Chương 10: Hạnh phúc‘Thiếu gia!’ Quản gia kính cẩn cúi chào Cao Dã. Sáng hôm nay thiếu gia đột nhiên gọi đến tuyên bố ở lại trong thời gian khiến lão phu nhân rất cao hứng. Mọi người từ sáng nấu sẵn thức ăn ngon, dọn dẹp phòng ốc cho . Lão phu nhân còn đặc biệt thức sớm ngồi ở đại môn đợi . Nhưng ai cũng phải kinh ngạc khi lần này trở về còn mang theo ‘chiến lợi phẩm’. Cao Dã bồng tay, xem thái độ nâng niu của , cả lão phu nhân cũng nhịn được cứ trố mắt ra nhìn. ‘Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tiểu Dã, cháu ẵm ai … Dụ Chi… sao …’ ‘Phòng thu dọn xong chưa?’ Cao Dã quay sang hỏi quản gia. ‘Bà nội, ấy đến sáng mới ngủ, cháu đưa lên phòng trước.’ ‘Được được, mau đưa !’ Ngay khi hai người họ lên lầu, thím Thẫm lập tức lên tiếng: ‘Lão phu nhân, người đó đúng là Tiểu Dụ Chi.’ ‘Đúng, chính là con bé, nhưng sao lại.’ ‘Lão phu nhân, xem ra lão phu nhân sắp được thấy tằng tôn rồi!’ ‘Thím Thẫm, ý thím là…?’ Lão phu nhân đột nhiên mĩm cười, đứa cháu của bà nhìn thông suốt rồi. tốt quá, bà phải nhanh tay chuẩn bị hôn lễ mới được. ‘Thím Thẫm, lập tức gọi cho giám đốc Dương, kêu ông ấy chuẩn bị lễ cưới, dặn người trong nhà trang hoàng lại nhà cửa, lần này việc trọng đại như vậy ta quyết định tiệc cưới tổ chức tại Cao gia. Cao gia là gia viên xa hoa rộng lớn, cộng thêm đồi cỏ được chăm sóc rất tỷ mẫn, thích hợp làm hôn lễ ngoài trời. ‘Vâng, tôi ngay ạ!’ …. ‘Em tỉnh rồi?’ Dụ Chi đảo mắt nhìn xung quanh rồi suy yếu hỏi: ‘Mấy giờ rồi? Sao trong phòng tối vậy?’ Cao Dã thở hắt ra, nàng ngủ suốt 20 tiếng rồi, bác sĩ kiên quyết nàng chỉ vì mệt mỏi quá độ, ngủ đủ, rồi cho ăn uống đầy đủ nhanh chóng hồi phục. Nhưng vô nghĩa, lòng như lửa đốt làm sao có thể lo cho được. bỏ hết mọi việc mà canh giữ bên cạnh nàng, cả ngủ cũng dám chỉ biết trơ mắt ra nhìn từng động tĩnh của nàng. Dụ Chi vẫn chưa phát ra suy yếu của , thêm gì đột nhiên thấy bụng mình nặng, như có gì đè lên. gục đầu lên người nàng mà ngủ sao? Dụ Chi ra sức lay : ‘Này, này làm sao vậy?’ ‘Nó sao đâu, chỉ là buồn ngủ chết được!’ ‘Lão phu nhân!’ Dụ Chi kích động reo lên, 5 năm rồi nàng chưa được nhìn thấy bà. Lão phu nhân thương tiến lại gần, cầm đôi tay lạnh như băng của nàng: ‘Đứa này, sao lại biết tự chăm sóc mình như thế? Cháu đột nhiên khỏi nhà họ Tương, báo hại bà già này lo lắng lắm đấy!’ vừa nghe liền giật mình, lão phu nhân biết chuyện đó. cảm động vô cùng, hóa ra bà vẫn luôn quan tâm , và có lẽ bà biết rời nhà họ Cao với cái cớ kết hôn là giả mạo. ‘Cháu vẫn rất ổn mà!’ ‘Bà tra rất lâu mới biết cháu dọn đâu, vốn muốn thăm cháu nhưng ta biết cháu muốn nhấc lên quan hệ với nhà chúng ta.’ Bà nắm hết mọi chuyện về bởi bà yên tâm ở bên ngoài mình bôn ba. Nhưng bà càng hiểu muốn tránh né nhà họ Cao, bà cũng lờ mờ hiểu. Tuy nhiên chuyện gì cũng có căn nguyên, mà bà thể hóa giải chỉ có thể đợi duyên phận mà thôi. ‘Lão phu nhân đừng vậy!’ ‘Thôi được rồi, chuyện cũ cứ quên hết , quan trọng là bây giờ ta thấy cháu trở về là tốt rồi!’ ‘Lão phu nhân…’ rất muốn là bị ‘bắt cóc’ mang về, có ý định ở lại chút nào. ‘Cháu xem, thằng bé này coi chừng cháu suốt 20 tiếng, cơm ăn, nước uống, cả ngủ cũng để bản thân thực . Cháu còn tâm ý của nó sao?’ ‘Lão…’ ‘Gọi tiếng bà nội xem nào!’ Bà cũng nhìn ra lo lắng trong ánh mắt Dụ Chi nhìn cháu mình, cộng thêm việc vẫn dám có hành động nào kịch liệt khi nghe 20 tiếng cực khổ chăm sóc mình, do đó bà cũng hiểu nàng bắt đầu tránh né nữa rồi. ‘Cháu…’ Nhưng nhìn thấy ánh mắt hiền từ của bà, đành thoả hiệp: ‘Bà … bà nội.’ ‘Ngoan, cháu dâu ngoan. Cháu ngủ lâu như vậy chắc đói rồi, nào ăn chút!’ hơi do dự nhìn người gục dưới chân mình, ta như vậy làm sao ăn cho được. ‘Bà nghĩ đánh thức nó ăn cùng cháu rồi cả hai đứa tiếp tục ngủ tốt hơn đó!’ Bà vô cùng ‘hảo tâm’ nhắc nhở , cũng đoán được tên này nhất định cũng nhịn theo rồi. rất tự nhiên đánh thức : ‘Tôi đói bụng rồi, mau dậy mua thức ăn.’ Nàng tìm được cách dọa làm theo ý mình, chỉ cần nàng đói, than đau hoặc thở dài cái gì cũng ‘hầu như’ đáp ứng đầy đủ. Quả nhiên Cao Dã như đồng hồ mô tơ lập tức nâng đầu dậy, tập trung ánh mắt cao độ nhìn về nàng: ‘Em đói bụng, lập tức !’ Nàng buồn cười vuốt mặt rồi : ‘Ngu ngốc, có sẵn rồi, mau đút tôi ăn!’ ‘Hả, được được.’ Lão phu nhân bên cạnh thầm ghen tỵ, tên cháu bất hiếu này trong mắt nó giờ chỉ có Dụ Chi, cả bà già này cực khổ nuôi dưỡng nó cũng đập được vào mắt. tay ôm khay cháo, tay múc cháo bắt đầu đút nàng ăn. Muỗng cháo đầu tiên chuẩn bị được đút cho nàng nàng lại lên tiếng: ‘ ăn thử trước xem, hương vị ngon tôi ăn.’ Cao Dã rất nghe lời mà làm theo, cháo vừa vào đến miệng mới cảm giác bản thân hình như cũng là người nhịn ăn suốt 20 tiếng. ‘Rất ngon!’ dù có ý muốn dỗ nàng nhưng cũng khó che dấu được hài lòng khi cháo được đưa vào miệng. múc muỗng nữa rồi đút cho nàng: ‘Nào a a…’ ngờ lại có thể xem nàng như đứa trẻ mà dỗ dành, hơn nữa giờ bên cạnh có lão phu nhân khiến nàng muốn đào cái lỗ mà chui xuống. ‘Em làm sao vậy? Mau ăn , mau …’ Rồi đột hiểu ra, ra nàng ngượng. Lập tức Cao Dã giỡ mặt: ‘Bà nội, hôm nay tivi bị hư sao?’ ‘Hừ, ta thèm vào ngồi xem hai đứa, ta coi phim. Dụ Chi, cháu đừng nễ mặt bà, cứ thẳng tay mà xử lý nó .’ ‘Đừng để ý đến bà nội nữa, nào ăn em!’ ‘ đúng là càng ngày càng biết xấu hổ!’ Những ngày kế tiếp đó trôi qua yên bình, Cao Dã đem Dụ Chi về họ Cao ra có mục đích, muốn để cho thím Thẫm có thể bồi bổ cho Dụ Chi. Mà nguyên nhân quan trọng hơn nữa, phải làm thể mỗi giờ mỗi phút canh chừng ăn uống nghĩ ngơi và tránh mặt nên đành phải ra hạ sách này. Có điều về đến nhà cũng khiến muốn bùng nổ, đêm nào bà nội cũng chiếm cứ lấy . Đưa ra hàng loạt lý do ép phải ra phòng khác ngủ, còn kéo vào ngủ cùng với mình. Còn sai người tạo thêm phiền phức cho , nào là báo động cổ phiếu giả, virus thâm nhập vào tập đoàn, có lần đối tác hợp tác hơn 30 năm lại đột nhiên đòi hủy hợp đồng. bị công việc quay cho chóng mặt, lại thể thẳng tay giải quyết vì đây đều là kiệt tác của chú bác . Kẻ chủ mưu ai khác là bà nội, Cao lão phu nhân chiếm cứ vợ của . ‘Bà nội, có phải hết trò để chơi rồi ? Tại sao lại gây hết phiền toái này đến phiền toái khác cho cháu cơ chứ? Nội , rốt cuộc nội muốn gì? Tại sao lại cứ quấn lấy vợ cháu?’ Lão phu nhân vừa uống trà vừa thản nhiên nhìn sang thím Thẫm: ‘Thím Thẫm này, bộ phim hôm qua kết thúc nhàm chán, tại sao nữ nhân vật chính lại dễ dàng tha thứ cho chồng mình chứ nhỉ?’ Thím Thẫm nén cười đáp: ‘Chồng của nữ chính cũng rất thành ý hối cãi mà lão phu nhân!’ ‘Vậy sao? Ta thấy nam nhân như vậy bỏ hơn, cháu đúng Dụ Chi?’ Mấy ngày qua ở chung, Dụ Chi cũng hai người họ bàn đến bộ phim truyền hình buổi tối, càng hiểu ý của lão phu nhân, ám chỉ nam nhân vật chính kia chính là Cao Dã. Cao Dã ngồi bên cạnh mơ hồ hiểu ý của họ, vì muốn ở cạnh Dụ Chi nhiều hơn nên buổi tối đều mang máy tính ra phòng khách ngồi vừa làm vừa ở cạnh . Tuy theo dõi phim nhưng Cao Dã ép cấp dưới của đêm nào cũng phải xem rồi sáng hôm sau vào tóm lượt nội dung cho . Bà nội hỏi Dụ Chi như vậy là có ý gì, chẳng lẽ… ‘Bà nội, trong phim đều là gạt người, bà nên dạy hư ấy!’ ‘Ta chỉ là bình luận về phim! Với lại Tiểu Dã, cháu nghĩ đàn ông như vậy đáng được tha thứ sao?’ Bị bà hỏi đột ngột khiến Cao Dã cứng đờ cả người. Sao bà nội có thể so sánh với tên kia, tên kia cưới vợ về rồi an phận ra ngoài mèo mỡ, sau bị kia bỏ rơi mới quay về tìm vợ. ‘ sao có thể sánh với cháu được bà nội!’ ‘Ồ ra cháu còn tệ hơn đúng ?’ Dụ Chi thấy Cao Dã tức đến nổi mặt đỏ cả lên, trán còn xuất tầng mồ hôi mỏng. cười rồi : ‘Cháu hơi mệt, cháu về phòng nghĩ trước đây ạ!’ ‘Sao, em làm sao? Chỗ nào khỏe, chết tiệt thím Thẫm, tại sao thím báo cho tôi ấy khỏe, còn bác sĩ y tá đâu cả rồi, câm hết rồi hay sao mà ai… Này Tiểu Dụ Chi, em đâu… đợi với!’ Khi Cao Dã đuổi theo Dụ Chi lên phòng thím Thẫm chịu nổi liền bật cười: ‘Lão phu nhân, tôi thấy thiếu gia ngày càng đáng !’ ‘Haha, ta thấy nó ngốc có, cả việc con bé mở lòng rồi mà nó cũng nhận ra.’ ‘Tôi cũng ngạc nhiên khi Dụ Chi giải vây cho thiếu gia! Xem ra Cao gia sắp có thêm thành viên mới rồi!’ Cao lão phu nhân cười tươi rồi đáp: ‘Phải nên là hai mới đúng chứ! Thím Thẫm, nhiệm vụ cao cả này thím phải chú tâm thực nhanh chóng nha!’ ‘Lão phu nhân yên tâm, thím Thẫm tôi ra sức bốc thuốc bổ, làm đồ ăn bổ cho cả hai, bảo đảm với lão phu nhân mau chóng có tin hỷ thôi!’ ‘Haha, tốt tốt vô cùng.’ Vừa vào đến phòng Cao Dã như hổ vồ mồi ôm chằm lấy Dụ Chi, kiểm tra từ xuống dưới, hỏi chỗ nào thoải mái, chỗ nào khó chịu khiến muốn cước đá văng . Biết thế giải vây cho , để bị chọc cho tức bốc khói cũng liên quan đến . Mấy ngày ở cạnh nhau, quan tâm và chân thành của khiến dần mở lòng hơn. còn gặp ác mộng nữa, kể từ sau đêm bọn họ thẳng thắn đối mặt với nhau tất cả. hiểu rất , muốn hạnh phúc thể để chuyện vui lấn át, chọn cácn tin tưởng lần. Cho dù sau này có thay đổi, hết cũng vui vẻ mà ra . ‘Cao Dã, … muốn cưới tôi sao?’ Hai mắt nhanh chóng sáng ngời, giọng vô cùng vui sướng : ‘Cái này còn phải hỏi. Dụ Chi, em nhận lời rồi phải ? AAAA, em rốt cuộc nhận lời rồi, mau mau, phải nhanh đăng ký!’ ‘Việc gì phải gấp như vậy? sợ tôi đổi ý sao?’ Vốn chỉ muốn chọc chút nhưng thấy cả người bỗng cứng đồ, lỗ tai còn đỏ ửng lên biết mình trúng tâm của . Hóa ra còn thấy bất an hơn cả , bỗng nhiên những oán hận của về tan biết hoàn toàn. dịu dàng nắm lấy hai bàn tay rồi kéo ngồi lại xuống giường. dựa đầu vào vai phải , vòng tay ôm lấy cổ rồi thào vào bên tai khẻ: ‘Em , vẫn luôn như vậy, thế yên tâm được chưa?’ Cánh tay rắn chắc của đột ngột ôm chằm lấy , siết chặt vào vòng ngực của mình mạnh mẽ rồi lại chân tình: ‘Chưa đủ, muốn em cả đời cả kiếp phải ở cạnh , phải luôn , phải luôn là vợ , mãi mãi, mãi mãi thay đổi!’ ‘Em chỉ sợ lại chán rồi…’ ‘Dụ Chi, lần nữa, lặp lại vấn đề đó lần nữa. hiểu nổi bất an của em, dùng tình của mình chiều chuộng em, em, trân trọng em cả đời thay cho lời hứa về tình đổi.’ Lễ cưới mời rất nhiều khách, nhưng khí lại nhàng tươi mát. Ở đây có lễ nghi, có trang hoàng sang trọng, chỉ có nụ cười chúc phúc, nụ cười hạnh phúc và tình của dâu chú rễ ngày hôm nay. Sau nữa năm, bệnh của Dụ Chi hoàn toàn khỏi hẵn, cộng thêm việc Cao Dã bất mãn vợ mình luôn bị mang ‘dấu’ nên thèm dọn đồ đạc mà đem luôn vợ còn ngủ say trong chăn về lại căn biệt thự của . Nhìn vợ ngủ giường, dáng vẻ đáng khiến kiềm được mà nằm xuống ôm chặt vào lòng. ngủ ngon lại bị người khác quấy rầy, lờ mờ mở mắt ra lại phát bạch tuộc kia là chồng . ‘ ôm chặt quá làm gì, ngộp chết được.’ Dụ Chi càu nhàu cố thoát khỏi tay Cao Dã nhưng càng cố đẩy ra lại càng dùng sức kéo dán sát vào thân mình hơn. Cao Dã rất : ‘ sợ em lại chạy mất.’ ‘ mà buông em đếm xĩa đến nữa.’ ‘Đừng vậy mà tiểu tổ tông của , thả lỏng tay chút nhưng buông được.’ ‘ lại bắt chước Dao Tử gọi em là tiểu tổ tông làm gì? Em thèm đâu!’ ‘Haiz… em ức hiếp như thế, giống tiểu tổ tông sao?’ ‘Còn dám than trách sao? Được, vậy sao này thèm ức hiếp nữa.’ ‘ , coi như chưa gì, em cứ mặc nhiên mà ức hiếp , càng nhiều càng tốt nếu em thích. Nhưng cho bỏ mặc thèm nhìn , thèm chuyện với , đặc biệt được thèm . Biết chưa?’ ‘ phải thèm , mà em hết rồi!’ Cao Dã sắc mặt lập tức trầm xuống, nổi giận bừng bừng nhưng lại dám phát hỏa đành cố nhịn mà : ‘Em còn dám câu đó nữa, ngày mai dẫn em về gặp bà nội. Bà lại ép em ăn vô số đồ bổ, rồi giảng giải cho em các quy tắc của thai phụ.’ ‘Dám uy hiếp em sao? Em sợ, có giỏi cứ dẫn về, để xem ai là người gặp họa. Cùng lắm em bị ép ăn món này món nọ nhưng còn đêm đến xách gối ra đường mà ngủ.’ Đúng là thất bại! Cao Dã tự than thở chính mình. Tưởng dọa được ngờ lại bị dọa trở lại. Bà mến cứ mến sao lại còn nảy ra ý muốn tâm cả đêm cùng chứ? Lúc trước , nhưng sau đám cưới lại cư nhiên cướp người. Báo hại mấy đêm liền nằm trong phòng mình mà cứ thấp thỏm, ngủ được, thức lại buồn phiền. Hình ảnh của mặc chiếc váy ngủ gợi cảm cứ xuất trước mặt qua lại, còn vẫy tay gọi sang. vừa chạy qua lại mất tiêu. Cao Dã chỉ hận thể sang phòng bà nội, phá cửa và mang sang đây trừng trị vì tội rất vui vẻ nhận lời bà nội. ‘Từ nay bao giờ dắt em về nữa, dù có về cũng chỉ được ở cùng . Ngủ với bà nội có gì tốt, thân thể ôm cũng thoải mái bằng , cũng phục vụ em chu đáo như , có gì tốt chứ?’ Dụ Chi phì cười, xem ngữ điệu và bộ dáng lúc này giống với lúc hỏi mẹ: ‘Vì sao mẹ lại dành nhiều thời gian nấu ăn hơn là chơi cùng với Tiểu Dụ Chi, cái đó vui hơn chơi cùng con sao?’ mỉm cười rồi vuốt hai má của : ‘ xem, càng ngày càng mất phong độ rồi!’ ‘Phong độ gì chứ, quan tâm. Nó đâu có so với em được, cần biết, em phải hứa , bà nội có gì cũng được nhận lời.’ ‘Sao phải hứa chứ? thích!’ ‘Em đừng tức giận mà, như thế động thai đó!’ Dụ Chi trừng mắt nhìn , trong lòng nhem nhóm ý đồ trêu chọc: ‘Em biết rồi, chỉ con, còn em hết rồi!’ ‘Haiz… em lại thế rồi, em biết phải thế mà!’ ràng là giả vờ, 2 tháng trước khi biết tin mang thai, sợ thân thể gánh vác được 10 tháng mang thai vất vả, từng lén nhờ bác sĩ phá đứa bé. Kết quả bác sĩ lại phản bội báo toàn bộ với , khiến bị phạt nằm sofa suốt 3 ngày. vợ như thế mà luôn bị lấy lý do con hơn . Đúng là tức chết mà! ‘Con à, con biết , con còn chưa thành hình bố con muốn bóp chết con rồi, con con có đáng thương !’ ‘Vợ à, lúc đó vì sợ em gặp nguy hiểm nên chỉ tính thế thôi, cũng đâu nỡ làm hại con đâu nào!’ ‘Hừ sau này tự mà giải thích với con!’ ‘Bà xã, trăm ngàn lần đừng vậy mà!’ ‘Được vậy mai đưa em về thăm bà nội , ngủ lại đó vài tuần nhé!’ ‘ được… Giảm bớt được em?’ ‘ tuần.’ ‘Chỗ đó rất xa công ty, em muốn ông xã em phải thức sớm 1 tiếng để làm sao, trời mưa gió phải lội xe xa hơn 1 tiếng mới về đến. Rất nguy hiểm đó!’ ‘5 ngày.’ ‘Haiz dạo này vai đau quá, chắc do ngồi xe quá lâu!’ ‘3 ngày.’ ‘Em à, em xem mắt thâm quầng rồi, chắc do thiếu ngủ.’ ‘1 đêm.’ ‘Ôi họng đau quá, chắc do thức sớm bị nhiễm sương rồi!’ ‘Hừ, nữa, em ngủ, cách xa em chút!’ Dụ Chi chịu hết nổi mà nhưng nghe vậy lại khiến rất đau lòng, còn tâm trí nào về đó thăm bà nội cùng mọi người chứ! Cứ để lúc nào thả lỏng phòng bị, lại dụ dỗ sau cũng được! ‘Ừm, cũng buồn ngủ quá, ngủ thôi!’ The end.