1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi gả em cưới không? - Tam Thiên Phong Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. sarah9x

      sarah9x Well-Known Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      336
      Chương 9: Tiểu bạch nhãn lang.

      Lý Minh Châu nhìn thấy dãy số này, huyệt thái dương nhảy dựng lên, nhảy làm đầu đau.

      Tính tình như con chó này của Lục Dao, chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, biết cậu ta lấy đâu ra lắm tinh lực lăn qua lăn lại thế.

      thèm quan tâm tin nhắn này, ngay sau đó, di động lại rung lên lần nữa.

      "Này! Đừng có giả chết! Tôi biết cậu đọc."

      Lý Minh Châu hừ lạnh tiếng, trong lòng tự nhủ tin nhắn có chức năng đọc, Lục Dao chỉ lừa gạt thôi.

      Di động trong ngăn bàn lại rung lên, Lý Minh Châu làm như nghe thấy, có tai như điếc, lòng chỉ đọc sách thánh hiền.

      Tô Hiểu ở bàn sau kéo tay áo .

      Lý Minh Châu quay đầu lại, thấy Tô Hiểu hưng phấn chỉ ra ngoài cửa sổ.

      quay đầu lại nhìn, Lục Dao cầm lấy cây chổi trường học phát, nghênh ngang đứng ở sau cửa: Nhìn chằm chằm .

      Toàn thân Lý Minh Châu chấn động, lập tức ngồi nghiêm chỉnh nhìn tấm bảng đen, trong lòng lại là dời sông lấp biển: sao Lục Dao lại ở đây!

      ngồi nghiêm chỉnh chưa được lúc, di động lại rung lên, vẫn là tin nhắn của Lục Dao.

      "Quay đầu lại, tôi gọi cậu đấy!"

      Lý Minh Châu coi như nghe thấy.

      "Tôi gọi cậu đấy."

      Lý Minh Châu vẫn đếm xỉa như cũ.

      lúc sau, Lục Dao cà lơ phất phơ đứng phía sau cửa, lớn tiếng , "A Mễ, nhanh như vậy ai nghe được ạ!"

      Tiết này là môn tiếng của A Mễ, ngoại trừ làm giáo viên tiếng của ban đổi mới, còn là chuyên gia chuyên giúp đỡ người nghèo, học kỳ này bị phân đến ban nghệ thuật chữa ngựa chết thành ngựa sống, cứu ban kém nhất.

      A Mễ vừa giúp đỡ người nghèo vừa làm chủ nhiệm, nơi nào cần giúp đỡ người nghèo giúp nơi đấy, dùng những giáo viên tốt nhất để chuyện với cha mẹ học sinh ban nghệ thuật.

      Lục Dao lăn lộn nửa học kỳ, coi trời bằng vung, rất là kiêu ngạo.

      A Mễ kêu lên, "Lục Dao! Em làm... làm gì đó!"

      "Dự thính ạ, vui chơi thỏa thích với kiến thức trong đại dương, phải là cho em nghe đấy chứ, là giáo viên mà như vậy là được." Lục Dao vừa vừa vào, kéo cây chổi của cậu, xách ghế từ phía sau lên ngồi cạnh Lý Minh Châu.

      Toàn thân Lý Minh Châu cứng ngắc.

      Lục Dao rất quen thuộc lấy sách tiếng của Lý Minh Châu kéo sang xem cùng, dùng tay ý bảo A Mễ tiếp tục giảng bài, cần phải để ý đến cậu.

      "Em ngồi ở chỗ này nghe, cứ tiếp tục giảng ."

      Điệu bộ này của Lục Dao, giống như lãnh đạo thị sát.

      A Mễ nhíu lông mày, ngoài mặt lửa giận ngập trời, "Lục Dao em ra ngoài cho tôi, ra ngoài!"

      "Em ." Lục Dao chống cằm giằng co với A Mễ.

      A Mễ giả vờ hai câu, thuận theo cậu rồi.

      Tiểu tổ tông Lục Dao này, chịu quản lý, giáo viên chủ nhiệm khóa và chủ nhiệm lớp đều có biện pháp, hơn nữa còn có bối cảnh phía sau cậu, rất nhiều giáo viên nhận lương quốc gia đều dạy hư cậu, chỉ cần Lục Dao đừng quá đáng, phần lớn đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

      Lục Dao làm việc vĩnh viễn đều dẫm vừa đủ, cậu sắp làm giáo viên thấy phiền phức, có bệnh gì lớn.

      A Mễ cảnh cáo Lục Dao, "Ầm ĩ ngoài cho tôi!"

      Lục Dao nghiêm túc , " ầm ĩ, em đến để học."

      Lý Minh Châu trầm nhìn cậu cái, Lục Dao thèm quan tâm ánh mắt này, lật sách tiếng của Lý Minh Châu lên, vừa lật sách vừa chỉ giang sơn.

      Học sinh xung quanh hai người, chẳng hiểu sao thấy Lục Dao ngồi bên cạnh Lý Minh Châu, ào ào kinh ngạc thôi.

      Vẻ mặt mọi người đều là 'Cầu xin bát quái' nhìn Lý Minh Châu, muốn hỏi dám hỏi, nghẹn đến trưa.

      Dương Khả giống như con nai loạn suốt tiết tiếng , trong đầu đều là hàng ngàn lời kịch, lúc gần hết tiết rốt cuộc cũng có dũng khí mở miệng.

      "Lục Dao, sao cậu lại lên lớp vậy?"

      Lục Dao trả lời nữ sinh, ngày có 100 cũng có 80, Lục Dao rất tự nhiên trả lời.

      "Bị phạt, phải quét dọn khu vực công cộng tuần."

      Dương Khả nhận được câu trả lời, tim đập càng nhanh hơn, giả vờ như thèm để ý tiếp tục hỏi, "Vậy cậu ra quét dọn à?"

      Lục Dao đột nhiên cười xấu xa, làm nũng , "Học tỷ, chị giúp em quét dọn có được ?"

      tiếng này của cậu, làm Dương Khả mềm nhũn chỉ kém chút ngã từ ghế xuống đất, phối hợp với vẻ mặt vô tội của Lục Dao, làm ta kém chút là đồng ý.

      Lý Minh Châu lấy hộp cơm từ trong túi xách ra, muốn đến thao trường ăn cơm.

      Lục Dao lập tức quay đầu trở về, kéo cánh tay lại, "Này, đâu thế?"

      "Buông tay." Lý Minh Châu lạnh nhạt .

      "Tôi buông." Lục Dao liếc nhìn hộp cơm của , "Cậu ăn cơm à, đúng lúc tôi cũng đói..."

      "Đói tự mình lăn ăn, đừng đến làm phiền tôi."

      Lý Minh Châu cho cậu sắc mặt tốt, xong câu liền định ra ngoài, làm người xung quanh thay đổi sắc mặt theo.

      Bình thường Lục Dao ở trường kiêu ngạo quen rồi, học sinh bình thường đều dám chuyện với cậu.

      Có ai như Lý Minh Châu, quả thực là khiêu chiến Lục Dao, để cậu ta vào trong mắt.

      Bầu khí bỗng nhiên cứng ngắc, Dương Khả ở bên cạnh trái tim bị hù dọa đập loạn, vội vàng hòa giải, "Các cậu căn tin ăn sao, Lý Minh căn tin ăn cơm, đều là tự mình mang, hay là..."

      Lục Dao căn bản nghe ta chuyện, chân dài nhấc lên, ngăn Lý Minh Châu lại.

      "Cậu cầm trong tay cái gì, tôi cũng muốn ăn."

      Lý Minh Châu nghĩ: Ăn em cậu ấy.

      Hộp cơm của Lý Minh Châu nhìn rất đáng sợ, ngoại trừ cơm trắng còn có cải xanh đậu phụ, ném cho chó, chó cũng ăn.

      Mọi người ở đây thấy tình thế đúng, chạy hết sạch, bình thường đều ở lại học bài, cũng lẻn đến thư viện ở lầu , trong lúc nhất thời, trong phòng học chỉ còn lại Lý Minh Châu và Lục Dao.

      Tay chân Lục Dao dài, thần kinh vận động rất phát triển, đối phó món ăn của Lý Minh Châu dễ như trở bàn tay, lát đoạt được hộp cơm, vừa mở ra nhìn, sắc mặt xụ xuống.

      "Cậu ăn cái này à!"

      Lý Minh Châu thẹn quá hóa giận, bị người khác thấy đồ ăn của mình, mặt lên chút hồng.

      "Trả lại cho tôi!"

      Lục Dao lấy đũa của nếm thử, lập tức khó ăn phun ra, nhíu mày lại, ói vào trong hộp cơm của Lý Minh Châu.

      Lý Minh Châu thấy vậy, trợn mắt há hốc mồm, tức đến toàn thân phát run.

      "Lục Dao cậu...!"

      Lục Dao có mắt nhìn, cậu là đại thiếu gia, lúc ăn đồ ăn khó ăn liền quăng hộp cơm lên bàn, khoác lên vai Lý Minh Châu dắt ra ngoài.

      Lý Minh Châu tức nôn ra bụng máu, Lục Dao hồn nhiên chưa phát ra, "Cậu ăn cái quái gì thế, chó còn ăn, nhìn cậu giữ như bảo bối, tôi còn tưởng là sơn hào hải vị gì chứ."

      Lục Dao ghét bỏ cầm cánh tay lên, "Khó trách cậu lại gầy thành như này, mỗi ngày cậu đều ăn đồ ăn như thế, chết đói là may rồi!"

      " thôi, hôm nay mở cửa mời khách, cậu cứ chuẩn bị mà ăn thoải mái."

      Lý Minh Châu nghiến răng nghiến lợi, ăn của ăn xin, "Cút! Tôi !"

      "Xùy, Lý Minh, cậu đúng là buồn cười, tôi có hỏi ý kiến của cậu sao?" Lục Dao phân biệt tốt xấu, ấn đầu kéo vào siêu thị.

      Lục Dao ở trong trường học là người có tiếng tăm, trong siêu thị người đến người rất chen chúc, nhưng mà sau khi cậu vào, mọi người chủ động tránh ra con đường.

      Lục Dao chọn chọn lựa lựa ở giá hàng phía trước, thèm quan tâm ánh mắt quan sát của bọn họ nhìn, tay nắm lấy Lý Minh Châu cho chạy.

      Lý Minh Châu tức giận, chắc là tẩu hỏa nhập ma, thấy có chút tức cười.

      Trái tim Lục Dao đồ lưu manh này trước giờ thể nhìn thấu, biết lát nữa cậu ta lại hát tuồng gì.

      Trả tiền xong, Lục Dao nhấc túi to theo, kéo Lý Minh Châu đến thao trường.

      Hai người ngồi khán đài, Lục Dao mở túi ra, đem bánh mì xúc xích ném vào lòng Lý Minh Châu.

      "Ăn hết còn nữa đấy."

      Lý Minh Châu chần chừ nhìn cậu, cầm bánh mì trong tay, có ăn.

      Lục Dao xé vỏ túi ra, thấy Lý Minh Châu nhìn cậu, buồn bực , "Sao lại nhìn tôi, cậu tự mình ăn , muốn tôi đút cậu ăn sao?"

      Khóe miệng Lý Minh Châu giật giật, nghĩ đến thù khóa cửa lúc trước với Lục Dao.

      Hình như Lục Dao cũng nhớ đến chuyện này, cậu lạnh lùng , "Cậu cũng lợi hại đó Lý Minh Nhi, cậu sợ tôi đánh cậu sao?"

      Lý Minh Châu nghĩ: Chó cắn người kêu, chó kêu cắn người.

      vốn muốn ra, nhưng bây giờ cắn người, còn cầm lấy đồ của người ta, nên người ta là con chó.

      Mặt Lý Minh Châu chút thay đổi nhét bánh mì vào trong miệng, quyết định tạm thời bỏ hận thù với Lục Dao xuống, ký kết điều ước chung sống hòa bình buổi trưa.

      Lục Dao gặm như chó, giống như gió bão càn quét ăn xong.

      Cậu ăn xong nhìn Lý Minh Châu, Lý Minh Châu ăn thứ gì đó đều rất gọn gàng linh hoạt, sau khi nuốt xuống miếng, mới ăn tiếp miếng khác: Cùng cậu ăn đầy miệng bánh mì khác nhau.

      Khuôn mặt này của Lý Minh Châu, lúc nào tâm tình tốt, hoặc là ngày nào đó mặt trời mọc hướng tây, cười cái, có thể làm rung động lòng người, làm người ta nhìn mà thất thần.

      lớn lên giống mẹ , lại thừa kế chút gien của người cha cặn bã, bộ dạng tuấn tú sạch , ăn gì đó đều làm cho người ta cảnh đẹp ý vui.

      Chỉ tiếc Lý Minh Châu tâm tình tốt ít đến đáng thương, thường xuyên là sầm mặt, phát ra hơi thở 'Lão tử dễ chọc cút hết cho tôi', làm cho cả người nhìn như lưỡi dao sắc bén, muốn đến gần , tất phải đổ máu rất cao.

      Lục Dao nhìn, ngôn ngữ hệ thống nhận khống chế của mình, ra câu, "Lý Minh, cậu rất ẻo lả."

      Động tác của Lý Minh Châu sững sờ, trả lời, "Làm sao, bây giờ lưu hành công kích thân thể người ta sao?"

      Sau khi Lục Dao phản ứng kịp, gào to : "Ai công kích cậu!"

      "Tôi cậu ẻo lả, cậu cao hứng ." Lý Minh Châu lạnh lùng liếc cậu cái.

      Lục Dao bị nghẹn, Lý Minh Châu lại chậm rãi mở miệng, "Tôi hiểu lắm rốt cuộc là cậu nghĩ cái gì, nhưng mà mánh khóe của cậu đừng có mà đùa giỡn người tôi."

      Lý Minh Châu ăn xong, lập tức đem đạo lý cắn người miệng mềm ra sau đầu, là tiểu bạch nhãn lang, cho ăn như thế nào cũng đều quen, "Đừng tưởng rằng bữa cơm có thể thu mua tôi."

      Lục Dao bị lời của Lý Minh Châu bức cho mông lung.

      Cậu và Lý Minh Châu bắt đầu đọ sức từ hai năm trước, từ trước đến giờ có chiếm được thượng phong, ngay từ đầu là Lý Minh Châu làm đúng, cậu chỉ đến 'Báo thù' và 'Trả đũa', nhưng mà bây giờ người bị hại Lục Dao lại nhận được cảnh cáo của người hại Lý Minh Châu.

      Ý của Lý Minh Châu là: Đừng hy vọng tôi tha thứ cho cậu.

      ... Cái gì thế này! ra bây giờ là cậu sai sao!

      Thực ra bản thân Lục Dao cảm nhận được Lý Minh Châu rất giỏi đâm bị thóc, chọc bị gạo, công phu đổi trắng thay đen, lúc này còn chưa đến nửa học kỳ, lại thành Lục Dao đến 'Cầu xin tha thứ'!

      Lục Dao mông lung hoàn toàn.

      Từ khai giảng đến bây giờ bị Lý Minh Châu đạp cước, lại bị người này khóa ở trong phòng, cậu cúi đầu xuống, kiên nhẫn vây quanh Lý Minh Châu, bây giờ đôi mắt trông mong mang cơm trưa đưa lên, người ta ăn xong, đảo mắt liền trở mặt.

      Lục Dao có oan hay .

      Kỳ oan thiên cổ đó!

      Tiểu tử này phân tích lúc lâu cũng phân tích ra vấn đề trong đó, Lý Minh Châu cao ngạo lạnh lùng hừ tiếng, phủi mông cái làm như muốn .

      Dưới tình thế cấp bách, Lục Dao giữ lại, giống như ma xui mở miệng, "Hai bữa cơm đó đâu."

      Lý Minh Châu nhướn mày: Tổ tông này có hội chứng Stockholm sao?

      Tác giả có lời muốn : Hội chứng Stockholm: Là chỉ người bị hại sinh ra tình cảm với người phạm tội, thậm trí có loại tình cảm trợ giúp phạm tội. Tình cảm này tạo thành người bị hại sinh ra hảo cảm đối với người hại, trái tim ỷ lại, thậm trí giúp đỡ người ta hại người.

      Có khả năng Lục Dao cảm thấy Lý Minh Châu quá ẻo lả, nhưng mà có hiểu vì sao lại dây dưa với , chỉ thấy Lý tiểu thư rất hăng hái, đợi cậu ấy phản ứng lại .
      Chris_Luu, heavydizzy, xukem7 others thích bài này.

    2. Linhlinkly

      Linhlinkly New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      0
      Truyện hay thiệt

    3. sarah9x

      sarah9x Well-Known Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      336
      Chương 10: Đạp xe lai người.

      Lục Dao im lặng, giống như bị chạm phải điện rút tay của mình về.

      Cậu cầm vừa vặn cổ tay Lý Minh Châu, trắng nõn gầy yếu, nhiệt độ lại cao, thiếu chút nữa làm tổn thương lòng bàn tay cậu.

      Lý Minh Châu làm chuyện lớn, câu nệ tiểu tiết, căn bản để ý Lục Dao khác thường lát, , "Lục Dao, cậu uống nhầm thuốc sao?"

      Lục Dao giống như bị đâm chọt xương sống, vụt cái đứng dậy, "Cậu mới uống nhầm thuốc."

      "Cậu có uống thuốc linh tinh, gần đây sao lại đối xử với tôi tốt thế, chồn chúc tết gà sao?"

      "Tôi thích làm cái gì làm cái đấy, thích ai bao che, thích đánh ai đánh, mượn cậu xen vào." Lục Dao phản bác.

      Lý Minh Châu đầu hàng, "Được rồi, cậu lợi hại, cậu là đại ca, do cậu định đoạt hết."

      vừa đầu hàng vừa lui về phía sau, "Như vậy cậu sao, tôi đúng là thể xen vào, nhưng mà tôi sao, còn có thể quản tôi được."

      Lục Dao nhìn chằm chằm , Lý Minh Châu , "Nếu cậu muốn tìm người chơi đùa, có thể, trường học lớn như vậy, cậu tìm ai tôi đều có nghĩa vụ quản, nhưng mà đừng tìm tôi, tôi bận rộn nhiều việc, giống với cậu."

      Lục Dao câu.

      Lý Minh Châu , "Tôi có hứng thú đùa giỡn với cậu, cậu cũng đừng tới tìm tôi gây phiền toái nữa, được ?"

      "Buổi chiều mấy giờ cậu tan học?" Lục Dao tận dụng mọi thứ hỏi câu.

      "Cậu nghe hiểu được tiếng người ?" Lý Minh Châu nhíu mày.

      "Đó chính là có rảnh." Lục Dao sờ cằm.

      " rảnh, buổi chiều tôi có việc, cậu tự mình lăn qua lăn lại ." Lý Minh Châu suy nghĩ lát, bổ sung, "Phải đến trường tiểu học Thiên Thành."

      "Ăn mì hay là ăn cơm?"

      " ăn, tôi tôi có việc..."

      "Vậy ăn mì được rồi."

      "Nhìn mặt khó ăn."

      "A... Ăn cơm cũng được."

      Lý Minh Châu lấy lại tinh thần, , "...Lục Dao! Đầu cậu bị nước vào sao!"

      Lục Dao kêu, "Mời cậu ăn cơm sao cậu còn nhiều tật xấu như vậy?"

      "Ai muốn cậu mời?"

      Lục Dao , "Cậu quản được sao?"

      Cậu xong, cho Lý Minh Châu thời gian phản bác, bước chân dời , "Đừng có mà trốn, hôm nay Ngô thái hậu bắt tôi đến thư viện quét dọn, cửa ban các cậu, ngày tôi đều có thể nhìn chằm chằm."

      Lý Minh Châu bị cậu chọc tức đến bốc hỏa, "Lục Dao!"

      "Đừng kêu, lỗ tai tôi sắp bị cậu làm cho điếc rồi, đại nam nhân chuyện sao lại cằn nhằn như vậy..." Lục Dao lẩm bẩm câu.

      Lý Minh Châu im miệng.

      và nam nhân vẫn có chút khác biệt, giọng đè thấp còn có thể đục nước béo cò giả mạo phen giọng thiếu niên, khi nâng cao giọng, giọng mềm mại lên.

      Hai ngày trước Lục Dao là gió , hai ngày nay là gió lớn, chơi đùa đánh gậy lại dùng thủ đoạn cho viên đường, Lý Minh Châu thấy Lục Dao đột nhiên ân cần với , bị kích thích cả người nổi da gà, thấy thế nào cũng có quỷ.

      Cả buổi chiều của , ngoại trừ bên ngoài nghe giảng, trong đầu đều phân tích hai ngày nay Lục Dao khác thường, trong lòng tự nhủ e là tổ tông này tìm đâu ra được quân sư quạt mo cho cậu chủ ý, nếu sao lại nhìn thấu hành vi kỳ lạ của Lục Dao!

      Buổi chiều kết thúc, quả nhiên Lục Dao đứng ở phía sau cửa chặn người.

      Cố Tiểu Phi tay chân lanh lẹ nhét sách vào trong cặp, giành giật từng giây vịn bàn hỏi Lý Minh Châu, "Lý Minh, sao cậu lại quen Lục Dao?"

      Lý Minh Châu bực bội thôi, mở miệng , " quen."

      " quen, tôi thấy cậu ta rất tốt với cậu!" Cố Tiểu Phi , " phải còn cùng nhau ăn sao?"

      Cố Tiểu Phi bát quái, còn nhạy cảm hơn cả nữ nhân, từ giữa trưa sau khi thấy Lục Dao ngồi bên cạnh Lý Minh Châu, liền liên tục nghẹn hiếu kỳ.

      Trong mắt cậu ta, Lý Minh Châu lạnh lùng, tám gậy tre đánh đến Lục Dao!

      Lý Minh Châu đến trước cửa, để ý đến Cố Tiểu Phi, Lục Dao từ cửa sau vượt lên trước chặn cửa trước.

      Học sinh trong phòng dám thở mạnh, đều làm bài tập, đọc sách, dọn vệ sinh, thực ra tinh thần rất chăm chú chú ý đến phát triển ở cửa trước.

      Cố Tiểu Phi thầm, "Hai người bọn họ làm sao thế? Muốn đánh đánh, nếu Lý Minh là nữ, tôi còn tưởng Lục Dao theo đuổi cậu ấy đấy!"

      "Cậu đừng nhìn, ngàn vạn lần đừng đánh nhau, lớp chúng ta có Lý Minh kéo thành tích về, lát nữa còn phải ngăn cản!" Đỗ Vũ Hiên giọng trả lời.

      "Thôi , cậu có biết nhìn sắc mặt hay , nếu hai người bọn họ đánh nhau, hôm nay tôi chép hết sách vật lý lần!" Cố Tiểu Phi năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Tôi nhìn tự nhiên."

      Chắc là Lý Minh Châu có hứng thú này, bảo người khác chép sách vật lý.

      Lục Dao hiển nhiên cũng có, cậu ỷ vào ưu thế thân cao, bắt giặc phải bắt vua trước, lấy túi sách của Lý Minh Châu để lưng.

      Sắc mặt Lý Minh Châu nhất thời đen lại, ở nơi công cộng tiện phát tác, hạ thấp giọng giận dữ, tức đến mức ra câu địa phương, "Lục Dao! Đầu cậu bị khảo thương (đánh bị thương) à!"

      Lục Dao nghe xong, hiểu hỏi: "Khảo thương là có ý gì?"

      Con ngươi Lý Minh Châu đảo vòng, lạnh nhạt , "Chính là khen đầu óc cậu thông minh ý."

      Lục Dao học thành thạo, "A, đầu cậu cũng rất khảo thương."

      Lý Minh Châu: ...

      và Lục Dao chuyện, thông thường giảm thọ mười năm , còn thường xuyên nếm phải cảm giác nghẹn khuất tự làm tự chịu.

      Lý Minh Châu cắn chặt răng, dứt khoát câu nào, xem như người bên cạnh làm nhiễu lòng là khí.

      Ra cửa chính trường học, Lý Minh Châu về phía đông, sau khi hai trạm, Lục Dao gọi , "Này, cậu muốn chỗ nào?"

      Cậu nghĩ thầm: Người này bị bệnh thần kinh sao, đường xa như thế lại ngồi xe, lẽ nào nghèo như vậy sao?

      Cậu lại nghĩ đến đồ ăn buổi trưa Lý Minh Châu tự mang, suy nghĩ khỏi bay đến chuyện sơ nhị năm ấy, nhớ đến Lý Minh Châu chịu nổi cậu cũng nghỉ làm, nhớ đến lá gan chó của cũng dám giả mạo sinh viên, Lục Dao đột nhiên dừng bước lại, giống như tìm ra được lời giải mới, trong lòng kinh hãi : phải cậu ấy rất nghèo đấy chứ?

      Lý Minh Châu thèm quan tâm cậu, trong lòng Lục Dao giống như có móng vuốt mèo cào loạn, khi đưa ra được kết luận liền muốn chứng thực.

      "Này, cậu có nghe tôi hay , muốn đâu, tôi gọi xe."

      Lý Minh Châu giọng , " muốn đừng theo tôi."

      gần xa, có ý muốn gọi xe.

      Lục Dao thay đổi sắc mặt quan sát cái.

      Lý Minh Châu hồn nhiên chưa phát ra, trong lòng cho rằng cái tên khốn kiếp Lục Dao này ăn no rỗi việc có chuyện gì làm, mình sớm muộn gì cũng có ngày bị cậu chọc tức chết.

      quay đầu lại gấp rút lên đường, mãi mà thấy Lục Dao bên tai, dùng mắt liếc trộm qua, bên cạnh có người.

      Lý Minh Châu nghĩ thầm: Được rồi, đỡ phải nhìn mà ghét.

      lát, có cảm thấy sảng khoái tinh thần, trái lại càng thêm bực bội, lát lại cảm thấy Lục Dao đần độn, cho là cậu có chút kiên nhẫn, cậu hai câu liền , nuông chiều tính tình như tiểu thư!

      Lục Dao 'Tính tình tiểu thư' đột nhiên ngồi xe đạp thắng gấp trước mặt , xuất trước mặt , cực kỳ kiêu ngạo dẫm chân lên, cả người lẫn vật đều phân biệt quăng mị nhãn loạn, "Ngồi lên, tôi đưa cậu ."

      Lý Minh Châu sợ hết hồn, biến sắc tỉnh táo lại, nhìn thoáng qua chiếc xe này: Khu này thường cho thuê xe đạp, chỗ ngồi phía sau dành cho các đôi nhau.

      "Đầu óc cậu quả nhiên có bệnh." Lý Minh Châu nghĩ.

      Lý Minh Châu qua cậu, Lục Dao kiên nhẫn, kéo cổ áo , "Cậu muốn chết à, Lý Minh, tôi chuyện với cậu đó."

      Lý Minh Châu hừ lạnh tiếng: Cậu chết tôi chết.

      biết sao Lục Dao chết, cậu chẳng những bất tử, cậu còn có biện pháp làm Lý Minh Châu chết sống lại.

      Mặt Lý Minh Châu chút thay đổi ngồi ghế sau, gió thổi ngổn ngang trong gió, chết sống lại kém được bao xa.

      "Tôi nhất định bị ấm đầu rồi." Trong lòng nghĩ, "Lục Dao đ*t m* cậu."

      Lục Dao có thuật đọc tâm, lừa Lý Minh Châu lên xe, đạp xe đạp, kỹ thuật cao siêu, có thể là sát thủ đường, Porsche thấy đều chừa cho cậu con đường: Chưa thấy qua người nào đạp xe phong tao đường như vậy!

      Lý Minh Châu vì nghĩ cho sinh mệnh an toàn của mình, khuất phục đưa tay ra, níu lấy áo Lục Dao.

      "Cậu muốn đâu?" Tâm tình Lục Dao rất tốt.

      "Trường tiểu học Thiên Thành." Lý Minh Châu trầm mở miệng.

      Lục Dao rất quen thuộc với khu vực này, cưỡi xe xuyên qua đường núi, lại xuyên qua con sông phố phường, cuối cùng dừng lại ở đường Khánh Xuân, bên trong có hiệu sách khổng lồ, trường tiểu học Thiên Thành ở bên cạnh.

      Lục Dao có hỏi Lý Minh Châu đến chỗ này làm gì, hai tay cậu nhét vào túi, dừng xe ở bên lề đường, dựa vào trước xe, hiển nhiên giống như người mẫu, dễ chú ý muốn chết.

      Nơi này lại là trung tâm thành phố, lượng người lui tới đặc biệt đông, con qua đều dùng ánh mắt kinh hãi ao ước nhìn cậu, quan sát từ xuống dưới.

      Lý Minh Châu dẫn Dương Hoan và em trai của ra, nhìn Lục Dao, tựa như trông thấy con khổng tước, biết xấu hổ đứng ở đường đối diện tùy tiện mở chai nước.

      Lục Dao giống như có radar, trông thấy Lý Minh Châu ra liền vẫy tay.

      Lý Minh Châu làm như có gì, Dương Hoan nắm tay kêu lên, " A Minh, bên cạnh có đại ca gọi này."

      Lý Minh Châu , "Giáo viên dạy em cây nấm độc là cây có màu sắc sặc sỡ sao."

      Lúc này Dương Hoan mới lớp ba, nghe hiểu lời Lý Minh Châu , thậm chí nghe hiểu "Màu sắc sặc sỡ" là như thế nào, vừa vừa suy nghĩ , " ấy đạp xe lại đây kìa!"

      Quả nhiên Lục Dao đến, cậu ấn chuông xe đạp, bày tỏ chuyện Lý Minh Châu thèm đếm xỉa đến cậu: Rất là tức giận.

      Lý Minh Châu : "Cậu hát tuồng à."

      Thân thể Lục Dao nghiêng về phía trước, nằm đầu rồng xe, quan sát hai đứa bé.

      Hai đứa bé này, đứa tên là Dương Hoan, đứa tên Dương Lạc, là đôi trai nhà vợ chồng ở lầu năm kia, đứa mới lớp , đứa lớn lên lớp ba.

      Hai vợ chồng làm công ở bên ngoài, bình thường bận rộn làm, có thời gian chăm sóc con cái, vừa vặn Lý Minh Châu thiếu tiền, bọn họ thương lượng cho Lý Minh Châu tiền chăm sóc trẻ, thứ hai và thứ tư đều nhờ Lý Minh Châu đưa đón con.

      Từ trước đến nay Lý Minh Châu bao giờ từ chối tiền, Dương Lạc lớp còn biết làm nũng hơn chị , ra cổng trường lại tranh biểu cho giáo viên nhìn, hai cái chân đúng giờ đúng địa điểm nghỉ ngơi, muốn Lý Minh Châu ôm.

      Lý Minh Châu ăn mềm ăn cứng, chịu nổi người khác làm nũng, làm nũng liền có cách, mặt lạnh ôm Dương Lạc vào trong ngực.

      Lục Dao mở miệng hỏi, "Đây là em trai cậu à?"

      " phải." Lý Minh Châu trả lời, " đón được người rồi, bây giờ cậu có thể rồi chứ."

      Lục Dao kêu, "Ai tôi đến đón người?"

      mặt cậu tươi cười 'Như gió xuân ấm áp' đúng tiêu chuẩn nam thần trong sách giáo khoa. Cúi người xuống sờ đầu Dương Hoan, " cho trai nghe, em tên là gì?"

      Nha đầu Dương Hoan này lớn như thế, còn chưa thấy nam sinh nào đẹp mắt như vậy, lúc này bị 'Hồ ly tinh' dụ dỗ đến mê man, tìm ra hướng bắc, liền , "Dương Hoan, nhũ danh là Hoan Hoan ạ!"

      Ha! Nhũ danh cũng cả ra!

      Lục Dao chẳng phải 'Bá đạo', khí chất quanh thân đều rất ôn hòa, cực giống vị cố nhân của Lý Minh Châu, làm Lý Minh Châu hoảng hốt lát.

      Cậu ôm lấy Dương Hoan, tiếp tục lừa gạt, "Có muốn ăn KFC , trai dẫn em ăn."

      Công nhân viên có con, KFC ở trong mắt bọn họ giống như thứ xa xỉ phẩm, chỉ có kiểm tra được điểm tuyệt đối, ngày lễ ngày tết chơi mới có cơ hội được ăn, là đồ ăn rất là cao cấp.

      Khuôn mặt nhắn của Dương Hoan lập tức đỏ bừng, nhưng vẫn rất có ranh giới cuối cùng nhìn thoáng qua Lý Minh Châu.

      Lý Minh Châu vừa định : Đồ ăn tốt cho sức khỏe...

      Kết quả bị vẻ mặt mong đợi của Dương Hoan chặn trở về.

      Lục Dao cố ý , "Em nhìn cậu ấy làm gì, mời em ăn, lại mời cậu ấy ăn!"

      Lý Minh Châu: ...

      Tên khốn kiếp nào buổi trưa luôn miệng mời ăn cơm đấy!

      Tác giả có lời muốn : Lý Minh Châu: Lục Dao đ** m* cậu.

      Lục Dao: Mẹ tôi lớn tuổi rồi còn sáng nữa, cậu cứ trực tiếp làm. Tôi sao? Hay là tôi [- -] cậu cũng có thể [mắt lấp lánh]

      Lý tiểu thư khẩu thị tâm phi tiêu chuẩn sách giáo khoa.
      mattroiden2810, Chris_Luu, heavydizzy6 others thích bài này.

    4. Linhlinkly

      Linhlinkly New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      0
      Truyện hay quá

    5. Linhlinkly

      Linhlinkly New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      0
      Mong chap mới quá

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :