1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi gả em cưới không? - Tam Thiên Phong Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huynhphuc9494

      huynhphuc9494 Active Member

      Bài viết:
      149
      Được thích:
      188
      Mặt cứng như đá, tâm mềm như đậu hũ chính là Lý tổng. Cưng chồng thế bảo sảo Dao Dao cục cưng đâu cho nỗi ;)
      ゴクミン thích bài này.

    2. ゴクミン

      ゴクミン Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      62
      Chương 18: được phép làm nũng

      Lục Dao dễ dàng đạt quán quân trong cuộc thi chạy trăm mét nam .

      Cậu ta chạy xong, lần lượt bỏ qua học tỷ mang nước khoáng và khăn lông cho mình, trực tiếp đến chỗ ngồi của Lý Minh Châu.

      Cũng may Lý Minh Châu nhìn qua là con trai, nếu như là con , lúc này sớm bị ánh mắt đao kiếm của những nữ nhân kia chọc thành cái sàng.

      Lục Dao ngồi xuống đến liền oán hận, "Mệt chết tôi rồi!"

      Lý Minh Châu xem như nghe thấy.

      Lục Dao chờ lát, nhắm mắt lại chờ Lý Minh Châu vỗ về cậu ta hai câu, ai ngờ đợi được, mở ra con mắt đánh giá Lý Minh Châu chút , nâng cao thanh lại lần, "Mệt mỏi - - chết tôi rồi!"

      Lý Minh Châu mặt chút thay đổi, vẫn là mắt điếc tai ngơ.

      Lục Dao dứt khoát ngồi thẳng thân thể, co quắp ở ghế nữa, đem hai cánh tay hướng bên miệng, làm thành hình cái loa ghé vào tai Lý Minh Châu, "Tôi - - tôi mệt mỏi - - "

      Lý Minh Châu mạnh mẽ bóp quai hàm cậu ta, Lục Dao miệng bị bóp chu lên.

      Ngày trước cậu ta cao to giống gấu, lớn lên lại là môi hồng răng trắng, xinh xắn chịu được.

      Bây giờ bĩu môi, vô tội nhìn Lý Minh Châu.

      Lý Minh Châu , "Tôi nghe thấy ."

      "Tôi gọi cậu ba lần cậu mới nghe thấy." Lục Dao .

      "Sau đó sao, cậu mệt chết liên quan gì tới tôi." Lý Minh Châu lãnh khốc phun ra câu.

      "Cậu lẽ nào lãnh huyết vô tình như vậy !" Lục Dao ồn ào.

      "Tôi sao phải chuyện tình cảm với chó." Lý Minh Châu nhàn nhạt trả lời.

      "Cậu ai là chó!" Lục Dao trừng .

      "Ai trả lời tôi người đó là chó." Lý Minh Châu trả lời.

      Lục Dao: ...

      Cậu ta tức giận trong chốc lát, yên tĩnh được vài phút, lại bắt đầu tác quái.

      "Tôi đói bụng." Lục Dao , " tại mới có mấy giờ, vẫn chưa có đồ ăn trưa nhỉ?"

      "Này, chúng ta ra bên ngoài ăn , tôi biết chỗ bây giờ có đồ ăn rồi." Lục Dao cổ động .

      " ."

      "Ta biết nhà hàng ăn đặc biệt ngon." Lục Dao tiếp tục bổ sung.

      " ."

      Lục Dao lại nhiều lần bị cự tuyệt, tính tình thiếu gia phát tác, lập tức phát hỏa, "Ai hỏi cậu có hay , tôi bảo là cậu phải !"

      Lý Minh Châu nhìn cậu ta cái, "Cậu nhàm chán thế à ?"

      "Tôi..."

      Lý Minh Châu nhắc nhở cậu ta, " nghĩ đến nơi này bị tôi lạnh nhạt, tốt nhất cậu biết điều cút xa tôi ra, bên dưới có cả đống nữ sinh xếp hàng chờ đấm lưng mát xa bả vai cho cậu đấy."

      "Lục Dao, cậu có phải hay hiểu lầm, tôi là đàn ông."

      Lục Dao trong lòng cả kinh, nghĩ thầm: Cậu ta có ý gì?

      Lục Dao cổ họng động động, lên tiếng.

      Lý Minh Châu như cũ tính cách lạnh nhạt, giống như trời sập xuống cũng thể làm cho thay đổi sắc mặt.

      xong câu đó, Lục Dao giống như bị đóng đinh, Lý Minh Châu chờ cậu ta mở miệng, dứt khoát trầm mặc.

      Nào biết Lục Dao có mở miệng, mà kỳ quái lúc cậu ta , Lý Minh Châu nhìn hướng cậu ta rời khỏi, ngây ngốc hồi lâu.

      "Này! Lý Minh Nhi!" Nhị Pháo từ phía sau chụp lấy bàn tay .

      Lý Minh Châu lấy lại tinh thần, trông thấy là Nhị Pháo, hoãn hoãn sắc mặt, ôn hòa hỏi, "Có chuyện gì thế?"

      Nhị Pháo , " có chuyện gì, chính là lâu gặp cậu , đến tìm cậu cùng chơi." Cậu ta , "Này, Lục Dao có phải hay tha thứ cậu rồi, lần gần đây nhất tôi thấy hai người cùng nhau!"

      "Thứ lỗi cái đồ vô dụng đó, cậu ta chính là ăn no rỗi việc có chuyện gì đến trêu chọc tôi thôi." Lý Minh Châu trả lời, "Giống như lúc cậu ta học sơ trung, thiếu việc để làm."

      Nhị Pháo hắc hắc hắc cười lát, sau đó mới chỉnh sắc mặt, "Đúng rồi, sắp đến mười hai tháng mười , hôm đó vào thứ tư, cậu xin nghỉ sao?"

      Lý Minh Châu nghe được ngày này, hoảng hốt, "Thời gian trôi nhanh vậy sao..."

      Nhị Pháo bảo, "Năm nay tôi cùng cậu." Cậu ta gãi gãi đầu, "Thầy Lục mất nhiều năm như vậy..."

      Lý Minh Châu thần sắc hư , ánh mắt có chút trống rỗng, hồi lâu, mới mở miệng, "Bảy năm trước thầy ấy lớn hơn tôi mười ba tuổi, tại chỉ hơn tôi ba tuổi, bao lâu nữa, tôi bằng tuổi thầy ấy rồi."

      Nhắc tới Lục Tri,Nhị Pháo cũng biết như thế nào an ủi Lý Minh Châu, đành phải vỗ vỗ bả vai , "Mỗi người có định mệnh của riêng mình, thầy Lục là người tốt, nhất định lên thiên đường, cậu yên tâm, thầy ấy ổn thôi!"

      "Nếu thầy ấy đầu thai đúng lúc, tại có thể cũng biết rồi." Lý Minh Châu , "Nếu còn sống, con thầy ấy cũng khoảng ba bốn tuổi, con thầy ấy khẳng định giống như thấy ấy, nhất là đôi mắt."

      Lý Minh Châu biết nghĩ cái gì, Nhị Pháo vội vàng sang chuyện khác, "Này, đừng nữa, đều tại tôi, chúng ta nhắc đến chuyện này nữa, buổi trưa cậu đâu ăn cơm?"

      Nhị Pháo vươn tay ra trước mặt quơ quơ, "Lý Minh Nhi?"

      Lý Minh Châu lấy lại tinh thần, "Hả?"

      "Hỏi cậu buổi trưa chỗ nào ăn cơm, chúng ta lâu chưa ăn cơm cùng nhau, gần đây tôi kiếm được khoản." Cậu ta vỗ vỗ ví tiền của mình, "Gần đây tôi có tiền, cậu thích ăn gì cứ , tôi mời khách!"

      Lý Minh Châu cười , "Thôi , tiền ăn cơm tôi vẫn có, cần cậu mời ."

      "Tôi còn có thể mời cậu ăn cái gì ngon chút, xa đoạn, có nhà hàng Coco mới ra món khoai tây gió lốc, tôi còn chưa nếm thử đâu, buổi trưa hôm nay cùng ăn ..." Nhị Pháo kéo bả vai Lý Minh Châu, hai người đứng lên, định tới nhà hàng.

      Nào biết vừa hai bước liền chạm mặt Lục Dao.

      Lục Dao trong tay mang theo cặp lồng đựng cơm, sắc mặt tốt lắm nhìn Lý Minh Châu.

      Lý Minh Châu hiển nhiên cũng nghĩ tới, tính tình đại tiểu thư của Lục Dao bị cho chạy, thể quay lại đây, thời chẳng những chạy về mà tay còn hư hư thực thực mua cơm cho , điều này thập phần thích hợp.

      Nhị Pháo sững sờ, lập tức nhận ra trước mặt là Lục Dao .

      Lúc cậu ta trông thấy Lục Dao, ánh mắt bất thiện của Lục Dao cơ hồ có tám mươi phần trăm là nhằm vào cậu ta .

      Nhị Pháo bị cậu ta nhìn như đứng đống lửa, như ngồi đống than, chẳng biết tại sao, nhanh chóng bỏ tay mình vai Lý Minh Châu xuống .

      Lục Dao chờ Nhị Pháo để tay xuống, mới mở miệng, nhìn Lý Minh Châu, cao quý lãnh diễm hỏi, "Cậu muốn đâu?"

      Lý Minh Châu , "Ăn cơm."

      Lục Dao , "Tôi mua xong cơm rồi."

      Cậu ta cầm tay hộp cơm nhấc lên, hiển nhiên là gọi thức ăn ngoài, vẫn còn đóng gói .

      Trong trường học cấm học sinh gọi thức ăn ngoài , nhưng học sinh vẫn có biện pháp gọi được những đồ này, trường nhất trung lại tọa lạc ở trung tâm thành phố, xuyên qua phía tây là căn tin của giáo viên, bên cạnh đó còn có hai sân bóng rổ, bên cạnh chính là hàng rào, đưa thức ăn từ ngoài vào cơ bản đều từ khe hở của hàng rào.

      Buổi sáng Lục Dao tham gia chạy trăm mét nam, sau khi chạy xong cũng thấy cậu ta lấy điện thoại ra nghịch, liên tục ngồi cạnh Lý Minh Châu, tìm cảm giác tồn tại, Lý Minh Châu dự đoán: hơn phân nửa là người khác gọi giúp cậu ta .

      Trong trường học có khối người muốn nịnh bợ Lục Dao, dự đoán này cũng hợp tình hợp lý.

      Nhưng Lý Minh Châu có tính cách phong kiến bảo thủ gia trưởng như lão già, vừa nhìn thấy Lục Dao định ăn thức ăn ngoài, lông mày nhíu lại.

      Lục Dao chung đụng với trong kì nghỉ hè, tính cách của Lý Minh Châu chẳng hề thay đổi, nay, cậu ta vừa nhìn thấy Lý Minh Châu nhíu mày, biết ngay Lý Minh Châu muốn cái gì.

      Đơn giản chính là dạy dỗ cậu ta nên ăn đồ ăn mua bên ngoài, hoặc là lại hỏi ăn ở nhà ăn có thể lấy mạng chó của cậu ta sao.

      Lục Dao tiên liệu, trước đem tay Lý Minh Châu lôi .

      Cổ tay Lý Minh Châu bị cậu ta nắm lấy như xiềng xích trói buộc, giãy giụa được, có chút nổi giận, "Cậu nổi điên làm gì?"

      Lục Dao mắt điếc tai ngơ, làm ra vẻ ‘ đếm xỉa’ giống như Lý Minh Châu bình thường đối xử với cậu ta,lại đem Lý Minh Châu túm ngồi tại chỗ.

      Nhị Pháo bị biến đổi này làm trở tay kịp.

      bên Lục Dao bắt đầu đem cơm hộp mở ra, mùi thơm mê người xông lên, cậu ta nhét hộp vào tay Lý Minh Châu, sau đó chọn chọn lựa lựa thức ăn của chính mình.

      "Tôi ăn cà chua." Lục Dao định lựa cà chua đem ném .

      Thói quen gian khổ từ của Lý Minh Châu, chứng kiến Lục Da lãng phí thức ăn, để ý đến xấu hổ, hô lên, "Ném cái gì ném!"

      giận tái mặt, lại có biện pháp cấm Lục Dạo, hướng đũa của Lục Dao quẹo lại, đem trái cà chua thả vào chén , "A, cậu thích ăn à, đưa cậu ăn là được ."

      Hai người đồ ăn phần lớn giống nhau, cũng có vài món khác, Lục Dao còn chưa ăn, cầm chiếc đũa lảm nhảm nửa ngày.

      "Thịt này tôi thích ăn, cái này tôi cũng ăn, cái này quá nhiều- ăn." Cậu ta nhìn chén cơm của Lý Minh Châu, có khe hở có thể nhét thêm đùi gà vào, vì vậy , "Đùi gà tôi cũng cần..."

      Cậu ta cẩn thận kẹp lấy đùi gà, tỉnh táo bình tĩnh đặt lên đỉnh chén cơm cao như núi của Lý Minh Châu, lại bảo đảm hộp cơm của Lý Minh Châu thể nhét thêm bất cứ thứ gì được nữa, Lục Dao thở phào nhõm, ra lệnh, "Ăn !"

      Lý Minh Châu nhìn chén cơm của mình, dở khóc dở cười.

      "Tôi ăn được nhiều như thế này." thoáng nhìn vào chén của Lục Dao, cơ bản chỉ còn cơm trắng.

      Tiểu tổ tông này lại để tâm, phục , "Cậu mỗi ngày đều ăn như mèo nên mới gầy như thế, may sinh bệnh gì sao ."

      Lý Minh Châu đem đùi gà kẹp trở về, "Tôi dễ dàng bị ốm ." , "Huống chi ăn đùi gà đặc quyền chỉ trẻ mới có."

      Lục Dao giải thích được sao mình lại trở thành trẻ , lại gặp Lý Minh Châu kẹp thêm vài món nữa cho cậu ta, "Cậu định chỉ ăn cơm trắng sao?"

      Lý Minh Châu lúc này này, giọng cực kì ôn nhu .

      Lục Dao tính cách đơn thuần như tờ giấy trắng, phàm là thích ai quang minh lỗi lạc tỏ ra thích, ở sau lưng làm mấy việc vớ vẩn, mặt có thể sáng ngời viết mấy chữ 'Lão tử nhìn ngươi khó chịu'.

      Nhưng nếu cậu ta thích ai, cũng hết sức ràng, Lục Dao thích ai đối xử với người đó rất tốt, phương thức đối tốt cũng đặc biệt đơn giản, như chú mèo đem miếng cá khô mình thích chia cho người ta nửa, cũng giống như chia c** vậy, Lục Dao mặc dù phải là chú mèo nhưng hành vi chia đồ ăn khác biệt lắm.

      Lý Minh Châu tâm tình rất tốt nghĩ: Cậu ta cũng phải đáng ghét lắm.

      Lục Dao thích, cũng thích rất đơn thuần.

      Trong mắt cậu ta chỉ sợ phân biệt tình nam nữ và tình bằng hữu, chỉ gọi chung là thích, cũng chính là hảo cảm trong truyền thuyết.

      Mọi người đối với người ưu tú, người tôn kính, người chơi cùng có hảo cảm này, Lục Dao thích ai cũng đơn giản như vậy.

      Lý Minh Châu vô cùng thích đơn thuần của Lục Dao, có nhiều cong cong quẹo quẹo,trong đầu cũng tư tưởng xấu xa, làm phòng thủ của buông bỏ hết giống như vùng núi chỉ thuần màu xanh, cũng như năm đó Lục Tri đối xử với .

      Hiển nhiên, Lục Tri mắt mù mới cảm thấy Lý Minh Châu đơn thuần, nhưng Lý Minh Châu có mắt mù, Lục Dao xác thực đơn thuần khiến người ta sinh lòng hảo cảm.

      Lý Minh Châu , "Buổi chiều có tham gia thi chạy nghìn năm trăm mét ?"

      Lục Dao ăn cơm, gật đầu, "Có."

      Lý Minh Châu nhìn cậu ta ăn quá nhanh , vặn chai nước đưa cho cậu ta, "Đừng ăn nhanh như vậy."

      Lục Dao cầm lấy nước uống ừng ực, Nhị Pháo đứng bên cạnh, nhìn Lý Minh Châu.

      Lý Minh Châu bất đắc dĩ cười, "Lần sau ."

      Nhị Pháo quỷ dị nhìn thoáng qua Lục Dao, chạy mất .

      Lục Dao thấy vẻ mặt của Nhị Pháo, chỉ thấy Lý Minh Châu cười với Nhị Pháo, trong nội tâm nghẹn khuất, nghĩ: Từ trước đến giờ cậu còn chưa cười với tôi đâu.

      Lý Minh Châu hỏi, "Cậu tham gia chạy cự li dài mà trưa ăn mỗi cơm trắng như thế, muốn sống sao ?"

      Lý Minh Châu chỉ nhìn cậu ta ăn, đồ ăn của mình ít khi động đũa.

      Ăn xong cơm , di động của Lục Dao vang lên .

      đúng ra, là từ khi bắt đầu ăn cơm, di động của cậu ta vang lên ngừng, điện thoại tin nhắn như thừa tiền oanh tạc ngơi nghỉ.

      Lý Minh Châu hỏi câu, " nhận sao?"

      Lục Dao cầm lấy khăn giấy tuỳ tiện lau miệng,lau sạch, Lý Minh Châu thở dài, đành phải duỗi tay lau khoé miệng cho cậu ta.

      Động tác này vô cùng thân mặt , Lý Minh Châu làm trong vô thức, chờ lấy lại tinh thần, Lục Dao sững sờ.

      Lý Minh Châu hỏi, "Nhìn cái gì, cậu lớn như thế này ăn cơm cũng xong, còn để rớt lại bên cằm là sao?"

      hung hiểm bổ sung câu, "Nghe điện thoại."

      Điện thoại gọi đến toàn là số lạ, vô luận là nhắn tin cũng vậy.

      Lý Minh Châu nhìn trong chốc lát, nhìn ra điểm đầu mối , "Như thế nào đều là số lạ."

      Lục Dao trả lời, "Tôi biết."

      Lý Minh Châu mở miệng, "Ban nhị?"

      "Ban nhất ban nhị đều có, tôi nghe."

      "Nữ sinh?"

      đến đây, Lục Dao cổ quái nhìn cái, chậm rãi , "Nam sinh cũng có."

      Lý Minh Châu sững sờ, nhếch khóe miệng, "Là tại cậu quá huênh hoang ."

      "Tôi ép buộc ai thích tôi cả, ai nha, chỉ tại tướng mạo này quá tuấn, quá chiêu hoa đào ." Lục Dao , còn nhếch mép cười .

      đến đây, Lý Minh Châu cuối cùng minh bạch vì sao Lục Dao nghe điện thoại.

      Tám phần là số điện thoại của cậu ta được đăng lên diễn đàn, tin này đánh vào hơn phân nửa học tỷ ở ban nhất và ban nhị muốn duỗi đôi tay bé thân cận với cậu ta.

      Lục Dao thường dùng di động, khiến nó reo o o mãi bên cạnh, Lý Minh Châu có chút cưỡng bách, thay cậu ta tắt máy .

      trước khi tắt máy nhìn màn hình điện thoại di động, màn hình nền quả nhiên là Dương Mịch

      Lục Dao khẩu vị từ sơ trung có gì thay đổi, thích kiếm tiên mặt ngạo nghễ cưỡi ngựa ba dặm đường tuyết, ai cả đường , vì thích Dương Mịch nên đặt chuông điện thoại đến tại vẫn là bài “Cung dưỡng ái tình”, lỗ tai Lý Minh Châu nghe được muốn mọc kén.

      "Buổi chiều tôi chạy nghìn năm trăm mét, cậu đến đưa nước cho tôi ." Lục Dao ra lệnh.

      Lý Minh Châu chờ Lục Dao ăn xong , mới ăn từng miếng từng miếng , nuốt xuống , " ."

      "Vì sao ? !" Lục Dao kêu lên, nghĩ Lý Minh Châu cự tuyệt, tư thế này như chuẩn bị nhảy dựng lên chất vấn .

      "Nhiều người, chen lấn, nóng, ầm ĩ." Lý Minh Châu lời ít mà ý nhiều đề xuất ý kiến chính mình.

      đúng ra, là vì Lục Dao sắp tham gia chạy cự li dài nghìn năm trăm mét, bãi cỏ bên cạnh đường chạy người quá đông.

      Buổi sáng lúc thi chạy trăm mét nam, nhân viên nhà trường chú ý, vì Lục Dao còn đặc biệt an bài thành viên đội kiểm tra kỷ luật cùng đội kiểm tra kỷ luật của hội học sinh phối hợp làm việc, đây là tình huống lần đầu gặp từ khi xây trường nhất trung tới nay.

      Lý Minh Châu ăn xong , "Người nóng lòng đưa nước cho cậu nhiều như vậy, cậu tuỳ tiện chọn người, có thể mệt chết cậu sao?"

      Lục Dao cây ngay sợ chết đứng phản bác, "Vạn nhất mấy người ấy cho vào trong nước thuốc độc làm sao!"

      Lý Minh Châu cười lạnh tiếng, nghĩ thầm: Thuốc độc? Cho mê dược vào đúng hơn.

      "Yên tâm, vì cậu vẫn còn độc thân nên họ lập hội vì ái sinh hận đâu." Lý Minh Châu trả lời.

      Lục Dao vẫn là làm, "Tôi uống, uống nước của người khác tôi chết mất ."

      "Chờ cậu chết tôi nhặt xác cho." Lý Minh Châu lãnh khốc .

      "Cậu là cái dạng người gì vậy ?" Lục Dao kêu lên, " có nhân tính!"

      Lý Minh Châu mặc kệ cậu, Lục Dao ngày vài chục lần phát điên, nếu lúc nào cũng chiều theo ý cậu ta, cậu ta còn đắc ý tới trời.

      Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa vừa qua, Lục Dao phải chuẩn bị buổi chiều chạy cự li dài , khi cậu ta xuống còn tức giận bất bình cảnh cáo Lý Minh Châu, "Tôi đến đích nhất định phải trông thấy cậu, nếu cậu đến, chờ chết !"

      Lý Minh Châu xem cậu ta như khí.

      Lục Dao khi xuống, thể đối mặt đủ loại bắt chuyện, cũng may phần lớn nữ sinh đều hay xấu hổ, cho dù có gan lớn , xông lên bắt chuyện kết bạn với cậu ta, Lục Dao cũng có thể thuần thục xua đuổi .

      Cậu ta xác thực tâm tư cùng nữ sinh **, vừa nghĩ tới Lý Minh Châu thế nhưng đối cậu ta lạnh nhạt, Lục Dao trong lòng tức giận.

      Mười phút sau, loa truyền thanh thông báo: Mời học sinh nam cao nhất tham gia hạng mục chạy nghìn năm trăm mét đến chỗ báo danh để điểm danh,mời học sinh nam cao nhất tham gia hạng mục chạy nghìn năm trăm mét đến chỗ báo danh để điểm danh...

      Lý Minh Châu ở đài nghe được loa truyền thanh, trong lòng động động.

      Cố Tiểu Phi tham gia ban tuyên truyền của hội học sinh, đại hội thể dục thể thao mùa thu nhân thủ đủ, thành viên của ban tuyên truyền có liên quan cũng kéo đến thao trường giúp đỡ.

      Cậu ta vội vội vàng vàng lên khán đài, lại vội vội vàng vàng xuống, đến nửa đường, trong lớp có bạn học ngăn đón cậu ta hỏi, "Này, Cố Tiểu Phi, ngàn năm trăm mét lớp chúng ta có ai tham gia?"

      "Đỗ Vũ Hiên tham gia, ngàn năm trăm mét học sinh cao nhất cao nhị cao tam cùng tham gia !" Cố Tiểu Phi hô.

      "Lớp trưởng cũng thi kìa!" người kia hô, "Chúng ta có phải lên cổ vũ lớp trưởng nha!"

      “Các cậu muốn thôi! Nhớ kỹ đừng quá nhiều người, nhiều người quá hội học sinh !" Cố Tiểu Phi nhắc nhở.

      "Biết rồi! Chúng mình cử đại diện vài người thôi, yên tâm, gây thêm phiền toái đâu!"

      "Quan trọng nhất là, chạy xong nghìn năm trăm mét, may lớp trưởng bị mất nước làm sao bây giờ, có người dìu cậu ấy, ngã xuống đất đau chết mất, chúng ta chuẩn bị thêm mấy thanh chocolate ."

      Người này vừa xong, trong lòng Lý Minh Châu dao động càng thêm lợi hại.

      nhớ tới, Lục Dao thích sạch , vạn nhất người khác dìu cậu ta, cậu ta dựa vào làm sao bây giờ, dựa theo tính tình phiền toái của tổ tông này, chuyện này tuyệt đối có khả năng phát sinh.

      Lý Minh Châu trước trả lời Lục Dao vội vàng nên để ý chuyện, nếu như nhớ nhầm, khi Lục Dao học sơ trung có khi bị tuột huyết áp...

      Lý Minh Châu nghĩ tới đây, sắc mặt trầm xuống.

      Trong lòng xông lên cơn tức giận: Lục Dao bị tụt huyết áp, còn dám tham gia chạy ngàn năm trăm mét, có phải chê mạng mình quá dài!

      đứng lên, ba bước chuyển làm hai xuống dưới, Cố Tiểu Phi trông thấy Lý Minh Châu xuống dưới, quá sợ hãi, thầm nghĩ: Trời ơi, hôm nay mặt trời mọc hướng tây hay sao mà Lý Minh lại từ khán đài xuống !

      Cố Tiểu Phi cảm khái nghĩ thầm, chẳng lẽ nghe lớp trưởng có người đỡ, cuối cùng bộc phát thành bạn thân trong lớp sao?

      Cố Tiểu Phi hô, "Lý Minh, tớ dẫn cậu !"

      Lý Minh Châu hoàn toàn thấy cậu ta, trong lòng nén giận, trực tiếp hướng tới chỗ điểm danh, thầm nghĩ phải bắt được tên tiểu vương bát đản Lục Dao biết nặng này, nhất định phải lột tầng da cậu ta.

      Nào biết khi Lý Minh Châu tới, chỉ có thể đứng sau đám người: Phía trước có tối thiểu năm tầng vây quanh, toàn những nữ sinh trang điểm tinh xảo, nhét chung chỗ, khe hở cũng có.

      Lý Minh Châu đứng lại, lập tức hắc tuyến đầy đầu, tình hình này, đừng là muốn vào bắt Lục Dao , cho dù con ruồi cũng qua nổi!

      Nhóm nữ sinh sắc mặt kích động như trông thấy thần tượng, cảnh tượng này so với truy đuổi minh tinh cũng khác là bao, Lý Minh Châu tìm cách đột phá nửa ngày, thể thừa nhận : Cục diện quá nan giải.

      Chỉ lát sau, tiếng súng vang lên, nhạc bùng nổ, cuộc thi chạy ngàn năm trăm mét chính thức bắt đầu..

      Trong các vận động viên chạy cự li dài, Lục Dao hết sức khác biệt, xung quanh đều là các bạn nam mặc áo tay ngắn, hận thể đem da thịt ba trăm sáu mươi độ góc chết của mình bày ra cho toàn bộ nữ sinh xem - - ai ngờ nhóm nữ sinh này chỉ để tâm đến mình Lục Dao.

      Mà bản thân Lục Dao mặc áo có ống tay đen trắng đan xen, quần dài, bao bọc mình cẩn thận , ít phúc lợi cũng cho fan hâm mộ.

      Thành viên hội học sinh đứng hai bên đường băng khàn giọng kêu, "Các bạn nữ sinh xinh đẹp, cần chạy cùng ! cần chạy cùng ! Chúng tôi biết các bạn đều đến cổ vũ Lục Dao nhưng cần chạy cùng ! Các bạn có thể đến cuối đường băng chờ Lục Dao !"

      Lý Minh Châu nghe xấu hổ, vừa nhìn liền biết thành viên hội học sinh ngày nay chịu đủ hành hạ, từ sáng đến trưa còn chuyện nhàng, đến giờ trực tiếp kéo dài giọng ra kêu 'Ai đến xem Lục Dao phải đứng phía sau đường chạy!' .

      Trường học đối với hành vi này cũng mở con mắt, nhắm con mắt, dù sao 'Truy đuổi minh tinh' từ xưa đến nay đều là loại hành vi quần thể vô pháp khắc chế .

      Lục Dao lúc này vượt lên đầu tiên, mỗi lần cậu ta chạy qua khán đài, tiếng cổ vũ ‘cố gắng lên’ cùng tiếng thét chói tai so với người khác vang dội gấp mười lần, làm các vận động viên khác rất mất mặt.

      Lý Minh Châu tình thế khó xử, xuống xuống rồi, cũng thể quay trở lại thính phòng được, vì vậy theo đội ngũ đông đảo, ở đằng sau vạch kết thúc của đường chạy.

      Lúc này ở vạch kết thúc, tụ tập rất nhiều người, trọng tài giơ cao súng, trước mắt vị trí dẫn đầu vẫn là Lục Dao.

      Khi cậu ta chạy càng gần đến vạch kết thúc, tiếng thét chói tai của nữ sinh xung quanh đó cũng như nước lên thuyền lên, cuối cùng trong ồn ào, Lục Dao phụ mong đợi của mọi người đạt được hạng nhất.

      Tốc độ của cậu ta từ từ chậm lại, những vận động khác vừa chạy đến vạch kết thúc nằm luôn ở đó chờ bạn tới giúp đỡ, hận thể như chó chết đồng dạng co quắp mặt đất.

      Chỉ có Lục Dao từ từ , giống như khôi phục khí lực.

      Cậu ta xem ra có cảm giác mệt lả, làm cho đám nữ sinh chờ cậu ta té đổ rồi chiếm chút tiện nghi có cách nào lên, còn nữa Lục Dao phát ra khí thế kinh người, hề dừng lại làm cho mọi người có cảm giác tâm tình cậu ta tốt lắm.

      Xác thực, Lục Dao chạy đến vạch kết thúc, quét vòng thấy Lý Minh Châu, khí áp thấp xuống tới mức kỉ lục.

      Cậu ta hai bước, càng càng tức giận, giây sau khi cậu ta muốn bạo phát lên khán đài tìm Lý Minh Châu gây phiền toái có khăn tắm phủ lên người cậu ta, còn có thanh lãnh lãnh đạm đạm của Lý Minh Châu "Lau mồ hôi , uống nước ."

      Lục Dao ngẩng đầu nhìn lên, Lý Minh Châu đứng ở trước mặt cậu ta xa.

      Cậu ta lập tức cảm thấy chân như nhuyễn ra, rất khó chịu, đầu cũng như muốn bất tỉnh, khí cũng thở được, phổi hô hấp quá độ như bị kim châm, hai bước chạm được đến đường, mềm nhũn ngã vào trong lòng Lý Minh Châu- - dường như vừa rồi người lạnh nhạt vượt qua vạch đích - Lục Dao của lúc đó chỉ là ảo ảnh.

      Lý Minh Châu cho dù nghẹn nổi giận trong bụng muốn tìm Lục Dao khởi binh vấn tội, nhưng nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của cậu ta, cũng hỏi thêm gì nữa, đành phải hạ thấp thanh hỏi thăm, "Còn có thể đường ?"

      Lục Dao... Nhất định được thêm nữa!

      Cậu ta nức nở nghẹn ngào tiếng, cực giống chú chó cúp tai,dáng vẻ đáng thương , "Tôi nổi - - "

      Lý Minh Châu sau khi nghe xong, lông mày vừa kéo, "... được phép làm nũng!"

      Lời editor: Làm xong chương 5000 chữ thực là sung sướng. Trước chương 14, tớ có nhầm, hình đại diện ở Alipay của Lục Dao là Dương Mịch (diễn viên, ca sĩ Trung Quốc) nhưng tớ edit thành người đội mũ, tớ sửa lại. Lục Dao nhà mình càng ngày càng đáng , bật mí là chương sau suýt có xôi thịt :))). Đây là link bài Cung dưỡng ái tình, mọi người rảnh nghe nha ^^

    3. huynhphuc9494

      huynhphuc9494 Active Member

      Bài viết:
      149
      Được thích:
      188
      Dao Dao cục cưng chỉ ngã vào lòng vợ thôi, ko cho mấy người chiếm tiện nghi đâu! Hứ !*tiếng lòng của bé Dao*
      ゴクミン thích bài này.

    4. ゴクミン

      ゴクミン Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      62
      Chương 19: Khó chịu ở đâu

      Lục Dao cao hơn Lý Minh Châu khoảng cái đầu, lúc này dựa vào người Lý Minh Châu giống như con rối lớn bị treo lên.

      Lý Minh Châu chỉ cho cậu ta dựa vào mười mấy giây, tâm địa liền chuyển từ mềm mại sang cứng rắn, mở miệng , "Còn muốn treo bao lâu, xuống."

      Lục Dao xem như nghe thấy, vùi đầu trong gáy , cọ cọ.

      Lý Minh Châu lãnh khốc , "Lăn ngay xuống."

      Lục Dao chưa từ bỏ ý định, Lý Minh Châu cười lạnh tiếng, hung hăng cong đầu gối lên, Lục Dao khó lòng phòng bị, thắt lưng bị húc vào, cong người lại.

      "Tôi... Dựa vào..." Cậu ta hít ngụm khí lạnh.

      "Thanh tỉnh rồi sao." Lý Minh Châu hỏi.

      Lục Dao kêu, "Cậu cho tôi dựa vào chút chết à!"

      "Dựa vào cái có vấn đề gì, dựa vào lâu chết." Lý Minh Châu lạnh như băng ra, "Nhìn bộ dáng cậu bây giờ cũng có gì đáng ngại ."

      Lục Dao vội vàng đuổi theo, "Này, đừng đừng đừng, có nha!"

      Cậu ta nhanh trí khẽ động, ôm bụng bi thương, "Tôi đau bao tử ..."

      Lý Minh Châu cười lạnh, cố ý chỉ ngực cậu ta, "Dạ dày ở trong này, cậu đau bao tử ôm bụng làm gì."

      Lục Dao thấy tình thế đúng, vội vàng dựa theo vị trí Lý Minh Châu chỉ, che ngực, "Sai sai, chỗ này đau."

      Lý Minh Châu ha ha tiếng, quay đầu rời .

      Lục Dao buồn bực: Tại sao đổi chỗ đau rồi mà cậu ta còn muốn rời ?

      Cậu ta chân rất dài, Lý Minh Châu hai bước, cậu ta chỉ cần bước liền bắt kịp , "Này, tôi rất đau mà!"

      "Tôi nhìn cậu chân chó cũng muốn đau." Lý Minh Châu mở miệng.

      Lục Dao vặn chai nước khoáng, uống hai hớp, chuẩn bị thấm giọng rồi cùng Lý Minh Châu chuyện.

      Tài ăn của Lý Minh Châu cậu ta biết , vừa uống miếng nước vừa chuẩn bị tốt bản thảo, cậu ta căn bản lại Lý Minh Châu.

      Nhưng hiển nhiên, ông trời cho cậu ta thời gian chuyện với Lý Minh Châu.

      Cuộc thi chạy nghìn năm trăm mét vừa kết thúc, ông trời thầm đổ cơn mưa.

      Đầu tiên có giọt nước to rơi xuống chóp mũi cao thẳng của Lục Dao, sau đó hạt mưa như chuỗi ngọc bị đứt, rào rào rào rào rơi xuống mặt đất, cuốn lên lớp bụi rồi pằng cái vỡ vụn.

      đám nữ sinh theo sau Lục Dao, nhao nhao muốn nghĩ cách tiến lên bắt chuyện cùng cậu ta, bị nước mưa rơi xuống làm trở tay kịp.

      So với việc được Lục Dao đáp lại, các ràng lại chú ý mình hôm nay trang điểm, thét chói tai, cực kì khoa trương, "Ai nha, trời mưa a!"

      "Trời ơi, tôi trang điểm mà!"

      " tìm chỗ trú mưa , trời ạ, sao tự nhiên mưa lớn như vậy!"

      Lý Minh Châu muốn duỗi tay che phen, ngờ còn chưa động thủ, đầu có chiếc áo trùm lên.

      Áo của Lục Dao cúc cài lên tận đỉnh, lúc này kéo xuống tận cùng, cả chiếc áo thể thao bị cậu ta cởi ra, chùm lên đầu .

      Mưa to vừa vặn tầm tã rơi xuống, rớt hết xuống người Lục Dao, làm cậu ta bị ướt nhèm nhẹp, thân thể được tắm rửa triệt để sạch .

      Lục Dao kéo người Lý Minh Châu, quyết đoán đem ôm vào trong lòng, lại lo lắng chiếc áo che được hết hạt mưa, tay khum lại che đầu , khom người, kéo chạy vào toà nhà của giáo viên.

      Lý Minh Châu thậm chí kịp phản ứng, hai người chạy vào trong hành lang.

      Lục Dao lau khuôn mặt tuấn lãng, mái tóc áp vào trán bị cậu ta dứt khoát vuốt ngược ra sau, tóc mái được vuốt lên, làm lộ cái trán đẹp mắt, khiến cậu ta trở lên trưởng thành ít.

      Lục Dao tự nhiên lấy tay gạt nước mưa, Lý Minh Châu lấy lại tinh thần, hơi giận , "Cậu muốn chết sao!"

      Lục Dao giải thích được nhìn cái, "Tại sao cậu lại tức giận nữa?"

      Ánh mắt cậu ta thập phần thẳng thắn, thầm nghĩ: Tôi bao bọc cậu như thế, cậu lại còn tức giận, hiểu chuyện.

      Lý Minh Châu bị cậu ta nhìn như vậy, trong lòng càng thêm nổi giận, "Cậu nổi máu hùng làm gì, dính hai giọt nước mưa tôi có thể chết được sao?"

      Lục Dao vắt khô nước, tùy tiện mở miệng, "Cậu cần lúc nào mở miệng cũng chết với chết, may mắn."

      Lý Minh Châu hổn hển, "Bây giờ tôi chuyện đó với cậu sao!"

      Lục Dao hất tóc, quyết đoán phải giả vờ đáng thương, "Lạnh quá a..."

      Cậu ta xoa xoa đôi bàn tay và cánh tay, Lý Minh Châu đầu óc hiểu ra kịp thời, lập tức đem những gì mình muốn giây trước nắm vào bụng, vội vàng đem áo khoác lại lên người cậu ta.

      "Trở về phòng ngủ thay quần áo !" Lý Minh Châu cảnh cáo cậu ta.

      Lục Dao hít mũi cái, " được, buổi chiều tôi còn có..."

      "Buổi chiều còn có cái gì, mưa lớn như vậy, cậu cho rằng đại hội thể dục thể thao vẫn còn có thể tiếp tục được sao?" Lý Minh Châu hỏi.

      Lục Dao lầm bầm hai câu, cũng có tìm ra lý do phản bác, đành phải mò đông mò tây trong túi mình, lấy ra chiếc chìa khoá.

      Lý Minh Châu vừa nhìn, tổ tông này khi chạy cự li dài còn để chìa khoá ở trong túi! tối sầm hai mắt, trong lòng mắng: là... cần mạng chó mà!

      Lý Minh Châu tại liền tức giận đều giận nổi, vừa nhìn thấy Lục Dao khuông mặt trắng bệch, vừa mới chạy nghìn năm trăm mét xong cậu ta chắc bị tụt huyết áp, sau đó lại ngấm nước mưa, môi trắng bệch dọa người.

      " về phòng ngủ thay quần áo, thời tiết tháng mười còn đùa quá lố." Lý Minh Châu , "Đem gấu quần bỏ xuống cho tôi!"

      Lục Dao ngay cả khi mặc quần vận động vẫn gấp gấu quần lên vài lần, giống như các loại quần khác, muốn có phong cách chút.

      Lý Minh Châu nhìn được cậu ta muốn diễn xuất phong độ mà để ý đến thời tiết, trông thấy Lục Dao chịu mặc quần từ tế, trực tiếp tự mình ngồi xổm xuống, bỏ gấu quần của cậu ta xuống.

      "Xắn cao như thế này, cậu muốn làm gì, làm ruộng sao?" Lý Minh Châu nâng cao thanh mắng.

      Lục Dao mặt mũi tràn đầy lấy lệ, làm ra vẻ nghe Lý Minh Châu giảng giải cái gì.

      Cậu ta mặc dù lấy lệ, nhưng thần sắc xác thực tính là tốt, xem ra rất mệt mỏi.

      Lý Minh Châu nửa điểm tính tình đều phát ra được, thở dài, "Đợi mưa tạnh liền trở về phòng ngủ ."

      Lục Dao nhìn thấy ống quần của mình bị buông xuống, rất ghét bỏ hai bước, cho rằng dạng này trông như nhà quê.

      Cậu ta thích quần đề xuông nhưng nếu là Lý Minh Châu làm cho, cũng phải nhịn được.

      " siêu thị mua ô rồi về." Lục Dao , "Tôi có mang thẻ ."

      xong, cậu ta móc thẻ từ trong túi quần ra.

      Lý Minh Châu còn từ gì để , chạy cự li dài dám đem cái chìa khóa và thẻ nhét trong túi quần, thằng nhóc này có thể bình an vô sống được đến bây giờ, tuyệt đối là thượng đế thiên vị.

      Lục đại thiếu gia bày ra tư thái của nhà giàu mới nổi, khi quét thẻ con mắt đều nháy, vào siêu thị đắt tiền nhất tìm mua ô.

      Ban đầu cậu ta muốn mua hai cái, kết quả đứng trước giá hàng trong chốc lát, mắt nhìn Lý Minh Châu đứng chờ cậu ta trước cửa siêu thị, ma xui quỷ khiến , chỉ cầm cái ô.

      Lúc cậu ta cầm ô, ho khan tiếng, giọng hỏi nhân viên phục vụ, "Các bán ô có loại nào là nhất?"

      Nhân viên phục vụ bị hỏi như thế hiểu, đến mua ô , ai mà hỏi ô to nhất chứ , tên tiểu tử này lớn lên dạng chó hình người , như thế nào vừa đến lại hỏi cái ô nhất! đến nỗi có nổi mấy đồng lẻ chứ?

      Nhân viên phục vụ trả lời, "Ở siêu thị chúng tôi ô đều rất to, cậu yên tâm, chất lượng luôn bảo đảm."

      Lục Dao nghĩ thầm: Mẹ nó, tôi đâu muốn mua ô to .

      Tay phải cậu ta nắm thành quyền rỗng, đưa lên môi, lại ho khan tiếng.

      " có ô hơn chút sao?"

      " hơn chút ?" Nhân viên phục vụ nghi ngờ .

      "Đúng vậy, tôi thích dùng ô ." Lục Dao mặt đổi sắc hươu vượn, "Dùng được nhiều việc, hiểu , có cảm giác an toàn."

      Nhân viên phục vụ: ...

      Đại ca! Ô to mới có cảm giác an toàn, logic của ngài kiểu gì vậy?

      Nhưng mà nội tâm nhân viên phục vụ có oán thầm tiểu soái ca này như thế nào khách hàng mới là thượng đế, thượng đế chính là hết thảy, tại vị này lớn lên rất là tuấn, cần cái ô , nhân viên phục vụ tự nhiên ở đống ô đủ màu sắc sặc sỡ, đưa cho cậu ta cái ô nhất.

      "Dạ, cái này nhất." Nhân viên phục vụ đưa cho cậu ta.

      Lục Dao bán tín bán nghi cầm lấy, " nhất?"

      " , tôi lừa cậu làm gì." Nhân viên phục vụ lời thề son sắt.

      Lục Dao vì vậy cầm ô này ra .

      Lý Minh Châu thấy ra, nhàn nhạt hỏi, "Sao mua lâu vậy?"

      Lục Dao dối thuận miệng , "A, trong siêu thị còn cái ô nào, nhân viên phục vụ tìm nửa ngày, cũng chỉ tìm cho tôi được cái, có biện pháp, dùng tạm vậy."

      Cậu ta ' tình nguyện' , có chút 'Oán hận' châm chọc tín nhiệm siêu thị này.

      Kết quả Lục Dao mở bọc ra, nhìn cái ô, sững sờ : Ô hoàng tử ếch con của trẻ em, xanh mơn mởn , đặc biệt , bên còn vẽ chú ếch con, cùng Lục Dao mắt to mắt trừng lẫn nhau .

      Lý Minh Châu bị cái ô trẻ em mạc danh kì diệu làm hoảng sợ.

      Lục Dao khóe miệng rụt rụt, đúng lúc nhớ tới nhân viên phục vụ khi cậu ta trả tiền, vỗ vỗ ngực bảo đảm: , đặc biệt , thực đặc biệt , cậu đến tìm tôi, tôi trả lại tiền cho cậu.

      Bây giờ cậu ta nhìn thấy cái ô trẻ em này, ràng cảm nhận được thái độ chân thành phục vụ của nhân viên siêu thị: Quả đưa cho cậu ta cái ô nhất trong siêu thị! Khổ nỗi cậu ta cần chân thành đến mức này đâu!

      Đừng cái ô này che cho hai người! Che cho mình cậu ta còn khó khăn!

      Lục Dao lúc này định quay lại siêu thị lần nữa, kết quả chân trước bước vào , chân sau liền nhớ tới chính mình vừa rồi thuận miệng dối: Trong siêu thị còn cái ô nào để bán nữa .

      Quan trọng hơn là, Lý Minh Châu tin tưởng cậu ta.

      Lục Dao bây giờ cảm nhận được cái gì gọi là xách tảng đá đập chân mình, cái gì gọi là tự làm tự chịu.

      giờ bộ dáng của cậu ta, tựu chung lại là mình làm mình chịu.

      Lục Dao lùi chân về, khô cằn mở miệng, "Kia... Cái ô này..."

      Lý Minh Châu dở khóc dở cười, " như thế, sao chống đỡ được, đừng là hai chúng ta, che cho người sợ được."

      Ô trẻ em này mở ra đường kính biết có nổi mét hay , ngoài siêu thị mưa càng ngày càng lớn, hiển nhiên che được cho hai người là thực tế.

      Lý Minh Châu mở miệng , " mình cậu trở về ."

      Lục Dao vừa nghe lời này liền vui, mở miệng , "Cậu mới vừa theo giúp tôi !"

      "Mới vừa rồi là vừa rồi, cậu suy nghĩ thực tế chút, cậu cảm thấy dựa vào cái ô này mà được sao?" Lý Minh Châu nhướn mày, "Hơn nữa, Lục Dao, cậu bao nhiêu tuổi rồi , còn học theo học sinh trung học kết bạn nhà cầu cùng nhau sao."

      Lục Dao nhìn thái độ của Lý Minh Châu, ràng chính là hạ quyết tâm, để cậu ta quay về phòng ngủ mình, Lục Dao nghĩ: Như vậy sao được!

      Cái khó ló cái khôn, cậu ta đề nghị, "Nếu tôi cõng cậu ."

      Lý Minh Châu cười cười, chụp vai cậu ta vỗ vỗ, "Đừng tùy hứng, ngoan ngoãn, chính mình trở về ."

      Lục Dao, Lục Dao, Lục Dao... Tuyệt đối nghĩ đến hai từ 'Ngoan ngoãn' .

      Cậu ta thấy Lý Minh Châu đứng yên tại chỗ động đậy, cũng có ý định , tư thế này xem ra muốn “tận mắt” nhìn cậu ta trở về phòng ngủ.

      Lục Dao dứt khoát hoặc là làm, làm làm cho xong, tiền trảm hậu tấu, đợi Lý Minh Châu phản ứng, bất ngờ cánh tay Lý Minh Châu kéo ra, vội vàng kịp chuẩn bị, Lý Minh Châu bị cậu ta kéo lên lưng.

      Lục Dao làm chuyện này quả thực vô tự thông, động tác vụng trộm vô cùng lão luyện, chỉ cần hai bước hoàn mỹ đem Lý Minh Châu cõng lên .

      Lý Minh Châu trước đến giờ cùng bất cứ ai tiếp xúc trong khoảng cách gần như vậy, mặt lập tức nổi lên tầng phiếm hồng, rất nhanh thẹn quá hoá giận hô, "Lục Dao! Cậu điên rồi phải !"

      Lục Dao mở chiếc ô, thành thạo, "Cậu ở yên , đừng để té xuống!"

      Lý Minh Châu hai chân đều chạm đất , có cảm giác quyền chủ động ở trong tay mình - - đây vẫn là lần đầu tiên nếm mùi vị bị động, toàn thân cứng ngắc giống như khối quan tài , nhúc nhích.

      Mưa to, chật vật chịu nổi, cũng may vì loại thời tiết này Lục Dao căn bản kịp cảm thụ thân thể mềm mại lưng, kịp cảm thụ sức nặng chẳng đáng là bao của .

      Khi cậu ta ngồi xổm xuống, đem ống quần kéo cao , che dù hướng vào trong cơn mưa to.

      Con ếch trong mắt Lý Minh Châu nhảy tới nhảy lui, cắn răng phát ra thanh, Lục Dao tương đối nhanh, nhanh đến mức Lý Minh Châu nghĩ tới việc kéo dài khoảng cách giữa hai ngườicũng được, hai cánh tay giãy giụa nửa ngày, cuối cùng bình nứt sợ vỡ, cắn răng cái, tay vòng qua ôm lấy cổ Lục Dao.

      Bọn họ mang ô trẻ em này, căn bản thể vượt qua được chèn ép của cơn mưa, chạy được đoạn bị hỏng triệt để , từ cái ô trẻ em biến thành 'Ô rách', bên ngoài trời mưa to, bên trong ô cũng là trận mưa to.

      Lục Dao thấy, xoay chỗ bị rách to vị trí khác, rời xa Lý Minh Châu.

      Mặc dù bên ngoài thời tiết mưa sa gió giật, tâm tình Lục Dao lại tốt thần kỳ, hai bước như bay .

      Toà nhà quốc tế so với vị trí bọn họ cách khoảng khá dài, xuyên qua rừng cây lần đầu tiên bọn họ phát sinh chuyện vui, thêm con đường nữa mới đến cửa chính.

      Lục Dao đến dưới toà nhà, Lý Minh Châu như bị bỏng, lập tức từ người cậu ta nhảy xuống.

      chuẩn bị rất nhiều điều, dọc theo đường ân cần thăm hỏi đến tổ tông mười tám đời của Lục Dao, kết quả cuối cùng tay chân luống cuống, lại nhất định lên mặt, dáng vẻ bị người khinh bạc, lời cắm ở trong cổ họng, chờ nửa ngày, có chọn được lên bắt đầu mắng từ đâu.

      Lục Dao tâm tình rất tốt, có chú ý tới vấn đề này, ấn thang máy muốn lên lầu.

      " thôi?" Cậu ta quay đầu lại mắt nhìn Lý Minh Châu cái.

      Lý Minh Châu siết quả đấm, răng hàm cắn lại, hắt xì vang lên, cuối cùng buồn bực vào thang máy.

      Lục Dao lên lầu, tắm rửa, đổi bộ quần áo khác.

      Lý Minh Châu trừ ống quần có chút ướt, những chỗ khác đều được Lục Dao bảo hộ rất tốt, thay quần áo cũng sao.

      Đương nhiên, nếu phải thay cũng thay ở đây.

      Lý Minh Châu nhìn chằm chằm cậu ta thay xong quần áo, ngay lập tức đưa cho cậu ta ly trà gừng, rồi mới rời .

      Lục Dao nghĩ tới Lý Minh Châu vừa mới đến, ngồi còn chưa ngồi muốn , cậu ta ủy khuất ba ba, muốn mở miệng giữ người, nhưng nghĩ lúc cũng tìm được lý do giữ laiij, vì vậy chỉ có thể trầm sắc mặt nhìn Lý Minh Châu rời .

      Lục Dao cuối cùng hô, "Lý Minh, buổi sáng ngày mai cậu đến , tôi muốn ăn cháo giống hôm trước."

      Lý Minh Châu có trả lời, Lục Dao nhếch miệng, thầm nghĩ: Khẳng định có.

      Kết quả quanh co, đến cửa thang máy, từ giữa kẽ răng chen lấn ra câu , "... lần cuối cùng!"

      Lục Dao nhếch môi nở nụ cười, cậu nghe được câu trả lời, chạy vào trong phòng, ở giường ôm gối đầu lăn vòng, đầu tóc lộn xộn, trong lòng phục nghĩ: lần trước cậu ta 'Chỉ lần này', lần này còn ' lần cuối cùng', cắt.

      Nghĩ đến cuối cùng, lại khắc chế nổi buồn cười, lời biết từ nơi nào xuất khiến tim đập nhanh, bỏ qua cũng bỏ qua được, cậu ta dứt khoát ngồi dậy, mở ra máy tính đăng nhập trò chơi, đánh vài trận để phát tiết tâm tình.

      Lý Minh Châu mang bữa sáng, sáng ngày thứ hai quả nhiên mang đến .

      Mùa đông, ban đêm dần dần kéo dài, lúc đến phòng ngủ của Lục Dao, bên ngoài trời còn chưa sáng.

      Lý Minh Châu đẩy cửa ra, gian phòng bên trong bị bóng tối bao phủ, tia sáng cũng có.

      Lý Minh Châu đành phải mở di động ra, ánh sáng yếu ớt miễn cưỡng chiếu sáng. sợ làm ồn khi Lục Dao ngủ, vì vậy rón rén đem cháo để lên bàn, chuẩn bị rời , lại nghe trong phòng tiếng hít thở nặng nề.

      Lý Minh Châu nhíu mi lại, giọng , "Lục Dao?"

      Lục Dao có trả lời, Lý Minh Châu cảm thấy kỳ quái, đến gần giường, phát lần này cậu ta ngủ lấy chăn quấn quanh thân thể mình, rất giống tự mình thị tẩm tiểu phi tử, Lý Minh Châu bị ví dụ trong lòng mình trêu chọc cười.

      Nhưng rất nhanh, cười nổi .

      Lục Dao ngủ đem mình quấn thành cái lồng cực kỳ chặt chẽ , đầu giấu ở trong chăn, Lý Minh Châu lo lắng cậu ta ngủ tắt thở, vì vậy động chủ động giúp cậu ta kéo góc chăn dịch xuống, kết quả vừa đem Lục Dao đầu hướng ra ngoài, Lý Minh Châu liền cảm nhận được nhiệt độ kinh người từ đầu ngón tay truyền đến.

      Lý Minh Châu sắc mặt trầm xuống, duỗi tay hướng tới trán Lục Dao, nhiệt độ cao.

      lập tức nhớ tới ngày hôm qua Lục Dao chạy nghìn năm trăm mét xong, bị trận mưa kia xối xuống, Lý Minh Châu lúc này phán đoán Lục Dao hơn phân nửa là phát sốt cao, xem như bây giờ, chỉ sợ bị sốt đến hồ đồ .

      "Lục Dao, Lục Dao." Lý Minh Châu đẩy cậu ta hai cái, "Lục Dao?"

      Lục Dao bị lay tỉnh, cũng biết là tỉnh thế nào , thân thể tỉnh , thần chí vẫn là mơ hồ , gian phòng bên trong mờ tối, cậu ta chỉ nghe thấy thanh ôn nhu của Lý Minh Châu giống ngày thường, quen thuộc như thế, khiến Lục Dao có thể thoải mái lộ ra hừ hừ khó chịu.

      "Cái gì?" Lý Minh Châu cúi đầu xuống, cố gắng nghe Lục Dao cái gì.

      "Khó chịu..." Lục Dao rầm rì nửa ngày.

      "Khó chịu ở đâu?" Lý Minh Châu tim đập cái, "Dậy , tôi dẫn cậu đến bệnh viện."

      "Choáng váng đầu. . . Khó chịu. . . . . ." Thanh cậu ta mềm nhũn, tiếng '' kêu ra lại giống như sấm sét, khiến tai Lý Minh Châu như nổ tung.

      "Lục Dao, Lục Dao... Cậu biết tôi là ai ?" Lý Minh Châu run sợ.

      Lục Dao con mắt có mở ra, gò má dán vào bàn tay lạnh buốt của Lý Minh Châu, tham lam khát vọng nơi lạnh lẽo làm hạ nhiệt độ này, cậu ta vâng theo bản năng, dựa vào gần Lý Minh Châu, mà Lý Minh Châu bị tiếng kêu kia của cậu ta chưa kịp lấy lại tinh thần.

      Lục Dao giọng lầm bầm, "Lý Minh. . ."

      Lý Minh Châu phảng phất như nghe thấy.

      Lục Dao thời điểm này đột nhiên làm khó dễ, cầm lấy tay , đem kéo lên giường, áp chế dưới thân thể mình.

      Lý Minh Châu trước mắt trời đất quay cuồng, tiếng kinh hô kịp mở miệng, rơi vào trong giường lớn mềm mại, biết nghĩ như thế nào , lúc này trong nội tâm thế nhưng còn cảm khái câu: Quả nhiên ký túc xá đắt tiền, đến giường mà còn mềm mại đến vậy..

      Lục Dao chôn ở cổ vai , thân thể đè ở người , nghiêm cẩn khe hở cũng có.

      Lục Dao chỉ mặc bộ đồ ngủ bằng bông , toàn thân nóng hổi, Lý Minh Châu người lạnh buốt, khơi gợi say mê của cậu ta, như bị ma quỷ ám ảnh, thể tự thoát ra được.

      Lý Minh Châu bây giờ mới phản ứng lại, kinh ngạc thất sắc, duỗi tay đẩy Lục Dao ra, nào biết Lục Dao con ma ốm này khí lực quá cường đại, Lý Minh Châu xô đẩy có kết quả, ngược lại khiến cậu ta được voi đòi tiên, càng quá đáng sát gần thêm.

      Lục Dao đầu óc triệt để bị thiêu đốt đến hồ đồ , mơ mơ màng màng làm nũng, "Tôi khó chịu..."

      Lý Minh Châu dù vào thời điểm này, tức giận để sau, cũng cất giấu tia mềm lòng, cắn răng hỏi, "Cậu khó chịu ở đâu, để tôi đứng dậy rồi ."

      Lục Dao theo bản năng cọ cái, cái này, triệt để cho Lý Minh Châu biết cậu ta khó chịu ở đâu .

      Cũng cái này, khiến Lý Minh Châu ở dưới người , bị cọ : Trực tiếp, kịp thời .

      Lời editor: Thị tẩm Lý “tiểu phi tử” J)))))))))))))))
      Xuxu2109, Cuồng Soái Ca, SiAm5 others thích bài này.

    5. huynhphuc9494

      huynhphuc9494 Active Member

      Bài viết:
      149
      Được thích:
      188
      Lục tiểu phi tử ngày thường làm nũng giả đáng mà vụng trộm ăn đậu hũ, khi bệnh cũng có thể "yếu ớt" đè lý vương tử xuống mà cọ cọ lấy lợi tức. :v

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :