1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi gả em cưới không? - Tam Thiên Phong Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ゴクミン

      ゴクミン Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      62
      Chương 13: hùng cứu mỹ nhân

      Lý Minh Châu tuyệt đối nghĩ tới việc học thêm cứ thế nhàm chán được quyết định.

      Lục Dao biết cho giáo viên chủ nhiệm trọc đầu mê dược gì mà trong lúc tập trung sáng thứ hai ở trường, quả tuyên bố chính sách này, phải là toàn bộ các tiết, mà là trong thời gian tự học buổi tối tiến hành lớp học thêm kèm học.

      Đổi mới trong việc học thêm của ban nghệ thuật, những lớp tốt kèm lớp kém vào trong ba buổi tối tự học.

      Lý Minh Châu kém chút bẻ gẫy chiếc bút trong tay.

      Lúc nghe tin ban nhất nháo lên , ầm ầm ĩ ĩ phục.

      "Chúng ta có nghĩa vụ gì mà phải dạy kèm học thêm , lại cho chúng ta tiền!" Cố Tiểu Phi giương cao gậy tre khởi nghĩa đại diện quần chúng phát biểu đầu tiên.

      "Hơn nữa may bị để mắt tới , bị đánh làm sao bây giờ, ai nha mọi người biết đâu, bạo lực học đường rất đáng sợ , chúng ta tốt nhất nên học cùng lưu manh ." Tô Hiểu chuyện như gạo nếp, mang khẩu địa phương.

      "Tôi cũng cần, trường học giở trò quỷ gì vậy?" Tô Thanh Sóng phụ họa.

      " hay lắm nhưng việc học thêm giờ được quyết định, mà phải chỉ ban chúng ta tham gia, còn có cả ban nhị nữa." Đỗ Vũ Hiên vỗ vỗ cái bàn, "Còn nữa đều là học sinh cao nhất, vừa mới tốt nghiệp sơ trung, có thể tại ra sóng gió gì được."

      Đỗ Vũ Hiên là người ôn nhu, có tính cách hiền hoà, rất ít khi đưa ra biện pháp gì, lời lúc này mang ý hoà giải là chính.

      Đỗ Vũ Hiên ở trong lớp nhân duyên rất tốt, mọi người nghe cậu ta chuyện , cũng tiếp tục oán hận nữa.

      Chỉ có Cố Tiểu Phi, còn chưa từ bỏ ý định lầm bầm, "Ban nghệ thuật có hai ban, ai biết là ban nhất vẫn là ban nhị , nếu được dạy là ban truyền thông tốt lắm..."

      Ban nhất là ban mỹ thuật, ban nhị là ban truyền thông.

      Ý nghĩa như tên, ban nhất bồi dưỡng học sinh mỹ thuật, ban nhị hướng tới phát triển học sinh có năng khiếu điện ảnh

      Vì hướng tới phát triển phương diện điện ảnh nên đối với tướng mạo cùng dáng người đều có chút cầu, Lục Dao cũng ở ban truyền thông, nên trong tiết thể dục buổi sáng khi đứng ở phía nam trường học, toàn những tuấn nam mỹ nữ chân dài, mặc dù thành tích kém chút, nhưng là kém hấp dẫn mắt nhìn.

      " mơ mộng cái gì vậy, mấy em bên ban truyền thông để ý tới cậu sao?" Tô Thanh Sóng liếc mắt nhìn.

      Cố Tiểu Phi phục, "Cậu hỏi bọn họ ! Cậu hỏi bọn họ xem thích ban mỹ thuật hay ban truyền thông" tiếng, "Này! Dương Khả, cậu , cậu có phải hay rất mong Lục Dao đến lớp chúng ta cùng học!"

      Dương Khả bị đột nhiên điểm danh, con da mặt mỏng, thẹn quá hoá giận, “Cậu đầu óc có bệnh à!"

      Cố Tiểu Phi bị mắng, ngồi xuống , "Cái gì vậy... Tớ đúng mà..."

      Đỗ Vũ Hiên làm động tác chớ có lên tiếng, nghiêng người giảm thấp thanh "Đồ ngốc, con có ai thích nghe đâu.”

      Cố Tiểu Phi tìm được người đồng tình, quay đầu trông thấy Lý Minh Châu, Lý Minh Châu tâm tình tốt lắm - - ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ tâm tình đều rất tốt, vẻ mặt chẳng có gì phong phú ngoài mặt than.

      Cố Tiểu Phi nhất thời cũng nhìn ra đến cùng là cam tâm tình nguyện hay là vui, mặc dù như thế, Cố Tiểu Phi vẫn dũng cảm khiêu chiến với khí thế băng sơn của Lý Minh Châu.

      "Lý Minh, cậu thấy thế nào?"

      Cố Tiểu Phi vốn trông cậy rằng Lý Minh Châu đáp lại, nào biết Lý Minh Châu thế nhưng trả lời .

      đè ép giọng , khí áp càng thấp hơn.

      "Vớ vẩn!"

      Cố Tiểu Phi được công nhận, liên tục gật đầu, "Đúng vậy! Quả thực vớ vẩn!"

      Đỗ Vũ Hiên hiếm khi chứng kiến Lý Minh Châu có tâm tình nào khác ngoài lạnh lùng, "Cậu đối với việc này rất có ý kiến à?"

      Lý Minh Châu đối với việc nhà trường ra quyết định gì nữa cũng có ý kiến, chỉ có ý kiến với Lục Dao.

      Lục Dao cái tên tiểu vương bát đản hướng về phía gây sức ép, còn biết với hiệu trưởng cái gì khiến hiệu trưởng thông qua phương pháp rắm chó này của cậu ta.

      Lý Minh Châu để ý nữa, mở bài thi, Đỗ Vũ Hiên chút để ý mở miệng, "Nếu cậu có ý kiến gì, có thể trực tiếp trao đổi với chủ nhiệm Dương, thầy ấy lúc nào cũng để ý tới ý kiến của cậu.”

      Dù sao Lý Minh Châu thực có thực lực, thành tích kia đơn thuần chỉ là cảnh đẹp ý vui , về sau nếu thi Thanh Hoa, Bắc Đại hay đạt giải Trạng nguyên khoa học tự nhiên, trường học tất cả đều trông cậy vào .

      Nếu như bởi vì chuyện này đem thành tích của kéo xuống, đừng là thầy chủ nhiệm , cả hiệu trưởng cũng muốn nghĩ kỹ rồi mới làm, châm chước bước.

      Đỗ Vũ Hiên thấy Lý Minh Châu thực tức giận, vỗ vỗ sau lưng an ủi, "Đừng quá áp lực, kì thi giữa kỳ lần này , đừng làm ảnh hưởng tâm tình, chúng ta lần này có thể thắng ban nhị hay , chỉ dựa vào cậu đấy."

      Đỗ Vũ Hiên , "Có chuyện gì kết thúc kì thi sau, chuyện này tớ nghe được quyết định mà hiểu sao đến cuối lại thông qua, nếu được, tớ cùng cậu tới chỗ thầy hiệu trưởng chuyện".

      Lý Minh Châu sau khi nghe xong, cũng để trong đầu, là người bạc tình bạc nghĩa, dễ dàng tiếp nhận ý tốt của người khác, hơn nữa còn rất biết cách đùa giỡn, đem lòng tốt của người ta trở thành lòng lang dạ thú.

      Lý Minh Châu có tính đề phòng rất nặng, hơn nữa trong lòng cộng thêm mười đạo xiềng xích, dễ dàng tháo trái tim xuống, với tính cách này, cho dù Đỗ Vũ Hiên như thế , cũng hề dao động, cảm giác được chút nào quan tâm của bạn học.

      Sau khi tuyên bố tin tức trọng đại đó, lập tức liền nghênh đón kì thi giữa kỳ.

      Thi mất hai ngày, thi xong sau lập tức đến đại hội thể dục thể thao.

      Đỗ Vũ Hiên tại thời điểm tự học buổi tối đem thời gian cụ thể của kì kiểm ghi bảng đen, rồi phát vòng giấy báo thi, nhưng lại có của Lý Minh Châu .

      Đỗ Vũ Hiên so với Lý Minh Châu sớm ý thức được vấn đề này, còn lấy sách giáo khoa của chính mình mở hai ba lượt, nhưng dù có tìm thế nào cũng thấy giấy báo thi của Lý Minh Châu.

      "Có phải giáo vụ quên in hay ?" Tô Hiểu hỏi.

      Thời điểm phát giấy báo thi, có rất nhiều chuyện thượng vàng hạ cám phải xử lý, nên khi lớp trưởng đến chỗ giáo vụ lấy giấy báo thi, có đôi khi bị in sót, có đôi khi in nhầm tên của học sinh.

      Lý Minh Châu đứng lên, "Tớ đến chỗ giáo vụ chuyến."

      vừa mới ra khỏi cửa, Đỗ Vũ Hiên liền hô, "Này, chờ tớ với, Lý Minh!"

      Đỗ Vũ Hiên xuống bục giảng, đem túi văn kiện bàn cầm lên, "Đúng lúc tớ muốn nộp tài liệu của lớp mình."

      Lúc này Lý Minh Châu cuối cùng bất đắc dĩ phải đợi Đỗ Vũ Hiên cùng.

      thực tế, có thói quen cùng ai cả, đặc biệt là bạn học cùng lớp, mỗi ngày duy trì bí mật của chính mình rất gian nan, xác thực thích hợp cùng người khác thân cận.

      Lý Minh Châu duỗi tay, "Đưa cho tớ, tớ giao luôn cho."

      Đỗ Vũ Hiên cười , "Cùng đường mà, phiền đến cậu."

      Lý Minh Châu vừa định phiền gì cả, Đỗ Vũ Hiên lên phía trước hai bước.

      nghĩ: Cùng nhau đường mà thôi, cần ngạc nhiên, nếu có vẻ trong lòng mình có quỷ.

      nghiệp giả dạng nam nhân của Lý Minh Châu tiến hành rất nhiều năm, có thể nghiệp vụ thành thục, thủ đoạn tương đối cao siêu, mỗi khi kiểm tra sức khoẻ, lấy máu, khi đến kì kinh nguyệt, luôn khéo đưa đẩy lí do thoái thác, gặp người tiếng người, gặp quỷ tiếng quỷ, đen thành trắng, bản lĩnh lật ngược trái phải thành tinh.

      Lý Minh Châu có khuôn mặt của mẹ, nhưng IQ cao cùng kín đáo tâm tư, hơn nữa có thiên phú 'Miệng lưỡi lưu loát' , phỏng đoán chính là do di truyền của cha nàng khi lêu lổng chiếm tiện nghi bên ngoài.

      Đỗ Vũ Hiên và cùng nhau đến chỗ giáo vụ, hai người đường trao đổi gì, bầu khí tương đối lúng túng.

      Đỗ Vũ Hiên cố gắng làm bầu khí sinh động, "Đúng rồi, bài cuối cùng của đề thi vật lí kì kiểm tra trước, cậu nghĩ ra cách giải như thế nào vậy?"

      Lý Minh Châu có phương pháp tính toán của riêng mình, so với phương pháp của thầy giáo chủ nhiệm đơn giản, hữu hiệu mà tốc độ nhanh hơn nhiều.

      Góc độ xuất phát những suy nghĩ của rất đặc biệt, là học sinh thiên phú trong truyền thuyết, khiến người bình thường hâm mộ thôi.

      Đỗ Vũ Hiên hỏi như thế, Lý Minh Châu lên tiếng.

      Đỗ Vũ Hiên cho rằng Lý Minh Châu muốn cho mình biết, dù sao cách tính toán này là của mỗi người, người ta là bình thường .

      Đỗ Vũ Hiên , "Nếu cậu..."

      "Phương pháp tổng thể, phương pháp cách li, phương pháp giải thích trực tiếp..." Lý Minh Châu mở miệng ràng, "... Bài thi là cố định còn người và đầu óc linh hoạt, tớ tập hợp những phương pháp khác nhau, rồi xem xét quan hệ thế nào đến bài thi, sau đó tổng hợp lại"

      Đỗ Vũ Hiên sững sờ lát, mới hiểu ra lúc trước Lý Hiểu Minh lên tiếng là để sắp xếp lại ngôn từ.

      phía trước đoạn ngắn là đến tầng : Giáo vụ ở phòng hai tầng .

      Hai người từ cầu thang xuống, cũng ngờ ở chỗ rẽ, bắt gặp Lục Dao.

      Lục Dao hiển nhiên thấy bọn họ, cậu ta ở trong góc bị bạn nữ chặn lại .

      Đỗ Vũ Hiên đảm nhiệm chủ tịch hội học sinh, híp mắt nhìn cái, liền nhận ra bạn nữ đó là trưởng ban văn nghệ Phương Tiểu Thi.

      Phương Tiểu Thi bĩu môi, đáng ngây thơ, còn có tia quyến rũ, duỗi tay ôm lấy cánh tay Lục Dao, phình bộ ngực áp chế ở tay cậu ta, Lục Dao co tay lại nhưng có rút ra.

      "Học tỷ, tự trọng chút ." Lục Dao càng dùng sức, Phương Tiểu Thi càng phục, ôm chặt hơn.

      "Cậu có có cảm giác sao? Tớ biết cậu ở kí túc xá quốc tế chỉ có mình, cậu vẫn chưa có bạn đúng ?"

      Lục Dao nhíu lại lông mày, lười phải cùng ta nhảm, "Buông tay, tôi đánh con ."

      "Cậu muốn sao, Lục Dao..." Phương Tiểu Thi ánh mắt đều có chút mê ly .

      Lục Dao nghĩ thầm: Tôi nghĩ chị chỉ được cái ngực khủng.

      "Buông tay!" Lục Dao thực lên cơn tức giận .

      Lục Dao có giấy báo thi, vốn định chạy đến giáo vụ hỏi, ai biết nửa đường bị người nữ nhân điên này ngăn cản lại .

      Lục Dao đến tuổi này giống bạn cùng lứa tuổi thông đồng làm bậy, chưa có xem qua những bức ảnh người lớn, chỉ nghe từ miệng những tiểu đệ của mình chút tình thể miêu tả, sơ trung có mấy bạn , nhưng đều dừng lại ở trình độ hữu nghị đơn thuần như đưa về nhà, nơi nào gặp qua học tỷ quấy rối đến mức độ này.

      Lục Dao nổi hết cả da gà.

      Lục Dao bên kéo cánh tay mình, bên hướng phía sau chạy trốn như trốn quái, cậu động thủ với con , Phương Tiểu Thi ỷ vào điểm này, coi trời bằng vung, da mặt cũng cần .

      Người ta con sợ con trai quấn lấy, chỉ sợ con quấn lấy mình.

      Phương Tiểu Thi chưa từng gặp ai từ chối mình mà hết lần này lần khác mà Lục Dao lại như vậy khiến tâm tư chinh phục của ta phát triển cực đại, Phương Tiểu Thi liều lĩnh màng mặt mũi muốn xông lên tiếp.

      Nàng đưa ra hai cánh tay nhu nhược, lại có khí lực kinh người, kéo bả vai Lục Dao, ánh mắt quyến rũ như tơ muốn kề mặt mè nheo.

      biết sao cánh tay ta còn có kéo được, lại bị người khác bắt được .

      "Bạn học, tự trọng." Lý Minh Châu trầm mặt sắc, cầm lấy tay ta.

      Phương Tiểu Thi chưa từng thấy , bị Lý Minh Châu từ đằng sau xuất làm giật mình, nhịn được hỏi, "Cậu là ai?"

      Lý Minh Châu so với ta cao hơn nửa cái đầu, vóc người cân xứng, như tiểu bạch kiểm tác phong nhanh nhẹn.

      "Trưởng ban văn nghệ Phương Tiểu Thi." Lý Minh Châu đọc lên chức danh của ta, "Lúc cậu làm ra việc xấu thế này cũng để ý tới chức danh của mình, cốt khí đủ lớn nhỉ."

      Sắc mặt Phương Tiểu Thi lập tức đỏ lên.

      Bây giờ miệng Lý Minh Châu như có độc, lời như kim châm thấy máu, có thể đem người ta tức chết.

      Trong lúc chuyện đàng hoàng, có cảm giác giận tự uy, tự mình biến thành trưởng bối uy nghiêm, như lão già bảo thủ.

      "Còn , chờ tôi vỗ tay khen ngợi?" Lý Minh Châu nhíu lại lông mày.

      Phương Tiểu Thi kéo y phục xuống, "Cậu là cái quái gì?"

      "Tôi là cái quái gì cũng khiến cậu chịu nổi." Lý Minh Châu nhìn ta, ánh mắt lạnh nhạt như nước, Phương Tiểu Thi cùng đối mặt trong chốc lát, sắc mặt nháy mắt thay đổi .

      Lục Dao mặc dù ở trong trường học danh tiếng dọa người, Phương Tiểu Thi lại biết người này rất đơn thuần..

      Nhưng này lúc cùng Lý Minh Châu đối mặt, ta nhìn vào hai mắt của Lý Minh Châu, dường như cùng vực sâu đối mặt, cảm giác sợ hãi từ trong lòng rậm rạp chằng chịt chui ra, bao trùm toàn thân.

      Phương Tiểu Thi hoảng sợ nghĩ: Nếu mình , bị giết.

      Lý Minh Châu ở ranh giới của xã hội lớn lên, lãnh khốc tàn nhẫn, hai mươi bốn tiếng đồng hồ có hai mươi giờ cùng nhân cách phản nhân loại của mình tranh đấu, nếu như phải chống đỡ bà mẹ bị điên của mình nhiều năm như vậy, chỉ sợ mẹ khi còn chút hơi tàn, Lý Minh Châu nhất định trở thành thủ lĩnh của tội phạm phản xã hội IQ cao mà cục công an cả nước vừa nghe tên sợ mất mật.

      Có lẽ là tên biến thái cuồng sát nhân, tóm lại phải thứ gì tốt.

      Lục Dao bị biến đổi này khiến trở tay kịp, lấy lại tinh thần, nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp được Lý Minh Châu, lại nghĩ tới tình vừa mới phát sinh, thế nhưng lại có cảm giác có tật giật mình.

      Lục Dao khô cằn ho khan tiếng, "Cái kia... Tôi là bị ép buộc ."

      Lý Minh Châu lạnh nhạt nhìn cái, lên lầu.

      Lục Dao vội vàng đuổi theo, "Này, sao cậu lời nào!"

      Lý Minh Châu hỏi lại, " cái gì, tôi cũng cảm thấy cậu có lá gan chó nên dám ra tay với con sao."

      Lục Dao bị oán hận giải thích được, lại đuổi theo vài bước lên, "Này, cậu tức giận cái gì vậy?"

      Lý Minh Châu bước chân ngừng lại, ở trong lòng kinh ngạc: Mình tức giận sao?

      vừa nghĩ lại, vừa lạnh lùng nghĩ: Tức cậu là cái đồ vô dụng.

      Tác giả có lời muốn : Đỗ Vũ Hiên: mmp, lão tử còn ở đây!

      Lý tiểu thư là nhân cách phạm tội phản xã hội phản nhân loại có IQ cao, bởi vì lo lắng nếu mình giết người ngồi tù có người chiếu cố mẹ , vốn cho rằng đến khi bản thân nhìn thấy mẹ mình vào quan tài ở bên cạnh nhảy điệu nhảy clacket [ chàng hề ], Lý tiểu thư liên tục cố gắng làm công dân tốt, học hành.

      Điển hình cho loại người miệng mang hiềm khích, tính cách chính trực kiêu ngạo, càng quan tâm càng càng sợ giẫm cước, sợ là có độc [ đẩy mắt kính

      Nhân tiện tiết lộ chút, Dao Dao làm minh tinh ~ Dao Dao cuối cùng chơi game, chính là tuyển thủ eSport, nhiều năm sau fan kêu gào: nghiệp eSport làm trễ nải thần tượng minh tinh.

      Chào mọi người, mình là editor mới, mong mọi người ủng hộ. Vì thời gian có nhiều nên tuần mình cố gắng edit 1-2 chương. Cảm ơn các bạn đọc truyện.

    2. huynhphuc9494

      huynhphuc9494 Active Member

      Bài viết:
      149
      Được thích:
      188
      Ráng edit đừng bỏ truyện nha bạn. truyện xây dựng tính cách nv khá lạ và hay, lâu lâu mới đọc đc kiểu lạ như thế này
      ゴクミン thích bài này.

    3. ゴクミン

      ゴクミン Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      62
      Chương 14: Ngọc tốt tỳ vết

      "Lý Minh!" Lục Dao nâng cao giọng.

      Các phòng học lúc này đều trong giờ tự học buổi tối, cậu ta ở hành lang kêu to tiếng kéo theo ít ánh mắt nhìn.

      "Cậu kêu lên cái gì vậy." Huyệt Thái dương của Lý Mình Châu nhảy dựng.

      Đỗ Vũ Hiên tới, "Này, có chuyện gì từ từ ." Cậu ta hoà giải, "Là Lục Dao à."

      Đỗ Vũ Hiên cười hữu hảo với Lục Dao , Lục Dao cũng tươi cười lấy lệ, tiếp tục dây dưa với Lý Minh Châu .

      "Sao cậu lại phát cáu với tôi?" Lục Dao thuận theo, khuất phục.

      Cậu ta giống như chú chó của chủ cho thuê nhà, quấn quýt bên chân Lý Minh Châu khiến thể bước lên phía trước bước, duỗi tay muốn đánh cậu ta nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt ấy lại thấy nỡ.

      hít sâu hơi, tận lực tỉnh táo mở miệng, "Lục Dao, tôi có tức giận."

      Lý Minh Châu sang chuyện khác, "Cậu đến đây làm gì?"

      Lục Dao giây trước còn rối rắm tại sao Lý Minh Châu với tính cách biến ảo ngừng lại tức giận , giây sau liền bị Lý Minh Châu hỏi mà quên mất .

      "Tôi có giấy báo thi nên đến hỏi." Lục Dao đạo, "Cậu sao?"

      "Giống như cậu." Lý Minh Châu mở miệng.

      Đỗ Vũ Hiên, "Vậy tốt rồi, đều là đến giáo vụ, chúng ta cùng nhau ."

      Đỗ Vũ Hiên vô ý thức vỗ vỗ lưng Lý Minh Châu , Lục Dao liếc mắt cái.

      Quá trình bổ sung giấy báo thi phải là quá phức tạp, người đến bổ sung nhiều, lúc Lục Dao tới, còn có vài nữ sinh xì xào bàn tán.

      Đỗ Vũ Hiên trêu ghẹo , "Minh tinh nha!"

      Lục Dao để ý, khi giấy báo thi của Lý Minh Châu làm xong, giáo viên giáo vụ đưa cho , Lý Minh Châu duỗi tay nhận được, bị Lục Dao 'Hoành đao đoạt ái' trong nháy mắt , liền đem giấy báo thi của lấy .

      Lý Minh Châu theo cậu ta, hai tay ôm cánh tay, xem Lục Dao dự định làm trò gì.

      Lục Dao cầm lấy Lý Minh Châu giấy báo thi, đầu tiên là nhìn thoáng qua ảnh chụp, tấm hình này chỉ sợ là tấm hình duy nhất của Lý Minh Châu trong giấy chứng nhận, Lục Dao trong khi huấn luyện quân từng nhìn thấy ở bảng tuyên truyền của trường.

      Giấy chứng nhận của học sinh cấp 3 cơ bản cực kỳ bi thảm, thống nhất chọn dùng 'Phương pháp chủ nhiệm lớp chụp hình ', cái gọi là phương pháp chủ nhiệm lớp chụp hình chính là chủ nhiệm của mỗi lớp trở thành nhiếp ảnh gia, ảnh trong giấy chứng nhận của mỗi lớp đều do những nhiếp ảnh gia di động này xử lý.

      Nếu giáo viên chủ nhiệm và học sinh có quan hệ tốt chút cố gắng chụp cho học sinh bức ảnh đẹp, so với vẻ đẹp của chính học sinh đó sai biệt lắm nhưng nếu gặp phải giáo viên chủ nhiệm chính trực bức ảnh đó đúng là thảm hoạ.

      Bởi vì dùng phương pháp chụp hình này nên ảnh giấy chứng nhận đều rất xấu, mỗi người xấu vẻ khác nhau, phân biệt ai với ai.

      Thế nhưng ảnh của Lý Minh Châu vượt mọi khó khăn gian khổ của phương pháp chụp từ xuống, chỉ dựa vào giá trị nhan sắc của chính mình kéo cao trình độ chụp ảnh của giáo viên chủ nhiệm lớp, theo phong cách trắng đen của giấy báo thi, in ra còn có chút sai lệch, lại vô cớ xoá vẻ mặt trầm của Lý Minh Châu , tăng thêm vài phần kinh diễm.

      Lục Dao có tật giật mình dời ánh mắt từ tấm hình tới địa điểm thi của Lý Minh Châu: Căn tin lầu hai.

      Giống địa điểm thi của Lục Dao.

      Tiếp theo đến chỗ ngồi: 3 hàng số 16.

      Chỗ ngồi của Lục Dao: 2 hàng số 16.

      Hai người bọn họ ở cùng hàng.

      "Xem đủ chưa." Lý Minh Châu nhàn nhạt mở miệng.

      Lục Dao tâm tình tốt đem giấy báo thi trả lại cho Lý Minh Châu.

      Thi giữa kỳ cao nhất cao nhị ngồi đan xen nhau, lẻ là cao nhất, chẵn là cao nhị, thứ tự an bài dựa theo thành tích cuộc thi từ cao tới thấp.

      Điều này khiến top 20 hàng năm đều ở cùng địa điểm thi, thi tốt càng ngày càng tốt, thi kém càng ngày càng kém, nhóm kém cỏi nhất liền bị phân đến căn tin.

      Hôm nay biết như thế nào ra cái ngoài ý muốn, đệ nhất toàn trường Lý Minh Châu giấy báo thi bị in sót, tại đến giáo vụ in bổ sung, những vị trí trước đó sắp xếp cố định thể thay đổi được, Lý Minh Châu bị phân đến địa điểm kém cỏi nhất - căn tin.

      Lý Minh Châu cầm lấy giấy báo thi, nhìn thoáng qua liền bỏ vào , Đỗ Vũ Hiên xem qua được, nhịn được châm chọc câu, "Hả, cậu bị phân đến căn tin à?"

      Lý Minh Châu ừ tiếng, giống như đối với sắp xếp này có gì hài lòng.

      Đỗ Vũ Hiên mở miệng, "Xong rồi, tớ sợ cậu ăn cũng bị đám học sinh kia đợi sẵn."

      Lý Minh Châu lạnh nhạt liếc cậu ta cái, so với những nam sinh khác thấp hơn vài cm, từ góc độ của Đỗ Vũ Hiên chỉ thấy khoé mắt của Lý Minh Châu khẽ giương lên, thập phần động tình.

      Đương nhiên, biết là hành động của mình là động tình, nhưng hai mắt lại khiến người ta sinh lòng thương, khiến Đỗ Vũ Hiên răng rắc trở lên cứng ngắc.

      "Dù sao thi ở căn tin cũng có chỗ tốt, ăn cơm cần xếp hàng, thi xong có thể ăn." Đỗ Vũ Hiên cứng nhắc sang chuyện khác.

      Lục Dao đuổi theo, "Này,ngày mai mấy giờ cậu đến trường học?"

      " liên quan gì đến cậu."

      Lục Dao cùng song song, "Giúp tôi mang điểm tâm, tôi muốn ăn điểm tâm của trường."

      Đỗ Vũ Hiên kinh ngạc nhìn thoáng qua hai người, trong lòng tự nhủ: Hai người này sao lại có quan hệ tốt như thế ? Trước đến giờ chưa từng nghe Lý Minh có bạn bè gì mà.

      "Điểm tâm ở trường học có thể... "

      "Có thể độc chết tôi." Lục Dao đoạt lời , "Tôi ăn liền bị độc chết, sau đó liền thi được, thi được thành tích liền hạ xuống, thành tích hạ xuống liền lên được đại học, lên được đại học liền có công việc, có công việc liền chết đói, còn lấy được vợ, cậu đủ độc ác nhìn thấy tôi như vậy sao?"

      Tính tình lạnh nhạt của Lý Minh Châu mỗi lần giao chiến với ngu ngốc Lục Dao chỉ cần ba giây bị công phá.

      nghĩ thầm: Cậu lấy được vợ liên quan gì tới tôi.

      "Bảy giờ hai mươi." Lý Minh Châu lạnh lùng .

      "Cái gì?" Lục Dao hỏi.

      "Bảy giờ hai mươi cút tới dùng cơm, chỉ duy nhất lần này." Lý Minh nghiến chặt răng hàm lên tiếng.

      Lục Dao được tiện nghi, lập tức mang dáng vẻ tươi cười chết người đền mạng , vênh váo vểnh đuôi đến bầu trời, " cần, cậu đưa đến phòng ngủ của tôi »

      "Cậu đừng được voi đòi tiên!" Lý Minh Châu trừng cậu ta.

      "Ngày mai tôi ở kí túc xá quốc tế chờ cậu, ăn được điểm tâm sáng tôi thi !" Lục Dao vừa , vừa phất phất tay rời .

      Lý Minh Châu siết quả đấm, ở trong đầu lặng yên đọc lần bí kíp thanh tâm, khống chế được chính mình muốn đánh người, Đỗ Vũ Hiên ở bên cạnh nàng, cảm nhận được tức giận ngập trời cùng áp suất thấp, khiến cậu ta dám mở miệng câu nào.

      Lý Minh Châu trầm mặc, hồi lâu, chậm rãi mở miệng: "Cậu cảm thấy cậu ta có nhu cầu gì."

      Đỗ Vũ Hiên nơm nớp lo sợ cố gắng thu lại tồn tại của chính mình, nghe Lý Minh Châu đưa ra câu hỏi, suy nghĩ nhiều lần mới mở miệng, "Chắc là do quá đói bụng?"

      Lý Minh Châu thở dài, "Thằng nhãi kia, học được người ta được điểm gì tốt."

      Lúc câu này, tâm tình ràng hoà hoãn xuống .

      Đỗ Vũ Hiên lúc này mới hỏi, "Lý Minh, cậu với Lục Dao có quen biết nhau à?"

      Thực phải là Đỗ Vũ Hiên bát quái, mà là Lục Dao trong trường học rất có tên tuổi, Lý Minh Châu lại là người thế nào chuyện tình , thể chất tủ lạnh, tính tình cao lãnh, thấy thế nào cũng hai người này đều thể ở cùng nhau. Bây giờ nhìn lại, hai người những ở cùng nhau, tựa hồ quan hệ còn rất tốt.

      Trong mắt học sinh cấp 3, có thể cùng nhau ăn cơm, mang điểm tâm cho nhau, chính là đôi hảo huynh đệ .

      Mặc dù Lý Minh Châu bị cưỡng chế mang bữa sáng đến cho Lục Dao, Đỗ Vũ Hiên thấy chín bỏ làm mười vẫn là mang điểm tâm cho Lục Dao, hơn nữa nghe khẩu khí của Lý Minh Châu cũng xác thực cùng Lục Dao có chút quan hệ.

      Lý Minh Châu nghe được Đỗ Vũ Hiên hỏi câu này, đầu liền đau, chỉ cần nghĩ tới chuyện thất đức làm lúc là học sinh sơ trung, liền hối hận nghĩ tại sao đào cái động chui vào.

      Lý Minh Châu mím môi, môi dưới mỏng mỏng ánh lên tầng thủy quang, Đỗ Vũ Hiên vô ý thức nhìn thoáng qua, trong lòng cả kinh.

      "Nghiệt duyên, đáng nhắc đến."

      Lý Minh Châu nhắc đến, Đỗ Vũ Hiên liền hỏi tiếp , cậu ta dọc theo đường đều sợ hết hồn hết vía , trong lòng tự nhủ: Cái cậu Lý Minh, kì kì quái quái.

      Nhưng ra chỗ nào kì quái, bản năng cậu ta cảm thấy tia nguy hiểm, nhưng lại vô pháp khắc chế bản năng của chính mình, tới gần nơi bén nhọn nguy hiểm này.

      Lục Dao buổi tối trước khi ngủ, sợ Lý Minh Châu quên mang bữa sáng cho mình, nhắn tin oanh tạc mười mấy lần uy hiếp , Lý Minh Châu xem cũng lười xem, trực tiếp tắt di động.

      Di động lại lần nữa rung lên, lần này là Alipay gợi ý chuyển khoản, ảnh chân dung là Dương Mịch , chuyển cho năm trăm, thuận tiện đem Alipay như máy vi tính, phát ra vài tin tức.

      Lý Minh Châu vừa nhìn này ảnh chân dung cũng biết là Lục Dao,vị này là trùm quan nhị đại trong truyền thuyết, được đông đảo các bạn học nữ tung hô, tưởng mình là tổng tài cuồng bá vừa khốc vừa soái, thực tế là tiếng chuông «cung dưỡng ái tình» được thiết lập điện thoại gọi đến nghe cực ngu ngốc.

      Sơ nhất năm ấy sau khi xem tiểu thuyết trong giờ học, xem hết còn ở trang của mình phát biểu vài cảm nghĩ.

      Lý Minh Châu từng xem trang cá nhân của Lục Dao, trang cá nhân của cậu ta gian vô cùng loè loẹt, khi tiểu học thích phát biểu những cảm nghĩ khác nhau, sơ trung đổi thành trích những câu tình cảm trong tiểu thuyết của Quách Kính Minh.

      Chau chuốt trang cá nhân mạng là việc làm vô cùng ngu ngốc ( Lý Minh Châu cảm thấy việc này so với ngu ngốc còn vượt quá trăm nghìn lần), ký tên cũng rất lãnh khốc, hoàn toàn mang phong thái quý tộc, mà ngay cả nông trường trong QQ cũng chơi đạt đến max level.

      Khi đóng vai tổng tài bá đạo vừa khốc vừa soái là năm tháng được liệt vào danh sách đen của Lục Dao, trong điện thoại của Lý Minh Châu chụp màn hình lại ít,khi khổ sở lấy ra xem những phát biểu cảm nghĩ của cậu ta lúc mười mười hai tuổi, có thể giảm bớt áp lực.

      nhớ tới chuyện trước đây của Lục Dao, đột nhiên hào hứng vào trang cá nhân của cậu ta, quả nhiên xoá bỏ toàn bộ trạng thái.

      Trong lúc vô tình ấn vào khung đối thoại, phát kí tên mới nhất của Lục Dao: Tâm tình tệ.

      Lý Minh Châu mặt chút thay đổi, tập trung màn hình điện thoại di động.

      Ngày thứ hai, Lý Minh Châu dậy rất sớm, mẹ hôm nay đổi cách thức điên mới, từ năm giờ bắt đầu liền ngồi ở giường, nhúc nhích, nhìn chằm chằm Lý Minh Châu.

      Lý Minh Châu ở trời bên ngoài làm xong cơm, thuốc cũng sắc sai biệt lắm, khi sắc thuốc, thoáng nhìn thuốc còn được bao nhiêu, Lý Minh Châu nhìn lát, hờ hững đem bã thuốc dọn dẹp cẩn thận.

      Sau khi bước vào, mẹ còn ngó chừng chừng, Lý Minh Châu đem cơm cầm đến bên giường, hầu hạ bà ăn cơm.

      Mẹ Lý Minh Châu có cái tên dễ nghe, họ Tô, gọi Thiên Du, ý tứ là ngọc tốt tì vết.

      Lý Minh Châu đem cái muỗng đưa tới bên miệng bà, Tô Thiên Du gắt gao ngậm miệng, chịu mở ra.

      "Há mồm." Lý Minh Châu ra lệnh.

      Tô Thiên Du nghiêng đầu, xem như nghe thấy.

      Lý Minh Châu cầm chén thuận quay đầu bà đưa tới, "Há mồm, con lần thứ ba."

      Tô Thiên Du nhìn nàng cái, Lý Minh Châu uy hiếp , " ăn mẹ có tin con ném mẹ từ tầng xuống."

      Tô Thiên Du tức giận, miệng chửi ầm lên, "Đồ chó đẻ!"

      Lý Minh Châu cười lạnh tiếng, cầm chén đập lên bàn, Tô Thiên Du co rúm bả vai, Lý Minh Châu trực tiếp bóp mồm Tô Thiên Du, cưỡng bách bà há mồm, rồi nhanh chóng, chuẩn xác nhét miếng cơm.

      "Ăn cơm xong, uống thuốc ." Lý Minh Châu lãnh khốc vô tình , "Dám ói ngụm, hôm nay nửa người của mẹ con cũng đánh cho tàn phế , ném văng ra cho chó ăn."

      Tô Thiên Du điên nửa ngày, bị Lý Minh Châu doạ trói mới sợ , bằng lòng ăn hết bát cơm, cơm nước xong lại ở trong tầm mắt lạnh như băng của Lý Minh Châu, nhút nhát e lệ uống thuốc .

      Lý Minh Châu thấy bà cuối cùng cũng uống thuốc, mới thở phào nhõm, khó có khi lộ ra vẻ mặt ôn nhu, "Lại đây, con giúp mẹ cột tóc."

      Tô Thiên Du nhớ tới điều gì, điên cũng điên triệt để , lộ ra cái e lệ dáng tươi cười, "Ta muốn buộc nửa, thả nửa."

      Lý Minh Châu đứng ở bên giường, nghe được lời này của bà, cười tiếng: "Vậy trông rất khó coi ."

      rất ít cười, lúc này cười rộ lên, đặt xuống tất cả phòng bị, tốt đẹp giống như vùng núi gió mát, đáng tiếc có ai thưởng thức.

      " đẹp mắt ." Tô Thiên Du mỉm cười ngọt ngào, "Văn Lâm ta như vậy là xinh đẹp nhất, ông ấy thích nhất mái tóc ta buộc như vậy."

      Lý Văn Lâm chính là người cha miệng lưỡi lưu loát, chiếm tiện nghi thiên hạ của Lý Minh Châu.

      Những khi Tô Thiên Du yên tĩnh nhu thuận đều về kỷ niệm cùng Lý Văn Lâm, Lý Minh Châu biết về người cha này của đều ở trong những phút giây này nghe được.

      Lý Minh Châu dịu dàng cẩn thận giúp mẹ buộc tóc, miệng khó coi, lại dụng tâm dựa theo cầu của Tô Thiên Du, buộc cho bà mái tóc đẹp.

      Phát mặt hoa đào dây buộc tóc rớt cái, cái khác tróc sơn, sợi dây thừng cũng bị ma sát gồ ghề, có nhiều chỗ đem chém làm đoạn, Lý Minh Châu nghĩ: Phải đổi dây buộc tóc khác thôi.

      Tô Thiên Du nửa người dưới thể động, cả ngày lẫn đêm đều ở giường nhìn bốn góc phòng, Lý Minh Châu đem giường đặt ở bên cửa sổ, Tô Thiên Du lúc thanh tỉnh, liền mở khung cửa sổ, trơ mắt nhìn khoảng trời bên ngoài.

      Bà điên điên , vẫn còn giữ lại chút bản năng.

      Lý Minh Châu mỗi ngày đều lôi tiền tiết kiệm của mình ra đếm, cân nhắc mua cho bà chiếc xe lăn, khi nào có thời gian rảnh rỗi đẩy xe cho bà di chuyển ra bên ngoài, giờ tích góp gần đủ nhưng vẫn chưa có thời gian mua.

      " cần bò loạn đâu cả, đói con đặt đồ ăn ở chỗ cũ, uống ít nước, buổi trưa dì Vương tới, mẹ nghe thấy ."

      Tô Thiên Du lấy ngón tay cuốn lọn tóc, ở trước mặt kính ngắm ngắm lại, chiếc gương kia bị vỡ nửa, Lý Minh Châu đơn giản thô bạo dùng miếng nhựa dẻo trong suốt dính nửa, đẹp mắt , như cuộc sống gian khổ của .

      Biểu ở thời điểm này của Lý Minh Châu và ở trường học như hai người khác nhau, đứng trước giường mẹ thao thao bất tuyệt, những điều dặn dò chi tiết lần, mặc kệ Tô Thiên Du có nghe hiểu được hay , xong , chào hỏi, "Con đây."

      Tô Thiên Du tranh thủ liếc cái, lại vui vẻ soi gương.

      Tác giả có lời muốn : câu trong văn án: Lý tiểu vương tử qua vô số tinh cầu, gặp gỡ vị ôn nhu hồ ly dạy bảo trưởng thành, lại hết thuốc chữa tùy hứng lớn lối Lục tiểu hoa hồng.

      Lục tiểu hoa hồng: Cậu có tôi hay ? Cậu đến cuối cùng có tôi hay ? Cậu ! Có tôi hay ! Có tôi hay ! Có phải bên ngoài cậu có hồ ly tinh nào nữa hay ! Cậu ! !

      Lý tiểu vương tử: ... Câm miệng!

      Lần trước tiết lộ Dao Dao là tuyển thủ eSport, lần này lộ thêm chút nữa, Lý tiểu thư cuối cùng trở thành doanh nghiệp trẻ đặc biệt lợi hại· bá đạo tổng tài

      Nam thứ phải là Đỗ Vũ Hiên, nam thứ chết , hồn quy thiên tế, cho nên yên tâm, Dao Dao có đối thủ cạnh tranh cường lực [ đẩy mắt kính ] còn như cường lực sao, vậy hay là có [ tiếp tục đẩy mắt kính

      Dao Dao chỉ số thông minh cao, đáng tiếc Lý tiểu thư chỉ số thông minh lại cao hơn nhiều, Dao Dao chính là tính cách so sánh được tự nhiên, thần kinh có chút thô, suy tính tình nhiều, phản xạ có chút chậm, là loại hình nam chính dần trưởng thành~
      Last edited: 13/5/18

    4. huynhphuc9494

      huynhphuc9494 Active Member

      Bài viết:
      149
      Được thích:
      188
      Lý tiểu thư là kiểu người mà thế giới này tàn khốc, ta càng tàn khốc hơn, thế giới này ôn nhu, ta vẫn cứ tàn khốc.
      Hồi đó nghe sắc đẹp thay cơm, mà bây giờ còn biết sắc đẹp có thể bảo vệ tính mạng, nếu ko dao dao bị ăn tán mất r.
      ゴクミン thích bài này.

    5. ゴクミン

      ゴクミン Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      62
      Chương 15: Thi giữa kỳ

      Lý Minh Châu mang theo điểm tâm, trực tiếp đến kí túc xá quốc tế.

      lần nhớ kĩ đường, tìm được tầng kí túc xá, thẳng vào phòng ngủ của Lục Dao.

      Lần trước có khoá cửa phòng Lục Dao là do hỏi dì quản lý chìa khoá trước, hôm nay đến đây xem đồng hồ mới sáu rưỡi, còn cách giờ tự học 45 phút.

      Lục Dao bình thường đều ngủ đến bảy giờ mới rời giường, huống chi hôm nay là ngày thi đầu tiên, tám giờ rưỡi mới thi, bây giờ cậu ta tuyệt đối chưa dậy.

      Lý Minh Châu sớm dự liệu, cầm chìa khóa ngựa quen đường cũ mở cửa.

      ở kí túc xá nhưng cũng từng nghe các bạn học nữ cả ngày lẫn đêm oán hận về tình xảy ra ở phòng ngủ của nam sinh.

      Đặc biệt là nữ sinh kiểm tra kỉ luật ở hội học sinh, mỗi tuần kiểm tra vệ sinh phòng ngủ ở kí túc xá nam sinh , mỗi lần nhắc tới đều là vẻ mặt thống hận, bên khoa trương nôn mửa, bên oán hận nam sinh phòng ngủ quả thực là bãi rác khổng lồ.

      Nào là đống tất để dưới gầm giường giặt, chai nước uống hết đem vứt ( Lý Minh Châu ở đó chắc chắn đem bán lấy tiền ), còn có các loại hương vị thần bí, đẩy cửa ra nhất định phải mang mặt nạ phòng độc mới có thể vào cửa kiểm tra, quái lạ, phòng nào có.

      Phòng ngủ của nam sinh bị các hình dung thành phó bản địa ngục cấp độ khó, Lý Minh Châu mỗi ngày nghe mưa dầm thấm đất, ngoài mặt tỏ vẻ có việc gì nhưng nội tâm cũng thổn thức phen.

      Vậy mà phòng ngủ của Lục Dao sạch nằm ngoài dự liệu.

      Lý Minh Châu mở cửa phòng ngủ Lục Dao ra, sau khi đẩy ra cảm giác có luồng khí lạnh, ngẩng đầu nhìn lên: Điều hòa mở.

      Sắc mặt Lý Minh Châu lập tức xụ xuống, nghĩ thầm: Bó tay, tại là thời tiết gì rồi mà còn phải mở điều hoà.

      Gian phòng của Lục Dao, rèm cửa sổ kéo rất kín, thập phần mờ tối, trừ khí lạnh cảm nhận lúc bên ngoài vào, sau đó có mùi thơm như có như lan toả quanh quẩn chóp mũi, nghĩ đến tính cách phiền toái của Lục Dao, gian phòng hơn phân nửa là xịt hương thơm gì đó dù biết là loại nào nhưng giá tiền làm người ta níu lưỡi.

      Sàn nhà bằng gỗ lim tương đối sạch , ngăn tủ mở ra nửa, quần áo để có chút lộn xộn, nhưng lộn xộn cách trật tự chứ phải loại rối loạn khiến mọi người chán ghét.

      tủ đầu giường bày đầy đồ thủ công khiến phòng ký túc xá của cậu ta có làn hơi thở tươi mới, bàn sách là máy tính mở trò chơi, ở phía dưới màn hình nhấp nháy biểu tượng chuyển tài khoản trò chơi khác.

      Lục Dao tùy tiện ngủ ở giường, chăn màn cũng đắp cẩn thận, bị Lục Dao biến thành ôm gối kẹp lấy, cậu ra mặc áo ngắn tay và quần dài đến đầu gối, đầu tóc chôn ở trong chiếc gối, lộn xộn, vài sợi còn vểnh lên.

      Lý Minh Châu vốn là khi đến gọi cậu ta dậy dùng phương pháp đơn giản mà thô bạo, chính là đem chăn màn vén lên, trực tiếp đem người đẩy xuống đất.

      Lý Minh Châu lúc trước nghĩ như thế , nhưng khi đứng ở bên giường, lại thay đổi chủ ý .

      Lúc Lục Dao ngủ giống với lúc bình thường, ngũ quan thanh tú thu hồi góc cạnh bén nhọn, khiến mặt cậu trở lên nhu hoà, hiền lành.

      Vì vậy Lý Minh Châu mở chăn màn ra, ở giữa trung suy nghĩ trong chốc lát, đổi thành vỗ vỗ lưng cậu ta.

      "Lục Dao, dậy ."

      Khi gọi Lục Dao chắc nghe thấy, Lý Minh Châu đành phải nhẫn nại tính tình của mình gọi thêm vài lần, Lục Dao mới có chút ý thức, giọng hừ hừ vài tiếng, trở mình dự định tiếp tục ngủ.

      Lý Minh Châu nâng giọng, "Lục Dao, rời giường , có nghe thấy ."

      Lục Dao vùi đầu ở trong chăn, thời điểm này ước chừng thanh tỉnh , nhưng còn chịu rời giường, như cá chết vùng vẫy, ở giường lăn lộn, kéo dài giọng mũi làm nũng, "Cho tôi ngủ - - lát thôi - - "

      Mấy chữ uốn éo, cuối còn lên ba tông giọng.

      Bàn tay bé, mảnh khảnh của Lý Minh Châu run cái, từ trước đến giờ đều nghe Lục Dao trầm giọng, giờ xem ra làm nũng cũng rất quen thuộc.

      "Dậy ! Uốn éo cái gì!" Lý Minh Châu thẹn quá hoá giận, thực hành kế hoạch mà trước định buông ta: đem chăn màn Lục Dao kéo ra, Lục Dao liền lăn đến cạnh giường.

      Áo ngắn tay bị cuốn lên lưng chừng làm lộ thắt lưng đẹp mắt, hơi che lấp da thịt người, làm người ta có cảm giác thân thể của thiếu niên thanh thuần tràn trề sức hấp dẫn.

      Lý Minh Châu lãnh khốc , "... Lại giở thói tính tình tiểu thư, dậy mau!"

      thuận tay liền tắt máy điều hòa .

      Điều hòa vừa đóng, Lục Dao ở giường kêu bi thương tiếng, nhảy dựng lên, "Mở lên cho tôi!"

      Lý Minh Châu cười lạnh tiếng, đem điểm tâm đặt ở bàn, "Nằm mơ."

      "Nóng chết tôi mất !"

      "Tôi thấy cậu lạnh mà."

      Lục Dao phản kháng có kết quả, nắm tóc, từ giường xuống, đến ngăn tủ trước, cũng chẳng kiêng dè Lý Minh Châu, dùng tay cầm cổ áo ngủ, nhấc quần áo lên, cởi ra .

      Cậu ra lục tủ quần áo nửa ngày, lục đến mức loạn thất bát tao như có trận cuồng phong qua.

      Lục Dao nhanh chóng thay cái áo, lại lấy ra quần jean rách mặc lên.

      Lý Minh Châu nhíu mày, "Quần mùa thu của cậu đâu!"

      Lục Dao hô, " - - mặc!"

      Lý Minh Châu vừa nhìn quần bò rách te tua như vậy, liền sốt ruột, nghĩ thầm: Đúng là thẩm mỹ vô dụng của tiểu vương bát đản, cứ khi nào phải bị cảm mạo nằm giường cậu ta mới để ý được.

      Lý Minh Châu tái mặt lại, "Cái quần như thế này sao xé rách thêm chút nữa, tôi thấy cậu cũng cần mặc quần đâu, để đít trần truồng chạy là tốt nhất."

      Lục Dao giả vờ nghe thấy, bên bắt đầu vuốt tóc bên tới phòng vệ sinh, chỉ chốc lát, bên trong truyền đến tiếng nước chảy.

      Lý Minh Châu đứng ở trong phòng, đứng lát, bỏ túi sách xuống, theo thói quen sắp xếp lại cẩn thận tủ quần áo bị cậu ta ném rối loạn.

      Chờ Lục Dao rửa mặt xong lúc ra, rèm cửa sổ trong gian phòng được Lý Minh Châu kéo lên , chăn màn gấp gọn gàng.

      Cháo bàn vẫn còn hơi ấm, phát ra mùi thơm mê người.

      Nhưng Lý Minh Châu lạnh như băng , đứng bên bàn phát ra hàn khí.

      Lục Dao quyết đoán đếm xỉa hàn khí, ngồi ở trước bàn, múc muỗng ăn, cậu ra ăn rất nhanh, cộng thêm cháo còn nóng lắm, nhanh gọn nuốt xuống, mặt khác còn ăn thêm hai quả trứng, ăn gấp quá nên bị nghẹn, vừa định lấy nước ly sữa nóng được đưa đến.

      Ngẩng đầu nhìn lên, Lý Minh Châu hờ hững nhìn cậu ta, "Cậu bao nhiêu tuổi rồi ."

      hình như đặc biệt thích hỏi Lục Dao vấn đề này, giống như thời thời khắc khắc nhắc nhở Lục Dao: Cậu mười sáu tuổi chứ phải sáu tuổi.


      Lục Dao hớp mấy hớp uống xong sữa, Lý Minh Châu nhìn đến khi cậu ta uống xong, lên tiếng chào hỏi định trước.

      Lục Dao , "Chờ tôi cùng nhau ."

      Lý Minh Châu quay đầu lại, nghi hoặc nhìn cậu ta cái.

      Lục Dao kéo ra ngăn kéo, tuỳ tiện lấy cái bút nhét vào trong túi quần, sau đó nhét thêm giấy báo thi và cục tẩy, lần trước cậu ta cũng nhét cà vạt như thế .

      Lý Minh Châu trông thấy , càng sốt ruột, bực bội hai bước, duỗi tay lấy bút và giấy báo thi của cậu ta ra.

      Túi quần dán bắp đùi, tay Lý Minh Châu lạnh buốt vươn vào, tất cả máu trong trái tim Lục Dao khua chiêng gõ trống chạy hết lên đỉnh đầu, tế bào đều tập trung ở giây phút ấy như gióng trống khua chiêng cuồng hoan vào ngày tận thế, chờ khi Lý Minh Châu rút tay ra, làn da bị chạm vào như vẫn còn bị điện giật tê tê dại dại, tác động lên trung khu thần kinh, làm cho đại nãi Lục Dao ngưng mất hai giây.

      "Cậu có túi sao?" Lý Minh Châu hỏi.

      Lục Dao này mới hoàn hồn, lắp bắp, hỏi đằng, trả lời nẻo, "Làm, làm sao! Túi gì chứ?"

      Lý Minh Châu đạo, " Túi để đặt bút và giấy báo thi của cậu vào, cậu lúc nào cũng chỉ biết vứt bừa bãi, ngoài ra còn biết cái gì nữa!"

      Lục Dao nghĩ: Mẹ , lại là cái khẩu khí này!

      "Cậu vẫn còn nghiệm làm thầy giáo của tôi à? !" Lục Dao sai sử nàng, "Tôi như vậy cậu cho vào túi của cậu ?"

      "Chúng ta phải là..." Lý Minh Châu lời còn chưa dứt, đột nhiên phản ứng lại đây, lần này bởi vì giấy báo thi của mình bị in sót nên phải đến căn tin thi.

      Lục Dao lập tức quên chuyện vui lúc trước, ôm bả vai , nghênh ngang ra cửa, "Giúp tôi cầm chút, cũng tốn bao nhiêu thời gian của cậu."

      Lý Minh Châu biến sắc dời , cùng cậu ta bảo trì khoảng cách tương đối an toàn, " đường đứng đắn chút."

      Lục Dao lầm bầm: "Đồ cổ hủ."

      Lý Minh Châu bình thường tới địa điểm thi sớm hơn mười lăm phút, hôm nay bởi vì đợi Lục Dao theo, địa điểm thi mở, mới chậm rì tới cửa.

      Căn tin lầu hai.

      Bên trong này tập hợp toàn bộ học sinh thành tích được tốt, phần lớn đều là học sinh đứng cuối của ban nghệ thuật và ban phổ thông, bên trong nhà vệ sinh của căn tin tầng 3 thậm trí còn có vài học sinh nam tranh thủ hút thuốc trước khi thi.

      Căn tin có thể chứa hai trăm học sinh, sắp xếp hai mươi giám thị tới lui, trước chỗ ngồi của mỗi người đều dùng giấy trắng mực đen viết mã số, thí sinh dựa theo mã số bàn cùng thông tin giấy báo thi tìm vị trí.

      Lý Minh Châu cùng Lục Dao đồng thời xuất ở cửa căn tin.

      Lục Dao vốn đến chỗ nào liền trở thành nhân vật thu hút ánh mắt nhìn ở chỗ đấy, sau khi cậu ta xuất , tiếng xì xào bàn tán ở căn tin tăng lên ít, ánh mắt của mọi người nhất trí rơi xuống người cậu ta.

      Lục Dao sớm quen cảnh tượng được mọi người vây quanh, dưới ánh mắt thưởng thức và hâm mộ của nữ sinh tìm chỗ ngồi của chính mình.

      Lý Minh Châu theo ở phía sau vào, nàng lúc vào, bọn học sinh thấy ràng nàng bộ dáng sau, mới bộc phát ra chỉnh tề : Ta nhổ!

      Bởi vì thành tích của Lý Minh Châu luôn luôn xuất website của trường, khi đạt giải nhất cuộc thi vật lí toàn quốc, khi đạt giải nhất cuộc thi số học, khi đứng đầu kì thi liên tỉnh, là học sinh giỏi mà tất cả các học sinh yếu kém trong toàn trường trước khi thi phải bái kiến.

      Mỗi lần kỳ thi tháng, lớn thi giữa kỳ, thi hết kì, giấy chứng nhận của Lý Minh Châu được mọi người download từ web của trường về, post lên blog của mình, mấy nghìn học sinh đều coi là học thần nhất định phải bái lạy trước khi thi.

      Thần thần bí bí, rất nhanh trở thành phong tục hoa lệ của trường học.

      Mà chân nhân của học thần này hôm nay lại từ thần điện xuống, xuất ở căn tin lầu hai, xem ra là tới phù hộ bọn họ .

      Lý Minh Châu mặt lạnh, đếm xỉa đến ánh mắt khiếp sợ xuất từ bốn phương tám hướng, cùng Lục Dao ngồi vào vị trí: vị trí của hai người quả nhiên là cùng bàn.

      Căn tin lầu hai lập tức nổ oanh, ầm ầm như chợ bán đồ ăn.

      Giáo viên ban nghệ thuật tới, xác định hỏi, "Lý Minh?"

      Lý Minh Châu lạnh nhạt mở miệng, "Là em, thưa thầy, có vấn đề gì ạ?"

      Thầy giáo kinh ngạc , "Em như thế nào..."

      "Địa điểm thi của em ở đây ạ."

      vừa xong, hàng học sinh cách vách dường như trông thấy chúa cứu thế đến thế gian, ánh mắt nhìn Lý Minh Châu đều thay đổi , tự động cho ánh hào quang chói lọi, sau lưng bay lên vô số chim bồ câu trắng, còn có thể nghe thấy tiếng ngâm hùng vĩ của kinh thánh: Vạn dặm cứu khổ!

      Thầy giáo , "Cái này..."

      Lý Minh Châu đưa ra giấy báo thi của chính mình, thầy giáo cầm lên, quả nhiên thấy : Địa điểm thi là căng tin lầu hai.

      Ngay sau đó Dương tài cẩu đến, bởi vì hàng năm thi ở căn tin dễ xảy ra cố nhất, nên ban giám hiệu đều sắp xếp những giáo viên mà học sinh kinh sợ đến, trong đó có cả giáo viên chủ nhiệm.

      "Chuyện gì xảy ra?" Dương tài cẩu cũng kinh hãi , trợn lớn đôi mắt ti hi, "Lý Minh tại sao lại ở chỗ này? !"

      Các học sinh xếp hàng bát quái hô, "Thầy, thầy xếp cậu ấy ở đây cậu ấy ở đây thôi!"

      Bạn học này nhuộm tóc vàng, về sau bị cưỡng chế nhuộm lại khiến tóc biến thành vàng đen đan xen.

      Dương tài cẩu hô to, "Cậu câm miệng! Lục Minh ở đây thi làm gì, cho các cậu chép bài thi à!"

      Tóc vàng , "Thầy cũng phải tin tưởng bọn em chứ, Lý Minh cho chép bọn em sao có thể chép được chứ!"

      Xếp hàng ba vị trí số hai La Mạn Văn nhìn trong chốc lát, ở trong tiếng thảo luận hỏi, "Là cậu con trai cùng Lục Dao vào à?"

      Lâm Quân Huy mới từ trong cơn chấn kinh lấy lại tinh thần, "Cậu biết Lý Minh sao, học sinh đứng đầu cao nhị, năm nào cũng đứng đầu, là học thần cần đem cửu môn công khóa thi đến điểm tuyệt đối mới triệu kiến được, kì thi lần trước chỉ kém chút nữa là được điểm tuyệt đối, ở ban khoa học tự nhiên, đơn giản thể xuất trong đống cặn bã chúng ta."

      La Mạn Văn kinh ngạc , "Lớn lên đẹp mắt thế sao?"

      Lâm Quân Huy xấu hổ, "Các nữ sinh cũng chú ý thấy điểm này rất kì lạ!"

      La Mạn Văn liếc mắt, " cao nhị như thế nào tàng long ngọa hổ , mình chưa từng thấy người đẹp trai như vậy."

      Lâm Quân Huy hỏi, "Cậu thấy bảng tuyên truyền ở lan can ảnh chụp cậu ta sao?"

      La Mạn Văn lắc đầu, "Vậy tại sao cậu ta lại xuất ở nơi này?"

      Lâm Quân Huy sờ sờ cái cằm, mắt nhìn Lục Dao, "Tớ biết , khả năng cùng Lục Dao có quan hệ."

      La Mạn Văn hỏi, " Bạn của Lục Dao?" cảm khái , "Quả nhiên soái ca chỉ chơi cùng soái ca."

      Lâm Quân Huy suýt nữa té xuống băng ghế, "Cậu phải nên để ý tại sao Lục Dao lại biết loại người như thế này sao?"

      La Mạn Văn kinh ngạc, "Soái ca biết soái ca phải là rất bình thường sao , biết nhau cần mà!"

      Tác giả có lời muốn : Lý tiểu thư cứu khổ cứu nạn

      Học sinh cặn bã: Đại thần! Cứu mạng người hơn xây bảy tòa tháp, cứu học sinh cặn bã mạng đánh cái gãy cũng có ba điểm ngũ tầng phù đồ a!

      Lý Minh Châu: [ ánh mắt phức tạp ]

      Lý Minh Châu khi ở nhà là người đặc biệt hiền thê lương mẫu trong giả thiết [ chẳng hề

      Nhưng ra là rất biết chiếu cố người khác [ đặc biệt là chiếu cố tiểu hài tử: Tỷ như Dao Dao

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :