1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      Diệp Tuệ có khi nào lại hồn bay về thời kia xem lại người thân rồi mới quay lại thân thể này ko, cái này là ta đọc nhiều thể loại xuyên ko quá nên có chút ám ảnh
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Oaoa, khóc rồi đây này, thương 2 chị quá, mong c Tuệ nhà ta ko sao. Cuối cùng c Tuệ kịp thổ lộ với a nhà rồi, hjx
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Đọc chương này đau tim :-((((( tự nhủ vs lòng rằng nam nữ chính mà làm sao mà có chuyện đc :-((( mong kiếp nạn qua cả 2 đều bình an và hạnh phúc bên nhau
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 94
      Edit: Ngân Nhi

      Tối hôm nay trời vẫn mưa tầm tã, bầu trời bị bao phủ bởi màu đen u ám, trăng sao, mưa dội xuống mặt đất phát ra thứ thanh nghe rất nặng nề, mưa rơi mỗi lúc lớn hơn, khiến cho lòng người thêm lo lắng, cảm xúc hỗn loạn.

      Bên ngoài bệnh viện có rất đông phóng viên nhà báo đứng canh, Hoa Thụy điều an ninh tới canh giữ nghiêm ngặt ở tầng cao nhất của bệnh viện, cho phóng viên vào.

      Đêm khuya trong bệnh viện vô cùng yên tĩnh, cửa đóng kín ngăn lại tiếng mưa rơi ồn ào bên ngoài, các bệnh nhân đều ngủ, thỉnh thoảng có mấy bác sĩ và y tá trực đêm qua lại.

      phòng bệnh tràn ngập mùi thuốc sát trùng gay mũi, rèm cửa mở nửa, thấp thoáng ánh trăng lờ mờ.

      Bệnh nhân nam nằm giường bệnh, trong phòng chỉ bật cái đèn với ánh sáng dịu .

      Thẩm Thuật vẫn còn hôn mê, hai mắt nhắm nghiền, mày cau lại, giống như gặp ác mộng.

      Bên ngoài cửa sổ loáng thoáng nghe thấy tiếng mưa rơi, trong cơn hôn mê Thẩm Thuật quay trở lại thời niên thiếu, đúng vào hôm bị bỏ rơi, đêm đó trời cũng mưa tầm tã.

      Tiểu Thẩm Thuật lại lần nữa bị mẹ Thịnh Vân nhốt trong phòng.

      Cửa phòng bị khóa từ bên ngoài, trong phòng mờ tối, Tiểu Thẩm Thuật co rúm cơ thể bé núp trong góc phòng.

      Cơn mưa to kèm theo những trận gió lớn, những hạt mưa đập vào khung cửa sổ làm cho cửa rung lên, Tiểu Thẩm Thuật càng thêm sợ hãi, cậu bé dám tiếng nào.

      Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng cãi vã của Thịnh Vân và Thẩm Sĩ, Thịnh Vân rất lớn tiếng, chửi bới cuộc hôn nhân bị sắp đặt của bọn họ.

      Tiếp đó lại vang lên tiếng kéo vali, Thịnh Vân câu cuối cùng: “Tôi đây, đừng tìm tôi làm gì!”

      Tiểu Thẩm Thuật bò dậy khỏi mặt đất, lảo đảo chạy đến trước cửa phòng đóng chặt, cậu bé vừa cố gắng phá cửa vừa kêu gào: “Mẹ ơi đừng , đừng bỏ con lại mẹ ơi!”

      Cơn ác mộng lần nữa được tái , toàn thân Thẩm Thuật trở nên lạnh lẽo vô cùng.

      Buổi tối mùa đông giá rét năm đó, Thẩm Thuật nhớ là mình đập cửa bao lâu, cảm giác lạnh thấu xương lan tràn ra khắp cơ thể, bóng đè cứ quấn lấy , khiến thể mở mắt ra được.

      Cho đến khi đột nhiên nhớ đến gương mặt của Diệp Tuệ.

      Diệp Tuệ rất nhát gan, sợ nhất là ma, thế mà lại có khả năng nhìn thấy ma quỷ, mỗi lúc sợ, đều đứng nép vào , nhiều lúc còn khiến hiểu lầm .

      Thị trấn nơi Diệp Tuệ sinh ra là nơi rất yên bình, rời xa chốn phồn hoa đô thị ồn ã. Vào chiều hoàng hôn, ráng chiều phủ kín con đường, cùng nhau bộ về nhà.

      Diệp Tuệ chữa lành nội tâm bị tổn thương của , làm cho biết được cảm giác ấm áp của ngôi nhà, chuyện quá khứ cũng ảnh hưởng đến nữa rồi.

      Đầu Thẩm Thuật nhói đau, ký ức nhặt vào buổi tối hôm say rượu lại ra.

      đều uống được nhiều, cả hai mượn men say để thổ lộ lòng mình.

      Những ký ức đẹp nhanh chóng ùa về, nhưng chợt có cơn đau ập tới, nhắc nhở chuyện.

      Trong đêm tối lạnh lẽo, ngồi xe về khách sạn, sau đó là tiếng xe đâm đinh tai nhức óc, giọng của Diệp Tuệ trong trẻo, vang lên trong đầu .

      “Thẩm Thuật, em thích .”

      Trong hỗn loạn của dòng suy nghĩ, Thẩm Thuật giật mình mở mắt ra.

      Tầm nhìn của từ mờ ảo dần trở nên ràng, bên là trần nhà màu trắng tinh, giống như được bao phủ bởi hàng ngàn hàng vạn tia sáng trắng vậy.

      Lúc tỉnh lại, Thẩm Thuật cảm thấy cổ họng mình rất đau, cơn đau lan ra khắp cơ thể, nhưng để ý mà gắng gượng ngồi dậy.

      Diệp Tuệ đâu? Bây giờ thế nào rồi?

      nhìn xung quanh, thấy Diệp Tuệ đâu cả, lòng quặn thắt, tim nhói đau.

      Đới Chí đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn thấy Thẩm Thuật tỉnh liền nhanh vào, Thẩm Thuật vừa mở miệng muốn đoán được ngay suy nghĩ của Thẩm Thuật rồi.

      “Diệp Tuệ vẫn còn ở phòng cấp cứu, có thể phải làm phẫu thuật.” Đới Chí cau mày , “Tôi liên lạc với mẹ của ấy và cử người đón bà đến đây rồi.”

      người Thẩm Thuật có quá nhiều vết thương, chỉ bị hôn mê tạm thời thôi.

      Vừa rồi Diệp Tuệ được các bác sĩ cấp cứu, lúc Thẩm Thuật tỉnh lại cũng là lúc Diệp Tuệ được cấp cứu xong, bác sĩ còn phải làm phẫu thuật nữa.

      Thẩm Thuật lập tức xuống giường bệnh: “Phòng cấp cứu ở đâu?”

      “Thẩm Thuật, bác sĩ phải nằm yên nghỉ ngơi.” Đới Chí rất ân cần, “Phía bên phòng cấp cứu có Vương Xuyên trông chừng rồi.”

      Thẩm Thuật dường như nghe thấy gì hết, quay đầu lại mà thẳng ra khỏi phòng bệnh.

      Đới Chí vội vàng theo, lúc hai người tới phòng cấp cứu, đúng lúc thấy bác sĩ và Vương Xuyên chuyện với nhau.

      Bác sĩ mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang bước ra, cau mày : “Diệp Tuệ phải làm phẫu thuật, cần có chữ ký xác nhận của người thân.”

      Vương Xuyên hơi hoảng, liên lạc với người nhà của Diệp Tuệ rồi, nhưng mẹ của ấy thể đến bệnh viện ngay bây giờ được, phải làm sao đây?

      Bác sĩ lại hỏi: “Người thân của Diệp Tuệ có ở đây ?”

      Vương Xuyên lắc đầu, thở dài, định đột nhiên sau lưng vang lên giọng quen thuộc.

      “Có tôi đây.” Trong hành lang yên tĩnh, giọng kia nghe càng thêm ràng.

      Vương Xuyên ngẩn người quay lại nhìn, thấy Thẩm Thuật tỉnh lại và đứng sau lưng , Vương Xuyên thở phào nhõm: “Thẩm Thuật, cuối cùng cũng tỉnh rồi.”

      Thẩm Thuật nhìn bác sĩ, : “Tôi là chồng của Diệp Tuệ.”

      Lông mày nhíu chặt của bác sĩ giãn ra đôi chút, vẫy tay với Thẩm Thuật : “ theo tôi vào ký tên.”

      Thẩm Thuật theo bác sĩ vào phòng làm việc, để lại hai người Vương Xuyên và Đới Chí đứng đó, cả hai mãi mới hồi phục lại tinh thần, quay sang nhìn nhau, mắt to trừng mắt .

      Vương Xuyên ngỡ ngàng thể tin nổi: “Vừa nãy cũng nghe thấy đúng ?”

      Đới Chí gật đầu: “Tai của có vấn đề gì đâu, tôi cũng nghe thấy thế, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ kết hôn rồi.”

      Cho nên là, bây giờ người nằm trong phòng cấp cứu chỉ đơn giản là nghệ sỹ được Hoa Thụy nâng đỡ nhiều nhất, mà còn là bà chủ của Hoa Thụy.

      Nếu chuyện này mà bị lộ biết gây chấn động như thế nào nữa, bọn họ liên hệ với các bác sĩ và y tá ở đây để đảm bảo chuyện này bị người ngoài biết.

      Thời gian Diệp Tuệ và Thẩm Thuật ở bệnh viện tuyệt đối phải yên bình, thể bị dư luận quấy nhiễu.

      Thẩm Thuật ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, Vương Xuyên và Đới Chí hỏi thêm gì, hai người chỉ cùng ngồi bên ngoài.

      Thời gian trôi qua từng giây từng phút, biết qua bao lâu rồi mà cửa phòng phẫu thuật vẫn chưa mở.

      Bên ngoài, Thẩm Thuật lo lắng ngồi đợi, mặc đồ bệnh nhân, đêm khuya, khí lạnh tràn lan khắp các dãy hành lang của bệnh viện.

      Vương Xuyên lấy áo khoác đưa cho Thẩm Thuật: “Thẩm Thuật, đừng hành hạ cơ thể mình.”

      Trong lòng còn định Diệp Tuệ có chuyện gì đâu, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại , trong thời điểm này, câu an ủi nào đối với Thẩm Thuật cũng chỉ càng thêm nhấn mạnh với rằng Diệp Tuệ bị thương rất nặng thôi.

      Lúc Nghiêm Lam nhận được điện thoại, bà ăn cơm với nhà hàng xóm, Diệp Tuệ thể về nhà thường xuyên nên thỉnh thoảng bà lại mời hàng xóm đến nhà chơi.

      Nghiêm Lam phải lo chuyện ăn chuyện mặc, tiền Diệp Tuệ gửi bà chẳng tiêu hết được, lần nào bà cũng dặn đừng gửi tiền về nữa, ngoài miệng vâng lời, nhưng lần sau vẫn cứ làm.

      Bà cũng chỉ trách mắng mấy câu, nhưng trong lòng bà biết là Diệp Tuệ rất quan tâm đến bà, lúc Diệp Tuệ rảnh rỗi còn cùng Thẩm Thuật về nhà chơi, cho nên bà có việc gì phải u sầu, dạo này nhìn cũng trẻ ra.

      “Số bà tốt , có đứa con hiếu thảo quá.” Người hàng xóm ngưỡng mộ .

      Nghiêm Lam cười híp mắt, gật đầu lia lịa, còn chưa ăn tối xong chuông điện thoại kêu.

      Bà nhìn màn hình, cười bắt máy: “Tiểu Lưu à, có chuyện gì thế cháu?”

      Tiểu Lưu hít sâu hơi rồi mới : “ ơi, bình tĩnh nghe cháu nhé, tuyệt đối đừng kích động quá ạ.”

      Nghiêm Lam hoảng hốt, lập tức đứng bật dậy, trong lòng có dự cảm xấu: “Có phải Diệp Tuệ xảy ra chuyện gì rồi đúng ?”

      Giọng của Tiểu Lưu nghe rất nghiêm trọng: “Vâng ạ, Diệp Tuệ bị tai nạn xe, bây giờ vẫn hôn mê ạ.”

      Trước mắt Nghiêm Lam tối sầm , toàn thân bủn rủn, bà vội vàng chống tay lên bàn mới đứng vững được, giọng bà run lên, mang theo nghẹn ngào: “Nó ở bệnh viện nào để tới?”

      Tiểu Lưu tên bệnh viện cho bà rồi dặn: “Cháu sắp đến nhà rồi, có người đưa với cháu tới bệnh viện ạ.”

      Sau khi tắt máy, Nghiêm Lam ra ngoài như người mất hồn: “Nhanh lên nào, nhanh lên, con tôi ở trong viện đấy.”

      May là người hàng xóm ở bên cạnh cũng nghe được mấy câu, nhận thấy khác thường của Nghiêm Lam, bà ấy vội kéo Nghiêm Lam lại, cùng Nghiêm Lam chờ Tiểu Lưu tới đón rồi mới yên tâm ra về.

      Sau khi Tiểu Lưu đón được Nghiêm Lam, hai người trực tiếp ngồi lên máy bay tư nhân của Thẩm Thuật để tới bệnh viện, Nghiêm Lam lúc này hoàn toàn mất lý trí, chẳng buồn quan tâm xem máy bay tư nhân này từ đâu tới và là của ai, bà chỉ lo cho Diệp Tuệ, bà muốn biết rốt cuộc bây giờ Diệp Tuệ thế nào rồi.

      Rất nhanh Nghiêm Lam tới bệnh viện, cánh phóng viên vẫn ngồi chồm hỗm bên ngoài, vừa trông thấy Nghiêm Lam đến là bọn họ đồng loạt hướng máy ảnh về phía bà.

      Tiểu Lưu đanh mặt, che chắn cho Nghiêm Lam, mãi mới vào trong bệnh viện được.

      Cánh phóng viên lập tức đăng bài lên Weibo.

      [Mẹ Diệp Tuệ suy sụp, vội vã tới bệnh viện gặp con lần cuối.]

      [Nghệ sỹ trẻ Diệp Tuệ nguy kịch, liệu có thể qua khỏi đêm nay !]

      Bọn họ biết bây giờ chỉ cần là những tin tức liên quan đến Diệp Tuệ là mọi người ồ ạt vào xem ngay.

      Mấy bài đăng vừa được phát lên Weibo là ngay lập tức nhận về những bình luận chửi bới bên dưới.

      “Diệp Tuệ chỉ hôn mê thôi mà, sao lại cố tình xuyên tạc thông tin để câu view thế!”

      “Bác sĩ người ta còn chưa gì đâu nhé, thế mà cánh chó săn này rủa Diệp Tuệ rồi, có còn là con người hay đây?”

      “Còn dám chụp ảnh mẹ Diệp Tuệ nữa chứ, con bị tai nạn người ta lo lắng còn kịp, giờ còn phải đối mặt với mấy chuyện này, phát điên lên mất thôi.”

      “Chuyện thất đức như thế mà cũng làm được à, Diệp Tuệ nguy kịch mà còn tranh thủ bỏ đá xuống giếng nữa.”

      Dân mạng lúc này hoàn toàn đứng về phía Diệp Tuệ, cùng nhau mắng đám phóng viên xối xả.

      số thành phần muốn lợi dụng lúc Diệp Tuệ bị tai nạn mà bịa đặt xấu , nhưng tất cả đều bị dân mạng lật úp hoàn toàn, bọn họ quyết để cho mấy thành phần như thế có cơ hội xấu Diệp Tuệ.

      Sau vụ tai nạn này, Diệp Tuệ bất ngờ nhận được rất nhiều cảm thông, những người trước đây từng chửi bới lúc này lại bắt đầu xem lại hết những phim và gameshow Diệp Tuệ từng tham gia. Bọn họ phát kỹ năng diễn xuất của Diệp Tuệ thể trong show “Diễn viên” quá đỉnh, thể bắt bẻ được điều gì, lúc trước bọn họ còn chưa nhìn xem diễn thế nào mà điên cuồng chửi rồi.

      Biểu của ở gameshow hay phim đều giống như bọn họ nghĩ, chỉ cần chú ý theo dõi là nhận thấy ra ấy là diễn viên rất có thực lực.

      Nếu diễn viên giỏi như thế mà ra , vậy những tổn thương khi trước mà bọn họ tạo ra cho thể bù đắp được rồi.

      Nghiêm Lam biết xuất của mình khiến dư luận dậy sóng, mà bà cũng rảnh mà quan tâm, gần như chạy mạch đến phòng phẫu thuật.

      Phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn, cuộc phẫu thuật được tiến hành, Diệp Tuệ chưa thoát khỏi nguy hiểm.

      Chân Nghiêm Lam mềm , suýt nữa ngã quỵ xuống, Thẩm Thuật lập tức tới đỡ bà ngồi xuống ghế chờ.

      Tay bị Nghiêm Lam nắm chặt, có thể cảm nhận được nhiệt độ lạnh như băng từ bàn tay bà.

      “Bác sĩ sao?”

      Thẩm Thuật bây giờ chỉ có duy nhất cảm xúc là áy náy, nếu lúc ấy Diệp Tuệ vì cứu tình hình nghiêm trọng đến mức này.

      Nếu bị mất tập trung khi nghe thấy Diệp Tuệ tỏ tình, bị thương nặng như thế.

      khó khăn lên tiếng: “Bác sĩ vẫn cứu chữa, còn phải xem tình hình cụ thể thế nào ạ.”

      Dừng lại giây, tiếp: “Con xin lỗi, con bảo vệ được Diệp Tuệ.”

      Nước mắt Nghiêm Lam rơi xuống, bà lắc đầu: “Đừng tự trách mình, mẹ biết là con cũng cố gắng hết sức rồi.” Bà nhìn thấy vết thương đầu Thẩm Thuật.

      Bà lo cho sức khỏe của Thẩm Thuật nên vỗ vào tay : “Con đừng gắng sức quá, nghỉ ngơi lúc , mẹ ở đây chờ.”

      Thẩm Thuật nghe theo, lắc đầu, ngữ khí rất kiên định: “Con muốn ở đây chờ Diệp Tuệ ra ngoài, con tin ấy chắc chắn có chuyện gì đâu.”

      Đèn trong phòng phẫu thuật vẫn sáng, cuộc phẫu thuật vẫn chưa kết thúc.

      Bên ngoài phòng có ít người đứng chờ, ai cũng hy vọng cuộc phẫu thuật thành công, Diệp Tuệ bình an khỏe mạnh trở lại.

      Lúc Diệp Tuệ được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, rất yếu, Thẩm Thuật nhìn thấy sắc mặt trắng bệch.

      Hô hấp của chậm lại, đau đớn cơ thể cũng bằng nỗi đau trong tim lúc này.

      Diệp Tuệ được đẩy vào phòng bệnh, Thẩm Thuật theo sát bên cạnh, trong màn đêm yên tĩnh, tiếng đồng hồ vang lên rất ràng, kim đồng hồ đúng lúc chỉ vào số mười hai.

      Hôm nay là sinh nhật tròn 30 tuổi của Thẩm Thuật.

      Diệp Tuệ nằm giường bệnh, giúp vượt qua được kiếp nạn cuộc đời.

      Bác sĩ phẫu thuật rất thành công, nhưng còn phải quan sát thêm mấy ngày nữa, nếu vẫn tỉnh lại có thể trở thành người thực vật, thậm chí là…

      Thẩm Thuật vốn hay thể cảm xúc ra bên ngoài, nhưng đây là lần đầu tiên mà bạn bè của nhìn thấy mất bình tĩnh như thế.

      Ngày thứ nhất Thẩm Thuật bước sang tuổi 30, Diệp Tuệ tỉnh lại.

      ăn ngủ nắm tay , thẫn thờ ngồi bên giường bệnh, năng gì.

      Ngày thứ hai Thẩm Thuật bước sang tuổi 30, Diệp Tuệ tỉnh lại.

      Ai khuyên nhủ cũng chịu nghe, phải đến khi mẹ Diệp Tuệ kiên trì mới ăn được vài miếng cơm cho có lệ, sau đó lại tiếp tục ngồi bên giường bệnh trông nom Diệp Tuệ.

      Trong mấy ngày hôn mê, Thẩm Thuật luôn ở trong trạng thái hoảng sợ.

      Ngày thứ ba Thẩm Thuật bước sang tuổi 30, Diệp Tuệ vẫn tỉnh lại.

      bị vây trong nơi rất tối, dù mở mắt ra vẫn chỉ thấy màu đen.

      Dường như giấc mơ dài, trong giấc mơ, quay về thế giới thuộc về mình.

      cha mẹ, sống độc mình, có gì cả, nơi ấy có gì đáng để lưu luyến hết.

      Bỗng có giọng quen thuộc phá tan màn đêm, tựa như có cơn gió mát thổi vào.

      “Diệp Tuệ, em có nghe thấy ?”

      Ai gọi thế?

      “Diệp Tuệ, là ngày thứ ba rồi, sao em còn chưa tỉnh lại?”

      Diệp Tuệ cảm nhận được có giọt nước mắt rơi xuống bàn tay , nhiệt độ tay lạnh như băng, còn giọt nước mắt ấm nóng.

      Thẩm Thuật đợi sao?

      Giọng có chút nghẹn ngào, cúi người xuống, cơ thể tự chủ được mà run lên.

      “Diệp Tuệ, lời em vào tối hôm đó, cũng chính là lời mà muốn .”

      “Lúc chúng ta uống say, em em thích , ra cũng trả lời lại em, nhưng vì say quá nên cả hai chúng ta đều nhớ gì.”

      “Cũng tại nhớ ra sớm hơn, nếu em vẫn chưa nhớ ra để lại cho em nghe mấy lần nữa nhé, được em?”

      Thẩm Thuật nắm chặt tay Diệp Tuệ, các ngón tay mảnh mai trắng nõn của vô thức gập lại, đưa ngón tay mình vào giữa các ngón tay , để mười ngón tay đan chặt vào nhau.

      cũng thích em.”

      “Diệp Tuệ, em là người mà thích nhất.”

      “Em là người quan trọng nhất trong đời .”

      từng câu cho nghe, rất thích , thể rời xa được.

      “Em mở mắt ra mà, mãi ở bên em.”

      Giọng giống như cầu xin, nắm chặt tay , cơ thể cao lớn cúi gập giường bệnh.

      “Em tỉnh lại có được ?”

      Diệp Tuệ rất muốn mở mắt nhìn Thẩm Thuật, nhưng mí mắt lại nặng trữu, thể nhấc lên nổi. muốn vươn tay chạm vào chút, xem có bình an vô .

      Nhưng tựa như có thứ gì đó kéo xuống vực sâu tăm tối, thể động đậy, muốn giơ tay lên nhưng cố lắm cũng chỉ giật được ngón tay.

      Diệp Tuệ thấy mệt quá, nhưng rất muốn trả lời lại .

      Thẩm Thuật, có biết ?

      Người mà em thích nhất đời này, cũng chính là đấy.
      ---

      Sắp ngọt ngấy rồi các cứ chuẩn bị tinh thần điii ~

    5. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Huhu khóc rồi :-(((((
      May mà đọc đến dòng cuối cùng t yên tâm hơn :)
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :