1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Tôi là Jemima - Jane Green

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185

      Tôi Là Jemima

      [​IMG]
      Tác giả: Jane Green
      Người dịch: Tất An
      Nhà xuất bản: Nxb Hội Nhà Văn
      Nhà phát hành: Nhã Nam

      Giới thiệu
      cuốn tiểu thuyết ngọt ngào và hài hước từ Jane Green, mẹ đẻ của thể loại chicklit!

      Jemima Jones là nàng thừa cân. Chính xác là thừa 45 cân. Vậy mà trớ trêu thay, vây quanh toàn là những con người đẹp đẽ: hai bạn cùng nhà mảnh mai và hãnh tiến, nàng cùng cơ quan Geraldine kém tài nhưng lại được trả lương cao hơn, chàng đồng nghiệp Ben quyến rũ mà nàng thầm say mê nhưng chẳng thể nào với tới. Niềm an ủi duy nhất của chỉ còn là ăn, ăn, và ăn.

      Nhưng tất cả thay đổi, nhờ có Internet. Jemima Jones đứng trước cơ hội hoàn hảo để biến mình thành hình mẫu hằng mơ ước: JJ thon thả, xinh đẹp và chăm chỉ tập luyện. mạng.

      Với tiết tấu khẩn trương, liên tục và cái kết bất ngờ mà độc giả nào có thể đoán trước, Tôi là Jemima là nhật ký của phụ nữ về hành trình trở thành người mình mong muốn, cùng với đó là rất nhiều bài học về sức cuốn hút, niềm đam mê và ý nghĩa của tình đích thực.​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1
      Chúa ơi, ước gì con được thon thả.

      Ước gì con được thon thả, xinh đẹp và có thể có bất cứ người đàn ông nào con muốn. Chắc bạn nghĩ tôi điên, ý tôi là tôi ngồi đây, bên bàn làm việc với chiếc bánh sandwich hai lớp nhân trước mặt, nhưng chẳng lẽ tôi được phép mơ mộng hay sao?

      Tôi còn nửa giờ nữa để ăn trưa. Nửa giờ thèm thuồng ngắm nghía ấn bản mới nhất của cuốn tạp chí thích. Đừng hiểu lầm tôi. Tôi đọc những bài chuyên đề, sao tôi phải làm thế chứ? Hàng nghìn từ về việc làm thế nào để giữ người đàn ông của mình, làm thế nào để khuấy động đời sống tình dục, làm thế nào phát ra ta chung thuỷ; mà thẳng ra , những chuyện đó chẳng có nghĩa lý gì với tôi cả. Tôi tuyệt đối thành với bạn, tôi chưa bao giờ có người bạn trai thực cả, và những cái tít trang bìa phải là lý do để tôi mua tạp chí.

      Nếu bạn cần phải biết, tôi mua những cuốn tạp chí đó, mua hết, chỉ để xem ảnh mà thôi. Tôi ngồi ngắm nghía từng bức ảnh bóng bẩy hàng phút liền, mê mải với đôi chân dài mềm mại, vòng eo xíu và làn da rám nắng rạng rỡ của các người mẫu. Tôi có thói quen thế này: tôi ngắm khuôn mặt trước, ngắm từng bên xương gò má như được đẽo tạc, khuôn cằm hình tim, rồi chậm rãi, tôi chuyển xuống chiêm ngưỡng thân hình họ, cẩn thận bỏ qua múi cơ nào.

      Tôi có vài mẫu người thích. Trong ngăn kéo tủ cùng trong phòng ngủ ở nhà tôi có chồng bức ảnh siêu mẫu tôi hâm mộ nhất được cắt ra từ tạp chí trong những tư thế mà tôi ưa thích hơn cả. Laetitia có mặt trong bộ sưu tập này vì khêu gợi của ấy, với Christy là đôi môi và chiếc mũi, còn với Cindy là thân hình nóng bỏng.
      Và trước khi bạn nghĩ rằng tôi là loại đồng tính kín nào đó, tôi vừa cho bạn biết điều tôi mơ ước nếu tôi cọ vào cây đèn và vị thần ngực trần đẹp đẽ bất ngờ ra rồi đấy. Nếu có điều ước đời, tôi ước được trúng xổ số. Tôi cũng chẳng mơ tìm được tình thực . , nếu có điều ước, tôi ước có thân hình của người mẫu, có thể là Cindy Crawford chẳng hạn, và tôi nới rộng điều ước đó thành có và giữ được thân hình ấy, cho dù tôi có ăn gì chăng nữa.

      Bởi vì, mặc dù rất khó mà thừa nhận điều này với người hoàn toàn xa lạ, tôi vẫn phải thú rằng tôi, Jemima, tôi ăn rất nhiều. Tôi bắt gặp những cái liếc mắt, những ánh nhìn trừng trừng chê bai khi ăn nơi hàng quán đông người, và cố hết sức để phớt lờ chúng. Nếu ai đó, “người bạn” nào đó cố tỏ ra quan tâm chia sẻ, hỏi han tôi cách nhàng, tôi bảo họ tôi có vấn đề về tuyến giáp, hoặc vấn đề nội tiết, và thỉnh thoảng tôi lại thêm rằng quá trình trao đổi chất trong cơ thể tôi còn cực chậm nữa. Chỉ để họ nghi ngờ, chỉ để họ nghĩ rằng lý do duy nhất khiến thân hình tôi thế này là bởi tôi ăn quá nhiều.

      Nhưng bạn đâu có khờ, tôi biết, và dựa vào thực tế là khoảng nửa phụ nữ đất nước này mặc đồ cỡ mười bốn, tôi muốn bạn hãy cố mà hiểu những trận ăn uống lén lút vô độ cũng như những cơn thèm ăn liên tục của tôi để thấy đó chỉ là vấn đề thức ăn.

      Bạn cần biết nhiều về hoàn cảnh của tôi, chỉ cần rằng tôi có tuổi thơ hạnh phúc, rằng tôi chưa bao giờ cảm thấy được thương, rằng tôi chưa bao giờ vượt qua được cuộc hôn nhân tan vỡ của cha mẹ lúc còn , và rằng bây giờ, khi trưởng thành, tôi chỉ cảm thấy thực thoải mái khi tìm kiếm an ủi trong thức ăn.
      Và tôi tại là đây, phụ nữ hai mươi bảy tuổi, thông minh, hài hước, ấm áp biết quan tâm và tốt bụng. Nhưng tất nhiên mọi người nhận ra điều đó khi nhìn Jemima Jones. Họ chỉ nhìn thấy mỡ mà thôi.

      may là người ta nhìn thấy những gì mà tôi thấy khi soi gương. Hình dung có chọn lọc, có lẽ tôi gọi nó như vậy. Họ thấy mái tóc nâu sáng bóng mượt. Họ thấy cặp mắt xanh lục, họ trông thấy đôi môi đầy đặn. Chẳng phải đó là những đặc điểm nổi bật gì, nhưng tôi chúng, tôi muốn rằng đó là những nét đẹp nhất của tôi.

      Người ta cũng chú ý đến những bộ quần áo tôi mặc, vì cho dù bị thừa quá, quá nhiều cân, tôi vẫn bỏ bê việc chăm sóc bản thân mình, tôi luôn cố gắng.

      Ý tôi là, hãy nhìn tôi lúc này mà xem. Nếu tôi thon thả, bạn rằng trông tôi tuyệt trong chiếc quần dài sọc đậm và chiếc áo dáng dài cùng tông màu cam hết sức hài hoà. Nhưng , bởi vì cân nặng của tôi mà người ta chỉ nhìn tôi và nghĩ, “Chúa ơi, ta nên mặc những gam màu sáng như vậy, đừng gây chú ý như thế chứ.”

      Nhưng tại sao tôi lại được đam mê quần áo chứ? Ít nhất tôi tự nhủ rằng mình mua sắm cho tới khi đạt được cỡ số mười, vì đương nhiên đời tôi là chế độ ăn kiêng liên tục.

      Tất cả chúng ta đều biết chuyện gì xảy ra khi bạn ăn kiêng. Ngay khi bạn kiêng ăn món nào đó cơn thèm ăn kiểm soát bạn cho đến khi mắt bạn mờ , bạn suy nghĩ sáng suốt được nữa và cách duy nhất để thoát khỏi cơn thèm ăn là cắn mẩu sô la, rồi ngay sau đó là cả thanh.

      Vậy là việc ăn kiêng chẳng có tác dụng gì, làm sao mà có tác dụng được cơ chứ? Đó là ngành công nghiệp bạc tỷ, và nếu có chế độ ăn kiêng nào thực hiệu quả cả cái ngành công nghiệp đó tong hết.

      Nếu có ai đó biết rằng việc này dễ thất bại ra sao đó chính là tôi. Chế độ ăn Scarsdale, High Fiber, Atkins, sáu quả trứng ngày, Slimfast, Watchers, Herbalife, thuốc viên giảm cân, đồ uống giảm cân, miếng dán giảm cân. Bạn cứ việc kể thêm ra, còn tôi là kẻ ngốc thử những phương pháp đó. Mặc dù phải thừa nhận rằng vài người đúng là giảm cân thành công hơn những người khác.

      Nhưng tôi chưa bao giờ thon thả, cho dù có viện đến tất cả các chế độ ăn kiêng ấy. Tôi thon thả hơn, nhưng thon thả.

      Tôi biết lúc này bạn nhìn tôi với cặp mắt thương hại khi tôi ăn xong chiếc sandwich và lén lút nhìn quanh văn phòng xem có ai trông thấy . Tốt, có ai hết, thế là tôi có thể mở ngăn kéo cùng và khẽ lấy ra thanh sô la giấu tít bên trong. Tôi xé lớp vỏ kẹo màu cam tươi và giấy bạc ra rồi nhét vào thùng rác dưới bàn, vì giấu thanh sô la nâu sẫm dễ dàng hơn nhiều so với việc giấu cái vỏ kẹo loè loẹt như thế.

      Tôi cắn miếng. Tôi tận hưởng vị sô la ngọt ngào tan ra lưỡi, rồi tôi lại cắn miếng khác, lần này nhai nuốt ngấu nghiến, hầu như thưởng thức gì nữa. Chỉ trong vài giây, thanh sô la hết veo, còn tôi ngồi đó với cảm giác mệt mỏi và tội lỗi.
      Nhưng tôi cũng cảm thấy nhõm. Tôi vừa ăn hết thức ăn tốt cho sức khoẻ của ngày hôm nay, và điều đó nghĩa là còn gì để ăn nữa. Có nghĩa là tối nay, khi trở về nhà ăn sa lát, món tôi định dành cho bữa tối, tôi thấy thoải mái và có thể bắt đầu ăn kiêng lại.

      Tôi liếc nhìn đồng hồ, thở dài. Lại ngày nữa trong cuộc đời buồn tẻ của tôi, mà lẽ ra nó nên như vậy. Tôi là nhà báo, lạy Chúa. Đó hẳn là cuộc sống sôi động và hào nhoáng phải ?

      Đáng tiếc là điều đó dành cho tôi. Tôi ao ước cuộc sống của mình có chút gì thú vị, và thỉnh thoảng khi liếc qua những bài chuyên đề trong các tạp chí mà tôi giở lướt, tôi nghĩ mình có thể làm tốt hơn.

      Tôi có thể, ngoại trừ việc tôi chẳng có kinh nghiệm để viết về đàn ông chung thuỷ, nhưng nếu có, lạy Chúa, tôi giành giải, bởi phải rằng, tôi là chuyên gia về từ ngữ.

      Tôi tiếng , tôi thích chơi với từ ngữ và xem câu chữ ráp nối hài hoà với nhau như những mảnh ghép trong bộ xếp hình, nhưng đáng buồn là tài năng của tôi bị uổng phí tại Kilburn Herald này.

      Tôi ghét công việc này. Khi tôi gặp những người mới quen và họ hỏi tôi làm gì để kiếm sống, tôi ngẩng cao đầu mà tôi là nhà báo. Rồi tôi cố gắng chuyển đề tài vì câu hỏi quen thuộc tiếp theo là “ làm việc cho toà soạn nào?” Tôi cúi đầu xuống, khẽ đó là toà soạn Kilburn Herald, và nếu thực bị thúc ép, tôi cúi đầu thấp hơn nữa mà thú nhận rằng tôi làm ở mục Top Mẹo vặt.

      Tuần nào tôi cũng ngập trong thư của những con người buồn bã đơn ở Kilburn, những kẻ có việc gì tốt hơn để làm thay vì gửi đến những câu hỏi như, “Cách tốt nhất để tẩy trắng tấm lót sàn vân cẩm thạch bị ngả vàng là gì?” và “Tôi có đôi giá nến bằng bạc do bà tôi để lại. Bạc xỉn mất rồi, có cách gì ?” Và tuần nào tôi cũng ngồi hàng giờ bên cái điện thoại chết tiệt, gọi cho các nhà sản xuất tấm lót sàn, các hãng chế tác bạc, xin lỗi vì làm lãng phí thời gian của họ rồi xin câu trả lời.

      Công việc nhà báo của tôi là như vậy đấy. Đôi khi tôi cũng phải viết bài chuyên đề, thường là thông cáo báo chí đầy ca ngợi, chút PR để lấp chỗ trống nào đó, và hỡi ôi thế nào mà tôi lại miệt mài làm cái việc có vẻ như chán ngấy này được nhỉ. Tôi xé tan bài thông cáo rồi bắt đầu lại. Nếu đồng nghiệp của tôi, những phóng viên tin tức và nhà báo chuyên đề lượn lờ xung quanh tôi ấy, để tâm đọc những gì tôi viết họ thấy được văn phong tuyệt vời của tôi.

      phải là tôi cố gắng thăng tiến trong lĩnh vực báo chí. Có những lúc, khi buồn chán đe doạ biến tôi thành kẻ hoàn toàn kém cỏi, tôi lại lê thân đến phòng tổng biên tập, nhồi nhét mình vào chiếc ghế khiến người xuất vài thương tích, rồi hỏi xin cơ hội.

      “Jemima,” tổng biên tập lên tiếng, vừa ngả người vào ghế, gác chân lên bàn vừa phì phèo hút xì gà, “sao lại muốn làm phóng viên tin tức nhỉ?”

      “Đâu có,” tôi , cố ngăn mình đảo mắt, vì dường như mỗi lần tôi vào đây là chúng tôi lại cái chuyện muôn thuở ấy. “Tôi muốn viết những bài làm chuyên đề kia.”

      “Nhưng Jemima này, làm rất tốt công việc của mình ở Top Mẹo vặt mà. Thành , tôi biết chúng ta thế nào nếu .”

      “Chỉ là, đó hẳn là làm báo, tôi muốn viết nhiều hơn nữa.”

      “Tất cả chúng ta đều phải bắt đầu từ dưới đáy,” ông ta , phần mở đầu của bài độc thoại quen thuộc, trong lúc tôi nghĩ, phải rồi, và giờ ông vẫn ở đó đấy, đây phải là toà soạn Guardian, đây là tờ Kilburn chết tiệt Herald.

      có biết là tôi khởi nghiệp như thế nào ?”

      Tôi khẽ lắc đầu, nhưng trong bụng thầm nghĩ, biết chứ, ông chỉ là chân loong toong chết giẫm cho tờ Solent Advertiser.

      “Tôi chỉ là chân loong toong cho tờ Solent Advertiser.” Và cứ thế, cứ thế, cứ thế.
      Cuộc chuyện lại kết thúc như mọi khi. “Có thể sắp tới các chuyên đề cần người đấy,” ông ta với cái nháy mắt thông đồng. “Cứ làm việc chăm chỉ, rồi tôi xem mình có thể làm gì.”

      Và thế là tôi thở dài, cảm ơn tổng biên tập vì dành thời gian cho tôi và thận trọng nhấc mình khỏi cái ghế chật chội. “Nhân tiện, có tham dự lớp học đấy?” Ông ta hỏi ngay trước khi tôi ra tới cửa.

      Tôi quay lại nhìn ông ta, bối rối. Lớp học ư? Lớp học nào? “ biết đấy,” ông ta thêm, nhận thấy tôi biết ông ta về cái gì. “Máy tính, Internet, mạng thông tin toàn cầu. Chúng ta sắp sửa on the line và tôi muốn tất cả nhân viên trong công sở này tham gia.”

      On the line? Có phải ông ta muốn online, tôi nghĩ trong khi bước với nụ cười mặt. Tổng biên tập, người luôn khao khát phô trương đẳng cấp của mình, lại lần nữa chứng tỏ rằng ông ta vẫn chỉ sống trong những năm tám mươi mà thôi. đến lúc công sở cần nối mạng rồi.

      Tôi quay lại bàn làm việc, qua nhóm phóng viên tin tức bận rộn với các cuộc điện thoại, mắt tôi cụp xuống khi bước ngang qua thần tượng bí mật của mình, Ben Williams, phó ban biên tập tin tức. Cao ráo, đẹp trai, cũng đồng thời là Lothario[1] của công sở. Có thể có nhiều tiền để mặc đồ Armani, vì nơi đây là Kilburn Herald, nhưng bộ vest của phù hợp cách hoàn hảo với thân hình rắn chắc và cặp đùi cơ bắp, vậy nên nó có khác gì đồ hiệu.

      Ben Williams được tất cả các chị em ở Kilburn Herald hâm mộ thầm kín, đấy là còn chưa kể đến người phụ nữ ở hàng báo mua mỗi sáng, lại còn cái ở hiệu sandwich cứ tha thiết theo những khi sải bước ăn trưa. Vâng. Đừng tưởng là tôi để ý nhé.

      Ben Williams rất hoành tráng, phải là hiểu theo hai nghĩa đâu. Mái tóc nâu nhạt mềm mại chải chuốt hoàn hảo, rủ xuống mắt trái tự nhiên, cặp lông mày hình vòng cung chê vào đâu được và hai lúm đồng tiền ở vị trí thể thích hợp hơn mỗi khi cười. Tất nhiên là biết sức hút của mình đối với phụ nữ, nhưng đằng sau kiểu ăn lấy lòng ấy là trái tim ấm áp đập, tuy nhiên đừng với ấy là tôi kể với bạn nhé. Ben muốn ai biết điều đó đâu.

      Ben Williams là kết hợp hoàn hảo giữa người đàn ông cao to đẹp trai và cậu bé yếu đuối, và người phụ nữ duy nhất quan tâm tới là Geraldine. Bạn biết đấy, Geraldine sinh ra để dành cho những thứ vĩ đại hơn nhiều. Geraldine cũng là người bạn duy nhất của tôi ở toà soạn, mặc dù ấy có thể đồng ý với điều này, vì xét cho cùng tôi và Geraldine tụ tập cùng nhau sau giờ làm việc, nhưng chúng tôi cũng tán chuyện với nhau ít đấy chứ, ấy là khi Geraldine duyên dáng ngồi mép bàn làm việc của tôi lúc tôi thầm ước được giống như .



      [1] Lothario: kẻ chuyên quyến rũ phụ nữ, bắt nguồn từ nhân vật Lothario trong vở bi kịch The Fair Penitent của Nicholas Rowe.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chúng tôi cũng hay ăn trưa cùng nhau, thường là với Ben nữa, và điều này đối với tôi vừa khổ sở vừa thú vị, theo tỉ lệ ngang nhau. Thú vị bởi tôi sống chỉ để chờ những ngày có nhập hội, nhưng khổ sở vì cứ mỗi lần lại gần là tôi lại biến thành con bé mười bốn tuổi đầy ngượng nghịu. Tôi thậm chí thể nhìn , chi đến việc trò chuyện cùng , và niềm an ủi duy nhất của tôi là khi ngồi xuống cơn thèm ăn của tôi lại biến mất.

      Tôi đoán chừng trong mắt Ben mình cũng có đôi chút dễ thương, và tôi chắc chắn Ben biết tôi mê mẩn cách ngớ ngẩn, nhưng tôi ngờ rằng chẳng dành nhiều thời gian để nghĩ đến tôi, nhất là khi Geraldine lảng vảng xung quanh.

      Geraldine bắt đầu làm việc ở đây khoảng chừng cùng thời điểm với tôi, và điều thực giết chết tôi chính là việc tôi khởi nghiệp với vai trò nhân viên thực tập, còn Geraldine là thư ký, nhưng ai là người được viết những bài chuyên đề trước đây? Chính xác là như vậy đấy!

      Tôi hẳn là kẻ hay giễu cợt đâu, nhưng với mái tóc vàng óng cắt kiểu bob sành điệu và cỡ người số tám xíu vừa khít với những mẫu thời trang mới nhất, Geraldine có thể gam tài năng nào, nhưng đàn ông mến ấy, còn tổng biên tập nghĩ rằng ấy là tài sản lớn nhất của toà soạn chỉ xếp sau, ừm, chỉ xếp sau chính ông ta.

      Và cái điều giày vò tôi thêm chính là việc Ben coi Geraldine là người phụ nữ đáng chú ý duy nhất ở toà soạn này. Geraldine lại để tâm lắm, đó là điều khiến tôi còn có thể chịu đựng được thực tế phũ phàng này. Chắc chắn rồi, ấy có thể đánh giá cao vẻ ngoài hấp dẫn của Ben, quyến rũ và sức hút của cách khá vô tư nhưng làm ơn , làm việc ở Kilburn Herald, và chỉ với đó thôi thể chấp nhận với Geraldine rồi.

      Geraldine chỉ hẹn hò với những gã đàn ông giàu có. Già hơn, giàu hơn, khôn ngoan hơn. Mối tình tại của , khá ngạc nhiên, kéo dài được tám tháng. Đây có thể coi là kỷ lục nho đối với Geraldine, và xem ra có vẻ khá nghiêm túc, điều này khiến Ben thể chịu nổi. Tôi ngược lại, thích nghe những gì mà tôi gọi là “chuyện của Geraldine”, người phụ nữ tôi ao ước trở thành.

      Còn bây giờ tôi ngồi xuống ghế và nhấc điện thoại gọi cho phòng khám thú y địa phương.

      “Xin chào,” tôi qua điện thoại bằng giọng điệu vui tươi nhất. “Tôi là Jemima Jones từ Kilburn Herald. Xin cho tôi biết cách tẩy mùi nước tiểu mèo rèm cửa ạ?”

      Jemima Jones kéo cửa chính ra và ngay lập tức cảm thấy thất vọng. Mỗi ngày trở về nhà xe buýt, nàng đều đan tay vào nhau cầu cho những người bạn cùng nhà chơi hết, cầu xin chút yên bình tĩnh lặng, cơ hội được ở mình.

      Nhưng ngay sau khi cửa mở, nàng nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ vọng ra từ phòng khách, những tiếng cười khúc khích lúc lúc lại ngắt quãng cuộc chuyện trò, và với trái tim ủ dột, nàng bước vào nhà.

      “Chào,” tôi với hai , mỗi người nằm chiếc sofa, buôn dưa. “Có ai muốn uống trà ?”

      “Ồ có, Mimey,” cả hai đng thanh, còn tôi nhăn mặt với cái tên mà họ thống nhất để gọi tôi. Đó là biệt danh của tôi ở trường, cái tên mà tôi cố quên vì cứ mỗi lần được nhắc đến, ngay cả bây giờ, nó lại khiến tôi nhớ về con bé béo ú trong lớp bị bạn bè bắt nạt và luôn bị gạt ra ngoài lề.

      Nhưng Sophie và Lisa, với vẻ hơi kẻ cả của họ, vẫn tiếp tục gọi tôi là Mimey. Có thể họ biết tôi lúc còn học, nhưng chắc chắn họ biết tôi ghét biệt danh này vì tôi lấy hết can đảm để kể với họ, nhưng thực là điều đó có vẻ chỉ làm họ buồn cười thêm thôi.

      Bạn có muốn biết về Sophie và Lisa ? Sophie và Lisa sống ở căn hộ này khá lâu trước khi tôi dọn đến đây, và luôn nghĩ rằng chắc họ phải hạnh phúc hơn tôi nhiều, ngoại trừ việc cái máy pha trà thường xuyên vào buổi tối. Sophie là ả tóc vàng sành điệu với nụ cười mời gọi và cặp mắt kiểu lên-giường--.

      Lisa có mái tóc đen dài bù xù và đôi môi đầy đặn trông như dỗi hờn.

      Khi gặp họ lần đầu, chắc bạn nghĩ họ là những tín đồ thời trang hay thứ hào nhoáng tương tự, vì cả hai đều có thân hình hoàn hảo, tủ quần áo hàng hiệu, và nụ cười luôn nở môi, nhưng thực kém thú vị hơn nhiều, và đó là điều duy nhất khiến tôi mỉm cười.

      Sophie và Lisa là nhân viên lễ tân. Họ cùng làm việc ở hãng quảng cáo, và dành giờ để cạnh tranh nhau trong việc hẹn hò. Cả hai lần lượt thanh toán hết đàn ông ở công sở, đa phần bọn họ đều ổn, số . Còn tại, hai ả ngồi sau quầy lễ tân bằng gỗ sồi và thép sáng bóng, chớp chớp hàng mi và hy vọng khách hàng hấp dẫn khác bước qua cửa để thắp sáng trái tim mình.

      Họ ở nhà vào giờ này chẳng phải chuyện gì bất thường, nhưng là bất thường nếu họ ở nhà cả tối. Hai ả về nhà vào đúng 5:30 chiều, nằm ườn ra đọc tạp chí, xem ti vi, tán gẫu, trước khi nhảy vào bồn nước nóng lúc bảy giờ, làm tóc lúc 7:45 và trang điểm lúc 8:15.

      Cứ chín giờ mỗi tối, sau khi mông má ăn diện xong xuôi, họ lại bước ra khỏi cửa chính. Ngất ngưởng những đôi giày gót thể cao hơn, họ ngật ngưỡng ra, vừa cười rúc rích với nhau vừa dặn tôi, lúc đó thường ở trong phòng hoặc xem ti vi, ở nhà ngoan nhé. Có vẻ như tối nào họ cũng nghĩ việc này là vui lắm vậy, còn tôi tối nào cũng muốn đập cho họ vài phát. phải là tôi ưa mấy ả này, họ cũng hoàn toàn tầm thường thôi, chỉ là đôi vẹt lắm chuyện luôn làm tôi ngạc nhiên bởi ngốc nghếch của chính họ.

      Và thế là họ rời nhà đến Mortons, Tramp, Embargo. Những địa điểm nhạt nhẽo nơi họ tình cờ gặp những người đàn ông vô danh, rồi nếu may mắn họ được đưa uống rượu, ăn tối và lòng vòng trong chiếc Ferrari trước khi biến mất vào màn đêm.

      Đừng có lố bịch thế, tất nhiên tôi cùng đôi vẹt ấy, nhưng cho dù coi thường lối sống của họ, phần nào đó trong tôi, chỉ phần xíu thôi, vẫn muốn thử xem thế nào.

      Nhưng điều này thậm chí chẳng đáng để nghĩ đến. Họ thon thả và xinh đẹp, còn tôi . Tôi chẳng bao giờ dám đề nghị cùng với họ, và họ cũng chẳng bao giờ dám mời tôi chung. phải họ xấu tính, bạn biết đấy, bên dưới lớp vỏ hào nhoáng và quyến rũ, họ cũng là những con người dễ chịu, nhưng phải giữ gìn hình ảnh của mình, và những người bạn béo ú tương xứng, tôi e là như vậy.

      Chế độ ăn của họ, nếu phải thế, có vẻ như chỉ gồm những chai sâm banh được kích thích bởi những viên cocain mà bọn đàn ông họ gặp đưa cho. Tủ lạnh ở nhà luôn trong tình trạng trống rỗng nếu tôi mua sắm, và trong tám tháng sống ở đây, tôi chưa bao giờ thấy họ ăn bữa cho ra hồn.

      Thỉnh thoảng tôi lại thấy trong hai ả thốt lên “Tớ chết đói mất!” và thế là Sophie, hoặc Lisa, mở tủ lạnh ra rồi vào phòng khách, miệng chóp chép quả cà chua hay nửa lát bánh mì phết lớp hummus[2] mỏng nhất mà tôi từng thấy.

      Chắc hẳn bạn nghĩ rằng chúng tôi làm thành bộ ba kỳ quặc. Có lẽ bạn đúng. chàng người Ý ở cửa hàng đồ ăn sẵn cuối đường tỏ ra vô cùng sửng sốt khi phát ra chúng tôi sống cùng nhau. Hai người đẹp mà ta luôn tán tỉnh mỗi khi có cơ hội, và thừa cân, buồn bã khiến ta nhớ đến bà mẹ béo ú luôn mặc đồ đen của mình.

      Nhưng Galizzi đó lầm rồi, vì bất chấp những khiếm khuyết của mình, tôi vẫn hề buồn chán. Đúng, tôi thường cảm thấy mình đáng thương, nhưng những ai để tâm tìm hiểu xem bên dưới lớp mỡ là gì thấy tôi chỉ có trái tim vàng mà còn thú vị kinh khủng, miễn là khi đó tâm trạng tôi bình thường. Nhưng ai thực để tâm tìm kiếm điều đó, ai thực để tâm nhìn vào bên trong con người tôi, dưới vẻ bề ngoài.

      Tôi đứng trong bếp, thả ba túi trà vào ba cái cốc ngoại cỡ. Tôi rót nước vào, cho sữa béo lấy từ trong tủ lạnh, và theo thói quen xúc vào cốc của mình hai thìa đầy chất tạo ngọt. Ngoan lắm, tôi tự nhủ, mày ngoan lắm vì ăn đường, lọ đường mình trong tủ bát đĩa phía cái ấm, lặng lẽ nhưng đáng ngại.

      Tôi mang trà vào phòng khách, Sophie và Lisa rú lên cảm ơn, nhưng hai ả lười biếng thèm rời khỏi sofa, cho tôi chỗ trống nào để ngồi xuống, vì thế tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc đứng ở cửa ra vào, cầm chặt chiếc cốc nóng hổi tay và tự hỏi bao giờ mình mới được lên phòng.

      “Hôm nay thế nào?” cuối cùng tôi đánh bạo hỏi, trong lúc hai dán mắt vào bộ phim sitcom ti vi với những diễn viên có vẻ đẹp hoàn hảo, hàm răng trắng hoàn hảo và thân hình cũng hoàn hảo nốt.

      “Hử?” Sophie hờ hững , mắt vẫn rời khỏi màn hình, ngay cả khi tôi nhấp ngụm trà.

      “Bọn tớ ,” Lisa đáp, quẳng cho tôi cái nhìn đầu tiên trong buổi tối hôm nay.

      “Bọn tớ có khách hàng mới tuyệt chưa từng có.”

      Giờ Sophie có vẻ hứng thú rồi đây, thế là tôi hạ người xuống sàn, ngồi khoanh chân và lúng túng trong vai trò đau khổ.

      nhé Mimey, chàng đó đẹp trai cực. Nhưng bọn tớ biết ta thích ai trong hai đứa.”

      Sophie vờ liếc mắt đưa tình với Lisa lúc này cười ngoác miệng.

      ta chắc chắn thích trong hai cậu à?” ra tôi cần hỏi câu này vì xét cho cùng, ai lại thích những nàng xinh đẹp ngay từ cái nhìn đầu tiên chứ?

      “Phải,” Lisa . “Sau cuộc họp, ta đứng ở quầy lễ tân tán gẫu lâu.”

      “Tớ nghĩ là ta tán tỉnh Lisa đấy,” Sophie .

      , đừng lố bịch thế, ta thích cậu có.” Lisa , nhưng ràng đó phải là những gì ả nghĩ, vì đến tôi còn nhận thấy ta bị mê hoặc bởi đôi môi hờn dỗi và những lọn tóc rối bời, kiểu mới-ra-khỏi-giường của Lisa nữa là.

      “Thế ta có mời các cậu chơi ?” Tôi hỏi, trong giây bỗng thoáng ước rằng chàng đẹp trai nào đó dừng lại bên bàn làm việc tán tỉnh tôi. Chỉ lần thôi. Chỉ để xem cảm giác đó là như thế nào.

      ,” Lisa rầu rĩ . “Nhưng ta hỏi liệu tuần tới ta tới họp bọn tớ có ở công ty .”

      “Bọn tớ ngồi đây tính xem mặc đồ gì từ nãy rồi.” Sophie rồi quay sang Lisa.

      “Này, bộ vest đỏ thế nào?”

      “Tớ lên gác đây,” tôi thông báo, cảm thấy hoàn toàn và thực bị bỏ ngoài cuộc trong khi cố đứng lên rồi nhích người ra phía cửa. Họ cần tôi nữa, màn chào hỏi xã giao kết thúc và tôi chẳng bao giờ được họ tham khảo ý kiến về quần áo, vì theo Sophie và Lisa tôi chẳng biết gì hết.

      Tôi chậm chạp leo lên gác, dừng lại ở đầu cầu thang lấy hơi, bước vào phòng rồi nằm lăn ra giường, nhìn lên trần nhà cho đến khi hơi thở khoan thai và đều đặn hơn.

      Tôi nằm đó, quay cuồng với những mộng tưởng nét về những gì mình mặc khi thon thả. Tôi cắt kiểu tóc xù thời thượng nhất, và nếu dám, chắc tôi nhuộm vài lọn tóc vàng ở ngay phía trước.

      Tôi thường xuyên đeo kính râm. Đôi khi là chiếc kính đồi mồi to bản mà các minh tinh Hollywood hay đeo, nhưng phần lớn thời gian tôi đeo cặp kính mắt tròn , thông minh sành điệu, thể tinh tế và quyến rũ của chủ nhân.

      Tôi mặc những chiếc quần màu kem bó sát, những chiếc áo quây co dãn, và phần da thịt lộ ra căng và rám nắng. Tôi quyết định thậm chí trông tôi cũng rất tuyệt trong chiếc áo choàng tắm. Tôi nhìn cái áo choàng tắm màu trắng cũ kỹ, rộng thùng thình treo đằng sau cửa. Tôi thích choàng nó lên người để được an ủi, cố gắng trong vô vọng để quên là tôi giống quả bóng bay có chân.

      Nhưng tôi vẫn giữ chiếc áo choàng tắm đó khi tôi thon thả. Nó giống như chiếc áo của đàn ông, những nếp vải ôm lấy thân hình mới săn chắc của tôi. Tay áo rủ xuống, che khuất bàn tay tôi, và tôi trông mong manh, quyến rũ.

      Tôi vẫn xinh đẹp ngay cả sau khi ngủ dậy. trang điểm và đầu tóc rối bù, tôi tưởng tượng gặp chàng hoàn hảo của mình và cuộn tròn ghế bành với cái áo choàng tắm quấn quanh người, chỉ để hở ra đôi chân dài hấp dẫn, cặp đầu gối xương xương, và đương nhiên ấy tôi say đắm.

      Tôi nghĩ về điều đó lát rồi nhớ ra cuốn tạp chí mới mua. Tôi lôi tạp chí trong túi ra và lần nữa ngắm nghía những bức ảnh, rồi tôi mở ngăn kéo bên cạnh, cầm kéo lên bổ sung những người mẫu mới nhất vào bộ sưu tập của mình.

      Và khi đặt lại kéo vào, tôi phát ra, nằm tít sâu trong ngăn kéo, hộp bánh quy. Chúa ơi! Tôi thực quên mất hộp bánh ấy, tôi thực quên trong nhà này có thức ăn.

      . Tôi ăn. Tôi rất ổn mà. Nhưng rồi tôi nghĩ tốt hơn là ăn hết sạch, và rồi trong nhà còn những đồ ăn có hại nữa. Tốt hơn là ăn liền lúc thay vì ăn từ từ trong tuần liền. Như thế là sau đêm nay, trong nhà chẳng còn gì nữa, và tôi thực có thể bắt đầu chế độ ăn kiêng của mình. Nó có tác dụng. Nó biến những mộng tưởng của tôi thành thực.

      Phải rồi, tôi ăn ngay bây giờ và bắt đầu ăn kiêng lại vào ngày mai.

      Chương 2


      Có ai tắt nắng được ? Tôi lăn giường rên rỉ khi những tia nắng sớm chiếu thẳng vào mắt. Tôi chưa thể dậy được, trời ấm áp, dễ chịu làm sao, vậy nên tôi nằm thêm vài phút nữa, đợi tiếng nhạc pop lanh lảnh phát ra từ chiếc đồng hồ báo thức radio của mình, và ước, ôi Chúa ơi tôi mới mong mỏi điều đó làm sao, rằng tôi được nằm giường mãi mãi.

      Nhìn này Jemima, nhìn xem khi mi nằm ngửa, bụng mi trông, chà, thực phẳng, nhưng chắc chắn quá dày mỡ. Nhìn xem ngực mi chảy sang hai bên thế nào, tạo ra ảo giác đặc biệt về vùng bằng phẳng rộng lớn ở giữa.

      Jemima nằm đó xoa bụng, nửa âu yếm, nửa thấy ghê ghê, vì nàng tìm thấy niềm an ủi tự nhiên trong cơ thể hoành tráng của mình. Nhưng rồi nàng quay người sang bên, cố quên cái bụng chảy xệ xuống đệm. Nàng cuốn chặt chăn quanh mình và ước sao bao giờ phải thức dậy.

      Nhưng hôm nay là ngày nàng phải học. Hôm nay là ngày mà nàng, như tổng biên tập , “on the line”. Và, cho dù mong đợi lớp học này đến thế nào, nàng vẫn thể cảm thấy đôi chút lo lắng vì việc này phá vỡ thời gian biểu hàng ngày của nàng.

      Từ thứ Hai đến thứ Sáu, thời gian biểu của Jemima như sau: dậy lúc 8:45, nằm giường nghe tiếng Sophie và Lisa chuẩn bị làm. Nghe tiếng hai ả sập cửa rồi khua guốc ra đường lúc 9:00, đến lúc đó nàng mới lôi mình ra khỏi giường.

      Nàng tránh nhìn vào gương trong buồng tắm, vì đó là chiếc gương toàn thân và nàng thực muốn thấy mình trong dáng vẻ lộng lẫy đó. Nàng mở nước vào bồn và đổ ít nhất năm nắp sữa tắm để giấu cơ thể mình dưới lớp bọt.

      Khi nước chảy, nàng vào bếp lấy cho mình bát ngũ cốc. Ngũ cốc lành mạnh. Ngũ cốc béo. (Chỉ có điều mi cần lấy nhiều như vậy Jemima ạ, bát ngũ cốc cần phải đầy đến nỗi trào cả ra ngoài).

      Jemima vội vàng ăn ngũ cốc rồi trở lên gác để tắm. Rồi nàng quay về phòng ngủ mặc đồ, và chỉ lúc ấy, sau khi được bao bọc trong áo quần thoải mái rồi, nàng mới soi gương và khá thích những gì mình nhìn thấy. Nàng thích đôi mắt xanh lục thông minh của mình, nàng kẻ mắt và đánh chút mascara chỉ để làm nổi bật đôi mắt ấy.

      Nàng thích đôi môi đầy đặn, hờn dỗi. Nhưng nó dường như mất hút khuôn mặt trong như mặt trăng của nàng, thế nên nàng tô son màu hồng nhạt.

      Nàng thích mái tóc bóng mượt của mình, nên nàng chải mãi, chải mãi cho đến khi nó ánh lên trong gương. Nàng ngắm vuốt trước gương, bĩu môi, hóp má, đẩy cổ về phía trước đến khi nào mấy cái cằm của nàng gần như, gần như biến mất.

      Mình có thể trở nên xinh đẹp, nàng tự nhủ mỗi sáng. Nếu mình giảm cân, mình phụ nữ đẹp. Và khi soi gương, nàng lại kiên quyết với mình rằng hôm nay là ngày đầu tiên trong cuộc đời còn lại của nàng. Hôm nay là ngày bắt đầu chế độ ăn kiêng mới.
      Và điều gì xảy ra tiếp theo đây Jemima?

      Với cảm giác tự hào, lạc quan và phấn khích trước viễn cảnh cuộc sống mới, mi bước ra khỏi nhà lúc 9:25 và bắt xe buýt tới toà soạn. Mi đứng ở bến xe buýt với những người mi gặp mỗi ngày nhưng lời nào với họ, và cả họ cũng vậy.

      Mi tìm chỗ xe buýt và ngồi xuống. Đùi mi lấn sang cả phần ghế bên cạnh và mi cầu nguyện để ai ngồi cạnh, buộc mi phải nín thở, phải cố khép đùi và nén giận trước cả gan của họ.

      Rồi mi xuống xe ở góc đường chính Kilburn. Mi bộ chút là tới toà soạn và mỗi sáng đường, khi qua cửa hàng giày với những đôi giày gợi cảm ở quầy kính trưng bày, lỗ mũi mi lại phập phồng.

      có mùi gì thế giới này như mùi thịt muối chiên, chắc hẳn bạn cũng nghĩ vậy. Cùng với mùi là, mùi hoa oải hương và Chanel No.5, mùi thịt muối chiên là trong những mùi Jemima thích nhất. Nếu chỉ đơn giản như vậy mọi chuyện ổn cả, nhưng khứu giác của Jemima mạnh hơn ý chí nàng.

      Mi bước chậm hơn khi đến gần quán ăn, và cứ mỗi bước , hình ảnh bánh sandwich thịt muối với những lát thịt béo ngập mỡ, những giọt mỡ rỏ tong tong từ miếng thịt trắng dày dặn trở nên sinh động đến nỗi mi gần như có thể thưởng thức được.

      Mỗi sáng mi lại đấu tranh với bản thân, Jemima ạ. Mi tự nhủ rằng hôm nay mình bắt đầu ăn kiêng, nhưng mùi thức ăn mạnh đến nỗi mi thể chịu đựng nổi, và sáng nào mi cũng thấy mình ở quầy hàng này, mua hai bánh sandwich thịt muối.

      “Cưng à, ông thấy bánh ngon chứ?” Người phụ nữ đứng sau quầy hỏi, đó là Marge, người mà Jemima quen. Ngày xửa ngày xưa, lâu lắm rồi, Jemima với Marge rằng nàng mua sandwich thịt muối cho sếp của mình.

      nàng tội nghiệp, Marge nghĩ, tôi biết là mua cho mình. Nhưng Marge là phụ nữ tốt bụng nên vờ như tin nàng.

      “Chúc ngày tốt lành,” Marge , đưa sandwich cho Jemima, và nàng nhét bánh vào túi, tiếp tục màn kịch bước phố. Sau vài bước bánh sandwich thịt muối bắt đầu cất tiếng gọi.

      “Jemima,” bánh sandwich thầm dưới đáy túi. “Bọn ta rất ngon và béo ngậy, Jemima. Nếm . Thưởng thức . Ngay bây giờ.” Và rồi mi thọc tay vào túi, cơn thèm ăn nhanh chóng chế ngự nỗi e ngại khi ăn ngoài đường, và , hai, ba, bốn miếng, hai chiếc bánh hết veo.

      Rồi mi tới toà soạn, lấy tay áo lau miệng, dừng lại ở quầy báo mua vài viên kẹo bạc hà đường để ai có thể nhận ra mùi thịt muối.

      Công việc mỗi sáng của mi là phân loại thư và ngóng thời gian cho tới khi đồng hồ chỉ 11:30, thời điểm để dùng trà.

      “Tớ chết đói mất,” mi như vậy với Alison, thư ký ngồi đối diện. “Tớ chưa ăn sáng,” đó là lời biện bạch cho cái sandwich thịt muối kẹp trứng mi mang ra từ căng tin cùng với tách trà và ba thìa chất tạo ngọt.

      Vào lúc 1:00 trưa mỗi ngày, mi lại quay trở lại căng tin ăn trưa. Sa lát là thực đơn hàng ngày, ngoại trừ việc món xa lát mi chọn ở quầy bán hàng mỡ màng như chiếc bánh kem.

      Xa lát bắp cải, cơm trộn, pasta trộn, những lát pho mát, xa lát khoai tây bơi trong nước sốt. Mi xếp đầy chúng lên đĩa và tự nhủ rằng những thức ăn này tốt cho sức khoẻ. ổ bánh mì trắng với hai lát bơ là món tráng miệng cho bữa trưa, nhưng mi no lắm. Mi chưa bao giờ thực no cả.

      Buổi chiều, mi dành thời gian để viết cho mục Top Mẹo vặt trước khi lại đặt bút xuống vào giờ uống trà. Đôi khi mi ăn cái bánh, có lúc là khoai tây chiên hoặc bánh quy và thi thoảng, cứ khoảng hai lần tuần, mi lại ăn cái sandwich khác.

      Và cuối cùng vào lúc sáu giờ, ngày làm việc của mi kết thúc. Trong lúc đợi xe buýt, mi ghé vào quầy báo mua hai phong sô la để chống đói đường về nhà, và rồi cảm giác sợ hãi quen thuộc vây lấy mi khi trở về ngôi nhà có hai bạn hoàn hảo.

      Những buổi tối của mi đơn điệu. Mi lại mình, cảm thấy nhõm khi Sophie và Lisa ra ngoài tiệc tùng, và buổi tối cứ thế chìm vào lãng quên. Mi xem ti vi, gameshow, sitcom, phim tài liệu. Chỉ số ít phù hợp với thị hiếu đa dạng của mi, Jemima à, cũng như rất ít chương trình phù hợp với kiến thức mi có. Hoặc mi có thể đọc sách, vì mi có hàng trăm cuốn sách để làm nguôi cơn khát kiến thức. Và mi thường nằm giường mơ mộng, về lãng mạn, cái mà mi có rất ít trải nghiệm.

      Đừng có hiểu lầm ý tôi, Jemima phải, có điều trong trắng của nàng mất trong pha phiêu lưu tình ái chớp nhoáng trong bóng tối, với chàng tầm thường đến nỗi chả cần phải kể tên ra đây.

      Và kể từ ấy nàng bắt đầu nếm trải những cuộc tình chóng vánh, kỳ quặc với lũ đàn ông có thiên hướng thích phụ nữ to béo hơn mình. Phải cái nàng chưa bao giờ thực thích tình dục cả, cũng chưa bao giờ biết đến mùi khoái lạc, song điều đó thể cấm nàng ngừng mơ mộng phải ?

      Nhưng hôm nay là ngày nàng phải đến lớp học cách lướt web, nó phá vỡ lịch trình của nàng và nàng ghét điều đó. còn sandwich thịt muối cho Jemima sáng nay nữa vì lớp học nằm ở khu West End, rất xa quán ăn quen thuộc của nàng.

      Nhưng ít ra nàng phải học mình bởi vì Geraldine, người có thân hình hoàn hảo và bạn trai giàu có, đến đón nàng.

      “Tớ cái tàu khỉ gió ấy đâu,” Geraldine thế vào chiều qua khi tôi hỏi đến lớp bằng cách nào.

      “Tớ có con xe tuyệt đẹp,” thêm, biết là cả cái tòa soạn này ghen tị với chiếc BMW mới, đen bóng của . Chiếc xe được trả phần bởi bạn trai và phần bởi bố mẹ, nhưng với ai về khoản tài trợ của hai cụ cả. Geraldine chỉ với tôi vì tôi nhất quyết bỏ qua đề tài này và cuối cùng phải thừa nhận.

      “Thế còn cậu?” hỏi. “Sao bọn mình cùng nhau nhỉ?” Tôi thể tin nổi, học cùng Geraldine ư? Đến lớp với người bạn thay vì thân mình. “Cậu chắc ?” Tôi hỏi. “Cậu ngại chứ?” Bởi tại sao Geraldine lại muốn làm bạn với người như tôi nhỉ? phải là tôi ưa ấy - xét cho cùng Geraldine là trong thiểu số luôn đối với tôi như con người - chỉ là tôi thể cảm thấy bị lép vế trước hoàn hảo của ấy mà thôi.
      “Tất nhiên là rồi,” Geraldine đáp, “Lớp học chết tiệt đó bắt đầu lúc 10:30, vậy mười giờ tớ qua đón cậu. Thế nào?”

      là tuyệt, và bây giờ tôi ngồi trong phòng khách, giở lướt qua cuốn sách hướng dẫn cách trồng cây trong bồn mà thực chú tâm vào ảnh ót, chỉ mong ngóng tiếng xe của Geraldine.

      Nhưng chẳng có tiếng động cơ rền rĩ nào cả, chỉ có hai tiếng còi ngắn, và tôi kéo rèm cửa sổ ra, thấy Geraldine đặt khuỷu tay lên khung cửa xe, gõ tay theo tiếng nhạc mà tôi nghĩ chắc hẳn nghe.

      Geraldine và chiếc xe hơi hợp nhau như táo và mật ong. Cả hai đều quyến rũ, sành điệu với vẻ ngoài hào nhoáng và động cơ kêu rừ rừ như tiếng mèo con. Geraldine, như mọi khi, vô cùng chải chuốt. mặc bộ vest màu xanh hải quân tuyệt đẹp, áo vest dài vừa chạm đến đùi, ve áo khoe ra chiếc áo lụa trắng bên trong. Cặp kính đen to bản đầu cố giữ cho những lọn tóc highlight khỏi rơi xuống mặt, và bàn tay cầm điếu thuốc của buông bên ngoài cửa xe cách trễ nải và gợi cảm.

      Tôi thấy mình như kẻ ngớ ngẩn, vụng về bên cạnh Geraldine, vậy nên tôi ì ạch leo lên xe, và ngay khi tôi vừa thắt dây an toàn - Geraldine, nhân tiện luôn, hề thắt cái dây đó - ấy mời tôi điếu thuốc, thế là tôi nhận lấy. Bạn biết là tôi hút thuốc lá à? Tất nhiên là tôi có hút vì lâu lắm rồi, vào cái thời niên thiếu u ám của tôi, tất cả những người sành điệu đều hút thuốc, còn tôi lúc ấy muốn được sành điệu đến phát cuồng.

      Còn bây giờ, phải thừa nhận rằng việc hút thuốc như là cái nhọt ở mông, vì mọi nơi tôi đến, tôi đều bị vây quanh bởi những người ghét thuốc lá, nhưng nó vẫn làm tôi cảm thấy, ờ , hẳn là sành điệu, nhưng chắc chắn bớt lúng túng hơn.

      Ngồi trong xe của Geraldine, tôi so sánh cách rít thuốc dài đầy quyến rũ của với những hơi thuốc ngắn của tôi và cảm thấy mình hoàn toàn sai lầm khi hút thuốc. Tôi trông ngượng nghịu, những ngón tay vụng về nắm chặt điếu thuốc và nhả khói vội vàng. may, trông tôi vẫn như con bé mười bốn tuổi hút thử điếu thuốc đầu tiên.

      “Chuyện ở tòa soạn thế nào?” Geraldine hỏi, ném mẩu thuốc lá thừa ra ngoài cửa sổ xe và nhìn vào gương chiếu hậu kiểm tra để chắc chắn lớp son môi của mình vẫn hoàn hảo.

      “Vẫn thế thôi,” tôi nhún vai , “Tớ lại đến gặp tổng biên tập và ngạc nhiên chưa, tại chẳng có chân nào cho tớ cả.”

      “Khổ thân cậu,” Geraldine , nhưng tôi nghĩ chắc thở phào. Geraldine biết tôi có thể viết lách, chẳng thể nào xoay xở được nếu có tôi vì cứ khi nào đến hạn nộp bài là lại chạy đến nhờ tôi giúp. Ít nhất lần trong tuần, tôi lại ngồi trước máy vi tính đọc tập bản thảo lủng củng của Geraldine trước khi xé nó ra và ghép lại lần nữa để nó thành bản thảo có nghĩa. Nếu tôi được thăng chức ai giúp Geraldine đây?

      Nhưng tôi để tâm, vậy, hề, và có lẽ theo cách kỳ lạ nào đó đấy chính là lý do tôi cảm thấy bớt lép vế hơn khi ngồi trong xe Geraldine và bắt đầu thực quý mến . Cũng có lẽ bởi tôi biết mình tài năng hơn Geraldine gấp nhiều lần trong việc viết lách, cho dù mảnh mai và xinh đẹp.

      “Ồ,” tiếp, “đừng bận lòng, rồi thời của cậu cũng đến thôi.” đưa tay lên đeo kính, rên rỉ. “Chúa ơi, đầu tớ váng vất quá .”

      Tôi ngạc nhiên nhìn , vì ràng Geraldine biết nghĩa của từ này. Tình trạng váng vất xảy ra sau khi say bí tỉ, khi ấy mắt thâm quầng, đỏ ngầu, da nhợt nhạt có dấu hiệu chuyển sang màu xám xịt, còn tóc tai rũ rượi. Geraldine, như mọi khi, trông vẫn tuyệt vời.

      tiếng cười khe khẽ bật ra từ miệng tôi. “Cậu bao giờ trông kém hoàn hảo chưa, Geraldine?”

      nàng hất tóc ra sau , “Tin tớ , trông tớ tệ,” nhưng trong lòng cảm thấy rất vui, vì như mọi chải chuốt khác, bên dưới lớp vỏ hoàn hảo là cảm giác vô cùng bất an, và ấy thích được nghe người khác khen mình xinh đẹp. Lời khen ấy giúp thêm tin tưởng vào điều đó.

      “Kể tớ nghe chuyện tối qua ?”

      “Ôi Chúa ơi.” Geraldine rên, “Dimitri đưa tớ ăn tối và tớ nốc nhiều sâm banh đến mức rệu rã cả người.”

      “Hai người đâu?”

      “Nhà hàng Collection.”

      “Tớ chưa từng đến đó,” tôi , biết là mình chẳng bao giờ đặt chân đến nơi như vậy vì đó là nhà hàng dành riêng cho những người giàu có và xinh đẹp, thế nhưng tôi lại biết hết về nó. Tôi biết về những con người hào nhoáng ấy qua tạp chí, cũng như từ Sophie và Lisa, những người đương nhiên được đãi rượu, được mời ăn tối, được đàn ông ve vãn ở cả quán bar tầng dưới lẫn nhà hàng tầng .

      “Chắc nơi đó toàn những người nổi tiếng và xinh đẹp.”

      ra,” Geraldine , “ ra, nơi đó có rất nhiều người trông như thể rất nổi tiếng vậy, chỉ có điều ai trong chúng ta biết họ là ai cả.”

      “Những kẻ học đòi chết tiệt,” tôi thở dài . “Bây giờ đâu đâu cũng thấy những người như thế,” và cả hai chúng tôi cùng cười.

      Geraldine đột nhiên rẽ phải và đỗ bên ngoài khu chung cư lớn. “Xin lỗi,” quay sang tôi , “Ben Williams quấy quả tớ cho nhờ xe, thế nên tớ đến đón ta. Cậu ngại chứ?”

      ,” tôi , tim bỗng đập thình thịch. “Tớ biết là ấy sống ở đây.”

      “Hôm qua ta đưa địa chỉ tớ mới biết, nhưng ngay cả chuột cống cũng có ổ kia mà.”

      ấy sống cùng với ai vậy?”

      “Hai gã nữa, hình như thế. Chúa ơi, cậu có tưởng tượng được căn hộ của họ trông như thế nào ?”

      “Ờ,” tôi , dù trong đầu chẳng có ý niệm nào hết. Tôi ư? Làm thế quái nào mà tôi biết nơi ở của gã độc thân trông như thế nào, nhưng tôi xem phim Đàn ông cư xử tệ nên có thể phịa ra được. “Tất bốc mùi vắt đầy lò sưởi.”

      “Tạp chí khiêu dâm chất đầy hành lang.” Geraldine nhăn mặt .

      “Khăn trải giường sáu tháng giặt.”

      “Những chồng bát đĩa bẩn tràn cả ra ngoài bồn rửa.” Cả hai chúng tôi cùng ôm bụng cười, Geraldine còn vờ nôn ọe, nhưng tiếng cười của tôi vụt tắt ngấm khi thấy Ben chạy ra khỏi cửa chính. Như thường lệ, bụng tôi lại quặn lên trước xuất của chàng điển trai này.

      “Để ta ngồi ghế sau ấy,” Geraldine thầm. “Tớ thích ngồi cạnh ta.”
      Ben về phía chiếc xe, thế là tôi bước ra ngoài, cố tỏ ra dễ thương, nhã nhặn và nữ tính. “Chào các em, hôm nay trông cả hai xinh quá.” ấy định khen mình, chỉ là lịch thôi, nhưng tôi vẫn lúng túng đứng vỉa hè và Ben kiên nhẫn nhìn tôi, có ý đợi tôi trèo lên ghế sau.

      “Ben,” Geraldine gọi từ ghế lái. “ ngại ngồi ghế sau chứ?”

      “Ồ,” Ben thốt lên. Sau vài giây ngập ngừng, lúc ấy tôi chỉ muốn mặt đất nứt ra và nuốt chửng mình thôi, , “Được.” Rồi với động tác nhanh nhẹn và phong nhã, bước vào trong xe.

      Khi tôi thắt dây an toàn, Ben ngả người về phía trước, đặt tay lên ghế . “Thế nào hai nàng,” hỏi, vừa lúc Geraldine cho xe chuyển bánh. “Tối qua vui vẻ chứ?”

      “Vui vẻ, cám ơn.” Geraldine đáp, còn tôi vẫn im lặng.

      “Thế em làm gì?”

      Trong lúc Geraldine trả lời Ben, tôi bắt đầu trò chơi mà tôi thường xuyên chơi. Tôi làm trò đó khi ngồi trong xe và xe sắp qua cột đèn giao thông. Nếu chúng tôi lái xe qua mà đèn vẫn xanh tôi tìm thấy tình đích thực của mình. Đôi khi tôi thêm vào là tìm được tình đích thực trong vòng sáu tháng tới. Tôi biết tại sao mình cứ chơi trò này, vì nó chẳng bao giờ thành thực, nhưng giờ tôi lại làm việc đó. Tôi nghĩ nếu có ai hỏi tôi làm gì tối qua, nghĩa là người ấy và tôi rốt cuộc đến được với nhau. Hãy hỏi em Ben. Hỏi . Nhưng mà nhỡ hỏi tôi gì đây. Rằng tôi ở nhà và ăn bánh quy sô la à? Chúa ơi, con phải làm sao để tỏ ra mình là người thú vị bây giờ.

      “Thế còn em Jemima?” Ôi Chúa ơi. Câu hỏi được xướng lên trước khi tôi kịp nặn ra câu trả lời.

      “Ồ, em dự tiệc.”

      à?” Ben và Geraldine lên tiếng cùng lúc.

      “Cậu chưa kể với tớ,” Geraldine . “Tiệc của ai vậy?”

      Nhanh, nhanh. Nghĩ , Jemima.

      “Của người bạn cũ thôi mà.”

      đêm tưng bừng hả Jemima?” Ben nháy mắt hỏi.

      “Vâng,” cuối cùng tôi quyết định liều phen. “Lúc đó em khá say, hơi phê phê, kết cuộc là vui vẻ với chàng trong toilet.”

      Im lặng bao trùm trong xe, cả Ben và Geraldine đều biết phải gì, còn tôi cảm thấy phát ốm lên được. Tôi biết mình sai. Đó phải là câu chuyện hài hước như tôi mong đợi, mà trở nên kỳ cục, thế nên tôi thở sâu và cho họ biết . Ừm. Phần nào. “ ra, em dối đấy. Em ở nhà và xem chương trình 60 Minutes[3].”

      Ben và Geraldine túm ngay lấy câu chuyện hài này và phá lên cười. Nhưng xui xẻo, ít nhất nếu bạn ngồi ở nơi mà Jemima Jones ngồi, bạn thấy chuyện này chẳng vui vẻ chút nào. Thậm chí còn hơi buồn nữa kia.

      [3] chương trình điều tra rất nổi tiếng ở Mỹ.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3

      Tôi nghe về Internet, đọc về Internet, về Internet, nhưng tôi chưa bao giờ thực hiểu về nó. Vâng, dĩ nhiên là cái tòa soạn Kilburn chết tiệt Herald của chúng tôi sau thời đại công nghệ chừng bốn năm liền và đây là lần đầu tiên chúng tôi chuẩn bị nối mạng, vì thế diện của Ben cũng chẳng thể kéo tôi ra khỏi mà hình máy tính nơi chúng tôi được hướng dẫn sử dụng mạng toàn cầu.

      Internet quả thực rất lôi cuốn. Rob, người hướng dẫn chúng tôi, giải thích hết sức ngắn gọn và ràng, nên tôi bắt đầu hiểu chính xác cái trò mua vui thú vị này và ước giá như trước kia mình có tiền mua máy vi tính lẽ ra có thể tìm hiểu được nó sớm hơn.
      Tôi nhận thấy Geraldine chán ngấy buổi học này, và để giải khuây, nàng quay sang tán tỉnh Rob, người có vẻ như rất vui khi người như Geraldine để mắt đến ta, nhưng Ben lại là đồng minh của tôi trong vụ này, cũng bị mê hoặc bởi Internet như tôi và cùng tôi ào xem các nhóm tin, website, diễn đàn.

      Rob hướng dẫn chúng tôi cách tạo trang, và giải thích rằng đây chính là Web - mạng lưới: mọi người khắp thế giới thiết kế những trang với mọi thông tin, hình ảnh họ lựa chọn, và từ những trang đó, có đường liên kết đến hàng trăm, thường là hàng nghìn, trang khác.

      ta cũng dạy chúng tôi cách tìm thông tin, cách theo những đường liên kết cho tới khi tìm được những gì mình muốn, chuyện này giống như thế giới hoàn toàn mới mở ra trước mắt tôi vậy.

      Buổi học cứ thế trôi , chúng tôi học được nhiều hơn, tôi cũng bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn khi ở bên Ben, và dường như cũng làm tôi mất tự tin nữa, có lẽ bởi bây giờ tôi và tìm thấy điểm chung nên tôi còn phải vật vã nặn ra câu chữ để chuyện như trước kia.

      Năm giờ chiều, Rob cho lớp nghỉ, và tôi chạm mắt Geraldine khi nàng đảo mắt lên trần nhà. Ba người chúng tôi cùng ra ngoài, và ngay khi bước ra khỏi cửa, Geraldine liền thọc tay vào chiếc túi Prada, lấy ra mấy điếu thuốc lá.

      “Chúa ơi, con cần thuốc lá,” và hít hơi sâu khi chúng tôi đứng ở góc đường. “Đúng là cái trò buồn tẻ nhất thế giới. Ơn Chúa, tớ biết gần hết rồi. về Internet với những kẻ đần ấy.”

      thấy nó rất thú vị đấy chứ,” Ben . “Em nghĩ sao?” quay sang tôi, thế là tôi gật đầu nhiệt tình, bởi tôi cũng đồng ý với cho dù có nghĩ gì chăng nữa, và chuyện tôi tình cờ chia sẻ cảm giác với thế này chỉ là trùng hợp tuyệt vời.
      “Em rất thích,” tôi đáp.

      biết mà,” Ben hưởng ứng. “Internet phong phú đến độ hầu như thể nắm bắt hết được.”

      “Cả hai thôi ,” Geraldine , và những tia sáng ấm áp lóe lên trong tôi vì, dù có lẽ tôi ngốc khi nghĩ vậy, gộp tôi với Ben làm . “Này,” , chỉ tay lên phía đầu đường. “Đằng kia có quán bar rất hay đấy. uống nhé, nhưng phải hứa là đừng dành cả buổi tối buôn chuyện máy tính đấy.”

      Ai cơ? Ben? Tôi? Hay là cả hai? Geraldine nhìn xuôi xuống con đường khi câu ấy, và tôi chỉ còn biết đứng đó trong yên lặng vì ấy thể mời tôi được, ấy muốn uống nước và tụ tập sau giờ làm với tôi. Đương nhiên rồi phải ?
      “Được đấy,” Ben , và họ bắt đầu bước trong khi tôi vẫn đứng chôn chân tại chỗ, cảm thấy mình như ả ngốc và chắc phải làm gì nữa.

      “Jemima?” Geraldine quay lại gọi. “ thôi,” và tôi suýt nữa muốn thơm ấy khi chạy theo để bắt kịp họ.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4

      Nghiện ma túy; nghiện thức ăn; nghiện rượu; nghiện thuốc lá. buồn cười là chưa ai về chứng nghiện Internet cả.

      Nghiện Internet là thảm họa của thiên niên kỷ mới. Đàn ông đàn bà khắp thế giới phải lên giường mình, cuộn tròn người lại trong đau khổ khi nửa kia của họ chúi đầu vào máy tính, gõ, gõ, và gõ cho đến tận sáng.

      Internet là thế giới khác, nơi người ta có thể là bất kỳ ai mình muốn, và thậm chí khi bạn đọc những dòng này các cuộc hôn nhân vẫn tan vỡ vì vợ chồng ít giao tiếp với nhau, mà thủ phạm là cái màn hình xíu màu mè giấu ở góc nhà.

      Nhưng tất nhiên Jemima biết điều đó. Jemima Jones phải lo lắng về việc làm phiền nửa kia hay về cuộc hôn nhân bất hạnh, hay thậm chí cũng chưa cần bận tâm đến việc nàng vừa thêm chứng nghiện khác vào danh sách của mình.

      Tất cả những gì Jemima biết, lúc này nàng từ tòa soạn về nhà, là Internet có vẻ rất thú vị, và nàng có thể khám phá mọi điều muốn biết về cách làm sạch đồ bạc, rèm cửa, cách tẩy mùi nước tiểu mèo, chỉ bằng cách gõ phím.

      Và điều tuyệt vời hơn nữa là những thông tin mà nàng nhận được đến từ khắp nơi thế giới. Nàng dọc theo vỉa hè, miên man suy nghĩ về Internet đến nỗi trước khi kịp nhận ra nàng đứng trước cửa nhà, và đoán xem chuyện gì xảy ra nào? Nàng quên béng việc mua vài thanh sô la đường về nhà.

      Ngoan lắm, Jemima. Tuyệt. Hôm nay là ngày tôi thực chế độ ăn kiêng hiệu quả lần đầu tiên. Lần này tôi thực cố gắng. la!

      Tôi bước lên cầu thang và nghe thấy tiếng cười rúc rích của hai bạn cùng nhà vọng ra từ phòng ngủ của Sophie khi tôi ngập ngừng đẩy cửa.

      Lisa nằm ôm gối giường. “Tớ ,” ả thở dài khi tôi bước vào. Ôi, thôi , tôi nghĩ bụng nhưng ra. Thay vào đó, “Để tớ đoán xem. Có chàng mới đến làm ở chỗ các cậu, đẹp trai dã man và muốn cưới cậu chăng?”

      , đừng ngớ ngẩn thế. Đấy là người bọn tớ gặp tuần trước, khách hàng mới ấy. ta mời Lisa chơi.” Sophie cố tỏ ra vui vẻ nhưng mặt lên hai chữ ghen tị. Tôi tin chuyện về những tóc vàng hoe ngốc nghếch, ít nhất là trước khi gặp Sophie, nhưng tôi biết rằng ả nghĩ con tóc vàng hẳn phải hay ho hơn, và thể tin nổi chàng đó lại chọn Lisa.

      “Tên ấy là Nick Hanson, ba mươi ba tuổi, độc thân, và tớ ấy,” Lisa mơ màng thở dài. “Lisa Hanson. Các cậu thấy sao? Bà Nick Hanson, bà Lisa Hanson.”

      “Tớ nghĩ cậu hơi vội vàng đấy.” Tôi có ý gì chua cay đâu, cam đoan với bạn đấy, chỉ là tôi chứng kiến cảnh này nhiều lần trước đó và biết đích xác những gì xảy ra. Vào cuối buổi hẹn đầu tiên, Lisa trở về nhà và dành cả buổi tối phác họa bộ váy cưới cũng như lên danh sách khách mời.

      “Thế bao giờ hai người chơi?”

      “Tối mai. Chúa ơi, tớ ấy, người đàn ông tuyệt nhất mà tớ từng gặp.”

      Tôi ngồi xuống giường, việc mà bình thường tôi chẳng bao giờ làm, nhưng tối qua tôi gặp Sophie và Lisa, mà hôm qua thực có chuyện. Tôi muốn về chuyện ấy. Hay đúng hơn là về người ấy.

      “Hôm qua tớ học đấy. Về Internet.”

      “Tuyệt,” Lisa .

      á?” Sophie hỏi. “Cái đó hay đấy, tớ vừa đọc bài trong tạp chí về việc hàng đống người hẹn hò Internet.”

      “Bài báo gì?” Tôi hỏi.

      nhé, chuyện này nghe có vẻ thú cực.
      Cậu vào những trang web hẹn hò, ở đó có ảnh của những người độc thân, à các cậu có thể viết cho nhau bằng cách gửi email qua máy tính. Mọi người khắp thế giới gặp gỡ nhau. Thậm chí có người còn có thể lấy nhau nhờ việc này nữa kia.”

      Lisa ngồi dậy nhìn Sophie. “Đúng, nhưng cậu nghĩ là làm thế đấy chứ?”

      “Thực tớ biết,” Sophie đáp. “Ý tớ cho rằng mình có lúc học nổi cách sử dụng máy tính, nhưng việc đó cũng khá hấp dẫn đấy. Cậu có thể vớ được chàng Mỹ cao to đẹp trai và sống hạnh phúc trọn đời trong ngôi biệt thự của ta ở Dallas.”
      “Tớ thấy có vẻ hơi nhạt nhẽo.”

      “Ồ,” Sophie quay sang tôi. “Thế cậu học được cách gặp gỡ mọi người Internet chưa?”

      “Chưa hẳn, lớp học dạy cái đó, nhưng Internet quả thực rất cuốn hút, cậu có thể tìm thấy hầu hết mọi thứ mạng. Học xong tớ uống, thế nên tối qua tớ ở nhà.”

      Tôi muốn kể với ai đó kinh khủng, ai cũng được, về Ben Williams, tôi sắp nổ tung rồi.
      Mi có chắc là mình thể giữ kín chuyện này được nữa , Jemima. Thế tiếp tục , kể hết cho họ .

      “Với ai?”

      Tôi có thể thấy là mình làm cho họ chú ý, hai ả tò mò muốn biết, cũng chẳng trách được. Ý tôi là, tôi hay về chuyện giao du của mình. Có lẽ bởi cái giao du ấy thực tồn tại trong cuộc sống của tôi, và họ nhận ra rằng có chuyện gì đó.
      “Với Geraldine,” tôi ngừng lại. “Và Ben.”

      “Ben là ai?” Đương nhiên họ biết, vì cơn say nắng ấy đến giờ vẫn là bí mật của riêng tôi, nhưng tôi phải kể với ai đó, mà thà kể với Sophie và Lisa, những người bao giờ gặp , còn hơn là tâm với… Geraldine chẳng hạn.

      “Phó ban biên tập tin tức ở toà soạn.”

      “Và???”

      “Và…” Tôi có nên kể cho họ ? Hay là tôi nên giữ bí mật? Ôi, chết tiệt. “Và tớ thấy ấy vô cùng tuyệt vời.” Xong. Thở sâu. Lộ rồi. còn đường lùi nữa.

      Sophie và Lisa ngồi đó, lặng im vì choáng váng. Trước đây tôi chưa từng chuyện về đàn ông, và khi nhìn họ, tôi có thể thấy cặp mắt của hai ả đờ đẫn khi tưởng tượng ra Ben, và tôi biết là họ nhầm hoàn toàn.

      Jemima Jones hoàn toàn đúng, hai ả ấy tưởng tượng sai bét.

      Lisa nghĩ Ben cao khoảng 1,73 mét, chiều ngang tầm 1,4 mét. Đó là gã béo phì, tẻ nhạt kinh khủng, và đích thị là con mọt máy tính. Ả cho rằng ý tưởng về buổi tối vui vẻ của là ở quán rượu, uống hàng lít bia với những người bạn cũng là mọt máy tính nốt.

      Giá như họ biết.

      Vì Ben Williams là mẫu đàn ông mà cả Sophie và Lisa đều chết mê chết mệt.

      “Tiếp , ta thế nào?”

      Giờ đến lượt tôi thở dài. “ người hài hước, ấy khiến tớ cười. ấy thông minh, quyến rũ và biết cách cư xử với phụ nữ nữa.”

      “Nhưng trông ta thế nào?”

      “Tớ biết tả ra sao, đấy. ấy cao khoảng 1,88 mét.” Sophie và Lisa đưa mắt nhìn nhau, cố nín cười, tôi biết họ nghĩ tôi dối. Thế sao nào? Tôi tiếp tục. “ ấy có mái tóc nâu, và cặp mắt tuyệt đẹp, nhưng tớ chắc cặp mắt đó màu gì. Xanh lục chăng?” Trúng phóc, Lisa vừa nghĩ vừa đưa mắt nhìn Sophie lần nữa, cậu ta tả người mẫu nào đó mà cậu ta thấy trong tạp chí.

      “Và khi cười, ấy có hai lúm đồng tiền dễ thương,” tôi kết luận, mỉm cười hạnh phúc khi tưởng tượng ra hình ảnh ấy.

      “Thế ấy có thích cậu ?” Sophie hỏi, nhàng, kẻ cả, bởi muốn làm tổn thương tôi bằng cách ả biết tôi dối.

      ,” tôi chán nản . “Ý tớ là ấy quý tớ, song thích tớ. ấy thích Geraldine kia, nhưng ấy ngược lại.”

      “Tình hình này có thể cải thiện được mà, ta thích cậu,” Sophie . “Khi biết cậu hơn, ta nhận ra cậu là người đáng như thế nào.” ả bỗng ngừng lại, ý thức được những gì mình vừa . “ thế có nghĩa là ta bị cậu thu hút ở những điểm khác nữa,” ả lắp bắp. “Cậu có khuôn mặt xinh đẹp.”

      Tôi thể tin nổi là Sophie nhận ra mình thà đến thế nào. Tôi biết ả nghĩ gì về tôi. Rằng tôi to lớn đồ sộ, người phụ nữ béo nhất mà ả từng gặp, nhưng tôi trách ả. Khi soi gương, nếu nhìn từ khuôn mặt trở xuống, tôi thấy y như vậy.

      “Đâu có,” tôi còn biết gì khác nữa đây? “ ấy chẳng bao giờ thích tớ, nhưng tớ có quyền mơ mộng mà.”

      “Thế còn Geraldine?” Lisa thắc mắc. “Nếu Ben ngon lành đến vậy, tại sao ta lại thích chứ?”

      “Có thể Ben đến mức giàu như ta muốn,” Sophie buột miệng, câu bình luận ác ý giống với tính cách ả vì lòng ghen tị với Geraldine. ả chưa thực gặp Geraldine nhưng thấy Geraldine vào những dịp hiếm hoi ấy đến đưa đón tôi về. Sophie chưa bao giờ thẳng với tôi nhưng tôi biết nhìn thấy vẻ tự tin của Geraldine, chiếc BMW, và ghen tị phát điên.

      hẳn vậy,” tôi , mặc dù đó đúng là , nhưng tôi cảm thấy có lỗi khi về Geraldine như vậy, người tôi có thể coi là bạn, vì thế tôi thêm vào, “Nếu biết Geraldine hơn, cậu thấy ấy rất đáng mến.”

      “Hừm,” Sophie . “Biết đâu được. Có khi bây giờ Ben ngồi trong phòng ngủ của mấy gã bạn cùng nhà và kể cho bọn họ nghe tất cả về cậu cũng nên.”

      Hoá ra là vào thời điểm đó, Ben Williams xem chương trình tin tức. ngồi chiếc sofa bọc da đen mạ crôm, chân gác lên cái bàn cà phê bằng kính phủ đầy báo, tạp chí, cùng chiếc gạt tàn tràn cả tàn thuốc ra ngoài, vài lon Heineken rỗng và mấy gói giấy cuốn thuốc lá bị xé rách. uống bia, nhưng phải là Heineken, món đó là của mấy tay bạn cùng nhà. uống bia Beck’s, và chăm chú theo dõi bản tin.

      Khi bản tin bắt đầu, bỏ chân khỏi bàn cà phê và ngả về phía trước, khuỷu tay chống lên đầu gối, đu đưa chai bia cách lười biếng giữa hai chân nhưng mắt dán vào màn hình tivi. Khi phóng viên , Ben bắt chước ta, lặp lặp lại, cho đến khi giọng của Ben gần như thể phân biệt được với giọng của phóng viên.

      “Nằm ở khu vực rất đẹp của London, toà nhà xập xệ này bị hội đồng thành phố cũng như cư dân sống con phố rợp bóng cây gần đó bỏ mặc cho đến cuối năm ngoái,” phóng viên . Ben .

      “Tôi là Jeremy Millston của Bản tin sáu giờ,” phóng viên kết thúc khi camera quay trở về cảnh trường quay.

      “Tôi là Ben Williams của Bản tin sáu giờ,” Ben nhắc lại, đoạn đứng lên tắt ti vi. Hoàn hảo. Tất cả những đoạn lên bổng xuống trầm đều chính xác. nhìn đồng hồ và vào bếp lấy thêm bia, nửa tiếng nữa mới phải gặp mấy người bạn cùng nhà ở quán rượu.
      Ben mang bia vào phòng ngủ và lục lọi dưới gầm giường, lôi ra hộp lớn lèn chặt giấy. Ồ, xin lỗi, bạn muốn biết phòng của Ben trông như thế nào phải ? Chà, trước hết, nó giống như bạn nghĩ đâu. Geraldine và Jemima có thể đoán đúng về những căn phòng còn lại trong căn hộ, tất vương vãi lò sưởi và tạp chí khiêu dâm chất đầy phòng khách, nhưng phòng ngủ của Ben là cái tổ, là nơi trú của riêng , và chỉ nhìn lướt qua ta cũng có thể biết chính xác về con người của Ben Williams.

      Đây là căn hộ cho thuê, nhưng Ben và mấy người bạn ở chung được phép trang trí lại. cần phải cũng biết là họ chẳng làm gì hết, trừ Ben. Ben sơn tường màu xanh ve chai sẫm. Rèm cửa ca rô màu xanh lính thuỷ, xanh lá cây và đỏ tía, vỏ chăn và áo gối cũng rất hợp nhau.

      Rải rác tường là mấy bức tranh biếm họa độc đáo mà Ben sưu tập được. Nhiều bức xuất các báo phát hành toàn quốc, và tất cả đều mang tính trào phúng. Trước khi bạn thắc mắc, đây, Ben có tiền mua những thứ như vậy, chưa có, nhưng rất biết cách quản lý đồng lương ít ỏi của mình, và nửa số tranh là do mua bằng tiền tiết kiệm, phần còn lại là quà của bố mẹ.

      chiếc ghế bành cũ kỹ Ben mua với giá hai mươi bảng ở cửa hàng đồ cũ đặt trong góc phòng, đối diện với chiếc bàn bằng gỗ đào của Pháp cũng từ cửa hàng đồ cũ nốt, món hời với giá 50 bảng. Sách chất đống bàn. Tự tyện, tiểu sử, sách dạy nấu ăn - vì Ben thích nấu ăn - các tác phẩm hư cấu, phi hư cấu. Những đầu sách mới nhất cùng với mấy cuốn sách cũ thích nằm ở góc phòng này.

      Cạnh chồng sách là khung ảnh bằng bạc với bức ảnh Ben cười hạnh phúc bên bố mẹ trong lễ tốt nghiệp. hãnh diện trong mũ áo cử nhân, và chỉ cần thoáng nhìn qua bố mẹ Ben ta cũng biết vì sao lại đẹp như vậy.

      Mẹ dong dỏng cao, thon thả và thanh lịch. Bà mặc chiếc váy màu kem mỏng mảnh, áo vest xanh hải quân và đôi giày cao gót màu kem với mũi giày điệp màu áo vest. đầu bà là chiếc mũ hàng hiệu mà hầu hết phụ nữ đều ao ước sở hữu. Bố Ben già hơn hẳn mẹ . Cao ráo, đẹp trai, tóc hoa râm dày. Cả ba cười rạng rỡ trước ống kính, khuôn mặt thân thiện. Trông họ có vẻ như gia đình hạnh phúc. Thực vậy, họ đúng là tổ ấm ngọt ngào.

      Bố của Ben là doanh nhân giàu có, còn mẹ làm nội trợ. Là con , Ben được cưng chiều nhưng lại luôn luôn muốn tự mình làm mọi việc. Sau khi tốt nghiệp đại học, Ben từ chối làm việc trong công ty gia đình và gia nhập tờ báo địa phương với vai trò phóng viên tập hưởng đồng lương ít ỏi.

      thuê căn hộ tồi tàn, tồi hơn nơi sống nay gấp nhiều lần, và sống với năm gã khác cùng cảnh ngộ. chấp nhận những khoản đối đãi đặc biệt của bố mẹ như chiếc đồng hồ đeo tay long lanh làm quà sinh nhật, cặp khuy măng sét hay bộ vest, nhưng nhìn chung chi trả mọi thứ theo cách riêng của mình.

      Ben Williams bố mẹ mình và họ cũng . họ là gia đình bình thường, lành mạnh. Điều duy nhất hơi khác thường là cách họ hoà hợp với nhau. Bởi bố mẹ Ben luôn đối xử bình đẳng với con mình. Ngay cả khi còn là cậu bé, Ben được bố mẹ lắng nghe. chưa bao giờ bị coi thường hay phớt lờ, mà được lắng nghe và xem như người lớn. Giờ đây, bố đưa ra đề nghị kỳ cục, ông muốn Ben làm việc trong công ty gia đình, bởi ông hiểu chút gì về ngành tyền thông, nhưng Ben sắp đạt được vị trí mình mong muốn, và biết mình làm đúng.

      Ôi Geraldine, giá như biết về gia cảnh của Ben. khám phá ra rằng , hay ít nhất là gia đình , thừa dư dả cho những sở thích trưởng giả của . Nhưng lại thể thôi đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, vì thế chỉ thấy được chiếc Fiat cũ rích của Ben mà thôi.

      Trở lại phòng Ben. Trong hốc tường cạnh giường, đặt cái giá bằng gỗ thông và nhuộm màu để che nước gỗ màu cam trông rẻ tiền. tự mình đánh ráp cái giá, rồi dùng búa nện khiến nó trông có vẻ cũ kỹ trước khi lấy bông gòn tẩm thuốc nhuộm lau bóng.

      giá còn thấy nhiều hơn nữa sách và ảnh. Sách xếp chồng cao như sắp đổ, rồi ảnh của bạn bè Ben, bạn , người cũ.

      Xem này, đây là Ben ở trường đại học cùng với Suzie, hẹn hò suốt khoảng thời gian đẹp nhất trong ba năm học tại đây. mang vẻ đẹp cổ điển, cũng đạt tiêu chuẩn người mẫu, nhưng hãy nhìn xem, ấy xinh đẹp với làn da rạng rỡ, hàm răng trắng muốt và mái tóc dài màu nâu đỏ bóng mượt.

      Còn đây là Ben bên Richard, người bạn thân nhất. Hai người nghỉ, có lẽ là ở Hy Lạp, khuôn mặt rám nắng, quần soóc với áo phông, kính râm, họ khoác vai nhau và cười toe toét trước ống kính.

      Và ở vị trí danh dự là bức ảnh của người nổi tiếng, ngôi sao thực thụ của trong những phim tyền hình được thích nhất quốc. Dù trông có vẻ giả tạo, đây chính là bức ảnh Ben tự hào nhất, vì ấy là Laurie, trong những người bị chinh phục, nhưng chúng ta kể chuyện Laurie sau.

      Ben ngả người xuống giường, làm nhàu chiếc áo vest mà quẳng lên chăn khi làm về, nhưng đây lại là dấu hiệu tốt, vì ta biết Ben phải kẻ lôi thôi nhếch nhác khi dạo qua phòng ngủ của song cũng thấy rằng chẳng phải người ngăn nắp thái quá.

      nằm xuống, tay cầm tờ giấy lôi ra từ cái hộp dưới gầm giường. Đó là kịch bản chương trình tin tức mà chịu khó tốc ký lại, viết vội vàng tất cả những gì phát thanh viên . Lúc này nằm xuống và đọc những từ đầu tiên với giọng dẫn của mình.

      “Chào buổi tối.”

      Luyện tập, luyện tập, luyện tập Ben. khắp thế giới có hàng nghìn đàn ông và phụ nữ, những người như Ben mơ ước trở thành người dẫn chương trình tyền hình. Họ khao khát có được mười lăm phút nổi tiếng, mong mỏi được toả sáng.

      Nếu may mắn, nếu sở hữu mái tóc vàng dài đạt tiêu chuẩn, lả lơi và có xu hướng phóng túng, các có thể xuất truyền hình với vai trò người dẫn chương trình mới ngớ ngẩn nào đó. Đàn ông nếu có những mối quan hệ tốt cũng có thể lên hình dẫn chương trình cho trẻ em. Nhưng rất ít người nỗ lực như Ben.

      Từ khi còn , Ben mơ ước được dẫn chương trình tin tức. Khi theo học chuyên ngành Ngữ văn ở đại học, Ben ngồi xuống cùng Richard vạch ra kế hoạch của mình. Ben quyết định rằng lợi thế lớn nhất mình có (trừ lúm đồng tiền và hàm răng trắng vì thực nghĩ về chúng thường xuyên, cho dù biết đó là ưu điểm của mình) là kiến thức về báo chí. biết mình có thể tham gia chương trình thực tập mà tất cả các báo phát hành toàn quốc ngày nay đều nhiệt tình cung cấp, nhưng sau khi chuyện với những người theo con đường này, nhận thấy phần lớn thời gian họ chỉ làm việc vặt mà thôi.

      Thế là quyết định tìm kiếm tờ báo địa phương. tờ báo địa phương trả lương cao nhưng đào tạo những kiến thức cần thiết về tin tức. tờ báo địa phương với vị tổng biên tập có thể nâng đỡ , dành thời gian chỉ bày cho cách săn tin, cách phỏng vấn công chúng và những người nổi tiếng, cũng như cách giành được bài phỏng vấn độc quyền chỉ nhờ ở vẻ quyến rũ.

      tờ báo địa phương nơi Ben có cơ hội thăng tiến nhanh chóng trước khi chuyển tới đài tyền hình địa phương. Và từ đài tyền hình địa phương, bước chân vào mạng lưới tyền hình trở thành phát thanh viên chính. dẫn chương trình tin tức.

      Thú , ở tuổi hai mươi chín, nghiệp của Ben thăng tiến như dự tính, tuy nhiên đúng hướng và dự cảm, cách chính đáng, rằng đổi thay đến với mình.

      Dĩ nhiên với tổng biên tập của Kilburn Herald bất kỳ kế hoạch nào của mình khi đến phỏng vấn. ngồi đó, với tổng biên tập là nhà báo, thích báo chí và Kilburn Herald (vì Ben chuyển tới Kilburn với mục đích đặc biệt là vào làm việc cho tờ Kilburn Herald, quyết định đó là nơi tạo nên thay đổi), và rằng mong muốn làm việc cho Kilburn Herald nhiều năm rồi.

      với tổng biên tập rằng vui lòng khởi nghiệp với vai trò phóng viên tập , nhưng lúc nào đó, trong tương lai xa, trở thành trưởng ban biên tập tin tức. Và tổng biên tập, con người khá tự phụ và ngốc nghếch, được Ben tâng bốc, và bị thuyết phục bởi nụ cười và lúm đồng tiền của .

      Nhưng ông ta đến nỗi ngốc nghếch như thế. Ông ta nhận ra ngoại hình bắt mắt của Ben tác động thế nào đến những người được phỏng vấn. Và quả vậy, ngay từ ngày đầu tiên, Ben và chỉ Ben mà thôi là phóng viên mang đến những câu chuyện mà độc giả muốn. Tương lai của bắt đầu. Ben con đường của mình.

      Và lúc này, trong căn hộ cho thuê rộng rãi con phố lớn với những hàng cây xanh hai bên đường ở Kilburn, Ben đặt tờ giấy xuống và ra khỏi giường. cái liếc qua gương cho biết trông khá ổn, chẳng phải tối nay có chuyện gì quan trọng, chỉ là cánh đàn ông ở quán rượu địa phương thôi mà, nhưng bạn biết chắc được. Biết đâu đấy.

      Chương 5
      Có lẽ đến giờ ăn trưa nhưng Jemima Jones vẫn ngồi bên bàn làm việc, tự hỏi làm thế nào để tìm ra cách xử lý những chân nến đất nung lèn chặt sáp khi nến cháy hết.

      Nàng có thể chỉ cần gọi đến hỏi cửa hàng nến, như thế đương nhiên dễ dàng hơn, chưa tính đến việc nó còn nhanh hơn là vào mạng, nhưng nàng muốn thử dùng Internet để xem liệu mình có thể tự xoay xở .

      Nàng nháy đúp vào biểu tượng máy tính rồi kích chuột vào CONNECT, lắng nghe máy tính quay modem và nối mạng. Và đây, mạng thông tin toàn cầu ở ngay dưới đầu ngón tay nàng.

      Nàng nên vào trang nào trước đây? Nàng nên làm gì đây?

      “Này, ứng dụng nhanh đấy.” Tôi quay lại và dĩ nhiên đó là Ben, áo vest cởi ra, tay áo xắn lên, lúm đồng tiền má.

      “Em chỉ xem mình có tự làm được thôi mà.”

      cũng định thử mãi, nhưng có thời gian. Em ngại nếu ngồi cùng chứ?”

      Ngại? Ngại? ấy điên chắc? Em làm tất cả để được ở bên mà Ben. Em sẵn sàng chặt cả cánh tay phải của mình nếu điều đó khiến ở bên em.

      “Tất nhiên là rồi, sao kéo ghế ra đây?”

      Ben kéo chiếc ghế xoay lại ngồi gần tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ mình có lúc điều này, nhưng gần gũi gần như quá mức khiến tôi thấy thoải mái lắm, chắc chắn là quá gần nếu muốn thở cách tự nhiên. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở ngắn và mạnh của mình, nhưng Ben lại hề để ý. thậm chí còn nhận ra tôi vô tình nín thở như thế nào khi đặt tay lên tay tôi và kích chuột vào Internet.

      “Em tìm gì vậy?” hỏi, mắt vẫn dán vào màn hình.

      có gì đặc biệt cả,” tôi dối. “Chỉ xem thôi.”

      “Mọi người ăn trưa hết rồi à?”

      Tôi nhìn quanh những chiếc bàn trống, lắng nghe tiếng điện thoại reo mà ai nhấc máy rồi quay lại nhìn Ben. “Em nghĩ thế, nơi này như chết rồi ấy.”

      “Tốt.” quay sang tôi, nháy mắt. “Vào trang web sex .”

      Tôi cười toe để giấu bối rối của mình. phải tôi muốn xem những trang web đó, mặc dù tôi chẳng bao giờ dám thừa nhận, tôi chỉ muốn xem chúng khi ngồi cạnh Ben, nhưng điều đó giữ ở đây lúc, vì thế cứ mặc kệ .

      mới viết bài về chuyện trẻ con tải hình khiêu dâm từ Internet vào đĩa và bán ở trường Thánh Ursula. Để xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào,” Ben thờ ơ , nhưng tôi chắc đó chỉ là lời bao biện cho việc muốn xem những trang web sex. Trường Thánh Ursula là trường trung học công lập địa phương tai tiếng đến nỗi, thỉnh thoảng khi qua đó vào lúc tan học, tôi phải băng qua đường hay tốt hơn là tìm đường khác. Nó hẳn tồi tệ như công trường xây dựng nhưng cũng gần như vậy. Gần như vậy.

      Ben hết sức tập trung vào màn hình, còn tôi mỉm cười. Thánh Ursula cơ đấy! Chắc cho rằng em là con ngốc hả Ben, nhưng dù sao cũng là lời bao biện hay. Tôi phải thừa nhận mình thể nghĩ ra lý do như thế.

      “Làm thế nào tìm ra?” tôi hỏi, vẻ ngây thơ hơn bao giờ hết.

      “Có Chúa mới biết, cứ thử tìm xem thế nào?’

      Ben kích chuột cho đến khi hộp màn hình lên chữ SEARCH. “Tốt,” . “Bắt đầu nhé! Em nghĩ sao, sex hay khiêu dâm?”

      “Thử sex trước ,” lúc ấy Ben nghiêng người về phía tôi, nhận ra rằng tay phải của lướt qua ngực trái tôi, khiến tôi lâng lâng sung sướng. có biểu khuôn mặt ngoại trừ tập trung cao độ khi gõ từ SEX rồi nhấn SEARCH.
      Vài giây trôi qua mà chẳng có gì xảy ra hết, Ben nhìn tôi, miệng cười đến tận mang tai. “Nếu bây giờ tổng biên tập qua đây đúng là ác mộng nhỉ?”

      Tôi cũng toét miệng cười lại. Tôi chịu đựng bất kỳ sỉ nhục nào chỉ để có được cảm giác ngọt ngào khi cánh tay Ben khẽ chạm vào ngực mình.

      “Vậy chúng ta rằng mình nghiên cứu,” tôi với cái nháy mắt ranh mãnh.

      Ben cười. “Có khi ông ta cũng muốn kéo ghế ngồi cùng cũng nên. người bạn của mới có máy tính ở nhà và rằng tất cả bạn bè của , kể cả con , đều ghé qua và đòi xem Internet. Lần nào cũng hỏi họ muốn xem cái gì, tất cả đều bảo sex. Vậy nên em thấy đấy, rốt cuộc chúng ta chẳng có gì bất thường cả.”

      Ý có gì bất thường chứ gì, Ben, bởi vì thành , em thực quan tâm đến việc sục sạo những trang web sex đến thế, thực ra, em nghĩ mình còn muốn làm vậy nữa kia, nhưng em chú tâm đến nỗi ngượng nghịu tiềm khi lướt những trang web sex với chàng trai trong mơ của mình đâu, em chỉ ngồi ở đây và tận hưởng cảm giác được ở bên .

      Màn hình máy tính đột nhiên thay đổi và lên danh sách, tất cả đều là những cái tên sặc mùi tình dục, mỗi cái lại thôi thúc bạn kích chuột vào xem trong đó có những gì. Tôi đỏ mặt. Tôi tỏ ra lạnh lùng, bình tĩnh và tự chủ. Ngay cả khi ngồi đây đọc về quan hệ tình dục bằng miệng, hậu môn, giao cấu, tôi cũng muốn Ben cho rằng mình phải là phụ nữ thực thụ.

      “Tuyệt,” Ben khi tôi tập trung giữ cho mặt mình biến sắc. “Vào HOTSEX nào.”

      Ben kích chuột vào HOTSEX, nhưng chẳng có gì ra cả, màn hình trở nên đen thui. Thử nghĩ xem ta có thể cụt hứng thế nào. “Em có nghĩ là nó hoạt động ?” Ben hỏi, mặt thất vọng.

      “Em nghĩ chắc phải mất lúc. Nhìn kìa! Có gì đó ra.” Và quả nhiên, loạt dòng chữ bắt đầu xuất màn hình. Tôi nhìn Ben qua khoé mắt, còn Ben nhìn màn hình.

      Chào mừng đến với trang web nóng nhất, tục tĩu nhất, nứng nhất Internet

      Chúng tôi có thể đáp ứng mọi sở thích của bạn

      File ảnh GIF 10 gigabytes với nội dung người lớn

      Tải video clips đen từ Amsterdam

      Tương tác trực tiếp với những em nứng nhất ở khắp mọi nơi

      Khiêu dâm, tình dục, giao cấu, tình dục đường miệng, hậu môn, đồng tính nam nữ

      Gia nhập Hotsex chỉ với 29,95 đô la
      Nếu là khách, hãy kích vào đây để xem trang đặc biệt dành cho khách

      “Chúng ta làm được rồi, làm được rồi!” Ben reo lên mừng rỡ, kích chuột vào trang dành cho khách.

      “Chúng ta tìm thấy sex Internet!”

      “Hãy nhớ đây là nghiên cứu, có vẻ phấn khích quá đấy,” tôi thể cười trước phản ứng của Ben.

      “Ồ đúng, xin lỗi, quên mất. Nghiên cứu. Phải, đây là nghiên cứu. Tất nhiên rồi.”
      Màn hình đen trở lại và nhiều lời mời chào mừng nữa xuất , bên cạnh đó là ba hộp chứa vũ trụ xanh dương và xanh lục, bao quanh bởi vòng tròn đỏ.
      có gì khác xảy ra.

      “Chúa ơi, phí thời gian,” Ben . “Mấy bức ảnh chết giẫm ở đâu kia chứ?”

      “Có lẽ phải kích vào hộp chứa vũ trụ chăng?”

      Ben thử, nhưng ăn thua. “Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. Nghe này, bây giờ phải vệ sinh, mình phải cố tìm ra nhanh mới được. đến phút đâu.” bỏ và tôi cầm vu vơ tờ tạp chí nằm bên máy tính lên trong khi chờ quay trở lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :