1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tôi chỉ cần có em - Mạc quang thần

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 10

      Khi Mộ Dung Y Tịnh tỉnh dậy nhìn thấy dáng người quen thuộc mà đến trong mơ cũng mơ thấy ngồi bên cạnh. Nụ cười ấm áp thân quen làm có chút lóa mắt. phải mình bệnh đến sinh ảo giác? (tội nghịp, ấy thường tin vào TT^TT)

      Dương Khinh Tiêu siết chặc bàn tay lạnh lẽo của Mộ Dung Y Tịnh “Tỉnh lại a, ngủ ba ngày rồi, là làm người khác lo lắng.”


      Mộ Dung Y Tịnh lúc này mới phát bàn tay mình được tay của Dương Khinh Tiêu nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau như tình nhân vẫn thường hay làm. Thất thần lúc, Y Tịnh cũng rút tay về, nhưng mà tay người kia nắm rất chặt để thưc ý đồ.

      Cuối cùng Mộ Dung Y Tịnh cũng dời mắt nơi khác, trong lòng vẫn còn ân đau. Quyết định che dấu cảm xúc, Y Tịnh lạnh lùng : “Cậu nắm tay tôi như vậy làm gì, khó coi.”

      Dương Khinh Tiêu cuối cùng cũng buông tay Mộ Dung Y Tịnh, cười ôn nhu: “Có đói bụng ? Tôi có nấu cháo, mới tỉnh dậy, thể ăn thức ăn cứng được a.”

      Đối với thái độ này, Mộ Dung Y Tịnh cũng quen, gì, Dương Khinh Tiêu bảo như thế nào, làm như thế đó, người này phải quay về rồi sao, cần biết được ở bên nhau bao nhiêu ngày, cũng cần biết khi nào người này lại rời , nhưng chấp nhận tất cả, chỉ cần những giây phút ngắn ngủi này, sẵn sàng dùng đau thương đánh đổi.

      Những ngày tiếp theo, Dương Khinh Tiêu tận tình chăm sóc Mộ Dung Y Tịnh, thấy tình hình cũng khá lên, bác sĩ mới cho phép xuất viện.

      Mộ Dung Y Tịnh vào nhà, cảm giác thoải mái, giống như mấy ngày trước, lúc Khinh Tiêu vẫn còn ở Singapore, căn nhà đúng là vắng lặng đến đáng sợ mặc dù trước khi người này đến vẫn sống mình. Dù ở bệnh viện có là phòng tốt nhất cũng giống ở nhà. Y Tịnh nằm xuống sô pha nhắm mắt lại, ánh nắng chiều chiếu vào phòng kéo dài thành mảng màu mật ong. Dương Khinh Tiêu đóng cửa vào nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt, trong lòng muốn ngay tức khắc đến ôm lấy người đó. Nhưng vội vàng, chẳng phải quay về sao, chẳng phải còn rất nhiều thời gian, muốn Mộ Dung Y Tịnh dần dần cảm nhận được tình của .

      Vẫn để Y Tịnh nằm nghỉ, Khinh Tiêu vào bếp chuẩn bị bữa tối. Thức ăn hôm nay nấu rất thanh đạm và đễ tiêu hóa, dạ dày của Y Tịnh quả là tốt chút nào.

      Lúc Khinh Tiêu quay lại phòng khách Y Tịnh ngủ rồi, nhìn sắc trời còn sớm, đến bên cạnh đánh thức người trong lòng dậy.

      tối thế này sao?”Mộ Dung Y Tịnh mệt mỏi xoa cổ.

      tắm rồi hãy dùng cơm. Tôi chuẩn bị nước ấm rồi!”

      Đứng dậy chậm rãi vào phòng tắm, Mộ Dung Y Tịnh cởi quần áo bước vào bồn. Nước ấm rất vừa phải, trong nước dường như có pha thêm tinh dầu hoa tử đinh hương làm sảng khoái hơn. Trong lòng cũng hoài nghi, người đó nếu hoàn toàn có tình cảm với mình, tại sao lại chu đáo như vậy, ngay cả những việc nhất, cũng rất để ý.

      Ngay lúc đó có tiếng mở cửa, Mộ Dung Y Tịnh giật mình quay lại nhìn, đúng là Dương Khinh Tiêu vào. “ Cậu biết tôi tắm sao?”

      Khinh Tiêu vẫn bảo trụ nụ cười ôn hòa: “Biết a, biết mới vào chứ.” lấy cái ghế kê bên cạnh bồn tắm rồi ngồi xuống: “Đến, để tôi gội đầu cho.”

      Mộ Dung Y Tịnh trợn mắt nhìn người đối diện, người này làm sao vậy, trước đây có bao giờ hành động thân mật như thế này a? Hay là nghĩ mình là bệnh nhân, tắm cũng đủ sức tự làm. quan tâm ánh mắt ngạc nhiên của Mộ Dung Y Tịnh. Dương Khinh Tiêu đặt tay lên vai xoay lưng lại.

      Khinh Tiêu dùng cái khăn xếp lại kê thành bồn tắm để cho Y Tịnh tựa cổ vào, vén tóc người đó ra phía sau, bắt đầy cầm vòi sen làm ướt tóc, lấy ra ít dầu gội cẩn thận bôi lên mớ tóc dài kia. Từng động tác rất chú tâm và nhàng. Mộ Dung Y Tịnh dưới ma xát nhè mà bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, phòng tuyến lạnh lùng bình thường cũng dần được tháo xuống: “Cậu biết cách chăm sóc người khác, trước đây chắc cũng lấy lòng những bằng cách này?”

      trả lời ngay, Khinh Tiêu cẩn thận suy nghĩ chút: “Ưhm, chuyện trước đây cũng còn nhớ quá ràng, nhưng mà hình như tôi chưa bao giờ đối với phụ nữ như vậy.”

      Đúng là như thế, ngày trước, lúc còn là Dương Thần, cũng phải chiều chuộng bạn đến mức này. Lại , trong mớ kí ức còn ít ỏi của cơ thề này, cũng biết Dương Khinh Tiêu , bởi vì với tính cách xem mọi người như sinh vật hạ đẳng để dẫm đạp dưới chân, đối xử với ai ôn nhu như vậy.

      Mộ Dung Y Tịnh nhắm mắt lại hỏi tiếp: “Vậy sao cậu lại làm chuyện này cho tôi?”

      Dương Khinh Tiêu cười thành tiếng, thanh trầm ngâm vang động trong căn phòng . ghé miệng vào tai người nọ thầm: “Because you’re special!”

      “Special?” Mộ Dung Y Tịnh vô thức lập lại.

      “Right! Special!”

      ( “Bởi vì em là đặc biệt!


      “Đặc biệt á?


      “Đúng vậy, rất đặc biệt!” )


      Mộ Dung Y Tịnh cũng hỏi thêm nữa, trong lòng chợt dâng lên cảm xúc kì lạ. Là hạnh phúc ư? cũng biết được, chỉ cảm thấy từng tế bào cơ thể dường như tan ra, trong mắt mơ hồ nhìn thấy mảnh rất nhiều màu sắc.

      Dương Khinh Tiêu sau khi gội đầu cho Y Tịnh xong dùng ít lotion xoa lên tóc. Mộ Dung Y Tịnh cũng ngồi thẳng dậy, kề cằm lên hai đầu gối, mái tóc vừa mới được vuốt ve cũng thoải mái mà phiêu tán sau tắm lưng mềm mịn. mệt mỏi chất chồng nhiều ngày qua dường như tan rã.

      Khi Dương Khinh Tiêu mang các thứ để lên kệ gỗ quay lại, nhìn thấy tấm lưng trắng mịn bóng loáng của người kia. sau mớ tóc đen dài là hình xăm hoa văn lớn chạy dọc từ vai xuống gần eo bên phải. Mẫu hoa văn này cũng có chút tương tự như hình xăm cổ nhưng được thiết kế theo độ cong của cơ thể vô cùng tinh tế. Nếu như biết có lẽ nghĩ mình được xem tác phẩm nghệ thuật, nhưng khi hiểu vì sao lại có hình xăm kia, Dương Khinh Tiêu lại thấy đau thắc lòng, nơi đó từng thời là nỗi ám ảnh kinh hoàng của Y Tịnh.

      Đến gần Mộ Dung Y Tịnh, Dương Khinh Tiêu ngồi ghé vào thành bồn tắm. Đưa tay vén tóc của người kia về phía trước. Dùng đầu ngón tay nhàng vẽ lên từng đường nét mỹ diễm kia. Mộ Dung Y Tịnh cả người cứng đờ, trong ngực trái tim run lên từng hồi.

      Rồi khi cảm thấy rối bời cái gì rất nóng chạm lên vai. Dương Khinh Tiêu từ khi nào cúi xuống hôn lên nơi đó, bờ môi quyến luyến lướt lên da thịt mềm mịn của Mộ Dung Y Tịnh, bàn tay Khinh Tiêu vòng ra phía trước giữ lấy cằm Y Tịnh nâng lên cao rồi kéo người kia ngã về phía sau để hai cánh môi mình đễ dàng chạm vào chiếc cổ thon dài mảnh mai.

      Mộ Dung Y Tịnh ngẩn ngơ, cả người như bị hút hết sức lực, lý trí biết mình đáng ra phải ngăn Dương Khinh Tiêu lại, nhưng con tim và cơ thể lại hề muốn, từng tất da thịt được đôi môi người nọ lướt qua đều như có ngọn lửa rừng rực thiêu đốt, cả thân người ngừng nóng lên. Dần dần, Y Tịnh thả lỏng bản thân, nhắm mắt lại để cho cảm xúc dìu dắt.

      biết bao lâu, đến khi lần nữa tỉnh lại từ cơn mê Y Tịnh phát mình ở trong lòng Dương Khinh Tiêu, đôi môi cả hai quấn lấy nhau. Mộ Dung Y Tịnh giật mình đẩy Khinh Tiêu ra. Nhưng dù sao bản thân còn rất yếu, nên lực đẩy cũng quá mạnh.

      Dương Khinh Tiêu cũng thả lỏng vòng tay, nâng mặt Y Tịnh lên để cho ánh mắt hai người giao nhau, rồi khẽ khàn bày tỏ lời .

      “Tịnh, em!”

      Nghe qua câu đó lúc lâu sau Y Tịnh mới có phản ứng, Mộ Dung Y Tịnh xúc động, từ khóe mi trào ra giọt trong suốt. Câu tưởng cả đời này cũng bao giờ nghe được từ người này, bây giờ lại bất ngờ như vậy, tình bấy lâu nay cố tình che đậy tại như dòng nước từ trái tim tuông ra vô tận. “….?”

      “Phải, rất , rất …. Dương Khinh Tiêu Mộ Dung Y Tịnh.” lập lại như lời tuyên thệ, dùng ngón tay lau giọt nước mắt, Khinh Tiêu đối Y Tịnh cười nhu tình: “ em, cả đời này rời xa em….Trừ phi em còn cần nữa.”

      Y Tịnh vùi mặt vào lòng Dương Khinh Tiêu, “ , em lúc nào cũng cần , cả đời này em cần . Em , Khinh Tiêu, em …”

      ________

      Buổi sáng khi Y Tịnh thức dậy Dương Khinh Tiêu còn nằm bên cạnh, trong lòng có chút thất thần, chẳng lẽ chuyện hôm qua chỉ là giấc mơ, tốc chăn đứng dậy chạy ra phòng ngoài, phát có tiếng động trong nhà bếp, chậm rãi về phía ấy. Mộ Dung Y Tịnh cuối cùng cũng thở ra nhõm.

      Nghe tiếng bước chân, Dương Khinh Tiêu quay lại nhìn thấy Mộ Dung Y Tịnh đứng ở cửa bếp nhìn mình trong lòng cũng thấy nao nao. Mùi cà phê thoang thoảng trong khí, ánh nắng dịu rọi qua khung cửa sổ vào trong tạo thành gian ấm áp.

      “Còn đứng đó làm gì, vào đây ngồi .”

      vào phòng bếp, Y Tịnh ngồi xuống ghế bên bàn ăn. bàn có sẵn hai phần điểm tâm, hai cốc cà phê còn bóc khói. “Em rửa mặt .”

      “Ừ, cần thay tây trang, hôm nay chúng ta ở nhà.” Biết tính Mộ Dung Y Tịnh, Khinh Tiêu nhắc nhở. Đúng là Y Tịnh cũng định thay đồ làm.

      “Hôm nay đâu phải chủ nhật.”

      Dương Khinh Tiêu đến ôm lấy eo Y Tịnh: “ phải chủ nhật nhưng em vẫn chưa khỏe, ở nhà nghỉ ngơi, chừng nào cảm thấy em tốt lên cho em làm lại.”

      Được người ôm thân mật, Y Tịnh hơi đỏ mặt, “Nhưng công việc…”

      “Em đừng lo, gọi ba ba đến giúp chúng ta xử lý rồi, dù sao ba ba cũng là trong những cổ đông, đến thay em cũng là hợp lý mà. Với lại thấy bất công nha, em bận rộn bao nhiêu việc, còn ba ba sướng thể tả, cũng phải để ông gánh vát bớt cho em chứ.”

      “Lúc cha em còn sống, chú Dương cũng giúp đỡ rất nhiều rồi, tại chú ấy muốn an nhàn cũng sao mà.”

      Dương Khinh Tiêu hôn lên má Y Tịnh: “Ai em rất đáng sợ? lại thấy em đáng .”

      Sau khi ăn sáng xong, cả hai cùng nhau dạo ở công viên dưới tòa nhà. Dương Khinh Tiêu dẫn Mộ Dung Y Tịnh nhà sách, rồi ghé qua tiệm hoa gần đó mua bó tulip màu tím rất to.

      Khinh Tiêu dùng nửa trang trí phòng khách còn lại đem cắm vào lọ thủy tinh trong phòng ngủ. Bởi vì tường nhà sơn màu vàng nên cũng rất dễ chọn hoa cho phù hợp.

      Buồi chiều cả hai bên nhau trong phòng khách, Mộ Dung Y Tịnh lười biếng nằm sô pha đầu gối lên chân Khinh Tiêu,Dương Khinh Tiêu ôn nhu vuốt ve mái tóc dài của Y Tịnh.

      “Em có biết hoa tulip có ý nghĩa gì ?”

      Vươn tay ôm qua eo Khinh Tiêu, Y Tịnh lắc lắc đầu.

      “Hoa Tulip còn gọi là Uất Kim Hương có nguồn gốc từ phương Đông của chúng ta, rất được người Thổ Nhĩ Kì thích, thậm chí họ còn ngưỡng mộ loài hoa này đến độ gần như sùng bái. Chữ Tulip bắt nguồn từ chữ Tulipan, có nghĩa là chiếc khăn đội đầu của phụ nữ Thổ Nhĩ Kì, bởi vì trông rất giống bông hoa. Nếu có người đàn ông tặng cho người mình bông hoa tulip có nghĩa là ta muốn [Em rất xinh đẹp. Nếu được ngắm nhìn em chỉ chút thôi gương mặt bừng lên như lửa và trái tim cháy thành tro.] bởi vậy hoa tulip có nghĩa là lời bày tỏ tình .” (đoạn này Viên Viên chém khí thế luôn)

      Mộ Dung Y Tịnh cười khanh khánh: “Vậy trái tim cháy thành tro bao nhiêu lần rồi?” Y Tịnh trong lời là trêu chọc Khinh Tiêu vì trước đây quan hệ với rất nhiều phụ nữ, Dương Khinh Tiêu hiểu ý nhưng lại cố tình lái sang chuyện tại.

      “Tim cháy thành tro cả ngàn vạn lần rồi, cũng đều là vì nhìn thấy em…”

      “Chỉ giỏi hoa ngôn xảo ngữ…”

      Dương Khinh Tiêu cười, cúi xuống ngặm lấy đôi môi người .
      honglak thích bài này.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 11

      Mộ Dung Y Tịnh vội vã gấp màn hình laptop lại rồi chạy vào toilet gập người nôn ngừng. là rất ghê tởm, rất ghê tởm. Cả hai người bắt đầu nhau được gần tháng, nhưng ngoài những cử chỉ ôm ấp và hôn hoàn toàn chưa làm gì cả. Mỗi lần Dương Khinh Tiêu muốn xa hơn cả người Y Tịnh lại cứng đờ, có chút thoải mái, nên Khinh Tiêu cũng dừng lại chỉ ôm vào trong lòng khẽ thở dài.


      Y Tịnh cũng biết hai người nhau chuyện kia tất nhiên có, nhưng mà biết nam và nam quan hệ phải làm thế nào, có giống nam với nữ , trong lòng rất lo lắng. Cũng vì tuổi thơ bị mẹ ruột ngược đãi, nên khi lớn lên mấy hứng thú với phụ nữ, cũng từng quen phụ nữ, cũng từng có ý định thử cùng phụ nữ lên giường, nhưng lần nào mới bắt đầu cũng chỉ là cảm giác buồn nôn nên Mộ Dung Y Tịnh sau này muốn thử nữa.



      Tuy ở cạnh Khinh Tiêu cảm giác khác, nhưng mà vẫn thấy sợ, sợ mình làm tốt. Vừa rồi Y Tịnh vào mạng tìm vài đoạn GV xem qua, nhưng mà khi nhìn thấy cảnh hai người đàn ông to lớn đè lên thiếu niên, người dùng nam căn to dài ra vào chỗ kia, người còn lại lấy thứ đó cho vào miệng thiếu niên, mặc cho thiếu niên giãy dụa ngừng. Ngay lập tức cảm giác buồn nôn ập đến, muốn nhìn cảnh đó nữa, ghê tởm. ( Tội quá, coi trúng cái thứ gì, sao hỏi em nè, em giới thiệu cho vài bộ tình cảm ngọt ngào, mần nhau cũng cực kì ba chấm…hắc hắc hắc)


      Dương Khinh Tiêu mang bản hợp đồng vào văn phòng, thấy Mộ Dung Y Tịnh đâu, vào phòng nghỉ phía trong, thấy cửa toilet khép hờ, đến nhìn qua. Phát Y Tịnh nôn ngừng, Khinh Tiêu hoảng hốt chạy vào. Đưa tay vỗ lên lưng Y Tịnh lo lắng trách: “ bảo em chưa khỏe nên ở nhà nghỉ, đến công ty làm chi. Như thế nào? Dạ dày em khỏe sao?”



      Mộ Dung Y Tịnh mệt mỏi đứng đậy đến bồn rửa mặt vốc lên mặt vốc nước lạnh. Cảm giác buồn nôn cũng lắng xuống. Đúng là dạ dày khỏe, nhưng phải do cơ thể còn mệt mỏi mà là do mấy cảnh tượng lúc nãy dọa.



      “Em sao.”



      Dìu Y Tịnh ra ngoài ngồi xuống ghế, Dương Khinh Tiêu pha cho cốc trà hoa quả. “Em làm sợ hết hồn, chiều nay phải qua chỗ đối tác bàn hợp đồng, em ở lại mình yên tâm chút nào.”



      “Em cũng vừa bị đoạn GV đó làm sợ hết hồn đây” lời này Y Tịnh chỉ dám nghĩ, dám ra ngoài,cố cười gượng trấn an Khinh Tiêu: “ đừng lo, em sao nữa rồi.”



      Cầm lấy bản hợp đồng được ký, Khinh Tiêu đứng dậy: “Được rồi, có chuyện gì phải gọi cho , biết .”



      “Ân!”



      Buổi chiều, từ chỗ đối tác kinh doanh trở về, Dương Khinh Tiêu lên thẳng tầng ba mươi mà ghé qua tầng hai mươi tám, lấy vài thứ tài liệu chỗ giám đốc Chung. Ra ngoài, định lên tầng mấy nhân viên trong văn phòng liền kéo lại.



      “Vincent, gần đây chủ tịch quay lại với người cũ rồi hả? Cậu ở gần chủ tịch vậy chắc biết nhiều chuyện lắm ha, kể nghe .” (Người trong tập đoàn này ai cũng nhiều chuyện a >”< )



      Dương Khinh Tiêu nhíu mày: “Người cũ gì?”



      Tina trợn mắt nhìn : “Cậu biết thiệt hả, là người mẫu nổi tiếng Anna, hai người trước kia từng quen nhau thời gian a, sau đó chia tay, lúc nãy nghe tiếp tân dưới sảnh ta lên phòng chủ tịch đó nha, cũng lâu rồi chưa có ra.”



      Dương Khinh Tiêu nghe xong lập tức lên tầng ba mươi, đến trước cửa phòng chủ tịch, định đẩy cửa vào, nhưng nghĩ lại trong phòng còn có người khác nên đành phải làm theo qui tắc. Giơ tay lên chưa kịp gõ cửa nghe tiếng Mộ Dung Y Tịnh.



      “Nếu như đến muốn hợp tác chúng ta cùng nhau thương lượng còn những chuyện khác tôi có gì để .”



      giọng phụ nữ kiêu khích đáp trả: “Oa, lâu gặp, lại tuyệt tình như vậy, hay là vớ được con nào đẹp hơn em rồi?”



      Giọng Y Tịnh có phần cáu gắt: “ buông tay ra…”



      nhịn được nữa, Dương Khinh Tiêu lập tức đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt làm cứng đờ.



      người phụ nữ tóc xoăn dài thân hình bốc lửa trong bộ đầm đỏ bó sát người ôm cổ Mộ Dung Y Tịnh, mà môi hai người chạm vào nhau. Nghe tiếng động, cả hai giật mình quay lại, nhìn thấy Dương Khinh Tiêu, trong mắt có phần kích động, còn Mộ Dung Y Tịnh mặt tái xanh.



      Vội vàng đẩy người phụ nữ xinh đẹp kia ra, Y Tịnh muốn giải thích nhưng mà có người ngoài ở đây, làm sao cũng được chuyện gì: “Khinh Tiêu…”



      Dương Khinh Tiêu cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, “Xin lỗi chủ tịch, chúng ta có hợp đồng quan trọng cần thảo luận.”



      Anna liếc qua Dương Khinh Tiêu : “Ở đâu mà có loại nhân viên bất lịch vậy a, vào phòng chủ tịch cũng biết gõ cửa.”



      Mộ Dung Y Tịnh quát khẽ: “Anna.”



      Anna quay sang Y Tịnh, “ Chỉ là trợ lý thôi mà, có cần phải bênh vực như vậy ? Hừ, thôi em về đây, hôm khác lại đến tìm .”



      lướt qua Dương Khinh Tiêu, quên liếc thêm cái nữa.



      Cửa phòng vừa đóng, Y Tịnh vội đến bên Khinh Tiêu ý muốn giải thích. Nhưng mà chưa kịp lên tiếng bị người kia lôi tuột vào toilet. Khinh Tiêu xả nước ra khăn tay rồi đưa lên lau qua môi Y Tịnh, cử chỉ rất nhàng nhưng chứa trong đó là ngút ngàn tức giận.



      Mộ Dung Y Tịnh bắt đầu thấy sợ, nắm tay Khinh Tiêu lắc lắc: “Tiêu…Ưm.”



      Chưa kịp bị chặn lại, những câu Mộ Dung Y Tịnh định thốt ra được Khinh Tiêu nuốt luôn vào bụng. Dương Khinh Tiêu điên cuồng hôn Y Tịnh, như những lần trước ôn nhu dịu dàng mà là cuồng bạo, gặm cắn, miết mạnh, đưa lưỡi luồng vào trong khoan miệng Y Tịnh, Dương Khinh Tiêu tàn bạo chiếm đoạt, Khinh Tiêu mút lấy lưỡi Y Tịnh lâu đến khi Y Tịnh cảm thấy đau, mà khí trong phổi dường như cũng bị hút hết, Mộ Dung Y Tịnh giãy dụa muốn đẩy Khinh Tiêu ra, Dương Khinh Tiêu cũng từ từ chậm lại, rời ra chút cho Y Tịnh thở, sau đó mới ngậm lấy môi dưới của , nhàng ve vuốt.



      Khinh Tiêu thầm bên môi người , “ xin lỗi, làm em đau.” Khinh Tiêu vẫn áp sát vào người Y Tịnh, hai bàn tay ôm lấy gương mặt tuyệt đẹp kia.



      Mộ Dung Y Tịnh đưa tay lên nắm lấy hai cổ tay Dương Khinh Tiêu, sau nụ hôn trong mắt thoáng mơ hồ: “Tiêu, hiểu lầm rồi, em và ta..”



      biết, nhưng mà nhìn thấy ta chiếm tiện nghi của em, gần như nổi điên.”



      “Em xin lỗi, sau này em để chuyện này xảy ra nữa.”



      Dương Khinh Tiêu hôn lên má Y Tịnh, “Còn đau ?”



      có đau mà, rất tuyệt…”



      Nhìn thấy biểu tình hưởng thụ của Y Tịnh, Khinh Tiêu khỏi bị câu dẫn. lại cúi xuống tìm kiếm nơi thơm tho mềm mại kia. Y Tịnh cũng ngoan ngoãn dâng lên đôi môi của mình. Vòng tay qua ôm cổ Khinh Tiêu, Y Tịnh đáp lại rất nhiệt tình. Hai người dán chặt vào nhau, qua nhiều lớp vải nhưng cọ xát của cơ thể làm đôi bên như bốc cháy, Dương Khinh Tiêu siết chặt eo Y Tịnh, bàn tay tham lam vuốt ve lên xuống, rồi lại đưa vào trong áo vest, kéo ra vạt áo sơ mi, ngón tay tham tiến đến vùng da mềm mịn của Y Tịnh.



      Khi những ngón tay Khinh Tiêu vừa chạm đến, Y Tịnh nhịn nổi xúc cảm mà khẽ rên lên : “Ưm…”



      tiếng đó như càng kích thích thêm dục vọng trong người Khinh Tiêu, đẩy Y Tịnh tựa vào cánh cửa, môi trược xuống cổ người kia rồi, bàn tay nhanh nhẹn tháo cravat, rồi đến từng chiếc cúc áo, vòm ngực trắng nõn bạch ngọc dần lộ ra.



      Dương Khinh Tiêu nhịn được mà phải đưa tay lên vuốt ve, điểm qua hạt châu đỏ hồng ngực làm Y Tịnh kêu lên những thanh mê hoặc. Dương Khinh Tiêu cúi xuống, đưa lưỡi liếm qua hạt châu đỏ. Nơi mẫn cảm đó như có dòng điện cực mạnh truyền đến đại não, thân người Y Tịnh run rẩy ngừng, bàn tay đặt vai Khinh Tiêu cũng bấu chặt.



      “Tiêu…ân…hahah…” Mộ dung Y Tịnh thở đốc. Kích thích này từ trước đến giờ mới lần đầu nếm qua. Dương Khinh Tiêu cắn lên đó rồi say sưa mút mạnh vào, đến khi hạt châu mền mại kia sưng đỏ lên mới chịu buông tha.



      Nhìn thấy gương mặt ái nhân ửng hồng, ánh mắt mơ màn, nhịn được mà lại cuối xuống hôn môi. Dục hỏa dâng lên tập trung vào điểm. Y Tịnh cảm thấy có thứ gì đó cứng rắn cọ vào bụng mình liền hiểu ra, mặt lại càng đỏ. “Tiêu, …”



      Cắn lên vành tai Y Tịnh, Khinh Tiêu cũng khàn khàn cầu xin: “Giúp , nếu lập tức đè em ra nuốt luôn vào bụng đó.”



      Y Tịnh bối rối, biết người kia bảo [nuốt luôn vào bụng] là có ý gì, nhưng mà giúp như thế nào biết. “Em…phải làm sao…?”



      Khinh Tiêu hiểu ý, nắm tay Mộ Dung Y Tịnh đặt vào nơi cứng rắn của mình. Đầu tiên cằm tay Y Tịnh hướng dẫn, khẽ xoa xoa nơi đó, lúc sau, Y Tịnh cũng tự biết làm thế nào. Cách lớp quần tây, bàn tay xoa nắn nam căn trướng lớn bên trong, mà môi cũng bị ai kia mút liếm. đụng chạm ôm ấp này gây cho Y Tịnh cảm giác rất tuyệt vời, hề có chút nào kinh sợ nữa, cũng hoàn toàn thấy ghê tởm. Bàn tay cũng quen dần với cách vuốt ve, kéo khóa quần Khinh Tiêu lấy khối dục vọng kia ra, cằm trong tay nam căn to lớn thô dài lại nóng rực của người kia. Y Tịnh gần như cảm thấy bị mê hoặc, bàn tay đẩy nhanh chuyển động, bờ môi cũng chủ động quấn lấy Khinh Tiêu.



      Được Y Tịnh chủ động âu yếm, Khinh Tiêu cũng ngừng đưa môi liếm mút từ cằm xuống cổ xuống ngực, rồi lại đường quay trở lại, hạ thân theo bản năng hơi đong đưa theo nhịp xoa nắn của Y Tịnh. lúc sau, Khinh Tiêu vùi mặt vào hõm vai Y Tịnh thở gấp: “Tịnh, em làm tuyệt lắm… Thế, nhanh chút…ưhm…”



      Y Tịnh tay tăng nhanh tốc độ, tay vòng qua luồng vào tóc Khinh Tiêu. Hai cánh tay Khinh Tiêu ôm eo Y Tịnh cũng đột nhiên siết chặc, “Tịnh, Tịnh…ô…”



      Gầm tiếng, Khinh Tiêu đạt đến cao trào, dòng bạch dịch trắng đục bắn vào lòng bàn tay Y Tịnh, theo kẽ ngón tay chảy ra ngoài, giọt xuống sàn. lúc sau, Khinh Tiêu nắm cổ tay Y Tịnh kéo đến bên bồn rửa. Xả nước rửa tay cho Y Tịnh xong, mới xoay vào trong dùng khăn ướt lau cho mình rồi kéo khóa quần lại. Quay lại nhìn thấy Y Tịnh trang phục chình tề lại phát gương mặt Y Tịnh đỏ bừng bừng, Dương Khinh Tiêu cười khẽ, Mộ Dung Y Tịnh đánh lên vai : “ còn cười.Xấu hổ chết mất!” ( Tịnh dễ thương quá!)


      Cùng lúc đó, bên ngoài văn phòng có tiếng điện thoại reo vang, Y Tịnh mở cửa nhanh ra ngoài, “Chưa hết giờ đâu, quay lại làm việc cho em.”



      Dương Khinh Tiêu biết Y Tịnh vẫn còn mắc cỡ, nên cười cười theo sau. cũng có việc để làm a, đó là lên kế hoạch ăn người này làm sao cho tốt.
      honglak thích bài này.

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 12

      Gần đến tháng mười, cũng là khoảng thời gian quan trọng trong ngành thời trang, các thương hiệu ngừng xúc tiến công việc để đưa ra bộ sưu tập thu đông, và chuẩn vị cho mùa cưới. Alex_Darm cũng ngoại lệ, lúc này, toàn bộ công việc quản lý các dự án đều bị đẩy qua cho Dương Khinh Tiêu, Mộ Dung Y Tịnh chỉ lo tập trung vào công việc thiết kế, lần này, tin tức bộ sưu tập mới do nhà thiết kế danh tiếng Alex thực , ai cũng mong chờ, bởi vì hơn hai năm, người này chưa cho ra mẫu mới nào.



      Alex_Darm cũng lên kế hoạch cho buổi biểu diễn ra mắt lần nay, trong công ty khí làm việc tất bật. Khinh Tiêu ở tầng hai mươi tám, công việc đúng là ngập đầu.



      “Tina, mang cái này photo rồi phát cho các cửa hàng bên dưới. Oa, giám đốc Chung, bản báo cáo kế hoạch tôi đưa xem qua chưa? Giám đốc Khâu, lô vải mới kì này nhập hàng chưa, cảm phiền chú xem lại giúp a!”



      Lại chạy xuống tầng dưới, đến bộ phận thiết kế. “ Tiểu Lý, Tiểu Đinh, San San chủ tịch hối các người mau chóng nộp bản thiết kế kìa.”



      Ba người ánh mắt phờ phạt nhìn Khinh tiêu đồng thanh: “ biết!”



      Lại tiếp tục chạy xuống tầng dưới, “Ba ba, kịch bản viết xong chưa, tìm được địa điểm ? Nghiêm ca, điều người mẫu tới đâu rồi?”



      Càng đến gần ngày công diễn, áp lực công việc càng cao. Sau tuần làm việc hết công suất, các giai đoạn chuẩn bị gần như hoàn tất.



      Sáng hôm nay có cuộc họp quan trọng, họp cổ đông, Dương Khinh Tiêu chuẩn bị tài liệu cho Y Tịnh từ ngày hôm qua.



      “Tịnh, chút nữa họp rồi, em xem lại tài liệu đưa sao?”



      Vẫn chăm chút với bộ lễ phục trước mặt, Y Tịnh hờ hững đáp: “Em thuộc hết rồi!”



      Dương Khinh Tiêu thở dài: “ quên mất em là chủ tịch lãnh khốc vô tình, lãnh bá đạo siêu cấp đáng sợ vô địch vũ trụ. Dù cho em có quên, cũng ai dám lên tiếng câu.”



      Mộ Dung Y Tịnh, ngước lên cười thành tiếng: “Em mà, tối qua lúc tắm em có xem qua, em nhớ hết, yên tâm .”





      vòng qua bàn làm việc, Y Tịnh sà xuống ngồi lên đùi Khinh Tiêu, điểm điểm lên mũi Y Tịnh : “Lúc trước , em vẫn làm rất tốt đó thôi.”



      “Ừ!” Làm sao chống lại được sức hấp dẫn của người này, Khinh Tiêu đưa môi đến muốn hôn. Nhưng ngay lúc đó lại có tiếng gõ cửa. Y Tịnh quay về chỗ ngồi, giọng đúng là trở lại lạnh băng như thường: “Vào !”



      Người vào là Dương Khinh Nghiêm, “Tiểu Tam, em cũng ở đây a.”



      “Có chuyện gì?” Y Tịnh thờ ơ hỏi.



      “Lần này công diễn điều xong người mẫu, nhưng mà chụp poster quảng cáo …” Khinh Nghiêm hơi ngập ngừng, xong mới giọng đề nghị: “Cậu chụp được Alex…?”



      Khi Khinh Nghiêm gọi tên của Y Tịnh, chính là dùng tư cách bạn bè để chuyện. Mộ Dung Y Tịnh cũng thành trả lời, “Chụp quảng cáo thành vấn đề, nhưng bộ sưu tập lần này đánh mạnh vào giới đồng tính, ảnh quảng cáo cần phải có hai người, Khinh Nghiêm, cậu phải biết qui tắc của tôi là chụp ảnh chung với bất kì ai.”



      Dương Khinh Nghiêm làm việc cho Y Tịnh lâu như vậy tất nhiên biết , nhưng mà nếu lần này ảnh quảng cáo do siêu mẫu Alex đảm nhận hiệu quả tăng rất cao. Khinh Nghiêm năn nỉ: “ còn cách nào để cậu đồng ý sao?”



      Mộ Dung Y Tịnh suy nghĩ, tự nhiên nhìn sang Dương Khinh Tiêu, xong mới dời tầm mắt qua Dương Khinh Nghiêm: “Nếu như em trai cậu đồng ý hợp tác, tôi có thể suy nghĩ lại.”



      Dương Khinh Tiêu nghe qua lập tức phản ứng: “A, được.” nhìn qua Khinh Nghiêm : “Em có kinh nghiệm chụp ảnh quảng cáo đâu, cũng phải người mẫu. làm được đâu.”



      Dương Khinh Nghiêm xuống giọng, “Tiểu Tam, biết có thể học mà, em lại thông minh như vậy a…Đồng ý mà, khó khăn lắm Alex mới chịu chụp ảnh chung với người khác, xin em mà.”



      Thấy biểu tình như muốn quì lạy của Dương Khinh Nghiêm, Khinh Tiêu cũng có chút xiu lòng, nhìn qua Y Tịnh, thấy ai kia cười tủm tỉm, hận thể ngay lập tức đè người nào đó đắc ý ra ăn sạch . (>”<)



      “Nếu chủ tịch cao quí lên tiếng tôi làm sao lại nhận lời chứ.”



      Nghe xong, Khinh Nghiêm quá vui mừng, rú lên chạy ra khỏi phòng. ( này là bạn với khỉ?)



      Định quay sang hạch tội Y Tịnh, có thông báo đến thời gian họp. Dương Khinh Tiêu chỉ đành ngậm ngùi ôm tài liệu theo sau ai kia.



      Trong cuộc họp, ngoài chủ tịch tập đoàn Mộ thị, Mộ Dung Y Tịnh còn có các cổ đông, Mộ Dung Y Tịnh nắm giữ bốn mươi lăm phần trăm cổ phần, hai cổ đông lớn còn lại là Dương Khinh Nghĩa, nắm giữ ba mươi phần trăm, Đổng Thiếu Thành nắm giữ hai mươi phần trăm, năm phần trăm còn lại cũng được ba người khác giữ.



      Mộ Dung Y Tịnh ngồi ở nơi dành cho chủ tịch, lần lược nghe qua báo cáo của các bộ phận, sau đó đưa ra ý kiến của mình. Thái độ luôn bảo trì thanh lãnh vốn có. Người trong buổi họp ai chú tâm chỉ sợ chút lơ đễnh củng dẫn đến nguy hại cho bản thân. Chỉ có Đổng Thiếu Thành là luôn tìm kiếm cơ hội chống đối với Mộ Dung Y Tịnh, nhưng Mộ Dung Y Tịnh cũng là người bản lĩnh, nếu cũng khó có thể ngồi vị trí này lâu như vậy.



      Sau cuộc họp, quay lại phòng chủ tịch, Dương Khinh Tiêu lên tiếng: “Cái tên Đổng gì đó là người thế nào?”



      Mộ Dung Y Tịnh vẫn thấy khó chịu, chỉ nhàn nhả uống cà phê do Khinh Tiêu vừa pha xong: “ là Đổng Thiếu Thành?”



      Ngồi xuống sô pha, Khinh Tiêu cũng cầm lấy tách cà phê của mình: “Đúng, là !”



      “Đổng Thiếu Thành là con trai Đổng Nghiệp Minh, ông ta là cổ đông của Mộ thị từ lúc cha em còn sống, sau này ông ta để sản nghiệp lại cho Đổng Thiếu Thành quản lý.Thế nào, có hứng thú với người này?”



      Tên này cũng còn khá trẻ, dáng người cao ráo mạnh mẽ, người lúc nào cũng là những bộ tây trang đắc tiền, từ lúc thay Đổng Nghiệp Minh, luôn có thái độ chống đối với , cũng biết trong lòng muốn cái gì. Nhưng tuyệt bao giờ để có được thứ mà khao khát, đó là vị trí của tại. phải Khinh Tiêu để ý đến đó chứ?



      Dương Khinh Tiêu suy nghĩ chút : “ thấy người này tâm cơ thủ đoạn, em nên cẩn thận.”



      Mộ Dung Y Tịnh khóe môi câu lên: “ phải là để ý đến đẹp trai, tốt quá.”



      Khinh Tiêu liếc Y Tịnh sắc: “ phải gay, phải gặp đàn ông nào đẹp là có hứng thú.”



      Y Tịnh nghiêm đầu dựa vào vai Khinh Tiêu: “Em phải đàn ông?”



      Điểm điểm lên trán người Khinh Tiêu cười nhu hòa: “Em là đàn ông, cũng là người đàn ông duy nhất có hứng thú, đúng, phải là người duy nhất làm hứng thú mới chính xác.”
      honglak thích bài này.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 13

      Sau khi mẫu quảng cáo của Alex_Darm vừa treo lên ở trước tòa nhà và các ngã tư đường lập tức dấy lên cơn sốt.

      Poster quảng cáo gồm bộ ba tấm ảnh, tấm chụp hai người đàn ông mặc áo rất giản dị người áo trắng người áo màu kem nhạt, cổ người đàn ông tóc ngắn là chiếc khăn choàng nâu. Tấm ảnh khắc họa chân dung hai người, dùng ánh sáng trắng làm nền, trong đó hai người chỉ kề vai bên nhau, hề có cử chỉ thân mật cũng cùng nhìn nhau nhưng lại vô cùng hòa hợp, người đàn ông gương mặt tuyệt mỹ với mái tóc đen dài được khắc họa bởi góc bốn mươi lăm độ, góc cạnh đẹp nhất của khuôn mặt, ánh mắt xám tro sâu thẩm nhìn về nơi xa xôi nào đó, người còn lại với ánh nhìn thẳng cùng nụ cười mỉn ấm áp làm con tim thiếu nữ khi nhìn thấy khỏi run lên.


      Tấm ảnh thứ hai chụp nữa người, phía sau là cảnh đường phố về đêm, mọi ánh đèn được làm mờ tạo huyền ảo, hai người đứng kề bên nhau, người đàn ông tóc dài hơi tựa vào vai người kia ánh mắt cụp xuống cùng đôi môi vẻ nên ý cười. Tuy bối cảnh cùng màu sắc thể mùa đông lạnh lẽo, nhưng ai nhìn qua mà cảm thấy nồng nàn.

      Tấm ảnh cuối cùng chính là chụp toàn thân, hai người cùng mặc tây trang đứng trong văn phòng, người đàn ông tóc dài hơi tựa vào mép bàn làm việc, đầu cuối xuống, bàn tay đưa lên với động tác vén tóc qua tai lộ ra phần cổ với hình xăm tuyệt đẹp. Người kia chỉ đứng khoanh tay nhìn người trước mặt chăm chú, trong mắt ánh lên tình cháy bỏng.

      Các thiết kế trang phục của hai người đều rất tinh tế và phù hợp với nhau, từ màu sắc đến chất liệu và kiểu dáng. Sau đó các tạp chí thời trang ngừng đưa tin về bộ sưu tập mới của Alex_Darm, chỉ những người đồng tính mà ngay cả đàn ông bình thường đều rất muốn khoát lên người những bộ trang phục kia. Bởi vì chúng những tôn lên nét đẹp của người đàn ông mà còn thể sang trọng tiềm .

      Mà trong giới truyền thông lại tiếp tục nóng lên bởi lai lịch của người mẫu chụp ảnh cùng siêu mẫu Alex, truyền thông ai biết quy tắc chỉ chụp mình chụp cùng người khác của Alex, vậy mà lần này những chụp chung lại còn là chủ đề vô cùng nhạy cảm. Hàng ngày, ngoài công việc, nhân viên trong công ty cũng mệt mỏi vì bị truyền thông gọi điện săn tin.

      Dương Khinh Nghiêm là người bày ra trò này, bây giờ mới thấy hậu quả bên cạnh hiệu quả. “Oa, Tiểu Tam, sắp bị mấy tay phóng viên làm cho điên mất thôi.”

      Dương Khinh Tiêu cười hì hì: “Ai bảo nhiều chuyện làm chi, tại phải tự gánh vác , em cũng nhiều ngày dám ra đường đây. Chỉ có chủ tịch của chúng ta hình như hoàn toàn cảm thấy bị ảnh hưởng”

      Dương Khinh Nghiêm nhún vai: “Tất nhiên, chủ tịch quen với việc này rồi mà, lần nào poster do người này chụp vừa treo lên cũng gây ra chuyện rầm rộ, nhưng cũng nhờ đó mà Alex_Darm càng ngày càng nổi tiếng và là trong những nhãn hàng thời trang bán chạy nhất. Tiền thu vào cũng ít, vậy sao làm.”

      Cuối cùng sau bao nhiêu ngày làm việc, buổi công diễn cũng bắt đầu, thu hút được ít truyền thông mà còn là các công ty khác đến muốn hợp tác. Mộ Dung Y Tịnh ở bên ngoài tiếp khách, bên trong này Dương Khinh Tiêu cũng bận rộn cho buổi trình diễn. Sau lúc mới có thời gian tìm người kia. tháng qua, hai người hầu như chỉ biết có công việc, thời gian dành cho nhau cực kỳ ít. Nên cứ có vài phút rổi là Dương Khinh Tiêu lại bám lấy Y Tịnh.

      Lúc này Y Tịnh bị đoàn mỹ nam mỹ nữ vây quanh, cũng khó trách, người kia cuốn hút như vậy cơ mà. Thấy Dương Khinh Tiêu đến oa lên: “Alex, đây là người mẫu chụp chung với đó a! Bên ngoài nhìn đúng là rất đẹp. Là người mới của công ty à?”

      “Đây là Vincent Dương, trợ lý của tôi, phải người mẫu.” Y Tịnh đối với người ngoài lúc nào cũng là thờ ơ lạnh nhạt, những người này dường như cũng quen. Dương Khinh Tiêu cũng rất lịch trò chuyện cùng mọi người. cũng dần chiếm được cảm tình của số đông. Mộ Dung Y Tịnh híp mắt quan sát, cũng thầm nhận định,Dương khinh Tiêu khí chất cao sang lại thông minh tài trí. Để cho người này làm trợ lý đúng là thiệt thòi.

      Lúc đó Dương Khinh Nghiêm chạy đến, mặt là tầng lo lắng. Kéo hai người vào trong, Khinh Nghiêm thông báo. “ Người mẫu chính của chúng ta a… đường đến đây bị tai nạn giao thông được cấp cứu. Mà Elvid nghe tin người như vậy cũng chạy vào viện rồi. tại hai người có thể thay thế lên sàn được ?”

      Mộ Dung Y Tịnh bình tĩnh hỏi: “ giờ còn bao lâu nữa trình diễn?”

      Dương Khinh Tiêu nhìn đồng hồ : “Còn hai mươi phút.”

      “Được rồi, Khinh Nghiêm. Cậu Chung Hiển Bình lo công tác thay Khinh Tiêu, cậu cũng mau thay đồ , còn lại để tôi lo.”

      Bởi vì trang phục chủ đạo để ở căn phòng riêng nên khi Y Tịnh cùng Khinh Tiêu vào cũng chỉ có hai người. Mộ Dung Y Tịnh kiểm tra trang phục, hai người mẫu chính cũng có dáng người gần như giống với dáng người cả hai. Nhưng áo vest chính lại có phần eo hơi rộng so với Khinh Tiêu. Áo vest phải vừa vặn mới tôn lên được hết nét đẹp hình thể, đồng thời cũng thể giá trị của bộ trang phục.

      “Hình như hơi rộng chút.”

      “Để em sửa lại.”

      Dương Khinh Tiêu hơi lo: “Có kịp a. còn có mười phút thôi.”

      Mộ Dung Y Tịnh cười khẽ: “ nghĩ em là là ai? Mười phút là quá nhiều rồi a.”

      đoạn nhanh chóng lấy lại số đo, bởi vì các bộ trang phục được chuẩn bị rất kĩ nên có mang theo máy may dự phòng, chỉ có kim cùng chỉ các màu phòng khi cần thiết, Y Tịnh dùng kim nhanh chóng sửa lại phần eo áo vest của Khinh Tiêu, đường may tinh tế khác gì được may bằng máy, lúc này Dương Khinh Tiêu mới cảm nhận người này có danh hiệu nhà thiết kế đại tài phải do người ta tân bốc.

      Thay đồ xong cả hai ra ngoài đứng cùng top người mẫu chuẩn bị trình diễn, trong lòng có chút hồi hộp, dù sao lần trước chụp ảnh chỉ có mấy người, cũng quá căng thẳn, tại phải xuất trước ánh mắt hàng ngàn người, Dương Khinh Tiêu tất tránh khỏi hồi hộp.

      Mộ Dung Y Tịnh nhận ra được điều đó, nhưng trước nhiều người tiện thân thiết. “Khinh Tiêu, sàn catwalk nhất thiết phải dùng gương mặt lạnh lùng, chỉ cần cậu thể tốt phong thái ngày thường là ok. Tôi ra trước cậu, cứ nhìn cách xoay người của tôi, cần làm giống, chỉ cần bản thân thấy thoải mái là được.”

      “Ân!”

      Lúc bước ra ngoài, nhờ khoảng tối chuyển tiếp mà Mộ Dung Y Tịnh nhanh chóng kéo Kinh Tiêu lại gần, hôn lên môi rồi khẽ: “Chúc may mắn!” Xong, bước ra ngoài. Lần đầu tiên Dương Khinh Tiêu xem Mộ Dung Y Tịnh biểu diển, dáng thanh thoát, gương mặt lạnh băng đầy phong cách, tay cho vào túi quần, Y Tịnh xoay người qua trái, phải, xong dừng lại chút, để người ta chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mình cùng bộ trang phục. Tiếp theo là xoay trăm tám mười độ ung dung bước vào. Dương Khinh Tiêu cũng bắt đầu bước ra, lúc lướt qua nhau Y Tịnh khẽ : “ Trông rất tuyệt!”

      Dương Khinh Tiêu như nở hoa trong lòng, bảo trụ nụ cười tươi thực thoải mái từng động tác, tuy phải người mẫu chuyên nghiệp, nhưng dáng người cùng bước của bình thường cũng làm bao nhiêu người ngẩn ngơ. tại dưới ánh đèn, Khinh Tiêu càng thêm tuấn.

      Buổi trình diễn theo trình tự, bắt đầu là tây trang, sau đó là trang phục thể thao, trang phục bình thường, cuối cùng là trang phục dạ hội và trang phục cưới. Ngoài bộ sưu tập dành cho người đồng tính nam, còn có các bộ sưu tập cho nam nữ.

      Lúc này, màn cuối cùng, Mộ Dung Y Tịnh và Dương Khinh Tiêu là đôi, Y Tịnh bước ra trước. Sau đó Khinh Tiêu bước ra sau, đến bên Y Tịnh, hai người mặc lễ phục người, cả hai đều mặc lễ phục màu đen, những đường nét tinh tế tôn lên dáng người mạnh mẽ đầy nam tính của Dương Khinh Tiêu, bước đến, cằm tay Y Tịnh, bên dưới là trận hít thở khí, cảnh tượng trước mắt đẹp đến nỗi làm người ta choáng ngợp.

      Mộ Dung Y Tịnh xoay người đưa tay vuốt lên mặt Dương Khinh Tiêu rồi chạm môi mình vào môi người kia. Dương Khinh Tiêu cười ôn nhu rồi cả hai cùng nhau quay bước vào trong. Người phía dưới đúng là bị kiện này làm cho hít thở thông. Các tay nhà báo cũng quên luôn việc bấm máy. Sau đó là từng đôi ra, cuối cùng là tất cả các người mẫu tham gia trình diễn trong show thời trang này bước ra, đứng thành hai hàng. Mộ Dung Y Tịnh cùng ba nhà thiết kế của công ty bước ở giữa tiến ra ngoài. Tràng pháo tay kéo dài dứt, tiếp đó là tặng hoa, ánh đèn flash chớp nhoáng ngừng.

      Buổi công diễn lần này quả là làm rất tốt, rất thành công. Dương Khinh Nghĩa ngồi nơi phòng chỉ đạo chương trình tháo hearphone cùng micro dây xuống, trong lòng thầm than, hai người này quả là làm người ta chú ý nha, nhưng mà cái nụ hôn kia đâu có trong kịch bản?

      Sau buổi trình diễn, trang phục liên tục được bán ra, các thiết kế dành cho đồng tính nam những gặp rắc rối mà còn được ủng hộ nhiệt tình, ngay cả các đôi nam nữ nhau cũng rất thích, Alex_Darm sau đó phải bổ sung thêm các size cùng cách cắt may phù hợp với dáng người nữ để đáp ứng nhu cầu ngày càng tăng.

      Quay tháng bận rộn, lúc này mọi người cũng có chút ít thời gian trống. Nhưng các cửa hàng và bộ phận chăm sóc khách hàng lại làm việc ngừng nghỉ.
      honglak thích bài này.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 14

      Hôm nay sau khi tan sở, Dương Khinh Tiêu và Mộ Dung Y Tịnh cùng nhau xem hòa nhạc. Mộ Dung Y Tịnh ngạc nhiên hỏi “Sao biết em thích thể loại này?”. Khinh Tiêu chỉ cười.Chuyện gì của người này để ý, biết chứ.



      Sau buổi hòa nhạc, Khinh Tiêu lại đưa Y Tịnh đến nhà hàng Pháp, đến góc yên tĩnh chỉ có hai người, Khinh Tiêu kéo ghế cho Y Tịnh ngồi. bàn có sẵn hoa hồng và nến.


      “Hôm nay là ngày gì a? làm em thấy hồi hộp quá.”



      Dương Khinh Tiêu vỗ tay ba cái, nhân viên phục vụ liền đem cái bánh gatô được thấp sẵn nến đặc lên bàn, nhạc cũng vang lên. Là tiếc tấu bài Giang Nam * được đàn bằng piano.



      “Chúc mừng sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của em!”



      ra là ngày sinh nhật của Y Tịnh, ngay cả bản thân mình cũng quên mất có ngày này, vậy mà hôm nay Dương Khinh Tiêu lại chú tâm dành cho bất ngờ, làm cho Mộ Dung Y Tịnh cảm động.



      Bữa tối trôi qua ngọt ngào tình tứ, đêm càng thêm sâu lắng. qua tháng mười , thời tiết càng lạnh dần. Về đến nhà, ngăm nước , Mộ Dung Y Tịnh nghĩ lại khoảng thời gian qua, từ khi có Khinh Tiêu cuộc sống từ bao giờ đầy ấp ngọt ngào vui vẻ. Nhưng liệu Khinh Tiêu có muốn cùng mình chung sống cả đời? Có khi nào đến lúc, người kia cảm thấy sống cùng người đàn ông ra rất tẻ nhạc mà thay đổi ?



      muốn nghĩ nữa, vội đứng dậy lau người xong mặc quần áo ra ngoài. Căn phòng của hai người có bình lớn hoa tử đinh hương. Mùi thơm dìu dịu này thích nhất. Trong phòng cũng có phần tường được lấp kính, nên có thể nhìn ngắm cảnh đêm của thành phố cao như phòng khách. Dương Khinh Tiêu đứng đưa lưng về phía , chăm chú nhìn ra ngoài khoảng bao la, đèn trong phòng được chỉnh xuống thấp, gian mờ ảo làm bóng lưng người kia có cảm giác xa vời.



      Mộ Dung Y Tịnh đến bên, ôm lấy Khinh Tiêu từ phía sau, đầu tựa lên vai người này: “ suy nghĩ chuyện gì?”



      nhìn thấy được biểu tình của Khinh Tiêu, trong lòng Y Tịnh thoáng lo lắng. Dương Khinh Tiêu trầm trầm trả lời: “ có nghĩ gì, chỉ là ngắm cảnh thôi. Em vừa tắm xong? là thơm.”



      cũng rất thơm mà.” Mộ Dung Y Tịnh thầm nghĩ. cơ thề Dương Khinh Tiêu có mùi thơm rất đặc biệt, giống như mùi của gỗ đàn hương pha cùng với mùi cỏ cây rất thanh khiết, nhưng mà lại phải kiểu mát lạnh mà là có chút trầm ngâm của cây quế, cảm giác thực ấm áp. Càng ngày Y Tịnh càng cảm nhận gần gũi với người đàn ông này rất thoải mái, rất thích.



      Những lúc được Dương Khinh Tiêu ôm lấy, Y Tịnh nghĩ mình hoàn toàn tan ra, xúc cảm lãnh liệt lại đổ dồn vào lấp lý trí. Khiến mê mệt trầm luân, muốn thoát ra.



      “Tịnh, sau này nếu người khác phát quan hệ của chúng ta, em có thấy khó chịu ?”



      Mộ Dung Y Tịnh xoay người Dương Khinh Tiêu lại đối mặt với mình: “Nếu có ngày đó, có thấy khó chịu ?”



      Dương Khinh Tiêu vòng tay siết lấy eo Y Tịnh, hôn lên môi xong trả lời: “ em và được em chính là việc đắc ý nhất trong cuộc đời này của . Vậy hà cớ gì lại thấy khó chịu?” (câu này sao nghe wen wá, mấy seme chắc học chung trường)



      Mộ Dung Y Tịnh sâu lắng nhìn vào mắt đối phương, những câu này hoàn toàn đánh đổ hết thẩy những lo lắng mơ hồ trong . biết người đàn ông này chính là toàn tâm toàn ý thương mình, nguyện cả đời cùng nhau chỗ, vậy lấy lý do gì để nghi ngời tình cảm đối phương?



      “Vậy câu trả lời của em trong lòng tất hiểu ? phải chỉ cần hạnh phúc, người ta nghĩ thế nào có gì quan trọng.”



      Dương Khinh Tiêu cúi xuống hôn lên môi Y Tịnh, nụ hôn sâu, cả hai cơ thể gần sát bên nhau, sát đến nỗi có thề nghe ra từng mạch máu dưới da đập, sôi trào dục vọng. Miết lên hai cánh môi sưng đỏ của Y Tịnh, Khinh Tiêu dìu nằm xuống giường. Thân thề hai người quấn chặc lấy nhau. Bàn tay Y Tịnh vòng ra sau vai Khinh Tiêu sờ loạn, rồi lại đưa về phía trước trượt vào trong áo vuốt lên vòm ngực rắn chắc mạnh mẽ của người này. Dương Khinh Tiêu vội vã cởi áo ra ném xuống sàn, trước đây đối với phụ nữ, chưa hề kích động như vậy, nhưng đối diện với gương mặt này nhịn nổi nguồn nhiệt nóng tăng dần trong người.



      Mạnh mẽ cắn mút đôi môi đào, Khinh Tiêu như muốn điên lên, bàn tay đưa vào trong áo ngủ của Y Tịnh vuốt ve, cũng nhanh chóng cởi bỏ áo của người kia, làn da trắng nõn ra, hai điểm hồng hồng trước ngực đứng thẳng từ lúc nào, Khinh Tiêu bị kích thích liền cúi xuống mút vào, lại tiếp tục dùng răng cắn , Mộ Dung Y Tịnh khinh suyễn rên lên. Xúc cảm đánh vào đại não, phần hạ thân cũng dần có phản ứng. Nếu Mộ Dung Y Tịnh là người lãnh cảm cũng sai, trước giờ đối với phụ nữ cũng thích thú, mà đối với đàn ông càng nghĩ đến, muốn phản ứng quả là bằng . Nhưng dưới kích thích của Dương Khinh Tiêu, Y Tịnh lại mau chóng trướng lên.



      Mà nơi nào đó của Dương Khinh Tiêu cũng ngạnh lên kém. Hạ thân hai người cọ sát vào nhau, như thiêu đốt, Khinh Tiêu đưa tay luồn vào trong quần lót của Y Tịnh tìm kiếm dục vọng nóng bỏng kia âu yếm vuốt ve.



      “Ân…Tiêu.”



      Mộ Dung Y Tịnh lần đầu tiên được người khác xoa nắn phần hạ thân bí mật của mình, cảm xúc khó tả thành lời, bàn tay cũng mau chóng đưa vào trong nắm lấy nam căn to lớn của Khinh Tiêu.



      Dương Khinh Tiêu nhanh chóng cởi bỏ hết phần quần áo còn lại thân hai người, dục vọng được phóng thích khỏi chèn ép của trang phục, nơi nào đó của Y Tịnh ngẩng cao. Dương Khinh Tiêu ngắm nhìn cơ thể tuyệt mỹ dưới thân, lâu mới hạ môi xuống vòm ngực trắng trẻo, hôn qua bụng rồi khẽ liếm qua, ngậm luôn vật hồng hồng nóng bỏng đó vào trong miệng.



      “A…ân, Tiêu, đừng mà…”



      Mặc cho Y Tịnh giãy ra, Khinh Tiêu vẫn ra sức mút liếm, nơi đó quả rất tuyệt, màu sắc cực kỳ đẹp, mà thể mao của Y Tịnh cũng rất ít, liếc mắt qua muốn ăn. lúc sau, trong đầu Y Tịnh trống rỗng, theo lực đạo mút mạnh của Khinh Tiêu mà lần đầu đạt cao trào. Cả người cong lên, bàn tay nắm chăc dra giường, cả ngón chân cũng dũi thẳng ra.



      Khinh Tiêu nuốt xuống dòng tinh dịch Y Tịnh vừa bắn vào miệng mình, Mộ Dung Y Tịnh gương mặt đỏ bừng vươn tay ôm lấy Khinh Tiêu: “Em… xin lỗi, em …nhịn được.”



      sao, của em rất ngon mà.” thương vuốt lên tấm lưng ươn ướt mồ hôi, Dương Khinh Tiêu lại hôn môi Y Tịnh, mùi vị của mình cũng theo đó xộc vào mũi, cảm thấy ghê tởm mà lại càng thêm kích thích. Bàn tay Khinh Tiêu đặt lưng Y Tịnh từ từ trượt xuống rãnh mông người kia, ngón tay cũng vẽ loạn nơi cửa động rồi nhấn .



      “Tiêu…” Mộ Dung Y Tịnh nhíu mày, Khinh Tiêu từ từ cho ngón tay vào dò xét. Y Tịnh cảm thấy nơi đó có dị vật xâm nhập liền trân người. Khinh Tiêu cũng dục hỏa công tâm, thể nhịn được nữa, nhưng mà đây là lần đầu tiên, muốn làm Y Tịnh bị thương. Cố đè nén lửa dục, trán Dương Khinh Tiêu cũng lấm tấm tầng mồ hôi.



      Nhìn thấy biểu tình của như vậy, Mộ Dung Y Tịnh cũng dần quên cảm giác dưới kia, đưa tay vuốt qua trán . Bên dưới được thả lòng, Khinh tiêu ngay tức khắc cho thêm ngón tay vào. nhàng xoa rồi đẩy vào rút ra, dần dần hai ngón tay cũng được lớp mật dịch bao lấy, di chuyễn cũng đễ dàng hơn. Mà kích thích như có như này làm Y Tịnh khó chịu. Cũng muốn khoảng trống được lấp đầy.



      “Được rồi, vào .” Dương Khinh Tiêu nâng chân Y Tịnh quàng qua eo mình, nam căn vừa to lớn vừa cứng nóng đặt nơi cửa động từ từ xâm nhập. Tuy được chuẩn bị, nhưng mà cái kia của Dương Khinh Tiêu lớn, nên vào được chút thể tiến thêm được nữa.



      “Đau.…” Cảm giác giống như cơ thể bị xé toạt làm đôi, nơi tư mật dường như bị lưỡi dao bén lộng vào.



      “Tịnh, thả lỏng, thở sâu vào…”



      Y Tịnh nghe theo Khinh Tiêu bắt đầu hít thờ sâu, cuối cùng cũng thả lỏng được chút. Cảm giác đau cũng giảm rất nhiều. Dương Khinh Tiêu ngừng dùng môi hôn liếm lên thân thể làm Y Tịnh thả lỏng. Bàn tay xoa nắn hai mông mền mại. Nhận ra người dưới thân hoàn toàn thả lỏng, Khinh Tiêu mới đẩy mạnh vào.



      “Ưm…” Mộ dung Y Tịnh ngân nga rên rỉ, cảm giác đau đớn kèm theo khoái cảm nên lời, từng chuyển động của người kia làm như tiêu hồn lạc phách. Mà tại cũng còn thấy đau,chỉ còn lại nhục cảm ngập tràn. Y Tịnh ôm lấy cổ Khinh Tiêu phối hợp theo từng nhịp thúc đẩy ra vào. Giây phút này hai người thuộc về nhau, hoàn toàn, tuyệt đối.



      “Tịnh, bên trong em tuyệt quá…rất chặt,rất mềm mại…ân…” Dương Khinh Tiêu vừa động thân vừa miêu tả làm gương mặt Y Tịnh hồng càng nhiễm đỏ. “Em có thích ?”



      “Có, thích…Tiêu, mạnh chút nữa…A…ưm…cho em , dùng sức…ân…a…”



      Quấn quít, giao triền, âu yếm, sau đó cùng nhau thở dốc, cùng nhau đạt cao trào. Mộ Dung Y Tịnh phóng thích lên bụng Dương Khinh Tiêu, mà Khinh Tiêu cũng bắn vào mật động bên trong luồng nhiệt nóng.



      Cao trào qua, cả hai vẫn ôm lấy nhau cùng cảm thụ, Khinh Tiêu vẫn còn bên trong Y Tịnh chưa vội rút ra. Mân mê làn da trắng mịn mặt Y Tịnh, Khinh Tiêu hỏi: “Em ổn chứ?”



      Mộ Dung Y Tịnh cũng mơ hồ nhắm mắt khẽ gật: “Ừhm” rồi chui đầu vào ngực Dương lKhinh Tiêu hít hít. Đươc ân ái cùng người mình quả rất tuyệt diệu, trong đời này ngoài Dương Khinh Tiêu ra, còn muốn bất cứ người nào khác.



      Dương Khinh Tiêu nhàng rút ra, bạch dịch cũng theo đó mà chảy xuống nơi giữa đùi Y Tịnh, hình ảnh vô cùng dâm mỹ làm Khinh Tiêu muốn thêm lần nữa. Mà người này mơ màn ngủ rồi. Chỉ cảm giác mình được ôm , đặt vào trong nơi ấm áp. Khinh Tiêu cũng biết là lần đầu tiên của Tịnh nên sau khi tắm xong cho cả hai ôm Mộ Dung Y Tịnh lên giường được thay dra mới, đắp chăn cho cả hai, Khinh Tiêu kéo Y Tịnh vào lòng rồi cũng dần dần ngủ.

      Tịnh lúc đầu ảnh sợ chứ sau này được lần rồi ảnh chủ động ghê lắm a! rất nóng bỏng!
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :