1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tôi chỉ cần có em - Mạc quang thần

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 15

      Rút ra tập văn kiện mà cấp dưới vừa trực tiếp đưa, Mộ Dung Y Tịnh mở ra xem lướt qua, đúng như dự đoán. Đôi môi hơi câu lên tạo nên nụ cười khinh mạn gấp hồ sơ lại. Lại rút ra tập hồ sơ khác Y Tịnh mở ta, nụ cười môi dần trở nên ôn nhu, cũng bởi vì văn kiện này có liên quan đến người kia.


      Nhớ đến chuyện vừa xảy ra, gương mặt Y Tịnh chợt nóng lên. còn nhớ sáng ngày hôm sau, khi tỉnh dậy còn bóng người kia bên cạnh. Bên gối có tờ giấy ghi chú hình trái tim, đó viết [ Nhìn xuống cổ chân trái!]



      Y Tịnh tốc chăn nhìn xuống cổ chân trái của mình, nơi đó từ bao giờ chiếc lắc xinh đẹp, có tờ giấy mềm cột chiếc lắc, Mộ Dung Y Tịnh gỡ ra xem, đó viết: “Quà sinh nhật cho em, hôm qua định cho em xem, nhưng em ngủ rồi. Yên tâm, lúc đeo cho em là mười hai giờ kém mười lăm, vẫn còn là sinh nhật. có việc phải về nhà, chuẩn bị bữa sáng, em nghĩ ngơi nhé, tối trở về!]



      Y Tịnh cong khóe môi, hôn chụp lên từng câu chữ rồi hạnh phúc nằm lại giường.



      suy nghĩ vẩn vơi, cửa phòng bị đẩy ra, là Dương Khinh Tiêu.



      họp thôi!”



      “Ân!”



      Mộ Dung Y Tịnh chỉnh lại y phục chút, lấy phần văn kiện chuẩn bị ra ngoài.



      Trong cuộc họp, sau khi điểm qua tất cả các hạng mục, cuối cùng Mộ Dung Y Tịnh mở phần văn kiện mình chuẩn bị ra.



      “Lần này tôi có thông báo quan trọng.” Y Tịnh lên tiếng, giọng lãnh hạ thấp xuống trầm trầm làm người ta thấy quyền uy tối thượng. “Đây là giấy ủy quyền và quyết định bổ nhiệm. Từ bây giờ Dương Khinh Tiêu là Tổng giám đốc điều hành, có quyền thay tôi đưa ra tất cả các quyết định, cũng chính thức từ bây giờ cậu ấy là trong những cổ đông của Mộ thị.”



      Tất cả mọi người trong cuộc họp đều trợn mắt ngạc nhiên, ngay cả Dương Khinh Tiêu cũng tỏ ra ngạc nhiên với quyết định này. Từ khi nào có cổ phần trong Mộ thị? Dương Khinh Nghĩa cũng ngạc nhiên kém, tuy ông dự định đem ba mươi phần trăm cổ phần của mình chia đều cho ba người con, nhưng mà ông chưa có làm mà, vậy cổ phần Khinh Tiêu có từ đâu ra?



      Điều lệ xưa nay,Mộ thị chưa từng có tổng giám đốc điều hành, bởi mọi chuyện đều thông qua chủ tịch, vậy cần tổng giám là gì, ngay cả trợ lý, chủ tịch còn cần. Đúng là tin động trời, nhưng tất cả mọi người ai cũng năng lực của Dương Khinh Tiêu cũng ai có ý kiến phản đối, dù sao làm việc với Khinh Tiêu cũng dễ thở hơn trực tiếp đến gặp chủ tịch. Cái này cũng coi như bọn họ có lợi rồi.



      Duy chỉ có Đổng Thiếu Thành, tuy tỏ ra bình thường, nhưng mà trong mắt liếc về phía Dương Khinh Tiêu dò xét, ngờ trợ lý quèn mà cũng có được ngày này.



      Sau cuộc họp, Dương Khinh Tiêu theo Mộ Dung Y Tịnh vào văn phòng. “Tịnh, chuyện này là sao vậy?”



      Y Tịnh nhìn sâu vào mắt Khinh Tiêu: “ thích?”



      Dương Khinh Tiêu đến bên vòng tay kéo Y Tịnh tựa vào eo mình: “ phải, nhưng biết số cổ phần đó phải của ba ba,mà chính là của em. cần những thứ này, cái cần là em. Chỉ cần có em là tốt rồi, mọi cái khác quan tâm.”



      Xoay ghế chút, Mộ Dung Y Tịnh ôm qua eo Khinh Tiêu: “Em muốn mọi người coi trọng hơn, muốn cũng có địa vị cao cao tại thượng. Như vậy mới có cảm giác gần em.”



      Dương Khinh Tiêu hiểu nỗi lòng của người này, đưa tay nâng cằm Mộ dung Y Tịnh, Khinh Tiêu cúi xuống hôn. “ làm tốt mọi việc, chỉ cần em vui.”



      Xúc cảm đột nhiên trào dâng, Dương Khinh Tiêu kéo Y Tịnh đứng lên, môi lưỡi lại chạm nhau, cả hai ôm nhau quấn quít, vừa hôn vừa đưa tay vuốt ve lẫn nhau, từng chút ma xát làm lửa nóng bốc lên, Dương Khinh Tiêu cởi áo vest Mộ Dung Y Tịnh vắt lên thành ghế, rồi đến cravat, tiếp theo là áo sơ mi, để Y Tịnh dựa vào bàn làm việc, Dương Khinh Tiêu cúi xuống liếm lên ngực Y Tịnh, càng mút liếm càng say sưa, từng chỗ môi lướt qua đều để lại dấu ấn.



      Khinh Tiêu ngồi xuống ghế chủ tịch của Y Tịnh, nhanh nhẹn tháo khóa quần của người kia, đem dục vọng hơi trướng lên cằm trong tay xoa nắn. Y Tịnh chóng tay rau sau ngửa cổ thở đốc, khi lần trầm mê với người kia, lại muốn có nhiều hơn nữa. “Tiêu, em muốn hôn nó.”



      Dương Khinh Tiêu ngẩng đầu nhìn biểu tình câu dẫn của Y Tịnh, mỉn cười, lại cúi xuống liếm lên đỉnh nam căn của Y Tịnh, dùng lưỡi vẽ loạn lên lỗ phía , rồi ngậm vào, hút mạnh.



      “Ưm…a..” Mộ Dung Y Tịnh rên khẽ. Bàn tay đan vào tóc Khinh Tiêu, mà ở dưới, Khinh Tiêu ngừng phun ra nuốt vào khối dục vọng tuyệt đẹp của Y Tịnh. Dương Khinh Tiêu lại kéo tuột chân Y Tịnh ra khỏi quần tây, gác lên vai mình, thân người Y Tịnh tại muốn nằm ngữa lên bàn, miệng ngừng phát ra tiếng ngâm dâm mỹ. Khinh Tiêu đưa ngón tay xuống huyệt đông đẩy vào trong.





      “Ân…Tiêu…đừng như vậy!” Trước sau bị tập kích, nhục cảm ào ạt làm Mộ Dung Y Tịnh có chút tiếp nhận nổi. Nhưng được lúc, khi ngón tay thứ hai của người kia vào lại muốn nhiều hơn. Bàn tay luồng vào tóc Khinh Tiêu hơi siết chặt, hạ thân cũng bắt đầu đong đưa. “Ô…ô…”. Theo cái hút mạnh của Khinh Tiêu mà Y Tịnh bắn ra.





      Dương Khinh Tiêu nhả thứ dịch nóng đặc kia ra nơi tư mật, dùng ngón tay đưa vào trong huyệt động, thay thế bôi trơn, đứng dậy kéo khóa quần, đem dục vọng trướng đến phát đau của mình trực tiếp tiến vào.



      “Ân… đúng là bên trong của em rất tuyệt…” Cũng vì khá thích ứng nên lúc Khinh Tiêu vào cũng dễ dàng hơn lần đầu, lại lần này có tinh dịch bôi trơn nên càng làm tăng nhục cảm.



      Hai chân Y Tịnh quấn quanh eo Khinh Tiêu, người nằm lên bàn làm việc làn da tiếp xúc với mặt kính lạnh lẽo nên cơ thể hơi run lên, Dương Khinh Tiêu phát liền kéo vào lòng, đem Y Tịnh áp vào tường, Y Tịnh ôm cổ Khinh Tiêu, cảm giác làm tình kiểu này mới lạ, cả hai đúng là càng thêm hưng phấn, lúc Khinh Tiêu xuất nhập phía sau cổ chân Y Tịnh chiếc lắc cũng lung lay phát ra thanh đing . Nghe qua, Khinh Tiêu càng ra sức luật động, lúc lâu sau, Dương Khinh Tiêu lại ôm Y Tịnh quay lại bàn làm việc, thả Mộ Dung Y Tịnh đứng xuống đất, hai tay chống lên bàn mông vểnh cao. Dương Khinh Tiêu từ phía sau ra ra vào vào mật huyệt đỏ hồng tiêu hồn kia.



      Mái tóc dài lây động, tấm lưng trần cong cong gợi cảm, Dương hinh Tiêu càng nhìn càng thọc mạnh vào trong. “Tiêu…chậm, chậm …lại.”



      Nhịp điệu tăng nhanh làm Y Tịnh muốn bắn ra, nhưng cố gắng giữ bởi vì cảm giác đó còn tuyệt diệu hơn. Thể lực Mộ Dung Y Tịnh rất tốt, nên khi làm tình cũng cực kì phối hợp. Nhưng mà Dương Khinh Tiêu khó mà nhịn nổi, càng đâm sâu hơn mạnh hơn. Liên tục xoáy vào nơi mẫn cảm bên trong Y Tịnh.



      “Ân…ư…Tiêu, em chết mất, … làm… tuyệt quá…”



      Tiết tấu càng lúc càng tăng mạnh, nhịp điệu cũng càng lúc càng nhanh. Sau hồi lâu, hai người cùng đạt đến đỉnh điểm.



      Lần này cả hai đúng là rất kịch kiệt, Mộ Dung Y Tịnh thể lực có tốt mấy cũng là người chịu, nên tại mệt mỏi rã rời.



      Dương Khinh Tiêu dìu Y Tịnh ra phòng nghỉ phía sau, để nằm lên giường. vào toilet lấy khăn ướt ra lau qua người cho Y Tịnh xong, Khinh Tiêu mới lau của mình, rồi cũng bò lên giường.



      Xoay qua ôm cổ Khinh Tiêu, Mộ Dung Y Tinh cười: “ Cũng may lúc nãy có người nào đột ngột vào a.”



      Chọc chọc vào má Mộ Dung Y Tịnh, Khinh Tiêu cau mày: “ phải em là sợ người ta phát chủ tịch Mộ thị lạnh lùng bá đạo, siêu cấp đáng sợ lại có biểu tình câu dẫn nằm dưới thân nam nhân ?”



      Rút vào trong ngực Khinh Tiêu, Y Tịnh cười khúc khích: “ nghĩ cái tên xấu số dám bước vào kia, còn có mạng mà bước ra sao?”



      Dương Khinh Tiêu nâng mặt Y Tịnh lên: “Oa, vậy là tin đồn em xử cái người kia là có ?”



      “A? người nào?”



      “Người nào đó dám xúc phạm em, nghe người trong công ty em cho xử lý rồi ném xuống biển a.Mà ta làm gì em?”



      “Ô, dám vỗ mông em.”



      Dương Khinh Tiêu tức giận: “Cái gì, là tên nào, phải cho bài học.”



      Mộ dung Y Tịnh nằm đè lên người Khinh Tiêu, cắn cắn bả vai , giọng có chút trầm lạnh lẽo mà ngày thường hay đối với người khác: “ yên tâm, em đến nỗi giết người hủy xác, chỉ có điều cánh tay của a, chắc là còn dùng được nữa.”



      Dương Khinh Tiêu nghe qua, liền thấy có dòng lạnh lẽo ùa qua sống lưng. Đối với người khác, Y Tịnh đúng là rất đáng sợ.
      honglak thích bài này.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 16

      Dương Khinh Tiêu nhanh chóng bước vào nhà hàng kiểu Nhật cùng lúc bên ngoài mưa cũng ào ào ập tới. Phủi phủi những hạt nước bắn vào bộ tây trang đến chỗ lễ tân.



      “Ông Dương, xin mời lối này.”


      Dương Khinh Tiêu lần này đến đây là vì cuộc hẹn bí mật, mà người hẹn ai khác chính là Đổng Thiếu Thành. Lúc đầu có hơi ngạc nhiên, nhưng trong lòng Khinh Tiêu cũng đoán được, lý do liên quan đến chuyện nhận chức Tổng giám đốc, mà chính là cổ phần Mộ thị nắm giữ.



      Gian phòng riêng biệt người ngồi sẵn bên trong, là Đổng Thiếu Thành,ngoài ra còn ai khác, nhưng Dương Khinh Tiêu biết nếu mình có hành động gì quá khích, chắn chắn khó mà ra khỏi chỗ này. cũng nếu lần này nhận lời đến gặp, cũng bị người lôi đến đây. Vậy sao phối hợp chút, xem tên kia muốn cái gì.



      “Chào Đổng tiên sinh, đến sớm quá!”



      Đổng Thiếu Thành làm động tác mời, đợi Khinh Tiêu ngồi xuống rồi mới lên tiếng: “Được chờ ngài Tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị cũng là vinh hạnh của tôi mà.”



      Nghe qua câu có ý giễu cợt Dương Khinh Tiêu cũng làm như biết, “Ô, Đổng tiên sinh ngài làm tôi thấy ngại quá. Ha ha, làm tổng giám có gì hay, cũng là dưới người.”



      Đổng Thiếu Thành nghiêm mặt: “Ý cậu , cậu thích dưới quyền ai?”



      Dương Khinh Tiêu cũng giả vời tình đáp: “ ra tôi hứng thú với chức vị, quan trọng là bản thân vui vẻ.”



      Đổng Thiếu Thành cười rộ lên, xong mới đối Khinh Tiêu hạ thấp giọng: “Vui vẻ với chủ tịch?”



      Trong mắt bắt đầu xuất hàn ý, nhưng Khinh Tiêu rất nhanh che giấu , trước đây luôn sống ôn hòa, thái độ làm người nhã nhặn hiền lành, nhưng khi bước vào thương trường tất cũng phải thây đổi: “Ý Đổng tiên sinh là gì, tôi hiểu.”



      “Đưng giả vời, tôi biết cậu và Mộ dung Y Tịnh có quan hệ tình cảm.” Đưa ra trước mắt Khinh Tiêu xấp ảnh, trong đó là ảnh và Y Tịnh bị người ta chụp lén.



      Khinh Tiêu cũng vội giơ khí giới đầu hàng, còn muốn vờn tên này thêm chút nữa: “Đổng tiên sinh con mắt nào tôi và chủ tịch có tư tình a? Mấy tấm hình này chỉ lên được chúng tôi là quan hệ cấp và cấp dưới khá tốt thôi, làm trợ lý, đương nhiên lúc nào cũng phải bên cạnh chủ tịch.”



      “Vincent Dương, thể thế, nếu là quan hệ đồng nghiệp vậy hà cớ gì lại ở chung nhà với chủ tịch, lại còn bộ sưu tập cho người đồng tính lần trước, báo chí mà biết việc này, có cũng trở thành có thôi.”



      Dương Khinh Tiêu thấy sợ hãi: “Vậy Đổng tiên sinh ngài đây là muốn giúp báo chí làm ăn nên mới điều tra kĩ như vậy?”



      Đổng Thiếu Thành cuối cùng cũng ngửa bài: “Vincent Dương, tôi rảnh mà chơi với mấy tay phóng viên, lần này hẹn cậu là vì tôi muốn hợp tác với cậu.”



      “Hợp tác?”



      “Đúng, tôi muốn cổ phần của Mộ thị, cậu muốn chơi đùa của cậu, chúng ta hợp tác phải rất thích hợp sao?”



      nghe thử.”



      với cậu chuyện này tôi cũng biết cậu chỉ vui chơi với chủ tịch, nhưng ngờ cậu làm quá tốt, làm mê luyến cậu đến nỗi đem cổ phần chia cho cậu. Tôi muốn mua lại số cổ phần đó giá cao nhất có thể, cậu cũng lỗ phải ?”



      Dương Khinh Tiêu cười lạnh: “Vậy sao Đổng tiên sinh nghĩ là tôi lòng với chủ tịch?”



      Đổng Thiếu Thành cười lớn: “ lòng? buồn cười, Vincent Dương, lý lịch của cậu phải tôi biết, cậu chỉ là muốn chơi trò chơi ái tình, càng khó khăn thử thách cậu càng hứng thú, ngay cả công nương các tiểu vương quốc châu Âu cậu còn bỏ qua, vậy người nổi tiếng như Mộ Dung Y Tịnh làm sao lại thoát khỏi tầm ngấm của cậu.”



      lại tiếp: “Lần này cậu chơi rất thành công nha, nhưng mà chắc cậu cũng gần chán rồi nhỉ, vậy sao ngửa bài luôn cho rồi.”



      Suy nghĩ rất nhanh, Dương Khinh Tiêu liền trưng ra bộ mặt đắc ý: “Đổng tiên sinh làm việc cẩn thận, ngay cả chuyện trước đây của tôi cũng biết tường tận, bất quá tại tôi đúng là chơi chưa chán. Cũng là lần đầu tiên chơi với đàn ông, cũng khá thú vị. Tôi định chờ thêm thời gian nữa.”



      Gõ gõ ngón tay lên bàn trầm ngâm chút, Khinh Tiêu lại tiếp: “Đổng tiên sinh, tôi cũng đoán được ngài muốn ngồi lên cái ghế kia, nhưng mà cho dù ngài mua lại số cổ phần của tôi cũng chỉ có ba mươi phần trăm, hợp tác vậy sao làm vố lớn chút.”



      Đổng Thiếu Thành dường như bị điều kiện của Khinh Tiêu hấp dẫn: “Ý cậu là?”



      tại ngài Đổng đây có hai mươi phần trăm, nếu tính luôn của tôi là ba mươi, nếu ngài có thể mua luôn năm phần trăm còn lại của ba người kia cũng chỉ có ba mươi lăm, bằng với mức mà chủ tịch có. Nhưng mà Đổng tiên sinh đừng quên, ba của tôi nắm ba mươi phần trăm, nếu chủ tịch lên tiếng tôi chắc chắn ba tôi chuyển nhượng hết sang cho chủ tịch. Đến lúc đó, có muốn đấu, Đổng tiên sinh tất biết ai là trời ai là vực.”



      “Vậy cậu có chủ ý gì?”



      ai hiểu con cái hơn cha mẹ, bởi vậy ba tôi tất nhiên dại dột mà giao cổ phần lại cho tôi, nhưng Mộ Dung Y Tịnh có thể, tôi cũng tính lừa tiền của của bởi vì tôi thiếu tiền. Nhưng nếu Đổng tiên sinh lên tiếng tôi cũng có hứng thú chơi.
      Đợi thêm thời gian nữa, khi tôi lấy hết số cổ phần còn lại tôi bán cho ngài. Lúc đó cho dù ba tôi có chuyển nhượng số cổ phần của nhà họ Dương cho Mộ Dung Y Tịnh cũng muộn.”



      Đổng Thiếu Thành hơi chút suy nghĩ, quả điều kiện khá hấp dẫn, “Cậu nghĩ cậu làm được?”



      Dương Khinh Tiêu tỏ ra rất tự tin: “Tất nhiên, muốn cái mạng của tôi còn làm được huống chi là sản nghiệp. Nhưng mà có điều kiện.”



      “Điều kiện gì?”



      Dương Khinh Tiêu xoa xoa cằm: “Hưm…tôi biết Đổng tiên sinh có khu resort ở Hawaii, nếu ngài muốn tôi đồng ý giúp ngài ngồi lên ghế chủ tịch ngài phải nhượng lại khu resort đó cho tôi.”



      Đổng Thiếu Thành suy nghĩ rất lâu, Dương Khinh Tiêu cũng vội vàng muốn nghe câu trả lời. Cuối cùng Đổng Thiếu Thành cũng gật đầu: “Được, quyết định như vậy.Sau khi tôi nhận được số cổ phần đó tôi trực tiếp chuyển tiền vào tài khoảng của cậu kèm theo giấy chuyển nhượng khu resort.”



      “Vậy tốt quá, cảm ơn Đổng tiên sinh chiếu cố. Nếu có gì tôi trước. Có chuyện gì cần thương lượng cứ tìm tôi.”



      Ngồi trong văn phòng, gương mặt Mộ Dung Y Tịnh trầm hẳn xuống, tia lạnh lẽo ra. Nội tâm khỏi bàng hoàng về những gì vừa nghe được. Trong tim dường như có thứ gì đó vừa đỗ vỡ. Chính là giọng người kia, cho dù có máy biến cũng nhận ra được, huống chi lại nghe rất ràng, mà Đổng Thiếu Thành chẳng phải cũng gọi người nọ là Vincent Dương.



      Mộ Dung Y Tịnh vừa mắt Đổng Thiếu Thành từ lâu, nên hết sức chú ý đến nhất cử nhất động của , luôn có người theo dõi và báo cáo lại cho . Giữ được Mộ thị trụ vững lâu như vậy tất nhiên cũng nhờ có ám bộ. Trước đây Mộ thị phải là tập đoàn kinh doanh như tại mà là tổ chức làm ăn phi pháp, đến lúc Mộ Dung Y Đình lên thay thế dần dần thay đổi, nay hoàn toàn còn những phi vụ phạm pháp, nhưng tổ chức ngầm vẫn còn hoạt động. Từ , lúc được Mộ Dung Y Đình mang về nuôi, cũng lăn lộn ít năm trong thế giới ngầm, nên rèn được tính cách lãnh huyết và thân thủ hơn người.



      Chiều nay, ám bộ báo cáo với Đổng Thiếu Thành có hành động bất thường, liền muốn nghe trực tiếp đoạn đối thoại mật của , kết quả phát Dương Khinh Tiêu cư nhiên lại phản bội . phải, mà là từ đầu người đó lòng.



      Mộ Dung Y Tịnh ôm đầu, trong lòng muốn tin những gì mình vừa nghe thấy, muốn cho tất cả chỉ là lừa dối, nhưng mà những lời kia, như từng nhát dao chém vào tim .



      [ tại tôi đúng là chơi chưa chán. Cũng là lần đầu tiên chơi với đàn ông, cũng khá thú vị.].Câu đó cứ như nhát búa đánh liên tục vào đầu, Y Tịnh gục xuống bàn, chỉ là chơi đùa? Từ ban đầu chỉ là trò chơi của sao? Khinh Tiêu!



      Nếu là trò chơi, vậy bản thân cũng nên cho nó kết thúc được rồi.



      Dương Khinh Tiêu lái xe về nhà, gặp Đổng Thiếu Thành quả mất nhiều thời gian hơn tưởng, giờ này chắc Y Tịnh về . qua shop hoa thấy còn mở cửa, cho xe tấp vào mua bó lớn hoa phi yến. Từ sau khi đến sống cùng Mộ Dung Y Tịnh, trong nhà lúc nào cũng có hoa.



      Vào nhà, đèn phòng khách bật sáng, đúng là Mộ Dung Y Tịnh về. ngồi ở sô pha ngoài phòng khách, đồ mặc nhà hôm nay thuần màu trắng, mái tóc dài màu đen phiêu phiêu sau lưng. Dương Khinh Tiêu nhìn qua vội nuốt nước miếng. ( Tiêu ca càng ngày càng…)



      Nghe tiếng bước chân, Y Tịnh quay lại thấy Khinh Tiêu đước vào nở nụ cười: “ về rồi? Chiều nay đâu vậy?”



      Dương Khinh Tiêu vào trong, đặt hoa lên bàn, đến bên sô pha cúi xuống hôn lên môi người kia: “ gặp đối tác,có chút chuyện thôi mà. Em thơm quá, phải tắm đây.”



      “Ân!” Dương Khinh Tiêu vừa quay , gương mặt cười tràn ngập tình tứ của Y Tịnh vội biến mất, thay vào đó là tầng tầng lãnh.



      Dương Khinh Tiêu vào phòng tắm, mở nước đứng dưới vòi sen, nước ấm xối xuống người làm tan mệt mỏi. Đột nhiên có vòng tay ôm qua eo Khinh Tiêu.



      “A, Tịnh? Em làm giật mình.”



      Từ lúc nào Y Tịnh bước vào trong, thân thể xích lõa. Môi liên tục miết lên bờ vai Kinh Tiêu, hai bàn tay ở phía trước xoa lên vùng ngực săn chắc của người kia. Dương Khinh Tiêu cũng đứng yên tận hưởng cảm giác được người vuốt ve. Môi Y Tịnh cứ mãi miết hôn liếm lên lưng , từ từ trượt xuống, phía trước, bàn tay cũng xuống chỗ giữa hai chân Dương Khinh Tiêu, cằm lấy nam tính dần trướng lên, Y Tịnh bắt đầu xoa nắn.



      “Ân…Tịnh.” Dương Khinh Tiêu thể nhịn được xúc cảm càng lúc càng tăng mà xoay người lại, ôm ghì lấy Mộ Dung Y Tịnh chủ động hôn. Như giọt nước tràn ly, Mộ Dung Y Tịnh cũng nhanh chóng ôm cổ Khinh Tiêu hôn đáp trả rất kịch liệt.



      Dương Khinh Tiêu trong lòng thầm lạ lùng, thái độ hôm nay của Y Tịnh có cái gì đúng lắm. Nhưng ngay lúc đó, Y Tịnh quỳ xuống ngậm lấy nam căn của vào miệng làm còn muốn suy nghĩ thêm gì nữa. Hạ thân được người âu yếm quả rất kích thích. Nhìn xuống mái tóc dài ướt đẫm ôm lấy thân hình trắng nõn, Khinh Tiêu cũng nhịn được mà bắt đầu đong đưa eo. Thứ nóng rực to dài của Khinh Tiêu làm Y Tịnh nhiều lần muốn ngạt thở, nhưng vẫn cố nuốt vào, khóe mi trào ra vài giọt nước mắt, nhưng cũng cần che dấu, bởi dưới làn nước ào ào xả xuống làm người ta còn phân biệt được đâu là nước mắt nữa rồi.



      Trong lòng Y Tịnh thầm niệm: “Khinh Tiêu, lần cuối cùng em dùng tư cách người thỏa mãn cho , hãy cùng nhau tận hưởng.”



      Càng lúc Y Tịnh càng mút mạnh, Dương Khinh Tiêu mấy lần muốn bắn ra, nhưng cũng nhận thấy thái độ khác lạ của người quì dưới chân, liền kéo Y Tịnh đứng dậy, khóe mắt người này có chút đỏ, Khinh Tiêu thương ôm Y Tịnh vào lòng, bỗng nhiên nỗi sợ hãi mơ hồ vây kín. ôm thân thể lạnh băng của Mộ Dung Y Tịnh vào lòng.



      Tắt nước dùng khăn lau người cho cả hai rồi ôm Mộ Dung Y Tịnh lên giường, ngay lập tức Y Tịnh chủ động quấn lấy , Khinh Tiêu kéo chăn quấn qua người cả hai, thời tiết lúc này trở lạnh rất nhiều. Đưa tay giữ lấy cằm Y Tịnh nhìn sâu vào mắt người này. “Hôm nay em làm sao vậy?”



      Y Tịnh gạt tay ra, cúi xuống cắn lên điểm hồng ngực Khinh Tiêu ràng: “Em là muốn !”



      Rồi Mộ Dung Y Tịnh đưa tay tắt đèn , gian ngay tức khắc trở nên tối đen, trong khoảng tối làm người ta nhìn thấy gì, các giác quan dường như càng trỗi dậy, từng nhịp tim đập, hô hấp của đối phương đều nghe rất ràng, xúc giác cũng hoạt động tối đa, hai làn da ma xát lẫn nhau trong chăn ấm dần dần nóng rực như thiêu đốt.



      Mộ Dung Y Tịnh ngồi người Dương Khinh Tiêu, đem dục vọng của lần nuốt vào trong huyệt động, Khinh Tiêu khinh suyễn rên rỉ, cách nuốt lấy đột ngột này quả kích thích làm phát điên lên. Mà Mộ Dung Y Tịnh bên cũng gần như hóa điên, mạnh mẽ nhịp người Khinh Tiêu bàn tay miết lấy vòm ngực săn cứng. “Tiêu, tuyệt..tuyệt quá, có cảm thấy , chúng ta thuộc về nhau…”



      “Ưm…nhanh quá, Tịnh, em cắn đến điên mất.”



      Dương Khinh Tiêu vùng dậy, đem người kia áp xuống dưới giường, giành lại chủ động, Y Tịnh làm cũng muốn điên cuồng theo, hôm nay cả hai gần như dốc hết sức lực để đương. Dương Khinh Tiêu cùng Mộ Dung Y Tịnh muốn hòa tan vào nhau. Tiếng hoan ái cùng rên siết thống khoái vang vọng khắp phòng. Cả hai cuối cùng cũng đạt cao trào, Dương Khinh Tiêu gục vào hõm vai Y Tịnh thở. Mà Mộ Dung Y Tịnh tay đặt lên lưng Khinh Tiêu vuốt ve, tay luồng xuống gối lấy ra khẩu súng Beretta 92FS Elite 9 li. (Ối ảnh định giết chồng?)



      Trong bóng tối, Y Tịnh giơ súng lên nhắm ngay vào huyệt thái dương của Dương Khinh Tiêu.
      honglak thích bài này.

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 17



      Ngay lúc Mộ Dung Y Tịnh định bóp cò .



      em!” Khinh Tiêu thầm.


      Động tác của Y Tịnh ngay lập tức đình chỉ. Dương Khinh Tiêu hề phát mà vẫn tiếp tục thầm bên tai Mộ Dung Y Tịnh: “Tịnh, em, em đến phát điên.”



      Mộ Dung Y Tịnh hạ súng xuống, mắt nhắm nghiền, nước mắt lại trào ra, giọng có phần khàn : “Ân! Em cũng đến điên rồi!”



      Từ giây phút nghe được câu [ em!], Mộ Dung Y Tịnh biết sau này cho dù người kia có đối xử với ra sao, cũng thể xuống tay được nữa. Nếu người đó xem như trò chơi vậy cam tâm tình nguyện để cho người này chơi đùa.



      Cất khẩu súng vào dưới gối, Mộ Dung Y Tịnh xoay người rút vào ngực Khinh Tiêu, Dương Khinh Tiêu nghĩ Y Tịnh lạnh, nên cũng ôm siết vào lòng, kéo chăn lên cao, thương hôn lên trán Y Tịnh, bàn tay liên tục vuốt ve tấm lưng trần. Trong lòng Y Tịnh thầm nghĩ, vì sao biết người này chỉ xem mình như trò chơi mà vẫn thấy vòng tay này lại vô cùng ấm áp, ánh mắt sâu lắng, lời thương cùng nụ cười nhu tình kia đều rất , vì sao?



      Buổi trưa, Dương Khinh Tiêu ghé qua công ty, tuy hôm nay là cuối tuần nhưng muốn qua lấy vài thứ văn kiện. Hôm qua ở biệt thự nhà họ Dương, sáng nay gọi điện cho Y Tịnh lại liên lạc được, đến nhà người cũng ở nhà nên nghĩ Y Tịnh đến công ty. Nhưng đến công ty cũng có người, trong lòng sắp hoảng hốt điện thoại nội bộ trong phòng làm việc của reo vang. Là tiếp tân gọi lên cho .



      “Alô!”



      “Tổng giám đốc, có tiểu thư muốn gặp , là có chuyện gấp.”



      “Được, tôi lập tức xuống ngay.”



      Dương Khinh Tiêu quay ra xuống tầng trệt, trong lòng thầm thắc mắc, biết nào tìm , nếu là Dương Na hẳng là tiếp tân phải biết, nghĩ mình lại có quen người nào ngoài công ty. xuống dưới sảnh, Khinh Tiêu bước vào phòng tiếp khách. đến chỗ lễ tân, lễ tân chỉ chỉ: “Tổng giám, là kia tìm .”



      Theo hướng chỉ của nhân viên lễ tân, Dương Khinh Tiêu nhìn thấy dáng người thon dài cao ráo, người đó ngồi bên bàn tiếp khách mà đứng ngắm nghía tấm poster quảng cáo cùng chụp chung với Mộ Dung Y Tịnh. Người đó mặc quần skinny jean, làm tôn lên dáng chân thon dài, chiếc áo phong dáng dài màu xám tro, bên ngoài khoát chiếc áo len mỏng dài màu đen, cổ quấn khăn sọc caro có tua rua, chân sneaker mà vẫn thấy cao. Mái tóc dài được bím lỏng tạo nên phong cách cực kì thu hút, mũi là cập kính nâu to che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ ra hình dáng đôi môi đỏ chót mà hơi hồng nhưng vẫn rất khiêu gợi. đầu đội mũi phớt, xu hướng thời trang rất nổi gần đây. Phong cách unisex này khá phổ biến. Dương Khinh Tiêu ngắm nhìn lúc lâu, khóe môi cong cong đến bên người kia. Cánh tay liền quàng qua eo đem môi chụp lên môi người đó. Mà người này cũng xoay qua vòng tay lên cổ Khinh Tiêu, dâng môi lên đáp trả. (phong cách thời trang này Viên Viên ta cũng theo đủi)



      Nữ nhân viên tiếp tân nhìn màn trước mắt mà trợn trừng, miệng há ra hình chữ o. Tổng giám đốc bình thường ôn hòa như thế mà cũng có lúc lại nóng bỏng thế kia. Còn có, đó là ai a? Nữ nhân viên trong công ty thiếu người đẹp vậy mà tổng giám đốc vừa mắt ai, người con này, chất tóc đúng là cực tốt, nhưng mà nhìn kĩ dáng người so với nữ nhân hình như hơi cứng, lại , khuôn ngực được tầng khăn choàng che nhưng nếu nhìn kĩ hình như có hơi…. Mà thái độ của tổng giám đốc nhìn qua biết là người trong lòng rồi.



      Mặc kệ nhân viên tiếp tân còn lung tung với cả đám nghi vấn, Dương Khinh Tiêu quàng tay qua vai dìu người kia ra ngoài.



      “Tịnh, em làm bất ngờ.”



      Mộ Dung Y Tịnh cười, : “Sao có thể ngay lập tức nhận ra em?”



      Dương Khinh Tiêu càng cười lớn, tiếng cười trầm ngâm say lòng: “ Là Mộ Dung Y Tịnh có như thế nào chỉ cần liếc mắt liền nhận ra.”



      Cách ăn mặt hôm nay của Y Tịnh cũng phải là trang phục của phụ nữ, phong cách này gần đây giới trẻ đều rất chuộng, nam nữ đều mặc được, nhưng với mái tóc dài này, nhìn qua cho người ta cảm giác giống nữ nhân.



      “Sao tự dưng em lại đổi phong cách như vậy, lại còn thần bí đến tìm nữa chứ.”



      phải là em quá nổi tiếng, muốn dạo cùng nhau cũng khó khăn sao, tại như vầy tốt?”



      Dương Khinh Tiêu đúng là rất vui vẻ: “ ra em sắp đặt hết rồi a. Nếu vậy chúng ta chỗ nào đông người chút nha, công viên giải trí .”



      Dù cho Mộ Dung Y Tịnh có hóa trang hai người khí chất cuốn hút đứng chung cũng thoát khỏi ánh nhìn của mọi người, nhưng mà tuyệt nhiên ai nhận ra người này là chủ tịch Mộ thị kiên nhà thiết kế người mẫu nổi tiếng Alex.



      Dương Khinh Tiêu dẫn Y Tịnh công viên giải trí, hai người tay nắm tay chơi rất vui. Vừa mới chơi qua loạt trò cảm giác mạnh, Dương Khinh Tiêu bước ra có chút xiu vẹo, đầu óc còn khá choáng ván.



      sao chứ? Chúng ta lại quán trà đằng kia ngồi .”



      Mộ Dung Y Tịnh dìu Dương Khinh Tiêu đến quán trà sữa gần đó ngồi. “Tịnh, thể lực em những tốt mà tinh thần cũng rất thép a.”



      Hút vào ngụm trà sữa hương bạc hà, Khinh Tiêu thấy đầu óc có phần tỉnh táo lại. “A, chắc mấy trò này em chơi rất nhiều lần? Sao mà thấy em có biểu gì hết ?”



      Mộ Dung Y Tịnh trầm mặc: “Đây là lần đầu em đến công viên giải trí.” Ngừng chút lại tiếp: “Hẳng cũng có biết chuyện của em từ Marcus, tuổi thơ phải sống với người mẹ tâm thần làm gì có diễm phúc đến đây chơi. Sau này lúc cha nuôi mang em về, ông đúng là dành hết tình thương cho em, nhưng tính cách ông vốn trầm, cũng dẫn em đến đây.”



      Dương Khinh Tiêu đưa tay nắm lấy tay Y Tịnh, gỡ kính xuống, nhìn vào đôi mắt màu xám kia, “Sau này thường xuyên dẫn em chơi, những là công viên giải trí mà là rất nhiều chỗ khác nữa.”



      Ánh mắt đó, làm Y Tịnh thể bị đấm chìm: “Ân!”



      Buổi tối, Dương Khinh Tiêu cùng Y Tịnh đến quán bar, chỗ này người bình thường cũng có,người đồng tính cũng có, tất cả cùng nhau vui chơi. Trong nền nhạc dance Dương Khinh Tiêu và Mộ Dung Y Tịnh ra sàn nhảy lúc lâu quay lại quầy bar, Khinh Tiêu ghé môi vào tai Y Tịnh : “Em nhảy cũng giỏi quá, nếu nhân viên trong công ty mà biết chắc là trật khớp hàm hết a.”



      Y Tịnh cười, nhấp ngụm rượu, đôi mắt xám hơi ánh lên niềm vui. Dương Khinh Tiêu vẫn quàng tay qua vai Y Tịnh, bởi vì biết từ lúc bước vào có rất nhiều nam nhân đưa mắt qua đây nhìn người này. Phải tỏ ra độc chiếm chút a. “Tịnh, từ lúc quen em thấy mắt em giống người khác a, có màu xám, em đeo contactlens à?” (kính áp tròng)



      Mộ Dung Y Tịnh dựa vào tai Khinh Tiêu trả lời: “ phải, là tự nhiên. Đó là do di chứng của thuốc phá thai mà mẹ em uống.” Lại yên lặng lúc lâu. “Sau này em có hỏi Marcus, cậu ta do nhiễm sắc thể của em bị thay đổi cấu trúc gây ra sắc tố cũng giảm làm mắt em chuyển thành xám tro thay vì đen như người thường.”



      Dương Khinh Tiêu cũng uống cạn ly rượu rồi thốt lên, “Tuổi thơ kinh hoàng của em quả để lại quá nhiều dấu ấn thể phai nhòa.”



      Trong lòng xúc động mãnh liệt, Y Tịnh thầm nghĩ, đó có phải là lý do mà Khinh Tiêu chỉ muốn chơi đùa cùng mình? “ có vì vậy mà ghét thân xác này ?” Giọng run run.



      Quay mặt qua ngắm nhìn gương mặt đẹp như thần thánh lúc lâu, trong đáy mắt Dương Khinh Tiêu ngoài xót xa chỉ còn lại nhu tình. “ em!” Khinh Tiêu khẳng định, biết trong lòng người này luôn luôn hoài nghi cũng bởi vì chịu quá nhiều mất mát, lúc nào cũng cảm thấy bất an,chỉ cần Y Tịnh hỏi, sẵn sàng trả lời.



      “Tiêu.” Y Tịnh gọi tên Khinh Tiêu, có lẽ hiểu sai rồi, cái cảm nhận đúng là tình , là tình cơ mà.



      Ngay lúc đó ghế bên cạnh Dương Khinh Tiêu có người ngồi vào, là Đổng Thiếu Thành: “Ai nha, Vincent, cậu sợ ai kia ghen hay sao mà lại chung với đàn bà?”



      Lúc thấy Đổng Thiếu Thành, Dương Khinh Tiêu có chút hoảng hốt, nhưng nghe vậy cư nhiên vẫn chưa nhận ra người này là Mộ Dung Y Tịnh. liền kéo Y Tịnh rút sâu vào lòng mình, mái tóc dài phiêu phiêu dưới ánh đèn mờ khó lòng nhìn được gương mặt. Khinh Tiêu cười lạnh đáp lời: “Sợ ai cơ?”



      Đổng Thiếu Thành cười hắc hắc: “Chủ tịch Mộ thị Mộ Dung Y Tịnh chứ còn ai, cậu cũng giỏi giả vờ .”



      Khinh Tiêu đưa tay ra hiệu với bartender ý bảo rót thêm rượu, “ nghĩ người đó có cơ hội sao?”



      “Xem bộ dạng cậu rất tự tin a, chẳng phải cậu bảo cậu vẫn còn rất hứng thú với sao?”



      Dương Khinh Tiêu nhấp rượu, bàn tay cằm ly rượu hơi siết lại, nhưng câu thoát ra rất nhàng: “Có hứng thú cách mấy cũng chỉ là thằng đàn ông, rót vào bao nhiêu cũng sinh được con nít.”



      Lời thấy vũ nhục, nghe qua cũng biết ai là người chịu đựng. Đổng Thiếu Thành cũng là ngạc nhiên, với tính cách của Mộ Dung Y Tịnh, lòng người khó tin, mà còn là người chịu đựng càng khó tin hơn, tên tiểu tử này đúng là rất có bản lĩnh. lúc sau, mới cười: “Vincent, những lời này tốt nhất cậu đừng để nghe được, nếu cậu chẳng còn mạng mà hưởng thụ đâu.”



      “Cám ơn Đổng tiên sinh nhắc nhở, bảo bối của tôi cũng mệt rồi, chúng tôi phải về trước đây, ngài ở lại chơi vui vẻ.”



      Vòng tay Dương Khinh Tiêu chưa từng rời Y Tịnh, dìu Y Tịnh ra ngoài vào xe mới lo lắng: “ xin lỗi, những lời lúc nãy chắc làm em rất khó chịu?”



      Mộ Dung Y Tịnh nghe qua cũng biết Đổng Thiếu Thành biết mối quan hệ của với Khinh Tiêu, cũng trả lời mà là hỏi lại: “ từ khi nào qua lại với Đổng Thiếu Thành.”



      Dương Khinh Tiêu nắm hai bàn tay Y Tịnh, nhăn nhó: “Cái gì mà qua lại, nghe đáng sợ quá.”



      Khinh Tiêu liền lại chuyện Đổng Thiếu Thành hẹn gặp , rồi lại định nhờ nước dong thuyền muốn lấy luôn cái resort của để dẫn Y Tịnh Hawaii chơi.



      ra là muốn mình đối phó với thôi, ngờ hôm nay lại gặp ở đây để em biết chuyện. Ai, muốn lôi kéo em vào. Cái resort đó đáng giá gì, nhưng cũng muốn cho bài học.”



      Hiểu ra tất cả, Mộ Dung Y Tịnh đột nhiên vùi mặt vào ngực khóc lớn. Chỉ chút nữa thôi là chính tay kết liễu người này. là may mắn, chưa có xuống tay. Nghĩ đến lần đó, nếu như có câu kia, chắc là làm ra chuyện mà mình phải ân hận cả cuộc đời.



      Chưa bao giờ Khinh Tiêu thấy Y Tịnh khóc nức nở như vầy, trong lòng cuốn hết lên, vỗ vỗ vào lưng người , dỗ dành: “Đừng khóc mà, xin lỗi, đáng ra phải với em, với lại những lời lúc nãy phải đâu. Tịnh a, đừng khóc.”



      Mặc kệ Khinh Tiêu dỗ dành, Y Tịnh vẫn cứ khóc, Dương Khinh Tiêu cũng biết làm sao, chỉ ôm người này vào lòng để mặc cho khóc thỏa thích. lâu sau, bên ngực Khinh Tiêu đúng là ướt đẫm, Y Tịnh vùi mặt vào hõm cổ Dương Khinh Tiêu trong tiếng nất nghẹn: “Tiêu, suýt chút nữa…chút nữa là em..giết rồi.”



      Dương Khinh Tiêu lập lại: “Giết á?”



      “Phải, em từng định giết …” Vẫn ôm lấy cổ Dương Khinh Tiêu, Y Tịnh mình nghe qua đoạn chuyện giữa và Đổng Thiếu Thành. “ có nhớ lần chúng ta ở trong phòng tắm?”



      “Ưhm, nhớ, hôm đó đúng là em rất lạ.”



      “Lúc lên giường em cố tình tắt đèn, sau khi ân ái xong, em chĩa súng vào đầu , và quyết định…bóp cò.”



      Thân người Khinh Tiêu thoáng run lên, đúng là thiếu chút nữa chết vô lý. sợ chết dù sao cũng chết lần rồi, nhưng nếu chết , người này như thế nào, nỗi thống khổ khi chính tay giết người mình thương nhất, có lẽ suốt cuộc đời cũng thể sống qua ngày hạnh phúc.



      Thấy Khinh Tiêu rùn mình, Y Tịnh hoảng sợ siết càng chặc: “Tiêu, tha thứ cho em, tha thứ cho em…”



      Dương Khinh Tiêu nâng mặt Y Tịnh lên: “Tịnh, vẫn em mà.” Quả , nếu lúc đó Y Tịnh xuống tay, có lẽ người trả giá phải mà là Y Tịnh, trừng phạt thống khổ này khó mà chịu đựng được, Y Tịnh là người dám dám hận. bởi vì quá nên mới có ý định kia. Khi quyết định rồi, có lẽ Mộ Dung Y Tịnh cũng biết được, sau này là chuỗi ngày tháng như thế nào. Điều này càng làm Khinh Tiêu Y Tịnh nhiều hơn.



      Lau nước mắt cho Mộ Dung Y Tịnh ôn nhu cười: “Chẳng phải vẫn ở cạnh em đó sao, chẳng phải em xuống tay sao. Đừng khóc, vẫn em, em rất nhiều, nhiều hơn trước đây gấp trăm nghìn lần.”



      Y Tịnh khóc nữa mà trầm trầm : “Em muốn xuống tay, chỉ vì lúc đó nghe câu …”



      “Câu ?”



      Thân thể Mộ Dung Y Tịnh tại như còn sức lực thanh cũng mỏng rất nhiều: “Phải, lúc em chuẩn bị nổ súng, [ em!] ngay lập tức em liền buông súng. Như vậy có còn em ?”



      “Mộ Dung Y Tịnh!”Khinh Tiêu gọi tên người này, lần đầu tiên gọi tên cách đầy đủ như vậy. “Cho dù là vậy vẫn em, nếu em có giết chết , làm ma rồi vẫn ngàn lần vạn lần em, em tự trách bản thân mình tin tưởng , nhưng phải lúc đó khi nghe em, em liền buông súng, đó chẳng phải em tin rồi sao? Đừng tự trách mình, nhìn thấy em đau khổ tất nhiên cũng thể sống vui vẻ được.”



      Người như vậy, còn tự dằn vặt mình làm chi nữa, siết chặt nhau, cả hai hôn nhau sâu, trong nụ hôn có chút xót đau, nhưng mà lại hoàn toàn mãn nguyện. Sau này, dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra, niềm tin giữa cả hai bao giờ bị lung lạc.
      honglak thích bài này.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 18



      Dương Khinh Tiêu ngồi trong xe, lòng như lửa đốt. Tay vơ lấy điện thoại gọi : “Ba! Tịnh mất tích rồi!” Sau này, biết Dương Khinh Nghĩa trước đây cũng từng là người của ám bộ nên lúc này chỉ biết cầu cứu chỗ ông.


      Hôm nay hai người có làm việc chung, Khinh Tiêu phải ra ngoài, hẹn nhau tan tầm cùng về nhà. lái xe đến Alex_Maxi được người cho biết Mộ Dung Y Tịnh ra ngoài, thái độ rất vội. Mà trước đó có nhận được cuộc điện thoại.



      Khinh Tiêu kì quái gọi cho người kia gọi được, tại là nữa đêm. Trong lòng càng kinh sợ, biết Y Tịnh xảy ra chuyện gì, nếu là bắt cóc tống tiền phải liên lạc đòi tiền chuộc, đằng này chút động tĩnh.



      Khinh Tiêu nghĩ đến tất cả các khả năng có thể xảy ra, Y Tịnh thân thủ rất khá, phải dễ dàng bị bắt , chỉ còn giả thiết đó là Mộ Dung Y Tịnh tự mình . Cái này cũng đúng, nếu có chuyện gì gắp biết Y Tịnh nhất định để lại lời nhắn cho .



      Lại nghĩ đến Đổng Thiếu Thành, có khả năng, lúc này đụng đến Tịnh, vậy là ai?



      Ngay tức khắc điện thoại Khinh Tiêu reo vang. “Ba! Con nghe!”



      “….”



      “Sao, tìm được rồi? Ở đâu?”



      “….”



      “Được con đến đó ngay, ba cho người tiếp ứng.”



      Nén điện thoại ra ghế sau, Khinh Tiêu tăng tốc, điện thoại Mộ Dung Y Tịnh có gắng con chip phát tín hiệu qua vệ tinh, dù hoạt động người ám bộ vẫn dò ra được.



      Lái xe đến tòa nhà tư nhân bỏ hoang ở ngoại ô thành phố, Khinh Tiêu dừng xe gần đó, mình trong bóng tối tiếp cận. Khu nhà lặng yên, phía dưới tối đen, nhưng nhìn kỹ phía dường như có ánh đèn hắc ra từ tầng cao nhất. Dương Khinh Tiêu cầm trong tay con dao xếp, cẩn thận cố gây ra tiếng động.



      Tòa nhà khá hoàn hảo, đến nỗi xuống cấp, giống như dạng văn phòng cho thuê với các phòng ban. Phía dưới rống rỗng có bất cứ gì ngoài vài thứ vật dụng hư hỏng, vào bên trong mặc dù sáng tỏ, như lờ mờ vẫn nhận ra được cảnh vật xung quanh. theo hướng cầu thang bộ nhàng lên , các giác quan hoạt động tối đa.



      Quả thực đây là lần đầu làm chuyện liều lĩnh như thế này, hề chắc 100% Y Tịnh có ở đây, cũng biết người đó có phải bị bắt giữ, nhưng vẫn mạo hiểm tiến vào.



      Lúc di chuyển đến gần tầng cùng dưới chân vô tình dẫm phải vật, Dương Khinh Tiêu dừng lại động tác, cuối xuống xem xét, cả người choáng váng, đưa ta cầm vật đó lên nhìn kỹ, đó là chiếc lắc chân của tặng cho Mộ Dung Y Tịnh. Vậy là người đó có ở đây.



      Càng đến gần tầng cao nhất Khinh Tiêu càng chậm lại dò xét tỉ mỉ. Đứng nép mình trong góc chết, có thể nhìn thấy phía hành lang có căn phòng, phía trước có hai người canh giữ. Tử chỗ này ra bọn chúng phát , nhưng mà biết bên trong còn bao nhiêu người, vả lại mình đối phó với hai tên, chưa chắc nắm hết phần thắng. Nhưng dù sao cũng phải liều.



      Ngay lúc Khinh Tiêu định bước ra bóng người từ chỗ góc khác xuất , đến trước cửa phòng, Khinh Tiêu nhận ra người đó, là Anna, người mẫu trước đây từng có quan hệ với Mộ Dung y Tịnh. Lần này phải là bộ đầm ôm sát người mà là bộ đồ da màu đen, tóc vấng cao, bên hông có đeo súng.



      Anna vài câu với hai người xong bước vào phòng.



      Mộ Dung Y Tịnh lúc tỉnh lại phát bản thân mình bị còng chặc cái giường sắt. Nhưng tình trạng mấy chật vật, miệng bị dán kín, bị bịt mắt, chân bị trói, chỉ có hai tay bị hay chiếc còng cực chắc chắn còng dính vào đầu giường.



      Trong phòng có gã đứng canh chừng, nhận ra , là tên Lôi Tứ lần trước gây với lúc cùng Khinh Tiêu. Đảo mắt qua dò xét chút, hừ trong mũi tức giận, người như vậy mà bị bắt cách dễ dàng như vậy rất mất mặt.



      Nguyên bản lúc trưa, nhận được cú điện thoại, giọng người đó bị máy biến chỉnh lệch . giữ Dương Khinh Tiêu, muốn mình đến gặp. Vốn tính đa nghi, muốn nghe trực tiếp giọng Khinh Tiêu, nhưng bên kia sau khi cho cái địa chỉ vội dập máy.



      Ngay lập tức gọi điện cho Khinh Tiêu, quả thực gọi được. Bình thường Mộ Dung Y Tịnh rất bình tĩnh, nhưng khi là việc liên quan đến người kia, khó kìm chế bản thân.



      Vội vàng lấy theo khẩu súng, đến chỗ kia. Cho dù Y Tịnh lo lắng, nhưng cũng phải người dễ đối phó, đối phương đúng là có chút hiểu biết về , biết khó mà trực tiếp khống chế nên cố tình dụ đến chỗ kín sau đó phung thuốc mê làm bất tỉnh.



      Ngay lúc suy nghĩ cửa phòng mở ra, Annna vào. Mộ Dung Y Tịnh cũng thôi giả vời, mở mắt ra nhìn thẳng đối phương.



      Anna nhìn qua ánh mắt đó, trong lòng có chút run sợ. ràng Mộ Dung Y tịnh ở thế hạ phong, nhưng cũng toát ra vẻ ngạo khí đến làm người ta rét mà run. Trấn định tinh thần lên tiếng.



      “Alex, quả thằng nhải kia có phân lượng rất lớn trong lòng a.”



      Y Tịnh trả lời, chỉ khẽ cười lạnh. biết Anna bề ngoài là người mẫu nhưng thực ra là sát thủ, trước đây ta cũng từng là người của ám bộ, nhưng sau này muốn rút chân. cũng khó dễ, lần này lại bị tập kích bởi người này.



      có biết tại sao em lại bắt đến đây ?”



      Mộ Dung Y Tịnh tuy bị còng nhưng thái độ có chút sợ sệt mà rất thong thả bởi biết rất nhanh người của ám bộ đến đây, điện thoại có cài chip phát tín hiệu, chuyện này sau khi Anna rời khỏi tổ chức mới được áp dụng, mà điện thoại của nằm bàn đằng kia, “Là lệnh của Đổng Thiếu Thành?” Ngưng chút tiếp: “ phải, lúc này muốn đụng tới tôi. muốn gì?”



      Anna hơi ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh lấy lại bình tĩnh: “ khi nào biết em làm việc cho Đổng Thiếu Thành?”



      Mộ Dung Y Tịnh ý cười càng lạnh: “Quan trọng sao?”



      Anna đến ngồi xuống bên giường, đưa tay khẽ chạm lên mặt Mộ Dung Y Tịnh, cũng phản ứng gì. Anna ánh mắt có chút mờ mịt: “ chẳng lẽ biết em thế nào? Lúc quen nhau, rất tốt với em, nhưng mà thái độ của chưa bào giờ thôi lạnh lùng….Nhưng em cam tâm tình nguyện, em kêu ngạo bởi vì chưa có người con nào chiếm được trái tim , chỉ có em, em là người ở cạnh lúc đó….”



      Ánh mắt Annna chợt lóe sáng phẩn nộ, bàn tay nắm lấy cổ áo Y Tịnh siết chặc, gương mặt vặn vẹo đến đáng sợ. Y Tịnh nhìn qua cũng chỉ là thờ ơ.



      Anna thét lên: “Em hận nhất, hận nhất cái loại biểu tình này của . Tại sao dùng ánh mắt nhu tình chỉ để nhìn tên nhóc kia? Tại sao lại có được trái tim ? Tại sao, tại sao?”



      Sau trận cuồng nộ, Anna dường như mất hết khí lực, tay cũng buông cổ áo Y Tịnh lảo đảo đứng lên. “Ngày xưa, mỗi lần em muốn cùng lên giường, lại tỏ thái độ vô cùng chán ghét, giống như em là thứ rác rưởi chút giá trị…Vậy mà, lại cuồng nhiệt dưới thân nam nhân như vậy trong chính văn phòng của mình… rất tàn nhẫn”



      Giọng nhàng nhưng rất tàn độc cất lên “Thôi được, nếu như thích bị chà đạp bởi đàn ông em đây cũng keo kiệt mà cho hưởng thụ chút. Lần này để chơi mình, lần sao em đem cả tên nhóc kia đến, cho hai người cùng nhìn đối phương bị đàn ông chơi…Ha ha ha…”



      Tiếng cười cất lên nghe qua đáng sợ, đó phải cười, là khóc đúng hơn, thê lương vô hạn.



      Anna quay sang Lôi Tứ, ánh mắt lạnh : “Mày trước chơi nó cho tao, tao kêu thêm vài thằng nữa đến , nhất định phải chơi cho đến khi ta sướng đến muốn chết…”



      Khi Anna ra khỏi phòng, Lôi Tứ cười hăn hắc nhìn Mộ Dung Y Tịnh, “ Đồ bất nam bất nữ, nhìn mầy mấy tiếng đồ hồ mới hiểu tại sao lúc trước thằng em tao lại mê mày đến như vậy…Lần này tao nhất định thọc mày đến khóc lóc kêu gào, trả thù cho cánh tay tàn phế của thằng em tao a…”



      Mộ Dung Y Tịnh từ lúc đầu đến giờ vẫn bảo trụ thanh lãnh, chút dao động.



      Nhìn qua thái độ thờ ơ của Y Tịnh, Lôi Tứ càng điên tiết, “Coi cái mặt mày chắc là thèm lắm rồi, ông đây ngay bây giờ liền cho vào miệng mày…”



      là làm, Lôi Tứ vội vã cởi khóa quần, rất nhanh hạ thân trần trụi về phía Y Tịnh. Nhưng chưa bò được lên giường cổ kề cận lưỡi dao bén. biết từ lúc nào, Dương Khinh Tiêu đột nhập vào phòng, vô thanh vô thức tiếp cận Lôi Tứ.



      Ngay khi nhận ra tình huống, chẳng kịp kêu tiếng, lưỡi dao dứt khoát cắt đứt động mạch cổ của .



      Đôi măt mở trừng, thân người đồ sộ ngã oạch xuống sàn, máu ngừng tuông ra chảy đầy dưới mặt đất.



      Khinh Tiêu chút quan tâm mà nhanh đến bên Y Tịnh, ánh mắt vẫn rất ôn hòa, hoàn toàn khác biệt với tàn độc vô tình vừa rồi. “Tịnh, em có làm sao ?”



      Y Tịnh cũng nhìn Khinh Tiêu đầy thương, người này ôn hòa như vậy, chán ghét bạo lực như vậy, cư nhiên vì thân mình vào đây, vì ra tay giết người chút do dự.



      “Em sao, chúng ta mau thôi, rất nhanh có người đến. lấy súng của …”



      Hai chiếc còng kia rất chắc chắn, có lẽ Anna biết nếu sơ xuất chút tạo cho cơ hội thoát ra khỏi kìm tỏa nên dùng đồ tốt còng . Khinh Tiêu nhanh chóng lấy súng của Lôi Tứ cài bên cái quần bị lột bỏ. phát bắn vào sợi xích nối giữa chiếc còng. Nhưng từ trước đến giờ có dùng súng nên vô tình làm tay Y Tịnh chảy máu.



      xin lỗi, tay em…”



      tay được giải thoát, Y Tịnh lấy sùng từ tay Khinh Tiêu, “ sao, chỉ là xướt da thôi, nhanh thôi.”



      Y Tịnh rất nhanh bắn đứt dây xích còn lại. Hai ngươi vừa định xông ra ngoài bên ngoài có tốp người tiến vào, Mộ Dung Y Tịnh nhanh chóng nã súng, mấy tên đầu lường được liền trúng đạn ngã xuống, bọn người phía sau dám ngay lập tức tiến vào nên tạo khoảng trống, ngay tức khắc Y Tịnh kéo Khinh Tiêu lách người ra ngoài. Vọt nhanh vào góc chết.



      Tiếng súng nổ ngừng giữa hai bên, sau trận đấu súng, có hơn nửa ngã xuống, tất cả đều trúng đạn ngay tim hoặc đầu. Cũng bởi vậy mà mấy tên còn lại lo tìm chỗ nấp, Y Tịnh và Khinh Tiêu cũng nhân đó nhanh chóng hướng phía cầu thang chạy xuống phía dưới.



      Tiếng súng lại vang lên, đúng là bọn chúng muốn bỏ cuộc mà quyết đuổi theo, bọn chúng biết Y Tịnh có bắn giỏi thế nào cũng rất nhanh hết đạn. Mà quả đạn hết, Y Tịnh cũng vất khẩu súng kia.



      Hai người nắm chặt tay nhau chạy xuống dưới. Đám người vẫn tiếp tục vừa đuổi vừa bắn, nhưng do cầu thang rất tối, tầm nhìn ràng mà hầu như bắn được mục tiêu. Đến cuối cùng xuống đến tầng trệt, khoảng rất rộng rãi chỉ có vài bộ bàn ghế hỏng bày la liệt. Y Tịnh đẩy Khinh Tiêu vào sau cái bàn làm việc.



      Lúc đó người thứ nhất trong đám cũng vọt ra, Mộ Dung Y Tịnh nhanh chóng ra đòn cước hạ được , đồng thời cướp súng, quay sang trực tiếp đối mặt với bốn tên còn lại, “Đoàn, đoàn, đoàn, đoàn.”



      Bốn phát súng vang lên, bốn tên ngã xuống, tất cả đều xuyên tim và đầu. Trong lòng Y Tịnh biết, còn người nữa, nhưng súng hết đạn.



      vất súng kéo Khinh Tiêu muốn nhanh chóng chạy ra khỏi tòa nhà, nhưng ngay lúc đó, “Đoàn đoàn…”



      Hai phát súng nhấm thẳng vào cả hai, Y Tịnh rất nhanh đẩy Khinh Tiêu ngã lại vào trong chổ ần nấp. Nhưng do vậy mà cả hai bị tách ra. Khinh Tiêu được cái bàn to che chắn, nhưng lúc này, Y Tịnh lại rơi ra ngoài khoảng trống hề có che chắn.



      Anna bước xuống, vì rất tối nên nhận thấy Khinh Tiêu rơi vào đâu, chỉ tập trung vào Mộ Dung Y Tịnh. Mộ Dung Y Tịnh chút nao núng vẫn đứng thẳng nhìn .



      Anna tay cầm súng chĩa về phía Y Tịnh: “Hừ, em quá xem thường thằng nhóc kia, ngờ dám vào đây tìm ,vốn định cho hai người chơi …”



      Thanh của Anna có vẽ như mất lý trí, vẻ mặt lúc này của rất giống người điên: “Nhưng mà lại từ chối ý tốt của em, vậy em cũng cần cho chơi nữa, kết thúc …”



      Anna bóp cò, ngay lúc đó Dương Khinh Tiêu nhào ra đẩy tay Anna, phát đạn lệch mục tiêu, mà khẩu súng cũng văn ra xa. Nhưng khoảng cách này nếu Y Tịnh cùng Anna tranh đoạt cơ may của Anna quả có cao hơn. do dự, Dương Khinh Tiêu ghì chặt lấy người Anna để Y Tịnh có thời gian đến gần khẩu súng.



      Anna điên tiết, rút con dao bên hông liên tiếp đâm vào bả vai Dương Khinh Tiêu. Ở tư thế này, ta chỉ có thể đăm vòng qua vai mình ra phía sau. Hầu làm Khinh Tiêu buông mình ra, nhưng dù bị đâm mấy nhát, máu tuông ướt đẫm, vẫn quyết buông.



      Y Tịnh cũng mất quá nhiều thời gian để lấy súng, lúc nhìn thấy tay Y Tịnh chạm đến khẩu súng, Dương Khinh Tiêu cũng thể giữ được nữa, Anna thoát khỏi gọng kiềm liền xoay lại, muốn nhát đâm vào trán Khinh Tiêu khi ngã xuống đất.



      Nhưng “Đoàn” phát súng chuẩn xác bắn xuyên cổ tay Anna làm con dao rơi xuống. Mộ Dung Y Tịnh trong chớp mắt tiếp cận đá cước, Anna văng ra xa.



      nhìn qua Khinh Tiêu mà tiến đến chỗ Anna, “Đoàn, đoàn, đoàn.” Ba phát súng, trúng vào hai đùi, bả vai bên phải của ta. Anna thuận tay trái, cổ tay trái trước bị Y Tịnh bắt thủng.



      Tuy lãnh ba viên đạn nhưng Anna chưa chết được. Mộ Dung Y Tịnh cười lạnh: “Tôi phải xem như rác rưởi, chỉ vì tôi đối với phụ nữ trong thiên hạ này có hứng thú… đúng là tất cả người trong thiên hạ này.”



      Anna tựa người vào cột đá nhìn lên bóng dáng cao to trước mắt, trong bóng tối mờ ảo, gương mặt xinh đẹp kia đối tươi cười, thân hình chuẩn mực mà từng ao ước lần được mơn trớn, con người mà dùng cả từng tế bào để say đắm kia. Giờ khắc này, qua tầm mắt đỏ ngầu của mình lại giống như thần chết, từng lời người đó thốt ra, vẫn là thanh say lòng như trước đây, từng câu từng chữ thấm vào người. Cuối cùng, cũng có được đáp án, cái đáp án đau lòng. ra từ đầu mình là gì trong mắt người kia. Anna cười lạnh băng, đáp án này, đánh đổi bằng mạng sống.



      “Đoàn” phát súng vào ổ bụng, Anna cũng chưa thể chết, chỉ có thể cảm nhận cái đau đớn tột cùng. “Tôi vốn muốn bỏ qua mọi việc làm, nhưng ngàn vạn lần cũng nên đụng đến người kia, hiểu ? tại tôi muốn cho cái chết đau đớn nhất, nhưng niệm tình dành hết tình cảm cho tôi, tôi tay…” Mộ Dung Y Tịnh nâng súng nhắm ngay giữ trán Anna “…Lên đường bình yên!”



      “Đoàn.” Kết thúc, tất cả kết thúc. gian lại quay về trận yên tĩnh đến đáng sợ.



      Mộ Dung Y Tịnh xoay người, đối diện với là ánh mắt Dương Khinh Tiêu nhìn chắm chú, bả vai Khinh Tiêu máu ngừng tuông ra, nhưng vẫn chăm chăm nhìn Y Tịnh, trong đôi mắt đó, Y Tịnh nhìn ra được biểu tình gì. Lòng chợt hoang man.



      Ngay lúc đó, có ánh đèn cùng với tiếng người.



      Dương Khinh Nghĩa dẫn đầu đám người tiến vào, thấy đứa con bị thương ông hốt hoảng chạy đến: “Tiểu Tam, con sao chứ?”



      Khinh Tiêu khôi phục biểu tình bình thường, ánh mắt ôn hòa nhìn Dương Khinh Nghĩa, “Con sao, ba đừng lo…”



      Dương Khinh Nghĩa nhìn về hướng Mộ Dung Y Tịnh: “Chủ tịch…”



      Mộ Dung Y Tịnh vất súng bước đến bên Khinh Tiêu. “Chú Dương, nơi này giao lại cho chú. Con đưa Khinh Tiêu vào viện…”



      “Được!”



      Mộ Dung Y Tịnh đến, nắm lấy cánh tay bên trái của Khinh Tiêu quằng qua vai mình dìu dần dần bước ra khỏi tòa nhà hắc ám. Phía chân trời, có vài vệt hồng quang xuất .



      Dương Khinh Tiêu để Mộ Dung Y Tịnh dìu mình, nhưng tuyệt lên tiếng, Mộ Dung Y Tịnh cũng hỏi gì, nhìn sắc hồng dần ửng nơi phía đông, biết trời chút nữa sáng, nhưng lòng , chợt tối ….
      honglak thích bài này.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 19

      “Vết thương còn đau , là do bất cẩn.”

      đau, đau.”

      “Ngốc, đau mà lại khóc.”….

      “Hai bàn tay này, từ lâu nhuốm đầy máu tươi…”

      “Em muốn chúng ta chấm dứt?”…..

      __________________

      Nằm trong phòng bệnh vắng lặng, Dương Khinh Tiêu mở to mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ, ánh nắng yếu ớt cố tìm cách len qua đám mây dầy chiếu xuống khoảng sân rộng. Nhớ lại chuyện mấy giờ trước, cảm thấy quả khó tiếp nhận được. Trong cuộc đời sống qua hơn ba mươi năm, có nằm mơ Dương Khinh Tiêu cũng mơ tới có ngày lại…giết người. Mà cái cảm giác lúc đó phải làm kinh sợ, cũng làm bị dày vò, cũng hề do dự mà là cảm giác…thống khoái.

      Nghĩ đến đó, Dương Khinh Tiêu rùng mình, từ bao giờ mình lại trở thành kẻ thích giết người? Giơ hai bàn tay lên , Khinh Tiêu nhìn chăm chú vào đó, bàn tay này, nhuốm máu rồi. Lúc bước vào căn phòng đó, nhìn thấy cảnh tượng đó, liền chút do dự ra tay hạ sát tên kia, dao chưa làm nguôi giận, ta rất đáng chết, chết ngàn vạn lần cũng chưa đủ. Mặc dù chưa động được vào sợi lông tơ của Y Tịnh, nhưng trong đầu dám có ý nghĩ kia, đáng chết, đúng là đáng chết…A…điên rồi, mình điên rồi…

      Lúc Dương Khinh Tiêu rối tung với suy nghĩ của mình cửa phòng bệnh bật mở, Dương Na vào, nhìn thấy sắc mặt Khinh Tiêu tốt lo lắng: “Tiểu Tam, thấy khỏe ? Tỷ kêu bác sĩ tới xem!”

      Dương Khinh Tiêu giật mình khôi phục lại dáng vẻ bình thường: “ sao, chỉ hơi mệt chút!”

      Dương Na ngồi xuống ghế bên giường đem giỏ trái cây đặt lên đầu tủ, “Em làm cho cả nhà sợ hết hồn, Nghiêm ca vừa nghe em nhập viện khóc rống lên a, bao nhiêu tuổi rồi mà cứ như trẻ con, cũng may mắn chỉ là tổn thương phần mền, có đụng đến xương.”

      Thở dài hơi, Dương Na lại : “ thể ngờ Anna lại làm như vậy, là ngu ngốc. Mà Alex xuống tay cũng quá lạnh lùng , dù sao từng có thời gian gần gũi cơ mà.” Trong gia đình, ai cũng biết lịch sử của Mộ thị trước đây, tuy còn nhún tay vào nữa, nhưng mọi chuyện đều biết . Dương Na cũng ngoại lệ, đối Khinh Tiêu tiếp: “ Tiểu Tam, em có sợ ngày nào đó, ấy đối với em như vậy?”

      Có chút ngạc nhiên, nhưng Khinh Tiêu hiểu ý Dương Na, chuyện tình cảm của và Mộ Dung Y Tịnh cũng cho người nhà biết, nhưng nếu nhận ra rồi, cũng cần giấu diếm. “Tịnh bao giờ muốn tổn hại đến em. Nhưng Na tỷ làm sao biết chuyện em và Tịnh nhau?”

      “Ánh mắt…” Dương Na cười lên rất đẹp, tính cách lại ôn hòa nhu thuận, có chút giống . “ Tuy hai người gì, trước mặt người khác cũng có tỏ ra cử chỉ ràng, nhưng ánh mắt cả hai nhìn nhau lên điều đó, chỉ cần dụng tâm để ý, tự nhiên biết.”

      Dương Khinh Tiêu nhìn sâu vào mắt Dương Na khẽ: “Na tỷ, xin lỗi!”

      Dương Na cười rộ lên, nhìn Khinh Tiêu hiểu: “Xin lỗi cái gì chứ?”

      “Em cướp Tịnh…”

      Lặng yên lúc lâu, Dương Na mới lên tiếng: “ Em biết rồi? A, đừng có trưng ra có bộ mặt tội lỗi đó , lúc đầu phát người Alex là em, tỷ cũng có chút hoảng sợ, nhưng mà suy nghĩ kỹ, lại thấy đó cũng là chuyện tốt. ấy là người mà bất cứ ai lần đầu nhìn vào đều bị cuốn hút, nhưng mà đáng tiếc, ai vào được nơi cấm địa kia là trái tim ấy.

      Con người đó dường như là khối băng ngàn năm, lãnh huyết vô tình đối với bất kỳ ai cũng dùng thái độ lãnh, dù biết được nhưng tỷ thể cưỡng lại nổi sức hấp dẫn từ ấy. Mối tình này, tỷ ấp ủ là lâu , hình như từ lúc học cao trung là ấy rồi. Nhưng mà tỷ chỉ biết chờ đợi điều thực, cũng khống dám tiếp cận người đó, sợ rằng mình bị tổn thương, chỉ có em, em bước qua mọi thứ để vào trái tim người kia. Em xứng đáng hơn tất cả những nữ nhân đem lòng Alex.

      Biết được em cùng Alex tỷ thấy nhõm, cuối cùng cũng dỡ bỏ được khối tình cảm kia ra khỏi trái tim để đón nhận người khác, người mà cả cuộc đời này tỷ dùng tình gắng bó. Cho nên, Tiểu Tam, đừng ái náy, biết !”

      Dương Khinh Tiêu nắm lấy bàn tay mềm mại của Dương Na thâm tình: “Cám ơn, Na tỷ!”

      Dương Na kéo đầu Khinh Tiêu ôm vào lòng, khóe mi tràn ra giọt nước mắt, từ khi nào đứa em của lại trở nên hiểu chuyện như vậy,tinh tế như vậy? Trong nhà, người mà thương nhất chính là Khinh Tiêu, đoạn thời gian trước đây, đứa em này làm buồn lo biết bao nhiêu, tại lại được những lời này, rất tốt, rất tốt… “Tiều tử ngốc!”

      Xúc động qua , Dương Na quẹt nước mắt cười xòa: “ Thôi , đừng có ủy mị như vậy, cố gắng nghe lời bác sĩ, mau chóng về nhà mẹ chuẩn bị rất nhiều thứ để tẩm bổ cho em, Nghiêm ca và tỷ cũng nhờ vậy mà được hưởng ké a.”

      “Dương tiểu thư?” Thanh trong trẻo vang lên, hai người quay đầu nhìn lại, là Hàn Vũ Xuyên, tuy trực tiếp điều trị cho Dương Khinh Tiêu, nhưng mà dù sao cũng có quen biết nên thường qua xem.

      “Marcus?”

      Hàn Vũ Xuyên đứng gần Dương Na có chút thấp hơn, nhưng hai đại mỹ nhân kề cận cũng là cảnh đẹp nhất . Dương Khinh Tiêu đối Hàn Vũ Xuyên liếc mắt, “ Marcus, đến thăm tôi hay là muốn quảng cáo cái gì?”

      Hàn Vũ Xuyên cười lạnh, thái độ kia sao mà giống người nào đó: “Cậu cũng thông minh a, đem cho cậu mấy brochure (tập sách quảng cáo) về loại dược phẩm mới a, có công năng hồi phục vết thương hở, để lại sẹo, được tôi đặc biệt lựa chọn, bảo đảm hiệu quả 100%, nếu cậu muốn mang sẹo tôi để cho cậu với giá ưu đãi nha.”

      Dương Na ngắm nghía Hàn Vũ Xuyên từ nãy đến giờ mới tròn mắt hỏi: “Marcus, xinh đẹp như vậy biết có phải là do bảo dưỡng bằng công nghệ a?”

      Hàn Vũ Xuyên nhếch môi lạnh lùng, tuy là bác sĩ thẩm mỹ nhưng cực ghét ai nhan sắc của là do công nghệ : “Dương tiểu thư, là bác sĩ thẫm mỹ nhất thiết phải thẫm mỹ .”

      Dương Na lại hiểu ý, còn cố tình dậm chân phản đối: “ xạo quá , hồi cao trung, nhìn đâu có giống bây giờ.”

      Dương Khinh Tiêu lâu lâu mới có cớ để làm khó người này cũng hùa theo Dương Na : “Oa, tôi cũng nghi ngờ nha, hèn gì thấy đẹp như vậy, hóa ra là nhờ công nghệ cao.”

      Hàn Vũ Xuyên tức giận liếc qua liếc lại giữa hai chị em cao to kia: “Hừ, các người tin cứ hỏi Alex, Dương tiểu thư, trở thành người mẫu sáng giá thế kia phải cũng là do bảo dưỡng mới được sao, trong lịch hẹn khách hàng của Maroli spa tên xuất cũng có ít nha.”

      Dương Na đỏ mặt: “Sao biết?”

      Hàn Vũ Xuyên nén tập brochure vào người Khinh Tiêu xong quay bước ra cửa bỏ lại câu: “Tôi là ông chủ của Maroli, chuyện gì ở đó mà tôi biết.”

      Dương Na suy nghĩ chút, ánh mắt đảo qua đảo lại, thần sắc quái dị cuối cùng ngẩng đầu hướng Khinh Tiêu : “Tiểu Tam, tỷ biết người đàn ông lý tưởng của mình là ai rồi, tỷ phải đuổi theo mới được a. Cái biểu tình kia, rất có khí chất, rất có khí chất a.” đoạn, mở cửa chạy mất dạng.

      Dương Khinh Tiêu nhìn theo nhịn được cười, cái câu cuối cùng kia, hình như có chút quen quen.

      Vừa lúc đó, Mộ Dung Y Tịnh cũng vào, nhìn thấy bộ dáng vội vã của Dương Na cùng biểu tình quái dị của người nằm giường hơi thắc mắc: “Tiểu Na làm sao vậy?”

      Dương Khinh Tiêu lắc lắc mái tóc có hơi dài của mình: “ sao, chỉ là phát người đàn ông lý tưởng của đời mình nên vội vã chạy đuổi theo thôi.”

      Mộ Dung Y Tịnh thấy thần sắc của Khinh Tiêu cũng khá tốt nên cũng yên tâm, từ lúc đó đến giờ cả hai có nhắc lại chuyện kia, nhưng Mộ Dung Y Tịnh dám nhìn thẳng vào Khinh Tiêu, trong lòng vẫn có cái gì đó nghèn nghẹn. rót chút nước đưa qua cho Dương Khinh Tiêu: “ uống nước !”

      “Ân!” Dương Khinh Tiêu đưa tay tiếp nhận ly nước, vô tình ngón tay hai người chạm khẽ vào nhau, Khinh Tiêu hơi giật mình làm ly nước rơi xuống sàn vỡ tan. Theo tiếng thủy tinh vỡ chói tai cả hai liền rơi vào yên lặng. Dương Khinh Tiêu bối rối: “Xin lỗi, vô ý .”. Mộ Dung Y Tịnh sau lúc lâu thất thần cũng thanh tỉnh trở lại.

      sao mà!”

      Y Tịnh cúi xuống định nhặt những mảnh vỡ có người kéo lại: “Tịnh, lại đây với .”

      Y Tịnh ngồi ghé vào bên giường, hốc mắt có chút đỏ cúi mặt gì . Khinh Tiêu ngồi dậy nâng bàn tay trắng trẻo thon dài bị dãi băng quấn quanh. Hôn lên những ngón tay, Khinh Tiêu xúc động ít, mà Y Tịnh lúc đó cũng ngước lên nhìn Khinh Tiêu kinh ngạc.

      “Bàn tay em, bàn tay em….”

      Mân mê những ngón tay dài, Khinh Tiêu nhìn vào mắt Y Tịnh, làm cho cách nào né tránh: “Bàn tay em đẹp!”

      “Tiêu…”

      “Vết thương còn đau , là do bất cẩn.”

      Nước mắt khó mà kiềm lại được, tràn mi: “ đau, đau.”

      Cúi xuống dùng môi liếm hạt nước mắt vừa lăn bên má Dương Khinh Tiêu cười khẽ: “Ngốc, đau mà lại khóc.”

      sợ em…?”

      “Sao phải sợ em, em đáng thế cơ mà.”

      Mộ Dung Y Tịnh rút tay về, “ đừng cố gạt em, trãi qua chuyện đó em còn giống với Y Tịnh trong lòng trước kia nữa rồi.”

      “Tại sao lại giống, em vẫn là em.”

      Mộ Dung Y Tịnh trở nên kích động: “Phải, em vẫn là em, em vốn lãnh huyết vô tình, giết người gớm tay.”

      Dương Khinh Tiêu muốn phản đối, nhưng Y Tịnh khoát tay cướp lời : “ đừng gì nữa cả, em hiểu nghĩ gì, hai bàn tay này, từ lâu nhuốm đầy máu tươi… những thế, em còn là kẻ tàn độc, trước đây em còn làm ra những chuyện tàn nhẫn hơn cả cái cách em giết Anna. Chính mắt nhìn thấy rồi đó, với con người , có thể chấp nhận em sao? Nếu có cố gắng chấp nhận, em cũng thể ở bên cạnh được nữa rồi!”

      Giọng Dương Khinh Tiêu vẫn rất ôn hòa: “Em muốn chúng ta chấm dứt?”

      còn cách nào khác…Đó là cách tốt nhất cho cả hai.” Mộ Dung Y Tịnh nén xúc động, thân người hơi run lên đáp.

      Dương Khinh Tiêu tiếp chuyện đó, mà lại hỏi Y Tịnh: “ có thể hỏi em vài câu được ?”

      Mộ Dung Y Tịnh gật đầu, mái tóc dài đen bóng phiêu tán bên vai, Khinh Tiêu nhìn qua thấy lòng say say.

      “Lần đầu tiên em xuống tay với người là khi nào?”

      Hơi ngạc nhiên vì câu hỏi của Dương Khinh Tiêu, nhưng Y Tịnh vẫn trả lời: “Năm mười bốn tuổi, phải mà là bảy người.”

      “Cảm giác lúc đó của em thế nào?”

      “…Hưng phấn.”

      có do dự?”

      có!”

      day dứt?”

      .”

      “Vậy em giết bao nhiêu người rồi?”

      “Em nhớ…Nhưng mà, rất nhiều.”

      Dương Khinh Tiêu nâng cằm Y Tịnh để cả hai cùng nhìn vào mắt nhau: “Vậy để cho em biết, chỉ có những người giống nhau mới có thể ở bên cạnh nhau, em nghĩ và em có cùng loại người?”

      có, chúng ta là hai loại người hoàn toàn khác nhau…”

      Dương Khinh Tiêu lên giọng: “Em sai rồi!” Lại trầm ngâm lúc mới hạ giọng , “ Chúng ta là cùng loại người. Khi bước vào căn phòng kia, hận thể giết tên kia trăm ngàn lần, xuống tay xong còn cảm thấy thích thú, lúc em bắn chết bọn kia, thấy chút gì ghê sợ mà là cực kỳ hưng phấn, lần đầu tiên nhìn thấy khía cạnh khác trong con người em, khát máu. Trong mắt lúc đó, em rất đẹp, như con báo mạnh mẽ triệt hạ con mồi. Em đứng đó, tàn nhẫn hành hạ Anna, phong thái đó quả rất cuốn hút. Em hai bàn tay em nhuốm đầy máu vậy đây, bàn tay cũng nhuốm máu rồi.”

      Dương Khinh Tiêu đưa tay vuốt ve gương mặt Y Tịnh: “Em có khó chịu khi bàn tay dính máu này vuốt ve em ?”

      Mộ Dung Y Tịnh bàng hoàng: “Khinh Tiêu…”

      Kéo người kia vào lòng mình dùng cánh tay bị thương siết chặc, Khinh Tiêu hít hơi tóc Y Tịnh, giọng cũng run run: “ chưa bao giờ hết em.Y Tịnh, cho dù đôi bàn tay em có dính bao nhiêu máu người vẫn muốn nắm lấy nó, giữ chặc trong tay cả đời, dù cho cả người em tắm trong máu, cũng sẵn sàng nhảy vào bể máu cùng em, chì vì muốn vuốt ve mơn trớn làn da em, muốn ôm em vào lòng, dùng thân thể này làm em sung sướng.”
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :