1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tôi không hợp yêu đương - Bản Lật Tử 60C+6NT (full+ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 54

      Giang Chi Châu chở Hạ Duy, còn chưa tới nhà trẻ, Giang Thừa Việt gọi điện thoại cho , tìm được Mạn Mạn.

      "Vừa rồi dì chăm sóc Mạn Mạn vừa gọi điện tìm thấy bé ở công viên gần trường học rồi."

      Cuối cùng Giang Chi Châu cũng thở phào được hơi: "Tìm được là tốt rồi, bị thương gì chứ?"

      ", chỉ là cảm xúc hình như được tốt. vừa mới gọi điện thoại, Mạn Mạn vẫn còn khóc trong điện thoại."

      Giang Chi Châu nhíu nhíu mày: "Có hỏi bé tại sao lại chạy ?"

      Giang Thừa Việt thở dài, : "Chưa hỏi, mới chỉ vội vàng an ủi bé thôi."

      Giang Chi Châu suy nghĩ lúc, hỏi : "Bây giờ tìm được Mạn Mạn rồi, vậy có trở về nữa ?"

      "Có, ở sân bay rồi, chuẩn bị lên máy bay." Công việc ở thành phố S vẫn chưa hoàn thành, nhưng vừa rồi chuyện điện thoại với Mạn Mạn, cảm giác trạng thái tinh thần của bé ổn định nên vẫn quyết định trở lại thành phố A chuyến.

      "Về nhà với Mạn Mạn mấy hôm, lần này may mắn xảy ra chuyện gì, mong là xảy ra lần nữa."

      " biết rồi, phải lên máy bay, cúp máy nhé."

      "Vâng."

      Hạ Duy thấy Giang Chi Châu cúp điện thoại, liền hỏi : "Thế nào rồi, tìm được Mạn Mạn rồi à?"

      "Ừ, may quá, sao cả."

      "Sao bé lại chạy ?"

      " biết." Giang Chi Châu nhíu mày, Mạn Mạn còn như vậy, cha mẹ thường xuyên ở bên cạnh trong thời gian dài, tốt đối với phát triển của bé, "Đợi lát nữa trở về chuyện với bé."

      quay đầu xe ở giao lộ phía trước, về phía chung cư. Sau khi về đến nhà mở máy tính lên QQ, thấy Mạn Mạn online liền gửi lời mời gọi video.

      "Chú út." Mạn Mạn ôm món đồ chơi bằng lông nhung, ngồi ở giường, mắt hồng hồng, nhìn như vừa mới khóc. Hạ Duy cũng đến, Mạn Mạn từng nhìn thấy qua camera, còn chào : "Thím út."

      "Mạn Mạn ngoan." Giang Chi Châu như là sợ làm bé sợ, giọng hỏi, " Hôm nay tại sao Mạn Mạn chạy khỏi nhà trẻ? Làm mọi người đều rấtsợ hãi."

      Mạn Mạn chép miệng, nước mắt lại như sắp bắt đầu rơi: "Hôm nay cháu nhìn thấy người rất giống với bố, cháu nghĩ rằng bố tới đón cháu..."

      Trong lòng Giang Chi Châu nhói cái, biết phải an ủi bé như thế nào. Giang Mạn Mạn đáng thương nhìn : "Cậu út, cháu muốn dì tới đón cháu, cháu muốn bố tới đón cơ."

      "Bố cháu máy bay trở về rồi, rất nhanh là về đến nhà thôi."

      "Mạn Mạn muốn để ý tới bố nữa, bố toàn bỏ rơi Mạn Mạn thôi."

      Giang Chi Châu thấy nước mắt tràn đầy, vội vàng an ủi : "Sao bố tại bỏ rơi Mạn mạn chứ, hôm nay cháu chạy ra khỏi nhà trẻ, có biết bố cháu lo lắng nhiều như thế nào ?"

      Giang Mạn Mạn tủi thân mím môi, gì. Giang Chi Châu lại : "Mạn Mạn nghe lời, hôm nào chú út đón cháu, nấu cho cháu các món ăn ngon nhé."

      "Vâng ạ, thím út cũng cùng nữa, như thế có thể giả vờ là cha mẹ tới đón cháu rồi."

      Giang Mạn Mạn tính trẻ con bừa câu, lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng đau lòng, sau khi Giang Chi Châu tắt video chuyện với bé, trong lòng vẫn cảm thấy buồn bã. ôm lấy Hạ Duy, vùi đầu vai của , giọng rầu rĩ: "Về sau nhất định chăm sóc con của chúng ta tốt, bao giờ để cho nó phải đáng thương như Mạn Mạn."

      "..." Hạ Duy xấu hổ, đẩy ra , "Trước hết nên chăm sóc em tốt trước , 7h rồi, em còn chưa được ăn cơm."

      Giang Chi Châu cười tiếng rồi tới phòng bếp nấu cơm tối. Hạ Duy ở phòng khách trêu chọc A Hoàng với A Quất lúc, nhớ tới hôm nay còn chưa luyện thư pháp, liền bắt đầu luyện tập viết chữ bằng bút lông.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [ hình ảnh ] mỗi ngày đều học, thầy giáo dạy lúc viết chữ to lúc viết chữ , quả nhiên rất hiệu quả

      Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: đúng là tốt hơn trước nhiều [ nhìn lén ]

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: hâm mộ cậu có thể rảnh rỗi như vậy

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Giang tiên sinh nấu cơm tối ở phòng bếp, tớ chỉ cần luyện chữ và trêu chọc chó mèo là được rồi

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ... Thương Siêu Gầy quá, ràng là có người ở tầng mà tại sao lại được xuống tầng dưới liên tục.

      gầy mười cân đổi tên: tớ chuẩn bị buổi tối hôm nay mười giờ dép lê rồi nhảy ở tầng (xx)

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ...

      cảm thấy Giang tiên sinh đáng thương.

      Năm nay mười tám hỏi tuổi lại muốn tự sát: cậu coi chừng Giang tiên sinh gọi điện thoại báo cảnh sát đấy, tớ đấy.

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ha ha ha ha ha ha ha, Hạ Duy rất có kinh nghiệm.

      gầy mười cân đổi tên: các cậu định lúc nào dọn nhà? Cuối cùng phiền phức cũng biến mất rồi.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: hôm nay vừa xem phòng ở, khá ổn. Hai ngày nữa giao tiền.

      Giang Chi Châu đúng là nhanh chóng giao tiền đặt cọc mua phòng ở, Hạ Duy cũng cùng, sau khi làm xong tất cả thủ tục sở hữu, Giang Chi Châu chở về hướng nhà trẻ: "Hôm nay đã hẹn với Mạn Mạn đón bé tan học."

      "Vâng." Hạ Duy gật đầu, hỏi , "Bố Mạn Mạn lại rồi à?"

      "Ừ, hôm nay lên máy bay."

      Hạ Duy nhíu mày: "Vội như vậy à, có công việc gì quan trọng hơn con của mình chứ."

      Giang Chi Châu : "Nghe ấy bị ông nội mắng trận, nhưng lúc thành phố S có nghe bác cả còn có con riêng ở bên ngoài, chắc ấy cũng lo lắng về chuyện này.”

      Hạ Duy kinh ngạc há hốc miệng, con riêng, quả là phù hợp với nhà giàu.

      "Đúng rồi." Giang Chi Châu nghiêng đầu nhìn nhìn Hạ duy ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, "Sau khi đón Mạn Mạn đến chỗ bố mẹ ăn cơm."

      Hạ Duy: "..."

      Chuyện thế này phải sớm hơn chứ!

      "Tại sao đến giờ mới , em còn chưa chuẩn bị gì!" Hạ Duy lập tức lấy đồ trang điểm ra, bắt đầu trang điểm thêm, "Xong rồi, hôm nay em còn gội đầu! Váy cũng là váy cũ!"

      Giang Chi Châu nhìn dáng vẻ gấp gáp lo lắng của , nhịn được cười ra tiếng: "Em đừng lo lắng, ăn bữa cơm rau dưa, chỉ có ba mẹ thêm Mạn Mạn nữa thôi. Chuyện Mạn Mạn chạy mất, mọi người trong nhà họ Giang đều biết rồi, bố đặc biệt bảo đưa Mạn Mạn đến, nấu mấy món ngon cho bé."

      "Vậy cũng phải trước với em, em còn chưa chuẩn bị cái gì!"

      " cần chuẩn bị gì, chỉ là một bữa cơm bình thường, sợ em lo lắng quá nên mới cho em biết."

      Hạ Duy bất đắc dĩ, bây giờ cho biết cũng vẫn rất lo lắng... , là càng lo lắng hơn.

      Rất nhanh xe chạy đến cửa ra vào nhà trẻ, lúc này nhà trẻ còn chưa tan học, nhưng ở cửa ra vào ít bố mẹ của em bé đứng đợi. Giang Chi Châu tìm vị trí đỗ xe, cùng Hạ Duy chờ ở cửa.

      Hạ Duy nhìn vòng xe ở xung quanh, : "Tất cả đều là xe tốt, quả nhiên là nhà trẻ của nhà giàu."

      Giang Chi Châu cười : "Nhà trẻ này là họ cả của ngàn chọn vạn tuyển đấy, có lẽ cũng tệ lắm, sau này con chúng ta cũng học ở đây nhỉ?"

      "... nghĩ quá xa rồi đấy."

      " là người luôn suy nghĩ đến tương lai mà." , tiếng chuông nhà trẻ vang lên rồi, "Tan học rồi, em chờ ở đây nhé, vào đón Mạn Mạn ra."

      Hạ Duy nghĩ nghĩ, : "Em với cùng chứ, lần trước phải Mạn Mạn muốn bố mẹ cùng đón bé sao?"

      Giang Chi Châu cười cười lên tiếng, kéo tay vào trong. Giang Mạn Mạn xếp hàng trong đội ngũ liếc mắt liền nhìn thấy Giang Chi Châu liền lập tức chạy ra hướng của , lại bị giáo nhanh tay ngăn cản. Bà cố nội này, nếu lại chạy mất thấy đây nữa chén cơm của ấy khó mà giữ được nữa rồi.

      "Mạn Mạn, làm sao vậy?" giáo ngồi xổm xuống, cười hỏi Mạn Mạn. Giang Mạn Mạn chỉ chỉ về hướng Giang Chi Châu và Hạ Duy tới, với giáo: "Chú út và thím út tới đón con rồi."

      "Mạn Mạn." Giang Chi Châu cũng nhìn thấy bé, cười cười gọi tiếng. giáo thấy thế cũng ngăn bé lại nữa: "Vậy tạm biệt Mạn Mạn nhé, ngày mai nhớ đúng giờ đến trường học nhé."

      "Vâng, tạm biệt giáo." Giang Mạn Mạn xong liền nhào vào trong lòng Giang Chi Châu, "Chú út."

      "Mạn Mạn ngoan." Giang Chi Châu ôm bé rồi chuyển hướng về phía Hạ Duy, "Có nhận ra chị này ?"

      "Có ạ, là thím út." Giang Mạn Mạn hé miệng cười lộ ra khoảng trống chỗ răng cửa, "Cháu chào thím út."

      " Mạn Mạn ngoan." Hạ Duy có hơi kiềm chế được, Mạn Mạn rất đáng , sau này con của cũng đáng như thế!

      "Thím út còn xinh đẹp hơn trong video."

      "Mạn Mạn xinh hơn trong video!"

      Thấy hai “ bé” bắt đầu khen nhợi nhau, Giang Chi Châu bèn ôm Mạn Mạn ra ngoài: " về trước , Mạn Mạn có đói bụng ?"

      "Có ạ!"

      đường Hạ Duy lấy điện thoại chụp cái ảnh cả ba người họ, sau đó gửi đến nhóm bạn thân.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: giả vờ là nhà ba người

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ...

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: hai người kiếm được bé đáng thế này ở đâu vậy!

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: cháu của Giang Chi Châu, tới đón bé tan học

      gầy mười cân đổi tên: ... Hai người còn chưa được hưởng thụ cảm giác sống chung sau hôn nhân hưởng thụ cảm giác làm ba mẹ à?

      Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: bạn đáng ! [ đáng ]

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ha hả

      cầm điện thoại với Giang Chi Châu lái xe phía trước: "Em vừa mới gửi ảnh chúng ta và Mạn Mạn đến nhóm bạn thân, các cậu ấy đều rất đáng ."

      Giang Chi Châu cười cười, : "Tranh thủ thời gian sinh bé cưng, cũng cần mượn bé cưng nhà người ta để khoe khoang nữa."

      Hạ Duy: "..."

      hay lắm, cứ như muốn sinh là có thể sinh được ngay ý!

      ngờ Giang Mạn Mạn cũng ở bên cạnh : "Thím út nhanh giúp chú út sinh bé cưng có người chơi với Mạn Mạn."

      Hạ Duy: "..."

      hổ là cháu ruột của Giang Chi Châu.

      Bởi vì mang theo tiểu thiên sứ Giang Mạn Mạn này ở bên cạnh, Hạ Duy gần như quên bọn họ đến nhà cha mẹ Giang Chi Châu, đến lúc xe chạy đến khu chung cư xa lạ mới đột nhiên nhớ ra chuyện này.

      "Thím út làm sao vậy?" Giang Mạn Mạn nhìn vẻ mặt Hạ Duy trở nên cứng ngắc, nghi hoặc hỏi Giang Chi Châu. Giang Chi Châu nhìn thoáng qua Hạ Duy, cười ôm Giang Mạn Mạn ra khỏi xe: "Thím út của cháu sợ gặp ông ba và bà ba."

      Giang Mạn Mạn nghi hoặc mở to hai mắt: "Tại sao phải sợ ông bà? Ông ba và bà ba hề đáng sợ chút nào, bà nội còn khó tính hơn nhiều."

      Giang Chi Châu gật đầu đồng ý: "Mạn Mạn sai, lá gan của thím út quá ."

      Hạ Duy: "..."

      cứ tiếp tục chém gió ! Đến lúc đưa về gặp cha mẹ em, xem còn có tỏ vẻ trâu bò như vậy !

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 55

      Lúc hai người thang máy lên nhà bố mẹ , trái tim của Hạ Duy bỗng cảm thấy cực kỳ hồi hộp, gần như treo lơ lửng ở ngay cổ họng. Giang Chi Châu nắm tay Mạn Mạn, nghiêng đầu thấy như vậy bèn : “Em thả lỏng chút , em thế này khiến có cảm giác như người nhà mời em đến vậy.”

      “.... Khụ.” Hạ Duy ho tiếng, vờ vịt ra vẻ thoải mái hỏi : “Sao bố mẹ lại ở trong chung cư thế này, em còn tưởng là bọn họ ở biệt thự cao cấp chứ?!”

      Giang Chi Châu : “Bố thích đặc biệt hơn người khác, còn chú bác của vẫn ở biệt thự của nhà họ Giang.”

      “À...” Hạ Duy cảm thấy như thế này rất tốt, nếu như bố thích ra vẻ đặc biệt hơn người khác có lẽ là và Giang Chi Châu kết hôn phải chuyển vào biệt thự của nhà họ Giang mất, nghĩ nghĩ lại cũng hơi đáng sợ, “Mạn Mạn cũng ở biệt thự nhà họ Giang à?”

      “Vâng ạ.” Giang Mạn Mạn khẽ gật đầu, “Nhưng nơi đó chơi vui chút nào, phòng lại rất rộng, Mạn Mạn rất sợ phải ngủ mình.”

      Hạ Duy khẽ xoa mái tóc mượt như nhung của Mạn Mạn, im lặng an ủi bé.

      “Đến rồi.” Cửa thang máy vừa mở, Giang Chi Châu liền dắt tay Mạn Mạn ra ngoài. Giang Chi Châu thấy Hạ Duy còn đứng ngẩn ngơ trong thang máy liền quay đầu nhìn , cười hỏi: “Muốn bế em ra ngoài à?”

      Hạ Duy: “.........”

      Hạ Duy hít hơi sâu rồi bước ra ngoài với Giang Chi Châu. Đừng sợ, đâu phải là chưa từng gặp bố mẹ , từng tuổi này rồi, có thử thách gì mà chưa trải qua chứ!

      chuẩn bị tâm lý sẵn sàng Giang Chi Châu nhấn chuông cửa. lâu sau cửa liền mở ra, Giang Mạn Mạn thấy mẹ của Giang Chi Châu liền nũng nịu kêu tiếng: “Chào bà ba ạ.”

      “Ôi chao, Mạn Mạn ngoan lắm.” Mẹ Giang dắt Mạn Mạn vào nhà, mới nhìn về phía Giang Chi Châu và Hạ Duy: “Các con cũng vào .”

      Bọn họ đổi giày dép xong, Giang Chi Châu mới kéo tay Hạ Duy vào nhà, vừa vào liền thấy bố Giang ngồi ở phòng khách, cười chào hỏi: “Con chào chú, chào dì ạ.”

      “Hạ Duy đến rồi à?” Bố Giang đứng dậy, lại hàn huyên hai câu với rồi , “Con ngồi đây chơi với Mạn Mạn, Chi Châu vào phòng bếp giúp bố nào.”

      Hạ Duy chớp chớp mắt, quả nhiên bố Giang hổ danh là bố Giang, ngay cả Giang Chi Châu là đầu bếp chuyên nghiệp cũng chỉ có thể làm trợ thủ thôi. Giang Chi Châu nhanh chóng theo bố Giang vào phòng bếp làm thức ăn. Mẹ Giang ngồi bên ngoài với , Hạ Duy hơi căng thẳng, nhưng may là còn Mạn Mạn nên bầu khí cũng đến nỗi gượng gạo lắm.

      “Dì út, móng tay của dì đẹp quá, Mạn Mạn cũng muốn vẽ móng thế này.” Giang Mạn Mạn nghiên cứu móng tay của Hạ Duy.

      Hạ Duy với bé: “Mạn Mạn còn bé quá, thể vẽ móng được. Đợi Mạn Mạn lớn hơn chú, dì út vẽ cho con, có được ?”

      “Được ạ~”

      Hạ Duy cười cười, sau đó đột nhiên phát có gì đó sai sai, sao cũng xưng dì út theo Mạn Mạn chứ! Mẹ Giang Chi Châu còn ngồi bên cạnh đó!!!

      Hạ Duy thầm ngượng ngùng trong lòng, may mắn là mẹ Giang Chi Châu gì, chỉ lấy chút bánh kẹo và đồ chơi dỗ dành Giang Mạn Mạn.

      Trong phòng bếp, bố Giang vừa thái thịt vừa trò chuyện với Giang Chi Châu: “Con và Hạ Duy thế nào rồi.”

      Giang Chi Châu đáp: “Rất tốt ạ, sao bố lại hỏi vậy?”

      “Bố sợ lần trước Hạ Duy bị mẹ con và dì út doạ cho chết khiếp rồi.” Ông trả lời rồi quay đầu nhìn Giang Chi Châu: “Hai con đừng để bụng lời của mẹ con và dì út, mẹ con vốn phải như vậy, chỉ do bị dì út con làm hư thôi.”

      Giang Chi Châu dở khóc dở cười trước cách này của bố Giang, vừa cười vừa : “Con và Hạ Duy phải trẻ con, bọn con đều hiểu mấy chuyện này. Bố đừng trách dì út, dì cũng có ác ý.”

      “Các con có thể nghĩ như vậy là được rồi, dù sao bố cảm thấy Hạ Duy rất tốt, con dễ dàng gì mới tìm được bạn , phải giữ chặt đó.”

      “Con biết rồi ạ.”

      Các món ăn nhanh chóng được dọn lên với tay nghề của hai vị đầu bếp, Giang Mạn Mạn nhìn bàn đầy các món ăn mình thích liền ‘woa’ tiếng: “Ông ba với chú út giỏi quá, sau này Mạn Mạn cũng phải gả cho người nấu ăn ngon như vậy.”

      Giang Chi Châu cười cười véo mặt bé: “Mạn Mạn còn bé muốn lập gia đình rồi hử?”

      Mẹ Giang Chi Châu : “Đúng rồi, Giang Chi Châu nhà mình 30 tuổi còn chưa kết hôn mà.”

      Giang Chi Châu: “.........”

      “Ăn cơm thôi ăn cơm thôi.” Bố Giang lớn giọng , thuận tiện lấn át câu của mẹ Giang: “Nhưng mà các con cũng nên tính toán chút.”

      Giang Chi Châu đáp: “Hôm nay vừa mua nhà với Hạ Duy ạ.”

      Mẹ của Giang Chi Châu sửng sốt giây lát mới hỏi : “Con mua nhà ở đâu?”

      “Ở bên Quốc tế Khải Thuỵ mẹ ạ.”

      “À... Nhà bên đó cũng tệ.” Mẹ của Giang Chi Châu suy tính tới lui, lại hỏi : “Vậy con định trang trí nội thất thế nào, có cần bố mẹ giúp đỡ ?”

      “Bà đừng nhúng tay vào, tụi thích thế nào trang trí thế ấy.” Bố Giang gắp món ăn thích của mẹ Giang bỏ vào chén bà ấy, “Ăn ăn .”

      Mẹ Giang trừng mắt nhìn ông, gì thêm nữa.

      Bố Giang lại gắp thức ăn cho Mạn Mạn.

      “Cảm ơn ông ba ạ.” Giang Mạn Mạn nũng nịu với ông.

      “Mạn Mạn ngoan lắm.” Bố Giang khen ngợi Giang Mạn Mạn phen, chợt quay sang với Giang Chi Châu, “Sau này con và Hạ Duy có con cái, tuyệt đối được học theo họ cả của con, chả hề ra dáng người làm bố chút nào.”

      Giang Chi Châu đáp: “Bố yên tâm, con chắc chắn như ấy đâu.”

      Hạ Duy cúi đầu ăn cơm, giả vờ mình tồn tại.

      Giang Mạn Mạn nghe thấy bố mình bị như thế liền vô thức bảo vệ cho Giang Thừa Việt: “Bố đối xử với con rất tốt.”

      Mẹ Giang Chi Châu lập tức trợn mắt nhìn hai bố con Giang Chi Châu: “ gì trước mặt trẻ con vậy hả?”

      Sau đó bà cười híp mắt hỏi Giang Mạn Mạn: “Mạn Mạn à, con muốn ăn gì để bà gắp cho con.”

      “Con muốn ăn trứng hấp của chú út làm ạ.”

      “Được.”

      Dù trong bữa cơm này thỉnh thoảng có đề cập đến hôn của và Giang Chi Châu nhưng Hạ Duy cảm thấy nhõm hơn lần trước nhiều. Cơm nước xong xuôi, vốn muốn phụ rửa bát nhưng bị mẹ Giang ngăn cản: “Lần đầu con tới chơi sao có thể để con rửa được chứ, để dì rửa là được rồi.”

      Tuy mẹ Giang Chi Châu như vậy nhưng Hạ Duy vẫn cảm thấy ngượng ngùng: “Con và Giang Chi Châu đều dùng máy rửa bát để rửa, chén bát vừa sạch lại rất thuận tiện, con mua cái cho dì nhé?”

      cần cần đâu, để dì tự mua được rồi, con đừng tốn kém.”

      sao đâu dì...”

      Giang Chi Châu nhìn bọn họ, cười : “Mẹ, cứ để cho ấy mua , ấy muốn tự rửa bát đó, máy rửa bát trong nhà bọn con cũng là ấy ép buộc mua đó.”

      Hạ Duy: “.........”

      thể khen hai câu trước mặt mẹ chồng tương lai sao?! Rốt cuộc người nào đó muốn thế nào đây hả!

      Hạ Duy giận dỗi tận đến khi bước chân ra khỏi cửa của nhà họ Giang, “ thể về ưu điểm của em trước mặt mẹ sao! Dì thích em rồi, còn muốn em lười trước mặt dì nữa.”

      Giang Chi Châu cười : “Em vốn lười rồi mà.”

      Hạ Duy: “........”

      Dừng xe! muốn xuống xe!

      “Được rồi đừng giận dỗi nữa, chủ yếu là muốn về ưu điểm của em cả đêm cũng hết.”

      “.... Vậy bây giờ bắt đầu , đến khi đưa Mạn Mạn về đến nhà mới thôi, được dừng lại.”

      Giang Chi Châu: “.......”

      Sao lại tự đào hố chôn mình. Mạn Mạn biết đến đau khổ của , còn vỗ tay : “Được đó, Mạn Mạn muốn nghe.”

      Giang Chi Châu: “........”

      Giang Chi Châu đưa Mạn Mạn về đến nhà rồi vẫn cố làm tận chức trách dẫn A Hoàng dạo với Hạ Duy. Lên đến nhà, Hạ Duy tắm rửa xong, thoải mái lăn lộn giường muốn nhúc nhích. Giang Chi Châu cũng vừa tắm rửa xong, sau đó bước đến trước cửa phòng Hạ Duy gõ cửa: “Em ngủ chưa?”

      “Em chưa ngủ.” Hạ Duy lập tức ngồi dậy, nhìn chằm chằm cánh cửa, “ muốn làm gì?”

      Giang Chi Châu đứng bên ngoài : “Rượu whisky dâu tây lần trước vẫn còn, em có muốn uống ?”

      Lại là rượu whisky dâu tây à? Hạ Duy nhướng mày: “Giang tiên sinh, em cảm thấy dụng ý ở mặt chữ đúng ?”

      Giang Chi Châu cười cười, : “Em uống chỉ đành uống mình thôi.”

      dứt lời bước ra ngoài phòng khách, Hạ Duy nghe tiếng bước chân của liền nhanh chóng cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho đám bạn thân: “Mình có vấn đề muốn thỉnh giáo! Các cậu có thể chấp nhận quan hệ tình dục trước hôn nhân ?!”

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ......

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ......

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Mình rất nghiêm túc hỏi vấn đề này đó.

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: 18 tuổi nên học hành cho giỏi, đừng hỏi mấy chuyện này, mình méc giáo viên của cậu bây giờ.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: .....

      gầy mười cân đổi tên: Mình cảm thấy các cậu cứ nước chảy thành sông , lớn tuổi cả rồi, kiềm chế quá tốt.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ... Nhưng liệu có buông thả quá ?!

      gầy mười cân đổi tên: Cậu nghĩ như vậy sao, nếu kiểm tra hàng trước hôn nhân, sau cưới ta làm cậu thoả mãn phải cậu chịu thua thiệt lớn rồi sao?

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: F*ck, có lý đó... hổ danh là người được tiếp nhận nền giáo dục của nước ngoài.

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: .....

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: Nhưng mà Hạ Duy có thể chấp nhận tiến đến bước cuối cùng này ?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Khụ, mình chỉ hỏi bừa chút thôi, có nghĩa là bọn mình sắp “làm”.

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ... Chúc cậu thành công.

      Hạ Duy để điện thoại xuống, ngượng chín mặt. Nếu như lát như Giang Chi Châu muốn em em với liệu có chịu nước chảy thành sông với ?

      Mặc kệ, ra ngoài uống rượu chút !

      Giang Chi Châu mặc đồ ngủ ngồi trong phòng khách, thấy bước ra từ phỏng ngủ liền nghiêng đầu nhìn : “Em sợ có dụng ý khác sao?”

      Hạ Duy vô thức túm chặt áo khoác bên ngoài đồ ngủ, nhìn là biết ngay miệng cọp gan thỏ: “Em sợ gì chứ, Sấu Sấu ở ngay lầu , nếu có gì em la lên, ấy báo cảnh sát.”

      Giang Chi Châu: “..........”

      buồn cười rót ly rượu cho Hạ Duy, còn bỏ thêm hai viên đá.

      “Em muốn ăn dâu tây.”

      Hạ Duy vừa định đưa tay muốn nhón trái liền bị Giang Chi Châu ngăn cản: “Dâu tây ngâm lâu rồi, biết còn ăn được , em muốn ăn dâu tây mai mua cho em.”
      Thùy Dương95, Parvarty, KisaragiYue3 others thích bài này.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 56

      Giang Chi Châu chọn bộ phim điện ảnh có Mạc Trăn là diễn viên chính khiến cho Hạ Duy cảm thấy bất ngờ: " phải thích Mạc Thiên Vương sao?"

      Giang Chi Châu : " thích lúc nào? ta là khách quen của Thiên Hạ Cư đấy."

      "À..." Hạ Duy nhìn với ánh mắt có ý cười, cũng biết trước đây lúc muốn xem phim điện ảnh của Mạc Thiên Vương, ai là người tức giận với . Nhưng mà mở phim điện ảnh của Mạc Trăn cũng rất cam tâm tình nguyện xem.

      nâng ly rượu trong tay, cuộn tròn trong lòng Giang Chi Châu, dáng vẻ rất thích chí. Bộ phim này là bộ phim Mạc Trăn đóng cách đây mấy năm, lúc đấy mới chỉ làm diễn viên phụ, vẫn còn là thiếu niên. Thỉnh thoảng Hạ Duy nhịn được cảm thán, Mạc Trăn rất đẹp trai, sau khi khen ngợi biết bao nhiêu lần cuối cùng Giang Chi Châu bỗng nhiên tắt TV .

      " làm gì thế?" Hạ Duy có chút bất mãn ngửa đầu nhìn Giang Chi Châu.

      Giang Chi Châu cũng cúi đầu nhìn : "Em đúng, đúng là thế nào thích nổi Mạc Trăn."

      Hạ Duy: "..."

      chép miệng, để ly rượu sớm uống hết ở tay lên bàn: "Vậy em trở lại phòng ngủ đây."

      Có thể là do nằm ghế sa lon lúc lâu, chân bị ép lại nên lúc Hạ Duy đứng lên chân sau như nhũn ra, liền ngã ngồi trở lại ghế sa lon. Giang Chi Châu thuận thế đón được , hai người cùng ngã xuống ghế sa lon.

      "Ôi, chân tê quá." Hạ Duy đấm đấm chân mình, chú ý tới áo khoác ngoài của mình bị rơi xuống.

      Nhưng Giang Chi Châu lại để ý.

      mặc váy ngủ gồm hai bộ, bên trong là bộ váy hai dây trong suốt, chính là loại cổ rất rộng hở ngực, hở lưng. Bên ngoài còn có áo khoác ngoài đan chéo, dùng cái thắt lưng ở bên hông. Bình thường lúc ngủ Hạ Duy chỉ mặc váy hai dây, lúc rời giường mặc áo khoác lên.

      Giang Chi Châu vốn biết là mặc váy hai dây bên trong, nhưng bây giờ sau khi áo khoác ngoài bị rơi ra, mới phát , Hạ Duy mặc bộ váy ngủ rất gợi cảm.

      Ánh mắt hề rời khỏi ngực của .

      Ánh mắt nóng rực của rất nhanh khiến cho Hạ Duy cảnh giác, định mặc áo khoác ngoài lên cực kỳ nhanh, nhưng Giang Chi Châu lại muốn làm theo ý .

      Tay của nhịn được đặt lên ngực của , người cũng cúi xuống hôn lên xương quai xanh.

      “A..." Hạ Duy hơi giãy dụa, tim đập bình bịch vô cùng rung động, " thả em ra..."

      Trả lời là hơi thở ngày càng nặng nề của Giang Chi Châu trong bóng tối.

      Áo khoác ngoài của hoàn toàn bị Giang Chi Châu cởi bỏ, váy cũng bị đẩy lên tận thắt lưng, theo động tác của Giang Chi Châu sát người càng ngày càng gấp gáp, lòng của cũng càng ngày càng sợ.

      , nước chảy thành sông với Giang Chi Châu sao? vẫn là người tôn thờ chuyện thể có chuyện lên giường trước hôn nhân đấy!

      Nhưng mà lời của Siêu Gầy bỗng lại trong đầu , bọn họ đều người ba mươi tuổi rồi, trước hôn nhân chuyện xác nhận lại chuyện này có làm đối phương hài lòng hay rất quan trọng, nếu sau khi cưới hài lòng làm sao bây giờ!

      ... Trước mắt dùng cái vật chạm vào mình kia để phán đoán hẳn là Giang tiên sinh hề kém cỏi ở phương diện này...

      Lúc Giang Chi Châu tách chân Hạ Duy ra, cuối cùng Hạ Duy cũng nhịn được hét to: "Đợi chút!"

      Giang Chi Châu sửng sốt, động tác đột ngột dừng lại, ngay cả A Hoàng nằm yên tĩnh trong ổ cũng bị kinh động, sủa hai tiếng với Giang Chi Châu: "Gâu Gâu!"

      Hạ Duy đẩy mạnh Giang Chi Châu ra, vội vàng nhặt quần áo của mình bị ném xuống đất, chạy nhanh như gió trốn về phòng. Chỉ nghe thấy "Cách~" tiếng tiếng đóng cửa, Giang Chi Châu đưa tay vò tóc của mình, bất đắc dĩ nở nụ cười.

      Sau khi Hạ Duy trở về phòng, tim đập như là vừa thi chạy cự li dài xong, còn chút sức lực nào, đứng dựa vào cửa, thở ra hơi sâu.

      vẫn chưa chuẩn bị tâm lý. Vừa rồi cảm giác còn khá tốt, cũng chìm vào cảm giác lúc Giang Chi Châu hôn môi vuốt ve mình, thế nhưng, thế nhưng mà lúc muốn xông trận, vẫn cảm thấy sợ...

      Giang Chi Châu là người bạn trai đầu tiên lâu như thế này, cũng là người bạn trai đầu tiên phát triển đến bước này, rất may là hế ghét chuyện gần gũi với , thế nhưng đến bước này... vẫn sợ.

      cứ chạy trốn như thế, biết bây giờ Giang Chi Châu thế nào...

      Vừa nghĩ tới đây, chợt nghe đến phòng tắm bên cạnh có tiếng mở cửa, lúc sau, tiếng nước chảy yếu ớt truyền đến tai .

      À... Đàn ông cũng có thể tự mình giải quyết, cũng cần quan tâm nữa.

      "Ôi." Hít thở sâu lần nữa, Hạ Duy thả người xuống giường, trong lòng xoắn xuýt thôi.

      Sáng ngày thứ hai lúc hai người gặp mặt liền rất ăn ý, hề nhắc đến chuyện xảy ra tối hôm qua nữa. Hạ Duy cũng thay đồ ngủ thành bộ có cả áo và quần, chắc khiến cho Giang tiên sinh xúc động nữa đâu nhỉ?

      Giang Chi Châu nhìn thoáng qua áo ngủ người , gì, đặt bữa sáng mặt bàn.

      "Cảm ơn." Hạ Duy uống hớp sữa bò, liếc mắt qua nhìn . ra vẫn còn có hơi xấu hổ, đặc biệt là Giang Chi Châu còn để lại người vài dấu vết, quần áo cơ bản được che. Nhưng mà mọi người cũng đều là người trưởng thành rồi, coi như... có chuyện gì .

      "Hôm nay có thể tối mới về, nếu em đói bụng tự mình nấu chút gì đó ăn nhé, buổi tối trở về nấu cơm." Giang Chi Châu nói.

      "A, được." Giang Chi Châu trở về nấu cơm cũng muốn về nhà lắm, dù sao bây giờ trời cũng rất nóng nực, nhưng mà trong nhà còn có A Hoàng và A Quất, vẫn phải là trở về chuyến.

      Sau khi đưa chó dạo, Giang Chi Châu đưa Hạ Duy làm, nhân viên trong cửa hàng cũng nhớ được xe của Giang Chi Châu rồi, lúc mới nhìn thấy mỗi ngày đều đưa đón Hạ Duy, các còn ồn ào mấy lần, giờ nhìn thấy cũng gì nữa. Ngược lại là nếu giữa trưa Giang Chi Châu tới đón Hạ Duy, các lại cảm thấy lạ lùng.

      đường về nhà, Hạ Duy nhìn thấy có chỗ bán dứa, liền mua quả về nhà, buổi trưa định nấu món cơm quả dứa, vừa có cơm vừa có thức ăn, lại cần xào thêm rau nữa.

      quá thông minh.

      lên mạng tìm cách nấu món cơm quả dứa, đọc qua đơn giản các bước nấu lần, rồi dán lên cửa tủ lạnh: "Đậu nành, cà rốt, ngô, cà rốt, chân giò hun khói..."

      Nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp của Giang Chi Châu rất đầy đủ, Hạ Duy đếm thấy cái gì cần dùng cũng có. lấy dao bổ quả dứa ra, mặc tạp dề vào rồi bắt đầu làm việc.

      Giang Chi Châu vừa vào cửa ngửi thấy mùi đồ ăn, có hơi ngạc nhiên, nghĩ rằng Hạ Duy lười như thế, chắc chắn gọi người giao đồ ăn, ngờ lại tự mình nấu cơm trong phòng bếp.

      đổi dép lê đến cửa phòng bếp nhìn thoáng qua, Hạ Duy chiên cơm.

      Nhìn thoáng qua bông hoa quả dứa, bèn hỏi: "Em nấu cơm chiên dứa à?"

      "Đúng thế." Hạ Duy quay đầu cười cười với , " đường trở về em trông thấy có bán dứa, cảm thấy khá ngon nên liền mua quả. Em sắp nấu xong rồi, ăn cơm chưa?"

      "Chưa."

      "Vậy tốt quá, em nấu vừa đúng cho hai người ăn."

      Giang Chi Châu cười đến, ôm lấy từ phía sau: "Đây là em thả bồ câu xin lỗi chuyện tối qua hả?"

      Hạ Duy: "..."

      phải, tại sao em phải xin lỗi chứ?" Hạ Duy ngoài miệng cứng rắn, nhưng tai lại bắt đầu đỏ lên. Giang Chi Châu càng cố tình trêu , cằm khẽ để lên vai nhàng hít hà: "Mùi thơm khá ổn, biết lúc ăn vị như thế nào."

      "Nhất định là thể so sánh được với tay nghề đầu bếp của ." Hạ Duy bĩu môi, rốt cục cũng hiểu được tại sao trong nhà người nấu cơm lại là bố Giang Chi Châu rồi. Bởi vì có bố làm đầu bếp mẹ vốn có ý định nấu cơm!

      Cũng phải vì biết chăm sóc!

      " đừng ôm em nữa, em còn chưa nấu cơm xong."

      " cứ muốn ôm em." Giang Chi Châu lại bắt đầu chơi xấu.

      Hạ Duy: "..."

      Thế nên cứ kéo theo chú chó lớn Giang Chi Châu, cuối cùng cũng nấu xong món cơm xào dứa.

      Giang Chi Châu cầm lấy thìa muốn nếm thử, bị Hạ Duy kéo lại: "Để em nếm trước."

      Cười đưa thìa cho Hạ Duy, Giang Chi Châu : "Mời."

      Hạ Duy cảm thấy chính mình làm cơm quả dứa, bề ngoài có vẻ khá đẹp nên chắc hương vị cũng đến nỗi nào đâu. hơi lo lắng nếm miếng cơm chính mình xào, tinh tế thưởng thức.

      "Vị như thế nào?" Giang Chi Châu hỏi.

      Hạ Duy : "A..., khó ăn, nhưng cũng phải quá ngon."

      Giang Chi Châu cười tiếng, lấy thìa trong tay , cũng nếm miếng: "Tài nấu nướng của em tốt hơn tưởng tượng của nhiều."

      Hạ Duy: "..."

      Vậy trong tưởng tượng của nát bét như thế nào chứ!

      "Đúng rồi, phải em muốn ăn dâu tây à, mua dâu tây về đấy." Cuối cùng Giang Chi Châu cũng buông Hạ Duy ra, đưa dâu tây vừa mua được vào phòng bếp. Hạ Duy nhìn xem từng quả dâu tây đáng , tâm tình cũng bắt đầu tốt lên: "Vậy mau rửa , em muốn ăn."

      "Ừ." Giang Chi Châu để dâu tây vào bát lớn, còn cố ý để lại phần. Hạ Duy khó hiểu nhìn : "Những quả này rửa à? Em ăn hết được đấy."

      "..." Giang Chi Châu dừng tay lại lúc, mới , "Những quả này là giữ lại làm dâu tây Whiskey."

      Hạ Duy: "..."

      À, dâu tây Whiskey. Hóa ra Giang tiên sinh còn chưa hết hy vọng. :)

      Chắc hẳn là mùi thơm ở phòng bếp hấp dẫn A Hoàng, nó cũng chạy tới phòng bếp, muốn xin được ít thức ăn. Giang Chi Châu bắt nó ra ngoài, lấy thức ăn của chó cho nó ăn.

      "Meow ~" A Quất trông thấy A Hoàng có đồ ăn cũng tới cọ cọ để chứng minh tồn tại của mình. Giang Chi Châu nhìn nhìn dáng người mập mạp của nó liền bật cười : "Mày còn muốn ăn sao? Mày sợ béo chết à?"

      A Quất: "..."

      Hạ Duy bưng cơm quả dứa tới, nhìn người mèo trong phòng khách: "Em nghĩ có phải ra A Quất hề mập như thế? Dù sao bây giờ cũng sắp đến mùa hè rồi, chúng ta cạo ngắn lông của nó chút, chừng có thể gầy !"

      Giang Chi Châu nghiêm túc tự hỏi: "Đúng là có thể cạo ít lông."

      A Quất: "..."

      Loại cảm giác nguy hiểm quen thuộc này, rốt cuộc là có chuyện gì sắp xảy ra vậy? Đồ loài người ngu xuẩn, các ngươi lại muốn làm cái gì với trẫm!

      Giang Chi Châu ngồi xổm xuống, véo véo khuôn mặt béo mập của A Quất: "Đợi ngày mai bớt thời gian cạo lông nhé."

      A Quất: "..."

      !
      Thùy Dương95, Nhược VânKisaragiYue thích bài này.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 57

      Cuối cùng A Quất vẫn thoát khỏi bàn tay của Giang Chi Châu. Cũng may Giang Chi Châu tay, cạo lông quá ngắn, nhưng đến khi A Quất nhìn thấy tạo hình mới của mình vẫn hề vui vẻ chút nào.

      “Em thấy chắc A Quất căm hận chúng ta khoảng thời gian nữa đây.” Hạ Duy nhìn A Quất u uất ngồi xổm trước cửa sổ bằng kính, liền thở dài: “Em luôn khen nó đẹp trai trong lúc cạo lông cho nó, nhưng hình như có tác dụng gì hết phải?”

      Giang Chi Châu : “Qua thời gian nữa nó ổn thôi, sợ nó yếu ớt chấp nhận được nên cạo quá ngắn, tầm tháng sau dài ra như cũ rồi.”

      Hạ Duy khẽ gật đầu, lại nghiên cứu tạo hình mới của A Quất: “Hơn nữa tay nghề của cũng tệ lắm, lúc trước từng làm việc ở tiệm cắt tóc à?”

      Giang Chi Châu: “........”

      “Gâu gâu.” A Hoàng tò mò chạy về phía A Quất, kêu nó hai tiếng. A Quất giơ tay đẩy A Hoàng ra, A Hoàng né tránh sủa gâu gâu. Hạ Duy thấy A Hoàng thích xem trò vui sợ lớn chuyện thêm liền kéo nó ra: “A Hoàng, đừng quấy rầy A Quất, nó suy tư về cuộc đời của loài mèo.”

      “Gâu gâu.”

      Hạ Duy lại nhìn A Quất: “Nhưng hình như A Quất gầy bao nhiêu, xem ra nó béo .”

      A Quất: “..........”

      Hạ Duy chụp hình A Quất rồi gửi cho đám bạn thân: “ cạo lông cho A Quất rồi nè, chứng minh nó phải béo giả. ┑( ̄Д  ̄)┍ ”

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: .... Mèo của nhà các cậu đáng thương.

      gầy mười cân đổi tên: Ha ha ha ha ha buồn cười quá mất, mình có thể xuống lầu dưới tham quan được ?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Cậu sợ bị nó cào cứ xuống , bây giờ tâm trạng của nó tốt lắm :)

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: Ha ha ha ha cái đuôi đáng .

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Tạo hình do Giang tiên sinh thiết kế đó.

      Hạ Duy vừa nhấn núi gửi, Giang Chi Châu liền bảo đến xem bản thảo thiết kế trang trí của công ty gửi tới. Sau khi mua nhà ở của Quốc tế Khải Thuỵ, Giang Chi Châu nhanh chóng tìm công ty trang trí, nên mới có bản thảo trang trí trước mặt như nay. Hạ Duy thấy mấy bản thảo trang trí đều tệ: “Vậy lúc trang trí chúng ta có cần coi chút ?”

      Giang Chi Châu đáp: “Tốt nhất là mỗi ngày xem tiến độ chút, đề phòng trường hợp hoả hoạn chập điện.”

      “À, bây giờ chúng ta chọn cách trang trí trước , rồi mua nội thất vật liệu trang trí này nọ, khi nào chúng ta về quê thăm mẹ em xong, trở về rồi trang trí.” Tính ra cũng gần đên sinh nhật mẹ rồi, đến lúc bọn họ đều ở đây, để người đến trang trí tiện lắm.”

      “Ừ, chúng ta cũng cần xem xét đồ dùng trong nhà chút, nếu có thể tìm mua những thứ cùng chung phong cách trang trí là tốt nhất.”

      “Được.” Hạ Duy ôm A Hoàng lại, xoay màn hình lại cho nó nhìn , “A Hoàng, em sắp chuyển tới nhà mới rồi, có hài lòng ?!”

      “Gâu gâu!”

      “Đây là ổ mới của em và A Quất, còn có sân vườn , có thích ?!”

      “Gâu gâu!”

      “Xem ra A Hoàng rất thích!” Hạ Duy dứt lời lại chuyển tầm mắt sang nhìn A Quất, “A Quất, em muốn ngắm nhà mới của chúng ta ?”

      A Quất ung dung xoay đầu, miễn cưỡng cho ánh mắt.

      Hạ Duy: “.........”

      Đột nhiên có cảm giác xúc động muốn đổi nickname của mình thành “Cười giống như mèo vàng béo 50 cân”.

      Gần đến sinh nhật mẹ Hạ Duy, Giang Chi Châu liền lôi dạo phố, bảo là thuận tiện mua quà cho mẹ luôn. Hạ Duy và dạo trung tâm mậu dịch Tinh Quang vòng, cuối cùng nhìn mua bộ mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền. Khoé miệng khẽ giật, hỏi : “ phải cần quà cáp đắt tiền, chỉ cần tấm lòng là được sao?”

      Lúc trước nghe câu này, liền quyết định quà cáp cho mẹ là mấy hộp bánh ngọt —— hơn nữa còn là trả tiền!!

      Giang Chi Châu thanh toán xong, nhận lấy túi đồ mới : “Tấm lòng của là thứ đắt tiền như vậy đấy.”

      Hạ Duy: “.........”

      có ý gì đây! Ý tấm lòng của là thứ rẻ tiền sao!!

      Hạ Duy bùng nổ: “Giang Chi Châu, cẩn thận quá rồi nhỉ! Lần trước gặp mẹ , lừa em mua mấy hộp bánh ngọt, bây giờ đến phiên mua thứ đắt tiền như vậy để thể sao!”

      Giang Chi Châu thấy tức giận như vậy, ngẩn ngơ lúc rồi nhanh chóng phản ứng: “Có phải em cũng muốn ? Để mua cho em bộ được ?”

      Hạ Duy: “......”

      có thể nắm bắt vấn đề cốt lõi được !!

      Nhưng cũng rất bằng lòng nhận bộ mỹ phẩm dưỡng da.

      Hai người dạo, Hạ Duy bỗng nghe tiếng của Hạ Minh gọi : “Chị ơi? Giang tiên sinh?”

      Hạ Duy và Giang Chi Châu cùng xoay đầu lại nhìn, Hạ Minh làm việc nhìn thấy bọn họ liền bước tới: “Sao hai người lại dạo phố với nhau?”

      Hạ Duy: “...........”

      Hình như chưa với Hạ Minh là hẹn hò với Giang Chi Châu.

      Ngược lại Giang Chi Châu rất thản nhiên trả lời: “ chọn quà sinh nhật cho mẹ Hạ Duy.”

      Hạ Minh à tiếng, đúng là gần đến sinh nhật của Bác 2 rồi: “Nhưng sao phải chọn quà cho bác ấy?” Nếu cậu nhớ lầm quan hệ của hai người họ đâu tốt đẹp đến vậy.

      Giang Chi Châu vẫn bình tĩnh đáp lời: “Bởi vì cũng đến.”

      ......

      Hạ Minh chớp chớp mắt, cuối cùng não bộ cũng phản ứng kịp thời: “Hai người... Hai người... hẹn hò sao?”

      Giang Chi Châu: “Ừ.”

      Hạ Minh: “...........”

      Cậu che miệng há hốc vì bất ngờ, nhanh chóng lấy điện thoại ra: “Em phải gọi điện kể cho mẹ em mới được!”

      Hạ Duy: “........”

      Động tác của cậu quá nhanh, ngăn cản kịp. Cậu kể cho mẹ cậu nghe xong mẹ Hạ Duy cũng biết ngay sau đó. Chưa bước chân ra khỏi trung tâm bách hóa Tinh Quang, mẹ Hạ Duy gọi điện tới. Hạ Duy nhìn thầy tên người gọi hiển thị màn hình liền sợ đến mức lông mày cũng nhảy dựng lên: “Là mẹ em.”

      Giang Chi Châu thoáng nhìn màn hình điện thoại rồi : ‘Em nghe .”

      Hạ Duy hít sâu hơi, lấy hết can đảm nghe máy: “Alo, mẹ ạ?”

      “Duy Duy đấy à, mẹ nghe Hạ Minh con quen bạn trai rồi sao? Sao có bạn trai kể cho mẹ nghe?”

      Hạ Duy bất đắc dĩ : “Con chưa kịp kể với mẹ, Hạ Minh nhiều chuyện quá .”

      “Sao lại thằng bé nhiều chuyện chứ, chừng nào con mới dẫn bạn trai về ra mắt?”

      “Con định dẫn ấy về nhân dịp sinh nhật mẹ.”

      “À, gần đến sinh nhật mẹ rồi, con giữ bí mật muốn tạo niềm vui bất ngờ cho mẹ sao?”

      “.... Con định kể với mẹ trước khi về, ngờ hôm nay lại gặp Hạ Minh. Bọn con còn ở bên ngoài, tối về gọi lại cho mẹ sau.”

      “Được, mẹ đợi điện thoại của con.”

      Hạ Duy: “......”

      Bọn họ vừa về đến nhà, liền chui vào phòng gọi điện cho mẹ . Hình như mẹ Hạ muốn điều tra tất tần tật về bối cảnh gia đình, công việc, trình độ của Giang Chi Châu, mẹ còn bắt gửi hình của Giang Chi Châu nữa.

      Hạ Duy: “..........”

      Đến lúc ra ngoài là nửa tiếng sau, Giang Chi Châu làm xong cơm tối. Giang Chi Châu dọn món cuối cùng lên bàn rồi hỏi : “Gọi xong rồi sao?”

      “Vâng, bây giờ mẹ em nắm tình huống của như lòng bàn tay.”

      Giang Chi Châu bật cười tiếng: “Vậy lúc đến nhà em bị tra hỏi nữa đúng ?”

      nghĩ hay quá nhỉ, đến lúc đến nhà em, chừng mẹ em lại nghĩ ra mấy vấn đề khác để làm khó đó.”

      Giang Chi Châu nghĩ nghĩ lát mới hỏi : “Sinh nhật của mẹ em mời những họ hàng đến dự đúng ?”

      Hạ Duy đáp: “Đúng là mời ít họ hàng, nhưng nghe đến mẹ em dành riêng ngày để tiếp đón .”

      Giang Chi Châu: “........”

      biết nên vui hay nên lo đây nữa, dù cần ra mắt những họ hàng khác nhưng hình thức thế này càng nghiêm túc hơn.

      “Sao thế, sợ à?”

      Giang Chi Châu cười cười với : “Em yên tâm , có lòng tin lấy lòng được mẹ vợ tương lai.”

      Hạ Duy hừ tiếng, sau đó lại nghĩ tới vấn đề khác: “Nếu chúng ta rồi, vậy A Hoàng và A Quất phải làm thế nào đây? Em dự định mình về thăm nhà hai ngày mới về.”

      Giang Chi Châu suy nghĩ lát mới : “Bố mẹ em có ghét chó mèo ? Nếu chúng ta đưa tụi nó về luôn, dù sao cũng lái xe về mà.”

      “Được, đưa theo yên tâm hơn là gửi nuôi nhà người khác.”

      Hai người xác nhận mọi chuyện xong liền bắt tay vào chuẩn bị hành lý, chuyện của cửa hàng cũng phải sắp xếp chút. Thành phố D nổi tiếng về du lịch, thậm chí Hạ Duy còn lên kế hoạch đưa Giang Chi Châu chơi vòng thành phố D.

      Ngày xuất phát, A Quất và A Hoàng bị ôm lên xe. A Quất bị cạo lông nên từ chối muốn ra ngoài, Hạ Duy và Giang Chi Châu vừa dỗ dành vừa lừa gạt, vất vả lắm mới ôm nó ra ngoài được.

      “A Quất, em tự tin chút , dù bị cạo lông nhưng mấy con mèo đực khác còn kém xa em lắm!” Hạ Duy cố hết sức nịnh nọt A Quất. Nếu biết thế này đề nghị cạo lông cho rồi, phải biết nó vốn béo từ sớm chứ.

      “Gâu gâu!” A Hoàng và Hạ Duy kẻ xướng người hoạ, vô cùng chân thành khen ngợi A Quất.

      A Quất: “.....”

      hề muốn được con chó ngốc nghếch này khen ngợi chút nào.

      Hạ Duy thấy A Quất vẫn rầu rĩ vui, quay đầu sang hỏi Giang Chi Châu: “ chúng ta cũng cạo lông cho A Hoàng ? Thế đấy bọn nó cùng xấu như nhau, chừng A Quất vui vẻ hơn chút đó.”

      Giang Chi Châu: “.............”

      Chuyện này có vẻ ổn nhỉ.

      “Bộ lông của A Hoàng có thể hạ nhiệt cho nó, đừng hành hạ nó.” Bây giờ có cảm giác hình như Hạ Duy chê lông tụi nó rụng quá nhiều đúng ?

      Từ thành phố A đến thành phố D chỉ tốn 2 tiếng lái xe, hai người và mèo, chó nên dọc đường thấy buồn chán lắm, phong cảnh thay đổi ngoài cửa khiến tâm trạng cũng thoải mái hơn phần nào. Giang Chi Châu đến thành phố D tầm gần 11h.

      Hạ Duy chỉ đường chạy đến nhà mình, bất giác tâm trạng cũng căng thẳng theo.

      Lúc trước gặp bố mẹ của Giang Chi Châu, tâm trạng căng thẳng cũng , tại sao bây giờ đưa Giang Chi Châu về ra mắt bố mẹ còn căng thẳng là sao!!!

      nhìn Giang Chi Châu, hỏi : “ có căng thẳng ?”

      “Có chút.” Giang Chi Châu đáp, lại nhịn được bật cười tiếng, “Nhưng căng thẳng như em.”

      Hạ Duy: “...........”

      từng tuổi này mới dẫn bạn trai về nhà ra mắt lần đầu, căng thẳng cũng có thể hiểu mà.

      Giang Chi Châu : “Em yên tâm , thể tốt, để em mất mặt đâu.”

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 58

      Sau khi xe chạy đến dưới nhà Hạ Duy, Giang Chi Châu và Hạ Duy mang chó mèo lên lầu. đường gặp được hàng xóm từ lầu xuống, sau khi nhận ra Hạ Duy kinh ngạc : "Hạ Duy về rồi? Đây là... Bạn trai cháu à."

      "Đúng vậy, ha ha." Hạ Duy để ý trả lời dì đó, rồi tiếp tục lên lầu. Giang Chi Châu thở phào hơi, có thể cảm giác được bắt đầu có chút lo lắng. Hạ Duy cười cười với , có chút đắc ý: "Như thế nào, cuối cùng cũng thấy sợ?"

      Giang Chi Châu : " có cảm giác quả nhiên là đến địa bàn của em rồi."

      Nhà Hạ Duy ở tầng bảy, lúc tới cửa, Hạ Duy gõ cửa: "Mẹ, con trở về."

      Bên trong rất nhanh có tiếng bước chân ra, cửa vừa mở ra thấy mẹ Hạ Duy cười tủm tỉm nhìn Hạ Duy: " về rồi cơ à?" Bà xong, ánh mắt tự nhiên mà chuyển sang Giang Chi Châu, dò xét vài lần, "Vị này là Giang tiên sinh à? Người còn đẹp hơn so với ảnh đấy."

      Giang Chi Châu lễ phép đem bộ mỹ phẩm dưỡng da trong tay đưa tới: "Chào gì, cháu là Giang Chi Châu, ngài gọi cháu là Chi Châu là được ạ. Chúc dì sinh nhật vui vẻ."

      "Aizzz, người đến tốt rồi, khách khí như vậy làm cái gì." Mẹ Hạ Duy ngoài miệng như vậy, còn vô cùng vui vẻ cầm lấy quà của Giang Chi Châu, "Đừng đứng ở cửa nữa, mau vào ngồi ."

      Bà vui vẻ quay người tiến vào phòng khách, trong lòng Giang Chi Châu lặng lẽ nhàng thở ra. Hạ Duy nhìn cái, với : " trộm cho biết, mẹ của em bình thường ở nhà đều ăn mặc rất tùy tiện đấy, vậy mà hôm nay bà lại mặc bộ váy bà thích nhất, nên ra bà cũng rất lo lắng."

      Giang Chi Châu cúi đầu cười tiếng, nhìn : "Vào thôi."

      Trong nhà Hạ Duy bình thường đều là mẹ nấu cơm, nhưng bởi vì hôm này là sinh nhật của bà, nên bố Hạ duy đặc biệt nhận nấu bữa cơm này. mình ông ở trong phòng bếp bề bộn, còn ba người Hạ Duy an vị ở phòng khách chuyện phiếm.

      "Con mèo này bị sao thế, tại sao hai đứa lại cạo lông nó thế này?"

      Đại khái cuối cùng cũng nghe thấy có người vì mình đòi lại công bằng, mèo vàng khó được khi kêu "Meow" tiếng. Hạ Duy : "Trời nóng nực, nên cạo cho lông ngắn bớt ít."

      "À." Mẹ Hạ Duy gật đầu , lại xoa xoa đầu A Hoàng, "Hai đứa chăm sóc con chó này rất tốt đấy, lúc vừa nhặt về nhìn rất thảm hại."

      Bố Hạ Duy bưng đồ ăn ra, cũng thuận miệng câu: "Hạ Duy bình thường trong nhà lười như vậy, sao lại rảnh nuôi chó được."

      Hạ Duy: "..."

      Lời này ngược lại là nhắc nhở mẹ Hạ Duy: "Hai đứa công việc có lẽ đều rất bận, làm gì có thời gian chăm sóc chúng?"

      Hạ Duy : "Sao lại có thời gian, hai bọn con đều là ông chủ, muốn về nhà lúc nào cũng được."

      Mẹ Hạ Duy cười tiếng: "Cái cửa hàng bé tí của con mà cũng biết xấu hổ là ông chủ à. Như Chi Châu có cửa hàng ăn lớn kia mới được coi là ông chủ." Bà xong liền nhìn về phía Giang Chi Châu, cười cười với , "Điều kiện của cháu dì cũng nghe Duy Duy ít, điều kiện nhà dì cháu nhìn thấy rồi đấy, điều kiện hai gia đình khác nhau nhiều lắm, tới giờ chú dì cũng chưa bao giờ muốn gả Duy Duy vào nhà giàu có, đến lúc bị bắt nạt cũng biết khóc cùng như thế nào."

      Nghe xong lời này của mẹ , tinh thần Hạ Duy chấn động, đến rồi! Màn tra khảo kết hợp phỏng vấn của mẹ đến rồi!

      Giang Chi Châu tựa như biết trước bị hỏi đến vấn đề này, biểu lúc này cũng rất bình tĩnh: "Về vấn đề này cháu và Hạ Duy qua rồi, hơn nữa thống nhất với nhau, dì cần lo lắng đâu ạ. Hơn nữa sau khi kết hôn xong, bọn cháu cũng ở riêng bên ngoài, nên ấy bị ai bắt nạt."

      Giờ phút này bố Hạ Duy ở bên cạnh nghe mọi người chuyện cả người đều chấn động: "Hai đứa suy nghĩ đến chuyện kết hôn?"

      Giang Chi Châu : "Đúng vậy, chúng cháu mua xong phòng ở rồi, hai ngày nữa liền chính thức bắt đầu lắp đặt nôi thất ạ."

      "Cái này..." Ông chưa từng nghe Hạ duy qua! Chuyện kết hôn chẳng lẽ cần hỏi qua trước người làm bố như ông à!

      Mẹ Hạ Duy lườm trắng mắt: "Hai đứa nó đến tuổi này rồi, đương nhiên là kết hôn ngay , ông giật mình cái gì chứ?"

      Bố Hạ Duy còn muốn nữa, mẹ Hạ Duy liền cắt ngang: "Ông vẫn nên trở lại phòng bếp , có phải thức ăn cháy khét rồi ?"

      Bố Hạ Duy ngửi cái, hình như là có mùi khét? Ông vội vàng quay trở về phòng bếp.

      Sau khi ông khỏi, mẹ Hạ Duy tiếp tục : "Nhà dì mặc dù phải nhà cao cửa rộng gì, nhưng Duy Duy cũng là con , từ cũng được nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên đấy, nếu như gả nó vào nhà cháu, bị oan ức gì, chú dì cũng dám gả."

      Giang Chi Châu cam đoan : "Dì yên tâm, cháu để cho ấy chịu bất cứ oan ức gì, có vấn đề gì, chúng cháu cũng cùng thương lượng."

      "Vậy là tốt rồi, hi vọng cháu được làm được."

      Mẹ Hạ Duy tạm thời xét duyệt cho qua giai đoạn , còn bố Hạ Duy trong phòng bếp vẫn còn băn khoăn chuyện Hạ Duy muốn kết hôn. Ông nuôi đứa con lớn như vậy, lập gia đình là lập gia đình? dẫn Giang Chi Châu về nhà, điều kiện quả tệ, nhưng cũng phải lấy là có thể lấy con nhà ông nha? Nhớ năm đó ông lấy được mẹ Hạ Duy cũng phải vượt ngũ quan, trảm lục tướng đấy, sao có thể để cho cậu ta nhàng qua cửa như vậy!

      Đến tận lúc Giang Chi Châu tiến đến phòng bếp nhận lấy cái thìa trong tay ông.

      "Chú ơi, để cháu nấu, chú nghỉ ngơi ạ." Ở bên ngoài mọi người đều ngửi thấy mùi cháy khét, lại để cho bố Hạ Duy tiếp tục ở phòng bếp, có khả năng buổi trưa mọi người được ăn cơm.

      Có người đến hỗ trợ nấu cơm, bố Hạ Duy tự nhiên là rất vui vẻ, ông giao cái thìa cho Giang Chi Châu, khoanh tay đứng bên cạnh nhìn xào rau.

      Ông vốn cho rằng loại đàn ông cao to đẹp trai này thích hợp ở trong phòng bếp đấy, nhưng mỗi lần Giang Chi Châu hành động giơ tay nhấc chân đều vô cùng thuần thục, chỉ cần ở phòng bếp nhỉ đơn giản này lại tạo ra cảm giác trong phòng bếp sang trọng của khách sạn lớn.

      Nồi mới chuyển khỏi bếp, bố Hạ Duy cầm đũa nếm thử miếng, mắt lập tức phát sáng: "Tay nghề rất tốt! So với mẹ Hạ Duy nấu còn ngon hơn!"

      Hơn nữa vừa rồi ràng ông sắp đem món ăn này xào đến mức dính hết vào nồi rồi, nhưng là bây giờ khi nếm thử... vị khét biến mất hoàn toàn, nếm cẩn thận căn bản nhận ra.

      Sau đó bày tất cả lên bàn ăn, nhìn cả bàn toàn đồ ăn rất đẹp mắt.

      Trong lòng Bố Hạ Duy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, bất kể thế nào, sau khi con gả , ít nhất cũng được ăn ngon.

      Sau khi ăn xong cơm trưa, mẹ Hạ Duy vội vàng chuẩn bị phòng cho Giang Chi Châu, trong nhà vừa vặn còn có gian phòng trống, bình thường dùng, tại cũng để vài thứ lẫn lộn. Bà để cho Hạ Duy và Giang Chi Châu chơi, thừa dịp buổi chiều thu dọn căn phòng chút.

      Giang Chi Châu muốn để bà phải làm biệc, liền đề nghị : "Cháu có thể ở khách sạn, dì cũng cần chuẩn bị phiền phức thế nữa đâu ạ."

      Mẹ Hạ Duy : " phiền phức phiền phức, cháu từ nơi xa về chơi, sao lại có chuyện để cháu ngủ khách sạn được chứ. Cháu và Hạ Duy ra ngoài dạo , đúng rồi, trường học Hạ Duy cách nơi này cũng xa, có thể đến đó xem."

      Trong kế hoạch của Hạ Duy đặc biệt đem trường học loại trừ rồi, nghĩ tới mẹ của câu nhắc tới. Sau khi Giang Chi Châu nghe xong, cười : " Đúng lúc cháu cũng muốn thăm thoáng trường học cũ Hạ Duy chút."

      Hạ Duy: "..."

      chỉ là muốn thăm trường học cũ sao?

      "Vậy thì tốt, để Hạ Duy đưa cháu , mèo và chó cứ để lại trong nhà, dì chú ý tới."

      "Vâng ạ, cám ơn dì."

      Hạ Duy: "..."

      Sau khi ra khỏi cửa, Giang Chi Châu vẫn lái xe. Hạ Duy ngồi ở vị trí kế bên tài xế, ho tiếng: "Trường học cũ của em có gì đẹp để xem đâu, trường học nào mà chả giống nhau, bằng nơi khác, lúc trước em lên kế hoạch hết rồi!”

      Giang Chi Châu : " sao, trước đến trường học dạo , cũng mất bao nhiêu thời gian."

      Hạ Duy: "..."

      trầm mặc lúc, hỏi : " cố ý trường học của em như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?"

      Giang Chi Châu : " có gì, chỉ là muốn nhìn qua chút chỗ em và Đào Dự cùng nhau cho mèo ăn thôi."

      Hạ Duy: "..."

      biết mà! Tuy thư tình sớm bị đốt cháy đến tro cũng chẳng còn, nhưng trong lòng của vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này!

      Hôm nay là thứ bảy, nhưng vẫn có học sinh cấp 3 ở lớp, Giang Chi Châu dừng xe ở bên ngoài trường học, sánh vai cùng Hạ Duy vào bên trong. Bảo vệ ở cửa ra vào nhìn thấy hai người cũng hỏi mấy câu, Hạ Duy là học sinh cũ trở về thăm trường học, bảo vệ cũng cho bọn họ vào.

      Sân trường cấp 3 lớn lắm, đặc biệt là tại vừa mới ...mà có cảm giác giống như vài bước là có thể từ đầu này đến đầu kia rồi: "Cảm giác thần kỳ, cấp hai em cũng học ở đây đấy, lúc ấy mới tiến vào trường học t, ràng cảm thấy trường học rất lớn, trong lòng còn tràn đầy kính sợ, nhưng bây giờ cảm thấy trường học ." Hạ Duy vừa , vừa giảng giải cho Giang Chi Châu, "Cái chỗ này, lúc mới đầu có rộng rãi thoáng như thế này, hai bên còn đặt rất nhiều tượng danh nhân điêu khắc, lần đầu tiên em tới đây, cảm thấy con đường này dài, tại sửa thành quảng trường, ngược lại cảm giác hơn rất nhiều, nhìn qua là có thể thấy cả hai đầu."

      Giang Chi Châu nhìn nhìn dãy phòng học bên trái phía trước, hỏi : "Trước đây em học ở đây à?"

      "Lúc học cấp 3 là học ở chỗ này, còn lúc ý trường cấp hai còn chưa có sửa xong đâu." Những năm này trường học thay đổi rất nhiều, nơi duy nhất thay đổi lại chính là là đình nghỉ chân tự học trong trường.

      và Giang Chi Châu đến đình nghỉ chân tự học, ghế dài có ít mèo lang thang nằm, Hạ Duy kinh ngạc chỉ chỉ cho nhìn: "Xem kìa, mèo đấy! Ha ha cái con mèo vàng kia, hình như còn mập hơn A Quất nhà chúng ta."

      Giang Chi Châu gật đầu : "Xem ra trường học của em có rất nhiều học sinh tốt bụng."

      "Ha ha khẳng định là thế, chính em cũng là cái trong số đó mà."

      "Ừ, Đào Dự cũng thế."

      Hạ Duy: "..."

      Tại sao cứ nhất định phải nhắc đến Đào Dự chứ!

      "Đây chính là chỗ cũ của hai người à?" Giang Chi Châu nhìn , "Trước đây hai người thường xuyên ở đây cùng nhau để cho mèo ăn?"

      "..." Hạ Duy mấp máy môi khô khốc, chỉ vào bé mèo đen , " nhìn kìa, bé mèo kia nhìn , mau xoa đầu nó !"

      Giang Chi Châu: "..."

      Tuy cảm thấy chuyển đề tài có chút vụng về, nhưng mà bé mèo đen chỉ kia đúng là nhìn . đến xoa đầu nó, mèo đen hề sợ chút nào, còn thoải mái mà cọ đầu vào bàn tay của : "Meow ~ "

      Mắt Giang Chi Châu hơi lóe sáng... được, quá đáng rồi. Nếu như lại mang con mèo nữa trở về, A Quất có thể cắn chết hay ?

      "Hạ Duy? Tại sao cậu lại trở về rồi?"

      Giọng đột nhiên truyền đến đã cắt đứt suy nghĩ của Giang Chi Châu, quay người lại nhìn thoáng qua, quả nhiên là bạn học cũ của Hạ Duy, Đào Dự.
      Thùy Dương95, inbeibe, Nhược Vân4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :