lại, nheo mắt nhìn kĩ vào xung quanh nơi đó. hiểu sao tôi có cảm giác nơi đấy có tiếng thở của con người. Cái ngõ cụt vừa tối vừa đen như thế này làm gì có ai dám can đảm mà chui vào đó. Nhưng tôi cam đảm, tò mò tiến đến gần đầu ngõ, chớp chớp đôi mắt nhìn xung quanh chút.

      "A"

      Có bàn tay to lớn thò ra kéo tôi vào trong, chưa kịp hét lên tiếng lớn để kêu cứu bàn tay khác bịt miệng tôi. Cả thân người nằm gọn trong lòng người kia. Trong bóng tối tôi thể thấy gương mặt nhưng nhìn góc cạnh rất quen.

      "ưm" Cử động miệng chút, ý bảo bỏ tay ra rồi có gì chúng ta cùng thỏa thuận.

      rũ mắt xuống, cúi đầu nhìn tôi . Bàn tay vẫn buông lỏng dù chỉ chút. Gương mặt cách khuôn mặt tôi chỉ bàn tay. Tôi thấy đôi mắt nheo lại chút rồi bật cười. Tôi hiểu cười vì cái gì nhưng tôi biết tên này hề có ý định gì tốt đẹp.

      "Đúng là nghịch tử, để ta tìm được xem ta xử lí con thế nào" giọng gắt gòng vang lên phía đầu đường. Tên kia quay người lại ép sát tôi vào thường, kìm chặt tay và chân cho tôi cử động. Đầu cúi xuống dựa vào vai tôi làm tôi cảm tháy ngứa ngứa. Từ trong bàn tay tôi cố phát ra tiếng.

      "Suỵt" Tên này rất lịch bảo tôi im lặng. Rơi vào hang cọp đành phải nghe theo lời cọp thôi. Tôi rất ngoan ngoãn im lặng, đưa ánh mắt tò mò nhìn ra ngoài. Qúy bà đáng kính nặng nề từng bước chân ngang qua đây. Lâu lâu lại mắng lên tiếng.

      Điều đó quan trọng bằng điều toi suy nghĩ trong đầu. Đó phải mẹ của Tống Hàn Vũ hay sao? Tên này lẩn trốn bà ta chẳng lẽ...

      Liếc mắt qua nhìn , ngửi thầy mùi hương quen thuộc tôi liền hiểu ra. Tôi đoán được ở nhà chắc cũng chẳng vui vẻ gì khi có người mẹ ngày nào bắt con lấy vợ. Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy khổ sở như thế này. người như lại phải rúc trong ngõ cụt tối tăm này, lại bị tooi phát nên kéo tôi vào tròng cùng với . Bỗng tôi lại nhớ đến lời lúc trước. Chúng tôi thất rất có duyên.

      Tôi bị bên biến thái theo đuổi, đường tìm giải vây. cũng rối rắm kém, bị mẹ đuổi bắt như tội phạm, lại trốn trong này có đường ra. Nếu hai chúng tôi phối hợp giúp nhau có lẽ mọi chuyện ổn thỏa.

      "ưm ưm" Lần này tôi vùng vẫy mạnh hơn. phải trừng mắt mà là mở to mắt có ý muốn . Hân nhìn tôi, rất hiểu ý mà tay hơi thả lỏng. Tôi thở phì phò hơi, rồi liền.

      " ra"

      " được" hạ giọng thấp xuống kể sợ người ngoài kia nghe thấy.

      Tôi kéo tay xuống rất nghiêm túc:" ra, tôi giúp thoát khỏi vụ này"

      nửa tin nửa , bởi lúc trước trong bữa tiệc tôi kéo vào rắc rối. Nhưng những gì tôi làm cũng đều có nguyên nhất, tại lúc trước cứ cố ý gây tôi mới phải trả thù như thế. Còn lần này khác, ân oán xóa bỏ.

      Tống Hàn Vũ cũng biết điều này, nhưng tin tôi là người tốt đến thế. Nheo mắt lại hỏi:" Đổi lại cái gì?"

      "Tối giúp vụ này, giúp tôi xử lý tên này"

      suy nghĩ chút rồi gật đầu đồng ý, bổ sung thêm câu:" Xử lý ai cũng được ngoài trừ mấy người tôi có khả năng"

      Tôi cười trừ, lo cho bản thân chưa xong lo cho người khác. Cầm tay kéo , ban nãy trong bóng tối tôi thể nhìn bộ dạng của . Bây giờ mới thấy lại làm tôi cảm thán. Trai đẹp mang áo quần rách cũng đẹp.

      nửa liền kéo tay hậm hực về phía trước, vừa vừa mắng lớn cố ý cho người nào đó nghe thấy:" Tôi bảo rồi, đương mấy tiểu hư chảnh chọe ấy làm gì. Tôi giới thiệu giúp người, đam bảo người này thấy liền thích"

      Theo như tôi đoán, quý bà quay đầu lại nhìn thấy bóng dáng hai người vội chạy đến bên cạnh chúng tôi. Hậm hực mắng:

      " bỏ tay con tôi ra, ai cho nắm tay con trai tôi hả ả"

      ánh mắt bà cứ dò xét tôi như vậy như ngày đầu tiên gặp. Vì lần đầu gặp tôi mang mặt nạ che hết nửa, bây giờ tôi mang mặt nạ, bà nhận ra tôi cũng đúng. Nhưng tôi buồn cười nhất là bà cứ đổ oan cho người ta là động chạm vào con của bà. Dù bà có quá đáng đến mấy cũng chỉ dung túng cho đứa con trai của mình. Ngoài mặt cứ mắng mỏ trong bên trong lại lo lắng tìm. người mẹ tốt như vậy mà biết cách trận trọng bà làm bà vui từng ngày là đáng tiếc.

      Tôi chấp nhắt gì bà, thả tay ra rồi rất cung kính cúi đầu tiếng :"Chào Bác"

      Bà nghe giọng quen quen. Lại liếc qua cái, hai hàng lông mày nheo lại lúc rồi nhìn tôi đầy nghi ngờ:"Là ?"

      Tôi biết bà nhận ra tôi là đêm hôm đó. Với người giàu có như bà mà những chi tiết nhặt nhất như giọng hay dáng vóc mà bà cũng nhận ra phải là"Phu nhân Tống rồi".

      " xin lỗi, con tìm người cho con trai của bác, may sao lạu gặp ở đây, tốt quá"

      Dứt lời xong đưa tay nhéo hông ý bảo phối hợp để diễn. Tống Hàn Vũ bị đau, lại có người dám chạm vào mông khiến vừa giận vừa ngại mà vừa thể được gì. Chỉ tỏ ra bất mãn rồi hừ hừ quay mặt . Tôi cười hòa ái quay lại với bà:

      "Đấy, bác thấy chưa, ấy vẫn chứng nào tật nấy. Kiểu như thế này làm sao có thể sinh quý tử cho bác đây"

      " là con trai tôi thuê đến? Tôi tìm lại có, trúng lúc này lại xuất "

      "Bác à, cháu là người có thể dễ dàng để người khác thuê như vậy sao? Với lại cháu là người lời giữ lấy lời, cháu hứa với bác tất nhiên cháu phải thực rồi"

      ngờ tôi những lời vậy mà bà lại tin, liếc mắt nhìn tôi cái sắc rồi hừ lạnh:" đừng tưởng tôi biết, nó thuê người về nhiều rồi, ai cũng câu này tôi nghe đến thuộc làu"

      "Mẹ, lần này là đấy"

      Hình như biết dối, thấy bà như vậy bỗng lại nhảy lên như con khỉ để cướp lời chứng minh cho điều này là đúng. Tôi xụ mặt xuống. Đưa chân đạp vào ngón chân lớn của làm đau đến mức nhảy lên ôm chân nhảy vòng vòng. Ánh mắt hung dữ nhìn tôi.

      Tôi cười cười quay sang bà rồi :" Bây giờ bác có thể tin rồi chứ?"

      Ngay lập tức bà phi như bay đên đỡ con trai dấu của mình, cần nghe lời giải thích của tôi ngược lại rất tức giận :"Ai cho dẫm đạp lên người con tôi hả, tôi cho biết, ngoài tôi ra ai được đụng vào nó hết"

      Tôi nghe xong muốn nhịn cười cũng nhịn nổi. Bà chắc rất dốt môn ngữ văn, biết bà có hiểu nghĩa của từ"dẫm đạp" là gì nhưng lọt vào tai chúng tôi lại là nghĩa khác.

      Mặt lúc xanh lúc trắng, người đường nghe xong lại che mặt lại nhanh. Chỉ có mình tôi da mặt dày vẫn nở nụ cười thân thiệt hòa ái.

      "Con xin lỗi, chỉ là con muốn cho bác tin tưởng mà thôi. Tuần này con có thời gian rảnh để phục vụ bác tìm con dâu, mọi thứ bác để cho con lo liệu bác nhé"

      Có lẽ khi tôi phục vụ bác tìm con dâu làm nguôi vài phần tức giận của bà. Sắc mặt hơi dịu chút, nhìn tôi xong nhìn rồi cuối cùng bỏ tay ra đồng thời đẩy về phía tôi:"Vậy tôi giao nó cho , nó mà mất sợi lông nào là biết tay"

      Tống Hàn Vũ ngơ ngác bị chúng tôi đặt lên bàn thí nghiệm như chuột bạch. Từ đầu đến cuối chỉ đứng như trời trồng, bỗng dưng bị mẹ mình đẩy về phía tôi liền hiểu ra. Khuôn mặt đầy đau thương quay lại hỏi bà:" Mẹ à, sao mẹ có thể bán con dễ dàng như vậy?"

      Lời vừa thốt ra cũng chính là lời mà tôi muốn hỏi. Vì muốn tìm con dâu mà bà giao đứa con mà bà thương nhất cho người xa lạ như tôi để tôi xử lí, tôi hiểu bà là người cả tin hay là người có mưu gì khác?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :