1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tôi không hợp yêu đương - Bản Lật Tử 60C+6NT (full+ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 40

      Tuy với ông nội là sau 1 tháng nữa trở về thành phố A, nhưng khoảng thời gian này ở thành phố S, Giang Chi Châu vẫn làm việc chăm chỉ.

      Hôm nay có cuộc họp nội bộ tổ chức, Giang Chi Châu đến phòng họp từ sớm, phát ra là người tới sớm nhất. ngồi xuống ghế, chuẩn bị lấy điện thoại di động ra chuyện với Hạ Duy báo tin nhắn vang lên.

      Đuôi lông mày Giang Chi Châu khẽ nhướn lên, chẳng lẽ lại tâm linh tương thông như vậy?

      Đáng tiếc lại phải tin nhắn của Hạ Duy mà là bạn Giang Mạn Mạn gửi tới. Lúc Giang Mạn Mạn thêm QQ của , Giang Chi Châu cảm thấy hơi bất ngờ, ngờ Mạn Mạn như vậy mà có tài khoản QQ rồi, sau này Mạn Mạn mới cho biết là mẹ của bé lập cho để gọi video chuyện với mẹ.

      Giang Chi Châu nghe giải thích xong lại cảm thấy thương bé, Mạn Mạn còn như vậy, đáng lẽ bé phải chịu những điều này, nếu như sau này có con ...

      Khụ khụ. Giang Chi Châu nghĩ tới đây còn chưa phát ra bản thân mình xấu hổ, mở cửa sổ chat với Mạn Mạn xem bé gửi cái gì tới.

      Giang Mạn Mạn: [ khóc hu hu. jpg]

      Khóe miệng Giang Chi Châu khẽ cười, bạn Giang Mạn Mạn tuy đánh được bao nhiêu chữ nhưng lại biết dùng ít icon biểu cảm, Giang Chi Châu học được của bé rất nhiều.

      Giang Chi Châu gửi cho câu : "Mạn Mạn làm sao vậy?"

      Giang Mạn Mạn có qua có lại, cũng gửi trả lời câu : "Ba với mẹ lại cãi nhau."

      Giọng của bé nghe thấy rất buồn, Giang Chi Châu cố gắng nhàng, hỏi bé: "Tại sao cha mẹ lại cãi nhau?"

      Giang Mạn Mạn : "Cháu và mẹ gọi video, mẹ ba đưa cháu nhà trẻ, hơn nữa chỉ lo công việc để ý tới cháu, sau đó bắt đầu cãi nhau với ba. Mẹ còn muốn ba đưa cháu đến chỗ mẹ, nhưng ba đồng ý."

      Giang Chi Châu an ủi: "Mạn Mạn nghe lời, buổi tối chú út nấu bữa tối ngon cho cháu được ?"

      Giang Mạn Mạn: được ạ [ bắn tim ]

      "Lại nhắn tin với bạn à?" Giang Nhạc Chương và Giang Nhạc Hân từ bên ngoài phòng họp vào, Giang Nhạc Chương thấy Giang Chi Châu ngồi mình cầm điện thoại, liền trêu chọc câu.

      Giang Nhạc Hân có hơi ngạc nhiên nhìn Giang Chi Châu: "Em có bạn à?"

      Giang Chi Châu vẫn chưa trả lời, Giang Nhạc Chương trước: "Đúng đó, trong mấy chị em chúng ta, cũng chỉ có em vẫn là cún độc thân thôi"

      Giang Nhạc Hân: "..."

      "Là Mạn Mạn." Giang Chi Châu đưa di động tới cho Giang Nhạc Chương nhìn thoáng qua.

      Giang Nhạc Chương hỏi: "Mạn Mạn làm sao vậy?"

      " ba mẹ bé lại cãi nhau."

      Giang Nhạc Hân cười tiếng: "Chẳng trách đến giờ mà cả còn chưa tới, chẳng phải bình thường ấy là người họp tích cực nhất sao."

      Giang Nhạc Chương nhìn : "Em cũng đừng ấy, em cũng thế thôi, đều là người cuồng công việc, cố tìm cảm giác về giỏi giang của bản thân." rồi thở dài hơi, "Mạn Mạn đáng thương, cho nên người ta đầu thai như thế nào cũng là kỹ năng sống, làm sao lại có loại bố như thế này đời nhỉ."

      Giang Chi Châu cất di động, phát biểu ý kiến gì, Giang Nhạc Hân bật máy tính lên, với Giang Nhạc Chương: "Buổi tối hôm nay đưa Phương quản lý ăn cơm."

      "À? Em người phụ nữ háo sắc đấy à?" Giang Nhạc Chương cam tâm tình nguyện, "Tại sao phải ? ràng là ta có ý xấu với !"

      "Thế nên mới phải ." Giang Nhạc Hân như điều hiển nhiên.

      "..." Giang Nhạc Chương thể tin nhìn , "Bây giờ em có thể hi sinh luôn nhan sắc của trai chỉ vì công việc luôn à?"

      Giang Nhạc Hân : " phải cảm thấy may mắn vì còn có nhan sắc để có thể hi sinh, nếu còn giá trị gì nữa?"

      Giang Nhạc Chương: "..."

      thể tin nhân tính em mình mất đến trình độ này rồi.

      Lại nhìn Giang Chi Châu yên tĩnh ngồi ở bên: "Em họ, Thiên Hạ Cư của em còn nhận người ?"

      Giang Chi Châu nghĩ ngợi, : "Còn tuyển nhân viên phục vụ, nhưng mà cầu rất cao, hơn nữa phải là giới tính nữ."

      "... còn vị trí nào khác à?"

      "Nhân viên vệ sinh?"

      Giang Nhạc Chương: "..."

      có thân phận như thế này, nếu qua đó làm ít nhất cũng phải làm quản lý đại sảnh chứ!

      "Được rồi, hiểu rồi, bây giờ xã hội này còn chút tình cảm em nào nữa." tỏ vẻ đau lòng lúc, lại với Giang Chi Châu, " nghe em bảo với ông nội ở đây tháng phải trở về thành phố A?"

      "Vâng." Giang Chi Châu biết ấy nghe từ đâu, nhưng cũng muốn giấu diếm. Giang Nhạc Chương trợn mắt nhìn : "Tại sao? vẫn chờ em thành chú ngựa đen đánh cho Giang Thừa Việt và Giang Nhạc Hân người ngã ngựa đổ đấy."

      "Tuy quy mô của Thiên Hạ Cư kém công ty nhà họ Giang nhưng công việc mỗi ngày cũng ít, em thể quá lâu."

      Giang Nhạc Chương : " nghĩ đúng ra phải là em thể rời xa bạn của em quá lâu đó."

      Giang Chi Châu: "..."

      Cuối cùng tại sao ấy lại chắc chắn là có bạn chứ?

      Tuy đây đúng là .

      " cũng muốn sống ở đây, hay là và em cùng trở về..."

      Giang Nhạc Chương còn chưa hết bị Giang Nhạc Hân cắt đứt: " trở về thử xem, có tin bố đóng băng tất cả tài sản của ?"

      Giang Nhạc Chương: "..."

      "Xin lỗi tới muộn." Giang Thừa Việt bước nhanh từ bên ngoài vào phòng họp, sau lưng có mấy quản lý và trợ lý của theo. Giang Nhạc Chương ghét sát tai Giang Nhạc Hân, giọng đánh giá: "Vẫn là cả mới có cả phái đoàn như thế này."

      Giang Nhạc Hân nhìn chằm chằm , gì, Giang Thừa Việt để laptop xuống rồi mở ra, ngồi xuống ghế: "Chúng ta bắt đầu ."

      Sau khi công việc cả ngày kết thúc, Giang Thừa Việt và Giang Nhạc Hân còn muốn tiếp tục làm việc khác, chỉ có mình Giang Chi Châu trở về khách sạn. thay âu phục ra, gọi điện thoại cho Giang Mạn Mạn: "Mạn Mạn ăn cơm tối chưa?"

      Giọng Giang Mạn Mạn như trẻ em sơ sinh: "Còn chưa ăn đâu ạ, Mạn Mạn đợi chú út trở về đây này."

      Giang Chi Châu cười cười: "Vậy bây giờ Mạn Mạn phòng của chú út, chú chuẩn bị làm cơm tối rồi." Phòng ở của mọi người đều có phòng bếp, tuy những người khác chẳng bao giờ dùng nhưng lại rất tiện lợi với Giang Chi Châu.

      "Vâng ạ, giờ Mạn Mạn tới ngay đây."

      Bảo mẫu chăm sóc Giang Mạn Mạn đưa bé đến phòng của Giang Chi Châu rồi , Giang Mạn Mạn tò mò ghé vào cửa phòng bếp, nhìn Giang Chi Châu: "Chú út, chú nấu món gì thế?"

      "Chú út nấu món trứng hấp mà Mạn Mạn thích ăn nhất."

      "Oa, giỏi quá!"

      Giang Chi Châu nở nụ cười, lại nghĩ đến Hạ Duy cũng rất thích ăn trứng hấp làm, còn thích hơn cả cơm chiên trứng: "Nếu Mạn Mạn đói bụng ăn bánh ngọt trước nhé, chú mua lúc về đấy."

      " được, Mạn Mạn muốn giữ bụng để ăn đồ ăn chú út nấu."

      Giang Chi Châu quay đầu cười với bé: "Vậy Mạn Mạn ra phòng khách chơi trước , chú sắp nấu xong rồi."

      "Được." Giang Mạn Mạn lại ghé vào cửa ra vào nhìn lúc, hỏi , "Tại sao chú út về rồi mà ba vẫn chưa về ạ?"

      Động tác đánh trứng của Giang Chi Châu hơi dừng lại, với bé: "Bởi vì ba của cháu có rất nhiều việc phải làm, còn chú út lười biếng làm."

      Giang Mạn Mạn nhướng mày lên: "Ba thể cũng lười biếng như thế được ạ?"

      Giang Chi Châu bỏ bát xuống, ngồi xổm bên cạnh Giang Mạn Mạn vuốt tóc bé: "Lười biếng là tốt, ba cố gắng làm việc, cũng là vì để mua cho Mạn Mạn nhiều đồ chơi.”

      " Mạn Mạn cần ba mua nhiều đồ, Mạn Mạn chỉ muốn ba dẫn ra ngoài chơi." Giang Mạn Mạn xong, đôi mắt đỏ ửng, "Các bạn trong nhà trẻ đều có cha mẹ, chỉ có Mạn Mạn có."

      Giang Chi Châu khẽ mím môi, biết phải an ủi bé như thế nào. Cuối cùng cũng chỉ có thể ôm lấy : "Mạn Mạn nghe lời, đợi sau khi ba trở về, chú út giúp cháu với ba, được ?"

      "Được ạ." Giang Mạn Mạn thút tha thút thít .

      Giang Chi Châu lau nước mắt của bé, : "Mạn Mạn đừng khóc nữa, sắp được ăn cơm rồi."

      "Vâng!" Giang Mạn Mạn lên tiếng, hấp tấp ra phòng khách ngoan ngoãn ngồi đợi ăn cơm. Giang Chi Châu nhìn bóng lưng của bé, cảm thấy bé và A Quất có vẻ hơi giống nhua.

      biết giờ này Hạ Duy ăn cơm chưa?

      Trong lòng thắc mắc nên sau khi Giang Chi Châu nấu xong liền gọi video cho Hạ Duy. Bạn học Hạ Duy đơn thuần, hề phòng bị mà nhận cuộc gọi: "Giang tiên sinh, có chuyện gì vậy, có phải lại nhớ em rồi ?"

      Giang Chi Châu đem camera quay vòng các món ăn, với Hạ Duy: "Vừa nấu cơm xong, biết em ăn cơm chiều chưa nên quay cho em xem."

      Hạ Duy: "..."

      Cmn chia tay, đàn ông cặn bã!

      "Món trứng hấp này, cháu của cũng rất thích ăn, khẩu vị của hai người cũng rất giống nhau đấy."

      Hạ Duy: "..."

      "Có phải muốn làm em tức chết xong lấy hết vẻ đẹp của em ?" Hạ Duy cảm thấy mình lập tức chia tay mình là quá thiện lương rồi, "Em quyết định để ý tới bảy mươi hai tiếng đồng hồ, tạm biệt!"

      định tắt video , chợt nghe đến thanh dễ thương của trẻ con: "Chú út, nấu xong cơm chưa ạ?"

      Giang Chi Châu quay đầu lại ra ngoài, màn ảnh cũng chuyến đến Giang Mạn Mạn xinh xinh. Giang Mạn Mạn nhìn thấy cầm điện thoại liền tò mò chạy đến xem: "Chú út, chú gọi video với ai thế ạ?"

      "AAAA, đây là cháu của à, đáng quá!" Hạ Duy kích động ồn ào ở bên kia màn hình, aaaaa, đáng quá.

      Giang Mạn Mạn nhìn xem thấy liền chớp chớp mắt, lại ngẩng đầu nhìn Giang Chi Châu: "Chú út, chị này là bạn của chú sao?"

      Giang Chi Châu bị Giang Mạn Mạn bắt gặp, cũng giấu bé: "Ừ, có muốn chào chị ?"

      Giang Mạn Mạn vẫy vẫy tay với camera: "Em chào chị."

      Hạ Duy lập tức cảm thấy vết thương được chữa lành, buổi sáng hôm nay ở trong tàu điện ngầm còn bé lớn hơn Giang Mạn Mạn gọi là dì! mới mười tám tuổi, vậy mà dám gọi là dì! Buồn bực quá!

      "Mạn Mạn ngoan quá." thương nhìn Giang Mạn Mạn chăm chú.

      Giang Mạn Mạn cười khanh khách: "Bạn của chú út xinh đẹp, xinh đẹp như mẹ cháu vậy."

      ...

      Bây giờ Hạ Duy vô cùng muốn có con như Giang Mạn Mạn, quá đáng !

      "Mạn Mạn cũng rất đáng mà!" Hạ Duy khiêm tốn chút nào mà tự khen lại, "Các bé và như chúng ta đều vô cùng đáng !"

      Giang Chi Châu: "..."

      kiềm chế khóe miệng co rút, với Giang Mạn Mạn: "Mạn Mạn ra phòng khách chờ chú ."

      "Vâng ạ."

      Giang Mạn Mạn ngoan ngoãn ra ngoài, Giang Chi Châu quay camera về mình, cười đầy ý nhìn Hạ Duy: "Em đúng là biết xấu hổ, em lớn hơn Mạn Mạn 20 tuổi đấy."

      Hạ Duy: "..."

      "Em cảm thấy Mạn Mạn rất đáng à?" Giang Chi Châu hỏi.

      "Vâng." Hạ duy ra vẻ lạnh lùng trả lời.

      Giang Chi Châu cười cười: " cũng biết bé rất đáng , nếu chúng ta cũng sinh con đáng như thế tốt quá."

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 41

      Câu này của Giang Chi Châu khiến phải đỏ mặt ngượng ngùng: “ năng biết xấu hổ hả, nghe thấy em vừa 72 tiếng để ý đến à? Còn sinh con con trai, nghĩ hay quá nhỉ?!”

      Giang Chi Châu: “......”

      “Được rồi chuyện với nữa, bye bye.” Hạ Duy nhanh chóng thoát video rồi thở dài hơi.

      Cũng có thể lắm chứ!

      “Gâu gâu.” A Hoàng chạy loanh quanh chỗ ngồi, A Quất nằm bò sàn cũng kêu meo meo với .

      Hạ Duy: “.......”

      Trong nhà có hai đứa con trai rồi, con gì đó.... đợi sau này hãy !

      Giang Chi Châu ăn cơm với Giang Mạn Mạn còn cố ý chụp vài bức hình gửi qua cho Hạ Duy, xem đối phương có để ý đến .

      Sau đó đối phương để ý đến ..!

      Giang Chi Châu: “.....”

      Giang Mạn Mạn ở chơi với Giang Chi Châu đến tối, mệt rồi mới thiếp . tay chân ôm con bé về phòng của Giang Thừa Việt.

      Giang Thừa Việt vừa về đến khách sạn lúc tới. Giang Chi Châu ôm Giang Mạn Mạn, giọng khẽ : “Mạn Mạn ở chơi với em đến tối, bây giờ ngủ mất rồi.”

      Giang Thừa Việt khẽ gật đầu, đón lấy Giang Mạn Mạn từ tay Giang Chi Châu rồi mới : “Cảm ơn em, cũng may trong thời gian này có em chăm sóc Mạn Mạn.”

      Giang Chi Châu : “Em biết bận rộn nhiều công việc, em cũng có lý do gì để , nhưng Mạn Mạn là con của , nên tranh thủ nhiều thời gian chơi với con bé hơn.”

      Giang Chi Châu phải là người đầu tiên với ta những lời này, ta cũng muốn có nhiều thời gian rảnh chơi với con bé nhưng ta thể: “Hẳn là em cũng biết tình hình của nhà họ Giang, muốn cho Mạn Mạn cuộc sống có điều kiện tốt hơn.”

      “Điều kiện sống của Mạn Mạn bây giờ tốt hơn nhiều bạn đồng trang lứa với con bé rồi, nhưng con bé được vui vẻ như các bạn bằng tuổi. biết con bé cần gì ?”

      Giang Thừa Việt khẽ nhíu mày trả lời, biết Mạn Mạn muốn ở bên con bé nhiều hơn nhưng có nhiều thứ nếu tranh thủ cơ hội trở thành của người khác, đến lúc đó chỉ sợ ở nhà họ Giang cũng được yên ổn.

      “Hôm nay Mạn Mạn với em là các bạn ở nhà trẻ đều có bố mẹ, chỉ có con bé là có.”

      Giang Thừa Việt cảm thấy đau xót khi nghe những lời này, ai thương Mạn Mạn hơn , lúc trước còn có mẹ con bé, bây giờ ....

      biết rồi, hôm nay làm phiền em.” Giang Thừa Việt ôm Mạn Mạn vào phòng.

      Vài ngày sau, Giang Mạn Mạn hết sức vui mừng chạy đến tìm Giang Chi Châu: “Chú út, chú út ơi, ba bảo mai dẫn con công viên giải trí đó!”

      Giang Chi Châu hơi bất ngờ, sao tự dưng họ cả của nghĩ thông suốt rồi à?

      Giang Mạn Mạn còn dùng sức kéo tay Giang Chi Châu: “Chú út giúp Mạn Mạn dạy dỗ ba, quả nhiên là có tác dụng.”

      Giang Chi Châu buồn cười, xoa đầu Giang Mạn Mạn rồi hỏi bé: “Ba đưa Mạn Mạn chơi, Mạn Mạn vui lắm đúng ?”

      “Vâng ạ, Mạn Mạn còn với ba muốn mời chú út chơi với con!”

      “Chú cũng phải sao?”

      “Vâng ạ!”

      Giang Thừa Việt bước tới lúc hai người chuyện, khẽ gật đầu với Giang Chi Châu và : “Em cũng chung , xem như là cảm ơn em vì thời gian này chăm sóc Mạn Mạn.”

      “Chú út cũng nha~”

      Giang Chi Châu cười nhéo má bé: “Được, chú út với ba cùng với con nha!”

      Đây coi như là ngày cuối tuần vui nhất của Mạn Mạn từ khi đến thành phố S. Giang Thừa Việt mua cho chiếc đầm mới tinh, Giang Mạn Mạn đứng soi trước gương: “Chiếc váy ba tặng đẹp quá , Mạn Mạn muốn mặc cho mẹ xem.”

      Giang Thừa Việt ôm bé, cười : “Đừng điệu nữa, chú út chờ sốt ruột lắm rồi.”

      “Vậy chúng ta mau xuống .”

      Giang Chi Châu ngồi chờ sẵn trong xe, thấy Giang Thừa Việt ôm Mạn Mạn xuống mới với Hạ Duy: “Mạn Mạn xuống rồi, tối chuyện với em tiếp.”

      “Được, chào hỏi Mạn Mạn hộ em nha~”

      vừa thoát khỏi video Mạn Mạn mở cửa xe ra: “Chú út, chiếc đầm mới này của con đẹp ?”

      “Đẹp lắm, là ba mua à?”

      “Vâng ạ.” Giang Mạn Mạn cười hì hì ngồi vào bên cạnh , chốc chốc lại hỏi: “Chú út vừa chat video với bạn đúng ?”

      Chi Châu có bạn sao? Giang Thừa Việt mặt biến sắc nhìn , nhưng cũng hỏi gì. Giang Chi Châu trả lời Mạn Mạn nên bé lại tích cực giới thiệu với ba: “Ba, Mạn Mạn thấy bạn của chú út rồi đó, xinh đẹp như mẹ vậy.”

      Giang Chi Châu: “.......”

      Mạn Mạn mới bé tý tuổi mà sao lại nhiều chuyện như vậy. Cũng may Giang Thừa Việt là người trưởng thành nên ấy hỏi chuyện Giang Chi Châu có bạn là như thế nào, chỉ vỗ đầu của Mạn Mạn và : “Được rồi, mau ngồi xuống , con còn muốn công viên giải trí ?”

      “Dạ muốn!” Giang Mạn Mạn thành công bị dời lực chú ý, ngồi xuống đàng hoàng.

      Mạn Mạn ngồi xe vô cùng phấn khích đến công viên giải trí. Đến cổng công viên, Giang Mạn Mạn ầm ĩ muốn chụp hình với ba, Giang Chi Châu đành chịu khó làm nhiếp ảnh gia. cảm thấy rủ cùng để có người chụp hình mà thôi.

      Công viên giải trí rất đông người vào cuối tuần, hầu như là chơi trò nào cũng cần xếp hàng, nhưng Mạn Mạn vẫn rất vui vẻ. Giang Thừa chợt cảm thán lúc xếp hàng chơi trò đu quay ngựa: “ chưa từng chơi trò này, ngờ đến chừng tuổi này rồi mà phải ngồi con ngựa gỗ này.”

      “.......” Giang Chi Châu đồng cảm.

      Giang Chi Châu vẫn phụ trách chụp hình cho Mạn Mạn lúc bé chơi đu quay ngựa, nhưng kỹ thuật chụp hình của bị Hạ Duy chê bai lần rồi, hiểu tại sao Mạn Mạn lại tin tưởng như vậy....

      về kể lại Hạ Duy, trả lời : “Có thể là ba của con bé chụp ảnh còn xấu hơn .”

      Giang Chi Châu: “...............”

      Bảo mẫu của Mạn Mạn đưa WC, Giang Chi Châu và Giang Thừa Việt tìm băng ghế đá ngồi xuống. Giang Chi Châu uống hớp nước, liền nghe Giang Thừa Việt hỏi : “Có phải em sắp về thành phố A rồi ?”

      “Vâng.” Giang Chi Châu nghĩ thầm, quả nhiên là có bí mật nào có thể giấu được trong nhà này.

      Giang Thừa Việt : “Em có thể dẫn Mạn Mạn theo được ?”

      Giang Chi Châu sửng sốt lúc: “ muốn giao Mạn Mạn cho em sao?”

      “Ừ, sau này càng bận rộn hơn, con bé ở đây có thời gian chăm sóc con bé, nếu theo em về em có thể chăm sóc con bé.”

      Giang Chi Châu nghĩ nghĩ chốc rồi mới : “Nên đó là lý do hôm nay dẫn Mạn Mạn đến công viên giải trí sao?”

      “Xem là vậy .”

      Giang Chi Châu khẽ mím đôi môi mỏng, có thể tưởng tượng ra lúc Mạn Mạn biết tin này đau lòng đến chừng nào: “Nếu bận rộn như thế sao giao con bé cho mẹ nó nuôi?”

      Giang Thừa Việt trả lời: “Mẹ con bé tái hôn và định cư ở nước ngoài rồi, Mạn Mạn qua đó nhất định tủi thân.”

      Giang Chi Châu định bây giờ con bé cũng còn nơi nào để , nhưng lời đến miệng lại : “Còn sao? Chẳng lẽ có ý định tái hôn sao?”

      “Tạm thời chưa có ý định này.”

      Giang Mạn Mạn từ WC tới chỗ bọn họ la hét đòi chơi nữa, nên Giang Chi Châu gì thêm.

      Bọn họ chơi ở công viên đến tối mới chịu về, trợ lý của Giang Thừa Việt lái xe đến chờ sẵn ở cổng.

      “Mạn Mạn, con về khách sạn với chú út trước nhé, ba còn việc bận phải làm.” Giang Thừa Việt với Mạn Mạn.

      Mạn Mạn vui vẻ cười nghe ba dặn dò, hôm nay ba chơi với bé cả ngày nên bé hiểu chuyện mà : “Vậy ba nhớ về sớm nha.”

      “Ừ.” Giang Thừa Việt hôn gò má trắng nõn của cái rồi bước tới mở cửa ngồi vào xe.

      “Tônge giám đốc Giang, quả nhiên hôm nay hai em Giang Nhạc Chương và Giang Nhạc Hân lại tìm quản lý Cao.” Trợ lý của Giang Thừa Việt vừa lái xe vừa báo cáo với .

      Giang Thừa Việt hừ lạnh tiếng, với trợ lý của mình: “Tôi đoán được từ lâu rồi, còn cuộc hẹn với giám đốcVương mà tôi sao rồi?”

      hẹn rồi, bây giờ chúng ta đón ông ấy.”

      “Ừ.”

      Người trợ lý do dự lát mới hỏi: “Tổng giám đốc Giang, Giang Chi Châu có chịu về phe chúng ta ?”

      “Có thể lôi kéo, nhưng lòng của cậu ấy ở đây.”

      Trợ lý lại nhìn chút rồi gì thêm.

      Ở cổng công viên, Giang Mạn Mạn ngẩn ngơ nhìn theo chiếc xe xa dần. Giang Chi Châu bế bé lên và : “Mạn Mạn, chúng ta về khách sạn nào.”

      “Vâng ạ....”

      Mặc dù bọn họ ăn tối trong công viên giải trí rồi nhưng Giang Chi Châu thấy tâm trạng của Mạn Mạn tốt nên làm mấy món tráng miệng dỗ dành bé. Qủa nhiên bé thấy tráng miệng liền vui vẻ hơn, Giang Chi Châu định chụp hình gửi cho Hạ Duy chủ động gửi cầu chat video với .

      “Sao bây giờ mới ăn cơm?” Hạ Duy cảm thấy rất đau lòng, sao lại muốn dùng hình thức này tổn thương chứ?

      Giang Chi Châu: “ làm để dỗ Mạn Mạn.”

      Mạn Mạn nghe có giọng liền ngẩng đầu lên, ngọt ngào gọi Hạ Duy: “Chào dì út.”

      Hạ Duy: “........”

      phải mấy ngày trước còn gọi chị à, sao hôm nay biến thành dì út rồi! thầm gào thét trong lòng xong mới nhận ra hai chữ dì út này càng có ý nghĩa sâu xa hơn.

      “Giang Chi Châu, có phải dạy Mạn Mạn gọi bậy ?”

      Giang Mạn Mạn: “Là giáo trong nhà trẻ dạy con đó, ấy vợ của chú út phải gọi là dì út.”

      Hạ Duy: “......”

      Giang Chi Châu ho tiếng rồi : “ trong sạch làm gì đâu nhé.”

      trong sạch chút nào! Ai với Mạn Mạn em là vợ hả?!”

      Giang Mạn Mạn cười ha ha: “Là Mạn Mạn tự đó.”

      Hạ Duy: “.........”

      Giang Chi Châu: “..........”

      Qủa nhiên Mạn Mạn rất bà tám mà.

      “Gâu.” A Hoàng thấy Hạ Duy lại chat video với Giang Chi Châu nên kề mặt lại.

      “Oa, chó con kìa.” Giang Mạn Mạn tò mò nhìn A Hoàng, Hạ Duy lại ôm A Quất đến cho bé nhìn. bé Mạn Mạn hoàn toàn bị hấp dẫn bởi con chó và con mèo này, hào hứng muốn chơi đùa với chúng qua màn hình.

      Giang Chi Châu thấy bọn họ chơi đùa, liền ngẩng đầu với Hạ Duy: “Mấy ngày nữa về rồi.”
      nkhanh3324, Parvarty, Nhược Vân3 others thích bài này.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 42

      Ba ngày sau Giang Chi Châu trở về, sắp xếp thu dọn hành lý xong đến phòng Giang Thừa Việt đón Giang Mạn Mạn.

      Lúc này Giang Mạn Mạn chuẩn bị xong rồi, nhưng lại kéo vali đứng dựa ở cửa ra vào chịu .

      "Mạn Mạn nghe lời, ba nhanh chóng trở lại, con về thành phố A với chú út trước nhé." Giang Thừa Việt ngồi xổm cạnh cửa dỗ bé, đôi môi xinh của Giang Mạn Mạn vẫn vểnh lên, dáng vẻ vô cùng đáng thương. Giang Chi Châu bước tới, với bé: "Đồ đạc của Mạn Mạn thu xếp xong chưa?"

      Giang Mạn Mạn nhìn cái, khẽ gật đầu.

      Giang Chi Châu : "Giờ là buổi chiều rồi, nếu còn trễ máy bay đấy."

      "Chú út đúng đấy, đừng để cho lái xe và chú út đợi lâu nữa." Giang Thừa Việt hôn cái, "Tạm biệt Mạn Mạn."

      khóe mắt Giang Mạn Mạn có giọt nước mắt như sắp trào ra, Giang Chi Châu dắt tay của bé, : "Mạn Mạn, chào ba ."

      "Tạm biệt ba." Giang Mạn Mạn vừa khóc nức nở vừa nói.

      Giang Chi Châu cảm thấy cứ đứng đây lưu luyến mãi biết bao giờ mới được, vì thế dứt khoát bế Mạn Mạn lên, về phía thang máy. Trợ lý của Giang Thừa Việt theo phía sau hai người, xách vali hành lý.

      đường đến sân bay, Giang Mạn Mạn đều câu nào, Giang Chi Châu cầm hộp kẹo trêu chọc mới vui vẻ hơn tí. Lúc chờ đăng ký, gửi cho Hạ Duy tin nhắn như thường lệ: " sắp lên máy bay, em ở nhà chờ , sau khi về đến nơi đến gặp em luôn.”

      Hạ Duy: được, để em bảo A Hoàng và A Quất xếp hàng chào đón .

      Giang Chi Châu: ...

      Sau khi đăng ký xong Giang Mạn Mạn bắt đầu ngủ, trong lúc bay có tỉnh lại lần ăn chút thức ăn. Đến sân bay thành phố A, Giang Chi Châu lấy xong hành lý, dắt Giang Mạn Mạn về phía lối ra: " Mạn Mạn, để ý xem bà nội ở đâu nhé."

      "Vâng, bà nội là hôm nay bà mặc váy hoa."

      ... Giang Chi Châu nhìn nhìn mấy vị phu nhân chung quanh, mùa này vừa đúng là mùa thích hợp để mặc váy hoa.

      "A, cháu nhìn thấy bà nội rồi." Giang Mạn Mạn chỉ chỉ phía trước, cũng đúng lúc bà nội bé nhìn thấy bé. Giang Chi Châu dẫn Mạn Mạn qua chào hỏi vài câu, rồi kéo vali chuẩn bị . Giang Mạn Mạn lưu luyến rời nhìn : "Tạm biệt chú út, nhớ đến thăm Mạn Mạn nhé."

      "Được." Giang Chi Châu xoay người xoa đầu bé, "Lần sau gặp lại nấu món ăn ngon cho Mạn Mạn."

      Sau khi lấy xe ra khỏi sân bay, mới mở máy lần nữa, 10 phút trước Hạ Duy gửi cho tin nhắn, hỏi sắp về đến nơi chưa.

      Giang Chi Châu: vừa từ sân bay ra, khoảng giờ nữa về đến nơi.

      Hạ Duy: [ OK ]

      Hạ Duy: biết hôm nay trở về nên em mua rất nhiều đồ ăn!

      Giang Chi Châu vừa nhíu mày, nhìn thấy gửi nửa tin nhắn còn lại:

      Hạ Duy: chờ trở về nấu!

      Giang Chi Châu: ... ...

      Hạ Duy: cố gắng lên :)

      Giang Chi Châu: ... Em xử lí nguyên liệu nấu ăn trước .

      Hạ Duy: được!

      Hạ Duy hiểu xử lý tức là chỉ cần rửa sạch, dù sao nếu thái hay cắt gì đó Giang đầu bếp cũng ghét bỏ thôi. tháng này tuy ngày nào cũng ăn cơm trưa Thiên Hạ Cư đưa tới nhưng cảm giác vẫn ngon bằng Giang Chi Châu nấu.

      Sau khi rửa xong hết nguyên liệu, vui mừng hớn hở chạy vào trong nhóm chat tuyên bố: "Các bạn học, hôm nay Giang tiên sinh trở lại!"

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: [ lạnh lùng. jpg]

      Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: tớ nhớ Giang tiên sinh muốn mời chúng ta ăn cơm kia mà

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: chờ tớ trở lại rồi mời nhé! Nhất định tháng sau tớ có thể trở về!

      gầy mười cân đổi tên: :)

      gầy mười cân đổi tên: chờ tớ về mời

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ... Lúc nào cậu mới về? Lễ mừng năm mới?

      gầy mười cân đổi tên: lần trước tớ có chuyện rất lâu với bố mẹ tớ, tớ vẫn muốn trở về, nếu như thuận lợi ..., cuối tháng sau mới có thể trở về, lúc nào xác định chính xác tớ báo các cậu.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [ được ]

      Hạ Duy trò chuyện trong nhóm trò chuyện lúc, lại muốn quấy rối Giang Chi Châu, hỏi tới chỗ nào rồi, trông mong hoài trông mong mãi rốt cục cũng chờ đến lúc tiếng chuông cửa vang lên.

      "Gâu Gâu!"

      "Meow."

      Hạ Duy gần như là từ ghế sô pha xông ra về phía cửa ra vào cùng lúc A Hoàng và A Quất kêu lên. Sau khi cửa mở ra, Giang Chi Châu kéo vali đứng ở bên ngoài, cong khóe miệng cười với .

      Lúc này trong lòng Hạ Duy cuộn trào rất nhiều cảm xúc, mũi cũng bắt đầu cay cay, ràng đứng ở trước mặt mình rồi, nhớ nhung kéo dài trong tháng, chưa giờ phút nào lại ràng như vậy.

      " về rồi." Giang Chi Châu nói.

      "À, vâng... Vậy nấu cơm thôi."

      Giang Chi Châu: "..."

      Hạ Duy chỉ hận thể tát mình cái chết luôn, ràng là có rất nhiều lời muốn , nhưng lại chưa bao giờ là người giỏi biểu lộ tình cảm của mình, ngay cả đối với bố mẹ của mình, cùng thể tự nhiên nói ra câu: "Con bố mẹ", thế nên bây giờ đối mặt với Giang Chi Châu, cũng thể nào thản nhiên ra câu: “Em nhớ lắm.”

      Câu này vượt qua độ thân mật mà có thể tiếp nhận, quá mức lộ liễu.

      "À… em cũng chuẩn bị dép lê cho ." Hạ Duy xoay người lấy ra đôi dép lê cho nam, để ở trước mặt Giang Chi Châu, "Em còn chuẩn bị sữa rửa mặt và dưỡng ẩm dành của phái nam cho , ở phòng bếp nhiều khói dầu, nhất định phải chăm sóc da cẩn thận!”

      Giang Chi Châu: "..."

      dép lê, kéo vali vào. A Quất và A Hoàng đều vừa vây quanh vừa chạy theo, tán loạn bên chân Giang Chi Châu, Giang Chi Châu ngồi xổm xuống chơi đùa cùng chúng lúc, cẩn thận nhìn chằm chằm A Quất: "Hình như A Quất gầy hơn lúc gọi video cho chút, chẳng lẽ là do camera làm béo hơn?"

      Hạ Duy : "À, cũng bởi vì nó là heo, nên em nghiêm khắc khống chế khẩu phần ăn của nó mỗi ngày, cuối cùng cũng khiến việc nó chạy như điên con đường biến thành heo chậm lại chút."

      Giang Chi Châu: "..."

      Chẳng trách nhìn mặt nó có vẻ bất mãn.

      " nấu cơm trước, em chơi với A Hoàng và A Quất nhé." Giang Chi Châu xong vào phòng bếp, tuy Hạ Duy để nấu cơm nhưng cũng thấy đau lòng vừa công tác trở về, đường mệt mỏi. theo vào phòng bếp, đứng ở bên cạnh : "Làm hai món đơn giản thôi, em tới làm trợ thủ giúp ."

      Giang Chi Châu nhìn cười khẽ: "Em có thể làm giúp cái gì? Đưa bát rồi đưa đũa cho à?"

      Hạ Duy: "..."

      Tuy tài nấu nướng của thể sánh với Giang Chi Châu được nhưng cũng biết nấu ăn mà, tốt xấu cũng là người sống mình nhiều năm như vậy. Nhưng Giang Chi Châu ràng nhìn ra được tay nghề của , cũng lười giải thích, là uổng phí tấm lòng của : "Vậy em ra ngoài chơi, mình cứ làm từ từ."

      muốn , Giang Chi Châu lại gọi quay lại: "Vậy em mặc tạp dề giúp ."

      Hạ Duy: "..."

      Đầu bếp đúng là còn có sách của riêng đầu bếp nữa, mặc quần áo còn muốn có người mặc cho nữa.

      xoay người cầm tạp dề lên, kiễng mũi chân buộc dây vào sau cổ Giang Chi Châu. Lúc cổ tay nhàng ma sát vào vành tai của Giang Chi Châu, lòng Giang Chi Châu lập tức run lên. thanh tiếng ma sát rất , ko cẩn thận lắng nghe nghe thấy, mà lại cảm thấy như là nổi trống bên tai.

      Bỗng nhiên ham muốn vô cùng mãnh liệt, muốn ôm cái.

      Lúc Giang Chi Châu lấy lại tinh thần, hai tay của để lưng Hạ Duy. Cả người Hạ Duy đều cứng ngắc lại, chỉ biết ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.

      người mùi hương đặc biệt, Giang Chi Châu biết là mùi sữa tắm hay là nước hoa, nhưng tóm lại là rất dễ chịu. hơi cúi đầu xuống, chôn đầu vào cần cổ hít hà: "Thơm quá, là mùi gì thế?"

      "Sau khi tắm xong còn chút mùi nước ý mà…” Giọng của Hạ Duy hơi cứng ngắc, cho nên vì cái này nên mới ôm mình à? A, vừa nghĩ ra, trong giới thiệu của mùi nước hoa thoang thoảng nhàng này là loại mùi hương khiến cho người bên cạnh có cảm giác muốn ôm bạn…

      Sớm biết như vậy chăm chút đến mức dùng cả nước hoa rồi...

      cứ nghĩ rằng loại trai thẳng như Giang tiên sinh ngửi thấy được...

      "Rất dễ chịu." Giang Chi Châu xong lại nhàng vùi đầu ngửi tiếp.

      Lòng Hạ Duy bịch bịch nhảy ngừng, mấy sợi tóc mềm mại của cọ cọ vào cổ của , khiến cho lòng cũng ngứa theo: ", nếu cũng thích..., em cho mượn dùng thử nhé... ?"

      Giang Chi Châu: "..."

      cảm thấy, Hạ Duy cần được phong danh hiệu thẳng như tòa nhà Kinh Mậu!

      hơi ngửa người kéo khoảng cách giữa ra, nhìn đôi má phơn phớt hồng của . Hạ Duy cũng nhìn , Giang tiên sinh rất đẹp trai, đặc biệt là lúc này ánh mắt còn hết sức chuyên chú, nhìn đơn giản thôi mà cũng khiến lòng như có nai con loạn. khí như thế này, đoán chừng sau phút Giang tiên sinh muốn hôn , , phải làm gì bây giờ?

      Giang Chi Châu quả nhiên ngẩng đầu, vén lọn tóc vướng đôi má của lên, rồi sau đó, sau đó chậm rãi tới gần . Nhìn mặt Giang Chi Châu phóng đại ở trước mặt mình, tráng sĩ Hạ Duy cố gắng nhắm mắt lại cách bình thường.

      Nếu muốn ở bên cạnh nhau, Giang Chi Châu quyết định bước này, cũng muốn dũng cảm đón nhận!

      Sau khi nhắm mắt lại các giác quan cũng trở nên nhạy cảm hơn, hơi thở ấm áp của Giang Chi Châu rơi vào mặt , vậy mà đáy lòng lại có cảm giác chờ mong.

      Lúc tim đập như gió to như mưa lớn trong lồng ngực, cuối cùng nụ hôn của Giang Chi Châu cũng rơi xuống môi . Rất , rất mềm, rất ấm áp.

      Môi Giang Chi Châu chỉ dừng lại vài giây rồi liền rời , Hạ Duy từ từ mở to mắt, Giang Chi Châu vẫn chăm chú nhìn như trước.

      Hai người im lặng lúc, Giang Chi Châu mở miệng trước: "Cảm giác như thế nào? Có khiến em cảm thấy thoải mái ?"

      Hạ Duy mấp máy môi, hỏi ngược lại: " sao? có cảm thấy thoải mái ? Trước đây em từng có bạn trai rồi đấy."

      vừa như vậy, quả nhiên lông mày Giang Chi Châu nhàng chau lại, nhìn , ánh mắt hơi trầm xuống hỏi: "Em và bạn trai trước hôn rồi à?"

      Vấn đề này hết sức nghiêm túc, nên Hạ Duy nghiêm túc suy nghĩ, : "Lúc bọn họ muốn hôn em, cuối cùng em đều chịu được tránh né, nhưng mặt cũng sát nhau rồi." Sau khi xong lại hỏi, "Nếu như em và bạn trai trước hôn nhau, có phải muốn chia tay với em ?"

      "Đương nhiên là , nhưng nhất định vui." Nghĩ đến Hạ Duy từng thân mật với người đàn ông khác như vậy, trong lòng của cảm thấy thoải mái.

      Hạ Duy im lặng lúc, sau đó nở nụ cười với Giang Chi Châu: "Giang tiên sinh, có việc em phải nhắc nhở . Bây giờ và em ở bên nhau rồi, nếu như sau này còn là vì lí do chấp nhận được em từng có bạn trai mà đòi chia tay, vậy cũng từng có bạn rồi đó. Đàn ông từng có bạn có tư cách đòi người khác chưa từng có bạn trai nhé."

      Giang Chi Châu: "..."
      nkhanh3324, Thùy Dương95, Parvarty6 others thích bài này.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 43

      Câu này của Hạ Duy khiến Giang Chi Châu cảm thấy ngu người.

      “Nếu như em chấp nhận được thân mật của rồi quyết định chia tay làm sao bây giờ?” Giang Chi Châu hỏi.

      “À....” Chuyện này cũng khó đây. Hạ Duy biết nên làm thế nào, cách giải nhất tốt nhất là phải có trách nhiệm với Giang tiên sinh cả đời, “Dù em cảm thấy quen với nụ hôn vừa rồi của lắm nhưng vẫn có thể chịu được.”

      “Như vậy ...” Giang Chi Châu nhìn rồi tiếp, “Hôn thêm nhiều lần nữa chắc quen thôi.”

      Hạ Duy: “...........”

      Tại sao đàn ông đương chỉ toàn nghĩ đến những chuyện vậy nhỉ?

      “Gíup buộc dây nào.” Giang Chi Châu xoay lưng lại, khẽ giơ cao hai tay. Hạ Duy thầm lau nước miếng, cầm sợi dây thắt cho chiếc nơ bướm cực kỳ nữ tính.

      “Được rồi.” Hạ Duy tự vỗ tay cho bản thân, việc lớn thành, “Vậy em quấy rầy nấu ăn nữa.”

      bước đến cửa phòng bếp Giang Chi Châu chợt lên tiếng: “Móng tay em mới làm nhìn đẹp lắm.”

      “.....” Để chào đón Giang Chi Châu về nhà nên cố ý làm bộ móng mới, nhưng nghĩ đến được Giang Chi Châu khen ngợi, “ cảm thấy như vậy sao?”

      Giang Chi Châu khẽ mím môi dưới, với : “ phải em thấy phụ nữ vừa làm bộ móng mới phải khen đẹp sao?”

      “.... Cho nên ý của thấy đẹp đúng ?”

      Giang Chi Châu: “........”

      Sao khen đẹp mà còn tức giận là sao?

      thấy làm móng ít lại chút tốt hơn.” Giang Chi Châu vẫn giữ quan điểm của mình trong vấn đề này, “Mỗi ngày em đều ở cửa hàng, lo ngại em có bị trúng độc ?! Dù sao mỗi ngày đều ngửi mùi nước son cũng có hại cho sức khoẻ.”

      Hạ Duy cười: “Lúc bọn em làm việc đều đeo khẩu trang mà, còn ngày nào cũng chui vào phòng bếp nên lo lắng cho làn da của mình có bị vàng da, bóng dầu .”

      “Mỗi ngày chỉ làm món ở Thiên Hạ Cư mà thôi, thời gian còn lại đều ở nhà nấu ăn cho em. Nhưng thấy em cũng có lý, có phải nên giảm số lần xuống bếp nhỉ?”

      Hạ Duy: “.........”

      hiểu lắm, sao Giang tiên sinh có thể hờn dỗi bắt bẻ người khác như vậy chứ?

      cố giữ bình tĩnh : “Nên để tránh xảy ra chuyện đó em chuẩn bị cho rất nhiều mỹ phẩm dưỡng darồi mà, cứ yên tâm , em quản lý việc dưỡng da cho .”

      Giang Chi Châu: “..........”

      Hai người đấu khẩu xong, Hạ Duy lại tung tăng vui vẻ ra ngoài. ngồi lên ghế salon và lấy điện thoại gửi tin nhắn cho đám bạn thân: “Tin tức nóng hổi đây! Cuối cùng Giang tiên sinh kiềm chế được nữa nên ôm hôn mình đó!”

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Cho nên.... có phải bữa cơm mời bọn mình ăn bao giờ tồn tại đúng ?

      gầy mười cân đổi tên: Ha ha ha ha ha ha

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: Cậu có cảm giác thế nào?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Cảm giác quen lắm, nhưng cũng khó chịu như mình nghĩ, mình thấy lần này có thể thành công đó chứ!

      gầy mười cân đổi tên: Mình xin cậu đừng tự dát vàng nữa được ?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ...... [đổ mồ hôi]

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: Đây là tượng tốt mà, quen cũng sao, hôn nhiều lần quen thôi.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Điềm Điềm à, cậu xấu lắm nha, cậu y hệt như Giang tiên sinh vậy đó.

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Được rồi, cậu ấy khoe khoang ngược đám chó FA bọn mình đó, mọi người giải tán .

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: .........

      Mặc dù quyết tâm nhưng ra tự tin lắm, nếu như được... đến gặp bác sĩ tâm lý của Giang Chi Châu. Nhưng vị bác sĩ đó đâu có chữa khỏi cho Giang Chi Châu đâu chứ, liệu có đáng tin ?

      Ăn cơm xong, Hạ Duy phát ra vấn đề hết sức nghiêm trọng, đó là máy rửa bát để ở nhà Giang Chi Châu.....

      này, em có thể đem chén bát xuống nhà để bỏ vào máy rửa máy ?” Hạ Duy hỏi.

      “.........” Giang Chi Châu chơi với A Quất, nghe thấy thế câm nín hồi mới đáp: “Rốt cuộc là em định lười đến đâu hả?”

      phải em lười, chẳng qua là em thấy có máy rửa bát mà dùng rất lãng phí, chiếc máy đó cũng đắt tiền lắm cơ mà.”

      Khoé miệng Giang Chi Châu co rút, đứng lên và : “Vậy em cầm , phải xách vali và ôm A Quất.”

      “Được rồi, có vấn đề gì hết.” Chỉ cần phải rửa chén chuyện gì cũng thương lượng được.

      Thế là Giang Chi Châu tay xách vali quần áo, tay ôm A Quất còn Hạ Duy cầm chén bát. Đúng lúc vừa bước ra khỏi cửa gặp phụ nữ bên nhà hàng xóm.

      ......

      Bầu khí chợt yên ắng, chị ta nhìn cảnh tượng trước mặt, phát huy diễn xuất của người trưởng thành là làm như có chuyện gì: “Chào buổi trưa, Hạ tiểu thư, Giang tiên sinh.”

      “Chào... chào buổi trưa.” Hạ Duy miễn cưỡng cười cười, “Máy rửa bát của em hỏng rồi, nên muốn cầm chén bát xuống nhà Giang tiên sinh rửa hộ.”

      “À ra là như vậy.” Thế nhưng tại sao Giang tiên sinh vừa xách theo vali quần áo vừa ôm con mèo này làm gì chứ? Nhưng mà nhìn quan hệ của bọn họ mờ ám như vậy rồi, còn có chuyện gì thể xảy ra nữa chứ?! Bọn họ trò chuyện vài câu, vờ như có chuyện gì xảy ra.

      Nhưng mấy ngày sau có tin đồn lan truyền khắp chung cư rằng Giang tiên sinh của hộ nhà 1808 ở tầng 3 sắp kết hôn với Hạ tiểu thư của hộ nhà 1908. Bình thường mọi người trong chung cư có chuyện gì để , còn bây giờ mỗi lần dạo, dẫn chó tản bộ, cho mèo ăn đều dùng chủ đề này để tán gẫu.

      Có thể tán gẫu bằng chủ đề này lúc nào cũng hữu dụng.

      Rốt cuộc lời đồn đại này cũng truyền tới tai người trong cuộc. Hạ Duy biết Giang Chi Châu nghĩ thế nào nhưng cảm thấy cực kỳ khó xử! Bây giờ mọi người đều nhìn bằng ánh mắt mập mờ, còn thiếu là chưa hỏi khi nào phát thiệp cưới thôi!

      có nghe em vừa hả?” kéo người ôm máy tính nào đó. A Quất nằm đùi , thoải mái meo tiếng.

      Giang Chi Châu gật đầu, : “ có nghe mà.”

      “Vậy nghĩ gì?”

      “Tuỳ bọn họ .”

      Hạ Duy: “..........”

      chắn trước màn hình máy tính, bất mãn lên tiếng: “ cứ vùi đầu vào máy tính làm gì hả? Đây đâu phải là tiệm net Tiểu Hoàng đâu!”

      “..........” Giang Chi Châu chỉnh màn hình máy tính nghiêng qua, “ xem mấy căn hộ.”

      Hạ Duy sửng sốt, quả màn hình hiển thị trang web của công ty bất động sản: “Quốc tế Khải Thuỵ? muốn mua thêm căn hộ nữa sao?”

      Giang Chi Châu khẽ gật đầu: “ tính hai chúng ta cộng thêm con mèo và con chó này bây giờ căn hộ hơn rồi, mà tương lai sau này còn có baby nữa.”

      Hạ Duy bị câu của làm cho đỏ mặt tía tai: “ nghĩ xa ghê ha, còn có baby nữa hả!”

      Giang Chi Châu xoay đầu nhìn , khẽ nhếch môi cười: “ phải em muốn đáng như Mạn Mạn sao?”

      “Chắc gì đứa trẻ khác đáng như Mạn Mạn chứ! Có mấy đứa trẻ nghịch ngợm cắt mất râu của A Quất đó!”

      “Con của chúng ta rất đáng , dạy dỗ con bé tốt.”

      Hạ Duy: “........”

      Nên em mới ai sinh con với hả, đúng là đồ mặt dày!

      “Với lại phải em vừa mấy lời đồn đại của hàng xóm làm em thoải mái sao? Chúng ta dọn còn chuyện này nữa.”

      Hạ Duy: “............”

      nghiêng đầu tránh ánh mắt dịu dàng của Giang Chi Châu: “Hừ, mối tình dài nhất của em cũng chỉ có ba tháng thôi đó, gắng gượng qua ba tháng hãy .”

      Khoé mắt Giang Chi Châu khẽ giật, vươn tay ôm eo Hạ Duy sát lại: “Em thế nhắc mới nhớ, phải thườngxuyên hôn chút.”

      Hạ Duy: “........”

      Khốn, đúng là sau khi đàn ông đương rồi ngày càng lưu manh! Ban đầu và bây giờ như hai người khác nhau!

      Giang Chi Châu ôm vào lòng, để nhìn vào : “Chuẩn bị xong chưa?”

      Hạ Duy: “...........”

      Nhìn gương mặt của Giang Chi Châu dần dần tiến lại gần, Hạ Duy vô thức muốn giãy ra, nhưng mùi hương đặc biệt người Giang Chi Châu giống như mê hoặc , khiến thần kinh tê liệt thể phản ứng. Khi nhàng khẽ chạm vào môi , Hạ Duy vô thức nhắm mắt lại.

      Nhịp tim của đập rất nhanh, biết có phải là do cảm giác này quá kích thích hay nhưng nó làm quên phải chống cự lại, lại còn cảm thấy nó tệ lắm. khẽ há miệng cắn lên môi , kích động muốn dùng đầu lưỡi cạy mở đôi môi đào của , nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được.

      Bọn họ còn nhiều thời gian để thích ứng với nhau.

      Giang Chi Châu buông môi Hạ Duy rồi khẽ hỏi: “Em có cảm thấy tốt hơn lần trước ?”

      Nhịp tim của Hạ Duy vẫn chưa đập lại bình thường được, hít sâu hơi rồi mới với : “Cũng được, khác gì lần trước lắm.” Chỉ là nhịp tim đập nhanh hơn lần trước.

      Giang Chi Châu cười : “Vậy xem ra sau này vẫn nên hôn thường xuyên, hi vọng bệnh nhân có thể phối hợp trị liệu.”

      “.....” Hạ Duy thầm phỉ nhổ trong lòng, “ vẫn nên chữa khỏi bệnh của mình trước .”

      cũng tích cực phối hợp trị liệu đây, chúng ta là bác sĩ chữa bệnh cho nhau, phải vậy sao?”

      Hạ Duy: “.......”

      như vậy mà lại bị trêu chọc, chịu được đâu đấy nhé ....

      Hôn Hạ Duy xong, Giang Chi Châu lại xem phòng tiếp, Hạ Duy ngồi bên cạnh vừa ôm A Hoàng vừa cầm điện thoại nhắn tin vào nhóm chat ở QQ: “Giang tiên sinh vừa hôn mình đó! Tim của mình đập như muốn nhảy ra ngoài luôn QAQ các cậu thấy mình tốt hơn chưa? QAQ”

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: Tốt lắm ~ Chúc mừng nhé~

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Hôn môi chỉ là bước đầu tiên thôi, sau này ta làm nhiều chuyện thân mật hơn nữa [ngoáy mũi] Tiện hỏi câu, ấy có vươn đầu lưỡi vào trong ?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ! Chỉ cắn môi mình thôi!

      gầy mười cân đổi tên: Báo cáo với mọi người là mình lái xe :)

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Kiểu này chắc cậu khỏi bệnh rồi, sao cậu làm lại nhanh vậy?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: _:)з" ∠)_

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: Đây là tiến bộ lớn rồi, đừng nhìn Giang tiên sinh kiềm chế như vậy chứ ấy quan tâm tới cậu lắm đó.

      chợt cảm thấy ấm áp, Hạ Duy ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, cảm xúc trong lòng thầm cuộn trào như sóng ngầm.

      “Sao vậy?” Giang Chi Châu xoay đầu nhìn .

      Hạ Duy cắn răng, thầm hạ quyết tâm với : “Em có thể.... hôn cái được ?”
      nkhanh3324, Thùy Dương95, Parvarty4 others thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 44

      Giang Chi Châu giật mình sững sờ nhìn , dường như phỏng đoán ý tứ của những lời này. Hạ Duy vẫn còn giữ nguyên tư thế vừa rồi, mặt có vẻ sắp chịu nổi nữa rồi. Vừa rồi câu kia là nhất thời xúc động nên mới ra được, nếu như Giang Chi Châu từ chối ..., xấu hổ quá mất.

      "À..." Hạ Duy thấy Giang Chi Châu vẫn có phản ứng, muốn tìm cho mình bậc thang để xuống cuối cùng Giang Chi Châu cũng trả lời.

      "Đến đây ."

      Hạ Duy: "..."

      hiểu tại sao sau khi Giang Chi Châu đồng ý, lại càng xấu hổ hơn. ho hai tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt Giang Chi Châu, tìm kiếm vị trí thích hợp để hôn.

      Chỉ là khuôn mặt thôi mà, diện tích lớn như vậy thao tác càng đơn giản.

      Đúng, cứ làm như thế .

      Sau khi quyết định phương án tốt nhất, Hạ Duy chậm chạp nghiêng người về phía Giang Chi Châu, lọn tóc của đảo qua trước mặt A Quất, khiến cho nó kêu meo meo hai tiếng.

      Giang Chi Châu nhìn , hai mắt hề chớp lấy cái, lúc Hạ Duy tiến đến trước mặt , thẹn thùng nhắm mắt lại, hôn cái mặt .

      Tự hôn có cảm giác khác với Giang Chi Châu hôn, làn da mặt mềm mại như môi, cũng cảm giác được hơi thở ấm áp của Giang Chi Châu mặt mình, nhưng mức độ tim đập hề giảm, còn có loại cảm giác sung sướng như lúc vừa ăn vụng cái gì đó.

      Ôi chao ——

      Sau khi hôn xong, Hạ Duy như trút được gánh nặng, cũng khó như trong tưởng tượng của .

      "Như vậy là xong rồi à?" Giang Chi Châu hỏi.

      Hạ Duy: "..."

      Cái này tuy nhỉ là bước nhưng đối với chính là bước rất dài đấy!

      " như thế thôi chứ sao? Em chỉ hôn cái nên tuyệt đối chiếm tiện nghi của nhiều hơn đâu."

      Giang Chi Châu nhịn được cười hai tiếng, lồng ngực khẽ rung: "Được rồi, nhưng mà chuyện như thế này lần sau cần hỏi đâu, cứ hôn luôn nhé."

      Hạ Duy: "..."

      "Khụ khụ, à, chúng ta sắp xếp thời gian đưa A Quất và A Doàng triệt sản thôi." Hạ Duy đưa A Quất ra làm đòn sát thủ, sang chuyện khác.

      A Quất: "Meo meo meo meo?"

      Cuối cùng, vào buổi sáng trời trong xanh của ngày tốt lành, Giang Chi Châu và Hạ duy cũng đưa A Quất và A Hoàng triệt sản. Giải phẫu tiến hành rất thành công, hơn nữa Giang Chi Châu và Hạ Duy chăm sóc cũng rất cẩn thận nên miệng vết thương của A Quất và A Hoàng hồi phục rất nhanh, chỉ là A Quất hết sức tức giận, làm mặt lạnh với Giang Chi Châu và Hạ Duy mấy ngày rồi.

      "Ôi, vẫn là A Hoàng nghe lời, hề tỏ ra khó chịu tí nào." Hạ Duy vuốt vuốt lông của A Hoàng, nhìn A Quất ngồi mình ở bên, chỉ để lại cho bọn họ bóng lưng cao ngạo, "Hai ngày này nên đóng kỹ cửa đấy, em rất sợ nó nhảy lầu."

      "Ừ, lúc nào cũng nhìn chằm chằm nó mà." Giang Chi Châu cầm thức ăn của A Quất đến, ngửi thấy được mùi thơm của đồ ăn, cảm xúc của A Quất cuối cùng hòa hoãn ít.

      "Ôi chà, A Quất đáng thương, cuộc sống làm mèo cũng quá gian nan." Hạ Duy khỏi cảm thán, trước kia còn cảm thấy làm con mèo vàng tốt, bây giờ xem ra, ôi, Giang Chi Châu nghiêng đầu nhìn cái: " phải em luôn phải triệt sản cho nó à?"

      "...Em cũng chỉ vì muốn tốt cho nó thôi!" Hạ Duy bỗng cảm thấy chột dạ, chụp ảnh bóng lưng lạnh lùng của A Quất, gửi đến nhóm bạn thân.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: mang A Quất triệt sản, miệng vết thương hồi phục khá tốt, nhưng Miêu đại gia rất tức giận, như thế này vài ngày rồi ┑( ̄Д  ̄)┍

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: hai người cắt trứng của người khác, tha cho là tốt lắm rồi, lại còn muốn người ta vui vẻ với hai người à? Ha ha, đồ loài người ngu xuẩn.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: thế nhưng A Hoàng rất nghe lời, hoàn toàn hề tức giận!

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: cho nên mới gọi là chó ngốc mà, cẩn thận quý trọng nó .

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ... Cậu mới là chó ngốc:)

      gầy mười cân đổi tên: các bạn học, tháng sau tớ về rồi! Chúc mừng tớ !

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: cuối cùng cũng lại có thể cùng vui vẻ với nhau! Vỗ tay!

      Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: ra tớ cảm thấy điều kiện bên kia rất tốt, nếu như được sống đơn giản ở đó cũng tệ nhỉ?

      gầy mười cân đổi tên: điều kiện tốt, thế nhưng mà tớ muốn sống ở đó, đâu tốt bằng Tổ quốc.

      Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: ha ha ha ha trở về , cậu trở về thành phố D hay thành phố A?

      gầy mười cân đổi tên: nhất định là thành phố A rồi! Các cậu đều ở đó mà!

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: vậy muốn tớ chuyển hay là cậu hạ mình ở cùng với tớ?

      gầy mười cân đổi tên: à, cậu có ý định chuyển xuống tầng dưới à?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ... Chúng tớ còn chưa phát triển nhanh như vậy đâu orz vậy tớ dọn đồ ra khỏi phòng chính, đến phòng phụ bên cạnh ngủ vậy.

      gầy mười cân đổi tên: cần phiền phức như thế đâu.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: dù sao chủ nhà cũng phải ở phòng xịn hơn chứ, cậu cứ chuyển về , tớ quét dọn sạch . À đúng rồi, cậu có để ý A Hoàng ? Nếu như cậu để ý..., tớ đưa nó đến nhà Giang tiên sinh nuôi.

      gầy mười cân đổi tên: chó để lại, cậu đến chỗ của Giang tiên .

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ...

      Siêu Gầy muốn trở về là chuyện lớn, Hạ Duy dám trì hoãn lấy giây, bắt đầu quét dọn vệ sinh. Vốn cũng rất thích sạch , nhưng sau khi A Hoàng đến ở, chưa hề dọn lông chó trong phòng lần nào, khắp nơi đều dính nên Hạ duy cảm thấy lượng công việc này rất rất nhiều, vì vậy bèn đưa A Hoàng xuống tầng dưới chơi với A Quất, gọi Giang tiên sinh lên giúp quét dọn.

      "Bây giờ em quét dọn, đợi đến lúc bạn thân của em trở về lông chó lại rơi khắp nơi rồi." Giang Chi Châu mặc tạp dề, quét lông chó ghế sa lon. Hạ Duy : "Cũng nên dọn sạch trước chút... Chủ yếu là quét sạch phòng chính là được, em chuyển đến phòng phụ rồi cho A Hoàng đến phòng chính nằm."

      " phải em bạn thân của em ngại chó sao?"

      " như thế..., nhưng người ta bao lâu mới trở về, dù sao cũng phải dọn dẹp sạch phòng ở chứ."

      "Ừ, em dọn dẹp sắp xếp đồ đạc , rồi giúp em mang đến phòng phụ, đợi lát nữa quét dọn."

      "Vâng, quần áo em đều chuyển sang rồi, chỉ còn chút đồ lặt vặt thôi."

      "Ừ." Giang Chi Châu đến phòng chính giúp chuyển đồ, trước kia Hạ Duy từng làm trong tạp trí thời trang, trong phòng có rất nhiều các loại tạp chí thời trang, đều để vào bên trong thùng giấy, để mang luôn cùng lúc cho tiện. Giang Chi Châu bê thùng giấy lên, đúng là rất nặng.

      Sau khi mang hết thứ này , gian phòng lập tức rộng rãi hơn khá nhiều, Giang Chi Châu nghĩ chăn gối vẫn nên để tự Hạ Duy chuyển , nhìn nhìn bàn trang điểm của , lại tìm cái giỏ chuẩn bị để hết vào chỗ rồi mang .

      Tuy trước kia Hạ Duy từng mua cho sữa rửa mặt và kem dưỡng ẩm, nhưng nghĩ tới bàn trang điểm của con có... nhiều đồ như vậy. Bình bình lọ lọ đủ loại kiểu dáng và màu sắc, chỉ nhìn qua thấy phức tạp rồi.

      Mỗi ngày đều bôi nhiều thứ lên mặt như vậy à? Đột nhiên cảm thấy chỉ sơn móng tay vốn cũng chẳng được tính là vấn đề gì.

      Lúc cho tất cả những vật này vào chiếc giỏ, còn đặc biệt nghiên cứu qua từng lọ , nước, nhũ, phun sương, tinh dầu, lại là phun sương, kem dưỡng da, lại chai tinh dầu, lại chai nước...

      rất bội phục Hạ Duy, vì dù sao muốn bôi nhiều thứ như vậy lên mặt của mình đúng thứ tự cũng phải cần trí nhớ vô cùng tốt và thể thiếu khả năng tư duy logic được.

      Sau khi dọn hết mỹ phẩm dưỡng da, còn có đống đồ trang điểm chờ . đột nhiên cảm thấy, là người đàn ông giảm khoản tiền rất lớn.

      Dọn dẹp xong tất cả đồ đạc của Hạ Duy, thuận tay kéo tủ đầu giường ra nhìn thoáng qua, bên trong có vài đồ đạc linh tinh đủ lại, nhưng lại xuất phong thư màu hồng, quá gây chú ý.

      Giang Chi Châu chưa hề viết thư tình cho ai, nhưng cũng nhận được ít thư tình, bằng kinh nghiệm phong phú của , chỉ cần liếc qua biết ngay phong thư này là thư tình.

      Nhưng nghiêm trọng nhất là, phong thư này còn ghi: Gửi Đào Dự.

      vẫn chưa quên Đào Dự là ai, người thường xuyên chuyện về mèo hoang trong trường học cấp ba, là bạn học của Hạ Duy.

      Giang Chi Châu nhíu mày, mở phong thư ra.

      Bạn học Đào Dự, tớ thích cậu.

      Tớ như thế này chắc làm cậu cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng tớ thích cậu lâu rồi. Bởi vì sợ ảnh hưởng kỳ thi đại học của cậu, nên tớ vẫn dám ra, nhưng bây giờ tớ ra tâm ý của mình, chắc cũng ảnh hưởng gì đâu nhỉ? ^_^

      Tớ nhớ tình cảm này có từ bao giờ, nhưng tớ thích cậu lúc nghiêm túc giảng bài cho tớ, thích cậu lúc dịu dàng cho mèo hoàng ăn cùng tớ, cũng thích cậu lúc mỉm cười nhìn tớ.

      Tớ biết với tớ cậu có cảm xúc gì, chỉ hi vọng lần này tớ thổ lộ tình cảm của mình làm cậu thấy khó xử ^_^ chiều tối hôm nay, tớ ở đình tự học cùng với mấy bé mèo chờ cậu, mong là cậu cho tớ câu trả lời thuyết phục ^_^

      Hạ Duy.

      Lúc Hạ Duy từ phòng khách đến tìm Giang Chi Châu, trông thấy bóng lưng cúi đầu đứng bên cạnh bàn trang điểm. Bóng lưng này còn lạnh lùng hơn bóng lưng của mèo vàng, thậm chí còn có chút sát khí.

      Trong lòng Hạ Duy lập tức lộp bộp, đây là... Tình huống gì thế?

      "Giang Chi Châu?" thăm dò bước bước đến gần , nhìn rồi hỏi, " làm sao vậy?"

      Giang Chi Châu nhắm mắt lại, tận lực dấu cảm xúc trong mắt , sau đó mới quay đầu : "Đây là thư tình em viết cho Đào Dự?"

      Hạ Duy: "... ..."

      Cmn cmn cmn! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Giọng lạnh buốt của Giang Chi Châu càng khiến cho bối rối: " phải! Cái này là chuyện xảy ra từ hồi học cấp ba rồi!"

      "Thư tình viết từ hồi học cấp ba mà bây giờ em còn giữ lại? Là do vẫn còn tình cảm với ta sao?"

      "... phải đâu! Lý do của chuyện này hơi có chút khó tin, nhưng phong thư này vốn được chuyển đến tay Đào Dự, gần đây mới trở về tay em!"

      "Vậy em giữ gìn cẩn thận như thế này là muốn tìm cơ hội đưa cho ta lần nữa hả?"

      " phải! đừng tưởng tượng nữa được !" Hạ Duy cảm giác mình cũng sắp phát điên rồi, từ trước đến nay Giang tiên sinh đều rất biết tưởng tượng xa xôi về các mối quan hệ nam nữ của , "Cái này là lúc ấy em để vào quyển bài tập em mượn của Đào Dự, và vẫn nghĩa là cậu ấy nhận được, cậu ấy trả lời, chẳng phải là từ chối em à? Lúc trước Đào Dự tới đây em mới biết được phong thư này bị Điền Điềm lấy ra rồi, cậu ấy vốn nhận được, sau đó Điền Điềm trả lại thư cho em, em tiện tay đặt ở trong ngăn kéo đấy!"

      Giang Chi Châu nhìn lúc, : "Đúng rất khó tin, như lời em Điền Điềm cũng thích Đào Dự à?"

      "... Việc này giải thích lại càng phức tạp, tóm lại là xuất phát từ nguyên nhân cá nhân nên cậu ấy mới giấu phong thư này . Giờ em còn chút tình cảm nào với Đào Dự cả, đừng suy nghĩ linh tinh nữa!"

      " suy nghĩ linh tinh à? Chẳng phải hai người có bao nhiêu thời gian bên nhau sao."

      "... Thời gian ý chỉ là lúc chiều tối, bọn em thường xuyên cho mèo hoang ăn cùng với nhau thôi mà!"

      Giang Chi Châu im lặng hồi, nhếch môi : "Em viết thư tình cho bao nhiêu nam sinh rồi?"

      "Chỉ cái này thôi!"

      "Được rồi, vậy em cũng viết cho bức , còn phải viết nhiều câu văn hay hơn thế này, còn có, cũng phải dùng cái mặt cười này, đừng có dùng cái mặt cười em hay gửi cho kia."

      :)cái mặt cười Giang Chi Châu Hạ Duy hay gửi là cái này. Còn cái ý muốn là cái này: ^_^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :