1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Trời ơi Thuật đáng thế :))))) lo lắng thấp thỏm sợ bị bại lộ khiến vợ giận :))) chị Tuệ nhà ta vẫn ngu ngơ dã man, bn manh mối đc tiết lộ r mà chị vẫn k nghi ngờ :))))
      nhà bh cũng cao siêu nhỉ biết dùng đèn flash để trừ ma quỷ quái rồi cơ đấy :)))) dám đụng đến vợ cứ xác định đii :)))
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Thẩm tổng đây là cuồng vợ à
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Haha, a Thẩm nhà ta đáng quá cơ, ai bảo mấy con ma thích chê c cơ, a phải đòi lại công bằng cho vợ a chứ :)))
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      Dám bắt nạt vk a a cho chịu đau khổ, TT ngày càng đáng nha
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 86
      Edit: Ngân Nhi

      người hai con ma truyền đến từng trận đau nhức, cả hai đều dám xấu gì Diệp Tuệ nữa, chỉ lo tránh khỏi Thẩm Thuật thôi, chúng nó gần như dùng tốc độ nhanh nhất của cuộc đời để bay vèo .

      Cả hai đều tràn trề khát vọng sống, chạy đến chỗ bức tranh cách Thẩm Thuật xa nhất, nhưng vẫn thấy lạnh run người.

      Thẩm Thuật để điện thoại xuống, nhìn Diệp Tuệ hỏi: “Chúng nó còn chuyện ?”

      Diệp Tuệ cười: “ chỉ gì mà còn bị dọa chạy mất rồi.”

      tiếp tục sánh vai tiếp, có rất đông người dừng lại trước bức tranh, muốn biết đó là tranh gì mà lại nhiều người hứng thú đến vậy.

      Nhưng vì đông quá nên tiến lại gần được, chỉ có thể đứng phía sau đám đông mà nhìn.

      Bối cảnh trong bức tranh rất tươi sáng, là biển hoa rực rỡ, khiến người ta nhìn vào là thấy vui vẻ ngay.

      Nhưng ở chính giữa bức tranh lại có người phụ nữ đứng khóc.

      ấy đứng trong biển hoa, mắt nhìn phía trước, toàn thân được biển hoa rực rỡ vây quanh, nhưng đáy mắt lại mang theo bi thương. Tươi sáng và bi thương, hai phong cách đối lập nhau lại cùng tồn tại trong bức tranh.

      Diệp Tuệ thấy rất khó hiểu.

      Đứng trước , bé kéo áo mẹ, chỉ vào người phụ nữ trong bức tranh, giọng non nớt hỏi: “Mẹ, chị kia sao lại vui vậy ạ?”

      Mẹ bé lắc đầu : “Mẹ cũng biết.”

      Diệp Tuệ thầm nghĩ, ra phải chỉ mình thấy vậy.

      Lúc này bắt đầu có tiếng nghị luận, người lên tiếng: “Mười năm trước tôi cũng nhìn thấy bức tranh này, ràng tôi nhớ người phụ nữ trong tranh cười cơ mà nhỉ, hề bi thương như bây giờ.”

      “Nhưng cũng có thể là tôi nhớ nhầm, người trong tranh vẽ làm sao thay đổi biểu cảm được cơ chứ, thể nào từ cười chuyển sang khóc được.”

      Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật: “Tranh vẽ sao có thể thay đổi được nhỉ? Chuyện này quá kỳ lạ rồi.”

      Thẩm Thuật trầm tư vài giây rồi : “Cũng lâu quá rồi, có lẽ ông ấy nhớ nhầm.”

      Mấy người khác lại : “Gần đây tôi nghe nhà của thầy Vệ bị cháy, thầy Vệ mạo hiểm xông vào biển lửa, lúc được cứu ra, tay ông còn ôm mấy bức tranh.”

      “Xem ra thầy Vệ rất quý những bức tranh của mình.”

      Lúc này, Diệp Tuệ bỗng nghe thấy tiếng khóc, nhìn lên, chẳng biết từ khi nào lại có người phụ nữ đứng bên cạnh bức tranh, ấy lặng yên ngắm nhìn nó lúc, nước mắt cứ chảy xuống.

      Diệp Tuệ nghĩ thầm, người này có phải là fan cuồng của Vệ Tễ đây, nghe tin Vệ Tễ gặp chuyện nên mới đau buồn như vậy.

      suy nghĩ miên man, nhìn trong bức tranh rồi lại nhìn sang đứng khóc kia, ngẩn người, hai người này sao lại giống nhau đến thế?

      Diệp Tuệ kéo tay áo Thẩm Thuật, hỏi: “ thấy ? trong bức tranh giống hệt với đứng khóc đằng kia.”

      Thẩm Thuật nhìn lên, ngờ vực : “Làm gì có ai khóc.”

      Diệp Tuệ tin, lại lôi kéo , : “ ràng ở kia…” Lời còn chưa dứt, liền sửng sốt, nhìn thấy mà người khác lại thấy, còn có thể là gì được chứ?

      kia là ma.

      Diệp Tuệ vội vàng xoay người chuẩn bị rời : “Chúng ta thôi.” xem triển lãm tranh mà gặp ma liên tục thế này, mệt muốn về nhà luôn.

      Thẩm Thuật nghĩ lát, lại yên lặng lấy di động ra, rất tự giác bật đèn flash. Diệp Tuệ thấy hành động của vội đè tay lại.

      làm gì thế?”

      Thẩm Thuật nghiêm túc : “Có phải con ma kia lại bắt nạt em ? Để giúp em đuổi nó .”

      Diệp Tuệ vội vàng phủ nhận: “ có ma nào bắt nạt em hết.”

      Thẩm Thuật ràng tỏ ra hoài nghi: “ ?”

      Nếu con ma trong tranh mà biết Thẩm Thuật định làm gì nhất định ấy càng khóc thảm hơn cho mà xem, tôi khóc là việc của tôi, liên quan gì đến các người cơ chứ hu hu hu.

      Diệp Tuệ thấy Thẩm Thuật tin mình trở nên nóng nảy, lập tức giơ tay lên, nhìn vào mắt mà thề: “Em thề luôn là có ai bắt nạt em hết.”

      Thẩm Thuật bấy giờ mới cố chấp nữa.

      chuẩn bị ra về, nhưng đột nhiên lại nhớ đến chuyện liên quan đến Vệ Tễ.

      Nghe bức tranh vừa rồi là tác phẩm hồi còn trẻ của Vệ Tễ, điều đáng nhắc tới chính là, trong các tác phẩm của ông chỉ duy nhất có bức tranh đó là vẽ người con .

      Từng có phóng viên hỏi Vệ Tễ là đằng sau bức tranh này có câu chuyện gì , Vệ Tễ đáp, ông trả lời bất cứ câu hỏi nào về tên tuổi, thân phận và những điều liên quan đến trong tranh.

      Vì vậy nên tất cả mọi người đều đoán trong bức tranh có thể từng qua lại thời gian với Vệ Tễ, là bí mật mà ông muốn chôn giấu trong lòng.

      thể , cũng dám quên.

      Lời đồn giả giả, bản thân Vệ Tễ lại gì nên chẳng có ai biết cả.

      Bức tranh này về sau trở thành bức tranh nổi tiếng nhất của thầy Vệ, người đến chiêm ngưỡng bức tranh này có thể là nhiều đếm xuể.

      Diệp Tuệ và Thẩm Thuật trở về nhà.

      Diệp Tuệ lần trước hành động thất bại nhưng vẫn chưa chịu chết tâm, Thẩm Thuật và ở chung dưới mái nhà, còn khối cơ hội để thể .

      lại mò lên mạng tìm kiếm cách khác, sau khi nghiên cứu lúc, cuối cùng cũng chốt được phương án hợp lý. Hôm sau, Diệp Tuệ mình đến trung tâm thương mại, vừa đến cửa hàng là hỏi nhân viên ngay.

      “Loại nước hoa nào cửa hàng mình bán chạy nhất vậy?”

      Vì Diệp Tuệ che chắn rất kỹ càng nên nhân viên nhận ra , nhiệt tình giới thiệu cho các loại nước hoa của cửa hàng.

      “Gần đây loại nước hoa này là bán chạy nhất ạ, rất nhiều khi hẹn hò đều xịt loại này.”

      Lời nhân viên khiến hai mắt Diệp Tuệ sáng rực, chút do dự chọn luôn loại đó, mặc dù bây giờ và Thẩm Thuật vẫn chưa nhau, nhưng cũng ngại luyện tập trước đâu.

      “Gói lại giúp tôi nhé.” Tâm trạng cực kỳ tốt, mua xong là về nhà luôn.

      Lần này Diệp Tuệ tập yoga nên phải lo bị trôi mất lớp trang điểm, ngồi trước gương kẻ mắt, lúc kẻ đến phần đuôi mắt, tay nhàng hất lên chút.

      Diệp Tuệ hướng mặt vào gương híp mắt, kẻ mắt xong nhìn quyến rũ hơn nhiều.

      Mọi khi bao giờ trang điểm khi ở nhà, bây giờ trang điểm cẩn thận, chỉ chờ Thẩm Thuật về thôi.

      Trang điểm xong, Diệp Tuệ xịt nước hoa, vừa nhìn vào gương vừa tưởng tượng đến cảnh Thẩm Thuật ngửi thấy mùi hương người .

      Diệp Tuệ suy nghĩ đến mất hồn, động tác xịt nước hoa vẫn dừng lại, gương mặt trong gương vẫn tươi cười, bất tri bất giác người được xịt đống nước hoa.

      Lúc phát ra nụ cười mặt liền cứng đơ lại, xịt nước hoa là để quyến rũ Thẩm Thuật chứ phải là để hành hạ mũi đâu.

      Mùi hương phải thoang thoảng như có như mới hấp dẫn, nếu mùi nồng quá e là Thẩm Thuật sợ hãi mà chạy biến mất.

      Diệp Tuệ lập tức quẳng lọ nước hoa lên bàn, sau đó dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét lao vào nhà tắm tắm rửa.

      tắm tắm lại mấy lần rồi mà mùi vẫn quá nồng, làm cho thấy hơi khó thở.

      Trong lúc Diệp Tuệ liều mạng chà rửa để tẩy mùi nước hoa Thẩm Thuật ra khỏi thang máy rồi vào nhà.

      mở cửa, trong phòng tối đen như mực, Diệp Tuệ vẫn chưa về nhà sao? nhớ sáng nay lúc ra cửa còn với là hôm nay lịch trình của nhiều mà.

      cúi đầu nhìn xuống, giày của Diệp Tuệ đặt ngay ngắn chỗ, ràng về nhà rồi.

      Mọi khi Diệp Tuệ đều chào tiếng mỗi khi về nhà, sao bây giờ lại thế này? Thẩm Thuật nhíu mày, lẽ nào bị ốm rồi?

      Nghĩ tới đây, Thẩm Thuật lập tức bước nhanh về phòng , ánh mắt giấu nổi lo lắng, sợ đổ bệnh trong lúc có nhà.

      Cửa phòng của Diệp Tuệ khép hờ, ánh đèn bên trong xuyên qua khe cửa chiếu xuống sàn.

      Thẩm Thuật trực tiếp mở cửa ngay mà gõ cửa trước, nhưng gõ ba tiếng mà thấy ai trả lời, Diệp Tuệ cũng ra mở cửa.

      lại theo bản năng nhíu chặt mày, vừa định mở cửa vào cửa lại bất ngờ được kéo ra.

      “Thẩm Thuật?”

      Diệp Tuệ nhìn đồng hồ bàn, hơn tám giờ rồi, chỉ mải tắm rửa nên quên mất thời gian về nhà.

      Diệp Tuệ kéo cửa phòng ra cho vào.

      muốn cho biết vừa rồi tắm là để giảm bớt mùi nước hoa nồng nặc người, cho nên dối: “Vừa nãy em thay quần áo.” chột dạ cười.

      Thẩm Thuật hề nghi ngờ lời , tin ngay lập tức.

      Vì thời gian tắm quá lâu nên da đỏ ửng cả lên, ngay cả mắt cũng đỏ như vừa mới khóc.

      Thẩm Thuật nhìn mấy giây rồi : “Em sốt à?”

      Mặt đỏ hồng, ra mở cửa chậm, các dấu hiệu đủ để Thẩm Thuật thêu dệt thành câu chuyện. Đó là Diệp Tuệ vì phát sốt nên cơ thể thoải mái, nằm giường nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng gõ cửa liền cố gắng gượng xuống giường mở cửa cho .

      Diệp Tuệ lúng túng đáp: “Em sao.”

      Thẩm Thuật lại hỏi: “Em sao?”

      ràng hề tin , cho rằng biết giữ gìn sức khỏe, cho nên kiên trì muốn xác nhận chuyện này.

      “Em cặp nhiệt độ .”

      Diệp Tuệ sờ cái mặt nóng bừng của mình, biết nguyên nhân là gì, nhưng vì muốn che giấu nên đành phải ngoan ngoãn ngậm nhiệt kế trong miệng.

      Thẩm Thuật ngồi salon chờ.

      Lúc bình tĩnh lại, bỗng ngửi thấy hương nước hoa, mùi rất thơm, chỉ có điều là hơi nồng.

      Mùi nước hoa từ đâu ra vậy?

      Lúc Thẩm Thuật ngờ vực quay đầu nhìn xung quanh phòng lượt, Diệp Tuệ cũng cảm thấy có gì đó sai sai.

      Khi tầm mắt của cả hai đều dừng lại ở lọ nước hoa trước gương, Diệp Tuệ muốn lao ngay xuống cầm lấy nó giấu xuống gầm giường.

      Vì muốn quyến rũ Thẩm Thuật nên trót xịt cả đống nước hoa, còn phải tắm tắm lại mấy lần, chà xát muốn rách cả da luôn, bây giờ còn bị hiểu lầm thành bị sốt nữa.

      Diệp Tuệ biết phải giải thích với thế nào.

      cảm giác mình còn có thể cứu vãn chút, liền mở miệng ra định chuyện, nhưng quên mất là mình ngậm nhiệt kế: “Ư ử ư ử ư…”

      Phiên dịch lại là, lọ nước hoa đó là của Tiểu Lưu tặng em.

      Hành động này của Diệp Tuệ quả nhiên kéo ánh mắt của Thẩm Thuật trở lại, tầm mắt từ chai nước hoa chuyển sang nhìn .

      nhớ lại thứ ngôn ngữ ngoài hành tinh vừa nãy của , rất nghiêm túc hiểu thành ý khác.

      “Em muốn lấy cho em chút nước ấm sao?” Xin hãy tha thứ cho cung phản xạ của thẳng nam Thẩm Thuật, trong thế giới của những người như , uống chút nước ấm là có thể giải quyết hết các vấn đề của cơ thể.

      Diệp Tuệ lắc đầu: “Ứ ư, ứ ư ử ứ ư ử ứ.” phải, lọ nước hoa đó phải em mua đâu.

      Truyền tin thất bại, Thẩm Thuật đứng dậy khỏi ghế, về phía Diệp Tuệ, sợ cứ vừa cặp nhiệt độ vừa ư ử như thế nhiệt độ đo được chính xác.

      Thấy Thẩm Thuật tới, Diệp Tuệ lập tức nghĩ đến mùi nước hoa có thể hun chết người người mình, theo bản năng lui về sau.

      Có lẽ lùi lại chút ngửi thấy đâu.

      Diệp Tuệ lặng lẽ lui về, nhưng Thẩm Thuật cho cơ hội làm điều đó, thẳng đến bên giường, giơ tay rút cái nhiệt kế trong miệng ra.

      “Đủ thời gian rồi.”

      cầm cái cặp nhiệt độ, nghiêm túc nhìn. Diệp Tuệ chột dạ nhìn chỗ khác, vì biết hề bị sốt mà.

      “37 độ, sốt.” Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ cúi đầu, sắc hồng mặt hình như cũng bớt rồi.

      Mặc dù ban nãy mặt đỏ lên rất khác thường, nhưng chung quy là bị sốt, cũng thấy nhõm hơn.

      Sau khi xác nhận chính xác Diệp Tuệ bị làm sao, Thẩm Thuật chuẩn bị rời khỏi phòng , từ đầu tới cuối đều nhắc câu nào về chuyện nước hoa.

      Diệp Tuệ đoán có thể là Thẩm Thuật bị mất cảm giác với mùi hương, hoặc là cảm thấy mùi nước hoa nồng như thế cũng vấn đề gì.

      Cũng may là bị mất mặt.

      Ngay lúc còn thở phào nhõm lại thấy Thẩm Thuật rời phòng ngay mà tới chỗ bàn trang điểm của .

      Tim như ngừng đập, trơ mắt nhìn giơ tay cầm lọ nước hoa lên.

      cất gọn nó lại, quay người với : “Nếu em thích nước hoa như thế có thể mua cho em.”

      Từ nửa lọ nước hoa và căn phòng tràn ngập hương thơm, Thẩm Thuật suy đoán rằng Diệp Tuệ hình như cực kỳ thích nước hoa.

      bất đắc dĩ lắc đầu, : “ cần đâu, từ hôm nay trở , em thích nước hoa nữa.”

      Dường như hài lòng lắm với câu trả lời của , ánh mắt hơi tối lại, khóe miệng vô thức mấp máy, mấy vui vẻ: “Thế thôi vậy.”

      còn tưởng là mình tìm được sở thích của , về sau mua nhiều loại nước hoa cho xịt khắp phòng, thích xịt chai nào xịt. ngờ rằng kế hoạch của chậm bước, Diệp Tuệ còn có sở thích này nữa rồi.

      chậm chạp bước từng bước ra khỏi phòng, bóng lưng nhìn đáng thương.

      Nhưng Diệp Tuệ lại hề phát ra thay đổi trong cảm xúc của , chờ khi cửa phòng đóng lại, liền ngã bịch xuống giường.

      vùi cả mặt vào gối, vì muốn cho nghe thấy nên chỉ dám thầm kêu gào mấy câu.

      Trời ơi, lại thất bại rồi.

      .

      Hôm sau, lúc Diệp Tuệ đến studio quay phim, người vẫn còn mùi nước hoa từ tối qua, nhưng vì tắm nhiều lần nên mùi bớt rất nhiều, thơm vừa đủ.

      Tiểu Lưu tới chỗ , ngửi thấy mùi thơm người thấy hơi ngạc nhiên, trước giờ Diệp Tuệ hình như chưa bao giờ xịt nước hoa mà.

      “Tuệ Tuệ, chị xịt nước hoa đấy à?”

      Diệp Tuệ quay lưng về phía Tiểu Lưu, nghe thấy ấy hỏi liền chậm rãi xoay người lại.

      Tiểu Lưu bị dọa sợ hết hồn khi nhìn thấy ánh mắt ai oán của Diệp Tuệ, giống như muốn lên án vậy, cẩn thận nghĩ lại, vừa rồi mình có gì sai đâu nhỉ.

      là thời gian nghỉ ngơi nên trong phòng hóa trang có ai, Diệp Tuệ tranh thủ hỏi Tiểu Lưu: “Em với cậu bạn học kia thế nào rồi?”

      Tiểu Lưu xấu hổ đáp: “Hôm qua bọn em chính thức nhau rồi.”

      Diệp Tuệ đầu đầy vạch đen, suýt nhịn được mà bắt lấy tay Tiểu Lưu, rất muốn hỏi ấy rằng tại sao theo đuổi người ta lại khó khăn đến vậy cơ chứ?

      Nhưng may là Diệp Tuệ lỡ mồm, chỉ hâm mộ : “Hai người thích đấy.”

      Tiểu Lưu chẳng hiểu Diệp Tuệ bị làm sao, ấy : “Tuệ Tuệ, đối với em hai vợ chồng chị mới là cặp vợ chồng kiểu mẫu đó, mục tiêu của em là sau này cũng có thể được như hai chị.”

      Đừng đừng đừng, tuyệt đối đừng, với Thẩm Thuật đương gì đâu cơ chứ.

      Diệp Tuệ khẽ thở dài, cúi đầu lướt điện thoại, buồn chán mở vòng bạn bè lên xem, đa số đều chỉ thấy bài đăng về cuộc sống hàng ngày của chị Nhâm thôi.

      Đột nhiên nhìn thấy tấm hình mà Tiểu Lưu mới đăng lên, là hình ảnh nắm tay nhau.

      Diệp Tuệ tò mò: “Hình này chụp bao giờ thế?” chưa từng đương nên muốn biết xem làm thế nào mới có thể đuổi kịp được tốc độ của Tiểu Lưu.

      cũng muốn nắm tay như thế này rồi chụp ảnh lại làm kỷ niệm, sau đó đăng vào vòng bạn bè, kiêu ngạo tuyên bố và Thẩm Thuật nhau rồi!

      “Hôm qua luôn ạ, bọn em quen biết nhiều năm rồi mà, tất nhiên phải mau chóng công khai thôi.” Tiểu Lưu , “Em muốn cho tất cả mọi người biết.”

      Người so với người, đúng là tức chết mà.

      Diệp Tuệ nhìn lại cái ảnh nắm tay, suýt muốn quẳng luôn cái điện thoại rồi. Đến bao giờ với Thẩm Thuật cũng có thể quang minh chính đại công khai như vậy đây.

      đúng, đợi !

      Trong đầu Diệp Tuệ bỗng xuất mấy câu .

      “Thẩm Thuật, em muốn nắm tay.”

      “Phải nắm như thế này này!”

      Sau hai câu chợt lên, hai mắt Diệp Tuệ lóe sáng, đó là chút ký ức vụn vặt mấy ngày trước mà quên, cũng chính là những hành động mà làm với Thẩm Thuật khi say rượu.

      Trong thang máy, nhích lại gần , sau đó mười ngón tay đan chặt vào nhau…

      Sau đấy là gì? chỉ nhớ được đến lúc bước ra thang máy là hết, còn đoạn trong thang máy nhớ rất lại rồi.

      Vậy là, mấy cái câu kia là do chính mặt dày ra đấy hả!!!
      ---
      Đùa đọc cái đoạn ư ử ừ ư mà ngậm được mồm :))) Lại dở hơi rồi bà Tuệ ạ, bà nên biết là dù bà có làm gì nhà tuôi cũng u mê hết, bà có xịt hết chai nước hoa nhà cũng thấy điếc mũi đâu, chỉ muốn mua cho bà thêm nhiều chai khác cho bà xịt chơi thôi :))))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :