1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tôi là Jemima - Jane Green

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chúa ơi, lại người mẫu khác gia nhập vào hàng ngũ vedette, và trông ấy mới tuyệt làm sao chứ. Tôi ngắm mái tóc vàng bạch kim cùng cặp lông mày hoàn hảo của , tự nhủ mình phải bổ sung vào bộ sưu tập khi về nhà.

      “CHẾT TIỆT!” Ben hét lên khi chạy tới từ sau lưng tôi.

      “ÔI CHÚA ƠI!” Tôi nhìn lên màn hình và lấy tay che miệng, trong thoáng, cả hai chúng tôi dường như đóng băng vì sợ hãi. Ngay sau khi trấn tĩnh lại, chúng tôi vội vã nhìn quanh và thở dài nhõm vì có ai khác trong toà soạn. Bởi màn hình máy tính, chiếc hộp chứa vũ trụ lúc nãy trở thành ảnh màu to tướng của người phụ nữ khoả thân, chân dạng ra, miệng ôm lấy dương vật của người đàn ông, trong khi kẻ khác làm tình với ta từ phía sau.

      Hình ảnh như pha lê, từng chi tiết hiển màn hình, à Ben, khi chắc chắn rằng có ai khác ngoài Jemima nhìn mình, gần như chảy cả nước miếng. Còn Jemima? Jemima muốn chết.

      Jemima chưa bao giờ xem hình khiêu dâm trước đó, phải thứ phim ảnh đồi trụy loã lồ như thế này, và khi ngồi cạnh Ben, nàng ngượng chín người, hơi nóng dâng lên bao phủ quanh khuôn mặt nàng. Đừng nhìn quanh, nàng nghĩ, đừng nhìn em, Ben, đừng trông thấy bộ dạng em lúc này.

      “Hai người mưu gì vậy?” Geraldine sải bước về phía chúng tôi, hoàn hảo đến từng chi tiết như mọi khi trong bộ vest màu lông lạc đà mới tinh, khuyên tai vàng to bản, và cặp kính râm cài đầu như thường lệ.

      “Nghiên cứu,” tôi rống lên, cảm thấy mình càng thêm ngớ ngẩn ngay cả khi mặt dần bớt đỏ.

      “Chết tiệt,” Ben thầm, nhưng trước khi kịp xóa bức ảnh đó Geraldine đứng ngay trước màn hình.

      “Ôi Chúa ơi!” , gần như thào. “Thứ này ở đâu ra vậy?”

      “Hotsex,” tôi khẽ .

      “Hot gì?”

      “Hotsex,” Ben nhắc lại. “Bọn tìm thấy trang này Internet.”

      “Tốt hơn là hai người đừng để ai thấy mình làm gì.”

      “Thế à?” Ben vặc lại. “Em điều mà ai cũng biết ấy làm gì.”

      Geraldine chen vào giữa chúng tôi. “Để em thử xem,” , những móng tay sơn kiểu Pháp với lấy con chuột bàn.

      “Lại gì nữa đây?” hỏi, kích chuột vào CỬA . biết đằng sau Cửa là gì nhỉ?”

      ai trong chúng tôi phải băn khoăn lâu, vì hình ảnh biến mất và nhiều dòng chữ nữa xuất , rồi lại hình ảnh khác. Lần này là gã đàn ông, đầu ngoặt ra phía sau trong trạng thái đê mê khi bán khoả thân quỳ phía trước, làm tình bằng miệng với gã, sinh động đến từng chi tiết.

      “Chúa ơi,” Geraldine thầm. “ điên loạn, những thứ này chẳng gợi tình gì hết.” Tôi cất tiếng cười vì ấy hoàn toàn đúng. Chẳng có gì gợi tình cả khi xem những hình ảnh khiêu dâm màn hình máy tính. Rồi Ben cũng cười theo, và chẳng mấy chốc cả ba chúng tôi cùng ôm bụng lau nước mắt. Những thứ này quá nhạt nhẽo để kích thích người xem.

      “Lạy Chúa,” Geraldine thở hổn hển, cẩn thận lau nước mắt để làm lem lớp mascara MAC. “Chúng ta xem gì nữa đây?”

      “Gì cơ, sex nữa á?” Ngay cả Ben cũng ngạc nhiên.

      , ngốc ạ. Ý em là còn nơi nào thú vị nữa hay sao?”

      biết. biết xem gì khác nữa.”

      “Ôi, lạy Chúa, Ben ơi là Ben. Nào, để em.” Geraldine xoá những hình ảnh sex và kích chuột vài lần, cuối cùng dòng chữ NHỮNG TRANG NÓNG MẠNG xuất màn hình.

      “Chắc là sex nữa đây,” tôi ôm ngực than vãn, nghĩ mình có thể chịu đựng nổi căng thẳng khi hình ảnh khiêu dâm bằng đồ họa màu nữa xuất màn hình máy tính trong toà soạn.

      đâu,” Geraldine , “chỉ là những trang phổ biến thôi mà.”

      Và quả nhiên, danh sách mới xuất màn hình.

      “Thấy chưa, có vẻ hay đấy,” Geraldine , chỉ vào trang có tên là LA Café, Geraldine đọc to. “LA Café. quán cà phê ảo sành điệu nhất Internet. Tranh thủ uống tách trà cappuccino, đọc những bài mới nhất trong các tạp chí Mỹ, và gặp gỡ những người độc thân khác, tất cả đều tìm kiếm người đặc biệt cho mình.”

      “LA Café, chúng tôi đến đây,” Ben khi Geraldine kích chuột vào đường dẫn và lô gô xuất màn hình.

      LA Café

      Trang web hấp dẫn nhất cho những người độc thân thực

      Mang đến những tách cappuccino bạn tìm kiếm cả cuộc đời

      “Chúng ta phải đăng ký nhưng hoàn toàn miễn phí,” Geraldine , kích vào biểu tượng ĐĂNG KÝ. hộp xuất , đó ghi TÊN: KILBURN HERALD.

      “Thôi quên ,” , “chúng ta chẳng kiếm được gì hay ho với cái tên Kilburn Herald đâu. Chọn tên gì bây giờ nhỉ?”

      “Ba người lính ngự lâm được ?” Ben đề nghị, lúc này trông hào hứng.
      , quá lộ liễu.”

      “Nãy giờ chúng ta chỉ toàn tào lao thôi, hãy tìm cái tên có vẻ gợi cảm mà vẫn chấp nhận được xem nào,” tôi đề nghị, thực tò mò muốn xem điều gì sắp diễn ra. Tôi nghĩ lúc. “Honey thế nào?”

      “Tuyệt,” Geraldine , xoá KILBURN HERALD và gõ HONEY vào.

      “Thế công bằng,” Ben phản đối. “Nếu chúng ta đăng nhập với tên Honey làm sao người ta biết trong đó có đàn ông. làm quen với phụ nữ thế nào đây?”

      “Yên nào,” Geralddine , “quá muộn rồi,” và thế là xong. Chúng tôi gia nhập LA Café, hay đúng hơn là Honey gia nhập LA Café.

      “Bây giờ mình làm gì?” tôi hỏi sau khi chúng tôi ngồi đó đến vài phút, chằm chằm nhìn vào lô gô trang web trong im lặng. “Sao kích vào hộp thư bên cạnh?”

      “Được,” Geraldine nhún vai kích vào hình ảnh ba cái đầu chụm vào nhau.

      chiếc hộp đề Những người online chợt lên màn hình với hàng đống tên.
      Suzie 24

      =^..^= Cat

      Scott Shearer

      Honey

      Ben bất bại

      Todd

      Lisa ngọt ngào :)

      Ricky

      Tim@London

      Brad (Santa Monica)

      Geraldine đọc mấy cái tên. “Chà, hiểu Tim làm cái quái gì trong LA Café nếu ta ở London nhỉ?”

      “Chắc giống chúng ta,” Ben cười.

      “Thử tìm hiểu xem.” kích chuột vào Tim@London và ngay lập tức hộp khác xuất màn hình. Chiếc hộp được chia làm hai, nửa là Tim@London, còn nửa dưới hơn là Honey.

      “Chào đồng hương London,” Geraldine gõ, chữ lên trong hộp bên dưới. “ làm gì ở LA Café vậy?” ấn GỬI, chữ biến mất khỏi nửa hộp dưới và xuất lại ở phía cho Tim@London đọc.

      “Tất nhiên là để làm quen với những em California ngọt ngào. Sao em ở đây?”

      “Em chỉ xem thôi. Tìm vài chàng California cao to. có gợi ý gì ?”

      “Lol. Để nghĩ .”

      Geraldine quay sang Ben. “Lol là gì?”

      “Chịu,” . “Hỏi .”

      “Lol nghĩa là gì?”

      “Laugh out loud - cười to. Em quen à?”

      “Lần đầu tiên biết. Còn mẹo nào nữa ?”

      “Còn chứ. :) nghĩa là vui vẻ. nghĩa là buồn. nghĩa là nháy mắt, nhưng (w) cũng có nghĩa như vậy, (g) là cười toe toét, (s) là mỉm cười, còn ROFL là roll on the floor laughting - cười bò ra sàn.”

      “Cảm ơn,” Geraldine gõ. “;)

      “Chúa ơi, tuyệt .” Tôi thực kinh ngạc. “Cả thế giới ngôn ngữ khác. Tớ thử được ?”

      Geraldine nhường chuột cho tôi và tôi múa tay rất nhanh bàn phím. “Vậy tìm được nàng California trong mơ của mình chưa?”

      “Rồi, chuyện với ấy đây. Suzie, tóc vàng, hai tư tuổi, thân hình săn chắc và thực em xinh đẹp.”

      “Làm sao mà biết được ấy dối ?”

      ấy gửi ảnh cho qua email.”

      “Em hy vọng là ấy dối.”

      “Chúng ta sớm biết thôi <s>. Thế em ở khu nào của London?”

      Tôi quay sang Ben và Geraldine, nhăn mặt. “ thể Kilburn được, quá quê mùa.”
      “West Hampstead ,” Geraldine bảo, “cứ tạm thế.”

      Tôi làm theo và gõ West Hampstead.

      “Wowowow.” Tim@London đáp lại. “ ở Kilburn!!!”

      Cả ba chúng tôi cùng phá lên cười.

      “Chào Honey! Đằng ấy bao nhiêu tuổi?” Câu hỏi được gửi từ Todd đột ngột xuất màn hình, thế là tôi bỏ mặc cuộc chuyện với Tim@London.

      Tôi gõ hai bảy, nhưng Geraldine ngăn tôi lại ngay khi tôi chuẩn bị nhấn GỬI để trả lời Todd.

      “Đừng hai bảy,” thuyết phục. “Cậu cần phải chuyện này đâu. Bảo ta là cậu mười chín tuổi.” Tôi nghe lời Geraldine, nhận ra rằng hoàn toàn đúng. Tôi cần phải Internet. Về bất cứ chuyện gì.

      “Đúng số tuổi thích!!!”

      bao nhiêu tuổi?”

      “Ba mươi hai.”

      “Hơi già so với em đúng ?”

      “Em biết người ta thế nào về những người đàn ông lớn tuổi hơn mà…”

      “Vâng. Rằng tốt hơn họ nên tán tỉnh những em mười chín tuổi.” Tôi nhấn GỬI và thêm biểu tượng “:)” vào để Todd biết rằng tôi đùa. Tôi muốn làm ta bực mình. Đúng ra là chưa muốn.

      “Ối, công bằng.”

      “Xin lỗi . Nhưng cho em biết người ta gì về những người đàn ông lớn tuổi hơn ?”
      “Già hơn, khôn ngoan hơn, từng trải hơn. Trong mọi chuyện.”

      Geraldine cười ngặt nghẽo. “Tiếp ,” Ben , “xem em có khiến phun ra những điều tục tĩu được ?”

      “Vậy sao?” Tôi gõ. “Sao cho em biết CHÍNH XÁC là giỏi hơn ở khoản nào?”

      thể tin được,” Ben . “Buồn nôn quá.” Nhưng nhăn nhở cười.

      “Được rồi, Honey. Em muốn biết chuyện gì xảy ra khi em hẹn hò với ?”

      “Em nóng lòng nghe đây .”

      “Trước tiên chúng ta thèm đến nhà hàng, muốn em mình ở nhà với , nấu bữa ngon, chúng ta ăn bên ánh nến sân thượng nhìn xuống bể bơi, lắng nghe tiếng nhạc jazz êm dịu từ dàn thanh nổi.”

      Geraldine vờ như nôn oẹ.

      “Tiếp .”

      “Sau bữa tối đưa em vào phòng ngủ của và mát xa cho em. cởi áo em và ít dầu em bé vào lòng bàn tay. xoa tay để làm nóng dầu rồi thoa lên làn da lưng mượt mà, rám nắng của em khi em nằm giường.”

      “Sao biết em có làn da rám nắng?”

      “Suỵt. Đừng làm khí mất vui. Sau khi em hoàn toàn thư giãn, đưa tay mình xuống thấp hơn, vén váy em lên cho đến khi xoa lòng bàn tay lên cặp mông trần của em. đưa tay xuống thấp hơn nữa, kéo quần lót em xuống, luồn tay mình vào giữa hai chân em, nơi ấm áp, tối tăm, ẩm ướt đầy khát khao.”

      “Ôi Chúa ơi! thể tin nổi!”

      “Đồ bệnh hoạn!” Geraldine la lên.

      “Cứ để hết!” Ben .

      “Rồi lật người em lại, và chậm rãi thoa dầu lên bầu ngực trần của em. Nhũ hoa của em cương lên, kích thích nắm lấy giữa hai ngón tay và nhàng xoa bóp.”

      Geraldine và tôi rú lên cười ngặt nghẽo, lần đầu tiên trong đời, tôi còn cảm thấy lép vế trước và bắt đầu nghĩ rằng thực là người rất dễ chịu. Ben gì hết. mỉm cười, nhưng nhìn vào mặt , ta có thể thấy rằng muốn nghe nữa. may là được như ý.

      Tôi ngồi đó, ôm mặt vờ sợ hãi. “Tớ làm được nữa đâu,” tôi , “ quá kinh khủng,” và tôi gõ nhanh, “Vâng, cảm ơn vì mát xa. Lúc khác làm nữa nhé. Chào.”

      “Xin lỗi. làm em ớn à?” Todd tội nghiệp, ta đánh mất cơ hội mà hầu như còn chưa kịp bắt đầu.

      “Mặc xác nó,” Geraldine . “Thử tìm người khác xem.”

      “Đến lượt , đến lượt ,” Ben , giành lấy chuột.

      “Chào Suzie,” gõ. “ là Ben. ở đây cùng hai bạn nữa. Giờ đến lượt .”
      “Vâng, khoẻ Ben?”

      “Khoẻ, cảm ơn em. Nhưng rất muốn hỏi em là em làm gì với Tim@London vậy, người ràng là có tiền vì ta sống ở khu vô cùng bẩn thỉu, trong khi em có thể ở bên .”

      “Ben!” Tôi cười. “Cứ làm như sống trong cung điện ấy nhỉ?”

      “Suỵt,” . “Có gì khác nhau nào?”

      “Vậy giàu Ben?”

      “Giàu hơn Tim@London, và đẹp trai hơn.”

      “LOL.”

      ;)

      “Làm sao biết trông ta như thế nào?”

      Geraldine rên rỉ với tôi. “Lạy Chúa, ta điên rồi. Bọn mình uống cà phê chứ?”

      Và họ . Họ xuống căng tin và để Ben ngồi lại bên máy tính, nhiệt tình tán tỉnh Suzie, người đẹp trong mộng của mình. nàng đó khác với Jemima cũng như cái máy chữ khác hẳn chiếc máy vi tính nối mạng Internet.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 6

      Tôi thể nào vứt những suy nghĩ chết tiệt về Internet ra khỏi đầu. nhé, tôi thấy nó tuyệt, tất cả mọi thứ. Mạng thông tin toàn cầu, phòng chat, những cơ hội.

      phải tôi kiếm tìm ai đó, ý tôi là, lạy Chúa, tôi là người phụ nữ chưa từng có bạn trai, và mặc dù biết mình đáng mến như thế nào tôi vẫn phải là người hòa đồng nhất. Tôi ước sao mình được như vậy, đôi khi tôi muốn giống như hai bạn cùng nhà, nhưng may là cân nặng ảnh hưởng đến chuyện giao du của tôi, mà cân nặng là thứ tôi tài nào kiểm soát nổi. Tôi biết bạn nghĩ gì, ăn kiêng , nhưng việc ấy dễ dàng như vậy, tôi thể ngăn cơn thèm ăn khi nó đến, và nhìn theo cách nào đó, sống Internet có vẻ là lựa chọn dễ dàng hơn nhiều so với việc từ bỏ thanh sô la.

      Tôi muốn rằng Internet có thể mở ra cả thế giới mới cho tôi, cuộc sống mới băn khoăn về ngoại hình, cân nặng, về việc béo trương béo nứt.

      Hoặc có lẽ tôi nên biết, vì tôi đâu có ngốc, nếu tôi miêu tả chính xác về mình với Todd ta bỏ của chạy lấy người trước cả khi bạn xong từ megabyte ấy chứ.

      Nhưng tôi thực có thể là bất kỳ ai tôi muốn khi ở Internet. Xét cho cùng, ai mà phát ra cơ chứ? Có hại gì đâu nào? Vả lại, hãy nhìn thẳng vào , cho đến giờ niềm vui duy nhất trong cuộc đời tôi là mơ tưởng, trước tiên là về thân hình thon thả, kế đến là về Ben Williams, nhưng ngay cả trong những mộng tưởng đó cũng trở nên nhàm chán đến nỗi chúng hầu như đáng được nhắc lại nữa.

      Chúng ta đều muốn biết phải ? Được rồi, vậy ta thử lén nhìn vào những mộng tưởng của Jemima nhé. Khi Jemima Jones lên giường và nhắm mắt lại, nàng thấy cảnh tượng như sau: nàng thấy mình bị bệnh viêm dạ dày quật ngã, cơn bệnh tồi tệ, tệ đến nỗi đe dọa nghiêm trọng đến sức khỏe của nàng, nhưng đủ tệ để giảm số cân đáng kể.

      Nàng thấy mình được diện những bộ vest xíu, những chiếc áo khoác vừa khít, những chiếc váy ngắn đùi. Nàng thấy mình tình cờ gặp Ben Williams, người rời khỏi Killburn Herald giống như nàng vậy.

      Nàng thấy mình về phía Ben trong bữa tiệc đông người, nàng chào với đôi mắt lạnh lùng và hờ hững hất mái tóc nhuộm vàng. Nàng thấy mắt Ben mở to vì kinh ngạc, rồi vài giây sau kinh ngạc nhường chỗ cho lòng ngưỡng mộ, tôn trọng và khao khát. Nàng thấy Ben lái xe đưa nàng về và vào nhà nàng uống cà phê. Nàng thấy hai bạn cùng nhà ra sức tán tỉnh , nhưng Ben chỉ quan tâm đến nàng mà thôi.

      Nàng thấy Ben xích lại gần hơn chỗ nàng ngồi ghế sofa, thể rời mắt khỏi khuôn mặt nàng, dù chỉ trong giây lát. Nàng thấy cận cảnh từng chi tiết đôi môi của Ben khi ngả về phía trước hôn nàng. Sau khi hôn nhau, nhân tiện luôn là nụ hôn ấy ngay lập tức như đưa nàng lên tận mây xanh, Ben nhìn vào mắt nàng và , “Em là người phụ nữ đẹp nhất mà từng biết. em và muốn ở bên em trọn đời.”

      Tức cười , nhưng Jemima Jones chưa bao giờ nghĩ xa hơn nụ hôn đầu và lời tỏ tình. Đôi khi họ hôn nhau ở nơi khác, lúc ở bữa tiệc, lúc trong xe ô tô hay đường phố, nhưng luôn câu y hệt, và theo nàng đó là những lời mở đầu cho cuộc sống mãi mãi hạnh phúc.

      Vì thế tôi nghĩ tất cả chúng ta đều đồng ý rằng vào lúc này, trong giai đoạn này của cuộc đời, Jemima Jones xứng đáng được hưởng chút niềm vui.

      Bước đầu tiên trong cuộc sống mới là ghé qua hiệu sách đường về nhà. ra đó hẳn là đường về nhà mà bao gồm cả con đường vòng khá xa đến Hampstead, nhưng dù cho việc ấy phá vỡ lịch trình thường ngày, tôi bắt đầu nhận ra cuộc sống của mình thay đổi, và nhìn vào những việc xảy ra tới thời điểm này có vẻ nó còn tốt hơn rất nhiều.

      Bằng chứng ư? Chà, như tôi thấy có bảy điều quan trọng làm thay đổi cuộc sống của mình. Thứ nhất, tôi học về Internet cơ bản. Thứ hai, sau giờ học, tôi uống, tôi thực uống, và chỉ có thế, buổi uống nước còn kéo dài cả tối. Tôi nghĩ điều này ràng là khởi đầu của chuyện giao du. Thứ ba, đó phải là buổi uống nước thông thường, mà là uống với Geraldine và Ben Williams. Geraldine, người tôi chưa bao giờ cùng tụ tập sau giờ làm việc cho đến buổi uống nước hôm đó và Ben, người tôi mơ mộng hằng đêm. Thứ tư, tôi thực cảm thấy thoải mái khi ở bên Ben! Tôi còn là bé ngậm hột thị mà đôi khi ngồi ăn trưa cùng ở căng tin nữa, tôi gần như, gần như là chính tôi. Thứ năm, tôi rất vui vẻ. , quên , phải là tôi vô cùng vui vẻ! Thứ sáu, hôm nay Ben cùng tôi lên mạng, và đúng là sex làm tôi xấu hổ, nhưng quan trọng hơn, tôi cho Ben thấy mình cũng có khiếu hài hước, ít nhất tôi cũng hy vọng thế. Thứ bảy, tôi ăn miếng sô la nào trong hai tuần liền.

      Có gì đáng ngạc nhiên khi Jemima Jones cảm thấy cuộc sống của nàng ràng chuyển hướng tốt hơn? bận tâm rằng buổi uống nước cùng Ben Williams và Geraldine cách đây hai tuần. bận tâm rằng nàng chưa gặp Ben Williams kể từ hôm lên mạng ngắn ngủi đó. bận tâm rằng cả Geraldine và lẫn Ben đều gợi ý uống nữa. Chỉ buổi tối đó thôi cũng đủ thiết lập chuỗi kiện tiếp diễn. Nguyên nhân và kết quả, nhưng lúc này Jemima vẫn chưa biết kết quả thực của nó. Cả chúng ta cũng chưa biết.

      Tuy nhiên, hai tuần trôi qua mà Jemima vẫn cảm thấy hạnh phúc, tràn đầy hứng khởi với cuộc sống mới, nàng tự đãi mình chuyến taxi tới Hampstead. Nàng đứng ở góc đường bên ngoài Kilburn Herald, mắt ngập tràn hy vọng, tay xách đống túi, và nàng vẫy chiếc taxi đen.

      “Đến Hampstead,” tôi bảo người tài xế khi vụng về leo lên phía sau xe.

      “Ở đâu vậy ?” Người đàn ông trung niên có khuôn mặt hiền lành hỏi.

      có biết Waterstone ?”

      Người tài xế gật đầu, thế là chúng tôi lên đường. qua Tây Hampstead, qua những đám người trẻ tuổi tan sở về nhà trong những bộ vest năng động, cặp táp hàng hiệu, đôi mắt đầy tham vọng. qua đường Finchley, tới đường Arkwright, băng qua Church Row trong khi tôi ghe tị dán mắt vào những ngôi nhà trước kia từng là sở hữu của những nhà văn và họa sĩ phóng túng, nay thuộc về những thương nhân giàu có, rồi ngay trước ga tàu điện ngầm, xuôi theo phố chính Hampstead, người tài xế dừng lại, đỗ cạnh xe khác, vì là chẳng còn chỗ trống nào để đỗ xe, và bấm đồng hồ tính cước.

      cứ giữ lấy tiền lẻ,” tôi , đưa cho ta sáu bảng, vì hôm nay là ngày khởi đầu cuộc sống mới của tôi và tôi cho phép mình tiêu hoang chút. Thậm chí tôi có thể mua sắm chút đỉnh, vì bây giờ mới 5:45 và các cửa hàng mở cửa thêm lúc nữa, mời chào tôi bằng những quầy trưng bày hấp dẫn.

      Nhưng trước tiên, tôi bước vào hiệu sách Waterstone u, mát mẻ, yên tĩnh, hít thở bầu khí tôn nghiêm và bỗng cảm thấy vô cùng thanh thản.

      Sách là ưu đãi đặc biệt đối với tôi, và hôm nay tôi tự thưởng cho mình món quà đó. Tôi quyết định mua ít nhất ba cuốn, dành hàng giờ xem qua những cuốn sách, đắm mình trong bầu khí này, tận hưởng cảm giác của người ai quen biết, thích thú khi ai ở đây nhìn tôi hay nhận xét việc cặp đùi của tôi cọ vào nhau lúc tôi bước vì họ cũng mải mê với những cuốn sách.

      Tôi bắt đầu từ chiếc bàn gần lối vào, nhàng lướt tay qua những chồng sách bìa cứng. , tôi tự nhủ, như thế quá hoang phí, và hôm nay là ngày của sách bìa mềm, vì thế tôi bước đến chiếc bàn khác. Bìa, có quá nhiều bìa, nhiều hình minh họa phong phú bắt mắt, trong văn học tôi luôn đánh giá sách qua bìa, dù đó là điều tôi ghét nhất nếu cách dụ. Đầu tiên bìa sách thu hút tôi, tiếp đó tôi đọc bìa sau sách, và cuối cùng là trang đầu tiên. Tôi chọn cuốn, tiểu thuyết tôi mới đọc được thông tin tạp chí. “ tiểu thuyết lãng mạn đại khiến tất cả những tiểu thuyết lãng mạn khác phải hổ thẹn,” bìa sau của cuốn sách viết. Tôi mở trang đầu tiên và bắt đầu đọc. Đúng. Đây là cuốn đầu tiên mà tôi mua.

      Rồi tôi chọn cuốn khác. có hình minh họa, chỉ là cái bìa vàng rực với những chữ cái lớn màu tím, tên tác giả và nhan đề. Hừm, thú vị đây. Tôi đọc trang đầu tiên và gặp Anna, mười tám tuổi chuẩn bị học Đại học. gặp giảng viên tương lai của mình, người mà ngờ rằng hỏi lý do tại sao chọn học ngành Ngữ văn. Cuốn sách được viết bằng giọng văn đẹp, câu văn ngắn gọn, xúc tích, sinh động, đến độ tôi gần quên mất việc bổ sung nó vào chồng sách của mình. Tôi quên mình ở Waterstone, thực tình tôi dường như quên tất cả mọi thứ, và khi đọc tới trang thứ tư, thứ năm, tôi trở thành người quen vô hình của Anna, nhân vật trong bóng tối bí mật, yên lặng nấp ở phía sau, dõi theo cuộc sống của Anna, nắm chặt tay khi gặp vị giáo sư lỗ mãng.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Jemimi say sưa trong thế giới của Anna đến nỗi nàng nhận ra ở bên kia phòng, gần như song song với nơi nàng đứng, là Ben Williams. Ben cũng mải mê với cuốn sách, lưng quay về phía căn phòng, đối mặt với giá sách, đọc mấy trang đầu tiên của cuốn truyện trinh thám, vừa đọc vừa khẽ nhịp chân.

      Nhưng trước khi chúng ta bắt đầu cho rằng đây hẳn là số phận, tôi phải cho là mặc dù Ben quý Jemima, nhưng thích Jemima, vì thế có lẽ đây chưa phải là lúc kết luận vội vàng.

      Nhưng việc hai người có mặt ở Waterstone cùng lúc như vậy kể cũng hơi lạ. Phải rằng Ben cứ hai tuần lần lại tới đây, nhưng hiếm khi tận dụng việc Waterstone mở cửa tới mười giờ, hiếm khi dám bước chân vào hiệu sách này sau giờ làm việc. Ben thường đến hiệu sách vào thứ Bảy, tạt qua đây đường gặp gỡ, cà phê vỉa hè với vài người bạn.

      Nhưng tối nay Ben chơi, cũng xem chương trình thời . Tối nay Ben chẳng có việc gì làm, và đó là lý do tại sao ở cùng nơi vào cùng thời điểm với Jemima Jones. Và vì Ben nhảy lên chiếc taxi, tàu điện ngầm, nên cũng vừa mới tới.

      Thế là họ ở đây, Jemima và Ben, hai đồng nghiệp, quay lưng về phía nhau, cùng mê mải trong thế giới bàn tay của mình, người chìm trong thế giới học thuật, người kia dõi theo những chuyện làm ăn bất chính trong thành phố, cả hai hoàn toàn biết họ ở gần nhau đến thế nào.

      Để quay lại và nhìn thấy Ben, Jemima chỉ cần khúc ngoặt nho của số phận, nàng chỉ cần quyết định mua cuốn sách, bổ sung cho quyển đầu tiên, rồi có lẽ nàng quay ra tìm thêm cuốn khác, và lúc ấy, trông thấy người đàn ông trong mơ của mình đứng đối diện. Nhưng số phận có thể rất tàn nhẫn, hay có lẽ là đầy thấu hiểu trong trường hợp này, bởi xét cho cùng, Jemima làm gì nếu nàng trông thấy Ben?

      Còn Ben? Ben ngạc nhiên và vui mừng khi gặp nàng như vẫn làm nếu tình cờ gặp bất kỳ bạn đồng nghiệp nào, nhưng tất cả chỉ có vậy thôi.

      may là chúng ta phải lo lắng về việc hai người xử trí ra sao vì ai mảy may biết người kia ở đây. Jemima tiếp tục đọc trong khi Ben gập mạnh cuốn sách lại và mang ra máy tính tiền. nở nụ cười quyến rũ với ăn vận tồi tàn đằng sau chiếc máy, vừa cầm quyển sách nhét vào túi ni lông vừa cảm thấy lòng mình như tan chảy. hãy quay lại nhé, nghĩ, ngày mai hãy quay lại, có thể chúng ta chuyện, từ chuyện có thể dẫn tới việc uống cà phê, từ cà phê có thể dẫn tới... bất cứ chuyện gì. Mọi chuyện.

      Nhưng Ben chỉ bỏ cuốn sách vào túi áo và bước ra, thậm chí liếc lại đằng sau ấy lần nào. Jemima quyết định mua cuốn sách và nhìn quanh tìm thêm cuốn nữa. Nàng tới chiếc bàn khác và đột nhiên trông thấy cuốn sách hoàn hảo: Nhập môn Internet.

      Chẹp, tôi phải kẻ mù tịt nhưng lướt qua cuốn sách, tôi nhận ra có hàng trăm thứ mà mình chưa biết, hàng nghìn trang web mà tôi muốn vào xem. Phải rồi, đây là cuốn cuối cùng. Đến lúc phải thôi.

      Tôi bước đến máy tính tiền và đưa ba cuốn sách cho ăn vận tồi tàn trông có vẻ buồn chán. Tôi cố tìm mắt ta để nở nụ cười thân thiện, nhưng ta chẳng quan tâm, thậm chí còn chẳng thèm nhìn tôi khi đưa trả những cuốn sách đươc cất cẩn thận trong túi ni lông, và khi tôi cám ơn, ta chỉ quắc mắt quay . tình. Có những người bất lịch chịu nổi.

      Tôi quay trở ra ngoài, nấn ná chút vỉa hè vì tôi chưa muốn về nhà mà buổi tối hôm nay lại tuyệt, và lần đầu tiên trong nhiều năm, tôi quan tâm tới việc mình giống những người đẹp khác xung quanh, tôi muốn làm việc gì đó, đâu đó, tôi muốn sống.

      Tôi biết mình đâu, vì thế tôi lang thang xuống đồi, ngắm nhìn mỗi cửa kính trưng bày tôi qua, tất cả chuỗi cửa hàng mua sắm lớn nằm dọc theo con phố chính, và cho dù đằng sau tấm kính là những bộ cánh thời trang sặc sỡ, những mảnh vải cỡ sáu thường chỉ làm nổi những khiếm khuyết của tôi, tối nay tôi cũng quan tâm, với cả dù sao nữa, con có quyền mơ mộng mà, phải ?

      Ở phía bên kia đường, Ben tản bộ. cũng ngắm nhìn những cửa kính trưng bày, ngưỡng mộ những chiếc áo sơ mi, những bộ vest, ước rằng mình có thêm ít tiền để mua chúng, nhưng mong muốn của Ben thiết tha như của Jemima, vì xét cho cùng là đàn ông, mà đàn ông có chung niềm đam mê quần áo với phụ nữ. Chúng ta bao giờ nghe chuyện người đàn ông nghiện mua sắm chưa nhỉ? Chính xác là như vậy đấy.

      Ben quay đầu và dừng lại, định băng qua đường, và ở bên kia, đứng ngay phía đối diện , là Jemima. Ben nhìn sang bên tay trái của Ben, Jemima lại nhìn sang bên tay trái của Jemima. Ben chuẩn bị sang đường chiếc xe tải lớn chậm chạp lê tới rồi dừng lại ngay giữa đường, che khuất tầm nhìn, vì đường quá hẹp xe tải thể qua, và đường hẹp là bởi những người mua sắm vào lúc sẩm tối cứ dàn hàng ngang đỗ xe cạnh nhau.

      Nhưng Jemima sang đường, nếu thế chắc chắn hai người gặp nhau ở giữa đường. Jemima trông thấy quầy bánh kếp bên tay phải, và thế là thay vì về phía Ben, người mà nàng hề biết có mặt tại đây, nàng rẽ phải tới quầy bánh.
      lần nữa hai người lạc mất nhau. Nhưng Jemima rất có ý thức, nàng quyết định mua chiếc bánh kếp dày, đẫm bơ và xốt sô la giọt. Thay vì thế, nàng bước tới quán cà phê và rất vui vì nó hầu như có khách.

      Nàng len mình vào chiếc bàn trong góc, bên cửa sổ, gọi tách cappuccino, rồi lôi quyển sách đầu tiên ra, và lần này vô cùng thoải mái, nàng đắm chìm trong thế giới của Anna.

      Trong lúc đó, Ben lại rất muốn uống nước. qua quán cà phê và dừng lại, ngó qua cửa kính để xem bên trong như thế nào. , nghĩ, quá vắng, mình cần nơi đông vui, náo nhiệt hơn, và dĩ nhiên nhìn quá sâu bên trong quán, vượt qua chiếc bàn trong góc bên cửa sổ, nơi Jemima ngồi, mải mê với thế giới khác.
      Rất gần mà lại rất xa, Jemima à. Tôi ước gì chúng tôi có thể cho biết Ben đứng cách mấy mét, nhưng tôi e rằng đó phải trách nhiệm của chúng tôi. Số phận tiếp tục làm nhiệm vụ của nó.

      Và số phận, như mọi khi, lại ưu ái Ben Williams. băng qua đường và bước vào quán bar hợp gu hơn. Những tấm kính cửa sổ lớn hướng ra mặt đường, quầy bar bằng gỗ đào nhẵn bóng nằm chính giữa quán, những người pha chế rượu trẻ đẹp tán chuyện vu vơ bên mấy chiếc ly. Những chiếc bàn gỗ tròn, có chân bằng gang và những chiếc ghế xoay bằng sắt là nơi đám người có ngoại hình bắt mắt của Hampstead ngồi, và ngay đằng sau là chiếc sofa, cặp ghế bành bọc da xơ xác, và lò lửa lớn, lửa vẫn chưa bùng lên, vào thời điểm này trong năm còn quá sớm, nhưng vẫn cháy, hắt ánh sáng vàng rực lên những người ngồi gần cuối quán.

      Ben đẩy cửa, và ngay lập tức bị ồn ào, hơi nóng và những tiếng chuyện trò sôi nổi vây lấy. Phải, nghĩ, mình uống ở đây. tới quầy pha chế gọi chai bia ngoại, rồi nhìn quanh tìm chỗ ngồi thoải mái nhất và tới chiếc sofa cuối quán.

      có vẻ hơi lạc lõng trong bộ vest màu xanh lính thủy sẫm, nhưng vẫn thả mình xuống sofa, vắt áo khoác ra sau và thở ra mạnh. nơi khá được, nhìn quanh nghĩ. uống ngụm bia lớn, lấy cuốn sách từ túi áo ra và ngả người vào ghế, bên khuỷu tay dựa vào thành sofa, bàn tay đặt bên trán, ép mái tóc ra sau, tay kia cầm cuốn sách. Chai bia nằm bàn.

      Nếu bây giờ nhiếp ảnh gia của tạp chí GQ bước vào, ta thể cưỡng lại nổi cảnh tượng nho này. Vì Ben trông khá hấp dẫn, mắt cá chân phải của đặt đầu gối trái, đôi chân dài, cơ thể cường tráng, khuôn mặt đẹp trai. Trông như được tạc ra vậy, hoàn hảo thể tin nổi, quá đẹp khiến người phụ nữ nào có thể từ chối.

      Vậy chúng ta có trách ả tóc đen, cao ráo, mảnh mai ngồi ở trong những chiếc bàn kia vì chủ động được ? ả ngồi cùng hai người bạn , tất cả đều lộng lẫy như nhau, tất cả đều khoác những bộ cánh thời trang nhất, những thứ Jemima chỉ có thể mơ mộng mặc vừa thôi. Những chiếc quần bó chặt lấy hông, ống quần hơi loe ra phía dưới. Những đôi bốt da mềm mại mũi vuông với đường may ở chính giữa, áo hai dây xíu ôm lấy bộ ngực săn chắc, hoàn hảo.

      Ả tóc đen và hai người bạn chú ý đến Ben ngay khi bước chân vào quán. bộ vest đắt tiền sao? họ tự hỏi. “Với khuôn mặt thế kia,” ả tóc đen , “ ai để tâm đến chuyện đó chứ?”

      Mấy ả ngồi đó nhìn Ben trong khi mảy may biết đến có mặt của họ, đến tiếng cười rúc rích khi họ cố đoán xem làm gì kiếm sống. “Quá đẹp trai để làm môi giới bất động sản,” họ quyết định, “hay ta là chủ ngân hàng đầu tư?”

      Ả tóc đen, người giết thời gian bằng cách làm việc trong cửa hàng cho đến chừng nào tìm thấy ông chồng hớp được hồn ả và đưa ả ngắm hoàng hôn lưng con ngựa trắng, gọi bồi mà dĩ nhiên ả biết vì tối nào ả và đám bạn cũng tụ tập ở quán bar này.

      “Biết chàng kia ?” Ả thầm, chỉ vào Ben.

      bồi nhún vai. “Trước giờ chưa từng thấy.”

      “Này,” ả , “Giúp tôi việc. Mang cho ta chai bia khác, tôi trả tiền, và rằng tôi mời ta.”

      bồi mỉm cười. Mấy bạn của ả tóc đen cười vì táo bạo của ả, nhưng với ngoại hình của mình ả có thể táo bạo lắm chứ.

      Mấy ả lặng nhìn khi bồi mang bia đến cho Ben cái khay. ta cúi xuống trước mặt Ben thầm gì đó, chỉ về phía ả tóc đen trước khi bước , trong khi Ben, Chúa phù hộ cho , đỏ mặt.

      chằm chằm nhìn chai bia, quá ngượng đến độ chẳng thể nhìn quanh quán, nhìn ả tóc đen, còn ả lại tan chảy giống như ăn mặc tồi tàn ở Waterstone.

      “Ôi Chúa ơi,” ả thầm với hai người bạn. “Các cậu có thấy ? ta đỏ mặt! Tớ nghĩ là mình mất rồi!”

      Khuôn mặt Ben dịu lại và nhìn thấy ả tóc đen, ngạc nhiên vì ả thực rất đẹp. mỉm cười và giơ chai bia lên, cử chỉ nâng bia lời.

      “Các cậu,” ả với mấy người bạn khi đứng lên, “Tớ ra đó đây.”

      “Chúc may mắn,” hai ả kia , thể rời mắt khỏi Ben. “Cư xử cho phải phép nhé.”
      Ả bước tới chỗ Ben, , phải là õng ẹo mới đúng. “ ngại nếu em ngồi cùng chứ?”

      “Ừm, ,” Ben , nghĩ thầm chuyện này thể xảy ra trong đời thực được.
      Chắc chắn chỉ có phim ảnh mà thôi. “Em ngồi . Cám ơn vì chai bia.”

      “Em cá đây phải lần đầu tiên được phụ nữ mua tặng đồ uống.”

      ả nhầm rồi. Đây đúng là lần đầu tiên. “Ừm, ra đây là lần đầu tiên.”

      “Ồ.” Ả nhín vai cười. “Cái gì mà chả có lần đầu. Em là Sam.” Ả , chìa tay ra, dùng cái bắt tay như cái cớ để gần Ben hơn.

      là Ben,” và bắt tay ả.

      “Em thích tên này nhất đấy,” ả cười, và Ben cười đáp lễ.

      Jemima Jones uống xong tách cappuccino từ lâu, nhưng nàng vẫn ngồi trong quán cà phê lát để đọc sách, chỉ có điều nàng cảm thấy thoải mái nữa vì phải nhét mình trong cái ghế cứng bé tẹo, vậy nên lúc sau nàng nghĩ dễ chịu hơn nhiều khi nằm giường ở nhà.

      Nàng trả tiền, bước ra khỏi quán cà phê và bắt đầu xuống đồi, thấy hạnh phúc cách ngô nghê, chẳng vì lý do nào cả. Nàng qua quán bar và nhìn những con người đẹp đẽ bên trong, tưởng tượng ngày nào đó nàng đủ thon thả để nhập hội với họ.

      Và rồi nàng trông thấy Ben. Ben và Sam, ngồi chiếc sofa cuối quán, nàng cứng người lại, há hốc miệng vì sốc. Ben và Sam thân mật như hai người có điểm gì chung ngoài hấp dẫn lẫn nhau. Sam tán tỉnh quyết liệt, còn Ben thích thú vì được phụ nữ đẹp ve vãn. biết rằng mình hẹn hò với ả, vì ả chứng tỏ mình là kẻ ngốc thể tả, nhưng Chúa ơi, thích ả.

      nhận thấy mình có thể phải đưa ả chơi đôi lần trước khi đưa ả lên giường, nhưng chắc là điều đó cũng đáng, và thế là họ càng ngồi gần nhau hơn, động chạm vào nhau nhiều hơn, Sam để tay lên cánh tay khi chuyện, còn Ben ngả về phía trước để nghe hơn. Chỉ là vấn đề thời gian nữa thôi.

      Làm thế nào mà tâm trạng lại thay đổi đột ngột như vậy? Ý tôi là, tôi cảm thấy rất thoải mái, rất vui vẻ, rất lạc quan, còn bây giờ tôi đứng chôn chân tại chỗ, cố hết sức để kìm nén cơn buồn nôn trào lên. Tình của đời tôi, ở bên người phụ nữ đẹp và mảnh mai, tôi ghét ta, tôi ấy. Tôi , tôi , tôi .

      Tôi thể nhấc chân nổi, nhưng tôi phải , vì tôi muốn nhìn thấy tôi. Khi quay gót, đám mây mà tôi bồng bềnh đó hai tuần qua bỗng hoàn toàn tiêu tan. Tôi chầm chậm bước xuống phố chính, và cứ việc gọi tôi là kẻ đáng thương , cứ việc gọi tôi là kẻ thất bại , nhưng tôi thể đứng được. Tôi thể ngăn hai giọt nước mắt lớn từ từ lăn xuống má.

      Chương 7

      Jemima Jones ngày vui vẻ. Những đám mây đen trĩu nặng theo nàng về nhà tối qua, lệ vào mắt nàng, làm tiêu tan những hy vọng trong trái tim nàng.
      Nàng lê bước phố, biết rằng mọi người nhìn mình, nhưng nàng quan tâm người ta nhìn vào kích cỡ hay những giọt nước mắt của nàng, và cả đời mình Jemima chưa bao giờ cảm thấy đơn đến thế.

      Nàng về nhà, trở về căn hộ trống , nằm lên giường và khóc. Khi những giọt nước mắt ngưng, nàng nằm đó, nhìn chằm chằm lên trần nhà mà tự hỏi tại sao lại chẳng có chuyện gì tốt đẹp xảy đến với nàng.

      Tôi biết là tôi béo ú, nàng nghĩ, nhưng tôi đâu phải người xấu. Tôi động vật và trẻ con, tôi đối tốt với mọi người, vậy tại sao chưa ai từng tôi, tại sao Ben thể nhận ra bản chất con người đằng sau cân nặng để người như tôi.

      Bởi vì Jemima biết Ben là người tốt. Nàng hiểu rằng nên đánh giá những cuốn sách qua trang bìa. Nàng biết mọi người dựa vào ngoại hình của nàng mà đánh giá nàng ngay lập tức, và nàng biết họ cũng làm thế với Ben.

      Những phụ nữ độc thân ở độ tuổi thích hợp thường làm trong hai điều sau khi gặp Ben. Hoặc họ ham muốn ngay lập tức, hoặc nếu ngờ rằng Ben là kiểu đàn ông họ có hy vọng giành được, họ chọn giải pháp thứ hai: ghét , ghét kiêu căng, ngạo mạn và tự đắc.

      Nhưng chúng ta hiểu đó phải là biết đôi chút về Ben, và Jemima cũng hiểu điều đó vì nàng nhìn thấy con người của Ben bên dưới lúm đồng tiền và đôi mắt xanh màu trời (nàng nhầm khi miêu tả Ben với những bạn cùng nhà, mắt của thực có màu của bầu trời nước trong ngày hè nóng bức) và nhận ra Ben cũng giống như nàng, phải là người xấu.

      Ben cũng dành thời gian cho mọi người. Kể cả Jemima. Gặp ai cũng nở nụ cười quyến rũ và dễ dàng thu hút người khác, bất kể ngoại hình của họ. ra lần duy nhất Ben cảm thấy lúng túng là khi gặp người phụ nữ mình thích, lúc ấy ấy hoàn toàn biết phải cư xử thế nào.

      Thử lấy tối qua làm ví dụ nhé. Ben nhầm khi cho rằng phải đưa Sam chơi đôi lần trước khi đưa được ả lên giường. Sam là ả dễ dãi. Ả bộc lộ điều đó quá . Quá . Quá hiển nhiên. Ả tấn công lộ liễu hơn khi màn đêm buông xuống và bỗng nhiên còn thu hút Ben được nữa. vẫn thích ả, nhưng băn khoăn liệu mình có chán ngấy ả ? có thực muốn trải nghiệm trọn vẹn việc thức dậy bên người xa lạ, người có thể có hoặc có thể trở thành nỗi ám ảnh? Ben hứng thú gì nữa, chúc Sam ngủ ngon, dù phải kèm theo cái hôn tạm biệt dài và chậm.

      hoàn toàn đúng khi về nhà cùng ả, vì Sam đích thị là loại phụ nữ khiến người khác ám ảnh. Loại phụ nữ thường xuyên ngủ với đàn ông ngay đêm đầu gặp gỡ và rồi lại tự hỏi sao họ gọi lại nữa. Nhưng ả dừng lại ở đó. Ả gọi cho họ liên tục, liên tục và liên tục. Ả mời mọc họ bằng những tấm vé xem hoà nhạc, ăn tối, tiệc tùng.

      Đầu tiên họ thấy khoái chí, xét cho cùng, đàn ông ai chẳng thích khi ả quyến rũ như Sam theo đuổi mình. Nhưng ngay sau đó họ bắt đầu thấy nhạt nhẽo. Thách thức đâu? hứng thú của trò chơi theo đuổi đâu rồi? Và việc thể tránh khỏi là họ bắt đầu xin lỗi, và Sam lại làm những gì ả thường làm. Ả hét vào mặt họ điện thoại, gọi họ là lũ khốn nạn, như tất cả những kẻ khốn nạn mà ả từng gặp. Ả kết thúc bằng việc rằng thế mà ả cứ nghĩ họ khác lũ khốn nạn kia, như thể cảm giác có tội khiến họ quay lại vậy, và cuối cùng ả dập máy.

      Rồi ả lại chơi và diễn lại cảnh đó với người mới quen.

      Ben đủ tinh tế để nhận ra Sam là loại phụ nữ như thế nào. “Đỉa đói” là từ dành để về ả với các bạn mình, và tất cả bọn họ rên rỉ công nhận điều đó.

      Nhưng Ben là người đàn ông đứng đắn đeo mặt nạ kẻ đểu cáng, Ben để ả thất vọng cách nhàng bằng cách hỏi xin số điện thoại của ả sau khi hôn nhau và hứa gọi lại. Có lẽ đó hẳn là hành động đúng đắn và Sam viết cả số điện thoại nhà, chỗ làm và di động. Ngay lúc này đây, Sam làm những gì mà hàng nghìn phụ nữ ở địa vị ả làm. Ả rời mắt khỏi điện thoại ở chỗ làm, mong chờ gọi đến. Thỉnh thoảng ả lại nhấc máy lên xem có vấn đề gì , và ả quanh quẩn bên điện thoại cả ngày, chừng còn nhảy cả lên điện thoại nếu nó reo ấy chứ.

      Nhưng Ben gọi lại, bởi bạn thực phải là vấn đề ưu tiên trong thời điểm này. thích mẫu phụ nữ có nhu cầu cao. Họ đòi hỏi được đưa đón, trả tiền, quà cáp. Ben tại có tiền hay động lực để nghĩ đến bất cứ điều gì về những người phụ nữ kiểu đó, ngoại trừ lý thuyết.

      Vì thế dù thích Geraldine nhưng biết rằng ngay bây giờ cho cơ hội, và tình Ben cũng chấp nhận điều đó. Thời gian ở tòa soạn của trở nên vui vẻ nhờ có Geraldine và đối với , thế là đủ. bằng lòng với việc tiến xa hơn.

      Ben quá bận rộn suy nghĩ về nghiệp hơn là về phụ nữ. Phải rồi, nếu ai đó giản đơn xuất , vui vẻ thích ứng với cuộc sống của Ben, chấp nhận việc thỉnh thoảng mới trông thấy mặt , nghĩa là vào những lúc làm việc, tập thể thao, hay gặp gỡ bạn bè, tuyệt. Nhưng Ben chưa gặp người phụ nữ nào như vậy cả.

      Jemima có ngày tồi tệ, còn Ben phỏng vấn phụ nữ địa phương có đứa con trai mười ba tuổi vừa đâm giáo viên. Thông thường, với tư cách phó ban biên tập tin tức, phải tự mình viết bài báo đó, nhưng xét cho cùng đây là Kilburrn Herald, thành ra tất cả mọi người đều phải san sẻ công việc.

      Cả ngày Jemima hy vọng có thể thoáng nhìn thấy Ben, cứ mỗi lần nghe tiếng bước chân tiến đến chỗ mình là nàng quay lại, nhưng có vẻ như Ben ở tòa soạn. Nàng cũng ôm điện thoại cả ngày. Nàng vừa phát ra cách hữu hiệu nhất để làm sơn móng nhanh khô (ngâm móng vào trong bát nước đá lạnh), để giữ rau diếp tươi (cho rau diếp vào bát nước đá, thêm lát chanh và bỏ vào tủ lạnh), để đựng đồ hộp trong tủ bếp (mua những chiếc giá nhựa, giá 5,99 bảng). Jemima chán nản. Chán nản, béo ú, và buồn bã. phải là kết hợp hoàn hảo, tôi nghĩ tất cả chúng ta đều đồng ý như vậy.

      Vì thế, đúng là phải thở phào nhõm khi tiếng chuông điện thoại nội bộ lôi nàng ra khỏi công việc.

      “Tớ đây,” Geraldine , buồn cười vì ấy biết số máy lẻ của điện thoại của tôi. “Muốn xuống căng tin uống trà với tớ ?”

      Bất cứ thứ gì cũng được, để phá vỡ đơn điệu của công việc này, để làm bớt nỗi đau rằng Ben muốn tôi. Tất nhiên tôi muốn uống trà, chỉ để thoát ra khỏi chiếc bàn này, khỏi cái tòa soạn tồi tàn này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      “Cậu gầy phải?” Là câu đầu tiên Geraldine với tôi khi tôi bước về phía , rót nước ngập túi trà trong hai cốc nhựa ở máy nước nóng.

      Lần đầu tiên trong ngày tôi tươi tỉnh lên. Tôi biết, mấy tuần qua tôi chưa cân, thậm chí tôi còn nghĩ về nó nữa.

      “Mặt cậu trông gọn hơn hẳn,” Geraldine , rồi cầm lấy hai chiếc cốc mang ra bàn.

      Jemima có thể thơm Geraldine được ấy chứ, vì Geraldine đúng, nàng gầy . Hai tuần liền nàng nghĩ gì về chuyện cân nặng, vì nàng thực bắt đầu thấy vui vẻ. Nàng khám phá ra Internet và phát ra rằng Geraldine với với Ben có vẻ là những người bạn thực , và ngay khi nàng thôi nghĩ về nó, lo lắng về nó, cảm thấy vì thói ăn uống vô độ của nàng, đó cũng là lúc nàng giảm cân.

      Nhưng chỉ cho tới tối qua mà thôi, bởi vì nằm giường với cảm giác mình là người béo ú đáng thương là khởi đầu thể tránh khỏi cho trận ăn uống vô độ, và tối qua, khi trấn tĩnh lại, Jemima gọi cho công ty giao piz ở trong vùng.

      Họ mang đến chiếc piz lớn, mặc dù “vĩ đại” có thể là từ miêu tả chính xác hơn, cùng với bánh mì tỏi và xa lát cải bắp. Jemima mở cửa trước ra và vờ như mình đống bạn xung quanh. Nàng còn đặt cả bốn lon Coke ăn kiêng để chắc chắn rằng họ tin nàng.

      Nhưng hôm nay là ngày khác, và cho dù tăng lên khoảng cân vì vụ ăn uống quá đà tối qua - đúng vậy, Jemima hoàn toàn có thể lên đến cân rưỡi chỉ sau đêm - nhìn chung, nàng cũng giảm cân.

      Chúng tôi ngồi xuống và Geraldine thở dài, đưa tay vuốt tóc.

      “Mọi chuyện ổn chứ?” Tôi hỏi, mặc dù tôi thấy khá là mọi chuyện hề ổn.

      “Là Dimitri,” Geraldine . “Giờ ấy làm tớ phát điên. Tớ cảm thấy mấy chuyện đó hơi khôi hài.”

      Ra thế. Tôi biết chính xác điều ấy nghĩa là gì. Đó là kiểu của Geraldine. Rằng Dimitri say Geraldine như điếu đổ, kết quả là Geraldine chẳng mấy chốc trở nên lạnh nhạt, và sau rốt, già Dimitri tội nghiệp sớm nhận ra phải là người phụ nữ trong mộng của mình.

      “Khôi hài thế nào?”

      “Tớ cũng biết nữa,” thở dài. “ ấy luôn ở bên tớ.”

      “Nhưng chẳng phải bạn trai cần như thế sao?” Ý tôi là, lạy Chúa, Geraldine ơi là Geraldine. “Chẳng phải đó là những gì mà người phụ nữ nào cũng muốn sao?”

      “Chắc là vậy.” Geraldine nhún vai. “Nhưng tớ bắt đầu thấy hơi nhạt nhẽo.”

      Nếu bạn thích nghe, đây là những gì xảy ra tiếp theo. Geraldine càng xa cách Dimitri càng trở nên nồng nhiệt. Có thể việc này kết thúc bằng lời cầu hôn mà Geraldine từ chối, vì Dimitri ngỏ lời cũng là lúc muốn thoát khỏi ta chết được. Tuy nhiên, vẫn giữ chiếc nhẫn. Như thường làm.

      “Có lẽ cậu nên đợi xem chuyện gì đến.”

      “Có lẽ tớ nên bắt đầu hẹn hò với người khác.”

      , Chúa ơi, ! Người đó có thể là Ben, ấy có thể hẹn hò với Ben, và tôi thể chịu nổi điều đó. Nhìn thấy ở bên người xa lạ quyến rũ là đủ tồi tệ lắm rồi, tệ nhưng còn có thể chịu đựng được, nhưng nếu Ben và Geraldine đến với nhau tôi chết mất. Tìm hiểu ngay , tìm hiểu xem ấy nghĩ gì.

      “Ai?”

      có ai cụ thể cả,” Geraldine . “Nhưng nếu bắt đầu chơi trở lại với mấy bạn, tớ chắc sớm gặp được ai đó thôi.” ấy có tự tin của những người đẹp khác thường, vì còn ai nữa có thể chắc chắn đến thế đây? Những người phụ nữ khác vẫn giữ mối quan hệ của họ, mối quan hệ đau khổ, tồi tệ, tổn thương, vì thay thế quá kinh khủng mỗi khi nghĩ đến. Ấy chính là đơn.

      Nhưng tất nhiên Geraldine có thể bao giờ hiểu được điều đó. Geraldine luôn tiến về phía trước và leo cao hơn. Họa hoằn lắm ấy mới phải sang bên.

      “Ben sao?” tôi bằng giọng hờ hững đến mức nghe có vẻ tự nhiên, ngay cả tôi cũng thấy thế. “ ấy thích cậu đấy.”

      “Ben? Ben? Cậu đùa chắc?”

      Dĩ nhiên là tớ đùa, Geraldine, cậu thấy tớ như thế nào mỗi khi Ben xuất ư? Cậu thấy ảnh hưởng của ấy với tớ à? Làm sao tớ có thể đùa khi tớ nghĩ rằng ấy là người đàn ông hoàn hảo nhất từng đặt chân đến hành tinh này?

      . Tại sao?”

      “Chẹp, Ben chỉ là Ben. ta đẹp trai nhưng ta làm gì nào? Phó ban biên tập tin tức của Kilburn Herald. Ben thực ra phải là mẫu đàn ông thành đạt đúng ? Ý tớ là, ta đạt được gì trong cuộc sống chứ? Trở thành trưởng ban biên tập tin tức, rồi tổng biên tập, và thế là hết. ta ở trong cái tòa soạn chán ngắt này mãi mãi.”
      ta cưới địa phương xinh xắn nào đó, người muốn làm vợ và làm mẹ, và nếu may mắn, họ sống ở West Hampstead, có khoảng hai, bốn đứa con và chiếc Volkswagen.”

      “Ben,” nhắc lại, lắc đầu cười. “Tớ nghĩ thế.”

      Tạ ơn Chúa. Tạ ơn Người vì đứng về phía con. Tôi quan tâm Geraldine nghĩ gì về con người Ben, dù sao tôi cũng nghĩ là nhầm. Tôi cho rằng ở đây mãi mãi, quá hoàn hảo để ở nơi như Kilburn Herald, nhưng lúc này chuyện ấy cũng chẳng quan trọng. Điều quan trọng là Geraldine và Ben bao giờ trở thành cặp. Họ luôn là Geraldine và Ben, và tôi bỗng cảm thấy nhõm đến nỗi có thể khóc lên được.

      “Vậy đấy,” Geraldine thở dài . “ về tớ đủ rồi. Cậu có chuyện gì ?”

      ấy thường xuyên hỏi vậy, và tôi lại làm những gì tôi thường làm - lái câu chuyện về phía Geraldine, vì tôi biết kể gì với ấy đây? Có lẽ tôi kể về chuyến đến hiệu sách, biến nó thành cuộc phiêu lưu cường điệu, rằng cứ mỗi bước tôi lại vấp phải những chàng đẹp trai? Có lẽ tôi kể về chuyện nhìn thấy Ben với ả tối qua? Tôi cười để che lấp nỗi đau và hỏi Geraldine có biết gì về ả ? Hay có lẽ tôi kể cho Geraldine nghe chuyện mình đặt cái piz cỡ bự và khóc cả đêm qua? . Tôi nghĩ thế.

      Thế là tôi khuấy trà trong vài giây rồi ngước mắt lên, “Nhưng cậu định làm gì với Dimitri?”
      Khi chúng tôi quay trở lại tầng Kilburn Herald trở nên vô cùng vắng vẻ. Tổ tin tức vẫn rì rầm phòng trường hợp có tin, nhưng tổ chuyên đề ở cuối phòng, nơi làm việc của Geraldine và tôi, lại yên ắng.

      “Jemima,” Geraldine rên lên trước khi quay trở lại bàn làm việc. Bắt đầu rồi. Tôi biết chính xác tiếng rên này nghĩa là gì.

      “Tớ cần cậu giúp.”

      ,” tôi với nụ cười bực bội, mặc dù tôi hề khó chịu, tôi thực vui mừng trước bất cứ cơ hội được viết bài chỉn chu nào mà mình có.

      “Tớ viết bài cho trang phụ nữ về việc hẹn hò lại sau khi ly dị. Tớ hơi tắc chút. Cậu xem qua giúp tớ được ?” Nếu bạn là chuyên gia đoán hiểu ý như tôi, câu này tức là “Cậu có thể viết lại được ?”

      Geraldine chạy về bàn làm việc, cầm lấy bản in thử rồi vội vàng quay lại. “Chúa ơi, cậu là thiên thần,” , “tớ nợ cậu món lớn rồi,” rồi , quay lại mà chỉ vẫy tay khi bước ra khỏi cửa.

      Đôi khi tôi thể tin nổi cách viết của Geraldine, tôi tin nổi làm thế nào mà có người lại thấy việc này khó khăn, vì tôi chẳng bao giờ mất nhiều thời gian để viết lại bản thảo của ấy. Tôi bắt đầu bằng việc viết lại phần mở đầu, thêm tí màu mè, nhào nặn nó thành bài báo mà độc giả muốn đọc tiếp.

      “ĐỨNG ở lối giữa hai dãy ghế nhà thờ, đọc lời thề đám cưới, bạn hy vọng và cầu nguyện cho cuộc hôn nhân của mình kéo dài mãi mãi,” tôi gõ. “Nhưng vài năm sau, lời thề thương và tôn trọng người chồng của bạn trở thành ký ức xa xăm như hạnh phúc mà hai bạn từng chia sẻ.”

      “Ly hôn vào những năm chín mươi đưa hàng nghìn phụ nữ trở lại với trò chơi mà họ nghĩ rằng bao giờ trải qua nữa - Trò chơi Hẹn hò.”

      “Và phụ nữ khắp nước nhận ra rằng cho dù họ thông minh, từng trải, già dặn đến thế nào, cho dù những nguyên tắc có thể thay đổi, nhưng khi đến niềm phấn khích, nỗi thất vọng, đau khổ, có gì thực thay đổi hết.”

      Tôi gõ, mắt dán vào màn hình máy tính. Tôi say sưa viết rồi sắp xếp lại “nghiên cứu tình huống điển hình” của Geraldine - ba người phụ nữ đồng ý chia sẻ câu chuyện của họ Kilburn Herald. Khi làm xong, tôi gửi trả bản thảo vào giỏ của Geraldine, như thế ai biết tôi làm gì với nó. Cái đó gọi là tình bạn.

      đến lúc về nhà, nhưng ngay khi chuẩn bị rời toà soạn, tôi bỗng nhớ ra điều, tôi nhớ ra rằng mình chưa lôi mấy cuốn sách mới mua ra khỏi túi, và bây giờ chính là lúc thích hợp để thử Internet.

      Tôi cúi xuống và lấy cuốn Nhập môn Internet ra. Đúng. Đến lúc tìm hiểu rồi, và tôi quay lại màn hình, kích đúp vào biểu tượng bên trái đưa tôi đến với Internet. Khi máy kết nối, tôi lướt qua cuốn sách .

      Và nó tuyệt vời. Tôi khám phá ra các website, thư viện ảnh Internet, nơi bạn có thể đăng ảnh của mình hay tải ảnh của người khác về. Tôi tìm thấy những trang về thuốc thay thế, nơi bạn có thể biết được tình hình sức khoẻ của những người khác được cải thiện ra sao sau khi thử các phương pháp chữa trị được y học truyền thống công nhận. Tôi biết đến những trang bất động sản, nơi người môi giới mặc vest đăng ảnh những ngôi nhà mà họ cố bán. Rồi những trang về bảo tàng, nhạc, hẹn hò.

      Tôi đọc về những nhóm tin và trang thảo luận dành cho mọi sở thích, mối quan tâm, cũng như những nỗi ám ảnh bạn có thể nghĩ đến. Ở đó, mọi người có thể gửi thông điệp, câu hỏi, suy nghĩ, và rất nhiều người có chung mối quan tâm có thể trả lời.

      Rồi tôi đọc về Tarot, địa chỉ bói bài, đó là lúc tôi ngừng đọc và bắt đầu kích chuột.

      Tôi muốn xem bói, tôi muốn biết liệu mình có tìm được tình đích thực . Tôi muốn biết Ben có phải là người đàn ông dành cho tôi . Nhưng mà đừng lo, tôi hứa tin hoàn toàn. Ít nhất tôi cũng cố làm vậy.

      Trang web xuất màn hình, cầu người chơi chọn bộ bài Tarot, và tôi là chính tôi, kích vào bộ Người Mèo vì tôi luôn muốn có con mèo, ba hộp đột ngột ra, hỏi tên tuổi, giới tính của tôi.

      Tôi gõ thông tin vào, và hộp khác xuất , cầu tôi nhập câu hỏi. cái liếc nhanh khắp toà soạn cho biết tôi an toàn, có ai quanh đây thấy tôi làm gì, nào, bắt đầu…

      “Ben Williams tôi chứ?” Tôi gõ, rồi kích vào nút KẾT QUẢ.

      Ba lá bài lên đầu màn hình với phần diễn giải bên dưới. Lá bài thứ nhất tương ứng với quá khứ. Đó là Hoàng đế Quyền trượng (đảo ngược). “Khắc khổ. Thiếu thốn. Có những ý tưởng hơi phóng đại. người bảo thủ và thận trọng.”

      Lá bài thứ hai tượng trưng cho tại. Đó là Nữ hoàng (đảo ngược). “Do dự. Thụ động. Thiếu đam mê. Thiếu tập trung. quyết đoán. Trở ngại con đường thành công hay thăng tiến. Lo lắng. Lãng phí tiền bạc. Mất tài sản vật chất. Vô sinh. Ngoại tình. Tự phụ.”

      nhảm nhí! Vô sinh ư? thể nào. Tự phụ? Làm ơn thôi cho!

      Nhưng dù vậy tôi vẫn tiếp tục đọc, lá bài cuối cùng là Hiệp sĩ Quyền trượng, tượng trưng cho tương lai. “Khởi hành. cuộc hành trình. Đến nơi xa lạ. Thay đổi. chuyến bay. Nghỉ phép. Chuyển chỗ ở.”

      Chậc, đúng là trò vô bổ, nhưng tôi vẫn chưa muốn về nhà. Có lẽ tôi trở lại LA Café, ít nhất tôi cũng biết cách tìm cái trang chết tiệt đó. À, xem hôm nay có ai nào?

      Suzie 24
      =^..^= Cat
      Honey
      Candy
      Explorer
      Here4u
      Lisa ngọt ngào
      Ricky
      Tim@London
      Brad (Santa Monica)

      Ai trước đây? Tôi có nên chuyện với Tim@London , vì tôi phần nào cũng biết ta, hay tôi nên mạo hiểm và bắt đầu tán gẫu với người quen biết. may là quyền quyết định vuột khỏi tay tôi vì máy tính đột nhiên kêu bíp bíp ba lần và hộp vụt lên với cái tên Brad (Santa Monica) ở phía .

      “Chào Honey.”

      “Chào,” tôi gõ lại, Giờ việc này thú vị hơn rồi đấy.

      “Em có thời gian chuyện ?”

      “Tất nhiên là có.”

      “Em ở đâu, Honey?”

      “London,” rồi tôi nghĩ, gượm , Brad là người Mỹ, có thể ta hơi ngốc nghếch, vì thế tôi thêm “nước ” vào để đề phòng.

      á? đến đó rồi đấy!”

      “Ồ? Thế ở đâu?”

      “London. ở khách sạn Park Lane. Việc làm ăn ấy mà.”

      Giờ hay hơn rồi đây.

      “Việc làm ăn gì vậy?”

      gã trai biển California lang bạt điển hình, kẻ kiếm sống bằng cách làm những gì mình thích nhất. phòng tập.”

      “Vậy phải cân đối kinh khủng ấy nhỉ?” Ôi, Chúa ơi, tôi lại cảm thấy bị lép vế, nhưng đây là Internet, ý tôi là, chàng này có thể bao giờ biết tôi trông thực thế nào.

      “LOL. Kinh khủng. Hay đấy. Thế còn em?”

      Chúa ơi. Sớm hay muộn câu hỏi này cũng đến.

      “Em khá cân đối nhưng do công việc bận rộn khiến em tập được nhiều như em muốn.”

      “Em làm gì vậy?”

      “Em…” Tôi ngừng lại. Tại sao phải làm nhà báo buồn tẻ trong khi tôi có thể là bất kỳ ai thế giới? “Em là người dẫn chương trình truyền hình.”

      Đó. nghề lôi cuốn, thú vị và truyền tải thông điệp rằng nếu xuất truyền hình hẳn tôi là phụ nữ khá quyến rũ.

      “Chắc hẳn em rất quyến rũ. Như O:) vậy.”

      O:) là gì?”

      “Thiên thần! giống như . thấy mình giống }:-> hơn. Tức là ác quỷ ấy.”

      “LOL. Em phải thiên thần đâu, nhưng em cư xử quá tệ.”

      “Em mới sử dụng Internet à?”

      “Vâng, mới, lộ thế kia à? Vậy có phải thường vào đây , vì còn biết là phải lúc nào em cũng ở đây? thể cân đối như thế được nếu suốt ngày ở Internet .”

      “A ha! ra, máy tính nằm trong văn phòng chỉ ngồi đây tiêu khiển khi bị mắc kẹt ở chiếc bàn này. Nó giúp thoát khỏi công việc.”

      “Ở đó mấy giờ rồi?”

      “Mười giờ sáng. ở văn phòng được hai tiếng rồi. Trước đó chạy bộ, còn chiều nay trượt pa tanh.”

      “Em thích trượt pa tanh.” Cẩn thận nào, Jemima, đừng khích động quá.

      “Ừ, môn thể thao tuyệt vời. Vừa là bài tập tốt, lại vừa hòa đồng nữa.”

      “Chắc phải gặp hàng trăm nàng California quyến rũ nếu lúc nào cũng trượt pa tanh. Sao còn ngồi đây tán tỉnh những phụ nữ độc thân thế?”

      “Ai định tán tỉnh phụ nữ độc thân?”

      “Ối. Xin lỗi. Thế phải à?”

      “Có thể là người phụ nữ độc thân này đây. Em còn độc thân chứ?”

      “Sao vậy? Em có vẻ quá xinh đẹp khi phải sống mình.”

      Giá như biết, tôi nghĩ, rồi chợt quyết định vay mượn cuộc sống của Geraldine chút.

      “Em vừa chấm dứt mối quan hệ kéo dài khá lâu,” tôi gõ.“ ấy muốn cưới em nhưng đó phải là người đàn ông dành cho em.”

      “Sao em biết đó phải là người đàn ông dành cho em?”

      “Hỏi hay đấy. Em cho rằng điều này có vẻ ngây thơ nhưng em nghĩ là khi gặp người đàn ông dành cho mình, em nhận ra thôi.”

      nghĩ đó là ngây thơ. thấy nó khá đúng. cũng có cảm nhận tương tự và vẫn chờ đợi tiếng sét ái tình đánh trúng. Tội nghiệp chàng. Chắc ta phải sốc lắm. Nhưng đó lại là điều may mắn với .”

      “Vậy ư.”

      “Mà em làm ở chương trình nào vậy?”

      Nghĩ , Jemima. Nghĩ .

      chương trình kiểu như Entertainment Tonight phiên bản ấy.”

      đùa đấy chứ! Em giống như Lee Gibbons của truyền hình sao?”

      .” Ngay cả trong thế giới ảo này, tôi cũng biết đó là đòi hỏi quá đáng. “Em là phóng viên cấp cao.”

      “Vẫn rất tuyệt.”

      “Còn ? bước vào con đường kinh doanh phòng tập như thế nào?”

      “Bỏ dở đại học, học kinh doanh, biết phải làm gì, đến LA rong chơi. Hầu như có ai là người Angeles bản địa cả, tất cả bọn đều đến từ nơi khác.”

      bao giờ muốn làm trong ngành công nghiệp điện ảnh chưa?” Tôi nhớ đến những gì Geraldine về những người sống ở Los Angeles.

      “LOL. đời nào. Quá nhiều áp lực. chỉ muốn tìm công việc mình thích mà kiếm được nhiều tiền. bắt đầu đến phòng tập xập xệ mỗi ngày và người chủ với rằng nó được rao bán. cố gom tiền, mua lại phòng tập và hối tiếc.”

      “Vậy sau đó có kiếm được nhiều tiền ?”

      “Để thế này nhé. sống ‘cực kỳ’ thoải mái.”

      “Ngôi nhà sống trông như thế nào?” Nào, trước khi bọn tôi xa hơn, tôi nghĩ mình phải làm điều rằng tôi định làm kẻ đào mỏ ở đây. Tôi chỉ thấy thể tin nổi là trong tất cả mọi nơi, mình lại chuyện với người đàn ông ở Los Angeles, nơi tôi chưa bao giờ và luôn mơ được đặt chân đến, thành thử tôi muốn biết tất cả mọi điều về cuộc sống của ta.

      ngôi nhà đẹp. Thế còn nhà em?”

      đẹp lắm. Năm ngoái em định mua nhà,” lạy Chúa, hãy tha thứ cho con vì vay mượn cuộc sống của Geraldine lần nữa,“nhưng rồi mọi chuyện đâu vào đâu cả, thế nên bây giờ em vẫn thuê nhà cho đến khi tìm lại được nơi tử tế. Em sống cùng hai nữa.”

      cứ ngỡ mình mây đây này! Có chỗ nào cho chàng ?”

      “Em e là .”

      “Em bao nhiêu tuổi rồi Honey?”

      “Hai bảy, và em phải với rằng, Honey phải tên của em. Tên của em là JJ.”

      thích tên JJ. Việc em hai bảy tuổi còn khiến thích thú hơn nữa. ba mươi ba rồi.”

      “Vậy sao vẫn độc thân hả Brad? Hay còn có cái tên khác nữa ?”

      . Brad là tên của . hẹn hò khá nhiều, nhưng như đấy, chưa gặp được người phụ nữ phù hợp.”

      “Mẫu phụ nữ nào là phù hợp đây?”

      “Giá mà biết. cứ hy vọng là mình nhận ra khi gặp nàng.”

      “Em hiểu ý .” Nhưng dĩ nhiên là tôi chẳng hiểu gì cả.

      “Ôi, chết tiệt. Điện thoại reo. Nghe này, giờ phải thôi, nhưng rất thích chuyện với em, JJ. Chúng ta có thể gặp lại nhau ở đây ?”

      Cứ việc cho là tôi sến , nhưng đúng là tim tôi lỡ nhịp. “Em cũng muốn thế. Ngày mai sao?”

      “Cũng giờ này à?”

      “Chính xác.”

      “Ok. mang nắng đến cho em, còn em mang đến những nụ cười nhé. Giữ gìn sức khỏe nhé.”

      “Tạm biệt.” Tôi ngồi ngả ra phía sau và tắt máy tính, và dù nghe có vẻ điên khùng, nhưng chuyện này khiến tôi rất hào hứng. Phải mất lúc lâu, nụ cười mới tắt khuôn mặt tôi.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8

      Ben vừa trải qua tuần kinh khủng. vậy, chẳng ai trong chúng ta mong công việc của Ben đổ xuống đầu mình đâu. Đầu tiên, phải phỏng vấn bà mẹ bất hạnh có đứa con trai mười ba tuổi bốc đồng, nghiện ma túy và cố thuyết phục bà ta kể chuyện thằng bé được giáo dục như thế nào.

      Vào những ngày còn lại trong tuần, phải lấy các tin bài khác, hầu như gặp ai cả, có thời gian tán gẫu, chỉ chúi đầu xuống và mải miết làm việc.

      Nhưng tối thứ Tư lại là phần thưởng nho . Ben về nhà sớm hơn thường lệ, hai bạn cùng nhà đều vắng cả, vì thế nơi này thuộc về Ben. có thể đá tung giày ra, đọc tờ Guardian để dành từ thứ Hai và xem chương trình tin tức. Cảm giác khá thư giãn.

      ngồi tựa vào ghế sofa, ti vi bật và phát ra tạp của chương trình đố vui đầu giờ tối, chương trình mà Ben chẳng bao giờ thèm xem, giở lướt qua tờ Guardian.

      Và mẩu thông báo ở trang mười sáu thu hút ánh mắt , hay có lẽ quan trọng hơn, thu hút tưởng tượng của .

      PHÓNG VIÊN TRUYỀN HÌNH
      London Nights là chương trình mới, được phát hành hàng ngày Truyền hình London Ban ngày. Là chương trình giải trí và giàu thông tin, chúng tôi cần tuyển ba phóng viên lên hình. Ứng viên cần có tối thiểu ba năm kinh nghiệm trong lĩnh vực báo chí, cần có kinh nghiệm truyền hình; đam mê ngành biểu diễn và giải trí, tin tức và chính trị, hoặc sức khỏe và làm đẹp.
      Đài tổ chức ghi hình thử.
      Hãy gửi CV, đơn xin việc, băng mẫu hay ảnh của bạn đến…

      Chính nó! Ben nghĩ, phấn khích ngồi dậy. Đây là cú ngoặt lớn của mình. phóng viên chuyên về tin tức và chính trị, công việc này ràng là dành riêng cho mình. do dự, vì xét cho cùng, Ben là con người thiên về hành động hơn là suy nghĩ. với lấy bút và ngoáy những nét đầu tiên của lá đơn xin việc.

      tấm ảnh, nghĩ, mình lấy đâu ra tấm ảnh tử tế nhỉ? Ảnh của Ben chỉ toàn ảnh tử tế thôi, nhưng chàng đeo kính râm và đội mũ bóng chày hầu như phải là ảnh thích hợp để tạo dựng. Và như Ben biết , trong ngành truyền hình, hình ảnh đóng vai trò cốt yếu.

      lôi cái hộp dưới giường ra và xem xét hàng trăm tấm ảnh. Cuối cùng tìm thấy tấm ảnh hoàn hảo, cái mà lén lấy từ thư viện ảnh ở chỗ làm. Ảnh Ben mặc vest, đứng cạnh ngôi sao địa phương.

      Kệ xác ngôi sao Ben, đây là nghiệp của mi, và Ben nhanh tay lấy chiếc kéo từ trong ngăn bếp ra cách chính xác, cắt rất ngọt bức ảnh ra làm hai, ngôi sao là là rơi xuống tấm thảm xám bẩn thỉu.

      hoàn chỉnh lá thư, đính kèm với CV và thả tấm ảnh vào trong phong bì. Giờ tất cả những gì có thể làm là hi vọng.

      lạ là dạo gần đây khẩu vị của tôi lại giảm sút. là giờ ăn trưa, và tôi cảm thấy thèm đĩa ngồn ngộn thức ăn nữa. Món sa lát này, xa lát đích thực ấy, khá ổn, và tôi vui vẻ ngồi trong căn tin, mũi chúi vào quyển tạp chí.

      Tôi mua quyển tạp chí này sáng nay. Công nhận đây phải loại tạp chí thời trang bóng bẩy mà tôi thường đọc, nhưng trong những cái tít trang bìa về hẹn hò Internet khiến tôi thực tò mò, thế là tôi mua và giờ tìm hiểu tất cả về cà phê Internet.

      Tôi thậm chí còn biết rằng những địa điểm đó có tồn tại. Quán cà phê này, Cyborg, nằm ở khu West End. Bức ảnh cho thấy những vách ngăn kim loại, những dãy máy tính chạy quanh tường và những con người đẹp đẽ ngồi ở các bàn giữa phòng, nhấm nháp cappuccino, ăn bánh mì ciabatta nhân cà chua phơi khô, pho mát mozzarella[4] và húng quế tươi.

      [4] Ciabatta và mozzarella: loại bánh mì và pho mát của Ý.

      Hẹn hò mạng có lẽ là điều thú vị nhất kể từ khi, ừm, kể từ khi Internet ra đời. Theo như bài báo , dù phải rằng tôi hơi nghi ngờ vì tôi biết ta thể tin tất cả những gì ta đọc, nhưng theo như bài báo khắp thế giới người ta gặp gỡ và nhau.

      chỉ có thế, Cyborg còn trở thành địa điểm có , nơi để gặp gỡ trực tiếp, nơi mà nếu bạn đủ may mắn tìm được người tâm giao mạng, bạn có thể bắt gặp ấy ngắm nhìn bạn phía máy tính.

      “Có vẻ hay đấy,” Ben Williams , đứng sừng sững trước mặt tôi khi đặt khay của mình lên chiếc bàn đối diện, “ nghe rồi.”

      Tôi bắt đầu đánh trống ngực và có thể cảm thấy cổ mình hơi đỏ lên.

      ràng đây là cơ hội hoàn hảo, làm thế nào để hỏi liệu ấy có muốn hay , làm thế nào để khiến giọng mình nghe có vẻ tự nhiên khi mà bên trong, tôi ngạt thở?

      “Tối hôm nào, chúng ta tới đó ,” Ben , đưa nĩa thịt bò nướng thớ to lên miệng, “Ba người chúng ta nên . vui lắm đấy.”

      “Em rất thích,” tôi hồ hởi, “Ý em là, nghe cũng thú vị đấy, em muốn tìm hiểu thêm về nó.” Giờ giọng tôi bình tĩnh hơn, tôi kiểm soát được phấn khích của mình.

      “Chúng ta phải xem xem khi nào Geraldine rảnh, tuần này hơi trầm nên lúc nào cũng được.”

      “Sao tên tôi lại bị lôi ra thế nhỉ?” Geraldine ngồi xuống với đĩa đầy rau diếp, cà chua, dưa chuột rưới nước sốt cho bữa trưa.

      “Ben là chúng ta nên đến chỗ này.” Tôi chỉ vào bài báo. “Xem ra cũng hay.” Nhưng rồi tôi nghĩ, Chúa ơi, sao phải rủ thêm Geraldine? Sao phải là và em thôi, Ben? phải tôi muốn Geraldine đến đó, chỉ là tôi muốn có buổi tối được ở riêng bên Ben đến chết được.

      “Đúng đấy,” Ben hưởng ứng. “Thực ra tối nay chẳng có việc gì làm cả. Em sao?” nhìn tôi và tôi gật đầu. Tất nhiên là tối nay tôi rảnh. “Còn em?” nhìn Geraldine, ấy cũng gật đầu, rồi sau đó xịu mặt. “Xin lỗi, nhưng loại em ra .”

      “Nhưng sao vậy?” Ben hỏi.

      quán cà phê Internet ư? Em nghĩ thế. Ở đó toàn những con mọt máy tính và những gã đàn ông lập dị mặc áo gió.”

      “Ở điểm này cậu nhầm rồi.” Từ ngữ bật ra khỏi miệng tôi trước khi tôi có thể ngăn lại vì thuyết phục cùng là điều tôi hề muốn, nhưng dường như miệng tôi có cuộc sống riêng của nó, và tôi đẩy cuốn tạp chí về phía . “Nhìn những người trong ảnh xem. Tất cả bọn họ đều đẹp.”

      “Hừm,” Geraldine , phải thừa nhận rằng những người này thực đẹp hơn bình thường. “Chắc họ đưa người mẫu vào đây để giả làm những con mọt máy tính đấy mà.”

      “Ôi Geraldine,” tôi , lại vờ như mong nhập hội hơn bất cứ điều gì. “ mà.”

      ,” Geraldine đáp, tay nhón lấy lát dưa chuột và nhai nhóp nhép. “Tớ bận gội đầu rồi.”

      “Chúa ơi, em hết thuốc chữa,” Ben , nhưng ấy câu ấy cách thô thiển, chỉ là dừng được, ràng Ben muốn Geraldine cùng. “Ngay cả khi họ là những con mọt máy tính cũng chẳng có vấn đề gì hết vì chúng ta ở đó.”

      ,” thay đổi ý kiến và tiếng thở dài vô tình buột ra khỏi miệng tôi. may là ai để ý.

      “Dù thế chúng ta vẫn , phải Jemima?” Và tôi gật đầu với nụ cười rạng rỡ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :