Chương 5: thể dễ dàng buông tay Vào đến nhà lâu, Dụ Chi vẫn thể bình tĩnh lại được, cứ thể ôm chầm lấy Á Nguyên. lúc sau Dao Tử cũng vào đến nhà, nhìn thế này cũng chỉ có thể cùng Á Nguyên lắc đầu thở dài. lúc sau Dao Tử phá vỡ bầu khí trầm mặc: ‘Chúng ta ăn sáng nào.’ Vừa dứt lời Dao Tử đứng dậy vào bếp, nhanh tay làm ít thức ăn và bắt đầu bày ra bàn. Lúc này Á Nguyên phải miễn cưỡng lay Dụ Chi: ‘Tiểu Dụ Chi, ăn sáng nào.’ khẻ gật đầu rồi cùng Á Nguyên vào bàn ăn mà Dao Tử ngồi từ sớm. Suốt bữa ăn Dụ Chi gì cả, chỉ cặm cụi ngồi ăn. Đợi ăn xong và bắt đầu cầm lấy ly sữa đưa lên miệng, rốt cuộc Á Nguyên nhịn được lên tiếng: ‘Tiểu Dụ Chi, cậu chỉ đơn thuần là bạn của bọn này, cậu còn là nguồn động lực giúp bọn này vượt qua giai đoạn khó khăn trong cuộc sống. Cho nên bọn này mãi là hậu phương vững chắc của cậu, cậu việc gì phải sợ cả, cậu hiểu ?’ Dao Tử rất muốn phì cười nhưng lại sợ chọc Á Nguyên nổi điên lên nên đành nhấn nhịn, cố nén cười rồi : ‘Tiểu Dụ Chi, cậu còn kể cho bọn tớ nghe phỏng chứng Á Nguyên đem 18 đời tổ tông ra minh chứng cho cậu ấy đấy!’ Dụ Chi nở nụ cười ấm áp nhìn hai người bạn của mình, chỉ cần nhìn thấy họ quan tâm , lo lắng cho cũng đủ khiến thấy dũng cảm hơn rất nhiều. Những năm qua riêng mình chống chọi, mà còn có họ. Họ luôn là nguồn động lực của họ nhưng cả hai làm cho nhiều hơn những thứ bỏ ra. Dụ Chi nhớ lại ngày hôm đó, của Dao Tử gặp bọn lưu manh còn bị đánh gãy tay. Lúc đó quán ăn của hai em cũng vừa vào quỷ đạo, mọi thứ đều trông chờ vào bàn tay thần bếp của trai Dao Tử. Á Nguyên vừa lo chuyện chiêu mộ võ sinh mới để duy trì võ quán, vừa phải chật vật phụ giúp Dao Tử chống chọi. Giây phút đó cả ba gặp lại nhau. Dụ Chi cũng chẳng giúp được gì nhiều, giúp Dao Tử chăm sóc cho trai , giúp Á Nguyên thiết kế tờ quảng cáo và khắp nơi phát tờ rơi. Nhiều lắm cũng giúp cả hai ở nhà hàng khi cả hai bận đến tối mặt tối mũi. ‘Tiểu Dụ Chi, cậu biết , năm đó có cậu, bọn này chẳng có được như hôm nay.’ lâu Dao Tử trầm tư như vậy, nụ cười của khiến thể nhớ những chuỗi ngày cơ cực ấy. ‘Mình giúp được gì?’ Dụ Chi nữa đùa nữa . Á Nguyên chỉ cười ngốc rồi : ‘Cậu cho bọn mình hi vọng Dụ Chi à.’ Hình như đây là lần đầu cả hai chủ động bày tỏ điều này cùng , trước đây họ chỉ qua loa về vấn đề này. Cả Dao Tử và Á Nguyên đều nhận thức điều, xuất của Cao Dã là khó khăn với và cần động lực mạnh mẽ hơn. Họ quyết định bộc bạch những suy tư tình cảm của mình để hiểu họ cần đến thế nào, vì thế bao giờ được ngã quỵ. Dao Tử thay Á Nguyên tiếp lời: ‘Lúc đó bọn mình đều chỉ lao đầu vào làm việc, hi vọng cố gắng của bọn mình được đền đáp xứng đáng. Bọn mình làm việc mệt đến độ cả thời gian biểu cảm xúc cũng có, muốn cười động viên nhau cũng lười. Thậm chí tâm câu cũng thấy tốn sức lực. Và cậu xuất . Cậu lúc nào cũng cười với bọn mình, bảo bọn mình phải cố lên, được bỏ cuộc. Mỗi khi bọn mình cảm thấy xung quanh ngột ngạt cậu lại xuất , mua thức ăn cho bọn mình, gợi chuyện với bọn mình còn cố gắng chọc cười bọn mình nữa.’ ‘Cậu có biết điều đó quan trọng đến thế nào ? Dao Tử còn có trai, còn mình chỉ có mình, việc mình phải làm là cố gắng duy trí võ quán theo nguyện ước của bố. Dù rằng hai em của Dao Tử luôn coi mình như người nhà nhưng mình luôn cảm giác xa cách thế nào ấy. Cậu là sợi dây liên kết thần kỳ giữa ba chúng ta.’ ‘Cho nên đừng bao giờ xem bản thân, cậu làm được nhiều thứ hơn cậu nghĩ. Hiểu tiểu Dụ Chi.’ ‘Hai cậu giống trai mình.’ Cả hai mỉm cười hạnh phúc khi nghe điều đó, vì đó là lần đầu tiên Dụ Chi chủ động gọi họ là trai, nhưng rất nhanh sau đó cả hai cùng té xuống đất cách tàn nhẫn. ‘Dài dòng, lôi thôi và vô cùng ủy mị.’ Thấy sắc mặt cả hai đen thui, Dụ Chi cười sảng khoái và : ‘Hai cậu quả nhiên là liều thuốc hữu hiệu của mình, trai.’ Dứt lời Dụ Chi đứng lên và vào phòng đánh giấc. Bên ngoài phòng khách chỉ nghe tiếng tranh cãi ngớt của Dao Tử và Á Nguyên: ‘ trai là gọi mình.’ ‘Cậu đừng có mơ, là gọi mình.’ ‘Gọi mình mới đúng.’ ‘Gọi mình.’ ‘Muốn đánh nhau sao?’ ‘Đánh đánh, sợ gì!’ ‘Xuống sân tập , mình nhất định dần cho cậu trận ngay tại võ quán của mình.’ Dụ Chi mỉm cười hạnh phúc chìm vào giấc ngủ. — 1 tuần sau, Cao Dã đích thân tới gặp Dụ Chi, chỉ cần bồi thường 500 vạn tệ bỏ qua cho võ quán Chân Á. Số tiền lớn như vậy dĩ nhiên cả ba tài nào xoay sở được, nên chấp nhận cầu của . Giúp việc cho cho đến khi nào trả hết 500 vạn tệ. Dĩ nhiên Á Nguyên và Dao Tử đồng ý nhưng Dụ Chi đồng ý, vì biết trốn tránh bóng ma mãi bao giờ biến mất. Cả hai bất đắc dĩ phải làm ngơ vì họ biết cả tuần này Dụ Chi vẫn sống trong tâm trạng nơm nớp lo sợ ác mộng hằng đêm về tên thiếu gia họ Cao kia. Hôm nay là ngày đầu tiên Dụ Chi bắt đầu trả nợ cho Cao Dã, 100 vạn tệ năm đó vừa dùng vừa để dành lại. nay tài sản của có 50 vạn tệ cộng với 50 vạn tệ còn dư lại của 100 vạn tệ kia. Vậy vẫn phải làm công trả 400 vạn tệ cho ta. Cao Dã trả lại Thu Hồ cho , có thể kinh doanh ở đó, mỗi tháng tiền lời của Thu Hồ chiết khấu 30% để trả nợ cho và Dụ Chi vẫn phải trả tiền thuê hàng tháng cho . Vậy trừ chi phí mỗi tháng trả được cho tâm 20 vạn tệ. Chiều hôm đó Cao Dã lái xe đến đón tan sở và đưa về biệt thự, mỗi tiếng ở cạnh , Cao Dã trừ 5 tệ vào số tiền kia. Dụ Chi cũng muốn thừa dịp này đẩy nhanh việc trả nợ cho và khiến bản thân mình sợ tồn tại của nữa. Cao Dã rót hai tách trà nóng, đẩy ly về phía . Đây là trà định kinh cố tình dặn người làm nấu để chờ đến uống. Do bất cẩn Dụ Chi vô tình đụng vào tách trà khiến nó như muốn rớt xuống sàn gỗ. ‘Em làm gì vậy hả?’ Cao Dã tim muốn thót ra ngoài, vừa rồi ly trà bể thôi , ấy lại đưa tay ra chụp lấy là thế nào. đau xót nhìn bàn tay đỏ lên vì bỏng trà nóng của , còn lại thở phào rồi : ‘May mà bể, mẫu này là hàng cao cấp, nhất định rất đắt.’ ‘Em điên rồi phải ? Điên vì tiền đến thế sao? Vì nó mà lại để mình bị bỏng?’ giận đến mức cả người run lên, mắt nhìn vào như muốn đè ra đánh cho trận. Dụ Chi thèm quan tâm, tay run run muốn đặt tách trà xuống bàn cẩn thận xoảng tiếng. Tách trà bị Cao Dã hất bể nát dưới sàn nhà. Dụ Chi nhún vai tỏ vẻ quan tâm rồi vươn mình đứng dậy. Cao Dã thấy vậy liền giữ lại rồi : ‘Còn muốn đâu nữa?’ ‘Dĩ nhiên là xã nước lạnh rồi bôi thuốc, thấy sao còn hỏi?’ Cao Dả sực tỉnh, nhiều lời mà trực tiếp ẵm chạy vào phòng tắm. Dụ Chi la giãy, cứ để mặc . Có loại phục vụ miễn phí cũng từ chối. Cao Dã vừa xã nước vừa nhìn vết thương, đỏ hết cả lòng bàn tay của rồi! cáu giận lại quát: ‘Em rốt cuộc là làm sao hả? muốn đối đầu với sao?’ Dụ Chi chỉ bình thản đáp: ‘Tôi chỉ lo làm bể đồ nhà bị bắt đền tiền thôi, tôi chỉ là người nghèo có nhiều tiền như vậy!’ ‘Ai bắt em đền?’ ‘Làm bể đồ của người lạ cư nhiên phải đền, tôi quen nợ ai cả.’ ‘Người lạ, nợ sao? Em muốn đem tôi bức đến điên mời hài lòng sao?’ ‘Tôi chỉ sống theo quy tắc mà dạy tôi thôi, có gì đúng sao?’ ‘Im , câm miệng cho tôi.’ ‘Đâu cần dữ như vậy!’ bỉu môi rồi nhìn sang hướng khác, thèm đôi co với . Cao Dã bị động tác vừa rồi của làm ngây cả người, nhưng rất nhanh khôi phục lại vì lo cho vết thương của . bế ngồi ở thành bồn tắm, mở ngăn tủ lấy ra lọ thuốc trị phỏng. lấy chiếc khăn bông nhàng chậm khô nước còn vương tay , dùng thuốc bôi lên vết thương , vừa bôi lại vừa dùng miệng thổi. Khi bôi xong, nhàng hỏi : ‘Còn đau ?’ thấy trả lời, ngước lên thấy lơ đãng ở đâu đâu, cho rằng vì quá đau nên giả vờ, lại vuốt tóc rồi hỏi: ‘Nếu còn đau đưa em bệnh viện.’ Dụ Chi cũng vẫn lên tiếng, mắt cũng nhìn . ‘Em sao vậy? đau đến vậy sao? lập tức đưa em bệnh viện.’ Dụ Chi tiếp tục im lặng, mặc cho muốn làm gì làm. sợ bị gì, nhanh chóng bế hướng ra cửa. Nhưng vừa ra đến cửa gặp Á Nguyên và Dao Tử tựa mình vào chiếc xe tải chở hàng của Dao Tử tán gẫu. Vừa thấy họ Dụ Chi liền lên tiếng: ‘Hai cậu đến rồi à!’ Dao Tử là người tỉ mỉ, liếc sơ cái thấy hai tay đỏ bừng lên liền lên tiếng: ‘Tay cậu bị làm sao vậy?’ Á Nguyên cũng phát giác liền nổi giận đùng đùng: ‘ làm gì mà bạn ấy lại bị thế kia?’ Cao Dã vốn có thiện cảm với họ, ghen tỵ với cả hai khi thấy Dụ Chi dùng thái độ hòa nhã đối đãi với họ. lạnh nhạt với mọi người nhưng đối với họ lại rất thân thiết, thử hỏi làm sao tức giận? ‘Can hệ gì đến ?’ Dụ Chi cũng để ý gì đến Cao Dã, trực tiếp hướng đến hai người bạn của mình rồi : ‘Mình vô ý nên bị phỏng trà, chỉ hơi rát thôi, sức thuốc đỡ nhiều rồi!’ Cao Dã tỏ ra thái độ ghen tị: ‘Vừa nãy hỏi em trả lời, ta hỏi em lại trả lời, lại còn nhiều chữ như vậy?’ Dao Tử buồn cười nhìn dáng vẻ của Cao Dã, cũng muốn tự đấm vào mặt mình để xem mình có hoa mắt . bỏ qua cơ hội trêu đùa chút: ‘Lúc nãy đau quá nên được à?’ Dụ Chi quắc mắt liếc làm Dao Tử hơi chột dạ, rồi lạnh lùng lên tiếng: ‘ ta bảo mình câm miệng.’ Giọng điệu còn ra vẻ oán trách, nhìn Cao Dã dưới ánh mắt rất đáng thương khiến hoàn toàn mất hết khả năng suy nghĩ mà cứ thế đứng ngẫn ra nhìn . Dao Tử vô cùng khoái trá, ra hiệu với Á Nguyên rồi lại đưa mắt nhìn về Cao Dã. Á Nguyên liền : ‘Mình thắc mắc ta có phải là tên tự đại lần trước làm khó võ quán của mình ?’ Dao Tử chỉ đáp: ‘Cùng là người, nhưng có điều bị Tiểu Dụ Chi nhà ta biến thành nông nỗi như vậy! Kể cũng rất đáng thương!’ ‘Vừa gì đấy!’ Vừa nghe Dụ Chi lên tiếng, Dao Tử thấy lạnh lạnh sống lưng nên lập tức bày ra vẻ mặt vô tội, Á Nguyên trừng mắt liếc Cao Dã còn hậm hực mấy tiếng khẻ: ‘Ngu ngốc, sao lại lớn tiếng như thế làm gì!’ Dao Tử đành lấp liếm: ‘Sao mà biết lại bị nghe thấy!’ Dụ Chi phát vẻ mặt ‘khó coi’ của Cao Dã, lại hướng về Á Nguyên : ‘Á Nguyên, cậu lại bế tớ về nhà , tớ muốn đứng đây đến tối!’ Á Nguyên nhìn Cao Dã dè chừng, tuy thừa sức đánh bại Cao Dã nhưng lại chịu nổi ánh mắt giết người của ta. Kinh nghiệm xương máu lần trước khiến chột dạ, đành nhìn Dao Tử cầu cứu: ‘Cậu qua .’ Dao Tử ngây thơ tính ra tay giúp đỡ đột nhiên bị Cao Dã thưởng cho ánh mắt “ấy”. ‘ chạm vào ấy thử xem!’ ‘Dao Tử, đứng đó làm gì? Mình muốn về nhà!’ ‘ cho phép.’ Dụ Chi vẫn kiên quyết nạt Dao Tử: ‘Cậu có lại ngay hả?’ ‘Thử xem!’ ‘Á Nguyên, Dao Tử lại cậu mau lại đây!’ (Tổ tông của tôi ơi, làm sao tôi dám đây? Á Nguyên khấn vái kêu trời) ‘Thử xem!’ Cao Dã vẫn câu khiến hai chàng cao thủ này nhìn nhau dè chừng, đá mắt bảo đối phương . Dù ánh mắt Cao Dã giết người nhưng ‘bà chị’ Dụ Chi cũng phải dễ xơi đâu! Dao Tử và Á Nguyên bị hai người quay mòng mòng, nhìn nhau biết làm sao cho phải. Dao Tử chịu nổi lên tiếng: ‘Dụ Chi của tôi ơi, tiểu tổ tông của tôi ơi, cậu tự mình với ta !’ Cao Dã gầm gừ hỏi: ‘Ai là của ? Có gan lại!’ ‘Hừ từ nay làm ơn đừng ra lệnh cho tiểu tổ tông của tôi nữa, xin lỗi ấy cả đời chuyện với đấy!’ Dao Tử khổ sở nhắc nhở, Á Nguyên đứng cạnh chỉ biết gật gù đồng tình. Tự nhiên Cao Dã ràng vì sao Dụ Chi lại im lặng, còn tưởng bị đau ngờ lại ‘nghe lời’ kiểu đó như vậy. cảm thấy sống lưng lành lạnh, nghe lời như vậy đáng sợ, từ nay phải uốn lưỡi 7 lần mới dám chuyện với … ‘… em chuyện với được ?’ ‘1 vạn tệ .’ Dụ Chi đơn giản thốt lên mấy câu là cho Dao Tử và Á Nguyên muốn ọc máu. Cũng may họ rất thức thời, chưa bao giờ có can đảm khiến Dụ Chi mặc kệ họ, nếu phỏng chừng ấy hét lên giá 1 vạn tệ họ có nước bán thân mất. Á Nguyên đẩy đẩy cánh tay Dao Tử thầm: ‘Mau chuồn thôi, bom nổ lửa lại bén sang chúng ta!’ ‘A đau bụng quá!’ Dao Tử đột nhiên kêu lên, cả người còn run rẫy té vào người của Á Nguyên rồi la càng to hơn: ‘Á, Á Nguyên đau bụng, đau bụng…’ ‘Cậu sao vậy? Sao tự nhiên…’ Dao Tử lườm Á Nguyên: ‘Đần độn, còn mau chuồn.’ ‘Hả? A … à à Dao Tử cậu sao vậy? Mau… mình đưa cậu bác sĩ.’ Dao Tử và Á Nguyên nhanh như chiến binh, tự mình vọt ngay vào ghế, nhanh đến nổi Dụ Chi chưa kịp gì. Lúc lái xe Á Nguyên chỉ kịp hét câu: ‘Dụ Chi cậu tự bảo trọng nha!’ ‘Được cho em 1 vạn tệ, chuyện với .’ Cao Dã hiểu được ý của Á Nguyên và Dao Tử nên rất nhanh tay lẹ chân bế Dụ Chi vào lại trong biệt thự, nỡ buông ra nên cứ khư khư ôm trong lòng. thấp giọng hỏi: ‘ nấu gì cho em ăn, được ?’ Từ khi biết được căn bệnh của , từ khi tận mắt chứng kiến bộ dạng đau đến chết sống lại của , hằng ngày đều nơm nớp lo sợ. Căn bệnh ấy tuy chữa dứt ngay được, nhưng chỉ cần ăn uống điều độ, cố gắng điều trị bệnh tình từ từ tuyên giảm. Dụ Chi cũng bắt đầu cảm thấy đói, cũng muốn bị đau nữa, mà ta cũng đồng ý với giá 1 vạn tệ đưa ra nên Dụ Chi lên tiếng: ‘ ngon miệng lắm nên nấu món nào dễ nuốt thôi!’ Cao Dã vừa nghe trong lòng hoảng sợ: ‘Sao lại ngon miệng, sao đột nhiên lại như vậy! được, vẫn nên bệnh viện kiểm tra chút, phải …’ ‘ ồn ào quá làm gì, vì tâm trạng thoải mái nên có khẩu vị thôi! Tôi cũng đâu có ăn được, la toáng lên làm gì! Bụng tôi đói rồi, còn mau nấu !’ ‘Hả? Là vậy sao? Được, được ngay, em ráng đợi chút nhé!’ dám nhiều lời nữa mà cuốn quýt vào bếp, lục tung tủ lạnh của mình. Đáng chết, chỉ toàn thức ăn , thứ khó tiêu như vậy sao có thể nấu cho ăn. vò đầu bức tóc nhìn xung quanh lát và quyết định nấu ít chào cho dễ ăn. Vừa bắp nồi cháo xong, lấy ít sữa tươi và bỏ vào lò vi sóng để hâm nóng rồi vội bưng ra ngoài. Thấy dáng vẻ đơn của dựa vào ghế salon dài, tim như thắt lại. Trong ký ức của , chỉ có với dáng vẻ hồn nhiên vui vẻ, chỉ có dáng vẻ bẻn lẽn xấu hổ, cũng chỉ cò dáng vẻ tức giận hoặc lạnh nhạt nhìn . Chưa bao giờ lại nghĩ là người đơn, hóa ra với lại có nhiều điểm chung như thế. Đôi chân bị trái tim sai khiến bất giác đến cạnh , Cao Dã lặng lẽ ngồi cạnh rồi đưa cho Dụ Chi ly sữa: ‘Em uống chút sữa được ? Cháo phải lúc nữa mới ăn được.’ nhìn chỉ trực tiếp cầm lấy ly sữa, nhưng vẫn buông ly sữa ra mà thuận tay đưa lên miệng . Lúc này Dụ Chi mới ngẫng lên nhìn : ‘Buông ra!’ ‘Hả? À .. mà được, em đói nên tay chân đuối sức, để giúp cho!’ Dụ Chi bị trúng, cũng chẳng còn sức lực cãi nhau nên buông tay để mặc đưa ly sữa đến gần môi của mình hơn. Dù bụng đói nhưng sữa vừa vào đến cuống lưỡi khiến có cảm giác buồn nôn, trạng này cũng sớm làm quen nên cố nuốt sữa vào. Nhưng cơ thể mệt mỏi khiến cố gắng của càng gây sức ép cho cơ thể, khống chế được khiến ngụm sữa trong miệng chưa kịp vào đến cổ họng phải ói ngược trở ra. Sắc mặt của Dụ Chi trắng bệch khiến Cao Dã lại phen giật bắn mình: ‘Em sao vậy? Sữa cố vấn đề gì sao?’ Quái lạ, thức ăn trong tủ lạnh cứ mỗi tuần lại được thay mới kiểm tra mà, sao sữa lại có vấn đề? Nếu sữa có vấn đề, tha cho người quét dọn nơi này đâu! Dụ Chi lắc đầu rồi cố gắng : ‘ phải, chỉ là cảm thấy buồn nôn thôi! Xin lỗi để tôi dọn.’ nhìn ngụm sữa mình vừa phun ra sàn thảm của , cảm thấy hơi áy náy nên vội đứng lên. Cao Dã ngờ làm vậy nên cũng chẳng kịp ngăn, chỉ kịp đỡ siêu vẹo ngã vào lòng thôi. bắt đầu thấy đầu óc choáng váng và bất tỉnh. ‘Dụ Chi, tiểu Dụ Chi, em làm sao vậy… em … đừng dọa mà, tỉnh lại Dụ Chi…’ Trong lúc mơ màng, Dụ Chi có ai gọi mình. biết người đó rất lo cho , ổn mà, sao. bị ngất vì căn bệnh dạ dày này rất nhiều lần, nhớ được. Những năm dọn ra khỏi nhà họ Tương, có phải cố gắng nhiều, cộng thêm căng thẳng vì mỗi đêm gặp ác mộng. hạn chế sài số tiền Cao Dã đưa cho mình năm đó, cố gắng làm, cố gắng dành dụm và cố gắng quên ác mộng ấy. Cao Dã vội vã đưa Dụ Chi đến bệnh viện, cũng quên luôn cả việc tắt bếp. Cũng may ngôi biệt thự đại có gắn cả hệ thống chống cháy nên rốt cuộc cả bếp toàn là nước bao phủ. Còn đầu xỏ gây cháy lòng lại như lửa sao dập tắt được, tới lui chờ đợi được cấp cứu bên trong. Rốt cuộc bác sĩ cũng xuất , vội chạy đến hỏi: ‘Bác sĩ, ấy sao rồi?’ ‘Dạ dày có dấu hiệu bị loét trở lại, chắc là do tâm lý của ấy quá căng thẳng. Tạm thời nhập viện theo dõi trước , nếu tối nay tình hình biến xấu chắc cần phải phẫu thuật.’ ‘Sao lại nghiêm trọng đến mức phải phẫu thuật? Chẳng phải ấy chỉ bị bao tử, ăn uống đầy đủ đau hoặc ngất thôi sao?’ Hai chữ phẫu thuật dọa thất kinh. Vừa lúc này Dụ Chi được đẩy ra, nhìn sắc mặt của tái nhợt, trán vẫn còn rịn mồ hôi khiến toàn thân như mất dưỡng khí. Cao Dã lùi bước khiến cho mình ngã rồi tiến đến nắm chặt lấy tay , cố dùng sức vì những vết rộp bàn tay gầy của . chủ động liên lạc với hai người bạn của , dù muốn tạo cơ hội cho họ gặp , với tình cảm của bọn họ chừng họ tìm cách mang . Và với tính cách của cũng do dự mà vứt bỏ . Nhưng trước tình hình này, cần phải biết rốt cuộc bệnh tình của nghiêm trọng đến cỡ nào. Á Nguyên và Dao Tử ở quán bar coi đá banh, vừa nhận được tin báo Dụ Chi vào viện nhanh chóng đến nơi. Thông qua ô cửa kính , họ thấy Cao Dã thất thần nhìn . Hai tay giữ lấy tay , miệng thầm điều gì đó. Hai người nhìn nhau khó xử chút và quyết định đẩy cửa vào. Dao Tử nhìn Cao Dã và ra hiệu ý bảo ra ngoài, hi vọng bọn họ chuyện làm phiền đến Dụ Chi. ‘Hai cho tôi biết, rốt cuộc ấy bị làm sao?’ Á Nguyên nhìn Dao Tử rồi lắc đầu: ‘Chúng ta hứa với bạn ấy!’ Á Nguyên luôn là vậy, Dụ Chi vẫn thường trêu là quân tử chính hiệu nên vì thế luôn dùng cách thức hứa hẹn này để ép buộc . Còn Dao Tử khác, phải giữ lời hứa chỉ là làm người uyển chuyển hơn thôi! Dao Tử vỗ vai Á Nguyên rồi : ‘Cậu thấy ta nợ Dụ Chi sao? muốn thay bạn ấy đòi lại à?’ lần nữa Dao Tử thành công kích động Á Nguyên khiến chàng ruột thẳng như ngựa này suy tư chút rồi : ‘Thôi được rồi!’ rồi lại hướng về Cao Dã bắt đầu : ‘3 chúng tôi là bạn học sơ trung, tình cảm xưa nay rất tốt, mọi người đều rất quý Dụ Chi. Bạn ấy bao giờ buồn cả, lúc nào cũng cười, cũng vui vẻ.’ Ánh mắt Á Nguyên và Dao Tử đồng thời sáng lên khi nhắc đến quá khứ êm đềm ấy, bọn họ sớm lo âu suy nghĩ về hoàn cảnh gia đình. Người vì nghiệp của võ quán, người vì kế sinh nhai nên tâm tư sớm được vô tư như bạn bè đồng trang lứa. lại tiếp tục : ‘Sau khi tốt nghiệp sơ trung, chúng tôi mất liên lạc, gặp bạn ấy cảm giác khó chịu, như thiếu nguồn động lực vậy! Và rồi 3 năm trước chúng tôi gặp lại bạn ấy!’ lại thở dài, hướng ánh mắt khó chịu nhìn về hướng Cao Dã. Dao Tử biết Á Nguyên cực kỳ ghét nhắc đến tình cảnh đó, tình cảnh lần đầu tiên sau 2 năm trời họ gặp lại Dụ Chi. ‘Đó là buổi xế chiều trời khô hanh, ấy làm bán thời gian. có biết ấy làm gì ?’ Thấy giọng Á Nguyên khó chịu, Dao Tử đành tiếp lời: ‘Bạn ấy mặc trang phục giả trang gà, đứng phát tờ rơi con phố đông đúc. Lúc đó cùng ngang qua, của hình như mắt bị hỏng!’ ‘Do ta lo ngắm !’ Á Nguyên bực dọc sửa lại và tiếp tục câu chuyện của Dao Tử: ‘ ta va vào Dụ Chi khiến bạn ấy té ngửa xuống đất! Phản ứng đầu tiên của bạn ấy chính là giữa chặt cái đầu gà giả, sợ nhìn thấy đó chính là bạn ấy! vừa quay lưng bạn ấy tháo cái đầu giả ấy xuống, ánh mắt nhìn theo đến khi khuất! Nên chúng tôi nhận ra đó là Dụ Chi!’ ‘Chúng tôi gặp lại như chưa bao giờ chia cắt, nhưng bạn ấy mất nụ cười vô lo vô âu ngày xưa rồi!’ Á Nguyên thở dài rồi thêm vài câu xã bớt cơn giận: ‘Bạn ấy muốn dọn khỏi nhà của Tương Hinh, muốn cùng cắt đứt mọi thứ liên hệ, muốn từ nay nhìn thấy nữa! Dụ Chi bắt đầu cuộc sống tự lập, bạn ấy dậy từ sớm bắt đầu giao sữa rồi đến nhà hàng của Dao Tử lau dọn, vừa ngồi xe buýt đến trường vừa vội ăn bánh mỳ, học xong lại chạy vội về nhà hàng tiếp tục phụ giúp. Đến chiều lại đến giúp tôi lau dọn võ quán, khi võ quán mở cửa cậu ấy lại vùi đầu vào học bài và sáng tác ít ly tách gì đó và đem đăng lên mạng bán.’ ‘Bọn tôi là đàn ông mà thấy Dụ Chi làm việc còn phải chào thua, nhưng dẫu sao bạn ấy cũng chỉ là yếu đuối, cuối cùng cơ thể chống nổi ngã bệnh. Bác sĩ bạn ấy vì áp lực quá lớn, cộng thêm ăn uống điều độ, tâm lý lại ổn định nên dạ dày có vấn đề. Buổi tối hôm đó nhà hàng Dao Tử kết toán nên chúng tôi 3 người hẹn nhau ra ngoài ăn uống, đợi cả đêm cũng thấy Dụ Chi nên bọn tôi lên nhà tìm cậu ấy. Vừa mở cửa vào thấy cậu ấy hôn mệ mặt sàn, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm câu.’ Á Nguyên dừng lại, kiềm chế vì sợ mình xông đến bóp chết Cao Dã. Dẫu họ nghe Dụ Chi kể nguyên nhân vì sao đột nhiên chuyển sang cao trung quý tộc, nguyên nhân vì sao tự lập cuộc sống nhưng vấn đề về Cao Dã chưa lần nào Dụ Chi đề cập. Mãi đến tối hôm đó, lần đầu tiên họ nghe Dụ Chi gọi tên : “ Cao Dã, … em có ý đồ gì hết, đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm được … Cao Dã…’ ‘Bạn ấy ngừng van xin tên khốn tên Cao Dã đừng hiểu lầm bạn ấy. Bác sĩ chắc có lẽ đó chính là khúc mắc trong lòng của bạn ấy, điều đó khiến tinh thần của Dụ Chi xa xút cộng thêm làm việc quá sức. Cuối cùng dẫn đến dạ dày xuất huyết. Bác sĩ ấy phải nghĩ ngơi điều độ, giữ cho tinh thần sảng khoái và được bỏ bữa nữa. Và Dụ Chi thể tiếp tục việc học ở đại học nữa, ấy tập trung vào việc sáng tác và bắt đầu mở tiệm. Hằng ngày sinh hoạt ăn uống rất đúng quy tắc, ngoài việc sáng tác mọi thời gian đều dành để ngủ.’ Dao Tử hơi như trả bài rồi lại nhìn về hướng Cao Dã: ‘Điều chúng tôi biết cũng xong với , chỉ xin điều, suốt 3 năm trời bạn ấy cố gắng quay về cuộc sống vô lo vô nghĩ. đừng khuấy động cuộc sống của bạn ấy nữa!’
Chương 6: Cơ hội sau 5 nămSau cuộc chuyện hôm đó với hai người bạn tốt của , Cao Dã đến làm phiền cũng được hơn 1 tuần rồi. Tình hình của Dụ Chi lại xấu như bác sĩ lo lắng, đến ngày thứ 2 xuất viện trở về. Á Nguyên và Dao Tử cũng hé răng về buổi chuyện hôm đó, họ cũng thở phào nhỏm vì Dụ Chi hỏi. Nghĩ ngơi suốt 1 tuần sức khỏe cùng tâm tình của cũng hồi phục rất khả quan. Có những giây phút cái tên Cao Dã vẫn lên trong đầu , nhưng nhanh chóng gạt bỏ. biết ta có suy tính gì nhưng nhiều ngày gặp Cao Dã, Dụ Chi nghĩ rằng có lẽ chán giễu cợt . thấy tốt khi bản thân có thể làm chủ được cảm xúc của mình như 5 năm qua. Do bệnh của tái phát nên Á Nguyên và Dao Tử cứ đúng bữa là thay phiên nhau đến ép ăn hoặc cùng họ về nhà hàng của Dao Tử dùng ít thức ăn bổ dưỡng. Ngoài ra buổi tối cả ba còn thường xuyên tụ họp cùng nhau coi những bộ phim hài, cười lăn lộn đến nổi mệt lã và mỗi người nằm góc ngủ ngon. Ngoài thời gian giải trí, Dụ Chi tập trung sáng tác ít tác phẩm mới và giải quyết vài đơn đặt hàng của khách, cũng bận lắm vì hợp đồng với Nhất Cương hoàn thành từ hai tuần trước. Hơn nữa bé Tiểu Thừa dường như thạo việc và sốt sắng hơn lúc trước rất nhiều. Cả nhưng khách hàng khó tính cũng bắt bẻ bé như trước nữa nên Dụ Chi rất yên tâm giao việc tiếp nhận đơn hàng online của khách cho , còn mình chuyên tâm vào việc nghĩ ngơi và sáng tác. Như thường lệ, cứ cách ngày là Tiểu Thừa đến gặp Dụ Chi để báo cáo và đưa đơn đặt hàng cho nếu có. Hôm nay Tiểu Thừa đến muộn những nữa tiếng nhưng do Dụ Chi uống bát nước mát của Dao Tử nấu nên giấc ngủ trưa hè của cũng kéo dài hơn thường lệ. ‘Em đến lúc nào đấy!’ Dụ Chi vừa bước ra khỏi phòng ngủ nhắn của thấy Tiểu Thừa ngồi chuyện với Á Nguyên. Hai người bọn họ trước giờ thể là khắc khẩu nhưng lại mở miệng chuyện với nhau quá mười câu liền coi nhau như tàng hình. Thấy Dụ Chi dậy, Á Nguyên bỗng nhiên cuống cả lên, đứng bật dậy như lò xo rồi lao ra khỏi căn phòng tầng thượng cho thuê. chạy mạch rồi vọng lại: ‘ có hẹn với Dao Tử, chiều đến nhà hàng dùng cơm nhé!’ Dụ Chi nhìn thái độ kỳ quặc của Á Nguyên, hơi nhíu mày nhưng cũng gì. quay sang hỏi Tiểu Thừa: ‘Xin lỗi chị ngủ dậy muộn, em đến lâu chưa?’ ‘Cũng vừa đến thôi ạ, hôm nay em cũng có tí việc.’ ‘Vậy ra trùng hợp tốt!’ đùa câu rồi bắt đầu tự rót cho mình ly nước, cũng châm thêm trà vào ly cho Tiểu Thừa. Tiểu Thừa bỗng nhiên : ‘Chị Dụ Chi, chị tính mở lại cửa hàng sao ạ?’ ‘Dạo này chị hơi mệt nên lo chuyện đó được, em yên tâm chị đến công ty nhà đất hỏi xem sao. Nhưng sao đột nhiên em lại hỏi?’ Dụ Chi thấy lạ về câu hỏi ấy, Tiểu Thừa hôm nay sao lại quan tâm đến chuyện cửa tiệm như thế nhỉ? ‘Dạ tại số khách hàng vẫn than phiền, họ thích cảm giác đến cửa hàng hơn là nhìn mẫu trang mạng.’ Dụ Chi gật đầu, có vẻ như Tiểu Thừa chăm chỉ hơn rất nhiều. ‘À phải rồi bố của em chẳng phải làm bên địa ốc sao? Em nhờ bố em tìm giúp chị cửa hàng được ?’ ‘Vâng em tự ý hỏi bố trước rồi, bất ngờ cửa hàng cũ của chúng ta cho thuê lại, chị có muốn dọn lại đến đó ạ?’ cũng thừa biết chàng Cao Dã kia chỉ vì chơi xỏ nên mới ra tay thuê lại, nay ta hết hứng thú cũng chẳng cần nơi đó làm gì. ra nơi đó rất tốt, cũng vô cùng thích nhưng nghĩ đến bà chủ nhà đáng ghét kia chẳng muốn trở lại tí nào. ‘ ra là rất tốt, nhưng chủ nhà tốt tí nào.’ Tiểu Thừa cười nhăn nhở rồi đốc vào: ‘Mặc kệ bà ấy , nơi đó rất thích hợp mà! Hơn nữa lại gần nhà chị ở.’ ‘Thôi đành vậy, khách hàng cũng phải mất công tìm đến địa chỉ mới. Em nhờ bố em hẹn với chủ nhà để ký hợp đồng nhé.’ ‘Vâng.’ Hôm nay là ngày cửa hàng Thu Hồ khai trương trở lại, Dụ Chi vì phải giúp Á Nguyên xử lý việc thay thảm trong sân tập nên đến hơi muộn. cũng rất yên tâm giao việc sắp xếp cho Tiểu Thừa. Khoảng gần đến giờ ăn trưa Dụ Chi mới đến cửa hàng, dự định bảo Tiểu Thừa đâu đó ăn trưa và mua về cho phần sau cũng được. Vừa đặt chân vào cửa hàng, Dụ Chi còn tưởng mình nhầm chỗ. Cách bày trí ở cửa hàng vẫn như cũ nhưng từng góc ngách bên trong đều ngập trong những chiếc bóng bay màu trắng. Những sợi dây màu xanh cột tấm giấy bìa đủ màu sắc khiến quả bóng trông như những quả lành chờ đợi ai đó hái xuống. ‘Tiểu Thừa.’ Dụ Chi cất tiếng gọi và đáp lại chính là tiếng vừa quen lại vừa xa cách. ‘Bóng ở đây đều do đích thân thổi, giấy cũng do cắt rồi cột từng cái vào. Mỗi tờ giấy ở đây đều thay cho lời muốn với em. Nữa tháng này đến tìm em phải vì bỏ cuộc, chỉ muốn nghiêm túc suy nghĩ ra mình làm gì.’ ‘Nghĩ được trò hay phá tôi rồi à? Cách này cũng quá ủy mị rồi đấy Cao thiếu gia.’ Dụ Chi lạnh lùng nhìn Cao Dã, thấy cảnh vật trước mắt lãng mạn hay cảm động gì, nó chỉ khiến càng bực tức vì trò đùa dai dẵng của . Cao Dã mặt vẫn biểu tình gì, ánh mắt của vẫn rời khỏi , vẫn nhìn về phía và đứng cạnh từ lúc nào. ‘Em có thể cho cơ hội được ?’ ‘Cao thiếu gia, sau 5 năm ngờ lại trở nên giảo hoạt hơn rất nhiều. Ép bản thân ra những lời này chỉ để trêu đùa tôi, thú tiêu khiển của đúng là ngày càng phong phú.’ ‘Em đồng ý chứ?’ Cao Dã dường như để những câu khích bác của vào tai, câu muốn nghe phải thế nên liền hỏi lại vấn đề đó. Dụ Chi nhìn với ánh mắt chán ghét rồi : ‘ muốn thế nào? Muốn tôi làm người tình của , quan hệ với hay phải suốt ngày tỏ ra có là sống được?’ ‘ cần cơ hội?’ Cao Dã vẫn rất kiên trì, những câu của khiến thấy bản thân mình đúng là kẻ ngốc, ngay từ đầu đào hố tự chôn mình khiến bây giờ có gì cũng tin tưởng. ‘Cơ hội sao? Được, muốn cơ hội tôi liền cho cơ hội.’ ‘Em ?’ như muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng, Dụ Chi cho cơ hội, cơ hội để chữa lành quan hệ của cả hai. khiến phải hạnh phúc, Cao Dã thầm nhủ. Dụ Chi nhìn nghi hoặc rồi : ‘Tôi lên giường cùng đâu!’ Cao Dã cố gắng kiềm nén cơn giận xuống và : ‘Nếu muốn tìm người lên giường đối tượng đó phải là em.’ tức giận vì hạ thấp vị trí của trong lòng . Dụ Chi cười rồi đáp: ‘Coi như đó là điều kiện của tôi. thích theo đuôi tôi cứ việc, tôi đuổi về nhưng đừng làm phiền lúc tôi làm việc.’ ‘ thành vấn đề, mọi chuyện đều nghe em.’ Cao Dã tâm tình trở nên thoải mái, còn bực dọc nữa mà đáp. bỗng dưng nắm chặt hai vai , ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo của rồi đáp: ‘Em có cầm roi đánh hay chửi mắng cũng nhất định bỏ em đâu. Em là của là chắc chắn rồi.’ rồi hôn vào má nhanh khiến Dụ Chi kịp phản ứng gì cả, rồi đột nhiên chạy ra cửa rồi : ‘ có cuộc họp quan trọng, chiều đến đón em tan sở nhé! Cơm trưa mua sẵn rồi, em nhất định phải ăn đấy!’ Khi còn thấy bóng dáng nữa, Dụ Chi mới thở phào nhõm. Diễn thế này khiến muốn phát điên, sao có thể chấp nhận cho ta cơ hội chứ? Chẳng lẽ số mệnh ép phải đối mặt với ta lần nữa sao? cơ hội sau 5 năm? Nếu vậy trốn tránh nữa, còn là bé dễ dàng bị tổn thương nữa. Dù ta có giở trò gì, khiến đau lòng cũng coi như đó là bước ngoặt trong cuộc sống của mình.
Chương 7: Tiểu Cao DãHôm đó sau khi vừa đến giờ tan ca Cao Dã lập tức lái xe đến cửa hàng của Dụ Chi, ban đầu muốn ngồi trong xe đợi trở ra nhưng chỉ được vài phút thể kiên nhẫn nữa. liền tự ý mở cửa bước vào. Cảnh tượng trước mặt khiến muốn bốc hỏa. Bạn của cư nhiên cười hết sức vui vẻ với cái kẻ mà ghét vô cùng, Dao Tử, ở giữa bọn họ còn có con chó màu trắng đen. Cả hai vừa chuyện vừa vuốt ve con chó theo kiểu gia đình nhà ba người. khiến muốn tiến đến đưa tay bóp nát mà. ‘Đến giờ vẫn chưa đóng cửa sao? đặt sẵn bàn rồi, mau ăn thôi, được để bụng đói đâu!’ Cao Dã hoàn toàn phớt lờ có mặt của Dao Tử, cứ hướng về Dụ Chi nở nụ cười ngọt ngào mà . Dụ Chi cũng vui vẻ chơi với chú chó , nghe gọi nhưng vẫn cố ý phớt lờ, chỉ do chuyên tâm vào chú cún của mình: ‘Tiểu Cao Dã ngoan, nào chúng ta về nhà ăn tối, chắc em đói bụng lắm rồi.’ ràng đó là tên mà, nhưng đối tượng chuyện chẳng phải là con chó trắng đen lòe loẹt đó sao? Đáng ghét, dám lấy tên đặt cho con chó đó. Hừ. Dù bực tức nhưng Cao Dã vẫn vờ thoải mái đến cạnh , khoát vai rồi hướng về phía Dao Tử: ‘Hi, chúng ta lại gặp nhau. Cảm ơn rất hay chiếu cố bạn của tôi, bữa nào thuận tiện chúng ta uống vài ly coi như tôi cảm ơn .’ Dao Tử cố nén cười đáp lại: ‘Tiểu Dụ Chi là bạn tôi, phải khách sáo. Ngoài bạn Dụ Chi còn là 1 người em của tôi và Á Nguyên, chỉ cần tốt với em ấy, chúng tôi cảm ơn còn kịp.’ Xem như biết điều. Cao Dã hài lòng với cách giới thiệu ấy, dù nhận Dao Tử thổ lộ rằng bản thân chúc phúc cho và Dụ Chi nhưng vẫn phải giữ chặt để tránh rũi ro xảy ra. Kẻ thù lớn vừa kiềm chế tiểu tinh lại xuất , quái gì thế này, kêu gì chứ. Bỗng con chó kêu ẵng ẵng, Cao Dã bực về tiếng kêu mà khó chịu vì Dụ Chi hoàn toàn ngóng nhìn con chó đáng ghét đó chỉ vì nó ‘ẵng’ 2 tiếng thôi sao. Con chó đó có tài năng gì mà khiến lại bỏ lơ như thế chứ? Càng nghĩ càng bực bội, Cao Dã phải đánh sang hướng hỏi khác: ‘Vị tiểu cẩu huynh này là…’ biết Dụ Chi phớt lờ thôi nên đành tự nhiên hướng Dao Tử hỏi han: ‘Vị huynh đệ này là bảo bối nhà chúng tôi.’ Cái gì mà ‘nhà chúng tôi’, muốn nổ tung vì ghen tức trước cái cách dùng từ buồn cười ấy nhưng mà khoan. Theo cách ấy chẳng phải họ nuôi tiểu cẩu này lâu rồi sao? Còn đặt tên là Cao Dã, vậy ra Dụ Chi nhớ nên mới đặt tên cho nó sao. Nhưng dù vậy tên mình bị trùng với cẩu cũng dễ chịu là mấy. Dụ Chi vừa liếc mắt biết Cao Dã nghĩ gì, chuyện này cũng có thể cho là trùng hợp. Cách đây 2 năm, Á Nguyên và Dao Tử trong lúc dọn hàng đêm gặp phải đám thanh niên tầm 15,16 tuổi. Lúc bọn chúng qua hẽm, lối nghênh ngang đụng phải Dao Tử, thế là cả bọn ngông cuồng nhào vô đánh đấm túi bụi, lúc đó Á Nguyên cũng chỉ vài chiêu là giải quyết được bọn chúng. Thân thủ của Dao Tử cũng chỉ kém Á Nguyên thôi nên rất nhanh giải quyết bọn chúng. tên nhóc giận quá hóa cuồng rút dao hướng về phía Dao Tử, ngay lúc này chú chó Tiểu Cao của chủ hàng hoa thân cao gần 1m ở cạnh nhà hàng của trai Dao Tử dũng mãnh xông tới. Dao Tử kịp thời phản ứng đá văng tên nhóc kia nhưng Tiểu Cao cũng bị vết thương ở cổ. Kể từ đó Dao Tử thường hay chăm sóc chơi đùa với Tiểu Cao, chú chó này cũng rất thích chơi cùng Dao Tử. Có lúc nó còn bỏ mặt chủ, mặt dày theo Dao Tử trốn chơi. Thế là Tiểu Cao trở thành 1 người bạn chúng với Á Nguyên và Dụ Chi. Trong lần băng qua đường, do bệnh dạ dày tái phát nên bị ngất ngay giữa đường lộ, Tiểu Cao dũng xông ra cứu kiếp nhưng đổi lại chú chó ấy mãi mãi ra . Tiểu Cao có bạn chó do bạn thân của chủ nuôi tên là Tiểu Dã nên khi chú chó ra đời, mọi người đặt tên cho chú cún ấy là Tiểu Cao Dã. Chủ nhân của Tiểu Cao Dã lấy chồng ở Mỹ nên mang chú cún ấy cùng , nhân dịp ấy về quê chơi nên Dao Tử dẫn Tiểu Cao Dã đến chơi cùng Dụ Chi. Nhịn nỗi chiều chuộng của Dụ Chi cho ‘Tiểu Cao Dã’ phiên bản giả mạo kia, Cao Dã kéo Dao Tử lại hỏi mọi chuyện. Câu chuyện quả là cảm động vô cùng nhưng người của sao có thể chia cho con chó đó chứ, nghĩ đến việc nó được ôm vào lòng cũng khiến bực dọc rồi. Nhưng nghĩ cho cùng, vẫn nên nhịn xuống là hơn. Cao Dã lấy lại nét mặt vui cười quay sang Dụ Chi: ‘Em , cùng ăn nào, thể để bụng đói được đâu!’ Cho dù buồn nôn chết được nhưng sức khỏe của Dụ Chi vẫn phải ráng nhịn xuống rồi : ‘Phải đấy, Tiểu Cao Dã cũng đến giờ phải về với chủ nhân của nó rồi.’ Dụ Chi nhìn với vẻ mặt nuối tiếc, cả năm rồi được gặp Tiểu Cao Dã, từng muốn nhận nuôi nó nhưng chủ của Tiểu Dã chấp thuận. còn cách nào, Dụ Chi đành phải vuốt Tiểu Cao Dã thêm mấy cái, ôm nó vào lòng chặt lúc mới miễn cưỡng buông nó ra và đưa lại cho Dao Tử. Khi ngồi vào trong xe, Cao Dã vẫn nhìn ánh nhìn tiếc nuối trong mắt , dù biết ấy luyến tiếc tiểu cẩu ( thể gọi nó là Tiểu Cao Dã như mọi người được, như thế là tự sĩ nhục mình, Cao Dã hừ lành rồi tiếp tục mắng chửi cái con cẩu được mang tên cao quý giống của ). ‘Em thích mua cho em cả chục con, cần phải nhìn theo Dao Tử luyến tiếc như vậy!’ Dụ Chi thèm đôi co nhiều, quay sang liếc cảnh cáo rồi tiếp tục trầm mặt. Cao Dã cam lòng lên tiếng bày tỏ ấm ức của : ‘ đúng rồi phải ? Cái con cẩu kia chỉ là cớ thôi, em luyến tiếc là vì Dao Tử rồi phải ? có ta em phải bày ra nét mặt u ám này nhìn sao? Hay bây giờ phải mời ta đến em ăn mới ngon đây…’ ‘Ấu trĩ.’ Dụ Chi buông câu rồi nhắm mắt lại ngủ chút, cảm thấy đầu hơi choáng chút. thể hiểu nổi năm đó vị thiếu gia tự cao kia biến đâu mất, tuy rằng rất ưa tính cách của tên kia nhưng kỳ thực vẫn dễ chịu hơn bây giờ. Ít ra những lúc chịu nổi tính cách ấy có thể tránh , chỉ cần tiếp xúc với còn khó chịu nữa. Nhưng nay lại như hồn bám riết buông. nghĩ trêu chọc chỉ vì chút hứng thú ít oi, phải chăng năm xưa lấy tiền của nên khiến muốn trả thù ? Nếu vậy trả lại số tiền đó, dù nay vẫn khó khăn để hoàn lại tất cả nhưng 10 phần có thể trả lại cho 7 phần, Dụ Chi tin chỉ cần nữa năm nữa, với kinh doanh tại có thể hoàn lại hết cho . Dụ Chi đột ngột mở mắt nhìn Cao Dã: -Cho tôi số tài khoản của . -Chuyện gì? Em muốn mượn tài khoản của để dùng sao? Để … Cao Dã đúng là biến ngốc rồi, ta chẳng những hỏi xem dùng tài khoản của để làm gì, cũng hỏi vì sao lại đột nhiên cầu như thế. Lại còn rất muốn lập tức khai luôn mật mã cho nghe. Nhưng chưa đợi xong Dụ Chi chặn lời : - nay 100 vạn tệ tôi thể 1 lúc trả hoàn cho được, tôi đưa trước cho 70 vạn tệ, 6 tháng sau tôi … -Sao lại cho nhiều tiền như vậy? Dụ Chi đột nhiên cảm thấy còn gì để , tên này lẽ nào gần đây xảy ra tai nạn xe cộ nên đánh mất trí nhớ sao? - gần đây có xảy ra chuyện gì đặc biệt chứ? - sao? Đâu có rất bình thường mà. Em đừng sang chuyện khác, mau cho vì sao đột nhiên lại trả tiền lại cho làm gì? - rốt cuộc có mưu gì? Dụ Chi đột nhiên bày ra bộ mặt đề phòng, hiểu ý đồ của Cao Dã là gì. vừa thấy nét mặt ấy liền phản bác: - chỉ là muốn giao tiền cho em nắm thôi mà, có mưu gì đâu! có đấy nhưng Cao Dã nghĩ đâu đến mức phải đề phòng như thế? - thôi vờ vịt ! Nếu vờ quên tốt thôi, tôi nhắc cho nhớ! 100 vạn tệ trả cho mạng sống của mẹ tôi năm đó, tôi thể hoàn hết… Cao Dã còn nghe Dụ Chi gì thêm nữa, nhớ lại ngày hôm đó và muốn đánh vào chính bản thân mình. ràng biết mẹ là tâm muốn cứu bà , ràng biết họ cần trả tiền cho mạng sống cùng tình của họ. Chỉ là phủ nhận tất cả mà thôi!
Chương 8: Thổ lộ‘ thôi vờ vịt ! Nếu vờ quên tốt thôi, tôi nhắc cho nhớ! 100 vạn tệ trả cho mạng sống của mẹ tôi năm đó, tôi thể hoàn hết ngay lúc cho được nên tôi trả trước cho 70 vạn, còn 30 vạn 6 tháng sau tôi trả dứt cho .’ lạnh lùng lên tiếng khiến tim như thắt lại, thể cho cơ hội nào nữa sao? Tình cảm của cả hai phải kết thúc như thế này sao? hoảng sợ vội lên tiếng: ‘Vậy 6 tháng sau, em còn gặp mặt nữa ?’ Dụ Chi tự hỏi có phải mình nghe lầm câu hỏi của ? Chưa bao giờ nghe được thiếu tự tin từ . luôn luôn tự tin vào bản thân mình, sẵn sàng chà đạp người khác để khẳng định điều mình tin là đúng. Thế mà bây giờ đều đặt quyền tin ấy vào tay , người mà khinh thường nhất sao? ‘Xin hỏi nguyên nhân gì chúng ta phải gặp nhau nữa?’ Dụ Chi tỏ ra bình thản hỏi lại , nhưng hai tay trở nên run rẩy trong khi chờ đợi phản ứng của . rất muốn xin , xin đừng tỏ ra tử tế như thế nữa. Nếu tỏ ra gắt gỏng, coi thường vậy cứ giữ mãi như thế. Điều đó khiến vững tâm hơn, luôn nhắc nhở lãnh cảm với , và quan trọng hơn dao động trước lần nào nữa. ‘Nếu vẫn bám theo em, em đuổi chứ?’ Ôi Dụ Chi nghĩ chắc mình đau bao tử, đau đến phát ngốc rồi! Đúng đấy người ngốc là mới phải, chẳng hiểu gì, muốn hiểu, cần hiểu. kích động khiến hầu như thể điều khiển tâm trí của mình, bỗng vùng lên, tháo dây an toàn và mở luôn chốt cửa xe. Mọi thứ dường như nhanh đến mức ai phản ứng được gì cho đến khi tiếng coi inh ỏi từ xe đằng sau làm hai người bừng tĩnh trở lại. Cao Dã rất nhanh tay kéo Dụ Chi ngồi cứng ở vị trí của mình, cũng ngay sau đó xem đường rồi ngay tức khắc cho xe vào vệ đường. Bầu khí bỗng chốc im lặng, thấy hơi thở của lúc này. Cao Dã nín thở, dám thở mà chỉ dồn hết sức lực nắm chặt tay . Dụ Chi cũng bị hành động vừa rồi của mình làm cho hoảng cả lên, cố gắng rút tay ra khỏi bàn tay run lên bần bật của , bản thân của cố hít thở để bơm đầy khí trong phổi. Có lẽ là hoảng sợ, có lẽ là mù mịt nên còn hiểu mình phản ứng gì nữa đây. Qua hồi rất lâu Cao Dã mới lên tiếng: ‘Em có bị thương ở đâu ?’ rất muốn rít gào lên với , mắng vì sao khiến trái tim ngừng đập, mắng vì sao trừng phạt như thế? có thể mắng , lạnh nhạt với nhưng thể tự làm hại bản thân mình. hận như thế, tình nguyện cho dao đâm chết chứ muốn lại biến mất khỏi cuộc đời . Cao Dã cố nhịn xuống cơn xúc động rồi lại lên tiếng: ‘Để xem.’ Vừa dứt lời Cao Dã lập tức tháo dây an toàn của mình ra, nhướn người sang chỗ . Ánh đèn đường ở giao lộ này tỏ đến mức nhìn thấy đôi mắt vô hồn của lúc này. dám nhìn thêm nữa, lo sợ rằng nhìn được nhiều hơn thế. tỉ mẫn liếc sơ khắp người , cầm lên đôi tay của nhìn kỹ, cánh tay mở cửa khi nãy chỉ lạnh như băng, may có tí thương tổn nào. lại giọng hỏi: ‘Em có thể chỗ nào khỏe ? Đầu có đụng vào đâu ? Có bị khó thở ?’ Dụ Chi như bé ngoan lắc đầu rồi lại im thin thít, Cao Dã cố gắng hít thở, nuốt những ngụm hơi lạnh lẽo rồi nhàng hỏi : ‘ đưa em về nhà được ? Em cần tắm nước ấm và ăn chút gì đó, em đói lắm ?’ Dụ Chi lại im lặng, đồng ý cũng phản đối, như ngây ra, bỏ mặc mọi thứ xoay quanh mình, rúc sâu vào suy nghĩ của bản thân. Cao Dã muốn tranh cãi với bởi thái độ lãnh cảm của nữa, dứt khoát quyết định mình làm gì. Cao Dã ẵm Dụ Chi lúc này ngủ rất ngon xuống xe, nhàng đặt đứng xuống, hai tay ôm lấy , để dựa hoàn toàn sức lực vào người mình và chậm mở cửa. Suốt quá trình chỉ nghe tiếng cách cái từ cánh cửa, tiếng nho kẻo kẹt của chiếc cửa gỗ to và tiếng nó khe khẻ khép lại như muốn tránh làm phiền chủ nhân của nó. Cao Dã cần bật đèn, quá quen thuộc căn hộ ‘’ sang trọng này rồi, chỉ vài bước chân đưa trở về phòng ngủ của mình. đặt xuống chiếc giường màu tro xám, lấy chăn lụa đắp hờ người rồi mới trở vào phòng tắm. chưa bao giờ chăm sóc ai, những việc làm như đơn thuần chuyện phục vụ cơ thể mình hằng ngày mà thôi. thầm nhủ thế! trở lại bên người trong lúc chờ nước ngập bồn tắm, nhàng xốc chăn lên rồi tiến sát hơn đến bên . Trong mắt lúc này chỉ có thương tiếc vô hạn, nhàng cởi khuy áo khoát ngoài của cứ như thể mỗi đụng chạm của khiến đau vậy. nâng Dụ Chi dậy, để dựa vào vai mình rồi cẩn trọng cởi áo khoát ra khỏi cơ thể của . Bên trong mặc chiếc áo dây màu vàng nhạt, nó mỏng và bó sát vào thân thể của . Mồ hôi lạnh cũng đủ khiến nó bám chặt vào làn da trần của hơn, rồi khiến nhiệt độ trong bị rút dần. ‘Đáng chết.’ như tự mắng bản thân vì cơ thể lạnh như băng của lúc này. cần làn nước ấm ngay tức khắc, tự nhủ với bản thân rồi bắt đầu cởi luôn chiếc áo kia. đặt nằm lại rồi dễ dàng sau đó cởi bỏ chiếc quần kaki màu đen chỉ dài đến đầu gối của . Lúc này chỉ còn mặc mỗi bộ đồ lót mỏng nhưng tâm trí lúc này còn thưởng thức được gì, chỉ nhìn mãi vào đôi môi trắng dã vì lạnh của . tia do dự nào lập tức cởi hết những thứ còn vướng víu rồi ôm sát vào vòng tay ấm áp của mình. khẻ ngâm tiếng khi làn nước ấm vây quanh cơ thể , bàn tay nhàng dùng khăn bông len vào làn nước rồi lau khắp thân người . Những tiếng ngân dễ chịu lúc này lại như tra tấn . Gương mặt hồng lên trong làn nước ấm, đôi môi khô khốc lúc này bị chiếc lưỡi của chính dạo quanh như mời gọi . Cánh tay quấn chặt lấy bờ vai rộng của , đầu dức vào vai mà ra sức cọ sát. Ánh nhìn của cứ mãi mê trong vẻ đẹp phơi bày ấy dù lòng cảnh báo rằng chết chắc nếu để nhớ được cảnh tượng lúc này. Ngay lúc muốn vùng lên bỏ chạy cánh tay còn lại rất nhanh níu chặt bờ vai còn lại của Cao Dã. Hai tay quấn chặt lấy cổ , đầu rút vào hõm cổ mà ra sức quấy nhiễu, khiến cảm thấy làn hơi nóng cứ ra sức bức tràn ngập trong nỗi thống khổ tột cùng. ‘Xin em, xin em mà.’ Dụ Chi mơ màng mở mắt, ngước đôi mắt lên nhìn , bản thân mơ hay tĩnh. bỗng khóc nức nở khiến ham muốn trong trôi bay biến. ‘Em làm sao vậy? thoải mái chỗ nào, ngoan đừng khóc, cho nghe được ?’ ‘Cao Dã là người xấu!’ Cao Dã cả người bỗng chốc trở nên cứng ngắc, nhưng sao tim vẫn mềm yếu mà tan chảy thế này! ‘Ừ là người xấu, ngoan, đánh cho em được ? Em đừng khóc nữa mà.’ Dụ Chi khóc càng lớn tiếng hơn, ôm chặt cổ rồi lắc đầu ngoày nguậy: ‘ ấy đau làm thế nào bây giờ?’ Cao Dã lập tức chấn động, cố nén rồi hỏi : ‘Nhưng ta chọc em khóc mà!’ ‘ muốn, cho đánh ấy, cho, cho!’ ‘Được, được, hứa với em mà! Em ngoan đừng giãy nữa được !’ Có ai hiểu cho lúc này ôm giai nhân thân mãnh vải trong người có biết bao nhiêu khó khăn chứ! thế nàng còn liên tục cựa quậy, đụng chạm thân thể của . ‘ hứa phải ?’ Dụ Chi dùng ánh mắt mơ màng ngước lên nhìn khiến Cao Dã rất muốn tự cho mình cú đấm, rất nhanh liền liên tục gật đầu cam đoan: ‘ thề đấy! Em ngoan, đừng khóc nữa được ?’ Dụ Chi cũng gật đầu rồi ngoan ngoãn dựa vào vai . Cao Dã rất muốn kêu trời, chẳng lẽ cơn chấn động vừa rồi khiến Dụ Chi ngốc rồi hay sao? Hành động lạ thường của khiến vừa mừng vừa sợ hãi. Cao Dã lập tức hoàn thành nhanh công tác tắm cho , lấy chiếc khăn lông to chuẩn bị từ trước bao quanh thân thể rồi đưa ra ngoài. Đáng lẽ tìm cái áo nào đó cho mặc tạm rồi mang ra bàn ăn cơm. Bàn ăn chuẩn bị xong hết thảy trước khi đón , chỉ cần họ ngồi xuống là thưởng thức được ngay. Nhưng còn can đảm để mở lớp chăn bông kia ra rồi… rồi giúp thay quần áo đâu, vì sau đó đơn thuần như vậy nữa. Lắc mạnh đầu để cố lấy lại bình tĩnh, Cao Dã đành vẫn đặt giường, thở dài rồi trở ra ngoài lấy ít thức ăn vào cho , còn cẩn thận pha cho ly ca cao nóng kèm theo nữa. Chuẩn bị xong thức ăn, Cao Dã vội quay vào phòng, chút nữa bị dọa chết khiếp khi người giường thấy bóng dáng. chạy vội vào phòng, đặt khay thức ăn lên bàn rồi bao quát nhìn khắp phòng. Trong phòng hơi tối vì chỉ có ánh sáng của mặt trăng nhưng Cao Dã nhìn lầm, vẫn cuộn mình trong chiếc khăn tắm, ngồi đơn mình ngay cạnh cửa sổ. gọi , chỉ lẵng lặng ngồi cạnh , vòng cánh tay mình bao lấy thân thể linh của . áp mặt vào lồng ngực mình, muốn hãy trao cho đơn của bản thân mình, hãy để mọi nỗi đau lại cho . ‘Trễ lắm rồi, đưa em ăn cơm được ?’ ‘ muốn ăn.’ ‘ ăn đói đấy!’ ‘Cứ để cho đói!’ ‘Đói khiến bụng em đau!’ Cao Dã cau mày, hiểu làm gì nữa, đừng vì mà tra tấn bản thân được ? ‘Được.’ chỉ đơn giản câu rồi lại ngoan ngoãn để mặc cho bế mình ngồi vào chiếc ghề sofa đặt trong phòng. Cao Dã kiên trì muốn đút ăn, thấy được bàn tay run lên cách lạnh toát, còn cười chỉ im lặng ăn cơm. ăn được nhiều, chỉ được lưng chén cơm và ít thức ăn muốn nôn nên Cao Dã cũng dám ép buộc thêm nữa. Khi cất xong bát đĩa vào bếp, Cao Dã vội trở vào phòng, vẫn thấy ngồi bất động ghế. Cứ hệt như ngồi như vậy, và dù qua thêm bao nhiêu thời gian vẫn cứ ngồi như thế. ‘Chúng ta chuyện được ?’ khẩn thiết đề nghị, rất muốn hiểu được tấm lòng , có ý trêu đùa , chỉ thành tâm thành ý vãn hồi mọi thứ mà thôi. ‘Được, chúng ta chuyện.’ Nghe được đồng ý, Cao Dã rất vui mừng, nhưng rồi lại e dè đề nghị: ‘Em có muốn gì với ?’ ‘Tôi nhớ lúc mẹ tôi sắp nhắm mắt, mẹ rằng Cao gia là ân nhân của chúng tôi, dù mẹ có chết cũng đền đáp được chút nào. Mẹ tiếc mạng sống mình nhưng mẹ thấy rất có lỗi với tôi, mẹ vừa khóc vừa xin lỗi tôi rất nhiều. Cuối cùng bà vẫn quên rằng, bà mong tôi hãy thay bà trả tiếp món nợ ân tình cho Cao gia, muốn tôi phải đối xử tốt với , vì là cậu bé rất cần quan tâm chân thành. Lúc đó tôi lập tức hứa với mẹ, buồn cười , dù mẹ dặn thế tôi vẫn thể nào làm vậy. Tôi dám mơ tưởng gì, tôi rất muốn khiến vui, nhưng tôi càng luyến tiếc khó chịu của . Nếu tôi vô dụng làm được gì tôi đành phải làm những gì muốn. chán ghét tôi, tôi cố giáp mặt với . Nhưng sao vẫn thấy đủ, lại vẫn cứ trêu chọc tôi…’ ‘…’ ‘Tôi kết bạn có gì sai trái chứ? Sao lại khi dễ cả bạn bè tôi…’ ‘…’ ‘ có thể khi dễ tôi nhưng được xúc phạm mẹ tôi, bà chưa bao giờ có ý định gì xấu xa cả, ngay đến lúc chết bà vẫn lo cho mà.’ Dụ Chi thể kiềm chế gào lên khi nhắc về mẹ, đau lòng thương tiếc cho tình thương của mẹ dành cho bị chà đạp thương tiếc. ‘ xin lỗi, có ý đó, khinh thường tình cảm của dì đâu, rất quý dì mà.’ Chỉ mình biết mẹ Dụ Chi thể tình cảm với đứa bé cáu kỉnh như tinh tế ra sao. Bà chú ý những thói quen ăn uống của , dù là nhất, làm nhiều món trong xinh xắn để dỗ ăn sạch sành sanh. Mỗi khi học về đều nghe được mùi thức ăn thơm lừng trong bếp, khiến cảm động thôi. Nhưng cao ngạo cho phép thể quý trọng với bà, vẫn hối hận mình chưa bao giờ dùng ngữ khí kính trọng, thương với bà. luôn dùng vị thế của thiếu gia ra lệnh cho bà làm món này món nọ. Dù vậy chỉ cần ăn sạch mọi thứ bà nấu, bà lại vui sướng đến nổi nhìn cười rồi vuốt lên tóc . Bình thường rất ghét hành động đó, nhưng hiểu sao bà mang đến cho cảm giác của người mẹ. Bà cũng chẳng làm thế khi có người lạ bao giờ, bà chỉ làm vậy trong gian bếp khi có bà và . Đó cũng là điều khiến chán ghét Dụ Chi, ganh tỵ mỗi khi thấy bà ôm vào lòng, hôn lên má , còn khen ngợi mỗi khi đặt được thành tích ở trường. rất muốn hét lên rằng bà hãy ôm vào lần như ôm con bà nhưng lại thể diện ra điều đó. ‘Mẹ tôi cũng rất quý , mẹ bảo bề ngoài thế nhưng ra lại rất đáng . Tôi cho là vậy, là tên đáng ghét, khó ưa, chuyên thích bắt nạt tôi.’ ‘Phải phải, là sai, tốt, là người xấu.’ ‘Ha, xem kìa Cao thiếu gian đột nhiên nhận sai, bất ngời!’ Dụ Chi tức giận lời châm chọc nhưng cũng khiến tức giận nỗi. Giờ đây tim đau đến mức thể nổ tung còn dây thần kinh nào để thấy đau nữa cơ chứ? ‘ muốn tôi , tôi rồi đấy thôi! coi tôi là kẻ ham tiền, tốt thôi tôi lấy tiền cho vui đấy! Tôi cũng phải kẻ ngốc, ra tay vừa hại mình khổ sở lại vừa khiến châm chọc rằng tôi giở thêm trò quỷ gì ư? đừng hòng, tôi mới cho toại nguyện.’ Nghe nỗi uất ức của , Cao Dã làm được gì hơn ngoài việc lập tức gật đầu nhận tội: ‘Phải phải, ngu ngốc.’ ‘Tôi hứa với lòng tôi trả tiền cho , coi như chúng ta còn liên hệ gì nữa, thể cho tôi thêm 6 tháng sao? Sau đợt hàng với Nhất Hiền, tôi trả đủ cho mà, tại sao lại ức hiếp tôi như vậy chứ? đúng là đồ xấu xa.’ ‘Tiểu Dụ Chi, tiền lấy lại rồi đấy, muốn cả đời này em thể vứt bỏ được.’ Dụ Chi tức giận đẩy ra, trừng mắt hung dữ nhìn : ‘Đừng nghe như tôi là kẻ phụ tình, chúng ta chưa bao giờ đến nước đó cả.’ ‘Tiểu Dụ Chi của , em nghe cho kỹ đây, chuyện gì cũng có thể làm cho em, nhưng duy nhất là thể buông tay em được.’ ‘Trò chơi của thú vị đấy! muốn gì? Tiền cần, vậy muốn sao? muốn nhục nhã tôi, muốn thấy bộ dáng tôi thãm rồi quỳ xuống cầu xin hãy tôi sao? muốn ức hiếp tôi đến thế mới thỏa mãn sao?’ ‘Em tin em sao?’ ‘ thừa, có quỹ mới tin .’ Dụ Chi thèm tranh cãi nữa, chỉ buông câu rồi ngoãnh mặt làm ngơ. Mọi chuyện diễn ra như gió lốc làm Dụ Chi phản ứng được, thừa nhận mấy giờ trước bị chuyện mình xuýt hại chết cả hai mà hoảng hốt. Nên mới vô lực để bày bố, cũng còn tâm trí nào quan tâm nữa. Rồi lại miên man trong suy tư của bản thân, còn tưởng hình ảnh dịu dàng chính là trong mơ của nữa chứ. Đến khi ý thức được mọi thứ lại thấy nỗi khổ sở của mình, cảm thấy nghẹn ở cổ họng, ghét cảm giác đó. hơi phát tiết hết tất cả, muốn lật bài ngữa cùng , muốn gì từ cứ dứt khoát lần lấy hết , đừng dày vò thêm nữa. Cao Dã hít hơi rồi : ‘Được, chúng ta .’ ‘ đâu, này.’ Thấy muốn kéo , Dụ Chi hoảng hốt nhận ra mình vẫn mặc gì ngoài… chiếc khăn tắm. ‘ đăng ký kết hôn.’
Chương 9ì mặt quá dàyNgười kháng nghị, người kiên quyết lôi kéo, hệ quả là vừa ra đến phòng khách chiếc khăn tắm đáng thương sộc sệch và nằm trỏng trơ dưới sàn gỗ. Dụ Chi hoảng hốt hét lên: ‘Aaaaa, dừng lại, cái khăn, cái khăn kìa…’ Chân tay bắt đầu lúng túng muốn thoát khỏi để lấy khăn bao người lại, nhưng giãy mãi vẫn thoát được bàn tay rắn chắc của . Cao Dã sắc mặt trầm xuống, biết cần phải buông ra, thậm chí phải nhanh chân chạy đến lấy khăn ‘bao kín’ lại nhưng… chỉ dùng chút sức lực dễ dàng kéo nằm gọn trong lòng mình, dùng vòng tay ôm chặt lại, thổi làn hơi nóng vào đôi tai đỏ bừng của khi cố gắng chuyện: ‘Lạnh ? Thế này có ấm hơn ?’ Tình thế nay người ta chiếm thế thượng phong nên Dụ Chi tự thấy bản thân cần phải mềm mỏng chút. ‘Còn lạnh lắm, quấn khăn lại tốt hơn mà! mặc quần áo vào là ấm nhất.’ Cao Dã vẫn buông ra, càng siết chặt vòng tay mình hơn, đôi tay còn nhàng lướt làn da lưng của . Hơi ấm in đến đâu cảm thấy hơi ấm thấm nhuần vào tận xương tủy, từ cái ấm chuyển dần sang nóng, nóng đến mức khiến muốn thoát khỏi . ‘… đừng làm như vậy nữa được ? Tôi…’ ‘Muốn dừng tay sao?’ Dụ Chi tức giận gằn tiếng: ‘Hỏi thừa, đồ háo sắc, mau buông tôi ra.’ Cao Dã lớn tiếng cãi lại, ngược lại càng dùng giọng điệu ngọt ngào như dụ hoặc lên tiếng: ‘Em thích sao?’ ‘… đồ mặt dày, mau buông tôi ra.’ ‘Cũng đúng, tay sao mềm mại bằng da em được, làm em đau sao?’ Dụ Chi ra sức đẩy ra, tiếng càng trở nên lớn tiếng hơn: ‘ đừng hỏi thừa nữa, mau buông tôi ra, tôi rất lạnh!’ Mặt lúc này đỏ rần cả lên, sức lực toàn thân hoàn toàn bị rút cạn. ‘Ừ, bệnh tốt đâu!’ Cao Dã gật đầu rồi bế bổng bằng cả hai tay, còn dùng sức ép cả người vào ngực mình. ‘Aaaa…’ Dụ Chi giật mình hét lên tiếng, đột nhiên lấy lại sức lực mà cố gắng dằn co. Nhưng Cao Dã lại lên tiếng dụ dỗ: ‘Mặc áo sơ mi của được ?’ Dụ Chi tạm an tâm chút khi vậy nên ngoan ngoãn hơn. Hơn nữa cảm nhận của về bỗng ràng hơn khi hơi nóng thông qua lớp áo sơ mi mặc khiến cho hơi thở trở nên khó khăn. cảm nhận rất hơi thở gấp gáp, lồng ngực cứ thế căng phồng, lại cứng như đá khiến cảm thấy bản thân hơi chút sợ sệt. Mãi đến khi cảm nhận đôi chân trần của mình chạm vào sàn thãm dưới mặt đất. Cảm giác cọ sát khiến có chút thanh tĩnh hơn, yếu ớt ngước lên nhìn . ‘Áo sơ mi đâu?’ Cao Dã nhìn vào gương mặt của , vòng tay vẫn vây lấy trong gian hẹp. ‘Em đứng sang bên này chút,… để mở tủ.’ với tay chạm vào chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, tay tháo nó xuống rồi bao lên thân thể . Dụ Chi nắm lấy tay : ‘Tôi có thể tự mặc được, xoay lưng lại .’ sao thể nhìn thấy ánh mắt nóng cháy của khi giúp mặc áo, có cảm giác muốn cởi nó ra hơn là mặc vào giúp . ‘Để giúp.’ Bỏ ngoài tai những lời kháng nghị của , Cao Dã giữ chặt áo sơ mi trong tay và giúp mặc vào. Dường như cố ý thả chậm động tác nên chỉ có cài nút áo thôi cũng tốn rất lâu. Nút nào càng thấp càng khiến Dụ Chi có cảm giác bất an, cho đến nút cuối cùng mới khiến thở phào nhõm. Cả hai cứ đứng bất động ở đó, ai với ai câu nào cả. Dụ Chi mới đánh bạo lên tiếng: ‘… tránh ra !’ Cao Dã nhìn dáng vẻ quẩn bách của thở hắt ra: ‘Dụ Chi, em tin lần được ?’ ‘ muốn thế nào?’ rất hiểu muốn gì nhưng lại muốn lần nữa lại phải đau lòng, rất sợ hãi rồi. ‘Em biết!’ Cao Dã khẳng định với . ‘Đám cưới sao? muốn tôi phải nhảy cẫng vì đồng ý lấy tôi sao?’ ‘ giải thích nữa, dùng hành động chứng minh cho em. Chúng ta đăng ký.’ ‘ có phải điên hả?’ sợ đầu có vấn đề, bây giờ cũng gần 9 giờ tối, ai còn đợi họ đến đăng ký nữa chứ? ‘Phải, điên rồi, sắp điên rồi! Em có chịu chăm sóc ? rất đáng thương đó!’ Dụ Chi bị dọa, sao … sao lại như đáng thương, còn nghe như người ruồng bỏ cơ chứ? Cao Dã thở dài đặt tay lên vai rồi : ‘Tiểu Dụ Chi, biết có nhiều chuyện bây giờ em tin, em chỉ cho là khoa môi múa mép mà thôi! biết mình em từ khi nào, thấy em tránh , trong lòng rất khó chịu. Thấy em chung với tên Tương Đạt nên rất khó chịu, nhưng lại sợ mất mặt, sĩ diện dùng phương thức tàn khốc giữ em lại bên cạnh. Rồi lại sợ em biết, sợ mình khống chế được tình cảm của bản thân, lại dùng đến phương thức khác trốn tránh. Mãi cho đến khi em bỏ , em muốn cắt đứt mọi liên hệ với , rất nổi giận, cho rằng em Tương Đạt, em vì người đàn ông khác mà chán ghét .’ Cao Dã cúi đầu dựa vào trán , tham lam hít chút hương thơm tươi mát từ thân thể rồi mới tiếp tục : ‘ vẫn luôn cho rằng em ta, từ đầu đến cuối em rất chán ghét . Em ghét vì lạnh nhạt với em, thái độ của lại vô cùng tồi tệ, rất đáng bị em ghét. Lúc em bỏ như vậy, muốn lao ra dùng mọi thủ đoạn giữ chặt lấy em nhưng lúc đó luôn tự với bản thân rằng chán ghét em. rất ngốc, lại luôn tự mâu thuẫn với chính bản thân mình. rất nhớ em nhưng lại thủy chung chịu tìm kiếm em. còn tưởng rằng em hạnh phúc bên người mà em chọn. Em có biết mỗi khi nghĩ đến em được người khác ôm trong tay khó chịu thế nào ?’ ‘ tự lừa dối bản thân cho đến khi vô tình gặp lại Tương Đạt, thấy ta cùng vợ mình trong buổi tiệc chiêu đãi. Khi đó còn thất thố đến mức lôi ta ra lan can rồi đánh ta. Lúc đó mới biết em bỏ khỏi nhà họ từ rất lâu. Lúc đó mới giật mình hiểu ra bản thân mình đáng chết. cho người khắp nơi tìm em, tìm rất lâu, rất lâu mới tra được chút manh mối. Em có biết mình nhẫn tâm thế nào ?’ ‘ nhìn tôi rất bẩn mắt .’ Dụ Chi vừa khóc vừa lên án, vì những lời này đau lòng suốt nhiều năm, cũng lấy nó làm động lực cố gắng sống suốt những năm qua. Nếu giờ với rằng nghĩ về như thế phải làm sao đây? Cao Dã đau lòng nhìn , nhìn yếu ớt trong ánh mắt của . Điều đó khiến cho nhận ra ích kỷ của mình làm tổn thương cả hai người. Tự cao gì chứ? Tất cả đều khốn kiếp, mà kẻ tự cao như lại là đại khốn kiếp. ‘Tiểu Dụ Chi.’ đặt tay lên tim mình rồi hỏi: ‘Hư tình giả ý trước giờ , em cũng rất hiểu tính . từng tổn thương em, đúng, nhưng dùng lời thương để đùa bởn em đâu! Em hãy dùng cảm nhận của mình mà xem, em có tin ?’ ‘Được, tôi tin.’ cũng hiểu sao mình lại ra câu đó nhưng trong giây phút này tin tưởng . cảm nhận tim đập rất trầm ổn nhưng khi tay chạm vào nó lại đập rất mạnh, cũng nghe được hơi thở của mãnh liệt. có gì để sợ người ta lừa chứ? Nếu như muốn đùa bỡn với cũng chẳng còn có thể thương tâm hơn nữa. ‘Tiểu Dụ Chi, sau này rất ngoan, em được ?’ Dụ Chi nhịn được phì cười: ‘ coi mình là chó con sao?’ ‘Phải là sau này em coi là gì chính là vậy, em được ?’ ‘Tôi được làm được sao?’ ‘Chỉ cần bỏ rơi em sao cũng được!’ ‘Được, vậy tránh ra.’ ‘Như vậy được, giao trước được đuổi mà? ‘Nhưng mà…’ ‘ nhưng gì cả, bế em ra sofa ăn chút đồ rồi ngủ nha!’ Bỗng nghĩ ra cách trừng phạt , tin tưởng người cao ngạo như rốt cuộc chịu nổi mà tới phiền nữa. ‘Được, bế em ngủ !’ Sau đó còn chủ động dựa vào ngực , choàng tay lên cổ như chú mèo ngoan ngoãn. Cao Dã hơi cứng người chút nhưng vẫn sung sướng bế Dụ Chi lên. đặt xuống sofa rồi mới nhiệt tình kéo mâm thức ăn lại. ‘ biết em thích ăn cháo nhưng bây giờ bị bệnh phải ăn cháo.’ Vừa thấy vẻ mặt ủ dột của , Cao Dã liền biết ý giải thích. Có lẽ cũng biết nhiều lần vô tình, hoặc cố ý mà vụng trộm nhìn lén thói quen và sở thích của . Dù thời gian qua rất lâu vẫn hề quên. ‘Được rồi!’ Dù thích ăn nhưng Dụ Chi là người lý trí, cũng hiểu phải ăn cháo bao tử mới tái đau. Cao Dã tỷ mỹ đút cho , khẩu vị của Dụ Chi cũng vì thế mà cải thiện. … ‘ tắm !’ Thấy bận rộn từ chiều, lại chật vật trong bếp nấu ăn nên đến giờ mà vẫn chưa tắm. ‘Ừ, em ngồi nghĩ chút, đừng nằm ngủ vội, tắm xong ra ngay.’ Dựa đầu vào thành ghế, Dụ Chi bắt đầu thở , thích cảm giác được chăm sóc nâng niu. biết hạnh phúc này kéo dài được bao lâu? Suy nghĩ chút bất tri bất giác Dụ Chi lại chìm vào giấc ngủ. Khi ra khỏi phòng tắm, Cao dã mỉm cười nhìn dáng vẻ ngủ say của . lấy khăn lau sơ tóc để tránh nước quấy nhiễu đến rồi mới đến gần Dụ Chi hơn. Mặt vẫn còn rất nhợt nhạt, xem ra phải bồi bổ nhiệt tình chút. rất ốm, xem ra phải hầm thêm đồ bổ cho , phải canh chừng ăn uống đúng giờ mới được. Tính toán hồi, Cao Dã thấy nằm ngủ ở nơi chật thế này rồi quyết định bế lên giường cho thoải mái hơn. Nhưng chỉ vừa ôm vào lòng Dụ Chi tỉnh: ‘ tắm xong rồi à?’ ‘Ừ, ẵm em lên giường nha! Ngủ ở đây lạnh lắm đó!’ ‘Được.’ Dụ Chi ngoan ngoãn trả lời. Nhưng Cao Dã chưa kịp vui sướng hiểu ra mình tự dâng mình để tra tấn. ‘ nằm xa như vậy làm gì? Em rất lạnh đó!’ Từ lúc nằm lên giường Cao Dã vui sướng khi chủ động bảo đêm nay hãy ngủ lại đây, còn chủ động ôm nhưng lại : ‘ em muốn làm gì cũng làm đúng ?’ Cao Dã vui sướng vuốt tóc rồi : ‘ trừ việc bỏ mặc cái gì cũng được!’ ‘Như vậy đêm nay chỉ có em được cử động, còn phải nằm yên bất động.’ lâng lâng vì được ôm nên Cao Dã hồ đồ cùng vui sướng gật đầu liên tục. Dụ Chi cười gian ngước lên nhìn : ‘Nếu dám cử động coi như nuốt lời, sau này được đến tìm em nữa, thế nào?’ ‘Em sao cũng được mà!’ Ngay khi vừa xong, Cao Dã mới nhận thức bản thân mình tội lỗi đầy mình nên mới bị ‘báo ứng’ như vậy! ôm thôi khiến cơ thể nóng rần rồi, vậy mà tay còn ngừng di động ngực , còn đến mức dần di chuyển xuống phía dưới nhưng gần đến cơn bùng nổ của lại ngừng tay rồi lại chuyển hướng lên mặt mà tàn sát. Ngón tay như có lửa vuốt dọc theo xương cơ mặt của , nhấn nhá chút nơi cơ mặt ở hai má rồi lại vuốt ve đôi môi . ‘Môi hình như hơi khô phải.’ ‘P..phải..’ ‘Phải làm thế nào đây? Khô như vậy có phải rất khó chịu ?’ ‘…chút thôi!’ Bất ngờ sau đó Dụ Chi lại nằm lên người , còn áp môi mình lên môi mà nhàng cọ sát. ‘Như vậy có đỡ chút ?’ cảm thấy sợ đến mức dám trả lời. Dụ Chi hơi nhích xa chút nhưng những cảm nhận chân vẫn khiến cho rất khổ sở. ‘Sao mặt đỏ vậy? Cảm thấy nóng lắm sao?’ Chiếc lưỡi nóng bỏng và ướt át của lướt môi , vừa nhàng lại vừa quyến rũ khiến Cao Dã chỉ muốn hung hăn cướp đoạt nó mà thôi! Ngay khi tay muốn ôm chằm lấy Dụ Chi lại lên tiếng: ‘ muốn cử động sao?’ ‘… nhưng mà Dụ Chi à, em… em đừng động nữa được ? sắp chịu hết nổi rồi!’ ‘ ra tình của dành cho em chỉ có ít như vậy thôi sao?’ ‘… thôi được rồi, em muốn làm gì làm .’ Coi như chịu thua , cho dù có nhịn chết cũng phải ráng mà nhịn. nhắm chặt mắt, hai tay nắm chặt gra trãi giường, cả người vừa nóng vừa ẩm ướt vì đổ mồ hôi. Dụ Chi cũng chẳng thèm đồng tình gì mà lại càng ra sức quấy nhiễu nhiều hơn. đắc ý thầm nghĩ, để xem có thể chịu đựng thế nào? dời nụ hông nóng bỏng suốt cổ , mân mê ngay yết hầu ngừng rung động. Hai tay cũng rãnh rỗi vuốt dọc hai cánh tay gồng hết sức của . có thể cảm nhận rệt huyết mạch sôi trào từ khiến nhiệt độ từ bàn tay cũng từ đó mà bỏng rát. ‘ vẫn chưa lao tóc phải!’ mân mê mái tóc ướt của , cảm giác mát lạnh từ đó khiến bàn tay nóng rần của có cảm giác hài hòa. ‘Sao lại lên tiếng?’ Dụ Chi bắt đầu chú ý mặt những đỏ mà còn đổ đầy mồ hôi, có vẻ khỏe cho lắm. Chẳng phải ta là hoa hoa công tử hay sao? Ngay cả đụng chạm của hiểu phong tình như cũng khiến phải khổ sở như vậy sao? Hừ, chắc chắn là giả vờ rồi! ‘… sao, em cứ tiếp tục , tiếp tục …’ ‘Có phải hưởng thụ lắm hả?’ Dụ Chi hơi tức giận đánh giá , giọng ràng chứa đầy ý nghi hoặc. ‘Nếu em để chạm vào em, mới gọi là hưởng thụ, cần nghi ngờ sức chịu đựng của được ?’ Cao Dã cũng hơi uất ức mà lên tiếng minh oan cho mình. Chưa bao giờ sợ bị người khác hiểu lầm, là oan uổng mà. Vậy mà năm xưa hết lần này đến lần khác lại oan uổng cho … Vừa nghe vậy, gương mặt của đỏ rần lên, hơi cao giọng chất vấn: ‘Xem ra trước giờ cũng rất thường hay hưởng thụ nhỉ?’ ‘Cái này…’ Cao Dã lập tức nghẹn lời, chuyện này nếu là giả dối. Nhưng mà… ‘Tiểu Dụ Chi à, chuyện này … haiz ra chuyện đó phủ nhận nhưng chưa bao giờ phải nhịn thế này đâu!’ ‘Ý là nếu người khác dâng đến miệng ngại mà nhận lấy đúng ?’ ‘ cũng đâu phải động vật ăn tạp.’ ‘Vậy xem, lựa chọn đối tượng theo tiêu chuẩn nào!’ Thấy cúi đầu có vẻ trốn tránh, nheo mắt lại hỏi: ‘Đừng có, tôi tin.’ Bỗng Cao Dã bật dậy, kéo Dụ Chi khỏi người mình rồi chui đầu vào trong chăn. Có chết cũng , nếu để biết cách lựa chọn các để qua đêm, chừng lại bị vứt bỏ. Bị hành động đột ngột của Cao Dã dọa cho giật mình, Dụ Chi ngây ngốc mãi hồi lâu mới nhìn về cái người vui đầu vào chăn. cảm thấy trong lòng khó chịu, ta vì các kia mà tỏ ra trốn tránh như vậy, giống cá tính thường ngày chút nào. Đầu óc trống rỗng, cứ mãi mông lung nghĩ về hành động đột ngột của rồi bất giác : ‘Tôi… tôi về trước.’ Cao Dã vừa nghe xong tung chăn dậy, mới phát giác hành động vừa rồi của mình khiến hiểu lầm. Dụ Chi chưa kịp đặt chân xuống giường, vội ôm chầm từ phía sau, siết chặt trong ngực mình rồi : ‘Em đừng hiểu lầm .’ ‘Tôi đâu có nghĩ gì, đừng lo.’ Dụ Chi cố nén bật khóc lên tiếng, hít sâu khi nghe giọng nghẹn ngào của : ‘Hứa với , ra em được nghĩ gì, được ?’ … ‘Ở những đó đều có nét giống em.’ Cao Dã dường như nín thở đợi chờ phản ứng của , biết có phản ứng gì! mắng là lừa gạt rồi bỏ mặc mãi mãi… Nhưng đợi rất lâu vẫn thấy gì, Cao Dã e dè hỏi: ‘Dụ Chi, em… em làm sao vậy?’ biết mình làm gì, chỉ theo ý muốn của mình lúc đó mà quay sang ôm lấy . ‘Tôi tin đâu, tin đâu…’ ‘Dụ Chi… em… em đừng khóc mà, đừng khóc.’ Suốt cả đêm, Cao Dã ngừng dỗ dành , biết và cũng hiểu rất mâu thuẫn. Giờ phút này cả hai người họ tốt nhất đừng nên gì, chỉ cần họ hiểu đối phương là được. Ngay cả cũng muốn tin rằng mình ngu ngốc tìm thế thân của suốt thời gian qua. Mỗi khi những dục vọng của bùng nổ, thân ảnh của luôn khiến đau đến thở nổi. lại có can đảm muốn , luôn tự cho rằng bao giờ khống chế được . Nhưng ngay giây phút này lòng hối hận, nếu sớm chút thông suốt, phải làm điều dại dột như thế. Cho đến nữa đêm mới khóc mệt rồi thiếp , Cao Dã mới ôm nằm xuống. Đêm nay hãy để cả hai có những phút lặng.