1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 52
      Edit: Ngân Nhi

      ma nước cho Diệp Tuệ biết thân phận của mình: “Em tên là Tống Tiêu.”

      Diệp Tuệ: “Chị là Diệp Tuệ, em ở đây đợi chị à?”

      Tống Tiêu gật đầu: “Hôm trước nhìn thấy chị, em đoán ngay ra là chị có thể nhìn thấy ma rồi.” Lần đó Diệp Tuệ tưởng nó là ma ác, nên nó chưa có cơ hội để chuyện, đành rời trước.

      Vì được ma tìm gặp nhiều lần rồi nên Diệp Tuệ rất hiểu: “Có phải em vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành được đúng ?”

      Nét mặt Tống Tiêu căng cứng lại, nước mắt chảy xuống sàn gỗ: “Từ rất lâu rồi, em thầm người họa sĩ kia.”

      Tống Tiêu là nạn nhân của bạo lực học đường.

      ấy và cậu họa sĩ học cùng trường cấp ba, cậu họa sĩ là đàn khóa của ấy, cũng chính là chàng trai tốt đẹp duy nhất mà ấy gặp được trong những năm thanh xuân ngắn ngủi.

      Tống Tiêu là người múa chính trong đội múa của trường, nhưng vì tính cách điềm đạm ít nên bị người ta cho là kiêu căng ngạo mạn, khinh thường người khác. Tống Tiêu bị các bạn nữ cùng lứa bắt nạt, mấy đó lấy mất giày múa của , gạt hết sách trong ngăn bàn xuống đất, kéo mái tóc dài của ấn vào tường…

      ngày, Tống Tiêu ngồi bậc cầu thang bên cạnh phòng tập múa, ôm lấy đầu gối, cúi đầu khóc.

      nam sinh tới trước mặt , nhận ra , là đàn lớp mười hai, lúc nào cũng lạnh lùng ít ôm tập tranh vẽ.

      Tống Tiêu bị đánh sưng cả mặt, nước mắt thể làm vơi nỗi đau, các nữ sinh càng ngày càng thù hơn, lần lượt cười nhạo , tẩy chay , đánh đập .

      Buổi chiều hôm ấy, đàn ngồi xuống bên cạnh Tống Tiêu, lên tiếng an ủi, chỉ đưa cho cái khăn giấy.

      Trong thế giới tàn ác này, Tống Tiêu bỗng cảm thấy có tia sáng xíu chiếu xuống giữa màn đêm tăm tối.

      Lần tiếp theo, Tống Tiêu bị nhóm nữ sinh hư hỏng túm tóc ấn vào tường, bọn họ rất đông, ở giữa như con chuột yếu ớt, ngay cả sức để giãy dụa cũng có.

      Thầy chủ nhiệm bất ngờ gõ cửa, lôi hết những nữ sinh bắt nạt Tống Tiêu , lúc mọi người hết rồi, Tống Tiêu nhìn thấy đàn đứng bên ngoài cửa.

      Hoàn cảnh gia đình của Tống Tiêu tốt, những người như ấy, chỉ có thể cố gắng học tập tốt mới mong rời khỏi nơi này.

      Tống Tiêu nghe đàn thi vào Học viện Mỹ Thuật, liền liều mạng học hành, mong muốn có thể vào được trường cùng thành phố với .

      Người ta có bắt nạt thế nào, cũng thèm quan tâm nữa. Chỉ có điều mỗi khi ngang qua phòng vẽ tranh của trường, liền nghĩ đến người mà mình thầm mến ở nơi phương xa.

      Thế rồi vào mùa hè sau khi kết thúc năm lớp mười hai, Tống Tiêu ngã xuống hồ do bị ma nước dụ dỗ, trở thành người thế mạng.

      *Theo truyền thuyết về thủy quỷ, linh hồn chết đuối nếu dụ được người nào xuống nước trở thành kẻ thế mạng linh hồn đó mới được đầu thai.

      Vậy là còn có cơ hội với đàn , rằng thầm từ rất lâu rồi.

      Sau này, mỗi lần Tống Tiêu trông thấy có người rơi xuống nước, đều cố gắng hết sức để cứu họ lên.

      Tống Tiêu trải qua ba năm trung học bị bạo lực học đường, mặc dù phải chịu nhiều đau khổ, nhưng vẫn giữ trọn tấm lòng thiện lương nhân hậu của mình.

      Còn những người bắt nạt Tống Tiêu, những cậu thiếu niên độc ác ấy, họ chỉ coi những hành động của mình như nước chảy bèo trôi, nhưng ra nó lại tạo thành tổn thương vô cùng lớn.

      Bọn họ cũng chẳng còn nhớ mình từng tạo ra cho Tống Tiêu biết bao nhiêu thương tổn nữa rồi.

      Ở trong hồ thời gian khá dài, Tống Tiêu tưởng rằng mình mãi mãi được nhìn thấy đàn nữa, nhưng bỗng ngày nọ, lại trông thấy ngồi vẽ tranh bên bờ hồ.

      Hoàn cảnh gia đình sa sút, mỗi ngày phải vẽ tranh cho người ta để kiếm tiền đóng học. Lúc nào có khách, lại tự ngồi vẽ bức tranh mà mình thích.

      Trong tranh là cảnh hồ Nhĩ Hải, Tống Tiêu ở bên cạnh nhìn .

      Bức tranh ấy bị gió thổi bay vào trong hồ, lúc cố gắng lấy nó về cẩn thận ngã xuống nước. Tống Tiêu sợ hãi, thể để trở thành người thế mạng được, nhất định phải cứu lên.

      từng bước vào cuộc sống của , kéo ra từ nỗi tuyệt vọng tột cùng.

      Tống Tiêu chết rồi, bao giờ biết rằng thầm . Nhưng luôn hi vọng sinh mệnh được kéo dài.

      Cuối cùng, ánh sáng lần nữa trở về với .

      Sau khi cứu , Tống Tiêu thấy tần suất đến Nhĩ Hải của ngày càng nhiều hơn, có thể thường xuyên gặp được , nhưng mà, phát thời gian của mình còn nhiều nữa, sắp phải rồi.

      Nghe xong câu chuyện của Tống Tiêu, Diệp Tuệ thấy nước mắt bé rơi xuống, Tống Tiêu với : “ cầu của em rất đơn giản.”

      Diệp Tuệ kiên nhẫn đợi nghe tiếp, bé lại : “Chị có thể nhờ ấy vẽ cho em bức tranh ?”

      Sau khi xảy ra chuyện, người nhà Tống Tiêu rời khỏi Đại Lý đầy những thương tâm này, Tống Tiêu cho Diệp Tuệ biết tên trường mình học, ở đó có ảnh chụp của bé.

      “Trường em thắt chặt an ninh lắm, chị vào bằng cổng chính được đâu, phải trèo tường vào đó.” Tống Tiêu có lòng dặn dò hai người.

      luôn cả vị trí tường cụ thể cho Diệp Tuệ.

      Hôm sau, Diệp Tuệ quyết định đến trường Tống Tiêu học chuyến, cho dù có phải trèo tường cũng nhẫn nhịn, chỉ có điều chuyến lần này tất nhiên là phải dẫn theo cả Thẩm Thuật cùng.

      Lúc hai người đến nơi các lớp học, cổng chính bóng người.

      Cả hai có đồng phục học sinh, thể tranh thủ chen vào giữa đám học sinh để vào trường được, cho nên Diệp Tuệ còn cách nào khác là tìm đường tắt.

      đứng bên ngoài vách tường trường học, ngẩng lên nhìn độ cao của nó, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Thuật: “Trước đây có từng trèo tường bao giờ chưa?”

      Diệp Tuệ rất tò mò về thời học sinh của , nhìn ngoan như thế, chắc có chuyện học muộn rồi trèo tường vào đâu nhỉ.

      Bầu khí rất yên ắng, Thẩm Thuật gì, hiển nhiên là muốn trả lời câu hỏi của .

      Diệp Tuệ hoàn toàn có thể hiểu được suy nghĩ của , nghĩ rằng chỉ cần có thể giúp được mấy con ma, có thể làm được những việc mà mình nghĩ là thể.

      Cũng may ở chỗ này có cánh phóng viên, nếu mà bị chụp lại cảnh này cũng tự nghĩ luôn được tiêu đề cho số báo ngày mai rồi đấy.

      [Nữ minh tinh hot nào đó vật vã khổ sở trèo tường vào trường trung học.]

      Diệp Tuệ lấy ra hai cái khẩu trang trong túi, làm như vật quý đưa tới trước mặt Thẩm Thuật: “ nhìn , em chuẩn bị cả cho rồi nè.”

      Thẩm Thuật với ánh mắt phức tạp nhận lấy cái khẩu trang, hồi lâu vẫn nhúc nhích.

      Nếu đồng nghiệp của mà ở đây, chắc họ rằng đường đường là tổng giám đốc của Hoa Thụy, vì theo đuổi vợ mà ngay cả chuyện trèo tường cũng dám làm.

      Diệp Tuệ chẳng quan tâm đến mấy ý nghĩ của , giúp đeo khẩu trang vào, ở đây có camera giám sát, nếu bị quay đến mặt hay lắm.

      Đeo khẩu trang cho xong, Diệp Tuệ lại nhanh nhẹn làm tốt công tác ngụy trang cho bản thân, sau đó tới vách tường, quay người lại, cười híp mắt vẫy tay với Thẩm Thuật.

      “Em đủ cao, giúp em với.” rất thẳng thắn đưa ra cầu.

      Thẩm Thuật cam chịu số phận khom lưng xuống, tay vòng qua đầu gối Diệp Tuệ, khép chặt tay lại, nâng lên cao.

      Động tác của rất ổn định, đợi đến khi ngồi vững tường rồi, mới bỏ tay ra.

      giây sau, chống hai tay lên tường, hơi dùng sức chút rồi bay người qua mặt tường trong chớp mắt, động tác rất gọn gàng.

      “Nhìn trèo tường còn điêu luyện thành thạo hơn cả em.” Diệp Tuệ nhìn , nhịn được mà thở dài .

      rất chân thành khen ngợi động viên , nhưng mà Thẩm Thuật tiếp đất vững nên tí ngã, suýt trẹo cả chân.

      Diệp Tuệ sợ hãi nhắc nhở : “ cẩn thận đó.”

      Thẩm Thuật lại tới vách tường, Diệp Tuệ ngồi bên , bức tường này hơi cao so với , nếu trực tiếp nhảy xuống rất có thể bị thương.

      Thấy lại gần, Diệp Tuệ liền giang hai tay về phía , tỏ ý muốn ôm xuống. Ở tường ngồi lâu quá, chân chạm đất, thấy hơi sợ.

      Thẩm Thuật ôm lấy eo , nhấc từ tường xuống.

      Tư thế này khiến cho cả người Diệp Tuệ bị ép vào ngực , mặt dán vào cổ .

      Hơi thở của phả lên cổ , khiến thấy hơi ngưa ngứa.

      Thẩm Thuật ngẩn ngơ, toàn thân cứng đờ.

      còn chưa khôi phục lại tinh thần Diệp Tuệ đứng thẳng người rồi, phát ra khác thường của , cứ thế kết thúc cái ôm ngắn ngủi này.

      “Được rồi, bọn mình đến phòng tập vũ đạo .” Diệp Tuệ đưa mắt nhìn phương hướng, chợt lướt về phía Thẩm Thuật, ngờ lại bắt gặp ánh mắt sâu kín của .

      khó hiểu hỏi: “ sao thế?”

      Thẩm Thuật dừng giây rồi đáp: “ có gì.”

      Lúc này, trong phòng tập có ai, Diệp Tuệ tìm được bức ảnh tập thể treo tường, là ảnh chụp trong buổi biểu diễn mà Tống Tiêu tham gia.

      Trong ảnh có rất nhiều người, Tống Tiêu đứng ở chính giữa, rất nổi bật giữa những khác cũng xinh đẹp kém, Diệp Tuệ mới nhìn cái là tìm ra bé ngay.

      Trong ảnh Tống Tiêu cười xinh, hình như bé rất vui vì buổi biểu diễn thành công, tâm trạng của bé có thể vượt ra khỏi tấm ảnh mà lây sang cho người khác.

      Diệp Tuệ chụp hình bé lại, giải quyết xong, mới thở phào nhõm: “Bọn mình quay về đường cũ .”

      Thẩm Thuật: “…”

      Cả hai còn chưa kịp về chỗ cũ tiếng chuông tan học bất ngờ vang lên, toàn trường bắt đầu trở nên huyên náo, các học sinh lần lượt ra khỏi lớp.

      Diệp Tuệ hoảng hốt, bộ dạng của lúc này nhìn thấy bình thường rồi, ai tin là bọn họ chỉ tới để chụp ảnh Tống Tiêu thôi cơ chứ.

      lập tức nhìn quanh bốn phía, muốn xem có chỗ nào để trốn .

      giây sau, Thẩm Thuật túm chặt lấy tay , hơi dùng lực kéo vào góc yên tĩnh.

      Ở đây có nhiều học sinh lui tới, nhưng tiếng cười của học sinh truyền tới từ phía xa cũng đủ khiến cho người ta căng thẳng.

      “Suỵt.” Thẩm Thuật đưa tay ra dấu im lặng, cởi áo khoác mặc ra, nhàng trùm lên .

      Trước mắt Diệp Tuệ bỗng trở nên tối đen, ánh sáng biến mất trong nháy mắt.

      Chiếc áo khoác tràn ngập mùi hương của , mùi hương thơm mát rất quen thuộc, lấp đầy khoang mũi .

      Thẩm Thuật khép áo lại che kín mặt , chỉ chừa cho khe hở , , giọng trầm hơn hẳn bình thường: “Đề phòng bất trắc, trước tiên đành để em chịu thiệt vậy.”

      Cách lớp áo, giọng của nghe vẫn rất gần, như kề vào tai vậy.

      Bị mùi hương của bao vây khiến Diệp Tuệ tự chủ được mà đỏ hai tai, từ tai lan đến mặt, cảm giác nóng bừng lên.

      Qua khe hở của áo, Diệp Tuệ nhìn thấy bóng lưng , tim lại đập nhanh hơn chút, theo bản năng có chút bối rối, lại có nơi nào để trốn.

      Hết giờ giải lao, các học sinh lại lục đục trở về lớp, sân trường lại khôi phục yên tĩnh.

      Thẩm Thuật thấy các học sinh dần xa rồi, liền chuẩn bị đưa Diệp Tuệ rời khỏi trường học nhanh, nếu mà bị bắt được người ta nhận ra ngay.

      “Chúng ta thôi.”

      xong, Thẩm Thuật liền kéo , nhưng tay của lại bất ngờ bị bắt lấy, phía sau truyền đến giọng bất đắc dĩ của .

      “Thẩm Thuật!”

      Tay vẫn còn túm chặt cái áo khoác, cả cái đầu của Diệp Tuệ bị bịt kín bên trong, chỉ tí mà cảm thấy sắp hết khí để thở rồi.

      Khoảnh khắc cảm động ngắn ngủi vừa rồi giờ tan biến hết, giữ chặt lấy tay , kéo cái áo khoác ra khỏi đầu mình.

      bỏ tay ra em kiểu gì hả?!!”
      ---

      Mợ, đầu truyện thương em ma nước phát khóc đến cuối hai ông bà làm cho quả cười nhặt được mồm :))) Thẩm ơi trùm áo kín đầu rồi nắm tay kéo ngta là được mà , túm chặt áo bịt đầu vợ lôi là thể loại gì vậy ? :))
      Quý zị có thể nhìn ảnh bên dưới để hình dung về chị Tuệ lúc này :) Kéo tay ko kéo lại kéo đầu, ok tôi ổn :)
      [​IMG]

    2. comuathu511

      comuathu511 New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      2
      Chờ đợi là hạnh phúc, cả ngày nay mong chương mới của ss, truyện ss edit quá mượt, ước gì ngày nào cũng có 2 chương để đọc :yoyo26:
      Ngân Nhi thích bài này.

    3. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Haha, chết cười với ac, biết bao h mới khá lên đc đây.
      Đọc đến chỗ C Tuệ kéo tay a Thẩm mà chờ mong, tưởng cái gì lãng mạn lắm, ăn dưa bở luôn
      gió đông bắcNgân Nhi thích bài này.

    4. Ngotram2004

      Ngotram2004 Member

      Bài viết:
      44
      Được thích:
      52
      với chỉ số EQ như thế này thì bh a Thẩm mới ôm đc vợ về đây
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      Đọc thêm đoạn miêu tả chữ đậm và ảnh minh hoạ lại thấy hài, TT quên bỏ áo ra mà kéo ng như vậy, ôi ko biết j luôn
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :