1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 5
      Edit: Ngân Nhi

      Bữa cơm kết thúc trong ngượng ngùng và bối rối, đường về nhà và cả khi đến nhà rồi, Diệp Tuệ vẫn dám chuyện với Thẩm Thuật.

      Ngày hôm sau Diệp Tuệ phải chụp ảnh quảng cáo cho thương hiệu thể thao, mà tòa nhà đến nghe khí rất nặng, còn chưa thấy sợ run cả người rồi.

      Tòa nhà này được rất nhiều công ty quảng cáo tận dụng, cứ ngồi chồm hỗm ở đây là thể nào cũng gặp được người nổi tiếng, cho nên chẳng những có các fan đứng vây quanh bên dưới, mà ở bên trong cũng có cả hội fan ma hâm mộ nghệ sỹ tụ tập.

      Diệp Tuệ xuống xe, còn chưa vào tòa nhà mà thấy lạnh toát lòng bàn chân rồi, lạnh muốn chết luôn, cảm giác này được vui cho lắm.

      Diệp Tuệ cùng trợ lý Tiểu Lưu vào tòa nhà, ngay dưới sàn ở sảnh thấy có con fan ma với cái đầu nghiêng vẹo nằm sấp ở đó rồi.

      Con ma đó mặc quần áo trẻ trung nhưng dính máu, đầu của nó khả năng là bị đâm đến vẹo luôn, hình như trong tay còn cầm gậy phát sáng, điệu bộ như chuẩn bị cổ vũ cho thần tượng.

      Trong sảnh còn có ít những con ma khác, có đạo diễn quảng cáo, rồi cả nghệ sĩ rất nổi tiếng mấy năm trước, mới nổi chưa được bao lâu bị đèn rơi trúng người trong lúc quay quảng cáo nên chết.

      Tiểu Lưu thốt lên: “Nhân viên công tác hôm nay nhiều vậy sao.”

      Diệp Tuệ nghĩ đến ý sâu xa trong lời của Tiểu Lưu, chân cứng đơ bước tới, lát sau, lúc đến phòng chụp ảnh, có cảm giác hơi thở của mình bắt đầu ổn định rồi.

      Thợ trang điểm trông thấy Diệp Tuệ sửng sốt, kia là cái người bắt chước theo phong cách ngây thơ trong sáng của Thường Huỳnh, tên là Diệp Tuệ đó sao?

      Diệp Tuệ để mặt mộc nhưng da trắng hơn những người bình thường rất nhiều, trang phục đơn giản nhưng vẫn bộc lộ ra vẻ đẹp xuất sắc của .

      Gương mặt như được ngòi bút tinh tế nhất phác họa lên, chỉ biểu cảm thôi cũng đủ để tỏa sáng, rạng rỡ đến mê hồn.

      Diệp Tuệ gật đầu chào thợ trang điểm, lịch : “Chào chị.”

      Thợ trang điểm : “Ngồi xuống .” Chị ta nắm cầu của công ty quảng cáo, trang điểm nhàng cho Diệp Tuệ, sau đó giúp Diệp Tuệ thay quần áo.

      Diệp Tuệ có vóc dáng cao gầy, bộ đồ thể thao bó sát vào vòng eo nhắn của , nhất là đôi chân kia, vừa dài vừa thẳng.

      bắt đầu tiến hành quay chụp, trước khi xuyên đến đây cũng là ngôi sao, cho nên chụp hình quảng cáo là công việc cực kì đơn giản.

      dựa theo cầu của nhiếp ảnh gia, xoay lưng về phía bọn họ, mặt quay lại nhìn ống kính, nhàng nở nụ cười.Công việc rất thuận lợi, chẳng mấy chốc xong.

      Diệp Tuệ chuẩn bị chụp cảnh thứ hai, lúc này lại có thêm người tới, ở phòng chụp ảnh bên cạnh có đại minh tinh Bùi Ninh, đúng lúc ta lại qua đây.

      Diệp Tuệ nhìn vai của Bùi Ninh, cái con ma lúc nãy ở sảnh bám ngay sau lưng ta.

      Bùi Ninh chẳng hề hay biết, tay cứ vuốt tóc.

      Con ma nhìn có vẻ rất tức giận, nó cứ bám theo Bùi Ninh lúc lúc , dùng cái que phát sáng trong tay đâm vào đầu ta, miệng cũng hề nhàn rỗi mà chửi mắng liên hồi.

      “Cố tình tạo couple với idol của tôi, xong đến khi nổi tiếng vứt người ta luôn, sao chết luôn chứ!!”

      Diệp Tuệ nghe vậy cũng hiểu được, idol của con ma kia trước đây khả năng là khoảng thời gian mập mờ với Bùi Ninh, sau khi Bùi Ninh nổi tiếng rồi ta lập tức vứt bỏ ta luôn.

      con ma thôi , đằng này lại có nguyên nhóm ma lảo đảo bám theo sau nữa.

      Con ma antifan kia vẫn chửi Bùi Ninh, con ma nhiếp ảnh gia qua nằm ngay chỗ ánh đèn để phơi nắng, con ma trạch nam đeo kính râm lượn quanh vòng rồi rẽ ra bên ngoài, tới chỗ phòng thay đồ…

      Bùi Ninh cảm thấy hơi lạnh, điều hòa để nhiệt độ hơi thấp phải.

      Diệp Tuệ khó khăn nhìn chỗ khác, ngồi cứng đơ chỗ, ở đây nhiều ma quá, chỉ còn biết mặc niệm trong lòng: Mình thấy gì mình thấy gì…

      Lúc thấy Diệp Tuệ, Bùi Ninh chỉ liếc cái rồi luôn, mấy nghệ sĩ tuyến 18 trước giờ đều chẳng buồn đoái hoài đến.

      Nhưng ngay sau đó ta lại dừng bước, người kia là ai thế nhỉ? ta quay đầu nhìn Diệp Tuệ, híp mắt suy nghĩ, là Diệp Tuệ sao?

      Bùi Ninh ra mắt công chúng với ngoại hình rất đẹp, hơn nữa còn có phim hot nên độ nổi tiếng nhanh chóng tăng vọt, ta rất tự tin cho rằng trong cái giới giải trí này, người đẹp được như mình chẳng có mấy ai.

      Nhưng mà ta lại nảy sinh ý nghĩ trong đầu lúc này, hình như Diệp Tuệ kia còn đẹp hơn cả mình.

      Mặc dù suy nghĩ ấy nhanh chóng biến mất, nhưng việc ta nghĩ như thế cũng chuyện rất khó tin rồi, chứng tỏ Diệp Tuệ ràng là vướng mắc trong lòng ta.

      Tất nhiên Bùi Ninh thừa nhận, ta khinh bỉ bật cười, đẹp sao chứ? Chỉ là nghệ sĩ có tiếng tăm thôi mà.

      Bùi Ninh nhớ lại việc ta muốn gặp Thẩm tổng của Hoa Thụy, thế mà ta lại từ chối gặp .Ngoài tức giận ra cũng hiểu được rằng dù sao Thẩm tổng cũng là ông chủ của Hoa Thụy, tính khí khác người cũng là điều bình thường.

      ta nhất định nghĩ ra cách để tiếp cận Thẩm tổng, về sau mà được làm dâu nhà giàu có ta phải lăn lộn trong cái giới giải trí đầy thị phi này nữa.

      Bùi Ninh hề hay biết rằng, Thẩm tổng mà hao hết tâm tư muốn gặp mặt lại là chồng của Diệp Tuệ, người mà ta chẳng thèm để tâm đến.

      Diệp Tuệ cũng hồn nhiên biết là chồng mình lại được người khác thương nhớ, hôm nay kết thúc công việc sớm, cho nên cần phải mạo hiểm về nhà khi trời tối nữa rồi, mới nghĩ đến thấy vui.

      nghĩ, mấy ngày nay toàn làm phiền Thẩm Thuật, lén mượn chút dương khí người , chỉ là Thẩm Thuật phát ra thôi.

      May là tính tình của rất tốt, nếu là người khác chắc nổi cáu với rồi.

      còn cả quãng đường dài chung sống về sau, cho nên nghĩ mình nên cải thiện quan hệ với chút.

      Nghĩ đến đây, nhắn tin cho Thẩm Thuật.

      “Hôm nay em định siêu thị, có cần em mua giúp gì ?”

      Diệp Tuệ đợi mãi mới nhận được tin nhắn của , hình như là phải nghĩ rất lâu.

      “Bánh mì nướng hãng XX.”

      Tin nhắn của Thẩm Thuật thường rất ngắn gọn súc tích, nhưng Diệp Tuệ quen với kiểu chuyện của rồi, tâm trạng của rất vui, nhắn lại cho câu “Tối gặp lại nhé.”

      Đây coi như là bước đầu tiên để trở thành bạn của Thẩm Thuật .

      Diệp Tuệ đeo khẩu trang và kính râm, phấn khởi dạo siêu thị, nhưng chẳng bao lâu sau tâm trạng vui vẻ ấy biến mất.

      cứ cho là so với những nơi khác siêu thị ít ma hơn chút, nhưng vừa mới tới khu bán đồ ăn vặt trông thấy cả đống ma vây kín quầy hàng rồi.

      Mẹ nó chứ, sao mà lắm thế.

      Ai là ma thích siêu thị chứ, đám ma tham ăn kia ngày nào mà chả cắm chốt ở đây, Diệp Tuệ có cảm giác là chỉ cần thêm bước thôi là giẫm phải con ma luôn.

      muốn rời khỏi siêu thị cũng được, lúc xuống thấy thang máy có đủ các thể loại ma khác nhau, có con vắt ngang người tay vịn, con gục đầu vào xe đẩy của khách, kiểm kê hàng hóa của người ta.

      Diệp Tuệ cũng biết có phải chỉ mình bị như vậy hay , tức là cứ đến đâu là ma nó tụ tập đến đấy ý.

      Chỉ có khu vực ít có ma lui tới, chính là khu bán đồ hải sản.

      Ý định của Diệp Tuệ muốn làm cho Thẩm Thuật sụp đổ trong nháy mắt, vừa bịt mũi vì cái mùi tanh, vừa hành động nhanh gọn và biết xấu hổ mà gọi cho .

      “Chồng à, em ở khu hải sản trong siêu thị, muốn chọn ít hải sản để tẩm bổ cho , hay là đích thân đến đây luôn .”

      Đầu bên kia quả nhiên lại là yên lặng kéo dài.

      nhảm gì chứ, lời này đến còn tin nổi nữa là, thế còn bịt mũi mà nữa, cái giọng quái gở đó chẳng khác nào người phụ nữ hư hỏng cố lừa Thẩm Thuật cả.

      May mà tính tình của tốt nên thèm so đo với , cái lời cầu như cố tình gây của cũng nghe theo, lát sau thấy xuất trong khu hải sản của siêu thị rồi.

      Diệp Tuệ lấy cớ để đưa Thẩm Thuật đến những khu khác.

      “Mua ít sữa tươi , bọn mình uống loại này nhé.” Diệp Tuệ chỉ vào quầy sữa tươi.

      Thẩm Thuật quyết đoán lắc đầu: “ uống loại này.”

      Diệp Tuệ mở to mắt dối: “Thế phiền lấy giúp em chai , tay em với tới.”

      Thẩm Thuật nghe lời giơ tay lấy chai sữa tươi mà Diệp Tuệ chỉ, mà cũng lén giơ tay ra theo, cố tình tạo cơ hội để hai tay chạm vào nhau.

      giây sau, ý đồ của Diệp Tuệ rơi vào hư .

      Thẩm Thuật hình như nhận ra điều gì đó, nên hoàn mỹ tránh được cái tay của Diệp Tuệ, cầm lấy chai sữa bỏ vào xe đẩy, tránh né mọi đụng chạm có thể xảy ra.

      Cái tay giơ ra của Diệp Tuệ biết phải thu về thế nào, nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái của mình: “Vậy lại phiền lấy giúp em hộp sữa chua với.”

      Và thế là lại trơ mắt nhìn đổi tay khác, cầm lấy hộp sữa chua mà chỉ bỏ vào xe đẩy.

      Hoàn toàn rơi vào bẫy của Diệp Tuệ.

      Chẳng lẽ lại thẳng luôn là phiền nắm tay em dắt có được à?

      Cuối cùng Diệp Tuệ đành phải theo bên cạnh , nhìn mấy con ma cứ theo sát xa gần, phần lớn mấy con ma đều giữ khoảng cách với , nhưng vẫn có con bạo dạn sờ hẳn vào người luôn.

      Biểu cảm của vô cùng phức tạp nhìn con ma nữ đứng trước mặt Thẩm Thuật, nó thẹn thùng ngắm nhìn , cho dù rất sợ dương khí tỏa ra, nhưng nó vẫn bị hấp dẫn bởi Thẩm Thuật trăm năm khó có dịp được gặp gỡ.

      liếc nhìn , đúng là sắc đẹp hại người mà, phải, là hại ma mới đúng.

      Con ma nữ ném cái khăn tay của mình tới, Thẩm Thuật mặt biến sắc giẫm thẳng lên.

      Tiếp theo nó lại cố tình làm đổ gói đồ ăn vặt, đầu Thẩm Thuật cũng thèm ngó sang cái.

      Chưa đến chuyện là Thẩm Thuật có nhìn thấy hay , kể cả có nhìn thấy cũng vô cảm mà lướt qua như vậy thôi.

      Con ma nữ vẫn chịu tin, quyết liều phen tới sờ mặt Thẩm Thuật, cho dù điều đó có thể khiến cho nó bị thương vì dương khí của nó cũng chẳng bận tâm.

      Cái này được đâu nhá, mặt của Thẩm Thuật phải ai cũng có thể tùy tiện chạm vào đâu.

      Hành động đến trước ý chí, Diệp Tuệ giơ tay lên đập phát vào tay của con ma nữ, cái tay của con ma còn chưa sờ được cái tay to của Diệp Tuệ mon men chạm vào mặt .

      Và thế là tất cả ma nữ cho đến ma đói đều biến mất hết.

      Diệp Tuệ rụt cái tay hư của mình về, bây giờ chặt tay có còn kịp ?

      Thẩm Thuật dường như ngờ là Diệp Tuệ làm thế, mắt chậm rãi quay sang nhìn , hỏi: “Sao vậy?”

      Diệp Tuệ lắc đầu nguầy nguậy, “ có gì, có con muỗi muốn sàm sỡ , muốn hút dương khí của ý mà.” Liệu Thẩm Thuật có nghĩ là bị thần kinh nhỉ.

      Thẩm Thuật liếc nhìn tay : “Muỗi đâu?”

      ngờ là lại truy hỏi đến cùng, Diệp Tuệ giả vờ chà tay rồi xòe ra cho Thẩm Thuật xem: “Có ? Chỉ là con muỗi thôi.”

      Thẩm Thuật nhìn thấy cái thi thể muỗi nào tay cả.

      Diệp Tuệ nghẹn lời, rất dõng dạc: “Nó chết toàn thây rồi.”

      Thẩm Thuật hỏi tiếp nữa, gật đầu: “Ừm.”

      Hai người cùng nhau ra cửa, Diệp Tuệ còn chưa kịp thở phào bỗng có nữ sinh mặc váy tới.

      Nữ sinh kia đứng chắn trước mặt Thẩm Thuật, nhíu mày, hình như khó chịu vì bị chặn đường.

      bé cứ đứng nhìn Thẩm Thuật, chẳng quan tâm đến Diệp Tuệ đứng bên cạnh, đưa cái điện thoại của mình tới, : “Weixin…”

      Diệp Tuệ thích thú nhìn hai người, hề tỏ ra tức giận khi chồng mình bị người ta nhòm ngó.

      Ánh mắt nhìn Thẩm Thuật cứ như nhìn động vật quý hiếm vậy.

      Có phải là nghĩ bé này là nhân viên tiếp thị đúng hả?

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 6
      Edit: Ngân Nhi

      Diệp Tuệ đoán ra được là vì sao Thẩm Thuật ít rồi, vì chỉ cần mở miệng thôi là có thể khiến cho người ta tức chết.

      bé kia vừa nghe cái kịp phản ứng lại, cung phản xạ lớn dần như có thể quấn vòng trái đất, đến lúc bé hiểu ra gương mặt nhắn tái nhợt, xấu hổ và tức giận chạy mất.

      Thẩm Thuật thấy sao cả, có lẽ nghĩ rằng mấy nhân viên tiếp thị khi bị người ta từ chối thấy xấu hổ.

      đường về nhà, Diệp Tuệ rất yên lặng, dám động tay động chân với Thẩm Thuật nữa.

      .

      Trong mắt người đại diện là chị Nhâm dạo này Diệp Tuệ rất ngoan, còn suốt ngày la hét muốn gặp Thẩm Tu, cũng hay nổi cáu nữa.Điều này khiến cho chị Nhâm đỡ hao tổn tâm trí hơn nhiều, công việc cũng rảnh rỗi hơn, còn đưa Diệp Tuệ đến nhà hàng ăn bữa coi như là phần thưởng giành cho vậy.

      Bình thường Diệp Tuệ cũng có thể nhìn thấy mấy hồn ma, nhưng có người ở cùng cũng đỡ sợ hơn.

      ngờ chị Nhâm vừa mới ăn xong có việc đột xuất phải , Diệp Tuệ quyết định ngồi lại lâu mà vội vàng về nhà luôn.

      Lúc ra ngoài có rẽ vào phòng vệ sinh, chuẩn bị rửa tay thấy trong gương có người phụ nữ, gương mặt ta nhắn trắng trẻo, dáng vẻ mong manh yếu đuối.

      Diệp Tuệ nhíu mày, đây là lần đầu tiên được gặp nữ chính Thường Huỳnh kể từ sau khi xuyên vào đây.

      về ngũ quan Thường Huỳnh chưa đạt đến trình độ được gọi là đại mỹ nhân, nhưng ta lại có trong sáng thuần khiết, là kiểu mà đàn ông rất thích, ít nhất cũng khiến cho Thẩm Tu mê đến thần hồn điên đảo.

      Diệp Tuệ mặc kệ ta, cúi đầu rửa tay.

      Thường Huỳnh cũng nhìn thấy Diệp Tuệ, ta biết là sau khi ta chia tay với Thẩm Tu ta coi Diệp Tuệ là thế thân của ta, tuy Thẩm Tu chỉ lợi dụng Diệp Tuệ thôi, nhưng ta vẫn thấy thoải mái.

      Sau lại biết là Diệp Tuệ cưới chú ba của Thẩm Tu, mà trước đó Diệp Tuệ luôn bám dính lấy Thẩm Tu, cho nên việc kết hôn nghĩ thế nào cũng thấy là Diệp Tuệ cố ý.

      Thường Huỳnh nhìn thấy Diệp Tuệ, vốn còn tưởng là mang nét mặt âu sầu buồn chán, nào ngờ sắc mặt của Diệp Tuệ lại cực tốt, thậm chí nhìn còn quyến rũ hơn trước nhiều.

      Làn da trắng mềm mại kia, hình như dặm chút mỹ phẩm nào, khiến cho người ta ghen tỵ.

      Thường Huỳnh đè nén khó chịu trong lòng, làm trò : “Tôi vẫn chưa chúc tân hôn vui vẻ.”

      Diệp Tuệ đáp cho có lệ: “Cảm ơn.”

      Thường Huỳnh: “Thẩm Tu và tôi quay lại với nhau rồi, thấy vui cũng đâu cần thiết phải giận dỗi cưới người khác chứ, thiệt thòi lắm đấy.”

      Diệp Tuệ dừng động tác, lời này thích nghe chút nào.

      ta với Thẩm Tu ở bên nhau là trời sinh cặp, còn và Thẩm Thuật kết hôn lại thành thiệt thòi sao? ta dè bỉu ai đó!

      Diệp Tuệ đóng vòi nước, ngẩng đầu lên, đứng thẳng người, mắt nhìn Thường Huỳnh trong gương: “Xin hỏi, bây giờ lấy tư cách gì để chuyện với tôi vậy?”

      Giọng của tỏ ra rất thờ ơ: “ cưới Thẩm Tu rồi à? Hay là cưới người nào khác ở nhà họ Thẩm? Chuyện của nhà họ Thẩm, người ngoài như ở đây nhiều chuyện cái gì thế?”

      Thường Huỳnh tái mặt, cảm thấy Diệp Tuệ của ngày hôm nay cực kì xa lạ, xa lạ đến mức khiến cho người ta sợ hãi: “Tôi là bạn của Thẩm Tu, nhà họ Thẩm tôi cũng từng đến rồi.”

      Diệp Tuệ cười, biết là vô tình hay cố ý mà : “Lúc tới đó có gặp ông Thẩm ? Nghe ông Thẩm hình như thích tí nào đâu.Rồi khi đó Thẩm Tu làm gì? Có ở bên cạnh đỡ cho ?”

      Tâm trạng của Thường Huỳnh trùng xuống, chuyện này cho đến bây giờ vẫn là cái gai trong lòng ta.

      ta hiểu, dù tỏ ra cực kì chu đáo trong mọi việc nhưng ông Thẩm vẫn thích ta, thái độ rất lạnh lùng.Mà Thẩm Tu lại sợ ông Thẩm, cho dù thích cũng vì thế mà mâu thuẫn với ông.

      Diệp Tuệ tỏ vẻ kinh ngạc, tiếp tục mỉa mai: “ ta chỉ đứng bên cạnh nhìn thôi sao? ta có còn coi là bạn thế?”

      Ý tứ châm chọc cực kì ràng, kiểu như hãy nhìn lại đức hạnh của bạn trai .

      Thường Huỳnh bị trúng tim đen, ta cắn môi, ánh mắt tức giận.

      Diệp Tuệ chuẩn bị rời Thường Huỳnh lại : “Diệp Tuệ, Thẩm Tu chỉ coi là thế thân của tôi thôi, cho dù có thế nào nữa người ấy vẫn là tôi.”

      ta rất chắc chắn điều là Thẩm Tu mình, cho nên ta mãi mãi hơn Diệp Tuệ bậc.

      Diệp Tuệ nhếch môi cười, nghe như thể chính là kẻ khiến cho Thường Huỳnh với Thẩm Tu chia tay nhau vậy.

      quay đầu nhìn Thường Huỳnh, ràng từng câu từng chữ: “ chung Thẩm Tu là tên đàn ông khiến cho tôi thấy rất ghê tởm, nếu thích ta như thế tốt nhất là hãy giữ chặt ta nhé, đừng bao giờ tách ra nữa.”

      Tránh gây họa cho người khác.

      Hôm nay là ngày hẹn hò đầu tiên của Thẩm Tu và Thường Huỳnh sau khi tái hợp, cho nên rất coi trọng, lúc tới nhà hàng trùng hợp lại gặp sếp tổng của công ty điện ảnh truyền hình Quang Nghệ.

      Thẩm Tu nghĩ, Quang Nghệ muốn hợp tác với Hoa Thụy, có lẽ nào người mà sếp tổng của Quang Nghệ gặp lại chính là Thẩm tổng của Hoa Thụy ?

      Thẩm tổng muốn đầu tư cả tỷ bạc vào phim ảnh, tuy vẫn chưa công bố với công chúng, nhưng người trong ngành ai cũng biết hết.Thẩm Tu rất muốn được lần gặp mặt chuyện với sếp tổng của Hoa Thụy mà mãi vẫn chưa có cơ hội.

      chú ý đến gian phòng kia từ đầu, rất lịch gõ cửa rồi mới đẩy cửa vào.

      Thẩm Tu khẽ nở nụ cười tự tin, nhưng lúc mở cửa ra nét mặt cứng đờ lại.

      thấy ai cả.

      Thẩm tổng của Hoa Thụy này đúng là quá thần bí, sở hữu cả công ty giải trí lớn nhất nước, vậy mà ta vẫn khiêm tốn như vậy sao?

      Thẩm Tu nghĩ mãi mà vẫn hiểu nổi, lúc ra khỏi gian phòng trông thấy Thường Huỳnh và Diệp Tuệ cùng ra, nheo mắt, cảm giác dạo này Diệp Tuệ xuất hơi bị nhiều rồi.

      người đẹp rạng rỡ, người ngây thơ trong sáng, nếu đem ra so sánh Thường Huỳnh có phần nhạt nhòa hơn, nhưng mà người tình trong mắt hóa Tây Thi, Thẩm Tu và Thường Huỳnh mới tái hợp, rất muốn tỏ ra âu yếm người phụ nữ của mình trước mặt người khác chút.

      Thẩm Tu về phía Thường Huỳnh, nhìn Diệp Tuệ cái, còn chưa kịp Diệp Tuệ chẳng thèm để vào mắt mà chỉ tập trung nhìn đằng sau lưng .

      Hai mắt Diệp Tuệ sáng lên: “Thẩm Thuật.”

      Kể từ sau khi nhìn thấy ma, Diệp Tuệ gần như lúc nào cũng có thể nhận ra Thẩm Thuật, trong mắt chính là thần hộ mệnh di động, tuy ánh sáng ở đây hơi tối nhưng chỉ nhìn thoáng quá thôi là nhận ra chồng mình rồi.

      Thẩm Thuật dừng lại, tay đút túi quần, đưa mắt nhìn về phía Diệp Tuệ.

      Diệp Tuệ tới chỗ , Thẩm Thuật theo bản năng lùi về sau, tựa lưng vào vách tường.

      Vốn chỉ là ra ngoài ăn bữa cơm mà thôi, Diệp Tuệ ngờ là lại gặp cả nam nữ chính ở đây, mắt thấy thời gian dây dưa có khả năng kéo dài hơi lâu, còn nghĩ xem phải về nhà thế nào lại gặp Thẩm Thuật.

      Thẩm Thuật kín đáo liếc Diệp Tuệ cái, nghĩ chút rồi : “Em sợ ăn cơm mình?”

      Diệp Tuệ: “…” Sao lại cướp lời thoại của em?

      mặt dày gật đầu, ôm chặt tay của Thẩm Thuật, thế giới trong thoáng chốc trở nên yên tĩnh.

      Tình huống thoạt nhìn rất bình thường, Diệp Tuệ chuẩn bị rời cùng Thẩm Thuật Thẩm Tu lại tới trước mặt hai người, giới thiệu chú ba của với Thường Huỳnh.

      “Đây là Thẩm Thuật, chú ba của .” Thẩm Tu thèm để tâm đến Diệp Tuệ đứng bên cạnh, câu giới thiệu về cũng lười , lúc nhìn còn tỏ vẻ khinh thường.

      Nữ chính tất nhiên phải dạng vừa, ta đóng kịch rất giỏi: “Nếu là chú ba của Thẩm Tu bốn người chúng ta tối nay cùng nhau ăn bữa .”

      Thẩm Thuật nhìn Thẩm Tu, đáp: “Được.”

      Diệp Tuệ: “…”

      Bốn người lại cùng nhau chọn bàn để dùng bữa, sau khi ngồi xuống, Thẩm Tu với Thẩm Thuật: “Chú ba, đây là bạn của cháu, Thường Huỳnh.”

      Thường Huỳnh nhìn Thẩm Thuật, đây là lần đầu tiên ta gặp , ngờ Thẩm Thuật còn trẻ như vậy, lại rất đẹp trai nữa.

      Nhắc tới nhà họ Thẩm, mọi người chỉ toàn nghĩ tới Thẩm Tu, người được coi là có tiền đồ nhất, còn Thẩm Thuật mãi chỉ là người chú vô dụng trong gia đình mà thôi.

      Trước khi Thường Huỳnh gặp Thẩm Thuật ta vẫn luôn cho là như vậy.

      Nhưng bây giờ khi Thẩm Tu và Thẩm Thuật ngồi cùng nhau, trông khí chất của Thẩm Tu lại kém hơn hẳn, Thẩm Thuật tuy năng gì nhưng cũng đủ để lấn át Thẩm Tu rồi.

      Thường Huỳnh thầm suy nghĩ rất nhiều, nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra điềm đạm: “Chào chú ba.”

      Sau đó ta lại nhìn Diệp Tuệ, lễ phép : “Chào Diệp.” Cho dù thích Diệp Tuệ nữa cũng thể ra mặt cho người ta nhận ra.

      Nghe ta xong, Thẩm Thuật lúc này mới ngước mắt lên nhìn, chậm rãi : “ vừa gọi ấy là gì?”

      Thường Huỳnh sửng sốt, gọi thế có gì đúng sao?

      Đôi môi mỏng của Thẩm Thuật mím lại thành đường thẳng, ánh mắt tối , hỏi lại: “ gọi tôi là chú ba, vậy phải gọi ấy là gì?”

      Giọng cao thấp, nhưng cực kì lạnh lùng.

      Thường Huỳnh hiểu ra là Thẩm Thuật ra mặt cho Diệp Tuệ, ta cắn răng : “Thím .”

      Việc Thường Huỳnh gọi mình là gì Diệp Tuệ hoàn toàn để ý, chuyện để ý chính là Thẩm Thuật tự dưng lại nhiều như vậy, hơn nữa lại còn trong hoàn cảnh rất đặc biệt.

      Nhưng đúng là nghe Thường Huỳnh gọi mình là thím khiến cho Diệp Tuệ cực kì khoái trá, chồng mình đứng ra bảo vệ như thế, thân là người vợ, nếu phối hợp cùng là có lỗi với .

      Diệp Tuệ cố tình làm bộ khó xử, : “Tuy rằng tôi cũng so đo đâu, có gọi là thím hay cũng sao cả, nhưng mà…Dù sao vai vế thứ bậc cũng nên phân chia ràng.”

      Cách của nghe như muốn gây khó dễ, nhưng cũng có cảm giác phải vậy.

      “Nếu hiểu phép tắc thím dạy dỗ lại, cháu thấy có đúng hả Thường Huỳnh?” Câu cuối Diệp Tuệ cố tình rất chậm, nhấn mạnh từng chữ .

      Bàn tay để dưới bàn của Thường Huỳnh nắm chặt lại, miệng cứng nhắc : “Thím rất đúng ạ.”

      Diệp Tuệ rất tự nhiên đáp lại: “Ừm.”

      mỉm cười, thần sắc rất ôn hòa, nhưng mặt lại viết câu: gọi tôi tiếng thím , bảo tôi làm sao mà chịu nổi đây.
      Last edited: 20/6/19

    3. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 7
      Edit: Ngân Nhi

      Bữa tối này Diệp Tuệ ăn trong tâm trạng vô cùng khoái trá, nhưng nam nữ chính Thẩm Tu và Thường Huỳnh khác, trong lần hẹn hò cực kì quan trọng này mà lại có thêm hai cái bóng đèn to tướng, bầu khí ràng là hơi ngượng ngập.

      Chuyện này cũng đều là do Thường Huỳnh tự ý quyết định, mục đích là muốn làm quen với người nhà họ Thẩm, nào ngờ lại phá hỏng cả buổi hẹn, lúc ra về, Diệp Tuệ thấy mặt của Thẩm Tu đen kịt lại.

      Diệp Tuệ tiếp tục mặt dày bám tay Thẩm Thuật nữa, dù sao ban nãy cùng là lần đầu tuyên bố chủ quyền nên mới làm vậy thôi, bây giờ mà còn ôm nữa e là Thẩm Thuật nghi ngờ.

      sát bên cạnh Thẩm Thuật, đề phòng lát nữa lại gặp ma.

      Lúc bọn họ đứng đợi thang máy trông thấy đám đàn ông vừa uống rượu xong tới, ánh mắt của Thẩm Tu sáng lên, nhận ra ngay đó là mấy lãnh đạo cấp cao của Hoa Thụy.

      Thẩm Tu tới chào hỏi Vương Xuyên, Vương Xuyên là người phụ trách mảng phim điện ảnh trong công ty, trước đây Thẩm Tu cũng từng có lời muốn hợp tác với ta nhưng cuối cùng vẫn thành.

      “Thẩm tổng có ở đây ?” Thẩm Tu bóng gió hỏi, giấu diếm mong đợi trong lòng.

      Vương Xuyên do dự vài giây: “Thẩm tổng của chúng tôi…”

      Mấy người lãnh đạo đều hẹn mà cùng nhìn về phía Thẩm Thuật, thấy mắt cụp xuống, dáng vẻ như suy nghĩ điều gì đó, trông có vẻ hơi mệt mỏi, muốn ở đây lâu thêm nữa.

      Vương Xuyên: “ về từ lâu rồi.”

      Thẩm Thuật hơi ngước mắt lên, dường như rất hài lòng với đáp án nằm trong dự liệu này.

      Những người khác cũng thêm vào: “Chỉ còn mấy người bọn tôi ở lại uống rượu thôi.”

      Giọng của Thẩm Tu lộ ra tiếc nuối: “Vậy à.”

      Người trong công ty sợ lộ nên chỉ dám liếc Thẩm Thuật cái rồi thôi, tuy vậy nhưng bọn họ vẫn chú ý đến người phụ nữ đứng bên cạnh , vì ánh đèn hơi mờ nên nhìn mặt, nhưng có cảm giác là rất xinh đẹp.

      cùng sếp là ai thế nhỉ?”

      Diệp Tuệ ra về cùng Thẩm Thuật, hai người đứng cạnh nhau, dũng khí ôm tay hoàn toàn còn, cũng may trong thang máy là gian kín, có ở đây cùng, Diệp Tuệ lo nhìn thấy những thứ đáng sợ.

      Thang máy chậm rãi xuống, nhưng bỗng dưng lại rung lắc dữ dội, cuối cùng dừng hẳn.

      Đúng ngay ở tầng 13 con số hiển thị bên thay đổi nữa, đèn trong thang máy cũng tắt luôn.

      Trong bóng tối, Diệp Tuệ theo bản năng nhích lại gần Thẩm Thuật, ai mà biết được trong bóng tối xuất thứ gì chứ, chỉ có dựa vào gần chút mới an toàn.

      nghiêng đầu nhìn , loạt vấn đề xảy ra ban nãy hình như hoàn toàn làm ảnh hưởng đến chút nào phải.

      “Thẩm…Thua...Thuật…” Lúc chuyện, giọng của Diệp Tuệ chút tiền đồ mà run lên, có mỗi cái tên của cũng phải mất đến mấy giây mới xong.

      sợ à?” Diệp Tuệ chỉ nhìn thấy góc mặt hơi mờ mờ của , cảm giác là quay đầu nhìn .

      Lúc này tiếng điện thoại khẩn cấp trong thang máy đột ngột vang lên, khiến Diệp Tuệ sợ đến run cả chân.

      Giờ mà nghe điện thoại, chừng đầu dây bên kia phải là tiếng người , mà toàn là tạp kì lạ cũng nên.

      Điều này thể trách được, kể từ khi Diệp Tuệ vào thế giới này, vẫn luôn ôm trạng thái nghi thần nghi quỷ như vậy.

      giây sau, Thẩm Thuật dùng hành động để trả lời suy nghĩ của , chút do dự mà tới cầm máy lên nghe.

      chứng minh là Diệp Tuệ nghĩ quá nhiều, nhân viên công tác với hai người là thang máy bị trục trặc nên dừng ở tầng 13, khi nào cửa thang máy mở ra, hai người có thể xuyên qua hành lang rồi xuống bằng thang máy khác.

      Cúp máy xong là cửa thang máy chậm rãi mở ra luôn, cứ như là vẫn luôn chờ hai người vậy, Thẩm Thuật bước ra ngoài, : “Chúng ta thôi.”

      Nhìn ánh sáng bên ngoài, Diệp Tuệ lúc này mới thả lỏng được cơ thể, bốn chữ ngắn gọn của Thẩm Thuật cũng khiến cho rất an tâm.

      hành lang vắng tanh, ánh đèn vàng nhạt chiếu sáng, sàn nhà được trải thảm dày, mọi thứ hoàn toàn bình thường.

      có gì phải sợ hết.

      Diệp Tuệ hành động rất đúng với suy nghĩ, sát cạnh Thẩm Thuật, đợi qua hết cái hành lang cách xa chút.

      Thế nhưng dự cảm lành thường bao giờ sai, còn chưa được nửa hành lang mấy cái bóng đèn yên ổn tự dưng lại lập lòe chực tắt, khiến suýt nữa nghĩ là mình vào studio quay phim kinh dị chứ.

      Diệp Tuệ liếc nhìn mấy cái phòng bên cạnh vài lần, biết có phải là ảo giác của hay , hình như tầng này tất cả các phòng đều trống, có ai cả.

      “Bố, mẹ!” Hai tiếng gọi vang lên giữa hành lang bóng người, là tiếng non nớt của trẻ con.

      Diệp Tuệ nổi hết cả da gà, liếc mắt nhìn, thấy ở cuối hành lang có cặp sinh đôi đứng, mặc quần áo giống hệt nhau.

      Hai bé ấy đứng ngay cạnh thang máy, như thể đợi tới để cùng nhau vậy.

      Gương mặt của hai đứa bé rất bầu bĩnh, trông thấy hai người họ tỏ ra rất vui, ánh mắt sáng lên, cảm giác như tìm thấy mẹ ruột của mình.

      Nếu đó là cặp sinh đôi bình thường rất đáng , Diệp Tuệ có thể đón nhận được, nhưng vấn đề là cặp sinh đôi này đều mang bộ dạng lúc chết, đứa vẹo đầu, đứa đứt cả cánh tay.

      lập tức quay sang nhìn Thẩm Thuật, hoàn toàn biết gì cả, rất thoải mái tới chỗ hai đứa bé sinh đôi kia.

      Diệp Tuệ vội vàng đứng khựng lại, sau đó tiện tay túm lấy người chiến sĩ dũng thẳng về phía trước kia, lúc nắm lấy áo Thẩm Thuật, lại nhìn về hướng đó lần nữa.

      có tác dụng gì rồi! Cặp sinh đôi ma kia vẫn còn ở đấy!

      Thẩm Thuật đột ngột bị túm lại, may là cũng cố chấp tiếp, Diệp Tuệ nắm áo cũng hề né tránh, ngầm đồng ý cho hành động của .

      Vì hành động của Diệp Tuệ mà hai đứa bé ma kia bắt đầu ôm con búp bê trong tay rồi chạy tới chỗ .

      Bố mẹ đến chỗ con để bọn con tới chỗ bố mẹ nha.

      “Bố, mẹ, bế con ~” Tiếng trẻ con non nớt phối hợp với ánh đèn lập lòe trong hành lang.

      Diệp Tuệ tí nữa khóc òa lên trước mặt Thẩm Thuật, đả kích đột ngột xuất khiến lời của trở nên mạch lạc: “Chị muốn làm mẹ đâu.”

      Diệp Tuệ câu kia, kèm theo ánh mắt tủi thân rưng rưng, làm cho Thẩm Thuật tự nhiên cũng nghĩ là mình ép Diệp Tuệ phải sinh con.

      Diệp Tuệ tuy bị đả kích hơi nặng nhưng vẫn giữ được chút lý trí, có thể phân tích được tình hình.

      ra là chỉ chạm vào quần áo của Thẩm Thuật thôi có tác dụng gì, nếu muốn mấy con ma biến mất phải tiếp xúc da thịt cơ.

      Diệp Tuệ nhìn hai đứa bé ma chạy tới, cắn răng giơ ngón tay ra hướng về phía Thẩm Thuật, rất biết xấu hổ mà cái câu mà vừa mới nghĩ ra kia: “ với em chơi trò chơi nha?”

      Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ, ánh mắt lộ ra chút nghi ngờ, dường như có thể nhìn ra van nài trong ánh mắt của .

      rũ mắt suy nghĩ chút, sau đó chậm chạp giơ tay lên, duỗi ngón tay ra hướng về phía Diệp Tuệ.

      Cách đó xa, hai đứa bé ma nhận sai bố mẹ vẫn chạy tới gần, Diệp Tuệ sợ run cả người, cảm thấy sao mà thời gian trôi lâu vậy chứ.

      Đầu ngón tay của hai người cuối cùng cũng chạm vào nhau.

      Mười ngón tay của Diệp Tuệ lạnh ngắt, nhưng ngón tay vẫn rất ấm.

      Cặp sinh đôi tới ngay trước mặt Diệp Tuệ, lập tức nhắm mắt lại, ngay trong khoảnh khắc chạm ngón tay với Thẩm Thuật, cảm nhận xúc cảm ấm áp đó, vạn vật mới yên tĩnh trở lại.

      thanh bên tai biến mất, Diệp Tuệ chậm chạp mở mắt ra, thấy ánh đèn cũng sáng bình thường.

      Hành lang vắng tanh, dài đến mức nhìn như có điểm cuối.

      Thẩm Thuật vẫn nhìn Diệp Tuệ, ngẩn ngơ mở mắt ra, giây sau biểu cảm trở nên rất kiên định, thề có chết cũng phải bám chặt lấy ngón tay được buông ra nữa.

      Ánh đèn chiếu lên mặt , sống mũi cao thẳng vì sợ sệt mà rịn ra lớp mồ hôi mỏng, hai tai đỏ bừng, nhõm thở phào hơi.

      Thẩm Thuật biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ thấy vợ mình vừa nãy sợ hãi, bây giờ bình tĩnh lại rồi, tâm trạng thay đổi quá là nhanh.

      Gương mặt lúc nào cũng tỏ ra hờ hững như , lúc này khóe môi lại hơi cong lên, nhịn được mà bật cười.

      Diệp Tuệ ngẩn người, thấy Thẩm Thuật trước giờ lúc nào cũng lạnh lùng vô cảm, bây giờ lại tự dưng cúi đầu cười ra tiếng.
      ---

      Đọc xong truyện này chắc mị dập tắt luôn ý định sống độc thân quá mấy :)))))
      Last edited: 21/6/19

    4. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      Mị vẫn thích cuộc sống độc thân ngân nhi oi
      gió đông bắcNgân Nhi thích bài này.

    5. Giang Amy

      Giang Amy Well-Known Member

      Bài viết:
      261
      Được thích:
      478
      Hahaaa màn đáp trả bạch liên hoa của thím ba xuất sắc ghê :yoyo36: tra nam tiện nữ đúng là đáng ghét mà nhưg gặp chú thím ba cũng mất điện thôi :hoho:
      Má ơii màn ma sinh đôi là dã man :031:
      ly sắcNgân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :