1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tôi không hợp yêu đương - Bản Lật Tử 60C+6NT (full+ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 5 – Người đàn ông thẳng thắn cương trực

      Lại là sáng thứ bảy trời quang sáng sủa.

      Từ lần gặp mặt lúc trước của Giang Chi Châu và Phương Uyển đến nay qua tuần rồi,

      tuần ở bên nhau có thể tệ. rất thích tính cách của Phương Uyển, chín chắn lý trí,

      hơn nữa cũng có lập trường riêng. Nếu như và Phương Uyển ở bên nhau chắc rất khó cãi

      nhau.

      Buổi chiều hẹn Phương Uyển xem phim, dạo này bộ phim về đề tài động

      vật rất hot, nghe các cư dân mạng xem xong khóc rất nhiều, hai người bọn họ muốn xem bộ

      phim như vậy.

      Lúc vào bãi đỗ xe để lấy xe Giang Chi Châu phát con mèo màu vàng ở

      bên cạnh xe . thường xuyên nhìn thấy con mèo màu vàng này trong garage, có lần

      nhịn được liền thuận tay cho nó ăn... Nó ăn chút thức ăn trong lòng bàn tay , từ đó về sau

      liền ỷ lại vào .

      lấy thức ăn cho mèo để trong xe, lại trộn thêm chút nước uống, con mèo vàng đó liền

      meow tiếng rồi nhảy lên ăn. Giang Chi Châu đứng bên nhìn nó ăn lát, mỗi lần cho

      nó ăn đều là phần nhất định, nếu dựa vào phần thức ăn cho nó con mèo này thể

      nào béo mập như vậy được, thế nên trong khu chung cư chắc chắn còn có những người khác

      cho nó ăn nữa.

      Qủa nhiên là con mèo rất biết ăn biết uống.

      Giang Chi Châu cong môi, cảm thấy thể giải thích được, mở cửa xe ngồi xuống.

      Suất chiếu phim lúc 3h40 chiều, lúc 3h20 đổi vé xong liền ngồi bên ngoài rạp chiếu phim

      đợi Phương Uyển. trông thấy quầy phía trước có bán bắp rang nên lại đứng lên mua thùng

      bắp rang lớn. Đến 3h30 Phương Uyển vẫn chưa đến, Giang Chi Châu chuẩn bị gọi hỏi xem đến đâu rồi Phương Uyển gọi điện cho trước, "Em xin lỗi, hôm nay tạm thời có cuộc họp quan trọng, có lẽ em đến kịp." Giọng điệu của Phương Uyển có vẻ cực kỳ tự trách, còn có hơi tiếc nuối, "Em vốn nghĩ là hết cuộc họp vẫn đến kịp nhưng đến bây giờ vẫn chưa xong, xem ra thể kết thúc trong chốc lát được, em rất xin lỗi."

      Giang Chi Châu đáp: " sao, công việc quan trọng hơn, phim có thể xem vào lần sau."

      " rất xin lỗi." Trong lòng Phương Uyển cực kỳ băn khoăn, "Lần sau chọn thời gian , em mời xem phim ăn cơm, xem như là bù đắp."

      "Em đừng để bụng, đợi em rảnh rỗi rồi hẹn ."

      "Được, vậy em vào trước đây."

      Sau khi cúp điện thoại, Giang Chi Châu nhìn tấm vé xem phim trong tay, quyết định là để lãng phí nó. Trước kia cũng thường xuyên xem phim mình nên cũng cảm thấy mất tự nhiên, chỉ có điều thùng bắp rang này hơi khó giải quyết.

      vừa check vé xong Hạ Duy cũng đến rạp chiếu phim này. Hôm nay hẹn gặp Diệp Khải ở đây, trước đây khi bọn họ hẹn Diệp Khải luôn là người đến trước, nhưng bây giờ nhìn vòng rạp chiếu phim cũng thấy bóng dáng Diệp Khải.

      gửi tin nhắn cho Diệp Khải hỏi ở đâu, Diệp Khải trả lời lại rất nhanh bằng icon khóc huhu, "Tôi xin lỗi tôi xin lỗi, tôi bị ông chủ bắt tăng ca rồi, vừa rồi tôi cố gắng muốn chuồn về trước nhưng cuối cùng cũng thành công."

      Hạ Duy: .... [ icon dở khóc dở cười ]

      Diệp Khải: a a a a a xin lỗi, nhưng tôi từ bỏ đâu, lát nữa tôi thử chuồn về lần nữa.

      Hạ Duy: vẫn nên lo làm việc trước [ icon dở khóc dở cười ]

      Diệp Khải: được, hôm nay ràng là tôi hẹn em chơi mà [ icon rơi lệ ],

      phim mở màn tồi đúng ? Em vào xem trước , tôi đợi có cơ hội chuồn về! Đúng rồi, tôi đưa mã code vé xem phim cho em.

      Hạ Duy: Được rồi [ icon dở khóc dở cười ]

      lấy vé xem phim xong trực tiếp vào rạp, chỗ ngồi do Diệp Khải chọn, hàng 9 ghế 11 và hàng 9 ghế 10, đến ghế 10 ngồi xuống liền choáng váng. Hàng 9 ghế 8 chính là vị ở nhà dưới lầu của - Giang, trong tay còn ôm thùng bắp rang lớn.

      Giang Chi Châu cũng nhìn thấy và sững sờ hệt như , ánh mắt chớp cái rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào quảng cáo màn hình lớn. Hạ Duy tình nguyện ngồi ở hàng 9 ghế 11, ngờ Giang là người đàn ông thẳng lạnh lùng như vậy mà lại đến xem phim ảnh đề tài động vật dịu dàng như thế này?

      tay ta còn ôm bắp rang, có lẽ ta cũng hẹn người khác, nhưng hàng 9 ghế 9 bên cạnh ta cũng trống ai ngồi. Chẳng lẽ... ta cũng bị người ta cho leo cây sao?

      Ha ha, đáng đời.

      Hạ Duy suy nghĩ lung tung chốc, đến giờ đèn trong rạp được tắt hết, màn ảnh cuối cùng cũng chiếu phim. thể bộ phim này khiến Hạ Duy rất cảm

      động, chó con chết lần khóc lần, chỉ cảm thấy bây giờ may mắn, nghe bạn bè mạng đề nghị nên mới vẽ eyeliner.

      Lần thứ 3 chó con chết, Hạ Duy dùng hết khăn giấy, nhàng thút thít hai cái, nghiêng đầu nhìn Giang Chi Châu, "Này, có khăn giấy ?"

      Giang Chi Châu: "........"

      Từ lúc vào rạp phim, cố gắng phớt lơ , nhưng ngờ được rằng có thể khóc nhiều như vậy. Mỗi lần thấy chó con sắp chết liền nhịn được suy nghĩ, xong rồi, người phụ nữ bên cạnh lại sắp khóc nữa.

      " có khăn giấy ?" Hạ Duy hỏi lại lần nữa.

      xe Giang Chi Châu có khăn giấy nhưng mang theo, đành phải đưa khăn giấy lúc nãy mua bắp rang được người bán hàng đưa kèm theo. Hạ Duy nhỉn vài tờ khăn giấy mỏng tay , cuối cùng vẫn nhận lấy. Sao có thể trông cậy vào người đàn ông như có khăn giấy trong người chứ, chỉ đành chấp nhận dùng nó. Sau khi Giang Chi Châu đưa khăn giấy thuận tiện đưa bắp rang qua nốt, "Cái này cũng cho ."

      Hạ Duy sửng sờ chút, người đàn ông này thông suốt rồi à, còn biết dỗ con à?

      Sau đó nghe Giang Chi Châu , "Tôi ăn."

      Hạ Duy: "......"

      À, cảm ơn nhé :)

      Bắp rang từ trời rơi xuống có ngốc đâu mà lấy chứ, Hạ Duy khách sáo nhận lấy. Có thể là do có bắp rang động viên nên các cảnh phim sau đó, cũng khóc thảm thiết như vậy nữa. Lúc đèn được bật sáng, Hạ Duy vẫn còn lau nước mắt. Mắt đỏ sưng húp lên, trực tiếp ra ngoài với dáng vẻ như thế này là quá mất mặt. nghĩ vẫn còn người nên vội ra ngay mà lấy hộp cushion ra trang điểm lại chút. Giang Chi Châu cũng ngồi chỗ vội, thích lúc mọi người gần hết mới rời . Nhạc phim kết thúc chiếu được người, chỉ còn lại rải rác vài người. Giang Chi Châu nhìn Hạ Duy cách hai ghế trống vẫn còn dặm lại phấn. biết làm cái gì, nhưng phát móng của lại đổi sang màu khác.

      "Phụ nữ xem gương mặt mình như bảng pha màu coi như thôi , thậm chíngay cả móng tay cũng chừa." bỗng nhiên câu như vậy, Hạ Duy dặm phấn đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn , "Sao nào? lại muốn nghiên cứu thảo luận với tôi về vấn đề nước sơn móng có hại à? Tôi rồi, thiếu nữ ai cũng có lòng cái đẹp, loại đàn ông như đương nhiên hiểu đâu."

      Giang Chi Châu cười khẽ tiếng, đây là lần đầu tiên Hạ Duy nhìn thấy biểu cảm sinh động như vậy của , "Phụ nữ sắp 30 đến nơi rồi còn biết xấu hổ mình là thiếu nữ à?!"

      Hạ Duy: "......"

      suýt chút nữa là bóp nát hộp cushion trong tay!

      "30 tuổi sao chứ? 30 tuổi thể là thiếu nữ à? Chỉ cần tâm trạng tốt 80 tuổi vẫn là thiếu nữ! Loại đàn ông mọt sách học đại học UIBE* như , tôi chúc sống đơn quảng đời độc thân còn lại suốt đời!" Hạ Duy nổi giận ôm thùng bắp rang chưa ăn hết đùng đùng ra khỏi rạp chiếu phim.

      (*) Đại học Kinh tế Thương mại Đối ngoại (University of International Business and Economics) gọi tắt
      là Đại học Kinh tế Đối ngoại, tên viết tắt tiếng là UIBE, trường tọa lạc tại thủ đô Bắc Kinh – Trung
      Quốc.


      Giang Chi Châu đứng nguyên tại chỗ, khẽ mím môi, đàn ông mọt sách học đại học UIBE là sản phẩm mới gì đây?

      Hạ Duy lao ra khỏi rạp chiếu phim vẫn chưa hết giận, lấy điện thoại ra muốn nhắn tin chửi xéo ta với đám bạn thân. Mở máy lên thấy màn hình hai tin nhắn chưa đọc của Diệp Khải, vừa rồi trong rạp để chế độ im lặng nên nghe thấy.

      nhìn sơ sơ thấy hai tin đều kể lại câu chuyện bi thương đào tẩu thất bại của . Hạ Duy bèn cười cười, trả lời , " sao, lại hẹn lần sau vậy~"

      Diệp Khải trả lời lại ngay lập tức, "Phim chiếu xong rồi đúng ? Buổi tối rảnh này, có muốn cùng ăn cơm ?"

      Hạ Duy: hôm nào , hôm nay thứ bảy, khách hàng trong cửa hàng của em cũng khá nhiều.

      Diệp Khải: Vậy được rồi [ icon cảm thấy tội lỗi ] hôm nay rất xin lỗi, hận chết ông chủ của .

      Hạ Duy: [ icon cười trộm ]

      cất điện thoại vào túi, trực tiếp đến cửa hàng của . Buổi tối về nhà cho con mèo cam ăn xong mới nhớ ra mình chưa chửi rủa Giang kia.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Hôm nay Giang ở nhà dưới lầu mình là phụ nữ gần 30 rồi, còn biết xấu hổ tự mình là thiếu nữ :) :) :)

      gầy mười cân đổi tên: Ha ha ha ha ta à, năm 92 cũng được xem là phụ nữ trung niên rồi.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Mặc kệ, bổn tiên nữ mới 18 thôi [mỉm cười ]

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Tiên nữ tỉnh lại , cuối năm là cậu 28 rồi.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: cút [ mỉm cười ]

      gầy mười cân đổi tên: Nhưng làm sao ta biết cậu sắp 30 chứ? Có phải cậu nên thay đổi mỹ phẩm dưỡng da ?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: À, mình với ta cậu du học, có lẽ từ tuổi của cậu mà đoán ra. [ mỉm cười ]

      gầy mười cân đổi tên: ..... Hàng xóm như thế này, cậu nên lựa lúc khuya khoắt xuống dưới gõ cửa nhà gã !

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Gõ cửa gõ cửa!

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Mình muốn trực tiếp gõ gã hơn QAQ gã ta đáng ghét QAQ

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: *sờ sờ* đừng khóc, ngày mai mình phải tăng ca [ dở khóc dở cười ] buổi tổi muốn cùng ăn đồ ăn ngon ?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Muốn! Muốn ăn đồ ăn ngon mới xoa dịu vết thương lòng của mình!

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: Được, mình mời cậu ăn. Hôm nay vừa lĩnh lương [ hì hì ]

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Mình im lặng nhìn hai cậu mà gì nữa [mỉm cười ]

      gầy mười cân đổi tên: Mình im lặng nhìn hai cậu mà gì nữa [ mỉm cười ]

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Đến lúc đó nhớ chụp ảnh gửi cho các cậu, moah moah!
      nkhanh3324, Thùy Dương95, Parvarty4 others thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 6: Cơm chiên trứng ngon tuyệt

      Thiên Hạ Cư là quán cơm Trung là rất nổi tiếng ở thành phố A, phong cách khác lạ, điều kiện tốt,
      rất nhiều minh tinh là khách quen tại đây. Nhưng Hạ Duy đến thành phố A bao năm rồi mà số lần tớivThiên Hạ Cư cũng chỉ giới hạn trong mười đầu ngón tay. phải bởi vì thích ăn, mà là vìvđắt.
      Đắt đến nỗi ăn lần đau lòng mất nửa năm.

      Lần này đến Thiên Hạ Cư ăn cơm, Hạ Duy đặc biệt chọn bộ quần áo sang trọng, ngay cả giày
      cao gót 2cm bình thường ít khi cũng lấy ra . Vừa đến cửa Thiên Hạ Cư, nữ nhân viên tiếp kháchcó dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, giọng ngọt ngào hỏi có hẹn trước , liền báo tên và số điện thoại của Điền Điềm, lễ tân liền đưa đến chỗ thang máy.

      Bình thường phòng ăn đều ở tầng ba, tầng là sảnh chính và khu nghỉ ngơi, tầng hai là khu tổ chức tiệc rượu. Tuy Thiên Hạ Cư có chỗ tổ chức tiệc rượu nhưng Hạ Duy cảm thấy ai lại tổ chức tiệc rượu ở chỗ này chứ, vì những cái thứ kia đâu phải đồ ăn, mà tất cả đều là bạc trắng bóng đấy.
      Sau khi thang máy đưa lên tầng ba, lại có nữ nhân viên tiếp khách dẫn đường, đưa đến cửa phòng rồi mới . Hạ Duy đẩy cửa ra, nhìn thấy Điền Điềm ngồi ở bên trong chơi điện thoại.
      Điền Điềm chính là Tiểu Điềm Điềm Vô Địch ở bên trong nhóm chat, nhóm bạn thân của gồm
      bốn người, chơi với nhau từ WC của trường cấp ba, tuy học cùng trường đại học nhưng vẫn trong thành phố A, à, ngoại trừ Siêu Gầy du học nước ngoài. Bởi vì trong bốn người có ba người ở lại thành phố A sau khi tốt nghiệp nên Siêu Gầy bảo người nhà ở thành phố A mua cho phòng , là để sau này trở thành cứ điểm của các , chính là phòng mà Hạ Duy ở bây giờ.

      Điền Điềm thấy Hạ Duy đến cất di động , kéo đến ngồi và chọn món. "Hay là chúng ta ăn ở chỗ khác ." Hạ Duy nhìn giá cả menu liền muốn phát điên, đành lòng để cho Điền Điềm mất nhiều máu như thế. Điền Điềm lại hề để ý: " là tớ mời mà, coi như là an ủi cậu bị Giang tiên sinh tầng dưới tổn thương tâm hồn."

      vừa nhắc tới “Giang tiên sinh tầng dưới", Hạ Duy liền cảm thấy trong lòng đau như vừa bị đâm cái: "Lúc này cậu nhắc đến ta có phải là muốn tớ có chút khẩu vị vào để ăn
      nữa, và cậu có thể ăn nhiều hơn ?"

      Điền Điềm phì cười: "Được rồi, chúng ta đề cập tới ta nữa, đến chàng Diệp
      Khải đáng kia nhé?"

      "Điền Điềm, sao cậu cũng trở nên nhiều chuyện như vậy chứ." Hạ Duy nhếch miệng cười, quay sang với nhân viên phục vụ ở bên cạnh, "Tôi muốn suất cơm chiên trứng.”
      "Vâng."
      Điền Điềm cười : "Khó có dịp tớ mời cậu đến Thiên Hạ Cư ăn cơm mà cậu lại gọi cơm chiên trứng à?"

      "Cậu vẫn nên xem trước giá của món cơm trứng chiên này rồi mới tiếp nhé." Hạ Duy đưa
      menu tới, lần đầu tiên tới đây, muốn nếm thử món ăn chiêu bài của nhà hàng – món cơm
      chiên trứng này rồi, chỉ có điều giá làm cho chùn bước.

      suất cơm chiên trứng ở đây đủ để ăn tháng cơm chiên trứng ở quán ăn bên đường
      Tiểu Sao. Càng như vậy, lại càng tò mò, tại sao suất cơm trứng chiên mà cũng có thể đắt như
      vậy? Hôm nay cuối cùng cũng đợi đến lúc có người thanh toán cho , đương nhiên phải nhân
      cơ hội gọi suất để ăn thử!

      Sau khi hai người chọn món xong, nhân viên phục vụ viên liền ra ngoài gọi đồ ăn cho các
      . Hạ Duy uống ngụm trà, hỏi Điền Điềm: "Tiền lương tháng này của cậu được nhiều lắm
      hả? tiếc tiền mời tớ đến hẳn Thiên Hạ Cư ăn cơm."

      Nhắc tới chuyện này, Điền Điềm liền muốn hết nỗi khổ trong lòng: "Tớ liên tục tăng ca
      nửa năm rồi, nửa năm đó! Cậu có thể tưởng tượng ! Tớ cảm thấy tớ gần như chết ở chỗ
      làm rồi! Khó khăn lắm mới có ngày cần tăng ca, đương nhiên phải khao mình rồi."

      "A, vậy lần sau lúc cậu lại muốn khao mình nữa nhớ gọi tớ đấy.

      " Điền Điềm: "..."

      Hai người ngồi cùng chỗ vài chuyện gần đây mua bán gì, nhân viên phục vụ bắt đầu
      mang thức ăn lên. Cơm chiên trứng của Hạ Duy được bưng lên trước, , đây là suất cơm
      chiên trứng có giá trị cao nhất mà từng ăn.

      Đĩa cơm chiên trứng cũng nhiều lắm, chẳng phải người ta đồ ăn ngon thường ít
      nhưng chất lượng hay sao, nhưng đĩa cơm này được trang trí vô cùng đẹp mắt, hơn nữa nhìn rất
      giống đĩa cơm Tây, bày các món bàn còn xếp đặt thiết kế... Như đĩa cơm chiên trứng của công chúa Bạch Tuyết.

      Đương nhiên, nếu chỉ như vậy còn chưa đủ để tương xứng với giá trị của nó, màu sắc trong
      bàn cơm chiên trứng khiến người muốn ăn nhất chính là màu vàng kim óng ánh của cơm, mỗi hạt
      cơm đều mập mạp béo tròn, từng hạt từng hạt đều nhau tăm tắp.
      Hạ Duy dùng thái độ vô cùng cẩn thận ăn miếng, lập tức cảm thấy ngon đến mức nước
      mắt chảy giàn dụa: "Trời ơi! Quá ngon!" biết làm thế nào để miêu tả được tâm trạng xúc
      động của lúc này, nếu như nhất định phải câu đó chính là ngon đến mức tình
      nguyện gả cho đầu bếp nấu chén cơm này!

      "Ngon đến thế cơ à?" Điền Điềm nửa tin nửa ngờ cầm thìa, cũng nếm miếng , "A...!
      Đúng là ngon , quả nhiên đắt xắt ra miếng."

      "Quá ngon đúng ! Hạt gạo này đúng là rất ngon!"

      Nhân viên phục vụ đứng ở bên mỉm cười : "Gạo của chúng tôi dùng chính là gạo
      thượng đẳng được chọn lựa tốt nhất, đối với nơi sinh sống, nước, đất, điều kiện khí hậu, ánh sáng
      đều có cầu nghiêm khắc, gà đẻ trứng cũng phải trải qua quá trình nuôi nấng tỉ mỉ, thức ăn gia
      súc đều có cầu nhất định, quan trọng nhất là, bàn cơm chiên trứng này là do ông chủ của
      chúng tôi tự tay nấu."

      Tài nấu ăn của ông chủ Thiên Hạ Cư hề kém bất kỳ bếp trưởng của nhà hàng nào,
      nhưng mỗi ngày ta chỉ làm món, và làm bằng toàn bộ khả năng và tình cảm của mình.
      Tin đồn này từng được thực khách lưu truyền rộng rãi, thậm chí có rất nhiều người đặc biệt đến
      nơi đây thử may mắn, nếu như đồ ăn mình gọi được ông chủ làm chứng tỏ ta muốn làm
      quen với mình.

      Hạ Duy vẫn luôn xì mũi coi thường tin đồn này, cảm thấy đây tuyệt đối là chiêu trò
      marketing của ông chủ Thiên Hạ Cư, nhưng sau khi biết được cơm chiên trứng của mình là được vị
      ông chủ này nấu, lại cảm thấy rằng mình mình cũng muốn làm quen với ta!

      "Điền Điềm, đường về chúng ta mua xổ số thôi!" "Mua mua mua!"

      "Tớ phải cho tất cả bạn bè xem món cơm chiên trứng do chính ông chủ tự mình làm này! Hạ
      Duy mang ảnh mình ăn hết hai phần cơm chiên trứng trước gửi cho nhóm bạn thân, sau đó
      mới gửi cho tất cả bạn bè. Điền Điềm cho nút like rồi bình luận: "Tớ nghe trước kia
      Thiên Hạ Cư chỉ làm đồ ăn địa phương cho hoàng thân quốc thích hoặc là thổ hào thân hào, cho
      nên những món ăn này phải người bình thường được ăn đâu."

      "Còn tin đồn này nữa cơ à?"

      "Tớ cũng chỉ nghe người khác lại thôi, biết là hay giả." Điền Điềm để điện thoại
      di động xuống, tỏ vẻ thèm thuồng nhìn chằm chằm vào đĩa cơm chiên trứng trước mặt Hạ Duy,

      "Bát súp hình như là canh cá, nhìn thấy hấp dẫn rồi."

      "Ừ, mùi vị cũng tệ, nhưng hơi ít, hớp là tớ uống hết rồi." Hạ Duy nhìn bát
      trong tay hết sạch, trong lòng phàn nàn ông chủ của Thiên Hạ Cư quá keo kiệt.
      Vừa cởi trang phục đầu bếp ra, đột nhiên Giang Chi Châu cảm thấy muốn hắt xì, chóp mũi
      khẽ giật, cuối cùng cũng nhịn được. Sau khi mặc lại âu phục, Giang Chi Châu tự hỏi lúc về
      nhà mình có nên uống thuốc cảm hay .

      "Chào tổng giám đốc Giang." "Tổng giám đốc Giang!"

      Nhân viên gặp đường đều tích cực chào hỏi , Giang Chi Châu cũng khẽ gật đầu
      chào lại bọn họ rồi ra bãi đỗ xe lấy xe.

      "Ôi chao, hôm nay Giang tổng vẫn đẹp trai như vậy!" nhân viên phục vụ nữ mắt lấp
      lánh sao nhìn theo hướng Giang Chi Châu , "Đúng rồi, hôm nay ấy nấu món gì vậy?"
      "Cơm chiên trứng! ngờ được nhỉ!" nhân viên phục vụ nữ khác , " Tớ tự tay
      bưng đấy, đường thiếu chút nữa là tớ nếm miếng rồi, thơm vô cùng!"
      "A a a, hâm mộ vị khách nào được ăn món này quá! Tớ cũng muốn ăn món ăn Giang tổng
      tự tay nấu!"
      "Thế cậu nằm mơ luôn nhé!" "... ..."

      Sau khi may mắn được nếm món cơm trứng chiên do ông chủ Thiên Hạ Cư tự mình nấu,
      đường trở về Hạ Duy mua tờ xổ số. Nếu trúng 500 vạn, có thể rời khỏi
      phòng của Siêu Gầy, tự mình mua phòng , như vậy phải gặp lại vị Giang
      tiên sinh đáng ghét kia nữa!

      đặc biệt đặt đồng hồ báo thức để xem kỳ mở xổ số vào tối mai rồi mới an tâm ngủ. Ngày
      mai là ngày nghỉ của , cần làm, Hạ Duy quyết định ngủ lấy lấy sức để thực ý định
      giặt sạch quần áo tích góp cả tuần trong buổi chiều.

      Có thể là do nhớ mãi quên món cơm chiên trứng ngày hôm qua được ăn nên giữa trưa Hạ
      Duy cũng đặc biệt rang chén cơm chiên trứng cho chính mình, nhưng mùi vị lại khác khá xa
      với Thiên Hạ Cư. Buồn quá.

      chụp đĩa cơm mình nấu rồi gửi vào nhóm bạn thân: "Tự mình rang cơm chiên trứng, so sánh cảm thấy đáng thương. :-( "

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: có cơm chiên trứng để ăn là cậu phải cảm thấy hài lòng rồi, tớ ở công trường Thượng Thiên ăn bụi, bất kỳ lúc nào cũng lo lắng có thể bị tấm thép đè chết, khổ sở vô
      cùng.

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: [ hình ảnh ]

      Hạ Duy vừa thấy ảnh gửi tới, lập tức cười ra tiếng. Trong ảnh, Bát Bảo đeo khẩu trang đội mũ
      bảo hiểm, đứng khu hoang tàn đổ nát, trong khí toàn là tro bụi bay.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ha ha ha ha thương cậu quá

      gầy mười cân đổi tên: cậu như vậy mà còn có thể nhận ra được đều là tình
      cảm chân đấy

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: bây giờ tớ còn thèm thay quần áo nũa, mỗi ngày chỉ gội đầu
      thôi, dù sao quần áo vừa thay xong cũng bị bẩn ngay lập :)

      Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: công trình của cậu còn lâu à?

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ... biết, nhưng từ ngày chúng ta tụ tập thánh địa đồ ngọt cũng được hai tháng, nhanh quá!

      Tiểu Điềm Điềm Vô Địch
      : ... Cậu đến mấy món ở thánh địa đồ ngọt trong bách hóa Tinh
      Quang à? Tại sao tớ lại cảm thấy rất lâu rồi [ đổ mồ hôi ] nếu như vậy tự làm mình tê liệt

      Năm nay mười tám lại muốn tự sát
      : nếu như vậy tự làm mình tê liệt

      gầy mười cân thay đổi tên: nếu như vậy tự làm mình tê liệt

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: nếu như vậy tự làm mình tê liệt nổi nữa [ rơi lệ ] tớ muốn trở lại thành phố A, tớ cũng muốn đến Thiên Hạ Cư ăn cơm [ gào khóc ]

      Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: tốt xấu gì cậu cũng là nhân viên công ty của tập đoàn lớn
      như vậy, nghĩ đến tớ đây này, chỉ là công ty vừa thành lập, còn bao nhiêu việc bận rộn.

      gầy mười cân đổi tên: vẫn là Hạ Duy tốt nhất, tự mình làm bà chủ

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: cậu vẫn là sinh viên có tư cách gì :)

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: chuyện với các cậu nữa, ăn cơm xong tớ
      còn phải giặt quần áo

      Giặt hết quần áo tích lũy trong tuần là việc rất khó khăn, quần áo bình thường còn có thể ném vào trong máy giặt, nhưng nội y chỉ có thể giặt tay. Hạ Duy giặt xong đống quần áo
      rồi liền mang ra ban công phơi nắng.

      cùng là bộ váy liền áo mà lần trước mặc khi ra ngoài ăn lẩu với Diệp Khải. cầm chiếc váy liền áo lên, hơi run tay tý, ngờ nội y lại bị móc vào viền tơ lụa của chiếc váy, tay vừa run làm cho chiếc nội y rơi xuống dưới.
      Hạ Duy vội vàng thò đầu nhìn xuống dưới, nội y của rơi lên chậu cây xanh ở sân
      thượng của tầng dưới rồi.
      ... ...​
      nkhanh3324, Thùy Dương95, Parvarty4 others thích bài này.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 7 - Cực kỳ xấu hổ


      Bây giờ Hạ Duy chỉ muốn chết quách xong!

      Nếu như chỉ là chiếc áo chiếc quần bình thường rơi xuống ban công lầu dưới thôi, nhưng tại sao... Lại là đồ lót!! nghĩ đến gã họ Giang đáng ghét ở lầu dưới... càng muốn tự tửhơn!

      Làm sao bây giờ, có cần lấy đồ lót lại ? Nếu như chạy xuống dưới lầu lấy đồ lót cũng mất mặt quá, mà dù sao... ta cũng đâu biết đây là đồ lót của ai, cũng có thể là của lầu nữa nữa! Hừm!
      .....
      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Đồ lót của mình rơi xuống bancông lầu dưới rồi QAQmình có cần phải lấy về đây~ QAQ

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: .....

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Mình rất đồng cảm cho cậu nhưng cho mình cười 5 phút trước ha ha ha ha haha

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [ bye bye ]

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: Phải lấy lại chứ, sao lại lấy, món đồ lót cũng rất đáng quý cơ mà.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Nhưng vị ở lầu dưới chính là gã họ Giang đáng ghét đó!! Gã ta là đàn ông đó! M* nó mất mặt!

      gầy mười cân đổi tên: Nhưng nếu cậu lấy về đồ lót của cậu vẫn nằm ở đó, có trời mới biết ta định làm gì với đồ lót củacậu.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ... ... ...

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp:CNếu cậu xuống dưới đó lấy về nhớ đám bọn mình bên này trực tiếp ha ha haha

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Bát Bảo, mình thấy tình bạn hữu nghị giữa chúng ta đến đường cùng rồi đó. [ mỉm cười ]

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: À vậy cậu trả mình 10 đồng lần trước mượn của mình .

      Hạ Duy: "......."

      vung tay gửi bao lì xì 5 đồng cho Bát Bảo.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát:Cho cậu 5 đồng, cậu có thể lui xuống được rồi [mỉmcười]

      buồn phiền tắt điện thoại, xoắn não biết có nên xuống dưới đó lấy lại đồ lót . Nỗi phiền muộn cứ chạy vòng quanh trong đầu ,gã họ Giang kia nhìn cũng ra hình ra dạng phết đấy,nhưng lỡ chừng là đồ biến thái sao,làm sao có thể để đồ lót của mình rơi vào tay loại người như thế này!

      hít thở hơi sâu, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng,chạy xuống lầu dưới gõ cửa nhà Giang Chi Châu.

      có người ở nhà.

      Hạ Duy khẽ nhõm trong lòng, ít nhất gã họ Giang kia còn chưa phát đồ lót của . Nhưng lo lắng lúc gã họ Giang kia làm về liền tưới cây ở sân thượng theo thói quen, sau đó nhìn thấy món đồ lót của phụ nữ, còn là màu hồng phấn nữa làm sao...

      được, hình ảnh này thoải mái dễ chịu chút nào, thể nhớ đếnnó.

      muốn đứng ở đây chờ ta về.

      Đứng chờ 5 phút đồng hồ Hạ Duy chịu được nữa, cứ đợi thế này cũng phải là cách hay, ai biết lúc nào ta về nhà chứ. lấy điện thoại ra gọi điện cho quản lý.

      bé quản lý ở quầy nhìn thấy màn hình hiển thị số điện thoại của Hạ ở nhà 1908 huyệt Thái Dương liền hơi nhói đau. Lần này bọn họ lại phải làm con thiêu thân gì nữa đây, mỉm cười, "Xin chào, đây là quản lý."

      "À, tôi là chủ hộ 1908, quần áo của tôi bị rơi xuống ban công nhà của lầu dưới, nhưng bây giờ nhà ở lầu dưới này có người, có thể tôi mở cửa được ?!"

      "... Xin chào Hạ, bên chúng tôi có chìa khoá ạ."

      ..... Vậy sao, vậy có thể trực tiếp tìm thợ mở khoá mà~

      Quản lý : " có thể đợi Giang về rồi lấy cũng được ạ." "Tôi biết đến khi nào ta mới về."

      " có thể dán giấy cửa nhà."

      ".... Á, lỡ tờ giấy bị trẻ con nghịch ngợm xé mất sao?"

      Em quản lý vốn muốn dán cao chút, nhưng nghĩ lại vẫn sửa lời, "Bên chúng tôi có thể giúp liên hệ với Giang, để khi ấy về đến nhà lấy quần áo đưa lên trả chocô?"

      "Xin đừng!!"

      "....." Cho nên gọi cú điện thoại này cuối cùng là muốn thế nào đây!!! Em quản lý tiếp tục nở nụ cười, "Vậy hi vọng chúng tôi làm thế nào đây ạ?"

      "Tôi muốn các giúp tôi mở cửa...."

      " xin lỗi, chuyện này thể được." Em quản lý cảm giác như mình dỗ dành trẻ con nhà trẻ, "Đợi Giang về bên chúng tôi lập tức thông báo cho được ?"

      "Được rồi, tốt nhất là ta vừa đến cổng các liền báo cho tôi biết, tôi xuống dưới đó chờ anhta."

      ".... Chúng tôi cố gắng."

      Hạ Duy đứng ngồi yên cả buổi chiều, sợ gã họ Giang kia về nhà quản lý báo cho , sau đó ta nhìn thấy món.... đồ lót rơi xuống ban công nhà ta. Vậy nên cả buổi chiều gọi điện quấy rối quản lý nhiều lần.

      Qua 6h, Hạ Duy vừa mới để cơm tối lên bàn nghe tiếng chuông điện thoại reo lên, liền vội vàng chạy tới bắt máy.

      "Xin chào Hạ, chúng tôi là quản lý. Đồng nghiệp của tôi là nhìn thấy Giang về rồi." Em quản lý còn cách nào khác, ấy cho rằng Giang hối thúc chuyện phòng tắm bị rỉ nước lắm rồi, nhưng ngờ Hạ này chỉ có hơn chứ kém chútnào.

      Hạ Duy nghe gã họ Giang kia trở về rồi, bèn nhanh nhảu cảm ơn quản lý rồi cúp máy, chạy ngay xuống lầu dưới. có kiên nhẫn đợi thang máy nên bèn thang bộ, lúc chạy gần đến cửa nhà 1808, thấy Giang Chi Châu chuẩn bị mởcửa.

      "Đợi !" hét to tiếng, càng chạy nhanh hơn. Giang Chi Châu cầm chìa khoá suýt nữa đánh rơi, cau mày nhìn , "Chuyện gì?"

      Hạ Duy chắn trước cửa nhà Giang Chi Châu, vừa thở hồng hộc vừa , "Tôi.... Tôi có đồ rơi xuống ban công nhàanh."

      "Đồ gì?"

      ".... Quần áo."

      Giang Chi Châu quan sát ánh mắt của , : " ở đây đợi tôi chút, tôi lấy chocô."

      " cần!" Hạ Duy lại chặn trước cửa, "Tôi tự lấy tốt hơn, cần làm phiền anhđâu!"

      "....." Giang Chi Châu cảm thấy phản ứng của rất khả nghi, nhưng cũng cảm thấy có vấn đề gì, " chặn tôi mở cửa rồi."

      Hạ Duy cam lòng di chuyển qua bên, Giang Chi Châu vừa mở cửa xong liền đẩy cửa ra vọt vào.

      Giang Chi Châu: "......."

      Qủa nhiên là cực kỳ khả nghi.

      cau mày, đổi dép lê vào nhà. Hạ Duy vừa vào liền trực tiếp ra ngoài ban công lấy đồ lót màu hồng phấn bị vướng ở tán cây màu xanh lá đặc biệt khiến người khác chú ý. lấy đồ lót ôm vào lòng muốn chuồn nhưng ngờ lại bị Giang Chi Châu chặn giữa đường.

      " cầm cái gì đấy?" Giang Chi Châu đứng ngoài ban công nhìn . Hạ Duy cố gắng che giấy món đồ lót sau lưng, ra vẻ vô tội , "Đâu có gì đâu, chỉ là quần áo của tôi màthôi!"

      Giang Chi Châu tin ," lấy ra cho tôi xem chút." Hạ Duy nhướn mày, "Sao tôi lại phải lấy ra cho xem chứ?"

      "Bởi vì hành động của quá khả nghi, sao tôi biết được có lấy đồ đạc nhà tôi khôngchứ?"

      "Ôi chao!" Hạ Duy tức đến nực cười, "Ở đây có đồ vật gì đáng giá để tôi lấy đichứ?!"

      Giang Chi Châu , "Nếu như vậy cũng gì mà lấy ra được."
      .........
      Hai người cứ như vậy mà giằng co hết vài giây, Hạ Duy định thử chạy trốn vài lần nhưng đều bị Giang Chi Châu ngăn cản. Cuối cùng chìa đồ lót giấu sau lưng ra, "Xem xem ! muốn nhìn nhìn ,đồ biến thái!!!"

      Giang Chi Châu thấy món đồ giấu sau lưng nãy giờ là gì, trong lòng chỉ còn con quạ đen quang quác bay qua kéo theo chuỗi dấu chấm dài ngoằng.....

      Hạ Duy đẩy mạnh ra, dùng tốc độ sét đánh chạy ra ngoài. Giang Chi Châu vẫn còn bị đả kích tâm lý chưa hồi phục lại được, đây làl ần đầu tiên từ lúc sinh ra đến nay nhìn thấy.....đồ lót phụ nữ ở khoảng cách gần nhưvậy.
      .....
      đứng đó bị gió thổi giật mình mới lấy đồ chuẩn bị quét dọn sàn nhà bị Hạ Duy giẫm bẩn.

      Sau khi Hạ Duy chạy trối chét về nhà cả mặt liền đỏ bừng, m* nó biến thái chết được, muốn báo cảnh sát tóm gã đó!! Tuy đồ lót lấy về rồi nhưng sau này biết làm sao để đối mặt với nó, mặc nó đây!!

      cảm thấy đồ lót trong tay có hơi ấm của người, bèn quăng nó lên ghế salon. Đám bạn thân Bát Bảo và Siêu Gầy vẫn còn hào hứng bừng bừng thảo luận xem có lấy lại được đồ lót , Hạ Duy liếc mắt nhìn muốnđể ý đến các nàng kia nữa.

      Buổi tối làm tổ trong chăn xem chương trình tivi đồng hồ báo thức của điện thoại đột nhiên kêu lên, lúc này Hạ Duy mới nhớ ra mình còn vé xổ số phải dò. hồi hộp mở chương trình dò vé, sau khi xem xong bèn cười ha ha hai tiếng, chẳng trùng số nào cả

      Qủa nhiên cái gì gọi là vận may tốt đều là lời lẽ quảng cáo của thiên hạ mà thôi!

      tuyệt vọng ngã xuống giường.

      Ngày hôm sau ra ngoài làm, lúc thang máy lại gặp trúng gã họ Giang —— bởi vì thời gian bọn họ làm rất sát nhau, cho nên luôn có thể gặp nhau trong thang máy. Chỉ có điều Hạ Duy đợi Giang Chi Châu do dự chau mày liền nhấn nút đóng cửa thangmáy.

      Giang Chi Châu nhanh tay lẹ chân ngăn cửa lại, cửa thang máy lại mở ra lần nữa.Hạ Duy đứng trong thang máy, lấy gìl àm vui vẻ nhìn .GiangChi Châu đứng yên tại chỗ,bước tới cũng được mà lùi lại cũng chẳng xong.

      Vừarồiđộngtácchặncửathangmáychỉlàvôthức,bâygiờcửađãmởrarồi, lại cảm thấy bằng đợi lần sau tốt hơn.

      " có vào hay ?" Hạ Duy kiên nhẫn hỏi , Giang Chi Châu khẽ mím bờ môi mỏng, cuối cùng cũng nhấc chân vào. Sau khi cửa thang máy đóng lại, bầu khí còn nặng nề hơn lúc trước. Hạ Duy đứng trong góc cố gắng giữ khoảng cách, giống như đề phòng .... biến thái!

      Chuyện này khiến tâm trạng của Giang Chi Châu rất phức tạp, thực tế tự hỏi lòng mình có muốn nhân cơ hội này xin lỗi . Chuyện xảy ra ngày hôm qua quá xẩu hổ, ép buộc người phụ nữ đưa đồ lót cho xem, là hơi....

      Giang Chi Châu càng mím môi, nhưng chuyện ngày hôm qua cũng thể trách hết được, nếu như phải hành động của khả nghi như vậy cũng ép đưa ra cho mình xem. lại vẫn là phụ nữ, chắc đối với .... đồ lót của mình, cũng rất cólỗi....

      “Đinh! ”Trong lúc Giang Chi Châu suy nghĩ thang máy xuống đến tầngmột.

      Giang Chi Châu: "....."

      Hạ Duy cứ như thường ngày, ngoảnh đầu lại mà thẳng ra ngoài. Giang Chi Châu vẫn còn đứng trong thang máy dõi theo bóng lưng của xa dần, giọng thở ra hơi.

      Con mèo vàng vẫn đứng ở bãi đỗ xe có gió mặc gió, có mưa mặc mưa chờ cho ăn như trước. cho nó ăn thức ăn cho mèo, hiếm khi vuốt ve bộ lông người nó haicái.

      "Meow~~"

      Con mèo vàng hình như bất mãn lúc nó ăn uống vuốt ve nó, ngước đầu liếc . Giang Chi Châu buồn cười, con mèo này ấy mà, mỗi ngày mình hầu hạ nó ăn uống đến mức nó xem mình như chủ nhân rồi.

      Điện thoại có tin nhắn, Giang Chi Châu đứng thẳng người, lấy điện thoại ra xem.

      Phương Uyển: Lần trước lỡ hẹn là xin lỗi, ngày mai có rảnh ?

      Em mờ ianh đ ixem phim ăn cơm [tinhnghịch]

      Giang Chi Châu: Ngày mai vào lúc nào?

      Phương Uyển: Buổi tối được ạ? Gặp nhau ở cửa hàng Tinh Quang?

      Giang Chi Châu: Được.

      Phương Uyển: Để em đặt chỗ rồi báo cho .
      nkhanh3324, Parvarty, Nhược Vân3 others thích bài này.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 8 - Chia tay hòa bình

      Toàn bộ năm tầng của Bách hóa Tinh Quang đều có đồ ăn, tầng dưới còn có thánh địa đồ ngọt, có thể là Thiên Đường của những người ham ăn. Sau khi Phương Uyển và Giang Chi Châu xem xong phim điện ảnh muốn quán đồ ngọt mua chút gì đấy để ăn vào bữa sáng ngày mai: " biết quán đồ ngọt giờ còn mở cửa ?"

      Giang Chi Châu nhìn đồng hồ, hơn 9h rồi: "Quán đồ ngọt đều mười giờ mới đóng cửa như các cửa hàng khác, nhưng chắc giờ này có lẽ cũng còn rất ít món."

      Phương Uyển cũng nghĩ như thế, quán đồ ngọt này vô cùng đắt hàng, món bánh ngọt ngon nhất của quán lại càng khó mua, nhưng những món được bán ở quán đồ ngọt này đều được tổng giám đốc Úc thị tự mình chọn lựa nên cần lo lắng về việc món mình mua ngon. 6ta cười với Giang Chi Châu rồi : "Em vẫn muốn xuống xem chút, mua bất kỳ món ngọt trong quán cũng khó ăn đâu."

      "Được."

      Giang Chi Châu cùng ta đến quán đồ ngọt, cũng tới đây ít lần, nhưng tuyệt đối là người đến đây ít nhất. Từng món ngọt trong quầy hàng của quán gần như đều hết, những món chưa bán hết cũng chỉ thừa hai cái cuối cùng, hơn nữa cũng rất nhanh cũng bị khách hàng bên trong mua.

      "Hình như bánh ngọt ngàn tầng vẫn còn." Phương Uyển tinh mắt nhìn thấy cái bánh ngọt ngàn tầng lẻ loi trơ trọi bày ở quầy, tuy phải vị sầu riêng ta thích nhưng có vị xoài cũng tốt rồi. ta bước đến, muốn mua cái bánh ngọt này bên cạnh, chàng trai trẻ lên tiếng: "Tôi mua cái bánh ngọt ngàn tầng này."

      Phương Uyển cảm thấy cái giọng này có hơi quen tai, nhưng giờ chuyện ta quan tâm hơn là chuyện người này mua mất chiếc bánh ngọt mình định mua: "Tôi tới đây trước mà." ta quay đầu nhìn ta, đúng lúc đó chàng trai trẻ cũng quay đầu nhìn sang.

      Sau giây chạm mắt, cả hai đồng thời sửng sốt chút.

      "Uyển Uyển, là em à." Chàng trai nở nụ cười với ta, tỏ vẻ lâu ngày gặp lại, nhưng sắc mặt Phương Uyển lại có vẻ khó coi.

      ngờ lại gặp được em ở chỗ này, là trùng hợp." Chàng trai này hoàn toàn biết khó chịu của ta, chuyển ánh mắt qua Giang Chi Châu đứng bên cạnh, "Ồ, đây là bạn trai mới của em à? Đẹp trai đấy nhỉ! Vậy mà vẫn cho là em thích mẫu người ít tuổi hơn mình, giờ thay đổi khẩu vị rồi à? "

      Phương Uyển: "..."

      giờ chỉ muốn nhét chiếc bánh ngọt ngàn tầng này vào miệng để bịt miệng ta lại thôi.

      "Sao còn chưa mua xong thế?" trẻ tới, khó hiểu nhìn ba người đứng canh nhau ở trước quầy. Cậu trai kia liền : "À, gặp lại bạn cũ của ."

      Phương Uyển: "... ..."

      Ánh mắt của kia thuận chuyển đến Phương Uyển, nhìn nhìn lại kỹ càng: "Trước đây thích loại con nhiều tuổi hơn như thế này à?"

      "Ha ha, con nhiều tuổi hơn rất thành thục và đáng tin cậy đấy." Cậu chàng kia xong, lại nhìn về phía Phương Uyển, "Cái này bánh ngọt ngàn tầng này chắc em cướp với đâu nhỉ, vậy mua đây."


      Sau khi hai người đó khỏi, Phương Uyển cũng dám nhìn sắc mặt của Giang Chi Châu. Để có thể phát triển thuận lợi với Giang Chi Châu, đúng là ta dối, ta cũng biết dối ngày nào đó bị lộ, chỉ là

      ngờ ngày hôm nay tới nhanh như thế khiến ta kịp chuẩn bị.

      "Chuyện là..." Cuối cùng ta cũng cố lấy hết dũng khí, mở miệng , "Rất xin lỗi, vừa rồi đúng là bạn trai cũ của tôi."

      Giang Chi Châu trầm mặc lát rồi mới : "Tôi hiểu rồi, hôm nay tôi về trước, đường cẩn thận."

      Phương Uyển nhìn bóng lưng bỏ , rất muốn mở miệng gọi nhưng lại đủ dũng cảm làm điều đó.

      Lúc Giang Chi Châu lái xe rời khỏi quảng trường Tinh Quang, Hạ Duy và Diệp Khải tại tản bộ ven đường. Buổi tối Diệp Khải mời xem phim điện ảnh, là bộ phim mới chiếu về tình , trong rạp đều là các đôi tình nhân xem.

      "Em tôi giới thiệu cửa hàng bán đồ ngọt rất ngon, lần sau tôi mời em ăn nhé."

      "Được."

      Dọc đường, hai người vừa vừa trò chuyện , bất giác về đến chung cư Hạ Duy ở.

      "Đến nơi rồi." Lần này Hạ Duy mời vào dạo nữa mà vẫy tay chào , "Hẹn gặp lại."

      "Ừ..." Diệp Khải nhìn quay người chuẩn bị , cố lấy hết dũng khí gọi lại, "Đợi chút! "

      Hạ Duy quay đầu lại nhìn : "Còn có chuyện gì sao?"

      " ra..." Cho dù ở trong bóng tối, tai Diệp Khải cũng nhanh chóng đỏ lên trông thấy, khiến người ta đặc biệt chú ý, "Tôi, tôi thích em. biết em có đồng ý làm bạn , dùng kết, kết hôn là điều kiện tiên quyết ?"

      Hạ Duy ngẩn người, nhìn chàng trai đứng tại trong bóng đêm, cả khuôn mặt đỏ bừng vì mắc cỡ, nhất thời biết trả lời như thế nào. Diệp Khải khẩn trương mà nhìn chăm chú, sắc mặt hồi hộp chờ đợi quyết định cuối cùng. Hạ Duy suy tư lâu, rồi buồn rầu trả lời: "Tôi xin lỗi..."

      Tâm tình Diệp Khải liền đổ vỡ, hơi lo lắng hỏi: "Có phải vì lần trước tôi lỡ hẹn ?"

      " phải."

      "Hay là bởi vì chuyện lần trước tôi muốn hôn em? Việc đó là tôi..." "Cũng phải." Hạ Duy ngắt lời , "Là vấn đề của tôi, xin lỗi, tôi cảm thấy giờ tôi thể hoàn toàn tiếp xúc với người đàn ông..."

      Diệp Khải hơi sững sờ, cố gắng hiểu ý nghĩa của câu vừa : "Nếu như em cảm thấy nhanh quá tôi có thể đợi em..."

      "Tôi muốn lãng phí thời gian của ." Hạ Duy hít sâu hơi, "Trước , tôi cũng qua lại với hai người bạn trai, lúc đầu đều rất tốt, nhưng cuối cùng bởi vì tôi thể tiếp nhận được những hành động thân mật với họ nên chia tay... vấn đề này thực tôi cũng biết nên như thế nào, tóm lại là tôi muốn hại… nữa, rất xin lỗi!"

      xong liền bước vội vào chung cư, thẳng về nhà.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: tớ cảm giác mình rất cặn bã ...

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ? ? Bây giờ cậu mới phát ra à? ?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [ mỉm cười ]


      gầy mười cân đổi tên: cậu lại gây ra chuyện gì nữa rồi?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Diệp Khải vừa mới thổ lộ với tớ, hi vọng tớ có thể dùng kết hôn là điều kiện tiên quyết, chính thức qua lại với ấy, tớ từ chối rồi…

      gầy mười cân đổi tên: ...

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: tốt [ mỉm cười ] cậu lại đùa bỡn tình cảm của chàng trai trẻ nữa rồi [ mỉm cười ]

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ... QAQ tớ cũng rất khổ sở mà QAQ hôm nay ý mời tớ xem phim, toàn bộ thời gian tớ đều lo lắng ấy lại đột nhiên cầm chặt tay tớ, hoặc là đột nhiên hôn tớ, chẳng xem được phim gì mấy QAQ may là từ đầu tới cuối ý đều làm gì cả, thế nhưng nếu như chính thức nhau, ấy muốn hôn tớ hoặc là ôm tớ, nếu tớ cứ tránh né chẳng phải làm tổn thương ấy à QAQ

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ... Tớ cũng biết gì nữa, siêu gầy .

      gầy mười cân đổi tên: đây phải lần đầu tiên cậu phát bệnh, nhưng tớ vẫn muốn hỏi lại cậu, cậu có chắc chắn là cậu thích ta ? Lúc ở cùng người mình thích, cậu kìm lòng được càng ngày càng muốn thân mật với người đó, làm sao lại chỉ muốn tránh xa người ta chứ?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: tớ thích mà QAQ chuyện phiếm với ý rất vui vẻ, hơn nữa mỗi lần nhìn thấy ý tim tớ đều đập nhanh hơn.

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: tớ cảm thấy cậu chỉ thích ta thôi, chứ phải tình ? Muốn có chàng đẹp trai làm bạn trai của mình, làm mình vui vẻ, có thể hưởng thụ cảm giác xấu hổ tim đập nhanh, nhưng lại muốn người ta thân cận với mình, con như cậu rất tuyệt vời đấy [ vỗ tay ]

      gầy mười cân đổi tên: ... , tớ cảm thấy nếu có người đàn ông như vậy, con bình thường đều chỉ ước gì ta làm mấy hành động thân mật với mình đó [ che mặt ] đặc biệt là các lớn tuổi còn độc thân, rất khát khao [ che mặt ]

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: cho nên cậu là loại chỉ cần đương, cần tình dục?

      gầy mười cân đổi tên: ... ai có thể ngờ được 27 tuổi, từng có ba người bạn trai mà vẫn còn là xử nữ đây?

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: biết nên cảm thấy cậu ấy đáng thương hay bạn trai của cậu ấy đáng thương đây…

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ... [ Hình Armstrong lăn qua lăn lại khóc lóc nỉ non]

      Tiểu Điềm Điềm Vô Địch : tớ cảm giác cậu cũng hơi thích ta, tại sao phải vội vàng từ chối như vậy? Có lẽ bên nhau thời gian nữa tốt hơn đấy?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: nhưng ấy muốn lấy kết hôn làm mục tiêu nhau với tớ đấy, tớ cứ mơ hồ qua lại với ấy như vậy cảm giác rất có lỗi QAQ

      Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: sờ sờ

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: hình như cậu thích hợp với đương đâu...

      thích hợp với đương à... Trong lòng Hạ Duy cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bèn tắt di động. ra cũng từng nghĩ đến vấn đề này rồi, bao lần đương thất bại sớm khiến cho hoài nghi về cuộc sống. hâm mộ chú mèo mập màu vàng dưới tầng, mỗi ngày chỉ cần có ăn là rất vui vẻ, có nhiều suy nghĩ phiền não như thế này.

      Tâm tình áp lực, quyết định muốn tập luyện thể thao nhảy nhót lúc, làm ồn vị kia Giang tiên sinh tầng dưới kia.

      Hôm nay tâm tình Giang Chi Châu cũng hề tốt, vừa nghe thấy thanh bịch bịch ở tầng , bèn lấy điện thoại bàn, chuẩn bị trách cứ, cái tên Phương Uyển đột nhiên sáng lên màn hình.


      nhìn chằm chằm vào điện thoại chốc rồi vẫn nhận điện thoại: "Chào ."

      "Chào , chưa ngủ à?" Phương Uyển thấp giọng hỏi. "Chưa, có việc gì vậy?"

      "À... là chuyện hôm nay, tôi xin lỗi." Phương Uyển suy nghĩ lâu, cảm thấy cần phải ràng với , "Tôi quen bạn trai trước đây lúc học đại học, lúc ấy tôi cảm thấy ấy tuổi trẻ đầy sức sống, chàng trai trẻ tuổi như vậy khiến cho mình cũng được trở lại tuổi trẻ. Nhưng sau khi nhau thời gian, tôi cảm thấy hình như phải mình tìm được người bạn trai mà là đứa con trai. Chuyện gì xảy ra ấy cũng ỷ lại vào tôi, lúc đầu còn cảm thấy đáng , càng về sau tôi càng hiểu ra mình muốn tìm người đàn ông có thể che chở cho mình. Bình thường công việc của tôi rất nhiều, cũng rất bận rộn, lúc tan làm còn phải chăm sóc cho ấy, trong công việc, có gì vất vả mệt mỏi, cũng thể chia sẻ với ấy… Sau khi chia tay với ấy thời gian ngắn, gia đình bắt đầu giới thiệu cho tôi xem mặt, vốn là tôi định từ chối, nhưng sau khi nhìn thấy hình của , tôi lại muốn gặp .”

      Giang Chi Châu im lặng từ đầu đến cuối, Phương Uyển thở phào hơi, tiếp: "Tôi rất thích , cho nên dù người giới thiệu gặp các từng đương, tôi vẫn muốn thử xem. Xin lỗi, tôi lừa , bởi vì tôi muốn chỉ vì cách đây ít lâu có người bạn trai mà ngay cả cơ hội gặp mặt cũng có..."

      "Tôi hiểu rồi, cũng cần xin lỗi, chuyện này là vấn đề của tôi." Cuối cùng Giang Chi Châu cũng mở miệng.

      Câu trả lời của làm cho Phương Uyển có chút hi vọng cuối cùng: "Vậy… chúng ta còn có thể ?"

      Giang Chi Châu im lặng hồi lâu, cuối cùng lại : "Xin lỗi."
      nkhanh3324, Thùy Dương95, Parvarty4 others thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 9 – đơn sống quãng đời còn lại

      Sau khi thông suốt hết lời của Phương Uyển, trong lòng Giang Chi Châu vẫn hề dễ chịu chút nào. Về mọi mặt Phương Uyển đều rất ưu tú, tuy nhiên khi biết ta lừa gạt lại hơi bực mình, nhưng suy cho cùng đây cũng là vấn đề của , là từ đầu đến cuối vẫn bước qua được con đường này.

      Nếu như theo lời Hạ ở lầu nhất định đơn sống quãng đời FA còn lại cả đời rồi.

      Nhớ đến Hạ, mới chợt phát là tiếng lạch cạch khiến người khác đau đầu kia biết biến mất từ khi nào. vô thức ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, sau đó bước đến chỗ bàn máy tính mở máy lên, sau đó click vào diễn đàn Hải Giác.

      【Hốc Cây】Hình như tôi hợp với đương

      #1: Chó Con

      Tôi có tính sạch và chiếm hữu cực cao, tôi thể chấp nhận việc bạn mình có kinh nghiệm về tình cảm. Tôi tới gặp bác sĩ tâm lý nhưng chẳng chuyển biến tốt hơn chút nào. Trong nhà cứ luôn sắp xếp xem mắt cho tôi, có vài người rất ưu tú nhưng đều vì do từng quen bạn trai mà bị tôi từ chối. Có thể là tôi hợp với đương.

      #2: Ông nội bạn

      thế kỉ gì rồi mà còn tồn tại loại người đàn ông thích sạch , hahaha!!!

      #3: Mạc Thiên Vương post hình selfie rồi à?

      Lầu cầu người ta là xử nữ, nhưng có là xử nam ?

      #4: VIP Úc thị chuyển giao chuyện cá nhân

      Ghét nhất loại đàn ông thích sạch ! Đúng là thích hợp với đương, độc thân cả đời !

      #5: Trêu chọc tính mạng

      Hai lầu đừng ngu ngốc nữa, thế giới này làm sao còn xử nam đúng theo ý nghĩa mặt chữ được chứ, lần thứ nhất của bọn họ đều cho tay phải cả rồi.

      #6: Cơn gió mang theo hơi lạnh

      Lầu sao lại độc miệng như vậy, thấy nhân vật chính của topic này là Hốc Cây hay sao? Hơn nữa lầu đó cũng gặp bác sĩ tâm lý trị liệu, đều là đám hùng bàn phím thất bại.

      #7: Mạc Thiên Vương post hình selfie rồi sao

      Ôi hay #6 kích động vậy, nếu chúng tôi là đồ thất bại bạn là gì? Nếu bạn thích lầu như vậy đến với ta . Nhưng có lẽ người ta chia tay bạn vì bạn phải lần đầu thôi.

      #8: Cơn gió mang theo hơi lạnh

      #7 xin lỗi, nhưng tôi là đàn ông, tôi khuyên mọi người đừng theo #Mạc Thiên Vương post hình selfie rồi sao để sủa loạn, đừng để hắt nước bẩn được ?

      #9: VIP Úc thị chuyển giao chuyện cá nhân:

      #8:Sủa loạn trong topic hình như chỉ có mỗi mà thôi nhỉ? là đàn ông giỏi lắm à?Vừa nhìn biết là cùng dạng cuồng xử nữ với lầu trê nrồi, là buồn nôn!

      #10: Ăn miếng đậu thông minh được

      À, tôi cũng là đàn ông đây, cũng hiểu đôi chút về tâm lý này của lầu , nhưng bây giờ có phẫu thuật vá màng trinh rồi, cần gì phải để ý chuyện này chứ? Các em phóng khoáng chút .

      #11: Dây dưa ung thư thời kỳ cuối

      Trong lúc khiến tôi đồng ý với các lầu hai lần, buồn cười ghê ta. Đề nghị lầu và lầu nữa ở bên nhau , đừng gieo tai hoạ cho ngườikhác.

      #12: Dây dưa ung thư thời kỳ cuối

      Đường truyền kết nối tốt [ kết nối] chúc hai người trăm năm hoà hợp.

      Giang Chi Châu xem đến đây rốt cuộc gương mặt cũng có chút biểu cảm, người đó..? di chuyển con chuột, click vào kết nối của #12

      【Hốc Cây】Hình như tôi hợp với đương Giang Chi Châu: "......"

      Trong lúc lại đăng 2 lần cùng status.

      chậm chạp tập trung lại, nhìn màn hình màn hình.

      "Tôi cũng cảm thấy mình hợp với đương, tôi rất thích cảm giác mập mờ tim đập loạn nhịp lúc thả thính nhau, nhưng sau khi chính thức quen nhau, mỗi lần người đó muốn ôm tôi hay là hôn tôi, tôi đều cảm thấy buồn nôn. Ừ cũng thể là buồn nôn nhưng cảm giác rất mẫu thuẫn, có thể tôi thích thân mật với người khác, dù người khác đó là bạn trai mình. Tôi biết tại sao nhưng lúc người muốn tiến thêm bước nữa với tôi, tôi bắt đầu cãi nhau với người đó và cuối cùng là chia tay."

      Giang Chi Châu: "......"

      Nhìn thấy thế giới này còn có người có tật xấu như mình, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.

      #2: Tôi chính là tôi

      Chỉ có thể vốn thích bạn trai của mình, xem xét xong.

      #3: Nhìn chằm chằm mông mèo

      Căn bệnh của lầu cũng khá giống với tôi.... Bạn bè tôi độc thân quá lâu rồi, quen mình rồi chấp nhận được hành động thân mật với người khác.

      #4: Đừng chaumày

      Loại phụ nữ lầu đáng sợ, người đó có sai gì đâu, nếu biết bản thân mình có vấn đề đừng lãng phí tình cảm và thời gian của người khác nữa được ?

      #5: Mèo con meow meow

      Chỉ có mình tôi cảm thấy bạn trai của lầu là đẹp trai hay sao? Khưa khưa

      #6: Dây dưa ung thư thời kỳ cuối

      Chủ topic có thể đến phòng khám với lầu đấy [ kết nối ] cần cảm ơn tôi, tôi tên Lôi Phong.
      .....
      Hạ Duy lướt xem, khoé miệng liền bị co rút. Loại đàn ông thích sạch này, ràng là còn ác liệt hơn nhiều!

      Có lẽ là...

      chán nản duỗi lưng cái, ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại. nằm gối vươn tay lấy điện thoại bên cạnh, thuận tay nhấn vào chỗ nhắn tin với đám bạn thân. Sấu Sấu và Bát Bảo vẫn thảo luận hăng say ngất trời về mấy người bạn trai cũ của , thậm chí những tấm ảnh từng đăng tải cũng bị các đào ra săm soi. Hạ Duy nhất thời hơi hoảng hốt, trong đầu chợt ra những khoảng thời gian ngắn ngủi ấy.

      Người bạn trai đầu tiên của là đồng nghiệp trong công ty. Lúc đó vẫn là biên tập của tạp chí, vị đồng nghiệp đó rất chăm sóc trong công việc lẫn cuộc sống, cũng đặc biệt dịu dàng. Sau đó và tổng biên tập vì có mâu thuẫn nên cãi nhau, khiến phải tạm rời khỏi cương vị công tác. ngày trước khi , đồng nghiệp đó chính thức tỏ tình với .

      Ba tháng đầu là khoảng thời gian ngắn vui vẻ nhất của bọn họ ,sau khi rời khỏi cương vị công tác đến lớp học chuyên môn học vẽ móng, sau đó lại vội vàng tìm nơi làm cửa hàng và dọn nhà. Tuy có bận rộn nhưng đương cũng rất thoải mái, hai người đều vui vẻ. Bởi vì nhà của Sấu Sấu rất gần vớicửahàng thuê nên chuyển qua đó ở, còn nhớ ngày đó ấy giúp chuyểnnhà, buổi tối muốn ở lại ăn cơm sau đó tiến thêm bước.... Sau đó bọn họ chia tay!

      Người bạn trai thứ hai là quen được hồi hè năm ngoái. đặt phần cơm hộp online, sau đó còn thêm muốn chàng đẹp trai nhất tiệm ship đến cho . ngờ chủ tiệm lại để chàng đẹp trai đếnthật.

      chàng giao hàng đó nhìn có vẻ còn khá trẻ, sau khi thân thiết rồi mới biết chàng này vẫn còn học đại học, nhân dịp nghỉ hè để làm thêm. Lúc thời tiết nóng nhất, mỗi ngày giữa trưa đều chọn nhà hàng này giao đồ ăn đến, chàng đẹp trai đó cũng mỗi ngày vượt nắng nóng giao hàng cho , có lần là vào buổitối.

      cảm thấy cha ruột còn đối xử tốt như vậy với .

      Thế nhưng có tác dụng gì chứ, cuối cùng vẫn vứt bỏ người ta đấy thôi. Hạ Duy cảm thấy sau khi chết chắc xuống địa ngục mất....

      Aiss! bực bội vuốt tóc, nhưng... những bình luận đó cũng đúng,

      đừng đương gì nữa, FA FA! tắt máy tính và tắt đèn, buộc mình nhắm mắtlại.

      Để ngày mai thang máy gặp gã họ Giang đáng ghét kia, muốn sớm 10 phút nên bây giờ ngủ sớm chút!

      Mà gã họ Giang đáng ghét nào đó cũng trằn trọc đến rạng sáng mới ngủ được. Sáng hôm sau vừa định ra ngoài nhận được điện thoại của dì út, nội dung y hệt như dự đoán, đúng là về chuyện của và Phương Uyển.

      “Chuyện này tuy là Phương Uyển có sai nhưng hiếm thấy con ở bên bé ấy tốt như vậy, cứ chia tay như vậy rất tiếc.”

      Giang Chi Châu gì, dì út khẽ thở dài ,“Được rồi được rồi, để dì tìm người khác cho con, lần này dì tìm hiểu cặn kẽ hơn.”

      cần đâu dì út, bây giờ con muốn xem mắt nữa.”

      Dìútsửngsốt,“Dì biết trong lòng con chịu được, nhưng con thể vì đó mà từ bỏ được ,lần này được còn lần sau ,con còn trẻ như vậy mà chút thử thách ấy cũng chịu được sao?”

      cần, con muốn ở mình thời gian , điều chỉnh lại tâm trạng, sau này sau .” đợi dì út trả lời mà cúp điện thoại, hơi mệt rồi, ra đối vớianh mà đơn sống quãng đời còn lại cũng có gì đángsợ.

      Vừa thả di động vào túi áo thang máy đến,vừa mở cửa liền thấy Hạ ở lầu đứng bên trong.

      Giang Chi Châu: “.....”

      sớm 10 phút vì để đụng mặt mà.

      Hạ Duy cũng tuyệt đối im lặng, nhưng gã họ Giang này đúng là hồn tan mà.

      Hai người đứng trong thang máy đều giữ im lặng như nhau, Giang Chi Châu nghĩ ngày mai có lẽ nên sớm 15 phút. Đến bãi đỗ xe, con mèo vàng vẫn đứng bên cạnh xe ——chỉ có điều lần này nó mang thêm bạn bè nữa.

      con chuột chết. Giang Chi Châu: "......"

      Đây là lần thứ hai con mèo vàng này đem con chuột đến cho rồi, lần trước cuộc chuyện dài với nó, khoảng thời gian dài sau nó cũng ngậm chuột chết trong miệng tới nữa, ngờ... có thể hôm nay tâm trạng của nó tốt chăng.

      "Meow~" Con mèo vàng thấy Giang Chi Châu liền kêu tiếng, còn ngẩng đầu ngậm con chuột chết đến cho nữa.

      Giang Chi Châu dở khóc dở cười, cho nó nước và đồ ăn,rồi lấy khăn giấy từ trong xe cầm đuôi con chuột lên. Mèo cam ngẩng đầu nhìn cái, lại tiếp tục ăn đồ ăn cho mèo của nó. Giang Chi Châu ném con chuột trước mặt nó mà ngoài bãi đỗ xe ném vào thùng rác.

      Lần thứ hai xử lý xác chuột chết, tự nhiên hơn lần đầu tiên rất nhiều.

      lau tay rồi trở về, ngồi xổm bên con mèo , "Cảm ơn món quà của mày, nhưng lần sau đến cần khách sáo như vậynữa."

      "Meow~"

      Giang Chi Châu im lặng cong khoé miệng, mở cửa lên xe. Lúc chạy ngang qua ga tàu, nhìn thấy Hạ vừa bước vào tàu điện ngầm vừa chuyện điện thoại.

      "Mẹ là Hạ Minh Minh muốn đến chỗ con sao?" Hạ Duy hỏi mẹ mình ở đầu bênkia.

      "Ừm, mẹ thằng bé là đến thành phố A để tìm việc làm, tạm thời chưa có nhà ở, muốn tìm việc trước rồi mới thuê nhà ở gần côngty."

      "À, vậy à, nhưng có thể ở gần công ty rất ít nhà cho thuê mà."

      "Chuyện này từ từ cũng tìm được việc phù hợp thôi, nhưng chuyện gấp bách là phải có nhà ở trước ."

      Hạ Duy suy nghĩ chút, "Con sao rồi, nhưng để con hỏi Sấu Sấu , để xem ấy thế nào."

      "Được, con hỏi xong báo cho mẹ biết, nếu được giúp thằng bé tìm chỗ khác."

      "Được." Hạ Duy sợ tín hiệu trong tàu điện ngầm tốt nên chuyến sau nữa. đứng ở ven đường nhắn tin cho Sấu Sấu,

      "Sấu Sấu, em trai mình muốn đến thành phố A tìm việc làm, tạm thời chưa có chỗ ở, muốn ở chỗ của mình vài ngày được ?"

      gầy mười cân đổi tên: Được chứ, dù sao cũng là cậu quét dọn nhà mà ~ Em trai nào của cậu vậy?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Em họ của mình - Hạ Minh Minh.

      gầy mười cân đổi tên: À mình nhớ rồi! Mình nhớ cái tên này cả đời luôn ha haha

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ... ... [ mỉm cười ]
      Last edited: 26/9/17
      nkhanh3324, Thùy Dương95, Parvarty6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :