1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tôi không hợp yêu đương - Bản Lật Tử 60C+6NT (full+ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 49

      Sau khi món ăn được dọn lên, bầu khí trong phòng yên tĩnh hơn nhiều. bàn đều là các món ăn của Thiên Hạ Cư nên Giang Chi Châu cố ý gọi cho Hạ Duy phần cơm trứng chiên.

      “Em muốn ăn cá bột chiên ?” Giang Chi Châu gắp con cá được chiên vàng ươm bỏ vào chén .

      “À, cảm ơn .” Hạ Duy vừa ăn muỗng cơm trứng chiên, dù cảm thấy tay nghề của đầu bếp ở đây ngon bằng Giang Chi Châu làm nhưng nguyên liệu nấu ăn của Thiên Hạ Cư đúng là tốt hơn ở nhà, nên hương vị cũng giống như khi ăn ở nhà.

      Dì út ngồi đối diện chợt ngẩng đầu lên nhìn bọn họ rồi cười hỏi : “Hạ tiểu thư biết nấu ăn ?”

      Hạ Duy còn chưa kịp trả lời Giang Chi Châu lên tiếng trước: “Con biết nấu ăn là được rồi.”

      nghiêng đầu nhìn Giang Chi Châu, trong miệng Hạ Duy còn nhai cơm nên tiện trả lời. ra ban nãy muốn cũng biết nấu ăn mà.

      Bố của Giang Chi Châu : “Chuyện này có gì to tát đâu, chẳng phải tôi cũng là người nấu ăn trong gia đình sao?!”

      Ông như thế khiến dì út và mẹ Giang tiện mở miệng nữa.

      Xong bữa cơm này, bố của Giang Chi Châu tặng bao lì xì cho , bảo là lễ gặp mặt. Hạ Duy cứ từ chối dám nhận, bố Giang thấy như vậy liền nhét luôn vào tay Giang Chi Châu: “Vậy con cầm , sau này làm mấy món ngon cho con người ta ăn đó.”

      Giang Chi Châu hề khách sáo, thản nhiên nhận bao lì xì: “Cảm ơn bố. Mọi người có kế hoạch gì tiếp theo , muốn chơi mạt chược ?”

      “Bố chơi đâu, buổi chiều bố có hẹn câu cá rồi.”

      “Vậy con đưa mọi người về.”

      “Đưa cái gì mà đưa chứ, xe của con chỉ có chỗ ngồi cho 4 người thôi, bố muốn phải chen chúc đâu. Con với Hạ Duy muốn làm gì làm , lần sau có dịp về nhà ăn cơm, bố xuống bếp nấu.”

      Giang Chi Châu cười: “Vậy được, lâu rồi con chưa được thưởng thức tài nấu nướng của bố, quả hâm mộ mẹ.”

      Mẹ Giang nghe thấy lời này cũng phải bật cười: “Xem con kìa, con muốn ăn lúc nào về nhà ăn cũng được, con chịu về còn trách bố mẹ nữa à.” Bà nhìn nhìn dì út của Giang Chi Châu rồi với bà ấy, “Vậy chúng ta về trước .”

      “Được, lần sau có dịp lại cùng ăn cơm.” Dì út lấy túi xách của mình rồi cùng ra ngoài với bố mẹ Giang Chi Châu.

      Giang Chi Châu và Hạ Duy đưa bọn họ đến thang máy, ngay khi cửa thang máy vừa đóng lại, Hạ Duy nhõm tựa vào tường. Giang Chi Châu chống tay lên tường đỡ , hỏi: “Sao nào?”

      Hạ Duy ngước lên nhìn : “Cuối cùng cũng nhõm thở phào hơi được rồi.”

      Giang Chi Châu cười kéo đứng nghiêm chỉnh lại, đưa tay sửa sang đầu tóc giúp : “ đưa em về nhà trước, em ngủ giấc .”

      “Được.” Hạ Duy mệt mỏi, tối qua ngủ ngon, hôm nay lại lăn qua lăn lại cả buổi sáng, bây giờ chỉ cần đưa chiếc gối là có thể nằm xuống ngủ ngay. và Giang Chi Châu đến bãi đậu xe để lấy xe, Hạ Duy ngồi ở ghế lái phụ, nhìn người bên cạnh: “Có khi nào người nhà thích em ?”

      Giang Chi Châu chuẩn bị khởi động xe, nghe hỏi liền dừng lại, quay đầu sang nhìn : “Bọn họ chưa hiểu về em thôi.”

      “À....” Hạ Duy thấy mình cũng có gì để người khác tò mò khám phá, “ ra nhà của chúng ta quả chênh lệch rất lớn, bố mẹ của muốn tìm cho người.....”

      “Đúng là bọn họ đòi hỏi rất nhiều điều kiện, nhưng quan trọng nhất vẫn là tìm người thích.”

      Hạ Duy nhìn , nhõm cười cười: “Phải vậy, người như muốn tìm được bạn là do người ta có lòng thương người mới giúp đó.”

      Giang Chi Châu khẽ cười : “Vậy xin em hãy rủ lòng thương nhé.”

      Giang Chi Châu đưa Hạ Duy về nhà rồi cũng về nhà định ngủ trưa, vừa thay đồ ngủ xong mới ngồi giường nhắn tin cho Hạ Duy: “Em ngủ chưa?”

      Hạ Duy: Vừa nhắm mắt lại bị đánh thức rồi!!!

      Giang Chi Châu: [cười trộm] Vậy chúc ngủ ngon, cũng ngủ đây.

      Giang Chi Châu: Buổi chiều em có định đến cửa hàng ?

      Hạ Duy: đâu, hôm nay mệt quá rồi orz

      Giang Chi Châu: Vậy chiều mình siêu thị mua đồ , bao lì xì bố cho hôm nay rất dày :)

      Hạ Duy: Ha ha ha ha được, vậy em ngủ trước đây!

      Giang Chi Châu cười tiếng, để điện thoại xuống quấy rầy nữa. định nhắm mắt lại ngủ giấc chuông điện thoại lại reo khiến hơi bực mình thoáng nhìn màn hình, là mẹ gọi.

      “Alo, mẹ ạ?”

      “Ừ, Chi Châu đấy à, bây giờ con còn ở Thiên Hạ Cư sao?”

      ạ, con vừa về nhà, chuẩn bị ngủ trưa.”

      “À... Hạ tiểu thư đó ở đấy cùng con chứ?”

      Giang Chi Châu mấp máy môi, chợt nhớ đến rồi: “ mẹ ạ.”

      Nghe như vậy mẹ Giang mới tiếp: “Mẹ muốn với con về chuyện hồi trưa, con đừng trách dì út con nhiều chuyện, trước đây bố mẹ nhờ dì ấy tìm đối tượng xem mắt cho con, ra dì ấy cũng vì quan tâm đến con nên giới thiệu nhiều đối tượng cho con như vậy, đều là những có điều kiện rất tốt. Dù con tiến tới với họ, dì út cũng gì, còn tiếp tục tìm cho con. Nhưng bây giờ con bỗng nhiên có bạn , nên dì ấy nhất định phải xem xét chút, đây cũng là chuyện thường tình thôi.”

      Giang Chi Châu đáp: “Con biết rồi mẹ, con biết giọng điệu của con khi nãy hơi nặng nề, nhưng con trách dì ấy.”

      “Vậy tốt rồi, dì út của con cứ lo lắng thôi, nhưng mẹ cũng muốn chuyện với con về vị Hạ tiểu thư này chút......”

      “Con biết mẹ muốn gì.” Giang Chi Châu để bà hết liền lên tiếng ngắt lời, “Mẹ cảm thấy nhà ấy tốt sao? Tư tưởng môn đăng hộ đối phải chỉ có ở thời phong kiến cặn bã ư?”

      Mẹ Giang : “Con cũng thể như vậy, người xưa coi trọng môn đăng hộ đối cũng có lý lẽ riêng của nó. Con thử nghĩ , hai người có hai điều kiện cuộc sống khác nhau, từ hoàn cảnh trưởng thành đến cách ăn cũng khác nhau, làm sao có thể sống hết đời với nhau được? Bọn họ làm sao có tiếng chung trong chuyện gì chứ?”

      Giang Chi Châu nghĩ chốc rồi mới trả lời: “Bởi vì coi trọng thứ bậc ở cổ đại nên hai người xuất thân từ hai gia đình khác nhau chắc chắn khác nhau, nhưng ở xã hội đại như ngày nay chuyện đó còn nhiều nữa.”

      “Nhưng cũng chẳng có nghĩ là khác biệt này tồn tại, coi trọng môn đăng hộ đối đâu thể là tham phú phụ bần. Nhưng hai cuộc sống có điều kiện tương đương, hai người mới dễ chung sống với nhau, có thể có tiếng chung nhiều hơn, ít gây gỗ.”

      “Người với người ở chung nhất định có những tranh cãi, con cảm thấy chỉ cần tôn trọng lẫn nhau từ từ giải thích vấn đề nào cũng có thể giải quyết được. Còn tiếng chung con cảm thấy mình và Hạ Duy có tiếng chung.”

      Mẹ Giang thở dài rồi hỏi: “Vậy con có từng nghĩ xem con bé nghĩ như thế chưa ? phải người nào cũng có can đảm gả cao hay cưới cao, hai người như thế tạo thành gia đình địa vị của hai vợ chồng bình đẳng, điều kiện của gia đình kém chút khó tránh ảnh hưởng đến tài chính trong nhà, đây cũng là nhân tố tiềm dễ dẫn đến mâu thuẫn giữa vợ chồng. Nếu như điều kiện cá nhân của hai bên thông gia khác nhau lắm tồn tại vấn đề này.”

      “Dù hai người của hai gia đình có điều kiện tương đương, sống chung xảy ra mâu thuẫn này nhưng cũng có mâu thuẫn khác. Con cho rằng quan trọng nhất vẫn là tôn trọng lẫn nhau, để ý quan hệ giữa hai người.”

      Mẹ Giang im lặng hồi mới : “Được rồi, nếu con nghĩ như vậy mẹ gì thêm nữa, con nghỉ ngơi .”

      “Vâng ạ.” Giang Chi Châu cúp điện thoại, thể ngủ lại được nữa, cứ luôn suy nghĩ về lời của mẹ , có phải gia thế và bối cảnh của tạo thành áp lực cho Hạ Duy ? Nhưng bọn họ hẹn hò được mấy tháng rồi, thấy khó chịu điều gì.

      Giang Chi Châu nhíu mày, đương và kết hôn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, hôn nhân là chuyện giữa hai gia đình, từ đương đến kết hôn có thể khiến tâm trạng thay đổi. có cần tìm dịp nào đấy để tâm với Hạ Duy nhỉ?

      Hạ Duy lại ngủ giấc rất ngon, nếu Giang Chi Châu gọi cho ắt hẳn nằm giường mà ngủ đến tối mất. Bọn họ hẹn nửa tiếng sau gặp dưới lầu, Hạ Duy mở group chat xem hơn 100 tin nhắn hóng chuyện của đám bạn thân.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Mình gặp người lớn xong rồi đây.

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: F*ck, cuối cùng cậu cũng xuất , mình còn tưởng cậu hi sinh ở chiến trường rồi chứ.

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: Thế nào rồi?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Mình cảm thấy gia đình ấy thích mình lắm, có thể là do điều kiện của mình chênh lệch quá lớn so với mấy xem mắt trước đây của Giang Chi Châu _:)з" ∠)_

      gầy mười cân đổi tên: Vậy sao bảo Giang Chi Châu thích mấy xem mắt ấy , ấy thích cậu còn cách nào khác [móc mũi]

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Vậy tình tiết “quăng xấp tiền vào mặt cậu” có xuất ?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: À, quăng vào mặt Giang Chi Châu cơ.

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: .... ta sao vậy?! Ngay cả số tiền này cũng muốn cướp à?!

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Bố ấy cho mình bao lì xì, mình từ chối nhận nên bố ấy đưa cho ấy, để ấy mua thức ăn ngon cho mình [ha ha]

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: .... Cách quăng tiền này đúng lắm.

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: Bọn họ như vậy chắc cũng thích cậu mà.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Nhưng mình cảm thấy gia đình hai bên quả kém xa orz

      gầy mười cân đổi tên: Đây cũng là vấn đề, cứ thế này rồi sau này cậu gả vào biết có bị bắt nạt nữa.

      gầy mười cân đổi tên: Nhưng Giang Chi Châu ở riêng mà, thế này còn được, nhưng ấy có với cậu sau khi kết hôn có ở riêng nữa ?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ấy từng muốn mua căn hộ, bảo căn hộ bây giờ hai người ở cộng thêm con chó và con mèo diện tích hơi .

      gầy mười cân đổi tên: ........

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ....... Mọi người giải tán nào, vẫn là chủ đề khoe ân ái thôi [mỉm cười]

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: Đừng suy nghĩ nhiều, điều kiện hai bên gia đình khác nhau có cách nào rồi, chỉ cần ấy lòng thích cậu là được.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: [like]

      Dù được đám bạn thân an ủi nhưng trong lòng Hạ Duy vẫn tự tin chút nào. Khi người muốn kén vợ kén chồng đều hi vọng tìm người ưu tú có điều kiện tốt, nhưng khi đối phương quá tốt quá ưu tú bạn trở nên tự ti. ra với điều kiện gia đình của Giang Chi Châu, bố mẹ cũng bằng lòng gả cho , bọn họ cũng sợ bị bắt nạt, bị thiệt thòi.

      cũng là công chúa bé của bố mẹ .

      thay quần áo xong xuôi, lúc chuẩn bị xuống lầu nhìn thấy giấy bút bàn.

      đăng kí học lại nghiêm túc lần nữa?
      nkhanh3324, Thùy Dương95, Parvarty4 others thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 50

      Hạ Duy tìm thầy dạy thư pháp cho mình, bắt đầu học thư pháp lại lần nữa. Thời gian học nhiều lắm, mỗi tuần lần, nhưng so với lúc học chăm chỉ hơn nhiều. Lúc tan tầm trở về nhà chụp bức ảnh rồi vui vẻ gửi đến nhóm bạn thân.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ngày đầu tiên tập viết theo mẫu chữ [ hình ảnh ] thầy giáo vửa vẽ theo chữ này xong rồi chuyển sang mẫu này... Nhưng tớ cũng phải nhận là do tớ trông mèo vẽ hổ [ che mặt ]

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ... Tại sao cậu lại bắt đầu luyện thư pháp?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: tớ tu hành :)

      Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: rảnh rỗi QUÁ nhỉ [ cười cry]

      gầy mười cân đổi tên: [ hình ảnh ] các bạn học, tớ mua được vé máy bay rồi, cuối tuần về!

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: ... Cmn, cậu còn về trước tớ!

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: cậu còn muốn ngẩn người ở cái hạng mục đó bao lâu nữa hả?

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: có lẽ nhanh thôi_:)з" ∠)_ chờ tớ trở về rồi mới ăn cơm đấy!

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: ... Cho nên cuối cùng cậu chỉ nhớ thương mỗi việc ăn cơm thôi hả.

      Tiểu Điềm Điềm Vô Địch: Siêu Gầy về có cần tớ đón ?

      gầy mười cân đổi tên: cần, ba mẹ tớ đến đón rồi.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: chú dì ở chỗ nào?

      gầy mười cân đổi tên: bố mẹ tớ có chỗ ở mà, cậu cần lo lắng đâu.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Oa...

      Hạ Duy có cảm giác mình cưu chiếm thước sào (1) rồi, vốn muốn chuyện riêng với Siêu Gầy, Giang Chi Châu lại nhắn tin cho : "Có đưa chó dạo ?"

      (1) Nghĩa là chim cưu (chim gáy) chiếm tổ chim thước (chim khách). Ý chỉ việc chiếm địa điểm hoặc nơi ở.

      Hạ Duy nhìn tin nhắn của lúc, trả lời: " đưa rồi."

      Giang Chi Châu: hôm nay sớm vậy?

      Hạ Duy: vì nghĩ đến chuyện trở về nhà còn phải luyện chữ nên tan tầm sớm.

      Giang Chi Châu cũng có biết việc Hạ Duy bắt đầu học thư pháp, cũng tò mò tại sao bỗng nhiên lại nghĩ đến chuyện học thư pháp, Hạ Duy cũng chỉ đơn giản là do thích nên học thôi.

      Giang Chi Châu: cuối tuần có chương trình ca nhạc, lấy được hai vé, vị trí cũng tệ lắm, em có muốn ?

      Hạ Duy: em chắc chắn được, vì cuối tuần Siêu Gầy trở lại rồi, có thể chúng em gặp nhau.

      Giang Chi Châu: vậy à, vậy đến lúc đó sau.

      Hạ Duy: vâng

      Giang Chi Châu nhìn chằm chằm vào điện thoại, lơ đãng chau mày, từ sau khi gặp mặt cha mẹ của , có cảm giác Hạ Duy có vẻ trốn tránh , biết là do vô tình hay cố ý, tuy hai người vẫn gặp mặt mỗi ngày, ăn cơm trưa cùng với nhau nhưng cảm giác có hơi giống với lúc trước. Là do quá nhạy cảm, hay là Hạ Duy lảng tránh đây?

      Sau khi chuyện điện thoại với mẹ, cũng muốn tìm dịp tâm với Hạ Duy nhưng vẫn có cơ hội thích hợp, hơn nữa cũng biết nên bắt đầu từ đâu và như thế nào.

      Hạ Duy cầm di động, cũng ngồi ở ghế sa lon ngơ ngác. biết nếu có vấn đề nên trốn tránh, mà là tích cực giải quyết mới là cách tốt nhất, nhưng Giang gia có bối cảnh quá hiển hách, làm cho có cảm giác thở được. Điều kiện gia đình của hai người quá khác nhau, sớm biết , thực tế nếu như phải Siêu Gầy là bạch phú mỹ(2) nên có hiểu biết chút, chưa chắc hiểu hết về bối cảnh của Giang Chi Châu.

      (2)người dẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh tốt

      Trước kia chỉ là đương đơn thuần với , còn có thể nghĩ tới những chuyện như thế này, nhưng hôm ấy trong bữa cơm, những vấn đề này đều bị phơi bày ràng trước mặt . và Giang Chi Châu đều rất chân thành đối với phần tình cảm này, vậy tất nhiên đến bước là kết hôn, tuy lo lắng là có hơi quá sớm, nhưng cho dù bây giờ lo tương lai cũng vẫn phải lo.

      thể trốn được.

      "Ôi chao." bé lọ lem có dũng khí gả cho bạch mã hoàng tử chắc là bởi vì bản thân là con bá tước. Còn sao? còn cần khoảng thời gian nữa để ổn định tâm lý của mình, có lẽ... Đợi đến lúc luyện tốt thư pháp tự tin hơn chút nhỉ?

      Hai người đều có tâm nhưng cũng ai ra trước, dường như là muốn cho đối phương, cũng là cho mình thêm thời gian để suy nghĩ. Chớp mắt đến ngày Siêu Gầy về nước.

      Trước ngày cậu ấy về, Hạ Duy lại đặc biệt quét dọn phòng ở lần nữa, bởi vì Siêu Gầy cha mẹ của cậu ấy đón nên Hạ Duy vẫn giữ nguyên kế hoạch làm. Buổi tối khi về nhà, nhìn thấy Siêu gầy nhưng vali hành lý lại để ở phòng khách.

      Chắc là cậu ấy ở cùng với bố mẹ rồi, Hạ Duy liền gọi Giang Chi Châu dắt chó dạo.

      Lúc Siêu Gầy trở lại, Hạ Duy nằm đắp mặt nạ salon xem ti vi. Hai người vừa đứng dậy, nhìn nhau hai giây rồi bỗng nhiên hét lên: "A A A A A ——!"

      Hạ Duy xé toang mặt nạ mặt mình, chạy đến ôm Siêu Gầy, : "Siêu Gầy, lâu gặp!"

      "Ừ ừ, mau cho tớ biết, có phải tớ gầy rồi đúng !"

      "... Ôi, ừ!"

      Hai người điên lúc rồi cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Hạ Duy nhìn cái váy dài người Siêu Gầy, chớp chớp mắt: "Trở về quê hương mà ăn mặc xinh đẹp như vậy, muốn hấp dẫn ai đó hả?"

      Đầu Siêu Gầy vừa ngả vào ghế sa lon, thuận tay ôm lấy cái gối đầu: " ra chắc chắn cậu tin, ngay ngày đầu tiên tớ về nước, ba mẹ tớ sắp xếp người cho tớ xem mặt!"

      Hạ Duy: "..."

      Hai cái người này... còn gấp hơn cả ba mẹ Giang Chi Châu.

      "Gâu Gâu!" Trong nhà đột nhiên có thêm người chị, A Hoàng tò mò chạy đến, ngồi xổm bên chân Hạ Duy đánh giá . Siêu Gầy nhìn thấy A Hoàng liền hào hứng: "Đây là chú chó lang thang mà cậu nhặt được à? Lúc buổi sáng trở về tớ thấy nó."

      "Ừ, bình thường ban ngày đều để nó ở dưới chỗ Giang tiên sinh tầng dưới, làm bạn với A Quất."

      Vừa đến Giang tiên sinh, Giang tiên sinh gửi cho tin nhắn. Hạ Duy nghe thấy báo tin nhắn liền cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua.

      Giang Chi Châu: bạn thân của em về rồi à? Vừa rồi nghe thấy có người nhảy ở tầng , còn tưởng là em lại bắt đầu nhảy.

      Hạ Duy: ... ...

      Hạ duy: cậu ấy trở về rồi, ngày mai giới thiệu cho hai người gặp nhau nhé?

      Siêu Gầy chơi với A Hoàng, ngẩng đầu liếc về phía Hạ Duy: " làm gì thế? Lại trò chuyện cùng Giang tiên sinh hả?"

      "..." Hạ Duy cười, bỏ di động xuống, "Giang tiên sinh nếu như tớ với cậu còn nhảy đầu ấy, ấy lại báo cáo với ban quản lí."

      Siêu Gầy: "..."

      "Hôm nay gặp đối tượng xem mắt thế nào?" Hạ Duy ôm A Hoàng đến bên người, hỏi Siêu Gầy.

      "Ôi ôi, đừng nữa, cũng biết là ai giới thiệu cho bố mẹ tớ, nghe thấy tớ là tiến sĩ liền bị dọa đến mức được."

      "Ha ha ha ha ha ha ha." Hạ Duy cười đến chảy nước mắt, "Ba mẹ cậu chưa cho ta biết à?"

      " biết bố mẹ tớ như thế nào, có thể là cho ta biết ."

      "Ha ha." Hạ Duy buồn cười lúc, với Siêu Gầy, "Cậu biết nữ tiến sĩ ở trong nước bị bôi đen như thế nào đâu? Lúc trước tớ còn đọc được tin vì tìm được bạn trai mà dối mình là sinh viên chưa tốt nghiệp, cuối cùng bị lộ bằng tiến sĩ nên chia tay.”

      Siêu Gầy: "..."

      cầm lấy cốc rót cho mình chén nước, thuận tay búi tóc lên rồi bắt đầu : "Đàn ông trong nước rất tự ti, nhưng lại như hay lắm, cứ làm như nữ tiến sĩ để ý đến bọn họ ý. Hôm nay người tớ xem mắt cũng thế, điều kiện trong nhà tốt bằng nhà tớ, nhưng bản thân còn có tự tin, lại tớ là ngại bần phú, cũng biết ba mẹ tớ tìm được người này ở đâu nữa."

      Hạ Duy sửng sốt chút, hỏi ấy: "Điều kiện gia đình phù hợp..., có phải rất khó đến kết quả cuối cùng ?"

      Siêu Gầy vừa nghe hiểu đến cái gì, ấy uống hớp nước rồi để cốc nước xuống, qua để tay lên vai : "Vấn đề này muốn trả lời được phải phân tích cụ thể từng trường hợp, hơn nữa đàn ông và phụ nữ cũng giống nhau. Đối với đàn ông mặt mũi vốn rất quan trọng, cơ bản thể chấp nhận người phụ nữ mạnh mẽ hơn với mình, nhưng phụ nữ sao thể chấp nhận người đàn ông mạnh mẽ hơn mình chứ? Hơn nữa cậu còn tốt hơn những người đàn ông kia rất nhiều, cậu nhìn cậu xem, được tiếp nhận nền giáo dục cao đẳng, nhan sắc được 9 điểm, còn tự mở cửa hàng của mình, sao có thể tự ti như mấy tên đàn ông đó được? Hơn nữa..." Ánh mắt của Siêu Gầy chuyển đến bút lông trong phòng khách, "Cậu còn biết viết thư pháp!"

      Hạ Duy: "..."

      Siêu Gầy ôm lấy , cười cười: " , có phải cậu bắt đầu luyện viết thư pháp vì Giang Chi Châu ?"

      Hạ Duy : "Cũng hoàn toàn là như thế, dù sao người nhà ấy cũng cầu tớ phải luyện thư pháp đến cấp mấy."

      Siêu Gầy: "..."

      " nữa, hôm nay tớ mệt mỏi quá, ngủ trước, ngủ ngon nhé!" Siêu Gầy ngáp dài, kéo vali hành lý trở về phòng chính nằm. Hạ Duy tắt Trương Vĩ rồi cũng trở về phòng của mình.

      Ngày hôm sau lịch trình của Siêu Gầy vẫn rất nhiều, thức dậy còn sớm hơn Hạ Duy ra ngoài làm. ấy gõ cửa phòng Hạ Duy, với : "Hôm nay còn muốn dạo thành phố A với bố mẹ tớ, rồi gặp mấy chú dì trong nhà, nên buổi tối mới trở lại đươc."

      Hạ Duy vừa mặc quần áo tử tế chuẩn bị rửa mặt, tóc tai lộn xộn mở cửa ra: " sớm như vậy à? Tớ còn định đợi lát nữa xuống dưới tìm Giang Chi Châu đưa chó dạo, thuận tiện giới thiệu hai người chút."

      "Đợi ba mẹ tớ rồi giới thiệu sau nhé! Tớ khách sạn với ba mẹ đây, bye bye."

      "Ừ..." Hạ Duy nhìn vội vàng ra ngoài, ngáp cái rồi vào buồng vệ sinh rửa mặt. Vừa đánh răng xong, nghe thấy tiếng đập cửa, Hạ Duy tưởng rằng Siêu Gầy quên lấy cái gì, sau khi mở cửa mới phát là Giang Chi Châu đứng ở bên ngoài.

      Hạ Duy ngẩn người: "Sao đến sớm thế?"

      " phải bạn thân của em về rồi sao, làm bữa sáng, mang ít lên cho hai người."

      "À..." Hạ Duy nhìn túi trong tay , bên trong quả nhiên là hộp thức ăn, "Siêu Gầy vừa mới đến khách sạn với bố mẹ cậu ấy rồi."

      " sao, em ăn , chỉ có điều sớm biết như vậy bảo em ăn hết."

      Hạ Duy nhíu mày, xem như Siêu Gầy có lộc ăn rồi. đến phòng bếp cầm mấy cái bát đĩa để bữa sáng vào, nghĩ đến chuyện có nên để lại cho Siêu Gầy chút hay , " ăn sáng chưa?"

      "Ăn rồi." Giang Chi Châu lên tiếng, nhìn thấy bàn mấy tờ giấy luyện chữ viết bằng bút lông. Chữ này xem ra là người mới viết, nhưng mà nhìn ra được người viết rất chăm chỉ cẩn thận và đặt hết tâm sức vào, khóe mắt khẽ giật, quay đầu nhìn người vô cùng thích bưng bữa sáng ra: "Sao đột nhiên muốn học thư pháp thế?"

      Hạ Duy đặt chén đĩa lên bàn, cho câu trả lời khác với lần trước: "Về sau lúc gặp người lớn, nếu người nhà của đối tượng lại hỏi em có năng khiếu gì em có thể trả lời là viết thư pháp."

      Giang Chi Châu cau mày, kéo đến bên cạnh mình: "Em còn muốn gặp người nhà của ai nữa hả?"

      Hạ Duy nháy mắt mấy cái: "Việc này em cũng biết."

      "Em..." Giang Chi Châu nhíu lông mày lại, biết nên cái gì, bèn dứt khoát cúi đầu hôn . Hạ Duy ngờ lại dùng chiêu này, vừa ngây người cái, đầu lưỡi của xông vào.

      Cận chiến lúc rồi Giang Chi Châu mới thả ra, hơi thở của có vẻ nặng nề, hỏi : "Có phải người nhà của làm cho em cảm thấy áp lực ?"

      Ngực Hạ Duy vẫn còn phập phồng thở mạnh, trả lời. Mắt Giang Chi Châu nhìn chăm chú, cảm giác áp bách từ đôi mắt sáng rực khiến cho Hạ Duy phải rời mắt .

      "Điều kiện gia đình của hai chúng ta có khác biệt, đây là , chúng ta có cách nào thay đổi được, nhưng cũng ủng hộ bất cứ ý kiến nào cho rằng cần phải có môn đăng hộ đối. thừa nhận môn đăng hộ đối có chỗ tốt, va chạm mâu thuẫn giữa hai người có thể ít hơn, nhưng hôn nhân cũng như kinh doanh, hôn nhân môn đăng hộ đối cũng có mâu thuẫn, hôn nhân môn đăng hộ đối, cũng phải tất cả vấn đề xảy ra đều do môn đăng hộ đối? Vậy phải làm sao mới tốt đây?"

      "... Ha ha." Hạ Duy để ý liền bị làm cho bật cười.
      nkhanh3324, Thùy Dương95, Parvarty5 others thích bài này.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 51

      Nụ cười này của Hạ Duy khiến bầu khí giữa hai người hoà hoãn hơn rất nhiều. Hạ Duy hỏi Giang Chi Châu: “ mới nhớ, thuộc cung hoàng đạo nào thế?”

      “Cự Giải.” Giang Chi Châu khẽ nhíu mày, “Chúng ta hẹn hò lâu như vậy rồi mà em lại biết thuộc cung hoàng đạo nào sao?”

      “Hình như em cũng biết nhóm máu của .”

      Giang Chi Châu: “........”

      “Nếu là cung Cự Giải tháng sau là đến sinh nhật của rồi?”

      “Ừ, nên em nhanh chóng chuẩn bị quà .”

      “.... Trước giờ chưa thấy người nào đòi quà cách thẳng thắn như vậy.” Khoé miệng Hạ Duy khẽ giật, “Vậy biết em thuộc cung hoàng đạo nào ?”

      “Ngày 21 tháng 11, cung Thiên Yết.”

      Hạ Duy ngạc nhiên: “Sao biết? Em chưa từng với mà.” để thông tin linh tinh mạng xã hội mà.

      hỏi Điền Điềm từ lúc ăn với ấy.” Giang Chi Châu trả lời rồi mới để ý hình như bọn họ lạc đề mất rồi, “ muốn bàn luận với em về chuyện cung hoàng đạo nữa.”

      Sau cuộc chuyện môn đăng hộ đối với mẹ, lên diễn đàn xem vài topic, có ít gả vào nhà giàu tâm rằng áp lực rất nặng nề, các mâu thuẫn ngừng phát sinh, nhưng vì điều kiện của gia đình bằng bên nhà trai nên lúc có tranh cãi muốn lên tiếng cũng được. Giang Chi Châu muốn Hạ Duy phải lo lắng những chuyện này, muốn cuộc hôn nhân của bọn họ khiến hạnh phúc chứ phải để phải chịu áp lực.

      cho rằng trong hôn nhân có nhiều thứ quan trọng hơn môn đăng hộ đối, chỉ cần hai người tôn trọng lẫn nhau, chú ý mối quan hệ giữa hai người rất nhiều vấn đề phát sinh nữa. Nên đừng tự áp lực bản thân mình, hai tâm hồn hoà hợp mới là quan trọng nhất.”

      Hạ Duy trừng mắt nhìn , sao biết từ khi nào Giang tiên sinh lại trở nên dài dòng như thế, “Những lời này có phải là của bác sĩ tâm lý thường khuyên ?”

      “..... chuyện nghiêm túc với em đó.”

      Hạ Duy nguỵ biện: “Em cũng nghiêm túc mà. Dù trình độ của cao bằng bác sĩ tâm lý nhưng nghe , tâm trạng của em cũng dễ chịu hơn nhiều.”

      Giang Chi Châu chợt mỉm cười: “Vậy là tốt.”

      chợt thấy giấy bút bày bàn, liền hỏi : “Em còn học thư pháp à?”

      “Phải học chứ.” Hạ Duy trả lời lại ngay, hề do dự chút nào, “Tu thân dưỡng tính, gia tăng khí chất, lần này em muốn bỏ dở nửa chừng nữa.”

      Hơn nữa cũng phải đóng tiền phí mới được học đó.

      Sau khi chuyện xong với Giang Chi Châu, Hạ Duy chợt cảm thấy thoải mái hơn nhiều, mấy ngày sau, Bát Bảo liền nhắn tin sắp về thành phố A.

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Sáng mai lên máy bay đây! Cậu bảo Giang tiên sinh chuẩn bị mời mình ăn cơm ! @Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: .... Để mình hỏi lại ấy chút. Khi nào Sấu Sấu và Điền Điềm mới rảnh?

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: Thứ 7 ngày mai, 2h chiều mình rảnh nè, còn Sấu Sấu sao?

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Sấu Sấu luôn bận rộn xem mắt suốt suốt hai ngày nay, mình thấy cậu ấy đâu [móc mũi]

      gầy mười cân đổi tên: bận rộn ứng phó với bố mẹ mình đây, còn sắp xếp công việc cho mình nữa chứ, phiền phức .

      gầy mười cân đổi tên: Ngày mai bố mẹ mình về rồi, các cậu hẹn chỗ , để mình tiễn người xong đến tìm các cậu.

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Vậy buổi chiều mình ăn bánh ngọt lót dạ trước! Thánh Địa Đồ Ngọt mình tới đây!

      Tiểu Điềm Điềm vô địch: Cậu sợ còn bụng để chứa nữa à?

      Cháo Bát Bảo nữ hiệp: Với mấy món ăn của Thiên Hạ Cư mình còn lo là đủ no nữa kìa.

      Năm nay mười tám tuổi lại muốn tự sát: Các cậu đợi , để mình hỏi Giang Chi Châu ngày mai có rảnh , vì Thiên Hạ Cư có thể đông khách vào thứ 7.

      gửi xong tin nhắn liền nhắn tin cho Giang Chi Châu: “ có online ? Ngày mai Sấu Sấu về, tối mai có thể cùng ăn cơm ?”

      Giang Chi Châu: Được, vậy để giữ phòng.

      Hạ Duy: [like]

      Giang Chi Châu: Ngày mai mấy giờ họ đến?

      Hạ Duy: Buổi chiều bọn em còn dạo phố, xem phim gì đó nữa, nên chắc vào tầm 6h30.

      Giang Chi Châu: Được, có cần đón ?

      Hạ Duy: cần đâu, cứ ở Thiên Hạ Cư chờ em là được rồi, nhớ chuẩn bị thêm các món ăn ngon [doge]

      Giang Chi Châu: OK

      Hạ Duy bật cười hai tiếng mới thông báo tin tức này cho đám bạn thân, mọi người hẹn nhau gặp luôn ở cửa hàng Thánh Địa Đồ Ngọt.

      Sau khi tốt nghiệp cấp 3, thời gian bọn họ tụ tập ngày càng ít, lần gặp mặt cứ như hội ngộ võ lâm. Hôm nay Hạ Duy đến cửa hàng, buổi sáng dẫn chó dạo rồi sửa soạn cho bản thân. Sấu Sấu đâu đó từ sáng sớm, chiều nay biết khi nào cậu ấy mới đến.

      Cửa hàng Thánh Địa Đồ Ngọt nằm ở tầng trệt của bách hóa Tinh Quang, vì nó rất thu hút thị hiếu của khách hàng nên chỉ sợ trễ còn chỗ ngồi. Hạ Duy cố ý rời khỏi nhà trước thời gian hẹn. là người đến đầu tiên, nhắn tin hỏi mọi người muốn ăn gì rồi mua hết tất cả, tìm chỗ trống ngồi xuống.

      Điền Điềm và Bát Bảo đến cùng lúc, Hạ Duy vừa nhìn thấy Bát Bảo liền nhanh chóng trợn mắt nhìn ấy: “Bát Bảo, cậu lại phơi nắng đen da nữa rồi phải ?”

      Câu này khiến Bát Bảo vô cùng tổn thương: “Mỗi ngày cậu đều đến công trường thử rồi biết, xem cậu có bị đen da ! Mình bôi 3 lớp kem chống nắng rồi đó!”

      Điền Điềm an ủi: “ sao sao, ở nhà hai tháng có thể dưỡng da trắng lại thôi.”

      Hạ Duy gật đầu: “Sau đó hạng mục tiếp theo có thể tiếp tục phơi nắng.”

      Bát Bảo: “.........”

      ấy có người bạn như vậy.

      Bát Bảo uống hớp nước lạnh cho bình tĩnh lại rồi mới hỏi : “Sấu Sấu đâu, khi nào cậu ấy mới đến?”

      Hạ Duy nhún vai: “Mỗi ngày cậu ấy đều sớm về trễ, còn bận rộn hơn mình, mà hình như cậu ấy bảo hôm nay phải xem mắt mà.”

      Bát Bảo co rút khoé miệng: “Loại con vừa trắng vừa giàu vừa đẹp như Sấu Sấu sao lại muốn kết hôn chứ?”

      Điền Điềm đáp: “Chắc trong nhà nôn nóng đó, cũng có cách nào khác, gần 30 tuổi chính là như vậy đó.”

      Hạ Duy liền mở miệng phản bác ngay lập tức: “Mình phải 30, năm nay mình mới 18 thôi.”

      Điền Điềm + Bát Bảo: “.........”

      Cậu vui là được!

      Bọn họ chuyện được vài câu Sấu Sấu vội vàng chạy đến, Bát Bảo vừa nhìn thấy Sấu Sấu liền lên tiếng: “Aaaa Sấu Sấu! Có phải cậu xinh hơn rồi hả?! Ở nước ngoài đời bây giờ về nước liền thay hình đổi dạngrồi đó!”

      Phản ứng của Sấu Sấu lúc nhìn thấy Bát Bảo y hệt như của Hạ Duy, ôm Bát Bảo rồi : “Bát Bảo sao cậu lại đen thế này? Tóc cũng cắt ngắn thế?!”

      Bát Bảo: “.........”

      ấy có đám bạn bè như thế này! Các cậu ấy thấy gì ngoài làn da đen của ấy sao?! Ví dụ là tâm hồn trắng như trang giấy của ấy nè!!!

      “Ở công trường nhiều bụi bẩn lắm, để tóc dài tiện nên mình dứt khoát cắt luôn.” Bát Bảo bĩu môi, tiếp tục uống nước lạnh để bình tĩnh lại.

      Sấu Sấu ôm Bát Bảo rồi ôm Điền Điềm: “Điền Điềm càng ngày xinh đẹp rồi.”

      Điền Điềm cười hỏi: “Vậy mình nên gì bây giờ ta? cậu ngày càng gầy hơn à?”

      Sấu Sấu gật đầu ngay do dự: “Đúng!”

      Cả đám bọn họ bật cười ngớt, hồi lâu sau mới im lặng. Điền Điềm xiên miếng hoa quả, nghiêng đầu hỏi Sấu Sấu: “Nghe Hạ Duy là cậu xem mắt à?”

      Sấu Sấu hứ tiếng: “Xem cái gì mà xem chứ, vốn là gặp được.”

      “Sao thế?”

      Nhắc lại chuyện này Sấu Sấu vẫn còn tức giận: “Lần trước bố mẹ giới thiệu cho mình người, vì điều kiện của người đó tốt bằng bên nhà mình nên dám tiến tới, còn trách mình nữa. Lần này bố mẹ tìm người có điều kiện cực tốt, bố mẹ đều làm việc trong cơ quan hành chính Nhà nước, có bằng tiến sĩ, vừa tốt nghiệp hai năm trước, bây giờ làm việc ở cơ quan đơn vị nào đó của Nhà nước.”

      Điền Điềm khẽ gật đầu: “Nghe có vẻ tồi mà, sao lại gặp?”

      Sấu Sấu cong môi cười cười: “Vì mình phải là đảng viên, thẩm tra chính tra đạt tiêu chuẩn.”

      Cả đám bọn họ: “.........”

      Sấu Sấu nhanh chóng ăn vài miếng bánh ngọt, biến phẫn nộ thành sức ăn: “Mình vừa tốt nghiệp cấp 3 liền ra nước ngoài du học, làm sao vào đảng được chứ!” ngẩng đầu nhìn ba người họ, hỏi: “Các cậu là đảng viên à?”

      Hạ Duy chớp mắt nhìn: “Mình và Bát Bảo đều phải, Điền Điềm là đảng viên đó.”

      Sấu Sấu vỗ vai Điền Điềm, câu hàm ý sâu xa: “Vậy mình chúc mừng cậu, có cơ hộp gặp mặt với nam thần rồi đó.”

      Điền Điềm: “..........”

      Hạ Duy nhịn được phải bật cười: “Thời buổi này xem mắt loại nào cũng có, trước đây Giang tiên sinh cũng từng xem mắt, cầu đối phương chưa từng quen bạn trai, nếu chịu xem mắt.”

      “Cuối cùng vẫn bị cậu nắm trong tay đấy thôi?” Sấu Sấu liếc , “Dù sao mình muốn xem mắt nữa, người 30 tuổi chưa kết hôn đâu phải có chứ, mình thấy người ta sống cũng rất tốt mà.”

      Điền Điềm thở dài tiếng, : “Mốc 30 tuổi chính là khe núi, vượt qua khe núi ấy thời gian dần trôi nhanh hơn.”

      “Mình cảm thấy bây giờ thời gian trôi nhanh lắm rồi.” Bát Bảo phản bác.

      Điền Điềm cười cười: “Cũng đúng, 10 năm nay phải chỉ trong cái chớp mắt trôi qua rồi sao? Mình nhớ hồi lúc học cấp 3, bọn mình thường xuyên tưởng tượng cảnh tượng 10 năm sau như thế nào. Lúc đấy bọn mình tự tin đến ngớ ngẩn, cho rằng 10 năm sau mình là người thành công, ưu tú toả sáng, gia đình mỹ mãn. Nhưng 10 năm sau mới phát hình như mình hoàn toàn khác gì 10 năm trước.”

      Bát Bảo : “Còn nữa, nếu nhìn kỹ chút mới phát khoé mắt có nếp nhăn.”

      .............

      Bầu khí chợt trở nên nặng nề hơn.

      Sấu Sấu ho khan tiếng, chuyển sang chủ đề khác: “Bây giờ Điền Điềm đều phải tăng ca mỗi ngày sao?”

      “Ừ, nhưng đỡ hơn trước rồi.”

      Bát Bảo : “Nhưng cậu tăng ca trong văn phòng có máy điều hoà thoả mãn rồi, mình phải phơi nắng dưới ánh mặt trời gay gắt đó. Vẫn là Hạ Duy tốt nhất, tự mình làm bà chủ.”

      Hạ Duy chép miệng, lầm bầm: “Mình có gì mà tốt chứ, cửa hàng nát như vậy, người khác nhìn cũng thuận mắt.”

      Sấu Sấu nhíu mày: “ phải cậu thương lượng với Giang Chi Châu rồi sao?”

      “Ừ, nhưng thái độ của người nhà ấy hề thay đổi gì, cũng may là sau này sống chung với họ.” tin tưởng Giang Chi Châu nên mới có can đảm cùng bước con đường này với .

      Sấu Sấu thở dài, cảm thán phen: “Tại sao làm người lớn có nhiều chuyện phiền phức như vậy chứ? Nhất là phụ nữ ở độ tuổi của chúng ta.”

      “Đúng vậy....” Hạ Duy chống cằm suy nghĩ, công việc - đương - hôn nhân, các có quá nhiều thử thách và lựa chọn, từng muốn làm người thành đạt nhưng ra bây giờ chừng còn thảm hại hơn lúc trước, “Aaa, nghĩ nữa! đến cửa hàng Tinh Quang rồi chúng ta mau mua sắm .”

      “Được đó được đó, dù đen nhưng mình cũng muốn mặc chiếc váy xinh đẹp!” Đây mới là Bát Bảo mạnh mẽ của bọn họ.

      “Vậy thôi!” Hạ Duy cầm túi xách định Sấu Sấu ăn miếng bánh ngọt chợt la lên: “Đợi , để mình ăn thêm miếng nữa!”
      nkhanh3324, Thùy Dương95, Parvarty4 others thích bài này.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 52

      Có thể con mạnh mẽ bằng con trai, nhưng họ lại có những thú vui riêng của mình - ví dụ như mua sắm.

      Ngoài chuyện ăn uống việc làm con thích nhất chính là mua sắm nhiều đồ và ăn mặc trang điểm xinh đẹp! Mấy người Hạ Duy sau khi dạo vòng bách hóa Tinh Quang, lúc ra từ đầu đến chân đều rực rỡ hẳn lên.

      "Ôi chao, ai da đen thể đẹp chứ, tớ có cảm giác mình trở thành tiểu tiên nữ!" Bát Bảo còn đứng trước cửa ra vào bách hóa Tinh Quang, nhìn hình ảnh của mình chiếu lên cửa thủy tinh, ngắm bộ váy vừa mua. Hạ Duy cũng nhịn được đứng bên cạnh Bát Bảo ngắm nghía, giày cao gót và váy của đều vừa mua xong, ngay cả khăn lụa cổ đều là nhân viên bán quần áo tự tay quàng vào cho .

      Mặc dù con có rất nhiều phiền não và vất vả, cũng được xã hội đối xử công bằng, nhưng nhìn thấy mình xinh đẹp như thế này, Hạ Duy vẫn cảm thấy nếu có kiếp sau vẫn muốn làm con !

      Bốn người chìm đắm trong việc ngắm nghía nhan sắc của mình, đến lúc khiến cho nhiều người qua phải ngoái lại nhìn mới dừng lại. đường , tỉ lệ người quay đầu lại nhìn siêu cao, chưa kể đến bốn người còn vào con đường đến Thiên Hạ Cư.

      Lúc sắp đến, Hạ Duy gọi điện thoại cho Giang Chi Châu, Giang Chi Châu tự mình xuống đón các . Tuy là Siêu Gầy ở tầng nhà Giang Chi Châu nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy : "Chào Giang tiên sinh, vinh hạnh vinh hạnh."

      cẩn thận đánh giá , người còn đẹp trai hơn ảnh lúc trước Bát Bảo chụp, hơn nữa chỉ đẹp trai cách xuất sắc, mà khí chất và cách ăn mặc của đều rất đẹp, nhìn về qua lượt chính là người rất cẩn thận, rất chú ý đến cuộc sống và sinh hoạt hàng ngày.

      Giang Chi Châu lễ phép bắt tay , cười : " là Siêu Gầy à? Cảm ơn cho Hạ Duy ở phòng của mình." Đúng ra nhờ có việc ở nhờ này, mới có thể quen biết và Hạ Duy như bây giờ, thể phủ nhận công lao của mấy bạn thân của Hạ Duy.

      "Khách khí rồi, Hạ Duy nhiều tật xấu, hai người có thể bên nhau, coi như là... Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã?"

      "..." Hạ Duy im lặng nhìn ấy, "Có phải cậu ở nước ngoài lâu nên quên mất cách tiếng Trung Quốc ?"

      Bát Bảo cười : "Tớ lại cảm thấy cậu ấy dùng thành ngữ này rất hay."

      Giang Chi Châu để ý đến mấy câu trêu chọc của các , mời các vào trong phòng. Hạ Duy nhìn dẫn tất cả mọi người đến thang máy khác với thang máy hay .

      Giang Chi Châu giải thích: "Nơi này là đường dành riêng cho khách quý, bình thường ít nghệ sĩ tới ăn cơm cũng đường này. Hôm nay tương đối nhiều người, phòng bình thường cũng gần như hết rồi, giữ lại phòng khách quý, nên lối này."

      "À!" Hạ Duy liên tục gật gật đầu, "Có những nghệ sĩ nào hay đến ăn cơm?"

      Giang Chi Châu suy nghĩ chút : "Đều là những người bình thường hay thấy TV, đều tới nơi này để ăn cơm, hôm nay còn có đoàn làm phim liên hoan ở đây."

      "Đoàn làm phim! Có thể nhìn trộm!" Bát Bảo chờ mong nhìn .

      Giang Chi Châu : "Việc này được, hay cho lắm."

      Bát Bảo dẩu môi, liếc nhìn Siêu Gầy: "Nghe Mạc Thiên Vương cũng thường xuyên đến đây ăn cơm đấy."

      Khóe miệng Siêu Gầy co lại: " biết cậu được nhìn thấy người ta ở buổi hòa nhạc rồi, nhìn thấy người , còn gì nữa .”

      "Hừ ~" Bát Bảo dương dương đắc ý ngân nga hai câu hát.

      Sau khi đến phòng khách quý, lập tức cảm thấy khác phòng bình thường, mọi hôm đến ăn đều ăn ở phòng hơn nhiều, là quá keo kiệt với khách hàng bình thường! Nhân viên phục vụ sớm đứng chờ ở cửa ra vào phòng, nhìn thấy Giang Chi Châu dẫn họ tới liền vội vàng chạy xuống tầng dưới gọi đồ ăn lên. Giang Chi Châu đưa menu cho bọn Hạ Duy, rồi với các : " mới gọi số món ăn nổi bật của Thiên Hạ Cư và mấy món Hạ Duy thích, mọi người nhìn qua xem có muốn ăn món gì nữa ."

      Bát Bảo nháy nháy mắt, giọng : "Tớ cảm thấy câu, ‘Và mấy món Hạ Duy thích’ kia hoàn toàn thừa thãi."

      Điền Điềm và Siêu Gầy lập tức cười tiếng, Hạ Duy xấu hổ ho khụ khụ.

      Giang Chi Châu gọi rất nhiều đồ ăn, Hạ Duy đến ăn chẳng bao giờ dám gọi nhiều như vậy, vì thế mọi người cũng gọi thêm gì, chỉ có Bát Bảo gọi thêm mấy chai nước uống.

      Trong bữa cơm các chuyện phiếm với nhau, Giang Chi Châu cũng xen vào, nhưng cũng phát ra từ đầu đến chân đều là đồ mới, liền giọng hỏi câu: "Quần áo và giày của em đều là vừa mua hôm nay à?"

      Hạ Duy gật đầu : "Vâng, đẹp !"

      Giang Chi Châu nở nụ cười: "Rất đẹp."

      "Này này, tớ này, hai người được chuyện thầm với nhau như thế được, có phải muốn kích thích chó độc thân như chúng tớ !" Bát Bảo bất mãn gõ chiếc đũa về hướng hai người, "Chúng tớ ăn cơm là được rồi, muốn ăn thức ăn của chó!"

      "Ha ha ha ha đúng thế, Bát Bảo sai." Sau khi Siêu Gầy như vậy, lại cố ý hỏi Giang Chi Châu, "Hôm nay Hạ Duy mua nhiều như thế này, biết là cậu ấy sắp phá sản ả?"

      "Mua mấy bộ quần áo mà phá sản sao? cảm thấy trừ chuyện ấy cảm thấy vui vẻ những chuyện còn lại đều quan trọng, hơn nữa đây còn chính là tiền của ấy tự kiếm được nữa.”

      "AAA ——!" vừa xong Bát Bảo vào Siêu gầy đều kêu la liên tục, "Ai Giang tiên sinh là trai thẳng như sắt thép vậy? Lời này còn ngọt hơn bánh ăn lúc chiều đó."

      Hạ Duy lại ho tiếng, : "Lúc mới quen ấy như thế này." xong còn cố ý bắt chước ngữ khí và biểu cảm của Giang Chi Châu, "Mọi người có biết sơn móng tay ảnh hưởng xấu đến sức khỏe như thế nào ?"

      "Ha ha ha ha ha ha." vừa cau này xong, Điền Điềm cười vui vẻ.

      Cuối cùng bữa cơm cùng với buổi tụ tập của các cũng xong, Giang Chi Châu còn cảm thấy nghe các chuyện phiếm cũng rất thú vị. Bữa cơm này cũng làm cho thay đổi suy nghĩ, có lẽ mặc kệ là bao nhiêu tuổi trong lòng phụ nữ đều chỉ là đứa trẻ con.

      Sau khi ăn cơm xong, mấy còn hát đến mười giờ mới về nhà. Bởi vì A Hoàng còn để ở chỗ Giang Chi Châu, nên Hạ Duy liền đến luôn tầng mười tám: "Siêu Gầy, cậu về trước , tớ đón A Hoàng về."

      "Được." Buổi tối hôm nay Siêu Gầy chơi khá nhiệt tình, đến mức giọng hơi khàn khàn. Hạ Duy đến cửa ra vào phòng 1808, ấn chuông cửa, biết lúc này Giang Chi Châu ngủ chưa?

      Tất nhiên là Giang Chi Châu chưa ngủ, còn đợi . Hạ Duy vốn muốn đưa A Hoàng luôn, lại vô tình nhìn thấy quyển tạp chí có thông tin về cho thuê và bán nhà Giang Chi Châu để ở bên cạnh: "Đây là gì thế?"

      tiện tay cầm lên xem, tạp chí quảng cáo khu quốc tế Kerry. Giang Chi Châu qua, với : " phải trước muốn mua phòng ở đấy ư, vốn định đưa em xem, nhưng bởi vì vướng chuyện gặp cha mẹ nên hoãn lại."

      "À..." Hạ Duy như vô tình mở ra, phát phòng ở đây khá ổn, "Còn có cả vườn hoa nữa."

      "Ừ, như vậy A Hoàng và A Quất cũng có gian để chơi đùa." nhìn Hạ Duy, "Ngày nào đó chúng ta nhìn xem nhé?"

      "Vâng."

      Giang Chi Châu khẽ nở nụ cười, lại hỏi: "Bây giờ em có cần lên luôn ?"

      Hạ Duy : "Em gấp, chỉ sợ là quấy rầy nghỉ ngơi?"

      " hề." Giang Chi Châu xong đến phòng bếp, cầm chai thủy tinh ra, "Mấy ngày hôm trước làm nước ô mai whiskey, hôm nay vừa đúng lúc uống được, em có muốn uống thử ?"

      "Nước ô mai whiskey à?" Tinh thần Hạ Duy ngay lập tức liền tỉnh táo, "Em uống!"

      Giang Chi Châu lại cầm hai ly rượu ra, đổ vào bên trong ít Whiskey hồng nhạt, sau đó đổ thêm lượng sô-đa vừa phải: "Muốn thêm đá ?"

      "Có, thêm mấy viên , em cũng muốn thêm viên ô mai!"

      Giang Chi Châu lấy viên ô mai vào ly của , Hạ Duy uống ngụm, thích thú dựa vào ghế sa lon: "Ngon quá." Nếu lúc này có chút nhạc để thư giãn còn tuyệt vời hơn.

      Giang Chi Châu cũng rót cho mình ly, sau đó ngồi xuống cạnh : "Mùi vị tệ."

      Hạ Duy uống được mấy phút, mới nhớ tới chuyện hỏi : "Uống cái này có say ?"

      Giang Chi Châu cười : "Ngâm bằng whiskey đấy, đương nhiên là có thể say rồi, nhưng mà có thêm nước, còn có cả đá nên dễ say lắm."

      "À..." Hạ Duy nhìn , ánh mắt có hơi thay đổi, "Đêm hôm khuya khoắt mời em uống rượu trong nhà, muốn làm gì em hả."

      Giang Chi Châu cười khẽ, thả tay để ly rượu xuống, ôm sát Hạ Duy vào lòng, cúi đầu hôn lên môi của : "Chắc là muốn làm cái này."

      Có lẽ là do tác dụng của cồn trong rượu, nụ hôn này say lòng người hơn bất kì nụ hôn nào trong kí ức của Hạ Duy rất nhiều. Càng lúc Giang Chi Châu càng hôn sâu, cũng sắp thể cầm chặt ly rượu trong tay được nữa, Giang Chi Châu như hiểu , liền đưa tay cầm ly rượu của đặt ở mặt bàn.

      Sau khi bàn tay để ly rượu lên bàn liền thuận thế khoác lên lưng Hạ Duy, sau đó chậm rãi trượt lên . Bởi vì ngừng áp sát nên cả người Hạ duy gần như nằm ghế sa lon. tay Giang Chi Châu khoác lên đùi , tay kia vô tình nằm trước ngực .

      Váy Hạ Duy là váy hở vai nên bị Giang Chi Châu kéo xuống dưới rất dễ dàng. Nụ hôn của dọc theo cổ của trượt đến xương quai xanh, càng ngày càng tiến xuống dưới.

      "Hóa ra em còn có nội y màu sắc khác." Giang Chi Châu nhìn nội y màu trắng viền tơ lụa trước mắt, giọng trầm thấp cười cười. Hạ Duy vốn bị hôn đến đầu óc mơ hồ, lúc này vẫn vô cùng xấu hổ và giận dữ: " đừng dùng lời lẽ thẳng thắn nghiêm túc như vậy để làm trò lưu manh được !"

      muốn kéo cổ áo của mình lên, lại bị Giang Chi Châu đè tay xuống. lần nữa lại đến gần, hôn lên môi của . Đầu lưỡi trong miệng chịu buông tha , như muốn dây dưa với mãi, tay Giang Chi Châu cũng đứng đắn mà làm loạn ở người , thế nhưng Hạ Duy thấy khó chịu trong tưởng tượng xuất , ngược lại còn cảm thấy... Có hơi thoải mái.

      biết có phải do tác dụng của cồn trong rượu ?

      Lúc cảm giác được bộ phận nào đó người Giang Chi Châu có biến hóa cuối cùng Giang Chi Châu cũng ngừng lại. Trong lòng Hạ Duy vừa thẹn thùng vừa xấu hổ, tình huống thế này, phải làm gì bây giờ? Tóm lại, vẫn nên rời khỏi đây cho an toàn thôi!

      "Em, em về đây!" ngồi dậy định chuồn luôn, Giang Chi Châu lại khoác tay lêm eo , ôm vào trong lòng.

      ", buông tay!" Giọng và biểu cảm của Hạ Duy đều tỏ vẻ tức giận.

      Nhưng hoàn toàn dọa được Giang Chi Châu.

      nhìn lúc, ánh mắt kia trông có vẻ đúng là uống say: "Em có muốn chuyển xuống ở cùng ?"

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 53

      Hạ Duy vốn là người rất bảo thủ, chưa từng nghĩ đến chuyện có quan hệ trước hôn nhân. Giang Chi Châu ôm chặt vào lòng, giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay của nhưng vẫn buông, bèn dứt khoát để mặc : “Lầu lầu dưới gần nhau như vậy rồi, sao em phải chuyển xuống chứ?”

      “Chuyện này giống nhau.” Giang Chi Châu vẫn ôm chặt , ánh mắt nóng bỏng của khiến nhịp tim của lại trở nên thiếu ý thức đập loạn xạ, “Em chuyển xuống đây khỏi phải chạy lên chạy xuống, đúng ?”

      “À, em hề để ý đến chuyện phải chạy lên chạy xuống chút nào, đừng cho rằng em biết nghĩ gì!”

      Giang Chi Châu biết lo lắng gì, mỉm cười nhìn : “Bây giờ ở phòng ngủ phụ, em chuyển xuống ở phòng ngủ chính.”

      Hạ Duy sửng sốt giây lát, nửa tin nửa ngờ nhìn : “Vậy thế này có ý nghĩa gì chứ?” phải muốn gạo nấu thành cơm sao, đừng nghĩ là biết.

      Giang Chi Châu đáp: “Đương nhiên là có ý nghĩa rồi, rất nhiều người sau khi cưới mới phát mình chấp nhận được thói quen sinh hoạt của đối phương nên xảy ra rất nhiều mâu thuẫn, chúng ta sống chung từ bây giờ có thể sớm thích ứng, xem như chuẩn bị trước hôn nhân.”

      Hạ Duy: “........”

      Hoá ra kết hôn cũng cần chuẩn bị trước.

      “Nhưng ai muốn kết hôn với hả?” Qúa trình cầu hôn trực tiếp bị lược bỏ, nhảy cóc giai đoạn à?

      Giang Chi Châu: “Ở độ tuổi này của chúng ta, nếu qua lại phải vì mục đích kết hôn có thể báo cảnh sát bắt em rồi đó.”

      Hạ Duy: “.........”

      Xí! chống mắt lên xem cảnh sát có để ý đến !!

      “Em vừa đến độ tuổi 30, thời gian là thứ vô cùng quý giá, chúng ta lại hao tốn quá nhiều thời gian của đối phương như vậy nhất định phải có trách nhiệm với đối phương, bằng em phạm tội.”

      Hạ Duy: “........”

      Mau thức tỉnh Giang tiên sinh!!!

      ho tiếng, rồi ngẩng đầu cười với Giang Chi Châu: “Nhưng em mới 18 tuổi mà, em còn nhiều thời gian để hao tốn lắm.”

      Giang Chi Châu: “.........”

      khiến người khác phải đánh giá bằng câu: “Hãy thức tỉnh Hạ tiểu thư!!”

      Hạ Duy: “.......”

      “Gâu gâu gâu!!’ A Hoàng thấy hai người bọn thân mật xong rồi bèn sủa hai tiếng như nhắc nhở bọn họ. Rốt cuộc có chịu về nhà ?

      Hạ Duy đẩy Giang Chi Châu ra ôm A Hoàng lên xoa đầu nó: “ để em suy nghĩ chút .”

      “Được, đợi tin tốt của em.”

      Hạ Duy: “...........”

      Lúc ôm A Hoàng lên đến nhà Sấu Sấu tắm xong, bây giờ đắp mặt nạ nằm ghế salon ở phòng khách. thấy Hạ Duy về liền lên tiếng tra hỏi, vì đắp mặt nạ nên giọng hơi móp méo: “Cậu dắt chó dạo lâu như vậy sao?”

      “Ừ, à .....”

      Sấu Sấu nhìn cả người từ xuống dưới, ánh mắt tinh tường phát nhiều vết đỏ cổ : “Cổ của cậu bị chó cắn à?”

      Hạ Duy: “...........”

      “Mình tắm đây!” phóng như gió về phòng mình.

      Sáng hôm sau, và Giang Chi Châu dẫn A Hoàng dạo xong, tiện đường mua đồ ăn sáng mang về. Sấu Sấu vừa thức dậy, mặc đồ ngủ ngồi trước bàn ăn ngáp cái: “Mỗi ngày cậu đều dắt chó dạo vào sáng sớm và chiều tối à?”

      Hạ Duy trả lời: “ còn sớm nữa, gần 9h rồi, mình ăn xong còn phải đến cửa hàng nữa.”

      “À.” Sấu Sấu đáp qua loa, ngái ngủ mắt nhắm mắt mở bắt đầu ăn sấng. Hạ Duy ăn muỗng cháo, ngập ngừng nhìn người đối diện: “Sấu Sấu.”

      “Hửm?”

      “Giang Chi Châu muốn mình chuyển xuống ở chung với ấy, cậu xem mình có nên chuyển xuống ?”

      “Khụ khụ.” Sấu Sấu bị sặc cháo trong miệng, ho khan vài cái rồi nhìn : “Mình biết ngay mà, sớm muộn gì cậu cũng chuyển xuống dưới đó.”

      “.... Mình vẫn chưa quyết định mà, cậu đừng nghĩ như vậy, ấy bảo mình ở phòng ngủ chính, còn ấy ở phòng ngủ phụ.”

      “.....” Sấu Sấu cố gắng tiêu hoá lời , “Dù sao lừa gạt cậu xuống dưới đó là được rồi chứ gì?”

      “À, ấy bảo đây là chuẩn bị thích ứng thói quen sinh hoạt của đối phương sau khi cưới.”

      “Ha ha, nếu thích ứng được có khi nào ấy trả hàng ?”

      “.......” cảm thấy ý định của Giang tiên sinh hẳn là nếu thích ứng được cũng phải cố gắng thích ứng.

      Sấu Sấu : “Nhưng tìm hiểu thói quen sinh hoạt của đối phương trước cũng là chuyện tốt, tránh việc sau khi cưới lại khó chịu lẫn nhau. Tuỳ cậu thôi, cậu chuyển xuống dưới cũng tốt, mỗi ngày mình khỏi phải ăn thức ăn cho chó nữa.”

      “Mình đâu cho cậu ăn thức ăn cho chó đâu?”

      Sấu Sấu đưa tay kéo cổ áo của , cười gian : “À, chỗ bị chó cắn này còn chưa lành nè.”

      Hạ Duy: “.......”

      gạt tay của Sấu Sấu ra, : “Mình thấy cậu sợ có mình ở nhà nên tiện dẫn đàn ông về nhà đúng ?”

      Sấu Sấu: “......”

      vừa mở miệng định gì đó liền bị Hạ Duy ngắt lời: “Mình hiểu rồi, cậu cần nhiều nữa, để mình chuyển xuống là được rồi.”

      Sấu Sấu: “.........”

      Ban nãy cậu còn do dự, bây giờ quyết định chuyển xuống nhanh như vậy sao!!!

      Có kinh nghiệm dọn nhà lần trước nên lần này chuyển xuống lầu dưới, Hạ Duy và Giang Chi Châu hết sức thành thạo. Ổ chó của A Hoàng cũng dời xuống dưới, Giang Chi Châu liền cảm thấy diện tích phòng khách đáng kể.

      “Hôm nào em rảnh, chúng ta xem nhà , bây giờ diện tích căn hộ đủ rồi.” A Quất còn đỡ nhưng A Hoàng rất hiếu động, gian rộng vẫn tốt hơn.

      Hạ Duy dọn dẹp đồ đạc, nghe vậy liền ngưng tay. Giang tiên sinh dẫn gặp người lớn, cầu sớm thích ứng với cuộc sống sau khi cưới, ngay cả nhà ở sau khi kết hôn cũng chuẩn bị mua nhưng.... ràng bọn họ chưa hề nghiêm túc thảo luận về vấn đề kết hôn mà!

      buông món đồ trong tay xuống, nghiêm túc nhìn Giang Chi Châu và : “Giang tiên sinh, có phải trong quan niệm của cho rằng chúng ta sắp kết hôn rồi phải ?”

      Giang Chi Châu hỏi ngược lại : “Chẳng lẽ phải sao?”

      Đương nhiên phải rồi!!

      “Giang tiên sinh, chưa cầu hôn với em, em chưa đồng ý, còn bố mẹ em nữa, thậm chí họ còn biết đến tồn tại của .”

      Đương nhiên Giang Chi Châu suy xét đến những vấn đề này, các trình tự đế kết hôn rất phức tạp và rườm rà, chắc chắn tốn thời gian, nhưng có điều mua nhà ở trước vẫn tốt hơn: “Lúc nào cũng có thể gặp bố mẹ em, chỉ xem khi nào em rảnh mà thôi. Bây giờ mua nhà ở cũng được rồi, đợi tu sửa xong chúng ta có thể chuyển vào ở luôn.”

      “.... phải, vấn đề mấu chốt là chưa hề hỏi em có bằng lòng gả cho !”

      “Vậy em bằng lòng ?”

      cầu hôn ngay ở đây luôn sao?”

      “.....” Giang Chi Châu im lặng suy nghĩ lúc, “ cho rằng ở độ tuổi này chúng ta cần hình thức cầu hôn nữa.”

      “..... Cái gì gọi là ở độ tuổi này chứ! Mặc kệ tuổi tác như thế nào, phụ nữ luôn thích cảm giác được cầu hôn!”

      Giang Chi Châu lại nghiêm túc suy nghĩ lúc nữa: “Vậy để chuẩn bị chút.” Ban đầu định mua nhà trước mới chuẩn bị nhẫn cưới, nhưng xem ra bây giờ Hạ Duy để ý chuyện này hơn.

      Hạ Duy phổng má, thêm gì nữa, dọn dẹp đồ đạc lúc rồi chợt quay đầu với Giang Chi Châu: “Cuối tháng là sinh nhật của mẹ em, hay là cùng về với em ?”

      Giang Chi Châu hơi sững sờ, đến lúc gặp bố mẹ của Hạ Duy rồi, quả trong lòng cũng cảm thấy căng thẳng: “Được, vậy mẹ em thích gì?”

      “Mẹ em à?” Hạ Duy suy nghĩ giây lát, sau đó cười : “Hình như mẹ em chỉ thích em đưa con rể về cho bà thôi.” Mỗi lần về nhà, mẹ đều hối thúc tìm đối tượng.

      Giang Chi Châu nghe vậy cũng cười theo: “Vậy mong rằng có thể khiến mẹ em hài lòng.”

      “Vậy để xem biểu của thế nào.” Hạ Duy thấy lần trước mình bị người nhà gặng hỏi như vậy, lần này dẫn về nhà dù thế nào cũng phải để nếm trải chút đau khổ chứ nhỉ? À, chừng mẹ để thất vọng đâu.”

      “Chúng ta làm từng chuyện theo trình tự chuẩn bị cho hôn nhân, đầu tiên là phải mua nhà ở , để liên hệ với bên Quốc tế Khải Thuỵ rồi đưa em xem nhà.”

      “Được.” Dù Giang tiên sinh chưa chính thức cầu hôn nhưng Hạ Duy phát ra trong lòng cũng ngấm ngầm chấp nhận bọn họ sắp bước vào cánh cửa hôn nhânrồi.

      ..... Chẳng lẽ người ở độ tuổi này như bọn họ chính là như thế này sao?! Đáng thương quá mất.

      Quốc tế Khải Thuỵ ở phía nam của thành phố A, nơi đây mới được Nhà nước đầu tư phát triển tầm mấy năm trở lại đây, gần đó còn có mấy trung tâm thương mại trung tâm mua sắm mới được xây dựng. Hạ Duy cũng khá hài lòng đối với nhà ở, căn biệt thự 3 lầu nếu để tự mua, chừng đến kiếp sau cũng chưa mua nổi. Mà biệt thự ấy còn có khoảng sân vườn , những có thể trồng hoa trồng rau này nọ, A Hoàng và A Quất còn được chạy chơi ở đó.

      “Nhưng ở đây khá xa với trung tâm mậu dịch Tinh Quang.” và Giang Chi Châu đều làm gần trung tâm mậu dịch Tinh Quang, nếu mua nhà ở đây lái xe làm rất tốn thời gian.

      Giang Chi Châu: “ sao, có thể đưa đón em, mà ở đây tàu điện ngầm cũng rất tiện. À đúng rồi, em có bằng lái ?”

      Hạ Duy nhíu mày đáp: “Ngay cả xe em còn có bằng lái để làm gì?”

      “Rảnh em thi lấy bằng , sau này có thể tự lái xe.”

      “À...”

      Hạ Duy và Giang Chi Châu cùng xem xong ngôi nhà, mới hít hơi sâu: “Ôi chà, nơi này có nhiều cây xanh, bầu khí cũng tệ lắm, hình như em ngửi được hương thơm thoang thoảng.”

      “......” Giang Chi Châu suy nghĩ chút rồi đáp, “Lúc đến có thấy tiệm bán đồ nướng.”

      “Em cũng thấy, chúng ta ăn thử .”

      “Được.”

      Hai người ngồi lên xe, Giang Chi Châu vừa định khởi động xe, hồi chuông điện thoại liền vang lên. nhìn thoáng qua màn hình hiển thị tên người gọi là ai liền hơi bất ngờ.

      họ cả ư? ấy tìm làm gì?

      họ cả ạ?”

      Giang Chi Châu vừa lên tiếng liền bị Giang Thừa Việt cắt ngang: “Chi Châu, Mạn Mạn có liên lạc với em ?”

      ạ, Mạn Mạn có chuyện gì sao?”

      “Hôm nay bảo mẫu đến nhà trẻ đón con bé nhưng thấy con bé đâu.”

      Giang Chi Châu nhíu chặt mày: “Có chuyện gì vậy? Bên phía nhà trẻ thế nào.”

      giáo của nhà trẻ bảo lúc tan học bé vẫn còn ở đó, nhưng có bạn khóc rống lên, con bé an ủi lát, sau đó liền thấy Mạn Mạn nữa. Bọn họ kiểm tra camera an ninh của nhà trẻ rồi, Mạn Mạn tự ra ngoài.”

      báo cảnh sát chưa.”

      “Báo rồi, đặt vé bay chuyến gần nhất về thành phố A, bây giờ đường đến sân bay.”

      đừng sốt ruột, nếu Mạn Mạn có liên lạc với em em báo cho .”

      “Được, cảm ơn em.”

      Dù giọng điệu của Giang Thừa Việt chưa đến nỗi đánh mất lý trí nhưng Giang Chi Châu vẫn nghe được lo lắng và sốt ruột của . vừa cúp máy liền vào QQ, ảnh đại diện của Mạn Mạn vẫn màu đen, tin nhắn gần đây nhất là vào 10 ngày trước.

      “Sao vậy , Mạn Mạn xảy ra chuyện gì sao?” Hạ Duy hỏi.

      Giang Chi Châu khẽ gật đầu, khởi động xe lái : “Mạn Mạn bỏ đâu mà đợi đón ở nhà trẻ, bây giờ vẫn chưa tìm được. Chúng ta tìm gần nhà trẻ xem sao, lần sau ăn đồ nướng.”

      “Được.” Bây giờ Hạ Duy còn tâm trạng nào ăn uống nữa chứ, dù chỉ tán gẫu với Mạn Mạn qua video vài lần nhưng bé đáng như vậy, tuyệt đối thể xảy ra chuyện gì.
      nkhanh3324, Thùy Dương95, Parvarty4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :