1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Ly 1111

      Tiểu Ly 1111 Well-Known Member

      Bài viết:
      422
      Được thích:
      500
      Trời đất ơi, hqua lo lắng 2 chị lại bể show nữa. Đâu ngờ lòi ra cái kiếp nạn này đâu. May mà ngày mai là sinh nhật rồi, đỡ phải run run bị tác giả treo cảm xúc
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      Đùng vs ta là màn tỏ tình/ cầu hon này có j bất trắc nhá, mong mỏi nó tốt ành lắm đó, chờ 2 ng này mòn con mắt rồi
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Ôi giời ơi điều tui lo sợ, mong 2 ac bình an, độc giả lo lắng lắm đấy ạ
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. MaiAnhSF

      MaiAnhSF Active Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      246
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 93
      Edit: Ngân Nhi

      Diệp Tuệ cầm điện thoại đứng dưới mái hiên, yên lặng chờ Thẩm Thuật đến, suy nghĩ biết lát nữa lúc đến phải thế nào với đây?

      là ngày mai bọn họ đừng ra ngoài sao? Nên tìm lý do gì bây giờ? Hai người cùng nhau du lịch, lại vô duyên vô cớ bắt ở trong khách sạn, liệu có nghi ngờ

      Trong đầu lên vô vàn câu hỏi, tất cả đều liên quan đến Thẩm Thuật, suy nghĩ rất nhiều, chân mày cũng cau lại theo.

      tay vẫn cầm bó hoa cưới vừa mới đỡ được ở hôn lễ, hoa bị nước mưa thấm ướt rồi, ngón tay vô thức đưa lên vuốt ve những cánh hoa.

      cúi thấp đầu, lòng nặng trữu, chú ý đến chiếc xe đỗ lại. Cửa xe mở ra, đôi chân dài đặt xuống mặt đất ướt mưa.

      Thẩm Thuật sớm nhìn thấy Diệp Tuệ, mỉm cười, tay cầm ô chậm rãi về phía , nước mưa hắt vào áo , nhưng buồn để tâm, trong mắt chỉ có hình bóng của Diệp Tuệ.

      Diệp Tuệ suy nghĩ, mắt nhìn xuống đất, đầu bỗng vang lên giọng dễ nghe: “ nghĩ gì vậy?”

      đắm chìm trong những suy tư, nên đột nhiên có tiếng làm giật mình run tay đánh rơi bó hoa.

      Diệp Tuệ khẽ kêu lên, mắt nhìn bó hoa sắp rơi xuống mặt đất toàn nước mưa và bùn.

      Lúc này có cánh tay vòng xuống, vững vàng bắt được bó hoa.

      Diệp Tuệ và Thẩm Thuật nhìn nhau, cầm ô đứng trước mặt , xung quanh là bóng tối mờ mờ bao phủ, cảm giác giống như điểm sáng duy nhất vậy.

      Diệp Tuệ nghiêm túc nhìn ngắm , màn đêm làm nền cho thân hình cao lớn, nét mặt điềm tĩnh lạnh lùng, ánh mắt sáng trong.

      nhắm mắt lại cũng có thể hình dung ra từng đường nét gương mặt ấy, chỗ nào cũng làm cho rung động.

      Lúc Thẩm Thuật đứng trước mặt Diệp Tuệ, càng thấy đau xót hơn, cố mở to mắt để ngăn cho mình khóc.

      Thẩm Thuật nhận ra khác thường của , đưa lại bó hoa cho , giọng dịu dàng mang theo nụ cười: “Sao lại cẩn thận thế?”

      Diệp Tuệ nhận lấy bó hoa, : “Em vừa mới đứng xem đám cưới.” ấm áp, cũng muốn có đám cưới giống vậy với .

      Thẩm Thuật hỏi: “Vậy à? Có đẹp ?”

      Diệp Tuệ gật đầu: “Đẹp lắm.”

      chăm chú nhìn , chuẩn bị xong hết rồi, hoa hồng và cả nhẫn kim cương.

      Chỉ cần về đến khách sạn thôi, cầu hôn với luôn, bắt đầu từ hôm nay, cùng nhau bước sang cuộc sống mới.

      tin rằng Diệp Tuệ cũng giống , cũng có suy nghĩ như vậy.

      : “Bọn mình về thôi.”

      Diệp Tuệ đứng dưới ô, hai người ngồi vào xe.

      Xe còn chưa nổ máy, Diệp Tuệ nhìn rồi rất nghiêm túc: “Thẩm Thuật, sau khi về khách sạn rồi, ngày mai bọn mình đừng ra ngoài chơi nữa có được ?”

      Chỉ cần ra ngoài nguy hiểm được giảm xuống mức thấp nhất.

      ngẩn người: “Tại sao?”

      Diệp Tuệ tìm cái cớ: “Em thấy hơi mệt, muốn nghỉ lại khách sạn mấy hôm.”

      Thẩm Thuật nhìn vài giây rồi mới đáp: “Được.”

      lại : “Ngày mai nếu muốn làm gì cũng phải với em nhé, em cùng .” Nỗi lo lắng lại tiếp tục dâng lên.

      Chỉ cần ở bên , an toàn vượt qua hết ngày mai chắc chắn thoát được kiếp nạn này.

      Thẩm Thuật hơi cảm nhận được khác lạ của Diệp Tuệ, hình như lo lắng chuyện gì đó, nhưng cũng hỏi, chỉ nghe theo : “Được.”

      xong đột nhiên đưa tay ra phủ lên bàn tay rồi nắm chặt, trong tay truyền đến cảm giác lạnh như băng, cau mày : “Tay em lạnh quá, vừa nãy đứng đợi có bị lạnh ?”

      : “ sao đâu, về khách sạn em uống chút nước ấm là đỡ thôi.”

      Tay Thẩm Thuật phủ lên tay , trao cho ấm áp, nhưng vẫn cảm thấy lòng mình lạnh như băng, rất khó để thôi sợ hãi nữa.

      cực kỳ sợ, sợ xảy ra chuyện, sợ tử kiếp đến.

      Thẩm Thuật định bỏ tay ra Diệp Tuệ lại nhanh chóng giữ lại, nắm rất chặt, hai bàn tay hai người khe hở nào.

      Dường như làm vậy bất an của mới được giảm chút ít.

      Thẩm Thuật cảm thấy rất lạ, lo lắng hỏi: “Em sao thế?”

      Lúc này mới thả tay ra, cố gắng gượng cười: “Tay em lạnh quá, muốn nắm tay cho ấm ý mà.”

      Thẩm Thuật sợ bị ốm rồi, : “Nếu thấy mệt em chợp mắt lúc , khi nào về đến khách sạn gọi em dậy.”

      Diệp Tuệ lắc đầu, sao có thể ngủ được chứ? phải mở to hai mắt ra mà quan sát từng giây từng phút, tuyệt đối thể để gặp chuyện may.

      Hai người với hai suy nghĩ khác nhau, chiếc xe chạy trong đêm mưa, cả hai ai câu nào.

      Bên ngoài cửa xe mưa vẫn rơi tầm tã có dấu hiệu tạnh, mưa lạnh lùng rơi xuống mặt đất, trong gian yên tĩnh chỉ có tiếng mưa rơi.

      Lúc này bỗng dưng xuất tia chớp sáng rực xẹt qua, chia tách màn đêm u tối, tiếng mưa lại càng thêm dữ dội hơn.

      Mưa to gió lớn, lạnh lẽo thấu xương, hiểu vì sao mà tâm trạng Diệp Tuệ càng trở nên bất an hơn, nhìn Thẩm Thuật, nhắc câu: “ lái xe cẩn thận nhé.”

      Góc mặt nghiêng của Thẩm Thuật rất nét, khẽ đáp: “Ừ.”

      Xe vẫn về phía trước, lúc sau, từ phía xa có chiếc xe khác lao tới, sắc trời mù mịt, trong màn mưa tối đen, ánh đèn xe thấp thoáng rọi vào.

      Chiếc xe kia giống như lao ra khỏi màn mưa, đâm thẳng về hướng xe của Thẩm Thuật.

      Thẩm Thuật nhận ra có chuyện ổn, bấm còi nhắc nhở người lái xe, nhưng chiếc xe kia hề tránh mà vẫn dùng tốc độ cực nhanh lao về phía này.

      Thẩm Thuật cau mày, chiếc xe kia quá nhanh, gần như còn thời gian để tránh, chỉ mấy giây nữa thôi là hai xe đâm vào nhau.

      Nhưng lúc này Diệp Tuệ ở bên cạnh , quyết thể để gặp chuyện may.

      Lông mày nhíu chặt, tay đặt vô lăng, chuẩn bị đánh lái sang bên phải, như thế chiếc xe kia đâm thẳng vào , đón nhận va chạm mạnh nhất.

      Diệp Tuệ nhìn thấy động tác của , chắc chắn là muốn dùng tính mạng của mình để bảo vệ , lẽ nào đây chính là tử kiếp mà phải đối mặt?

      được, để gặp chuyện gì đâu.

      Trong phút chốc, trong đầu bỗng lên dòng chữ tờ giấy, lấy mạng đền mạng, muốn người sống người còn lại phải chết.

      lập tức đưa ra quyết định, trong thời khắc nguy hiểm này, lòng lại bình tĩnh lạ thường, khẽ : “Thẩm Thuật.”

      Trong cơn mưa tầm tã, giọng của vang lên rất ràng, có chút bi thương nhưng lại mang theo hạnh phúc: “Em thích .”

      Em thích , ai khác khiến cho em có cảm giác như vậy nữa, em dùng cái chết để đổi lấy tính mạng cho , em cam tâm tình nguyện.

      Nghe Diệp Tuệ xong, Thẩm Thuật mở to hai mắt, vì lời tỏ tình của mà giờ phút này nhịp tim trở nên rất rối loạn.

      Động tác của cũng chậm lại theo, Diệp Tuệ tranh thủ lúc mất tập trung, tay cầm lấy vô lăng rồi bẻ lái sang phía bên trái.

      Rầm!!!!

      Chiếc xe đối diện đâm thẳng vào hướng Diệp Tuệ, chiếc xe rung lắc vài cái, ma sát mặt đường trơn ướt phát ra thanh rất chói tai, sau đó mới chậm rãi dừng lại.

      Diệp Tuệ có thể cảm nhận được đau đớn cơ thể, hoàn toàn thể cử động được, ý thức dần trở nên mơ hồ. nghiêng đầu, cố gắng nhìn xem Thẩm Thuật thế nào rồi.

      Nhưng sức lực của gần như còn, ngay cả chuyện mở mắt cũng cảm thấy phí sức, Thẩm Thuật ở bên cạnh , vậy mà lại thể nhìn thấy .

      biết có an toàn ? có bị thương ? Cuối cùng cũng thổ lộ tình cảm của mình với rồi, chỉ tiếc là lại trong thời điểm này.

      Trong nháy mắt, trong đầu Diệp Tuệ lên rất nhiều hình ảnh, dáng vẻ trầm tĩnh của , dáng vẻ lúc biết làm gì, dáng vẻ khi chiều chuộng bao dung

      Từng khoảnh khắc lên xen kẽ trong đầu, gương mặt của cũng ngày càng ràng trong tầm mắt.

      Trước khi hôn mê, bất lực suy nghĩ, giúp thoát khỏi tử kiếp rồi, nhưng ra vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành được.

      muốn được mặc người bộ váy cưới, cầm hoa đứng trước mặt Thẩm Thuật, hạnh phúc với rằng: Hôm nay bọn mình chính thức kết hôn rồi.

      Tiếc là, có thể có cơ hội làm điều đó nữa.

      Diệp Tuệ hôn mê, Thẩm Thuật trước nay chưa bao giờ biết sợ hãi là gì, lúc này lại bị chính cảm giác ấy bao trùm toàn thân.

      rất đau, đáy mắt tràn ngập đau đớn khắc cốt ghi tâm, vừa rồi định đánh lái sang phía bên phải, nhưng vì nghe thấy câu ‘em thích ’ của Diệp Tuệ nên bị mất tập trung, sau đó cầm vô lăng rẽ sang phía bên trái để chiếc xe kia lao thẳng về phía , vì muốn bảo vệ tiếc hy sinh tính mạng của mình.

      Sắc mặt trắng bệch, trong họng dâng lên mùi máu tươi, lo sợ bủa vây trong lòng.

      Diệp Tuệ bây giờ sao rồi? có còn sống ? Chưa bao giờ chảy nhiều máu như thế cả…

      Thẩm Thuật nhìn , há miệng muốn gọi tên , nhưng cổ họng khô khốc nên được.

      Dừng lại vài giây, khó khăn gọi tiếng: “Diệp…Tuệ…”

      nhìn chớp mắt, nếu như bình thường nhất định cong môi cười, quay đầu híp mắt nhìn rồi : “Gì ạ?”

      Nhưng bây giờ lại nằm yên nhúc nhích, mở mắt ra, cũng đáp lại .

      Nỗi sợ hãi lần nữa dâng lên trong lòng, sống lưng cũng thấy ớn lạnh.

      Bình thường bao giờ muốn để phải chịu chút tổn thương nào, nhưng hôm nay lại khiến bị thương rất nặng.

      vẫn còn rất nhiều lời chưa kịp với , tấm lòng của và kế hoạch tương lai của hai đứa, Diệp Tuệ vẫn chưa biết gì cả.

      cố giữ bình tĩnh, tiếp tục gọi: “Diệp…Tuệ…”

      Giọng run lên, yếu ớt giống như sợi dây bị kéo căng, lúc nào cũng có thể bị cắt đứt.

      Đáp lại vẫn là yên lặng, chỉ có tiếng mưa rơi bên ngoài đập vào cửa xe, Diệp Tuệ gì, nhắm hai mắt, nhìn hề có sức sống.

      Lòng trùng xuống, cảm thấy cực kỳ cực kỳ sợ hãi, trời đông tuy lạnh nhưng lòng còn lạnh hơn gấp vạn lần.

      sợ lắm, sợ Diệp Tuệ chết.

      cố gắng vươn tay ra, run rẩy hướng về phía . muốn chạm lên mặt , đầu chảy rất nhiều máu, muốn lau sạch nó .

      Thẩm Thuật khó khăn giơ tay lên, nhưng nửa phân cũng nhúc nhích được.

      ràng Diệp Tuệ ở ngay bên cạnh , chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào rồi, vậy mà cũng khó khăn đến thế.

      tiếp tục cố gắng vươn tay, chậm rãi nhích đến gần từng chút .

      giây trước khi tay Thẩm Thuật chạm đến mặt Diệp Tuệ, sức lực của hoàn toàn cạn kiệt, bất lực buông thõng xuống, mệt mỏi và đau đớn ập tới, nhắm mắt lại, chìm trong bóng tối.

      Mưa vẫn rơi tạnh suốt đêm, lạnh lẽo đến thấu xương.

      Rạng sáng, phát đường xảy ra vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng.

      Người gây tai nạn nghi ngờ là do say rượu, làm hai người bị thương, nam nữ giờ vẫn hôn mê.

      Cách đó xa truyền đến tiếng xe cấp cứu, lát sau, xe cấp cứu đỗ lại, đưa người bị tai nạn đến bệnh viện.

      Lúc Thẩm Thuật và Diệp Tuệ Lục thành, Vương Xuyên cũng công tác ở thành phố gần đó, thỉnh thoảng cũng chú ý đến tin tức của thành phố này.

      Mặc dù hai người họ rất cẩn thận, nhưng đề phòng nếu có tin tức bị tuồn ra Vương Xuyên có thể kịp thời tìm cách phong tỏa nhanh chóng.

      Bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, xem ra chuyến du lịch lần này của Thẩm tổng và Diệp Tuệ chắc là vui lắm đây.

      Ngay lúc Vương Xuyên chuẩn bị nấu bát mì tôm của cẩu độc thân làm bữa đêm chuông điện thoại vang lên.

      nhìn màn hình, là Đới Chí gọi, vừa bấm nút nghe vừa vào bếp: “Gì thế? Tìm tôi có việc gì à?”

      Giọng của Đới Chí rất căng thẳng: “Thẩm Thuật và Diệp Tuệ bị tai nạn giao thông rồi.”

      Vương Xuyên đứng khựng lại, suýt làm rơi di động: “Sao cơ? Cụ thể là làm sao? ràng cho tôi nghe !!”

      Đới Chí là người đại diện của Diệp Tuệ, Diệp Tuệ vừa mới gặp chuyện ngay lập tức phóng viên chụp lại được ảnh, nhưng tên đó lại đăng bài luôn mà lại gọi điện đàm phán với Đới Chí, muốn tranh thủ kiếm ít tiền.

      Có điều tên này chỉ cho rằng Diệp Tuệ hẹn hò với người đàn ông nào đó chứ biết đấy là tổng giám đốc của Hoa Thụy, chứ nếu biết chắc chắn đăng bài lên mạng ngay lập tức.

      Vương Xuyên trầm giọng: “ lại với tên kia là dù có phải bỏ bao nhiêu tiền chúng ta cũng phải dập được tin tức đó xuống.”

      mấy câu thương lượng với tên phóng viên, sau đó gửi cho ta khoản phí giữ miệng trước, số tiền còn lại giao dịch trực tiếp, tiếp theo còn bảo ta giúp phong tỏa tin tức, nếu số tiền kia được chia cho người khác.

      Vương Xuyên và Đới Chí lập tức đặt chuyến bay sớm nhất đến Lục thành, cả hai trùng hợp gặp ở cửa bệnh viện nên bọn họ cùng nhau vào.

      Bên ngoài bệnh viện ít phóng viên vây quanh, nhưng Vương Xuyên dặn trước với bệnh viện là cho người lạ vào phòng bệnh của Thẩm Thuật và Diệp Tuệ.

      Tên phóng viên chụp được ảnh trường trông thấy Vương Xuyên, lập tức gọi: “Trưởng phòng Vương.”

      Mặc dù Vương Xuyên rất lo lắng, chỉ muốn nhanh vào xem xem Thẩm Thuật và Diệp Tuệ thế nào, nhưng vẫn phải cố gắng nặn ra nụ cười.

      lời giữ lời, chúng ta thỏa thuận là dập tắt hoàn toàn cái tin kia rồi, tôi hy vọng cố làm những chuyện dư thừa.” Câu cuối của Vương Xuyên mang theo cảnh cáo, để cho bán tin tức kia cho người khác.

      Tên phóng viên đó nhận được khoản tiền lớn, đương nhiên vì lợi ích riêng mà chọc giận người của Hoa Thụy, ta đồng ý rồi cầm tiền rời .

      Lúc này Vương Xuyên mới nhõm đôi chút, bước vào thang máy, nhìn số tầng lên, tim cũng theo đó mà đập mạnh hơn.

      Cửa thang máy mở, Vương Xuyên nhanh chóng ra, nhìn Đới Chí đến phòng bệnh trước , hỏi: “Thế nào rồi? Hai người họ có sao ?”

      Đới Chí lắc đầu: “Cả hai vẫn còn hôn mê, tình hình của Thẩm tổng tốt hơn chút, vì trước khi xe bị đâm Diệp Tuệ đánh tay lái cho xe đâm về phía ấy ngồi. Cho nên tình hình của ấy lúc này được tốt lắm, rất có thể phải làm phẫu thuật.”

      Vương Xuyên tuy cố giữ bình tĩnh nhưng hai tay vẫn khỏi run lên: “Để tôi gọi điện cho mẹ Diệp Tuệ bảo bà ấy tới đây.”

      Đới Chí phần nào đoán được ý của Vương Xuyên: “Ừ, gọi .”

      Vương Xuyên tới góc hành lang bấm số điện thoại của Tiểu Lưu, bảo ấy gọi điện báo tin cho mẹ Diệp Tuệ.

      Mặc dù Vương Xuyên dập tin Diệp Tuệ và Thẩm Thuật cùng bị tai nạn xe xuống, nhưng chuyện Diệp Tuệ xảy ra chuyện có ý định giấu diếm với truyền thông.

      Tin tức được lan truyền rất nhanh mạng.

      [Diệp Tuệ bị tai nạn giao thông nghiêm trọng ở Lục thành, hôn mê, tính mạng bị đe dọa.]

      Bên dưới còn đăng ảnh trường vụ tai nạn, cảnh tượng rất kinh khủng, xe bị đâm đến biến dạng.

      Bình luận gần như nổ tung khắp các trang mạng.

      Chuyện này quá nghiêm trọng, dân mạng ngừng thảo luận Weibo, các chủ đề liên quan đều có lượt xem rất cao.

      “Trời ơi phim mới của Diệp Tuệ mới vừa đóng máy mà, phòng làm việc còn cho ấy nghỉ mấy ngày, sao lại đột ngột xảy ra tai nạn thế này?!!”

      “Cầu trời phù hộ cho Diệp Tuệ bình an qua khỏi, em vẫn chờ được xem phim mới của chị mà, sau này em còn muốn được xem nhiều phim của chị hơn nữa cơ, hứa với em là chị sao !”

      “Cảm thấy có lỗi với Diệp Tuệ, trước đây tôi nên chửi bạn nhiều như thế, tôi cầu phúc cho bạn mỗi ngày, nhất định bạn phải bình an đấy nhé.”

      Bọn họ còn mở hẳn topic riêng để cầu phúc cho Diệp Tuệ, ngày nào họ cũng vào Weibo của phòng làm việc để hỏi thăm xem Diệp Tuệ thế nào.

      Bộ phận PR của Hoa Thụy thấy phản ứng của dân mạng lập tức đăng bài lên Weibo.

      “Các bác sĩ tích cực cố gắng cứu chữa cho Diệp Tuệ, có tin tức gì chúng tôi thông báo cho mọi người biết ngay.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :