1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tôi chỉ cần có em - Mạc quang thần

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 5

      Xong bản thiết kế, Mộ Dung Y Tịnh buông bút màu, ngón tay nhu nhu huyệt thái dương, ngẩng lên thấy trễ rồi, cũng gần mười giờ đêm. dọn sơ qua bàn làm việc đứng dậy cầm áo khóa ra khỏi văn phòng, bụng có chút đói.

      qua phòng trợ lý, thấy đèn còn sáng, lại tự nhiên bước vào. Dương Khinh Tiêu nằm tựa người lên bàn ngủ say, trong tay còn cầm bút bi, mắt kính lệch chút, bên cạnh còn có cốc cà phê lạnh.

      Nhìn bộ dáng Kinh Tiêu như vậy hiểu sao trong lòng Y Tịnh dâng lên chút khó chịu. Đến gần người kia đưa tay lay .

      Dương Khinh Tiêu tỉnh dậy nhìn thấy Mộ Dung Y Tịnh cười cái, nụ cười có chút mơ hồ nhưng lại tuyệt đối cuốn hút. Mộ Dung Y Tịnh ngẩn ngơ trong chốc lát.

      Khi tỉnh hoàn toàn Dương Khinh Tiêu mới nhận ra mình cười ngốc nghếch cái gì, nhanh chóng ngậm miệng thấy xấu hổ liền quay mặt . Giả vờ ho khụ khụ hai tiếng chữa ngượng.

      “Chủ tịch, trễ thế này mới về sao? Là công việc quá nhiều? Nếu vậy, giao bớt cho tôi !”

      Mộ Dung Y Tịnh nhướng mi lãnh đạm : “Cậu cũng phải mệt gần chết rồi sao, còn muốn nhận cái gì? Dứng dậy về ngay cho tôi!”

      Dương Khinh Tiêu đứng dậy, sắp xếp chút đỉnh công văn bàn rồi cầm lấy áo khoác theo Mộ Dung Y Tịnh. Hai người cùng vào thang máy, cùng ra sảnh nhưng cũng ai với ai câu gì, vẫn bảo trì thanh tịnh, dường như trong lòng cả hai suy nghĩ chuyện riêng của mình.

      Khi đến cửa lớn Mộ Dung Y Tịnh nhìn thấy Dương Khinh Tiêu định về phía ngoài liền gọi lại. “Dương trợ lý, cậu đâu vậy, tầng hầm bãi đỗ xe hướng này.”

      Dương Khinh Tiêu dừng bước quay lại, “A,tôi tàu điện ngầm, cần xuống bãi đỗ xe. Chủ tịch ngài thong thả.”

      Tàu điện ngầm? Mộ Dung Y Tịnh thể tin được cậu ấm, công tử con nhà giàu mang tiếng ăn chơi trác táng lại có thể tàu điện ngầm. Đúng là chuyện càng lúc càng khó tin, nhưng trong lòng vẫn phá lệ quyết định làm khác. “ bằng để tôi đưa cậu về, giờ này chắc còn chuyến tàu nào nữa đâu.”

      Dương Khinh Tiêu suy nghĩ chốc gật đầu theo Mộ Dung Y Tịnh xuống bãi đỗ xe, nếu là nhà của mình quả quá xa, ở tận gần ngoại thành. Mà công việc lại nhiều nên Dương Khinh Tiêu quyết định dọn đến nhà của mình trước đây, lúc chưa xảy ra chuyện đó để ở, vừa vặn lại rất gần công ty nha. Mỗi cuối tuần mới về nhà cùng gia đình.

      còn nhớ cảm xúc của mình lay động như thế nào lúc bước đến cửa vào nhà,. Lấy cái chìa khóa giấu trong khe của hộp thư tra vào ổ, cách tiếng cánh cửa mở ra. Bước vào phòng nhìn quanh, hiểu sao trong lòng lại thấy khác lạ, cứ như là căn nhà của ai khác phải của mình. Đồ vật vẫn như cũ, giá sách cùng tài liệu giảng dạy vẫn y nguyên. Tất cả đều được phủ bởi lớp bụi mờ mờ.

      Quyết định về nơi này sống biết có đúng hay ? Dù sao tại còn là Dương Thần nữa rồi.

      Thấy người ngồi bên cạnh lộ ra nét mặt trầm hiếm có, Mộ Dung Y Tịnh khó hiểu, trong lòng lại tò mò muốn biết người này nghĩ cái gì đến độ xuất thần.

      Nhưng Mộ Dung Y Tịnh chưa có phản ứng nghe người kia lên tiếng, giọng vẫn trầm ấm và ôn hòa như bình thường, tuyệt thấy bóng dáng của vẻ thất thần lúc vừa rồi: “Chủ tịch có đói , chúng ta cùng ăn cái gì ?”

      Mộ Dung Y Tịnh thở ra lãnh đạm trả lời: “Cũng được, cậu chọn .” Dù sao cũng thấy đói.

      Dương Khinh Tiêu nghĩ nghĩ xong đề nghị: “Chủ tịch, chúng ta ăn mỳ , tôi biết có chỗ, bán rất khuya, mà lại rất ngon.”

      “Chỉ đường.”

      Dương Khinh Tiêu nhíu mày, người này sao lại kiệm lời như thế a? Trong lúc Dương Khinh Tiêu nhăn nhó vì kiểu chuyện của người nhân viên trong Mộ thị nếu biết chủ tịch của họ đề nghị đưa về lại còn đồng ý ăn khuya với chắc cằm của họ rớt xuống đất ngay lập tức.

      Rất nhanh, hai người đến trước tiệm mỳ trông có vẻ lâu đời. Mộ Dung Y Tịnh bước vào theo Dương Khinh Tiêu, ánh mắt nhìn quanh đánh giá. Quán mỳ này có cách bài trí khá cổ xưa, tuy như rất ngăn nắp sạch , khách tín là nhiều nhưng cũng phải ít, nếu đựa vào thời điểm này cho là đông cũng quá đáng.

      Bên trần nhà có treo đèn lồng làm gian ấm áp hơn. Dương Khinh Tiêu chọn cái bàn dành cho hai người trong góc quán, Y Tịnh theo đó ngồi xuống.

      “Quán mỳ này lâu lắm rồi a, hình như từ lúc hiểu chuyện tôi nhìn thấy rồi, chỉ có điều có vào ăn, mà đến khi tốt nghiệp rồi mới ghé qua dùng thử, ăn lần là thấy nơi nào nấu mỳ ngon qua nơi này.”

      Cùng lúc đó, mỳ mà hai người gọi cũng được mang ra. Mộ Dung Y Tịnh nhìn tô mỳ nghi ngút khói, hương thơm làm người ta muốn động đũa, lại còn được trang trí khá đẹp mắt.

      Gắp đũa mỳ cho vào miệng, Y Tịnh lặng chút, quả rất ngon. Nước súp vừa ăn, rất thanh gây ngán, mỳ được nấu chính vừa phải quá cứng cũng quá mền mà hơi dai dai.

      Dương Khinh Tiêu để ý từng động tác của người đối diện, cách cầm đũa quả rất đẹp nha, bàn tay thon dài trắng mõn, phải đẹp như phụ nữ mà là có cốt cách cao quí của người đàn ông tri thức, bản thân chỉ biết mỗi thứ thuộc về người này đều thực tao nhã.

      “Chủ tịch, có vừa miệng ?”

      “Ưhm. Cũng được!”

      cao hứng Khinh Tiêu lại xụ mặt. A, mất công quảng cáo như vậy chỉ nhận đươc hai chữ “cũng được”.

      “Xin lỗi chủ tịch, tôi quên mất ngài quen dùng bữa ở mấy quán nho như vầy, đáng ra tôi nên mời chủ tịch đến nhà hàng mới đúng.” Trong lời có chút giận dỗi.

      Mộ Dung Y Tịnh nghe qua giận mà còn cảm thấy người này đúng là….rất đáng . Hình như chẳng có ai dám chuyện với như vậy, cái dỗi hờn kia của người đàn ông cao lớn còn muốn hơn lại làm tâm tình tốt chuyển tốt hơn.

      “[Cũng được] của tôi chính là [rất tuyệt] của người bình khác!” Mộ Dung Y Tịnh rộng rãi giải thích thêm.

      “A?” Nghe qua câu đó, Dương Khinh Tiêu giật mình, nguyên lai là như vậy sao? Tự nhiên tâm tình rất xấu liền chuyển thành cao hứng. “ Chủ tịch, ngài chính là thần tượng trong lòng tôi.”

      Câu này nghe rất nhiều người qua, Mộ Dung Y Tịnh lúc đó cũng thấy thế nào cũng là giả dối, nhưng khi nghe từ người này, lại tin đó là lời lòng.

      Ấn tượng ban đầu về Dương Khinh Tiêu của đúng là rất xấu, nhưng tại Mộ Dung Y Tịnh lại bỏ qua chuyện đó, đối với Khinh Tiêu giờ, thích thưởng thức.

      Lúc ăn xong ra ngoài, cả hai chưa kịp đến gần xe bọn côn đồ từ đâu chạy đến vây hai người vào giữa. Quán mỳ nằm trong hẻm mà xe vào được nên cả hai quyết định để ngoài đường lớn rồi bộ vào trong, mà tại đường lớn bóng người, xe cộ cũng thấy.

      Dương Khinh Tiêu nghĩ bọn côn đồ này chắc là muốn kiếm chuyện cướp giật. lo cho bản thần mà kéo Mộ Dung Y Tịnh lại gần mình, lớn tiếng hỏi: “Mấy người muốn gì?”

      “Muốn cái mạng của thằng này.” tên chỉa chỉa mũi dao cầm tay về phía Mộ Dung Y Tịnh.

      Mộ Dung Y Tịnh cũng thay đỗi nét mặt, lạnh lùng : “Tao nhớ là tao chả biết chúng mầy là cái thừ ôn dịch gì.”

      Tên côn đồ nghe qua tức lồng lộn lên: “ Cái đồ bất nam bất nữ như mày mà cũng cao ngạo. Mẹ nó, tao bữa nay làm thịt mày, rạch nát cái mặt của mày tao còn là Lôi Tứ nữa. Con bà nó, thằng em ngu dại của tao mù rồi mới thèm rớ tới mày.”

      Mộ Dung Y Tịnh nghe xong câu , thần sắc cũng có nhiều biến hóa, nhưng trong đáy mắt Y Tịnh, Dương Khinh Tiêu nhìn ra được có sát ý.

      “Hừ, ra là em của cái thằng biết sống chết kia, tao thấy thằng em của mày đúng là rất ngu mới dám xúc phạm tới tao. Bây giờ mày cũng ngu y như thằng em mất dạy của mày.”

      Lời lẽ có chút kiêng dè, lại thêm phần thô tục nhưng qua thanh mền băng lãnh của người này, Dương Khinh Tiêu lại thấy quả rất ngạo khí.

      “Câm mồn, bọn bây đứng đực ra đó làm gì, giải quyết nó cho tao!”

      Sáu bảy tên côn đồ tay cầm gậy cầm dao xông vào. Dương Khinh Tiêu chỉ thoáng kinh ngạc, sợ hãi, dù sao lúc còn ở cũng từng nếm qua mùi vị đánh đập lẫn nhau của thân phận đầu đường xó chợ. Nhưng lại lo cho người này. người nam nhân nhìn qua diễm lệ thế kia có thể nào chống lại được đám cuồng dại trước mặt.

      Biết chắc mình mình địch lại cả đám người, nhân lúc bọn chúng bị động. Khinh Tiêu nắm tay Y Tịnh chạy vụt qua vòng vây. Bọn chúng thất thần chút rồi lại điên cuồng truy đuổi. Vòng qua mấy khúc ngoặc cuối cùng cũng lâm vào đoạn đường thi công nên bị chặn lại. Dương Khinh Tiêu kéo Mộ Dung Y Tịnh ra phía sau, đứng chắn phía trước nhìn bọn côn đồ tiến lại gần. dao gậy quơ qua, Khinh Tiêu vừa tránh né vừa đánh trả, thân thủ của tuy tốt nhưng dù sao vẫn phải liều.

      Nhưng cho dù thế nào nữa, mình Dương Khinh Tiêu thể đánh lại bảy người có vũ khí, nhanh chóng bị ăn đòn. Bả vai đau đớn kịch liệt nhưng vẫn cố cắn răng chống trả. Lúc nhận ra con dao cách mình vài centimet kịp rồi.

      Nghĩ rằng mình nhận thêm dao, nhưng ngay lúc đó, ‘rắc’ tiếng, cổ tay cầm dao của tên kia bị lực đạo rất mạnh bẽ gãy.

      Mộ Dung Y Tịnh từ bao giờ tiến lại vô thanh vô thức. Nhanh chóng trái quyền, phải cước đánh cho bảy tên bò lăn dười đất. Thủ pháp ra tay rất mau lẹ, lại dứt khoát lãnh khốc do dự lưu tình, tất cả đểu bị bẽ gãy cổ tay và bị tháo khớp vai.

      Nhìn lướt qua như nhìn rác rưởi, Mộ Dung Y Tịnh trầm: “Hôm nay tâm tình tao tốt, để cho chúng mày mạng, về sau đừng để tao thấy tụi mày.”

      đoạn bước nhanh lại bên Dương Khinh Tiêu, giọng pha chút lo lắng: “Vai có sao ? bác sĩ!”

      Dương Khinh Tiêu vẫn còn đờ đẫn vì chuyện vừa mới xảy ra, cái người này nhìn như thế nào cũng đoán ra được lại là thân cao thủ a! Nhưng mà động tác của cậu ấy đẹp!

      sao đâu, về nhà bôi chút thuốc là được rồi.”

      Mộ Dung Y Tịnh đưa tay xoa nắn xác định chỉ là phần mền, mới yên tâm.

      Đưa Dương Khinh Tiêu đến chung cư bình thường, Y Tịnh có chút hiểu, người này lại có thể sống nơi bình dân như vậy sao?

      “Cám ơn chủ tịch cho quá giang, cũng muốn mời chủ tịch lên nhà uống tách trà, nhưng mà quả lúc này rất khuya, chủ tịch về nghĩ sớm a!”

      “Được rồi, cậu vào , nhiều lời.”

      Lúc xe chuần bị lăn bánh, Dương Khinh Tiêu nghe thoáng qua câu:“Cám ơn bát mỳ!”. Trong lòng tự nhiên vui vẻ lạ thường.

      Mộ Dung Y Tịnh về đến nhà, dù rất mệt nhưng cũng ngủ được. Cứ nhắm mắt hình ảnh người kia lại lên. Nhớ đến gương mặt tuấn lúc nào cũng tỏ ra nhu hòa, nhớ nụ cười ấm áp,nhớ đến những ân cần chu đáo mà mình nhận được, nhớ đến ánh mắt kiên định khi muốn bảo vệ mình lúc nãy. Trong lòng Y Tịnh dâng lên tình cảm làm hoảng sợ. Từ lúc nào trong mắt mình chỉ toàn hình bóng của Dương Khinh Tiêu?

      Biết được cảm xúc này , Y Tịnh hơi bối rối, ngày nay chuyện nam nam nhau còn bị bài xích nhiều như trước, nhưng cũng cần cả hai đồng tương nguyện. Mà người đó, nhìn qua biết là straight, lại có rất nhiều tin đồn về các mối quan hệ với phụ nữ làm sao chấp nhận chuyện kia.

      Vùi mặt vào gối, nỗi phiền muộn vây kính tâm hồn, phần tình cảm này, có lẽ nên chôn nó vào tận đáy lòng.
      honglak thích bài này.

    2. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 6





      Buổi trưa, Dương Khinh Tiêu dùng bữa trong văn phòng của mình xong thấy còn dư khá nhiều thời gian nên quuyết định xuống tầng hai mươi hóng mát. Vừa vào thấy giám đốc Khâu Đường ngồi chuyện vui vẻ với người con còn rất trẻ, nhìn qua phải tuyệt sắc nhưng khá dễ thương. nhận ra người này, đó là Khâu Tiểu Điệp, sinh viên trong lớp của trước kia.


      Khâu Đường nhìn thấy Dương Khinh Tiêu rất vui vẻ, gọi đến ngồi cùng. “Tiểu Dương, qua đây ngồi .”



      Ông đưa tay giới thiệu, “Nữ nhi này là con rượu của tôi, Khâu Tiểu Điệp, là sinh viên năm cuối khoa kinh tế, còn đây là trợ lý của chủ tịch, Dương Khinh Tiêu. nhờ cậu ấy ba ba của con lúc trước tiêu rồi a!”



      Khâu Tiểu Điệp từ lúc Dương Khinh Tiêu bước vào bị vẻ ngoài của cuốn hút, năng rất lễ phép: “A, chào , Dương!”



      Dương Khinh Tiêu cười ôn hòa, trong lòng nghĩ, trước đây con nhóc này đối xử với thầy của mình phải như vậy nha, sao bây giờ lại tỏ vẻ e thẹn như này , đúng là nhìn quen. “Khâu tiểu thư cứ gọi tôi Vincent.” Trong công ty, chỉ những người lớn hơn mới gọi là Tiểu Dương, còn những người bằng tuổi hay hơn đều gọi Vincent, nhưng cũng ít, vì trong những người tuổi hiếm hoi của Mộ thị. Vincent Dương là tên tiếng của Dương Khinh Tiêu lúc du học ở Mỹ.



      Khâu Tiểu Điệp cười, “Nếu vậy đừng gọi tôi Khâu tiểu thư, cứ gọi Tiểu Điệp là được.”



      Ba người ngồi trò chuyện khá ăn ý, bởi vì Khâu Đường quả rất thích Khinh Tiêu, nếu có thể cùng Tiểu Điệp kết giao đúng là chuyện tốt, còn Khâu Tiểu Điệp dù sao cũng rất xinh xắn lại biết cách ăn , Dương Khinh Tiêu coi như cũng hiểu học trò của mình, tính luôn ôn hòa, tuy hồi trước bị nữ sinh này ăn hiếp nhưng dù sao thành tích cũng coi như khá vả lại quan hệ của với nhóc này tính quá tệ.



      Trò chuyện được chút Dương Khinh Tiêu nhìn thấy Mộ Dung Y Tịnh bước vào, Mộ Dung Y Tịnh cũng rất nhanh nhìn thấy Dương Khinh Tiêu ngồi cùng với Khâu Đường và trẻ, trong lòng thầm buồn bực. Con nhóc kia với người này có quan hệ gì a? Dù sao tin đồn người này là hoa hoa công tử cũng chưa có quên.



      trầm tới chỗ ba người, Mộ Dung Y Tịnh tự nhiên ngồi xuống ghế kế bên Dương Khinh Tiêu, gác chân này lên chân kia, phong thái rất ưu nhã.



      Khâu Đường thấy Mộ Dung Y Tịnh ngồi xuống liền sợ hết hồn. Chủ tịch khi nào xuống tầng hai mươi a? Trong trí nhớ của ông, chủ tịch ngoài tầng ba mươi ra hầu như chẳng bao giờ đâu, trừ phi có cuộc họp mới xuống tầng hai mươi chín. Lần này lại ngồi trong quán cà phê lại ngồi chung bàn, Khâu Đường bắt đầu chột dạ, đưa mắt nhìn sang Dương Khinh Tiêu.



      Ngay lúc đó nữ phục vụ đến, lễ phép đưa menu cho Y Tịnh, liếc mắt qua liền đưa lại giọng vẫn lạnh băng: “Cà phê đường.”



      Tiếp nhận lại thực đơn, nữ phục vụ khẽ “Dạ” tiếng. vừa định quay bị Khinh Tiêu gọi lại: “A, Tiểu Hoa, chờ chút!”



      Nữ phục vụ quay lại nhìn , nhưng Khinh Tiêu quay sang Mộ Dung Y Tịnh, “Chủ tịch, buổi trưa uống cà phê tốt, uống trà tốt hơn. Dạ dày chủ tịch hình như hôm nay khỏe mà.”



      Nhận ra tâm tình lo lắng của Khinh Tiêu, Y Tịnh quay sang vời nữ phục vụ, “Vậy đổi hồng trà lạnh.”



      Khinh Tiểu đối Tiểu Hoa bổ sung : “Cho thêm chút mật ong nha!”



      Tiểu Hoa biết tính chủ tịch, lần này đúng là nhìn khó xử, Y Tịnh khoát tay: “Theo ý cậu ấy !”



      Tiểu Hoa gật rồi chuẩn bị, trong lòng thắc mắt, từ khi nào chủ tịch lại có thêm phong vị quyến rũ như vậy kia?



      Trong công ty, ai nghĩ Mộ Dung Y Tịnh là người xuất sắc nhất, nhưng so về phần hấp dẫn nữ nhân, Khinh Tiêu có phần hơn. Bời vì phần ôn hòa dịu dàng của quả rất thực tế, còn chủ tịch cho dù có khuynh quốc khuynh thành phần lãnh bá đạo làm người ta sợ. Trong lòng mọi người ai cũng thừa nhận Mộ Dung Y Tịnh là ánh trăng lãnh ngạo cao, tỏa ra thứ ánh sáng tuyệt diệu nhưng vẫn làm người khác cảm thấy lạnh lẽo, còn Khinh Tiêu mới chính là ánh nắng ấm áp sưởi ấm tâm hồn người ta.



      Khâu Tiểu Điệp từ lúc nhìn thấy người đàn ông này dường như hít thở thông. Mặc dù nhiều lần nhìn thấy Mộ Dung Y Tịnh qua tạp chí, nhưng nhìn bên ngoài quả rất khác, khí chất lãnh ngạo toát ra làm cho người khác khó thở.



      Từ lúc ngồi xuống khí trở nên đông đặc lại, hai người kia ai dám chuyện nữa. nhưng Mộ Dung y Tịnh dường như quen, cũng chuyện mà chậm rãi uống trà do Tiểu Hoa mang ra.



      Dương Khinh Tiêu lại bị cuốn hút bởi những động tác của người kế bên, bàn tay trắng trẻo kia nếu nắm lấy có cảm giác gì? Đôi môi hơi hồng xinh đẹp kia càng nhìn càng làm người ta muốn cắn. Ách…từ lúc nào bản thân mình lại nghĩ chuyện thiếu thực tế như vậy a? Cậu ấy cũng phải phụ nữ.



      Nhưng mà…gương mặt trắng nõn có chút tì vết kia, rất muốn chạm vào. Oa, lại nữa, bình tĩnh lại, đừng có nghĩ bậy bạ.



      Dương Khinh Tiêu dờ tầm mắt chỗ khác, trong lòng cố trấn định lại. Lúc đó chuông báo hết giờ nghĩ trưa cũng vang lên. Mộ Dung Y Tịnh đứng dậy: “Hết giờ nghĩ, theo tôi vào văn phòng, có chuyện cần giao cho cậu.” Nhìn lướt qua cha con họ Khâu “Bữa này tôi đãi.”



      Hoàn toàn khác với thái độ khó tiếp nhận của hai người kia, Dương Khinh Tiêu nhăn nhó, “Chủ tịch, ngài trả tiền cốc cà phê tý đổi lại bắt tôi làm toàn những chuyện khó nhằn, công bằng.”



      song song với , Y Tịnh khẽ cười: “Vậy tháng cà phê thế nào?”



      Dương Khinh Tiêu liền cao hứng: “ sao? thành giao!”



      Nhìn hai bóng dáng kia khuất rất lâu, Khâu Đường vẫn còn rơi vào trạng thái thất thần. Từ bao giờ chủ tịch cười ôn nhu với người ta như vậy? Đúng là chuyện này chỉ có thể là ‘người hùng’ Dương Khinh tiêu mới làm được a!



      Buổi tối, từ phòng tắm bước ra, Mộ Dung Y Tịnh rót ly rượu, đến ngồi xuống ghế sô pha. Nhấp ngụm xong tùy tiện bật đại kênh tivi. Cũng phải muốn xem, nhưng căn nhà quả quá yên ắng làm mấy thoải mái. Ngay lúc đó tivi đưa tin trực tiếp về vụ cháy lớn vừa mới xảy ra. Nam phát thanh viên đứng trước trường, có thể nhìn thấy phía sau ta là toàn nhà bị lửa thiêu đỏ rực, tiếng xe cứu hỏa, tiếng người la hét, tất cả là trận hỗn loạn. Mộ Dung Y Tịnh nghe qua cũng mấy để tâm, chuyện liên quan đến , ít khi nào lo nghĩ, con người xưa nay vốn lạnh lùng với mọi việc xung quanh.



      Nhưng khi vừa định rót thêm rượu vào ly tai nghe rất người phát thanh viên kia cái gì, khu nhà đó, chẳng phải là nơi Dương Khinh Tiêu ở sao? Ly rượu tay rơi xuống sàn vỡ nát, trái tim như bị bóp mạnh, cả người gần như còn sức chống đỡ. Trong đầu trống rỗng, chỉ cảm thấy được nỗi sợ hãi, phải là nỗi kinh hoàng xâm chiếm.



      Chụp lấy chìa khóa xe lao ra khỏi nhà. Mộ Dung Y Tịnh lái xe chạy như điên đến nơi kia. Cái gì, lúc nãy nghe rất ràng, còn rất nhiều người bị kẹt trong đó, mà ngọn lửa ngoài tẩm kiểm soát. Lại nhớ tới hôm nay Khinh Tiêu tan sở rất đúng giờ, nên giờ này là ở nhà. Trong lòng lại càng thêm hoảng hốt.



      Tất cả các con đường đến đó đều đươc phong tỏa, chỉ dành cho xe cứu hỏa và xe cấp cứu. Mộ Dung Y Tịnh còn kiên nhẫn chở đợi, ra khỏi xe chạy luồng qua đám người ngược chiều đến trường.



      Đến nơi, đúng là trận hỗn loạn còn hơn tivi. Y Tịnh chỉ biết đứng nhìn ngọn lửa đỏ rực hừng hực bốc cao, phải điên cuồng mà muốn xông vào, nhưng tâm hồn dường như chết lặng.



      Qua lúc lâu, đám cháy được kiểm soát, lúc nữa qua , là cảnh những nhân viên cứu hỏa dời từng thi thể cháy đen còn hình thù ra khỏi tòa nhà gần như bị thiêu rụi.



      Người bên ngoài khóc lóc, kêu gào, tiếng xe cứu thương vang lên từng hồi,…quả như địa ngục trần gian.



      “Dương Khinh Tiêu.” Môi chợt bật ra tiếng gọi khẽ tên người nọ, trong lòng còn biết là tư vị gì. Từng hồi, từng hồi cái tên đó được lập lập lại biết bao nhiêu lần. Hốc mắt đỏ lên, mũi cay xè.



      Khóc ư? Tại sao mình lại muốn khóc, hối tiếc, phải, chính là hối tiếc, nếu biết trước có chuyện này, chắc chắn khi nhận ra tình cảm của bản thân liền giải bày với người kia, đối với cậu ấy tốt, dành nhiều thời gian cho cậu ấy, đem những thứ tốt nhất mà mình có được cho cậu ấy…Nhưng mà quá muộn, quá muộn rồi…Đau thương ư, phải, là đau thương bởi vì người mình còn nữa!

      Hai bàn tay siết chặt. Mộ Dung Y Tịnh quay bước rời .
      honglak thích bài này.

    3. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 7

      “Chủ tịch!”

      Thanh trầm ấm quen thuộc vang lên. Mộ Dung Y Tịnh đứng lại, là người kia gọi mình sao? phải mình bị ảo giác? Trái tim lại bị thắc chặt lần nữa, Y Tịnh từ từ quay người. Nhìn thấy người trong lòng mang vẽ mặt lo lắng nhìn về phía mình. cũng biết phải phản ứng ra sao?

      Nhìn thấy bộ dáng gần như suy sụp của Y Tịnh, Dương Khinh Tiêu chạy nhanh đến trước mặt .

      “Chủ tịch, sao lại đến đây?”


      lâu, Mộ Dung Y Tịnh mới bật ra được câu, giọng có chút khàn khàn: “Cậu… sao chứ?”

      sao, cũng may là trước khi đám cháy bùng lên tôi ra ngoài có chút chuyện. Khi trở về thấy cháy rồi.”

      Thấy ánh mắt người đối diện thích hợp, Khinh Tiêu lại tiếp: “Đúng là cháy rất lớn, tôi cũng định về nhà, chắc là người nhà tôi rất lo lắng, lúc ra ngoài tôi cũng có mang theo điện thoại. A, mà chủ tịch đến đây…”

      Chưa hết câu, Dương Khinh Tiêu bị Y Tịnh ôm lấy. Cái ôm rất chặt, làm đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là bối rối. Nhưng nhận ra toàn thân Y Tịnh có phần run rẩy, Dương Khinh Tiêu cũng choàng tay qua người siết . Nghe câu nho phát ra: “Tôi lo cho cậu…”

      Dương Khinh Tiêu xúc động, liền ôm siết lấy cơ thể lạnh băng này.

      Lái xe chở Dương Khi Tiêu đến biệt thự nhà họ Dương, đường chỉ thấy Khinh Tiêu là mảng trầm trầm, chuyện, mắt nhìn mông lung ra ngoài cửa kính, trong lòng Y Tịnh buồn bã, lúc nãy đúng là kiềm chế được cảm xúc nên mới ôm lấy Dương Khinh Tiêu, chắc trong lòng cậu ấy khó xử.

      Nhưng Dương Khinh Tiêu lại suy nghĩ đến chuyện khác. Đúng là ông trời sắp đặt, cơ bản nên quay về sống nơi đó, cái gì của trước đây cũng là nên vứt bỏ, cũng nên hồi tưởng quá nhiều, tại con người mới nên sống cho tại. Trong lòng lại so đo, biết có phải vì mình nên đám cháy mới phát sinh hay ? Lúc nãy nhìn thấy rất nhiều người chết, trong lòng quả rất khó chịu.

      Đến trước cửa biệt thự, Mộ Dung Y Tịnh dừng xe, Dương Khinh Tiêu vẫn còn suy nghĩ chuyện kia nên chú ý.

      Y Tịnh thở dài, chắc là mình làm cho cậu ấy khó xử rồi. vỗ vai Dương Khinh Tiêu : “Đến rồi!”

      “Ân!” Khinh Tiêu hờ hững đáp. Y Tịnh đối : “Cậu nếu mệt có thể nghỉ vài hôm, khi nào tinh thần ổn định làm lại cũng được.”

      “Ân!”

      Vô thức bước xuống xe, Dương Khinh Tiêu cũng quá nhiều, cũng quay lại, đường tiến về phía trước.

      Mộ Dung Y Tịnh nhói trong lòng, lặng lẽ lái xe rời .

      Sáng hôm sao đến văn phòng rất sớm, cũng vì chuyện đêm qua nên Y Tịnh hoàn toàn ngủ được, đúng là lúc đó tưởng Khinh Tiêu xảy ra chuyện hối tiếc vì bày tỏ tình cảm của mình, nhưng bây giờ, thái độ hờ hững kia làm đau lòng.

      Là người thẳng thắn, cũng muốn làm người khác khó xử.

      Đầu có chút đau do hôm qua ngủ, Mộ Dung Y Tịnh muốn pha tách cà phê, trước đây có người dưới tầng hai mươi pha cho , nhưng từ khi Dương Khinh Tiêu đến, hầu như nhân viên còn mỗi sáng mang cà phê lên nữa. Cũng muốn gọi người khác làm, Y Tịnh đứng dậy. Nhưng lúc đó của văn phòng bật mở. Là Dương Khinh Tiêu.

      “Oa, chủ tịch, sớm a! Tôi vẫn nghĩ chủ tịch chưa đến định sang cắm hoa mới.”

      tay Khinh Tiêu là bó hoa hồng vàng. Mộ Dung y Tịnh hơi ngạc nhiên, thái độ của Khinh Tiêu dường như trở lại như trước đây, trầm giống hôm qua. Vẫn nụ cười như tỏa nắng, tại Dương Khinh Tiêu mặc bộ tây trang quần áo đồng màu, quần màu nâu xám, sơ mi vàng nhạt, áo khoác ngoài là màu kem đậm. Thân người cao lớn, gương mặt tuấn. Mà người này ôm bó hoa, trong có chút nào ẻo lả mà lại rất nhu hòa.

      phải tôi bảo cậu nghĩ ở nhà sao?”

      Dương Khinh Tiêu bước vào phòng, đứng sau lưng ghế của Mộ Dung Y Tịnh bắt đầu cắm hoa vào bình, “Cũng định nghỉ, nhưng mà mọi người đều làm hết rồi, ở nhà mình rất buồn.”

      “Cậu sau này cần cắm hoa pha trà cho tôi nữa.”

      Động tác của Dương Khinh Tiêu dừng lại chút, “Chủ tịch là chê tôi cắm hoa đẹp, pha trà ngon sao?”

      phải, hoa do cậu cắm rất đẹp, trà do cậu pha rất thơm, cà phê cũng vậy, cậu pha rất ngon, tất cả những gì cậu làm cho tôi đều rất tốt. Nhưng nếu tôi cứ tiếp tực nhận quan tâm này, tôi lại càng đau lòng nhiều hơn. Tôi muốn cậu xem tôi như cấp hay thần tượng mà quan tâm tôi, tôi muốn là cái khác kia…

      Trong lòng Mộ Dung Y Tịnh muốn như vậy nhưng miệng lại bật ra được lời. Chỉ trả lời: “ phải!”

      Dưong Khinh Tiêu cũng truy vấn mà sang chuyện khác: “Ôi, lại phải về nhà ba mẹ sống rồi, chỗ đó rất tốt nhưng làm xa a.”

      Xoay ghế lại chút, Mộ Dung Y Tịnh hơi híp mắt nhìn Khinh Tiêu cắm hoa. Người trước mắt so với hoa càng đẹp, nhưng hề mất vẽ nam tính vốn có.

      phải chú Dương cũng mỗi sáng làm cũng từ nơi đó sao, còn có dì Từ, Khinh Nghiêm, Tiểu Na nữa?”

      Mộ Dung Y Tịnh là bạn đồng học với Dương Khinh Nghiêm, Dương Khinh Nghĩa là bạn thân của Mộ Dung Y Đình ba của Mộ Dung Y Tịnh, nên quan hệ hai nhà rất tốt, từ khi Mộ Dung Y Đình qua đời, giao tình vẫn có giảm , chỉ vì tính cách của Mộ Dung Y Tịnh lãnh nên ít qua lại. Cách xưng hô cũng như người ngoài.

      “Chủ tịch, nhận ra sao, ba ba làm đạo diễn nha, có chuyện thèm đến công ty, sáng nào cũng tập thể dục rồi uống trà sáng, dùng điểm tâm, là nhàn hạ, còn mẹ tôi cũng cần đến quá sớm , khách hàng ai mới sáng sớm mua sắm. Còn Nghiêm ca với Na tỷ làm người mẫu, đâu có cần đúng giờ như tôi. Thêm nữa công việc của tôi cũng quá nhiều.”

      Y Tịnh nghe Dương Khinh Tiêu ca cẩm cũng bật cười, tâm tình trở nên thoải mái: “Vậy cậu còn làm thêm mấy chuyện này làm chi, cũng mất nhiều thời gian mà.”

      Dương Khinh Tiêu nhìn Y Tịnh ôn nhu cười: “Tôi thích!”

      Đúng là rất thích chăm sóc cho người này, tuy Y Tịnh dường như chẳng cần ai lo lắng, nhưng mà nhận ra được, con người này cũng độc. Nghe Dương Khinh Nghĩa qua, Mộ Dung Y Tịnh là con nuôi của Mộ Dung Y Đình, tuy là con nuôi nhưng Mộ Dung Y Đình rất thương Y Tịnh, đáng tiếc ông qua đời cách đây lâu, tính tình Mộ Dung Y Tịnh cũng theo đó mà thay đổi, ít càng ít hơn, lãnh đạm càng thêm lãnh đạm. Dường như thế giới của người này cho phép bất cứ ai xâm phạm. Nhìn thấy người còn khá trẻ mà có đầy u tịch này Khinh Tiêu đành lòng.

      Trước đây là đành lòng mới muốn quan tâm, nhưng bây giờ phải như vậy, trong lòng có chút gì đó khó diễn tả, mà quan tâm này cũng dần trở nên tự nhiên. Ngoài người này ra, muốn đối với ai như vậy nữa.

      “Chủ tịch, chiều nay tôi có thể làm việc được .”

      “Có chuyện gì cần làm sao?”

      Y Tịnh ít khi hỏi ai nguyên nhân, này là rất đặc biệt.

      “Quần áo cùng đồ vật này nọ hôm qua cũng cháy hết rồi, định buổi chiều xuống dưới sảnh mua vài thứ, nhân tiện lòng vòng tìm nhà.”

      Mộ Dung Y Tịnh suy nghĩ trong chốc lát xong hơi ngần ngại đề nghị: “ cần vội, trước nếu muốn cậu có thể đến nhà tôi ở tạm. Tìm nhà cần thong thả , muốn được căn nhà ưng ý phải dễ, vả lại nhà tôi cũng khá gần nơi này.”

      Dương Khinh Tiêu cắm xong bình hoa, quả là rất bắt mắt, chỉ là hoa hồng vàng, cắm vào bình thủy tinh lớn, kiểu dáng đơn giản nhưng vô cùng sang trọng.

      sao, nếu vậy tôi dọn qua liền a, hằng ngày có thể nấu bữa sáng, chuẩn bị cơm trưa, làm về có thể nấu bữa tối cho chủ tịch nha.”

      Mộ Dung Y Tịnh nữa, nếu người này thích quan tâm như vậy cứ để cậu ấy quan tâm, chỉ cần người này vui chuyện gì cũng chấp nhận.

      Buổi chiều, lúc Dương Khinh Tiêu xuống trung tâm thương mại phía dưới Mộ Dung Y Tịnh muốn cùng. Nhân tiện xem nhân viên làm việc, cũng là kiểm tra luôn thể, lại , có người am tường thời trang cùng góp ý cũng tồi.

      Dương Khinh Tiêu rất vui vẻ, chuyện phiền lòng hôm qua dường như quên mất tâm mất tích. Khô hổ danh nhà thiết kế giỏi, Mộ Dung Y Tịnh chọn trang phục cho Khinh Tiêu rất phù hợp với vóc dáng và màu da của , làm càng thêm tuấn. Nữ nhân viên bán hàng những lần trước ưa trộm nhìn Khinh Tiêu bây giờ lại nhìn Mộ Dung Y Tịnh, chủ tịch làm sao lại có thể chọn quần áo cho người khác. Chuyện này đúng là kì tích, cần phải phổ biến cho mấy chị trong công ty nha! (Đúng là chị này rất nhiều chuyện)
      honglak thích bài này.

    4. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 8

      Ngày hôm sau, Dương Khinh Tiêu liền dọn qua nhà Mộ Dung Y Tịnh, căn nhà khá rộng, nằm tầng hai mươi ba của cao ốc chung cư cao cấp, bước vào huyền quan thấy có ánh đèn vàng nhạt dìu dịu, bên tường có treo bức tranh tĩnh vật vẽ hoa và trái cây.


      Phòng khách vừa phải, bên là bức tường lấp kính gần sát sàn khá to có thể nhìn thấy góc thành phố về đêm từ cao rất dẹp, căn nhà có ba phòng, là phòng ngủ của Mộ Dung Y Tịnh, làm phòng khách, nhưng mà Mộ Dung Y Tịnh tính có khách nào đến ở nên biến thành phòng trang phục, còn phòng kia là thư phòng.



      Lúc đề nghị Dương Khinh Tiêu đến ở tạm nhà mình, Mộ Dung Y Tịnh nghĩ quá nhiều, tại đúng là có hơi khó giải quyết.



      “Cậu trước cứ đem quần áo sang phòng trang phục , có cái tủ còn trống cậu có thể sử dụng, mọi vật trong nhà cậu cứ tùy ý sử dụng.”



      Y Tịnh tối nay Khinh Tiêu phải ngủ ở đâu, bởi vì bản thân mình cũng tính đến chuyện này.



      Nếu là nam nhân hẳng là ngủ chung giường có gì kì quái, vả lại giường của cũng rất lớn. Nhưng mà bản thân mình nằm chung giường với người trong lòng, nghĩ sao cũng thấy có điểm thích hợp.



      Dương Khinh Tiêu đồ dùng cũng nhiều, chỉ có quần áo, cùng ít sách tài liệu cùng đồ vật linh tinh.



      Bởi vì trước đó hai người dùng bữa tối bên ngoài nên bây giờ Dương Khinh Tiêu có nấu cơm, chỉ là xuống bếp dạo vòng, nhà bếp rất đại, cái gì cũng có, nhưng nhìn qua cũng biết mấy cái đó chỉ để trang trí, trong tủ lạnh ngoài nước lọc, so đa ra còn gì khác. Đúng là người này biết tự chăm sóc mình a, biết sao lớn lên vẫn đẹp như vậy? ( Đẹp với biết cách tự chăm sóc có liên quan sao Tiêu ca?)



      Mộ Dung Y Tịnh từ trong phòng tắm ra, chỉ khóac cái áo choàng tắm, mái tóc dài còn ướt bết vào chiếc cổ mảnh khảnh làm thêm phần diễm lệ, Dương Khinh Tiêu nhìn đến hoa mắt,



      Khẽ quay mặt , nuốt xuống ngụm nước miếng. Người ta là nam nhân có cái gì mà mình nhìn đến thất thần. Xấu hổ quá!



      đến sô pha ngồi xuống, tùy ý bật tivi lên Y Tịnh nhìn Khinh Tiêu : “Cậu tắm , cũng phải nghỉ ngơi chứ, hôm nay công việc khá nhiều.”



      Dương Khinh Tiêu cũng chuyện, lấy quần áo rồi biến nhanh vào phòng tắm. Ngăm mình trong nước ấm, mệt mỏi ban ngày cũng theo đó dần tan ra, lại nghĩ đến Mộ Dung Y Tịnh, nếu vì sắc đẹp của người này làm để ý cũng sai, nhưng mà cái đó quan trọng, nữ nhân xinh đẹp cũng hiếm, tại với vóc dáng và khuôn mặt này muốn kết giao phụ nữ xinh đẹp phải khó, nhưng mà quan tâm quá nhiều đến phụ nữ, dường như từ lúc thực gặp mặt người này, trong mắt chỉ còn có Mộ Dung Y Tịnh.



      Dương Khinh Tiêu bị hấp dẫn bởi khí chất của Mộ Dung Y Tịnh, người này đối với mọi chuyện đều rất dứt khóat, có khí khái của đàn ông, lại tục tằng thô lỗ, ghét phân minh, bền ngoài tuy tỏ ra quan tâm chuyện gì, nhưng trong lòng lại để ý, độc lập nhưng lại có phần tịch mịch, ai biết qua đều cho rằng Mộ Dung Y Tịnh rất mạnh mẽ, nhưng lại nhìn thấy phần mềm yếu trong con người này. Chính là hôm đó , vòng tay ôm lấy rất chặt đó, cơ thể run rẩy đó thể rất . Mà cũng chính hôm đó Khinh Tiêu phát ra điều.



      phải người vô tâm lại phải còn quá trẻ để nhận ra phần tình cảm đặc biệt mà người đó dành cho mình. phải biết Mộ Dung Y Tịnh đối với giống bất kì người nào. Nhưng mà biết bản thân mình có Mộ Dung Y Tịnh hay .



      Bởi vì là trẻ mồ côi, lúc phải lang thang khắp nơi, chuyện gì cũng dám làm để có cái ăn, khi lên mười tuổi mới vào nhi viện, cuộc sống của từ đó dần thay đổi, bởi tính ôn hòa sẵn có, như người trai lúc nào cũng quan tâm đến mọi người xung quanh quen chăm sóc người khác,sau này gặp gỡ Mộ Dung Y Tịnh, cũng muốn quan tâm chăm sóc con người có đầy đủ tất cả nhưng thiếu tình cảm này. Nhưng đó có phải vì người này hay ? cũng biết!



      biết là như thế nào? Sống qua hơn ba mươi năm, quen bạn cũng phải chưa từng, cũng quan tâm đến họ, cũng chu đáo, nhưng khi chia tay, ngoài chút quen còn lại cũng có gì thay đổi cũng đau khổ . Vậy nếu rời xa Mộ Dung Y Tịnh, có lãnh đạm được như vậy ?



      biết, nhưng Dương Khinh Tiêu lại biết với tính cách Mộ Dung Y Tịnh, nếu ai, sợ là suốt đời quên. Nếu vậy sao thử lần chấp nhận. Nhưng mà nếu tâm thương người này chắc chắn càng làm người này tổn thương nhiều hơn.



      Sắp tới có dự án mới của công ty, cần người sang Singapore làm việc hai tháng, Dương Khinh Tiêu quyết định nhận công việc này, dù sao cũng cần hảo hảo suy nghĩ phen.



      Nước trong bồn tắm cũng lạnh từ lâu, Khinh Tiêu mới đứng dậy lau người mặc quần áo rồi ra ngoài. Nhìn thấy Mộ Dung y Tịnh thay đồ ngủ, nằm sô pha, bàn là ly Whisky còn uống dỡ, tivi vẫn còn bật, nhưng người ngủ rồi.



      Dương Khinh Tiêu cười khẽ, đến gần định mang Y Tịnh vào phòng thấy tóc vẫn còn ướt. Tắt tivi, đến gần nhàng đánh thức Mộ Dung Y Tịnh.



      “Chủ tịch, dậy lau khô tóc rồi ngủ tiếp, nếu cứ vậy mà ngủ dễ cảm lạnh.”



      Mộ Dung Y Tịnh ngủ cũng chưa sâu, tỉnh dậy định cầm khăn vắt thành sô pha lau tóc có người làm thay . Dương Khinh Tiêu chậm rãi lau tóc cho Y Tịnh. Mái tóc này rất đẹp, đen mượt dài đến gần thắc lưng. biết vì sao Y Tịnh lại để tóc dài, nhưng quyết định này lại rất đúng nha. Tóc đẹp như vậy nếu để dài mà cắt rất uổng phí.



      Được người này chăm sóc như vậy, Y Tịnh thấy rất thoải mái, con buồn ngủ cũng ập tới. Khi tóc khô, đứng dậy loạng choạng vào phòng. “Cậu cũng ngủ !”



      Dương Khinh Tiêu nhìn người trước mắt mà trong lòng thấy vui vẻ, bộ dạng buồn ngủ quá đáng nhưng hài tử. Dù sao Mộ Dung Y Tịnh cũng còn rất trẻ, nếu tại người này hơn hai tuổi nhưng tính chính xác đúng là thua tới sáu tuổi .





      Vào phòng, Y Tịnh liền nằm oạch lên phần giường, chăn cũng chưa có kéo lên, tay vỗ vỗ vào phần giường sau lưng ý bảo Dương Khinh Tiêu nằm đó, Dương Khinh Tiêu qua, kéo chăn lên đáp cho Y Tịnh xong mới xốc góc lên nằm vào. Cái giường nhìn qua rất lớn, nhưng mà hai đại nam nhân người cao gần mét tám, người cao hơn mét tám nằm chung lại vô tình gần sát vào nhau.



      Qua hai tuần ở chung nhà, Dương Khinh Tiêu và Mộ Dung Y Tịnh vẫn như vậy,buổi sáng Khinh Tiêu dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, cùng làm, chiều cùng nhau tan sở, Mộ Dung Y Tịnh cũng thường theo Khinh Tiêu siêu thị mua thức ăn, nhưng mà lần nào cũng vừa theo vừa tỏ ra nhàm chán, để mình chọn lựa hàng hóa đẩy xe, có lúc Khinh Tiêu thấy mình sao giống vợ hiền.



      Nhưng mà dù sao vợ hiền siêu thị cùng ông xã cũng phải tự động đẩy xe. ( ^_^ )



      Về nhà Khinh Tiêu làm bữa tối , Y Tịnh tắm xong ra bàn cơm cũng được dọn lên, Khinh Tiêu cùng Y Tịnh dùng bữa xong, Khinh Tiêu tắm còn Y Tịnh xem tivi, nhưng lúc nào Dương Khinh Tiêu ra cũng là tivi bật, ly Whisky uống dỡ, người ngủ say.



      Vài lần còn kêu dậy về phòng, sau này Dương Khinh Tiêu kiêm luôn việc ôm người kia vào phòng. Cảm giác ôm Mộ Dung Y Tịnh trong tay quả rất dễ chịu. Chỉ muốn ôm mãi muốn thả người này xuống giường.



      Rồi cũng đến lúc Dương Khinh Tiêu chuẩn bị hành lý Singapore. Lúc biết Khinh Tiêu xung phong muốn đảm nhận chuyện này, trong lòng Y Tịnh là mảng mờ mịt, hai tháng quá nhiều, nhưng cũng phải ngắn, gần đây, dường như quen với cuộc sống luôn có người này bên cạnh. tại phải đối mặt hai tháng có Khinh Tiêu, Mộ Dung Y Tịnh có chút hoảng hốt.



      Cũng cảm thấy chua xót trong lòng, bởi vì mình quá chủ quan rồi, người ta đối tốt chút phải là vì người ta thương mình mà chỉ đơn giản là quan tâm thôi.



      Mộ Dung Y Tịnh, tỉnh ngộ , người ta nếu lòng thương mi nhận công việc này, cũng quăng cảm xúc của mi để hâm hở lên đường. Trong lòng tê tái, Y Tịnh gục mặt xuống bàn thổn thức. (Oa, ảnh khóc hả? Thổn thức có được tính là khóc hem, có hem? )



      Văn phòng bên cạnh, Dương Khinh Tiêu có chút nào gọi là hâm hở, quyết định nhận công việc này xong rồi mới thấy hối hận, sợ Mộ Dung Y Tịnh hiểu sai ý mình, cũng sợ hai tháng có mình bên cạnh ai chăm sóc cho người này.Chuyện ăn uống Y Tịnh rất qua loa, thêm nữa gần đây chứng đau dạ dày của ai kia lại hay tái phát, lần nào cũng buồn nôn, cơ thể dường như rất mệt mỏi. Nếu lỡ trong hai tháng có mình, có khi nào Y Tịnh xảy ra chuyện gì.



      Lo gần lo xa gì nhưng cuối cùng Dương Khinh Tiêu cũng lên máy bay. Hiếm khi có dịp, bản thân mình cũng nên cứng rắn mà trãi nghiệm qua.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      Chương 9





      Trong hai tháng làm việc ở Singapore, Dương Khinh Tiêu mới biết thế nào là nhớ nhung người. Ngoài công việc ra, thời gian còn lại đều dành để nghĩ đến Mộ Dung Y Tịnh, nghĩ tại người ấy chắc là ngủ rồi, cũng biết có ngủ quên ngoài phòng khách hay .



      kiểm tra vòng quanh những cửa hàng Alex_Darm trong trung tâm thương mại cao cấp, trong lòng cũng nhớ tới lần cùng Y Tịnh chọn quần áo. Thở dài hơi, Dương Khinh Tiêu thầm nghĩ, sau này dù có chuyện gì cũng rời xa người kia nữa.



      cũng nếm được mùi vị thế nào là ! Lúc chưa nhận ra cứ nghĩ nó rất khó, nhưng khi nhận ra rồi lại cảm thấy tình đến rất tự nhiên, kỳ tình của dành cho Y Tịnh rất giống nụ hoa, đến lúc nào đó nó tự động nở rộ, tình đột ngột dâng trào tràn trề trong tim cảm giác thống khổ nhớ thương cùng song song tư vị hạnh phúc.Nhưng trước mắt lại có nhiều thứ phải đối mặt .



      Dương Khinh Tiêu cần nghĩ quá nhiều, dù sao cũng chỉ là trợ lý nho , cũng phải nhiều người biết đến. Nhưng Mộ Dung Y Tịnh giống , cậu ấy là chủ tịch tập đoàn kinh doanh rất lớn, ngoài ra còn là nhà thiết kế và người mẫu nổi tiếng. Nếu như chuyện tình cảm của hai người bị công chúng biết được biết ảnh hưởng lớn đến như thế nào.



      qua cửa hàng bán trang sức, Dương Khinh Tiêu tự nhiên muốn vào xem. Cửa hàng này cũng trực thuộc công ty, Alex_Darm là nhãn hàng thời trang do Mộ Dung Y Tịnh sáng lập thuộc Mộ thị, nhưng Mộ thị từ trước kinh doanh rất nhiều thứ. Ngay cả nhà hàng khách sạn cũng có.



      vòng quanh xem chỗ này chút chỗ kia chút, Khinh Tiêu để ý thấy có chiếc lắc rất đẹp, quá mỏng manh mà cũng quá thô, những mắc xích được chạm khác hoa văn rất tinh tế, bên mỗi mắc xích đều được có cẩn viên đá màu đen xíu rất cuốn hút. Vừa nhìn qua Khinh Tiêu biết rất phù hợp với người kia a!



      Nữ nhân viên hiểu ý liền quảng cáo: “Quý khách quả là có mắt thẩm mỹ. Đây là thiết kế mới nhất của cửa hàng chúng tôi. Được cấu tạo bằng bạch kim Itali, rất nhưng cũng rất chắc, mỗi mắc xích đều được cẩn viên kim cương đen a.”



      Kim cương đen sao, nếu kim cương trắng mang vẻ đẹp tinh tế, kiêu sa kim cương đen hoàn toàn giữ được các đặc tính ấy, lại thêm vẻ đẹp mạnh mẽ, lạnh lùng có đôi chút khiêm nhường. Nhưng càng ngắm kỹ người ta càng thấy kim cương đen nổi bật hơn, quyến rũ hơn với gam màu sâu thẳm cuốn hút và vẻ đẹp huyền bí vốn có. Sức quyến rũ muôn thuở của màu đen và quý giá của kim cương luôn là đảm bảo tuyệt đối cho tác phẩm nghệ thuật cả giá trị về mặt vật chất lẫn nghệ thuật. Dương Khinh Tiêu quả rất thích chiếc lắc này. Càng nhìn càng thấy hợp với Mộ Dung Y Tịnh.



      có thể cho tôi xem qua được !”



      “Tất nhiên rồi ạ!” Nữ nhân viên cẩn thận đem chiếc lắc ra cho Khinh Tiêu xem. Cầm tay có hơi chút khó hiểu. “Lắc tay thôi mà, hình như hơi rộng quá phải ?”



      Nữ nhân viên cười: “A, phải lắc tay đâu, đây là lắc chân a! Bình thường trang sức hay được làm thành bộ gồm bông tai, nhẫn, vòng tay, vòng cổ, lắc chân. Nhưng mà cái này là đặc biệt a, độc nhất vô nhị.”



      Dương Khinh Tiêu nghĩ ngợi. Oa, đeo vào cổ chân cũng rất hay nha. muốn xích cậu ấy vào mình suốt đời.



      “Tôi lấy chiếc này!”



      Nữ nhân viên tươi cười đem chiếc lắc chân cho vào hộp nhung đen, Dương Khinh Tiêu đưa thẻ ra. Nữ nhân viên nhìn qua có chút kinh ngạc. “Xin lỗi, là trợ lý Dương của chủ tịch Mộ thị?”



      “Dúng vậy, mà làm sao?”



      Nhân viên ở bên này cũng có nghe qua, người ở tổng bộ sang làm việc đồng thời thị sát các cửa hàng, ngờ là người đàn ông xuất sắc này.



      “Dạ, nếu là nhân viên mua sản phẩm được giảm ba mươi phần trăm, nếu có mang theo thẻ nhân viên chúng tôi làm hóa đơn đặc biệt!”



      Dương Khinh Tiêu nghĩ nghĩ rồi : “ cần đâu, cứ tính như khách hàng bình thường là được.”



      “Dạ!”



      Cầm món quà trong tay, Dương Khinh Tiêu rất muốn ngay lập tức quay về Đài Loan, nhưng mà công việc còn chưa xong, nên đành cố nhịn. sang đây được tháng rưỡi, cũng chưa hề gọi điện về lần nào. Mà người kia cũng có gọi điện cho . Tuy rất muốn liên lạc, nhưng sợ khi nghe giọng của Y Tịnh, kiềm lòng được mà bay ngay về. Công việc tại đúng là rất quan trọng, nếu làm tốt ảnh hưởng rất nhiều đến Mộ thị, muốn mình gây ra bất cứ điều gì làm tổn hại đến người kia.



      Nhắc đến điện thoại, Dương Khinh Tiêu mới kinh ngạc phát mình hoàn toàn biết số điện thoại của người kia. Bình thường ở gần như vậy hầu như có lần nào dùng tới điện thoại. Dương Khinh Tiêu nhu nhu thái dương, tự trách bản thân vô tâm, vậy mà cũng đòi chăm sóc người ta.



      Đến lúc trở về cũng có ghé qua tòa nhà Alex_Maxi, mà trực tiếp về biệt thự nhà họ Dương. Cũng bởi vì nghe tin Dương Na trong buổi chụp hình ở núi bị té gãy chân, Khinh Tiêu nghĩ ngợi gì mà lập tức quay về.



      Nhìn thấy Dương Na ngồi trong phòng khách chân để dưới đất cái chân băng bột trắng toát gác lên bàn, nàng nhàn nhả ăn trái cây và xem tạp chí. Dương Khinh Tiêu mới thở phào ngồi xuống sô pha.



      “Xem bộ dáng Na tỷ đâu có giống người bệnh.”



      Dương Na giờ mới chú ý thấy có người vào nhà. “Oa, Tiểu Tam, về rồi sao? Sao báo cho cả nhà biết để đón.”



      Dương Kinh Tiêu lấy trong vali ra cái hộp thảy qua cho Dương Na: “Quà cho tỷ, công tác có hai tháng chứ có phải mấy năm đâu mà đón rướt làm gì. Chân Na Na sao chứ?”



      sao, chỉ là nứt xương thôi, băng bó hai tháng là xong ấy mà, nhờ vậy được ở nhà ăn ngủ, cũng sướng cái thân. Hì.”



      “Cẩn thận a! Coi chừng béo lên mất hết hợp đồng a!”



      Dương Khinh Tiêu hai tháng, nên lần này về nhà cũng vội đến công ty, mà dành thời gian cho gia đình, có gia đình rất hạnh phúc, lúc xa, còn có người mong chờ, lúc trở về, còn có nơi ấm áp luôn luôn mở cửa cho mình.



      Dương Khinh Tiêu nhìn sang cái hộp màu đen để ở đầu giường, lại nhớ đến Mộ Dung Y Tịnh, nếu ngoài gia đình ra, người quan trọng nhất của chính là người này. Xem đồng hồ, giờ này chắc là sắp tan tầm a. Đến công ty đón người đó về thôi, ở nhà hai ngày cũng đủ rồi.



      Vừa định ra ngoài điện thoại di động reo lên. Nhìn đãy số xa lạ Dương Khinh Tiêu có hơi nhíu mày: “Alô!”



      Bên kia là giọng nam rất , “Xin lỗi, cậu có phải Vincent Dương a!”



      “ Là tôi!”



      “Tôi là Marcus, nếu cậu rảnh rỗi bớt chút thời gian đến bệnh viện Thanh Đức thăm Alex , cậu ấy nằm viện ở đây….”



      Chưa nghe hết câu của người đàn ông nọ, Dương Khinh Tiêu cúp máy chạy như điên ra ngoài gọi taxi. Y Tịnh nằm viện? Cậu ấy bị làm sao vậy? Trong lòng như lửa đốt, cảm giác lo lắng cho người mình thương là như thế này sao. Vậy lúc đó, có phải Y Tịnh cũng trãi qua thời khắc như lúc này?



      Vào bệnh viện Thanh Đức, Dương Khinh Tiêu sau khi hỏi qua y tá trực liền lao nhanh tìm phòng bệnh của Mộ Dung Y Tịnh. Đứng trước cửa phòng, lại thấy hơi bối rối, nhưng trong lòng quả rất lo, Dương Khinh Tiêu nhàng đẩy cửa bước vào.



      Trong phòng chỉ có mình Y Tịnh nằm giường bệnh. biết là ngủ hay hôn mê. Khinh Tiêu đến ngồi xuống ghế bên cạnh giường. Trong lòng se lại,Y Tịnh mặc bộ quần áo bệnh nhân màu xanh nhạt, chăn đắp ngang ngực,nhưng vẫn nhận ra được người này gầy rất nhiều . Chỉ mới có hai tháng Y Tịnh lại trở nên tiều tụy ít , mái tóc dài hơi rối, gương mặt tái xanh. Dương Khinh Tiêu thương cầm lấy bàn tay còn lại có kim truyền dịch. Bàn tay xinh đẹp vẫn như vậy, đưa lên môi hôn . Dương Khinh Tiêu thầm: “ về rồi đây!”



      Nhưng Mộ Dung Y Tịnh như vẫn còn trong cơn mê, chỉ khẽ động đậy chút rồi lại yên lặng.



      Lúc này có tiếng động mở cửa rất khẽ, Dương Khinh Tiêu quay nhìn lại, đó là người đàn ông nhắn, gương mặt xinh xắn như con mặc áo blu trắng. Nhìn thấy Khinh Tiêu ta , thanh mượt mà như suối reo. “Vincent Dương, cậu ra ngoài gặp tôi chút được ? Alex tại chưa tỉnh lại đâu.”



      Dương Khinh Tiêu thả tay Mộ Dung Y Tịnh ra, sửa lại góc chăn rồi mới chậm rãi bước theo người nọ. Những cử chỉ tự nhiên của đều được người đó thu vào trong mắt. Khóe môi vẽ nên ý cười.



      Hai người đến canteen của bệnh viện. Dương Khinh Tiêu lên tiếng trước: “ là bác sị điều trị cho Tịnh? Em ấy tại như thế nào rồi?” Lúc này phải ở công ty, Khinh Tiêu cũng quá kiên dè, lại , tại nhận ra mình người này, gọi tên cũng thấy tự nhiên.



      “Tôi phải là bác sĩ điều trị cho Alex, nhưng mà tôi có thể cho cậu biết tình trạng tại của cậu ấy tuy nguy hiểm, nhưng cơ thể rất suy nhược, cần thời gian tĩnh dưỡng. Tôi là Hàn Vũ Xuyên cậu gọi tôi Marcus cũng được,người gọi điện thoại cho cậu là tôi.”



      Dương Khinh Tiêu vẫn điềm tĩnh: “Cảm ơn !”



      Hàn Vũ Xuyên rất tự nhiên, : “ có gì, tôi nghĩ với mối quan hệ giờ của hai người, tôi cũng nên cho cậu tiếng !”



      Khinh Tiêu hơi nhướng mi, “Quan hệ của chúng tôi? biết chuyện gì rồi!” Trong lời có chút trầm. Marcus là người thông minh tất nhận ra được ý tứ trong đó.



      “Cậu yên tâm, tôi là bạn thân nhất của Alex, tôi tất nhiên hại cậu ấy.”



      Rồi cầm tách trà lên uống ngụm xong nhìn Khinh Tiêu hỏi thẳng: “Cậu có Alex ?”



      Dương Khinh tiêu cũng nhìn bình thản trả lời: “Tôi em ấy!”



      Hàn Vũ Xuyên đột nhiên bật cười: “Tốt, rất thẳng thắn, tôi thích cậu rồi đấy.”



      “Tôi cần thích.” Dương Khinh Tiêu cười thầm, người đàn ông này tuy bề ngoài nhìn rất xinh đẹp lại nhắn vô hại, nhưng mà khí tức đúng là thua kém Tịnh của bao nhiêu.



      Marcus đưa cho cái biên lai: “Đây là biên lai viện phí của Alex, tôi thanh toán giúp cậu ấy, bây giờ giao lại cho cậu.”



      “Hẳn là tôi nên trả lại cho ?”



      “Tất nhiên a! Lương bác sĩ của tôi tuy khá nhưng vẫn phải để sống.”



      Dương Khinh Tiêu còn đề phòng người này như trước nữa bởi vì cũng nhận ra, người này đúng là làm hại Y Tịnh.



      có thể cho tôi biết em ấy làm sao lại suy nhược như vậy ?”



      Trong lời tự trách. Marcus tất nhiên nhận ra, “Chẳng phải vì cậu sao!.” Tựa lưng vào ghế, tiếp: “Hai tháng nay, từ lúc cậu công tác, Alex ngày nào cũng thể ăn uống được bất cứ thứ gì, mỗi lần ăn xong quá mười lăm phút lại nôn, đêm ngủ, chỉ có uống rượu.



      tuy chúng tôi là bạn thân, nhưng phải chuyện gì Alex cũng với tôi. Tôi cũng hiểu vì sao cậu ấy lại chịu đựng như vậy. Tính cách cậu ấy trước giờ cho phép ai làm ảnh hưởng đến cậu ấy vậy mà bây giờ…Ai, tôi cũng có bảo cậu ấy gọi cho cậu, hoặc là cứ qua Singapore tìm cậu, nhưng Alex nghe, cậu ấy chỉ , “Tôi lấy tư cách gì tìm người ta.”.



      Tôi cũng bó tay. Tối hôm qua cậu ấy đến tìm tôi, có lẽ chịu nỗi nữa. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Alex khóc. Mà cậu trở về, sao tìm cậu ấy?”



      Dương Khinh Tiêu gục mặt vào hai bàn tay, trái tim đau nhói. Làm sao đây, bản thân phải làm sao mới tốt? Có nên liều lĩnh chấp nhận mối quan hệ này mặc cho tương lai của Y Tịnh, nhưng nếu ở bên cạnh Tịnh chỉ sợ bản thân càng sai hơn nữa.



      “Tôi biết cậu nghĩ cho Alex mới quyết định như vậy, người trong cuộc nhận ra, nhưng mà tại gặp cậu tôi liền biết cậu suy nghĩ cho Alex rất nhiều. Nhưng Vincent,cậu biết cậu quan trọng như thế nào đối với Alex đâu. Nếu như chọn lựa giữ cậu và danh vọng tại, tôi chắc rằng Alex thà từ bỏ tất cả cũng muốn mất cậu.



      Hai mươi sáu năm nay cậu ấy chưa từng có cuộc sống hạnh phút, Alex khoảng thời gian cả hai ở cùng nhau là khoảng thời gian hạnh phúc nhất mà cậu ấy có. Tôi nghĩ cậu cần để ý quá nhiều,Alex có quyền quyết định đoạn đường phía trước của chính mình.”





      Dương Khinh Tiêu cười gượng: “Tôi biết, tôi cũng nên thừa nhận tình của mình với Tịnh. Marcus, là bạn của Tịnh vậy có biết về chuyện trước kia của Tịnh ?”



      Hàn Vũ Xuyên trầm ngâm lúc lâu mới bắt đầu: “Tôi quen biết Tịnh lâu sau khi chú Mộ Dung đem cậu ấy về. Ba tôi là người điều trị cho cậu ấy lúc đó.”



      Khinh Tiêu nhíu mày: “Điều trị?”



      “Phải, là điều trị, cậu ấy bỏng rất nặng.”



      “Bỏng?”



      “Ai, có lẽ phải chút về ba mẹ ruột của cậu ấy, cha ruột của Alex là người rất xinh đẹp nhưng lại sinh trưởng trong gia đình rất nghèo, còn mẹ cậu ấy lại là con cùa gia đình giàu có. Bị sắc đẹp của cha cậu ấy làm mê mờ nên bà dùng mọi thủ đoạn để bắt buộc cha cậu ấy kết hôn. Sau khi kết hôn lâu, gia đình bên ngoại Alex bắt đầu suy sụp. Người trong gia đình cho rằng cha Alex mang vận xui đến nên mới xua đuổi hai người ra khỏi nhà.



      Lúc đó mẹ cậu ấy có thai, bởi vì cha Alex rất nghèo nên học hành đến nơi, sức khỏe lại có mà phải nuôi người vợ bụng mang dạ chửa, ông quyết định dùng cái bản thân mình có sẵn đó là sắc đẹp, cha Alex lâu sau trở thành mb nổi tiếng.”



      Dương Khinh Tiêu vẫn yên lặng lắng nghe.



      “Chuyện từ đó bắt đầu, mẹ của Alex quen sống trong giàu có, nên từ lúc đó bắt đầu có những thay đổi rất lớn, mà cú sốc lớn nhất chính là chuyện cha của Alex là mb, khi biết bản thân mình sống qua từng ngày nhờ đồng tiền mà chồng mình bán thân, bà gần như phát điên, bà đổ lỗi cho đứa con mà mình mang trong người, nếu như có đứa con này, cha Alex bán mình. Và bà quyết định phá thai, nhưng cái thai quá lớn thể bỏ được nữa. Nhưng tâm thần bà ổn định, bà uống thuốc phá thai, cũng vì vậy mà Alex mới có bảy tháng phải ra đời sớm.



      Từ , Alex chịu ngược đãi của người mẹ tâm thần của mình, có ngày nào mà cậu ấy bị hành hạ, tuy cha cậu ấy rất thương cậu ấy nhưng cũng thể lúc nào cũng bảo vệ được. Cậu cũng biết đó, nếu bước chân vào cái thế giới đó, khó mà rút lại được. Chú Mộ Dung gập cha Alex tại đó, và hai người nhau.



      Nhưng chuyện đó bị mẹ của Alex phát , bà nổi điên lên và tự châm lửa đốt chính căn nhà của mình. Cũng trong trận hỏa hoạn đó mà cha mẹ của Alex đều qua đời, vì được cha cậu ấy bảo vệ nên cậu ấy mới thoát chết, nhưng lúc chú Mộ Dung đưa cậu ấy đến bệnh viện tình trạng cậu ấy rất nguy kịch.”



      Dương Khinh Tiêu thể tin được cuộc đời của Y Tịnh lại xảy ra những chuyện như vậy. Tính cách lãnh và tịch của Mộ Dung Y Tịnh phải bẩm sinh mà chính là do hoàn cảnh gây nên. Càng nghe càng hối hận vì mình bỏ nghĩ đến cảm xúc của người kia. Đáng ra phải ở lại bên cạnh Y Tịnh, dùng tình làm cho Y Tịnh hạnh phúc. sai, tất cả đều do sai.



      Hàn Vũ Xuyên nhận ra được người này đúng là rất Mộ Dung Y Tịnh, cũng muốn dấu giếm chuyện gì.



      “Chuyện này Alex cũng có kể cho tôi, cũng là chú Mộ Dung và cha tôi chuyện tôi tình cờ nghe được, nhưng mà hẳn là Alex cũng biết là tôi rất chuyện này. Tôi là bác sĩ khoa thẫm mỹ, sáu năm trước tôi bắt đầu phẫu thuật cho Alex.



      Nhìn gương mặt đẹp như thần thánh của Alex, có ai nghĩ người cậu ấy mang dấu vết còn đáng sợ hơn quỉ nơi địa ngục, tuy giữ được mạng sống, những vết bỏng cũng lành nhưng lại để lại dấu ấn đáng sợ…Cậu theo tôi.”



      Hàn Vũ Xuyên dẫn Dương Khinh Tiêu đến văn phòng của , lấy tập hồ sơ đưa cho Khinh Tiêu. Cười tinh quái : “Cậu có muốn xem , nếu như xem xong rồi….”



      Dương Khinh Tiêu ngắt lời , “Tôi vì bất kì chuyện gì mà rời xa Tịnh.”



      “Tốt!” Hàn Vũ Xuyên tiếp: “Alex đúng là rất hận những dấu vết đó, cậu ấy trãi qua hàng loạt các ca phẫu thuật ghép da, chịu ít đau đớn mới xóa nhòa được.”



      Dương Khinh Tiêu mở hồ sơ ra, trong đó ghi lại rất đầy đủ các ca phẫu thuật cùng ảnh chụp trước và sau mỗi lần phẫu thuật. Cả vùng lưng bên phải và cổ da đều biến dạng, những vết sần sùi và màu sắc loang lổ quả là đáng sợ, nếu như bất cứ người nào nhìn qua đều khỏi kinh hoàng, nhưng Dương Khinh Tiêu nhìn qua chỉ là trận kích động, trong lòng đau như hàng ngàn chiếc xe tải giày xéo, thể ngờ Mộ Dung Y tịnh trãi qua những tháng ngày địa ngục.



      “Cậu cũng biết đó, tuy công nghệ đại đến mấy cũng thể xóa hết hoàn toàn, tôi cũng chỉ có thể làm cho da cậu ấy trở lại bình thường, nhưng nếu nhìn kĩ, vẫn thấy vệt màu đồng nhất, Alex quyết định xăm lên đó. Cậu chắc cũng nhìn thấy hình xâm rất đẹp cổ Alex? Đó chính là nơi ghê tởm ngày xưa mà cậu vừa mới xem qua trong hồ sơ này.”



      Dương Khinh Tiêu đóng tập hổ sơ lại: “Dù cho em ấy có xăm lên đó, vẫn thể xóa nhòa được tất cả. Tôi đến bây giờ mới hiểu vì sao em ấy lại để tóc dài.”



      Hàn Vũ Xuyên thở dài: “Tôi hy vọng cậu chính là chỗ còn thiếu trong tâm hồn Alex.”



      Khinh Tiêu trong lòng thầm thề, nguyện dùng cả đời này bồi bên cạnh Mộ Dung Y Tịnh. để bất cứ gì có thể làm tổn thương người này.
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :