1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tôi không hợp yêu đương - Bản Lật Tử 60C+6NT (full+ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 15 – Ha ha ha ha

      Cuối cùng Hạ Duy vẫn bị Giang Chi Châu cưỡng ép đưa đến bệnh viện gần đây, bác sĩ chỉ băng bó vết thương cho mà còn tiêm cho mũi.

      lâu rồi Hạ Duy chưa tiêm nên lúc nghe phải tiêm hơi sợ hãi. Nhưng em họ còn ngồi bên cạnh , nhớ lại khi còn bé cười nhạo cậu sợ tiêm nên bây giờ phải giả vờ tỏ vẻ như quan tâm. Thế mà lúc thấy đơn thanh toán viện phí mới phát rằng hoá ra tiêm chưa phải là đau nhất...

      “Có phải bác sĩ lừa tôi nhỉ, chỉ bị mèo cào vết mà lại phải tiêm, lại còn đắt như vậy!” Hạ Duy ngồi xe đường về nhịn được phàn nàn. Hạ Minh cười hì hì hai tiếng, với : “Em nghe tiền tiêm là thu theo cân nặng đó.”

      Hạ Duy: “....”

      Nếu có người ngoài ở đó nhất định phải đánh cậu trận ra trò mới được!

      Giang Chi Châu lái xe phía trước : “Mèo hoang trong khu chung cư đều tiêm vắc-xin phòng bệnh nên vẫn phải tiêm mũi để phòng hờ.” Đột nhiên đến chuyện này nên bắt đầu suy nghĩ chuyện tiêm vắc-xin phòng bệnh cho lũ mèo hoang trong khu chung cư.

      Hạ Duy hỏi : “Mấy con mèo đưa vào bệnh viện đó khi nào mới xuất viện được?”

      “Phải quan sát , tình trạng của mỗi con mèo đều giống nhau, có lẽ mất vài ngày.”

      “À.” Con mèo lông vàng qua được kiếp nạn rồi, Hạ Duy cảm thấy câu tục ngữ trong rủi có may đúng.

      Tuy mất bộ râu nhưng vẫn giữ được trứng.

      Thế nhưng sau này vẫn còn nữa.

      Giang Chi Châu đồng ý cầu của Hạ Duy, đưa về cửa hàng làm móng. Trước khi Hạ Duy xuống xe, nghiêng đầu nhìn thoáng qua tay của , “Tay của như thế này có thể làm cho khách được sao?”

      Hạ Duy : “ sao, chỉ vết thương thôi mà, ảnh hưởng gì cả.”

      Giang Chi Châu : “Ý của tôi là khách hàng nhìn thấy tay bị thương thế này có khi nào bọn họ muốn đụng vào tay bọn họ ?”

      Hạ Duy: “.....”

      cho rằng mọi người đều có bệnh sạch như sao?!” Hạ Duy dứt lời rồi mở cửa xuống xe rồi ‘cạch’ tiếng đóng cửa lại.

      Ba chữ ‘Bệnh sạch ’ như đâm trúng tim đen của Giang Chi Châu, nhàng chau mày rồi lái xe .

      Hạ Duy nổi giận đùng đùng bước vào cửa hàng, nàng thực tập mới đến nhìn ra ngoài cửa rồi hỏi , “Chị Hạ Duy, người vừa đưa chị đến đây có phải bạn trai chị ? Lái xe cũng tệ đấy.”

      Hạ Duy nhếch lông mày chất vấn nàng, “Sao em có thể nguyền rủa bà chủ của mình như vậy được chứ!”

      nàng thực tập: “......”

      Bây giờ tay của Hạ Duy có chỗ bất tiện là thể dính nước, thế nên suy nghĩ kỹ càng, sao lúc trước mình lại đưa bao tay cho Giang tiên sinh chứ? Qủa là não bị úng nước mê muội rồi!

      Nhưng làm chuyện tốt có thể giúp Hạ Minh gây ấn tượng tốt, cậu thông qua vòng 2 của bách hoá Tinh Quang rồi, tiếp theo có thể thực tập rồi.

      Hạ Minh vui mừng hớn hở tiến hành thủ tục nhận chức, hơn nữa sau đó còn nhanh chóng tìm được nhà ở.

      “Chị ơi, đồng nghiệp của em bảo người cùng thuê nhà với cậu ấy dọn rồi, bây giờ cần tìm người ở chung, nếu như em muốn có thể dọn qua ở luôn!”

      Hạ Duy hỏi cậu: “Em xem nhà chưa đó?”

      Hạ Minh gật đầu: “Em xem rồi! Tuy rộng như ở đây, thiết bị lắp đặt cũng bình thường nhưng tiền thuê nhà có thể chấp nhận được.”

      “Xa công ty ?”

      “Xa hơn ở đây nhưng khu vực cũng tệ, chỉ có điều nhà ở có vẻ hơi cũ, nên tiền thuê nhà mới rẻ.”

      Hạ Duy nghĩ chút rồi , “Vậy được rồi, lúc em dọn nhà báo chị tiếng.”

      Hạ Minh hẹn với đồng nghiệp tan tầm hôm sau dọn qua, Hạ Duy cũng đặc biệt về sớm để giúp cậu dọn đồ. thể vị đồng nghiệp này của cậu rất tệ, còn qua đây giúp đỡ, gặp Hạ Duy ngượng ngùng.

      Sau khi chuyển xong đồ đạc Hạ Minh mời cậu ta ăn bữa cơm coi như là cảm ơn, đương nhiên là Hạ Minh cũng được lời.

      Hạ Duy dọn dẹp xong ngã người lên ghế sa lon muốn nhúch nhích gì nữa. Dọn nhà đúng là chuyện tốn năng lượng!

      nhắm mắt dưỡng thần lúc điện thoại reo lên báo có tin nhắn đến. Hạ Duy lười biếng cầm điện thoại lên nhìn.

      Hạ Minh: Chị ơi, hôm nay chị thấy cậu đồng nghiệp hôm nay giúp em dọn nhà thế nào?

      Hạ Duy: Rất tốt, người ta lại lại, còn em biết xấu hổ đứng bên nhìn.

      Hạ Minh: .... Em cũng dọn nhiều thứ lắm mà.

      Hạ Minh: Nhưng người đó cũng rất tốt, lúc em vừa đến công ty là ấy vẫn luôn chăm sóc em đó, khó có được nhất là vẻ ngoài của ấy tệ ấy!

      Hạ Duy..... phải là em vừa ý ta rồi hả?

      Hạ Minh: ..... phải! Lúc nãy ấy xấu hổ hỏi em... chị có bạn trai chưa!

      Hạ Duy: .....

      Hạ Minh: Hai người đều trùng hợp FA như nhau chi bằng làm quen [ cười xấu xa ]

      Hạ Duy: ..... Em cho ta biết chị có bạn trai rồi.

      Hạ Minh: Tại sao chứ! Em thấy ấy cũng tệ lắm mà! Thử tiếp xúc lần mà!

      Hạ Duy: ... Em làm mai mối điêu luyện quá nhỉ. Tổ quốc chưa thống nhất, có lòng đương.

      Hạ Minh: .....

      Hạ Minh: Được rồi [ mỉm cười ]

      Sau đó cậu gửi tin nhắn cho nữa, Hạ Duy nhớ lại vị đồng nghiệp của cậu, cảm thấy cũng tệ. Vóc dáng cao lắm nhưng cao hơn , dù có mang giày cao gót vẫn cao hơn cái đầu. Dáng vẻ rấtdịu dàng, tuy phải là xuất sắc khiến người khác phải hoảng sợ nhưng dằn lòng nhìn lần 2. Tính cách càng phải nữa, giúp Hạ Minh lười biếng dọn hành lý quả là người hiền lành.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Hạ Minh kiếm được chỗ ở nên dọn ra ngoài rồi, đồng nghiệp của nó còn đến giúp đỡ. Vị đồng nghiệp đó rất tốt, tính cách ắt cũng tệ lắm, còn hỏi thăm Hạ Minh mình ... có bạn trai chưa, nhưng mình có thể làm sao được chứ, mình muốn đương nữa, cảm giác như mình bỏ qua số tiền 100 triệu vậy ( mỉm cười )

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ......

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Mình nghi ngờ là cậu hút hết vận đào hoa của bọn mình [ bye bye ]

      gầy mười cân đổi tên: phải hôm qua cậu gặp được kiểm toán rất đẹp trai sao? Cậu có tư cách gì câu đó? [ mỉm cười ]

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Lâu rồi mình mới gặp được kiểm toán như vậy đó! Cậu xem Hạ Duy kìa! Mới chia tay trai ngây thơ kia chưa bao lâu đó!

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: ... Cảm thấy hoa đào của Hạ Duy rất nhiều, hâm mộ!

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Có gì để hâm mộ chứ, mình từ chối rồi :)

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Coi như cậu có lương tâm lần, hại con trai người ta.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [ mỉm cười ]

      gầy mười cân đổi tên: Nhưng mình hiểu, sao Hạ Duy lại luôn có thể gặp được đàn ông đáng như vậy [ mỉm cười ]

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Nhân phẩm đó là vũ khí luôn để bên người đó, cậu ấy dùng hết nhân phẩm ở phương diện này rồi, những phương diện khác đều bị trả lại.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Ví dụ như Giang tiên sinh ở dưới lầu sao? [ mỉm cười ]

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Giang tiên sinh vừa đẹp trai lại có tiền, cậu còn gì phải bất mãn nữa chứ.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Cậu có thể lướt lên các tin nhắn trước mà xem [ mỉm cười ]

      Ba phút sau.

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Mình cẩn thận xem lại hết, mình càng thấy cậu xứng đôi với vị Giang tiên sinh, giúp nhau làm tổn thương người khác :)

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ... :)

      Sau đó các cùng nhau tốt cho Giang tiên sinh, Hạ Duy dám ừ bừa bãi nữa, nhưng đúng nhân phẩm là thứ vũ khí luôn đem theo bên mình, vì hôm sau nhận được thông báo tăng tiền thuê nhà của ông chủ.

      Cửa hàng của gần quảng trường Tinh Quang nên tiền thuê nhà cũng đắt hơn chỗ khác, lúc trước thương lượng với ông chủ là muốn ký hợp đồng 5 năm trực tiếp vì sợ tăng tiền thuê nhà nhưng ông chủ đồng ý, bây giờ hợp đồng 2 năm đến kỳ hạn, quả nhiên là ông chủ thông báo tăng tiền thuê nhà với .

      Hạ Duy càng phiền muộn hơn, tuy cửa hàng của buôn bán tệ lắm nhưng mỗi tháng phải trả tiền lương cho nhân viên, còn có tiền điện nước, thiết bị của cửa hàng, nhiều số tiền dồn lại cũng là chi tiêu xa xỉ. Bây giờ tiền nhà tăng, thu nhập của càng ít .

      gọi điện cho ông chủ muốn thương lượng về chuyện tiền thuê nhà ông chủ kiên nhẫn, trực tiếp cho hợp đồng đến kỳ hạn rồi, nếu trả tiền dọn . Hạ Duy biết khu vực này lo có nhà thuê nhưng ông chủ quyết tâm muốn tăng giá, gì cũng vô dụng.

      Đúng là nghèo còn mắc cái eo, chưa giải quyết được chuyện này Tiểu Thu lại đột nhiên cho muốn tạm nghỉ việc.

      Trong ngành này có rất nhiều người, thợ làm móng bình thường đều làm lâu nhưng Tiểu Thu làm việc ở cửa hàng gần năm, coi như thời gian khá dài. Nhưng đối với số lượng khách của cửa hàng bây giờ mà thiếu thợ làm móng chắn chắn cực kỳ bận rộn.

      tìm Tiểu Thu để chuyện tâm , dùng lý dùng tình nhưng Tiểu Thu quyết định nghỉ việc, thuyết phục được, hơn nữa nghỉ khá gấp, có ý định quan tâm đến quy định của hợp đồng là ‘ tháng trước khi nghỉ việc phải thông báo’.

      Hạ Duy cảm thấy cửa hàng của có phải là nên đóng cửa rồi đây?
      nkhanh3324, Thùy Dương95, Parvarty4 others thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 16 - Họa vô đơn chí

      (1) tai họa dồn dập đến lúc

      Tiểu Thu nghỉ việc vô cùng tự nhiên thoải mái, hôm trước vừa muốn nghỉ việc, hôm sau tới làm rồi. Tuy Hạ Duy đăng thông báo tuyển dụng mạng, nhưng cũng thuê được người nhanh như vậy. Trong cửa hàng, mấy nhân viên học việc mới tới chỉ biết làm mẫu hoa đơn giản, nên cả ngày Hạ Duy trừ ăn cơm và WC cơ bản là được nghỉ ngơi lúc nào.

      Lúc về đến nhà vô cùng mệt mỏi, nằm co quắp ghế salon ở phòng khách như chú cún con, dùng chút sức lực cuối cùng lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị kể khổ với nhóm bạn thân. Vừa mở nhóm ra, phải há hốc mồm, chắc hẳn hôm nay là ngày đại hung (2) rồi, mọi người thi nhau kể khổ bên trong nhóm chat.

      (2) ngày xấu

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: các cậu còn nhớ lần trước tớ kể cho các cậu nghe cái tên mà kể cả ăn cơm cũng muốn theo để quản lý mọi người ? Hôm nay phát tiền lương cho công nhân, ta mạnh mẽ khấu trừ lượng công trình của người khác, MD (3) tớ còn chưa dám khấu trừ lượng công trình bao giờ, nhưng lại khấu trừ hơn phân nửa, là chưa thấy bao giờ. [ mỉm cười ]

      (3) câu chửi kiểu như mẹ nó

      Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: cậu trở lại công trường rồi hả?

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Ừ, hôm qua tớ trở về rồi.

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ta hỏi tớ thu lượng công có đúng , liệu có thể sai sót gì , tớ kiểm tra lại lần cho thấy là đúng, cảm thấy tìm ra gì để tra hỏi tớ, liền tự ý khấu trừ hơn nửa lượng công trình, MD lúc ấy sắc mặt tớ vô cùng tốt, tên này cũng quá xấu xa rồi.

      Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: công nhân công trường có phản ứng gì à? Đều là tiền người ta vất vả làm ra, làm bao nhiêu tự mình phải biết chứ?

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Chắc chắn là có, dù sao tớ rồi, lúc phát tiền lương tự giải thích cho công nhân, tớ liên quan.

      gầy mười cân đổi tên: hôm nay tớ cũng gặp phải tên vô cùng kỳ lạ, tớ thích kết giao thích lấy chồng, có thể là hơi bị autism (4) và high-fun (5) [ mỉm cười ] MD tớ chỉ muốn quen biết với tên ngốc như thôi [ mỉm cười ]

      (4) tự kỉ

      (5) là 1 hình thức quan hệ tình dục có sử dụng chất thích kích như: ma túy đá hoặc chất gây hưng phấn...

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ha ha ha ha du học sinh các cậu chuyện nhất định phải thêm vài từ Tiếng vào à? [ mỉm cười ]

      gầy mười cân đổi tên: là ta phải tớ [ mỉm cười ] còn muốn viết cho tớ bài thơ [ mỉm cười ]

      Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: ... ...

      gầy mười cân đổi tên: trước kia cũng từng gặp girl, là thiên tài autism, bị bệnh di truyền từ gia đình, xem thơ của viết bệnh tình liền đỡ hơn [ mỉm cười ][ mỉm cười ]

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ... Muốn đọc thơ

      Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: tại sao tớ lại cảm thấy mới bị bệnh về tâm lý nhỉ…

      Sau khi Hạ Duy đọc toàn bộ tin nhắn, chỉ muốn hổ người nhà, đen đủi cũng là cả đám đen đủi…

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: hai ngày nay tớ cũng rất may, cửa hàng sơn móng tay tăng tiền thuê địa điểm, thợ sơn móng tay đòi nghỉ việc, [ tạm biệt ]

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ... Vậy cậu phải làm thế nào?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: tớ có thể làm thế nào được, rất tuyệt vọng đây [ mỉm cười ]

      Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: thợ sơn móng tay thể , chắc chắn trong hợp đồng có quy định, nếu trả tiền lương tháng trước.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: chắc chắn tớ trả tiền lương [ tạm biệt ]

      gầy mười cân đổi tên: vì sao ấy lại nghỉ việc? Có phải cậu trả lương quá thấp ?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: trời đất chứng giám, tớ trả lương rất cao rồi, tính lương dựa theo thợ sơn móng tay cao cấp, hơn nữa đó cũng chỉ là lương chính [ gặp lại ] hôm nay tớ thử dò xét học viên trong cửa hàng, em ý là cửa hàng sơn móng tay bên kia bách hóa tới mời .

      Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: vậy giờ cậu phải tuyển thêm người chứ?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: phải tuyển, nhưng thợ sơn móng tay giỏi dễ tìm, may là tự tớ cũng có thể làm được, cửa hàng làm đẹp của tớ có thể đóng cửa được rồi :)

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: cho nên chúng ta đều vất vả lội ngược dòng à...

      gầy mười cân đổi tên: mọi chuyện rồi cũng qua thôi...

      Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: ... suốt ngày tăng ca, chưa bao giờ qua cả :)

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [ che mặt ]

      Có khi ngày mai phải ra miếu làm lễ cầu may mắn thôi.

      Hạ Duy thở dài, đăng bài trong nhóm bạn bè: "Cạn ly chúc mừng cuộc sống đen tối này! []~( ̄▽ ̄)~* "

      Bạn thân của liền vào like đầu tiên, gửi cho mấy hình chiếc ly cạn chén.

      "Có chuyện gì vậy?"

      Đột nhiên nhận được tin nhắn khiến cho Hạ Duy có hơi giật mình, Đào Dự, cái tên này hình như lâu nhắc đến.

      còn nhớ , cái tên này được in dấu trong lòng ở thời điểm rất đẹp.

      Hạ Duy: cửa hàng sơn móng tay xảy ra chút chuyện, có thể kinh doanh nổi nữa [ che mặt ]

      Đào Dự: chuyện gì?

      Hạ Duy: tiền thuê cửa hàng tăng, thợ sơn móng tay lại nghỉ việc, bây giờ trong cửa hàng chỉ có mình tớ làm orz

      Sau khi gửi tin này , lúc lâu sau Đào Dự mới trả lời lại: " mình làm việc ở bên ngoài rất vất vả, nếu cố gắng được nữa trở về .”

      Trở về .

      Hạ Duy nhìn chằm chằm vào ba chữ kia, có cảm xúc gì đó chợt dâng lên trong lòng.

      Đào Dự là bạn học cùng trường cấp 3 với , thành tích rất tốt, đeo kính mắt, vẻ ngoài nhã nhặn. Trong lớp cậu phải nam sinh đẹp trai nhất, nhưng chắc chắn là nam sinh có khí chất thanh khiết nhất. Lúc đó đa số các bạn nữ trong lớp đều thích ủy viên thể thao cao lớn, đẹp trai, chơi bóng rổ giỏi, riêng Hạ Duy lại luôn chú ý đến Đào Dự.

      Bởi vì thành tích học tập của cậu ấy rất tốt nên thỉnh thoảng Hạ Duy lại thích cầm đề vật lý mà có thể cả đời cũng thể hiểu nổi đến hỏi cậu, cậu ấy kiên nhẫn giảng đề cho , tuy vậy làm ảnh hưởng đến thời gian học tập của mình. Những lúc cậu giảng, Hạ Duy rất thích nhìn nửa khuôn mặt của cậu, dịu dànglại chăm chú. Lúc cậu ngẩng đầu lên hỏi có hiểu , vô cùng lúng túng.

      Chuyện thích thầm Đào Dự, mấy đứa bạn thân đều biết, chỉ có Đào Dự là biết. Cấp ba học tập vất vả, cũng muốn tỏ tình với cậu ấy, cảm thấy như vậy là rất tốt rồi. Có thể là do thường xuyên tìm Đào Dự hỏi bài nên quan hệ của hai người cũng thân thiết hơn so với những bạn khác, thỉnh thoảng còn có thể cùng cho mèo hoang trong trường học ăn.

      đến mèo hoang trong trường học số lượng cũng hề ít hơn trong khu chung cư bây giờ. Chúng cũng hề sợ người chút nào, bình thường rất thích nằm phơi nắng ở những chỗ nghỉ chân hóng mát trong trường học, chắc là cũng bị sách vở trong trường học ảnh hưởng nên con nào cũng rất thông minh.

      chủ nhiệm rất thích những con mèo hoang này, mỗi lần lớp tự học buổi tối, cứ nghe được thanh Meow của mấy chú mèo hoang gọi nhau – tất cả học sinh liền biết, chủ nhiệm lại bắt mèo!

      Mới đầu Hạ Duy và Đào Dự rất lo lắng mèo bị chủ nhiệm bắt được dạy bảo, lúc học giờ tự học buổi tối đều cảm thấy yên tâm, về sau dần dần phát ra vốn chủ nhiệm phải đối thủ của những con mèo này, ấy chỉ bắt được mèo, mà còn bị lũ mèo đùa nghịch quay vòng vòng.

      Sau này, tất cả học sinh cùng đề nghị, hi vọng trường học đuổi mèo hoang , hiệu trưởng liền đặc biệt tuyên bố ở buổi tập trung, chỉ cần mèo hoang quấy nhiễu mọi người học tập cũng đuổi chúng .

      Toàn bộ trường vang lên tiếng vỗ tay rào rào.

      Vậy mà chỉ chớp mắt, những chuyện này trôi qua được mười năm rồi. Những chuyện ở trường cấp 3 còn mồn trước mắt, mà bọn họ đều trở thành những con người bôn ba vất vả trong cuộc sống.

      Mười năm trước, sao có thể nghĩ được cuộc sống giờ đen tối như thế này?

      Ánh mắt của lại trở về ba chữ màn hình "Trở về ", lúc điền nguyện vọng ở trường cấp 3, mấy đứa bạn tốt của đều như làm việc nghĩa chùn bước mà điền thành phố A, siêu gầy ra thẳng nước ngoài, lúc đó các đều nghĩ trong lòng đến nơi càng xa nhà càng tốt.

      Đào Dự lại giống các , cậu thi đậu đại học trọng điểm cách đơn giản, sau khi tốt nghiệp lại về trường học cũ dạy học. Trước kia Hạ Duy nghĩ mãi mà hiểu, tại sao cậu lại lựa chọn trở lại thành phố D, bây giờ có hơi hiểu rồi.

      Hạ Duy: chuyện này để sau nhé. Trong trường bây giờ còn nhiều mèo hoang như trước ?

      Đào Dự: Ừ, biết tại sao mà tất cả mèo hoang đều thích đến chỗ nghỉ chân hóng mát.

      Hạ Duy: ha ha ha ha ha ha ha, chắc là để hấp thu tri thức tinh hoa a 2333

      Đào Dự: căn tin vẫn còn bán thịt dê nướng, tớ nhớ trước kia cậu thích ăn nhất món này.

      Hạ Duy: ... Đêm hôm khuya khoắt sao cậu lại nhắc đến thịt dê nướng

      Đào Dự: [ cười trộm ]

      Đào Dự: cậu về đến thăm trường chứ?

      Hạ Duy: để sau.

      Vẫn là ba chữ kia.

      ra cũng có nhiều tình cảm với nơi ấy, nhưng vẫn rất thích những con mèo ấy.

      Sau khi chúc Dào Dự ngủ ngon, Hạ Duy sờ lên bụng của mình, hình như... thèm ăn thịt dê nướng. Gần đây bên ngoài chung cư mới mở nhà hàng bún thịt dê, buôn bán cũng tệ lắm, lúc Hạ Duy ngang qua từng nhìn thấy bán thịt dê nướng.

      nhìn đồng hồ, qua mười giờ rồi, nhưng tâm hồn muốn ăn thịt dê nướng lại thể và đổi được. liền cố gắng giãy dụa đứng lên từ ghế salon, cầm chìa khóa cùng tiền lẻ chạy xuống dưới.

      Cửa hàng bún còn chưa đóng cửa, nhưng thịt dê nướng lại bán hết rồi, ông chủ bảo sáng sớm ngày mai tới. Hạ Duy còn cách nào, đành trở về tay .

      Trưa mai tới!

      Chắc là mấy ngày nay áp lực quá lớn, lúc ngủ Hạ Duy mơ mình làm móng tay cho Thiên Thủ Quan rồi giật mình tỉnh lại. Sau khi rời giường rửa mặt, Hạ Duy vỗ mặt mình, mỉm cười nhìn mình trong gương: "Cố lên, ngày đen tối lại bắt đầu rồi."

      Buổi sáng vẫn vô cùng bận rộn, toàn bộ hy vọng của Hạ Duy đều dựa vào buổi trưa được ăn thịt xiên nướng nên mới có thể trải qua được. Lúc nghỉ trưa, xe trở về, nghĩ hôm nay đến sớm như vậy cũng thể bán hết đâu!

      Hôm nay đúng là chưa bán hết, nhưng còn chưa bắt đầu bán, ông chủ chỉ có buổi tối mới bán thịt dê nướng thôi.

      Hạ Duy: "..."

      Ông chủ, ông từng trải qua cảm giác tuyệt vọng chưa?

      Ăn hết bát bún trong tiệm, chán nản lái xe trở về cửa hàng. Buổi chiều khách còn nhiều hơn so với buổi sáng,Hạ Duy và học viên đều loay hoay ngừng nghỉ, lúc nghe thấy chuông lục lạc ở cửa kêu, trong lòng Hạ Duy liền lo lắng.

      vị phu nhân khoảng hơn ba mươi tuổi vào, họ Vương, là khách quen ở đây rồi, mỗi lần tới đều là gọi Tiểu Thu làm, lần này cũng ngoại lệ: "Hôm nay Tiểu Thu tới sao? Tôi nhớ hôm nay phải ngày nghỉ của ấy."

      Hạ Duy cười rồi với bà: " Vương, may là Tiểu Thu nghỉ việc rồi ạ."

      "Nghỉ việc rồi hả?" Vương nhíu mày, "Tại sao ấy lại nghỉ việc? Tôi đặc biệt tới để ấy làm móng cho tôi đấy."

      Hạ Duy vẫn cười: " ngại quá, nếu tôi làm cho nhé?"

      "?" ràng Vương tin tưởng Hạ Duy lắm, chỉ đánh giá vài lần, " biết làm ?"

      Hạ Duy cảm giác nụ cười mặt mình sắp thể duy trì được nữa: "Tôi cũng được đào tạo sơn móng tay chuyên nghiệp rồi, xin cứ yên tâm." xong liền lấy điện thoại di động ra, mở album ảnh cho đối phương xem, "Những ảnh này đều là móng tay tôi làm cho khách, có thể xem xem."

      Vương nhìn, rồi : "Được rồi, làm sắp xong chưa?"

      "Bên này sắp xong rồi, chờ lát."

      Vương gật đầu , cũng đem điện thoại di động của mình ra, mở tấm hình cho Hạ Duy xem: "Tôi muốn làm như thế này."

      Sau khi Hạ Duy trông thấy hình ảnh khóe miệng nhịn được mà giật giật, vị Vương phu nhận này biết tìm được mẫu này ở đâu, mà hình bên móng đặc biệt phức tạp, tuy vẫn có thể làm được, nhưng lại tốn rất nhiều thời gian.

      "Sao, làm được à?"

      Hạ Duy mỉm cười: "Tôi làm được, trước tiên cứ ngồi nghỉ ngơi ở ghế salon ạ."
      nkhanh3324, Thùy Dương95, Parvarty2 others thích bài này.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 17 - Mây đen qua, trời lại sáng

      Làm móng cho Vương phu nhân gần 1 tiếng mới xong, trong lúc đó ít khách vào cửa hàng rồi đợi được nên ra về. Sau khi hoàn thành bản thân Hạ Duy cũng rất thoả mãn, nhưng có vẻ Vương phu nhân hài lòng: “ làm gì đây hả? Làm đẹp như Tiểu Thu làm chút nào.”

      Đối với loại khách hàng đến gây này, Hạ Duy cũng chỉ có thể tiếp tục nở nụ cười, “Vương phu nhân, tôi làm móng dựa hình ảnh bà đưa đấy ạ.”

      Vương phu nhân : “Tôi cho xem hình gì liền rập khuôn làm theo à? có chút sáng tạo gì cho bản thân hết.”

      Hạ Duy: “.........”

      Nếu như dựa theo đó mà làm bà ta lại làm giống như hình nữa!!!

      “Vương phu nhân, nếu như bà muốn thay đổi chỗ nào lúc tôi làm bà có thể , khi tôi làm tôi luôn hỏi ý kiến của bà mà.”

      “Làm sao tôi biết làm xấu như thế này chứ, xem này, hoàn toàn có chút khí chất nào.”

      “......” Bà mở to mắt mà xem, ràng là y như đúc, thậm chí còn đẹp hơn!!! Hạ Duy gào thét trong lòng như vậy, nhưng mặt vẫn phải tiếp tục nở nụ cười: “Tôi xin lỗi thể làm cho bà hài lòng.”

      câu xin lỗi xong rồi sao? Còn mình là thợ làm móng cao cấp, bộ móng đơn giản như vậy làm cũng đẹp.” Vương phu nhân nhìn móng tay của mình rồi lại : “Được rồi được rồi, dù sao Tiểu Thu cũng nghỉ việc rời, sau này tôi đến cửa hàng này nữa. Trong thẻ hội viên của tôi còn tiền cũng vô dụng, trả tiền cho tôi.”

      Hạ Duy hít hơi sau rồi cười với bà : “ xin lỗi Vương phu nhân, tiền trong thẻ hội viên thể lấy ra, nếu như bà muốn dùng nữa có thể chuyển cho người khác.”

      Nghe được câu thể rút tiền ra, Vương phu nhiên chợt bùng nổ, “Có ý gì đây hả? Lừa gạt khách hàng phải ? Có tin tôi tố cáo các với Hội bảo vệ người tiêu dùng hả?”

      Hạ Duy bước đến chỗ máy tính xem xét, với bà: “Vương phu nhân, bà nạp vào thẻ tổng cộng là 1200, sau đó dùng hơn 800, bây giờ còn lại hơn 300. Bà có thể chuyển cho bạn bè của mình.”

      “Sao tôi phải chuyển cho bạn bè chứ? Tôi muốn lấy tiền ra. Hôm nay lấy tiền ra cho tôi tôi tố cáo mấy người với Hội bảo vệ người tiêu dùng!”

      Hạ Duy nhịn được suýt trả lời: “Muốn tố cáo tố cáo !” nhưng đến miệng liền sửa lại: “Vậy được rồi, nhưng trước đây lượt sử dụng của bà đều được tính theo cấp bạch kim của hội viên, nếu như bà lấy tiền ra đạt cầu của Hội viên bạch kim, nên trước khi lấy tiền lại bà phải thanh toán .” rồi nhìn về phía móng tay của Vương phu nhân, “Bộ móng hôm nay bà làm với nước sơn móng có giá gốc là 360, hội viên bạch kim chỉ còn 100 thôi, số tiền còn lại cần bà trả thêm.”

      phải các người muốn lừa gạt người khác công khai hả?! Còn luật pháp chứ!”

      “Lúc làm thẻ hội viên chúng tôi đều điều này cho khách hàng, nếu như bà nhất định phải kiếm chuyện bà cứtới tìm Hội bảo vệ người tiêu dùng .”

      “À, còn tôi kiếm chuyện nữa à, vậy chờ , tôi tìm Hội bảo vệ người tiêu dùng.”

      Vương phu nhân nổi giận đùng đùng bước chân ra khỏi cửa. Hạ Duy bất lực ngồi xuống ghế salon: “Đây là loại người gì đây chứ, ràng là đến kiếm chuyện mà.”

      thực tập ai oán, hỏi Hạ Duy câu, “Bà ấy có tìm Hội bảo vệ người tiêu dùng chị?”

      Hạ Duy đáp: “Cứ để cho bà ta tìm, chị hết rồi mà bà ấy vẫn nhất quyết đòi lấy tiền ra phải thanh toán lại lần nữa thôi.”

      Hai người chuyện có khách đến, công việc lại bù đầu bù cổ lần nữa trong cửa hàng.

      Buổi tối vì Hạ Duy thèm ăn thịt dê nướng, mà hai ngày nay rất mệt mỏi nên bảo đóng cửa trước hai tiếng. Hơn 7h chút đến chỗ bán bột mỳ hỏi ông chủ bên trong, “Ông chủ, có thịt dê nướng ?”

      Ông chủ nhớ mặt nên thấy đến liền tỏ ra xin lỗi : “ giúp tiệm về nhà từ chiều rồi, bây giờ chỉ có mỗi mình tôi, cực kỳ bận rộn nên làm, ngày mai lại đến nha, tôi nhất định giữ phần lại cho .”

      ra ngoài hai bước rồi chán nản ngồi xổm bên lề đường. Bình thường lúc mua thịt dê nướng ngang qua đều thấy bán, nhưng lúc muốn ăn tới lui cũng mua được.

      càng cảm thấy những chuyện đời đều là như thế này, chuyện bạn càng muốn làm làm được.

      Giang Chi Châu xuống mua nguyên liệu nấu ăn bổ sung cho tủ lạnh, lúc ngang qua tiệm bán bột mỳ mới thấy Hạ tiểu thư ở lầu ngồi xổm bên lề đường. Có vẻ tinh thần khá sa sút, dường như giây sau có thể khóc oà luôn được.

      cầm túi đồ đến chỗ , hình như phát ra .

      Giang Chi Châu bước vài bước rồi lại lùi lại phía sau chút, đứng trước mặt hỏi, “ sao vậy?”

      Đột dưng có giọng khiến Hạ Duy suýt nhảy dựng, ngẩng đầu lên nhìn liền thấy vị Giang tiên sinh ở lầu dưới, “À có gì, chỉ là muốn ăn thịt dê nướng nhưng ông chủ làm.”

      Giang Chi Châu khẽ mím môi, hoá ra chỉ vì thịt dê nướng mà buồn bã như thế này phải ? nhìn mộtchốc rồi cầm túi đồ bỏ . Vài giây sau lại vòng trở lại, hỏi ông chủ bán bột mỳ, “Ông chủ, thịt dê của ông có thể bán cho tôi ít được ?”

      Ông chủ sửng sốt lúc, “Cậu muốn mua thịt dê sống sao?”

      “Vâng ạ, cần nhiều đâu, chỉ cần phần thịt chân là được rồi.”

      Ông chủ suy nghĩ hồi rồi trả lời, “Được rồi, để tôi cân cho cậu.” Ông chủ cân nửa cân thịt dê cho Giang Chi Châu. cầm thịt dê bước đến chỗ Hạ Duy dừng lại: “ thôi.”

      Hạ Duy ngơ ngác ngẩng đầu nhìn , “ đâu?”

      “Ăn thịt dê nướng.”

      Hạ Duy nhìn túi thịt dê trong tay , hình như hiểu ra: “ làm à?”

      được sao? Tay nghề quý giá của tôi là đầu bếp của Thiên Hạ Cư đấy.” dùng từ ngữ mà trước kia Hạ Duy dùng hình dung .

      Hạ Duy: “......”

      đứng lên theo Giang Chi Châu về chung cư. Giang Chi Châu nghiêng đầu nhìn tay của , còn băng bó nữa, “Tay của khỏi chưa?”

      “À cũng sắp rồi, cứ băng lại cũng bất tiện.” Hạ Duy xong mới nhớ ra, lâu rồi quan tâm đến lũ mèo hoang, “Đúng rồi, còn những còn mèo hoang đưa triệt sản thế nào rồi?”

      “Có vài con xuất viện, còn mấy con chưa hồi phục còn ở bệnh viện, nhưng có lẽ cũng sắp được sắp viện rồi.”

      “À, vậy là tốt rồi, còn A Quất sao rồi? Còn buồn bã nữa ?”

      tốt hơn lúc trước nhiều nhưng vẫn cử động, có thể là do ăn ít nên ốm hơn lúc trước chút.”

      “Ha ha.” Hạ Duy cười hai tiếng, lại nhìn túi thịt dê trong tay , “ muốn làm thịt dê nướng cho tôi ăn sao?”

      Trời có mưa, sao lại tốt bụng như vậy chứ!

      Giang Chi Châu : “Tôi thấy ngồi xổm đó đáng thương nên nể tình lần trước đưa bao tay cho tôi, tôi mời ăn hai xiên.”

      “.... Tôi bị thương chỉ trị giá có hai xiên thịt thôi sao? biết mũi tiêm đắt bao nhiêu hả?”

      Giang Chi Châu: “.........”

      còn có tâm trạng cò kè mặc cả với như thế xem ra buồn bã như nghĩ.

      theo Giang Chi Châu vào thang máy lên tầng 18, Ha Duy bước vào cửa nhà 1808 lần nữa, bước thẳng đến chỗ con mèo, “Lâu rồi gặp A Quất ơi, có nhớ chị ?”

      “Meow~” Con mèo đáp tiếng qua loa. Hạ Duy cũng chấp nhặt với nó, biết nó tuyệt vọng lắm rồi. nhéo thịt người con mèo, cảm thán câu: “ gầy rồi, cho chị xem bộ râu của em nào, có dài ra chút nào ?”

      ngồi trêu chọc con mèo trong phòng khách, Giang Chi Châu rửa tay rồi bắt đầu làm thịt dê nướng. Bởi vì trong nhà có vỉ nướng nên chỉ có thể dùng lò nướng thôi. cắt thịt dê thành miếng vuông tầm 3cm, sau đó ướp nó với hành tây, gừng và các loại gia vị, sau đó bước ra ngoài hỏi Hạ Duy: “Thịt dê phải ướp gia vị hơn 1 tiếng đồng hồ, ăn cơm chưa?”

      Nghe câu phải ướp gia vị hơn tiếng, Hạ Duy liền sụp đổ: “Phải lâu như vậy sao?”

      “Ừ, nếu chưa ăn cơm ăn chút gì đó trước .”

      Hạ Duy hai mắt sáng rỡ, được voi đòi tiên mà : “Tôi muốn ăn cơm trứng chiên chiên.”

      Giang Chi Châu: “Có trứng có gạo, phòng bếp cho mượn.”

      Hạ Duy: “........”

      xoay người lại, dùng ánh mắt ai oán nhìn con mèo: “A Quất à, em là đáng thương, bị người lạnh như tảng băng nuôi, hay là em theo chị lên nhà chị .” ôm lấy con mèo muốn Giang Chi Châu đứng sau lưng gọi lại: “ ăn thịt dê nướng nữa à?”

      Hạ Duy dừng bước xoay đầu lại nhìn : “Trước khi thịt dê nướng chín chắc tôi chết đói mất rồi.”

      Giang Chi Châu chau mày, nghĩ ngợi trong đầu. Được rồi, đến cả thịt dê nướng nướng rồi chiên chén cơm trứng cũng có gì.

      xoay người vào phòng bếp, bắt đầu đánh trứng. Hạ Duy thầm vui vẻ trong lòng, hoá ra Giang tiên rất áy náy với chuyện bị mèo cào bị thương lần trước đấy nhé!

      ôm mèo đến phòng bếp bên cạnh, tựa người vào cửa nhìn . Người đàn ông mặc tạp dề trước mặt cứ như đứng sân khấu, tư thế đánh trứng cắt hành chiên cơm vẫn trôi chảy như mây như nước khác gì trong video xem.

      Chỉ có điều cậu thiếu niên ngây thơ lúc trước bây giờ thành người đàn ông trưởng thành chín chắn.

      nhìn , bỗng dưng mở miệng : “ biết , lần trước tôi đến Thiên Hạ Cư ăn cơm, gọi món cơm trứng chiên do làm đó.”

      Giang Chi Châu sửng sốt lúc, giống như mới làm món cơm chiên trứng lần đầu tiên: “Vị thế nào?”

      Hương vị à... Ăn ngon đến mức lúc đó bằng lòng gả cho người làm món này. Nhưng đương nhiên thể câu đó ở đây được rồi.

      “Tạm được, các món ăn của Thiên Hạ Cư có giá rất đắt mà chỉ chén cơm trứng chiên ít ỏi như vậy, tôi có thể ăn ở chỗ Tiểu Sao tháng với số tiền đó.”

      “À, vậy ăn ở chỗ Tiểu Sao .”

      “.......” Hạ Duy im lặng làm mặt quỷ với sau đó ôm con mèo quay lại phòng khách. lâu sau có mùi thơm ngào ngạt từ phòng bếp bay ra, ngay cả con mèo này còn bị hấp dẫn, meow tiếng nhảy xuống từ trong lòng Hạ Duy.

      Hạ Duy nuốt nước bọt, nhìn về hướng phòng bếp: “Xong chưa?”

      “Đây rồi!” Giang Chi Châu cầm bát cơm trứng chiên ra ngoài: “Gạo với trứng giống ở Thiên Hạ Cư, nhưng có lẽ hương vị cũng tạm được, nếm thử xem.”
      nkhanh3324, Thùy Dương95, Parvarty3 others thích bài này.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 18

      Chén cơm chiên trứng này giống lần trước Hạ Duy ăn ở Thiên Hạ Cư, được bày biện tỉ mỉ, bát đựng cơm cũng là chiếc bát sứ trắng bình thường, nhưng màu sắc của cơm chiên trứng vẫn vàng rực rỡ như trước, mùi hương cũng thơm nức mũi.

      Hạ Duy chắp tay trước ngực, vái đĩa cơm chiên trứng trước mặt mấy cái.

      Giang Chi Châu: "..."

      " làm gì vậy?" Giang Chi Châu buồn cười nhìn . Hạ Duy lại vái chén cơm chiên trứng thêm cái nữa rồi mới nghiêm trang : "Chén cơm chiên trứng này là do ông chủ của Thiên Hạ tự mình nấu cho tôi, đương nhiên phải cúi đầu vái lạy rồi."

      Cứ nghĩ đến giá tiền của nó, Hạ Duy cảm thấy là mình lời 100 triệu rồi.

      Sau khi vái xong, cầm lấy thìa bên cạnh định ăn, Giang Chi Châu lại chau mày, hỏi: " vừa mới sờ mèo, rửa tay chưa? "

      Hạ Duy: "..."

      Sao người này lại phiền như vậy, cũng phải mẹ của mà, còn phải nhắc nhở rửa tay trước khi ăn cơm nữa. Nhưng nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Giang Chi Châu nhìn mình chằm chằm, ăn nổi cơm, chỉ có thể buông thìa phòng bếp rửa tay.

      "Ăn được chưa?" quơ quơ tay vừa rửa sạch đến trước mặt Giang Chi Châu, sau đó quay về bàn ăn cơm. Giang Chi Châu nhìn thoáng qua móng tay sạch của rồi hỏi: " sơn móng nữa hả?"

      Hạ Duy : " phải sơn móng tay có hại à, tôi cũng phải nghỉ ngơi chút chứ?"

      Giang Chi Châu: "..."

      phải chính phụ nữ các cái đẹp nên sợ bất cứ thứ gì đấy sao?

      Hạ Duy khẽ há miệng, nếm miếng cơm chiên trứng... A...! Quá là ngon! Tuy gạo thơm ngon bằng lần trước ăn ở Thiên Hạ Cư nhưng cũng ảnh hưởng đến hương vị lắm, cơm chiên trứng ngon như thế này, có thể ăn hết cả nồi to cơm lúc!

      Tuy nhiên nhất định phải bình tĩnh trước mặt Giang Chi Châu, ăn hết cơm chiên trứng trong miệng, ho tiếng : " làm thế nào thế? Tại sao hương vị lại hoàn toàn khác tôi nấu?"

      Giang Chi Châu liếc nhìn : "Phí mời thầy dạy rất đắt đấy."

      Hạ Duy: "..."

      Xí, ai thèm!

      Mèo vàng cũng muốn tới kiếm chén canh, nhưng bị Giang Chi Châu ngăn cản: "Mày được ăn cái này, giờ còn chưa tới giờ ăn cơm của mày đâu."

      "Meow ~ Meow ~" Mèo vàng uất ức kêu, như thể để cho nó ăn miếng nó thề bỏ qua. Giang Chi Châu định ngăn nó, nó liền trực tiếp nhàng linh hoạt nhảy lên bàn, khuôn mặt như cái bánh nướng liền nhắm thẳng vào chén cơm của Hạ duy để bon chen. Hạ Duy cố gắng dùng tay đẩy nó ra, vừa với Giang Chi Châu: " mang chén của nó tới đây..., từ sau khi râu bị cắt, đây là lần đầu tiên thấy nó hùng hổ như vậy, nhẫn tâm để cho nó ăn miếng sao?"

      Giang Chi Châu vốn muốn mèo được ăn mặn, nhưng thấy con mèo vàng cứ ngừng rúc đầu vào chén cơm của Hạ Duy cuối cùng vẫn đành thỏa hiệp.

      "Chỉ được ăn miếng thôi." dùng thìa múc hai muỗng cơm , để tới bát cơm của mèo vàng, mèo vàng liền chạy ngay ra, Meow hai tiếng, bất mãn ngẩng đầu nhìn .

      Ánh mắt và biểu cảm của nó cứ như muốn hỏi rằng coi nó là ăn mày à?

      Giang Chi Châu cười khẽ, ngồi xổm xuống, thân thiết sờ sờ đầu nó: " mày đúng là ăn mày mà. "

      Mèo vàng: "..."

      Nhìn Giang Chi Châu nở nụ cười vui vẻ, Hạ Duy khẽ chau mày, vị Giang tiên sinh này lúc cười tươi cũng rất đẹp trai này.

      ăn xong cơm chiên trứng rồi trêu chọc mèo vàng lát, cuối cùng Giang Chi Châu cảm thấy thời gian ướp gia vị thịt dê cũng tương đối đủ. liền lén lút đến bên cạnh phòng bếp, thầm quan sát nấu như thế nào.

      Quá trình Giang Chi Châu nướng thịt dê rất đơn giản, chỉ là tăng nhiệt lò nướng, quét mỡ, sau đó bỏ thịt dê vào nướng, gần chín rắc muối và là, trước khi cho ra khỏi lò rắc lượt bột ớt và bột là nữa.

      À, nhìn cảm thấy rất bình thường.

      Hạ Duy nghĩ ngợi rồi quay trở lại phòng khách chờ mang thức ăn ra. Lúc Giang Chi Châu bưng thịt dê ra, có khoảng chừng hơn mười xiên thịt dê bằng tăm trúc. Món này còn thơm ngào ngạt hơn món cơm chiên trứng vừa rồi, nếu phải vừa rồi ăn hết chén cơm bây giờ rất có thể chảy nước miếng rồi...

      Nhìn theo bóng Giang Chi Châu ra khỏi phòng bếp, ánh mắt Hạ Duy vẫn dính chặt lấy mấy xiên thịt dê nướng, trong lòng nghĩ, chạy ba bốn lượt mà được ăn thịt dê nướng, giờ cuối cùng cũng được ăn rồi!

      Lần này đợi Giang Chi Châu nhắc nhở rửa tay, nhanh nhẹn cầm lấy xiên thịt, cắn cái. Thịt dê nướng mới nướng chín lâu, còn hơi nóng, nhưng Hạ Duy chẳng quan tâm những chuyện này, chỉ cảm thấy trong nháy mắt lúc cắn miếng thịt dê nướng, trong lòng liền cảm nhận được cảm giác vô cùng thoải mái, đến nỗi nước mắt khống chế được mà rơi xuống.

      Giang Chi Châu cau mày nhìn rơi nước mắt tí tách..

      Hạ Duy sụt sịt, tùy tiện dùng tay lau khóe mắt, nhìn thịt dê nướng trong tay : "Ôi, nướng thịt dê quá ngon, ngon đến mức tôi phát khóc rồi. "

      Giang Chi Châu gì, chỉ rút mấy tờ khăn giấy bàn đưa cho . Hạ Duy vừa khóc, vừa quên ăn thịt dê nướng, sau khi xiên thịt dê nướng được xử lý xong, cuối cùng nước mắt của cũng ngừng rơi: ", tôi sao đâu."

      vẫn còn hơi nức nở, Giang Chi Châu đứng bên cạnh, lại đưa cho hai tờ khăn giấy: " sao, dù sao cũng phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy khóc. Lần trước ở trong rạp chiếu phim, còn khóc nhiều hơn lần này rất nhiều."

      Hạ Duy: "... ..."

      năm khó lắm mới khóc được hai lần, tại sao lần nào cũng đều bị bắt gặp vậy!

      "Tôi nướng thịt dê ngon đến vậy sao?" Giang Chi Châu hỏi , "Nếu vậy Thiên Hạ Cư cũng bắt đầu bán thịt dê nướng được rồi."

      Hạ Duy: "..."

      ràng là phong cách sang trọng như ăn đồ Tây, nhưng những món ăn đều là món rất dân dã.

      dùng khăn tay lau nước mắt và nước mũi, rồi thò tay lấy xiên thịt dê thứ hai: "Hai ngày nay gặp toàn chuyện đen đủi, may, tiền thuê cửa hàng sơn móng tay tăng, thợ sơn móng tay đột nhiên nghỉ việc, gặp khách hàng cố tình gây , tôi dính hết mấy chuyện đen đủi, ngay cả việc muốn ăn xiên thịt dê nướng mà chạy ba lượt cũng được ăn."

      Nhưng bây giờ lại được ăn được thịt dê nướng, còn là được ăn cách rất bất ngờ, à, còn được lời chén cơm chiên trứng nữa chứ. Có lẽ trong cuộc sống lúc người ta quá tuyệt vọng chắc chắn có thu hoạch ngoài ý muốn, thể đoán trước được?

      Giang Chi Châu trầm ngâm lát, : "Kinh doanh gặp phải những việc này là chuyện quá bình thường rồi, tiền thuê tăng, có thể có thể điều chỉnh tiền công thích hợp, thợ làm móng nghỉ lại thuê người khác là được, khách hàng cố tình gây Thiên Hạ Cư cũng thường xuyên gặp phải."

      Hạ Duy có hơi ngạc nhiên: "Có người dám đến Thiên Hạ Cư gây á?"

      "Sao lại có chứ? Chỉ cần mở cửa kinh doanh tất nhiên gặp phải du côn vô lại như thế, cách đây lâu còn có khách hàng khẳng định chắc chắn trong súp chúng tôi làm có tóc, muốn chúng tôi phải miễn phí cho bà ta. Bữa cơm đó bà ta ăn toàn món đắt tiền, người mà ăn hết hơn tám nghìn."

      Hạ Duy: "..."

      Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra.

      "Sau đó sao? chịu thua người đấy à?" tò mò hỏi.

      Giang Chi Châu : "Tôi gọi tất cả đầu bếp và nhân viên phục vụ bê món đó đến sảnh chính, rồi bảo khách hàng đó xét nghiệm DNA cùng chúng tôi, để xem đó là tóc của ai."

      Hạ Duy: "..."

      Cách ông chủ Giang xử lý người khác luôn... ác liệt như vậy sao.

      "Vậy người đó có sợ ?"

      "Người làm chuyện xấu luôn chột dạ."

      "Tôi hiểu rồi..."

      Hạ Duy nghe xong câu chuyện này, cũng ăn xong xiên thịt dê nướng: "Tay nghề nấu nướng của là rất tốt, về sau ai làm vợ của có lộc ăn rồi." đến đây bỗng nhiên nở nụ cười, "Nhưng mà loại trai thẳng như tòa nhà Kinh Mậu (1) nhà chắc là lấy được vợ đâu."

      1. Tháp Kinh Mậu:

      Giang Chi Châu: "..."

      kéo khay thịt dê nướng ở trước mặt về phía mình, vô cảm : "Còn nữa là chỉ cho ăn hai xiên thôi đấy."

      Hạ Duy: "..."

      Cmn đe dọa à? !

      ngẩng đầu nhìn lúc, khẽ đảo mắt: "Có phải tôi trúng chuyện đau lòng của rồi ?”

      Giang Chi Châu: "..."

      Hạ Duy nhớ tới lần trước chuyện với ở Thiên Hạ Cư, bèn mở to mắt nhìn Giang Chi Châu: "Lần trước tôi gặp được rất xinh đẹp cùng với ở Thiên Hạ Cư, có phải là đối tượng đơn phương ?"

      "... phải."

      "Đều là người trưởng thành hết rồi, đừng thẹn thùng nữa, người lần trước thả bom ở rạp chiếu phim cũng là ấy đúng ?"

      Giang Chi Châu: "..."

      Tuy đúng là như thế nhưng lại giống với suy nghĩ kia của .

      Hạ Duy thấy im lặng càng tin tưởng mình đoán đúng: "Tuy tôi chỉ vội vàng nhìn qua kia, nhưng đúng là người đẹp nè, mà dáng vẻ như thế này có theo đuổi đằng trời."

      Giang Chi Châu: "..."

      muốn giải thích với , giờ nghĩ có nên cất thịt dê nướng luôn .

      Hạ Duy vội vàng bảo vệ thịt dê nướng trước mặt mình, hét lên với : " người đàn ông trưởng thành như sao lại mọn như vậy chứ!"

      "Tôi phải người đàn ông trưởng thành, tôi chỉ là trai thẳng như tòa nhà Kinh Mậu thôi."

      Hạ Duy: "..."

      "Được rồi được rồi là tôi sai, đừng cất thịt dê nướng!" Hạ Duy vẫn còn cố phản kháng bằng đòn hiểm cuối cùng, " cho tôi ăn mấy xiên thịt dê nướng này, tôi dạy cách theo đuổi con nhé!"

      Giang Chi Châu nở nụ cười, tỏ vẻ nhạo báng, Hạ Duy lập tức liền mất hứng: "Sao? Nếu so với như tôi tên..." nuốt vào bụng cụm từ "trai thẳng như sắt thép", rồi tiếp, "Làm sao hiểu cách theo đuổi con chứ?"

      Giang Chi Châu lấy lại thịt dê nướng nữa mà đứng thẳng người, nhìn : " lần trước gặp ở Thiên Hạ Cư là đối tượng tôi tìm hiểu, nhưng chúng tôi chia tay rồi, do tôi chủ động chia tay."
      nkhanh3324, Thùy Dương95, Parvarty4 others thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 20

      "..." Hạ Duy tiêu hóa lời xong bèn học nở nụ cười nhạo báng như lúc nãy, " khoác lác đấy à, tuy là ông chủ của Thiên Hạ Cư, nhưng nhìn điều kiện của ấy cũng hề kém chút nào nhé."

      Giang Chi Châu vô tình lại thảo luận đề tài này với , thẳng: "Bởi vì tôi thể chấp nhận chuyện trước đây ấy từng có bạn trai nên chúng tôi chia tay rồi."

      Hạ Duy: "..."

      Thời đại này còn có loại đàn ông thích sạch như thế này sao, quả nhiên là đồ biến thái! Aaa…., đợi chút, tại sao lại cảm thấy chuyện này hình như rất quen thuộc?

      "... có từng đăng bài ở diễn đàn nào ?" nhìn Giang Chi Châu, thử thăm dò.

      Giang Chi Châu sửng sốt, trùng hợp như vậy chứ, nhìn thấy bài đăng của rồi à?

      Hạ Duy cẩn thận quan sát sắc mặt của , sau đó trán liền ra ba vạch đen: "... phải là đấy chứ, Chú Chó ?"

      Giang Chi Châu: "..."

      "Cái tên này chỉ là tùy ý đánh bừa cái thôi." nói.

      Hạ Duy: "..."

      Vậy mà đúng là .

      ho hai tiếng, hỏi : " có rượu ?"

      Giang Chi Châu liếc : " có chuyện muốn tâm ?"

      "... Đúng là có chuyện muốn ."

      Giang Chi Châu lấy hai lon bia từ trong tủ lạnh rồi mang ra, Hạ Duy mở lon uống hơi, than thở thể mình quá là hạnh phúc: "Có thịt có rượu, cuộc sống vẫn vô cùng tốt đẹp."

      Giang Chi Châu cũng mở lon bia, nhấp hơi: " chuyện của ."

      "..." Hạ Duy sắp xếp lại câu chữ trong đầu, rồi , " ra chắc cũng cảm thấy khó tin, tôi chính chủ Topic ngay phía đấy."

      Giang Chi Châu: "..."

      "Ha ha ha ha, hai người chúng ta cũng rất có duyên ha ha, cạn ly ~" Hạ Duy cầm lon bia của mình cụng vào lon bia của , lại nhân cơ hội cầm xiên thịt dê nướng bắt đầu ăn. Giang Chi Châu nghe xong cũng gì, chỉ là hơi tò mò nhìn : " chính là chủ topic muốn thân mật cùng bạn trai nên chia tay đấy à?"

      "Ừ..."

      "..." Giang Chi Châu im lặng lát, , "Trước đây tôi thấy qua lại với nhiều người đàn ông khác nhau, tôi còn tưởng là… "

      " Tưởng là cái gì? lại dám nghĩ đến mấy chuyện dơ bẩn đấy nữa!" Hạ Duy đầy căm phẫn mà đập bàn, "Nếu có giải Nobel giành cho người có trí tưởng tượng suy diễn xấu xa nhất chắc chắn phải trao cho !"

      Giang Chi Châu: "... "

      quay đầu , vẻ mặt có hơi mất tự nhiên: "Tôi xin lỗi..."

      Nếu là người bình thường ai mà nghĩ được lại có bệnh như thế chứ.

      Hạ Duy hừ tiếng, ăn xong xiên thịt dê nướng trong tay, lại uống hớp bia: "Cho nên trước đây có thiện cảm với tôi cũng bởi vì là người thích sạch à? Đúng à buồn cười, quản bạn của trước kia có bạn trai hay , lại còn muốn quản cả người khác có bạn trai hay sao!"

      "... Tôi cảm thấy đàn ông bình thường đều thích con thay quá nhiều bạn trai."

      "Ha ha, nếu phải đàn ông các cứ là muốn làm mấy việc chàng chàng thiếp thiếp ấy sao tôi phải thay đổi nhiều lần như thế chứ! "

      Giang Chi Châu: "..."

      Hạ Duy lại lấy xiên thịt dê nướng, nghiêng đầu nhìn : "Đừng tôi nữa, về , thời đại nào rồi mà còn mắc bệnh thích sạch chứ."

      "... Từ tôi có tật xấu này, sửa được, khám bác sĩ tâm lý cũng vô dụng."

      Hạ Duy nhớ tới trong bài viết của đúng là khám bác sĩ tâm lý, bỗng nhiên lại có hơi đồng tình: "Có thể hiểu được vấn đề của mình như thế vẫn còn tốt lắm, nhưng mà chưa từng có bạn trai cũng khó tìm như vậy chứ? Chẳng lẽ gặp được ai à?"

      Giang Chi Châu : "Tôi tìm bạn cũng còn những cầu khác nữa, phải chỉ cần có bạn trai ai cũng được."

      "... Mình có bệnh thích sạch còn nhiều cầu như vậy."

      " muốn thân mật với người khác quá mức, chẳng phải cũng là loại thích sạch sao?"

      Hạ Duy: "..."

      sững sờ chốc lát, giơ lon bia lên cụng với Giang Chi Châu lần nữa: " rất hay, có lý, hổ là người từng trải."

      Giang Chi Châu: "..."

      "Hết bia rồi, lại lấy thêm hai lon nữa ." Hạ Duy lắc lắc lon bia trong tay, dốc ngược, ra hiệu với uống hết chẳng dư giọt nào nữa.

      Giang Chi Châu dứt khoát lấy tất cả bia trong tủ lạnh ra, bày ở trước mặt , Hạ Duy cảnh giác nhìn cái, : " có ý gì? Cho rằng sau khi chuốc tay tôi có thể làm mấy việc trong sáng sao?"

      Lông mày Giang Chi Châu nhíu lại: "Tôi cảm thấy bây giờ say rồi đấy, nếu ra những lời kinh khủng như vậy."

      Hạ Duy: "..."

      Hai người vừa uống rượu ăn thịt vừa chuyện phiếm, lại sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên, Hạ Duy mở lon bia thứ ba, với Giang Chi Châu: " ra bệnh của đơn giản hơn bệnh của tôi nhiều, chỉ cần tìm được trước đây có bạn trai là có thể giải quyết rồi, tôi mới là thích hợp với chuyện đương, có khả năng sống độc quãng đời còn lại rồi."

      Giang Chi Châu ngẩng đầu lên, hơi uống nốt hớp cuối cùng trong lon bia: "Làm gì dễ thế, hơn năm người nhà của tôi cố gắng tìm người để tôi tìm hiểu nhưng thành công lần nào, bây giờ tôi cũng muốn đương gì nữa."

      Hạ Duy nhìn lúc, : " được bi quan như vậy, nể tình hôm nay mời tôi uống rượu ăn thịt, sau này nếu gặp được nào mà thích, tôi có thể giúp bày mưu tính kế! Đúng rồi, chúng ta lưu lại cách liên lạc ."

      Trong lòng Giang Chi Châu nghĩ bày mưu tính kế cần, nhưng phương thức liên lạc vẫn nên lưu, sau này có chuyện gì đỡ phải tìm ban quản lý: "Wechat của là gì?"

      Hạ Duy lấy điện thoại di động ra, với : "Wechat chỉ có người già như mới dùng thôi, người trẻ tuổi như tôi đều dùng Q.Q."

      Giang Chi Châu: "..."

      Lúc đầu Hạ Duy cũng dùng Wechat, nhưng sau khi bị em họ vẫn còn học trung học cười nhạo, trong lúc tức giận liền gọi theo toàn bộ bạn thân của dời nhà đến QQ.

      Giang Chi Châu tìm nick Q.Q của , lúc nhìn thấy tên, cười khẽ tiếng: "Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát? Chẳng trách mặt dày mình vẫn là bé."

      "Sao, đúng à? Tôi biết thừa ghen ghét tôi vẫn còn trẻ." Hạ Duy mở Q.Q ra để tìm nick của , rồi hỏi, "Tên đầy đủ của là gì?"

      "Giang Chi Châu."

      "Giang Chi Châu?" Hạ Duy nhướn mắt nhìn , "Nhập giang chi châu(3)?"

      1. Thuyền về hướng sông
      "Ừ, thế còn tên của ?"

      "Hạ Duy."

      Giang Chi Châu cũng nhìn : "Duy luyến duy(4)?"

      1. Tình duy nhất
      "Ừ."

      Hai người thêm bạn bè lẫn nhau, xong việc Hạ Duy cũng có ý định ở đây thêm nữa: "Hôm nay cám ơn mời tôi, ăn thịt dê nướng xong tâm trạng của tôi tốt hơn nhiều, lần sau có cơ hội tôi mời ăn cơm."

      Giang Chi Châu : " cần mời tôi ăn cơm, rửa sạch chén đĩa là được rồi.”

      Hạ Duy: "..."

      Lúc rửa bát ở trong nhà Giang Chi Châu, nghĩ thầm, có ngày mua hẳn cho chiếc máy rửa bát!

      Lúc trở về đến phòng 1908 đêm khuya, Hạ Duy tắm rửa chút rồi nằm giường ngẩn người. Tuy Giang tiên sinh này hơi xấu tính, nhưng lời vẫn có lý, mở cửa làm kinh doanh khó tránh khỏi chuyện gặp phải những chuyện như ý.

      nhớ tới lúc cửa hàng sơn móng tay vừa khai trương, toàn bộ cửa hàng chỉ có mình , từ đặt hàng, lập kế hoạch cho đến việc làm móng cho khách, tất cả đều do mình làm hết, lúc đó cũng vừa tốt nghiệp trường dạy làm móng, làm sao làm tốt bằng bây giờ chứ, thỉnh thoảng còn có thể mắc phải sai lầm... Với lượng khách lúc đó, có cảm giác như chỉ cần cần mấy tháng nữa thôi mình chết đói mất.

      cũng vượt qua được khoảng thời gian khó khăn nhất bây giờ có gì mà cố gắng được chứ?

      nhắm mắt lại, đột nhiên cảm giác được trong lòng thấy thoải mái hơn ít. Cố gắng lên, sau khi tỉnh dậy lại làm hảo hán!

      Có thể là bởi vì uống chút rượu, nên nhanh chóng ngủ say, sáng sớm hôm sau đến cửa hàng, làm thông báo tuyển dụng, dán ở ngoài cửa thủy tinh. Buổi sáng lại liên hệ ông chủ lần nữa, thuyết phục ông tăng tiền thuê, nhưng khuyên can mãi mà cuối cùng chỉ thuyết phục được ông ta ký hợp đồng hai năm với , nếu năm sau tiền thuê lại tăng, có khả năng phá sản mất thôi.

      Thời gian rảnh rỗi, đưa thêm số mẫu hoa phức tạp cho học viên trong tiệm làm, hi vọng bé này có thể tiến bộ nhanh hơn để gánh vác công việc, như vậy trước khi thợ làm móng mới đến, cũng có thể bớt bận rộn chút.

      ngày sau, tuy Hạ Duy vẫn bận rộn như trước, nhưng tâm tình lại tốt hơn mấy ngày hôm trước nhiều. Dù sao mọi việc cũng phát triển theo hướng tốt.

      Buổi tối khi về nhà, nhận được tin nhắn của Hạ Minh, hỏi có phải cửa hàng sơn móng tay gặp khó khăn gì hay . Hạ Duy cười cười, trả lời: "Có gặp phải chút khó khăn, nhưng mà em cũng giúp đỡ được gì đâu."

      Hạ Minh: tại sao em lại giúp được gì! Em có thể gọi tất cả đồng nghiệp nữ của em đến của hàng của chị làm móng tay!

      Hạ Duy: ... Ngàn vạn lần đừng làm như thế, cám ơn em rất nhiều, nhưng mà bây giờ chị cũng bận đến mức sắp chịu nổi rồi…

      Hạ Minh: ...

      Hạ Duy: chờ chị tìm được thợ sơn móng tay mới em lại giới thiệu mấy ấy tới nhé.

      Hạ Minh: Được!

      Hạ Duy: công việc của em như thế nào?

      Hạ Minh: cảm giác cũng tệ lắm, môi trường ở đây rất tốt, hơn nữa quản lý Hạ của chúng em rất đẹp trai!

      Hạ Duy: ...

      Hạ Duy: chắc là em có nhiều nữ đồng nghiệp ở bách hóa Tinh Quang lắm, nhìn có vẻ cũng phù hợp, dũng cảm theo đuổi , em cũng trưởng thành rồi còn gì.

      Hạ Minh: tại sao chị lại giống mẹ em thế, chị nên giải quyết vấn đề cá nhân của mình trước nhé! Đồng nghiệp nam lần trước em với chị thể cân nhắc chút à?

      Hạ Duy: được, chị mệt quá, tắm rửa ngủ trước nhé.

      Hạ Minh: này... có phải chị có người trong lòng rồi hay ?

      Hạ Duy nhìn câu hỏi này liền sửng sốt chút, có người trong lòng rồi ư? có thể thích ai được đây?

      Hạ Duy: chị cảm thấy chị ưu tú như vậy, ngoài trừ bản thân mình còn ai có thể xứng đôi với chị đây? :)

      Hạ Minh: :)

      Hạ Duy tắt cửa sổ nhắn tin, ôm áo ngủ tắm rửa. Trước khi ngủ, theo thói quen chơi điện thoại lát. Hai ngày này nhóm bạn thân lại vô cùng yên tĩnh, nghĩ có thể mọi người đều bận, dù sao trong khoảng thời gian này tất cả mọi người đều độ kiếp cơ mà... Mở ghi chép của các cuộc chuyện, thoát ra khỏi nhóm bạn thân, chợt nhìn thấy nick Q.Q bên mới thêm chính là của người kia.

      Ảnh đại diện của Giang Chi Châu là ảnh cho mèo vàng ăn, có lẽ là do chính tự chụp, hơn nữa còn chụp sau khi mèo vàng bị cắt râu... Hạ Duy nhìn thấy chòm râu hai bên ràng đối xứng liền nhịn được cười.

      Mèo vàng nếu biết dùng bức ảnh này để làm đại diện có thể tức giận đến mức muốn cào nhỉ? nhìn ra Giang tiên sinh tuy hơi ác nhưng cũng rất thú vị đấy.

      ấn mở cửa sổ với Giang Chi Châu, nhìn lúc rồi cuối cùng lại tắt .

      có bình thường hay đấy? Hạ Duy nhếch môi, chuyển di động về chế độ máy bay rồi tắt đèn ngủ.

      Giang Chi Châu cũng định ngủ nhưng lại bỗng nhiên nhận được điện thoại của dì út. Lần trước sau khi và Phương Uyển làm quen thất bại, chính mình muốn quen ai nữa, dì út cũng giới thiệu đối tượng nào với nữa, bây giờ lại gọi điện thoại cho , biết là có chuyện gì?

      "Chi Châu à, cháu còn chưa ngủ sao?" Dì út ở đầu bên kia điện thoại hỏi.

      "Chưa ngủ ạ, dì có chuyện gì ạ?"

      "À, là như thế này..." Hình như dì út có vẻ khó , "Trước cháu với dì tạm thời muốn làm quen ai nữa, nhưng bên này dì lại có người bạn giới thiệu bé, điều kiện rất tệ, lần này dì cẩn thận hỏi trước rồi, bé này có bạn trai, cháu có muốn gặp thử lần ?"

      Giang Chi Châu vốn muốn từ chối, nhưng lại nghĩ tới điều gì đó, cuối cùng vẫn đồng ý: "Được ạ, gặp trực tiếp thử xem sao."

      Dì út nghe thái độ của có hơi thoải mái cũng yên tâm ít: "Ôi chao, như thế mới đúng chứ, thất bại ở đâu đứng lên ở đó. Lần này tuyệt đối xảy ra chuyện như lần trước nữa, bé này gia giáo rất nghiêm khắc, con người cũng rất biết điều, lại đơn giản, dì đưa hình và thông tin của bé này cho cháu, trước tiên cháu xem qua chút nhé."

      "Vâng."

      Giang Chi Châu cúp điện thoại lúc nhận được tin nhắn của dì út. tấm ảnh là nhìn có vẻ ít tuổi, hình như là vừa tốt nghiệp đại học, tóc dài màu đen, mặc cjoeéc váy dài màu trắng có điểm hoa xanh, trông qua quả rất trong sáng.

      Kiểu con như thế này chắc chắn rất được đàn ông hoan nghênh, Giang Chi Châu nhìn qua thông tin của , danh sách những trường từng học, tất cả đều là giáo dục giành cho thiên kim tiểu thư, coi như là có học vấn tốt.

      Xem lý lịch của này biết ở nhà ấy được quản rất nghiêm.

      Dì út: xem thông tin chưa? bé này tệ, dì chuyện với bé nhiều lần, rất hiểu chuyện và lễ phép, nếu như cảm thấy có thể tiếp xúc thử, dì sắp xếp thời gian xem mặt giúp hai người nhé?

      Giang Chi Châu: vâng ạ.
      nkhanh3324, Thùy Dương95, Parvarty3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :