1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Chỉ muốn hỏi mấy vị kia, mặt mấy vị có đau ?
      Ngotram2004, Ngân NhiChris_Luu thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 60
      Edit: Ngân Nhi

      Wtf! Truyền thông có mặt trực tiếp muốn hỏi rằng, đạo diễn Tịch khó tính khó chiều như vậy, rốt cuộc vì sao lại chọn Diệp Tuệ chứ?

      Phóng viên: “Bùi Ninh và Thường Huỳnh đều có tác phẩm tiêu biểu, Diệp Tuệ có gì khác biệt so với bọn họ sao?”

      Tịch Điềm lạnh mặt: “Bọn họ có hiểu về Ninh Linh ?”

      Diệp Tuệ thuộc như lòng bàn tay các bộ phim mà Ninh Linh đóng, Tịch Điềm biết, ấy nghiên cứu rất kỹ về Ninh Linh. điều thể nữa là, về sau khi diễn xuất ấy có Ninh Linh ở bên cạnh chỉ đạo.

      Mọi người sửng sốt, lời này là có ý gì? Ý là Bùi Ninh và Thường Huỳnh chỉ muốn có vai diễn chứ căn bản hề suy nghĩ đến việc làm thế nào để diễn tốt được vai Ninh Linh sao?

      Hai nữ diễn viên hot trong nước cứ thế bị đạo diễn Tịch đánh thương tiếc.

      Hôm nay Weibo đều sôi sục vì tin tức kia.

      [Diệp Tuệ diễn vai Ninh Linh đó, ai có thể cho tôi biết là vì sao ấy lại bắt được tài nguyên này ?]

      “Tư chất của Diệp Tuệ gần đây càng ngày càng tốt, liệu có người nào đứng sau nâng đỡ nhỉ?”

      “Đạo diễn Tịch với tính tình hay cáu gắt đó, ông ấy có thể chấp nhận quy tắc ngầm sao? Bạn chưa nghe đạo diễn Tịch à? Địa vị quan trọng, quan trọng là thành ý.”

      “Thường Huỳnh thua trong tay Diệp Tuệ nhiều lần, xem ra lại sắp có cái tên mới trong giới tiểu hoa rồi.”

      Tối mai tổ chức tiệc sinh nhật cho ông Thẩm, ông báo từ sớm cho Thẩm Thuật và Diệp Tuệ. Diệp Tuệ tất nhiên là đồng ý tham dự, còn cùng Thẩm Thuật chọn mua món quà.

      Sáng hôm sau, nhận được điện thoại của chị Nhâm, buổi chiều tạm thời có việc cần làm, nhưng cũng xong nhanh thôi.

      Diệp Tuệ cho Thẩm Thuật, bảo tới nhà họ Thẩm trước, tối đến sau, Thẩm Thuật đồng ý.

      Buổi tối, lái xe tới nhà họ Thẩm, lúc đến nơi thấy rất đông người, trong đại sảnh đèn sáng trưng, mọi người đứng đó chuyện với nhau, khí vô cùng náo nhiệt.

      Thẩm Thuật quen biết mấy người đó, nhìn bọn họ, trực tiếp đến góc , thờ ơ xem điện thoại.

      Bỗng dưng, nghe thấy tiếng , người kia gọi : “Thẩm Thuật.”

      Thẩm Thuật ngẩng đầu lên nhìn, người đó có họ hàng xa với nhà họ Thẩm, chỉ khi nào có kiện gì lớn mới đến đây.

      Người đó nhìn Thẩm Thuật, nhớ tới lời đồn khắc mệnh của , đáy mắt lên vẻ giễu cợt.

      “Năm mày ra đời hai trai của mày chết, ai cũng mày khắc người thân, mới đẻ ra khắc chết người nhà mình.”

      Đáy lòng Thẩm Thuật nổi lên chút gợn sóng, nhưng cũng tan rất nhanh.

      rũ mắt xuống, vẻ mặt hờ hững, mấy lời như vậy từ đến lớn nghe nhiều rồi.

      Người ta đều là người hại chết hai người trai, ra đời của mang đến bất hạnh cho gia đình.

      Người nọ tiếp: “Mẹ mày bỏ nhà lúc mày còn , mày khắc chết trai mày thôi , lại còn đuổi mẹ mày nữa.”

      Thẩm Thuật mặt cảm xúc, quen với việc người ta lời vô tình với mình, lúc nào cũng yên lặng tiếp nhận giễu cợt của người ta, từ khi nhận thức được mọi việc như vậy rồi.

      Luôn luôn là như thế, ai giúp , ai đứng về phía cả.

      Nhưng khi người ta cố tình nhắc tới chuyện của mẹ, đáy lòng lại mơ hồ lên nỗi đau, nhớ lại khi mình bị mẹ vứt bỏ.

      Người kia vẫn cứ lải nhải: “Còn vợ mày nữa, mới ra mắt bị dân mạng chửi, mệnh của mày quá mạnh, biết sau này còn ai phải gánh chịu nữa đây?”

      Nhắc tới Diệp Tuệ, Thẩm Thuật rốt cuộc cũng giương mắt lên, đáy mắt lên lạnh lẽo, sắc mặt trầm xuống trong nháy mắt. Diệp Tuệ là người duy nhất để tâm đến, muốn nghe người khác những lời tốt về .

      Lúc này, Diệp Tuệ kết thúc công việc, xong việc lập tức lên đường tới nhà họ Thẩm luôn.

      Diệp Tuệ tới nơi, mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Thuật, lúc trông thấy , liền nở nụ cười, bước đến gần.

      còn chưa lại gần hẳn nhìn thấy người đến trước mặt , chuyện gì đó với , còn nhìn người ta, dường như thèm quan tâm.

      Diệp Tuệ cau mày, trong lòng bỗng có dự cảm xấu, nhanh chóng tới. Vừa mới tới gần những lời khó nghe kia lọt hết vào trong tai.

      Khắc mệnh, hại chết trai, bị mẹ vứt bỏ…Mỗi câu đều giống như cái gai đâm thẳng vào tim .

      Diệp Tuệ giận đến mức tay run bần bật.

      biết người ta ai cũng Thẩm Thuật khắc mệnh, nhưng ngờ rằng ngay tại tiệc sinh nhật của ông Thẩm mà vẫn có người nhắc tới chuyện này ngay trước mặt như vậy.

      Diệp Tuệ giận chịu nổi, còn Thẩm Thuật nét mặt vẫn bình thản, có cảm xúc gì, dường như quen đón nhận những lời công kích từ người khác rồi.

      Nhưng cho phép bất cứ ai chửi mắng hết, đáng phải chịu đối xử tồi tệ thế này.

      Diệp Tuệ tiện tay cầm ly rượu, tới bên cạnh người kia, làm như vô ý đổ hết rượu lên người người ta.

      Người kia bỗng cảm thấy tay áo lạnh lẽo, cau mày nhìn sang, phát người đứng cạnh mình là Diệp Tuệ, vợ của Thẩm Thuật.

      Diệp Tuệ lắc lư ly rượu trống , ra vẻ tức giận: “Rượu này cũng là, đổ vào đâu đổ, lại cứ thích đổ vào cái người có mắt, đúng là phí của.”

      vừa vừa nhìn người kia, giống như rằng, xem , ông chính là cái người có mắt đó đó.

      Người kia thấy Diệp Tuệ những xin lỗi, còn châm chọc mình, liền quát lên: “ cái gì?”

      Diệp Tuệ lạnh lùng cười: “Tôi gì ấy à?”

      Ngữ điệu của trầm xuống, lạnh như băng: “Tôi ông mở miệng bảo người ta khắc mệnh, ông lấy gì để chứng minh là đúng, ông là thần linh đấy à? Nhà họ Thẩm chào đón loại người như ông!”

      Người kia á khẩu được gì, muốn dùng thân phận để đàn áp Diệp Tuệ: “ bất kính với bề đấy!”

      Diệp Tuệ chẳng thèm quan tâm, ánh mắt quét lên quét xuống người kia mấy lần: “Tôn kính loại người như ông, tôi sợ hạ thấp cấp bậc của tôi mất. Với lại bây giờ ở trong hoàn cảnh nào? Đây là tiệc sinh nhật của bố Thẩm Thuật nhé. Ông là họ hàng tuyến 18 xa đến thể nào xa hơn được nữa, ngay cả cửa nhà họ Thẩm cũng phải miễn cưỡng lắm mới vào được, thế mà còn dám ở đây vênh váo chỉ trích người con trai độc nhất của ông Thẩm. Tôi chỉ muốn hỏi ông câu thôi, ông lấy đâu ra tự tin để luyên thuyên ở đây vậy?”

      Diệp Tuệ ép sát từng bước , từng câu từng chữ đều nhắc nhở người kia ghi nhớ thân phận của mình, xem xem mình có tư cách gì mà dám mắng Thẩm Thuật?

      Người kia bị mắng, câu cũng thể thốt ra được.

      Thẩm Thuật thấy Diệp Tuệ đỡ cho mình, đáy mắt tràn ngập cảm xúc.

      lại chuẩn bị dọa người kia trận, cố tình : “À phải rồi, ông có cảm thấy hơi lạnh ?”

      nhìn cổ ông ta, nét mặt tỏ vẻ sợ hãi: “Tôi nhìn thấy có con ma nữ gục đầu vào cổ ông đó, nó mặc bộ đồ màu đỏ, mặt trắng bệch, lưỡi rất dài, còn nhìn ông rồi kêu đói kia kìa…”

      Người kia bị dọa sợ đến nỗi mặt tái mét, ông ta cực kỳ tin vào chuyện ma quỷ, chút hoài nghi là dối. Ông ta lập tức chạy biến , muốn đến ngay miếu thờ để xin bùa trừ tà.

      Ông ta vì lao quá nhanh nên bị trượt chân ngã ngay ngoài cửa, khiến ai cũng phải quay sang nhìn.

      Diệp Tuệ thấy ông ta bị dọa sợ, cảm thấy cơn tức tan biến ít, nhìn Thẩm Thuật, nắm tay ra ngoài: “Nơi này khí kém quá, bọn mình thôi.”

      muốn để phải đối mặt với những người thế kia nữa, cho dù bọn họ có quan hệ máu mủ với , nhưng họ chưa bao giờ tôn trọng chút nào cả.

      Thẩm Thuật liếc nhìn hai bàn tay nắm chặt nhau, yên lặng , cứ thế theo Diệp Tuệ ra ngoài. Hai người tới nơi yên tĩnh, cách xa khu vực sảnh náo nhiệt.

      Giờ là cuối thu, thời tiết khá lạnh, gió thổi làm lá cây rơi xào xạc. Bốn phía bóng người, chỉ có ánh trăng tĩnh lặng chiếu xuống.

      Diệp Tuệ nhìn Thẩm Thuật, trông cứ thẫn thờ, đôi mắt đen như mực, ánh trăng xẹt ngang hàng lông mày của .

      Đáy lòng dâng lên nỗi chua xót, người tốt, đáng phải chịu nhiều đau khổ như vậy. nắm chặt tay , giọng dịu dàng vang lên, nhàng chui vào tai Thẩm Thuật.

      “Thẩm Thuật, trai qua đời chỉ là việc ngoài ý muốn thôi, liên quan gì tới hết.”

      “Mẹ bỏ nhà , người chịu tổn thương ràng là mà, đừng đem tất cả mọi chuyện đổ hết lên đầu mình.”

      “…”

      Tầm mắt Thẩm Thuật nhìn thẳng vào mắt Diệp Tuệ, cũng nhìn lại , ánh mắt tràn ngập quan tâm.

      Trong đêm tối, dáng người nhìn rất mảnh mai yếu ớt, nhưng đôi mắt lại vô cùng trong trẻo và kiên định, từng câu đều nhấn mạnh từng chữ .

      trai qua đời, mẹ bỏ nhà , tất cả đều phải là lỗi của .

      Diệp Tuệ miệng vẫn , Thẩm Thuật chỉ chăm chú nhìn , giây cũng dời. Cảm giác ấm áp bắt đầu thắp lên từ các đầu ngón tay, sau đó chậm rãi lan tràn ra lồng ngực, từng chút từng chút sưởi ấm tâm hồn lạnh lẽo của .

      Cảm xúc này trước nay chưa từng có, tựa như trong bóng tối bỗng dưng lóe lên tia sáng rất , nhưng sáng vô cùng, kéo ra khỏi hố sâu tuyệt vọng đáy.

      Diệp Tuệ : “Thẩm Thuật, đừng nghe người ta linh tinh.”

      chỉ ra từng điểm tốt của : “ nhìn , lớn lên rất đẹp trai này, tính tình cũng tốt này, biết chăm lo cho người khác, còn có thể ngăn chặn ma quỷ nữa…”

      Trong lúc nhất thời, kể cả rất nhiều điểm tốt của , đến chính cũng nhận ra được, ra trong lòng , lại đặc biệt đến vậy.

      Giọng nhàng của truyền vào tai , dưới ánh trăng sáng ngời, Diệp Tuệ ngẩng mặt lên, nghiêm túc cho biết rằng, người rất tốt.

      Thẩm Thuật nhìn , gương mặt vẫn luôn xinh đẹp như thế, nhưng trong hoàn cảnh này, cảm giác dường như có gì đó giống với lúc trước.

      Diệp Tuệ suy nghĩ lát, lại nghiêm túc tiếp: “Với lại ở cùng , vận may của em thay đổi tốt hơn trước nhiều lắm, đâu có khắc mệnh gì chứ, trái lại còn mang đến may mắn cho em đấy…”

      giây sau, Thẩm Thuật bỗng cúi người xuống, đưa tay ra kéo vào lòng, ôm chặt lấy cơ thể .

      Cánh tay dùng sức khá mạnh, dường như coi thành nơi duy nhất để gửi gắm sinh mệnh của mình vậy. Tương lai mờ mịt trước mắt, vì có nên chẳng còn thấy lo sợ nữa.

      Diệp Tuệ bị ôm trong lòng, đầu óc trở nên trống rỗng, chỉ biết ngơ ngác đứng yên tại chỗ, cảm nhận hơi thở ấm áp của bao vây lấy , cùng cánh tay siết vai chặt.

      Đêm thu rét lạnh, nhưng hai tai lại nóng bừng lên, Thẩm Thuật chưa từng ôm thân mật như thế bao giờ.

      có thể nhận thấy hơi thở nhàng phả vào cổ , khiến tê dại, gương mặt cũng ửng hồng.

      hít sâu hơi, rụt rè gọi tiếng: “Thẩm Thuật?” sợ cực kỳ, chẳng biết phải làm sao.

      Thẩm Thuật vùi đầu vào cổ , tóc lướt qua mặt , mùi hương thơm ngát phả vào mũi. muốn buông ra, chỉ khẽ đáp: “Ừ.”

      Giọng Diệp Tuệ có phần khó xử: “ làm em đau.”

      Tay nới lỏng ra chút khi nghe , nhưng vẫn chịu buông ra, ánh trăng chiếu xuống làm cái bóng của hai người đổ xuống mặt đất, vô cùng ràng.

      Thẩm Thuật buông tay, Diệp Tuệ cũng né tránh, cứ để mặc cho ôm.

      Trong màn đêm yên tĩnh, nghe thấy tiếng tim mình đập rất mạnh, từng đợt từng đợt nối tiếp nhau.

    3. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Ôm chặt rồi đấy nhá...Tiếp theo là gì nào? Đừng cho con dân tụt mood nhé ac
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Nhok.rua

      Nhok.rua Member

      Bài viết:
      46
      Được thích:
      54
      Aaaaaaaaaaaaaaaa
      Á mẹ ơi Mỹ nhơn cứu hùng kìa hú hú
      Á mẹ ơi người ta ôm nhau rồi kìa hú hú
      Á mẹ ơi gục đầu vào vai phả hơi thở hú hú
      Zồi ôi tôi cũng chờ đc đến ngày này rùi haha
      Oh men... Thẩm Thuật ... tiến lên ơi. Lên ngay lên ngay nào
      Đùa chứ chưa đọc cái truyện nào mà nam nữ nắm tay hét ầm nhà
      Đêm hôm đọc ngta ôm nhau thôi mà rộn ràng hơn cả đocj H văn haha
      Chờ đợi quá hihi
      Tôm ThỏNgân Nhi thích bài này.

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 61
      Edit: Ngân Nhi

      lát sau, nhiệt độ mặt Diệp Tuệ giảm chút ít, gọi : “Thẩm Thuật.”

      đáp: “Sao vậy?”

      Diệp Tuệ tìm đại cái cớ: “ có thấy lạnh ?” Đúng lúc này cơn gió thổi tới, hơi lạnh xông vào mũi .

      Diệp Tuệ hắt hơi cái, cảm thấy hơi lạnh.

      Thẩm Thuật bấy giờ mới chịu buông ra, lùi về sau mấy bước, đứng cách đoạn ngắn, mắt vẫn nhìn .

      hơi nhướn môi, nghiêm túc : “Cảm ơn em.”

      Diệp Tuệ nhìn , bỗng dưng nhớ lại lúc hai người ôm nhau, liền vội vàng sang chuyện khác: “Bọn mình ra ngoài lâu quá rồi, mau quay về thôi, còn tặng quà cho bố nữa.”

      đáp: “Ừ.”

      Hai người vào đại sảnh, bữa tiệc sinh nhật bắt đầu được lúc, mọi người hầu như đều ngồi xuống dùng bữa hết rồi.

      Thẩm Thuật và Diệp Tuệ tới vị trí của mình, ngồi xuống ăn. Cơm nước xong cả hai cầm quà tặng cho ông Thẩm.

      Kết thúc bữa tiệc, cả hai cùng nhau trở về nhà.

      Chương trình “Tôi cùng minh tinh mở quán ăn nhanh” chỉ còn vài số ghi hình nữa là hết, Diệp Tuệ rất nhanh thôi bắt đầu quay phim “Giải thoát”.

      Hôm nay, tổ chương trình bảo mọi người tập trung vào lúc ba giờ sáng, lúc các khách mời đến đông đủ, livestream vẫn còn chưa bắt đầu.

      Đạo diễn : “Bây giờ chúng tôi đưa các bạn tới địa điểm ghi hình, mọi người có thể tranh thủ ở xe ngủ giấc nhé.”

      Trời còn chưa sáng, chiếc xe buýt chở cả nhóm nghệ sỹ lên đường, ngoài cửa sổ xe chỉ toàn tiếng gió rít.

      Mọi người ngả lưng ra ghế ngủ, Diệp Tuệ có sức khỏe khá tốt, chưa bao giờ bị say xe, nhưng hôm qua chưa nghỉ ngơi đủ, sáng lại dậy quá sớm, đường cũng được bằng phẳng, ngồi xe bị xóc nảy, chóng mặt đến mức muốn nôn.

      Cao Việt vẫn chưa ngủ, lúc mở mắt ra, nhìn thấy sắc mặt Diệp Tuệ tái nhợt, xe chỉ còn mình tỉnh, thấy khó chịu, liền phát ra ngay.

      Trước kia Cao Việt hay bị say xe, từ sau khi làm nghệ sỹ, lịch trình dày đặc, ngày nào hầu như cũng phải ngồi xe, nên trong túi luôn có mang theo thuốc chống say để đề phòng.

      Còn chưa bắt đầu ghi hình trực tiếp, có máy quay quay đến, Cao Việt lấy thuốc trong túi ra rồi gọi : “Diệp Tuệ.”

      Diệp Tuệ nhìn sang, thấy thuốc chống say được đưa đến trước mặt, vừa nhận lấy vừa : “Cảm ơn nhé.”

      Cao Việt sững sờ giây lát khi nghe thấy ngữ điệu ôn hòa của , đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi quay chương trình Diệp Tuệ với câu cảm ơn.

      Diệp Tuệ uống thuốc xong, phải hơn tiếng sau xe mới tới địa điểm quay, là khu ngoại ô thành phố, cả nhóm được đạo diễn gọi dậy, mơ mơ màng màng xuống xe, biết tổ đạo diễn muốn làm gì.

      “Tập hôm nay chúng ta được đón chào vị khách quý, tôi nghĩ chắc hẳn mọi người đều rất quen thuộc với ấy.” Đạo diễn cố ý hướng về phía Cao Việt, “Đặc biệt là Cao Việt.”

      Văn Tương thích hóng chuyện nghe thế cười sung sướng, ấy gần như đoán ra được khách mời của ngày hôm nay rồi.

      Đạo diễn hô to: “Xin chào mừng Trang Cẩn đến với chúng ta ngày hôm nay!”

      Trang Cẩn và Cao Việt từng đóng vai chính với nhau trong bộ phim cổ trang, lúc bộ phim được phát sóng, họ trở thành cặp đôi cực hot, chỉ cần là fan của phim cũng là fan của cặp đôi này.

      Tuy nhiên độ hot của cả hai chưa đủ mạnh, phim chiếu xong các fan của phim cũng tản mát nhiều, bây giờ tổ chương trình gọi Trang Cẩn đến đây chính là muốn cặp đôi này tạo độ hot cho tập hôm nay.

      Trang Cẩn và Cao Việt sao tác couple là có thỏa thuận, hợp tác vui vẻ, xong việc giải tán, như Diệp Tuệ, thích kiên quyết từ chối tạo hiệu ứng cặp đôi.

      cặp đôi trong phim và cặp đôi giả chưa sao tác thành công, ba người ở trong chương trình, chắc chắn rất thú vị đây.

      thể rằng, tổ chương trình rất biết cách chơi.

      Tống Bạch là học sinh trung học, ngồi xe đường dài nên mệt mỏi, vừa ngáp vừa : “Đạo diễn, rốt cuộc hôm nay chúng ta làm gì ạ?”

      Đạo diễn chỉ tay vào căn nhà ở phía sau: “Bột mì và lồng hấp được chuẩn bị sẵn, nhiệm vụ của các bạn hôm nay là bán bánh màn thầu (bánh bao).”

      Mọi người tỉnh táo trong nháy mắt, có nhầm thế??? Bảo bọn họ lên đường từ rạng sáng, chính là để đến thị trấn này Bán! Màn! Thầu! Sao?!!”

      Thôi đâm lao phải theo lao thôi, có than vãn cũng chẳng ích gì. Mọi người bước lại gần mấy túi bột mì, mặt xám như tro tàn cam chịu số phận.

      Diệp Tuệ tỏ ra khá thoải mái, thành thạo bắt tay vào nhào bột, Cao Việt và Trang Cẩn nhìn mà hoa cả mắt, cái này mà ấy cũng biết làm sao?

      Tống Bạch đứng bên cạnh tay chân luống cuống, mặt bám đầy bột, trong khí cũng toàn màu trắng, Diệp Tuệ cũng bị bột mì phả vào mặt.

      nhận ra là, mình thể đứng làm bánh bao cách tao nhã đẹp mắt được rồi.

      “Hahaha tổ chương trình muốn làm tôi cười chết đấy à, nguyên nhóm nghệ sỹ mặt bám đầy bột mì, nhìn Trang Cẩn kìa.”

      “Hôm nay Tuệ Tuệ là nữ thần bột mì, xinh quá , tôi muốn chụp màn hình để cài làm hình nền quá!”

      Sau khi hấp xong bánh, các nghệ sỹ bắt đầu đẩy lồng hấp ra phố.

      Chơi lâu thành quen, tiếng rao của Cao Việt rất lưu loát: “Mọi người đến mua bánh bao ~ Chỗ chúng tôi có bán bánh bao Tây Thi xinh đẹp nhất đây ~”

      Văn Tương thích hóng chuyện hỏi: “Tây Thi nào cơ? Trang Cẩn sao?”

      Ánh mặt trời khá gắt, Trang Cẩn chỉ híp mắt lời nào, ấy liếc nhìn Diệp Tuệ, Diệp Tuệ vừa mới nhận được vai chính cho phim của đạo diễn Tịch, trong giới biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ .

      Diệp Tuệ và Trang Cẩn đều nổi lên nhờ phim cổ trang, độ hot ngang ngửa nhau, bây giờ Diệp Tuệ gần như bước lên trời, đường nghiệp rất thuận lợi, dù là ai nữa cũng cảm thấy ghen tỵ.

      Trang Cẩn muốn áp Diệp Tuệ chút trong chương trình này, ấy gẩy lọn tóc, giọng xíu, thể bỏ xuống sĩ diện mà cất tiếng rao được.

      bác đến mua hàng, hào phóng mua hẳn mười cái, giây sau, bác nhiệt tình nắm tay Diệp Tuệ: “ bé xinh quá, cháu có người chưa?”

      Diệp Tuệ: “???”

      Ngay câu đầu tiên của bác thể được điều, rằng ai chính là Tây Thi trong tiếng rao mà Cao Việt mới .

      Nặn bánh, hấp bánh, bán bánh… vòng tuần hoàn lặp lặp lại nguyên ngày hôm nay, đến xế chiều, con phố bỗng dưng có biến, mấy người bán hàng rong gần đó đều rối rít bỏ chạy.

      Các thành viên trong chương trình chẳng hiểu chuyện gì nhưng cũng chạy theo, Diệp Tuệ muốn đẩy theo cả xe hàng nên chỉ còn mình bị tụt lại phía sau.

      “Đừng quan tâm đến mấy cái bánh nữa!” Cao Việt quay đầu hô lớn với , “Đội quản lý trật tự đô thị đến kìa!”

      giây trước vẫn còn là nam thần cao ngạo lạnh lùng, giây sau như diễn viên hài rồi.

      Dân mạng ngồi xem trực tiếp chỉ biết trố mắt nhìn cả đám nghệ sỹ bỏ hết hình tượng mà chạy loạn đường, phía sau ống kính, chiếc xe đẩy nồi bánh bao bị trật tự đô thị tịch thu rồi.

      [Các nghệ sỹ bán bánh bao ở vỉa hè gặp phải trật tự đô thị, bất đắc dĩ phải bỏ xe hàng tháo chạy.]

      “Ha ha ha ha tập hôm nay đúng là đoán trước được điều gì, chuyện quái gì đây hả?”

      “Tổ đạo diễn chơi ác ghê, còn gọi cả trật tự đô thị tới nữa.”

      “Tôi thề phải do tổ đạo diễn làm đâu! Bạn thấy tất cả các nhân viên trong đoàn đều bỏ chạy à?”

      xuất của trật tự đô thị nên buổi ghi hình hôm nay đành phải dừng đột ngột.

      Mọi người tìm quán để ăn, ăn tối xong mới lên đường về.

      đường về, Cao Việt ngồi đằng trước Diệp Tuệ, nhớ tới tình trạng của hồi sáng, hỏi: “Còn bị say ?”

      Diệp Tuệ lắc đầu, nghĩ lát rồi lại : “Lúc sáng cảm ơn nhé.”

      Cao Việt cũng tranh thủ chuyện với : “Cảm ơn gì chứ, chuyện lần trước tôi còn chưa giải thích với đâu.”

      Lúc ấy Cao Việt vẫn chưa biết tính cách của Diệp Tuệ, chỉ dựa theo cầu của công ty mà tiếp cận . giải thích: “Chuyện sao tác couple là do công ty tôi nghĩ ra, tôi chỉ nghe theo lời của quản lý thôi.”

      Diệp Tuệ cười: “Tôi chưa bao giờ nghe lời của quản lý cả.” Vì chị Nhâm rất ngốc, nghe lời chị ấy chẳng khác nào vào đường cùng.

      Trong màn đêm yên tĩnh, chủ đề chuyện được mở rộng ra, Cao Việt khỏi trải lòng: “ biết , tôi với công ty hợp đồng chia theo tỷ lệ ba bảy đấy.”

      Diệp Tuệ: “ bảy hả?”

      Cao Việt lắc đầu, giơ ba ngón tay, ký hợp đồng mười lăm năm, nếu thể nổi tiếng e là cả đời phải chôn chân ở công ty này rồi.

      Từng lời của người đại diện, Cao Việt đều phải nghe theo. Thấy Diệp Tuệ phải là kiểu người bất chấp tất cả để nổi tiếng như người ta đồn đoán, Cao Việt mới dám giãi bày nỗi lòng với : “Xin lỗi nhé, chuyện lúc đó, trách tôi chứ?”

      Diệp Tuệ sửng sốt lúc, sau đó cười : “Tôi cũng khiến mất thể diện mà, còn xin lỗi tôi làm gì?”

      “Tôi rất nể khi dám từ chối sao tác couple, công khai kháng nghị ngay trong chương trình.” Mấy chuyện kiểu đó Cao Việt bao giờ dám nghĩ đến, chỉ sợ nếu phản kháng ngay ngày hôm sau bị công ty lạnh nhạt.

      “Bị dân mạng mắng chửi như vậy, có đáng ?”

      Diệp Tuệ cười: “Sợ gì chứ, càng bị hắc càng nổi thôi.”

      Cao Việt: “…”

      Chương trình sắp kết thúc, Cao Việt rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để chuyện với Diệp Tuệ, thở phào nhõm, tảng đá nặng trong lòng cuối cùng cũng được bỏ xuống.

      Xe buýt dừng lại, các nghệ sỹ đều có xe riêng chờ đón sẵn, đường về nhà, Diệp Tuệ suy nghĩ lung tung rồi ngủ quên luôn.

      Giác quan thứ sáu của Diệp Tuệ rất nhạy, vừa mở mắt ra đến cổng ngoài khu nhà, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Thuật: Em về đến nhà rồi.

      Xe đưa Diệp Tuệ đến dưới tòa nhà, đêm khuya yên tĩnh.

      Tuy rất muộn rồi, nhưng nhìn lên tòa chung cư tối đen vẫn thấy có căn hộ sáng đèn, chính là nhà .

      Thẩm Thuật vẫn để đèn trong nhà, còn xuống đứng dưới ánh đèn đường, thân hình cao lớn rất nổi bật trong màn đêm, tay đút túi quần, nhìn về hướng Diệp Tuệ.

      Xuống xe, Diệp Tuệ chạy chậm đến chỗ , chỉ muốn nhanh chóng lên nhà nghỉ ngơi, nên nhìn thấy dáng vẻ muốn lại thôi của .

      Hai người vào trong, Thẩm Thuật bỗng lên tiếng: “Em có đói ?”

      Diệp Tuệ đáp: “Cũng bình thường ạ.”

      “Lúc nãy nấu thử bữa đêm cho em đấy.” Nghe những người đàn ông biết nấu ăn rất cuốn hút, muốn chinh phục được trái tim người phụ nữ phải chinh phục được dạ dày của họ trước .

      Diệp Tuệ kinh ngạc: “ biết nấu ăn sao?”

      Vì biết Thẩm Thuật bị cả nhà họ Thẩm coi thường, nên luôn muốn che chở cho , mà cũng từ từ bước ra khỏi nỗi đơn, bây giờ trở nên cởi mở hơn nhiều rồi.

      có gia đình mà cũng như , còn từ khi mới sinh ra cũng biết thế nào là gia đình. giờ đối với , Thẩm Thuật giống như người nhà của vậy.

      Bỗng nhiên nhớ đến câu của Cao Việt, bị dân mạng mắng chửi như thế, có đáng ?

      Đáp án của là, đáng lắm.

      Hai người dọc hành lang, bầu khí yên lặng đáng sợ, cảm giác như giây sau có thứ gì đó ào ra từ bên trong vậy.

      Thẩm Thuật thầm nghĩ, vẫn nên để chuẩn bị sẵn tâm lý hơn, liền : “Phòng bếp suýt bị làm cho nổ tung rồi!”

      Diệp Tuệ nghiến răng nghiến lợi : “Thẩm! Thuật!”

      Chỉ trong giây, quyết định rút lại hết những lời mà mình vừa mới thầm trong lòng!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :