1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tôi có mắt âm dương - Bệ Hạ Bất Thượng Triều (HOÀN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lierose DuDu

      Lierose DuDu Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      34
      Tui cười tui mệt quá. Mà tui mới có đc kiến thức mới. Ma mà cũng tê chân nửa hả?? :yoyo48:
      Ngân Nhi thích bài này.

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 48
      Edit: Ngân Nhi

      Con ma TV chịu nổi phải cầu cứu Diệp Tuệ, nó giơ tay về phía : “Vừa rồi tôi nên dọa , bọn tôi làm ma cũng dễ dàng gì, phiền bảo chồng nhấc cái chân cao quý của mình lên mà.”

      phút trước nó còn hừng hực khí thế, vậy mà bây giờ bị Thẩm Thuật làm cho sợ hãi đến mức phải xin tha.

      Lúc này điều quan trọng nhất phải là giữ thể diện nữa rồi, mà là tìm cách để thoát khỏi cái nơi ma quỷ này.

      Diệp Tuệ có lòng giúp đỡ con ma TV: “Chân của giẫm lên tóc của con ma đấy.”

      Thẩm Thuật nhíu mày, nhấc chân ra chỗ khác, con ma TV vui vẻ bò về, nào ngờ nó dùng sức lớn quá, nên Thẩm Thuật vừa buông lỏng chân cái là nó cuống lên kịp chuẩn bị, cứ thế lăn từ trong TV ra ngoài.

      Bịch tiếng, nó ngã ngay bên chân Thẩm Thuật, vừa muốn đứng lên lại vấp vào tóc mình, lần nữa ngã xuống đất.

      Diệp Tuệ nỡ nhìn tiếp nữa, nhịn được mà cảm thông sâu sắc với nó.

      Nhưng mà lúc con ma chạy trốn Thẩm Thuật tự nhiên lại đặt tay lên cái bàn trà trước TV, vẫn chưa hết hy vọng, nâng mạnh cái bàn trà lên để xem con ma trốn ở đâu.

      Con ma bò dậy đụng ngay đầu vào cái bàn, tiếng trống vang lên, nó kêu thảm thiết chạy nhanh vào trong TV.

      Diệp Tuệ nhớ lại hành động của Thẩm Thuật lúc ở trung tâm thương mại Mân Côi, cầm bật lửa đốt cháy cái váy khiêu vũ của bác ma.

      Bây giờ lại giẫm lên tóc con ma TV, nhấc cái bàn trà lên đụng vào đầu nó, hết thảy hành động đều tạo thành thương tổn cho mấy con ma.

      Người bình thường sao mà làm được thế chứ, xem ra Thẩm Thuật chỉ có dương khí thịnh mà còn là khắc tinh của ma quỷ nữa.

      Con ma thứ ba ở trong phòng là con quỷ nhát gan, nó sợ đến nỗi hít thở thông vì những hành động của Thẩm Thuật, sợ bản thân cũng gặp phải tình cảnh tương tự như hai con ma trước đó.

      Thế là con ma rèm cửa làm thủ lĩnh, con ma TV theo sát phía sau, con quỷ nhát gan cũng hấp tấp cùng, ba con ma chuồn ra khỏi phòng như chạy trốn, còn chẳng buồn quay đầu lại nhìn.

      Diệp Tuệ nghĩ bọn nó chắc dám đặt chân vào đây nữa đâu, có khi trốn thoát ra khỏi Đại Lý luôn ấy chứ.

      Thẩm Thuật hề biết là mấy con ma sợ mình, mặt vẫn tỏ ra ngơ ngác hiểu gì: “Chỉ mỗi em là có thể nhìn thấy ma thôi sao?”

      lẽ là bởi trước giờ chưa từng tin rằng đời này có ma ư?

      Diệp Tuệ và Thẩm Thuật ở trong khách sạn thêm lúc rồi tiếp tục lên đường, trước khi , Diệp Tuệ lại ăn mặc kín đáo để che giấu thân phận.

      Tuy là buổi tối nhưng khu du lịch Đại Lý vẫn có khá nhiều người, Diệp Tuệ phải đảm bảo rằng mình cải trang tốt mới dám ra ngoài.

      đeo khẩu trang, đội mũ rộng vành, đeo cái kính râm to, trừ lộ cái mũi để hít thở ra toàn bộ những nơi khác mặt đều bị che kín.

      Thẩm Thuật nhìn Diệp Tuệ biến mình thành con chim cút, gì, bình thản cùng ra ngoài.

      Buổi tối Đại Lý thiếu ánh mặt trời rực rỡ, nhưng lại khiến cho người ta có những cảm xúc giống với ban ngày. Đèn đường dần dần được bật sáng, chiếu xuống mặt đất cho những người đường.

      Hai bên đường đều là các quán xá, đường có rất đông du khách, các ai cũng ăn mặc rất thời trang, nhưng so với Diệp Tuệ ăn mặc như đóng thùng bên cạnh, mặt mũi bịt kín hết, Thẩm Thuật vẫn cảm thấy là người xinh đẹp nhất.

      Khách du lịch rất đông, đường phố hơi chật chội, Thẩm Thuật luôn chú ý để cho người ta đụng vào Diệp Tuệ, nhìn , hỏi: “ đói chưa?”

      ra thấy đói chút nào, nhưng nhìn ánh mắt của Diệp Tuệ, đáp: “Hình như cũng hơi đói rồi.”

      Diệp Tuệ: “Thế muốn ăn gì?”

      Thẩm Thuật khó tính lắm: “Ăn gì cũng được.”

      Diệp Tuệ nhìn xung quanh, tay chỉ về hướng: “Vậy bọn mình qua đó .”

      Cửa hàng đó bán món bánh Erkuai*, Erkuai là món ăn vặt rất nổi tiếng ở Đại Lý, Diệp Tuệ quyết định ăn món này. Người ta đứng xếp hàng mua, Thẩm Thuật và Diệp Tuệ cũng đứng vào hàng, đứng trước còn đứng sau.

      *Erkuai là loại bánh gạo đặc biệt của tỉnh Vân Nam, tên theo nghĩa đen có nghĩa là “mảnh tai”.

      Người đứng xếp hàng nhiều lắm, hai người kiên nhẫn đứng đợi.

      Cách đó xa có mấy nữ sinh tới, mấy bé cũng tới Đại Lý du lịch, người trong nhóm lơ đãng trông thấy Thẩm Thuật. rất cao, lại đẹp trai nữa, đứng trong đám đông rất nổi bật, cực kỳ thu hút ánh nhìn.

      bé học sinh này rất bạo dạn, gặp người mình thích là tới xin phương thức liên lạc luôn, mà giờ rất có thiện cảm với Thẩm Thuật.

      bé trông thấy Thẩm Thuật nghiêng đầu chuyện với , nét mặt rất dịu dàng, dường như có quan hệ khá tốt với người kia.

      Ánh mắt nữ sinh rơi vào người Diệp Tuệ, đeo khẩu trang đội mũ, mắt cũng bị cái kính râm che kín, ở giữa đám đông nhìn rất quái dị, chẳng hề xứng đôi với người đàn ông tuấn đứng bên cạnh.

      nữ sinh khỏi bực bội, buổi tối rồi mà còn che kín mít như thế, lẽ muốn chống nắng đến đêm luôn à? Hay sợ ánh trăng làm da bị đen?

      Với lại bọc kín người như vậy, tưởng mình là đại minh tinh đấy à? Mặc dù thể thừa nhận là phần da để hở của ấy rất trắng, chân cũng vừa dài vừa thẳng.

      nữ sinh thèm để ý đến Diệp Tuệ, bé quay sang với mấy người bạn tiếng rồi về phía Thẩm Thuật.

      Diệp Tuệ biết là có người nhăm nhe chồng mình, nhìn ra đằng trước xem còn mấy người xếp hàng, đúng lúc này nữ sinh đứng chắn trước mặt Thẩm Thuật.

      tới trước mặt , cảm thấy nhìn gần trông càng đẹp trai hơn, mặt bé ửng hồng, mắt nhìn chằm chằm, tuy xấu hổ nhưng vẫn đứng yên tại chỗ chịu .

      nhàng : “ đẹp trai, số của …”

      Dưới ánh mắt chờ mong của bé, Thẩm Thuật vô tình phá vỡ tất cả mộng tưởng của người ta: “ , phiền đừng chen ngang.”

      Sao tự dưng người này lại đứng trước mặt thế? Hàng ngũ tiến lên trước rồi, lại thể di chuyển được.

      Diệp Tuệ: “…”

      tưởng là có người chen ngang , nào ngờ nhìn lại mới biết ra là người qua đường muốn đến bắt chuyện với nhưng lại bị từ chối.

      nữ sinh lúng túng đứng đó, Thẩm Thuật lại lạnh nhạt tiếp: “Vợ tôi ốm, chúng tôi đứng xếp hàng từ trước rồi, phiền xuống cuối hàng được ?”

      Thẩm Thuật rất lịch , cảm thấy việc chen ngang hàng là việc tốt, nếu thế Diệp Tuệ phải đứng đợi lâu hơn chút.

      bé học sinh bị tổn thương, ôm mặt lúng túng chạy chỗ khác.

      Diệp Tuệ nhìn lưng Thẩm Thuật, thở dài cái, đúng là quá hiểu phong tình. Nhưng khi nhìn thấy giữ mình trong sạch như thế, bỗng cảm thấy rất vui vẻ.

      Mua bánh xong, qua đứng dưới bóng cây, Diệp Tuệ cắn miếng, ăn ngon .

      Tầm mắt nhìn về phía đối diện, ở đó có họa sĩ trẻ ngồi vẽ tranh cho khách du lịch.

      Chuyện này có gì lạ, điểm kỳ lạ chính là ở bên hồ cạnh chỗ họa sĩ ngồi có bé.

      Toàn thân bé ngập trong nước, chỉ lộ mỗi mặt ra ngoài, cánh tay chống lên bờ hồ, nâng má nhìn về hướng.

      Các du khách qua lại, nhưng ai chú ý tới bé.

      Đầu tiên Diệp Tuệ nghĩ ngay bé đó là ma, dù sao người bình thường chẳng ai lại vô duyên vô cớ ở dưới hồ cả. Nhưng cũng tin lắm, vì quá xinh đẹp.

      Từ sau khi Diệp Tuệ biết mình có thể nhìn thấy ma, gặp rất nhiều con ma có tướng chết rất kinh khủng, có khi đáng sợ lắm nhưng ít nhất cũng thiếu tay thiếu chân.

      Nhưng bé dưới nước kia lại có ngũ quan vô cùng sắc nét, chỉ có điều là làn da hơi tái, mái tóc dài đen nhánh ướt sũng.

      Hoàn toàn giống với những con ma mà Diệp Tuệ từng trông thấy.

      Từ lúc phát ra bé, thấy bé vẫn luôn nhìn người họa sĩ kia. Lúc họa sĩ vẽ tranh, trò chuyện với khách du lịch, tầm mắt bé chưa từng dời phút nào.

      Khóe môi bé còn mang theo nụ cười, dường như rất thích người họa sĩ ấy, ánh mắt bé say mê như vậy, nhưng người họa sĩ có vẻ nhận ra.

      Diệp Tuệ vẫn nhìn bé dưới nước kia chăm chú, hoàn toàn chú ý tới Thẩm Thuật đứng bên cạnh, hỏi : “Bánh này ngon ?”

      Thẩm Thuật nghĩ, nếu thấy bánh ngon lại ra xếp hàng mua thêm cho .

      Diệp Tuệ đáp: “Ngon lắm.”

      Thẩm Thuật chuẩn bị câu để mua thêm cho em bỗng cảm thấy có gì đó đúng, tuy Diệp Tuệ chuyện với , nhưng mắt vẫn nhìn sang phía đối diện.

      Thẩm Thuật cũng nhìn về hướng đó.

      Đối diện bọn họ là họa sĩ, nhìn cậu ta rất trẻ, hình như vẫn còn học, phía trước có mấy người ngồi cho cậu ta vẽ.

      Thẩm Thuật quay sang nhìn Diệp Tuệ, thấy vẫn nhìn về phía ấy.

      Lúc này, Diệp Tuệ thấy bé dưới hồ đứng lên mặt đất, tới chỗ người họa sĩ, yên lặng nhìn cậu ta vẽ tranh. Ở khoảng cách gần, Diệp Tuệ càng thấy bé này xinh đẹp hơn.

      Nhưng điều kỳ lạ chính là, mắt cá chân của bé có vết xanh đen, ánh đèn chiếu lên người đều biến mất dưới chân bé. Dưới chân bé tối như mực, có bóng.

      có bóng sao? Diệp Tuệ kinh hãi, sợ run cả tay, làm rơi chiếc bánh xuống đất.

      Thẩm Thuật liếc nhìn cái bánh bị rơi, suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng kết luận rằng, ngắm người ta đến mức thất thần hay sao?

      Hai người sợ ma, lại tưởng người kia ngắm người khác, hai luồng suy nghĩ hoàn toàn trái ngược.

      biết tại sao Thẩm Thuật lại chợt nhớ tới khoảng cách bảy tuổi giữa và Diệp Tuệ, mặc dù nhìn vẻ ngoài ràng lắm, nhưng trong đầu vẫn khỏi lên suy nghĩ.

      nhìn người họa sĩ bên bờ hồ kia, chẳng lẽ Diệp Tuệ thích những chàng trẻ tuổi đẹp trai sao?

      yếu ớt hỏi : “Đẹp đến vậy cơ à?”

      Diệp Tuệ biết suy nghĩ của lúc này, thuận miệng đáp: “ ấy* rất đẹp.” Con ma nữ kia đúng là đẹp hơn những con ma khác rất nhiều.

      * ấy/ ấy trong tiếng Trung phát giống nhau.

      Thẩm Thuật nghe vậy lại tự động hiểu thành Diệp Tuệ khen người họa sĩ kia đẹp.

      thầm nghĩ, nếu so sánh giữa và cậu ta hình như là vẫn đẹp hơn mà. Sao lại nhìn mà lại nhìn cậu ta chứ?

      Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất bực bội.

      giây sau, cơ thể làm ra phản ứng rất thành , tới trước mặt Diệp Tuệ, làm bộ thờ ơ chắn tầm mắt của .

      Diệp Tuệ tự dưng thấy trước mắt tối sầm, ngẩng đầu lên nhìn, đêm tối, dù có đèn đường nhưng xung quanh vẫn sáng sủa lắm, cho nên nhìn .

      Thẩm Thuật bỗng tiến lên trước mấy bước, ánh sáng chậm rãi xẹt qua mặt , từng bộ phận gương mặt cũng từ từ trở nên ràng, đẹp trai quá đáng luôn.

      Cuối cùng, tầm mắt dừng lại mắt , mắt cảm giác còn trong trẻo hơn cả ánh trăng nữa, lại chứa đựng cảm xúc mà ai nhìn thấu.

      Diệp Tuệ tự chủ mà chậm lại: “Sao vậy?”

      Ánh mắt Thẩm Thuật ràng là lên ấm ức, mấy giây sau, lại rũ mắt xuống, nhàng ra câu: “Nơi này gió lớn quá, để giúp em chắn gió.”

      Diệp Tuệ ngẩng đầu nhìn xung quanh, hai người đứng dưới bóng cây, lá cây còn chẳng hề nhúc nhích, biết là giúp chắn cái loại gió gì vậy?

    3. Khánh Ly

      Khánh Ly Well-Known Member

      Bài viết:
      300
      Được thích:
      340
      Kaka, a thẩm tuyệt quá, chặt đứt đường của người ta luôn.
      Mà c Tuệ đâu phải lần đầu tiên thấy ma đâu, sao phải sợ đến rơi bánh vậy
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      Huhu, có hẳn 2 chương ta có theo dõi đề tài mà sao ko có thông báo vậy nhỉ, lướt fb thấy có trích đoạn khác khác ta mới mò vào.
      Ngân Nhi thích bài này.

    5. Tiểu Ưu Nhi

      Tiểu Ưu Nhi Active Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      96
      TT ghen cũng đáng chứ bộ, DT nhìn mà lại nghĩ nhìn hoạ sĩ còn che trc mặt ko cho xem nữa chứ, trời yên gió lạng kêu có gió, lòi ngay đuôi, DT còn ko nghĩ ra nữa phải là thần kinh quá thô rồi
      Ngân Nhi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :